Quan Thần

Chương 1979: Tiên cơ đầu tiên

/2185


Tấn Dương là tỉnh lị của tỉnh Tây, là một thành phố lục địa đạt tiêu chuẩn. Rất gần với sông, có ba mặt núi vây quanh, từ xa xưa đã có câu khen ngợi vẻ đẹp của thành Tấn Dương là "Gấm vóc Tấn Dương thành". Từng là đất cũ thời Đường, Nghiêu, tòa thành nổi tiếng thời Chiến quốc, một trong chín thị trấn quan trọng ở biên giới, Tấn Dương có lịch sử còn lâu đời hơn so với thành phố Yến, tỉnh lị của tỉnh Yến.

Vô đoan canh độ Tang Càn thủy,

Khước vọng Tịnh Châu thị cố hương.

(Theo bản dịch của Lê Nguyễn Lưu:

Tình cờ qua bến Tang Càn nọ

Trông lại Tinh Châu tựa cố hương.)

Tỉnh Tây có đã lịch sử lâu đời và nền văn hóa sáng lạng, hình thành phong thổ và tình người độc đáo, Kiều gia đại viện không ai không biết và Tấn Dương danh khắp thiên hạ, càng làm cho tỉnh Tây trở thành một đóa hoa kỳ lạ trong nước.

Đối với Tấn Dương, Hạ Tưởng cũng không xa lạ gì, thậm chí còn có thể nói là rất quen thuộc. Tấn Dương chỉ cách thành phố Yến gần 200 km, lái xe cũng chỉ mất hơn hai giờ. Trước kia, Hạ Tưởng thường xuyên đi lại giữa hai thành phố Tấn Dương và thành phố Yến, bởi vậy đối với phố lớn ngõ nhỏ Tấn Dương, gần như rõ như lòng bàn tay.

Nhưng sau khi theo đuổi chính trị, gần như không có thời gian đi Tấn Dương.

Nhớ lại sẽ không quên, vừa vào Tấn Dương đã có một hơi thở quen thuộc phả vào mặt, khiến hắn cảm giác kích động một cách khó hiểu, đây là cảm giác mà khi hắn đến Tương Giang, thành phố Lỗ hoặc là Dương Thành cũng chưa bao giờ từng thấy.

Có lẽ cảm tình đối với một thành phố, chính là một mở đầu tốt đẹp.

Hạ Tưởng và Đông Phương Hiểu trên đường từ phía nam Bắc Kinh đến. Bắc Kinh cách Tấn Dương hơn 500 km. Trên đường đi, chiếc xe vẫn duy trì tốc độ an toàn. Cứ thế đi suốt hơn 5 giờ, nên khó tránh khỏi có chút mệt mỏi.

Đông Phương Hiểu đã thu xếp nơi ăn chốn ở rất tốt, còn nói là muốn vì Hạ Tưởng mà mở tiệc mời khách nhưng Hạ Tưởng đã cự tuyệt.

- Không làm phiền Trưởng ban Phương. Trước tiên, tôi muốn nghỉ ngơi một chút, sau cơm chiều ta sẽ gặp nhau sau.

Thật không nghi ngờ gì, giọng điệu của Hạ Tưởng là không muốn thương lượng.

Đông Phương Hiểu hơi hơi sửng sốt, dường như không ngờ nhanh như vậy Hạ Tưởng đã tiến vào vai diễn. Theo sự tưởng tượng của cô, mặc kệ Hạ Tưởng có chính thức nhậm chức hay không, thì việc hắn thân là phó Bí thư thứ nhất của Tỉnh ủy tỉnh Tây và Quyền Chủ tịch tỉnh là một sự thật đã không thể sửa đổi.

- Được, Phó Bí thư Hạ nghỉ ngơi một chút trước đi vậy.

Đông Phương Hiểu khẽ mỉm cười, từ biệt ngay tại cửa khách sạn mà Hạ Tưởng trọ lại, chứ vẫn chưa lên phòng.

Hạ Tưởng cố ý không cho Đông Phương Hiểu lên phòng, không phải hắn nghi ngờ cái gì, mà là có an bài khác.

Ngoài mặt, hắn đến Tấn Dương chỉ dẫn theo thư ký và cảnh vệ, trên thực tế, còn có Nga Ni Trần và Tiêu Ngũ mở đường, và đang âm thầm thu xếp rất nhiều chuyện. Đông Phương Hiểu cũng không biết được việc này, cũng không cần thiết phải để cô biết.

Còn có một điểm, Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Tây, Chính ủy Quân khu tỉnh Đổng Văn Vũ đã ở khách sạn chờ Hạ Tưởng từ lâu.

Đổng Văn Vũ là dòng chính của lão Cổ, cũng là bạn tốt cùng tốt nghiệp học viện quân sự với Hứa Quan Hoa. Việc anh ta quay ngược lại phía Hạ Tưởng là một sự thật gần như không cần hoài nghi. Nếu không phải bởi vì có chuyện quan trọng trong người, Đổng Văn Vũ đã sớm tham gia vào cuộc gặp ở thành phố Yến và làm quen với Hạ Tưởng. Nguồn truyện:

Ngày thường, Đổng Văn Vũ là một người vô cùng tự cao tự đại, vô cùng uy vũ, quân hàm thiếu tướng, vừa thấy Hạ Tưởng đã cúi chào trước:

- Xin chào Phó Bí thư Hạ.

Hạ Tưởng giơ tay ra bắt tay anh ta:

- Anh Văn Vũ, để anh đợi lâu rồi, mau vào đi.

Một câu "Anh Văn Vũ" gọi lên khiến Đổng Văn Vũ thấy trong lòng hầm hập, anh ta là một người trọng tình cảm, đối với lão Cổ rất trung thành và tận tâm, xem ông ta như cha vậy, đối với Hứa Quan Hoa là bạn học cũng là bạn học cùng trường tình như tay chân. Đối với Hạ Tưởng, người mà lão Cổ và Hứa Quan Hoa vẫn tôn sùng, tuy anh ta chưa từng gặp mặt, nhưng từ lâu đã ngưỡng mộ trong lòng, đã sớm muốn gặp mặt.

Đổng Văn Vũ đối với Hạ Tưởng vô cùng sùng bái, đúng vậy, là sùng bái, không chỉ bởi vì Hạ Tưởng tuổi trẻ đã ngồi lên đến chiếc ghế Chủ tịch tỉnh –chức vụ Chủ tịch tỉnh quả thật so với việc lên chức thiếu tướng còn khó khăn hơn – mà còn bởi vì Hạ Tưởng được chỉ định là người nối nghiệp của lão Cổ.

Đổng Văn Vũ so với Hứa Quan Hoa, Triệu Minh Khắc có điểm bất đồng chính là, anh ta đối với lão Cổ có một sự sùng bái gần như mù quáng, cho rằng chỉ cần lão Cổ xác định người nối nghiệp, thì tuyệt đối chính xác, không cần nghi ngờ.

Từ lúc Hạ Tưởng đến tỉnh Tây, đây là đồng minh đầu tiên không cần điều tra cẩn thận vẫn có thể tuyệt đối tín nhiệm, cho nên đối với cuộc gặp gỡ với Đổng Văn Vũ, tâm tình của hắn rất thoải mái.

Đi vào phòng, mặt Đổng Văn Vũ nóng bừng nhìn về phía Hạ Tưởng, ánh mắt sôi nổi, giống như nhìn thủ trưởng tôn kính.

Đối mặt ánh mắt nhiệt tình của Đổng Văn Vũ người còn lớn hơn mình tới mười tuổi, Hạ Tưởng có chút cảm giác không được tự nhiên, liền cười nói:

- Anh Văn Vũ ở trước mặt tôi không cần khách khí, đều là người một nhà. Hôm nay ngồi cùng một chỗ, chính là tâm sự chuyện hàng ngày, làm quen một chút. Nếu thuận tiện, tôi là khách ở xa tới, anh hãy mời tôi ăn cơm.

Đổng Văn Vũ cười ha hả, bị sự thẳng thắn của Hạ Tưởng thuyết phục, xoa tay:

- Mời thì khẳng định phải mời Phó Bí thư Hạ ăn cơm rồi. Phó Bí thư Hạ thích ăn cái gì?

- Ăn cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là cùng ai ăn.

Hạ Tưởng cũng rất thích tính cách thẳng thắn của Đổng Văn Vũ, vung tay lên nói.

- Đi, xuống dưới lầu tùy tiện tìm một phòng, vừa ăn vừa nói chuyện, ngồi trên xe suốt một chặng đường, thật sự là đói bụng. Thuận tiện giới thiệu mấy người bằng hữu cho anh Văn Vũ gặp một chút.

Đổng Văn Vũ cười toe tóe:

- Vậy càng tốt, tôi thích nhất là quen biết bằng hữu, chỉ cần là bằng hữu mà Phó Bí thư Hạ giới thiệu, ai đến cũng không từ chối.

Mặc dù Đổng Văn Vũ đứng ở vị trí sát bên lề trong hội nghị thường vụ, là đại biểu quân đội, ở rất nhiều chuyện không có quyền phát ngôn. Nhưng anh ta luôn có một phiếu trong tay, có thể đảm đương vị trí trợ lực lớn nhất của Hạ Tưởng trong hội nghị thường vụ. Còn nữa anh ta còn nắm quân quyền trong tay, cũng có thể đảm bảo an toàn cho Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng vừa đến Tấn Dương, chưa chính thức nhậm chức, đã chắc chắn nắm trong tay một lá phiếu trong hội nghị thường vụ.

Nếu như tính cả Đông Phương Hiểu – đối với Đông Phương Hiểu, cũng không làm cho Hạ Tưởng có thể tín nhiệm hoàn toàn, nhưng dưới tình thế bức bách, Đông Phương Hiểu hẳn là sẽ không quay ngược về phía Lôi Trị Học, có thể xem như hắn đã có hai phiếu trong tay.

Hơn nữa hắn còn có một số quân bài chưa lật có thể đánh. Không khoa trương chút nào, hiện tại, hắn không còn giống với năm xưa khi đi tỉnh Tương, khi đi tỉnh Tề hay là trước đó khi đi Lĩnh Nam, dũng khí đã tràn trề.

Tin tưởng Lôi Trị Học vì nghênh đón hắn đến, khẳng định sau lưng cũng làm rất nhiều công tác, chẳng qua... Hạ Tưởng có lý do để tin rằng, mặc kệ Lôi Trị Học đã bố trí như thế nào, hắn đều tin tưởng có thể đột phá vòng vây, vừa ra tay liền có thể đánh vỡ cục diện nhiều năm ở tỉnh Tây.

Hạ Tưởng không phải tự cao tự đại, mà là hắn trí tuệ cao thâm và có thể ứng phó mọi sự việc. Hắn ở Bắc Kinh nhàn rỗi hơn ba ngày, không chỉ có trồng hoa, cây cỏ tĩnh dưỡng tâm tính, mà là hai tai không nghe thấy chuyện ngoài cửa sổ, một lòng chỉ nghĩ hạ ván cờ lớn.

Cùng Đổng Văn Vũ ăn cơm chiều, cả chủ và khách ăn uống rất vui vẻ. Không đề cập tới thân phận người lính đã xuất ngũ, Tiêu Ngũ và Đổng Văn Vũ mới quen đã thân, ngay cả Nga Ni Trần một người rất khéo léo trong đối nhân xử thế và có kiến thức rộng rãi trong giao tiếp, cũng rất coi trọng Đổng Văn Vũ.

Lần đầu tiên gặp mặt, lần đầu tiên ăn cơm, Đổng Văn Vũ lại là chủ mở tiệc chiêu đãi Hạ Tưởng, kết quả trước sự ân cần mời rượu của Tiêu Ngũ và Nga Ni Trần, ngược lại đã uống rượu say.

Hạ Tưởng không có so đo với sự thất lễ của Đổng Văn Vũ, ngược lại, từ việc Đổng Văn Vũ không bố trí phòng vệ với hắn, cao hứng mà uống rượu có thể thấy được, Đổng Văn Vũ chẳng những có thể tin, hơn nữa còn có thể dung nạp vào trong vòng hệ thống trung tâm.

Cũng đúng, thật ra dựa theo sự thu xếp của lão Cổ, Đổng Văn Vũ vốn chính là thành viên bên trong thế lực quân sự của Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cố ý an bài cho Đổng Văn Vũ ngủ ở trong phòng hắn, là cử chỉ muốn thu mua lòng người. Quả nhiên, chờ sau khi Đổng Văn Vũ tỉnh ngủ, phát hiện nằm ở trên giường Phó Bí thư Hạ, ngoại trừ cảm thấy thất lễ và ngượng ngùng ra, cũng có cảm giác được sủng ái mà lo sợ, anh ta hoàn toàn nhận ra sự đối nhân xử thế của Hạ Tưởng, và quyết tâm thề sống chết đi theo Hạ Tưởng!

Nếu không tính việc Đông Phương Hiểu tới dựa vào Hạ Tưởng là một ván thắng ngay từ trận đầu khi Hạ Tưởng sắp nhậm chức ở tỉnh Tây, thì việc Đổng Văn Vũ thề sống chết đi theo, chính là tiên cơ đầu tiên Hạ Tưởng bố cục ở tỉnh Tây.

Tuy nhiên có lý do để tin rằng, hành động Đổng Văn Vũ quay ngược về phía Hạ Tưởng, đã nằm trong dự đoán của Lôi Trị Học, không thể xem như là thắng lợi ngoài dự đoán của mọi người.

Đừng nóng vội, Hạ Tưởng còn có chuẩn bị ở phía sau.

Để Tiêu Ngũ ở lại chờ đợi Đổng Văn Vũ, Hạ Tưởng và Đường Thiên Vân chậm rãi xuống lầu, tới gặp Đông Phương Hiểu như đã hẹn.

Sau khi Hạ Tưởng và Đường Thiên Vân xuống lầu không lâu, Nga Ni Trần cũng đi xuống lầu, biến mất trong bóng đêm sầm uất của Tấn Dương.

Hạ Tưởng không đánh khi còn chưa thể nắm chắc thành công, có lẽ Đông Phương Hiểu nghĩ Hạ Tưởng xuất phát đến Tấn Dương trước, là bởi vì đề nghị của cô. Thật ra cô đã sai lầm rồi, vô cùng sai. Cho dù cô không đến Bắc Kinh để gặp mặt nói chuyện với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng cũng sẽ cải trang xuất hiện trên đường Tấn Dương. Chẳng qua cô xuất hiện đúng lúc cung cấp cho hắn một cái cớ, Hạ Tưởng cũng liền thuận nước đẩy thuyền.

Thiếu cung kính mà nói, tuy rằng, cô thân là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban Tuyên giáo, nhưng cô không đủ khả năng chỉ một lời có thể khiến Hạ Tưởng kinh động mà rời khỏi Bắc Kinh. Dù sao cô cũng chỉ là Trưởng ban Tuyên giáo, chứ không phải Trưởng ban Tổ chức, hay là nói, không phải Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

Cũng tốt, Hạ Tưởng đã đến tỉnh Tây, trong bản kế hoạch của hắn, có rất nhiều kế hoạch cần mượn sức của Ban tuyên giáo. Nếu thời cơ của Đông Phương Hiểu xuất hiện vô cùng đúng lúc, hắn tự nhiên sẽ vui tiếp nhận cành ô-liu của đối phương.

Đông Phương Hiểu đã hẹn địa điểm tại một quán cà phê, Hạ Tưởng cũng không bài xích cafe, chỉ có điều cảm thấy quán cafe là nơi mà những người ít tuổi nói chuyện yêu đương, không rõ vì sao Đông Phương Hiểu lại không lựa chọn một quán trà, mà lại phải chọn nói chuyện ở quán cafe.

Tên quán cafe là Prague, bố trí rất có tư tưởng, bầu không khí cũng nhưng không phải là điều mà Hạ Tưởng thích.

Dưới sự hướng dẫn của Đông Phương Hiểu, Hạ Tưởng đi vào một gian phòng yên lặng, sau khi ngồi xuống, tùy ý gọi một ly cafe.

Đông Phương Hiểu cố ý thay đổi bộ trang phục công sở, dường như còn hơi hơi chuốt lông mi, cô cũng muốn một ly cafe tương tự, bỏ thêm đường, nhẹ nhàng quấy. Có lẽ là vì đã trở lại Tấn Dương, lại có lẽ vì cô đã tự tin rất nhiều, tóm lại so với mấy giờ trước có vẻ nữ tính hơn nhiều.

- Phó Bí thư Hạ, tình hình ở Tỉnh ủy đại khái là như thế, anh còn muốn biết gì nữa không?

Khi còn ở Bắc Kinh, trên đường, Đông Phương Hiểu đã kể lại tỉ mỉ, giới thiệu với Hạ Tưởng về sự cấu thành thành viên trong Tỉnh ủy tỉnh Tây, cùng với những cơ hội và thách thức mà hắn sẽ gặp phải ở Tỉnh ủy. Đương nhiên, là tất cả đều dựa trên lập trường của cô mà giải thích.

- Khi mới đến Tấn Dương, tôi nhớ rõ cứ tới buổi chiều, khi đi ngang qua đường Hoan Đức, nhìn về phía xa, một màn sương đen lượn lờ, khiến cho sự hùng vĩ toà nhà của Tỉnh ủy trở nên mơ hồ một cách khác thường.

Hạ Tưởng cũng không uống cà phê, chỉ cầm trong tay, tùy ý chuyển động vài cái, lại nói ra một câu đầy thâm ý.

Màn sương đen trong lời Hạ Tưởng nói, là chỉ mạng lưới quan hệ phức tạp rắc rối của tỉnh Tây, tấm màn đen, làm cho người ta nhìn không tới hy vọng, lại là ám chỉ không khí ở Tấn Dương đã ô nhiễm tới mức nghiêm trọng rồi làm người ta cảm thấy vô cùng căm phẫn, thậm chí có người hình dung sống một ngày ở Tấn Dương, tương đương với tổn thọ mất mười năm!

Tiếng Hạ Tưởng không lớn lắm, tốc độ cũng không nhanh, giọng điệu giống như đamg nói chuyện phiếm, nhưng vấn đề mà hắn chỉ ra, cũng là bộc lộ năng lực, chỉ thẳng ra bản chất:

- Trưởng ban Đông Phương, mong cô trả lời tôi một vấn đề, tỉnh Tây là một tỉnh có nguồn năng lượng thứ nhất trong nước, nguồn năng lượng được sản xuất ra cung ứng cho gần như cả nước, vì sao mức tiền lương trung bình ở tỉnh Tây, lại đứng đầu cả nước tính từ dưới lên như vậy?

Đông Phương Hiểu nhất thời ngạc nhiên, trong lòng đột nhiên hiện lên một ý niệm mãnh liệt, Phó Bí thư Hạ nhậm chức ở tỉnh Tây, quả nhiên muốn động tới mạch máu tỉnh Tây!

/2185

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status