Lúc này, Chu Minh Hoành đi tới trước mắt, xoa xoa tay tỏ vẻ thực sự khó xử, thần sắc hổ thẹn.
- Bí thư Hạ, không nghĩ rằng có chút việc nhỏ cũng khiến anh phải khó chịu, là sơ sót của chúng tôi. Mong Bí thư Hạ xử phạt.
Lý Niên há hốc miệng, thì ra người y muốn xử lí chính là người đứng đầu Tần Đường, Bí thư Hạ. Còn dám nói lời đe dọa Bí thư Thành ủy, cha y cũng chẳng phải là Bí thư Tỉnh ủy. Dù cho y có là Bí thư Tỉnh ủy, cũng chẳng dám làm mặt dày với Bí thư Thành ủy?
Lý Niên ngồi bệt xuống đất, hai chân run lẩy bẩy.
Kim Quang vốn đang bị hai gã cảnh sát giữ tay, vẫn cố gắng giãy dụa, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cha y đã tới đây, Mã Quân cũng tới đây rồi, toàn bộ Tần Đường ai có thể trấn áp y? Kết quả vừa nghe được người ban nãy y muốn đánh cho một trận chính là Bí thư Thành ủy Hạ Tưởng, y giương mắt nhìn, không thể tin được điều mình đã nghe.
Đến khi chính miệng Chu Minh Hoành gọi tên Bí thư Hạ, y hiểu rõ bản thân đã hỏng chuyện rồi, một phát vào đá miếng sắt, chắc rằng lần này phải thương gân động cốt. Kim Quang liền thấy đầu óc choáng váng, nháy mắt trong đầu hiện lên vô vàn ý nghĩ, nên làm sao đây?
Kim Quang mắt trắng dã, bỗng chốc mê man.
Thực ra cũng chẳng phải là hôn mê, chỉ là giả vờ mà thôi, dù sao cũng không giải quyết được sự việc, sẽ có cha thay y ra mặt. Y phụ trách nhậu say bí tỉ, làm xằng làm bậy, cha phụ trách giải quyết tốt hậu quả, lo liệu cho thỏa đáng.
… Mã Quân nhất thời bị dọa cho choáng váng.
Gã những tưởng theo sau Chu Minh Hoành, nghĩ muốn hỏi người đi trước vài câu, liền nghe được Hoàng Kim Ích cùng Chu Minh Hoành liên tục xưng tên Bí thư Hạ, liền cảm thấy chân mềm nhũn, trước mắt choáng váng, rốt cuộc đứng cho vững cũng không xong, bèn ngồi bệt xuống đất, tai ong ong, không thể nghĩ được gì.
Mã Quân tự cho rằng mình có hậu thuẫn mạnh mẽ, cũng biết Bí thư Thành ủy quyền lực to lớn bao nhiêu, càng biết rằng Bí thư Thành ủy có địa vị lớn sẽ không dung thứ cho người xâm phạm! Nếu Kim Quang và Hạ Tưởng chỉ có bất đồng về lời nói thì tốt chút rồi, nhưng quan trọng là tên kia đá Thư kí Bí thư Thành ủy một cái, hơn nữa, vừa rồi rõ ràng cú đá kia là nhằm vào Bí thư Thành ủy, thảm rồi, thực sự rất thảm rồi.
Ban nãy Mã Quân uống vào chừng một lít rượu trắng, bây giờ rượu trắng đều trở thành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phía dưới cũng ướt đẩm, không biết là do mồ hôi chảy hay sợ quá mà tè dầm, ánh mắt gã tuyệt vọng nhìn về phía Chu Minh Hoành, gã biết hiện giờ khả năng Chu Minh Hoành thay gã nói chuyện bằng con số 0.
Chẳng nhẽ nói, gã xui xẻo như vậy, ra khỏi nhà giẫm phải phân chó, đi đường bị lừa đá, tùy tiện giương oai nhưng lại đánh trúng Bí thư Thành ủy. Thực con mẹ nó xúi quẩy, lần sau mà có lấy súng ra, không chừng đứng trước mặt lại chính là Bí thư Tỉnh ủy.
Không thể, nhất định phải qua được cửa ải khó khăn trước mắt này! Mã Quân lén lút lấy di động ra, thừa lúc mọi người không chú ý nhắn tin cho cha vợ gã. Cha vợ gã là Lưu Kiệt Huy ở thành phố Tần Đường cũng là nhân vật cấp cao, đường đường là Chủ tịch Hội đồng nhân dân Thành phố, quyền lực cũng không nhỏ. Chiếu theo cấp bậc, cũng là đồng cấp với Hạ Tưởng và Chương Quốc Vĩ.
Hạ Tưởng tức giận không thèm nhìn Hoàng Đắc Ích, cũng phớt lờ luôn Chu Minh Hoành, chỉ hỏi Từ Tử Kỳ rằng:
- Tử Kỳ, anh có bị thương nặng không? Đi, để tôi đưa anh tới bệnh viện. Nguồn truyện:
Sao lại có chuyện để Bí thư Thành ủy tự thân đưa Thư kí tới bệnh viện chứ, nếu như Bí thư Hạ đưa Thư kí đi bệnh viện, thì mất mặt không phải là Bí thư Hạ, mà là thành ủy viên Tần Đường, Hoàng Đắc Ích nóng nảy, hét to:
- Xe cấp cứu, lập tức gọi xe cấp cứu tới!
Chu Minh Hoành cũng muốn biểu hiện, vội vàng lấy điện thoại ra gọi:
- Cục trưởng Ti, tôi là Chu Minh Hoành, lập tức thành lập đội ngũ chuyên gia giỏi nhất tiến hành hội chẩn…
- Ai bị bệnh ạ?
- Thư kí Từ, thư kí của Bí thư Hạ, lập tức điều xe tới đây, vô cùng khẩn cấp!
Chu Minh Hoành phân công quản lí y tế. Hiển nhiên ông ta trực tiếp gọi cho Cục trưởng Cục Y tế.
Xung quanh vốn có một đám người đang vây quanh, kỳ thực đều là thủ hạ của Lý Niên và Kim Quang, vừa nghe thấy có xung đột cùng Bí thư Thành ủy, ngay cả Thư kí của Bí thư cũng bị đánh trúng, đều biết sợ hãi, liền chạy trốn hết sạch.
Không chạy trốn thì còn chờ gì nữa? Bị dọa mới biết sợ, chạy trốn là thượng sách, vội vã chuồn mau thôi.
Chớp mắt, trước cửa chỉ còn lại dăm ba người, lúc này xe cảnh sát và xe cấp cứu hú còi chạy tới.
Chu Minh Hoành âm thầm cười gượng, ông ta nhìn ra, Từ Tử Kỳ bị đánh cũng không nặng lắm, hiện tại hẳn là đã không sao rồi. Nhưng Từ Tử Kỳ nhắm chặt hai mắt, như thể đang hôn mê bất tỉnh. Y liền biết rằng sự tình sẽ phiền toái đây, Bí thư Hạ chắc chắn sẽ mượn cớ để sinh sự, bắt hết không tha, Từ Tử Kỳ theo Hạ Tưởng lâu như vậy, chỉ cần một ánh mắt một cử chỉ là có thể đoán được ám chỉ của Hạ Tưởng.
Từ Tử Kỳ hôn mê càng lâu, thì càng có thể mượn cơ hội để gây sự.
Hoàng Đắc Ích và Chu Minh Hoành đứng một bên, hai người đều tỏ vẻ ngượng ngùng, Bí thư Hạ còn không thèm liếc mắt nhìn họ, trong lòng ai nấy đều biết, sự việc hôm nay, không thể kết thúc rồi.
Bí thư chính là Bí thư, phát ra uy quyền thực sự khiến người ta phải sợ hãi. Khi Hạ Tường mới tới, Hoàng Đắc Ích tưởng rằng Hạ Tường dù là Bí thư, cũng là quá trẻ tuổi, phỏng chừng không có uy lực. Hôm nay xem như đã chính mắt thấy được Bí thư Hạ ra uy, trong lòng bắt đầu suy tính.
Lương Thu Duệ hàng phục Bí thư Hạ trước nhất, cũng có thể lí giải, là do Lương Thu Duệ luôn bị Chương Quốc Vĩ chèn ép, y không hề có lựa chọn. Nghe nói, Nam Hân Vũ cũng chủ động tìm Bí thư Hạ báo cáo tình hình công tác. Tình cảnh của Nam Hân Vũ và Lương Thu Duệ là đồng bệnh tương liên (cùng chung cảnh ngộ), cô càng sớm dựa dẫm, càng biểu hiện được thành ý của cô.
Đối với một người không còn đường lui mà nói, có đôi lúc bước ra bước đầu then chốt, đổi lại sẽ càng dễ dàng.
Nhưng Hoàng Đắc Ích cùng Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ rất khác nhau, y tuy có quan hệ không hẳn là chặt chẽ với Chương Quốc Vĩ, nhưng bình thường cũng tỏ rõ, cơ bản tôi tốt anh tốt mọi người đều tốt, hay ở chỗ quan hệ không gần không xa, tuy nhiên y cũng rất rõ, y và Chương Quốc Vĩ không phải là cùng một loại người, Chương Quốc Vĩ thấy y là cái gai trong mắt, y cũng không thể tin tưởng Chương Quốc Vĩ.
Cũng vậy, vào thời điểm Bí thư Hạ mới tới đây, y tuy muốn cũng có ý dựa dẫm Bí thư Hạ, nhưng không quyết tâm thực hiện lắm, vì còn vết xe đổ trước kia. Hai Bí thư tiền nhiệm chưa ai ngăn chặn được tên Chương Quốc Vĩ, bọn họ đi rồi, tất cả Ủy viên thường vụ đều có quan hệ mật thiết với bọn họ, đều bị Chương Quốc Vĩ lật đổ, hiện giờ ở Thành Ủy bị kìm kẹp đủ điều.
Y xem chừng nếu ở vào thế trung lập có thể sẽ duy trì được cục diện hiện tại. Nếu như xoay theo hướng Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không chiếm được thế thượng phong, y lại phải sống khổ sở. Vậy nên Hoàng Đắc Ích quyết định quan sát thêm ít nhất một năm rưỡi nữa rồi tính tiếp. Chương Quốc Vĩ và y tuy đã từng có mâu thuẫn bất đồng, nhưng chí ít còn có thể chung sống hòa bình, không đến mức trở mặt với nhau.
Vốn đã tính rằng sẽ lập lờ trong một khoảng thời gian, không ngờ hôm nay lại phải tỏ thái độ lựa chọn phe phái, Hoàng Đắc Ích đã lâm vào thế khó xử.
Nhân viên cứu hộ cuống cuồng đưa Từ Tử Kỳ lên xe cấp cứu. Chu Minh Hoành luôn miệng giải thích rằng cần phải chuyên tâm cấp cứu cho Thư kí Từ, lại còn nhấn mạnh thân phận của Thư kí. Nhân viên điều dưỡng cũng biết đây là chuyện quan trọng, đều ra sức cấp cứu, mong lãnh đạo yên tâm.
Hạ Tưởng nghiêm mặt từ đầu tới cuối, không nói một lời, trong lòng đang tính toán ảnh hưởng và hậu quả của sự tình. Hoàng Đắc Ích và Chu Minh Hoành vẫn đang rất lúng túng, bèn đứng phía sau Hạ Tưởng. Không dám đứng quá gần, nếu đứng quá gần lại sợ bị giáo huấn; lại chẳng thể đứng quá xa, nếu quá xa chẳng may Bí thư Hạ có điều chỉ bảo lại không nghe thấy, như thế càng không được.
Vài phút sau, Hạ Tưởng mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn Hoàng Đắc Ích gằn từng tiếng mà nói:
- Đồng chí Hoàng Đắc Ích, say rượu gây rối, hành hung người khác, nên xử lí thế nào thì xử lí luôn đi.
Kim Cương đứng một bên không nghĩ được gì, vừa rồi y còn đang muốn nói, bị Chu Minh Hoành trừng mắt, đành phải im lặng.
Kim Quang ở chỗ kia giả chết hồi lâu, không thấy ai để ý tới y, y bị trói hai tay ở phía sau thực sự khó chịu, liền vụng trộm mở mắt quan sát sự tình, vừa nghe Hạ Tưởng ra lệnh muốn xử lí, gã bèn giật mình, nói to:
- Phó Cục trưởng Mã, ông tới chỗ thư ký Từ xin lỗi, tôi sẽ lo tiền thuốc men, cha, mau mang 200 ngàn tới bệnh viện.
Kim Cương cũng đang rối trí, vừa nghe Kim Quang nói, liền nói "À" một tiếng, quay người muốn đi, Hoàng Đắc Ích mắng thầm, hai kẻ dở hơi, đều là đồ não ngắn, vấn đề này là chuyện có thể dùng đến tiền để giải quyết sao? Dùng được tiền để giải quyết thì đã không phải là vấn đề, chính là có rất nhiều chuyện tiền bạc không thể dàn xếp được.
Hạ Tưởng không nói lời nào, vẻ mặt gay gắt nhìn Hoàng Đắc Ích. Hắn muốn xem Hoàng Đắc Ích sẽ xử trí Kim Cương thế nào.
Bắt Kim Quang thì chẳng là gì, có bắt Kim Cương luôn không, mới là chuyện Hoàng Đắc Ích phải đau đầu suy tính, vì Kim Cương chính là doanh nhân ưu tú, là người của Chương Quốc Vĩ, cũng có quan hệ mật thiết với Chu Minh Hoành.
Chu Minh Hoành thấy tình huống bắt đầu trầm trọng hóa, bèn kiên trì hòa giải:
- Bí thư Hạ, chỉ là hiểu lầm, anh hãy nghe tôi giải thích đã…
Khi người đứng đầu nổi cơn thịnh nộ, điều không muốn nghe nhất chính là cấp dưới giải thích vấn đề, giải thích chính là đang trốn tránh trách nhiệm.
Hạ Tưởng giận dữ nói:
- Hiểu lầm sao? Ngay cả tôi cũng đánh thì mới không gọi là hiểu lầm chứ gì? Tôi muốn hỏi lại ông, đồng chí Chu Minh Hoành, Thị trưởng Chương cấm dùng xe công cho việc tư, bòn rút công quỹ vào việc ăn uống, bây giờ ông chẳng dùng xe công cho việc riêng, lại còn lái xe sau khi uống rượu, ông đi tìm Thị trưởng Chương mà kiểm điểm đi!
Được, trực tiếp vẽ mặt, khiến Chu Minh Hoành mất mặt, sắc mặt ông ta thoáng chốc đỏ bừng. Muốn ông ta hướng Thị trưởng Chương chủ động kiểm điểm, không phải là tự mình làm mất mặt mình sao, hơn nữa lại còn làm mất mặt Thị trưởng Chương. Bị Hạ Tưởng đả kích khiến ông ta nghẹn họng, đành há miệng thở dốc, không nói nên lời.
- Hoàn cảnh trị an của Tần Đường hiện tại, Cục trưởng Hoàng, mỗi ngày ông đều có thể ngủ yên giấc sao?
Hạ Tưởng ném lại một câu, quay đầu lại nói với Chu Minh Hoành:
- Đồng chí Minh Hoành, báo tin cho Quốc Vĩ, đồng chí Phạm Tiến, Công Trị và Thu Duệ, mời các đồng chí dự hội nghị khẩn cấp.
Thư kí Bí thư bị đánh phải nằm viện, công tác thư ký, liền do Chu Minh Hoành tới thay thế tạm thời. Chu Minh Hoành được Bí thư Hạ sai bảo như thể thư kí, cũng đành ngậm đắng nuốt cay, phải tự thân gọi điện thoại để thông báo cho từng người.
Hội nghị khẩn cấp không mời Hoàng Đắc Ích, y biết nếu cứ tiếp tục bất mãn chuyện Thư kí Từ bị đánh, thì sẽ khiến Bí thư Hạ bất mãn, rồi y sẽ bị Bí thư Hạ trù dập, địa vị ở Tần Đường có nguy cơ lung lay, liền ngay lập tức hạ quyết tâm…
- Bí thư Hạ, không nghĩ rằng có chút việc nhỏ cũng khiến anh phải khó chịu, là sơ sót của chúng tôi. Mong Bí thư Hạ xử phạt.
Lý Niên há hốc miệng, thì ra người y muốn xử lí chính là người đứng đầu Tần Đường, Bí thư Hạ. Còn dám nói lời đe dọa Bí thư Thành ủy, cha y cũng chẳng phải là Bí thư Tỉnh ủy. Dù cho y có là Bí thư Tỉnh ủy, cũng chẳng dám làm mặt dày với Bí thư Thành ủy?
Lý Niên ngồi bệt xuống đất, hai chân run lẩy bẩy.
Kim Quang vốn đang bị hai gã cảnh sát giữ tay, vẫn cố gắng giãy dụa, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cha y đã tới đây, Mã Quân cũng tới đây rồi, toàn bộ Tần Đường ai có thể trấn áp y? Kết quả vừa nghe được người ban nãy y muốn đánh cho một trận chính là Bí thư Thành ủy Hạ Tưởng, y giương mắt nhìn, không thể tin được điều mình đã nghe.
Đến khi chính miệng Chu Minh Hoành gọi tên Bí thư Hạ, y hiểu rõ bản thân đã hỏng chuyện rồi, một phát vào đá miếng sắt, chắc rằng lần này phải thương gân động cốt. Kim Quang liền thấy đầu óc choáng váng, nháy mắt trong đầu hiện lên vô vàn ý nghĩ, nên làm sao đây?
Kim Quang mắt trắng dã, bỗng chốc mê man.
Thực ra cũng chẳng phải là hôn mê, chỉ là giả vờ mà thôi, dù sao cũng không giải quyết được sự việc, sẽ có cha thay y ra mặt. Y phụ trách nhậu say bí tỉ, làm xằng làm bậy, cha phụ trách giải quyết tốt hậu quả, lo liệu cho thỏa đáng.
… Mã Quân nhất thời bị dọa cho choáng váng.
Gã những tưởng theo sau Chu Minh Hoành, nghĩ muốn hỏi người đi trước vài câu, liền nghe được Hoàng Kim Ích cùng Chu Minh Hoành liên tục xưng tên Bí thư Hạ, liền cảm thấy chân mềm nhũn, trước mắt choáng váng, rốt cuộc đứng cho vững cũng không xong, bèn ngồi bệt xuống đất, tai ong ong, không thể nghĩ được gì.
Mã Quân tự cho rằng mình có hậu thuẫn mạnh mẽ, cũng biết Bí thư Thành ủy quyền lực to lớn bao nhiêu, càng biết rằng Bí thư Thành ủy có địa vị lớn sẽ không dung thứ cho người xâm phạm! Nếu Kim Quang và Hạ Tưởng chỉ có bất đồng về lời nói thì tốt chút rồi, nhưng quan trọng là tên kia đá Thư kí Bí thư Thành ủy một cái, hơn nữa, vừa rồi rõ ràng cú đá kia là nhằm vào Bí thư Thành ủy, thảm rồi, thực sự rất thảm rồi.
Ban nãy Mã Quân uống vào chừng một lít rượu trắng, bây giờ rượu trắng đều trở thành mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, phía dưới cũng ướt đẩm, không biết là do mồ hôi chảy hay sợ quá mà tè dầm, ánh mắt gã tuyệt vọng nhìn về phía Chu Minh Hoành, gã biết hiện giờ khả năng Chu Minh Hoành thay gã nói chuyện bằng con số 0.
Chẳng nhẽ nói, gã xui xẻo như vậy, ra khỏi nhà giẫm phải phân chó, đi đường bị lừa đá, tùy tiện giương oai nhưng lại đánh trúng Bí thư Thành ủy. Thực con mẹ nó xúi quẩy, lần sau mà có lấy súng ra, không chừng đứng trước mặt lại chính là Bí thư Tỉnh ủy.
Không thể, nhất định phải qua được cửa ải khó khăn trước mắt này! Mã Quân lén lút lấy di động ra, thừa lúc mọi người không chú ý nhắn tin cho cha vợ gã. Cha vợ gã là Lưu Kiệt Huy ở thành phố Tần Đường cũng là nhân vật cấp cao, đường đường là Chủ tịch Hội đồng nhân dân Thành phố, quyền lực cũng không nhỏ. Chiếu theo cấp bậc, cũng là đồng cấp với Hạ Tưởng và Chương Quốc Vĩ.
Hạ Tưởng tức giận không thèm nhìn Hoàng Đắc Ích, cũng phớt lờ luôn Chu Minh Hoành, chỉ hỏi Từ Tử Kỳ rằng:
- Tử Kỳ, anh có bị thương nặng không? Đi, để tôi đưa anh tới bệnh viện. Nguồn truyện:
Sao lại có chuyện để Bí thư Thành ủy tự thân đưa Thư kí tới bệnh viện chứ, nếu như Bí thư Hạ đưa Thư kí đi bệnh viện, thì mất mặt không phải là Bí thư Hạ, mà là thành ủy viên Tần Đường, Hoàng Đắc Ích nóng nảy, hét to:
- Xe cấp cứu, lập tức gọi xe cấp cứu tới!
Chu Minh Hoành cũng muốn biểu hiện, vội vàng lấy điện thoại ra gọi:
- Cục trưởng Ti, tôi là Chu Minh Hoành, lập tức thành lập đội ngũ chuyên gia giỏi nhất tiến hành hội chẩn…
- Ai bị bệnh ạ?
- Thư kí Từ, thư kí của Bí thư Hạ, lập tức điều xe tới đây, vô cùng khẩn cấp!
Chu Minh Hoành phân công quản lí y tế. Hiển nhiên ông ta trực tiếp gọi cho Cục trưởng Cục Y tế.
Xung quanh vốn có một đám người đang vây quanh, kỳ thực đều là thủ hạ của Lý Niên và Kim Quang, vừa nghe thấy có xung đột cùng Bí thư Thành ủy, ngay cả Thư kí của Bí thư cũng bị đánh trúng, đều biết sợ hãi, liền chạy trốn hết sạch.
Không chạy trốn thì còn chờ gì nữa? Bị dọa mới biết sợ, chạy trốn là thượng sách, vội vã chuồn mau thôi.
Chớp mắt, trước cửa chỉ còn lại dăm ba người, lúc này xe cảnh sát và xe cấp cứu hú còi chạy tới.
Chu Minh Hoành âm thầm cười gượng, ông ta nhìn ra, Từ Tử Kỳ bị đánh cũng không nặng lắm, hiện tại hẳn là đã không sao rồi. Nhưng Từ Tử Kỳ nhắm chặt hai mắt, như thể đang hôn mê bất tỉnh. Y liền biết rằng sự tình sẽ phiền toái đây, Bí thư Hạ chắc chắn sẽ mượn cớ để sinh sự, bắt hết không tha, Từ Tử Kỳ theo Hạ Tưởng lâu như vậy, chỉ cần một ánh mắt một cử chỉ là có thể đoán được ám chỉ của Hạ Tưởng.
Từ Tử Kỳ hôn mê càng lâu, thì càng có thể mượn cơ hội để gây sự.
Hoàng Đắc Ích và Chu Minh Hoành đứng một bên, hai người đều tỏ vẻ ngượng ngùng, Bí thư Hạ còn không thèm liếc mắt nhìn họ, trong lòng ai nấy đều biết, sự việc hôm nay, không thể kết thúc rồi.
Bí thư chính là Bí thư, phát ra uy quyền thực sự khiến người ta phải sợ hãi. Khi Hạ Tường mới tới, Hoàng Đắc Ích tưởng rằng Hạ Tường dù là Bí thư, cũng là quá trẻ tuổi, phỏng chừng không có uy lực. Hôm nay xem như đã chính mắt thấy được Bí thư Hạ ra uy, trong lòng bắt đầu suy tính.
Lương Thu Duệ hàng phục Bí thư Hạ trước nhất, cũng có thể lí giải, là do Lương Thu Duệ luôn bị Chương Quốc Vĩ chèn ép, y không hề có lựa chọn. Nghe nói, Nam Hân Vũ cũng chủ động tìm Bí thư Hạ báo cáo tình hình công tác. Tình cảnh của Nam Hân Vũ và Lương Thu Duệ là đồng bệnh tương liên (cùng chung cảnh ngộ), cô càng sớm dựa dẫm, càng biểu hiện được thành ý của cô.
Đối với một người không còn đường lui mà nói, có đôi lúc bước ra bước đầu then chốt, đổi lại sẽ càng dễ dàng.
Nhưng Hoàng Đắc Ích cùng Lương Thu Duệ và Nam Hân Vũ rất khác nhau, y tuy có quan hệ không hẳn là chặt chẽ với Chương Quốc Vĩ, nhưng bình thường cũng tỏ rõ, cơ bản tôi tốt anh tốt mọi người đều tốt, hay ở chỗ quan hệ không gần không xa, tuy nhiên y cũng rất rõ, y và Chương Quốc Vĩ không phải là cùng một loại người, Chương Quốc Vĩ thấy y là cái gai trong mắt, y cũng không thể tin tưởng Chương Quốc Vĩ.
Cũng vậy, vào thời điểm Bí thư Hạ mới tới đây, y tuy muốn cũng có ý dựa dẫm Bí thư Hạ, nhưng không quyết tâm thực hiện lắm, vì còn vết xe đổ trước kia. Hai Bí thư tiền nhiệm chưa ai ngăn chặn được tên Chương Quốc Vĩ, bọn họ đi rồi, tất cả Ủy viên thường vụ đều có quan hệ mật thiết với bọn họ, đều bị Chương Quốc Vĩ lật đổ, hiện giờ ở Thành Ủy bị kìm kẹp đủ điều.
Y xem chừng nếu ở vào thế trung lập có thể sẽ duy trì được cục diện hiện tại. Nếu như xoay theo hướng Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng không chiếm được thế thượng phong, y lại phải sống khổ sở. Vậy nên Hoàng Đắc Ích quyết định quan sát thêm ít nhất một năm rưỡi nữa rồi tính tiếp. Chương Quốc Vĩ và y tuy đã từng có mâu thuẫn bất đồng, nhưng chí ít còn có thể chung sống hòa bình, không đến mức trở mặt với nhau.
Vốn đã tính rằng sẽ lập lờ trong một khoảng thời gian, không ngờ hôm nay lại phải tỏ thái độ lựa chọn phe phái, Hoàng Đắc Ích đã lâm vào thế khó xử.
Nhân viên cứu hộ cuống cuồng đưa Từ Tử Kỳ lên xe cấp cứu. Chu Minh Hoành luôn miệng giải thích rằng cần phải chuyên tâm cấp cứu cho Thư kí Từ, lại còn nhấn mạnh thân phận của Thư kí. Nhân viên điều dưỡng cũng biết đây là chuyện quan trọng, đều ra sức cấp cứu, mong lãnh đạo yên tâm.
Hạ Tưởng nghiêm mặt từ đầu tới cuối, không nói một lời, trong lòng đang tính toán ảnh hưởng và hậu quả của sự tình. Hoàng Đắc Ích và Chu Minh Hoành vẫn đang rất lúng túng, bèn đứng phía sau Hạ Tưởng. Không dám đứng quá gần, nếu đứng quá gần lại sợ bị giáo huấn; lại chẳng thể đứng quá xa, nếu quá xa chẳng may Bí thư Hạ có điều chỉ bảo lại không nghe thấy, như thế càng không được.
Vài phút sau, Hạ Tưởng mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn Hoàng Đắc Ích gằn từng tiếng mà nói:
- Đồng chí Hoàng Đắc Ích, say rượu gây rối, hành hung người khác, nên xử lí thế nào thì xử lí luôn đi.
Kim Cương đứng một bên không nghĩ được gì, vừa rồi y còn đang muốn nói, bị Chu Minh Hoành trừng mắt, đành phải im lặng.
Kim Quang ở chỗ kia giả chết hồi lâu, không thấy ai để ý tới y, y bị trói hai tay ở phía sau thực sự khó chịu, liền vụng trộm mở mắt quan sát sự tình, vừa nghe Hạ Tưởng ra lệnh muốn xử lí, gã bèn giật mình, nói to:
- Phó Cục trưởng Mã, ông tới chỗ thư ký Từ xin lỗi, tôi sẽ lo tiền thuốc men, cha, mau mang 200 ngàn tới bệnh viện.
Kim Cương cũng đang rối trí, vừa nghe Kim Quang nói, liền nói "À" một tiếng, quay người muốn đi, Hoàng Đắc Ích mắng thầm, hai kẻ dở hơi, đều là đồ não ngắn, vấn đề này là chuyện có thể dùng đến tiền để giải quyết sao? Dùng được tiền để giải quyết thì đã không phải là vấn đề, chính là có rất nhiều chuyện tiền bạc không thể dàn xếp được.
Hạ Tưởng không nói lời nào, vẻ mặt gay gắt nhìn Hoàng Đắc Ích. Hắn muốn xem Hoàng Đắc Ích sẽ xử trí Kim Cương thế nào.
Bắt Kim Quang thì chẳng là gì, có bắt Kim Cương luôn không, mới là chuyện Hoàng Đắc Ích phải đau đầu suy tính, vì Kim Cương chính là doanh nhân ưu tú, là người của Chương Quốc Vĩ, cũng có quan hệ mật thiết với Chu Minh Hoành.
Chu Minh Hoành thấy tình huống bắt đầu trầm trọng hóa, bèn kiên trì hòa giải:
- Bí thư Hạ, chỉ là hiểu lầm, anh hãy nghe tôi giải thích đã…
Khi người đứng đầu nổi cơn thịnh nộ, điều không muốn nghe nhất chính là cấp dưới giải thích vấn đề, giải thích chính là đang trốn tránh trách nhiệm.
Hạ Tưởng giận dữ nói:
- Hiểu lầm sao? Ngay cả tôi cũng đánh thì mới không gọi là hiểu lầm chứ gì? Tôi muốn hỏi lại ông, đồng chí Chu Minh Hoành, Thị trưởng Chương cấm dùng xe công cho việc tư, bòn rút công quỹ vào việc ăn uống, bây giờ ông chẳng dùng xe công cho việc riêng, lại còn lái xe sau khi uống rượu, ông đi tìm Thị trưởng Chương mà kiểm điểm đi!
Được, trực tiếp vẽ mặt, khiến Chu Minh Hoành mất mặt, sắc mặt ông ta thoáng chốc đỏ bừng. Muốn ông ta hướng Thị trưởng Chương chủ động kiểm điểm, không phải là tự mình làm mất mặt mình sao, hơn nữa lại còn làm mất mặt Thị trưởng Chương. Bị Hạ Tưởng đả kích khiến ông ta nghẹn họng, đành há miệng thở dốc, không nói nên lời.
- Hoàn cảnh trị an của Tần Đường hiện tại, Cục trưởng Hoàng, mỗi ngày ông đều có thể ngủ yên giấc sao?
Hạ Tưởng ném lại một câu, quay đầu lại nói với Chu Minh Hoành:
- Đồng chí Minh Hoành, báo tin cho Quốc Vĩ, đồng chí Phạm Tiến, Công Trị và Thu Duệ, mời các đồng chí dự hội nghị khẩn cấp.
Thư kí Bí thư bị đánh phải nằm viện, công tác thư ký, liền do Chu Minh Hoành tới thay thế tạm thời. Chu Minh Hoành được Bí thư Hạ sai bảo như thể thư kí, cũng đành ngậm đắng nuốt cay, phải tự thân gọi điện thoại để thông báo cho từng người.
Hội nghị khẩn cấp không mời Hoàng Đắc Ích, y biết nếu cứ tiếp tục bất mãn chuyện Thư kí Từ bị đánh, thì sẽ khiến Bí thư Hạ bất mãn, rồi y sẽ bị Bí thư Hạ trù dập, địa vị ở Tần Đường có nguy cơ lung lay, liền ngay lập tức hạ quyết tâm…
/2185
|