Đêm gió mùa xuân mê say ở Dương Thành, Hạ Tưởng và Hứa quan Hoa, Mộc Phong cùng nâng ly uống rượu chung vui.
Cũng là từ lúc Hạ Tưởng đến Dương Thành tới nay, đây là thời khắc nhẹ nhõm và thoải mái nhất, hắn xưa nay uống rượu vô cùng dè dặt, rốt cục cũng đã thoải mái chè chén một phen, uống đến nổi có chút men say.
Bên cạnh việc trút rượu vui say, cũng chính là lúc trút bầu tâm sự.
Đối với bước đi tiếp theo của quân khu Dương Thành, Hứa Quan Hoa đã nói rất nhiều, Hạ Tưởng chỉ im lặng lắng nghe, cũng không bày tỏ thái độ gì. Nói thật. Hắn vẫn chưa quen nghe tình báo từ phía Hứa Quan Hoa, mặc dù Hứa Quan Hoa đã sớm chuẩn bị tư thế, muốn nghiêm chỉnh báo cáo tình hình với hắn.
Thế lực của Lão Cổ trong quân đội, phân bổ cực kỳ rộng lớn, liên can đến bảy quân khu to lớn trong nước, bao gồm các quân khu tỉnh trong nước, gần như không có nơi nào là không có lực lượng của Lão Cổ. Chỉ là có một số khu vực thì có lực lượng mạnh một chút, một số khu vực khác thì yếu một chút mà thôi.
Trên căn bản có thể nói là, thế lực của Lão Cổ đa phần là phái trai trẻ, đứng trên lập trường đối chọi gay gắt với phái chủ hòa, là phái đang nắm giữ cục diện lớn trước mắt ở trong quân ủy. Trung tướng có vài người, Thiếu tướng có mười mấy người, đại tá, trung tá thì nhiều không đếm xuể, số lượng người tuy rằng không ít, nhưng phần lớn đều không ở cương vị nắm quyền, mặc dù có vài người nắm giữ quyền hành lớn, nhưng đa phần đều là ở chức phó.
Thế lực của Lão Cổ trong quân đội tuy rằng phân bổ rộng lớn, số lượng cũng không phải ít, nhưng lại có hai khuyết điểm lớn, một là lực lượng trong quân ủy quá yếu ớt, gần như không có người quen giữ chức cao trong tầng trên của quân ủy. Hai là thế lực rải rác tại các quân khu lớn ở trong nước, người nắm giữ chức vị chính quá ít.
Mặc dù là vậy, bởi vì Lão Cổ đứng vững, với sức ảnh hưởng và danh vọng của ông ta trong quân đội, nếu như ông ta sống thêm hai mươi năm nữa, bồi dưỡng vài người vào đến được tầng cao của Quân Ủy cũng không phải là vấn đề. Hứa Quan Hoa hiển nhiên là người mà Lão Cổ thưởng thức nhất, Lão Cổ vẫn luôn không ngừng tận lực thúc đẩy địa vị cho Hứa Quan Hoa.
Tuy rằng quân đội đoàn kết với nhau, nhưng đến chức vị từ thiếu tướng trở lên, nếu muốn tiếp tục thăng tiến, ngoài trừ Quân Ủy có quyền hạn đề cử ra thì Phó chủ tịch Quân ủy và cả Chủ tịch Quân Ủy, cũng đều có quyền quyết định vô cùng có giá trị. Hay nói cách khác, Chủ tịch Quân Ủy và người đứng thứ hai là Phó Chủ tịch Quân ủy, với một mức độ nhất định họ sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh thăng tiến của một người có chức vị quan quân từ thiếu tướng trở lên.
Nhưng phàm mọi việc đều không thể nói một cách chung chung được, cứ nói về quy trình cụ thể để thăng chức của quân đội trong nước, mặc dù Hạ Tưởng không phải vô cùng rành mạch, nhưng đại thể thì cũng có hiểu biết một ít, trên căn bản thì Tổng Bí thư chỉ chú trọng nắm bắt việc thăng tiến từ Trung Tướng trở lên, còn quyền quyết định từ Trung tướng trở xuống, vẫn là để Quân ủy tự mình quyết định.
Quan Viễn Khúc đóng vai trò là người kế nhiệm được tuyển chọn, đã đảm nhận chức Phó chủ tịch Quân ủy, nhưng do sự cần thiết cân bằng về mặt chính trị, hiện giờ tạm thời y sẽ không nhúng tay quá nhiều vào sự vụ của quân đội. Mà Cổ Thu Thật càng tránh xa sự vụ bên phía quân đội, đừng nói đến chuyện tham gia vào việc lớn của quân đội, ngay cả thêm bớt một câu liên can đến sự vụ quân đội cũng sẽ không nói nhiều lời. Đối với sự việc lần này của Ngô Hiểu Dương, trên căn bản thì Cổ Thu Thật tỏ thái độ là người ngoài cuộc.
Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Cổ Thu Thật lại khiêm tốn như vậy.
Cho nên hắn mới thắc mắc không hiểu tại sao Lão Cổ từ rất nhiều năm trước đã giao cho hắn tiếp nhận các thế lực trong quân đội, còn Cổ Thu Thật thì lại tránh xa, huống chi hiện giờ hắn chỉ là một cấp Phó tỉnh nhỏ nhoi? Càng không nên qua lại thân thiết với phía quân đội quá sớm, để tránh người khác lấy cớ dèm pha, nói không chừng còn dẫn đến sự lộn xộn hơn nữa.
Nhưng lời giải thích thêm của Hứa Quan Hoa, khiến hắn rốt cuộc cũng hiểu được dụng ý khổ tâm của Lão Cổ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Lão Cổ sắp tới chuẩn bị mở ra một cuộc họp mặt, triệu tập thế lực các nơi, tụ hợp lại một chỗ, cùng thương lượng kế hoạch lớn. Đồng thời sẽ long trọng đề cử phó Bí thư Hạ ngay tại cuộc họp.
Hứa Quan Hoa có chút xúc động nói:
- Lão Cổ vốn không phải muốn buông tay, cũng không phải muốn anh gánh trọng trách lớn ngay bây giờ, mà là một hành động phòng trước vô hại. Đề phòng chẳng may xảy ra sự cố nữa thì anh cũng có thể trực tiếp chỉ huy, ra lệnh điều khiển, cũng vừa hay chiếm được địa hình có lợi hơn trong cải cách của quân đội.
Hạ Tưởng hiểu rồi, tính theo lâu dài, Lão Cổ muốn để nhiều người của phái trẻ bộc lộ tài năng hơn nữa, có thể dùng lực lượng trong lòng và trong tay bảo vệ nước nhà tốt hơn. Tính theo trước mắt, là mượn sức của ông ta để nhiều người của phái trẻ lọt được vào mắt của Tổng Bí thư hơn. Nếu như có thể thì trong lần dao động sắp tới của quân đội, ông ta sẽ tranh thủ đề cử càng nhiều người ra mắt Tổng Bí thư hơn nữa.
Hạ Tưởng cam chịu sự sắp đặt của Lão Cổ:
- Tôi chỉ có một yêu cầu, hy vọng cuộc họp mặt có thể mở ra một cách càng khiêm tốn càng tốt.
Hứa Quan Hoa cười:
- Yên tâm, tôi cũng đã nghĩ qua rồi, mở cuộc họp ở thành phố Yến, khẳng định là khiêm tốn đến không ngờ được.
Mộc Phong cũng cười:
- Phó Bí thư Hạ muốn khiêm tốn, phần lớn người ta đều không làm được, vẫn là xin Phó Bí thư hạ ra chỉ thị cụ thể, mới có thể khiến chúng tôi có phương hướng chính xác mà sắp xếp được.
Hạ Tưởng cũng thiệt tình thuận miệng nói ra vài yêu cầu của hắn, dù sao thì sự việc trọng đại, cần phải thận trọng hành sự.
Tiếp sau đó, hắn lại hỏi:
- Đợt sóng dao động thứ hai của quân khu Dương Thành sẽ có sự lay động lớn như thế nào?
Hứa Quan Hoa thần bí cười một cái:
- Xin Phó Bí thư Hạ hãy chùi mắt mà trông, chắc chắn sẽ không để người có tội ác chồng chất thoát nạn.
Hạ Tưởng gật đầu biểu thị sự tán đồng:
- Diệt cỏ phải diệt tận gốc, có lũ bại hoại trong quân đội, chỉ có tai họa thôi.
Lúc tạm biệt Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, đã hơn mười giờ tối rồi, gió đêm thoang thoảng, Hạ Tưởng tinh thần thoải mái, tuy rằng có chút say, nhưng bước đi nhẹ nhàng linh hoạt, tâm trạng rất tốt.
Cuộc họp mặt ngày hôm nay, sẽ ấn định nền tảng và hướng đi mười mấy năm sau này của hắn trong việc hợp tác với phía quân đội.
Có thể nói, xoay quanh việc của Ngô Hiểu Dương, các bên đều đang tiếp tục đẩy mạnh để cục thế phát triển theo hướng có lợi cho mình. Hạ Tưởng rất vui mừng, không những Tổng bí thư và Quan Viễn Khúc xem xét thời thế, ra tay đúng lúc, gỡ bỏ lợi ích của phái chủ hòa, ngay cả Lão Cổ cũng liên tiếp ra tay một cách hiếm thấy, bắt tay vào bố trí một cục diện lớn đầu tiên kể từ khi Hạ Tưởng quen biết với Lão Cổ đến nay.
Cục thế, càng phức tạp và càng sáng tỏ hơn.
Hạ Tưởng dạo bước trong làn gió xuân thoang thoảng hương say của Dương Thành, vừa đi vừa suy tư vấn đề, thì nhận được một cuộc gọi không ngờ đến.
- Đoán xem em là ai?
Hạ Tưởng cười, Cổ Ngọc để hắn đoán xem cô là ai, cũng không giả giọng nói, cần chi phải đoán?
Còn chưa mở miệng nói, Cổ Ngọc lại nói rồi:
- Đoán xem em đang ở đâu?
- Em ở…
Hạ Tưởng chớp mắt một cái
- Em ở Dương Thành.
- A, sao anh biết được vậy? Em không nói với ai cả.
Giọng điệu ngạc nhiên Cổ Ngọc lộ ra vẻ đáng yêu và tinh nghịch
- Lại đoán xem em có phải đang ở sau lưng anh không?
Hạ Tưởng quay đầu nhìn lại, nơi không xa, Cổ Ngọc đang nghe điện thoại, vung tay múa may với hắn, niềm vui sướng như gió đêm mùa xuân ùa vào mặt, khiến cho Hạ Tưởng tâm trí dao động một phen.
Cổ Ngọc là người mang lại cảm giác thoải mái và tốt đẹp cho hắn nhiều nhất, trong màn đêm tuyệt vời này, có thể được Cổ Ngọc bầu bạn ngoài ý muốn như vậy, cũng có thể xem là một chuyện tốt đẹp trong đời người. Hạ Tưởng sải bước nhanh đến trước mặt Cổ Ngọc, một tay ôm lấy eo của cô:
- Còn dám đến một cách bất ngờ đột kích như vậy, xem anh thu thập em đây.
Cổ Ngọc cười khanh khách:
- Em nhớ anh mà. Ở Bắc Kinh, em mãi chẳng dám xuất hiện, anh có tả phu nhân và hữu phu nhân đi cùng, chỉ có thể len lén mà lo lắng cho anh, nghe nói anh trở về Dương Thành rồi, em liền vội vã theo đến đây, phải giành trước tất cả chiếm lấy anh.
Hạ Tưởng cười hi hi:
- Giành trước tất cả sao? Ngoài em ra, còn có thể có ai chiếm lấy anh chứ?
- Nhiều lắm, hừ, đừng nghĩ rằng em ngốc nghếch cái gì cũng không biết, em cái gì cũng biết hết.
Cổ Ngọc xòe tay đếm đếm
- Nghiêm Tiểu Thì nè, Vệ Tân nè, Phó Tiên Tiên nè, đúng rồi, còn có Tống Nhất Phàm nè, tóm lại là những cô gái của anh nhiều lắm, quên nữa, còn có một Quý Như Lan chưa xuất giá nữa.
Hạ Tưởng nín khe, Cổ Ngọc có đơn thuần có đáng yêu đi nữa, nói cho cùng thì cũng là một người con gái, là con gái thì sẽ ghen.
Cuộc sống giao hợp, nhiều vô số kể, đêm đầu tiên Hạ Tưởng vừa đến Dương Thành, bởi Cổ Ngọc đã đến đây, cũng coi như không uổng kiếp sống này.
Cổ Ngọc muốn du ngoạn ở Dương Thành vài ngày, Hạ Tưởng không quản cô, mặc cho cô tùy ý đi lại, tự do du ngoạn, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Xử lý xong số công vụ tồn ứ trong mấy ngày, tham gia lễ truy điệu của Khang Hiếu, lại mở cuộc họp với Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa, chính là giao lưu quan điểm đối với bước thay đổi nhân sự tiếp theo của tỉnh ủy.
Tỉnh ủy Lĩnh Nam sắp đón một lần điều chỉnh bộ máy không lớn không nhỏ.
Trước tiên, phải nhường lại vị trí Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh của Hạ Tưởng, vừa hay các mục sự vụ của Lĩnh Nam cũng đi vào nề nếp, hành động đặc biệt tiến triển rất tốt. Cho dù hiện giờ có nhượng lại chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, cũng không ảnh hưởng đối với Hạ Tưởng, huống chi chức Phó bí thư tỉnh ủy kiêm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, quá ư chướng mắt, nhường tốt hơn là không nhường.
Tiếp theo, sự qua đời của Khang Hiếu làm cho vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh bị thiếu hụt.
Vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh là một vị trí quan trọng, quyền cao chức trọng, thế lực khắp nơi đều muốn nổ lực tranh giành. Ý của Trần Hạo Thiên chính là muốn Thân Gia Hậu thuận thế tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường vụ này, để Lưu Kim Nam đảm nhận chức Phó chủ tịch tỉnh.
Hạ Tưởng cũng không có kiến nghị gì khác, sự sắp xếp của Trần Hạo Thiên và trọng trách do Thủ tướng phó thác cho hắn, không có xung đột, hắn cũng không phát biểu cách nhìn của mình đối với việc tuyển chọn người cho chức Phó chủ tịch tỉnh, nhưng lại đề ra ý kiến để Diệp Thiên Nam đảm nhận chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Trần Hạo Thiên trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Đồng chí Diệp Thiên Nam mới nhậm chức Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, lại chuyển sang nhận chức Bí thư Kỷ luật Tỉnh, có chút không hợp quy củ. Cứ coi như Ban tổ chức Trung ương đã thông qua rồi, khi bộ chính trị thảo luận, xem chừng sức cản cũng rất lớn.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Trần Hạo Thiên lại rớt lên người của Mễ Kỷ Hỏa.
Nếu xét về mức độ mối quan hệ mật thiết với Tổng bí thư, thì Trần Hạo Thiên vẫn không bì được với Mễ Kỷ Hỏa.
Mễ Kỷ Hỏa khẽ gật đầu:
- Tổng bí thư không phản đối…
- Nếu đã như vậy, thì báo lên trên trước đi.
Trần Hạo Thiên gật đầu.
- Quyết định như vậy trước đi, tôi sẽ đề xuất ý kiến với Ban Tổ chức Trung Ương. Ngoài ra, Hạ Tưởng cậu hãy tranh thủ đi Mai Hoa một chuyến, nhà họ Quý có chuyện muốn bàn bạc với cậu.
Hạ Tưởng ngẩn người, tưởng rằng chuyện Trần Hạo Thiên nói chính là chuyện Quý Như Lan muốn gặp mặt hắn, giữa hắn và Quý Như Lan, quả thật cần có một sự dứt điểm, chợt lại ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói:
- Giờ tôi xin Bí thư Trần cho nghỉ phép, trưa nay sẽ đi Mai Hoa một chuyến.
Lần này đi Mai Hoa, một là để thăm Quý Như Lan, hai là trao đổi với lão Lý, ra để đưa ra quyết định cuối cùng đối với sự việc của Tào Vĩnh Quốc, còn ba chính là ủy thác của Thủ tướng, tìm hiểu trước khi hành động.
Nếu như nói hai việc sau Hạ Tưởng còn có lòng tin, ngược lại là chuyện thứ nhất, là chuyện khiến hắn âm ỷ lo lắng nhất không biết phải làm sao để đối mặt với tình cảm dịu dàng của Quý Như Lan đây.
Giữa hắn và Quý Như Lan, cũng nên có một sự chấm dứt rồi. Cái nên dứt không dứt, tất gánh phiền toái, trên chính trị cũng vậy, quan hệ nam nữ, cũng như vậy thôi.
Vốn dĩ định ngày mai mới đến Mai Hoa, nhưng lão Lý đích thân gọi điện thoại đến, thịnh tình mời hắn mau chóng sang đó, Hạ Tưởng liền dẫn theo Đường Thiên Vân và tài xế lái xe lên đường, một đường đi về hướng Đông, hứng ánh nắng mặt trời ban trưa, Hạ Tưởng nhắm tịt mắt lại nghĩ, cục thế của Lĩnh Nam và quốc nội, bề mặt thì đã tạm thời dừng lại, nhưng trên thực tế thì càng nảy sinh ra nhiều mâu thuẫn hơn.
Chuyến đi đến Mai Hoa, chỉ mong thu được kết quả như mong muốn.
Cũng là từ lúc Hạ Tưởng đến Dương Thành tới nay, đây là thời khắc nhẹ nhõm và thoải mái nhất, hắn xưa nay uống rượu vô cùng dè dặt, rốt cục cũng đã thoải mái chè chén một phen, uống đến nổi có chút men say.
Bên cạnh việc trút rượu vui say, cũng chính là lúc trút bầu tâm sự.
Đối với bước đi tiếp theo của quân khu Dương Thành, Hứa Quan Hoa đã nói rất nhiều, Hạ Tưởng chỉ im lặng lắng nghe, cũng không bày tỏ thái độ gì. Nói thật. Hắn vẫn chưa quen nghe tình báo từ phía Hứa Quan Hoa, mặc dù Hứa Quan Hoa đã sớm chuẩn bị tư thế, muốn nghiêm chỉnh báo cáo tình hình với hắn.
Thế lực của Lão Cổ trong quân đội, phân bổ cực kỳ rộng lớn, liên can đến bảy quân khu to lớn trong nước, bao gồm các quân khu tỉnh trong nước, gần như không có nơi nào là không có lực lượng của Lão Cổ. Chỉ là có một số khu vực thì có lực lượng mạnh một chút, một số khu vực khác thì yếu một chút mà thôi.
Trên căn bản có thể nói là, thế lực của Lão Cổ đa phần là phái trai trẻ, đứng trên lập trường đối chọi gay gắt với phái chủ hòa, là phái đang nắm giữ cục diện lớn trước mắt ở trong quân ủy. Trung tướng có vài người, Thiếu tướng có mười mấy người, đại tá, trung tá thì nhiều không đếm xuể, số lượng người tuy rằng không ít, nhưng phần lớn đều không ở cương vị nắm quyền, mặc dù có vài người nắm giữ quyền hành lớn, nhưng đa phần đều là ở chức phó.
Thế lực của Lão Cổ trong quân đội tuy rằng phân bổ rộng lớn, số lượng cũng không phải ít, nhưng lại có hai khuyết điểm lớn, một là lực lượng trong quân ủy quá yếu ớt, gần như không có người quen giữ chức cao trong tầng trên của quân ủy. Hai là thế lực rải rác tại các quân khu lớn ở trong nước, người nắm giữ chức vị chính quá ít.
Mặc dù là vậy, bởi vì Lão Cổ đứng vững, với sức ảnh hưởng và danh vọng của ông ta trong quân đội, nếu như ông ta sống thêm hai mươi năm nữa, bồi dưỡng vài người vào đến được tầng cao của Quân Ủy cũng không phải là vấn đề. Hứa Quan Hoa hiển nhiên là người mà Lão Cổ thưởng thức nhất, Lão Cổ vẫn luôn không ngừng tận lực thúc đẩy địa vị cho Hứa Quan Hoa.
Tuy rằng quân đội đoàn kết với nhau, nhưng đến chức vị từ thiếu tướng trở lên, nếu muốn tiếp tục thăng tiến, ngoài trừ Quân Ủy có quyền hạn đề cử ra thì Phó chủ tịch Quân ủy và cả Chủ tịch Quân Ủy, cũng đều có quyền quyết định vô cùng có giá trị. Hay nói cách khác, Chủ tịch Quân Ủy và người đứng thứ hai là Phó Chủ tịch Quân ủy, với một mức độ nhất định họ sẽ trực tiếp quyết định vận mệnh thăng tiến của một người có chức vị quan quân từ thiếu tướng trở lên.
Nhưng phàm mọi việc đều không thể nói một cách chung chung được, cứ nói về quy trình cụ thể để thăng chức của quân đội trong nước, mặc dù Hạ Tưởng không phải vô cùng rành mạch, nhưng đại thể thì cũng có hiểu biết một ít, trên căn bản thì Tổng Bí thư chỉ chú trọng nắm bắt việc thăng tiến từ Trung Tướng trở lên, còn quyền quyết định từ Trung tướng trở xuống, vẫn là để Quân ủy tự mình quyết định.
Quan Viễn Khúc đóng vai trò là người kế nhiệm được tuyển chọn, đã đảm nhận chức Phó chủ tịch Quân ủy, nhưng do sự cần thiết cân bằng về mặt chính trị, hiện giờ tạm thời y sẽ không nhúng tay quá nhiều vào sự vụ của quân đội. Mà Cổ Thu Thật càng tránh xa sự vụ bên phía quân đội, đừng nói đến chuyện tham gia vào việc lớn của quân đội, ngay cả thêm bớt một câu liên can đến sự vụ quân đội cũng sẽ không nói nhiều lời. Đối với sự việc lần này của Ngô Hiểu Dương, trên căn bản thì Cổ Thu Thật tỏ thái độ là người ngoài cuộc.
Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Cổ Thu Thật lại khiêm tốn như vậy.
Cho nên hắn mới thắc mắc không hiểu tại sao Lão Cổ từ rất nhiều năm trước đã giao cho hắn tiếp nhận các thế lực trong quân đội, còn Cổ Thu Thật thì lại tránh xa, huống chi hiện giờ hắn chỉ là một cấp Phó tỉnh nhỏ nhoi? Càng không nên qua lại thân thiết với phía quân đội quá sớm, để tránh người khác lấy cớ dèm pha, nói không chừng còn dẫn đến sự lộn xộn hơn nữa.
Nhưng lời giải thích thêm của Hứa Quan Hoa, khiến hắn rốt cuộc cũng hiểu được dụng ý khổ tâm của Lão Cổ. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Lão Cổ sắp tới chuẩn bị mở ra một cuộc họp mặt, triệu tập thế lực các nơi, tụ hợp lại một chỗ, cùng thương lượng kế hoạch lớn. Đồng thời sẽ long trọng đề cử phó Bí thư Hạ ngay tại cuộc họp.
Hứa Quan Hoa có chút xúc động nói:
- Lão Cổ vốn không phải muốn buông tay, cũng không phải muốn anh gánh trọng trách lớn ngay bây giờ, mà là một hành động phòng trước vô hại. Đề phòng chẳng may xảy ra sự cố nữa thì anh cũng có thể trực tiếp chỉ huy, ra lệnh điều khiển, cũng vừa hay chiếm được địa hình có lợi hơn trong cải cách của quân đội.
Hạ Tưởng hiểu rồi, tính theo lâu dài, Lão Cổ muốn để nhiều người của phái trẻ bộc lộ tài năng hơn nữa, có thể dùng lực lượng trong lòng và trong tay bảo vệ nước nhà tốt hơn. Tính theo trước mắt, là mượn sức của ông ta để nhiều người của phái trẻ lọt được vào mắt của Tổng Bí thư hơn. Nếu như có thể thì trong lần dao động sắp tới của quân đội, ông ta sẽ tranh thủ đề cử càng nhiều người ra mắt Tổng Bí thư hơn nữa.
Hạ Tưởng cam chịu sự sắp đặt của Lão Cổ:
- Tôi chỉ có một yêu cầu, hy vọng cuộc họp mặt có thể mở ra một cách càng khiêm tốn càng tốt.
Hứa Quan Hoa cười:
- Yên tâm, tôi cũng đã nghĩ qua rồi, mở cuộc họp ở thành phố Yến, khẳng định là khiêm tốn đến không ngờ được.
Mộc Phong cũng cười:
- Phó Bí thư Hạ muốn khiêm tốn, phần lớn người ta đều không làm được, vẫn là xin Phó Bí thư hạ ra chỉ thị cụ thể, mới có thể khiến chúng tôi có phương hướng chính xác mà sắp xếp được.
Hạ Tưởng cũng thiệt tình thuận miệng nói ra vài yêu cầu của hắn, dù sao thì sự việc trọng đại, cần phải thận trọng hành sự.
Tiếp sau đó, hắn lại hỏi:
- Đợt sóng dao động thứ hai của quân khu Dương Thành sẽ có sự lay động lớn như thế nào?
Hứa Quan Hoa thần bí cười một cái:
- Xin Phó Bí thư Hạ hãy chùi mắt mà trông, chắc chắn sẽ không để người có tội ác chồng chất thoát nạn.
Hạ Tưởng gật đầu biểu thị sự tán đồng:
- Diệt cỏ phải diệt tận gốc, có lũ bại hoại trong quân đội, chỉ có tai họa thôi.
Lúc tạm biệt Hứa Quan Hoa và Mộc Phong, đã hơn mười giờ tối rồi, gió đêm thoang thoảng, Hạ Tưởng tinh thần thoải mái, tuy rằng có chút say, nhưng bước đi nhẹ nhàng linh hoạt, tâm trạng rất tốt.
Cuộc họp mặt ngày hôm nay, sẽ ấn định nền tảng và hướng đi mười mấy năm sau này của hắn trong việc hợp tác với phía quân đội.
Có thể nói, xoay quanh việc của Ngô Hiểu Dương, các bên đều đang tiếp tục đẩy mạnh để cục thế phát triển theo hướng có lợi cho mình. Hạ Tưởng rất vui mừng, không những Tổng bí thư và Quan Viễn Khúc xem xét thời thế, ra tay đúng lúc, gỡ bỏ lợi ích của phái chủ hòa, ngay cả Lão Cổ cũng liên tiếp ra tay một cách hiếm thấy, bắt tay vào bố trí một cục diện lớn đầu tiên kể từ khi Hạ Tưởng quen biết với Lão Cổ đến nay.
Cục thế, càng phức tạp và càng sáng tỏ hơn.
Hạ Tưởng dạo bước trong làn gió xuân thoang thoảng hương say của Dương Thành, vừa đi vừa suy tư vấn đề, thì nhận được một cuộc gọi không ngờ đến.
- Đoán xem em là ai?
Hạ Tưởng cười, Cổ Ngọc để hắn đoán xem cô là ai, cũng không giả giọng nói, cần chi phải đoán?
Còn chưa mở miệng nói, Cổ Ngọc lại nói rồi:
- Đoán xem em đang ở đâu?
- Em ở…
Hạ Tưởng chớp mắt một cái
- Em ở Dương Thành.
- A, sao anh biết được vậy? Em không nói với ai cả.
Giọng điệu ngạc nhiên Cổ Ngọc lộ ra vẻ đáng yêu và tinh nghịch
- Lại đoán xem em có phải đang ở sau lưng anh không?
Hạ Tưởng quay đầu nhìn lại, nơi không xa, Cổ Ngọc đang nghe điện thoại, vung tay múa may với hắn, niềm vui sướng như gió đêm mùa xuân ùa vào mặt, khiến cho Hạ Tưởng tâm trí dao động một phen.
Cổ Ngọc là người mang lại cảm giác thoải mái và tốt đẹp cho hắn nhiều nhất, trong màn đêm tuyệt vời này, có thể được Cổ Ngọc bầu bạn ngoài ý muốn như vậy, cũng có thể xem là một chuyện tốt đẹp trong đời người. Hạ Tưởng sải bước nhanh đến trước mặt Cổ Ngọc, một tay ôm lấy eo của cô:
- Còn dám đến một cách bất ngờ đột kích như vậy, xem anh thu thập em đây.
Cổ Ngọc cười khanh khách:
- Em nhớ anh mà. Ở Bắc Kinh, em mãi chẳng dám xuất hiện, anh có tả phu nhân và hữu phu nhân đi cùng, chỉ có thể len lén mà lo lắng cho anh, nghe nói anh trở về Dương Thành rồi, em liền vội vã theo đến đây, phải giành trước tất cả chiếm lấy anh.
Hạ Tưởng cười hi hi:
- Giành trước tất cả sao? Ngoài em ra, còn có thể có ai chiếm lấy anh chứ?
- Nhiều lắm, hừ, đừng nghĩ rằng em ngốc nghếch cái gì cũng không biết, em cái gì cũng biết hết.
Cổ Ngọc xòe tay đếm đếm
- Nghiêm Tiểu Thì nè, Vệ Tân nè, Phó Tiên Tiên nè, đúng rồi, còn có Tống Nhất Phàm nè, tóm lại là những cô gái của anh nhiều lắm, quên nữa, còn có một Quý Như Lan chưa xuất giá nữa.
Hạ Tưởng nín khe, Cổ Ngọc có đơn thuần có đáng yêu đi nữa, nói cho cùng thì cũng là một người con gái, là con gái thì sẽ ghen.
Cuộc sống giao hợp, nhiều vô số kể, đêm đầu tiên Hạ Tưởng vừa đến Dương Thành, bởi Cổ Ngọc đã đến đây, cũng coi như không uổng kiếp sống này.
Cổ Ngọc muốn du ngoạn ở Dương Thành vài ngày, Hạ Tưởng không quản cô, mặc cho cô tùy ý đi lại, tự do du ngoạn, hắn còn rất nhiều việc phải làm.
Xử lý xong số công vụ tồn ứ trong mấy ngày, tham gia lễ truy điệu của Khang Hiếu, lại mở cuộc họp với Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa, chính là giao lưu quan điểm đối với bước thay đổi nhân sự tiếp theo của tỉnh ủy.
Tỉnh ủy Lĩnh Nam sắp đón một lần điều chỉnh bộ máy không lớn không nhỏ.
Trước tiên, phải nhường lại vị trí Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh của Hạ Tưởng, vừa hay các mục sự vụ của Lĩnh Nam cũng đi vào nề nếp, hành động đặc biệt tiến triển rất tốt. Cho dù hiện giờ có nhượng lại chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh, cũng không ảnh hưởng đối với Hạ Tưởng, huống chi chức Phó bí thư tỉnh ủy kiêm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, quá ư chướng mắt, nhường tốt hơn là không nhường.
Tiếp theo, sự qua đời của Khang Hiếu làm cho vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh bị thiếu hụt.
Vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh là một vị trí quan trọng, quyền cao chức trọng, thế lực khắp nơi đều muốn nổ lực tranh giành. Ý của Trần Hạo Thiên chính là muốn Thân Gia Hậu thuận thế tiếp nhận chức Phó chủ tịch thường vụ này, để Lưu Kim Nam đảm nhận chức Phó chủ tịch tỉnh.
Hạ Tưởng cũng không có kiến nghị gì khác, sự sắp xếp của Trần Hạo Thiên và trọng trách do Thủ tướng phó thác cho hắn, không có xung đột, hắn cũng không phát biểu cách nhìn của mình đối với việc tuyển chọn người cho chức Phó chủ tịch tỉnh, nhưng lại đề ra ý kiến để Diệp Thiên Nam đảm nhận chức Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh.
Trần Hạo Thiên trầm ngâm một lúc, mới nói:
- Đồng chí Diệp Thiên Nam mới nhậm chức Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, lại chuyển sang nhận chức Bí thư Kỷ luật Tỉnh, có chút không hợp quy củ. Cứ coi như Ban tổ chức Trung ương đã thông qua rồi, khi bộ chính trị thảo luận, xem chừng sức cản cũng rất lớn.
Lúc nói chuyện, ánh mắt của Trần Hạo Thiên lại rớt lên người của Mễ Kỷ Hỏa.
Nếu xét về mức độ mối quan hệ mật thiết với Tổng bí thư, thì Trần Hạo Thiên vẫn không bì được với Mễ Kỷ Hỏa.
Mễ Kỷ Hỏa khẽ gật đầu:
- Tổng bí thư không phản đối…
- Nếu đã như vậy, thì báo lên trên trước đi.
Trần Hạo Thiên gật đầu.
- Quyết định như vậy trước đi, tôi sẽ đề xuất ý kiến với Ban Tổ chức Trung Ương. Ngoài ra, Hạ Tưởng cậu hãy tranh thủ đi Mai Hoa một chuyến, nhà họ Quý có chuyện muốn bàn bạc với cậu.
Hạ Tưởng ngẩn người, tưởng rằng chuyện Trần Hạo Thiên nói chính là chuyện Quý Như Lan muốn gặp mặt hắn, giữa hắn và Quý Như Lan, quả thật cần có một sự dứt điểm, chợt lại ngẫm nghĩ, lập tức hiểu ra điều gì đó, gật đầu nói:
- Giờ tôi xin Bí thư Trần cho nghỉ phép, trưa nay sẽ đi Mai Hoa một chuyến.
Lần này đi Mai Hoa, một là để thăm Quý Như Lan, hai là trao đổi với lão Lý, ra để đưa ra quyết định cuối cùng đối với sự việc của Tào Vĩnh Quốc, còn ba chính là ủy thác của Thủ tướng, tìm hiểu trước khi hành động.
Nếu như nói hai việc sau Hạ Tưởng còn có lòng tin, ngược lại là chuyện thứ nhất, là chuyện khiến hắn âm ỷ lo lắng nhất không biết phải làm sao để đối mặt với tình cảm dịu dàng của Quý Như Lan đây.
Giữa hắn và Quý Như Lan, cũng nên có một sự chấm dứt rồi. Cái nên dứt không dứt, tất gánh phiền toái, trên chính trị cũng vậy, quan hệ nam nữ, cũng như vậy thôi.
Vốn dĩ định ngày mai mới đến Mai Hoa, nhưng lão Lý đích thân gọi điện thoại đến, thịnh tình mời hắn mau chóng sang đó, Hạ Tưởng liền dẫn theo Đường Thiên Vân và tài xế lái xe lên đường, một đường đi về hướng Đông, hứng ánh nắng mặt trời ban trưa, Hạ Tưởng nhắm tịt mắt lại nghĩ, cục thế của Lĩnh Nam và quốc nội, bề mặt thì đã tạm thời dừng lại, nhưng trên thực tế thì càng nảy sinh ra nhiều mâu thuẫn hơn.
Chuyến đi đến Mai Hoa, chỉ mong thu được kết quả như mong muốn.
/2185
|