Đối với Lâm Tiểu Viễn mà nói, hôm nay chắc chắn là một ngày cả đời khó quên.
Kỳ thật, lúc tìm người bảo lãnh chờ xét xử, y cũng không nghĩ phải lập tức bỏ trốn ra nước ngoài, bởi vì y cảm thấy sự tình cũng không lớn, còn có thể linh động hòa hoãn— y cũng không có ý thức được Hạ Tưởng đã truy ra tài khoản bí mật của y do phi pháp mà có được, đang khẩn trương thu lưới lần cuối cùng!
Nhưng Hồ Quân Do và Dương Diêu Nhi lại tố cáo chân tướng của y, y trước sau gì cũng gặp nguy. Một khi tài khoản bí mật bị công bố, con số trên 7 trăm 80 triệu quá lớn, nhất định sẽ khiến người đời khiếp sợ, chẳng những tính mạng y khó bảo toàn, mà cha y là Giám đốc sở Giám sát, sợ là cũng sẽ tức khắc ngã quỵ.
Lâm Tiểu Viễn luống cuống.
Sau khi nghe được Diệp Thiên Nam đã thay y sắp xếp toàn bộ, trước tiên trốn ở trong quân đội vài ngày, sau đó khi lực lượng cảnh sát ít chú ý mới thong dong trốn đi — Thật ra Diệp Thiên Nam che giấu là nhằm mục đích khác, chính là con thuyền buôn lậu gần đây không an toàn, Lâm Tiểu Viễn tạm thời không đi được.
Lâm Tiểu Viễn tin là thật, nghe theo sự sắp xếp. Hơn nữa, sau khi nghe Dương Diêu Nhi nói xong, cũng không gọi điện thoại cho Lâm Hoa Kiến, sợ bị nghe trộm.
Nghĩ đến kế hoạch đầu cơ trục lợi từ dầu mỏ thất bại như vậy, có lẽ cũng không phải thất bại, mà là y không thể tiếp tục tham dự trong đó, lòng y tràn ngập lửa giận, hận không thể tự tay giết chết Hạ Tưởng, mặc kệ là bóp chết hay là đập chết, dù sao khiến Hạ Tưởng bị chết càng thảm càng tốt.
Hạ Tưởng quả thực chính là khắc tinh trong đời hắn, tại sao lại cứ chăm chăm theo sát y?
Thật vất vả lo lắng đề phòng tới tận hôm nay, có tin truyền đến, có thể rời bến, Trần Pháp Toàn cũng nể tình, tự mình hộ tống y ra khỏi thành phố. Ai ngờ ở cửa quân khu liền xảy ra chuyện...
Ai to gan lớn mật dám ở cửa quân khu trực tiếp đâm vào xe Phó tư lệnh viên, đã chán sống rồi sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phó tư lệnh viên cũng không đè bẹp được đối phương, liên tiếp hai vị Thiếu tướng xuất hiện đột ngột đè ép Trần Pháp Toàn, thậm chí một người trong đó còn đá xe. Lúc ấy Lâm Tiểu Viễn chỉ cảm thấy một lòng lo lắng, nếu chẳng may đối phương càng điên, giơ tay kéo mở cửa xe, y coi như đã xong rồi!
Lúc ấy, tình thế vô cùng hiểm nghèo, Lâm Tiểu Viễn sợ tới mức thiếu chút nữa không thở nổi!
Không ngờ đại náo một hồi cuối cùng cũng lặng yên, kết thúc. Không chỉ kết thúc, hắn lại có thể đổi một chiếc xe khác, lại lần nữa ra đi, ngay dưới mắt đối phương, tránh được một khó khăn!
Thật sự là một sự trải qua làm người ta suốt đời khó quên, làm cho người ta có cảm giác chính là sinh tử lưỡng trọng thiên.
Chỉ có điều... Lâm Tiểu Viễn vui sướng còn chưa được bao lâu, đã bị quán tính thật lớn của chiếc xe quăng về phía trước. Bên trong xe, y vô cùng khiếp sợ cố gắng tỉnh táo lại, vào lúc y dùng sức vượt qua quán tính đứng thẳng dậy, cửa xe đã bị mở ra, một khuôn mặt ba phần trêu tức còn năm phần chân thật tươi cười liền đập vào mắt.
Giống như thời thơ ấu khi chơi trò chơi bịt mắt bắt dê, Hạ Tưởng mang biểu cảm rất sinh động rất hình tượng rất gian ác — bắt được ngươi rồi —— còn có một chút đắc ý như vậy, nhưng dù cố tình đến mấy cũng khó dằn nổi sự hưng phấn và niềm vui bất ngờ, dường như thật sự đang chơi trò bịt mắt bắt dê mà không phải là bắt được tội phạm lớn bỏ trốn.
Lâm Tiểu Viễn trong lòng phát ra một tiếng thở dài bi ai, Hạ Tưởng chính là một người làm cho người ta căm hận tới cực điểm, mong có thể một phát súng bắn chết rồi lại khiến cho người ta có chút thưởng thức, bộ dạng hắn vĩnh viễn là thong dong tự tại, dường như tất cả đều rất quan trọng nhưng lại có dáng vẻ dường như không phải thật sự đến giải quyết, thực sự hận không thể đánh một phát vào mặt hắn!
Chỉ tiếc, Lâm Tiểu Viễn biết, một đấm này, y chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có cơ hội đánh.
Tuy nhiên cũng chưa hẳn là y không thể xoay chuyển, còn có không ít người sẽ bảo vệ y, Lâm Hoa Kiến thì không cần phải nói, Dương Hằng Dịch, Hồ Định, cả Diệp Thiên Nam, một Giám đốc sở, một Phó chủ tịch thường trực tỉnh lại thêm một phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương, mấy nhân vật có cấp bậc quan trọng đồng loạt mở miệng, đừng nói là Hạ Tưởng, ngay cả Trịnh Thịnh cũng không thể không nhượng bộ.
Trong nháy mắt, Lâm Tiểu Viễn đã khôi phục lại sự bình tĩnh, y thản nhiên xuống xe, cố gắng duy trì cân bằng, còn chủ động chìa tay ra bắt tay Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, vất vả rồi.
- Không vất vả, vì nhân dân phục vụ còn có thể kêu khổ kêu mệt sao?
Hạ Tưởng cười hiểu ý, thấy Lâm Tiểu Viễn thật ra cũng khá, đến giờ còn có thể cố làm ra vẻ, cũng không làm y mất mặt, giơ tay bắt tay với y,
- Tiểu Viễn, tổ quốc không tha thứ cho anh, đừng đi ra nước ngoài. Chung quy vẫn phải quay trở lại, anh mù quáng nhiều lần đi ra nước ngoài, sớm muộn gì cũng phải trở về, còn khiến quốc gia tốn không ít tiền.
Lâm Tiểu Viễn muốn cười, lại không cười được, trên mặt lại không thể giữ được ý cười giả bộ, hung tợn nói:
- Hạ Tưởng, anh đừng đắc ý quá sớm, anh đem bốn cậu ấm tỉnh Tương chúng tôi đuổi tận giết tuyệt, anh cẩn thận kẻo không thể còn mạng mà ra khỏi tỉnh Tương.
- Con đường dài 2 nghìn 5 trăm mét tôi cũng quyết tâm đi hết, huống chi một tỉnh Tương? Tiểu Viễn, anh nên mở rộng lòng đi, đừng nghĩ ngợi lung tung, sớm nói rõ vấn đề một chút mới là thỏa đáng.
Hạ Tưởng vẫn làm ra vẻ hoàn toàn không ác ý tươi cười, lại giơ tay lấy ra một tấm khăn tay xoa xoa tay, sau đó ném khăn tay đi.
Hành động miệt thị như thế khiến Lâm Tiểu Viễn rốt cục không khống chế được, y nổi trận lôi đình:
- Hạ Tưởng, anh chờ đấy...
Lời còn chưa nói hết, đã bị cảnh sát từ sau lưng nắm lấy hai tay, trực tiếp còng lại, sau đó cũng không biết là ai giẫm lên lưng y một cái, y liền cong đầu gối, "Bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng hơi nghiêng mình, cười nói:
- Không cần khách khí, lại càng không cần quỳ trước mặt tôi. Nếu anh có thể quỳ gối hãy quỳ gối trước dân chúng vô tội đã chết trong sự cố vừa rồi, nếu vậy coi như anh còn chưa mất hết lương tâm!
Vài người lính vốn đang giơ súng, hùng hổ, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể sống mái với cảnh sát, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Trương Hiểu lạnh lùng đứng ở trước mắt, khí thế lập tức giảm đi, súng trong tay liền không tự chủ được mà buông xuống.
Tư lệnh viên đích thân tới, bọn họ dù vênh váo tự cho là mình có nhiệm vụ trong người, cũng không dám ngắm súng vào Tư lệnh viên!
Trương Hiểu chỉ dẫn theo vài cảnh vệ, anh ta nhìn mấy tên lính cũng không nhiều lời, vung tay lên:
- Hạ súng!
Cảnh vệ tiến lên, cầm mấy cây súng do mấy người kia vừa giao nộp. Trương Hiểu còn nói thêm:
- Toà án quân sự sẽ cho các ngươi một phán quyết công bình!
Mấy người trước mắt là ai, Trương Hiểu cũng không biết, bởi vì là người trong đại binh, không phải ai cũng có thể biết hết, nhưng anh ta biết rõ, mấy người này đều là thân tín của Trần Pháp Toàn.
Trần Pháp Toàn và Tô Trị Kiều liên kết sỉ nhục anh ta, không phải một ngày hai ngày. Trần Pháp Toàn dưới sự giúp đỡ của Tô Trị Kiều, đối với mệnh lệnh của anh ta bằng mặt không bằng lòng, cũng là chuyện thường. Anh ta tuy là Tư lệnh viên, nhưng bởi vì ở Quân khu có ít người tùy tùng, liền ỷ vào kinh nghiệm lý lịch sâu hơn so với Tô Trị Kiều, dùng để nói chuyện coi như cũng hữu dụng.
Gần đây có tin đồn truyền ra là Tô Trị Kiều sắp được thăng chức, uy vọng Tô Trị Kiều đã trên anh ta một cái đầu, y ở Quân khu giờ không được như xưa, cái khác không nói, chính Trần Pháp Toàn trước kia làm một vài việc còn lén lút sau lưng anh ta, không dám quá đáng, hiện tại gần như chẳng thèm kiêng nể.
Sau khi Trương Hiểu thấy Hạ Tưởng và Diệp Thiên Nam mâu thuẫn công khai, liền lựa chọn hướng về Hạ Tưởng thể hiện thiện ý và dựa vào hắn, tất nhiên có Hứa Quan Hoa tiến cử, cùng sự cần nhắc của anh ta ở bên trong, bởi vì anh ta biết, nếu Trần Pháp Toàn tiếp tục khiêu chiến quyền uy của anh ta, nếu nói anh ta cùng với Trần Pháp Toàn so chiêu, phải có hậu thuẫn kiên cố, Hạ Tưởng, chính là người tốt nhất hắn đã chọn.
Bởi vì Trần Pháp Toàn và Tô Trị Kiều tại địa phương có trợ lực lớn nhất là Diệp Thiên Nam.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, chân lý này, ở bất luận thời đại nào, bất luận dưới tình huống nào, gần như đều có thể sử dụng.
Hôm nay cùng Hứa Quan Hoa, Hạ Tưởng gặp mặt, khiến trong lòng Trương Hiểu cũng chắc chắc không ít, biết Hạ Tưởng đã chạm tới trung tâm ích lợi của Trần Pháp Toàn, anh ta cũng nên ra tay. Sau khi y và Hạ Tưởng trở về quân khu tỉnh, chuẩn bị liên kết ép Trần Pháp Toàn giao ra Lâm Tiểu Viễn, không ngờ vừa đến cửa quân khu, Hạ Tưởng lại không vào, đề xuất ở xa xa âm thầm quan sát.
Trương Hiểu thấy khó hiểu, nhưng cũng nghe theo sự bố trí của Hạ Tưởng, đợi cho sự việc đâm xe được xử lý xong, sau khi Lâm Tiểu Viễn từ trên chiếc xe bị đâm hỏng bước xuống, y mới bừng tỉnh ngộ, không thể không bội phục Hạ Tưởng có con mắt tinh tường và phán đoán chuẩn xác.
Có thể từ thế cục hỗn độn nhìn ra một điểm quan trọng, và có quyết định hơn hẳn người thường, Hạ Tưởng đã có đầy đủ tố chất cơ bản của người làm đại sự. Trương Hiểu ngoại trừ khâm phục Hạ Tưởng ra, còn không khỏi lại nghĩ tới ám chỉ của Hứa Quan Hoa, không chỉ có lão Cổ ra sức ủng hộ Hạ Tưởng, còn có Tổng bí thư cũng rất kỳ vọng ở Hạ Tưởng, thậm chí còn có sự ủng hộ của thế lực gia tộc đối với Hạ Tưởng, lại liên tưởng đến tuổi và cấp bậc hiện tại của Hạ Tưởng, anh lại càng áy náy kinh hãi, chẳng lẽ nói dưới việc lực lượng ở khắp nơi được gắng sức bồi dưỡng, Hạ Tưởng cuối cùng muốn trở thành một thời đại...
Không dám nghĩ thêm, Trương Hiểu chỉ biết, nếu hiện tại anh ta đúng lúc đứng vào hàng ngũ, đúng lúc hướng Hạ Tưởng mà dựa vào, đợi đến thời đại của Hạ Tưởng, địa vị của anh ta ở quân đội và so với hiện tại, khẳng định không thể đồng nhất.
... Mãi đến lúc thuận lợi bắt được Lâm Tiểu Viễn, Trương Hiểu xem như đã một lần hoàn thành chọn lựa trọng đại nhất trong cuộc đời. Anh ta tự mình ra mặt trợ giúp Hạ Tưởng bắt giữ Lâm Tiểu Viễn, tương đương với trực tiếp đánh vào mặt Trần Pháp Toàn, đồng thời, gián tiếp hoàn toàn đứng đối lập với tổ mấy người do Diệp Thiên Nam cầm đầu, từ nay về sau, chỉ có thể cùng Hạ Tưởng sóng vai, rốt cuộc đã không còn đường thối lui.
Thế cục tỉnh Tương, từ lúc Lâm Tiểu Viễn sa lưới, chẳng những Tỉnh ủy nổi lên một lần tẩy xóc bài trọng đại, Quân khu tỉnh cũng bắt đầu một vòng đọ sức và giằng co mới!
Trên đường trở về, Hạ Tưởng nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nghe điện thoại xong, hắn cười nhìn Trương Hiểu nói:
- Quan Hoa nói, anh ta hẹn Cổ Ngọc và Hạ Bạc Viễn, cùng nhau gặp mặt. Đồng thời, Phó chính ủy Quân khu Dương Thành Đỗ Chi An nghe nói Quan Hoa ở tỉnh Tương, cũng cố ý tới cùng anh ấy ôn chuyện, cũng vừa khéo náo nhiệt một chút.
Quân khu Dương Thành là đại quân khu, quản lý quân khu tỉnh Tương, phó chính ủy Đỗ Chi An tuy rằng cũng là thiếu tướng, nhưng chủ quản nhân sự quyền to hơn. Trương Hiểu hiển nhiên biết Đỗ Chi An, đáng tiếc cũng chưa từng gặp. Hiện tại có Hứa Quan Hoa giới thiệu, xem như là một sự kiện rất tốt.
Hơn nữa, Hạ Bạc Viễn và anh ta mặc dù là đồng sự, nhưng quan hệ rất bình thường, có Hứa Quan Hoa ở giữa giật dây, tin tưởng cũng có thể gần gũi hơn nhiều. Lại có cháu gái lão Cổ ở đó, Hạ Tưởng ở giữa, trong nháy mắt Trương Hiểu liền cảm thấy sắc màu trước mắt thật rực rỡ, một cuộc hội họp quá tốt làm cho người ta hài lòng.
Theo sát bước chân Hạ Tưởng, quả nhiên là một bước đi đúng rồi, hơn nữa còn là một bước quan trọng.
Lâm Tiểu Viễn trực tiếp do Trần Tập Minh chỉ huy cảnh sát đưa đi, binh lính thì do cảnh vệ của Trương Hiểu xử trí, chỉ có Hạ Tưởng chắp tay sau lưng, bước chân nhàn nhã, như lững thững dạo chơi trong sân vắng, khiến cho Trương Hiểu càng thêm khâm phục thái độ bình tĩnh Hạ Tưởng.
Kỳ thật Hạ Tưởng hiểu rõ ràng, Lâm Tiểu Viễn sa lưới, chính thức khiến thế cục tỉnh Tương bước vào giai đoạn thứ hai, một trận đo sức kịch liệt khác, sắp khai hỏa.
Nhưng trước khi khai hỏa bắt đầu, anh ta còn có chút thời gian thảnh thơi, cùng mấy người cấp cao trong quân đội gặp gỡ, cũng là một lần chạm trán với nhiều ý nghĩa trọng đại, kế hoạch lâu dài, coi như giai đoạn trước là diễn thử, vì con đường sau này của anh ta, lại một lần nữa mở rộng tầm nhìn.
Ngay vào lúc Hạ Tưởng, Trương Hiểu và Hứa Quan Hoa mấy người gặp nhau, bên trong Tỉnh ủy tỉnh Tương, lực lượng khắp nơi, đã bắt đầu va chạm rồi.
Kỳ thật, lúc tìm người bảo lãnh chờ xét xử, y cũng không nghĩ phải lập tức bỏ trốn ra nước ngoài, bởi vì y cảm thấy sự tình cũng không lớn, còn có thể linh động hòa hoãn— y cũng không có ý thức được Hạ Tưởng đã truy ra tài khoản bí mật của y do phi pháp mà có được, đang khẩn trương thu lưới lần cuối cùng!
Nhưng Hồ Quân Do và Dương Diêu Nhi lại tố cáo chân tướng của y, y trước sau gì cũng gặp nguy. Một khi tài khoản bí mật bị công bố, con số trên 7 trăm 80 triệu quá lớn, nhất định sẽ khiến người đời khiếp sợ, chẳng những tính mạng y khó bảo toàn, mà cha y là Giám đốc sở Giám sát, sợ là cũng sẽ tức khắc ngã quỵ.
Lâm Tiểu Viễn luống cuống.
Sau khi nghe được Diệp Thiên Nam đã thay y sắp xếp toàn bộ, trước tiên trốn ở trong quân đội vài ngày, sau đó khi lực lượng cảnh sát ít chú ý mới thong dong trốn đi — Thật ra Diệp Thiên Nam che giấu là nhằm mục đích khác, chính là con thuyền buôn lậu gần đây không an toàn, Lâm Tiểu Viễn tạm thời không đi được.
Lâm Tiểu Viễn tin là thật, nghe theo sự sắp xếp. Hơn nữa, sau khi nghe Dương Diêu Nhi nói xong, cũng không gọi điện thoại cho Lâm Hoa Kiến, sợ bị nghe trộm.
Nghĩ đến kế hoạch đầu cơ trục lợi từ dầu mỏ thất bại như vậy, có lẽ cũng không phải thất bại, mà là y không thể tiếp tục tham dự trong đó, lòng y tràn ngập lửa giận, hận không thể tự tay giết chết Hạ Tưởng, mặc kệ là bóp chết hay là đập chết, dù sao khiến Hạ Tưởng bị chết càng thảm càng tốt.
Hạ Tưởng quả thực chính là khắc tinh trong đời hắn, tại sao lại cứ chăm chăm theo sát y?
Thật vất vả lo lắng đề phòng tới tận hôm nay, có tin truyền đến, có thể rời bến, Trần Pháp Toàn cũng nể tình, tự mình hộ tống y ra khỏi thành phố. Ai ngờ ở cửa quân khu liền xảy ra chuyện...
Ai to gan lớn mật dám ở cửa quân khu trực tiếp đâm vào xe Phó tư lệnh viên, đã chán sống rồi sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác, Phó tư lệnh viên cũng không đè bẹp được đối phương, liên tiếp hai vị Thiếu tướng xuất hiện đột ngột đè ép Trần Pháp Toàn, thậm chí một người trong đó còn đá xe. Lúc ấy Lâm Tiểu Viễn chỉ cảm thấy một lòng lo lắng, nếu chẳng may đối phương càng điên, giơ tay kéo mở cửa xe, y coi như đã xong rồi!
Lúc ấy, tình thế vô cùng hiểm nghèo, Lâm Tiểu Viễn sợ tới mức thiếu chút nữa không thở nổi!
Không ngờ đại náo một hồi cuối cùng cũng lặng yên, kết thúc. Không chỉ kết thúc, hắn lại có thể đổi một chiếc xe khác, lại lần nữa ra đi, ngay dưới mắt đối phương, tránh được một khó khăn!
Thật sự là một sự trải qua làm người ta suốt đời khó quên, làm cho người ta có cảm giác chính là sinh tử lưỡng trọng thiên.
Chỉ có điều... Lâm Tiểu Viễn vui sướng còn chưa được bao lâu, đã bị quán tính thật lớn của chiếc xe quăng về phía trước. Bên trong xe, y vô cùng khiếp sợ cố gắng tỉnh táo lại, vào lúc y dùng sức vượt qua quán tính đứng thẳng dậy, cửa xe đã bị mở ra, một khuôn mặt ba phần trêu tức còn năm phần chân thật tươi cười liền đập vào mắt.
Giống như thời thơ ấu khi chơi trò chơi bịt mắt bắt dê, Hạ Tưởng mang biểu cảm rất sinh động rất hình tượng rất gian ác — bắt được ngươi rồi —— còn có một chút đắc ý như vậy, nhưng dù cố tình đến mấy cũng khó dằn nổi sự hưng phấn và niềm vui bất ngờ, dường như thật sự đang chơi trò bịt mắt bắt dê mà không phải là bắt được tội phạm lớn bỏ trốn.
Lâm Tiểu Viễn trong lòng phát ra một tiếng thở dài bi ai, Hạ Tưởng chính là một người làm cho người ta căm hận tới cực điểm, mong có thể một phát súng bắn chết rồi lại khiến cho người ta có chút thưởng thức, bộ dạng hắn vĩnh viễn là thong dong tự tại, dường như tất cả đều rất quan trọng nhưng lại có dáng vẻ dường như không phải thật sự đến giải quyết, thực sự hận không thể đánh một phát vào mặt hắn!
Chỉ tiếc, Lâm Tiểu Viễn biết, một đấm này, y chỉ sợ vĩnh viễn cũng không có cơ hội đánh.
Tuy nhiên cũng chưa hẳn là y không thể xoay chuyển, còn có không ít người sẽ bảo vệ y, Lâm Hoa Kiến thì không cần phải nói, Dương Hằng Dịch, Hồ Định, cả Diệp Thiên Nam, một Giám đốc sở, một Phó chủ tịch thường trực tỉnh lại thêm một phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tương, mấy nhân vật có cấp bậc quan trọng đồng loạt mở miệng, đừng nói là Hạ Tưởng, ngay cả Trịnh Thịnh cũng không thể không nhượng bộ.
Trong nháy mắt, Lâm Tiểu Viễn đã khôi phục lại sự bình tĩnh, y thản nhiên xuống xe, cố gắng duy trì cân bằng, còn chủ động chìa tay ra bắt tay Hạ Tưởng:
- Chủ nhiệm Hạ, vất vả rồi.
- Không vất vả, vì nhân dân phục vụ còn có thể kêu khổ kêu mệt sao?
Hạ Tưởng cười hiểu ý, thấy Lâm Tiểu Viễn thật ra cũng khá, đến giờ còn có thể cố làm ra vẻ, cũng không làm y mất mặt, giơ tay bắt tay với y,
- Tiểu Viễn, tổ quốc không tha thứ cho anh, đừng đi ra nước ngoài. Chung quy vẫn phải quay trở lại, anh mù quáng nhiều lần đi ra nước ngoài, sớm muộn gì cũng phải trở về, còn khiến quốc gia tốn không ít tiền.
Lâm Tiểu Viễn muốn cười, lại không cười được, trên mặt lại không thể giữ được ý cười giả bộ, hung tợn nói:
- Hạ Tưởng, anh đừng đắc ý quá sớm, anh đem bốn cậu ấm tỉnh Tương chúng tôi đuổi tận giết tuyệt, anh cẩn thận kẻo không thể còn mạng mà ra khỏi tỉnh Tương.
- Con đường dài 2 nghìn 5 trăm mét tôi cũng quyết tâm đi hết, huống chi một tỉnh Tương? Tiểu Viễn, anh nên mở rộng lòng đi, đừng nghĩ ngợi lung tung, sớm nói rõ vấn đề một chút mới là thỏa đáng.
Hạ Tưởng vẫn làm ra vẻ hoàn toàn không ác ý tươi cười, lại giơ tay lấy ra một tấm khăn tay xoa xoa tay, sau đó ném khăn tay đi.
Hành động miệt thị như thế khiến Lâm Tiểu Viễn rốt cục không khống chế được, y nổi trận lôi đình:
- Hạ Tưởng, anh chờ đấy...
Lời còn chưa nói hết, đã bị cảnh sát từ sau lưng nắm lấy hai tay, trực tiếp còng lại, sau đó cũng không biết là ai giẫm lên lưng y một cái, y liền cong đầu gối, "Bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng hơi nghiêng mình, cười nói:
- Không cần khách khí, lại càng không cần quỳ trước mặt tôi. Nếu anh có thể quỳ gối hãy quỳ gối trước dân chúng vô tội đã chết trong sự cố vừa rồi, nếu vậy coi như anh còn chưa mất hết lương tâm!
Vài người lính vốn đang giơ súng, hùng hổ, xem ra bất cứ lúc nào cũng có thể sống mái với cảnh sát, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Trương Hiểu lạnh lùng đứng ở trước mắt, khí thế lập tức giảm đi, súng trong tay liền không tự chủ được mà buông xuống.
Tư lệnh viên đích thân tới, bọn họ dù vênh váo tự cho là mình có nhiệm vụ trong người, cũng không dám ngắm súng vào Tư lệnh viên!
Trương Hiểu chỉ dẫn theo vài cảnh vệ, anh ta nhìn mấy tên lính cũng không nhiều lời, vung tay lên:
- Hạ súng!
Cảnh vệ tiến lên, cầm mấy cây súng do mấy người kia vừa giao nộp. Trương Hiểu còn nói thêm:
- Toà án quân sự sẽ cho các ngươi một phán quyết công bình!
Mấy người trước mắt là ai, Trương Hiểu cũng không biết, bởi vì là người trong đại binh, không phải ai cũng có thể biết hết, nhưng anh ta biết rõ, mấy người này đều là thân tín của Trần Pháp Toàn.
Trần Pháp Toàn và Tô Trị Kiều liên kết sỉ nhục anh ta, không phải một ngày hai ngày. Trần Pháp Toàn dưới sự giúp đỡ của Tô Trị Kiều, đối với mệnh lệnh của anh ta bằng mặt không bằng lòng, cũng là chuyện thường. Anh ta tuy là Tư lệnh viên, nhưng bởi vì ở Quân khu có ít người tùy tùng, liền ỷ vào kinh nghiệm lý lịch sâu hơn so với Tô Trị Kiều, dùng để nói chuyện coi như cũng hữu dụng.
Gần đây có tin đồn truyền ra là Tô Trị Kiều sắp được thăng chức, uy vọng Tô Trị Kiều đã trên anh ta một cái đầu, y ở Quân khu giờ không được như xưa, cái khác không nói, chính Trần Pháp Toàn trước kia làm một vài việc còn lén lút sau lưng anh ta, không dám quá đáng, hiện tại gần như chẳng thèm kiêng nể.
Sau khi Trương Hiểu thấy Hạ Tưởng và Diệp Thiên Nam mâu thuẫn công khai, liền lựa chọn hướng về Hạ Tưởng thể hiện thiện ý và dựa vào hắn, tất nhiên có Hứa Quan Hoa tiến cử, cùng sự cần nhắc của anh ta ở bên trong, bởi vì anh ta biết, nếu Trần Pháp Toàn tiếp tục khiêu chiến quyền uy của anh ta, nếu nói anh ta cùng với Trần Pháp Toàn so chiêu, phải có hậu thuẫn kiên cố, Hạ Tưởng, chính là người tốt nhất hắn đã chọn.
Bởi vì Trần Pháp Toàn và Tô Trị Kiều tại địa phương có trợ lực lớn nhất là Diệp Thiên Nam.
Kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu, chân lý này, ở bất luận thời đại nào, bất luận dưới tình huống nào, gần như đều có thể sử dụng.
Hôm nay cùng Hứa Quan Hoa, Hạ Tưởng gặp mặt, khiến trong lòng Trương Hiểu cũng chắc chắc không ít, biết Hạ Tưởng đã chạm tới trung tâm ích lợi của Trần Pháp Toàn, anh ta cũng nên ra tay. Sau khi y và Hạ Tưởng trở về quân khu tỉnh, chuẩn bị liên kết ép Trần Pháp Toàn giao ra Lâm Tiểu Viễn, không ngờ vừa đến cửa quân khu, Hạ Tưởng lại không vào, đề xuất ở xa xa âm thầm quan sát.
Trương Hiểu thấy khó hiểu, nhưng cũng nghe theo sự bố trí của Hạ Tưởng, đợi cho sự việc đâm xe được xử lý xong, sau khi Lâm Tiểu Viễn từ trên chiếc xe bị đâm hỏng bước xuống, y mới bừng tỉnh ngộ, không thể không bội phục Hạ Tưởng có con mắt tinh tường và phán đoán chuẩn xác.
Có thể từ thế cục hỗn độn nhìn ra một điểm quan trọng, và có quyết định hơn hẳn người thường, Hạ Tưởng đã có đầy đủ tố chất cơ bản của người làm đại sự. Trương Hiểu ngoại trừ khâm phục Hạ Tưởng ra, còn không khỏi lại nghĩ tới ám chỉ của Hứa Quan Hoa, không chỉ có lão Cổ ra sức ủng hộ Hạ Tưởng, còn có Tổng bí thư cũng rất kỳ vọng ở Hạ Tưởng, thậm chí còn có sự ủng hộ của thế lực gia tộc đối với Hạ Tưởng, lại liên tưởng đến tuổi và cấp bậc hiện tại của Hạ Tưởng, anh lại càng áy náy kinh hãi, chẳng lẽ nói dưới việc lực lượng ở khắp nơi được gắng sức bồi dưỡng, Hạ Tưởng cuối cùng muốn trở thành một thời đại...
Không dám nghĩ thêm, Trương Hiểu chỉ biết, nếu hiện tại anh ta đúng lúc đứng vào hàng ngũ, đúng lúc hướng Hạ Tưởng mà dựa vào, đợi đến thời đại của Hạ Tưởng, địa vị của anh ta ở quân đội và so với hiện tại, khẳng định không thể đồng nhất.
... Mãi đến lúc thuận lợi bắt được Lâm Tiểu Viễn, Trương Hiểu xem như đã một lần hoàn thành chọn lựa trọng đại nhất trong cuộc đời. Anh ta tự mình ra mặt trợ giúp Hạ Tưởng bắt giữ Lâm Tiểu Viễn, tương đương với trực tiếp đánh vào mặt Trần Pháp Toàn, đồng thời, gián tiếp hoàn toàn đứng đối lập với tổ mấy người do Diệp Thiên Nam cầm đầu, từ nay về sau, chỉ có thể cùng Hạ Tưởng sóng vai, rốt cuộc đã không còn đường thối lui.
Thế cục tỉnh Tương, từ lúc Lâm Tiểu Viễn sa lưới, chẳng những Tỉnh ủy nổi lên một lần tẩy xóc bài trọng đại, Quân khu tỉnh cũng bắt đầu một vòng đọ sức và giằng co mới!
Trên đường trở về, Hạ Tưởng nhận được một cuộc điện thoại. Sau khi nghe điện thoại xong, hắn cười nhìn Trương Hiểu nói:
- Quan Hoa nói, anh ta hẹn Cổ Ngọc và Hạ Bạc Viễn, cùng nhau gặp mặt. Đồng thời, Phó chính ủy Quân khu Dương Thành Đỗ Chi An nghe nói Quan Hoa ở tỉnh Tương, cũng cố ý tới cùng anh ấy ôn chuyện, cũng vừa khéo náo nhiệt một chút.
Quân khu Dương Thành là đại quân khu, quản lý quân khu tỉnh Tương, phó chính ủy Đỗ Chi An tuy rằng cũng là thiếu tướng, nhưng chủ quản nhân sự quyền to hơn. Trương Hiểu hiển nhiên biết Đỗ Chi An, đáng tiếc cũng chưa từng gặp. Hiện tại có Hứa Quan Hoa giới thiệu, xem như là một sự kiện rất tốt.
Hơn nữa, Hạ Bạc Viễn và anh ta mặc dù là đồng sự, nhưng quan hệ rất bình thường, có Hứa Quan Hoa ở giữa giật dây, tin tưởng cũng có thể gần gũi hơn nhiều. Lại có cháu gái lão Cổ ở đó, Hạ Tưởng ở giữa, trong nháy mắt Trương Hiểu liền cảm thấy sắc màu trước mắt thật rực rỡ, một cuộc hội họp quá tốt làm cho người ta hài lòng.
Theo sát bước chân Hạ Tưởng, quả nhiên là một bước đi đúng rồi, hơn nữa còn là một bước quan trọng.
Lâm Tiểu Viễn trực tiếp do Trần Tập Minh chỉ huy cảnh sát đưa đi, binh lính thì do cảnh vệ của Trương Hiểu xử trí, chỉ có Hạ Tưởng chắp tay sau lưng, bước chân nhàn nhã, như lững thững dạo chơi trong sân vắng, khiến cho Trương Hiểu càng thêm khâm phục thái độ bình tĩnh Hạ Tưởng.
Kỳ thật Hạ Tưởng hiểu rõ ràng, Lâm Tiểu Viễn sa lưới, chính thức khiến thế cục tỉnh Tương bước vào giai đoạn thứ hai, một trận đo sức kịch liệt khác, sắp khai hỏa.
Nhưng trước khi khai hỏa bắt đầu, anh ta còn có chút thời gian thảnh thơi, cùng mấy người cấp cao trong quân đội gặp gỡ, cũng là một lần chạm trán với nhiều ý nghĩa trọng đại, kế hoạch lâu dài, coi như giai đoạn trước là diễn thử, vì con đường sau này của anh ta, lại một lần nữa mở rộng tầm nhìn.
Ngay vào lúc Hạ Tưởng, Trương Hiểu và Hứa Quan Hoa mấy người gặp nhau, bên trong Tỉnh ủy tỉnh Tương, lực lượng khắp nơi, đã bắt đầu va chạm rồi.
/2185
|