Hội nghị khẩn cấp của Tỉnh ủy Lĩnh Nam đã họp được bốn tiếng đồng hồ.
Thông thường một lần hội nghị họp khoảng hai tiếng, nếu họp tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Lực tập trung của một người là có giới hạn, sự chú ý đối với một việc nào đó chỉ hai tiếng đã là cực hạn. Quá hai tiếng lực chú ý sẽ sụt giảm nghiêm trọng, thậm chí sẽ sinh ra tâm lý chống đối.
Trần Hạo Thiên nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam tới nay, hôm nay vẫn là lần đầu triển khai một buổi họp kéo dài đến thế.
Trong phòng hội nghị, ai nấy đều vẻ mặt nghiêm túc.
Mễ Kỷ Hỏa vẻ mặt lạnh lùng. Từ khi hắn nhậm chức Chủ tịch tỉnh tới nay, lần đầu tiên ở trước mặt mọi người tỏ ra uy nghiêm như vậy.
Những người khác cũng là vẻ mặt nghiêm túc, không phải bởi vì phòng họp hôm nay có thêm một vị lãnh đạo Trung ương Cổ Thu Thật, mà là bởi vì phòng họp thiếu mất hai người: Hạ Tưởng và Khang Hiếu.
Hạ Tưởng hôn mê bất tỉnh, Khang Hiếu thiệt mạng bỏ mình, Ngô Hiểu Dương bị ám sát. Hung thủ là Trương Lực, thư ký tiền nhiệm của Chủ tịch tỉnh. Việc Mễ Kỷ Hỏa thay đổi thư ký, Tỉnh ủy người người đều biết, dù chưa chính thức đổi người nhưng cũng đã sắp trở thành sự thật. Hơn nữa vụ bạo loạn của Hoa Vô Khuyết chẳng những tạo nên vụ thảm án khiến Quý Như Lan và Hạ Tưởng một chết một trọng thương, còn kéo theo gia tộc Quý vào vũng lầy. Hàng loạt sự tình kinh hãi kéo đến khiến ai nấy hoa cả mắt, gần như không thể tiêu hóa nổi lượng tin tức khổng lồ và chân tướng khiến người khiếp sợ đó.
Ngô Hiểu Dương ngông cuồng đến mức ấy!
Những người ngồi đây tất cả đều là cán bộ cấp cao, trong lòng hiểu rõ những năm gần đây quân đội cấp cao phát triển vững mạnh, thậm chí khiến Trung ương cũng nhượng bộ ba phần. Việc buôn lậu đổ bể, Tùng Sinh cùng những người không nghe Trung ương chỉ huy tự làm theo ý mình. Năm đó, tuy rằng sau khi người lãnh đạo mới đến nhậm chức, do quân đội không nghe điều khiển, nên đã đưa ra một mệnh lệnh, trong vòng một đêm xử bắn hơn mười vị tướng quân, chấn động một thời. Cho dù như vậy, nhưng sau vị Tổng sư trưởng ấy, không còn người nào có thể hoàn toàn điều khiển quân đội.
Kẻ giống như Ngô Hiểu Dương dám trực tiếp hạ lệnh ám sát quan lớn cấp cao của Tỉnh cũng không phải là không có, có điều phía quân đội luôn cư xử cứng rắn, càn quấy đến mức này cũng chỉ duy nhất có gã. Dù tuyệt vọng vì cái chết của con trai và tiền đồ bị hủy, nhưng cuối cùng lại lạc lối tạo nên sai lầm đến vậy, vẫn là khiến mọi người kinh sợ!
Ngô Hiểu Dương vì sao bị Trương Lực đâm liên tiếp bảy nhát, bí ẩn trong đó, những vị có mặt ở đây đều không rõ ràng. Nhưng không ít người âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng Trương Lực, cũng do Ngô Hiểu Dương ở Dương Thành rất không được lòng người. Rất nhiều người của Tỉnh ủy mặc dù không ác độc đến mức hy vọng gã mau chết, nhưng nghe tin gã suýt nữa thiệt mạng, vẫn là hả lòng hả dạ.
Chỉ tiếc rằng mạng của Ngô Hiểu Dương thật sự lớn, vậy mà không chết!
Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, cái chết của Khang Hiếu, chỉ sợ sẽ trôi vào biệt tăm. Dù sao Khang Hiếu bị bệnh chết, tuy rằng bệnh tình kỳ quái chết cũng lạ lùng, nhưng lấy lý do bệnh tim cũng có thể xong chuyện. Mấu chốt là Khang Hiếu nhiều ít cũng xem như nhân vật có chút tiếng tăm, chỉ có điều gã sinh không gặp thời lại chết yểu, nếu sau khi gã chết không phát sinh vụ của Hạ Tưởng và Quý Như Lan, có lẽ gã sẽ được đề cao, thậm chí có lẽ Trung ương còn phái người điều tra nguyên nhân khiến gã qua đời.
Hiện tại phát sinh vụ việc của Hạ Tưởng và Quý Như Lan, đồng chí Khang Hiếu bất hạnh qua đời cũng ít người biết đến. So sánh với Hạ Tưởng và Quý Như Lan, cái chết của gã chỉ có thể bị vô tình vùi lấp vào bụi trần lịch sử.
Không ngoài dự liệu, Cổ Thu Thật truyền đạt ba chỉ thị tinh thần của Trung ương.
Thứ nhất, đồng chí Khang Hiếu hết lòng vì công việc, bệnh chết khi đang công tác, Bộ Trung ương sẽ biểu dương.
Thứ hai, Ngô Hiểu Dương bị Trương Lực đâm trọng thương, thuộc về tai nạn và ân oán cá nhân, phải khống chế việc này trong một phạm vi nhất định, cấm bất luận đơn vị truyền thông nào đưa tin. Đồng thời, hy vọng Tỉnh ủy Lĩnh Nam cho người ra mặt, yêu cầu quân khu giao Trương Lực cho địa phương xử trí.
Thứ ba, Hạ Tưởng bị thương trong vụ này, nguyên nhân và hậu quả nghiêm trọng, hiện đang điều tra và đánh giá, bất luận kẻ nào cũng không được đưa ra nhận xét chủ quan nào với bên ngoài, người nào vi phạm sẽ bị xử trí theo kỷ luật Đảng.
Nếu nói hai quyết định trước còn nằm trong dự kiến của mọi người, vậy độ nghiêm khắc của quyết định cuối liền ra ngoài dự đoán của đại đa số người, khiến không ít người chấn động. Việc của Hạ Tưởng lên tới trình độ bị kỷ luật Đảng, có thể thấy được trên cấp cao có người muốn bảo hộ Hạ Tưởng mạnh đến cỡ nào.
Trì Bình Phàm và Lưu Kim Nam khẽ nhìn nhau, không hẹn mà cùng chung suy nghĩ. Nếu chẳng may Hạ Tưởng xảy ra chuyện gì, không biết Trung ương sẽ thịnh nộ giáng xuống quân khu Dương Thành cái gì, chẳng lẽ sẽ tái diễn màn xử bắn một lúc hơn mười vị tướng trong đêm như năm xưa.
Cổ Thu Thật không hề phô trương trước mặt Trần Hạo Thiên. Sau khi truyền đạt xong chỉ thị từ Trung ương, lập tức đem quyền phát ngôn giao lại cho Trần Hạo Thiên.
Trần Hạo Thiên trầm trọng nói:
- Lĩnh Nam phát sinh chuyện lớn, tôi khó chối được sai lầm này. Tôi đã tỏ rõ thái độ với Trung ương, sẽ chấp nhận bất kỳ hình thức xử phạt gì từ Trung ương. Nhưng trước khi Trung ương xử phạt tôi, chuyện ở Lĩnh Nam, còn phải có hồi kết.
- Cho dù là vụ của Hạ Tưởng, hay là vụ của Khang Hiếu hoặc Trương Lực, cả ba người đều quay quanh một nhân vật mấu chốt, chính là Ngô Hiểu Dương! Mặc kệ quân ủy giải thích thế nào, tôi cũng sẽ kiến nghị lên Trung ương, nghiêm trị Ngô Hiểu Dương, nghiêm túc chỉnh đốn quân khu Dương Thành. Bằng không, công tác của Tỉnh ủy Lĩnh Nam sẽ không phát triển được.
Giọng điệu của Trần Hạo Thiên cực kỳ bi phẫn, thanh âm đanh thép, nhất là câu nói cuối cùng, mãnh liệt mà đánh sâu vào lòng của mỗi người. Đảm nhiệm chức vụ ở Lĩnh Nam nhiều năm nhưng chưa từng xen vào sự vụ của quân đội, Ủy viên Trung ương Bộ Chính trị Trần Hạo Thiên vẫn luôn nhường nhịn Ngô Hiểu Dương, rốt cục đã cứng rắn, hơn nữa còn trực tiếp lấy danh nghĩa Tỉnh ủy Lĩnh Nam khiến Trung ương ra mặt nghiêm khắc quản thúc quân khu Dương Thành.
Cũng đồng nghĩa Trần Hạo Thiên không sợ tử chiến đến cùng cũng muốn đòi lại công bằng cho Hạ Tưởng.
Cổ Thu Thật cũng lập tức tỏ thái độ:
- Tôi cũng ủng hộ Bí thư Trần.
Hai gã Ủy viên Bộ Chính trị cùng chung tiếng nói, tin rằng cho dù là lãnh đạo quân ủy cũng sẽ cảm nhận được áp lực lớn lao!
Sau đó, Cổ Thu Thật đi vào văn phòng của Trần Hạo Thiên.
Cổ Thu Thật lo lắng khôn nguôi:
- Thương thế của Hạ Tưởng thế nào rồi?
Trần Hạo Thiên khẽ lắc đầu:
- Bây giờ còn không rõ lắm, bệnh viện vẫn chưa có tin tức.
Lời vừa nói xong, gã đột nhiên giận dữ ném mạnh quyển sách xuống đất:
- Ngô Hiểu Dương thật đáng hận, không vào Bắc Kinh tố cáo lão một trận, tôi thật có lỗi với Hạ Tưởng.
Trước đó, Trần Hạo Thiên đã nhận được mười mấy cuộc điện thoại. Vài cuộc trong đó là Ủy viên của Bộ Chính trị, quan chức cấp cao ở Tỉnh ủy bảy tám người, lại thêm ba vị lão gia Ngô, Khâu, Mai đích thân gọi điện tới, ông ta cảm thấy áp lực trên vai nặng đến nỗi gần như khó có thể gánh vác! Vậy cũng chưa tính, Cổ Thu Thật đích thân xuất hiện đại biểu rằng Tổng bí thư quý trọng Hạ Tưởng vô cùng, bằng không một tên Phó bí thư tỉnh ủy gặp chuyện không may, thế nào cũng sẽ không cần Cổ Thu Thật ra mặt.
Thậm chí văn phòng Quốc vụ cũng đã sớm gọi điện tới hỏi thăm thương tích của Hạ Tưởng. Tuy rằng không phải đích thân Thủ tướng tự mình gọi đến, Trần Hạo Thiên cũng hiểu rằng nhất định là ý của Thủ tướng.
Một mình Hạ Tưởng, tác động đến lòng của rất nhiều người.
Ông ta còn nghe nói, sau khi lão Cổ nghe Ngô Hiểu Dương gặp chuyện không may, lập tức đến quân ủy ngay trong đêm. Từ khi lão Cổ về hưu, gần như rất ít trực tiếp đến quân ủy tham dự hội nghị. Mà tin tức truyền đến tiếp theo là, sau khi lão Cổ tới quân ủy, biết được Hạ Tưởng bị thương trong lúc bạo loạn, tức khắc ngay tại quân ủy nổi trận lôi đình, mắng đến nỗi vài vị quân ủy lãnh đạo không ngóc đầu nổi, mặt đỏ tía tai cũng không dám phản bác lấy một câu.
Hổ tuy già nhưng oai phong vẫn còn, lão Cổ hễ tức giận, cho dù không phải quân ủy cấp cao trong hàng ngũ của ông ta ngày xưa cũng phải nhượng bộ ba bước.
- Tôi đi bệnh viện thăm Hạ Tưởng một chút.
Cổ Thu Thật thật sự không yên tâm:
- Không chính mắt trông thấy cậu ta, tôi trở về không báo cáo cho Bí thư Tổng được. Tổng Bí thư dặn dò mãi, nếu tôi chưa xác nhận thương thế của Hạ Tưởng đã trở về Bắc Kinh, ông ta khẳng định sẽ phê bình tôi.
Trần Hạo Thiên gật đầu:
- Cũng được, anh đến bệnh viện xem xem, tôi tiếp đãi mấy người bên quân ủy.
Sau khi người bên quân ủy đến, trước tiên khống chế thế cục của quân khu Dương Thành, sau đó lại cưỡng chế bắt đi Trương Lực từ tay Hứa Quan Hoa. Có điều Hứa Quan Hoa đã phái người âm thầm theo dõi một bước cũng không rời, sự an toàn của Trương Lực có thể tạm thời được đảm bảo.
Bởi vì sự tình quan trọng, liên quan đến Tỉnh ủy Lĩnh Nam, quân ủy nhất thiết phải bàn bạc với Tỉnh ủy, tiến hành dàn xếp giải quyết vụ Hạ Tưởng bị thương và Trương Lực ám sát Ngô Hiểu Dương. Dù sao Hạ Tưởng cũng là Phó bí thư tỉnh ủy, Phó bí thư tỉnh ủy bị thương, không phải chuyện nhỏ. Tuy rằng Trương Lực, kẻ đâm trọng thương Ngô Hiểu Dương cũng là người của Tỉnh ủy, nhưng gã dù sao cũng chỉ là một thư ký.
Tuy nhiên nói đi phải nói lại, Tỉnh ủy Lĩnh Nam chỉ bị thương một tên Phó bí thư tỉnh ủy, mà quân khu Dương Thành là một vị Tư lệnh trung tướng suýt bị giết chết. Nếu tính như thế, vẫn là quân đội chịu thiệt. Tin rằng sau khi quân ủy cấp cao đến Tỉnh ủy, không thể không cò kè với Trần Hạo Thiên, thậm chí có thể giương cung bạt kiếm.
- Hạo Thiên, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý, người quân đội tới, phỏng chừng sẽ không phân rõ phải trái. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Cổ Thu Thật nhắc nhở một câu.
- Tôi đang cả bụng lửa đây, cứ việc đến.
Trần Hạo Thiên tức giận đáp:
- Cho dù Tổng Chủ nhiệm Bộ chính trị đến cũng không sợ.
Cũng đúng, dựa theo xếp hạng trong Đảng, quân đội không mấy người có thể cao hơn Trần Hạo Thiên.
...
Cổ Thu Thật đi tới bệnh viện thăm hỏi Hạ Tưởng. Đơn giản gọn nhẹ, cũng không có xe cảnh sát mở đường bày ra oai phong của Ủy viên Bộ Chính trị, mà lặng lẽ xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Hạ Tưởng.
Rất nhiều người cũng không biết Cổ Thu Thật, chặn Cổ Thu Thật ở ngoài cửa. Vừa lúc Đường Thiên Vân nghe thấy tiếng động đi ra xem xét, nhìn thấy là Cổ Thu Thật xuất hiện, lập tức vừa mừng vừa sợ. Y biết Cổ Thu Thật rất quý Hạ Tưởng, liền như nhìn thấy người nhà, cái mũi chua xót:
- Bí thư Cổ, Phó Bí thư Hạ...
Cổ Thu Thật giật mình không ít. Theo tin tức mà gã biết được, Quý Như Lan thay Hạ Tưởng đỡ một nhát trí mạng, Hạ Tưởng cũng không bị thương nặng, vì sao nét mặt của Đường Thiên Vân lại giống như Hạ Tưởng bị trọng thương?
- Hạ Tưởng làm sao vậy?
Cổ Thu Thật dưới tình thế cấp bách, cũng không để ý thân phận, đẩy Đường Thiên Vân ra, trực tiếp xông thẳng vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Hạ Tưởng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, dường như rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Cổ Thu Thật vẻ mặt kinh hãi, Hạ Tưởng làm sao vậy? Gã đi nhanh bước đến trước giường, nhẹ giọng gọi:
- Hạ Tưởng...
Lời vừa nói xong, Hạ Tưởng bỗng nhiên mở mắt, lặng yên cười:
- Bí Thư Cổ, tôi cũng không phải là muốn dọa ngài, nhưng Ngô Hiểu Dương chưa chết, thương thế của tôi chỉ có thể đột nhiên chuyển biến nghiêm trọng...
Cổ Thu Thật hoảng sợ, oán trách nói:
- Cậu rốt cuộc có bị thương không? Phải nói thật, cậu gạt tôi, chẳng khác nào gạt Tổng bí thư.
Hạ Tưởng cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Cổ Thu Thật, mà nói ngược lại:
- Có bị thương hay không, thương thế rốt cuộc nghiêm trọng thế nào, còn phải nhờ Bí thư Cổ phối hợp với tôi diễn một màn kịch...
Cổ Thu Thật thoáng cái nghĩ thông suốt khúc mắc trong đó, hiểu ý khẽ cười:
- Đánh rắn dập đầu, vì dân trừ hại, cậu nói thế nào, tôi làm thế đó.
Bỗng nhiên lại nhớ đến điều gì:
- Quý Như Lan bây giờ...
Thông thường một lần hội nghị họp khoảng hai tiếng, nếu họp tiếp cũng không có ý nghĩa gì. Lực tập trung của một người là có giới hạn, sự chú ý đối với một việc nào đó chỉ hai tiếng đã là cực hạn. Quá hai tiếng lực chú ý sẽ sụt giảm nghiêm trọng, thậm chí sẽ sinh ra tâm lý chống đối.
Trần Hạo Thiên nhậm chức Bí thư Tỉnh ủy Lĩnh Nam tới nay, hôm nay vẫn là lần đầu triển khai một buổi họp kéo dài đến thế.
Trong phòng hội nghị, ai nấy đều vẻ mặt nghiêm túc.
Mễ Kỷ Hỏa vẻ mặt lạnh lùng. Từ khi hắn nhậm chức Chủ tịch tỉnh tới nay, lần đầu tiên ở trước mặt mọi người tỏ ra uy nghiêm như vậy.
Những người khác cũng là vẻ mặt nghiêm túc, không phải bởi vì phòng họp hôm nay có thêm một vị lãnh đạo Trung ương Cổ Thu Thật, mà là bởi vì phòng họp thiếu mất hai người: Hạ Tưởng và Khang Hiếu.
Hạ Tưởng hôn mê bất tỉnh, Khang Hiếu thiệt mạng bỏ mình, Ngô Hiểu Dương bị ám sát. Hung thủ là Trương Lực, thư ký tiền nhiệm của Chủ tịch tỉnh. Việc Mễ Kỷ Hỏa thay đổi thư ký, Tỉnh ủy người người đều biết, dù chưa chính thức đổi người nhưng cũng đã sắp trở thành sự thật. Hơn nữa vụ bạo loạn của Hoa Vô Khuyết chẳng những tạo nên vụ thảm án khiến Quý Như Lan và Hạ Tưởng một chết một trọng thương, còn kéo theo gia tộc Quý vào vũng lầy. Hàng loạt sự tình kinh hãi kéo đến khiến ai nấy hoa cả mắt, gần như không thể tiêu hóa nổi lượng tin tức khổng lồ và chân tướng khiến người khiếp sợ đó.
Ngô Hiểu Dương ngông cuồng đến mức ấy!
Những người ngồi đây tất cả đều là cán bộ cấp cao, trong lòng hiểu rõ những năm gần đây quân đội cấp cao phát triển vững mạnh, thậm chí khiến Trung ương cũng nhượng bộ ba phần. Việc buôn lậu đổ bể, Tùng Sinh cùng những người không nghe Trung ương chỉ huy tự làm theo ý mình. Năm đó, tuy rằng sau khi người lãnh đạo mới đến nhậm chức, do quân đội không nghe điều khiển, nên đã đưa ra một mệnh lệnh, trong vòng một đêm xử bắn hơn mười vị tướng quân, chấn động một thời. Cho dù như vậy, nhưng sau vị Tổng sư trưởng ấy, không còn người nào có thể hoàn toàn điều khiển quân đội.
Kẻ giống như Ngô Hiểu Dương dám trực tiếp hạ lệnh ám sát quan lớn cấp cao của Tỉnh cũng không phải là không có, có điều phía quân đội luôn cư xử cứng rắn, càn quấy đến mức này cũng chỉ duy nhất có gã. Dù tuyệt vọng vì cái chết của con trai và tiền đồ bị hủy, nhưng cuối cùng lại lạc lối tạo nên sai lầm đến vậy, vẫn là khiến mọi người kinh sợ!
Ngô Hiểu Dương vì sao bị Trương Lực đâm liên tiếp bảy nhát, bí ẩn trong đó, những vị có mặt ở đây đều không rõ ràng. Nhưng không ít người âm thầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng Trương Lực, cũng do Ngô Hiểu Dương ở Dương Thành rất không được lòng người. Rất nhiều người của Tỉnh ủy mặc dù không ác độc đến mức hy vọng gã mau chết, nhưng nghe tin gã suýt nữa thiệt mạng, vẫn là hả lòng hả dạ.
Chỉ tiếc rằng mạng của Ngô Hiểu Dương thật sự lớn, vậy mà không chết!
Tất cả mọi người đều hiểu rõ trong lòng, cái chết của Khang Hiếu, chỉ sợ sẽ trôi vào biệt tăm. Dù sao Khang Hiếu bị bệnh chết, tuy rằng bệnh tình kỳ quái chết cũng lạ lùng, nhưng lấy lý do bệnh tim cũng có thể xong chuyện. Mấu chốt là Khang Hiếu nhiều ít cũng xem như nhân vật có chút tiếng tăm, chỉ có điều gã sinh không gặp thời lại chết yểu, nếu sau khi gã chết không phát sinh vụ của Hạ Tưởng và Quý Như Lan, có lẽ gã sẽ được đề cao, thậm chí có lẽ Trung ương còn phái người điều tra nguyên nhân khiến gã qua đời.
Hiện tại phát sinh vụ việc của Hạ Tưởng và Quý Như Lan, đồng chí Khang Hiếu bất hạnh qua đời cũng ít người biết đến. So sánh với Hạ Tưởng và Quý Như Lan, cái chết của gã chỉ có thể bị vô tình vùi lấp vào bụi trần lịch sử.
Không ngoài dự liệu, Cổ Thu Thật truyền đạt ba chỉ thị tinh thần của Trung ương.
Thứ nhất, đồng chí Khang Hiếu hết lòng vì công việc, bệnh chết khi đang công tác, Bộ Trung ương sẽ biểu dương.
Thứ hai, Ngô Hiểu Dương bị Trương Lực đâm trọng thương, thuộc về tai nạn và ân oán cá nhân, phải khống chế việc này trong một phạm vi nhất định, cấm bất luận đơn vị truyền thông nào đưa tin. Đồng thời, hy vọng Tỉnh ủy Lĩnh Nam cho người ra mặt, yêu cầu quân khu giao Trương Lực cho địa phương xử trí.
Thứ ba, Hạ Tưởng bị thương trong vụ này, nguyên nhân và hậu quả nghiêm trọng, hiện đang điều tra và đánh giá, bất luận kẻ nào cũng không được đưa ra nhận xét chủ quan nào với bên ngoài, người nào vi phạm sẽ bị xử trí theo kỷ luật Đảng.
Nếu nói hai quyết định trước còn nằm trong dự kiến của mọi người, vậy độ nghiêm khắc của quyết định cuối liền ra ngoài dự đoán của đại đa số người, khiến không ít người chấn động. Việc của Hạ Tưởng lên tới trình độ bị kỷ luật Đảng, có thể thấy được trên cấp cao có người muốn bảo hộ Hạ Tưởng mạnh đến cỡ nào.
Trì Bình Phàm và Lưu Kim Nam khẽ nhìn nhau, không hẹn mà cùng chung suy nghĩ. Nếu chẳng may Hạ Tưởng xảy ra chuyện gì, không biết Trung ương sẽ thịnh nộ giáng xuống quân khu Dương Thành cái gì, chẳng lẽ sẽ tái diễn màn xử bắn một lúc hơn mười vị tướng trong đêm như năm xưa.
Cổ Thu Thật không hề phô trương trước mặt Trần Hạo Thiên. Sau khi truyền đạt xong chỉ thị từ Trung ương, lập tức đem quyền phát ngôn giao lại cho Trần Hạo Thiên.
Trần Hạo Thiên trầm trọng nói:
- Lĩnh Nam phát sinh chuyện lớn, tôi khó chối được sai lầm này. Tôi đã tỏ rõ thái độ với Trung ương, sẽ chấp nhận bất kỳ hình thức xử phạt gì từ Trung ương. Nhưng trước khi Trung ương xử phạt tôi, chuyện ở Lĩnh Nam, còn phải có hồi kết.
- Cho dù là vụ của Hạ Tưởng, hay là vụ của Khang Hiếu hoặc Trương Lực, cả ba người đều quay quanh một nhân vật mấu chốt, chính là Ngô Hiểu Dương! Mặc kệ quân ủy giải thích thế nào, tôi cũng sẽ kiến nghị lên Trung ương, nghiêm trị Ngô Hiểu Dương, nghiêm túc chỉnh đốn quân khu Dương Thành. Bằng không, công tác của Tỉnh ủy Lĩnh Nam sẽ không phát triển được.
Giọng điệu của Trần Hạo Thiên cực kỳ bi phẫn, thanh âm đanh thép, nhất là câu nói cuối cùng, mãnh liệt mà đánh sâu vào lòng của mỗi người. Đảm nhiệm chức vụ ở Lĩnh Nam nhiều năm nhưng chưa từng xen vào sự vụ của quân đội, Ủy viên Trung ương Bộ Chính trị Trần Hạo Thiên vẫn luôn nhường nhịn Ngô Hiểu Dương, rốt cục đã cứng rắn, hơn nữa còn trực tiếp lấy danh nghĩa Tỉnh ủy Lĩnh Nam khiến Trung ương ra mặt nghiêm khắc quản thúc quân khu Dương Thành.
Cũng đồng nghĩa Trần Hạo Thiên không sợ tử chiến đến cùng cũng muốn đòi lại công bằng cho Hạ Tưởng.
Cổ Thu Thật cũng lập tức tỏ thái độ:
- Tôi cũng ủng hộ Bí thư Trần.
Hai gã Ủy viên Bộ Chính trị cùng chung tiếng nói, tin rằng cho dù là lãnh đạo quân ủy cũng sẽ cảm nhận được áp lực lớn lao!
Sau đó, Cổ Thu Thật đi vào văn phòng của Trần Hạo Thiên.
Cổ Thu Thật lo lắng khôn nguôi:
- Thương thế của Hạ Tưởng thế nào rồi?
Trần Hạo Thiên khẽ lắc đầu:
- Bây giờ còn không rõ lắm, bệnh viện vẫn chưa có tin tức.
Lời vừa nói xong, gã đột nhiên giận dữ ném mạnh quyển sách xuống đất:
- Ngô Hiểu Dương thật đáng hận, không vào Bắc Kinh tố cáo lão một trận, tôi thật có lỗi với Hạ Tưởng.
Trước đó, Trần Hạo Thiên đã nhận được mười mấy cuộc điện thoại. Vài cuộc trong đó là Ủy viên của Bộ Chính trị, quan chức cấp cao ở Tỉnh ủy bảy tám người, lại thêm ba vị lão gia Ngô, Khâu, Mai đích thân gọi điện tới, ông ta cảm thấy áp lực trên vai nặng đến nỗi gần như khó có thể gánh vác! Vậy cũng chưa tính, Cổ Thu Thật đích thân xuất hiện đại biểu rằng Tổng bí thư quý trọng Hạ Tưởng vô cùng, bằng không một tên Phó bí thư tỉnh ủy gặp chuyện không may, thế nào cũng sẽ không cần Cổ Thu Thật ra mặt.
Thậm chí văn phòng Quốc vụ cũng đã sớm gọi điện tới hỏi thăm thương tích của Hạ Tưởng. Tuy rằng không phải đích thân Thủ tướng tự mình gọi đến, Trần Hạo Thiên cũng hiểu rằng nhất định là ý của Thủ tướng.
Một mình Hạ Tưởng, tác động đến lòng của rất nhiều người.
Ông ta còn nghe nói, sau khi lão Cổ nghe Ngô Hiểu Dương gặp chuyện không may, lập tức đến quân ủy ngay trong đêm. Từ khi lão Cổ về hưu, gần như rất ít trực tiếp đến quân ủy tham dự hội nghị. Mà tin tức truyền đến tiếp theo là, sau khi lão Cổ tới quân ủy, biết được Hạ Tưởng bị thương trong lúc bạo loạn, tức khắc ngay tại quân ủy nổi trận lôi đình, mắng đến nỗi vài vị quân ủy lãnh đạo không ngóc đầu nổi, mặt đỏ tía tai cũng không dám phản bác lấy một câu.
Hổ tuy già nhưng oai phong vẫn còn, lão Cổ hễ tức giận, cho dù không phải quân ủy cấp cao trong hàng ngũ của ông ta ngày xưa cũng phải nhượng bộ ba bước.
- Tôi đi bệnh viện thăm Hạ Tưởng một chút.
Cổ Thu Thật thật sự không yên tâm:
- Không chính mắt trông thấy cậu ta, tôi trở về không báo cáo cho Bí thư Tổng được. Tổng Bí thư dặn dò mãi, nếu tôi chưa xác nhận thương thế của Hạ Tưởng đã trở về Bắc Kinh, ông ta khẳng định sẽ phê bình tôi.
Trần Hạo Thiên gật đầu:
- Cũng được, anh đến bệnh viện xem xem, tôi tiếp đãi mấy người bên quân ủy.
Sau khi người bên quân ủy đến, trước tiên khống chế thế cục của quân khu Dương Thành, sau đó lại cưỡng chế bắt đi Trương Lực từ tay Hứa Quan Hoa. Có điều Hứa Quan Hoa đã phái người âm thầm theo dõi một bước cũng không rời, sự an toàn của Trương Lực có thể tạm thời được đảm bảo.
Bởi vì sự tình quan trọng, liên quan đến Tỉnh ủy Lĩnh Nam, quân ủy nhất thiết phải bàn bạc với Tỉnh ủy, tiến hành dàn xếp giải quyết vụ Hạ Tưởng bị thương và Trương Lực ám sát Ngô Hiểu Dương. Dù sao Hạ Tưởng cũng là Phó bí thư tỉnh ủy, Phó bí thư tỉnh ủy bị thương, không phải chuyện nhỏ. Tuy rằng Trương Lực, kẻ đâm trọng thương Ngô Hiểu Dương cũng là người của Tỉnh ủy, nhưng gã dù sao cũng chỉ là một thư ký.
Tuy nhiên nói đi phải nói lại, Tỉnh ủy Lĩnh Nam chỉ bị thương một tên Phó bí thư tỉnh ủy, mà quân khu Dương Thành là một vị Tư lệnh trung tướng suýt bị giết chết. Nếu tính như thế, vẫn là quân đội chịu thiệt. Tin rằng sau khi quân ủy cấp cao đến Tỉnh ủy, không thể không cò kè với Trần Hạo Thiên, thậm chí có thể giương cung bạt kiếm.
- Hạo Thiên, anh phải chuẩn bị sẵn tâm lý, người quân đội tới, phỏng chừng sẽ không phân rõ phải trái. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Cổ Thu Thật nhắc nhở một câu.
- Tôi đang cả bụng lửa đây, cứ việc đến.
Trần Hạo Thiên tức giận đáp:
- Cho dù Tổng Chủ nhiệm Bộ chính trị đến cũng không sợ.
Cũng đúng, dựa theo xếp hạng trong Đảng, quân đội không mấy người có thể cao hơn Trần Hạo Thiên.
...
Cổ Thu Thật đi tới bệnh viện thăm hỏi Hạ Tưởng. Đơn giản gọn nhẹ, cũng không có xe cảnh sát mở đường bày ra oai phong của Ủy viên Bộ Chính trị, mà lặng lẽ xuất hiện trước cửa phòng bệnh của Hạ Tưởng.
Rất nhiều người cũng không biết Cổ Thu Thật, chặn Cổ Thu Thật ở ngoài cửa. Vừa lúc Đường Thiên Vân nghe thấy tiếng động đi ra xem xét, nhìn thấy là Cổ Thu Thật xuất hiện, lập tức vừa mừng vừa sợ. Y biết Cổ Thu Thật rất quý Hạ Tưởng, liền như nhìn thấy người nhà, cái mũi chua xót:
- Bí thư Cổ, Phó Bí thư Hạ...
Cổ Thu Thật giật mình không ít. Theo tin tức mà gã biết được, Quý Như Lan thay Hạ Tưởng đỡ một nhát trí mạng, Hạ Tưởng cũng không bị thương nặng, vì sao nét mặt của Đường Thiên Vân lại giống như Hạ Tưởng bị trọng thương?
- Hạ Tưởng làm sao vậy?
Cổ Thu Thật dưới tình thế cấp bách, cũng không để ý thân phận, đẩy Đường Thiên Vân ra, trực tiếp xông thẳng vào phòng bệnh.
Trên giường bệnh, Hạ Tưởng nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, dường như rơi vào trạng thái hôn mê sâu.
Cổ Thu Thật vẻ mặt kinh hãi, Hạ Tưởng làm sao vậy? Gã đi nhanh bước đến trước giường, nhẹ giọng gọi:
- Hạ Tưởng...
Lời vừa nói xong, Hạ Tưởng bỗng nhiên mở mắt, lặng yên cười:
- Bí Thư Cổ, tôi cũng không phải là muốn dọa ngài, nhưng Ngô Hiểu Dương chưa chết, thương thế của tôi chỉ có thể đột nhiên chuyển biến nghiêm trọng...
Cổ Thu Thật hoảng sợ, oán trách nói:
- Cậu rốt cuộc có bị thương không? Phải nói thật, cậu gạt tôi, chẳng khác nào gạt Tổng bí thư.
Hạ Tưởng cũng không trả lời thẳng câu hỏi của Cổ Thu Thật, mà nói ngược lại:
- Có bị thương hay không, thương thế rốt cuộc nghiêm trọng thế nào, còn phải nhờ Bí thư Cổ phối hợp với tôi diễn một màn kịch...
Cổ Thu Thật thoáng cái nghĩ thông suốt khúc mắc trong đó, hiểu ý khẽ cười:
- Đánh rắn dập đầu, vì dân trừ hại, cậu nói thế nào, tôi làm thế đó.
Bỗng nhiên lại nhớ đến điều gì:
- Quý Như Lan bây giờ...
/2185
|