Chị Trần tuổi không lớn, nhiều lắm là hơn ba mươi, theo cách mặc quần áo có thể thấy được sự giỏi giang và tính cách rõ ràng, gọn gàng dứt khoát. Trước mặt Lôi Tiểu Minh và Giang An, cô chỉ mặc một bộ quần áo thể thao bó sát người, hơn nữa trên trán còn lấm tấm chút mồ hôi, dường như là vừa mới tập thể dục xong vậy, ngay cả trang điểm cũng không, mà tự nhiên ngồi trước mặt con trai Bí thư Tỉnh ủy và con trai của chủ mỏ than lớn của tỉnh Tây.
Lại thấy thần thái thản nhiên của cô, hồn nhiên giống như không đặt hai vị đại công tử của tỉnh Tây này ở trong mắt.
Qua không biết bao lâu, khi Lôi Tiểu Minh và Giang An liếc nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương ý thất vọng, chị Trần mới đứng lên:
- Được rồi, tôi mới từ phòng tập thể hình đi ra, không kịp tắm rửa đã bị hai thằng ranh các cậu kéo lại đây, người không thoải mái muốn chết. Tôi đi trước, đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi lấp đầy bụng.
Nói xong, vươn cánh tay phải trắng nõn, vẫy vẫy tay chào Giang An và Lôi Tiểu Minh, quay người lại, thướt tha lả lướt mà đi. Đường cong của cô cực đẹp, eo nhỏ, hai chân cân xứng, cùng với cặp mông nảy ở giữa có vẻ rất êm ái, để lại cho Giang An và Lôi Tiểu Minh một cảnh tượng hết sức gợi nhớ.
Tuy nhiên... hai người có tính tình rất dễ dàng kích động này lại không hề có một chút suy nghĩ không an phận nào đối với cảnh tượng tuyệt vời như thế. Ngược lại, lại rất khó hiểu đối với thái độ vừa không trả lời ngay mặt lại không một câu từ chối của Trần Diễm.
- Trần Diễm rốt cuộc là có ý gì?
Lôi Tiểu Minh ngồi trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt tức giận bất bình,
- Được hay không được thì phải nói ra chứ, không biết trong hồ lô chứa gì làm cho người ta khó chịu trong lòng. Nếu không, đã không phải mời cô ta.
- Cô ta ra tay là thích hợp nhất, nắm chắc hơn so với người khác.
Giang An có thiên phú về mặt chơi xấu hơn nhiều so với Lôi Tiểu Minh, cũng có lòng lang dạ sói hơn,
- Hiện tại đối với Hạ Tưởng mà nói, vấn đề kinh tế không dễ dàng phá huỷ hắn được, nếu vấn đề kinh tế và vấn đề phụ nữ liên tiếp vào cùng một chỗ, cuối cùng dẫn đến lực sát thương lớn nhất đối với hắn. Cho dù không thể khiến Hạ Tưởng thất bại thảm hại, ít nhất có thể cho hắn đừng nghĩ có thể lên đỉnh.
Đừng nhìn Giang An không phải nhân vật trong quan trường, nhưng lại nghe thấy và biết không ít chuyện trong quan trường. Y muốn cho bên thứ ba chen chân vào gia đình Hạ Tưởng, cuối cùng tạo thành vết thương nặng lặng lẽ và chắc chắn đối với tiền đồ của Hạ Tưởng. Chưa đề cập tới, quan lớn mỗi tỉnh trong nước có thể vì vấn đề ly hôn mà làm cho không thể đảm nhiệm chức vị chính. Đối với nhân vật chính trị mà nói, vấn đề ly hôn có thể lớn có thể nhỏ, liền thấy có ảnh hưởng như thế nào.
Biện pháp của Giang An tuy rằng ác độc, nhưng khi làm thì khó khăn rất cao. Nếu không phải Tấn Dương có một phụ nữ kỳ tài tên là Trần Diễm, lại đúng lúc Giang An và Trần Diễm quen biết nhau, và lại có quan hệ kinh tế với Trần Diễm, y cũng sẽ không đột phát mà nghĩ ra chuyện phá hoại gia đình Hạ Tưởng, từ đó đạt tới hủy hoại mục đích của Hạ Tưởng.
Kỳ thật Lôi Tiểu Minh tình nguyện thực hiện kế hoạch tưởng tượng thứ nhất của y và Giang An hơn — đó là sau khi Hạ Tưởng lên đảm nhiệm, tạo ra sự cố về mặt an toàn đặc biệt lớn, khiến Hạ Tưởng chịu tiếng xấu thay cho người khác. Nếu triển khai hoạt động một cách thích đáng mà nói, kết cục năm đó của Tôn Tập Dân tại tỉnh Yến chính là kết cục của Hạ Tưởng ở tỉnh Tây.
Giang An lại không chờ được muốn cho Hạ Tưởng gặp xui xẻo, bởi vì muốn thực hiện kế hoạch chịu tiếng xấu thay cho người khác này thì ít nhất phải đợi sau khi Hạ Tưởng lên đảm nhiệm ba tháng, nếu sự cố phát sinh quá sớm, Hạ Tưởng mới đến đảm nhiệm càng dễ từ chối liên quan. Còn có một điểm, muốn sự vụ đạt tới sự cố an toàn đặc biệt lớn có số người thiệt mạng cao, số xác chết không đơn giản.
Mỏ khai thác An Đạt những năm gần đây phát sinh sự cố an toàn, to hay nhỏ cũng ít nhất có mấy chục vụ, phần lớn đều là bỏ tiền ra là giải quyết cho xong việc. Cộng lại số người thiệt mạng cũng có đến mấy trăm người. Nhưng không phát sinh sự cố đặc biệt lớn nào, cho nên vẫn không lộ ra ngoài ánh sáng. Nói là nước nóng luộc ếch cũng vậy, mà dao nhỏ cắt thịt cũng thế, dù sao muốn tạo ra sự cố an toàn đặc biệt lớn tại mỏ khai thác An Đạt, với số người thiệt mạng tích lũy mấy năm do sự cố, thì không thiếu gì xác chết.
Tạo ra sự cố an toàn, Giang An có phát rồ, cũng sẽ không lấy người sống mà làm. Giang An cũng không ngốc, vì muốn trừng trị Hạ Tưởng, mà lấy cả trăm mạng người để tạo ra sự cố, lưng y không gánh nổi tội danh cố ý giết người.
Mấy năm qua số thợ mỏ ở mỏ khai thác An Đạt bị chết vô số kể, cũng có thể lấy bổ sung vào bằng vô số người chết từ các mỏ than khác, đến lúc đó mượn một đống xác chết ném xuống giếng, sau đó cài mìn nổ một hầm mỏ đã bỏ đi, lại tổ chức một nhóm người nhà đến gây rối, là có thể thành chuyện lớn.
Chỉ cần bỏ ra trên dưới một hai chục triệu là có thể bịt miệng mọi người, chỉ cần một mình Hạ Tưởng chẳng hay biết gì là được, chỉ cần khiến cho Hạ Tưởng bị tiếng xấu sau lưng, là đạt tới mục đích. Hai chục triệu có thể mua được tiền đồ của một Chủ tịch tỉnh còn trẻ tuổi, tính thế nào cũng là một vụ kinh doanh có lời.
Đang lúc Giang An tỉ mỉ thực hiện kế hoạch từng bước một, thì từ miệng Lôi Tiểu Minh biết được một tin tức không ngờ — lúc này Hạ Tưởng đang ở Tấn Dương, hơn nữa còn là âm thầm đến trước, cũng không biết ở sau lưng đã bố trí ra sao.
Mặc kệ Hạ Tưởng bố trí thế nào, nếu hắn đã đến đây, cũng đừng nghĩ có thể trở về nguyên vẹn. Vừa lúc hiện tại Hạ Tưởng còn chưa chính thức lên đảm nhiệm, thân phận cá nhân này, tốt lắm, sẽ đưa Hạ Tưởng một phần quà lớn, cũng không xem như uy hiếp an toàn của Chủ tịch tỉnh.
Cơ hội tốt không thể bỏ qua, Giang An liền liên kết với Lôi Tiểu Minh bày kế, quyết định mời Trần Diễm ra tay, động thủ trước thời gian với Hạ Tưởng.
Nhưng... không ngờ Trần Diễm chỉ để lại một câu trả lời ba phải, thế nào cũng được mà bước đi, khiến cho Giang An cảm thấy bất đắc dĩ.
- Trần Diễm không nói gì, làm sao bây giờ?
Lôi Tiểu Minh hỏi.
Lôi Tiểu Minh là người kế tục của Lôi Trị Học qua lại với Giang An, không chỉ bởi vì sự phá phách của Giang An mang đến cho y một thời kỳ mới và kích thích, mà còn bởi vì kế hoạch trả thù nhằm vào Hạ Tưởng của Giang An, rất hợp khẩu vị của y, khiến y có một loại khoái cảm của trả thù.
Lôi Tiểu Minh từ nhỏ đã được cho là một đứa trẻ ngoan, từ sau khi quen biết Giang An, bản tính phản nghịch và ý nghĩ xấu bên trong như bị ép phóng ra bên ngoài, tốc độ rơi xuống của y, khiến Lôi Trị Học hao tổn tâm trí hơn hai mươi mấy năm quản giáo, trong nháy mắt thành nước chảy bèo trôi.
- Trần Diễm không cự tuyệt, liền chứng minh còn có thể.
Giang An cười ha hả,
- Chỉ cần nâng cao lợi ích, không sợ Trần Diễm không đáp ứng.
Thời gian Lôi Tiểu Minh đến Tấn Dương cũng chưa lâu, trước kia vẫn du học ở nước ngoài, sau khi học xong ở Bắc Kinh trước. Tại Bắc Kinh sau khi quen biết Giang An, lại đúng lúc Hạ Tưởng sắp đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây, y mới có hứng thú với Tấn Dương, nếu không y sẽ không đến Tấn Dương mà hít bụi than đá. Bởi vậy, y cũng không hiểu biết rõ ràng lắm về việc Trần Diễm có tiếng khen là chị cả ở Tấn Dương.
- Trần Diễm thực sự có bản lĩnh lớn như vậy sao?
Lôi Tiểu Minh tiếp tục truy vấn.
- Có, bản lĩnh của Trần Diễm, so với trong tưởng tượng của cậu còn lớn hơn nhiều. Đừng thấy cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, nếu cậu cảm thấy cô ấy xinh đẹp mà dễ bắt nạt, thì liền sai mười phần. Có một câu nói như thế nào nhỉ? Xinh đẹp như hoa, lòng dạ như rắn rết.
...
Trần Diễm bị Giang An hình dung là xinh đẹp như hoa, lòng dạ như rắn rết, lúc này đang thoải mái bước đi, đã về đến nhà — là một nới rất bình thường với hai phòng, hơn nữa còn là một khu đô thị cũ, diện tích căn hộ nhiều lắm cũng chỉ hơn sáu mươi mét vuông, bố cục căn hộ cũng rất đơn giản. Nếu nói dụng cụ gia đình đắt nhất bên trong căn hộ là cái gì, chính là bộ sô pha màu trà bằng da thật trong phòng khách.
Sô pha bằng da thật rất mới, vừa chợt thấy, có vẻ không hợp với thiết kế căn hộ kiểu cũ, có vẻ rất đột ngột, giống vừa mới đem về vậy.
Trần Diễm về nhà, tay chân nhanh nhẹn cởi quần áo, trần như nhộng nhẹ nhàng đi tắm rửa. Hiện tại Tấn Dương còn chưa ấm áp đến mức có thể không mặc quần áo mà cảm thấy thoải mái, cô lại mở vòi nước ra, mặc cho nước lạnh chảy thẳng xuống mà kỳ cọ da thịt khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.
Có thể tắm trong nước lạnh ở nhiệt độ không khí hiện tại, tố chất thân thể của Trần Diễm quả thật hơn người.
Sau khi tắm, cô tiện tay bó tóc hất ra sau đầu, chỉ quấn một cái khăn tắm, xoay người ngồi ở sô pha, sửa móng chân móng tay, nhàn nhã, thoải mái, dường như vừa rồi không hề phát sinh cuộc đối thoại với Giang An và Lôi Tiểu Minh vậy.
Sửa xong mười đầu móng chân móng tay, cô đánh giá kỹ càng lại một lần, mới cảm thấy vừa lòng mà đứng lên, đi vài bước tại chỗ, giống như rất là thưởng thức tay nghề của chính mình vậy.
Cởi bỏ khăn tắm định mặc áo ngủ, điện thoại đột ngột vang lên, trong sự yên ắng của ban đêm lúc gần 0 giờ, tiếng chuông điện thoại vang dội đến không ngờ. Trần Diễm hoảng hốt, nhẹ buông tay, khăn tắm liền rơi xuống trên mặt đất, lộ ra thân thể không có một vết sẹo lồi.
Trần Diễm thản nhiên cười, lắc đầu, đơn giản cũng không tiếp tục mặc áo ngủ, cứ để mình trần như vậy mà nghe điện thoại. Cô cũng biết, có thể vào lúc này gọi điện thoại tới nhà cô, cũng không có mấy người, người gọi điện, không phải là người ngoài.
- Alo...
Giọng nói của Trần Diễm có hơi run một chút, không phải bởi vì khẩn trương và ngượng ngùng, mà là bởi vì cô thấy được dãy số,
- Điện thoại khuya như vậy, là có chuyện tốt hay việc vui việc lạ gì đây?
- Diễm Diễm, cậu ngoại trừ mỗi ngày nghĩ tới chuyện tốt việc vui và con đường dẫn tới thành công, thì còn có ý tưởng nào có ý nghĩa không?
Trong điện thoại cũng là giọng nói của một cô gái, tiếng phổ thông có hơi hướng phát âm của người phía nam, mềm mại và ngân nga.
- Tôi chưa từng nghĩ tới con đường dẫn tới thành công nào, con đường dẫn tới thành công như kiểu đàn ông theo đuổi người đẹp sao, Như Lan, bảo cậu đó, nghe nói cậu đến Bắc Kinh? Chẳng lẽ nói rời xa nơi thương tâm, là có thể rời xa thương tâm được sao?
Không sai, người gọi điện thoại cho Trần Diễm chính là Qúy Như Lan.
Qúy Như Lan cười khẽ một tiếng:
- Thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm tình, có lẽ sẽ làm tầm mắt con người càng trống trải. Vẫn đợi ở Lĩnh Nam, cách trung tâm chính trị rất xa xôi.
- Cậu nha...
Trần Diễm oán trách một tiếng,
- Vẫn ham thích chính trị như vậy, một phụ nữ, mạnh hơn như vậy để làm gì?
- Không phải cậu cũng giống thế sao? Tôi nghe nói cậu thăng cấp từ chị cả Tấn Dương lúc trước thành chị cả tỉnh Tây, cậu còn có tiếng tăm lớn hơn so với tôi nhiều, lại càng ham thích chính trị hơn so với tôi.
- Tôi không tính là người trong quan trường, nhiều lắm chính là một người tự do đứng bên cạnh quan trường thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Trần Diễm lúc này đã đoán được ý Qúy Như Lan gọi điện tới, trước hết thay cô nói ra,
- Cậu gọi điện thoại tới, có phải vì chuyện của Hạ Tưởng hay không?
- Có thể coi là vậy.
- Tôi vừa mới gặp mặt Giang An và Lôi Tiểu Minh.
Trần Diễm không giấu diếm chút nào chuyện cô bị Giang An và Lôi Tiểu Minh xúi giục,
- Điện thoại của cậu đến chậm một bước rồi.
- Á?
Qúy Như Lan kinh hãi,
- Cậu cùng với Giang An và Lôi Tiểu Minh đối phó Hạ Tưởng sao? Tôi có thể nói cho cậu biết, Diễm Diễm, nếu cậu làm gì bất lợi với Hạ Tưởng, tôi với cậu tuyệt giao.
- Xem cậu khẩn trương kìa, đúng là trọng sắc khinh bạn mà.
Trần Diễm cười khanh khách,
- Tôi vẫn chưa đồng ý với Giang An và Lôi Tiểu Minh.
Qúy Như Lan quan tâm quá liền bị loạn, nghĩ lại với sự khôn khéo của Trần Diễm, làm sao dễ dàng bị Giang An và Lôi Tiểu Minh lợi dụng, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi:
- Rốt cuộc cậu có thái độ gì?
- Còn chưa nghĩ ra, tôi muốn trước hết quan sát những gì Hạ Tưởng làm trong một khoảng thời gian, rồi mới quyết định là giúp anh ta hay là bôi đen anh ta!
Lại thấy thần thái thản nhiên của cô, hồn nhiên giống như không đặt hai vị đại công tử của tỉnh Tây này ở trong mắt.
Qua không biết bao lâu, khi Lôi Tiểu Minh và Giang An liếc nhau, đều nhìn ra trong mắt đối phương ý thất vọng, chị Trần mới đứng lên:
- Được rồi, tôi mới từ phòng tập thể hình đi ra, không kịp tắm rửa đã bị hai thằng ranh các cậu kéo lại đây, người không thoải mái muốn chết. Tôi đi trước, đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó đi lấp đầy bụng.
Nói xong, vươn cánh tay phải trắng nõn, vẫy vẫy tay chào Giang An và Lôi Tiểu Minh, quay người lại, thướt tha lả lướt mà đi. Đường cong của cô cực đẹp, eo nhỏ, hai chân cân xứng, cùng với cặp mông nảy ở giữa có vẻ rất êm ái, để lại cho Giang An và Lôi Tiểu Minh một cảnh tượng hết sức gợi nhớ.
Tuy nhiên... hai người có tính tình rất dễ dàng kích động này lại không hề có một chút suy nghĩ không an phận nào đối với cảnh tượng tuyệt vời như thế. Ngược lại, lại rất khó hiểu đối với thái độ vừa không trả lời ngay mặt lại không một câu từ chối của Trần Diễm.
- Trần Diễm rốt cuộc là có ý gì?
Lôi Tiểu Minh ngồi trở lại chỗ ngồi, vẻ mặt tức giận bất bình,
- Được hay không được thì phải nói ra chứ, không biết trong hồ lô chứa gì làm cho người ta khó chịu trong lòng. Nếu không, đã không phải mời cô ta.
- Cô ta ra tay là thích hợp nhất, nắm chắc hơn so với người khác.
Giang An có thiên phú về mặt chơi xấu hơn nhiều so với Lôi Tiểu Minh, cũng có lòng lang dạ sói hơn,
- Hiện tại đối với Hạ Tưởng mà nói, vấn đề kinh tế không dễ dàng phá huỷ hắn được, nếu vấn đề kinh tế và vấn đề phụ nữ liên tiếp vào cùng một chỗ, cuối cùng dẫn đến lực sát thương lớn nhất đối với hắn. Cho dù không thể khiến Hạ Tưởng thất bại thảm hại, ít nhất có thể cho hắn đừng nghĩ có thể lên đỉnh.
Đừng nhìn Giang An không phải nhân vật trong quan trường, nhưng lại nghe thấy và biết không ít chuyện trong quan trường. Y muốn cho bên thứ ba chen chân vào gia đình Hạ Tưởng, cuối cùng tạo thành vết thương nặng lặng lẽ và chắc chắn đối với tiền đồ của Hạ Tưởng. Chưa đề cập tới, quan lớn mỗi tỉnh trong nước có thể vì vấn đề ly hôn mà làm cho không thể đảm nhiệm chức vị chính. Đối với nhân vật chính trị mà nói, vấn đề ly hôn có thể lớn có thể nhỏ, liền thấy có ảnh hưởng như thế nào.
Biện pháp của Giang An tuy rằng ác độc, nhưng khi làm thì khó khăn rất cao. Nếu không phải Tấn Dương có một phụ nữ kỳ tài tên là Trần Diễm, lại đúng lúc Giang An và Trần Diễm quen biết nhau, và lại có quan hệ kinh tế với Trần Diễm, y cũng sẽ không đột phát mà nghĩ ra chuyện phá hoại gia đình Hạ Tưởng, từ đó đạt tới hủy hoại mục đích của Hạ Tưởng.
Kỳ thật Lôi Tiểu Minh tình nguyện thực hiện kế hoạch tưởng tượng thứ nhất của y và Giang An hơn — đó là sau khi Hạ Tưởng lên đảm nhiệm, tạo ra sự cố về mặt an toàn đặc biệt lớn, khiến Hạ Tưởng chịu tiếng xấu thay cho người khác. Nếu triển khai hoạt động một cách thích đáng mà nói, kết cục năm đó của Tôn Tập Dân tại tỉnh Yến chính là kết cục của Hạ Tưởng ở tỉnh Tây.
Giang An lại không chờ được muốn cho Hạ Tưởng gặp xui xẻo, bởi vì muốn thực hiện kế hoạch chịu tiếng xấu thay cho người khác này thì ít nhất phải đợi sau khi Hạ Tưởng lên đảm nhiệm ba tháng, nếu sự cố phát sinh quá sớm, Hạ Tưởng mới đến đảm nhiệm càng dễ từ chối liên quan. Còn có một điểm, muốn sự vụ đạt tới sự cố an toàn đặc biệt lớn có số người thiệt mạng cao, số xác chết không đơn giản.
Mỏ khai thác An Đạt những năm gần đây phát sinh sự cố an toàn, to hay nhỏ cũng ít nhất có mấy chục vụ, phần lớn đều là bỏ tiền ra là giải quyết cho xong việc. Cộng lại số người thiệt mạng cũng có đến mấy trăm người. Nhưng không phát sinh sự cố đặc biệt lớn nào, cho nên vẫn không lộ ra ngoài ánh sáng. Nói là nước nóng luộc ếch cũng vậy, mà dao nhỏ cắt thịt cũng thế, dù sao muốn tạo ra sự cố an toàn đặc biệt lớn tại mỏ khai thác An Đạt, với số người thiệt mạng tích lũy mấy năm do sự cố, thì không thiếu gì xác chết.
Tạo ra sự cố an toàn, Giang An có phát rồ, cũng sẽ không lấy người sống mà làm. Giang An cũng không ngốc, vì muốn trừng trị Hạ Tưởng, mà lấy cả trăm mạng người để tạo ra sự cố, lưng y không gánh nổi tội danh cố ý giết người.
Mấy năm qua số thợ mỏ ở mỏ khai thác An Đạt bị chết vô số kể, cũng có thể lấy bổ sung vào bằng vô số người chết từ các mỏ than khác, đến lúc đó mượn một đống xác chết ném xuống giếng, sau đó cài mìn nổ một hầm mỏ đã bỏ đi, lại tổ chức một nhóm người nhà đến gây rối, là có thể thành chuyện lớn.
Chỉ cần bỏ ra trên dưới một hai chục triệu là có thể bịt miệng mọi người, chỉ cần một mình Hạ Tưởng chẳng hay biết gì là được, chỉ cần khiến cho Hạ Tưởng bị tiếng xấu sau lưng, là đạt tới mục đích. Hai chục triệu có thể mua được tiền đồ của một Chủ tịch tỉnh còn trẻ tuổi, tính thế nào cũng là một vụ kinh doanh có lời.
Đang lúc Giang An tỉ mỉ thực hiện kế hoạch từng bước một, thì từ miệng Lôi Tiểu Minh biết được một tin tức không ngờ — lúc này Hạ Tưởng đang ở Tấn Dương, hơn nữa còn là âm thầm đến trước, cũng không biết ở sau lưng đã bố trí ra sao.
Mặc kệ Hạ Tưởng bố trí thế nào, nếu hắn đã đến đây, cũng đừng nghĩ có thể trở về nguyên vẹn. Vừa lúc hiện tại Hạ Tưởng còn chưa chính thức lên đảm nhiệm, thân phận cá nhân này, tốt lắm, sẽ đưa Hạ Tưởng một phần quà lớn, cũng không xem như uy hiếp an toàn của Chủ tịch tỉnh.
Cơ hội tốt không thể bỏ qua, Giang An liền liên kết với Lôi Tiểu Minh bày kế, quyết định mời Trần Diễm ra tay, động thủ trước thời gian với Hạ Tưởng.
Nhưng... không ngờ Trần Diễm chỉ để lại một câu trả lời ba phải, thế nào cũng được mà bước đi, khiến cho Giang An cảm thấy bất đắc dĩ.
- Trần Diễm không nói gì, làm sao bây giờ?
Lôi Tiểu Minh hỏi.
Lôi Tiểu Minh là người kế tục của Lôi Trị Học qua lại với Giang An, không chỉ bởi vì sự phá phách của Giang An mang đến cho y một thời kỳ mới và kích thích, mà còn bởi vì kế hoạch trả thù nhằm vào Hạ Tưởng của Giang An, rất hợp khẩu vị của y, khiến y có một loại khoái cảm của trả thù.
Lôi Tiểu Minh từ nhỏ đã được cho là một đứa trẻ ngoan, từ sau khi quen biết Giang An, bản tính phản nghịch và ý nghĩ xấu bên trong như bị ép phóng ra bên ngoài, tốc độ rơi xuống của y, khiến Lôi Trị Học hao tổn tâm trí hơn hai mươi mấy năm quản giáo, trong nháy mắt thành nước chảy bèo trôi.
- Trần Diễm không cự tuyệt, liền chứng minh còn có thể.
Giang An cười ha hả,
- Chỉ cần nâng cao lợi ích, không sợ Trần Diễm không đáp ứng.
Thời gian Lôi Tiểu Minh đến Tấn Dương cũng chưa lâu, trước kia vẫn du học ở nước ngoài, sau khi học xong ở Bắc Kinh trước. Tại Bắc Kinh sau khi quen biết Giang An, lại đúng lúc Hạ Tưởng sắp đảm nhiệm Chủ tịch tỉnh tỉnh Tây, y mới có hứng thú với Tấn Dương, nếu không y sẽ không đến Tấn Dương mà hít bụi than đá. Bởi vậy, y cũng không hiểu biết rõ ràng lắm về việc Trần Diễm có tiếng khen là chị cả ở Tấn Dương.
- Trần Diễm thực sự có bản lĩnh lớn như vậy sao?
Lôi Tiểu Minh tiếp tục truy vấn.
- Có, bản lĩnh của Trần Diễm, so với trong tưởng tượng của cậu còn lớn hơn nhiều. Đừng thấy cô ấy là một phụ nữ xinh đẹp, nếu cậu cảm thấy cô ấy xinh đẹp mà dễ bắt nạt, thì liền sai mười phần. Có một câu nói như thế nào nhỉ? Xinh đẹp như hoa, lòng dạ như rắn rết.
...
Trần Diễm bị Giang An hình dung là xinh đẹp như hoa, lòng dạ như rắn rết, lúc này đang thoải mái bước đi, đã về đến nhà — là một nới rất bình thường với hai phòng, hơn nữa còn là một khu đô thị cũ, diện tích căn hộ nhiều lắm cũng chỉ hơn sáu mươi mét vuông, bố cục căn hộ cũng rất đơn giản. Nếu nói dụng cụ gia đình đắt nhất bên trong căn hộ là cái gì, chính là bộ sô pha màu trà bằng da thật trong phòng khách.
Sô pha bằng da thật rất mới, vừa chợt thấy, có vẻ không hợp với thiết kế căn hộ kiểu cũ, có vẻ rất đột ngột, giống vừa mới đem về vậy.
Trần Diễm về nhà, tay chân nhanh nhẹn cởi quần áo, trần như nhộng nhẹ nhàng đi tắm rửa. Hiện tại Tấn Dương còn chưa ấm áp đến mức có thể không mặc quần áo mà cảm thấy thoải mái, cô lại mở vòi nước ra, mặc cho nước lạnh chảy thẳng xuống mà kỳ cọ da thịt khỏe mạnh và tràn đầy sức sống.
Có thể tắm trong nước lạnh ở nhiệt độ không khí hiện tại, tố chất thân thể của Trần Diễm quả thật hơn người.
Sau khi tắm, cô tiện tay bó tóc hất ra sau đầu, chỉ quấn một cái khăn tắm, xoay người ngồi ở sô pha, sửa móng chân móng tay, nhàn nhã, thoải mái, dường như vừa rồi không hề phát sinh cuộc đối thoại với Giang An và Lôi Tiểu Minh vậy.
Sửa xong mười đầu móng chân móng tay, cô đánh giá kỹ càng lại một lần, mới cảm thấy vừa lòng mà đứng lên, đi vài bước tại chỗ, giống như rất là thưởng thức tay nghề của chính mình vậy.
Cởi bỏ khăn tắm định mặc áo ngủ, điện thoại đột ngột vang lên, trong sự yên ắng của ban đêm lúc gần 0 giờ, tiếng chuông điện thoại vang dội đến không ngờ. Trần Diễm hoảng hốt, nhẹ buông tay, khăn tắm liền rơi xuống trên mặt đất, lộ ra thân thể không có một vết sẹo lồi.
Trần Diễm thản nhiên cười, lắc đầu, đơn giản cũng không tiếp tục mặc áo ngủ, cứ để mình trần như vậy mà nghe điện thoại. Cô cũng biết, có thể vào lúc này gọi điện thoại tới nhà cô, cũng không có mấy người, người gọi điện, không phải là người ngoài.
- Alo...
Giọng nói của Trần Diễm có hơi run một chút, không phải bởi vì khẩn trương và ngượng ngùng, mà là bởi vì cô thấy được dãy số,
- Điện thoại khuya như vậy, là có chuyện tốt hay việc vui việc lạ gì đây?
- Diễm Diễm, cậu ngoại trừ mỗi ngày nghĩ tới chuyện tốt việc vui và con đường dẫn tới thành công, thì còn có ý tưởng nào có ý nghĩa không?
Trong điện thoại cũng là giọng nói của một cô gái, tiếng phổ thông có hơi hướng phát âm của người phía nam, mềm mại và ngân nga.
- Tôi chưa từng nghĩ tới con đường dẫn tới thành công nào, con đường dẫn tới thành công như kiểu đàn ông theo đuổi người đẹp sao, Như Lan, bảo cậu đó, nghe nói cậu đến Bắc Kinh? Chẳng lẽ nói rời xa nơi thương tâm, là có thể rời xa thương tâm được sao?
Không sai, người gọi điện thoại cho Trần Diễm chính là Qúy Như Lan.
Qúy Như Lan cười khẽ một tiếng:
- Thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm tình, có lẽ sẽ làm tầm mắt con người càng trống trải. Vẫn đợi ở Lĩnh Nam, cách trung tâm chính trị rất xa xôi.
- Cậu nha...
Trần Diễm oán trách một tiếng,
- Vẫn ham thích chính trị như vậy, một phụ nữ, mạnh hơn như vậy để làm gì?
- Không phải cậu cũng giống thế sao? Tôi nghe nói cậu thăng cấp từ chị cả Tấn Dương lúc trước thành chị cả tỉnh Tây, cậu còn có tiếng tăm lớn hơn so với tôi nhiều, lại càng ham thích chính trị hơn so với tôi.
- Tôi không tính là người trong quan trường, nhiều lắm chính là một người tự do đứng bên cạnh quan trường thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Trần Diễm lúc này đã đoán được ý Qúy Như Lan gọi điện tới, trước hết thay cô nói ra,
- Cậu gọi điện thoại tới, có phải vì chuyện của Hạ Tưởng hay không?
- Có thể coi là vậy.
- Tôi vừa mới gặp mặt Giang An và Lôi Tiểu Minh.
Trần Diễm không giấu diếm chút nào chuyện cô bị Giang An và Lôi Tiểu Minh xúi giục,
- Điện thoại của cậu đến chậm một bước rồi.
- Á?
Qúy Như Lan kinh hãi,
- Cậu cùng với Giang An và Lôi Tiểu Minh đối phó Hạ Tưởng sao? Tôi có thể nói cho cậu biết, Diễm Diễm, nếu cậu làm gì bất lợi với Hạ Tưởng, tôi với cậu tuyệt giao.
- Xem cậu khẩn trương kìa, đúng là trọng sắc khinh bạn mà.
Trần Diễm cười khanh khách,
- Tôi vẫn chưa đồng ý với Giang An và Lôi Tiểu Minh.
Qúy Như Lan quan tâm quá liền bị loạn, nghĩ lại với sự khôn khéo của Trần Diễm, làm sao dễ dàng bị Giang An và Lôi Tiểu Minh lợi dụng, liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, hỏi:
- Rốt cuộc cậu có thái độ gì?
- Còn chưa nghĩ ra, tôi muốn trước hết quan sát những gì Hạ Tưởng làm trong một khoảng thời gian, rồi mới quyết định là giúp anh ta hay là bôi đen anh ta!
/2185
|