Mối quan hệ mật thiết giữa Hạ Tưởng và thế lực gia tộc, tuy là chuyện bí mật, thực ra sớm đã không phải là chuyện bí mật nữa rồi, người trong cuộc không người nào không biết, không người nào không hiểu.
Cho dù là rất nhiều người không rõ Hạ Tưởng làm thế nào lọt vào được thế lực gia tộc, nhất là được nhà họ Ngô ưu ái, được nhà họ Khâu thiên vị, lại được nhà họ Mai yêu mến, nhưng đa số mọi người đều hiểu được một sự thật đó là, Hạ Tưởng hiện tại là mẫu người đại diện được thế lực gia tộc công nhận.
Cũng là khó hiểu, hoặc là nói có ý châm chọc hắn, Hạ Tưởng xuất thân bình dân, không ngờ trở thành nhân vật phát ngôn cho thế lực gia tộc, ít nhiều cũng làm cho người ta suy nghĩ trăm lần vẫn không có câu trả lời, trong đó hay ở chỗ là quan hệ của Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, dường như người biết rất nhiều nhưng không biết vẫn là phần lớn số đông.
Và như đạo lý chân lý luôn nằm trong tay thiếu số, chân tướng, cũng mãi mãi chỉ có một số ít người biết.
Mà ân oán và nợ tình giữa Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm, lại rất ít người biết.
Hạ Tưởng vốn dĩ là người bình dân, với sức lực một ngưởi, làm cho bốn gia tộc đều đứng ra tán thành, là hiện tượng lạ trước nay chưa từng có. Cũng chính bởi vì Hạ Tưởng một vầng sáng như thế, có được ưu thế không thể thay thế như vậy, mới khiến hắn ở thời điểm mấu chốt, trở thành nhân vật quan trọng.
Mặc dù như vậy, có lẽ là lo lắng gì đó, lại có lẽ là vì nguyên nhân khác, Tào Vĩnh Quốc từ trước giờ không ở trước mặt Hạ Tưởng nói về thế lực gia tộc
Nguyên nhân trong đó, Hạ Tưởng cũng có thế đoán được một phần, cha vợ cũng là người thông minh, rất nhiều việc ông cũng có thể nhìn mà hiểu được, nhưng nhìn hiểu không có nghĩa là nói ra. Tránh không nói đến thế lực gia tộc, có lẽ chính là che đậy tốt nhất giữa hai người cha vợ và con rể.
Nhưng hôm nay, Tào Vĩnh Quốc cuối cùng vẫn là nhìn thẳng vào thế lực gia tộc, tuy là ở trong điện thoại lên tiếng, coi như là lần đầu tiên nghiêm túc mà đề xuất với Hạ Tưởng.
Kỳ thật Hạ Tưởng cũng đã sớm nghĩ tới phía sau toàn bộ sự việc, thái độ của tổng bí thư là ngầm thừa nhận, bởi vì Trần Hạo Thiên là người của Tổng bí thư. Trần Hạo Thiên hết lần này đến lần khác ra mặt, bên trong vẫn cứ nhiệt tình, cũng biểu hiện đầy đủ ý kiến tôn trọng đối với hắn, nhưng hắn cũng biết, trọng lượng của hắn vẫn không đủ để khiến cho một Uỷ viên bộ chính trị nhiều lần đứng ra mời, huống chi, huống chi Trần Hạo Thiên vốn không phải là người bình thường.
Trong tương lai, một trong những người chủ yếu cầm quyền trong quốc hội, Trần Hạo Thiên ở trong chính trường chính trị quốc nội, khẳng định sẽ có một vị trí nhỏ, mặc kệ việc vào thường vụ lần này có thành công hay không, thì nhiệm kỳ sau nhất định sẽ vào thường vụ, tư cách và kinh nghiệm từng trải của ông ta không thể thay đổi.
Hạ Tưởng chưa bao giờ cho rằng hắn là một phó bí thư nhỏ nhoi, còn có thân phận khác thường như thế, còn khiến cho Trần Hạo Thiên hết lần này đến lần khác tìm cách lôi kéo. Quả thật, hắn thân là nhân vật đại diện cho thế lực gia tộc, khiến vầng sáng trên người hắn cũng phát ra không ít, cũng khiến hắn trở thành một trong những ứng cử viên đếm trên đầu ngón tay trong nước có thể đảm nhận bắc cầu giữa thế lực gia tộc và đoàn hệ.
Nhưng nhiệt tình của Trần Hạo Thiên, đã đi quá mức, phía sau sự vượt quá giới hạn kia, khẳng định là thể hiện cụ thể mục đích ý đồ của tổng Bí Thư.
Sau khi Mễ Kỷ Hỏa nhận chức ở tỉnh Lĩnh Nam, Hạ Tưởng càng rõ ràng hơn một điểm, tình hình ở Lĩnh Nam, chỉ sợ nghiêm trọng hơn so với mặt ngoài được công khai, nghiêm trọng tới mức Lão Cổ cũng ra tay, không tiếc rẻ thế lực quân đội mà làm ầm ĩ, cũng muốn đưa Hứa Quan Hoa điều sang Lĩnh Nam, ý đồ đơn giản chính là ổn định lòng quân!
Mà Mễ Kỷ Hỏa đến nhậm chức, chính là để nắm rõ tình hình hành chính ở Lĩnh Nam.
Trên, có Trần Hạo Thiên ủy viên Bộ chính trị bí thư tỉnh ủy, giữa, có Mễ Kỷ Hỏa lần đầu rời Bắc Kinh, chẳng khác nào nắm chặt Lĩnh Nam trong tay, nhưng Trần Hạo Thiên thân là ủy viên bộ chính trị, không có khả năng việc gì cũng tự làm, mà Mễ Kỷ Hỏa bản thân là chủ tịch Tỉnh, lại là lần đầu rời Bắc Kinh, kinh nghiệm làm chính trị địa phương không đủ, liền cấp bách cần một nhân vật chuyển tiếp.
Người này, không thể là người bên đoàn hệ, không có khả năng ở một tỉnh mà tập hợp hai người đoàn hệ. Nhưng nếu là phe phản đối hoặc hệ bình dân, tổng bí thư khẳng định lại lo lắng không yên, dù sao Lĩnh Nam gió giật sóng cao, là muốn tận dụng hết khả năng kìm nén Lĩnh Nam chuyển mình, mà không làm mâu thuẫn trở nên gây gắt, nếu mâu thuẫn trở nên gay gắt, cũng không cần phải phí sức khiến Hứa Quan Hoa và Mễ Kỷ Hỏa cùng đi Lĩnh Nam.
Người này, tốt nhất là thân tín của thế lực gia tộc.
Bên trong dòng chính thế lực gia tộc, chỉ có một người, vừa được thế lực gia tộc tin tưởng không nghi ngờ, lại được lòng của tổng bí thư… chỉ có một người mà thôi!
…
Hạ Tưởng tay cầm điện thoại, hơi có chút run, không phải run rẩy bởi các nội tình sau màn, mà là vì rốt cuộc cha vợ đã ở trước mặt hắn nói đến thế lực gia tộc phía sau hắn.
Qua hồi lâu, Tào Vĩnh Quốc lại nói:
- Hôm qua cha và Thù Lê nói chuyện điện thoại, nói đến việc con đi Lĩnh Nam. Cha đã nói, con còn trẻ, còn có tinh thần rất phấn chấn, cũng có tinh thần không chịu thua, càng có dũng khí không chịu thua, cho nên không phải sợ đi đường vòng, càng không phải sợ phạm phải những sai lầm nhỏ. Phạm sai lầm nhỏ không sao, có cha, có tổng bí thư, có bí thư Trần, tốt xấu gì lời nói của mấy bí thư tỉnh ủy, cho dù là ở trung ương, cũng coi như hơi nặng ký…
Tào Vĩnh Quốc nói lời nói sâu xa trước nay chưa từng có, vừa là miệng lưỡi của bề trên, vừa là giọng nói của cấp trên, tóm lại khiến Hạ Tưởng cảm nhận được sự yêu thương nồng đậm.
- Trong lòng con đã có tính toán.
Trong lòng Hạ Tưởng lại càng kiên định ý tưởng
- Con sẽ suy xét rõ ràng rồi cho ra quyết định, sẽ không làm cha thất vọng.
- Người một nhà không nói hai lời, chủ yếu là, đừng để tổng bí thư thất vọng với con. Theo sắp xếp mọi mặt thì thấy, Tổng bí thư đặt kỳ vọng rất cao đối với con.
Tào Vĩnh Quốc chỉ nói Tổng bí thư, vẫn là không đề cập tới nhà họ Ngô, xem chừng trong lòng cũng đã khó chịu, kỳ thật mặc kệ đi tới đâu, nhà họ Ngô mới là trụ cột lớn nhất của hắn.
Tổng bí thư ở phía sau sự việc, theo Hạ Tưởng suy đoán, chẳng những cùng lão Cổ từng có trao đổi, cũng khẳng định đã cùng ông cụ Ngô đạt thành nhận thức chung, cho nên tiến triển của sự tình mới khá thuận lợi.
Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Tưởng bỗng nhiên cảm thấy hơi khác thường, bởi vì trong nhà rất yên tĩnh, bình thường Tào Thù Lê là người rất ít xem tivi, nhưng nếu hắn ở nhà thì cô đi tới đi lui, chủ yếu làm ra một chút tiếng động, hôm nay sao mà yên lặng thế?
Từ phòng sách đi ra thì thấy, Tào Thù Lê đã nằm trên ghế sô pha, đúng là đang ngủ rất ngon, Hạ Tưởng kiềm không nổi cười, vừa nảy cô còn có biểu hiện dịu dàng, chỉ chớp mắt đã thế này, đã bao nhiêu năm rồi, tật xấu đáng yêu vẫn không thay đổi, thật là hết cách.
Cũng không thể xem là tật xấu, coi như là một mặt đáng yêu của Tào Thù Lê. Hạ Tưởng nhẹ nhàng cúi người ôm lấy Tào Thù Lê đem cô đặt lên trên giường, cô vẫn ngủ say xưa, không tỉnh giấc.
Sau khi đặt Tào Thù Lê trên giường, Hạ Tưởng yên lặng ra khỏi phòng ngủ, lại đến phòng đọc sách, đang muốn gọi cú điện thoại, liền có điện thoại gọi tới.
Đúng là Cổ Thu Thật.
Được thôi, Hạ Tưởng cười thầm, quân đội chưa di chuyển, lương thực đã đi trước, lần điều động này, tất cả đều là nói bóng nói gió bên ngoài, chính chủ không có một ai chính thức tỏ thái độ, cũng là một hiện tượng kỳ lạ.
Lạ thì lạ, Hạ Tưởng dứt khoác mặc kệ, dù sao sự việc ở tỉnh Tề cũng đã gần kết thúc, đạn đã lên nòng, không thể không bắn ra, chẳng lẽ là hiện tại điều hắn rời tỉnh Tề? Vì Lĩnh Nam, ngay cả yên ổn đoàn kết của tỉnh Tề cũng không quản?
Không có khả năng!
- Chào bí thư Cổ.
Hạ Tưởng bắt đầu hỏi
- Hạ Tưởng, cậu khẳng định đoán được dụng ý của tôi khi gọi điện thoại đến, không sai, tôi chính là hỏi cậu khi nào có thời gian đến Bắc Kinh một chuyến, có việc cần thương thượng.
Cổ Thu Thật đường đường là tôn sư ủy viên bộ chính trị, chỉ dùng thương lượng chứ không phải mệnh lệnh, để nói chuyện với một phó bí thư tỉnh ủy, coi như một cảnh tưởng hiếm thấy.
- Việc Tỉnh Tề đang chất đống, tạm thời đúng là đi không được, bí thư Cổ, đợi hai ba ngày, thế nào?
Hạ Tưởng cũng cảm nhận được sủng ái mà lo sợ, ngược lại cố ý kéo dài thêm mấy ngày.
Nếu đồi là người khác, hận không thể ngay lập tức ngay trong đêm vào Bắc Kinh, Hạ Tưởng chẳng những không nóng lòng cũng không cấp thiết, vẫn không hạ xuống giọng điệu nên có khi đối mặt với đường đường ủy viên bộ chính trị.
- Được, theo thời gian của cậu, dù sao một hai ngày cũng không gấp.
Cổ Thu Thật vô cùng sảng khoái, bất chợt dừng lại, dường như là cố ý để lộ tin tức,
- Chuyện tôi muốn nói với cậu, có liên quan đến Trần Phong.
Hạ Tưởng mở cửa sổ phòng sách, mặc cho gió bắc lạnh như băng của đêm động gào thét thổi vào, hắn chỉ mặc áo ngủ, trong nháy mắt bị gió thổi trúng, khắp người phát lạnh.
Đúng là… Hạ Tưởng rùng mình một cái, nhưng vẫn không lập tức đóng cửa sổ, vẫn để gió lạnh thổi vào toàn thân, đã khiến hưng phấn trong người hạ nhiệt độ xuống. Hắn tự cười một hồi, nghĩ thầm rằng, Trần Hạo Thiên sảng khoái, ý đồ sâu xa. Tào Vĩnh Quốc trong tình thân, ám chỉ rõ ràng. Mà Cổ Thu Thật càng là thân thiết, bất động thanh sắc điểm trúng chỗ thiết yếu của hắn.
Hoặc là bí hiểm khó hiểu, hoặc là tính toán không lộ sơ hở, tóm lại đều là cáo già… hàng loạt cú điện thoại, xem ra là tự mình gọi tới, kỳ thật khó đảm bảo phía sau không có một mắc xích xuyên lại với nhau
Mà trong lời Cổ Thu Thật, bày ra Trần Phong, khiến cho hắn không thể không sắp xếp hành trình đến Bắc Kinh trước. Thậm chí hắn đã đoán được, hắn có tới Lĩnh Nam hay không, sẽ móc nối với việc Trần Phong có thuận lợi vào được Bộ hay không.
Hai ngày sau, Tỉnh Tề chính thức công bố ngày tháng và lịch trình của đại hội Hội đồng nhân dân và mặt trận Tổ quốc sắp tới, quyết định là ngày 8 tháng giêng.
Thời gian mời dự họp đại hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc chỉ còn cách có một tuần, không khí ở tỉnh ủy vô cùng kỳ lạ, bởi vì yên tĩnh và hòa thuận đến lạ kỳ, dần dần có lời đồn lan truyền, trong hội nghị toàn thể Hội đồng nhân dân, có khả năng sẽ tuyển cử chủ tịch tỉnh mới.
Làm sao mà có thể được?
Tin tức lan ra, khiến cho Khâu Nhân Lễ vô cùng tức giận. Tôn Tập Dân là ứng cử viên duy nhất của chủ tịch Tỉnh, phải được tuyển chọn, ý muốn của trung ương phải được quán triệt chứng thực, là nhiệm vụ chính trị không được phép nghi ngờ.
Ở cuộc tuyển cử, không cho phép nảy sinh bất cứ nghi ngờ gì. Ở tình huống chỉ có một người được đề cử, làm sao mà có thể tuyển cử chủ tịch tỉnh mới được? Rất rõ ràng, có người cố ý nghe nhìn lẫn lộn, cố ý bịa đặt câu chuyện.
Nếu chỉ tung tin đồn nhảm nhí thì kệ, sợ là sợ, sau lưng không có lửa làm sao có khói, là một âm mưu tuyển cử thật lớn. Khâu Nhân Lễ lại tìm Trình Tại Thuận bàn bạc, yêu cầu hội đồng nhân dân cần phải tiếp thu tinh thần của Trung ương, làm tốt công tác với mỗi đoàn đại biểu, cam đoan thuận lợi tiến hành công tác tuyển cử, không để phát hiện sai sót dù chỉ là nhỏ nhất.
Trình Tại Thuận nói chắc chắn, vỗ ngực bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì. Còn nói lời đồn chỉ dừng ở những người trí thức, đến lúc đó công bố tuyển cử, lời đồn sẽ được dập tắt.
Sau đó, Khâu Nhân Lễ cùng Tôn Tập Thế, Hạ Tưởng mở hội nghị phạm vi nhỏ, thảo luận chiến lược đối phó, cũng đặc biệt yêu cầu Hạ Tưởng cần phải trấn giữ tỉnh ủy, không được ra ngoài, hoàn toàn phụ trách công việc an toàn của đại hội Hội đồng nhân dân và mặt trận Tổ quốc.
Lại không ngờ rằng, càng là chuyện khẩn cấp, càng mắc sai lầm, Hạ Tưởng vừa tan họp, liền nhận được một cú điện thoại từ Bắc Kinh.
Cho dù là rất nhiều người không rõ Hạ Tưởng làm thế nào lọt vào được thế lực gia tộc, nhất là được nhà họ Ngô ưu ái, được nhà họ Khâu thiên vị, lại được nhà họ Mai yêu mến, nhưng đa số mọi người đều hiểu được một sự thật đó là, Hạ Tưởng hiện tại là mẫu người đại diện được thế lực gia tộc công nhận.
Cũng là khó hiểu, hoặc là nói có ý châm chọc hắn, Hạ Tưởng xuất thân bình dân, không ngờ trở thành nhân vật phát ngôn cho thế lực gia tộc, ít nhiều cũng làm cho người ta suy nghĩ trăm lần vẫn không có câu trả lời, trong đó hay ở chỗ là quan hệ của Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm, dường như người biết rất nhiều nhưng không biết vẫn là phần lớn số đông.
Và như đạo lý chân lý luôn nằm trong tay thiếu số, chân tướng, cũng mãi mãi chỉ có một số ít người biết.
Mà ân oán và nợ tình giữa Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm, lại rất ít người biết.
Hạ Tưởng vốn dĩ là người bình dân, với sức lực một ngưởi, làm cho bốn gia tộc đều đứng ra tán thành, là hiện tượng lạ trước nay chưa từng có. Cũng chính bởi vì Hạ Tưởng một vầng sáng như thế, có được ưu thế không thể thay thế như vậy, mới khiến hắn ở thời điểm mấu chốt, trở thành nhân vật quan trọng.
Mặc dù như vậy, có lẽ là lo lắng gì đó, lại có lẽ là vì nguyên nhân khác, Tào Vĩnh Quốc từ trước giờ không ở trước mặt Hạ Tưởng nói về thế lực gia tộc
Nguyên nhân trong đó, Hạ Tưởng cũng có thế đoán được một phần, cha vợ cũng là người thông minh, rất nhiều việc ông cũng có thể nhìn mà hiểu được, nhưng nhìn hiểu không có nghĩa là nói ra. Tránh không nói đến thế lực gia tộc, có lẽ chính là che đậy tốt nhất giữa hai người cha vợ và con rể.
Nhưng hôm nay, Tào Vĩnh Quốc cuối cùng vẫn là nhìn thẳng vào thế lực gia tộc, tuy là ở trong điện thoại lên tiếng, coi như là lần đầu tiên nghiêm túc mà đề xuất với Hạ Tưởng.
Kỳ thật Hạ Tưởng cũng đã sớm nghĩ tới phía sau toàn bộ sự việc, thái độ của tổng bí thư là ngầm thừa nhận, bởi vì Trần Hạo Thiên là người của Tổng bí thư. Trần Hạo Thiên hết lần này đến lần khác ra mặt, bên trong vẫn cứ nhiệt tình, cũng biểu hiện đầy đủ ý kiến tôn trọng đối với hắn, nhưng hắn cũng biết, trọng lượng của hắn vẫn không đủ để khiến cho một Uỷ viên bộ chính trị nhiều lần đứng ra mời, huống chi, huống chi Trần Hạo Thiên vốn không phải là người bình thường.
Trong tương lai, một trong những người chủ yếu cầm quyền trong quốc hội, Trần Hạo Thiên ở trong chính trường chính trị quốc nội, khẳng định sẽ có một vị trí nhỏ, mặc kệ việc vào thường vụ lần này có thành công hay không, thì nhiệm kỳ sau nhất định sẽ vào thường vụ, tư cách và kinh nghiệm từng trải của ông ta không thể thay đổi.
Hạ Tưởng chưa bao giờ cho rằng hắn là một phó bí thư nhỏ nhoi, còn có thân phận khác thường như thế, còn khiến cho Trần Hạo Thiên hết lần này đến lần khác tìm cách lôi kéo. Quả thật, hắn thân là nhân vật đại diện cho thế lực gia tộc, khiến vầng sáng trên người hắn cũng phát ra không ít, cũng khiến hắn trở thành một trong những ứng cử viên đếm trên đầu ngón tay trong nước có thể đảm nhận bắc cầu giữa thế lực gia tộc và đoàn hệ.
Nhưng nhiệt tình của Trần Hạo Thiên, đã đi quá mức, phía sau sự vượt quá giới hạn kia, khẳng định là thể hiện cụ thể mục đích ý đồ của tổng Bí Thư.
Sau khi Mễ Kỷ Hỏa nhận chức ở tỉnh Lĩnh Nam, Hạ Tưởng càng rõ ràng hơn một điểm, tình hình ở Lĩnh Nam, chỉ sợ nghiêm trọng hơn so với mặt ngoài được công khai, nghiêm trọng tới mức Lão Cổ cũng ra tay, không tiếc rẻ thế lực quân đội mà làm ầm ĩ, cũng muốn đưa Hứa Quan Hoa điều sang Lĩnh Nam, ý đồ đơn giản chính là ổn định lòng quân!
Mà Mễ Kỷ Hỏa đến nhậm chức, chính là để nắm rõ tình hình hành chính ở Lĩnh Nam.
Trên, có Trần Hạo Thiên ủy viên Bộ chính trị bí thư tỉnh ủy, giữa, có Mễ Kỷ Hỏa lần đầu rời Bắc Kinh, chẳng khác nào nắm chặt Lĩnh Nam trong tay, nhưng Trần Hạo Thiên thân là ủy viên bộ chính trị, không có khả năng việc gì cũng tự làm, mà Mễ Kỷ Hỏa bản thân là chủ tịch Tỉnh, lại là lần đầu rời Bắc Kinh, kinh nghiệm làm chính trị địa phương không đủ, liền cấp bách cần một nhân vật chuyển tiếp.
Người này, không thể là người bên đoàn hệ, không có khả năng ở một tỉnh mà tập hợp hai người đoàn hệ. Nhưng nếu là phe phản đối hoặc hệ bình dân, tổng bí thư khẳng định lại lo lắng không yên, dù sao Lĩnh Nam gió giật sóng cao, là muốn tận dụng hết khả năng kìm nén Lĩnh Nam chuyển mình, mà không làm mâu thuẫn trở nên gây gắt, nếu mâu thuẫn trở nên gay gắt, cũng không cần phải phí sức khiến Hứa Quan Hoa và Mễ Kỷ Hỏa cùng đi Lĩnh Nam.
Người này, tốt nhất là thân tín của thế lực gia tộc.
Bên trong dòng chính thế lực gia tộc, chỉ có một người, vừa được thế lực gia tộc tin tưởng không nghi ngờ, lại được lòng của tổng bí thư… chỉ có một người mà thôi!
…
Hạ Tưởng tay cầm điện thoại, hơi có chút run, không phải run rẩy bởi các nội tình sau màn, mà là vì rốt cuộc cha vợ đã ở trước mặt hắn nói đến thế lực gia tộc phía sau hắn.
Qua hồi lâu, Tào Vĩnh Quốc lại nói:
- Hôm qua cha và Thù Lê nói chuyện điện thoại, nói đến việc con đi Lĩnh Nam. Cha đã nói, con còn trẻ, còn có tinh thần rất phấn chấn, cũng có tinh thần không chịu thua, càng có dũng khí không chịu thua, cho nên không phải sợ đi đường vòng, càng không phải sợ phạm phải những sai lầm nhỏ. Phạm sai lầm nhỏ không sao, có cha, có tổng bí thư, có bí thư Trần, tốt xấu gì lời nói của mấy bí thư tỉnh ủy, cho dù là ở trung ương, cũng coi như hơi nặng ký…
Tào Vĩnh Quốc nói lời nói sâu xa trước nay chưa từng có, vừa là miệng lưỡi của bề trên, vừa là giọng nói của cấp trên, tóm lại khiến Hạ Tưởng cảm nhận được sự yêu thương nồng đậm.
- Trong lòng con đã có tính toán.
Trong lòng Hạ Tưởng lại càng kiên định ý tưởng
- Con sẽ suy xét rõ ràng rồi cho ra quyết định, sẽ không làm cha thất vọng.
- Người một nhà không nói hai lời, chủ yếu là, đừng để tổng bí thư thất vọng với con. Theo sắp xếp mọi mặt thì thấy, Tổng bí thư đặt kỳ vọng rất cao đối với con.
Tào Vĩnh Quốc chỉ nói Tổng bí thư, vẫn là không đề cập tới nhà họ Ngô, xem chừng trong lòng cũng đã khó chịu, kỳ thật mặc kệ đi tới đâu, nhà họ Ngô mới là trụ cột lớn nhất của hắn.
Tổng bí thư ở phía sau sự việc, theo Hạ Tưởng suy đoán, chẳng những cùng lão Cổ từng có trao đổi, cũng khẳng định đã cùng ông cụ Ngô đạt thành nhận thức chung, cho nên tiến triển của sự tình mới khá thuận lợi.
Nói chuyện điện thoại xong, Hạ Tưởng bỗng nhiên cảm thấy hơi khác thường, bởi vì trong nhà rất yên tĩnh, bình thường Tào Thù Lê là người rất ít xem tivi, nhưng nếu hắn ở nhà thì cô đi tới đi lui, chủ yếu làm ra một chút tiếng động, hôm nay sao mà yên lặng thế?
Từ phòng sách đi ra thì thấy, Tào Thù Lê đã nằm trên ghế sô pha, đúng là đang ngủ rất ngon, Hạ Tưởng kiềm không nổi cười, vừa nảy cô còn có biểu hiện dịu dàng, chỉ chớp mắt đã thế này, đã bao nhiêu năm rồi, tật xấu đáng yêu vẫn không thay đổi, thật là hết cách.
Cũng không thể xem là tật xấu, coi như là một mặt đáng yêu của Tào Thù Lê. Hạ Tưởng nhẹ nhàng cúi người ôm lấy Tào Thù Lê đem cô đặt lên trên giường, cô vẫn ngủ say xưa, không tỉnh giấc.
Sau khi đặt Tào Thù Lê trên giường, Hạ Tưởng yên lặng ra khỏi phòng ngủ, lại đến phòng đọc sách, đang muốn gọi cú điện thoại, liền có điện thoại gọi tới.
Đúng là Cổ Thu Thật.
Được thôi, Hạ Tưởng cười thầm, quân đội chưa di chuyển, lương thực đã đi trước, lần điều động này, tất cả đều là nói bóng nói gió bên ngoài, chính chủ không có một ai chính thức tỏ thái độ, cũng là một hiện tượng kỳ lạ.
Lạ thì lạ, Hạ Tưởng dứt khoác mặc kệ, dù sao sự việc ở tỉnh Tề cũng đã gần kết thúc, đạn đã lên nòng, không thể không bắn ra, chẳng lẽ là hiện tại điều hắn rời tỉnh Tề? Vì Lĩnh Nam, ngay cả yên ổn đoàn kết của tỉnh Tề cũng không quản?
Không có khả năng!
- Chào bí thư Cổ.
Hạ Tưởng bắt đầu hỏi
- Hạ Tưởng, cậu khẳng định đoán được dụng ý của tôi khi gọi điện thoại đến, không sai, tôi chính là hỏi cậu khi nào có thời gian đến Bắc Kinh một chuyến, có việc cần thương thượng.
Cổ Thu Thật đường đường là tôn sư ủy viên bộ chính trị, chỉ dùng thương lượng chứ không phải mệnh lệnh, để nói chuyện với một phó bí thư tỉnh ủy, coi như một cảnh tưởng hiếm thấy.
- Việc Tỉnh Tề đang chất đống, tạm thời đúng là đi không được, bí thư Cổ, đợi hai ba ngày, thế nào?
Hạ Tưởng cũng cảm nhận được sủng ái mà lo sợ, ngược lại cố ý kéo dài thêm mấy ngày.
Nếu đồi là người khác, hận không thể ngay lập tức ngay trong đêm vào Bắc Kinh, Hạ Tưởng chẳng những không nóng lòng cũng không cấp thiết, vẫn không hạ xuống giọng điệu nên có khi đối mặt với đường đường ủy viên bộ chính trị.
- Được, theo thời gian của cậu, dù sao một hai ngày cũng không gấp.
Cổ Thu Thật vô cùng sảng khoái, bất chợt dừng lại, dường như là cố ý để lộ tin tức,
- Chuyện tôi muốn nói với cậu, có liên quan đến Trần Phong.
Hạ Tưởng mở cửa sổ phòng sách, mặc cho gió bắc lạnh như băng của đêm động gào thét thổi vào, hắn chỉ mặc áo ngủ, trong nháy mắt bị gió thổi trúng, khắp người phát lạnh.
Đúng là… Hạ Tưởng rùng mình một cái, nhưng vẫn không lập tức đóng cửa sổ, vẫn để gió lạnh thổi vào toàn thân, đã khiến hưng phấn trong người hạ nhiệt độ xuống. Hắn tự cười một hồi, nghĩ thầm rằng, Trần Hạo Thiên sảng khoái, ý đồ sâu xa. Tào Vĩnh Quốc trong tình thân, ám chỉ rõ ràng. Mà Cổ Thu Thật càng là thân thiết, bất động thanh sắc điểm trúng chỗ thiết yếu của hắn.
Hoặc là bí hiểm khó hiểu, hoặc là tính toán không lộ sơ hở, tóm lại đều là cáo già… hàng loạt cú điện thoại, xem ra là tự mình gọi tới, kỳ thật khó đảm bảo phía sau không có một mắc xích xuyên lại với nhau
Mà trong lời Cổ Thu Thật, bày ra Trần Phong, khiến cho hắn không thể không sắp xếp hành trình đến Bắc Kinh trước. Thậm chí hắn đã đoán được, hắn có tới Lĩnh Nam hay không, sẽ móc nối với việc Trần Phong có thuận lợi vào được Bộ hay không.
Hai ngày sau, Tỉnh Tề chính thức công bố ngày tháng và lịch trình của đại hội Hội đồng nhân dân và mặt trận Tổ quốc sắp tới, quyết định là ngày 8 tháng giêng.
Thời gian mời dự họp đại hội đồng nhân dân và mặt trận tổ quốc chỉ còn cách có một tuần, không khí ở tỉnh ủy vô cùng kỳ lạ, bởi vì yên tĩnh và hòa thuận đến lạ kỳ, dần dần có lời đồn lan truyền, trong hội nghị toàn thể Hội đồng nhân dân, có khả năng sẽ tuyển cử chủ tịch tỉnh mới.
Làm sao mà có thể được?
Tin tức lan ra, khiến cho Khâu Nhân Lễ vô cùng tức giận. Tôn Tập Dân là ứng cử viên duy nhất của chủ tịch Tỉnh, phải được tuyển chọn, ý muốn của trung ương phải được quán triệt chứng thực, là nhiệm vụ chính trị không được phép nghi ngờ.
Ở cuộc tuyển cử, không cho phép nảy sinh bất cứ nghi ngờ gì. Ở tình huống chỉ có một người được đề cử, làm sao mà có thể tuyển cử chủ tịch tỉnh mới được? Rất rõ ràng, có người cố ý nghe nhìn lẫn lộn, cố ý bịa đặt câu chuyện.
Nếu chỉ tung tin đồn nhảm nhí thì kệ, sợ là sợ, sau lưng không có lửa làm sao có khói, là một âm mưu tuyển cử thật lớn. Khâu Nhân Lễ lại tìm Trình Tại Thuận bàn bạc, yêu cầu hội đồng nhân dân cần phải tiếp thu tinh thần của Trung ương, làm tốt công tác với mỗi đoàn đại biểu, cam đoan thuận lợi tiến hành công tác tuyển cử, không để phát hiện sai sót dù chỉ là nhỏ nhất.
Trình Tại Thuận nói chắc chắn, vỗ ngực bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì. Còn nói lời đồn chỉ dừng ở những người trí thức, đến lúc đó công bố tuyển cử, lời đồn sẽ được dập tắt.
Sau đó, Khâu Nhân Lễ cùng Tôn Tập Thế, Hạ Tưởng mở hội nghị phạm vi nhỏ, thảo luận chiến lược đối phó, cũng đặc biệt yêu cầu Hạ Tưởng cần phải trấn giữ tỉnh ủy, không được ra ngoài, hoàn toàn phụ trách công việc an toàn của đại hội Hội đồng nhân dân và mặt trận Tổ quốc.
Lại không ngờ rằng, càng là chuyện khẩn cấp, càng mắc sai lầm, Hạ Tưởng vừa tan họp, liền nhận được một cú điện thoại từ Bắc Kinh.
/2185
|