Hạ Tưởng vừa xử lý xong mọi chuyện ở Thành ủy thì cũng vừa lúc tới giờ hẹn gặp Cổ Thu Thật, hắn liền đi xe tới nhà hàng Trần Gia Câu
Không sai, Hạ Tưởng hẹn gặp Cổ Thu Thật chính là nhà hàng Trần Gia Câu của Nga Ni Trần.
Ngưu Lâm Quảng vừa chết, thủ hạ y phần lớn đều trốn tránh. Cây đổ bầy khỉ tan, cả một sự nghiệp to lớn như vậy, chỉ một trận hỏa hoạn, từ đó về sau đã tan thành mây khói.
Nhưng lại không có cách gì để dọn sạch đám thủ hạ Ngưu Lâm Quảng, bọn họ sau này vẫn có thể lại tiếp tục, cũng không cần Hạ Tưởng ám chỉ, Nga Ni Trần chắc chắn sẽ thừa cơ hợp nhất lâu la của Ngưu Lâm Quảng. Có thể nói, trong xã hội bất an, con người biến bất lợi thành có lợi.
Lực lượng nắm giữ trong tay kẻ xấu, chính là thổ phỉ. Nếu lãnh đạo của thổ phỉ cải tà quy chính, thổ phỉ liền quan binh.
Nga Ni Trần sắp tiếp quản chiếc ghế trống của Ngưu Lâm Quảng ở Tần Đường, dẫn dắt thủ hạ Ngưu Lâm Quảng đi vào chính đạo, tham gia sự nghiệp chính đáng.
Nga Ni Trần đã vì Trần Mạt, Trần Lỵ làm thủ tục bay tới Thụy Sĩ, Hoa Nhài Vàng, Bạc sắp đi học quản lý khách sạn cao cấp, y cũng quyết tâm phát triển khách sạn, không định dính dáng gì đến ngành sản xuất bất chính.
Hạ Tưởng đương nhiên rất vui vẻ khi Nga Ni Trần hướng thiện, sau Ngưu Lâm Quảng, ở Tần Đường phải có một người ngầm thu thập tàn cục, nếu không ngược lại càng khó khống chế được. Phải có người quản giáo mấy tên côn đồ, nếu không để bọn họ lẩn lút khắp nơi, đối với trị an cũng là tai hoạ ngầm rất lớn.
Hạ Tưởng tới nhà hàng Trần Gia Câu, Hoa Nhài Bạc chờ đã lâu, đã sắp xếp một gian phòng rất tốt. Hoa Nhài Bạc trưởng thành hơn trước, cách ăn mặc cũng đoan trang cứng nhắc, dường như cố che dấu vẻ đẹp trời sinh.
Nhưng vẻ đẹp trời sinh khó vứt bỏ, phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ dù che dấu, vẫn lộ ra, làm người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Hoa Nhài Bạc vừa nhìn thấy Hạ Tưởng, liền nhìn chăm chú không chớp mắt nhìn Hạ Tưởng cả nửa ngày, muốn nói gì đó, lời nói đến cửa miệng lại trở thành một câu:
- En muốn đi Thụy Sĩ học ba năm, ba năm sau về nước, đến lúc đó cũng không biết anh đi nơi nào.
Thật ra điều cô muốn nói chính là, chỉ sợ đến lúc đó Hạ Tưởng cũng đã quên cô.
Hạ Tưởng không tiếp lời của cô, chỉ nói:
- Cố gắng học tập cho tốt, đừng phụ tấm lòng của Chủ tịch Trần đối với chị em em.
Chỉ nói về Nga Ni Trần, không nói tới hắn, có thể hiểu rõ dụng ý của hắn.
Hoa Nhài Bạc thở dài một tiếng, lại nói một câu rất khẽ, có lẽ chỉ mình cô ta nghe thấy:
- Anh cũng bảo trọng, hy vọng anh có thể thuận buồm xuôi gió.
Nói như có chút miễn cưỡng, nhưng trong đôi mắt đẹp lại toát ra tình cảm nồng nàn, làm người ta không dám đối diện.
Hạ Tưởng chỉ có thể giả vờ như không thấy.
May mà đúng lúc đó Cổ Thu Thật đi đến, coi như giải vây cho hắn.
Cổ Thu Thật dẫn theo thư ký và lái xe, Hạ Tưởng để Từ Tử Kỳ và Bành Vĩnh Chiêu tiếp đón bọn họ, hắn theo Cổ Thu Thật lên lầu.
Gian phòng của nhà hàng Trần Gia Câu không giống như nơi dành cho buôn bán, mà trong phòng bố trí tỉ mỉ ấm áp thật thoải mái, dễ chịu như ở nhà, không có chút gì giống khách sạn thông thường, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy thư thái.
Cổ Thu Thật ngồi xuống, liếc mắt nhìn một cái, cười nói:
- Có tâm, có tâm. Tần Đường đúng là nơi "địa linh nhân kiệt", Hạ Tưởng, cậu thật có phúc."
Hạ Tưởng mặc kệ Cổ Thu Thật có phải nhìn ra phòng này là phụ nữ trang trí mà có ám chỉ khác, hay là ám chỉ thế cục hiện tại ở Tần Đường, hắn chỉ ha hả cười:
- Lần này đến Tần Đường, là việc công, hay là việc tư?
Lẽ ra Hạ Tưởng không nên hỏi những lời này, dù sao thì Cổ Thu Thật cũng là cấp trên, nhưng hắn hỏi, hơn nữa giọng điệu rất tùy ý, có cảm giác của một người chủ.
Cổ Thu Thật không chút hoang mang uống một ngụm trà:
-Vừa không phải việc công, cũng không phải việc tư, chính là đi ngang qua.
Cổ Thu Thật nếu đi ô tô theo đường quốc lộ lên tỉnh, quả thật phải đi ngang qua Tần Đường, nhưng ông ta bình thường chắc sẽ bay qua đó, sẽ không đi đường bộ, vừa xa vừa chậm, còn mất thời gian, ông ta đi ngang qua Tần Đường, không phải là không có ý định đi ngang qua, mà là cố ý đi vào.
- Thật ra nói đến giao thông, người xưa còn khốn khổ hơn bây giờ, vào kinh một lần, ít nhất cũng hết cả tháng, đường thì xa, thậm chí qua lại phải mấy tháng. Đường từ tỉnh đến thủ đô, nếu tôi ngồi xe ngựa, chậm rì, một tháng cũng không đến không được thủ đô, nếu chẳng may có việc gấp, thật đúng là muốn chết người.
Cổ Thu Thật vừa chuyển đề tài, đã nói giông dài về giao thông.
Hạ Tưởng kiên nhẫn ngồi nghe.
Cổ Thu Thật liền còn nói:
- Chắc người xưa vì hơi tí lại phải đi tới mấy tháng, cho nên thân thể vô cùng cường tráng. Chúng ta hiện tại là cán bộ Đảng viên, đều giống thư sinh tay trói gà không chặt, có một câu không nên nói, thư sinh ngộ quốc? Kỳ thật tôi thích như đời Minh của Trung Quốc trước kia, quan văn quan võ được phân chia rõ ràng, văn có thể đề bút làm văn, võ có thể đề đao lên ngựa..."
Cổ Thu Thật nói hơi xa, nhưng Hạ Tưởng nghe ra đầu mối, là ám chỉ hắn bản lĩnh không tồi.
Quả thật, việc hắn biết chút quyền cước cũng là một bí mật không lớn không nhỏ, nhưng không mấy người biết. Cổ Thu Thật lại biết, hơn nữa còn có thái độ thưởng thức, cho nên mới mượn cổ dụ này.
Chính xác ở thời Đường Tống, văn nhân đeo kiếm, vừa có thể đọc nghìn bài văn cổ, lại có năng lực rút kiếm cưỡi ngựa, tung hoành sa trường, thời Đường còn có rất nhiều thi nhân tại biên cương, viết ra những bài thơ lưu truyền thiên cổ. Như Lý Bạch, cũng từng đấu kiếm giết người.
Thời nhà Tống cũng vậy, Tân Khí Tật, thơ từ là tuyệt nhất, nhưng câu chuyện ông ta chống lại quân Kim, dẫn binh giết địch, cũng khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Tới triều Minh lại không khác bây giờ lắm, văn nhân càng ngày càng trở thành tay trói gà không chặt, thư sinh yếu đuối, từng có câu nói thư sinh là thứ vô dụng, mà cho tới hôm nay, cán bộ trong nước không béo phệ, thì ngồi không mà hưởng, dường như phần eo và chức quan có quan hệ trực tiếp, đừng nói bọn họ trói gà không chặt, bước lên lầu còn thở hồng hộc.
Để bọn họ mang quân đánh giặc? Hay là thôi đi.
Tất nhiên, Cổ Thu Thật kín đáo mà thưởng thức hắn, không phải chỉ là khen hắn
Cổ Thu Thật tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, khoa tiếng Trung, rất có khí chất văn nhân, học văn học cổ điển nên cũng hiểu sâu biết rộng, cũng không như Đàm Quốc Thụy khoe khoang tài văn chương chỉ vì học làm sang, Hạ Tưởng cũng nhìn thấy, Cổ Thu Thật quả thật rất thích văn hóa Hán Đường, đối với hiểu biết lịch sử cũng rất sâu.
Sau đợt điều chỉnh lại cán bộ cấp tỉnh, những cán bộ cấp Bộ trưởng trước kia phần lớn là học khoa học tự nhiên, bây giờ phần lớn đều là từ khoa văn mà lên, đó cũng là điều tất yếu của lịch sử. Một triều đại phát triển đến một giai đoạn phát đạt, sẽ chuyển thành văn nhân trị quốc.
Các kiến trúc sư trị quốc chỉ thích hợp cho giai đoạn đầu.
Nếu Cổ Thu Thật lại nói tới lịch sử, Hạ Tưởng cũng đành cùng ông ta ngồi mà lý luận suông vậy.
Uống hết lượt trà, lại tới rượu và thức ăn, bởi vì đã là buổi chiều, Hạ Tưởng cũng liền ngoại lệ uống chút rượu.
Cổ Thu Thật tửu lượng cũng không tồi, đại khái uống vào năm sáu chén, cũng không thấy có biểu hiện gì là say cả.
- Mãi mới lén được nửa ngày nhàn nhã như vậy, Hạ Tưởng, tôi đã lâu không uống rượu, hôm nay quả thật khó mà nhịn được, nhìn cậu là cao hứng, lại càng muốn uống rượu.
Cổ Thu Thật chắc cũng thật sự cao hứng, lại cùng Hạ Tưởng cạn thêm một chén, sau đó mới vào vấn đề chính:
- Lại nghĩ đến sau này, nói nghe xem, Hạ Tưởng, cậu nói xem cậu đã có... tính toán gì chưa?
Hạ Tưởng còn không biết hắn nên đi như thế nào.
Thật ra mà nói, cũng không phải là không biết, mà là không thể nói.
Hạ Tưởng vẫn muốn tiếp tục ở lại địa phương rèn luyện, không muốn đi tới các bộ và Ủy ban trung ương, cũng không muốn tới trường Đảng, các bộ và Ủy ban trung ương thì phải thảo luận rất nhiều, trường Đảng lại quá nhàn rỗi, dường như còn chẳng có việc gì để làm, với cấp bậc hiện tại của hắn, không nhất thiết phải tới trường Đảng. Hơn nữa nếu tới trường Đảng sẽ mất một năm rưỡi, hắn muốn nổi danh lúc đó đã quá muộn rồi.
Ý tứ của Trung ương Đoàn đã rất rõ ràng.
Nhưng vấn đề là không phải hắn muốn như thế nào thì sẽ được như thế, tiền đồ của hắn không nằm trong tay hắn, vẫn là do khắp nơi đánh giá và thương lượng mà quyết định.
Cổ Thu Thật cũng không phải thuận miệng mà hỏi, mà là có mục đích. Anh ta đại biểu không phải chỉ cá nhân anh ta, mà là đại diện cho cả một phe phái.
- Ý tưởng cũng có, chẳng qua còn suy nghĩ chưa thông, chính là cảm thấy tiếp tục làm một vài công việc có tính cụ thể mới cảm thấy trong lòng kiên định.
Hạ Tưởng muốn nói lập lờ là tùy theo sự sắp xếp của cấp trên, nhưng trong bầu không khí này thật không thích hợp cho lắm.
Với người khác hắn có thể ứng phó cho xong, nhưng với Cổ Thu Thật, nhất định phải tỏ ra có thành ý.
Cổ Thu Thật gật gật đầu:
- Tính cách của cậu cũng thích hợp tiếp tục ở lại địa phương, tuy nhiên xét tuổi của cậu, có thể tiến tới đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ thì có hơi liều lĩnh, đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng không tồi, tuy nhiên Trưởng ban thư ký công tác toàn phải thảo luận các vấn đề rườm rà, đối với sự phát triển sau này của cậu dường như cũng không giúp ích được gì...
Những điều Cổ Thu Thật vừa kể trên, hoàn toàn là đứng ở góc độ cá nhân, bởi vì mặc kệ là từ cấp bậc, hay là từ quan hệ giữa hai người, đều là những lời không nên nói ra miệng.
Nhưng nói thật, Hạ Tưởng cũng không kinh ngạc, người phi thường làm việc phi thường, Cổ Thu Thật cũng không phải là người bình thường, mặc kệ ông ta nói ra cái gì... Hạ Tưởng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Kỳ thật qua phân tích, nếu hắn đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, chứng minh ý đồ chiếm dụng của thế lực gia tộc được chứng thực, bởi vì ông cụ họ Ngô đã từng đề cập qua chuyện Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Nếu hắn đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, liền chứng minh là phái bình dân đã thống nhất ý kiến hai bên, bởi vì Thủ tướng từng trụ lại văn phòng chủ nhiệm dài đến 10 năm.
Với tình hình trước mắt, phái bình dân với hắn càng lúc càng xa, ngược lại Đoàn hệ lại đang cố gắng lôi kéo hắn, đương nhiên, thế lực gia tộc còn có thể kiên định vì cho rằng hắn là lực lượng trung kiên của thế lực gia tộc.
Hiển nhiên, cũng có một lực lượng ngầm, muốn cản trở hắn đi tới, muốn kéo hắn xuống ngựa.
Toàn bộ thế cục, khó mà phân biệt rõ, cũng vì tiền đồ của hắn, mà xảy ra rất nhiều chuyện.
Tiếp theo đi con đường nào, là một chuyện trọng đại!
- Mong anh cho tôi vài ý kiến.
Hạ Tưởng nói rất thành khẩn, cuối cùng có chút mơ hồ khiến hắn phải yên lặng suy nghĩ một lúc, nhưng hắn cũng rõ, hắn chưa chắc sẽ phải tới trường Đảng.
Việc lựa chọn đường sống dường như quá lớn, nhưng kỳ thật lại rất nhỏ. Có lẽ, vận mệnh của Chương Quốc Vĩ đã hết, về phía y nhất định sẽ có tác dụng thúc đẩy, mặc kệ là tích cực hay là tiêu cực, khẳng định sẽ có.
Cổ Thu Thật im lặng mỉm cười:
- Muốn nghe nói thật hay nói dối?
Hạ Tưởng căng thẳng, hay là Cổ Thu Thật đi trước mở đường, hắn cũng cười:
- Thế thì phải xem quan hệ của bí thư Cổ và tôi thế nào.
Quả cầu lại khéo léo bị đá trở lại.
Cổ Thu Thật cười ha hả, nhưng lại hỏi về một người khác:
- Chuyện của Chương Quốc Vĩ, đã xử lý thế nào rồi?
Không sai, Hạ Tưởng hẹn gặp Cổ Thu Thật chính là nhà hàng Trần Gia Câu của Nga Ni Trần.
Ngưu Lâm Quảng vừa chết, thủ hạ y phần lớn đều trốn tránh. Cây đổ bầy khỉ tan, cả một sự nghiệp to lớn như vậy, chỉ một trận hỏa hoạn, từ đó về sau đã tan thành mây khói.
Nhưng lại không có cách gì để dọn sạch đám thủ hạ Ngưu Lâm Quảng, bọn họ sau này vẫn có thể lại tiếp tục, cũng không cần Hạ Tưởng ám chỉ, Nga Ni Trần chắc chắn sẽ thừa cơ hợp nhất lâu la của Ngưu Lâm Quảng. Có thể nói, trong xã hội bất an, con người biến bất lợi thành có lợi.
Lực lượng nắm giữ trong tay kẻ xấu, chính là thổ phỉ. Nếu lãnh đạo của thổ phỉ cải tà quy chính, thổ phỉ liền quan binh.
Nga Ni Trần sắp tiếp quản chiếc ghế trống của Ngưu Lâm Quảng ở Tần Đường, dẫn dắt thủ hạ Ngưu Lâm Quảng đi vào chính đạo, tham gia sự nghiệp chính đáng.
Nga Ni Trần đã vì Trần Mạt, Trần Lỵ làm thủ tục bay tới Thụy Sĩ, Hoa Nhài Vàng, Bạc sắp đi học quản lý khách sạn cao cấp, y cũng quyết tâm phát triển khách sạn, không định dính dáng gì đến ngành sản xuất bất chính.
Hạ Tưởng đương nhiên rất vui vẻ khi Nga Ni Trần hướng thiện, sau Ngưu Lâm Quảng, ở Tần Đường phải có một người ngầm thu thập tàn cục, nếu không ngược lại càng khó khống chế được. Phải có người quản giáo mấy tên côn đồ, nếu không để bọn họ lẩn lút khắp nơi, đối với trị an cũng là tai hoạ ngầm rất lớn.
Hạ Tưởng tới nhà hàng Trần Gia Câu, Hoa Nhài Bạc chờ đã lâu, đã sắp xếp một gian phòng rất tốt. Hoa Nhài Bạc trưởng thành hơn trước, cách ăn mặc cũng đoan trang cứng nhắc, dường như cố che dấu vẻ đẹp trời sinh.
Nhưng vẻ đẹp trời sinh khó vứt bỏ, phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ dù che dấu, vẫn lộ ra, làm người ta kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô.
Hoa Nhài Bạc vừa nhìn thấy Hạ Tưởng, liền nhìn chăm chú không chớp mắt nhìn Hạ Tưởng cả nửa ngày, muốn nói gì đó, lời nói đến cửa miệng lại trở thành một câu:
- En muốn đi Thụy Sĩ học ba năm, ba năm sau về nước, đến lúc đó cũng không biết anh đi nơi nào.
Thật ra điều cô muốn nói chính là, chỉ sợ đến lúc đó Hạ Tưởng cũng đã quên cô.
Hạ Tưởng không tiếp lời của cô, chỉ nói:
- Cố gắng học tập cho tốt, đừng phụ tấm lòng của Chủ tịch Trần đối với chị em em.
Chỉ nói về Nga Ni Trần, không nói tới hắn, có thể hiểu rõ dụng ý của hắn.
Hoa Nhài Bạc thở dài một tiếng, lại nói một câu rất khẽ, có lẽ chỉ mình cô ta nghe thấy:
- Anh cũng bảo trọng, hy vọng anh có thể thuận buồm xuôi gió.
Nói như có chút miễn cưỡng, nhưng trong đôi mắt đẹp lại toát ra tình cảm nồng nàn, làm người ta không dám đối diện.
Hạ Tưởng chỉ có thể giả vờ như không thấy.
May mà đúng lúc đó Cổ Thu Thật đi đến, coi như giải vây cho hắn.
Cổ Thu Thật dẫn theo thư ký và lái xe, Hạ Tưởng để Từ Tử Kỳ và Bành Vĩnh Chiêu tiếp đón bọn họ, hắn theo Cổ Thu Thật lên lầu.
Gian phòng của nhà hàng Trần Gia Câu không giống như nơi dành cho buôn bán, mà trong phòng bố trí tỉ mỉ ấm áp thật thoải mái, dễ chịu như ở nhà, không có chút gì giống khách sạn thông thường, ngược lại càng làm cho người ta cảm thấy thư thái.
Cổ Thu Thật ngồi xuống, liếc mắt nhìn một cái, cười nói:
- Có tâm, có tâm. Tần Đường đúng là nơi "địa linh nhân kiệt", Hạ Tưởng, cậu thật có phúc."
Hạ Tưởng mặc kệ Cổ Thu Thật có phải nhìn ra phòng này là phụ nữ trang trí mà có ám chỉ khác, hay là ám chỉ thế cục hiện tại ở Tần Đường, hắn chỉ ha hả cười:
- Lần này đến Tần Đường, là việc công, hay là việc tư?
Lẽ ra Hạ Tưởng không nên hỏi những lời này, dù sao thì Cổ Thu Thật cũng là cấp trên, nhưng hắn hỏi, hơn nữa giọng điệu rất tùy ý, có cảm giác của một người chủ.
Cổ Thu Thật không chút hoang mang uống một ngụm trà:
-Vừa không phải việc công, cũng không phải việc tư, chính là đi ngang qua.
Cổ Thu Thật nếu đi ô tô theo đường quốc lộ lên tỉnh, quả thật phải đi ngang qua Tần Đường, nhưng ông ta bình thường chắc sẽ bay qua đó, sẽ không đi đường bộ, vừa xa vừa chậm, còn mất thời gian, ông ta đi ngang qua Tần Đường, không phải là không có ý định đi ngang qua, mà là cố ý đi vào.
- Thật ra nói đến giao thông, người xưa còn khốn khổ hơn bây giờ, vào kinh một lần, ít nhất cũng hết cả tháng, đường thì xa, thậm chí qua lại phải mấy tháng. Đường từ tỉnh đến thủ đô, nếu tôi ngồi xe ngựa, chậm rì, một tháng cũng không đến không được thủ đô, nếu chẳng may có việc gấp, thật đúng là muốn chết người.
Cổ Thu Thật vừa chuyển đề tài, đã nói giông dài về giao thông.
Hạ Tưởng kiên nhẫn ngồi nghe.
Cổ Thu Thật liền còn nói:
- Chắc người xưa vì hơi tí lại phải đi tới mấy tháng, cho nên thân thể vô cùng cường tráng. Chúng ta hiện tại là cán bộ Đảng viên, đều giống thư sinh tay trói gà không chặt, có một câu không nên nói, thư sinh ngộ quốc? Kỳ thật tôi thích như đời Minh của Trung Quốc trước kia, quan văn quan võ được phân chia rõ ràng, văn có thể đề bút làm văn, võ có thể đề đao lên ngựa..."
Cổ Thu Thật nói hơi xa, nhưng Hạ Tưởng nghe ra đầu mối, là ám chỉ hắn bản lĩnh không tồi.
Quả thật, việc hắn biết chút quyền cước cũng là một bí mật không lớn không nhỏ, nhưng không mấy người biết. Cổ Thu Thật lại biết, hơn nữa còn có thái độ thưởng thức, cho nên mới mượn cổ dụ này.
Chính xác ở thời Đường Tống, văn nhân đeo kiếm, vừa có thể đọc nghìn bài văn cổ, lại có năng lực rút kiếm cưỡi ngựa, tung hoành sa trường, thời Đường còn có rất nhiều thi nhân tại biên cương, viết ra những bài thơ lưu truyền thiên cổ. Như Lý Bạch, cũng từng đấu kiếm giết người.
Thời nhà Tống cũng vậy, Tân Khí Tật, thơ từ là tuyệt nhất, nhưng câu chuyện ông ta chống lại quân Kim, dẫn binh giết địch, cũng khiến nhiều người ngưỡng mộ.
Tới triều Minh lại không khác bây giờ lắm, văn nhân càng ngày càng trở thành tay trói gà không chặt, thư sinh yếu đuối, từng có câu nói thư sinh là thứ vô dụng, mà cho tới hôm nay, cán bộ trong nước không béo phệ, thì ngồi không mà hưởng, dường như phần eo và chức quan có quan hệ trực tiếp, đừng nói bọn họ trói gà không chặt, bước lên lầu còn thở hồng hộc.
Để bọn họ mang quân đánh giặc? Hay là thôi đi.
Tất nhiên, Cổ Thu Thật kín đáo mà thưởng thức hắn, không phải chỉ là khen hắn
Cổ Thu Thật tốt nghiệp Đại học Bắc Kinh, khoa tiếng Trung, rất có khí chất văn nhân, học văn học cổ điển nên cũng hiểu sâu biết rộng, cũng không như Đàm Quốc Thụy khoe khoang tài văn chương chỉ vì học làm sang, Hạ Tưởng cũng nhìn thấy, Cổ Thu Thật quả thật rất thích văn hóa Hán Đường, đối với hiểu biết lịch sử cũng rất sâu.
Sau đợt điều chỉnh lại cán bộ cấp tỉnh, những cán bộ cấp Bộ trưởng trước kia phần lớn là học khoa học tự nhiên, bây giờ phần lớn đều là từ khoa văn mà lên, đó cũng là điều tất yếu của lịch sử. Một triều đại phát triển đến một giai đoạn phát đạt, sẽ chuyển thành văn nhân trị quốc.
Các kiến trúc sư trị quốc chỉ thích hợp cho giai đoạn đầu.
Nếu Cổ Thu Thật lại nói tới lịch sử, Hạ Tưởng cũng đành cùng ông ta ngồi mà lý luận suông vậy.
Uống hết lượt trà, lại tới rượu và thức ăn, bởi vì đã là buổi chiều, Hạ Tưởng cũng liền ngoại lệ uống chút rượu.
Cổ Thu Thật tửu lượng cũng không tồi, đại khái uống vào năm sáu chén, cũng không thấy có biểu hiện gì là say cả.
- Mãi mới lén được nửa ngày nhàn nhã như vậy, Hạ Tưởng, tôi đã lâu không uống rượu, hôm nay quả thật khó mà nhịn được, nhìn cậu là cao hứng, lại càng muốn uống rượu.
Cổ Thu Thật chắc cũng thật sự cao hứng, lại cùng Hạ Tưởng cạn thêm một chén, sau đó mới vào vấn đề chính:
- Lại nghĩ đến sau này, nói nghe xem, Hạ Tưởng, cậu nói xem cậu đã có... tính toán gì chưa?
Hạ Tưởng còn không biết hắn nên đi như thế nào.
Thật ra mà nói, cũng không phải là không biết, mà là không thể nói.
Hạ Tưởng vẫn muốn tiếp tục ở lại địa phương rèn luyện, không muốn đi tới các bộ và Ủy ban trung ương, cũng không muốn tới trường Đảng, các bộ và Ủy ban trung ương thì phải thảo luận rất nhiều, trường Đảng lại quá nhàn rỗi, dường như còn chẳng có việc gì để làm, với cấp bậc hiện tại của hắn, không nhất thiết phải tới trường Đảng. Hơn nữa nếu tới trường Đảng sẽ mất một năm rưỡi, hắn muốn nổi danh lúc đó đã quá muộn rồi.
Ý tứ của Trung ương Đoàn đã rất rõ ràng.
Nhưng vấn đề là không phải hắn muốn như thế nào thì sẽ được như thế, tiền đồ của hắn không nằm trong tay hắn, vẫn là do khắp nơi đánh giá và thương lượng mà quyết định.
Cổ Thu Thật cũng không phải thuận miệng mà hỏi, mà là có mục đích. Anh ta đại biểu không phải chỉ cá nhân anh ta, mà là đại diện cho cả một phe phái.
- Ý tưởng cũng có, chẳng qua còn suy nghĩ chưa thông, chính là cảm thấy tiếp tục làm một vài công việc có tính cụ thể mới cảm thấy trong lòng kiên định.
Hạ Tưởng muốn nói lập lờ là tùy theo sự sắp xếp của cấp trên, nhưng trong bầu không khí này thật không thích hợp cho lắm.
Với người khác hắn có thể ứng phó cho xong, nhưng với Cổ Thu Thật, nhất định phải tỏ ra có thành ý.
Cổ Thu Thật gật gật đầu:
- Tính cách của cậu cũng thích hợp tiếp tục ở lại địa phương, tuy nhiên xét tuổi của cậu, có thể tiến tới đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh, đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ thì có hơi liều lĩnh, đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy cũng không tồi, tuy nhiên Trưởng ban thư ký công tác toàn phải thảo luận các vấn đề rườm rà, đối với sự phát triển sau này của cậu dường như cũng không giúp ích được gì...
Những điều Cổ Thu Thật vừa kể trên, hoàn toàn là đứng ở góc độ cá nhân, bởi vì mặc kệ là từ cấp bậc, hay là từ quan hệ giữa hai người, đều là những lời không nên nói ra miệng.
Nhưng nói thật, Hạ Tưởng cũng không kinh ngạc, người phi thường làm việc phi thường, Cổ Thu Thật cũng không phải là người bình thường, mặc kệ ông ta nói ra cái gì... Hạ Tưởng cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Kỳ thật qua phân tích, nếu hắn đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, chứng minh ý đồ chiếm dụng của thế lực gia tộc được chứng thực, bởi vì ông cụ họ Ngô đã từng đề cập qua chuyện Trưởng ban Tổ chức cán bộ.
Nếu hắn đảm nhiệm chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, liền chứng minh là phái bình dân đã thống nhất ý kiến hai bên, bởi vì Thủ tướng từng trụ lại văn phòng chủ nhiệm dài đến 10 năm.
Với tình hình trước mắt, phái bình dân với hắn càng lúc càng xa, ngược lại Đoàn hệ lại đang cố gắng lôi kéo hắn, đương nhiên, thế lực gia tộc còn có thể kiên định vì cho rằng hắn là lực lượng trung kiên của thế lực gia tộc.
Hiển nhiên, cũng có một lực lượng ngầm, muốn cản trở hắn đi tới, muốn kéo hắn xuống ngựa.
Toàn bộ thế cục, khó mà phân biệt rõ, cũng vì tiền đồ của hắn, mà xảy ra rất nhiều chuyện.
Tiếp theo đi con đường nào, là một chuyện trọng đại!
- Mong anh cho tôi vài ý kiến.
Hạ Tưởng nói rất thành khẩn, cuối cùng có chút mơ hồ khiến hắn phải yên lặng suy nghĩ một lúc, nhưng hắn cũng rõ, hắn chưa chắc sẽ phải tới trường Đảng.
Việc lựa chọn đường sống dường như quá lớn, nhưng kỳ thật lại rất nhỏ. Có lẽ, vận mệnh của Chương Quốc Vĩ đã hết, về phía y nhất định sẽ có tác dụng thúc đẩy, mặc kệ là tích cực hay là tiêu cực, khẳng định sẽ có.
Cổ Thu Thật im lặng mỉm cười:
- Muốn nghe nói thật hay nói dối?
Hạ Tưởng căng thẳng, hay là Cổ Thu Thật đi trước mở đường, hắn cũng cười:
- Thế thì phải xem quan hệ của bí thư Cổ và tôi thế nào.
Quả cầu lại khéo léo bị đá trở lại.
Cổ Thu Thật cười ha hả, nhưng lại hỏi về một người khác:
- Chuyện của Chương Quốc Vĩ, đã xử lý thế nào rồi?
/2185
|