Gần như trong nháy mắt Hạ Tưởng đã đi đến quyết định, đi, khẳng định phải đi.
Trước kia hắn không phải không nghĩ đến sách lược phân hóa, thiết nghĩ trong quá trình tiêu diệt từng bộ phận của bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương, Lâm Hoa Kiến, Hồ Định và Dương Hằng Dịch thể nào cũng có một người sẽ dao động, thậm chí sẽ gây bất hòa với Diệp Thiên Nam.
Nhưng vẫn không, Lâm Tiểu Viễn bị bắt, Lâm Hoa Kiến bị cắt chức, bây giờ cũng bị đưa ra công tố, từ đầu đến cuối, Dương Hằng Dịch cũng vẫn vậy, Hồ Định cũng vẫn thế, đều không hề dao động. Lâm Tiểu Viễn không cắn Diệp Địa Bắc, Lâm Hoa Kiến cũng không khai ra Diệp Thiên Nam, khiến cho Hạ Tưởng âm thầm khâm phục thủ đoạn của Diệp Thiên Nam, không ngờ tạo được mấy người đồng minh vững chắc như vậy, không có một chút khe hở.
Cho nên hắn liền thay đổi sách lược, chia rẽ lôi kéo chưa chắc có hiệu quả, thậm chí sẽ thành đi đường vòng, không bằng làm từng bước, tiến hành theo tuần tự, cũng có thể đạt được cái đích cuối cùng.
Dù sao cái hắn cần không phải là khiến cho Hồ Định thua cuộc, không phải để Dương Hằng Dịch xuống đài, càng không phải khiến Diệp Thiên Nam thân bại danh liệt - cho dù hắn rất muốn, nhưng lại không có khả năng làm gì được Diệp Thiên Nam. Hắn thầm nghĩ làm cho bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương nôn ra toàn bộ số tiền tham ô, khiến cho Diệp Thiên Nam thất bại nặng nề, thê thảm, không thể quay người chạy đến phía bắc, lên tỉnh Yến nhậm chức.
Lại không ngờ rằng, Hồ Định dường như chưa qua lại với hắn, lại đưa ra lời mời, chẳng lẽ nói, nhóm bốn người tỉnh Tương, sau khi một người xuống ngựa, cuối cùng lại có một người lay động sao?
Hạ Tưởng tiếp nhận lời mời của Hồ Định, nhưng không đi cùng ông ta, mà đợi ông ta đi trước, sau đó mới dùng xe chuyên dụng của mình, tới địa điểm đã giao hẹn.
Dẫn theo thư kí và lái xe, nói chuyện tán gẫu, Hạ Tưởng vô cùng thản nhiên đi tới Vong Trai - cái tên rất kì quái, nhưng trang hoàng lại vô cùng xa hoa, cũng rất đặc sắc, hiển nhiên là để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta, khiến cho người ta vừa gặp khó quên.
Trên đường mặc dù Hạ Tưởng và thư kí, lái xe nói chuyện thoải mái, nhưng trong lòng khó tránh khỏi nghĩ về lời mời bất thường của Hồ Định. Từng Trác rất thông minh, biết Hạ Tưởng muốn đến buổi tiệc của Phó chủ tịch tỉnh Hồ, liền nói một cách kín đáo về sở thích và cách cư xử của Phó chủ tịch tỉnh Hồ, cùng với một số chuyện đã nghe được.
Có lúc, từ một số chuyện nghe được ngược lại cũng có thể hiểu thêm một mặt chân thực của một người, Hạ Tưởng trong lòng có so đo tính toán.
Hồ Định trong danh sách xếp hạng ở Đảng ủy của Tỉnh ủy mặc dù không phải đứng ở tốp đầu, nhưng cũng được, trong Tỉnh ủy cũng xem như nhân vật có trọng lượng, ở Uỷ ban nhân dân Tỉnh, càng là nhân vật thực quyền thứ hai trong danh sách xếp hạng.
Nhưng từ sau khi Phó Tiên Phong đến, tình cảnh của Hồ Định thì có chút không ổn.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh dựa theo phân công là phụ trách công việc thường trực của Uỷ ban nhân dân tỉnh, đồng thời, cũng có được phân công quản lý một nhóm. Phân công quản lý một nhóm không phải là điểm quan trọng, trọng điểm chính là phụ trách công việc thường vụ là quyền lớn, cái gọi là thường trực, chính là bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể phát biểu cái nhìn, nói vào mấy câu về công việc của các Phó chủ tịch tỉnh khác.
Không nên xem thường quyền lực của việc nói mấy câu, quyền phát ngôn trong chính trị, rất quan trọng, bởi vì nếu anh đã có tư cách chỉ điểm, lời nói ra, sẽ có hiệu ứng, có quyền lực.
Nhưng vấn đề là, Chủ tịch tỉnh phụ trách toàn bộ công việc của Uỷ ban nhân dân tỉnh. Phó chủ tịch thường trực nếu muốn có quyền lực trong tay, phải có sự tín nhiệm và ủy quyền của Chủ tịch tỉnh, không có sự thừa nhận và ủng hộ của Chủ tịch tỉnh, lời nói của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, các Phó chủ tịch tỉnh bên dưới chưa chắc sẽ thực sự để mắt.
Chủ tịch tỉnh Phó vừa đến, thì Hồ Định đang có thể hưởng thụ đầy đủ khoái cảm quyền lực của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, liền cũng sắp giảm đi, bởi vì Chủ tịch tỉnh Phó thực sự trẻ tuổi, thực sự tràn đầy tinh lực, thực sự là…thích nắm hết quyền hành.
Diệp Thiên Nam lại vô cùng nể trọng Chủ tịch tỉnh Phó, Hồ Đinh ngoài việc có chút buồn bực lại thêm bất đắc dĩ, ông ta ngay cả cơ hội càu nhàu Diệp Thiên Nam cũng không có, không phải không có cơ hội, là không muốn nói, bởi vì nói cũng vô ích.
Diệp Thiên Nam cũng không chi phối được Phó Tiên Phong, thậm chí Trịnh Thịnh cũng không đè đầu được Phó Tiên Phong.
Đương nhiên, nếu chỉ là bởi bị Phó chủ tịch Phó gây áp lực mà Diệp Thiên Nam không giúp ông ta, ông ta mới mời Hạ Tưởng tới trao đổi chuyện quan trọng, thì thành ra trò cười. Hôm nay Hồ Định và Hạ Tưởng gặp mặt, là bởi vì Hồ Quân Do xảy ra chuyện.
Hơn nữa còn xảy ra chuyện lớn!
Khi Hạ Tưởng tới Vong Trai, Hồ Định và Hồ Quân Do đón ở trước cửa, cho dù là vì hắn đứng trước trong bảng danh sách xếp hạng, hay là ông ta có điều muốn nhờ vả Hạ Tưởng, thì ông ta nhất định phải làm cho đủ lễ nghi.
Hạ Tưởng khách sáo mấy câu, cũng giả bộ chưa từng có bất cứ mâu thuẫn nào với Hồ Quân Do, bắt tay một cách thân thiết, sau đó lên lầu.
Hồ Định đã sắp xếp tốt phòng ăn.
Ngoài lái xe và thư ký của Hạ Tưởng còn có lái xe và thư ký của Hồ Định đi cùng, cũng được sắp xếp thỏa đáng hết, không cần Hạ Tưởng lo lắng.
Sau khi ngồi vào chỗ, Hồ Định lại hỏi khẩu vị của Hạ Tưởng một cách khách sáo, Hạ Tưởng cũng không làm khách, thuận tay chọn vịt nướng. Sau khi chọn còn không kìm nổi cười, vốn dĩ hắn không thích ăn vịt nướng, mà bị Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc làm cho hư hỏng rồi.
Đồ ăn là món nhỏ, rượu cũng là rượu nhỏ, quan trọng là chủ đề của ngày hôm nay là gì.
Hồ Quân Do từ khi nhìn thấy Hạ Tưởng, sắc mặt liền trở nên không tốt, tinh thần uể oải, nói rất ít, có vẻ là chịu sự đả kích nặng nề.
Hạ Tưởng đoán được hơn một nửa điều gì đó, cũng không nói ra, chỉ nói chuyện tầm phào với Hồ Định, đợi Hồ Định nói ra.
Hồ Định dường như rất khó mở miệng, vẫn nói trước rào sau, nói lảm nhảm nửa ngày, từ đầu đến cuối không vào ý chính, cũng may mà Hạ Tưởng có kiên nhẫn, biết Hồ Định càng khó mở miệng, sự việc càng nghiêm trọng.
Hạ Tưởng giả thiết mọi khả năng, Hồ Quân Do giết người sao? Hồ Quân Do phóng hỏa sao? Thậm chí còn nghĩ một cách độc ác, Hồ Quân Do làm gì chưa toại sao? Nhưng điều khiến cho hắn không ngờ tới là, chuyện xảy ra với Hồ Quân Do, khiến cho hắn cũng thiếu chút nữa hoảng sợ, và không biết nên khóc hay cười!
Nhìn thấy bóng đêm dần sâu, Hạ Tưởng thấy Hồ Định vẫn không nói đến việc chính, thì có chút không nhẫn nại:
- Phó chủ tịch tỉnh Hồ, có việc thì cứ nói thẳng là được, lại cứ vòng vo, đã nửa đêm rồi.
Hồ Định đặt chén xuống một cách nặng nề, thở dài một tiếng:
- Anh Hạ, tôi và anh chưa có giao tình, nhưng thực sự là đã hết cách rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho Quân Do một con đường sống!
Nói xong, Hồ Định đứng dậy, không ngờ cúi thấp người xuống về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vội đứng dậy, lui sang một bên, không tiếp nhận hậu lễ của Hồ Định:
- Phó chủ tịch tỉnh Hồ, có việc gì cứ nói, cái cúi đầu của anh tôi không nhận nổi.
Hồ Quân Do cũng cũng đứng dậy, sửng sốt một lát, đột nhiên một tiếng "bụp" quỳ xuống trước mặt Hạ Tưởng:
- Anh Hạ, anh nhất định phải giúp tôi, không giúp tôi, tôi không có con đường sống rồi.
Hạ Tưởng càng kinh ngạc, hắn cẩn thận, đã không cướp bạn gái của Hồ Quân Do, cũng không ngáng chân anh ta, càng không đào hầm khiến anh ta nhảy vào, làm sao lại cầu xin đến cửa của hắn.
- Đứng dậy nói chuyện, Quân Do, anh mà nói như vậy, tôi phải đi rồi.
Hạ Tưởng nghiêm mặt.
Hồ Quân Do đã nước mắt nước mũi chảy ròng, từ lâu đã không còn cái gọi là kêu ngạo của bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương nữa, mà giống như một đứa trẻ bất lực bị người ta ức hiếp, tội nghiệp.
Thế là làm sao vậy?
Hạ Tưởng thực sự bị cha con họ Hồ làm cho không hiểu gì rồi.
- Là như vậy, anh Hạ…
Hồ Định liền nói rõ ngọn ngành, cũng biết việc này không phải Hạ Tưởng thì không giải quyết được, liền nói ra đầu đuôi gốc rễ nguyên do của sự việc.
…Sau khi Lâm Tiểu Viễn bị bắt, Diệp Địa Bắc, Hồ Quân Do và Dương Diêu Nhi được chỉ thị, phải thành thật một khoảng thời gian, kết quả Diệp Địa Bắc bận việc kinh doanh buôn lậu dầu mỏ, Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do rảnh rỗi đến vô sự, định đi đâu đó vui chơi.
Đúng lúc này Dương Diêu Nhi quen biết Phó Tiên Tiên -cũng không thể nói mới quen biết, bởi vì từ trước kia Phó Tiên Tiên và cô ta đã từng có xung đột gay gắt, nhưng Dương Diêu Nhi là một người có lòng rộng lượng, không rộng rãi cũng sẽ không tình tứ với vô số đàn ông, từ lâu đã tha thứ cho Phó Tiên Tiên, còn chơi thân với Phó Tiên Tiên vô cùng.
Theo lời đề nghị của Phó Tiên Tiên, Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do cùng với Phó Tiên Tiên, Cổ Ngọc đi Macao.
Đất Macao, phong cảnh tuy đẹp nhưng lại không nổi tiếng bằng đánh bạc.
Dương Diêu Nhi đánh cược, Hồ Quân Do cũng trong sự cổ động của Dương Diêu Nhi, gia nhập cuộc chiến.
Mặc dù Hồ Quân Do không rõ lai lịch của Cổ Ngọc, nhưng bên cạnh anh ta có mấy người đẹp làm bạn, tự nhiên đầu óc nóng lên, liền quên hết tất cả, kết quả là lao vào đánh cuộc mà không thể cứu vãn được.
Ban đầu còn thắng mấy ván, về sau thì bắt đầu thua nặng, hơn nữa còn càng không thể cứu vãn. Dưới sự cổ vũ của Dương Diêu Nhi, dưới sự chế giễu của Phó Tiên Tiên, dưới lời khuyên thiện ý của Cổ Ngọc, Hồ Quân Do thua ngày càng nhiều, càng thua càng mất đi lí trí, cuối cùng một canh bạc, không ngờ sinh ra thua mất 500 triệu.
Thật sự là một canh bạc có một không hai, tất cả tiền tài bất nghĩa Hồ Quân Do cướp đoạt được những năm gần đây bị thua sạch, ngoài ra anh ta còn thiếu nợ hơn 50 triệu.
Sòng bạc không nể tình cha con, đâu sợ Hồ Quân Do là công tử của Phó chủ tịch thường trực tỉnh gì đó, sòng bạc cũng không nhận thức anh ta là cây hành nào cây tỏi nào, không cầm tiền thì không thả người, dù sao cũng không sợ làm lớn chuyện lên. Lớn chuyện rồi, Hồ Quân Do không có cách thu dọn hiện trường, Hồ Định không có mặt mũi nhìn người khác!
Công tử của Phó chủ tịch thường trực tỉnh lấy ở đâu tới mấy trăm triệu? Nói ra, không phải để Uỷ ban Kỷ luật trung ương ngồi chờ trước cửa phục vụ sao? Hồ Quân Do khóc không ra nước mắt, đối phương mặc dù ăn nói lễ nghĩa chu đáo, nhưng trong lời nói không phải không có ý uy hiếp, không thấy tiền không thả người.
Dương Diêu Nhi nói cô ta không có tiền cho Hồ Quân Do mượn -cũng bình thường, Dương Diêu Nhi nếu là có lòng, cô ta sẽ không dễ dàng đổi bạn trai như đèn kéo quân. Phó Tiên Tiên không nhận lời, cô ta và Hồ Quân Do không có mối thâm giao, dựa vào cái gì cho anh ta mượn tiền, tùy người khác muốn cánh tay anh ta hay chân anh ta cũng được.
Cuối cùng vẫn là Cổ Ngọc mềm lòng, đã cho Hồ Quân Do mượn 50 triệu, Hồ Quân Do mới có thể thoát khỏi, nếu không, thiếu chút nữa ngay cả cái mạng nhỏ cũng tiêu rồi.
Mặc dù nói mất mạng có chút nói quá, nhưng dù sao cũng khá nguy hiểm, đã thua hết tiền của bất nghĩa cướp đoạt được mấy năm không nói, còn rơi xuống hố sòng bạc, viết giấy vay nợ Cổ Ngọc, xem như là đường cùng rồi.
Sự việc càng khó khăn hơn còn ở phía sau.
Khi Cổ Ngọc cho mượn tiền, rất rộng rãi, rất đoan trang, trở lại tỉnh Tương liền trở mặt, yêu cầu Hồ Quân Do lập tức trả tiền, Hồ Quân Do cho dù có bản lĩnh, cũng không thể trong chốc lát lấy ra được 50 triệu.
Cổ Ngọc liền uy hiếp, nếu không trả nổi tiền, thì đem chuyện đánh bạc và biên lai mượn tiền báo cáo lên Uỷ ban Kỷ luật trung ương - sau khi Hồ Định biết, suýt nữa tức giận đến ngất xỉu, thật là gia cảnh bất hạnh, làm sao lại có một loại bại hoại như thế?
Không ngờ Cổ Ngọc trở mặt còn nhanh hơn giở sách, tiếp theo đưa ra một điều kiện giải quyết, bảo Hồ Quân Do đi cầu xin Hạ Tưởng, nếu Hạ Tưởng gật đầu, cô ta có thể hoãn chậm lại, cũng không lôi sự việc ra.
Cho dù Hồ Quân Do hiện tại nghi ngờ khả năng có mưu mẹo sau sự việc, nhưng không có chứng cứ, mà còn biện pháp nào nữa chứ? Đành phải chịu, mặc dù anh ta có thể tới Diệp Địa Bắc vay tiền trả nợ, nhưng anh ta biết, hiện tại e rằng không chỉ là vấn đề trả nợ nữa, phỏng chừng là rơi vào trong hố.
Hồ Quân Do không đoán sai, anh ta quả thực rơi vào một cái hố lớn, không chỉ anh ta đã vào hố, Diệp Địa Bắc cũng đã vào hố, Dương Diêu Nhi cũng đã vào hố. Sau đó đợt sóng tấn công thứ hai của Tám cô gái đại náo Tuơng Giang đã triển khai toàn diện.
Trước kia hắn không phải không nghĩ đến sách lược phân hóa, thiết nghĩ trong quá trình tiêu diệt từng bộ phận của bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương, Lâm Hoa Kiến, Hồ Định và Dương Hằng Dịch thể nào cũng có một người sẽ dao động, thậm chí sẽ gây bất hòa với Diệp Thiên Nam.
Nhưng vẫn không, Lâm Tiểu Viễn bị bắt, Lâm Hoa Kiến bị cắt chức, bây giờ cũng bị đưa ra công tố, từ đầu đến cuối, Dương Hằng Dịch cũng vẫn vậy, Hồ Định cũng vẫn thế, đều không hề dao động. Lâm Tiểu Viễn không cắn Diệp Địa Bắc, Lâm Hoa Kiến cũng không khai ra Diệp Thiên Nam, khiến cho Hạ Tưởng âm thầm khâm phục thủ đoạn của Diệp Thiên Nam, không ngờ tạo được mấy người đồng minh vững chắc như vậy, không có một chút khe hở.
Cho nên hắn liền thay đổi sách lược, chia rẽ lôi kéo chưa chắc có hiệu quả, thậm chí sẽ thành đi đường vòng, không bằng làm từng bước, tiến hành theo tuần tự, cũng có thể đạt được cái đích cuối cùng.
Dù sao cái hắn cần không phải là khiến cho Hồ Định thua cuộc, không phải để Dương Hằng Dịch xuống đài, càng không phải khiến Diệp Thiên Nam thân bại danh liệt - cho dù hắn rất muốn, nhưng lại không có khả năng làm gì được Diệp Thiên Nam. Hắn thầm nghĩ làm cho bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương nôn ra toàn bộ số tiền tham ô, khiến cho Diệp Thiên Nam thất bại nặng nề, thê thảm, không thể quay người chạy đến phía bắc, lên tỉnh Yến nhậm chức.
Lại không ngờ rằng, Hồ Định dường như chưa qua lại với hắn, lại đưa ra lời mời, chẳng lẽ nói, nhóm bốn người tỉnh Tương, sau khi một người xuống ngựa, cuối cùng lại có một người lay động sao?
Hạ Tưởng tiếp nhận lời mời của Hồ Định, nhưng không đi cùng ông ta, mà đợi ông ta đi trước, sau đó mới dùng xe chuyên dụng của mình, tới địa điểm đã giao hẹn.
Dẫn theo thư kí và lái xe, nói chuyện tán gẫu, Hạ Tưởng vô cùng thản nhiên đi tới Vong Trai - cái tên rất kì quái, nhưng trang hoàng lại vô cùng xa hoa, cũng rất đặc sắc, hiển nhiên là để lại ấn tượng sâu sắc cho người ta, khiến cho người ta vừa gặp khó quên.
Trên đường mặc dù Hạ Tưởng và thư kí, lái xe nói chuyện thoải mái, nhưng trong lòng khó tránh khỏi nghĩ về lời mời bất thường của Hồ Định. Từng Trác rất thông minh, biết Hạ Tưởng muốn đến buổi tiệc của Phó chủ tịch tỉnh Hồ, liền nói một cách kín đáo về sở thích và cách cư xử của Phó chủ tịch tỉnh Hồ, cùng với một số chuyện đã nghe được.
Có lúc, từ một số chuyện nghe được ngược lại cũng có thể hiểu thêm một mặt chân thực của một người, Hạ Tưởng trong lòng có so đo tính toán.
Hồ Định trong danh sách xếp hạng ở Đảng ủy của Tỉnh ủy mặc dù không phải đứng ở tốp đầu, nhưng cũng được, trong Tỉnh ủy cũng xem như nhân vật có trọng lượng, ở Uỷ ban nhân dân Tỉnh, càng là nhân vật thực quyền thứ hai trong danh sách xếp hạng.
Nhưng từ sau khi Phó Tiên Phong đến, tình cảnh của Hồ Định thì có chút không ổn.
Phó chủ tịch thường trực tỉnh dựa theo phân công là phụ trách công việc thường trực của Uỷ ban nhân dân tỉnh, đồng thời, cũng có được phân công quản lý một nhóm. Phân công quản lý một nhóm không phải là điểm quan trọng, trọng điểm chính là phụ trách công việc thường vụ là quyền lớn, cái gọi là thường trực, chính là bất cứ lúc nào ông ta cũng có thể phát biểu cái nhìn, nói vào mấy câu về công việc của các Phó chủ tịch tỉnh khác.
Không nên xem thường quyền lực của việc nói mấy câu, quyền phát ngôn trong chính trị, rất quan trọng, bởi vì nếu anh đã có tư cách chỉ điểm, lời nói ra, sẽ có hiệu ứng, có quyền lực.
Nhưng vấn đề là, Chủ tịch tỉnh phụ trách toàn bộ công việc của Uỷ ban nhân dân tỉnh. Phó chủ tịch thường trực nếu muốn có quyền lực trong tay, phải có sự tín nhiệm và ủy quyền của Chủ tịch tỉnh, không có sự thừa nhận và ủng hộ của Chủ tịch tỉnh, lời nói của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, các Phó chủ tịch tỉnh bên dưới chưa chắc sẽ thực sự để mắt.
Chủ tịch tỉnh Phó vừa đến, thì Hồ Định đang có thể hưởng thụ đầy đủ khoái cảm quyền lực của Phó chủ tịch thường trực tỉnh, liền cũng sắp giảm đi, bởi vì Chủ tịch tỉnh Phó thực sự trẻ tuổi, thực sự tràn đầy tinh lực, thực sự là…thích nắm hết quyền hành.
Diệp Thiên Nam lại vô cùng nể trọng Chủ tịch tỉnh Phó, Hồ Đinh ngoài việc có chút buồn bực lại thêm bất đắc dĩ, ông ta ngay cả cơ hội càu nhàu Diệp Thiên Nam cũng không có, không phải không có cơ hội, là không muốn nói, bởi vì nói cũng vô ích.
Diệp Thiên Nam cũng không chi phối được Phó Tiên Phong, thậm chí Trịnh Thịnh cũng không đè đầu được Phó Tiên Phong.
Đương nhiên, nếu chỉ là bởi bị Phó chủ tịch Phó gây áp lực mà Diệp Thiên Nam không giúp ông ta, ông ta mới mời Hạ Tưởng tới trao đổi chuyện quan trọng, thì thành ra trò cười. Hôm nay Hồ Định và Hạ Tưởng gặp mặt, là bởi vì Hồ Quân Do xảy ra chuyện.
Hơn nữa còn xảy ra chuyện lớn!
Khi Hạ Tưởng tới Vong Trai, Hồ Định và Hồ Quân Do đón ở trước cửa, cho dù là vì hắn đứng trước trong bảng danh sách xếp hạng, hay là ông ta có điều muốn nhờ vả Hạ Tưởng, thì ông ta nhất định phải làm cho đủ lễ nghi.
Hạ Tưởng khách sáo mấy câu, cũng giả bộ chưa từng có bất cứ mâu thuẫn nào với Hồ Quân Do, bắt tay một cách thân thiết, sau đó lên lầu.
Hồ Định đã sắp xếp tốt phòng ăn.
Ngoài lái xe và thư ký của Hạ Tưởng còn có lái xe và thư ký của Hồ Định đi cùng, cũng được sắp xếp thỏa đáng hết, không cần Hạ Tưởng lo lắng.
Sau khi ngồi vào chỗ, Hồ Định lại hỏi khẩu vị của Hạ Tưởng một cách khách sáo, Hạ Tưởng cũng không làm khách, thuận tay chọn vịt nướng. Sau khi chọn còn không kìm nổi cười, vốn dĩ hắn không thích ăn vịt nướng, mà bị Phó Tiên Tiên và Cổ Ngọc làm cho hư hỏng rồi.
Đồ ăn là món nhỏ, rượu cũng là rượu nhỏ, quan trọng là chủ đề của ngày hôm nay là gì.
Hồ Quân Do từ khi nhìn thấy Hạ Tưởng, sắc mặt liền trở nên không tốt, tinh thần uể oải, nói rất ít, có vẻ là chịu sự đả kích nặng nề.
Hạ Tưởng đoán được hơn một nửa điều gì đó, cũng không nói ra, chỉ nói chuyện tầm phào với Hồ Định, đợi Hồ Định nói ra.
Hồ Định dường như rất khó mở miệng, vẫn nói trước rào sau, nói lảm nhảm nửa ngày, từ đầu đến cuối không vào ý chính, cũng may mà Hạ Tưởng có kiên nhẫn, biết Hồ Định càng khó mở miệng, sự việc càng nghiêm trọng.
Hạ Tưởng giả thiết mọi khả năng, Hồ Quân Do giết người sao? Hồ Quân Do phóng hỏa sao? Thậm chí còn nghĩ một cách độc ác, Hồ Quân Do làm gì chưa toại sao? Nhưng điều khiến cho hắn không ngờ tới là, chuyện xảy ra với Hồ Quân Do, khiến cho hắn cũng thiếu chút nữa hoảng sợ, và không biết nên khóc hay cười!
Nhìn thấy bóng đêm dần sâu, Hạ Tưởng thấy Hồ Định vẫn không nói đến việc chính, thì có chút không nhẫn nại:
- Phó chủ tịch tỉnh Hồ, có việc thì cứ nói thẳng là được, lại cứ vòng vo, đã nửa đêm rồi.
Hồ Định đặt chén xuống một cách nặng nề, thở dài một tiếng:
- Anh Hạ, tôi và anh chưa có giao tình, nhưng thực sự là đã hết cách rồi, xin anh giơ cao đánh khẽ, tha cho Quân Do một con đường sống!
Nói xong, Hồ Định đứng dậy, không ngờ cúi thấp người xuống về phía Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng vội đứng dậy, lui sang một bên, không tiếp nhận hậu lễ của Hồ Định:
- Phó chủ tịch tỉnh Hồ, có việc gì cứ nói, cái cúi đầu của anh tôi không nhận nổi.
Hồ Quân Do cũng cũng đứng dậy, sửng sốt một lát, đột nhiên một tiếng "bụp" quỳ xuống trước mặt Hạ Tưởng:
- Anh Hạ, anh nhất định phải giúp tôi, không giúp tôi, tôi không có con đường sống rồi.
Hạ Tưởng càng kinh ngạc, hắn cẩn thận, đã không cướp bạn gái của Hồ Quân Do, cũng không ngáng chân anh ta, càng không đào hầm khiến anh ta nhảy vào, làm sao lại cầu xin đến cửa của hắn.
- Đứng dậy nói chuyện, Quân Do, anh mà nói như vậy, tôi phải đi rồi.
Hạ Tưởng nghiêm mặt.
Hồ Quân Do đã nước mắt nước mũi chảy ròng, từ lâu đã không còn cái gọi là kêu ngạo của bốn cậu ấm cô chiêu tỉnh Tương nữa, mà giống như một đứa trẻ bất lực bị người ta ức hiếp, tội nghiệp.
Thế là làm sao vậy?
Hạ Tưởng thực sự bị cha con họ Hồ làm cho không hiểu gì rồi.
- Là như vậy, anh Hạ…
Hồ Định liền nói rõ ngọn ngành, cũng biết việc này không phải Hạ Tưởng thì không giải quyết được, liền nói ra đầu đuôi gốc rễ nguyên do của sự việc.
…Sau khi Lâm Tiểu Viễn bị bắt, Diệp Địa Bắc, Hồ Quân Do và Dương Diêu Nhi được chỉ thị, phải thành thật một khoảng thời gian, kết quả Diệp Địa Bắc bận việc kinh doanh buôn lậu dầu mỏ, Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do rảnh rỗi đến vô sự, định đi đâu đó vui chơi.
Đúng lúc này Dương Diêu Nhi quen biết Phó Tiên Tiên -cũng không thể nói mới quen biết, bởi vì từ trước kia Phó Tiên Tiên và cô ta đã từng có xung đột gay gắt, nhưng Dương Diêu Nhi là một người có lòng rộng lượng, không rộng rãi cũng sẽ không tình tứ với vô số đàn ông, từ lâu đã tha thứ cho Phó Tiên Tiên, còn chơi thân với Phó Tiên Tiên vô cùng.
Theo lời đề nghị của Phó Tiên Tiên, Dương Diêu Nhi và Hồ Quân Do cùng với Phó Tiên Tiên, Cổ Ngọc đi Macao.
Đất Macao, phong cảnh tuy đẹp nhưng lại không nổi tiếng bằng đánh bạc.
Dương Diêu Nhi đánh cược, Hồ Quân Do cũng trong sự cổ động của Dương Diêu Nhi, gia nhập cuộc chiến.
Mặc dù Hồ Quân Do không rõ lai lịch của Cổ Ngọc, nhưng bên cạnh anh ta có mấy người đẹp làm bạn, tự nhiên đầu óc nóng lên, liền quên hết tất cả, kết quả là lao vào đánh cuộc mà không thể cứu vãn được.
Ban đầu còn thắng mấy ván, về sau thì bắt đầu thua nặng, hơn nữa còn càng không thể cứu vãn. Dưới sự cổ vũ của Dương Diêu Nhi, dưới sự chế giễu của Phó Tiên Tiên, dưới lời khuyên thiện ý của Cổ Ngọc, Hồ Quân Do thua ngày càng nhiều, càng thua càng mất đi lí trí, cuối cùng một canh bạc, không ngờ sinh ra thua mất 500 triệu.
Thật sự là một canh bạc có một không hai, tất cả tiền tài bất nghĩa Hồ Quân Do cướp đoạt được những năm gần đây bị thua sạch, ngoài ra anh ta còn thiếu nợ hơn 50 triệu.
Sòng bạc không nể tình cha con, đâu sợ Hồ Quân Do là công tử của Phó chủ tịch thường trực tỉnh gì đó, sòng bạc cũng không nhận thức anh ta là cây hành nào cây tỏi nào, không cầm tiền thì không thả người, dù sao cũng không sợ làm lớn chuyện lên. Lớn chuyện rồi, Hồ Quân Do không có cách thu dọn hiện trường, Hồ Định không có mặt mũi nhìn người khác!
Công tử của Phó chủ tịch thường trực tỉnh lấy ở đâu tới mấy trăm triệu? Nói ra, không phải để Uỷ ban Kỷ luật trung ương ngồi chờ trước cửa phục vụ sao? Hồ Quân Do khóc không ra nước mắt, đối phương mặc dù ăn nói lễ nghĩa chu đáo, nhưng trong lời nói không phải không có ý uy hiếp, không thấy tiền không thả người.
Dương Diêu Nhi nói cô ta không có tiền cho Hồ Quân Do mượn -cũng bình thường, Dương Diêu Nhi nếu là có lòng, cô ta sẽ không dễ dàng đổi bạn trai như đèn kéo quân. Phó Tiên Tiên không nhận lời, cô ta và Hồ Quân Do không có mối thâm giao, dựa vào cái gì cho anh ta mượn tiền, tùy người khác muốn cánh tay anh ta hay chân anh ta cũng được.
Cuối cùng vẫn là Cổ Ngọc mềm lòng, đã cho Hồ Quân Do mượn 50 triệu, Hồ Quân Do mới có thể thoát khỏi, nếu không, thiếu chút nữa ngay cả cái mạng nhỏ cũng tiêu rồi.
Mặc dù nói mất mạng có chút nói quá, nhưng dù sao cũng khá nguy hiểm, đã thua hết tiền của bất nghĩa cướp đoạt được mấy năm không nói, còn rơi xuống hố sòng bạc, viết giấy vay nợ Cổ Ngọc, xem như là đường cùng rồi.
Sự việc càng khó khăn hơn còn ở phía sau.
Khi Cổ Ngọc cho mượn tiền, rất rộng rãi, rất đoan trang, trở lại tỉnh Tương liền trở mặt, yêu cầu Hồ Quân Do lập tức trả tiền, Hồ Quân Do cho dù có bản lĩnh, cũng không thể trong chốc lát lấy ra được 50 triệu.
Cổ Ngọc liền uy hiếp, nếu không trả nổi tiền, thì đem chuyện đánh bạc và biên lai mượn tiền báo cáo lên Uỷ ban Kỷ luật trung ương - sau khi Hồ Định biết, suýt nữa tức giận đến ngất xỉu, thật là gia cảnh bất hạnh, làm sao lại có một loại bại hoại như thế?
Không ngờ Cổ Ngọc trở mặt còn nhanh hơn giở sách, tiếp theo đưa ra một điều kiện giải quyết, bảo Hồ Quân Do đi cầu xin Hạ Tưởng, nếu Hạ Tưởng gật đầu, cô ta có thể hoãn chậm lại, cũng không lôi sự việc ra.
Cho dù Hồ Quân Do hiện tại nghi ngờ khả năng có mưu mẹo sau sự việc, nhưng không có chứng cứ, mà còn biện pháp nào nữa chứ? Đành phải chịu, mặc dù anh ta có thể tới Diệp Địa Bắc vay tiền trả nợ, nhưng anh ta biết, hiện tại e rằng không chỉ là vấn đề trả nợ nữa, phỏng chừng là rơi vào trong hố.
Hồ Quân Do không đoán sai, anh ta quả thực rơi vào một cái hố lớn, không chỉ anh ta đã vào hố, Diệp Địa Bắc cũng đã vào hố, Dương Diêu Nhi cũng đã vào hố. Sau đó đợt sóng tấn công thứ hai của Tám cô gái đại náo Tuơng Giang đã triển khai toàn diện.
/2185
|