Buổi tối ở Dương Thành rất đẹp, Hạ Tưởng ngồi trên xe, sắc mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi xa hoa này, nam nam nữ nữ cười đùa rất vui vẻ, cảnh tượng rất phồn thịnh.
Hai bên đường cây cối khác nhau, hơn phân nửa là Hạ Tưởng không biết tên, chỉ biết được cây bông gòn và cây tế diệp, khác hoàn toàn với cây ngô đồng được trồng hai bên đường ở phương Bắc. Ở phương Bắc, giờ vẫn là mùa đông giá rét, còn ở đây cành lá mơn mởn, rộ lên sức sống bừng bừng.
Nhớ tới chuyện ban nãy, trong lòng Hạ Tưởng vẫn khó nén nổi tức giận. Nói thật, hôm nay bỏ đi ngang như vậy, vừa là mượn chuyện để lấy cớ, vừa là vì quả thực cũng khó mà bình tĩnh được.
Ngày hôm nay Ngô Công Tử và Thi Khải Thuận tuyệt đối là cố ý tìm lỗi, cố ý khiến cho hắn không có đường lùi, để đạt được mục đích trả thù hắn, và cũng khiến danh tiếng của hắn mất sạch. Thừa dịp hắn đang muốn đảm nhiệm vị trí cao hơn trong Tỉnh ủy, khiến hắn bị mất mặt trước toàn thể lãnh đạo của Tỉnh ủy. Mưu mô này quả thực ác độc, tuyệt đối với trí tuệ của Ngô Công Tử không thể nghĩ ra thủ đoạn này được.
Sau lưng Ngô Công Tử, khẳng định là có người điều khiển, hơn nữa còn là người trong Tỉnh ủy, bởi vì thời gian địa điểm diễn ra buổi tiệc ngày hôm nay, người ngoài không thể biết được.
Hạ Tưởng cũng biết người trong chốn quan trường, dễ giận sẽ dễ dàng mất đi lý trí, mà đánh mất lý trí thì hậu quả rất đáng sợ, chính là mất đi sức phán đoán. Người trong chốn quan trường, mà đánh mất sức phán đoán, bị lạc mất phương hướng, thì chỉ có một kết cục - không có đường tiến lên phía trước.
Cho nên Hạ Tưởng lúc ấy vẫn cực kỳ khắc chế cảm xúc, sau khi đạt được mục đích, hiện giờ suy nghĩ lại, cơn tức giận phải kiềm chế giờ lại tràn đầy trong ngực, làm hắn khó khăn thở ra.
Ngô Công Tử rõ ràng là vì muốn bắt nạt hắn nên mới đến, cái dáng vẻ bệ vệ và kiêu ngạo kia là muốn nói cho hắn, thích bắt nạt anh đấy, thì sao nào?
Tạm thời Hạ Tưởng không thể làm gì Ngô Công Tử được, nhưng sẽ có một ngày, hắn sẽ khiến cho gã biết thế nào là đau, thế nào là hối hận!
Hôm nay chẳng qua chỉ mới là một lần cảnh cáo nho nhỏ, trò hay, chỉ mới vừa bắt đầu.
Hạ Tưởng nheo mắt, ngồi ở ghế sau của xe chuyên dụng, phía trước là lái xe kiêm thư ký Đường Thiên Vân.
Đường Thiên Vân…Hạ Tưởng lại nghĩ tới Trần Hạo Thiên đã nói rằng Đường Thiên Vân là một người rất có lai lịch, nhưng đối với biểu hiện của Đường Thiên Vân đối với chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe vừa rồi, hắn cảm thấy thất vọng. Bởi vì từ đầu đến cuối, Đường Thiên Vân đều không lộ diện, không hề thể hiện sự sốt ruột của một người thư ký muốn bảo vệ lãnh đạo.
Anh ta có thể có lai lịch gì chứ? Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Đường Thiên Vân ngồi ở phía trước vẫn trầm tĩnh như nước, thầm nghĩ Đường Thiên Vân quả thực là trầm ổn và đúng mực, không giống một người thư ký, mà giống một người lãnh đạo hơn.
Điện thoại vang lên, là Lưu Kim Nam gọi đến.
Hạ Tưởng cầm lấy điện thoại, chỉ "Alô" một tiếng, sau đó không nói gì nữa, ý chờ Lưu Kim Nam báo cáo.
Nghe được Trần Hạo Thiên lấy lý do có chuyện quan trọng mà hoãn lại buổi tiệc đón tiếp, Hạ Tưởng thở phào nhẹ nhõm. Đúng như hắn dự đoán, Trần Hạo Thiên nhất định sẽ ủng hộ việc làm của hắn, bởi vì hành động ngày hôm nay, thứ nhất là vì trút giận cho chính bản thân hắn, thứ hai kỳ thực là vì giải quyết bớt ưu phiền cho Trần Hạo Thiên.
Hành động chuyên nghiệp là một phần được công bố ra bên ngoài, còn một phần không được công bố ra bên ngoài, thì phải tự mình lĩnh ngộ và nắm bắt.
Lưu Kim Nam chỉ đơn giản là nhắc tới quyết định của Trần Hạo Thiên, chần chừ một lát, mới lại lộ ra cho Hạ Tưởng một tin tức khiến hắn giật mình không nhỏ:
- Thật ra Bí thư Trần biết được chuyện này, là do Đường Thiên Vân gọi điện thoại tới báo, tình hình lúc đó khá hỗn loạn, đều không để ý đến việc phải báo cho Bí thư Trần….
Hạ Tưởng buông điện thoại, vẻ kinh ngạc trong mắt còn chưa biến mất, đầy thâm ý nhìn về phía Đường Thiên Vân liếc mắt một cái, lần đầu tiên cảm giác được vị thư ký trầm mặc ít lời này của hắn, ở thời điểm quan trọng, lại có ưu điểm là biết bình tĩnh ứng phó.
Lưu Kim Nam dùng từ rất dễ nghe, nhưng thực ra lúc ấy không ai dám gọi điện thoại báo cho Trần Hạo Thiên, là vì sợ phải chịu trách nhiệm, sợ đụng phải xui xẻo, cũng không muốn đắc tội với Ngô Công Tử và Nhâm Xương.
Nghĩ một lúc, Hạ Tưởng lại cầm lấy điện thoại, tự mình gọi điện thoại cho Trần Hạo Thiên báo cáo tình hình lúc đó.
Trần Hạo Thiên nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, rất vui vẻ:
- Tôi đã biết xảy ra chuyện gì rồi, Hạ Tưởng, cậu làm việc rất tốt, nước cờ đầu tiên này hạ thật sự rất tài tình. Tuy nhiên cần chú ý, không được rút dây động rừng.
Hạ Tưởng nói chuyện với Trần Hạo Thiên xong, lại gọi cho Mễ Kỷ Hỏa.
- Chủ tịch tỉnh Mễ, có rảnh không, tối nay cùng nhau ăn cơm?
Mễ Kỷ Hỏa đang muốn lên xe quay về, nhận được lời mời của Hạ Tưởng, nghĩ một chút, đồng ý:
- Được, cậu nói địa điểm đi, tôi sẽ qua.
…
Hạ Tưởng vừa đi, Mễ Kỷ Hỏa cũng đi, lãnh đạo Tỉnh ủy ở đây có người cũng rời khỏi, có người ở lại khách sạn Hoàng Gia tiếp tục dùng cơm, dù sao đều là ăn cơm, ăn ở chỗ nào mà chả giống nhau.
Nhâm Xương cùng đi với Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải, vừa bước vào khách sạn, lại gặp ngay Phó chủ tịch tỉnh Thân Gia Hậu đang muốn đi ra, Nhâm Xương ngăn Thân Gia Hậu lại.
- Phó chủ tịch tỉnh Thân, ở lại dùng bữa đi, Phó Bí thư Hạ kiêu ngạo, không chịu thiệt, chúng ta cũng không thể vì tính tình nông nổi của hắn mà làm khó dễ cái dạ dày của mình được.
Thân Gia Hậu khoát tay cười nói:
- Không được rồi, Bộ trưởng Nhâm, tôi có việc rồi. Cảm ơn.
Nhìn bóng dáng của Thân Gia Hậu, Nhâm Xương nói với Khang Hiếu:
- Phó Chủ tịch tỉnh Khang, gần đây số lần Phó Chủ tịch tỉnh Thân báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh Mễ quả thực không ít.
Mưu Nguyên Hải khẽ cười một tiếng:
- Chủ tịch Tỉnh Mễ địa vị lớn, chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc, biểu hiện của Thân Gia Hậu không tích cực một chút làm sao được? Tuy nhiên ông ta không được Bí thư Trần coi trọng lắm, muốn để Mễ Kỷ Hỏa tiếp nhận ông ta, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Khi ba người nói chuyện đi ngang qua một gian phòng, vừa hay thấy Trì Bình Phàm và Lâm Song Bồng đang ngồi trong đó, ba người khẽ gật đầu với Lâm Song Bồng và Trí Bình Phàm, cũng không nói chuyện.
Sau khi ngồi vào chỗ ở trong phòng của bọn họ, Khang Hiếu mới lắc đầu nói:
- Hạ Tưởng thật đúng là một kẻ gây rối, hắn vừa đến, Tỉnh ủy Lĩnh Nam liền không còn được yên ổn nữa, loạn, rối loạn rồi!
Mưu Nguyên Hải lại nói:
- Thái độ của Bí thư Trần rất ba phải, tuy là hôm nay hoãn lại buổi tiệc tiếp đón này, xem như cho Hạ Tưởng chút mặt mũi. Nhưng việc Tỉnh ủy chọn khách sạn trọng điểm, cho dù Hạ Tưởng có nói gì, chắc chắn Bí thư Trần cũng không vì hắn mà làm ẩu.
Nhâm Xương cả mặt u sầu:
- Hạ Tưởng tỏ rõ là muốn ức hiếp tôi…
Nói được một nửa, cánh cửa vang lên, một người đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một chén rượu.
Người này bộ dáng tai to mặt lớn, đi thẳng người, chắc chắn gã không thể nhìn thấy mũi chân của chính gã. Gã cười ha hả đem rượu đặt trên mặt bàn:
- Chú Khang, chú Mưu, nếm thử một chút, rượu Mao Đài 20 năm trân quý của tôi.
- Tiểu tử, con có rượu Mao Đài 20 năm, sao ba lại không biết? Bình thường cũng không thèm lấy ra hiếu kính với ba, giờ thấy chú Khang và chú Mưu đến đây, con liền đem rượu quý ra mời?
Nhâm Xương cười mắng.
- Ba, ba cũng biết hiện giờ rượu Mao Đài quý như thế nào, toàn cho mấy người uống rượu giá cao, hiện giờ giá cả tăng lên mấy lần, cung còn không đủ cầu. Bình Mao Đài này của con có thể mua được một chiếc xe, nói giá cho ba, ba còn lâu mới uống. Cho nên con mới mượn chú Khang và chú Mưu, tìm một cơ hội dụ dỗ ba uống.
Người đến đúng là Tổng giám đốc khách sạn Hoàng Gia Nhâm Hải Bảo.
- Chuyện lúc nãy con ở trên tầng cũng thấy rồi, Hạ Tưởng đúng là không có đầu óc, hắn đã muốn có quà. Ngày mai con sẽ cử người đi tặng hắn ít quà, nhất định không có việc gì.
Nhâm Hải Bảo đã có chủ ý từ sớm, để bình rượu Mao Đài lên bàn, xoay người ra ngoài.
Nhâm Xương nghĩ một lúc, hỏi ý kiến của Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải:
- Hải Bảo nói vậy có lý không?
Khang Hiếu không dám khẳng định:
- Có thể đúng, cũng không rõ được. Hạ Tưởng biết quan hệ giữa anh và Hải Bảo, điều này không khó. Nhưng hắn có biết quan hệ giữa Hải Bảo và Ngô Công Tử hay không, điều này khó mà nói được. Cho nên, chuyện ngày hôm nay, không thể nhìn một cách riêng lẻ được, phải liên hệ với hành động chuyên nghiệp do Bí thư Trần sắp xếp. Tôi nghe nói cách làm việc của Hạ Tưởng, vô cùng thủ đoạn, một vòng chụp một vòng, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nhâm Xương căng thẳng hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Mưu Nguyên Hải uống một ngụm Mao Đài rồi bình phẩm:
- Rượu ngon, quả thực là rượu ngon. Nhưng mà với tôi, cho dù là rượu ngon, cũng không thể có giá bằng một chiếc ô tô được, toàn là do loạn đầu cơ mà ra.
Nói xong chuyện rượu, lại nói đến chính sự:
- Rượu là thứ tốt, cũng là thứ canh mê hồn. Đối phó với Hạ Tưởng, phải tiên hạ thủ vi cường.
- Bentley đều báo hỏng rồi, chuyện hôm nay lại không thể thực hiện được, làm sao mà lại tiên hạ thủ vi cường được nữa?
Nhâm Xương hơi hơi uể oải.
- Cứng rắn không được, thì phải mềm mại, phải vừa đấm vừa xoa.
Mưu Nguyên Hải lại uống một ngụm Mao Đài,
- Cứ rót cho Hạ Tưởng thật nhiều canh mê hồn này vào, hắn nhất định sẽ lơ mơ. Mà hắn lại là người phương Bắc, vào đến phía Nam này, sợ là chưa được thấy em gái phương Nam tươi ngon mọng nước, người trẻ tuổi mà, uống rượu mơ hồ rồi, nhất định say sưa mơ màng.
Nhâm Xương gật đầu:
- Thử một lần xem sao.
Lại nghĩ tới một việc, sắc mặt liền thay đổi,
- Tôi có nghe nói, vụ án tham ô lớn ở thành phố Hồng Hoa, còn có khả năng tiếp tục điều tra sâu thêm. Lúc Hạ Tưởng còn đang đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Tương, thủ đoạn thật sự rất độc ác, bây giờ hắn là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, hai người nói xem hành động chuyên nghiệp lần này có phải chỉ là đạn gây khói thôi không, còn mục đích thực sự là muốn….
Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải liếc mắt với nhau, bỗng nhiên biến sắc, có lẽ đúng là thế thật!
…
Nói Hạ Tưởng chưa từng thấy qua con gái phương Nam, Mưu Nguyên Hải quả thật quá tự tin rồi! Tuy rằng các cô gái của Hạ Tưởng, quả thực phần lớn là đến từ phương Bắc, nhưng cũng có những cô gái rất xinh đẹp đến từ vùng sông nước Giang Nam, sự xinh đẹp và trong sáng của các cô, không cô gái nào ở Lĩnh Nam có thể so sánh được.
Lúc này, Hạ Tưởng đang cùng những cô gái xinh đẹp và trong sáng này cùng một chỗ.
Khi cùng dùng bữa với Mễ Kỷ Hỏa, Hạ Tưởng và ông ta trao đổi rất nhiều quan điểm với nhau.
Đối với chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Mễ Kỷ Hỏa không tiện nhắc lại, bởi vì ông ta chắc chắn một điều là giữa Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên có thỏa thuận ngầm gì đó, là chuyện giữa Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên, ông ta không tiện hỏi nhiều.
Sau khi tạm biệt Mễ Kỷ Hỏa, Hạ Tưởng vừa mới cho Đường Thiên Vân về nghỉ, một mình về nhà đang muốn nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì - Nghiêm Tiểu Thì một mình lặng lẽ đến Dương Thành, đang nghỉ tại sơn trang Bạch Vân.
- Tối nay cố nhân có đến hay không?
Nghiêm Tiểu Thì đầy thâm ý mời mọc.
Là một trong những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời Hạ Tưởng, Nghiêm Tiểu Thì luôn xuất hiện bất ngờ ở thời điểm Hạ Tưởng cần nhất, tấm lòng và tâm tư của cô, cũng là nguyên do khiến Hạ Tưởng vẫn vướng bận trong lòng.
Lúc chạy tới khách sạn mà Nghiêm Tiểu Thì nghỉ lại, thì đã là hơn 10 giờ tối, người đẹp Nghiêm Tiểu Thì sau khi tắm xong, xinh đẹp như hoa, vừa thấy Hạ Tưởng liền nhào vào trong lòng ngực hắn, thì thầm nói nhỏ:
- Tôi nhớ anh.
Đêm mùa xuân say mê, ôm người đẹp thơm ngát, mỗi một người đàn ông bề ngoài dáng vẻ kiên cường, đều có trái tim yếu mềm…Hạ Tưởng muốn tan vào.
Sau khi hòa tan qua đi, Hạ Tưởng mới biết được thì ra Nghiêm Tiểu Thì là từ thành phố Lỗ đến đây, hơn nữa Nghiêm Tiểu Thì còn mang đến một tin tức kinh người ở Tỉnh ủy tỉnh Tề - sở dĩ nói là kinh người, là từ góc độ của Nghiêm Tiểu Thì cho ra kết luận, khiến ý nghĩ của Hạ Tưởng càng rộng mở hơn.
Việc ở tỉnh Tề, sẽ tạo thành đòn tấn công trực tiếp đối với hành động chuyên nghiệp ở Lĩnh Nam!
Hai bên đường cây cối khác nhau, hơn phân nửa là Hạ Tưởng không biết tên, chỉ biết được cây bông gòn và cây tế diệp, khác hoàn toàn với cây ngô đồng được trồng hai bên đường ở phương Bắc. Ở phương Bắc, giờ vẫn là mùa đông giá rét, còn ở đây cành lá mơn mởn, rộ lên sức sống bừng bừng.
Nhớ tới chuyện ban nãy, trong lòng Hạ Tưởng vẫn khó nén nổi tức giận. Nói thật, hôm nay bỏ đi ngang như vậy, vừa là mượn chuyện để lấy cớ, vừa là vì quả thực cũng khó mà bình tĩnh được.
Ngày hôm nay Ngô Công Tử và Thi Khải Thuận tuyệt đối là cố ý tìm lỗi, cố ý khiến cho hắn không có đường lùi, để đạt được mục đích trả thù hắn, và cũng khiến danh tiếng của hắn mất sạch. Thừa dịp hắn đang muốn đảm nhiệm vị trí cao hơn trong Tỉnh ủy, khiến hắn bị mất mặt trước toàn thể lãnh đạo của Tỉnh ủy. Mưu mô này quả thực ác độc, tuyệt đối với trí tuệ của Ngô Công Tử không thể nghĩ ra thủ đoạn này được.
Sau lưng Ngô Công Tử, khẳng định là có người điều khiển, hơn nữa còn là người trong Tỉnh ủy, bởi vì thời gian địa điểm diễn ra buổi tiệc ngày hôm nay, người ngoài không thể biết được.
Hạ Tưởng cũng biết người trong chốn quan trường, dễ giận sẽ dễ dàng mất đi lý trí, mà đánh mất lý trí thì hậu quả rất đáng sợ, chính là mất đi sức phán đoán. Người trong chốn quan trường, mà đánh mất sức phán đoán, bị lạc mất phương hướng, thì chỉ có một kết cục - không có đường tiến lên phía trước.
Cho nên Hạ Tưởng lúc ấy vẫn cực kỳ khắc chế cảm xúc, sau khi đạt được mục đích, hiện giờ suy nghĩ lại, cơn tức giận phải kiềm chế giờ lại tràn đầy trong ngực, làm hắn khó khăn thở ra.
Ngô Công Tử rõ ràng là vì muốn bắt nạt hắn nên mới đến, cái dáng vẻ bệ vệ và kiêu ngạo kia là muốn nói cho hắn, thích bắt nạt anh đấy, thì sao nào?
Tạm thời Hạ Tưởng không thể làm gì Ngô Công Tử được, nhưng sẽ có một ngày, hắn sẽ khiến cho gã biết thế nào là đau, thế nào là hối hận!
Hôm nay chẳng qua chỉ mới là một lần cảnh cáo nho nhỏ, trò hay, chỉ mới vừa bắt đầu.
Hạ Tưởng nheo mắt, ngồi ở ghế sau của xe chuyên dụng, phía trước là lái xe kiêm thư ký Đường Thiên Vân.
Đường Thiên Vân…Hạ Tưởng lại nghĩ tới Trần Hạo Thiên đã nói rằng Đường Thiên Vân là một người rất có lai lịch, nhưng đối với biểu hiện của Đường Thiên Vân đối với chuyện xảy ra ở bãi đỗ xe vừa rồi, hắn cảm thấy thất vọng. Bởi vì từ đầu đến cuối, Đường Thiên Vân đều không lộ diện, không hề thể hiện sự sốt ruột của một người thư ký muốn bảo vệ lãnh đạo.
Anh ta có thể có lai lịch gì chứ? Hạ Tưởng liếc mắt nhìn Đường Thiên Vân ngồi ở phía trước vẫn trầm tĩnh như nước, thầm nghĩ Đường Thiên Vân quả thực là trầm ổn và đúng mực, không giống một người thư ký, mà giống một người lãnh đạo hơn.
Điện thoại vang lên, là Lưu Kim Nam gọi đến.
Hạ Tưởng cầm lấy điện thoại, chỉ "Alô" một tiếng, sau đó không nói gì nữa, ý chờ Lưu Kim Nam báo cáo.
Nghe được Trần Hạo Thiên lấy lý do có chuyện quan trọng mà hoãn lại buổi tiệc đón tiếp, Hạ Tưởng thở phào nhẹ nhõm. Đúng như hắn dự đoán, Trần Hạo Thiên nhất định sẽ ủng hộ việc làm của hắn, bởi vì hành động ngày hôm nay, thứ nhất là vì trút giận cho chính bản thân hắn, thứ hai kỳ thực là vì giải quyết bớt ưu phiền cho Trần Hạo Thiên.
Hành động chuyên nghiệp là một phần được công bố ra bên ngoài, còn một phần không được công bố ra bên ngoài, thì phải tự mình lĩnh ngộ và nắm bắt.
Lưu Kim Nam chỉ đơn giản là nhắc tới quyết định của Trần Hạo Thiên, chần chừ một lát, mới lại lộ ra cho Hạ Tưởng một tin tức khiến hắn giật mình không nhỏ:
- Thật ra Bí thư Trần biết được chuyện này, là do Đường Thiên Vân gọi điện thoại tới báo, tình hình lúc đó khá hỗn loạn, đều không để ý đến việc phải báo cho Bí thư Trần….
Hạ Tưởng buông điện thoại, vẻ kinh ngạc trong mắt còn chưa biến mất, đầy thâm ý nhìn về phía Đường Thiên Vân liếc mắt một cái, lần đầu tiên cảm giác được vị thư ký trầm mặc ít lời này của hắn, ở thời điểm quan trọng, lại có ưu điểm là biết bình tĩnh ứng phó.
Lưu Kim Nam dùng từ rất dễ nghe, nhưng thực ra lúc ấy không ai dám gọi điện thoại báo cho Trần Hạo Thiên, là vì sợ phải chịu trách nhiệm, sợ đụng phải xui xẻo, cũng không muốn đắc tội với Ngô Công Tử và Nhâm Xương.
Nghĩ một lúc, Hạ Tưởng lại cầm lấy điện thoại, tự mình gọi điện thoại cho Trần Hạo Thiên báo cáo tình hình lúc đó.
Trần Hạo Thiên nhận được điện thoại của Hạ Tưởng, rất vui vẻ:
- Tôi đã biết xảy ra chuyện gì rồi, Hạ Tưởng, cậu làm việc rất tốt, nước cờ đầu tiên này hạ thật sự rất tài tình. Tuy nhiên cần chú ý, không được rút dây động rừng.
Hạ Tưởng nói chuyện với Trần Hạo Thiên xong, lại gọi cho Mễ Kỷ Hỏa.
- Chủ tịch tỉnh Mễ, có rảnh không, tối nay cùng nhau ăn cơm?
Mễ Kỷ Hỏa đang muốn lên xe quay về, nhận được lời mời của Hạ Tưởng, nghĩ một chút, đồng ý:
- Được, cậu nói địa điểm đi, tôi sẽ qua.
…
Hạ Tưởng vừa đi, Mễ Kỷ Hỏa cũng đi, lãnh đạo Tỉnh ủy ở đây có người cũng rời khỏi, có người ở lại khách sạn Hoàng Gia tiếp tục dùng cơm, dù sao đều là ăn cơm, ăn ở chỗ nào mà chả giống nhau.
Nhâm Xương cùng đi với Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải, vừa bước vào khách sạn, lại gặp ngay Phó chủ tịch tỉnh Thân Gia Hậu đang muốn đi ra, Nhâm Xương ngăn Thân Gia Hậu lại.
- Phó chủ tịch tỉnh Thân, ở lại dùng bữa đi, Phó Bí thư Hạ kiêu ngạo, không chịu thiệt, chúng ta cũng không thể vì tính tình nông nổi của hắn mà làm khó dễ cái dạ dày của mình được.
Thân Gia Hậu khoát tay cười nói:
- Không được rồi, Bộ trưởng Nhâm, tôi có việc rồi. Cảm ơn.
Nhìn bóng dáng của Thân Gia Hậu, Nhâm Xương nói với Khang Hiếu:
- Phó Chủ tịch tỉnh Khang, gần đây số lần Phó Chủ tịch tỉnh Thân báo cáo công tác với Chủ tịch tỉnh Mễ quả thực không ít.
Mưu Nguyên Hải khẽ cười một tiếng:
- Chủ tịch Tỉnh Mễ địa vị lớn, chỗ dựa mạnh mẽ vững chắc, biểu hiện của Thân Gia Hậu không tích cực một chút làm sao được? Tuy nhiên ông ta không được Bí thư Trần coi trọng lắm, muốn để Mễ Kỷ Hỏa tiếp nhận ông ta, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Khi ba người nói chuyện đi ngang qua một gian phòng, vừa hay thấy Trì Bình Phàm và Lâm Song Bồng đang ngồi trong đó, ba người khẽ gật đầu với Lâm Song Bồng và Trí Bình Phàm, cũng không nói chuyện.
Sau khi ngồi vào chỗ ở trong phòng của bọn họ, Khang Hiếu mới lắc đầu nói:
- Hạ Tưởng thật đúng là một kẻ gây rối, hắn vừa đến, Tỉnh ủy Lĩnh Nam liền không còn được yên ổn nữa, loạn, rối loạn rồi!
Mưu Nguyên Hải lại nói:
- Thái độ của Bí thư Trần rất ba phải, tuy là hôm nay hoãn lại buổi tiệc tiếp đón này, xem như cho Hạ Tưởng chút mặt mũi. Nhưng việc Tỉnh ủy chọn khách sạn trọng điểm, cho dù Hạ Tưởng có nói gì, chắc chắn Bí thư Trần cũng không vì hắn mà làm ẩu.
Nhâm Xương cả mặt u sầu:
- Hạ Tưởng tỏ rõ là muốn ức hiếp tôi…
Nói được một nửa, cánh cửa vang lên, một người đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một chén rượu.
Người này bộ dáng tai to mặt lớn, đi thẳng người, chắc chắn gã không thể nhìn thấy mũi chân của chính gã. Gã cười ha hả đem rượu đặt trên mặt bàn:
- Chú Khang, chú Mưu, nếm thử một chút, rượu Mao Đài 20 năm trân quý của tôi.
- Tiểu tử, con có rượu Mao Đài 20 năm, sao ba lại không biết? Bình thường cũng không thèm lấy ra hiếu kính với ba, giờ thấy chú Khang và chú Mưu đến đây, con liền đem rượu quý ra mời?
Nhâm Xương cười mắng.
- Ba, ba cũng biết hiện giờ rượu Mao Đài quý như thế nào, toàn cho mấy người uống rượu giá cao, hiện giờ giá cả tăng lên mấy lần, cung còn không đủ cầu. Bình Mao Đài này của con có thể mua được một chiếc xe, nói giá cho ba, ba còn lâu mới uống. Cho nên con mới mượn chú Khang và chú Mưu, tìm một cơ hội dụ dỗ ba uống.
Người đến đúng là Tổng giám đốc khách sạn Hoàng Gia Nhâm Hải Bảo.
- Chuyện lúc nãy con ở trên tầng cũng thấy rồi, Hạ Tưởng đúng là không có đầu óc, hắn đã muốn có quà. Ngày mai con sẽ cử người đi tặng hắn ít quà, nhất định không có việc gì.
Nhâm Hải Bảo đã có chủ ý từ sớm, để bình rượu Mao Đài lên bàn, xoay người ra ngoài.
Nhâm Xương nghĩ một lúc, hỏi ý kiến của Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải:
- Hải Bảo nói vậy có lý không?
Khang Hiếu không dám khẳng định:
- Có thể đúng, cũng không rõ được. Hạ Tưởng biết quan hệ giữa anh và Hải Bảo, điều này không khó. Nhưng hắn có biết quan hệ giữa Hải Bảo và Ngô Công Tử hay không, điều này khó mà nói được. Cho nên, chuyện ngày hôm nay, không thể nhìn một cách riêng lẻ được, phải liên hệ với hành động chuyên nghiệp do Bí thư Trần sắp xếp. Tôi nghe nói cách làm việc của Hạ Tưởng, vô cùng thủ đoạn, một vòng chụp một vòng, làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nhâm Xương căng thẳng hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Mưu Nguyên Hải uống một ngụm Mao Đài rồi bình phẩm:
- Rượu ngon, quả thực là rượu ngon. Nhưng mà với tôi, cho dù là rượu ngon, cũng không thể có giá bằng một chiếc ô tô được, toàn là do loạn đầu cơ mà ra.
Nói xong chuyện rượu, lại nói đến chính sự:
- Rượu là thứ tốt, cũng là thứ canh mê hồn. Đối phó với Hạ Tưởng, phải tiên hạ thủ vi cường.
- Bentley đều báo hỏng rồi, chuyện hôm nay lại không thể thực hiện được, làm sao mà lại tiên hạ thủ vi cường được nữa?
Nhâm Xương hơi hơi uể oải.
- Cứng rắn không được, thì phải mềm mại, phải vừa đấm vừa xoa.
Mưu Nguyên Hải lại uống một ngụm Mao Đài,
- Cứ rót cho Hạ Tưởng thật nhiều canh mê hồn này vào, hắn nhất định sẽ lơ mơ. Mà hắn lại là người phương Bắc, vào đến phía Nam này, sợ là chưa được thấy em gái phương Nam tươi ngon mọng nước, người trẻ tuổi mà, uống rượu mơ hồ rồi, nhất định say sưa mơ màng.
Nhâm Xương gật đầu:
- Thử một lần xem sao.
Lại nghĩ tới một việc, sắc mặt liền thay đổi,
- Tôi có nghe nói, vụ án tham ô lớn ở thành phố Hồng Hoa, còn có khả năng tiếp tục điều tra sâu thêm. Lúc Hạ Tưởng còn đang đảm nhiệm chức vụ Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh Tương, thủ đoạn thật sự rất độc ác, bây giờ hắn là Phó bí thư Tỉnh ủy kiêm Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, hai người nói xem hành động chuyên nghiệp lần này có phải chỉ là đạn gây khói thôi không, còn mục đích thực sự là muốn….
Khang Hiếu và Mưu Nguyên Hải liếc mắt với nhau, bỗng nhiên biến sắc, có lẽ đúng là thế thật!
…
Nói Hạ Tưởng chưa từng thấy qua con gái phương Nam, Mưu Nguyên Hải quả thật quá tự tin rồi! Tuy rằng các cô gái của Hạ Tưởng, quả thực phần lớn là đến từ phương Bắc, nhưng cũng có những cô gái rất xinh đẹp đến từ vùng sông nước Giang Nam, sự xinh đẹp và trong sáng của các cô, không cô gái nào ở Lĩnh Nam có thể so sánh được.
Lúc này, Hạ Tưởng đang cùng những cô gái xinh đẹp và trong sáng này cùng một chỗ.
Khi cùng dùng bữa với Mễ Kỷ Hỏa, Hạ Tưởng và ông ta trao đổi rất nhiều quan điểm với nhau.
Đối với chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Mễ Kỷ Hỏa không tiện nhắc lại, bởi vì ông ta chắc chắn một điều là giữa Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên có thỏa thuận ngầm gì đó, là chuyện giữa Hạ Tưởng và Trần Hạo Thiên, ông ta không tiện hỏi nhiều.
Sau khi tạm biệt Mễ Kỷ Hỏa, Hạ Tưởng vừa mới cho Đường Thiên Vân về nghỉ, một mình về nhà đang muốn nghỉ ngơi thì nhận được điện thoại của Nghiêm Tiểu Thì - Nghiêm Tiểu Thì một mình lặng lẽ đến Dương Thành, đang nghỉ tại sơn trang Bạch Vân.
- Tối nay cố nhân có đến hay không?
Nghiêm Tiểu Thì đầy thâm ý mời mọc.
Là một trong những người phụ nữ quan trọng trong cuộc đời Hạ Tưởng, Nghiêm Tiểu Thì luôn xuất hiện bất ngờ ở thời điểm Hạ Tưởng cần nhất, tấm lòng và tâm tư của cô, cũng là nguyên do khiến Hạ Tưởng vẫn vướng bận trong lòng.
Lúc chạy tới khách sạn mà Nghiêm Tiểu Thì nghỉ lại, thì đã là hơn 10 giờ tối, người đẹp Nghiêm Tiểu Thì sau khi tắm xong, xinh đẹp như hoa, vừa thấy Hạ Tưởng liền nhào vào trong lòng ngực hắn, thì thầm nói nhỏ:
- Tôi nhớ anh.
Đêm mùa xuân say mê, ôm người đẹp thơm ngát, mỗi một người đàn ông bề ngoài dáng vẻ kiên cường, đều có trái tim yếu mềm…Hạ Tưởng muốn tan vào.
Sau khi hòa tan qua đi, Hạ Tưởng mới biết được thì ra Nghiêm Tiểu Thì là từ thành phố Lỗ đến đây, hơn nữa Nghiêm Tiểu Thì còn mang đến một tin tức kinh người ở Tỉnh ủy tỉnh Tề - sở dĩ nói là kinh người, là từ góc độ của Nghiêm Tiểu Thì cho ra kết luận, khiến ý nghĩ của Hạ Tưởng càng rộng mở hơn.
Việc ở tỉnh Tề, sẽ tạo thành đòn tấn công trực tiếp đối với hành động chuyên nghiệp ở Lĩnh Nam!
/2185
|