Mã Vạn Chính cụng ly với Hạ Tưởng xong, uống một hơi cạn sạch.
- Khó khăn cũng không nhỏ, nhưng hi vọng cũng có. Tôi cũng có mấy người là Ủy viên bộ Chính trị có thể nhờ cậy được, cũng có thể giúp cậu được phần nào.
- Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Mã đối với tôi.
Mã Vạn Chính có tay chân ở Trung ương cũng không có gì là lạ, ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, phía sau nhất định có sự ủng hộ của Ủy viên thường vụ bộ Chính trị, cũng có quan hệ của một vài người Ủy viên bộ Chính trị.
- Nhân khi tôi còn có khả năng quan tâm đến cậu, thì cũng quan tâm vài lần, cũng không uổng cậu giúp tôi một lần.
Mã Vạn Chính vô cùng xúc động, nhìn về phía Phùng Húc Quang.
- Già rồi, già rồi, lại có nơi ký thác, Hạ Tưởng, mỗi lần gặp Húc Quang, tôi đều nhớ đến công lao của cậu.
Hạ Tưởng vội vàng nói:
- Bí thư nói quá lời rồi, ngài mà còn nói như thế nữa, tôi với Húc Quang không còn cách nào làm bạn nữa đâu ạ.
Mã Vạn Chính cười ha hả:
- Cậu lúc nào cũng coi tôi là Bí thư Mã, chứ không phải là chú Mã.
- Chú cũng là bề trên, làm bề dưới, làm sao dám nhận hậu ý của bề trên được.
Hạ Tưởng vẫn nói ra câu chú, nhớ đến lần đầu tiên Hạ Tưởng gặp Mã Vạn Chính, đồng thời cảnh giúp đỡ Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính làm quen với nhau, chuyện đã lâu rồi mà hiện về mồn một như mới hôm qua đây, trong lòng lại dậy lên cảm xúc dạt dào.
Trước đây quả thật cũng từng có sự ăn ý khi cộng sự cùng với Mã Vạn Chính, bình tĩnh mà xem xét, hắn cũng có cảm tình với Mã Vạn Chính.
Bởi vì mối giao tình của hắn và Phùng Húc Quang sâu sắc quá, vì thế khiến hắn quả thật là cũng đối đãi với Mã Vạn Chính như chú của mình.
Cho đến sau cùng, Mã Vạn Chính vẫn không tiết lộ mục đích của mình, Hạ Tưởng tuy cũng có phỏng đoán, biết rằng Mã Vạn Chính nếu không tiến thêm một bước nữa thì có khả năng sẽ lùi về tuyến hai, nhưng Mã Vạn Chính không mở miệng, hắn cũng không thể hỏi thẳng được.
Lần gặp mặt này, xem như là đã bù đắp được quan hệ xa cách bấy lâu nay với Mã Vạn Chính, khai thông được một mắt xích giai đoạn đầu của việc điều chỉnh nhân sự tỉnh Yến, ỉm đi cái việc thăng tiến lên Ủy viên thường vụ, thu hoạch cũng không nhỏ.
Lúc chia tay, Phùng Húc Quang nắm lấy tay Hạ Tưởng, nói nhỏ:
- Chú ấy quả thực rất quý mến anh, cũng thường xuyên nhắc đến anh, chỉ là cảm thấy có một thời gian mâu thuẫn với anh khi ở tỉnh Yến, nên ngại không dám liên lạc với anh thôi. Chú ấy là người trọng tình cảm, bây giờ lại già rồi, anh sau này nhường nhịn chú ấy một chút.
Hạ Tưởng không nói gì, trong lòng cũng hơi nặng nề, giữa hắn và Mã Vạn Chính, thực chất cũng không có gì được coi là có mâu thuẫn, có lẽ trong lòng Mã Vạn Chính luôn cảm thấy hắn đã giúp đỡ ông ta một lần, nhưng ông ta vẫn chưa giúp đỡ hắn điều gì mang tính chất thiết thực cả, ngược lại cũng có vài lần gây trở ngại mà trong lòng thấy áy náy với những người trong quan trường, lại là Bí thư tỉnh ủy, có thể có tấm lòng biết mang nợ người khác, thật là điều không dễ có được.
Cán bộ cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng cần phải có mối quan hệ chân thành giữa người với người, Hạ Tưởng trong nháy mắt đưa ra một quyết định, dặn Tiêu Ngũ mua rất nhiều quà tặng và các sản phẩm dinh dưỡng, quyết định đi thăm Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và vui mừng với việc sự viếng thăm của Hạ Tưởng, đến nói không nghĩ đến thì quả thực là không nghĩ đến, sau khi Diệp Thạch Sinh rời khỏi cái chức Bí thư Tỉnh ủy đến nay, tuy rằng cấp bậc đã cao hơn trước, nhưng thực quyền lại nhỏ đi rất nhiều, vào những dịp lễ tết cổng nhà cũng vắng vẻ đi không ít.
Chuyến viếng thăm của Hạ Tưởng, làm cho Diệp Thạch Sinh cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không gặp, đặc biệt là bây giờ danh thế của Hạ Tưởng đang lên vùn vụt, làm cho ông ta vô cùng cảm động, Hạ Tưởng là một cậu thanh niên đáng tin tưởng.
Hạ Tưởng ngồi nửa tiếng đồng hồ rồi, lúc định cáo từ đi về, Diệp Thạch Sinh bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó ngăn Hạ Tưởng lại:
- Hạ Tưởng đợi chút nữa hãy về, Tổng Bí thư sắp đến đây.
- Sao có thể chứ?
Hạ Tưởng thoáng chốc sợ ngây người.
Tổng bí thư khẳng định sẽ thăm hỏi các đồng chí lão thành vào dịp tết, nhưng bình tĩnh mà xem xét, Diệp Thạch Sinh không đủ tư cách để Tổng bi thư đích thân tới thăm, hơn nữa ông ta đang tại chức, còn chưa được coi là cán bộ lão thành!
Diệp Thạch Sinh cười:
- Có một việc trong lòng cậu biết là được rồi, bà Dương và Tổng bí thư có quan hệ thân thích với nhau.
Bà Dương là Dương Tuệ, là vợ của Diệp Thạch Sinh. Hóa ra là vậy, vợ của Diệp Thạch Sinh và Tổng bí thư có quan hệ thân thích sao? Chuyện này giấu cũng khá kỹ càng, cả tỉnh Yến không một ai biết, Diệp Thạch Sinh quả thực cũng lợi hại, chưa từng tiết lộ ra nửa lời.
Trò chơi trên quan trường có khi chính là sự nguy hiểm mà kích thích, bởi vì bạn không biết người đứng sau ai đó là ai, cũng không rõ người nhà của ai có quan hệ thân thích dạng khúc khuỷu với ai. Diệp Thạch Sinh không nói là quan hệ thân thích gì, nhưng đáng được Tống bí thư đích thân đến nhà thăm vào dịp tết, khẳng định là rất gần.
Người trong nước trọng thân thích, cho dù cao quý như Tổng bí thư, cũng phải giữ thân tình, mới ở trong mắt người nhà và người thân, có hương vị tình người.
Có thể gặp được Tổng bí thư trong nhà Diệp Thạch Sinh, Hạ Tưởng thầm xúc động, thật là may mắn. Nếu có thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho Tổng bí thư, trên việc lọt vào Ủy viên thường vụ, thì sẽ tăng thêm một lợi thế nặng nghìn cân.
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Tưởng hưng phấn một cách khó hiểu, bởi vì nói thật, một Bí thư Tỉnh ủy muốn gặp Tổng bí thư cũng rất khó, muốn gặp một Tổng bí thư chân thật mà gần với dân lại càng khó, phần lớn mọi ngừi chỉ được gặp Tổng bí thư trên ti vi, Tổng bí thư của văn chương kiểu cách, Tổng bí thư của giải quyết công việc chung, muốn ở sau lưng nói chuyện với Tổng bí thư trừ phi có quan hệ bạn bè cực kỳ mật thiết, đám người tầm thường như Mễ Kỳ Hỏa và Minh Đắc Mưu, không bao giờ có cơ hội.
Tổng cộng vừa mới đợi chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Hạ Tưởng lại cảm thấy dài như nửa ngày, hắn xem như lần đầu tiên không bình tĩnh được mà có chút cảm giác sống một ngày bằng một năm.
Nghĩ ra cũng đúng, sống một ngày bằng một năm, bây giờ cũng đúng là năm mới rồi, không khỏi lại thầm mỉm cười.
Chuông cửa reo, Diệp Thạch Sinh vội đi mở cửa, đứng trước cửa chính là Tổng bí thư, bên cạnh còn có một người, Hạ Tưởng cũng không ít lần nhìn thấy trên ti vi, chính là phu nhân của Tổng bí thư.
Tổng bí thư mặc chiếc áo gió, màu xám, không thắt cà-vạt, vẻ mặt tươi cười, phu nhân ở phía sau cũng vẻ mặt vui mừng, Diệp Thạch Sinh vội mời Tổng Bí thư vào trong phòng.
Hạ Tưởng đứng bên cạnh, chỉ mang vẻ mặt cung kính, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Tổng bí thư, chúc mừng năm mới!
- Hạ Tưởng?
Tổng bí thư có chút sửng sốt, ánh mắt vô ý nhìn Diệp Thạch Sinh một cái, lại chủ động bắt tay với Hạ Tưởng,
- Hạ Tưởng cũng ở đây, thật là trùng hợp, Thạch Sinh, tôi cứ nghĩ nhà anh không có khách.
Trong ngữ khí, hình như có chút không vừa ý.
Cũng phải, giữa Tổng bí thư và Diệp Thạch Sinh là qua lại riêng tư, Diệp Thạch Sinh giữ Hạ Tưởng ở lại, sẽ khiến Tổng bí thư có hiềm nghi rằng có người sắp đặt. với vị trí của Tổng bí thư không biết có bao nhiêu người tìm đủ mọi cách để được tiếp cận với ông, muốn để lại cho Tổng bí thư một chút ấn tượng tốt.
Với thân phận của Tổng Bí thư, lại xuất hiện với thân phận riêng tư, ông cũng là đương kim đệ nhất, ngay đến cả chụp ảnh chung cũng không được tùy ý nhận lời, để tránh bị người ta lấy ra để giả danh lừa bịp.
Diệp Thạch Sinh không nói lời nào, nhìn Hạ Tưởng cười.
Hạ Tưởng liền cung kính trả lời:
- Đúng lúc tôi đến thăm lãnh đạo cũ, đang định về, thì lãnh đạo nói Tổng bí thư sắp tới, nên giữ tôi lại…
Tổng bí thư nhìn Diệp Thạch Sinh:
- Hiếm thấy Hạ Tưởng còn nhớ lãnh đạo cũ, có tâm thì tốt. Người trẻ tuổi, phải kế thừa và phát huy nhiều hơn truyền thống quang vinh của thế hệ trước, phải kính trọng yêu mến người già.
- Thật sự là một người trẻ tuổi rất khá, phu nhân Tổng bí thư quan sát Hạ Tưởng từ trên xuống dưới, suy nghĩ,
- Hạ Tưởng, ồ, tôi nhớ ra rồi, Bí thư Thành ủy Tần Đường, đúng không? Bí thư Thành ủy trẻ nhất tỉnh yến, thật có có chí tiến thủ.
Không ngờ đến cả phu nhân Tổng bí thư cũng biết hắn, Hạ Tưởng thật sự có chút được sủng ái mà lo sợ, nhưng hắn trong phút chốc không biết nên xưng hô như thế nào với phu nhân Tổng bí thư, Diệp Thạch Sinh ở bên cạnh nhắc nhở:
- Gọi cô là được rồi.
- Cảm ơn cô Tề quá khen.
Nói ra tuổi của Tổng bí thư còn lón hơn cả tuổi cha ruột của hắn, phu nhân Tổng bí thư lại có vẻ mặt dễ gần, ánh mắt hiền từ, ánh mắt quan sát hắn giống như người thân, khiến trong lòng hắn thấy tràn đầy sự ấm áp.
Không ngờ mấy câu hỏi tiếp theo của phu nhân khiến Hạ Tưởng xấu hổ:
- Đúng rồi Hạ Tưởng, cậu kết hôn chưa?
- Dạ rồi, con của cháu cũng được mấy tuổi rồi ạ.
Hạ Tưởng trả lời đúng sự thật.
Cô Tề liền lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Cũng phải, hẳn là đã kết hôn rồi, không kết hôn tổ chức cũng không yên tâm.
Giống như là muốn giới thiệu đối tượng cho Hạ Tưởng, liền khiến Hạ Tưởng không khỏi thầm cảm thấy buồn cười, tuy nhiên cũng làm hắn nhìn thấy mặt chân thật mà gần gũi của người trong nhà của Tổng bí thư.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tổng bí thư trước tiên nói với Diệp Thạch Sinh mấy câu, Hạ Tưởng không thể xen vào, nên ngồi bên cạnh lặng lẽ nghe. Cũng không nói gì, đơn giản là một vài tình hình trong nước, nhưng phân nửa là điểm qua mà thôi.
Sau đó Tổng bí thư lại nói chuyện gia đình với Diệp Thạch Sinh, nói đến khoảng mấy phút, Diệp Thạch Sinh lại dẫn dắt đề tài sang Hạ Tưởng.
- Hạ Tưởng là một người trẻ tuổi rất khá, khi tôi còn ở tỉnh Yến, dành cho cậu ấy sự quan tâm không nhiều, bây giờ không ở tỉnh Yến, cũng không có mấy người đến thăm tôi, còn cậu ấy thì ngày lễ tết gì cũng đến hoặc gọi điện, lòng người xa gần.
Hạ Tưởng biết Diệp Thạch Sinh đang thay hắn nói chuyện trước mặt Tổng bí thư, vội nói:
- Lãnh đạo cũng xin đừng nói như thế, khi ngài ở tỉnh Yến, quản lý tỉnh Yến có ngăn có nắp, một vùng thanh minh, tôi dưới sự lãnh đạo của ngài, được lợi không ít, ngài đối với tôi cũng rất quan tâm yêu quý, tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Lý niệm chính trị của ngài, phương châm thi hành biện pháp chính trị, ảnh hưởng đến tôi rất lớn.
Tổng bí thư không nói gì, ngồi đợi Hạ Tưởng nói hết, mới hơi gật đầu:
- Nói hay, nói rất hay.
- Hay cái gì mà hay, năm mới rồi, không thể nói một chút chuyện nhà, cứ phải nói chuyện chính trị sao?
Cô Tề và phu nhân của Diệp Thạch Sinh cùng nhau gọt trái cây mang lên, bà hình như đặc biệt thấy hứng thú với Hạ Tưởng, cố ý đưa cho Hạ Tưởng một miếng táo,
- Tiểu Hạ, con của cậu mấy tuổi rồi? Là con trai hả?
- Là con trai ạ. Cháu được 7 tuổi rồi, đang học tiểu học ở Bắc Kinh.
Hạ Tưởng thấy ánh mắt của cô Tề rất sôi nổi, trong lòng có chút bồn chồn.
- Ồ, tốt tốt.
Bà vừa nói tốt vừa nhìn Tổng bí thư một cái,
- Con trai Hạ Tưởng cũng bằng tuổi con gái của Cu đầu nhà mình…
Tổng bí thư bất đắc dĩ địa cười:
- Bà cũng thật là nhiệt tình, tôi cũng không biết nói thế nào với bà.
Hạ Tưởng cũng chưa từng thấy qua mặt ôn hòa được lộ ra của Tổng bí thư, giờ này khắc này, giọng điệu mà ông nói chuyện với phu nhân cùng với những biểu cảm phong phú trong nháy mắt, nhưng trên ti vi chưa bao giờ nhìn thấy sự chân thật này.
Tuy nhiên đối với những nhiệt tình hơi quá của cô Tề, hắn vẫn có chút được sủng ái mà thấy lo sợ, đối với gia đình của Tổng bí thư, bên ngoài lưu truyền rất ít, hắn cũng không hiểu lắm về sự cấu thành trong gia đình của Tổng, nghe cô Tề nói, hình như có ý muốn cháu gái của Tổng bí thư làm quen với Hạ Đông?
Cái này… Hình như có chút đột nhiên và cũng quá bất ngờ.
Cô Tề quả nhiên lại hỏi Hạ Tưởng:
- Có ảnh con trai cậu không, cho tôi xem chút.
Hạ Tưởng có ấn tượng rất tốt với cô Tề, vốn cho rằng bà thân là đệ nhất phu nhân sẽ mang kiểu từ trên cao nhìn xuống, không ngờ ra khỏi ti vi, cũng có mặt rất gần gũi, có lẽ giữa người và người thật phải chú ý đến duyên phận, dù sao hắn gặp được cô Tề cũng cảm thấy vô cùng thân thiết, cô Tề cũng cảm thấy rất có hứng thú với hắn.
Hạ Tưởng liền lấy ra tấm ảnh của Hạ Đông đưa cho cô Tề, cô Tề chỉ nhìn qua một cái, liền chậc chậc khen:
- Thằng bé bảnh bao quá. Ông Cao, ông lại mà xem này.
Tiếng "Ông Cao" này gọi đến là thân thiết, cũng rất nhanh làm cho hình tượng của Tổng bí thư trong mắt Hạ Tưởng đầy đủ hơn rất nhiều. Trung Quốc rộng lớn, quan lớn cấp Bộ và cấp Tỉnh nhiều, không có mấy người có thể nghe được có người gọi Tổng bí thư một tiếng "Ông Cao"!
Vợ chồng Tổng bí thư khẳng định tình cảm rất tốt, ông ở trước mặt mọi người, lại rất nhân nhượng phu nhân mà bảo xem ảnh là xem, sau khi xem xong, lại nhìn Hạ Tưởng mấy cái:
- Ừ, giống, rất giống, đôi mắt còn hơi giống ông ngoại của nó.
- Ông ngoại của nó là ai?
Cô Tề tuy là đệ nhất phu nhân, nhưng đối với mạng lưới quan hệ của nhân vật chính trị hiển nhiên không phải rất hiểu biết.
- Ha ha.
Tổng bí thư chất phác cười,
- Chủ tịch tỉnh Tây Tào Vĩnh Quốc.
- Ông vừa nói làm tôi cũng nhớ ra rồi, lúc ấy là ai nói ây nhỉ, nói là đệ nhất mỹ nhân của thành phố Yến Tào Thù Lê chính là con gái của Tào Vĩnh Quốc, thì ra Hạ Tưởng lấy đệ nhất mỹ nhân thành phố Yến.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, đây là cách nói ở đâu lưu truyền vậy? Tin đồn Tào Thù Lê là đệ nhất mỹ nhân thành phố Yến, đến cả hắn đây cũng là lần đầu tiên nghe nói!
Phỏng chừng là bên trong tầng lớp trên ở Bắc Kinh, một số cuộc tụ tập phạm vi nhỏ, thích cho lời bình với con gái của các quan lớn của tỉnh.
Tổng bí thư có chút không hài lòng nói:
- Bà không thể nói bớt vài câu được sao.
- Năm mới là dành cho sự vui vẻ.
Hiển nhiên, đệ nhất phu nhân cũng không sợ người số một, bà đứng dậy trả ảnh lại cho Hạ Tưởng rồi kéo hắn sang một bên nói chuyện.
Diệp Thạch Sinh cảm thấy vui mừng, ông biết Tổng bí thư rất khiêm nhượng với phu nhân, bây giờ Tề Viễn Phàm rất có hảo cảm với Hạ Tưởng, không nhiều thì ít cũng làm cho Tổng bí thư tăng thêm phần hảo cảm với hắn. Hơn nữa nếu con trai của Hạ Tưởng trở thành bạn với cháu gái của Tổng bí thư, cũng khiến cho Hạ Tưởng có cơ hội kết bạn với những người cấp cao và ổn định.
Có thể kết giao với con trai của Tổng bí thư lại có thêm sự ngưỡng mộ của Tề Viễn Phàm, cả nhà Hạ Tưởng có cơ hội đến gần với gia đình Tổng bí thư, tuyệt đối là cánh cửa lớn tươi sáng.
Vợ chồng Tổng bí thư ỏ lại nhà Diệp Thạch Sinh khoảng nửa giờ, Hạ Tưởng và Tổng bí thư nói chuyện với nhau mười mấy phút, lại hàn huyên với cô Tề mười mấy phút, bận rộn mà phong phú, để cho hắn tiếp xúc thực sự với đệ nhất gia đình thần bí mà không mấy ai biết, đồng thời cũng bất ngờ bước đầu xây dựng được nền tảng tình cảm với phu nhân Tổng bí thư.
Cô Tề đối với hắn vừa nhiệt tình lại niềm nở, giống như có ý cành nhìn càng thích hắn, sự thân thiết lộ ra trong ánh mắt, khiến Hạ Tưởng có chút cảm giác chóng mặt, mặc kệ như thế nào, có thể tạo được ấn tượng tốt đẹp với cô Tề, tuyệt đối là sự bất ngờ và niềm vui vô cùng lớn.
Từ đầu đến cuối, Tổng bí thư không hỏi một câu tình hình của Tần Đường, cũng không hền nhắc đến một đề tài nào liên quan đến chính trị. Tổng bí thư không đề cập, Diệp Thạch Sinh sẽ càng không, Hạ Tưởng hiển nhiên chỉ có thể thuận thế nói chuyện, mới cảm thấy không nói linh tinh.
Sau khi tiễn bước Tổng bí thư, Hạ Tưởng lại ngồi lại ở nhà Thạch Sinh thêm một lát, rồi mới cáo biệt. Diệp Thạch Sinh vô cùng nhiệt tình tiễn Hạ Tưởng xuống lầu, bắt tay Hạ Tưởng nói:
- Hạ Tưởng, lọt vào Ủy viên thường vụ là chuyện tốt, là một cơ hội tốt hiếm có. Lúc nãy khi cậu không có đây, Tổng bí thư nói một câu, cậu nhất định phải nhớ kỹ.
- Tôi nhất định sẽ ghi nhớ giáo huấn của Tổng bí thư!
Diệp Thạch Sinh nói một câu khiến tim Hạ Tưởng đập nhanh hơn:
- Tổng bí thư nói, cái cậu Hạ Tưởng trẻ tuổi này, con đường phải đi rất có thần vận của Cổ Thu Thực.
Câu nói này uy lực không thể coi thường!
Hạ Tưởng cho dù có bình tĩnh cũng không kìm nổi phải ngừng thở.
Tổng bí thư so sánh hắn với Cổ Thu Thực, cũng không phải là thuận miệng mà nói, mà là bắn tên có đích, thậm chí cũng có ý mượn miệng của Diệp Thạch Sinh cố ý để cho hắn nghe thấy.
Cổ Thu Thực là người kế tục cách đại chỉ định, không phải người khác chỉ định, chính là sự chỉ định của Tổng bí thư.
Giữa hắn và Cổ Thu Thực, quả thực cũng kém xa cả một thế hệ.
Hạ Tưởng không dám nghĩ sâu hơn, thấy Diệp Thạch Sinh mang vẻ cười đầy thâm ý, hắn liền nắm chặt tay Diệp Thạch Sinh:
- Cảm ơn sự giáo huấn của Tổng bí thư, tôi sẽ nghiêm túc lĩnh hội, luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Lãnh đạo, ngài cũng phải bảo trọng thân thể, bên bờ sông Hạ Mã, luôn giữ cho ngài một khu vườn.
- Tốt, tốt lắm.
Diệp Thạch Sinh vô cùng vui mừng mà vỗ vai Hạ Tưởng,
- Đi những bước đi vững chắc, thà rằng cẩn thận qua sông, cũng không cần vì có dũng khí mà phạm sai lầm, có khi một sai lầm là thời gian của cả mấy năm, cậu dù còn trẻ, cũng không đợi được. Cậu thử tính thời gian xem, từ bây giờ trở đi, một bước cũng không được sai, phải lấy nhịp bước của Cổ Thu Thực làm chuẩn.
Đi ra khỏi cổng chính tiểu khu của Diệp Thạch Sinh, lồng ngực Hạ Tưởng cuồn cuộn nhiệt huyết và sự phấn khích, hắn bảo Tiêu Ngũ dạo bộ cùng hắn, chứ không trực tiếp lên xe đi ngay, mà để cho cái không khí rét lạnh của ngày đông thổi vào trí óc đang có chút nóng lên của hắn. Những gặt hái lớn của các ngành ở Bắc Kinh, đã vượt xa dự liệu của hắn, khiến trước mắt hắn hình như bỗng chốc mở ra một cánh cửa rộng lớn, thế đến rất nhanh, rất đột ngột, làm cho hắn có chút cảm giác đầu váng mắt hoa.
Đầu tiên là không ngờ về sự xuất hiện bất ngờ của Mã Vạn Chính, lại mang đến cho hắn thêm một cơ hội, chí ít trong việc điều chỉnh nhân sự ở tỉnh Yến, đối với hắn mà nói ảnh hưởng đã hạ xuống mức thấp nhất, đầu tiên là Vương Bằng Phi chuyển nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, còn Tiếu Viễn Tâm thuận thế lần lượt bổ sung làm Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, đối với hắn mà nói, hai biến động nhân sự ở vị trí quan trọng này, tương đương là không có một chút ảnh hưởng tiêu cực nào.
Đấy là thứ nhất.
Thứ hai, tu bổ lại quan hệ với Mã Vạn Chính, cho dù Mã Vạn Chính về sau là tiến hay lùi, giai đoạn hiện nay một nhánh lực lượng phía sau Mã Vạn Chính nếu ở Bộ Chính trị ủng hộ hắn lọt vào Ủy viên thường vụ, tương đương với thêm một bước gia tăng độ mạnh yếu.
Để hắn thành công thăng tiến lên cấp Phó tỉnh, tăng thêm một lợi thế.
- Khó khăn cũng không nhỏ, nhưng hi vọng cũng có. Tôi cũng có mấy người là Ủy viên bộ Chính trị có thể nhờ cậy được, cũng có thể giúp cậu được phần nào.
- Cảm ơn sự quan tâm của Bí thư Mã đối với tôi.
Mã Vạn Chính có tay chân ở Trung ương cũng không có gì là lạ, ông ta là Bí thư Tỉnh ủy, phía sau nhất định có sự ủng hộ của Ủy viên thường vụ bộ Chính trị, cũng có quan hệ của một vài người Ủy viên bộ Chính trị.
- Nhân khi tôi còn có khả năng quan tâm đến cậu, thì cũng quan tâm vài lần, cũng không uổng cậu giúp tôi một lần.
Mã Vạn Chính vô cùng xúc động, nhìn về phía Phùng Húc Quang.
- Già rồi, già rồi, lại có nơi ký thác, Hạ Tưởng, mỗi lần gặp Húc Quang, tôi đều nhớ đến công lao của cậu.
Hạ Tưởng vội vàng nói:
- Bí thư nói quá lời rồi, ngài mà còn nói như thế nữa, tôi với Húc Quang không còn cách nào làm bạn nữa đâu ạ.
Mã Vạn Chính cười ha hả:
- Cậu lúc nào cũng coi tôi là Bí thư Mã, chứ không phải là chú Mã.
- Chú cũng là bề trên, làm bề dưới, làm sao dám nhận hậu ý của bề trên được.
Hạ Tưởng vẫn nói ra câu chú, nhớ đến lần đầu tiên Hạ Tưởng gặp Mã Vạn Chính, đồng thời cảnh giúp đỡ Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính làm quen với nhau, chuyện đã lâu rồi mà hiện về mồn một như mới hôm qua đây, trong lòng lại dậy lên cảm xúc dạt dào.
Trước đây quả thật cũng từng có sự ăn ý khi cộng sự cùng với Mã Vạn Chính, bình tĩnh mà xem xét, hắn cũng có cảm tình với Mã Vạn Chính.
Bởi vì mối giao tình của hắn và Phùng Húc Quang sâu sắc quá, vì thế khiến hắn quả thật là cũng đối đãi với Mã Vạn Chính như chú của mình.
Cho đến sau cùng, Mã Vạn Chính vẫn không tiết lộ mục đích của mình, Hạ Tưởng tuy cũng có phỏng đoán, biết rằng Mã Vạn Chính nếu không tiến thêm một bước nữa thì có khả năng sẽ lùi về tuyến hai, nhưng Mã Vạn Chính không mở miệng, hắn cũng không thể hỏi thẳng được.
Lần gặp mặt này, xem như là đã bù đắp được quan hệ xa cách bấy lâu nay với Mã Vạn Chính, khai thông được một mắt xích giai đoạn đầu của việc điều chỉnh nhân sự tỉnh Yến, ỉm đi cái việc thăng tiến lên Ủy viên thường vụ, thu hoạch cũng không nhỏ.
Lúc chia tay, Phùng Húc Quang nắm lấy tay Hạ Tưởng, nói nhỏ:
- Chú ấy quả thực rất quý mến anh, cũng thường xuyên nhắc đến anh, chỉ là cảm thấy có một thời gian mâu thuẫn với anh khi ở tỉnh Yến, nên ngại không dám liên lạc với anh thôi. Chú ấy là người trọng tình cảm, bây giờ lại già rồi, anh sau này nhường nhịn chú ấy một chút.
Hạ Tưởng không nói gì, trong lòng cũng hơi nặng nề, giữa hắn và Mã Vạn Chính, thực chất cũng không có gì được coi là có mâu thuẫn, có lẽ trong lòng Mã Vạn Chính luôn cảm thấy hắn đã giúp đỡ ông ta một lần, nhưng ông ta vẫn chưa giúp đỡ hắn điều gì mang tính chất thiết thực cả, ngược lại cũng có vài lần gây trở ngại mà trong lòng thấy áy náy với những người trong quan trường, lại là Bí thư tỉnh ủy, có thể có tấm lòng biết mang nợ người khác, thật là điều không dễ có được.
Cán bộ cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng cần phải có mối quan hệ chân thành giữa người với người, Hạ Tưởng trong nháy mắt đưa ra một quyết định, dặn Tiêu Ngũ mua rất nhiều quà tặng và các sản phẩm dinh dưỡng, quyết định đi thăm Diệp Thạch Sinh.
Diệp Thạch Sinh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và vui mừng với việc sự viếng thăm của Hạ Tưởng, đến nói không nghĩ đến thì quả thực là không nghĩ đến, sau khi Diệp Thạch Sinh rời khỏi cái chức Bí thư Tỉnh ủy đến nay, tuy rằng cấp bậc đã cao hơn trước, nhưng thực quyền lại nhỏ đi rất nhiều, vào những dịp lễ tết cổng nhà cũng vắng vẻ đi không ít.
Chuyến viếng thăm của Hạ Tưởng, làm cho Diệp Thạch Sinh cảm nhận được sự ấm áp đã lâu không gặp, đặc biệt là bây giờ danh thế của Hạ Tưởng đang lên vùn vụt, làm cho ông ta vô cùng cảm động, Hạ Tưởng là một cậu thanh niên đáng tin tưởng.
Hạ Tưởng ngồi nửa tiếng đồng hồ rồi, lúc định cáo từ đi về, Diệp Thạch Sinh bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó ngăn Hạ Tưởng lại:
- Hạ Tưởng đợi chút nữa hãy về, Tổng Bí thư sắp đến đây.
- Sao có thể chứ?
Hạ Tưởng thoáng chốc sợ ngây người.
Tổng bí thư khẳng định sẽ thăm hỏi các đồng chí lão thành vào dịp tết, nhưng bình tĩnh mà xem xét, Diệp Thạch Sinh không đủ tư cách để Tổng bi thư đích thân tới thăm, hơn nữa ông ta đang tại chức, còn chưa được coi là cán bộ lão thành!
Diệp Thạch Sinh cười:
- Có một việc trong lòng cậu biết là được rồi, bà Dương và Tổng bí thư có quan hệ thân thích với nhau.
Bà Dương là Dương Tuệ, là vợ của Diệp Thạch Sinh. Hóa ra là vậy, vợ của Diệp Thạch Sinh và Tổng bí thư có quan hệ thân thích sao? Chuyện này giấu cũng khá kỹ càng, cả tỉnh Yến không một ai biết, Diệp Thạch Sinh quả thực cũng lợi hại, chưa từng tiết lộ ra nửa lời.
Trò chơi trên quan trường có khi chính là sự nguy hiểm mà kích thích, bởi vì bạn không biết người đứng sau ai đó là ai, cũng không rõ người nhà của ai có quan hệ thân thích dạng khúc khuỷu với ai. Diệp Thạch Sinh không nói là quan hệ thân thích gì, nhưng đáng được Tống bí thư đích thân đến nhà thăm vào dịp tết, khẳng định là rất gần.
Người trong nước trọng thân thích, cho dù cao quý như Tổng bí thư, cũng phải giữ thân tình, mới ở trong mắt người nhà và người thân, có hương vị tình người.
Có thể gặp được Tổng bí thư trong nhà Diệp Thạch Sinh, Hạ Tưởng thầm xúc động, thật là may mắn. Nếu có thể để lại ấn tượng tốt đẹp cho Tổng bí thư, trên việc lọt vào Ủy viên thường vụ, thì sẽ tăng thêm một lợi thế nặng nghìn cân.
Lần đầu tiên trong đời, Hạ Tưởng hưng phấn một cách khó hiểu, bởi vì nói thật, một Bí thư Tỉnh ủy muốn gặp Tổng bí thư cũng rất khó, muốn gặp một Tổng bí thư chân thật mà gần với dân lại càng khó, phần lớn mọi ngừi chỉ được gặp Tổng bí thư trên ti vi, Tổng bí thư của văn chương kiểu cách, Tổng bí thư của giải quyết công việc chung, muốn ở sau lưng nói chuyện với Tổng bí thư trừ phi có quan hệ bạn bè cực kỳ mật thiết, đám người tầm thường như Mễ Kỳ Hỏa và Minh Đắc Mưu, không bao giờ có cơ hội.
Tổng cộng vừa mới đợi chưa đến nửa tiếng đồng hồ, Hạ Tưởng lại cảm thấy dài như nửa ngày, hắn xem như lần đầu tiên không bình tĩnh được mà có chút cảm giác sống một ngày bằng một năm.
Nghĩ ra cũng đúng, sống một ngày bằng một năm, bây giờ cũng đúng là năm mới rồi, không khỏi lại thầm mỉm cười.
Chuông cửa reo, Diệp Thạch Sinh vội đi mở cửa, đứng trước cửa chính là Tổng bí thư, bên cạnh còn có một người, Hạ Tưởng cũng không ít lần nhìn thấy trên ti vi, chính là phu nhân của Tổng bí thư.
Tổng bí thư mặc chiếc áo gió, màu xám, không thắt cà-vạt, vẻ mặt tươi cười, phu nhân ở phía sau cũng vẻ mặt vui mừng, Diệp Thạch Sinh vội mời Tổng Bí thư vào trong phòng.
Hạ Tưởng đứng bên cạnh, chỉ mang vẻ mặt cung kính, nhẹ nhàng gọi một tiếng:
- Tổng bí thư, chúc mừng năm mới!
- Hạ Tưởng?
Tổng bí thư có chút sửng sốt, ánh mắt vô ý nhìn Diệp Thạch Sinh một cái, lại chủ động bắt tay với Hạ Tưởng,
- Hạ Tưởng cũng ở đây, thật là trùng hợp, Thạch Sinh, tôi cứ nghĩ nhà anh không có khách.
Trong ngữ khí, hình như có chút không vừa ý.
Cũng phải, giữa Tổng bí thư và Diệp Thạch Sinh là qua lại riêng tư, Diệp Thạch Sinh giữ Hạ Tưởng ở lại, sẽ khiến Tổng bí thư có hiềm nghi rằng có người sắp đặt. với vị trí của Tổng bí thư không biết có bao nhiêu người tìm đủ mọi cách để được tiếp cận với ông, muốn để lại cho Tổng bí thư một chút ấn tượng tốt.
Với thân phận của Tổng Bí thư, lại xuất hiện với thân phận riêng tư, ông cũng là đương kim đệ nhất, ngay đến cả chụp ảnh chung cũng không được tùy ý nhận lời, để tránh bị người ta lấy ra để giả danh lừa bịp.
Diệp Thạch Sinh không nói lời nào, nhìn Hạ Tưởng cười.
Hạ Tưởng liền cung kính trả lời:
- Đúng lúc tôi đến thăm lãnh đạo cũ, đang định về, thì lãnh đạo nói Tổng bí thư sắp tới, nên giữ tôi lại…
Tổng bí thư nhìn Diệp Thạch Sinh:
- Hiếm thấy Hạ Tưởng còn nhớ lãnh đạo cũ, có tâm thì tốt. Người trẻ tuổi, phải kế thừa và phát huy nhiều hơn truyền thống quang vinh của thế hệ trước, phải kính trọng yêu mến người già.
- Thật sự là một người trẻ tuổi rất khá, phu nhân Tổng bí thư quan sát Hạ Tưởng từ trên xuống dưới, suy nghĩ,
- Hạ Tưởng, ồ, tôi nhớ ra rồi, Bí thư Thành ủy Tần Đường, đúng không? Bí thư Thành ủy trẻ nhất tỉnh yến, thật có có chí tiến thủ.
Không ngờ đến cả phu nhân Tổng bí thư cũng biết hắn, Hạ Tưởng thật sự có chút được sủng ái mà lo sợ, nhưng hắn trong phút chốc không biết nên xưng hô như thế nào với phu nhân Tổng bí thư, Diệp Thạch Sinh ở bên cạnh nhắc nhở:
- Gọi cô là được rồi.
- Cảm ơn cô Tề quá khen.
Nói ra tuổi của Tổng bí thư còn lón hơn cả tuổi cha ruột của hắn, phu nhân Tổng bí thư lại có vẻ mặt dễ gần, ánh mắt hiền từ, ánh mắt quan sát hắn giống như người thân, khiến trong lòng hắn thấy tràn đầy sự ấm áp.
Không ngờ mấy câu hỏi tiếp theo của phu nhân khiến Hạ Tưởng xấu hổ:
- Đúng rồi Hạ Tưởng, cậu kết hôn chưa?
- Dạ rồi, con của cháu cũng được mấy tuổi rồi ạ.
Hạ Tưởng trả lời đúng sự thật.
Cô Tề liền lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Cũng phải, hẳn là đã kết hôn rồi, không kết hôn tổ chức cũng không yên tâm.
Giống như là muốn giới thiệu đối tượng cho Hạ Tưởng, liền khiến Hạ Tưởng không khỏi thầm cảm thấy buồn cười, tuy nhiên cũng làm hắn nhìn thấy mặt chân thật mà gần gũi của người trong nhà của Tổng bí thư.
Sau khi ngồi vào chỗ, Tổng bí thư trước tiên nói với Diệp Thạch Sinh mấy câu, Hạ Tưởng không thể xen vào, nên ngồi bên cạnh lặng lẽ nghe. Cũng không nói gì, đơn giản là một vài tình hình trong nước, nhưng phân nửa là điểm qua mà thôi.
Sau đó Tổng bí thư lại nói chuyện gia đình với Diệp Thạch Sinh, nói đến khoảng mấy phút, Diệp Thạch Sinh lại dẫn dắt đề tài sang Hạ Tưởng.
- Hạ Tưởng là một người trẻ tuổi rất khá, khi tôi còn ở tỉnh Yến, dành cho cậu ấy sự quan tâm không nhiều, bây giờ không ở tỉnh Yến, cũng không có mấy người đến thăm tôi, còn cậu ấy thì ngày lễ tết gì cũng đến hoặc gọi điện, lòng người xa gần.
Hạ Tưởng biết Diệp Thạch Sinh đang thay hắn nói chuyện trước mặt Tổng bí thư, vội nói:
- Lãnh đạo cũng xin đừng nói như thế, khi ngài ở tỉnh Yến, quản lý tỉnh Yến có ngăn có nắp, một vùng thanh minh, tôi dưới sự lãnh đạo của ngài, được lợi không ít, ngài đối với tôi cũng rất quan tâm yêu quý, tôi luôn ghi nhớ trong lòng. Lý niệm chính trị của ngài, phương châm thi hành biện pháp chính trị, ảnh hưởng đến tôi rất lớn.
Tổng bí thư không nói gì, ngồi đợi Hạ Tưởng nói hết, mới hơi gật đầu:
- Nói hay, nói rất hay.
- Hay cái gì mà hay, năm mới rồi, không thể nói một chút chuyện nhà, cứ phải nói chuyện chính trị sao?
Cô Tề và phu nhân của Diệp Thạch Sinh cùng nhau gọt trái cây mang lên, bà hình như đặc biệt thấy hứng thú với Hạ Tưởng, cố ý đưa cho Hạ Tưởng một miếng táo,
- Tiểu Hạ, con của cậu mấy tuổi rồi? Là con trai hả?
- Là con trai ạ. Cháu được 7 tuổi rồi, đang học tiểu học ở Bắc Kinh.
Hạ Tưởng thấy ánh mắt của cô Tề rất sôi nổi, trong lòng có chút bồn chồn.
- Ồ, tốt tốt.
Bà vừa nói tốt vừa nhìn Tổng bí thư một cái,
- Con trai Hạ Tưởng cũng bằng tuổi con gái của Cu đầu nhà mình…
Tổng bí thư bất đắc dĩ địa cười:
- Bà cũng thật là nhiệt tình, tôi cũng không biết nói thế nào với bà.
Hạ Tưởng cũng chưa từng thấy qua mặt ôn hòa được lộ ra của Tổng bí thư, giờ này khắc này, giọng điệu mà ông nói chuyện với phu nhân cùng với những biểu cảm phong phú trong nháy mắt, nhưng trên ti vi chưa bao giờ nhìn thấy sự chân thật này.
Tuy nhiên đối với những nhiệt tình hơi quá của cô Tề, hắn vẫn có chút được sủng ái mà thấy lo sợ, đối với gia đình của Tổng bí thư, bên ngoài lưu truyền rất ít, hắn cũng không hiểu lắm về sự cấu thành trong gia đình của Tổng, nghe cô Tề nói, hình như có ý muốn cháu gái của Tổng bí thư làm quen với Hạ Đông?
Cái này… Hình như có chút đột nhiên và cũng quá bất ngờ.
Cô Tề quả nhiên lại hỏi Hạ Tưởng:
- Có ảnh con trai cậu không, cho tôi xem chút.
Hạ Tưởng có ấn tượng rất tốt với cô Tề, vốn cho rằng bà thân là đệ nhất phu nhân sẽ mang kiểu từ trên cao nhìn xuống, không ngờ ra khỏi ti vi, cũng có mặt rất gần gũi, có lẽ giữa người và người thật phải chú ý đến duyên phận, dù sao hắn gặp được cô Tề cũng cảm thấy vô cùng thân thiết, cô Tề cũng cảm thấy rất có hứng thú với hắn.
Hạ Tưởng liền lấy ra tấm ảnh của Hạ Đông đưa cho cô Tề, cô Tề chỉ nhìn qua một cái, liền chậc chậc khen:
- Thằng bé bảnh bao quá. Ông Cao, ông lại mà xem này.
Tiếng "Ông Cao" này gọi đến là thân thiết, cũng rất nhanh làm cho hình tượng của Tổng bí thư trong mắt Hạ Tưởng đầy đủ hơn rất nhiều. Trung Quốc rộng lớn, quan lớn cấp Bộ và cấp Tỉnh nhiều, không có mấy người có thể nghe được có người gọi Tổng bí thư một tiếng "Ông Cao"!
Vợ chồng Tổng bí thư khẳng định tình cảm rất tốt, ông ở trước mặt mọi người, lại rất nhân nhượng phu nhân mà bảo xem ảnh là xem, sau khi xem xong, lại nhìn Hạ Tưởng mấy cái:
- Ừ, giống, rất giống, đôi mắt còn hơi giống ông ngoại của nó.
- Ông ngoại của nó là ai?
Cô Tề tuy là đệ nhất phu nhân, nhưng đối với mạng lưới quan hệ của nhân vật chính trị hiển nhiên không phải rất hiểu biết.
- Ha ha.
Tổng bí thư chất phác cười,
- Chủ tịch tỉnh Tây Tào Vĩnh Quốc.
- Ông vừa nói làm tôi cũng nhớ ra rồi, lúc ấy là ai nói ây nhỉ, nói là đệ nhất mỹ nhân của thành phố Yến Tào Thù Lê chính là con gái của Tào Vĩnh Quốc, thì ra Hạ Tưởng lấy đệ nhất mỹ nhân thành phố Yến.
Hạ Tưởng đổ mồ hôi, đây là cách nói ở đâu lưu truyền vậy? Tin đồn Tào Thù Lê là đệ nhất mỹ nhân thành phố Yến, đến cả hắn đây cũng là lần đầu tiên nghe nói!
Phỏng chừng là bên trong tầng lớp trên ở Bắc Kinh, một số cuộc tụ tập phạm vi nhỏ, thích cho lời bình với con gái của các quan lớn của tỉnh.
Tổng bí thư có chút không hài lòng nói:
- Bà không thể nói bớt vài câu được sao.
- Năm mới là dành cho sự vui vẻ.
Hiển nhiên, đệ nhất phu nhân cũng không sợ người số một, bà đứng dậy trả ảnh lại cho Hạ Tưởng rồi kéo hắn sang một bên nói chuyện.
Diệp Thạch Sinh cảm thấy vui mừng, ông biết Tổng bí thư rất khiêm nhượng với phu nhân, bây giờ Tề Viễn Phàm rất có hảo cảm với Hạ Tưởng, không nhiều thì ít cũng làm cho Tổng bí thư tăng thêm phần hảo cảm với hắn. Hơn nữa nếu con trai của Hạ Tưởng trở thành bạn với cháu gái của Tổng bí thư, cũng khiến cho Hạ Tưởng có cơ hội kết bạn với những người cấp cao và ổn định.
Có thể kết giao với con trai của Tổng bí thư lại có thêm sự ngưỡng mộ của Tề Viễn Phàm, cả nhà Hạ Tưởng có cơ hội đến gần với gia đình Tổng bí thư, tuyệt đối là cánh cửa lớn tươi sáng.
Vợ chồng Tổng bí thư ỏ lại nhà Diệp Thạch Sinh khoảng nửa giờ, Hạ Tưởng và Tổng bí thư nói chuyện với nhau mười mấy phút, lại hàn huyên với cô Tề mười mấy phút, bận rộn mà phong phú, để cho hắn tiếp xúc thực sự với đệ nhất gia đình thần bí mà không mấy ai biết, đồng thời cũng bất ngờ bước đầu xây dựng được nền tảng tình cảm với phu nhân Tổng bí thư.
Cô Tề đối với hắn vừa nhiệt tình lại niềm nở, giống như có ý cành nhìn càng thích hắn, sự thân thiết lộ ra trong ánh mắt, khiến Hạ Tưởng có chút cảm giác chóng mặt, mặc kệ như thế nào, có thể tạo được ấn tượng tốt đẹp với cô Tề, tuyệt đối là sự bất ngờ và niềm vui vô cùng lớn.
Từ đầu đến cuối, Tổng bí thư không hỏi một câu tình hình của Tần Đường, cũng không hền nhắc đến một đề tài nào liên quan đến chính trị. Tổng bí thư không đề cập, Diệp Thạch Sinh sẽ càng không, Hạ Tưởng hiển nhiên chỉ có thể thuận thế nói chuyện, mới cảm thấy không nói linh tinh.
Sau khi tiễn bước Tổng bí thư, Hạ Tưởng lại ngồi lại ở nhà Thạch Sinh thêm một lát, rồi mới cáo biệt. Diệp Thạch Sinh vô cùng nhiệt tình tiễn Hạ Tưởng xuống lầu, bắt tay Hạ Tưởng nói:
- Hạ Tưởng, lọt vào Ủy viên thường vụ là chuyện tốt, là một cơ hội tốt hiếm có. Lúc nãy khi cậu không có đây, Tổng bí thư nói một câu, cậu nhất định phải nhớ kỹ.
- Tôi nhất định sẽ ghi nhớ giáo huấn của Tổng bí thư!
Diệp Thạch Sinh nói một câu khiến tim Hạ Tưởng đập nhanh hơn:
- Tổng bí thư nói, cái cậu Hạ Tưởng trẻ tuổi này, con đường phải đi rất có thần vận của Cổ Thu Thực.
Câu nói này uy lực không thể coi thường!
Hạ Tưởng cho dù có bình tĩnh cũng không kìm nổi phải ngừng thở.
Tổng bí thư so sánh hắn với Cổ Thu Thực, cũng không phải là thuận miệng mà nói, mà là bắn tên có đích, thậm chí cũng có ý mượn miệng của Diệp Thạch Sinh cố ý để cho hắn nghe thấy.
Cổ Thu Thực là người kế tục cách đại chỉ định, không phải người khác chỉ định, chính là sự chỉ định của Tổng bí thư.
Giữa hắn và Cổ Thu Thực, quả thực cũng kém xa cả một thế hệ.
Hạ Tưởng không dám nghĩ sâu hơn, thấy Diệp Thạch Sinh mang vẻ cười đầy thâm ý, hắn liền nắm chặt tay Diệp Thạch Sinh:
- Cảm ơn sự giáo huấn của Tổng bí thư, tôi sẽ nghiêm túc lĩnh hội, luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Lãnh đạo, ngài cũng phải bảo trọng thân thể, bên bờ sông Hạ Mã, luôn giữ cho ngài một khu vườn.
- Tốt, tốt lắm.
Diệp Thạch Sinh vô cùng vui mừng mà vỗ vai Hạ Tưởng,
- Đi những bước đi vững chắc, thà rằng cẩn thận qua sông, cũng không cần vì có dũng khí mà phạm sai lầm, có khi một sai lầm là thời gian của cả mấy năm, cậu dù còn trẻ, cũng không đợi được. Cậu thử tính thời gian xem, từ bây giờ trở đi, một bước cũng không được sai, phải lấy nhịp bước của Cổ Thu Thực làm chuẩn.
Đi ra khỏi cổng chính tiểu khu của Diệp Thạch Sinh, lồng ngực Hạ Tưởng cuồn cuộn nhiệt huyết và sự phấn khích, hắn bảo Tiêu Ngũ dạo bộ cùng hắn, chứ không trực tiếp lên xe đi ngay, mà để cho cái không khí rét lạnh của ngày đông thổi vào trí óc đang có chút nóng lên của hắn. Những gặt hái lớn của các ngành ở Bắc Kinh, đã vượt xa dự liệu của hắn, khiến trước mắt hắn hình như bỗng chốc mở ra một cánh cửa rộng lớn, thế đến rất nhanh, rất đột ngột, làm cho hắn có chút cảm giác đầu váng mắt hoa.
Đầu tiên là không ngờ về sự xuất hiện bất ngờ của Mã Vạn Chính, lại mang đến cho hắn thêm một cơ hội, chí ít trong việc điều chỉnh nhân sự ở tỉnh Yến, đối với hắn mà nói ảnh hưởng đã hạ xuống mức thấp nhất, đầu tiên là Vương Bằng Phi chuyển nhiệm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, còn Tiếu Viễn Tâm thuận thế lần lượt bổ sung làm Trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy, đối với hắn mà nói, hai biến động nhân sự ở vị trí quan trọng này, tương đương là không có một chút ảnh hưởng tiêu cực nào.
Đấy là thứ nhất.
Thứ hai, tu bổ lại quan hệ với Mã Vạn Chính, cho dù Mã Vạn Chính về sau là tiến hay lùi, giai đoạn hiện nay một nhánh lực lượng phía sau Mã Vạn Chính nếu ở Bộ Chính trị ủng hộ hắn lọt vào Ủy viên thường vụ, tương đương với thêm một bước gia tăng độ mạnh yếu.
Để hắn thành công thăng tiến lên cấp Phó tỉnh, tăng thêm một lợi thế.
/2185
|