Bắc Kinh
Nhà của Lão Cổ.
Lão Cổ ngồi dưới ánh nắng trời chiều, ngồi hứng ánh nắng ban chiều, khẽ nhắm mắt lại, lộ ra thần thái hiền hòa nhã nhặn, nói với mấy vị quan quân đứng trước sau mình:
- Đừng cho rằng Hạ Tưởng còn trẻ, cấp bậc thấp thì coi thường hắn, mạng lưới quan hệ của hắn hiện giờ rộng lớn, còn lớn hơn nhiều so với trí tưởng tượng của anh. Quan hệ rộng lớn là một mặt, mặt khác, thế thăng tiến của hắn rất mạnh, hiện giờ đã vượt qua 90% trong số các anh, phỏng chừng trong năm nay sẽ vượt qua toàn bộ các anh.
Hạ Tưởng hiện giờ là Phó Bộ, nếu như vượt qua hết số Trung tướng và Thiếu tướng đứng trước sau xung quanh Lão Cổ, ít nhất cũng phải là cấp Bộ trưởng mới được.
Lại có người thắc mắc hỏi:
- Lão Cổ, phó Bí thư Hạ năm nay bao nhiêu tuổi?
Ý của câu hỏi đương nhiên là không tin rằng Hạ Tưởng có thể thăng tiến đến chức Bộ trưởng ở tuổi 36 rồi.
Lão Cổ không trả lời thẳng, mà nói một cách đầy ngụ ý rằng:
- Hiện giờ từ Trung Ương đến Quân ủy, những người nắm quyền thật sự đều nằm ngoài 60 tuổi, nghĩ xem Vương triều nhà Hán, nghĩ xem thanh thế Đại Đường, các bậc đế vương thời phong kiến đều là chấp chính khi còn trẻ, đã lập nên những công tích vĩ đại phi thường. Vào thời xưa thì đều là tướng quân ba bốn chục tuổi, bây giờ thì đều là tướng quân sáu bảy mươi tuổi. Nói thật, người già rồi, khí huyết không đủ, phàm chuyện gì phải làm thì chi bằng ngồi yên, vừa không có nhiệt huyết, lại không có sĩ khí, nhớ năm đó ta cầm kiếm cưỡi ngựa giết giặc, giờ thì chỉ muốn ngồi trên ghế mà ngủ gục? Người không nhận mình già cũng không được, con người ta già đi là quy luật tự nhiên! Một nước có những người già làm chính trị thì thiếu nhiệt huyết, thiếu sức sống.
Những lời này đều là thật, nếu như đem quan viên cấp Phó quốc ra điều tra trung quân tuổi tác, thì chắc chắn là chính trị người già, cách nói rằng chỉ có những người lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú mới làm tốt xử lý tốt chính trị một nước, cách nói này chẳng qua là tự lừa gạt mình, thời kì cường thịnh của Trung Quốc, đều là dưới sự thống trị của các bậc đế vương trẻ tuổi.
- Ở nước ngoài có người chỉ 48 tuổi đã lên làm Tổng thống, ở Trung Quốc tại sao lại không có người lên được vị trí cao nhất ở tuổi 50 nhỉ?
Lão Cổ đứng lên một cái
- Đất nước bước sang một xã hội tuổi tác bị lão hóa, chính trị thì không thể bị lão hóa được! Bây giờ mỗi lần mở hội nghị, anh thấy toàn là những lão già trên 60 tuổi, ôm lấy những quan niệm cứng nhắt, không biết hiện đại hóa chiến tranh, không biết máy vi tính, không biết tình hình quốc tế, chỉ biết kiếm lợi cho con cháu đời sau, theo ta thì tất cả đều nên về nhà mà bồng cháu đi…
- Mùa xuân ấm áp hoa nở rộ, Thành phố Yến cách Bắc Kinh vừa xa lại không bắt mắt, ta muốn đến thành phố Yến dạo một vòng, nhìn một chút.
Quay đầu lại nói với người phía sau:
- Minh Khắc, anh sắp xếp một thời gian rảnh rỗi, lấy lý do là đến tham quan học hỏi ở Viện lục quân thành phố Yến, tổ chức một cuộc họp mặt.
Triệu Minh Khắc là một trong số những người mà Lão Cổ xem trọng nhất ngoài Hứa Quan Hoa ra, năm nay 45 tuổi, cũng là quân hàm Thiếu tướng, hiện tại nhậm chức tổng Bộ tham mưu.
- Cần phải vận động tay chân thôi.
-
Lão Cổ làm một tư thế chống nạnh, dường như trở lại những ngày tháng cầm đao cưỡi ngựa xông pha, quân vụ cấp bách vậy. Nắng chiều tốt vô cùng, chỉ là gần hoàng hôn, nhưng ánh hoàng hôn vẫn chiếu rọi tia nắng khắp nơi, phải bùng cháy sức sống cuối cùng của ánh hào quang.
Nếu như đem tất cả những ánh hào quang đó hội tụ lại một chỗ, thì chắc chắn rằng nó sẽ rơi lên người của một người.
Dương Thành, Tỉnh ủy Lĩnh Nam
Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa đang ngồi đối diện nhau, bàn luận bước tiếp theo của thế cục Lĩnh Nam.
- Hạ Tưởng nhường lại vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, là tình hình chung, cũng không có gì, chỉ là Lưu Kim Nam chuyển sang nhậm chức Phó chủ tịch tỉnh, ai thích hợp tiếp nhận chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy hơn đây?
Mễ Kỷ Hỏa nói, bề ngoài, anh ta gắng hết sức bảo vệ uy quyền cho Trần Hạo Thiên, không phát ngôn, nhưng trong sự vụ bên trong, nhất là việc điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy Lĩnh Nam, anh ta vẫn có một quyền phát ngôn nhất định.
Càng huống chi quan hệ giữa anh ta và Tổng bí thư, muốn im lặng cũng không xong. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là đại quản gia Tỉnh ủy, tất phải là người mà Bí thư Tỉnh Ủy tin tưởng được mới được, Lúc trước sự đề bạt của Lưu Kim Nam, chính là do Trần Hạo Thiên một tay thúc đẩy, trực tiếp nhảy từ chức Giám đốc sở lên chức Phó bộ.
- Tôi cho rằng Đường Kỳ Danh được đấy.
Trong nụ cười của Trần Hạo Thiên có ý dò xét.
Đường Kỳ Danh ư? Mễ Kỷ Hỏa liền ngẩn người ra, Bí thư thành ủy thành phố Hồng Hoa Đường Kỳ Danh ư? Chẳng nghe nói quan hệ giữa Đường Kỳ Danh và Trần Hạo Thiên tốt đẹp gì, sao Trần Hạo Thiên lại đột nhiên muốn đề bạt Đường Kỳ Danh nhỉ?
Tuy rằng Mễ Kỷ Hỏa thắc mắc nhưng cũng không phản đối:
- Kinh nghiệm và lý lịch của Đường Kỳ Danh cũng đã đủ rồi.
Trần Hạo Thiên cười ha hả:
- Kỷ Hỏa, chắc hẳn cậu muốn biết tại sao tôi lại đề bạt Đường Kỳ Danh phải không?
- Rất đơn giản, thứ nhất, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nào thì phải tìm người thuộc Tỉnh đó, có lợi cho việc triển khai công tác. Thứ hai, đồng chí Khang Hiếu vừa mới qua đời, Hệ Khoát Đệ cần có người tiến dần lên. Thứ ba, kinh nghiệm lý lịch của đồng chí Đường Kỳ Danh đầy đủ rồi, hơn nữa sau chuyện của Khang Hiếu, lập trường rất kiên định…
Mễ Kỷ Hỏa hiểu rồi, chính trị là một nghệ thuật cân bằng, bèn gật đầu nói:
- Cứ theo chỉ thị tinh thần của Bí thư Trần mà làm.
Cứ tưởng chuyện đến đây là chấm dứt, không ngờ Trần Hạo Thiên lại đề cập đến một chuyện, khiến y bàng hoàng hiểu ra, càng hiểu được sự phối hợp ăn ý giữa Trần Hạo Thiên và Hạ Tưởng.
- Đường Kỳ Danh không đảm nhận chức Bí thư Thành ủy thành phố Hồng Hoa nữa, thì sẽ do Thị trưởng Thôi An Kỳ tiếp nhận chức vụ Bí thư, vị trí Thị trưởng, Kỷ Hỏa, cậu có người nào thích hợp không?
Trần Hạo Thiên lại hỏi một cách đầy ngụ ý.
Nói chung, Phó bí thư Thành ủy xếp thứ ba nếu như không phải là lần nhậm chức cuối cùng, trên căn bản đều có thể vô cùng thuận lợi mà tiếp nhận chức Thị trưởng. Phó bí thư Thành ủy thành phố Hồng Hoa là Lý Dật Phong… Mễ Kỷ Hỏa đột nhiên nhớ ra, Lý Dật Phong chẳng phải là người mà Hạ Tưởng vừa đề bạt từ chức chủ tịch quận Dương Thành cấp Phó giám đốc Sở lên làm Phó bí thư thành ủy Hồng Hoa sao, thuộc loại điều động cùng cấp, thế thì tiến lên trước thêm một bước, thuận thế lên chức Giám đốc Sở, cũng không phải là chuyện bất ngờ.
Hay cho một Hạ Tưởng đa mưu túc trí, hay cho một Trần Hạo Thiên ban ơn người khác, Mễ Kỷ Hỏa thầm cười, dù sao cũng không có xung đột gì tới lợi ích của y, y hà tất không làm động tác thuận nước giong thuyền, huống chi quan hệ giữa y và Hạ Tưởng cũng rất tốt.
- Tôi đề bạt đồng chí Lý Dật Phong.
Mễ Kỷ Hỏa liền không khách khí mà chính thức đề bạt cho Lý Dật Phong.
- Tốt, tôi tán thành đề cử của cậu.
Trần Hạo Thiên cười cười
- Quay đầu nói với Hạ Tưởng một tiếng, rồi quyết định luôn.
Chỉ cần việc bổ nhiệm Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Đường Kỳ Danh đạt được sự phê chuẩn của Ban tổ chức Trung ương, với mạch người của Trần Hạo Thiên ở Trung ương, anh ta nghĩ chuyện đề bạt một Trương ban thư ký Tỉnh ủy, trên cơ bản thì Trung Ương sẽ đồng ý với người mà anh ta tuyển chọn. Việc Lý Dật Phong đảm nhận chức Thị Trưởng, gần như đã là một sự thật. Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh và Phó bí thư Tỉnh ủy cả ba người đều gật đầu, hiện giờ tỉnh ủy Lĩnh Nam lại thống nhất dưới uy quyền của Trần Hạo Thiên, âm thanh phản đối phỏng chừng sẽ chẳng thể có.
Sau khi Lý Dật Phong dựa vào Hạ Tưởng, trong khoảng thời gian ngắn đã tiến được hai bước, có thể nói là thần tốc rồi.
…
Tổng cộng mười mấy bậc thang, khoản cách cũng không quá mười mấy bước, nhưng Hạ Tưởng lại cảm thấy dài lê thê như mấy tiếng đồng hồ vậy.
Chuyện cũ rành rành trước mắt, từng sự việc nhấp nháy trong mắt, ẩn hiện trong tim đều là vẻ mặt tươi cười của Quý Như Lan, nói thật, bao nhiêu năm rồi, hắn không có cảm giác hoảng loạn khi đối mặt với phụ nữ, nhưng hôm nay, hắn thật sự rất bối rối.
Tuy rằng không đến mức rối như tơ vò, cũng không phải tim đập như trống, không biết Quý Như Lan sẽ xử lý ân oán giữa cô và hắn như thế nào đây.
Vừa nảy trong khoảnh khắc Lão Quý bảo hắn lên lầu, Hạ Tưởng đã chú ý thấy trong ánh mắt của Lão xẹt qua một ánh mắt bất đắc dĩ, cũng không biết là ám thị điều gì.
Hạ Tưởng cũng biết hắn nợ tình quá nhiều, không muốn vướng vào tình cảm với Quý Như Lan nữa, nhưng trong thời khắc cô liều mình ùa tới, thân làm một người đàn ông, lại làm sao có thể từ chối tình yêu sinh mệnh của một cô gái chứ?
Bước chân của Hạ Tưởng không khỏi nặng trĩu.
Vừa lên lầu hai, căn phòng bên phải quá rõ ràng là phòng của Quý Như Lan, cửa phòng còn cố tình tô thêm màu tím. Hạ Tưởng hơi do dự, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
- Mời vào.
Giọng nói của Quý Như Lan vọng ra từ bên trong, nhạt mà mềm mại, mỏng manh không có sức.
Hạ Tưởng đẩy cửa đi vào, trong phòng không có đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chỉ mơ hồ chiếu rọi cho căn phòng, nhưng lại không thấy rõ bóng người, Hạ Tưởng đứng ở ngoài cửa chưa động đậy, trong mũi truyền đến mùi thơm hoa lan thoang thoảng, quanh người tràn ngập một mùi thơm tươi mát thanh nhã, trong nhất thời cả người bị đắm chìm.
Cửa sau lưng, khép lại một cách im lặng, một cơ thể mềm mại, nóng bỏng lại có chút run rẩy áp sát tới, hai tay ôm chặt eo của Hạ Tưởng từ phía sau.
Cảm nhận được sự mềm mại dịu dàng từ cơ thể phía sau, và cả mùi hương hoa lan đặc biệt thanh nhã, Hạ Tưởng biết ngay, chính là Quý Như Lan.
Vóc dáng của Quý Như Lan không thấp, cô ôm lấy Hạ Tưởng từ phía sau, cơ thể áp sát vào lưng của Hạ Tưởng, cằm kề dưới bờ vai của Hạ Tưởng.
- Em xin lỗi, người yêu của em.
Giọng nói của Quý Như Lan run rẩy không thôi.
- Em không dám mở đèn nhìn anh, sợ bản thân mình không kìm được lại đi yêu anh nữa, nhưng em lại không thể không yêu anh, anh là người đàn ông đầu tiên mà em thật lòng thương yêu trong kiếp này, cũng sẽ là… người cuối cùng!
Hạ Tưởng tinh thần dao động, đang muốn nói chuyện, lại bị một bàn tay nhỏ bé ấm áp che miệng lại.
- Không được nói, chỉ được phép nghe em nói.
- Nếu như không có cái chết của Trương Lực, em nói thế nào cũng sẽ đi theo anh, nào sợ anh không cần em, nào sợ gia tộc không chấp nhận em, em đều không sợ. Nhưng cái chết của Trương Lực, anh ấy vì em mà chết, là vì em mà chết, em vừa nhắm mắt lại liền thấy cảnh tượng thê thảm lúc anh ấy chết, vừa nghĩ đến anh, liền nghĩ đến cảnh tượng bi thảm lúc anh ta nhảy lầu.
Nghe Quý Như Lan thì thào bên tai, lời nhẹ như mơ, âm thanh mềm mại như cảnh ảo, trong lòng Hạ Tưởng lại lay động, không biết thế nào. Quý Như Lan là một cô gái bướng bỉnh, cũng là một cô gái kỳ lạ, cô có tầm nhìn, có học vấn, cũng có một mặt cố chấp và thùy mị.
- Em rất muốn yêu anh, nếu như Trương Lực không chết. Nhưng Trương Lực chết rồi, em muốn yêu lại không được yêu nữa, ở bên cạnh anh, lúc nào cũng nhắc em nhớ đến cái sự thật Trương Lực đã vì em mà chết, em đau khổ, em mệt mỏi, em hối hận, Hạ Tưởng, anh có thể hiểu cho em không?
Hạ Tưởng liền gật đầu trong bóng tối, hắn còn có thể nói gì nữa? Trong lòng Quý Như Lan dằn vặt và đau khổ, hắn đều hiểu, nhưng lại không nói nên lời an ủi nào.
- Con người em và trái tim em, chỉ rộng mở với anh, nhưng em lại không thể ở bên anh được, người yêu của em, xin anh hãy mãi ghi nhớ tình yêu của em, có lẽ có một ngày, em sẽ chiến thắng ải tâm lý, nhưng hôm nay, em chỉ hy vọng dùng một nụ hôn, để tạm biệt anh…
Quý Như Lan quay người đứng trước mặt Hạ Tưởng, ôm chặt Hạ Tưởng từ phía trước, trong bóng tối, bờ môi như lan của cô đột nhiên đè lên môi của Hạ Tưởng, nụ hôn nồng cháy, biến thành giọt lệ tương tư… có lẽ, đối với cuộc gặp gỡ không đánh không quen biết giữa Quý Như Lan và Hạ Tưởng, từ việc biết nhau rồi yêu nhau, lại đến một cảnh tượng bi thảm của một tình yêu sinh mạng oanh oanh liệt liệt, nhưng chưa hẳn yêu nhau tha thiết thì sẽ ở bên nhau, nụ hôn tạm biệt là một kết cục tốt đẹp nhất rồi.
Đợi sau khi Hạ Tưởng xuống lầu, trong phòng khách đã bày đầy thức ăn, Lão Quý trịnh trọng nâng ly với Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ, có một chuyện, tôi muốn phó tác cho cậu!
Hạ Tưởng lại đối mặt với một sự lựa chọn quan trọng.
Nhà của Lão Cổ.
Lão Cổ ngồi dưới ánh nắng trời chiều, ngồi hứng ánh nắng ban chiều, khẽ nhắm mắt lại, lộ ra thần thái hiền hòa nhã nhặn, nói với mấy vị quan quân đứng trước sau mình:
- Đừng cho rằng Hạ Tưởng còn trẻ, cấp bậc thấp thì coi thường hắn, mạng lưới quan hệ của hắn hiện giờ rộng lớn, còn lớn hơn nhiều so với trí tưởng tượng của anh. Quan hệ rộng lớn là một mặt, mặt khác, thế thăng tiến của hắn rất mạnh, hiện giờ đã vượt qua 90% trong số các anh, phỏng chừng trong năm nay sẽ vượt qua toàn bộ các anh.
Hạ Tưởng hiện giờ là Phó Bộ, nếu như vượt qua hết số Trung tướng và Thiếu tướng đứng trước sau xung quanh Lão Cổ, ít nhất cũng phải là cấp Bộ trưởng mới được.
Lại có người thắc mắc hỏi:
- Lão Cổ, phó Bí thư Hạ năm nay bao nhiêu tuổi?
Ý của câu hỏi đương nhiên là không tin rằng Hạ Tưởng có thể thăng tiến đến chức Bộ trưởng ở tuổi 36 rồi.
Lão Cổ không trả lời thẳng, mà nói một cách đầy ngụ ý rằng:
- Hiện giờ từ Trung Ương đến Quân ủy, những người nắm quyền thật sự đều nằm ngoài 60 tuổi, nghĩ xem Vương triều nhà Hán, nghĩ xem thanh thế Đại Đường, các bậc đế vương thời phong kiến đều là chấp chính khi còn trẻ, đã lập nên những công tích vĩ đại phi thường. Vào thời xưa thì đều là tướng quân ba bốn chục tuổi, bây giờ thì đều là tướng quân sáu bảy mươi tuổi. Nói thật, người già rồi, khí huyết không đủ, phàm chuyện gì phải làm thì chi bằng ngồi yên, vừa không có nhiệt huyết, lại không có sĩ khí, nhớ năm đó ta cầm kiếm cưỡi ngựa giết giặc, giờ thì chỉ muốn ngồi trên ghế mà ngủ gục? Người không nhận mình già cũng không được, con người ta già đi là quy luật tự nhiên! Một nước có những người già làm chính trị thì thiếu nhiệt huyết, thiếu sức sống.
Những lời này đều là thật, nếu như đem quan viên cấp Phó quốc ra điều tra trung quân tuổi tác, thì chắc chắn là chính trị người già, cách nói rằng chỉ có những người lớn tuổi có kinh nghiệm phong phú mới làm tốt xử lý tốt chính trị một nước, cách nói này chẳng qua là tự lừa gạt mình, thời kì cường thịnh của Trung Quốc, đều là dưới sự thống trị của các bậc đế vương trẻ tuổi.
- Ở nước ngoài có người chỉ 48 tuổi đã lên làm Tổng thống, ở Trung Quốc tại sao lại không có người lên được vị trí cao nhất ở tuổi 50 nhỉ?
Lão Cổ đứng lên một cái
- Đất nước bước sang một xã hội tuổi tác bị lão hóa, chính trị thì không thể bị lão hóa được! Bây giờ mỗi lần mở hội nghị, anh thấy toàn là những lão già trên 60 tuổi, ôm lấy những quan niệm cứng nhắt, không biết hiện đại hóa chiến tranh, không biết máy vi tính, không biết tình hình quốc tế, chỉ biết kiếm lợi cho con cháu đời sau, theo ta thì tất cả đều nên về nhà mà bồng cháu đi…
- Mùa xuân ấm áp hoa nở rộ, Thành phố Yến cách Bắc Kinh vừa xa lại không bắt mắt, ta muốn đến thành phố Yến dạo một vòng, nhìn một chút.
Quay đầu lại nói với người phía sau:
- Minh Khắc, anh sắp xếp một thời gian rảnh rỗi, lấy lý do là đến tham quan học hỏi ở Viện lục quân thành phố Yến, tổ chức một cuộc họp mặt.
Triệu Minh Khắc là một trong số những người mà Lão Cổ xem trọng nhất ngoài Hứa Quan Hoa ra, năm nay 45 tuổi, cũng là quân hàm Thiếu tướng, hiện tại nhậm chức tổng Bộ tham mưu.
- Cần phải vận động tay chân thôi.
-
Lão Cổ làm một tư thế chống nạnh, dường như trở lại những ngày tháng cầm đao cưỡi ngựa xông pha, quân vụ cấp bách vậy. Nắng chiều tốt vô cùng, chỉ là gần hoàng hôn, nhưng ánh hoàng hôn vẫn chiếu rọi tia nắng khắp nơi, phải bùng cháy sức sống cuối cùng của ánh hào quang.
Nếu như đem tất cả những ánh hào quang đó hội tụ lại một chỗ, thì chắc chắn rằng nó sẽ rơi lên người của một người.
Dương Thành, Tỉnh ủy Lĩnh Nam
Trần Hạo Thiên và Mễ Kỷ Hỏa đang ngồi đối diện nhau, bàn luận bước tiếp theo của thế cục Lĩnh Nam.
- Hạ Tưởng nhường lại vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, là tình hình chung, cũng không có gì, chỉ là Lưu Kim Nam chuyển sang nhậm chức Phó chủ tịch tỉnh, ai thích hợp tiếp nhận chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy hơn đây?
Mễ Kỷ Hỏa nói, bề ngoài, anh ta gắng hết sức bảo vệ uy quyền cho Trần Hạo Thiên, không phát ngôn, nhưng trong sự vụ bên trong, nhất là việc điều chỉnh bộ máy tỉnh ủy Lĩnh Nam, anh ta vẫn có một quyền phát ngôn nhất định.
Càng huống chi quan hệ giữa anh ta và Tổng bí thư, muốn im lặng cũng không xong. Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy là đại quản gia Tỉnh ủy, tất phải là người mà Bí thư Tỉnh Ủy tin tưởng được mới được, Lúc trước sự đề bạt của Lưu Kim Nam, chính là do Trần Hạo Thiên một tay thúc đẩy, trực tiếp nhảy từ chức Giám đốc sở lên chức Phó bộ.
- Tôi cho rằng Đường Kỳ Danh được đấy.
Trong nụ cười của Trần Hạo Thiên có ý dò xét.
Đường Kỳ Danh ư? Mễ Kỷ Hỏa liền ngẩn người ra, Bí thư thành ủy thành phố Hồng Hoa Đường Kỳ Danh ư? Chẳng nghe nói quan hệ giữa Đường Kỳ Danh và Trần Hạo Thiên tốt đẹp gì, sao Trần Hạo Thiên lại đột nhiên muốn đề bạt Đường Kỳ Danh nhỉ?
Tuy rằng Mễ Kỷ Hỏa thắc mắc nhưng cũng không phản đối:
- Kinh nghiệm và lý lịch của Đường Kỳ Danh cũng đã đủ rồi.
Trần Hạo Thiên cười ha hả:
- Kỷ Hỏa, chắc hẳn cậu muốn biết tại sao tôi lại đề bạt Đường Kỳ Danh phải không?
- Rất đơn giản, thứ nhất, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy nào thì phải tìm người thuộc Tỉnh đó, có lợi cho việc triển khai công tác. Thứ hai, đồng chí Khang Hiếu vừa mới qua đời, Hệ Khoát Đệ cần có người tiến dần lên. Thứ ba, kinh nghiệm lý lịch của đồng chí Đường Kỳ Danh đầy đủ rồi, hơn nữa sau chuyện của Khang Hiếu, lập trường rất kiên định…
Mễ Kỷ Hỏa hiểu rồi, chính trị là một nghệ thuật cân bằng, bèn gật đầu nói:
- Cứ theo chỉ thị tinh thần của Bí thư Trần mà làm.
Cứ tưởng chuyện đến đây là chấm dứt, không ngờ Trần Hạo Thiên lại đề cập đến một chuyện, khiến y bàng hoàng hiểu ra, càng hiểu được sự phối hợp ăn ý giữa Trần Hạo Thiên và Hạ Tưởng.
- Đường Kỳ Danh không đảm nhận chức Bí thư Thành ủy thành phố Hồng Hoa nữa, thì sẽ do Thị trưởng Thôi An Kỳ tiếp nhận chức vụ Bí thư, vị trí Thị trưởng, Kỷ Hỏa, cậu có người nào thích hợp không?
Trần Hạo Thiên lại hỏi một cách đầy ngụ ý.
Nói chung, Phó bí thư Thành ủy xếp thứ ba nếu như không phải là lần nhậm chức cuối cùng, trên căn bản đều có thể vô cùng thuận lợi mà tiếp nhận chức Thị trưởng. Phó bí thư Thành ủy thành phố Hồng Hoa là Lý Dật Phong… Mễ Kỷ Hỏa đột nhiên nhớ ra, Lý Dật Phong chẳng phải là người mà Hạ Tưởng vừa đề bạt từ chức chủ tịch quận Dương Thành cấp Phó giám đốc Sở lên làm Phó bí thư thành ủy Hồng Hoa sao, thuộc loại điều động cùng cấp, thế thì tiến lên trước thêm một bước, thuận thế lên chức Giám đốc Sở, cũng không phải là chuyện bất ngờ.
Hay cho một Hạ Tưởng đa mưu túc trí, hay cho một Trần Hạo Thiên ban ơn người khác, Mễ Kỷ Hỏa thầm cười, dù sao cũng không có xung đột gì tới lợi ích của y, y hà tất không làm động tác thuận nước giong thuyền, huống chi quan hệ giữa y và Hạ Tưởng cũng rất tốt.
- Tôi đề bạt đồng chí Lý Dật Phong.
Mễ Kỷ Hỏa liền không khách khí mà chính thức đề bạt cho Lý Dật Phong.
- Tốt, tôi tán thành đề cử của cậu.
Trần Hạo Thiên cười cười
- Quay đầu nói với Hạ Tưởng một tiếng, rồi quyết định luôn.
Chỉ cần việc bổ nhiệm Trưởng ban thư ký tỉnh ủy Đường Kỳ Danh đạt được sự phê chuẩn của Ban tổ chức Trung ương, với mạch người của Trần Hạo Thiên ở Trung ương, anh ta nghĩ chuyện đề bạt một Trương ban thư ký Tỉnh ủy, trên cơ bản thì Trung Ương sẽ đồng ý với người mà anh ta tuyển chọn. Việc Lý Dật Phong đảm nhận chức Thị Trưởng, gần như đã là một sự thật. Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch tỉnh và Phó bí thư Tỉnh ủy cả ba người đều gật đầu, hiện giờ tỉnh ủy Lĩnh Nam lại thống nhất dưới uy quyền của Trần Hạo Thiên, âm thanh phản đối phỏng chừng sẽ chẳng thể có.
Sau khi Lý Dật Phong dựa vào Hạ Tưởng, trong khoảng thời gian ngắn đã tiến được hai bước, có thể nói là thần tốc rồi.
…
Tổng cộng mười mấy bậc thang, khoản cách cũng không quá mười mấy bước, nhưng Hạ Tưởng lại cảm thấy dài lê thê như mấy tiếng đồng hồ vậy.
Chuyện cũ rành rành trước mắt, từng sự việc nhấp nháy trong mắt, ẩn hiện trong tim đều là vẻ mặt tươi cười của Quý Như Lan, nói thật, bao nhiêu năm rồi, hắn không có cảm giác hoảng loạn khi đối mặt với phụ nữ, nhưng hôm nay, hắn thật sự rất bối rối.
Tuy rằng không đến mức rối như tơ vò, cũng không phải tim đập như trống, không biết Quý Như Lan sẽ xử lý ân oán giữa cô và hắn như thế nào đây.
Vừa nảy trong khoảnh khắc Lão Quý bảo hắn lên lầu, Hạ Tưởng đã chú ý thấy trong ánh mắt của Lão xẹt qua một ánh mắt bất đắc dĩ, cũng không biết là ám thị điều gì.
Hạ Tưởng cũng biết hắn nợ tình quá nhiều, không muốn vướng vào tình cảm với Quý Như Lan nữa, nhưng trong thời khắc cô liều mình ùa tới, thân làm một người đàn ông, lại làm sao có thể từ chối tình yêu sinh mệnh của một cô gái chứ?
Bước chân của Hạ Tưởng không khỏi nặng trĩu.
Vừa lên lầu hai, căn phòng bên phải quá rõ ràng là phòng của Quý Như Lan, cửa phòng còn cố tình tô thêm màu tím. Hạ Tưởng hơi do dự, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.
- Mời vào.
Giọng nói của Quý Như Lan vọng ra từ bên trong, nhạt mà mềm mại, mỏng manh không có sức.
Hạ Tưởng đẩy cửa đi vào, trong phòng không có đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ, chỉ mơ hồ chiếu rọi cho căn phòng, nhưng lại không thấy rõ bóng người, Hạ Tưởng đứng ở ngoài cửa chưa động đậy, trong mũi truyền đến mùi thơm hoa lan thoang thoảng, quanh người tràn ngập một mùi thơm tươi mát thanh nhã, trong nhất thời cả người bị đắm chìm.
Cửa sau lưng, khép lại một cách im lặng, một cơ thể mềm mại, nóng bỏng lại có chút run rẩy áp sát tới, hai tay ôm chặt eo của Hạ Tưởng từ phía sau.
Cảm nhận được sự mềm mại dịu dàng từ cơ thể phía sau, và cả mùi hương hoa lan đặc biệt thanh nhã, Hạ Tưởng biết ngay, chính là Quý Như Lan.
Vóc dáng của Quý Như Lan không thấp, cô ôm lấy Hạ Tưởng từ phía sau, cơ thể áp sát vào lưng của Hạ Tưởng, cằm kề dưới bờ vai của Hạ Tưởng.
- Em xin lỗi, người yêu của em.
Giọng nói của Quý Như Lan run rẩy không thôi.
- Em không dám mở đèn nhìn anh, sợ bản thân mình không kìm được lại đi yêu anh nữa, nhưng em lại không thể không yêu anh, anh là người đàn ông đầu tiên mà em thật lòng thương yêu trong kiếp này, cũng sẽ là… người cuối cùng!
Hạ Tưởng tinh thần dao động, đang muốn nói chuyện, lại bị một bàn tay nhỏ bé ấm áp che miệng lại.
- Không được nói, chỉ được phép nghe em nói.
- Nếu như không có cái chết của Trương Lực, em nói thế nào cũng sẽ đi theo anh, nào sợ anh không cần em, nào sợ gia tộc không chấp nhận em, em đều không sợ. Nhưng cái chết của Trương Lực, anh ấy vì em mà chết, là vì em mà chết, em vừa nhắm mắt lại liền thấy cảnh tượng thê thảm lúc anh ấy chết, vừa nghĩ đến anh, liền nghĩ đến cảnh tượng bi thảm lúc anh ta nhảy lầu.
Nghe Quý Như Lan thì thào bên tai, lời nhẹ như mơ, âm thanh mềm mại như cảnh ảo, trong lòng Hạ Tưởng lại lay động, không biết thế nào. Quý Như Lan là một cô gái bướng bỉnh, cũng là một cô gái kỳ lạ, cô có tầm nhìn, có học vấn, cũng có một mặt cố chấp và thùy mị.
- Em rất muốn yêu anh, nếu như Trương Lực không chết. Nhưng Trương Lực chết rồi, em muốn yêu lại không được yêu nữa, ở bên cạnh anh, lúc nào cũng nhắc em nhớ đến cái sự thật Trương Lực đã vì em mà chết, em đau khổ, em mệt mỏi, em hối hận, Hạ Tưởng, anh có thể hiểu cho em không?
Hạ Tưởng liền gật đầu trong bóng tối, hắn còn có thể nói gì nữa? Trong lòng Quý Như Lan dằn vặt và đau khổ, hắn đều hiểu, nhưng lại không nói nên lời an ủi nào.
- Con người em và trái tim em, chỉ rộng mở với anh, nhưng em lại không thể ở bên anh được, người yêu của em, xin anh hãy mãi ghi nhớ tình yêu của em, có lẽ có một ngày, em sẽ chiến thắng ải tâm lý, nhưng hôm nay, em chỉ hy vọng dùng một nụ hôn, để tạm biệt anh…
Quý Như Lan quay người đứng trước mặt Hạ Tưởng, ôm chặt Hạ Tưởng từ phía trước, trong bóng tối, bờ môi như lan của cô đột nhiên đè lên môi của Hạ Tưởng, nụ hôn nồng cháy, biến thành giọt lệ tương tư… có lẽ, đối với cuộc gặp gỡ không đánh không quen biết giữa Quý Như Lan và Hạ Tưởng, từ việc biết nhau rồi yêu nhau, lại đến một cảnh tượng bi thảm của một tình yêu sinh mạng oanh oanh liệt liệt, nhưng chưa hẳn yêu nhau tha thiết thì sẽ ở bên nhau, nụ hôn tạm biệt là một kết cục tốt đẹp nhất rồi.
Đợi sau khi Hạ Tưởng xuống lầu, trong phòng khách đã bày đầy thức ăn, Lão Quý trịnh trọng nâng ly với Hạ Tưởng:
- Phó Bí thư Hạ, có một chuyện, tôi muốn phó tác cho cậu!
Hạ Tưởng lại đối mặt với một sự lựa chọn quan trọng.
/2185
|