Quan Thần

Chương 237: Nghiêm Tiểu Thì là một cô gái rất thông minh

/2185


Phùng Húc Quang bị Hạ Tưởng đả kích nên đành phải quay đầu chuyển hướng:

- Tôi cũng muốn giúp cậu, nhưng tôi cũng phải có năng lực mới được. Tôi cũng không biết quan lớn nào, bà xã tôi cũng không phải là con gái của Phó Thị trưởng, cậu bảo tôi lấy cái gì ra giúp cậu? Đúng thật là nói chuyện một cái là đã quy kết.

Hạ Tưởng liền cười:

- Có biết việc Phó Chủ tịch tỉnh Mã Vạn Chính vừa mới được thăng chức làm ủy viên thường vụ?

- Thăng thì thăng, cũng chẳng có quan hệ gì tới tôi cả.

- Phó Chủ tịch tỉnh không phải là chú của anh à?

Hạ Tưởng cố ý đùa y.

- Tôi càng nhìn càng thấy hai người rất giống nhau.

- Được rồi, ông anh Hạ. Anh đừng có nóng vội. Chúng ta có quan hệ gì, là bạn bè thân thiết, chuyện của anh thì tuyệt đối em sẽ không nói ra ngoài, anh cứ yên tâm. Còn sự tình giữa anh và Phó Bí thư Mai thì người khác có biết không thì em cũng không rõ ràng lắm, dù sao em vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Phó Bí thư Mai, mỗi ngày em đều chằm chằm nhìn từng bước đi của cô ta.

Thì ra là thế, Hạ Tưởng âm thầm thở phào ra một hơi, nghĩ thầm rằng có lẽ nên phải giúp Phương Cách sắp xếp một cuộc gặp mới được, để cho y đánh mất đi ý niệm theo đuổi Mai Hiểu Lâm trong đầu đi. Nếu không thì đến một lúc nào đó Khâu Tự Phong biết được, lúc đó không hiểu sẽ gặp phải chuyện gì. Hơn nữa, với sự hiểu biết của hắn với Mai Hiểu Lâm thì Phương Cách cũng không phải là loại người mà cô ta thích.

Thà đau ngắn còn hơn đau dài, để cho Phương Cách ở trong nỗi thống khổ tỉnh táo lại, vì thế nên Hạ Tưởng đáp ứng lời thỉnh cầu của Phương Cách. Phương Cách rất mừng rỡ muốn buổi tối mời hắn đi ăn cơm, chịu không nổi sự nhiệt tình của y nên Hạ Tưởng đành phải nhận lời.

Buổi tối hai người cùng đi tới nhà hàng Thường Sơn.

Vừa vào cửa, Hạ Tưởng liền phát hiện ra Tiêu Ngũ ngồi ở vị trí thu ngân thì trong lòng rất vui mừng. Tiêu Ngũ càng sớm hồi tâm thì càng có thể tránh được bi kịch phát sinh. Hắn còn chưa kịp mở miệng thì Tiêu Ngũ đã phát hiện ra hắn, vội nhiệt tình đi ra đón:

- Phó Chủ tịch huyện Hạ.

Bạn tốt nhất của ngày xưa lúc này đang cung kính gọi mình là Phó Chủ tịch huyện, trong lòng Hạ Tưởng xuất hiện đủ loại cảm giác lẫn lộn, muốn nói cái gì lại không thể nói ra lời, đành phải khẽ mỉm cười:

- Tốt tốt, đừng để cho Tiêu thúc thất vọng. Có điều gì khó khăn thì cứ tìm đến tôi, đúng rồi, đây là Phương Cách.

Hạ Tưởng giới thiệu cho Phương Cách và Tiêu Ngũ biết nhau. Cũng giống như hắn đoán, hai người chỉ bắt lấy tay nhau, khẽ gật đầu, hiển nhiên là không có hứng thú với đối phương. Lên tới phòng ăn, Phương Cách còn không hiểu hỏi:

- Anh Hạ, Tiêu Ngũ là một người trong khách sạn mới khai trương, có cần thiết phải làm quen với y không? Em nghĩ mãi không ra điều này.

- Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.

Hạ Tưởng tức giận mắng y.

- Hiện tại cậu có tính cách luôn kích động như một thiếu niên ở trường cấp ba, thế cậu tưởng cậu có bao nhiêu phần thành thục? Một người không vì vị trí quan có cao đến đâu, quyền lực lớn như thế nào, cái quan trọng là người đó đi đến đâu cũng đều phải có bạn bè, người dạng nhân tài như vậy mới chính là trình độ làm người cao nhất.

Phương Cách không ngừng cười ha hả, cũng không phản bác Hạ Tưởng, chỉ có điều cẩn thận lúc nói chuyện, một lòng để Hạ Tưởng giúp y sắp xếp việc y và Mai Hiểu Lâm gặp mặt.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng báo cáo với Lý Đinh Sơn việc hắn và Mai Hiểu Lâm đi tìm hiểu ngầm, Lý Đinh Sơn cũng không phát biểu ý kiến gì, chỉ nói là không nên có hành động gì để xem động tĩnh, để xem Mai Hiểu Lâm có thể điều tra ra chứng cớ quan trọng đến thế nào. Hạ Tưởng cũng biết rằng Lý Đinh Sơn đang tồn tại tâm tư tọa sơn quan hổ đấu, ông ta cũng có tâm ý muốn nhìn xem Mai Hiểu Lâm thật sự có dám đối mặt với Khâu Tự Phong trong vấn đề với Lệ Triều Sinh hay không?

Bộ phim Ngọa Hổ Tàng Long đã bắt đầu công chiếu, nhiệt độ không khí liên tục được hâm nóng lên, phương tiện truyền thông đưa tin cũng càng lúc càng nhiều. Hạ Tưởng mượn sự công chiếu của bộ phim Ngọa Hổ Tàng Long tạo thuận lợi cho việc mở rộng việc quảng bá hình ảnh cho khu du lịch Tam Thạch. Hơn nữa, kết quả đã bắt đầu hiển lộ ra, du khách từ Bắc Kinh tăng lên rất nhiều, kể cả là Nhâm Vu Hải cũng rất mừng rỡ, cứ nhìn thấy Hạ Tưởng liền ra sức vuốt mông ngựa, luôn miệng không dứt lời khen ngợi Hạ Tưởng.

Mai Hiểu Lâm vì phải tiếp đón chuyên gia về quặng từ Bắc Kinh tới nên cũng luôn bận rộn. Từ hôm đó tới giờ thì Hạ Tưởng và cô cũng không gặp lại nhau, cũng không biết cô âm thầm điều tra sự tình công ty An Lợi như thế nào rồi?

Hạ Tưởng thông báo cho Tào Thù Lê biết hắn không trở về thành phố Yến, cũng gọi điện thoại cho Liên Nhược Hạm nói là hắn có việc phải tiếp tục ở huyện An để xử lý. Liên Nhược Hạm với vẻ dịu dàng khó có thể gặp nói:

- Anh cố gắng giữ gìn thân thể, đừng quá gắng sức. Hiện tại khu biệt thự đã có thể vào ở được rồi, em sắp tới sẽ lấy một căn. Nếu anh quay về thành phố Yến thì nhất định phải tới xem đấy. Còn nữa, em cũng đưa Vệ Tân tới công viên Rừng Rậm, để cô ấy kiêm chức quản lý công tác văn phòng của công viên Rừng Rậm.

Vệ Tân đi theo Liên Nhược Hạm cũng không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu, Hạ Tưởng cũng không thèm suy nghĩ tới việc này, cứ để mọi việc thuận theo tự nhiên là tốt nhất.

Nghiêm Tiểu Thì quả nhiên giữ chữ tín, đúng buổi sáng thứ Bảy cô ta chạy tới huyện An.

Bây giờ đã là tháng sáu, thành phố Yến đã bắt đầu nóng đến kinh người, nhưng ở khu Thái Hành Sơn giữa huyện An thì lại rất mát mẻ, nhiệt độ không khí rất dễ chịu. Nghiêm Tiểu Thì mặt một cái áo màu nâu liền váy, trên cánh tay áo có dải ruy băng màu trắng, cô trang điểm hết sức trang nhã, cặp lông mi cũng được tân trang, khuôn mặt rạng rỡ như vầng trăng, vẻ đẹp rất lộng lẫy tuy nhiên lại thiếu đi một phần nào đó vẻ tự nhiên.

Vẻ đẹp của các cô gái phương Bắc thiên về tính tự nhiên trong khi đó phương Nam lại có vẻ đẹp uyển chuyển thiên về tinh xảo. Đối với hai thiên hướng này, cũng chẳng phân biệt được nơi nào cao nơi nào thấp.

Nghiêm Tiểu Thì nở nụ cười duyên dáng bước từ trên xe xuống. Xe cô đi là một chiếc Audi màu xanh lam, vẻ ngoài của xe được cô tân trang một cách tỉ mỉ dường như hòa chung với vẻ đẹp của cô, mỹ nữ cùng với xe đẹp lại càng tạo cảm giác thêm chói sáng. Mặc dù kiến thức Hạ Tưởng khá rộng rãi, cũng không khỏi hơi lộ ra một tia kinh ngạc, trong lòng lại nghĩ rằng Nghiêm Tiểu Thì này đúng là một cô gái tinh xảo từ tận trong xương tủy, mỗi điệu bộ nhăn mày, dáng cười, đến sự phối hợp trong quần áo cùng với cách lựa chọn ô tô, đúng là rất chú tâm thiết kế, biểu hiện ra một vẻ đẹp đến cực hạn làm người ta không thể bắt bẻ được.

Hạ Tưởng tiến lên đón, hai mắt lộ vẻ cười, dáng vẻ chân thành nói:

- Tổng giám đốc Nghiêm từ bộ quần áo trên người tới chiếc xe danh tiếng lại càng làm cho người ta có cảm giác như đứng trước một vườn hoa tinh xảo của vùng Giang Nam, mỗi một chỗ đều đã vận dụng được hết các vẻ đẹp kỳ thú của nó, đúng là tuyệt vời không thể tả được.

Thấy Hạ Tưởng khen như vậy, Nghiêm Tiểu Thì cười tươi như hoa, ánh mắt phong tình, cười nói:

- Một khoảng thời gian không gặp, lời ngon tiếng ngọt của Phó Chủ tịch huyện Hạ càng ngày càng được tập luyện thành thục. Chắc là trau dồi không ít trước mặt các cô gái.

Cô giơ tay ra nhẹ nhàng bắt lấy tay Hạ Tưởng, còn nói thêm:

- Đã quấy rầy thời gian quý giá của ngài, Phó Chủ tịch huyện Hạ, ngài không trách tội tôi đấy chứ?

- Sao lại dám như vậy.

Hạ Tưởng giơ tay làm một động tác mời mọc:

- Đi đến văn phòng tôi hay là bây giờ tới luôn khu du lịch?

Lúc ngồi ở bên ghế phụ lái, Hạ Tưởng thấy trong xe tràn ngập một mùi hương nhẹ trong không khí. Hắn nghĩ thầm Nghiêm Tiểu Thì đi giày cao gót, mặc trang phục đẹp tới huyện An thì chắc chắn không phải là cách ăn mặc của người tới du lịch, vậy ý đồ của cô là cái gì? Hạ Tưởng cũng không vội, nếu Nghiêm Tiểu Thì không chủ động nói ra thì tuyệt đối hắn sẽ không mở miệng hỏi.

Kỹ xảo lái xe của Nghiêm Tiểu Thì thì cũng tàm tạm, tuy nhiên phong cách điềm đạm cẩn thận của cô lại bù lại ổn thỏa cho chỗ thiếu hụt. So với trình độ lái xe của Liên Nhược Hạm, vừa thành thạo, dũng mãnh thì trình độ lái xe của Nghiêm Tiểu Thì được cái vững vàng. Dọc theo đường đi, tốc độ xe cô lái không vượt quá60 km/h.

Hạ Tưởng cũng rất có lòng kiên nhẫn, cũng tuyệt đối không thúc giục Nghiêm Tiểu Thì. Bình thường mà nói thì với quãng đường như thế này thì khoảng mất mười phút, nhưng cô lại đi mất 30 phút.

Nghiêm Tiểu Thì đề xuất phải được ngắm cảnh từ trên cáp treo, điều này đã vượt ra khỏi dự đoán của Hạ Tưởng. Là Phó Chủ tịch huyện quản lý du lịch nên Hạ Tưởng có thể dễ dàng dùng cửa sau để thương lượng, hắn thương thảo để nhân viên công tác phục vụ riêng cho hắn và Nghiêm Tiểu Thì, khởi động một buồng cáp treo. Đối với việc này thì Nghiêm Tiểu Thì rất vừa lòng:

- Phó Chủ tịch huyện Hạ thật là chu đáo, tôi thấy rằng có thể so sánh với sự chu đáo và kiên nhẫn của đàn ông ở phương Nam. Ở tại phương Bắc này, người săn sóc chu đáo như ngài đúng là khó tìm được.

Hạ Tưởng cũng không biết xấu hổ mà cười cười:

- Dường như Tổng giám đốc Nghiêm quá yêu tôi mà khen vậy. Những lời khen ngợi từ miệng của Tổng giám đốc Nghiêm nói ra, so với những điều tôi nghe được trước đây đúng là khác biệt nhau một trời một vực. Giống như ly cam vắt vậy. Uống vừa thì ngon nhưng uống nhiều lại xót ruột.

Nghiêm Tiểu Thì cười khanh khách. Cô vốn đang ngồi phía đối diện với Hạ Tưởng, lúc này lại đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài:

- Tôi vốn có chứng sợ độ cao, không nghĩ tới hôm nay lại có cơ hội ngồi cùng buồng cáp treo với Phó Chủ tịch huyện Hạ lại không thấy sợ hãi chút nào. Đúng là chuyện lạ.

Hạ Tưởng cũng đành phải đứng lên, một tay hắn nắm chặt tay vịn, một tay đẩy đẩy cửa buồng cáp treo:

- Cũng được, khóa còn chắc chắn, nếu chẳng may trên đường đi mở bung ra thì có thể rất bi thảm.

Vẻ mặt Nghiêm Tiểu Thì hoảng sợ, oán trách nói:

- Phó Chủ tịch huyện Hạ không được đùa kiểu như vậy. Ngài đã biết rõ tôi sợ rồi mà lại còn cố ý dọa tôi, như vậy thì có thật lòng không vậy?

Hạ Tưởng vội vàng xua tay:

- Tôi cũng không dám hù dọa Tổng giám đốc Nghiêm, không nghĩ là cô lại có chứng sợ độ cao, nghĩ tới điều này tôi mới nhớ tới phải kiểm tra một chút an toàn mới được.

Thời điểm buồng cáp đi tới đỉnh núi, đột nhiên một trận gió núi thổi đến làm buồng cáp có chút lay động. Nghiêm Tiểu Thì lập tức sợ tới sắc mặt tái nhợt, kinh hãi kêu lên một tiếng, ôm chặt lấy Hạ Tưởng, giọng nói rui rẩy:

- Hạ Tưởng, cứu tôi với.

Mỹ nữ trong ngực, lại có vẻ như con cừu đang nhu nhược đợi làm thịt, trong lòng Hạ Tưởng lại không có một chút ý tưởng nào khác lạ cả. Đối với các hành động của Nghiêm Tiểu Thì thì hắn chuẩn bị tư tưởng phòng bị còn không kịp nên đối với việc cô ta nhào tới ôm lấy hắn thì hắn không dám hưởng thụ, liền nhẹ nhàng đỡ lấy vòng eo của cô rồi nói:

- Một trận gió núi mà thôi, Tổng giám đốc Nghiêm, so với trên máy bay thì còn không đáng sợ bằng. Không cần sợ hãi nữa, chúng ta tới rồi.

Nghiêm Tiểu Thì lúc này vẻ mặt đỏ bừng, sửa sang lại quần áo một chút, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra nói:

- Phó Chủ tịch huyện Hạ thật đúng là quá nhỏ nhen, là một người đàn ông, con gái mượn bả vai dùng một chút thì có điều gì mà không được? Hơn nữa, ngài có bị tổn thất gì đâu.

Câu cuối cùng ám chỉ ý tứ hàm súc rõ ràng, Hạ Tưởng giả bộ không nghe ra, giơ tay rất lễ phép mời Nghiêm Tiểu Thì bước xuống buồng cáp treo, sau đó dẫn cô trèo lên đỉnh núi, lấy tay chỉ ra các khu vực xung quanh. Hắn nói:

- Tổng giám đốc Nghiêm, cô xem thử, bộ phim Ngọa hổ tàng long là lấy các cảnh ở đây, thế nào, có xinh đẹp không?

- Núi rừng phương Bắc có khí chất cứng cáp, núi ở phương Nam có vẻ đẹp xinh đẹp tuyệt trần, đúng là phong cách bất đồng nhưng hiệu quả thì vẫn như nhau. Ngay cả con gái phương Bắc và phương Nam cũng không giống nhau, một bên hào phóng đoan trang, một bên dịu dàng hiền thục. Là người phải có ánh mắt xa rộng, tầm nhìn phải thu được hết nguồn nước từ trên núi phương Bắc và phương Nam trong đáy mắt thì mới là người có tấm lòng cao cả được.

Nghiêm Tiểu Thì như tự tâm sự, đôi mắt đẹp trong suốt có chút lóe sáng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng sờ sờ cái mũi, cười nói:

- Không nghĩ tới Tổng giám đốc Nghiêm cũng có những lời bàn cao kiến như vậy, làm tôi nghe xong lập tức tấm lòng trở nên thanh thoát, cảm giác tầm mắt được mở rộng ra.

Trong lòng hắn lại suy nghĩ, Nghiêm Tiểu Thì này cũng không phải tới đây để du sơn ngoạn thủy, lại nhìn cảm thán như vậy, hiện tại cô vẫn không nói ra mục đích chân thật, đúng là mười phần kiên nhẫn.

Nghiêm Tiểu Thì gặp Hạ Tưởng giả bộ nghe xong không hiểu, trong mắt không khỏi hiện lên một tia thất vọng, tuy nhiên lập tức lại khôi phục lại thái độ bình thường, bước tới bước lui trên đỉnh núi, chơi đùa rất vui vẻ.

Hạ Tưởng ở một bên tiếp khách, làm vai trò của một hướng dẫn viên du lịch miễn phí. Nghiêm Tiểu Thì ở mỗi chỗ đều lưu luyến rời đi, ngắm nghía rất say mê, dường như không hề có chuyện gì quan trọng cả. Hạ Tưởng cũng âm thầm khâm phục sự bình tĩnh của cô, có thể đến lúc này mà vẫn không để lộ ra trên cửa miệng điều gì cả. Sự kiên nhẫn và tự tin của cô cũng không phải là thứ mà người bình thường có được, Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh so sánh với cô thì có vẻ kém hơn không ít.

Cùng nhau chơi đến giữa trưa, hứng thú đi chơi của Nghiêm Tiểu Thì vẫn còn không giảm, Hạ Tưởng dẫn cô đi ăn cơm trưa. Lại khiến Hạ Tưởng cảm thấy ngạc nhiên chính là, Nghiêm Tiểu Thì mặc dù sinh trưởng ở phía nam nhưng không ngờ cũng thích ăn sủi cảo. Nghiêm Tiểu Thì trả lời là ở mỗi một khu vực thì có một khí hậu riêng biệt, nếu cô đã tới phương Bắc thì sẽ phải nhập gia tùy tục, cố gắng để thích ứng với cuộc sống của người phương Bắc, dung nhập vào thói quen của người phương Bắc, biện pháp tốt nhất chính là phải tiếp nhận được các đồ ăn của phương Bắc.

Một người nào đó khi thay đổi cho người khác thì rất dễ dàng, nhưng thay đổi chính mình thì lại rất khó. Nghiêm Tiểu Thì có thể bắt buộc thói quen của mình phải thích ứng với đồ ăn và tập tục của phương Bắc, nghị lực của cô cũng vượt xa những người bình thường khác, khiến ánh mắt của Hạ Tưởng đối với cô lại càng trở nên xem trọng.

Thời điểm buổi chiều khi quay về, Nghiêm Tiểu Thì lấy cớ mệt mỏi đề nghị Hạ Tưởng thay cô lái xe. Hạ Tưởng nghĩ sau khi đưa cô tới Thị trấn thì cô sẽ lập tức quay về thành phố Yến. Không ngờ vừa đến thị trấn, Nghiêm Tiểu Thì lại đề nghị Hạ Tưởng thu xếp cho cô ở lại, nói cô không muốn lái xe quay về thành phố Yến bây giờ, có gì thì ngày mai lại đi. Nghiêm Tiểu Thì là khách, lại là người phát ngôn của Cao Kiến Viễn, Hạ Tưởng không thể không thể hiện vẻ chủ nhà mà tiếp đón tận tình được. Hắn lại thu xếp giúp cô ở tại nhà khách của huyện ủy. Sau khi đưa Nghiêm Tiểu Thì tới phòng rồi, cô lại thao thao không dứt nói về tiến triển của khu biệt thự Tây Sơn,

Hiện tại, tiến trình thi công của khu biệt thự Tây Sơn đã được hơn một nửa, chỉ còn một khoảng thời gian vài tháng nữa sẽ kết thúc. Tình trạng tiêu thụ của khu biệt thự cũng khá tốt, xem như đã thu hồi toàn bộ phí tổn. Vì thế nên Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh bừng bừng hùng tâm, tìm đến một địa điểm tốt để tiếp tục đầu tư công trình thứ hai. Hạ Tưởng đã đề xuất rất nhiều chi tiết cải tiến, ví dụ như dòng suối nhỏ chảy lượn lờ qua khu biệt thự, lại như lấy núi đá nguyên khối điêu khắc thành một số ghế dài để người đi có thể ngồi nghỉ ngơi, lại còn gieo trồng một ít cây ăn quả để làm đẹp cho dòng nước từ trên núi chảy xuống… Những điều này đạt được rất nhiều sự khen ngợi từ những gia đình sống ở khu biệt thự, rất nhiều người chủ yếu là coi trọng cách suy nghĩ lý thú, cách bố cục khác lạ mà mới hạ quyết định mua nhà ở đây. Có thể nói, trong việc xúc tiến tiêu thụ khu biệt thự Tây Sơn thì Hạ Tưởng cũng không thể nói là không đóng phần lớn công sức được.

Tài ăn nói của Nghiêm Tiểu Thì rất tốt, liên tiếp nói ra rất nhiều chuyện. Ngay cả Hạ Tưởng cũng cảm thấy thán phục, những việc tưởng như không có gì hay, nghe qua lời nói của cô lại trở thành hấp dẫn, mà nói liên tục không thấy mệt mỏi chút nào cả. Rốt cuộc thì Nghiêm Tiểu Thì có lẽ là có chút mỏi mệt, cô ngượng ngùng nhìn Hạ Tưởng cười cười rồi nói:

- Phó Chủ tịch huyện Hạ có lẽ bị làm phiền rồi? Thật ra, tôi phải đi thẳng vào ý đồ đến đây của tôi, tuy nhiên ở một chỗ trò chuyện với Phó Chủ tịch huyện Hạ rất thích nên tôi lại quên lãng đi công việc của mình. Ngài không trách tôi chứ?

Nghiêm Tiểu Thì làm một điệu bộ cảm giác rất khổ sở đáng thương, ánh mắt mở thật to nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, thân mình lại như có vẻ chờ đợi muốn dựa dẫm vào người khác, toát lên một vẻ nghịch ngợm đáng yêu.

Hạ Tưởng mỉm cười, Nghiêm Tiểu Thì là cô gái thông minh, ưu điểm lớn nhất của cô là làm ra vẻ nũng nịu mà không mất đi vẻ lễ nghi, làm cho người ta không có lời chê trách nào cả, kể cả có tức giận cũng không phát ra được.

- Tổng giám đốc Nghiêm có chuyện gì, nếu không ngại thì cứ nói thẳng ra. Chúng ta cũng là bạn bè thân thiết của nhau, giao lưu, thổ lộ tình cảm cũng phải thẳng thắn một chút mới tốt.

Nghiêm Tiểu Thì lấy tay che ngực, giả bộ đang kinh sợ:

- Tôi còn tưởng Phó Chủ tịch huyện Hạ sẽ hung hăng giáo huấn tôi một chút. Không nghĩ tới ngài lại để tôi qua cửa một cách đơn giản như vậy, đúng là người tốt. Thật ra tôi nghĩ là ngài cũng đoán được, chính là về việc đầu tư công trình thứ hai, muốn nhờ ngài ra mặt hỗ trợ, giúp đỡ.

Hạ Tưởng giúp bọn họ đầu tư khu biệt thự Tây Sơn về thực chất là không phải trợ giúp bọn họ để kiếm một khoản tiền lớn, mà là thiết kế một kế liên hoàn với bọn họ, để bọn họ cuối cùng phải thất bại thảm hại. Hiện tại Nghiêm Tiểu Thì lại đề nghị hắn vì công trình đầu tư thứ hai này mà đưa ra các sách lược, vì thế hắn liền có chút khó xử:

- Hiện tại tôi không ở trong tổ cải tạo, đối với quy hoạch của thành phố Yến đúng là thiếu hiểu biết. Vì thế nên rất khó cho tôi trong việc đề xuất các ý kiến.

- Vị trí thì chúng tôi cũng đã tìm được rồi.

Nghiêm Tiểu Thì hóa ra đang còn cái nút chưa mở, cô thản nhiên cười.

- Sẽ kiến tạo ở trên núi Tây Thủy, tên cũng đã được đặt rồi, gọi là biệt thự Tây Thủy. Một Tây Sơn, một Tây Thủy sẽ tôn hình tượng nhau lên, chắc chắn sẽ trở thành vùng đất quý giá về phong thủy của thành phố Yến.

Hạ Tưởng nhất thời ngạc nhiên, sững sờ đứng tại chỗ, nửa ngày sau mới phản ứng tiếp. Hắn cố gắng nhịn cười cả nửa ngày, phải cố gắng lắm thì mới không để tiếng cười bật ra khỏi miệng.

/2185

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status