Thương mại Bối Hà không tính, bởi vì Thương mại Bối Hà đề xuất nhận thầu núi hoang sẽ đưa ra giá cả rất thấp, khiến Thạch Bảo Lũy kích động muốn xé tài liệu đề xuất. Đây quả thật là không muốn tiêu tiền mà muốn nhét Cổn Long Câu vào túi một cách hợp pháp!
Nếu thật sự có đầu tư mới tính là chiến tích. Lý Đinh Sơn nở mày nở mặt, ông ta là Chủ tịch huyện ít nhất cũng có thể được phân một bộ phận nhỏ. Đây mới là điểm khiến Thạch Bảo Lũy động tâm.
Chỉ cần có chiến tích, hết thảy cứ dựa theo trình tự bình thường, cuối cùng Lưu Thế Hiên không chiếm được Cổn Long Câu cũng sẽ không oán giận mình. Thạch Bảo Lũy đã quyết định chủ ý, duy trì thái độ trung lập ở giữa Lý Đinh Sơn và Lưu Thế Hiên, khi thích hợp thì nghiêng về phía Lý Đinh Sơn một chút. Phải nói là khi thích hợp thì nghiêng về phía chiến tích mới đúng. Thương mại Bối Hà lấy Cổn Long Câu chẳng qua chỉ là bình mới rượu cũ, sẽ không đem tới bất cứ ích lợi gì cho huyện Bá và nhân dân địa phương. Công ty ở tỉnh thành đến đầu tư thì hoàn toàn khác. Tiền nhiều ít thế nào không nói tới, mấu chốt là rốt cục huyện Bá cũng có công ty lớn đến đầu tư. Chỉ cần danh tiếng truyền ra, cũng sẽ khiến thành phố phải xem trọng một chút.
Thạch Bảo Lũy rất hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tưởng cũng thân thiết thêm vài phần:
- Thư ký Hạ, Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Vương gọi điện thoại cho tôi, có hỏi tôi về cậu. Nghe giọng điệu của Trưởng ban Vương thì dường như muốn điều cậu tới thành phố. Cậu là thư ký của Bí thư Lý, tôi cũng không dám làm chủ thay cho cậu. Tuy nhiên nếu Trưởng ban Vương đã nói thì tôi sẽ phải chuyển lời tới cậu. Đương nhiên chủ ý còn phải do Bí thư Lý.
Vương Tiếu Mẫn? Hạ Tưởng bị tin tức bất ngờ này làm cho giật mình kinh ngạc. Hắn liếc Lý Đinh Sơn một cái, thấy Lý Đinh Sơn cũng vẻ mặt kinh ngạc, liền khẽ lắc đầu, biết rằng Lý Đinh Sơn cũng không biết Vương Tiếu Mẫn. Trong lòng Hạ Tưởng khá buồn bực, ở thành phố Chương Trình, hắn mới chỉ gặp Thị trưởng Hồ Tăng Chu, còn chưa bao giờ gặp Trưởng ban Vương, sao ông ta lại biết tên mình? Lại còn đề xuất điều mình đến thành phố nữa. Đây là trò đùa quái quỷ gì vậy?
Tuy nhiên hắn cũng biết rõ, Thạch Bảo Lũy sẽ tuyệt đối không đùa giỡn như vậy với mình.
Thạch Bảo Lũy đi rồi, hồi lâu sau Lý Đinh Sơn mới cười tự giễu:
- Cũng không biết là tôi rất may mắn hay là rất không may mắn, thật vất vả mới tìm được một thư ký thỏa mãn thì lại có người thích, muốn điều đi. Hạ Tưởng, cậu nghĩ thế nào?
Làm sao mà Hạ Tưởng biết được rằng Vương Tiếu Mẫn là do Trần Phong nhờ vả, mượn lý do điều hắn tới thành phố Chương Trình, sau đó triệu hồi hắn về thành phố Yến. Không phải Vương Tiếu Mẫn muốn hắn mà là Trần Phong muốn hắn quay về thành phố Yến. Đương nhiên, việc điều động khá rườm rà phức tạp, Vương Tiếu Mẫn không chịu nổi Trần Phong luôn yêu cầu, bởi quan hệ giữa ông ta và Trần Phong không phải bình thường, liền tính toán trước hết thông qua Thạch Bảo Lũy dò xét suy nghĩ của Lý Đinh Sơn. Theo ông ta nghĩ, chỉ cần khiến Lý Đinh Sơn đồng ý thả người, hết thảy sẽ ổn thỏa. Hạ Tưởng khẳng định sẽ đồng ý. Ở bên cạnh Thị trưởng trên tỉnh thành tốt đẹp hơn rất nhiều so với làm thư ký của một Bí thư huyện ủy ở một huyện nghèo khó, xa xôi. Ở đâu có tiền đồ hơn thì ai cũng có thể phân biệt được rõ ràng.
Tuy nhiên Vương Tiếu Mẫn đã suy tính sai lầm. Cho dù Lý Đinh Sơn đồng ý thả người, Hạ Tưởng cũng không muốn rời khỏi huyện Bá vào lúc này, lại càng không muốn đến làm việc bên cạnh Trần Phong. So sánh với Lý Đinh Sơn tiền đồ không sáng sủa, tiền đồ của Trần Phong lại càng mờ mịt hơn. Còn có một điểm quan trọng nhất chính là, ở chỗ Trần Phong, hắn sẽ không thể chiếm được tín nhiệm tuyệt đối như ở Lý Đinh Sơn.
- Không có ý tưởng gì. Nói thật, Bí thư Lý, trong chuyện này có lẽ có hiểu lầm, có lẽ còn có ẩn tình gì khác nữa. Mặc kệ như thế nào, tôi cũng không sẽ rời khỏi huyện Bá, sẽ không rời khỏi Bí thư Lý, trừ phi...
Hạ Tưởng cười cười:
- Trừ phi Bí thư Lý ghét bỏ tôi, muốn điều tôi đi. Còn không thì không cần phải suy xét.
Lý Đinh Sơn không đồng ý điều Hạ Tưởng đi, hơn nữa bản thân Hạ Tưởng cũng không đồng ý, trên thành phố hẳn cũng sẽ không ép buộc điều đi. Tuy nhiên việc này phát sinh hơi kỳ quái, Lý Đinh Sơn không đoán được điều gì đã xảy ra, Hạ Tưởng cũng suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, hắn thậm chí nghĩ tới Hồ Tăng Chu. Chẳng lẽ là ý tứ của Thị trưởng Hồ uyển chuyển thông qua Vương Tiếu Mẫn để truyền đạt tới? Chắc hẳn là không phải. Đừng nói hắn không có sức hấp dẫn lớn như vậy, cho dù vì chuyện lần trước mà Thị trưởng Hồ có ưu ái với hắn cũng sẽ không đáng phải thông qua Vương Tiếu Mẫn, lại qua thêm Thạch Bảo Lũy. Làm như vậy quá vòng vèo, đường đường là một Thị trưởng, muốn điều động một thư ký nhỏ nhoi không cấp bậc của một Bí thư huyện ủy, không cần phải che mắt người khác quá như vậy chứ.
Chỉ sợ mấu chốt sự tình là do Vương Tiếu Mẫn, có lẽ ông ta cũng là bị người nhờ vả. Nếu không phải Thị trưởng Hồ, vậy có thể là ai được nhỉ? Hạ Tưởng dù thông minh hơn nữa cũng không thể tưởng tượng được sự tình lại lắt léo đến thế, căn nguyên lại ở tận thành phố Yến, chính là xuất phát từ Trần Phong.
Khi ăn cơm tối, hắn tới nhà khách huyện ủy tìm Tào Thù Lê. Gõ cửa xong, hắn đi vào, phát hiện cô bé đang rất không có hình tượng gì cả, mặc một bộ áo ngủ, không đắp chăn, nằm trên giường, mông khá cong, lộ ra vết quần lót, toàn thân lộ ra những đường cong huyền ảo khiến Hạ Tưởng nhìn không chớp mắt, không để ý dưới chân, suýt nữa vấp ngã. Hắn vội vàng ho khan một tiếng:
- Cô bé Lê, vẫn còn ngủ à?
Từ sau khi nghe Mễ Huyên gọi Tào Thù Lê là cô bé Lê, thỉnh thoảng Hạ Tưởng vẫn gọi cô là cô bé Lê, nghe có vẻ thân thiết.
Tào Thù Lê mơ màng mở to mắt, bỗng "A" một tiếng thật to, vơ lấy gối ném thẳng vào mặt Hạ Tưởng:
- Bại hoại, háo sắc! Ai cho anh vào? Lần trước anh nhìn lén dưới váy em, em còn chưa tìm anh tính sổ, lần này anh lại nhìn lén em ngủ. Anh thật sự là da mặt quá dày.
Hạ Tưởng đành phải giơ tay cầu xin tha thứ:
- Vừa rồi rõ ràng là anh đã gõ cửa, là em đồng ý anh mới đi vào. Em không thể không phân rõ phải trái như vậy được. Anh lại không phải cố ý. Tư thế ngủ của em quá bất nhã, anh không cẩn thận nhìn một chút liền cảm giác đau đầu. Kỳ thật anh mới là người chịu thiệt.
Tào Thù Lê tức giận nổi trận lôi đình, vùng xuống giường, cầm lấy chăn trùm lên người hắn rồi vung tay đánh liên tục:
- Đánh chết anh này, đồ hư hỏng. Khi về em sẽ tố cáo với ba, anh dám nhìn lén em ngủ.
Hạ Tưởng bị chăn bao lấy, trừ cảm giác hơi khó thở thì Tào Thù Lê đấm chẳng có chút lực nào, ngược lại còn giống như mát xa, rất thoải mái. Hắn không hề có chút cử động phản kháng nào, mặc cho Tào Thù Lê đánh không ngừng.
Người còn chưa gõ cửa đã lao vào, giọng nói cũng tới trước:
- Cô bé Lê, nghĩ kỹ chưa? Mai đi đâu chơi? A, nhanh như vậy đã lên giường? Chị không nhìn thấy gì hết, chị thật sự không nhìn thấy gì hết. Ngàn vạn lần đừng giết người bịt miệng.
- Mễ Huyên, chị lại nói hươu nói vượn, em phải giết chị!
Tào Thù Lê buông Hạ Tưởng, đuổi theo Mễ Huyên ra ngoài,
Hạ Tưởng thò đầu ra, thở dài một hơi, lại bị hiểu lầm, dường như hắn thật sự là cố ý nhìn lén Tào Thù Lê ngủ vậy. Tuy nhiên nói thật, tuy rằng tư thế ngủ của cô bé Lê không quá lịch sự nhưng bắp chân trắng nõn lộ ra, lại thêm thân thể hoàn mỹ nằm trên giường, nhìn thấy mà không suy nghĩ miên man cũng không được.
Cũng không biết hai người nói gì, một lát sau khi trở về lại bộ dạng vừa cười vừa nói. Tuy nhiên Tào Thù Lê vẫn phụng phịu đẩy Hạ Tưởng ra ngoài:
- Đi đi đi, mau đi ra, em phải thay quần áo.
Hạ Tưởng ngại ngùng cười, lại gãi đầu ngoan ngoãn đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy bên trong truyền tới một trận cười vang. Hắn lắc đầu, con gái mặc kệ là còn rất nhỏ hay là thành thục đều kỳ lạ như nhau, rất khó đoán được tâm tư.
Ăn tối chính là bánh hấp. Bánh một mặt mềm dễ ăn, một mặt vàng giòn, lại thêm mùi thơm của thịt từ bên trong, rất ngon.
Thịt là gà, thịt thỏ và thịt lợn, phối hợp với củ cải trắng, rau cải, nấm khẩu bắc và rau quyết, thoạt nhìn như một nồi lẩu thập cẩm nhưng kỳ thật đưa vào nấu rất có thứ tự.
Ba người ăn tới mức mồ hôi đầy đầu. Tào Thù Lê lại rất thích ăn mặt giòn của bánh, kết quả là Hạ Tưởng đành phải ăn mặt còn lại của bánh, ăn liên tiếp mấy cái mới coi như khiến cô hoàn toàn hết giận vì sự kiện nhìn lén.
Khi Hạ Tưởng đề nghị trực tiếp về phòng mà không đi tản bộ bên ngoài, Mễ Huyên trợn to hai mắt, nhìn về phía Hạ Tưởng với ánh mắt cực kỳ khó tin, rất hoài nghi dụng tâm của hắn. Hạ Tưởng vội vàng giải thích để tránh hiềm nghi:
- Trời thu hơi lạnh, dễ bị cảm. Nếu cô bé Lê bị bệnh, tôi sẽ không có cách nào giải thích với Giám đốc sở Tào. Mặt khác tối nay tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Giám đốc sở Tào, để cho ông ấy biết cô bé Lê đang ở đây. Nếu sau này từ miệng người khác khiến ông ấy biết được Thù Lê đã tới huyện Bá, khẳng định ông ấy sẽ có ý kiến về tôi.
Ý tưởng của Hạ Tưởng là, mặc dù công tác của huyện Bá cực kỳ phức tạp nhưng vẫn nhất định phải duy trì quan hệ hòa hợp với Giám đốc sở Tào, không thể bởi vì chuyện của Tào Thù Lê mà sinh ra hiểu lầm. Tuy Lý Đinh Sơn là Bí thư huyện ủy huyện Bá, nhưng xét đến cùng, rất nhiều quan hệ đều có căn nguyên ở tỉnh thành, phải có cái nhìn toàn cục từ trên xuống.
Tào Thù Lê không nói gì, Mễ Huyên lại không cho là đúng, bĩu môi nói:
- Tuổi không lớn mà tâm tư khá nặng. Mặc kệ các người, tôi đi tìm ba tôi. Quanh năm suốt tháng không gặp ông ấy được vài lần, nếu đã đến đây, tôi phải làm tròn trách nhiệm của con gái mới được.
Trong phòng Tào Thù Lê, Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Tào Vĩnh Quốc. Sau khi nghe được là Hạ Tưởng, câu đầu tiên của Tào Vĩnh Quốc là:
- Lê nhi có phải ở bên cạnh cậu hay không?
Đúng là lão già thành tinh. Hạ Tưởng nghĩ thầm gọi điện thoại thế này coi như là đúng rồi:
- Cô bé Lê đến huyện Bá chơi, cháu liền đưa cô ấy đi chơi mấy nơi. Cảnh sắc thảo nguyên rất đẹp, cô ấy chơi rất vui vẻ, tuy nhiên cô ấy cũng khá nhớ nhà, liền giục cháu gọi điện thoại trở về.
- Được rồi, đừng có bao che với tôi. Lê nhi tính tình thế nào tôi còn không biết sao? Nếu nó nhớ nhà thì đã sớm tự mình gọi điện thoại, đâu cần cậu nói tốt cho nó chứ?
Trong giọng nói của Tào Vĩnh Quốc ít nhiều có một tia bất mãn:
- Tuy nhiên có Mễ Huyên đi cùng nó thì tôi cũng an tâm. Tiểu Hạ, cậu gọi điện thoại tới đây khẳng định là có việc khác hả? Nói thẳng đi.
Hạ Tưởng đoán trong sự bất mãn của Tào Vĩnh Quốc khẳng định có một chút là oán giận với Vương Quân Dương. Còn việc Tào Thù Lê tới huyện Bá thăm hắn, cho dù có tức giận cũng không đến mức giận tới mình. Tuy nhiên giọng điệu hắn vẫn phi thường cung kính:
- Giám đốc sở Tào, Bí thư Lý nghe được một tin tức, nói là có thể ngài sẽ được điều tới thành phố Yến làm Phó thị trưởng thường trực, được vào thường vụ.
Trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở nặng nề và một thời gian im lặng ngắn ngủi, đại khái sau nửa phút mới nghe giọng Tào Vĩnh Quốc run nhè nhẹ:
- Tống Triêu Độ nói?
- Đúng vậy, nghe nói là Phó Bí thư Lộ đề nghị, còn có Trưởng ban Lô cũng rất tán thành, tuy nhiên còn chưa đạt thành nhận thức chung cho nên khả năng là tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài.
Từ phản ứng của Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng biết ông ta còn chưa nghe được phong thanh, nếu không cũng đã không thất thố như thế.
- Phó bí thư Lộ và tôi không quen, sao ông ta lại nhớ tới tôi nhỉ? Thật sự là việc lạ. Hạ Tưởng, cậu còn nghe được chuyện gì nữa thì nói ra đi, đừng giấu diếm. Mau nói ra!
Sự tình liên quan tới lợi ích thiết thân, giọng của Tào Vĩnh Quốc không còn trầm ổn nữa mà rốt cục cũng lộ ra một mặt vội vàng sốt ruột.
Hạ Tưởng liếc Tào Thù Lê một cái, thấy cô trợn tròn mắt tò mò, im lặng ngồi một bên, lại nháy mắt nhìn hắn, như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, khiến hắn không khỏi buồn cười. Lúc nghịch ngợm thì thật không giống ai, lúc im lặng lại ngoan ngoãn khiến người ta khó có thể tin nổi, thật sự là một con tắc kè hoa dễ thay đổi màu.
Tào Thù Lê thấy Hạ Tưởng nhìn mình liền thè cái lưỡi hồng hào ra, lại giơ tay ra hiệu im lặng, Hạ Tưởng cười cười, tiếp tục nói vào điện thoại:
- Nghe nói Thị trưởng Trần Phong tiến cử ngài với Phó bí thư Lộ. Ông ấy gặp rất nhiều khó khăn trong việc cải tạo thôn nội đô, bên người không có trợ thủ hình thái học giả nào, vừa lúc lần trước gặp cô bé Lê ở quảng trường ga, có lẽ vì vậy ông ấy mới cảm thấy hứng thú đối với Tào bá bá là người phát triển từ cơ sở đi lên.
Nếu Trần Phong nghe được Hạ Tưởng phân tích như vậy, khẳng định sẽ hài lòng vỗ vai Hạ Tưởng nói một câu "rất đúng". Tuy rằng Tào Vĩnh Quốc cảm thấy lý do Hạ Tưởng đưa ra hơi ly kỳ, chủ yếu là do ông ta không hiểu biết tính cách và tình cảnh trước mắt của Trần Phong bằng Hạ Tưởng, nhưng ông vẫn cảm thấy nội tâm kích động, nói:
- Việc này quá đột nhiên, cũng quá bất ngờ, tôi phải suy xét kỹ một chút.
Nếu tỉnh thật sự để lộ ra ý tứ này, Hạ Tưởng có thể đoán được Tào Vĩnh Quốc căn bản là sẽ không từ chối. Ông chờ đợi cơ hội này đã rất lâu, thường vụ thành ủy thành phố Yến, Phó thị trưởng thường trực, đó chính là vị trí tốt hơn nhiều so với giám đốc sở Đo vẽ bản đồ.
Tào Vĩnh Quốc còn chưa nói hết, lại nghĩ tới cái gì liền nói tiếp:
- Bảo Lê nhi nghe điện thoại, tôi có chuyện muốn hỏi nó.
Hạ Tưởng giơ tay đưa điện thoại cho Tào Thù Lê. Tào Thù Lê khoát tay, miệng nói không phát ra âm thanh. Hạ Tưởng hiểu được cô đang nói "em không ở đây". Hắn không kìm nổi cười nói:
- Tào bá bá tìm em có việc, hơn nữa em cũng không thể gạt được ông đâu, đừng giả vờ nữa, mau tiếp điện thoại.
Hạ Tưởng không che điện thoại, chính là cố ý để Tào Vĩnh Quốc nghe được. Tào Thù Lê tức giận trừng mắt nhìn hắn, lại vung nắm đấm lên uy hiếp, sau đó mới nhận lấy điện thoại, không tình nguyện nói:
- Ba, con đang ngủ, ba không nên làm phiền con chứ.
Hạ Tưởng toát mồ hôi. Bình thường Tào Thù Lê là một cô bé khá thông minh, sao đến thời khắc mấu chốt lại nói một câu như vậy? Cái gì mà con đang ngủ chứ? Nếu đang ngủ mà mình lại ở bên cạnh, chẳng phải nói lên rằng hai người có quan hệ mờ ám sao? Rất có khả năng sẽ khiến Tào bá bá hiểu lầm.
Cũng may Tào Vĩnh Quốc đang trong cơn kích động, tính tình Tào Thù Lê bộc tuệch, hai cha con đều không ý thức được hàm nghĩa sâu xa của lời nói này.
Tào Vĩnh Quốc bảo Tào Thù Lê nghe điện thoại chính là muốn cô kể lại tỉ mỉ lần gặp gỡ tình cờ với Trần Phong ở quảng trường ga.
Tào Thù Lê bất mãn lườm Hạ Tưởng một cái, coi như xả giận hắn đã bán đứng cô. Cô rất không kiên nhẫn kể lại lần gặp gỡ đó. Tuy nhiên dù bất mãn nhưng cô vẫn kể lại rất tỉ mỉ từ đầu tới cuối một cách rõ ràng, cuối cùng lại liên tiếp nhấn mạnh mấy lần:
- Ba, tất cả chuyện này đều là vì Hạ Tưởng gây ra, không quan hệ gì tới con. Thị trưởng Trần tới quảng trường thư giãn trước, sau đó mới tới quảng trường nhà ga. Chính là bởi vì thiết kế của cả hai nơi đều khiến ông ấy cực kỳ vừa lòng mới hỏi con là ai thiết kế. Con chỉ cho ông ấy xem tên người thiết kế trên bản vẽ phối cảnh. Rất không may, tên con lại ở sau tên của Hạ Tưởng, cứ như vậy...
Trong lòng Tào Vĩnh Quốc cuộn sóng không ngừng, qua một lúc lâu sau mới cưỡng ép áp chế nỗi chấn động đó. Đủ mọi cảm xúc phức tạp xuất hiện. Dường như sau khi Hạ Tưởng xuất hiện, rất nhiều chuyện đều có biến đổi bất ngờ. Vốn ý tưởng ban đầu của Tào Vĩnh Quốc là để Tào Thù Lê và hắn cùng thiết kế quảng trường thư giãn và dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn ở quảng trường nhà ga là muốn cô tham gia nhiều hoạt động xã hội, tăng thêm kinh nghiệm thực tế, cũng chính là duy trì quan hệ tốt đẹp với Hạ Tưởng, xem có nhân cơ hội đó làm quen với Tống Triêu Độ hay không. Không ngờ rằng lại có thu hoạch ngoài ý muốn, khiến ông ta âm thầm may mắn vì quyết định anh minh lúc trước của mình.
Phó thị trưởng thường trực lại thêm vị trí thường vụ của thành phố Yến, vừa lúc tương đương với chức vụ Giám đốc sở hiện tại của ông, nhưng quyền lực và tầm nhìn không thể so sánh với nhau. Về sau tiền đồ cũng tươi sáng hơn rất nhiều. Nếu sự tình có thể thật sự thành công, trước khi lui ra có thể thăng lên cấp phó tỉnh cũng không phải việc khó. Bỗng nhiên Tào Vĩnh Quốc cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái, vui vẻ, dường như trong nháy mắt toàn thân tràn đầy tinh lực. Giọng của ông cũng tăng cao lên rất nhiều:
- Lê nhi, dù sao cũng là ngày nghỉ, chơi thêm vài ngày ở huyện Bá cũng được. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được ảnh hưởng tới công tác của Hạ Tưởng. Còn nữa, phải nghe lời, nghe Hạ Tưởng nói. Nghe thấy chưa?
Tào Thù Lê bĩu môi trả di động lại cho Hạ Tưởng, nói nhỏ:
- Ba em chính là người mê làm quan, chỉ thích lợi. Không ngờ lại nói em nghe lời anh, rất khiến người ta thương tâm.
Hạ Tưởng không để ý tới lời càu nhàu của Tào Thù Lê. Hắn lại nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc vài câu, sau khi cam đoan với ông ta rằng mình sẽ chăm sóc Tào Thù Lê chu đáo, lại nói rằng Lý Đinh Sơn nói có cơ hội muốn tới thăm hỏi ông ta. Tào Vĩnh Quốc cao hứng nói:
- Thay tôi chuyển lời tới Bí thư Lý, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh ông ấy tới làm khách. Còn nữa Tiểu Hạ, sau này gọi điện thoại nhiều tới Tào bá bá. Không có việc gì thì nói chuyện công việc cũng được, đúng không nào? Lê nhi thì đừng cho nó chạy loạn. Nó rất nghịch ngợm, cậu phải thay tôi quản nó, đừng cho nó gây chuyện.
Đôi khi Tào Thù Lê rất nghịch ngợm nhưng tuyệt đối không phải là một cô gái hay gây chuyện, sinh sự. Hạ Tưởng bề ngoài đáp ứng nhưng trong lòng hiểu được những lời này của Tào Vĩnh Quốc kỳ thật là cho hắn thấy, quan hệ giữa hắn và gia đình ông ta lại gần thêm một bước nữa.
Ngắt điện thoại của Hạ Tưởng, sự lo lắng về con gái trong lòng Tào Vĩnh Quốc đã sớm đặt sang một bên. Ông do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Lô Uyên Nguyên hay không. Chuyện lớn như vậy, không ngờ Trưởng ban Lô lại không hề hé lộ cho mình chút tin tức nào. Có phải mình đã làm gì sai hay không? Đột nhiên ông vỗ đầu. Đúng rồi, khẳng định là bởi vì Phó bí thư Lộ tiến cử mình trước, khiến Trưởng ban Lô có ý tưởng khác, cho rằng mình đã kết nối với Phó bí thư Lộ mà không nói cho ông ta, không để ông ta vào trong mắt.
Tào Vĩnh Quốc giật mình kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng càng thêm cảm kích tin tức của Hạ Tưởng, vội vàng gọi điện thoại báo cáo cho Trưởng ban Lô. Tuy rằng Trưởng ban Lô phụ họa ý kiến Phó bí thư Lộ, tỏ vẻ ủng hộ mình, nhưng khẳng định là trong lòng bất mãn với mình. Phải thuyết minh sự tình với Trưởng ban Lô, giữ thái độ đoan chính, không để ông ấy nảy sinh nghi ngờ về mình mới được.
Sáng hôm sau Hạ Tưởng vốn đang muốn đưa Tào Thù Lê đi chơi một chuyến lại không thể thực hiện vì có việc. Bởi vì Hoàng Bằng Phi đột nhiên yêu cầu mời dự họp hội nghị thường vụ, phải thảo luận mấy vấn đề thay đổi nhân sự.
Nếu thật sự có đầu tư mới tính là chiến tích. Lý Đinh Sơn nở mày nở mặt, ông ta là Chủ tịch huyện ít nhất cũng có thể được phân một bộ phận nhỏ. Đây mới là điểm khiến Thạch Bảo Lũy động tâm.
Chỉ cần có chiến tích, hết thảy cứ dựa theo trình tự bình thường, cuối cùng Lưu Thế Hiên không chiếm được Cổn Long Câu cũng sẽ không oán giận mình. Thạch Bảo Lũy đã quyết định chủ ý, duy trì thái độ trung lập ở giữa Lý Đinh Sơn và Lưu Thế Hiên, khi thích hợp thì nghiêng về phía Lý Đinh Sơn một chút. Phải nói là khi thích hợp thì nghiêng về phía chiến tích mới đúng. Thương mại Bối Hà lấy Cổn Long Câu chẳng qua chỉ là bình mới rượu cũ, sẽ không đem tới bất cứ ích lợi gì cho huyện Bá và nhân dân địa phương. Công ty ở tỉnh thành đến đầu tư thì hoàn toàn khác. Tiền nhiều ít thế nào không nói tới, mấu chốt là rốt cục huyện Bá cũng có công ty lớn đến đầu tư. Chỉ cần danh tiếng truyền ra, cũng sẽ khiến thành phố phải xem trọng một chút.
Thạch Bảo Lũy rất hưng phấn, ánh mắt nhìn về phía Hạ Tưởng cũng thân thiết thêm vài phần:
- Thư ký Hạ, Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy Vương gọi điện thoại cho tôi, có hỏi tôi về cậu. Nghe giọng điệu của Trưởng ban Vương thì dường như muốn điều cậu tới thành phố. Cậu là thư ký của Bí thư Lý, tôi cũng không dám làm chủ thay cho cậu. Tuy nhiên nếu Trưởng ban Vương đã nói thì tôi sẽ phải chuyển lời tới cậu. Đương nhiên chủ ý còn phải do Bí thư Lý.
Vương Tiếu Mẫn? Hạ Tưởng bị tin tức bất ngờ này làm cho giật mình kinh ngạc. Hắn liếc Lý Đinh Sơn một cái, thấy Lý Đinh Sơn cũng vẻ mặt kinh ngạc, liền khẽ lắc đầu, biết rằng Lý Đinh Sơn cũng không biết Vương Tiếu Mẫn. Trong lòng Hạ Tưởng khá buồn bực, ở thành phố Chương Trình, hắn mới chỉ gặp Thị trưởng Hồ Tăng Chu, còn chưa bao giờ gặp Trưởng ban Vương, sao ông ta lại biết tên mình? Lại còn đề xuất điều mình đến thành phố nữa. Đây là trò đùa quái quỷ gì vậy?
Tuy nhiên hắn cũng biết rõ, Thạch Bảo Lũy sẽ tuyệt đối không đùa giỡn như vậy với mình.
Thạch Bảo Lũy đi rồi, hồi lâu sau Lý Đinh Sơn mới cười tự giễu:
- Cũng không biết là tôi rất may mắn hay là rất không may mắn, thật vất vả mới tìm được một thư ký thỏa mãn thì lại có người thích, muốn điều đi. Hạ Tưởng, cậu nghĩ thế nào?
Làm sao mà Hạ Tưởng biết được rằng Vương Tiếu Mẫn là do Trần Phong nhờ vả, mượn lý do điều hắn tới thành phố Chương Trình, sau đó triệu hồi hắn về thành phố Yến. Không phải Vương Tiếu Mẫn muốn hắn mà là Trần Phong muốn hắn quay về thành phố Yến. Đương nhiên, việc điều động khá rườm rà phức tạp, Vương Tiếu Mẫn không chịu nổi Trần Phong luôn yêu cầu, bởi quan hệ giữa ông ta và Trần Phong không phải bình thường, liền tính toán trước hết thông qua Thạch Bảo Lũy dò xét suy nghĩ của Lý Đinh Sơn. Theo ông ta nghĩ, chỉ cần khiến Lý Đinh Sơn đồng ý thả người, hết thảy sẽ ổn thỏa. Hạ Tưởng khẳng định sẽ đồng ý. Ở bên cạnh Thị trưởng trên tỉnh thành tốt đẹp hơn rất nhiều so với làm thư ký của một Bí thư huyện ủy ở một huyện nghèo khó, xa xôi. Ở đâu có tiền đồ hơn thì ai cũng có thể phân biệt được rõ ràng.
Tuy nhiên Vương Tiếu Mẫn đã suy tính sai lầm. Cho dù Lý Đinh Sơn đồng ý thả người, Hạ Tưởng cũng không muốn rời khỏi huyện Bá vào lúc này, lại càng không muốn đến làm việc bên cạnh Trần Phong. So sánh với Lý Đinh Sơn tiền đồ không sáng sủa, tiền đồ của Trần Phong lại càng mờ mịt hơn. Còn có một điểm quan trọng nhất chính là, ở chỗ Trần Phong, hắn sẽ không thể chiếm được tín nhiệm tuyệt đối như ở Lý Đinh Sơn.
- Không có ý tưởng gì. Nói thật, Bí thư Lý, trong chuyện này có lẽ có hiểu lầm, có lẽ còn có ẩn tình gì khác nữa. Mặc kệ như thế nào, tôi cũng không sẽ rời khỏi huyện Bá, sẽ không rời khỏi Bí thư Lý, trừ phi...
Hạ Tưởng cười cười:
- Trừ phi Bí thư Lý ghét bỏ tôi, muốn điều tôi đi. Còn không thì không cần phải suy xét.
Lý Đinh Sơn không đồng ý điều Hạ Tưởng đi, hơn nữa bản thân Hạ Tưởng cũng không đồng ý, trên thành phố hẳn cũng sẽ không ép buộc điều đi. Tuy nhiên việc này phát sinh hơi kỳ quái, Lý Đinh Sơn không đoán được điều gì đã xảy ra, Hạ Tưởng cũng suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp, hắn thậm chí nghĩ tới Hồ Tăng Chu. Chẳng lẽ là ý tứ của Thị trưởng Hồ uyển chuyển thông qua Vương Tiếu Mẫn để truyền đạt tới? Chắc hẳn là không phải. Đừng nói hắn không có sức hấp dẫn lớn như vậy, cho dù vì chuyện lần trước mà Thị trưởng Hồ có ưu ái với hắn cũng sẽ không đáng phải thông qua Vương Tiếu Mẫn, lại qua thêm Thạch Bảo Lũy. Làm như vậy quá vòng vèo, đường đường là một Thị trưởng, muốn điều động một thư ký nhỏ nhoi không cấp bậc của một Bí thư huyện ủy, không cần phải che mắt người khác quá như vậy chứ.
Chỉ sợ mấu chốt sự tình là do Vương Tiếu Mẫn, có lẽ ông ta cũng là bị người nhờ vả. Nếu không phải Thị trưởng Hồ, vậy có thể là ai được nhỉ? Hạ Tưởng dù thông minh hơn nữa cũng không thể tưởng tượng được sự tình lại lắt léo đến thế, căn nguyên lại ở tận thành phố Yến, chính là xuất phát từ Trần Phong.
Khi ăn cơm tối, hắn tới nhà khách huyện ủy tìm Tào Thù Lê. Gõ cửa xong, hắn đi vào, phát hiện cô bé đang rất không có hình tượng gì cả, mặc một bộ áo ngủ, không đắp chăn, nằm trên giường, mông khá cong, lộ ra vết quần lót, toàn thân lộ ra những đường cong huyền ảo khiến Hạ Tưởng nhìn không chớp mắt, không để ý dưới chân, suýt nữa vấp ngã. Hắn vội vàng ho khan một tiếng:
- Cô bé Lê, vẫn còn ngủ à?
Từ sau khi nghe Mễ Huyên gọi Tào Thù Lê là cô bé Lê, thỉnh thoảng Hạ Tưởng vẫn gọi cô là cô bé Lê, nghe có vẻ thân thiết.
Tào Thù Lê mơ màng mở to mắt, bỗng "A" một tiếng thật to, vơ lấy gối ném thẳng vào mặt Hạ Tưởng:
- Bại hoại, háo sắc! Ai cho anh vào? Lần trước anh nhìn lén dưới váy em, em còn chưa tìm anh tính sổ, lần này anh lại nhìn lén em ngủ. Anh thật sự là da mặt quá dày.
Hạ Tưởng đành phải giơ tay cầu xin tha thứ:
- Vừa rồi rõ ràng là anh đã gõ cửa, là em đồng ý anh mới đi vào. Em không thể không phân rõ phải trái như vậy được. Anh lại không phải cố ý. Tư thế ngủ của em quá bất nhã, anh không cẩn thận nhìn một chút liền cảm giác đau đầu. Kỳ thật anh mới là người chịu thiệt.
Tào Thù Lê tức giận nổi trận lôi đình, vùng xuống giường, cầm lấy chăn trùm lên người hắn rồi vung tay đánh liên tục:
- Đánh chết anh này, đồ hư hỏng. Khi về em sẽ tố cáo với ba, anh dám nhìn lén em ngủ.
Hạ Tưởng bị chăn bao lấy, trừ cảm giác hơi khó thở thì Tào Thù Lê đấm chẳng có chút lực nào, ngược lại còn giống như mát xa, rất thoải mái. Hắn không hề có chút cử động phản kháng nào, mặc cho Tào Thù Lê đánh không ngừng.
Người còn chưa gõ cửa đã lao vào, giọng nói cũng tới trước:
- Cô bé Lê, nghĩ kỹ chưa? Mai đi đâu chơi? A, nhanh như vậy đã lên giường? Chị không nhìn thấy gì hết, chị thật sự không nhìn thấy gì hết. Ngàn vạn lần đừng giết người bịt miệng.
- Mễ Huyên, chị lại nói hươu nói vượn, em phải giết chị!
Tào Thù Lê buông Hạ Tưởng, đuổi theo Mễ Huyên ra ngoài,
Hạ Tưởng thò đầu ra, thở dài một hơi, lại bị hiểu lầm, dường như hắn thật sự là cố ý nhìn lén Tào Thù Lê ngủ vậy. Tuy nhiên nói thật, tuy rằng tư thế ngủ của cô bé Lê không quá lịch sự nhưng bắp chân trắng nõn lộ ra, lại thêm thân thể hoàn mỹ nằm trên giường, nhìn thấy mà không suy nghĩ miên man cũng không được.
Cũng không biết hai người nói gì, một lát sau khi trở về lại bộ dạng vừa cười vừa nói. Tuy nhiên Tào Thù Lê vẫn phụng phịu đẩy Hạ Tưởng ra ngoài:
- Đi đi đi, mau đi ra, em phải thay quần áo.
Hạ Tưởng ngại ngùng cười, lại gãi đầu ngoan ngoãn đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa liền nghe thấy bên trong truyền tới một trận cười vang. Hắn lắc đầu, con gái mặc kệ là còn rất nhỏ hay là thành thục đều kỳ lạ như nhau, rất khó đoán được tâm tư.
Ăn tối chính là bánh hấp. Bánh một mặt mềm dễ ăn, một mặt vàng giòn, lại thêm mùi thơm của thịt từ bên trong, rất ngon.
Thịt là gà, thịt thỏ và thịt lợn, phối hợp với củ cải trắng, rau cải, nấm khẩu bắc và rau quyết, thoạt nhìn như một nồi lẩu thập cẩm nhưng kỳ thật đưa vào nấu rất có thứ tự.
Ba người ăn tới mức mồ hôi đầy đầu. Tào Thù Lê lại rất thích ăn mặt giòn của bánh, kết quả là Hạ Tưởng đành phải ăn mặt còn lại của bánh, ăn liên tiếp mấy cái mới coi như khiến cô hoàn toàn hết giận vì sự kiện nhìn lén.
Khi Hạ Tưởng đề nghị trực tiếp về phòng mà không đi tản bộ bên ngoài, Mễ Huyên trợn to hai mắt, nhìn về phía Hạ Tưởng với ánh mắt cực kỳ khó tin, rất hoài nghi dụng tâm của hắn. Hạ Tưởng vội vàng giải thích để tránh hiềm nghi:
- Trời thu hơi lạnh, dễ bị cảm. Nếu cô bé Lê bị bệnh, tôi sẽ không có cách nào giải thích với Giám đốc sở Tào. Mặt khác tối nay tôi đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Giám đốc sở Tào, để cho ông ấy biết cô bé Lê đang ở đây. Nếu sau này từ miệng người khác khiến ông ấy biết được Thù Lê đã tới huyện Bá, khẳng định ông ấy sẽ có ý kiến về tôi.
Ý tưởng của Hạ Tưởng là, mặc dù công tác của huyện Bá cực kỳ phức tạp nhưng vẫn nhất định phải duy trì quan hệ hòa hợp với Giám đốc sở Tào, không thể bởi vì chuyện của Tào Thù Lê mà sinh ra hiểu lầm. Tuy Lý Đinh Sơn là Bí thư huyện ủy huyện Bá, nhưng xét đến cùng, rất nhiều quan hệ đều có căn nguyên ở tỉnh thành, phải có cái nhìn toàn cục từ trên xuống.
Tào Thù Lê không nói gì, Mễ Huyên lại không cho là đúng, bĩu môi nói:
- Tuổi không lớn mà tâm tư khá nặng. Mặc kệ các người, tôi đi tìm ba tôi. Quanh năm suốt tháng không gặp ông ấy được vài lần, nếu đã đến đây, tôi phải làm tròn trách nhiệm của con gái mới được.
Trong phòng Tào Thù Lê, Hạ Tưởng gọi điện thoại cho Tào Vĩnh Quốc. Sau khi nghe được là Hạ Tưởng, câu đầu tiên của Tào Vĩnh Quốc là:
- Lê nhi có phải ở bên cạnh cậu hay không?
Đúng là lão già thành tinh. Hạ Tưởng nghĩ thầm gọi điện thoại thế này coi như là đúng rồi:
- Cô bé Lê đến huyện Bá chơi, cháu liền đưa cô ấy đi chơi mấy nơi. Cảnh sắc thảo nguyên rất đẹp, cô ấy chơi rất vui vẻ, tuy nhiên cô ấy cũng khá nhớ nhà, liền giục cháu gọi điện thoại trở về.
- Được rồi, đừng có bao che với tôi. Lê nhi tính tình thế nào tôi còn không biết sao? Nếu nó nhớ nhà thì đã sớm tự mình gọi điện thoại, đâu cần cậu nói tốt cho nó chứ?
Trong giọng nói của Tào Vĩnh Quốc ít nhiều có một tia bất mãn:
- Tuy nhiên có Mễ Huyên đi cùng nó thì tôi cũng an tâm. Tiểu Hạ, cậu gọi điện thoại tới đây khẳng định là có việc khác hả? Nói thẳng đi.
Hạ Tưởng đoán trong sự bất mãn của Tào Vĩnh Quốc khẳng định có một chút là oán giận với Vương Quân Dương. Còn việc Tào Thù Lê tới huyện Bá thăm hắn, cho dù có tức giận cũng không đến mức giận tới mình. Tuy nhiên giọng điệu hắn vẫn phi thường cung kính:
- Giám đốc sở Tào, Bí thư Lý nghe được một tin tức, nói là có thể ngài sẽ được điều tới thành phố Yến làm Phó thị trưởng thường trực, được vào thường vụ.
Trong điện thoại truyền đến tiếng hít thở nặng nề và một thời gian im lặng ngắn ngủi, đại khái sau nửa phút mới nghe giọng Tào Vĩnh Quốc run nhè nhẹ:
- Tống Triêu Độ nói?
- Đúng vậy, nghe nói là Phó Bí thư Lộ đề nghị, còn có Trưởng ban Lô cũng rất tán thành, tuy nhiên còn chưa đạt thành nhận thức chung cho nên khả năng là tin tức vẫn chưa truyền ra ngoài.
Từ phản ứng của Tào Vĩnh Quốc, Hạ Tưởng biết ông ta còn chưa nghe được phong thanh, nếu không cũng đã không thất thố như thế.
- Phó bí thư Lộ và tôi không quen, sao ông ta lại nhớ tới tôi nhỉ? Thật sự là việc lạ. Hạ Tưởng, cậu còn nghe được chuyện gì nữa thì nói ra đi, đừng giấu diếm. Mau nói ra!
Sự tình liên quan tới lợi ích thiết thân, giọng của Tào Vĩnh Quốc không còn trầm ổn nữa mà rốt cục cũng lộ ra một mặt vội vàng sốt ruột.
Hạ Tưởng liếc Tào Thù Lê một cái, thấy cô trợn tròn mắt tò mò, im lặng ngồi một bên, lại nháy mắt nhìn hắn, như một cô vợ nhỏ ngoan ngoãn, khiến hắn không khỏi buồn cười. Lúc nghịch ngợm thì thật không giống ai, lúc im lặng lại ngoan ngoãn khiến người ta khó có thể tin nổi, thật sự là một con tắc kè hoa dễ thay đổi màu.
Tào Thù Lê thấy Hạ Tưởng nhìn mình liền thè cái lưỡi hồng hào ra, lại giơ tay ra hiệu im lặng, Hạ Tưởng cười cười, tiếp tục nói vào điện thoại:
- Nghe nói Thị trưởng Trần Phong tiến cử ngài với Phó bí thư Lộ. Ông ấy gặp rất nhiều khó khăn trong việc cải tạo thôn nội đô, bên người không có trợ thủ hình thái học giả nào, vừa lúc lần trước gặp cô bé Lê ở quảng trường ga, có lẽ vì vậy ông ấy mới cảm thấy hứng thú đối với Tào bá bá là người phát triển từ cơ sở đi lên.
Nếu Trần Phong nghe được Hạ Tưởng phân tích như vậy, khẳng định sẽ hài lòng vỗ vai Hạ Tưởng nói một câu "rất đúng". Tuy rằng Tào Vĩnh Quốc cảm thấy lý do Hạ Tưởng đưa ra hơi ly kỳ, chủ yếu là do ông ta không hiểu biết tính cách và tình cảnh trước mắt của Trần Phong bằng Hạ Tưởng, nhưng ông vẫn cảm thấy nội tâm kích động, nói:
- Việc này quá đột nhiên, cũng quá bất ngờ, tôi phải suy xét kỹ một chút.
Nếu tỉnh thật sự để lộ ra ý tứ này, Hạ Tưởng có thể đoán được Tào Vĩnh Quốc căn bản là sẽ không từ chối. Ông chờ đợi cơ hội này đã rất lâu, thường vụ thành ủy thành phố Yến, Phó thị trưởng thường trực, đó chính là vị trí tốt hơn nhiều so với giám đốc sở Đo vẽ bản đồ.
Tào Vĩnh Quốc còn chưa nói hết, lại nghĩ tới cái gì liền nói tiếp:
- Bảo Lê nhi nghe điện thoại, tôi có chuyện muốn hỏi nó.
Hạ Tưởng giơ tay đưa điện thoại cho Tào Thù Lê. Tào Thù Lê khoát tay, miệng nói không phát ra âm thanh. Hạ Tưởng hiểu được cô đang nói "em không ở đây". Hắn không kìm nổi cười nói:
- Tào bá bá tìm em có việc, hơn nữa em cũng không thể gạt được ông đâu, đừng giả vờ nữa, mau tiếp điện thoại.
Hạ Tưởng không che điện thoại, chính là cố ý để Tào Vĩnh Quốc nghe được. Tào Thù Lê tức giận trừng mắt nhìn hắn, lại vung nắm đấm lên uy hiếp, sau đó mới nhận lấy điện thoại, không tình nguyện nói:
- Ba, con đang ngủ, ba không nên làm phiền con chứ.
Hạ Tưởng toát mồ hôi. Bình thường Tào Thù Lê là một cô bé khá thông minh, sao đến thời khắc mấu chốt lại nói một câu như vậy? Cái gì mà con đang ngủ chứ? Nếu đang ngủ mà mình lại ở bên cạnh, chẳng phải nói lên rằng hai người có quan hệ mờ ám sao? Rất có khả năng sẽ khiến Tào bá bá hiểu lầm.
Cũng may Tào Vĩnh Quốc đang trong cơn kích động, tính tình Tào Thù Lê bộc tuệch, hai cha con đều không ý thức được hàm nghĩa sâu xa của lời nói này.
Tào Vĩnh Quốc bảo Tào Thù Lê nghe điện thoại chính là muốn cô kể lại tỉ mỉ lần gặp gỡ tình cờ với Trần Phong ở quảng trường ga.
Tào Thù Lê bất mãn lườm Hạ Tưởng một cái, coi như xả giận hắn đã bán đứng cô. Cô rất không kiên nhẫn kể lại lần gặp gỡ đó. Tuy nhiên dù bất mãn nhưng cô vẫn kể lại rất tỉ mỉ từ đầu tới cuối một cách rõ ràng, cuối cùng lại liên tiếp nhấn mạnh mấy lần:
- Ba, tất cả chuyện này đều là vì Hạ Tưởng gây ra, không quan hệ gì tới con. Thị trưởng Trần tới quảng trường thư giãn trước, sau đó mới tới quảng trường nhà ga. Chính là bởi vì thiết kế của cả hai nơi đều khiến ông ấy cực kỳ vừa lòng mới hỏi con là ai thiết kế. Con chỉ cho ông ấy xem tên người thiết kế trên bản vẽ phối cảnh. Rất không may, tên con lại ở sau tên của Hạ Tưởng, cứ như vậy...
Trong lòng Tào Vĩnh Quốc cuộn sóng không ngừng, qua một lúc lâu sau mới cưỡng ép áp chế nỗi chấn động đó. Đủ mọi cảm xúc phức tạp xuất hiện. Dường như sau khi Hạ Tưởng xuất hiện, rất nhiều chuyện đều có biến đổi bất ngờ. Vốn ý tưởng ban đầu của Tào Vĩnh Quốc là để Tào Thù Lê và hắn cùng thiết kế quảng trường thư giãn và dự án màn hình tinh thể lỏng cỡ lớn ở quảng trường nhà ga là muốn cô tham gia nhiều hoạt động xã hội, tăng thêm kinh nghiệm thực tế, cũng chính là duy trì quan hệ tốt đẹp với Hạ Tưởng, xem có nhân cơ hội đó làm quen với Tống Triêu Độ hay không. Không ngờ rằng lại có thu hoạch ngoài ý muốn, khiến ông ta âm thầm may mắn vì quyết định anh minh lúc trước của mình.
Phó thị trưởng thường trực lại thêm vị trí thường vụ của thành phố Yến, vừa lúc tương đương với chức vụ Giám đốc sở hiện tại của ông, nhưng quyền lực và tầm nhìn không thể so sánh với nhau. Về sau tiền đồ cũng tươi sáng hơn rất nhiều. Nếu sự tình có thể thật sự thành công, trước khi lui ra có thể thăng lên cấp phó tỉnh cũng không phải việc khó. Bỗng nhiên Tào Vĩnh Quốc cảm thấy tâm tình vô cùng thoải mái, vui vẻ, dường như trong nháy mắt toàn thân tràn đầy tinh lực. Giọng của ông cũng tăng cao lên rất nhiều:
- Lê nhi, dù sao cũng là ngày nghỉ, chơi thêm vài ngày ở huyện Bá cũng được. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là không được ảnh hưởng tới công tác của Hạ Tưởng. Còn nữa, phải nghe lời, nghe Hạ Tưởng nói. Nghe thấy chưa?
Tào Thù Lê bĩu môi trả di động lại cho Hạ Tưởng, nói nhỏ:
- Ba em chính là người mê làm quan, chỉ thích lợi. Không ngờ lại nói em nghe lời anh, rất khiến người ta thương tâm.
Hạ Tưởng không để ý tới lời càu nhàu của Tào Thù Lê. Hắn lại nói chuyện với Tào Vĩnh Quốc vài câu, sau khi cam đoan với ông ta rằng mình sẽ chăm sóc Tào Thù Lê chu đáo, lại nói rằng Lý Đinh Sơn nói có cơ hội muốn tới thăm hỏi ông ta. Tào Vĩnh Quốc cao hứng nói:
- Thay tôi chuyển lời tới Bí thư Lý, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh ông ấy tới làm khách. Còn nữa Tiểu Hạ, sau này gọi điện thoại nhiều tới Tào bá bá. Không có việc gì thì nói chuyện công việc cũng được, đúng không nào? Lê nhi thì đừng cho nó chạy loạn. Nó rất nghịch ngợm, cậu phải thay tôi quản nó, đừng cho nó gây chuyện.
Đôi khi Tào Thù Lê rất nghịch ngợm nhưng tuyệt đối không phải là một cô gái hay gây chuyện, sinh sự. Hạ Tưởng bề ngoài đáp ứng nhưng trong lòng hiểu được những lời này của Tào Vĩnh Quốc kỳ thật là cho hắn thấy, quan hệ giữa hắn và gia đình ông ta lại gần thêm một bước nữa.
Ngắt điện thoại của Hạ Tưởng, sự lo lắng về con gái trong lòng Tào Vĩnh Quốc đã sớm đặt sang một bên. Ông do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Lô Uyên Nguyên hay không. Chuyện lớn như vậy, không ngờ Trưởng ban Lô lại không hề hé lộ cho mình chút tin tức nào. Có phải mình đã làm gì sai hay không? Đột nhiên ông vỗ đầu. Đúng rồi, khẳng định là bởi vì Phó bí thư Lộ tiến cử mình trước, khiến Trưởng ban Lô có ý tưởng khác, cho rằng mình đã kết nối với Phó bí thư Lộ mà không nói cho ông ta, không để ông ta vào trong mắt.
Tào Vĩnh Quốc giật mình kinh hãi toát mồ hôi lạnh toàn thân, trong lòng càng thêm cảm kích tin tức của Hạ Tưởng, vội vàng gọi điện thoại báo cáo cho Trưởng ban Lô. Tuy rằng Trưởng ban Lô phụ họa ý kiến Phó bí thư Lộ, tỏ vẻ ủng hộ mình, nhưng khẳng định là trong lòng bất mãn với mình. Phải thuyết minh sự tình với Trưởng ban Lô, giữ thái độ đoan chính, không để ông ấy nảy sinh nghi ngờ về mình mới được.
Sáng hôm sau Hạ Tưởng vốn đang muốn đưa Tào Thù Lê đi chơi một chuyến lại không thể thực hiện vì có việc. Bởi vì Hoàng Bằng Phi đột nhiên yêu cầu mời dự họp hội nghị thường vụ, phải thảo luận mấy vấn đề thay đổi nhân sự.
/2185
|