sắp xảy ra xung đột.
Phó Tiên Phong cười một cách kín đáo.
Mỉm cười trong chốc lát, lại không nói lời nào nữa, ngược lại nhàn nhã cầm thuốc lá trong tay chuyển đi chuyển lại rồi đặt lại chỗ cũ, hỏi một câu:
- Lần trước trong một tiệc trà, tôi với Mã Vạn Chính ngồi cùng nhau, vô tình nghe hắn nói đến anh, dường như hắn với anh có mối quan hệ rất tốt? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Bí thư Mã sao…
Hạ Tưởng không hề cảm thấy bất ngờ đối với câu hỏi đột ngột của Phó Tiên Phong về Mã Vạn Chính, bởi vì qua lại với Phó Tiên Phong đã lâu rồi, đã quen với phong cách của anh ta, nhìn mãi cũng quen mắt rồi, mỉm cười nói:
- Bí thư Mã rất quan tâm tới tôi, con người ông ta rất tốt.
Trả lời rất súc tích, cũng đầy tính hình tượng.
Ánh mắt của Phó Tiên Phong đầy ẩn ý đảo qua đảo lại trên người Hạ Tưởng:
- Khi nào gặp lại Bí thư Mã, thay tôi gửi lời chào đến ông ta.
Phó Tiên Phong hoàn toàn có thể trưc tiếp trò chuyện với Mã Vạn Chính, mời ăn cơm, hỏi thăm, hoặc những việc khác, cho dù Mã Vạn Chính không muốn có quan hệ xã giao với anh ta, cũng vẫn phải nể mặt. Phó Tiên Phong là Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kế hoạch và phát triển, quyền cao chức trọng, chẳng ai dám coi thường.
Nhưng Phó Tiên Phong cố ý nhờ hắn chuyển lời hỏi thăm đến Mã Vạn Chính, chính là có mục đích khác. Hạ Tưởng biết rõ là trong đó còn có chuyện từ xa xưa. Tuy nhiên, Phó Tiên Phong không nói, hắn tự nhiên sẽ không mở miệng hỏi, nên nói:
- Được thôi, nhất định sẽ nói với ông ta.
Dọn rượu và đồ ăn lên, hai người ăn uống, đồ ăn thơm, rượu ngon, nhưng đầu óc hai người lại không để ý gì tới đồ ăn. Hạ Tưởng rất rõ, Phó Tiên Phong không nhắc đến chuyện ủy viên thường vụ cấp cao trước là anh ta còn có điều kiện muốn đưa ra, những lời vừa rồi e rằng chỉ là một lời dẫn.
Với một người có suy nghĩ đầu cơ trục lợi như Phó Tiên Phong, sẽ không chỉ đưa ra điều kiện đơn giản.
Phó Tiên Phong dường như rất có tính kiên nhẫn, lại không nhắc đến công việc nữa, chỉ có uống rượu và nói chuyện phiếm, hơn nữa còn nói đông nói tây, nói chuyện đâu đâu.
Hạ Tưởng nghĩ thầm, tốt thôi, mấy năm nay, hắn đã tôi luyện được tính kiên nhẫn, tốt, thì cọ sát thử. Trong lòng lo lắng, nhưng cũng không thể biểu lộ ra ngoài.
Hơn nữa hiện tại hắn trầm tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì hắn hiểu một chuyện, có rất nhiều việc nóng vội cũng không được, có khi nóng vội chẳng những thành thừa mà còn có khả năng sẽ thành chuyện không hay.
Hạ Tưởng nói chuyện tán gẫu cùng Phó Tiên Phong, trình độ tán gẫu của hắn cũng rất khá, thiên văn địa lý, chuyện gì cũng nói, thậm chí còn nói với Phó Tiên Phong cả chuyện triết học thời nhà Tần, khu vực tam giác Bermuda và chuyện người ngoài hành tinh.
- Chắc chắn là có người ngoài hành tinh, tôi đã từng nghiên cứu không ít tài liệu có liên quan.
Phó Tiên Phong nhấp một ngụm rượu.
- Người của Đảng Cộng Sản theo thuyết vô thần, thực tế đa số đều là lừa mình dối người, có bao nhiêu cán bộ cấp cao trong Đảng đều đi thắp hương bái phật đấy thôi? Đi thắp hương thì cứ đi, còn nửa đêm canh ba đi, sợ người khác biết, làm thế thì có tác dụng gì? Bình thường thì không thắp hương, đến lúc nước đến chân mới nhảy.
- Thì giống như có người nói, trong thời gian tại chức có một lần mơ ác mộng, thì suốt đêm cũng đi xe riêng đến núi Cửu Hoa cúng Bồ tát, nhiều người còn không tin, còn anh tin hay không tin là do anh, tôi dù sao cũng tin rồi!
Phó Tiên Phong lại uống một ly với Hạ Tưởng, giống như hơi ngà ngà say, bất kể như thế nào, cuối cùng đã đi đến vấn đề chính.
- Tôi có người bà con xa, tên là Tiêu Dật Lăng, hiện tại làm Phó cục trưởng ở thủ đô, luôn muốn ra bên ngoài, mãi không có cơ hội thích hợp. Năm nay anh ta đang ở độ tuổi trung niên, là người có tài cán, cũng rất có đầu óc. Nếu là một chức Chủ tịch huyện, chắc hẳn có thể đảm nhận được.
Cả nửa ngày, thì ra là Phó Tiên Phong muốn một chức Chủ tịch huyện ở Tần Đường. Cũng được lắm, mong muốn vừa tầm, tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Hạ Tưởng, không làm mấy trò khoa trương.
Nghĩ cũng phải, phỏng chừng gần đây lực ép từ các bên không nhỏ, Phó Tiên Phong biết nhà họ Phó cũng chỉ có thể thuận thủy triều mà di chuyển, nếu đi ngược với xu thế, rất dể bị người khác công kích. Nhưng Phó Tiên Phong là người có tính tham lam vô độ, muốn để cho nhà họ Phó dốc sức ủng hộ, thì thành ý đưa ra cũng phải tương xứng.
Huống hồ hắn đã từng đối đầu sống chết với Phó Tiên Phong, nghĩ như vậy, cũng đã ít nhiều hiểu được lòng dạ của Phó Tiên Phong.
Lý giải thì là như vậy, nhưng một chủ tịch huyện cũng không phải là chuyện nhỏ, không phải việc chỉ cần nói một câu.
Đợi đã, họ hàng xa của Phó Tiên Phong tên là Tiêu Dật Lăng? Cái tên sao mà nghe quen quen? Nghĩ mãi mới ra, Thiên Trạch có một thương nhân xã hội đen cũng gọi là Tiêu Dật Lăng.
Bất kể tên của gã là gì, điều mà Hạ Tưởng nghĩ là trả lời Phó Tiên Phong như thế nào.
- Chưa đúng thời cơ, trong lòng tôi đã có tính toán.
Câu trả lời của Hạ Tưởng cũng xem như là đưa ra một đáp ắn chắc chắn cho Phó Tiên Phong, ngụ ý chính là có chỗ trống, thì sẽ xem xét cho Tiêu Dật Lăng.
Phó Tiên Phong lại cười một cách thần bí:
- Nói không chừng năm sau có cơ hội, tôi cũng biết anh là người nói lời sẽ giữ lời.
Là ý gì? Hạ Tưởng sửng sốt, hay là vì để cho người ta giành được ví trí, mà Phó Tiên Phong sẽ âm thầm ra tay hạ độc thủ, kéo một Chủ tịch huyện nào đó xuống đài? Với thủ đoạn của Phó Tiên Phong, nếu thật muốn làm như vậy, Hạ Tưởng hoàn toàn tin tưởng có người sẽ phải xuống đài.
Phó Tiên Phong vẫy vẫy tay, lại lắc lắc đầu:
- Nhìn kìa, lại nghĩ nhiều rồi phải không?
Cho dù muốn để người ta dành được vị trí, cũng phải nắm được điểm yếu của người khác. Nếu như phát hiện ra một tên tham quan ô lại, tôi nghĩ anh nhất định sẽ vui khi gã bị luật pháp trừng trị.
Nói như vậy là sự thật, Hạ Tưởng biết rằng hắn không thể ngăn cản được thủ đoạn của Phó Tiên Phong, đơn giản không lo lắng làm gì, chỉ nói:
- Chủ tịch huyện là do Hội đồng nhân dân bổ nhiệm, một cửa của Hội đồng nhân dân thành phố không dễ qua đâu.
- Mã Tiêu sắp được điều đi rồi, trước khi đi, còn có thể phát huy được một chút sức lực còn lại.
Phó Tiên Phong đương nhiên biết ám chỉ trong lời nói của Hạ Tưởng
- Thực tế anh muốn loại bỏ Lưu Kiệt Huy cũng dễ thôi, nhưng vẫn không ra tay, chắc chắn là muốn mượn tay người khác rồi. Hạ Tưởng, tôi phát hiện anh càng ngày càng chín chắn đó.
Hạ Tưởng cười ha ha:
- Không phải chín chắn, mà là nhiều tuổi rồi, làm việc bị bó tay bó chân rồi.
- Anh đúng là…
Phó Tiên Phong chỉ vào Hạ Tưởng cười ha ha,
- Trước mặt tôi còn nói nhiều tuổi, là mắng tôi già rồi à? Tôi thấy anh là ôm mộng về miền Bắc, giấu kiếm ở miền Nam, làm việc càng ngày càng cẩn trọng.
- Phó chủ nhiệm Phó cũng không đừng tâng bốc tôi, càng tâng bốc càng khó đề phòng.
Điều kiện đã thỏa hiệp, hai bên đều có thể tiếp nhận, tự nhiên không khí liền hữu hảo đi nhiều. Hai người cười cười nói nói, giống như bạn tri kỉ lâu năm gặp lại. Tuy nhiên quan sát một cách tỉ mỉ, trong nụ cười của Phó Tiên Phong thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ cảnh giác và suy nghĩ sâu xa.
Đối với Hạ Tưởng, không thể tín nhiệm Phó Tiên Phong cả trăm phần trăm, hợp tác thì hợp tác nhưng cũng là căn cứ trên cơ sở đôi bên cùng có lợi. Nếu như Hạ Tưởng không đạt được lợi ích, anh ta cũng không có lợi lộc gì thì anh ta mãi mãi sẽ không ngồi trò chuyện vui vẻ cùng Hạ Tưởng.
Thù hận năm đó, làm sao có thể một lúc hóa giải được? Chẳng qua là dựa trên lợi ích tạm thời. Phó Tiên Phong cũng tin tưởng chắc chắn, một ngày nào đó, anh ta và Hạ Tưởng sẽ vì không còn chung lợi ích mà trở mặt thành kẻ thù.
Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại là hiện tại, trước đây nước Mỹ vẫn mang tiếng xấu là một nước đế quốc chủ nghĩa, hiện tại lại hướng đến trở thành nước Cộng hòa xinh đẹp, thật sự là trước khác nay khác.
Giữa anh ta và Hạ Tưởng cũng là trước khác nay khác. Phó Tiên Phong nhìn khuôn mặt khôi ngô và trưởng thành của Hạ Tưởng, trong lòng có chút thở dài, nói thật, cho tới hôm nay anh ta mới thật sự đánh giá cao chàng trai mà đã từng khiến cho anh ta căm hận đến tận xương tủy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn đã làm mất hết thanh danh của anh ta, làm chậm mất hai năm tiền đồ quý giá, nếu không bây giờ đã là cấp Bộ Trưởng rồi.
Làm sao có thể cười mà xua tan đi sự hận thù được?
Hạ Tưởng lại khiến cho tâm trí của Phó Tiên Tiên trở nên lộn xộn, không còn ít tuổi nữa, không lo lập gia đình, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì nữa.
Suy nghĩ kỹ lưỡng mặc dù, Hạ Tưởng cũng giúp đỡ chút ít cho nhà họ Phó, nhưng tóm lại hắn vẫn mắc nợ nhà họ Phó rất nhiều. Trong lòng Phó Tiên Phong thầm nghĩ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Hạ Tưởng cũng chú ý đến ánh mắt dao động phức tạp của Phó Tiên Phong, trong lòng cũng nghĩ, giữa Phó Tiên Phong và hắn cũng xem như là điển hình của bằng mặt mà không bằng lòng. Tuy nhiên lại nói, các nhân vật chính trị nếu không thể công tư phân minh, thì không phải là một chính khách có đủ tư cách.
Hơn nữa, nếu có thể phân định rõ ràng lợi ích chính trị và lợi ích cá nhân, lại có thể chính trực ngay thẳng trong môi trường lớn trong nước, thì cũng coi như là một nhà chính trị có tư cách.
Phó Tiên Phong cười một cách kín đáo.
Mỉm cười trong chốc lát, lại không nói lời nào nữa, ngược lại nhàn nhã cầm thuốc lá trong tay chuyển đi chuyển lại rồi đặt lại chỗ cũ, hỏi một câu:
- Lần trước trong một tiệc trà, tôi với Mã Vạn Chính ngồi cùng nhau, vô tình nghe hắn nói đến anh, dường như hắn với anh có mối quan hệ rất tốt? Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Bí thư Mã sao…
Hạ Tưởng không hề cảm thấy bất ngờ đối với câu hỏi đột ngột của Phó Tiên Phong về Mã Vạn Chính, bởi vì qua lại với Phó Tiên Phong đã lâu rồi, đã quen với phong cách của anh ta, nhìn mãi cũng quen mắt rồi, mỉm cười nói:
- Bí thư Mã rất quan tâm tới tôi, con người ông ta rất tốt.
Trả lời rất súc tích, cũng đầy tính hình tượng.
Ánh mắt của Phó Tiên Phong đầy ẩn ý đảo qua đảo lại trên người Hạ Tưởng:
- Khi nào gặp lại Bí thư Mã, thay tôi gửi lời chào đến ông ta.
Phó Tiên Phong hoàn toàn có thể trưc tiếp trò chuyện với Mã Vạn Chính, mời ăn cơm, hỏi thăm, hoặc những việc khác, cho dù Mã Vạn Chính không muốn có quan hệ xã giao với anh ta, cũng vẫn phải nể mặt. Phó Tiên Phong là Phó chủ nhiệm Uỷ ban Kế hoạch và phát triển, quyền cao chức trọng, chẳng ai dám coi thường.
Nhưng Phó Tiên Phong cố ý nhờ hắn chuyển lời hỏi thăm đến Mã Vạn Chính, chính là có mục đích khác. Hạ Tưởng biết rõ là trong đó còn có chuyện từ xa xưa. Tuy nhiên, Phó Tiên Phong không nói, hắn tự nhiên sẽ không mở miệng hỏi, nên nói:
- Được thôi, nhất định sẽ nói với ông ta.
Dọn rượu và đồ ăn lên, hai người ăn uống, đồ ăn thơm, rượu ngon, nhưng đầu óc hai người lại không để ý gì tới đồ ăn. Hạ Tưởng rất rõ, Phó Tiên Phong không nhắc đến chuyện ủy viên thường vụ cấp cao trước là anh ta còn có điều kiện muốn đưa ra, những lời vừa rồi e rằng chỉ là một lời dẫn.
Với một người có suy nghĩ đầu cơ trục lợi như Phó Tiên Phong, sẽ không chỉ đưa ra điều kiện đơn giản.
Phó Tiên Phong dường như rất có tính kiên nhẫn, lại không nhắc đến công việc nữa, chỉ có uống rượu và nói chuyện phiếm, hơn nữa còn nói đông nói tây, nói chuyện đâu đâu.
Hạ Tưởng nghĩ thầm, tốt thôi, mấy năm nay, hắn đã tôi luyện được tính kiên nhẫn, tốt, thì cọ sát thử. Trong lòng lo lắng, nhưng cũng không thể biểu lộ ra ngoài.
Hơn nữa hiện tại hắn trầm tĩnh hơn rất nhiều, bởi vì hắn hiểu một chuyện, có rất nhiều việc nóng vội cũng không được, có khi nóng vội chẳng những thành thừa mà còn có khả năng sẽ thành chuyện không hay.
Hạ Tưởng nói chuyện tán gẫu cùng Phó Tiên Phong, trình độ tán gẫu của hắn cũng rất khá, thiên văn địa lý, chuyện gì cũng nói, thậm chí còn nói với Phó Tiên Phong cả chuyện triết học thời nhà Tần, khu vực tam giác Bermuda và chuyện người ngoài hành tinh.
- Chắc chắn là có người ngoài hành tinh, tôi đã từng nghiên cứu không ít tài liệu có liên quan.
Phó Tiên Phong nhấp một ngụm rượu.
- Người của Đảng Cộng Sản theo thuyết vô thần, thực tế đa số đều là lừa mình dối người, có bao nhiêu cán bộ cấp cao trong Đảng đều đi thắp hương bái phật đấy thôi? Đi thắp hương thì cứ đi, còn nửa đêm canh ba đi, sợ người khác biết, làm thế thì có tác dụng gì? Bình thường thì không thắp hương, đến lúc nước đến chân mới nhảy.
- Thì giống như có người nói, trong thời gian tại chức có một lần mơ ác mộng, thì suốt đêm cũng đi xe riêng đến núi Cửu Hoa cúng Bồ tát, nhiều người còn không tin, còn anh tin hay không tin là do anh, tôi dù sao cũng tin rồi!
Phó Tiên Phong lại uống một ly với Hạ Tưởng, giống như hơi ngà ngà say, bất kể như thế nào, cuối cùng đã đi đến vấn đề chính.
- Tôi có người bà con xa, tên là Tiêu Dật Lăng, hiện tại làm Phó cục trưởng ở thủ đô, luôn muốn ra bên ngoài, mãi không có cơ hội thích hợp. Năm nay anh ta đang ở độ tuổi trung niên, là người có tài cán, cũng rất có đầu óc. Nếu là một chức Chủ tịch huyện, chắc hẳn có thể đảm nhận được.
Cả nửa ngày, thì ra là Phó Tiên Phong muốn một chức Chủ tịch huyện ở Tần Đường. Cũng được lắm, mong muốn vừa tầm, tốt hơn nhiều so với trong tưởng tượng của Hạ Tưởng, không làm mấy trò khoa trương.
Nghĩ cũng phải, phỏng chừng gần đây lực ép từ các bên không nhỏ, Phó Tiên Phong biết nhà họ Phó cũng chỉ có thể thuận thủy triều mà di chuyển, nếu đi ngược với xu thế, rất dể bị người khác công kích. Nhưng Phó Tiên Phong là người có tính tham lam vô độ, muốn để cho nhà họ Phó dốc sức ủng hộ, thì thành ý đưa ra cũng phải tương xứng.
Huống hồ hắn đã từng đối đầu sống chết với Phó Tiên Phong, nghĩ như vậy, cũng đã ít nhiều hiểu được lòng dạ của Phó Tiên Phong.
Lý giải thì là như vậy, nhưng một chủ tịch huyện cũng không phải là chuyện nhỏ, không phải việc chỉ cần nói một câu.
Đợi đã, họ hàng xa của Phó Tiên Phong tên là Tiêu Dật Lăng? Cái tên sao mà nghe quen quen? Nghĩ mãi mới ra, Thiên Trạch có một thương nhân xã hội đen cũng gọi là Tiêu Dật Lăng.
Bất kể tên của gã là gì, điều mà Hạ Tưởng nghĩ là trả lời Phó Tiên Phong như thế nào.
- Chưa đúng thời cơ, trong lòng tôi đã có tính toán.
Câu trả lời của Hạ Tưởng cũng xem như là đưa ra một đáp ắn chắc chắn cho Phó Tiên Phong, ngụ ý chính là có chỗ trống, thì sẽ xem xét cho Tiêu Dật Lăng.
Phó Tiên Phong lại cười một cách thần bí:
- Nói không chừng năm sau có cơ hội, tôi cũng biết anh là người nói lời sẽ giữ lời.
Là ý gì? Hạ Tưởng sửng sốt, hay là vì để cho người ta giành được ví trí, mà Phó Tiên Phong sẽ âm thầm ra tay hạ độc thủ, kéo một Chủ tịch huyện nào đó xuống đài? Với thủ đoạn của Phó Tiên Phong, nếu thật muốn làm như vậy, Hạ Tưởng hoàn toàn tin tưởng có người sẽ phải xuống đài.
Phó Tiên Phong vẫy vẫy tay, lại lắc lắc đầu:
- Nhìn kìa, lại nghĩ nhiều rồi phải không?
Cho dù muốn để người ta dành được vị trí, cũng phải nắm được điểm yếu của người khác. Nếu như phát hiện ra một tên tham quan ô lại, tôi nghĩ anh nhất định sẽ vui khi gã bị luật pháp trừng trị.
Nói như vậy là sự thật, Hạ Tưởng biết rằng hắn không thể ngăn cản được thủ đoạn của Phó Tiên Phong, đơn giản không lo lắng làm gì, chỉ nói:
- Chủ tịch huyện là do Hội đồng nhân dân bổ nhiệm, một cửa của Hội đồng nhân dân thành phố không dễ qua đâu.
- Mã Tiêu sắp được điều đi rồi, trước khi đi, còn có thể phát huy được một chút sức lực còn lại.
Phó Tiên Phong đương nhiên biết ám chỉ trong lời nói của Hạ Tưởng
- Thực tế anh muốn loại bỏ Lưu Kiệt Huy cũng dễ thôi, nhưng vẫn không ra tay, chắc chắn là muốn mượn tay người khác rồi. Hạ Tưởng, tôi phát hiện anh càng ngày càng chín chắn đó.
Hạ Tưởng cười ha ha:
- Không phải chín chắn, mà là nhiều tuổi rồi, làm việc bị bó tay bó chân rồi.
- Anh đúng là…
Phó Tiên Phong chỉ vào Hạ Tưởng cười ha ha,
- Trước mặt tôi còn nói nhiều tuổi, là mắng tôi già rồi à? Tôi thấy anh là ôm mộng về miền Bắc, giấu kiếm ở miền Nam, làm việc càng ngày càng cẩn trọng.
- Phó chủ nhiệm Phó cũng không đừng tâng bốc tôi, càng tâng bốc càng khó đề phòng.
Điều kiện đã thỏa hiệp, hai bên đều có thể tiếp nhận, tự nhiên không khí liền hữu hảo đi nhiều. Hai người cười cười nói nói, giống như bạn tri kỉ lâu năm gặp lại. Tuy nhiên quan sát một cách tỉ mỉ, trong nụ cười của Phó Tiên Phong thỉnh thoảng lại hiện lên vẻ cảnh giác và suy nghĩ sâu xa.
Đối với Hạ Tưởng, không thể tín nhiệm Phó Tiên Phong cả trăm phần trăm, hợp tác thì hợp tác nhưng cũng là căn cứ trên cơ sở đôi bên cùng có lợi. Nếu như Hạ Tưởng không đạt được lợi ích, anh ta cũng không có lợi lộc gì thì anh ta mãi mãi sẽ không ngồi trò chuyện vui vẻ cùng Hạ Tưởng.
Thù hận năm đó, làm sao có thể một lúc hóa giải được? Chẳng qua là dựa trên lợi ích tạm thời. Phó Tiên Phong cũng tin tưởng chắc chắn, một ngày nào đó, anh ta và Hạ Tưởng sẽ vì không còn chung lợi ích mà trở mặt thành kẻ thù.
Nhưng đó là chuyện sau này, hiện tại là hiện tại, trước đây nước Mỹ vẫn mang tiếng xấu là một nước đế quốc chủ nghĩa, hiện tại lại hướng đến trở thành nước Cộng hòa xinh đẹp, thật sự là trước khác nay khác.
Giữa anh ta và Hạ Tưởng cũng là trước khác nay khác. Phó Tiên Phong nhìn khuôn mặt khôi ngô và trưởng thành của Hạ Tưởng, trong lòng có chút thở dài, nói thật, cho tới hôm nay anh ta mới thật sự đánh giá cao chàng trai mà đã từng khiến cho anh ta căm hận đến tận xương tủy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn đã làm mất hết thanh danh của anh ta, làm chậm mất hai năm tiền đồ quý giá, nếu không bây giờ đã là cấp Bộ Trưởng rồi.
Làm sao có thể cười mà xua tan đi sự hận thù được?
Hạ Tưởng lại khiến cho tâm trí của Phó Tiên Tiên trở nên lộn xộn, không còn ít tuổi nữa, không lo lập gia đình, cũng không biết rốt cuộc muốn làm gì nữa.
Suy nghĩ kỹ lưỡng mặc dù, Hạ Tưởng cũng giúp đỡ chút ít cho nhà họ Phó, nhưng tóm lại hắn vẫn mắc nợ nhà họ Phó rất nhiều. Trong lòng Phó Tiên Phong thầm nghĩ, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.
Hạ Tưởng cũng chú ý đến ánh mắt dao động phức tạp của Phó Tiên Phong, trong lòng cũng nghĩ, giữa Phó Tiên Phong và hắn cũng xem như là điển hình của bằng mặt mà không bằng lòng. Tuy nhiên lại nói, các nhân vật chính trị nếu không thể công tư phân minh, thì không phải là một chính khách có đủ tư cách.
Hơn nữa, nếu có thể phân định rõ ràng lợi ích chính trị và lợi ích cá nhân, lại có thể chính trực ngay thẳng trong môi trường lớn trong nước, thì cũng coi như là một nhà chính trị có tư cách.
/2185
|