Nếu chỉ theo nhiệt độ thời tiết bên ngoài mà phán đoán, thì hiện tại ở Dương Thành đã là đầu hạ. Nhiệt độ ban đêm đã trên 10 độ, ban ngày còn nhanh chóng lên đến gần 30 độ, phần lớn nam giới đều mặc áo cộc và phần đông nữ giới đã mặc váy.
Sau khi kết thúc hội nghị, trong gió xuân nhè nhẹ của ban đêm, cộng thêm một chút hơi nóng của đầu hạ, Hạ Tưởng về thẳng nhà.
Trong thời gian hội nghị, hắn hầu như không nói tiếng nào, cũng không trực tiếp nói chuyện với Khang Hiếu, cho đến tận lúc kết thúc, hắn mới nắm tay Khang Hiếu, nói một câu:
- Bảo trọng.
Khang Hiếu cũng chỉ thản nhiên mà đáp lại một câu:
- Cảm ơn Phó Bí thư Hạ quan tâm.
Sau đó, cả hai người gặp nhau thoáng qua, dều chỉ chào hỏi giống như hai người qua đường không liên quan đến nhau.
Hạ Tưởng hồn nhiên không thèm để ý tới thái độ của Khang Hiếu, hắn chỉ không muốn Khang Hiếu bị Ngô Hiểu Dương dùng làm trợ lực để đối phó với hắn. Nếu nói một cách cao thượng, là hắn không muốn thấy Khang Hiếu bị Ngô Hiểu Dương lấy làm kẻ chết thay, cuối cùng lại mượn gió bẻ măng.
Khang Hiếu có biết hắn là người đứng sau thúc đẩy mọi chuyện hay không cũng không quan trọng, có biết ơn hắn hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là, hy vọng chuyến đi Bắc Kinh của Khang Hiếu có thể đạt được hiệu quả như mong đợi.
Vừa về đến nhà, Hạ Tưởng liền mở của sổ ra, hít vào một chút không khí trong lành. Trong nhà chỉ có một người, quả thật có hơi cô quạnh, cũng may hắn đã có thói quen một mình thưởng trà, trở mình một chút, đang muốn mở máy tính ra, thì có điện thoại đến.
Là điện thoại của Diệp Thiên Nam.
- Vừa rồi tôi có nói chuyện với Khang Hiếu, anh ta đối với chuyện của Ngô Hiểu Dương… rất có lòng tin.
Diệp Thiên Nam nói không rõ ràng, nhưng Hạ Tưởng lại nghe hiểu được. Cái gọi là chuyện của Ngô Hiểu Dương, tự nhiên chính là ám chỉ chuyện Ngô Hiểu Dương bị rớt đài.
- Tuy nhiên…
Diệp Thiên Nam nói tiếp.
- Tôi vẫn cảm thấy Khang Hiếu và Mã Vị có chỗ tương tự.
Diệp Thiên Nam đủ xảo trá, âm thầm chế nhạo Khang Hiếu nói quá sự thật, không thể trọng dụng.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Nói xấu sau lưng người khác là không tốt. Nói trở lại, Phó chủ tịch tỉnh Khang cũng không phải là đồng minh của chúng ta.
Lại đột nhiên dừng lại, nói đến Ngô Hiểu Dương.
- Ít nhất, chuyến đi Bắc Kinh của Phó chủ tịch tỉnh Khang đã giúp chúng ta tranh thủ được một chút thời gian hòa hoãn quý giá, cũng khiến tình thế ngắn lại trong vòng một tuần. Thời gian một tuần sẽ trôi qua rất nhanh…
Ý ban đầu của Hạ Tưởng kỳ thật chính là nói mặc kệ như thế nào, Khang Hiếu đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của y, khẳng định đáng giá. Nhưng Diệp Thiên Nam lại lý giải không đúng, cho rằng Hạ Tưởng ám chỉ Khang Hiếu đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử, có thể qua cầu rút ván…
Sự tình, lại một lần nữa lệch khỏi quỹ đạo mà Hạ Tưởng đã dự liệu.
Kỳ thật, sau khi kết thúc, cho dù Diệp Thiên Nam không một cước thúc đẩy Khang Hiếu đi về phía trước, thì toàn bộ những gì mà Khang Hiếu đã làm trong chuyến đi Bắc Kinh lần này sau khi bị Ngô Hiểu Dương biết được, Khang Hiếu cũng sẽ bị Ngô Hiểu Dương coi là mối họa số một trong lòng!
Bỏ điện thoại, Hạ Tưởng suy nghĩ mọi việc trong chốc lát mới mở máy tính lên.
Vừa khởi động máy, đã phát hiện Cổ Ngọc, Vệ Tân và Nghiêm Tiểu Thì đều đang online. Tuy nhiên, tuy rằng các cô đều online nhưng không một ai chủ động nói chuyện với hắn, nhưng lại có một người không ngờ tới gửi lời nhắn cho hắn.
Là Hoa Nhài Vàng.
Hoa Nhài Vàng, Bạc đều add nick QQ của Hạ Tưởng, add khi nào thì Hạ Tưởng không có ấn tượng, hắn nhớ dường như sau khi add thì cũng chưa từng nói chuyện, giống như không có lời nào để nói đúng hơn.
Có lẽ là do khoảng các không gian quá xa khiến cho tình cảm của hắn với Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng trở nên xa cách, lại có lẽ là do hắn và Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng chưa từng chân chính đến gần. Tóm lại, đối với hai chị em Hoa này, Hạ Tưởng cảm thấy rất phức tạp, không nói lên lời.
Hoa Nhài Vàng gửi lời nhắn rất sâu sắc:
- Hạ Tưởng, em và em gái sang Thụy Sĩ du học đã được ba năm, sang năm sẽ tốt nghiệp về nước. Trong ba năm qua, có rất nhiều người theo đuổi em và em gái, trong đó có rất nhiều người vô cùng xuất sắc, thậm chí còn có cả Hoàng tử của một nước nhỏ. Chỉ tiếc, em và em gái đều không động lòng. Em không biết có phải chị em em đều làm một chuyện vô cùng ngốc nghếch hay không, lần này đến lần khác chờ đợi trong vô vọng, chỉ là muốn nói với anh. Có lẽ anh rất ít khi nghĩ đến bọn em nhưng bọn em lại không có ngày nào là không nhắc tới anh!
Thời điểm gửi tin nhắn là từ mấy tiếng trước, avatar của Hoa Nhài Vàng cũng đã mờ đi, hiên nhiên là đã offline.
Hạ Tưởng đóng khung đối thoại lại, không trả lời. Có lẽ không trả lời lại chính là câu trả lời tốt nhất, hơn nữa hắn quả thật cũng không biết nói gì. Chỗ quay về tốt nhất dành cho Hoa Nhài Vàng, Bạc đều không ở trên người hắn.
Trước hết tốt nhất là nên lạnh nhạt.
Đã lâu không liên lạc với Vệ Tân, Hạ Tưởng liền chủ động nói chuyện với Vệ Tân.
- Gần đây có khỏe không?
- Vẫn tốt, anh thế nào?
Vệ Tân lập tức trả lời lại, Hạ Tưởng cũng biết, nick QQ của cô không có mấy người biết, hơn nữa lấy tính cách của cô mà nói thì cô cũng không phải là người thích nói chuyện phiếm.
- Gần đây kinh doanh thế nào?
Hạ Tưởng lại hỏi.
- Kinh doanh cũng không tệ lắm, nghiệp vụ tăng nhanh, Tiểu Phàm rất có năng lực, hiện tại cô ấy có một góc trời riêng.
Từ những hàng chữ đó có thể thấy được sự hưng phấn của Vệ Tân.
Hạ Tưởng cũng vui mừng:
- Phải chú ý thân thể, đừng để bản thân quá mệt nhọc. Đúng rồi, sức khỏe của em không có vấn đề gì chứ?
Trong người Vệ Tân có bệnh không tiện nói ra vẫn là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn. Có lẽ, sẽ có một ngày Vệ Tân sẽ đột ngột bỏ hắn mà đi nhưng hắn sẽ không thể tin được bản thân có chịu được thời khắc đó không.
- Không có việc gì. Anh yên tâm, vẫn tốt lắm. Em mệnh không dài nhưng ít nhất cũng sẽ ở bên anh 20 năm. 20 năm sau, đợi khi anh già rồi, con cháu đầy đàn, em cũng già rồi, cũng không vì tuổi già sức yếu mà đột nhiên chào tạm biệt, cũng là chuyện tốt, có phải hay không?
Từ xưa người đẹp cùng tướng tài, đều không được sống lâu… Tuy là nói như vậy nhưng lời lẽ trêu chọc của Vệ Tân lại khiến cho Hạ Tưởng có một nỗi thương cảm không hiểu được.
Đời người vội vã, trên đời gặp người, biết người quả thực không ít, nhưng người có thể chân chính cùng đi đến hết đời lại hỏi có thể có được mấy người? Nếu Hạ Tưởng chỉ có thể lựa chọn 3 người cùng đi với hắn đến hết đời, hắn sẽ không do dự mà lựa chọn Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm và…Vệ Tân.
Có lẽ, như thế sẽ là không công bằng với người khác nhưng Hạ Tưởng cảm thấy, ngoại trừ Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, những người con gái khác đều có nơi chốn thuộc về mình, chỉ duy nhất Vệ Tân không có.
Ngày hôm sau, tin Khang Hiếu xuất hiện ở Tỉnh ủy liền truyền ra bên ngoài. Bên trong Tỉnh ủy, đều có bàn luận. Có người đồn Khang Hiếu đến trốn ở một đại sứ quán nào đó, có người lại nói Khang Hiếu hẳn là tới Bắc Kinh tố cáo rồi. Nhưng tố cáo ai? Đương nhiên là Hạ Tưởng.
Cũng có người nói, Khang Hiếu kỳ thật là cùng Ngô Hiểu Dương mưu đồ bí mật…Cứ như vậy, lời đồn từ bốn phía nổi lên, chưa thể kết luận được.
Mà song song trong lúc đó, người có tâm đều chú ý tới một tình huống dị thường ở ngoài kia. Ba ngày lục soát toàn thành, sau khi Khang Hiếu trở về, lại kết thúc lặng yên không một tiếng động, giống như việc Khang Hiếu trở về giống như một tín hiệu nào đó, hay là, việc Khang Hiếu mất tích và việc lục soát toàn thành có liên quan gì đó đến nhau?
Chân tướng thật sự vĩnh viễn chỉ nằm trong tay của một số ít người, mọi lời đồn đại xôn xao ở Tỉnh ủy, mặc kệ là ly kỳ hay không xác thực như thế nào, đều không có người ra mặt sửa lại, cũng không có người lên tiếng ngăn lại, dù sao ai thích nói gì thì nói, Lãnh đạo Tỉnh ủy cũng không có trách nhiệm này, từ chối cho ý kiến, Tỉnh ủy lại khôi phục lại sự yên bình như trước.
Nếu nói việc Khang Hiếu mất tích và việc lục soát toàn bộ Dương Thành đã khiến rất nhiều người cảm thấy như là cơn gió trước trời giông, thì chuyện Khang Hiếu trở về và chuyện lặng yên kết thúc việc lục soát toàn thành lại giống như một cơn mưa xuất hiện bất ngờ, gột rửa một chút oi bức và ẩm ướt của Dương Thành.
Cơn giông bão trước đó tới một cách nhanh chóng, hiện tại trong nháy mắt đã khôi phục vẻ tĩnh lặng thường ngày, khiến một số người khó có thể thích ứng, chẳng lẽ lại nói, sự việc cứ như vậy mà kết thúc sao?
Đến ngay cả Khang Hiếu cũng cho rằng, sự việc đã đến lúc kết thúc, Ngô Hiểu Dương đâu còn có thể gây sóng gió gì nữa? Chỉ còn thời gian chưa tới một tuần, Ngô Hiểu Dương hiện tại đã sức cùng lực kiệt, thời gian vài ngày, hẳn là đủ để cho y sắp xếp hậu sự ổn thỏa.
Khang Hiếu thậm chí còn đắc ý cười một trận, Ngô Hiểu Dương còn muốn giở thủ đoạn sau lưng y sao? May mà có Diệp Thiên Nam nhắc nhở, mới khiến y hiểu được tính nghiêm trọng của tình huống, nói cái gì thì cũng phải cảm tạ Diệp Thiên Nam trước mới được. Nghĩ đến việc này, y liền chủ động gọi điện thoại cho Diệp Thiên Nam:
- Thiên Nam, tối nay ngồi cùng nhau nhé? Tôi chủ trì!
Dựa vào thứ hạng, Khang Hiếu cao hơn rất nhiều so với Diệp Thiên Nam, y mời khách, đối với Diệp Thiên Nam mà nói đúng là có thể diện rất lớn.
Diệp Thiên Nam đang muốn giao thiệp cùng Khang Hiếu thêm một chút, muốn ở thời điểm cuối cùng mà lửa cháy đổ thêm dầu. Ưu điểm lớn nhất của đồng chí Diệp Thiên Nam đó là e sợ thiên hạ không loạn, vừa nghe thấy Khang Hiếu chủ động dâng tới cửa, y tự nhiên đúng là cầu còn không được:
- Đâu dám để Phó chủ tịch tỉnh Khang mời khách, tôi mời.
- Không phải khách sáo, Thiên Nam, sau này, tôi với anh chính là bạn bè.
- Đùng vậy. Cùng ngồi xuống trước rồi nói sau, ai mời chẳng giống nhau?
Ai mời ai, tuy cùng là ăn cơm, nhưng ý nghĩa lại vô cùng khác biệt. Điều Khang Hiếu không biết chính là, đây là lần đầu tiên y cùng ngồi ăn cơm với Diệp Thiên Nam, cũng là lần cuối cùng.
Khang Hiếu và Diệp Thiên Nam cùng nhau ăn cơm, Hạ Tưởng cũng không biết, buổi tối hắn cũng có chuyện xã giao, cùng Hướng Dân Tân, Đường Thiên Vân, gặp gỡ với Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, là để chuẩn bị vẹn toàn cho thời khắc cuối cùng.
Trên đường, Đường Thiên Vân nhớ ra điều gì, kinh ngạc hỏi một câu:
- Gần đây, Trương Lực khiêm tốn hơn rất nhiều, hơn nữa động một chút là lại vội vàng rời khỏi, không để tâm làm việc giống như trước kia… anh ta có chỗ nào không đúng vậy?
Hạ Tưởng đúng là không chú ý tới sự biến đổi của Trương Lực, ngay cả hướng đi của Quý Như Lan cũng không để ý, nghe Đường Thiên Vân nhắc tới liền tỉnh ra, hắn nghĩ lại cẩn thận, cũng quả thật là Trương Lực từ khi bị hắn phê bình ở biệt thự bên hồ, thì đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng những Trương Lực thay đổi không ít, dường như Quý Như Lan cũng giống như lời của ông cụ Quý, đã có thể yên tâm hơn, giống như một cô bé vốn điêu ngoa bốc đồng, nay nháy mắt liền biến thành thục nữ dịu dàng hiền thục, cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là không thể tin được.
Không tin cũng phải bỏ mặc, dù sao, chuyện của Ngô Hiểu Dương mấy ngày nữa sẽ kết thúc, phỏng chừng là Quý Như Lan cũng thế, Trương Lực cũng vậy, cũng sẽ không quá phiền toái.
Sau lại nói, cho dù Quý Như Lan và Trương Lực muốn làm gì thì cũng không có thời gian mà ung dung sắp xếp.
Gặp mặt Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, Hạ Tưởng phát hiện bầu không khí có chút bất thường. Hứa Quan Hoa thì còn tốt, tuy có chút tức giận nhưng vẫn có thể khắc chế, nhưng Mộc Phong thì lại có vẻ mặt tức giận không thể lấn át.
- Phó Bí thư Hạ, sự việc chỉ sợ không được tốt, Ngô Hiểu Dương muốn tử chiến đến cùng.
Mộc Phong bất mãn liếc Hứa Quan Hoa một cái.
- Lúc trước, rõ ràng đang có một cơ hội tốt có thể hành động thuận lợi, Hứa tướng quân lại cố tình không cho, kết quả là bỏ lỡ cơ hội. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể bị động ứng chiến, hơn nữa, nói một cách khó nghe, xem chừng còn không thể chống đỡ được…
Sau khi kết thúc hội nghị, trong gió xuân nhè nhẹ của ban đêm, cộng thêm một chút hơi nóng của đầu hạ, Hạ Tưởng về thẳng nhà.
Trong thời gian hội nghị, hắn hầu như không nói tiếng nào, cũng không trực tiếp nói chuyện với Khang Hiếu, cho đến tận lúc kết thúc, hắn mới nắm tay Khang Hiếu, nói một câu:
- Bảo trọng.
Khang Hiếu cũng chỉ thản nhiên mà đáp lại một câu:
- Cảm ơn Phó Bí thư Hạ quan tâm.
Sau đó, cả hai người gặp nhau thoáng qua, dều chỉ chào hỏi giống như hai người qua đường không liên quan đến nhau.
Hạ Tưởng hồn nhiên không thèm để ý tới thái độ của Khang Hiếu, hắn chỉ không muốn Khang Hiếu bị Ngô Hiểu Dương dùng làm trợ lực để đối phó với hắn. Nếu nói một cách cao thượng, là hắn không muốn thấy Khang Hiếu bị Ngô Hiểu Dương lấy làm kẻ chết thay, cuối cùng lại mượn gió bẻ măng.
Khang Hiếu có biết hắn là người đứng sau thúc đẩy mọi chuyện hay không cũng không quan trọng, có biết ơn hắn hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là, hy vọng chuyến đi Bắc Kinh của Khang Hiếu có thể đạt được hiệu quả như mong đợi.
Vừa về đến nhà, Hạ Tưởng liền mở của sổ ra, hít vào một chút không khí trong lành. Trong nhà chỉ có một người, quả thật có hơi cô quạnh, cũng may hắn đã có thói quen một mình thưởng trà, trở mình một chút, đang muốn mở máy tính ra, thì có điện thoại đến.
Là điện thoại của Diệp Thiên Nam.
- Vừa rồi tôi có nói chuyện với Khang Hiếu, anh ta đối với chuyện của Ngô Hiểu Dương… rất có lòng tin.
Diệp Thiên Nam nói không rõ ràng, nhưng Hạ Tưởng lại nghe hiểu được. Cái gọi là chuyện của Ngô Hiểu Dương, tự nhiên chính là ám chỉ chuyện Ngô Hiểu Dương bị rớt đài.
- Tuy nhiên…
Diệp Thiên Nam nói tiếp.
- Tôi vẫn cảm thấy Khang Hiếu và Mã Vị có chỗ tương tự.
Diệp Thiên Nam đủ xảo trá, âm thầm chế nhạo Khang Hiếu nói quá sự thật, không thể trọng dụng.
Hạ Tưởng mỉm cười:
- Nói xấu sau lưng người khác là không tốt. Nói trở lại, Phó chủ tịch tỉnh Khang cũng không phải là đồng minh của chúng ta.
Lại đột nhiên dừng lại, nói đến Ngô Hiểu Dương.
- Ít nhất, chuyến đi Bắc Kinh của Phó chủ tịch tỉnh Khang đã giúp chúng ta tranh thủ được một chút thời gian hòa hoãn quý giá, cũng khiến tình thế ngắn lại trong vòng một tuần. Thời gian một tuần sẽ trôi qua rất nhanh…
Ý ban đầu của Hạ Tưởng kỳ thật chính là nói mặc kệ như thế nào, Khang Hiếu đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của y, khẳng định đáng giá. Nhưng Diệp Thiên Nam lại lý giải không đúng, cho rằng Hạ Tưởng ám chỉ Khang Hiếu đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử, có thể qua cầu rút ván…
Sự tình, lại một lần nữa lệch khỏi quỹ đạo mà Hạ Tưởng đã dự liệu.
Kỳ thật, sau khi kết thúc, cho dù Diệp Thiên Nam không một cước thúc đẩy Khang Hiếu đi về phía trước, thì toàn bộ những gì mà Khang Hiếu đã làm trong chuyến đi Bắc Kinh lần này sau khi bị Ngô Hiểu Dương biết được, Khang Hiếu cũng sẽ bị Ngô Hiểu Dương coi là mối họa số một trong lòng!
Bỏ điện thoại, Hạ Tưởng suy nghĩ mọi việc trong chốc lát mới mở máy tính lên.
Vừa khởi động máy, đã phát hiện Cổ Ngọc, Vệ Tân và Nghiêm Tiểu Thì đều đang online. Tuy nhiên, tuy rằng các cô đều online nhưng không một ai chủ động nói chuyện với hắn, nhưng lại có một người không ngờ tới gửi lời nhắn cho hắn.
Là Hoa Nhài Vàng.
Hoa Nhài Vàng, Bạc đều add nick QQ của Hạ Tưởng, add khi nào thì Hạ Tưởng không có ấn tượng, hắn nhớ dường như sau khi add thì cũng chưa từng nói chuyện, giống như không có lời nào để nói đúng hơn.
Có lẽ là do khoảng các không gian quá xa khiến cho tình cảm của hắn với Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng trở nên xa cách, lại có lẽ là do hắn và Hoa Nhài Vàng, Bạc cũng chưa từng chân chính đến gần. Tóm lại, đối với hai chị em Hoa này, Hạ Tưởng cảm thấy rất phức tạp, không nói lên lời.
Hoa Nhài Vàng gửi lời nhắn rất sâu sắc:
- Hạ Tưởng, em và em gái sang Thụy Sĩ du học đã được ba năm, sang năm sẽ tốt nghiệp về nước. Trong ba năm qua, có rất nhiều người theo đuổi em và em gái, trong đó có rất nhiều người vô cùng xuất sắc, thậm chí còn có cả Hoàng tử của một nước nhỏ. Chỉ tiếc, em và em gái đều không động lòng. Em không biết có phải chị em em đều làm một chuyện vô cùng ngốc nghếch hay không, lần này đến lần khác chờ đợi trong vô vọng, chỉ là muốn nói với anh. Có lẽ anh rất ít khi nghĩ đến bọn em nhưng bọn em lại không có ngày nào là không nhắc tới anh!
Thời điểm gửi tin nhắn là từ mấy tiếng trước, avatar của Hoa Nhài Vàng cũng đã mờ đi, hiên nhiên là đã offline.
Hạ Tưởng đóng khung đối thoại lại, không trả lời. Có lẽ không trả lời lại chính là câu trả lời tốt nhất, hơn nữa hắn quả thật cũng không biết nói gì. Chỗ quay về tốt nhất dành cho Hoa Nhài Vàng, Bạc đều không ở trên người hắn.
Trước hết tốt nhất là nên lạnh nhạt.
Đã lâu không liên lạc với Vệ Tân, Hạ Tưởng liền chủ động nói chuyện với Vệ Tân.
- Gần đây có khỏe không?
- Vẫn tốt, anh thế nào?
Vệ Tân lập tức trả lời lại, Hạ Tưởng cũng biết, nick QQ của cô không có mấy người biết, hơn nữa lấy tính cách của cô mà nói thì cô cũng không phải là người thích nói chuyện phiếm.
- Gần đây kinh doanh thế nào?
Hạ Tưởng lại hỏi.
- Kinh doanh cũng không tệ lắm, nghiệp vụ tăng nhanh, Tiểu Phàm rất có năng lực, hiện tại cô ấy có một góc trời riêng.
Từ những hàng chữ đó có thể thấy được sự hưng phấn của Vệ Tân.
Hạ Tưởng cũng vui mừng:
- Phải chú ý thân thể, đừng để bản thân quá mệt nhọc. Đúng rồi, sức khỏe của em không có vấn đề gì chứ?
Trong người Vệ Tân có bệnh không tiện nói ra vẫn là nỗi đau vĩnh viễn trong lòng hắn. Có lẽ, sẽ có một ngày Vệ Tân sẽ đột ngột bỏ hắn mà đi nhưng hắn sẽ không thể tin được bản thân có chịu được thời khắc đó không.
- Không có việc gì. Anh yên tâm, vẫn tốt lắm. Em mệnh không dài nhưng ít nhất cũng sẽ ở bên anh 20 năm. 20 năm sau, đợi khi anh già rồi, con cháu đầy đàn, em cũng già rồi, cũng không vì tuổi già sức yếu mà đột nhiên chào tạm biệt, cũng là chuyện tốt, có phải hay không?
Từ xưa người đẹp cùng tướng tài, đều không được sống lâu… Tuy là nói như vậy nhưng lời lẽ trêu chọc của Vệ Tân lại khiến cho Hạ Tưởng có một nỗi thương cảm không hiểu được.
Đời người vội vã, trên đời gặp người, biết người quả thực không ít, nhưng người có thể chân chính cùng đi đến hết đời lại hỏi có thể có được mấy người? Nếu Hạ Tưởng chỉ có thể lựa chọn 3 người cùng đi với hắn đến hết đời, hắn sẽ không do dự mà lựa chọn Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm và…Vệ Tân.
Có lẽ, như thế sẽ là không công bằng với người khác nhưng Hạ Tưởng cảm thấy, ngoại trừ Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm, những người con gái khác đều có nơi chốn thuộc về mình, chỉ duy nhất Vệ Tân không có.
Ngày hôm sau, tin Khang Hiếu xuất hiện ở Tỉnh ủy liền truyền ra bên ngoài. Bên trong Tỉnh ủy, đều có bàn luận. Có người đồn Khang Hiếu đến trốn ở một đại sứ quán nào đó, có người lại nói Khang Hiếu hẳn là tới Bắc Kinh tố cáo rồi. Nhưng tố cáo ai? Đương nhiên là Hạ Tưởng.
Cũng có người nói, Khang Hiếu kỳ thật là cùng Ngô Hiểu Dương mưu đồ bí mật…Cứ như vậy, lời đồn từ bốn phía nổi lên, chưa thể kết luận được.
Mà song song trong lúc đó, người có tâm đều chú ý tới một tình huống dị thường ở ngoài kia. Ba ngày lục soát toàn thành, sau khi Khang Hiếu trở về, lại kết thúc lặng yên không một tiếng động, giống như việc Khang Hiếu trở về giống như một tín hiệu nào đó, hay là, việc Khang Hiếu mất tích và việc lục soát toàn thành có liên quan gì đó đến nhau?
Chân tướng thật sự vĩnh viễn chỉ nằm trong tay của một số ít người, mọi lời đồn đại xôn xao ở Tỉnh ủy, mặc kệ là ly kỳ hay không xác thực như thế nào, đều không có người ra mặt sửa lại, cũng không có người lên tiếng ngăn lại, dù sao ai thích nói gì thì nói, Lãnh đạo Tỉnh ủy cũng không có trách nhiệm này, từ chối cho ý kiến, Tỉnh ủy lại khôi phục lại sự yên bình như trước.
Nếu nói việc Khang Hiếu mất tích và việc lục soát toàn bộ Dương Thành đã khiến rất nhiều người cảm thấy như là cơn gió trước trời giông, thì chuyện Khang Hiếu trở về và chuyện lặng yên kết thúc việc lục soát toàn thành lại giống như một cơn mưa xuất hiện bất ngờ, gột rửa một chút oi bức và ẩm ướt của Dương Thành.
Cơn giông bão trước đó tới một cách nhanh chóng, hiện tại trong nháy mắt đã khôi phục vẻ tĩnh lặng thường ngày, khiến một số người khó có thể thích ứng, chẳng lẽ lại nói, sự việc cứ như vậy mà kết thúc sao?
Đến ngay cả Khang Hiếu cũng cho rằng, sự việc đã đến lúc kết thúc, Ngô Hiểu Dương đâu còn có thể gây sóng gió gì nữa? Chỉ còn thời gian chưa tới một tuần, Ngô Hiểu Dương hiện tại đã sức cùng lực kiệt, thời gian vài ngày, hẳn là đủ để cho y sắp xếp hậu sự ổn thỏa.
Khang Hiếu thậm chí còn đắc ý cười một trận, Ngô Hiểu Dương còn muốn giở thủ đoạn sau lưng y sao? May mà có Diệp Thiên Nam nhắc nhở, mới khiến y hiểu được tính nghiêm trọng của tình huống, nói cái gì thì cũng phải cảm tạ Diệp Thiên Nam trước mới được. Nghĩ đến việc này, y liền chủ động gọi điện thoại cho Diệp Thiên Nam:
- Thiên Nam, tối nay ngồi cùng nhau nhé? Tôi chủ trì!
Dựa vào thứ hạng, Khang Hiếu cao hơn rất nhiều so với Diệp Thiên Nam, y mời khách, đối với Diệp Thiên Nam mà nói đúng là có thể diện rất lớn.
Diệp Thiên Nam đang muốn giao thiệp cùng Khang Hiếu thêm một chút, muốn ở thời điểm cuối cùng mà lửa cháy đổ thêm dầu. Ưu điểm lớn nhất của đồng chí Diệp Thiên Nam đó là e sợ thiên hạ không loạn, vừa nghe thấy Khang Hiếu chủ động dâng tới cửa, y tự nhiên đúng là cầu còn không được:
- Đâu dám để Phó chủ tịch tỉnh Khang mời khách, tôi mời.
- Không phải khách sáo, Thiên Nam, sau này, tôi với anh chính là bạn bè.
- Đùng vậy. Cùng ngồi xuống trước rồi nói sau, ai mời chẳng giống nhau?
Ai mời ai, tuy cùng là ăn cơm, nhưng ý nghĩa lại vô cùng khác biệt. Điều Khang Hiếu không biết chính là, đây là lần đầu tiên y cùng ngồi ăn cơm với Diệp Thiên Nam, cũng là lần cuối cùng.
Khang Hiếu và Diệp Thiên Nam cùng nhau ăn cơm, Hạ Tưởng cũng không biết, buổi tối hắn cũng có chuyện xã giao, cùng Hướng Dân Tân, Đường Thiên Vân, gặp gỡ với Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, là để chuẩn bị vẹn toàn cho thời khắc cuối cùng.
Trên đường, Đường Thiên Vân nhớ ra điều gì, kinh ngạc hỏi một câu:
- Gần đây, Trương Lực khiêm tốn hơn rất nhiều, hơn nữa động một chút là lại vội vàng rời khỏi, không để tâm làm việc giống như trước kia… anh ta có chỗ nào không đúng vậy?
Hạ Tưởng đúng là không chú ý tới sự biến đổi của Trương Lực, ngay cả hướng đi của Quý Như Lan cũng không để ý, nghe Đường Thiên Vân nhắc tới liền tỉnh ra, hắn nghĩ lại cẩn thận, cũng quả thật là Trương Lực từ khi bị hắn phê bình ở biệt thự bên hồ, thì đã thay đổi rất nhiều.
Chẳng những Trương Lực thay đổi không ít, dường như Quý Như Lan cũng giống như lời của ông cụ Quý, đã có thể yên tâm hơn, giống như một cô bé vốn điêu ngoa bốc đồng, nay nháy mắt liền biến thành thục nữ dịu dàng hiền thục, cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là không thể tin được.
Không tin cũng phải bỏ mặc, dù sao, chuyện của Ngô Hiểu Dương mấy ngày nữa sẽ kết thúc, phỏng chừng là Quý Như Lan cũng thế, Trương Lực cũng vậy, cũng sẽ không quá phiền toái.
Sau lại nói, cho dù Quý Như Lan và Trương Lực muốn làm gì thì cũng không có thời gian mà ung dung sắp xếp.
Gặp mặt Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, Hạ Tưởng phát hiện bầu không khí có chút bất thường. Hứa Quan Hoa thì còn tốt, tuy có chút tức giận nhưng vẫn có thể khắc chế, nhưng Mộc Phong thì lại có vẻ mặt tức giận không thể lấn át.
- Phó Bí thư Hạ, sự việc chỉ sợ không được tốt, Ngô Hiểu Dương muốn tử chiến đến cùng.
Mộc Phong bất mãn liếc Hứa Quan Hoa một cái.
- Lúc trước, rõ ràng đang có một cơ hội tốt có thể hành động thuận lợi, Hứa tướng quân lại cố tình không cho, kết quả là bỏ lỡ cơ hội. Hiện tại, chúng ta chỉ có thể bị động ứng chiến, hơn nữa, nói một cách khó nghe, xem chừng còn không thể chống đỡ được…
/2185
|