- Tình huống gì?
Hạ Tưởng không khỏi kinh ngạc. Mai Hiểu Lâm quyết tâm khá lớn. Hắn đã nghĩ rằng cô đã buông tha nhưng không ngờ cô vẫn âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh.
Lập tức hắn lại nhớ tới lần trước đã giao cho Tiêu Ngũ đi điều tra Lệ Triều Sinh, cũng đã hơn nửa tháng mà Tiêu Ngũ vẫn không hề có chút tin tức nào. Hạ Tưởng nghĩ thầm, cần phải bớt thời gian tới quán Thường Sơn, xem Tiêu Ngũ điều tra tới mức nào rồi.
- Cha mẹ Lệ Triều Sinh có một căn nhà rất xa xỉ ở tiểu khu Bảo Hưng, một khu đô thị xa hoa ở thành phố Yến. Thu nhập của y không thể mua được căn nhà này. Liệu có thể điều tra theo manh mối này hay không?
Mai Hiểu Lâm nhìn Hạ Tưởng với vẻ mặt chờ mong. Hiện tại, ngay cả chính cô cũng không biết rằng cô đã tín nhiệm Hạ Tưởng tới mức độ gần như ỷ lại. Bất cứ có tình huống mới nào về Lệ Triều Sinh, cô lại nghĩ tới hắn đầu tiên.
Hạ Tưởng chậm rãi lắc đầu:
- Lệ Triều Sinh có một người chị kinh doanh trang phục, khá có tiền, có lẽ nhà là do cô ta bỏ tiền ra mua.
Mai Hiểu Lâm có vẻ suy tư:
- Tôi cũng biết Lệ Triều Sinh có một bà chị có tiền, nhưng chị hắn đã lập gia đình, hơn nữa cũng không tính là rất giàu có, lập tức bỏ ra mấy trăm ngàn mua một căn nhà xa hoa, về tình về lý đều không thể nào nói nổi.
- Chúng ta không cần suy xét vấn đề tình lý, chúng ta chỉ cần chứng cớ rõ ràng.
Mặc dù biết nói như vậy sẽ đả kích lòng tin của Mai Hiểu Lâm nhưng Hạ Tưởng vẫn phải nói:
- Trước khi có căn cứ chính xác đủ mạnh, việc chỉ trích một ủy viên thường vụ Huyện ủy sẽ mang tới hậu quả rất nghiêm trọng.
Quả nhiên Mai Hiểu Lâm rất bất mãn nói:
- Hạ Tưởng, hình như anh không hề để tâm tới chuyện này thì phải. Rốt cục trong lòng anh có dân chúng hay không? Có nghĩ rằng vì dân chúng cần phải lật đổ Lệ Triều Sinh hay không?
Hiện tại Hạ Tưởng cũng không cách nào hình dung được quan hệ giữa mình và Mai Hiểu Lâm rốt cục là thế nào. Nói là cấp trên cấp dưới nhưng lại hơi có chút tùy ý. Nói là bạn bè thì giữa hai người lại không có bao nhiêu phần tín nhiệm và ăn ý. Hắn cũng không hoàn toàn tín nhiệm Mai Hiểu Lâm, bởi vì Mai Hiểu Lâm nhìn như đơn giản nhưng kỳ thật cũng rất có tâm kế, có rất nhiều bí mật cũng giấu rất sâu.
Hắn cũng biết Mai Hiểu Lâm không phải tín nhiệm mình vô điều kiện. Trong việc muốn lật đổ Lệ Triều Sinh, trên cơ bản hắn vẫn bị vây trong bị động. Bởi vậy có lẽ trong mắt Mai Hiểu Lâm, thái độ của hắn là không đủ chủ động, tích cực, nhưng cũng không trốn tránh, không từ chối, cho nên Mai Hiểu Lâm vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi đối với hắn.
Chẳng qua có thể là bởi vì chính mình và cô tuổi xấp xỉ, cô lại không thể nói chuyện được với đám quan chức già cả, cũng không muốn ở quá gần Khâu Tự Phong, cho nên rơi vào đường cùng đành phải lựa chọn hắn. Hạ Tưởng cũng rất tò mò, nếu Mai Hiểu Lâm và Khâu Tự Phong có quan hệ gần như vậy, vì sao hai người bọn họ vẫn giữ quan hệ như gần như xa? Cho dù là giả vờ trước mặt người khác thì cũng giả vờ quá giống đi.
- Đương nhiên là tôi muốn, tuy nhiên muốn là một chuyện còn làm là chuyện khác. Một người có rất nhiều mong muốn nhưng rất ít việc có thể thành công. Vì sao?
Hạ Tưởng tự hỏi tự đáp:
- Bởi vì nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ đã mạo muội đi làm việc, vậy chính là thực hiện một cuộc chiến tranh mà không có chuẩn bị.
Tuy cuối cùng không thể thuyết phục được Mai Hiểu Lâm nhưng Hạ Tưởng cũng tin rằng Mai Hiểu Lâm nghe được ý kiến của mình: Cứ tiếp tục điều tra kỹ, không buông tha bất cứ cơ hội nào, tin tưởng rằng nhất định sẽ có một ngày điều tra được chân tướng.
Hạ Tưởng đã đoán đúng. Việc Mai Hiểu Lâm đến phòng làm việc của hắn gần như ngay lập tức rơi vào trong tai Khâu Tự Phong. Người mật báo không phải ai khác, chính là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hứa Lương.
Hứa Lương vừa đi, Khâu Tự Phong liền nhíu mày, mấy lần cầm lấy điện thoại rồi lại đặt xuống. Rốt cục y vẫn hạ quyết tâm, gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm.
- Hiểu Lâm, giữa cô và Hạ Tưởng rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên của Mai Hiểu Lâm:
- Có chuyện gì cơ? Có phải có người mách lẻo với anh rằng tôi tới phòng làm việc của Hạ Tưởng hả? Tôi tìm anh ta thương lượng một việc, có vấn đề gì không?
- Có việc gì?
Trong lòng Khâu Tự Phong rất không vui.
- Việc cá nhân! Anh không cần phải quan tâm rộng như vậy! Cái gì cũng phải nói với anh sao?
Mai Hiểu Lâm cũng hơi tức giận. Giọng điệu hoài nghi của Khâu Tự Phong khiến cô cảm giác rất không thoải mái, liền cố ý nói:
- Không ai quy định Phó bí thư và Phó chủ tịch huyện không thể có quan hệ cá nhân cả nhỉ?
- Cô...
Khâu Tự Phong tức giận uất nghẹn trong ngực, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên:
- Cô phải chú ý tới thân phận của mình. Cô là vị hôn thê của tôi! Hạ Tưởng là đàn ông độc thân, phải chú ý ảnh hưởng.
- Tôi đúng là vị hôn thê của anh, nhưng vẫn chưa chính thức là vợ của anh. Cho nên hiện tại anh không thể quản được tôi!
Mai Hiểu Lâm cũng tức giận phản ứng lại:
- Giữa tôi và Hạ Tưởng là quan hệ trong sạch, không hề phát sinh sự việc gì. Anh đừng dùng ý nghĩ không sạch sẽ của mình để suy đoán. Còn nữa, quan hệ giữa tôi và anh chỉ là tạm thời, chỉ cần giữa hai gia tộc không cần đám cưới chính trị thì hai chúng ta liền mỗi người một đường, không còn có chút quan hệ nào nữa.
- Được, tôi sẽ chờ một ngày Mai gia các cô chủ động đề xuất giải trừ hôn ước!
Khâu Tự Phong không thể kìm chế nổi lửa giận trong lòng, gầm lên một tiếng, sau đó đột nhiên dập mạnh điện thoại xuống.
Qua nửa ngày, y mới khôi phục lại bình tĩnh, lại âm thầm tự trách mình thất thố. Sao lại vì một người đàn bà mà mình lại nóng nảy như vậy? Nếu cứ tiếp tục như thế làm sao có thể làm được đại sự, làm sao có thể hoàn thành sự phó thác của gia tộc? Hiện tại Khâu gia còn nhiều việc cần cầu Mai gia, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ còn phải hơi có thái độ tự hạ thấp mình trước Mai Hiểu Lâm.
Sau khi nghĩ thông suốt, y lại cầm lấy điện thoại, gọi cho Mai Hiểu Lâm:
- Hiểu Lâm, vừa rồi tôi hơi kích động, rất xin lỗi.
Mai Hiểu Lâm như thể chưa hề có sự tình gì phát sinh, đáp:
- Không vấn đề. Còn chuyện gì nữa không?
Lại buông điện thoại xuống, Khâu Tự Phong bảo thư ký thông báo cho Cường Giang Hải đến phòng làm việc của mình.
Cường Giang Hải tiến vào, mặt mày tươi cười nói:
- Chủ tịch huyện Khâu, tin tức tốt. Trên cơ bản có thể xác định huyện An có rất nhiều mỏ đá vôi, có thể xây dựng nhà máy xi măng cỡ lớn.
Khâu Tự Phong không hề có vẻ gì vui mừng, giơ tay chỉ ghế sô pha:
- Trước hết cứ ngồi đi, chuyện mỏ đá vôi nói sau. Trước tiên nói về chuyện Phó chủ tịch huyện Dương đã.
- Phó chủ tịch huyện Dương làm sao ạ? Không phải ông ta bị bệnh sao?
Cường Giang Hải rất hiểu tính cách của Khâu Tự Phong, thấy vẻ mặt y âm trầm, trong lòng giật mình, ngay lập tức đoán được ý tưởng của Chủ tịch huyện Khâu:
- Ý của ngài là, hiện tại khu du lịch đã đi vào quỹ đạo, tài chính cũng đã có, Phó chủ tịch huyện Dương cũng nên trở lại cương vị công tác?
Khâu Tự Phong không nói gì, chỉ hơi gật đầu thật khẽ, gần như không thể quan sát được.
Hạ Tưởng còn chưa kịp đi tìm Tiêu Ngũ tìm hiểu tình huống, lại nghe thấy một tin tức cực kỳ giật mình: Phó chủ tịch huyện Dương lại trở về đi làm, hơn nữa còn quay về với việc phân công quản lý du lịch của hắn.
Hạ Tưởng đã thành thục hơn so với khi ở huyện Bá nhưng vẫn không kìm nổi nóng giận. Đã gặp nhiều kẻ vô sỉ nhưng chưa bao giờ thấy kẻ nào vô sỉ như vậy. Thấy tình hình đã ổn định lại muốn trở về hái đào ăn, chiếm đoạt thành quả thắng lợi. Quả thật là vô cùng xấu xa.
Trong hội nghị Ủy ban nhân dân huyện, Khâu Tự Phong đại biểu Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện tỏ vẻ hoan nghênh đối với việc Phó chủ tịch huyện Dương lại quay trở về công tác, sau đó y hỏi với vẻ mặt ôn hòa:
- Đối với công tác sau này, Phó chủ tịch huyện Dương có ý tưởng gì không?
Phó chủ tịch huyện Dương thoạt nhìn hơi kích động. Đầu tiên là y liếc Hạ Tưởng một cái, ánh mắt trốn tránh, lại liếc Khâu Tự Phong một cái, thấy ánh mắt Chủ tịch huyện Khâu rất kiên định, liền đánh bạo nói:
- Trước kia tôi vẫn được phân công quản lý du lịch, hiện giờ trở lại vẫn muốn nhất quán quản lý du lịch. Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ phân công quản lý văn hóa, giáo dục và vệ sinh, lại thêm cả du lịch nữa cũng quá mệt mỏi.
Phó chủ tịch huyện Dương đúng là một người thú vị. Nhớ lại ngày đó y bị Khâu Tự Phong và Cường Giang Hải liên hợp chèn ép, tức giận tới râu tóc đều dựng đứng, hiện tại rõ ràng là bị Khâu Tự Phong mang ra làm súng, vậy mà vẫn nghĩ rằng hôm nay mình nhặt được đại tiện nghi.
Hạ Tưởng ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh không nói lời nào. Cường Giang Hải âm thầm đắc ý, trên mặt toát ra vẻ thắng lợi. Thịnh Đại thì hai mắt nhấp nháy không ngừng, trầm tư không nói. Mấy vị Phó chủ tịch huyện khác cũng bộ dạng khoanh tay ngồi nhìn trò vui.
- Ý tứ của Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ là gì?
Khâu Tự Phong giả vờ trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng, trên mặt nở một nụ cười thân thiện nhưng trong lòng lại hận không thể dẫm nát Hạ Tưởng dưới chân:
- Vốn Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ được phân công quản lý du lịch một thời gian, công tác làm cũng rất được, đáng giá khen ngợi, nhưng dù sao du lịch cũng là mảng vốn được phân công cho lão Dương. Hiện tại ông ấy khỏi bệnh trở về, cũng có thể trả lại cho ông ấy. Phải chiếu cố tính tích cực công tác của các đồng chí kỳ cựu chứ nhỉ!
Lời này của Khâu Tự Phong có thể nói là hợp tình hợp lý, khiến Hạ Tưởng không chọn được ra điểm gì để phản bác, mà hắn cũng không nghĩ ra được lý do gì để phản bác, trừ khi hắn cố tình gây sự. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hạ Tưởng mỉm cười, gật đầu nói:
- Tôi nhận sự an bài của tổ chức.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ thầm: Hạ Tưởng dễ nói chuyện vậy sao? Cứ để mặc kẻ khác bắt nạt như vậy, không hề có chút phản ứng nào vậy à? Đây là ý nghĩ chính trị của hắn đơn giản hay là sợ quyền uy của Khâu Tự Phong, nên không dám nói không?
Khâu Tự Phong vốn chờ Hạ Tưởng cãi lộn, không thuận theo mình, cãi vã một hồi, cuối cùng y sẽ khiến Cường Giang Hải ra mặt, nghiêm khắc phê bình tư tưởng cá nhân chủ nghĩa của Hạ Tưởng, làm cho Hạ Tưởng vừa phải nhận sai vừa phải giao mảng quản lý du lịch ra. Như vậy y mới cảm thấy khoan khoái khi đánh được Hạ Tưởng. Không ngờ Hạ Tưởng không hề tranh cãi ầm ĩ, thậm chí một câu phản đối cũng không hề nói ra, cứ như thể thứ mà hắn chắp tay giao ra chỉ là một tờ giấy trắng mà không phải một thành quả thắng lợi nặng trịch.
Khâu Tự Phong có cảm giác thất bại như thể có sức mạnh mà không có chỗ phát ra.
Trường hợp chờ mong đã không xuất hiện, y bỗng nhiên cảm thấy mất hết hứng thú, không hề có chút cảm giác thắng lợi nào. Khoái cảm thắng lợi lớn nhất không phải ở thành quả thắng lợi nhiều hay ít mà là ở việc đối thủ tổn thất nhiều hay ít. Thái độ như thể không hề có việc gì của Hạ Tưởng, tuyệt đối không để ý tới việc thành quả thắng lợi bị người khác lấy đi, khiến Khâu Tự Phong cảm giác một đấm của mình tung ra nhưng đối thủ không hề tiếp chiêu, khiến một đấm của y nện vào không khí, cảm giác vô cùng khó chịu.
Ngay cả Thịnh Đại cũng nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt rất khó hiểu, vẻ mặt phức tạp, ý tứ là không nên như vậy, ít nhất cũng phải đưa ra một điều kiện gì đó mới nhượng bộ. Cứ như vậy chắp tay đưa ra, kể cũng hơi oan ức!
Hạ Tưởng lại như thể không hề có việc gì, còn cười nói với Phó chủ tịch huyện Dương:
- Phó chủ tịch huyện Dương có thể tới văn phòng tôi để làm thủ tục bàn giao công việc bất cứ lúc nào. Tuy nhiên...
Hắn hơi trêu chọc:
- Có một số quan hệ cá nhân và ý tưởng thì không thể bàn giao được.
Trong lòng Khâu Tự Phong trầm xuống. Những lời này của Hạ Tưởng không giống như nói đùa, dường như là ám chỉ cái gì đó. Tuy nhiên y cũng không nghĩ lại, bởi vì từ khi Lý Đinh Sơn nhậm chức tới nay vẫn khá ôn hòa, không hề biểu hiện ra sức mạnh hay kỹ xảo gì. Mà mặc dù Hạ Tưởng được Lý Đinh Sơn bảo vệ nhưng vẫn khá nghe lời mình. Ngoại trừ việc không ngờ hắn đánh ngã một trưởng phòng Vệ sinh thì chỉ có một việc duy nhất khiến y phiền lòng chính là hắn đi lại với Mai Hiểu Lâm quá gần.
Sau khi tan họp, Thịnh Đại cố ý đi cạnh Hạ Tưởng, vừa đi vừa nói chuyện:
- Cứ để người ta bắt nạt như vậy sao?
Hạ Tưởng cười thoải mái:
- Công tác cần thôi, cá nhân phải phục tùng tập thể.
Thịnh Đại cười kỳ quái:
- Còn không nói thật với tôi à? Đừng có biến báo. Có phải có ý tưởng khác hay không?
- Không có, thực sự là không có.
Hạ Tưởng đi tới trước cửa phòng làm việc của mình, vừa mở cửa vừa nói:
- Cũng may gần đây tôi đang có mấy chuyện bận, giao lại mảng du lịch này xem như bớt được không ít tinh lực.
Thịnh Đại muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lắc đầu quay người đi luôn.
Trong lòng Hạ Tưởng thật ra cũng không chịu nổi. Bị người cướp thành quả thắng lợi ngay trước mặt, đương nhiên không hề dễ chịu. Tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý trong nhất thời, hơn nữa hắn cũng nhân cơ hội thoát thân. Trong giao đoạn triển khai tài chính ban đầu của công ty Sơn Thủy, hắn nhảy sang một bên, tránh ở sau màn để đưa ra một số chủ ý cho Tiếu Giai, hoàn toàn có thể cắt đứt hết các mối liên hệ giữa hắn và Tiếu Giai.
Để không lưu lại nhược điểm, vì chút việc bên ngoài mà bị người hái mất thành quả, nhưng dù sao hiện tại vẫn còn có Lý Đinh Sơn bảo vệ. Cuối cùng hắn nghĩ biện pháp tính toàn bộ chiến tích lên đầu Lý Đinh Sơn là được. Nếu hắn không còn được phân công quản lý du lịch nữa, vậy lại có thêm thời gian tìm Lệ Triều Sinh gây phiền toái.
Lý Đinh Sơn biết việc phân công quản lý du lịch của Hạ Tưởng lại bị Dương Đức Hoa thu về, chỉ cười an ủi Hạ Tưởng:
- Không vấn đề gì. Chẳng phải là bọn họ muốn thành quả thắng lợi sao? Tôi có biện pháp làm cho bọn họ phải nghe lời. Cậu cứ an tâm quản lý tốt mảng văn hóa, giáo dục và vệ sinh của mình đi. Dù sao chiến tích lúc trước vẫn có một phần của cậu, không chạy đâu cho thoát.
Tâm tư Hạ Tưởng cũng được thả lỏng. Chỉ cần Lý Đinh Sơn ở đây, ông ta có thể nắm toàn cục trong tay. Hơn nữa, cho dù Lý Đinh Sơn bị điều đi, hắn cũng có đủ năng lực tự bảo vệ mình, cũng có thể ứng phó được với sự chèn ép của Khâu Tự Phong. Hiện tại Dương Đức Hoa được phân công quản lý du lịch, bề ngoài là chuyện tốt nhưng trên thực tế y sẽ phải có quyết định lựa chọn dựa vào Khâu Tự Phong hay đi theo Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn quả nhiên ra tay.
Sau khi lấy lại mảng quản lý du lịch, Dương Đức Hoa tiếp xúc với công ty Đầu tư Sơn Thủy. Y nhận thấy rất rõ công ty đối xử với mình không nóng không lạnh, thậm chí có tâm lý mâu thuẫn. Y tự cao mình là Phó chủ tịch huyện, cảm thấy giận dữ liền khoa tay múa chân vào một hạng mục, tìm mọi cách làm khó dễ. Kết quả là công ty Sơn Thủy không nói hai lời liền rút lại tài chính của giai đoạn trước, tiếp theo còn tiếp xúc với huyện Hoàng, đề xuất ý đồ đầu tư khu du lịch Chương Nham của huyện Hoàng.
Trong hội nghị thường vụ, Lý Đinh Sơn đập bàn, chỉ trích một số lãnh đạo không biết gì về kinh tế thị trường, tư tưởng xơ cứng, vẫn còn trình độ như ở những năm đầu 90, không ngờ còn muốn ăn chặn nhà đầu tư, quả thực là sự sỉ nhục của huyện An. Nếu Ủy ban nhân dân huyện không đủ coi trọng công ty Đầu tư Sơn Thủy, ông ta quyết định tự mình nắm giữ ấn soái, đại diện cho Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện trực tiếp phụ trách dự án đầu tư của công ty Đầu tư Sơn Thủy. Chỉ cần là sự tình liên quan tới công ty Đầu tư Sơn Thủy, mặc kệ việc lớn hay nhỏ đều phải báo cáo ông ta.
Khâu Tự Phong hiểu rằng Lý Đinh Sơn chỉ là mượn gió bẻ măng, mượn cơ hội chiếm quyền mà thôi. Tuy nhiên y cũng có nỗi khổ không nói nên lời. Dương Đức Hoa quả thật làm quá kém, không hề có chút đầu óc nào, chẳng trách mà mấy lần trước đầu tư đều bị huyện Cảnh cướp mất. Có một Phó chủ tịch huyện phân công quản lý du lịch như vậy, có thể kéo được đầu tư tới mới là lạ.
Dương Đức Hoa kinh sợ. Y cũng biết rõ vị trí của mình. Nếu tất cả các công việc liên quan tới công ty Đầu tư Sơn Thủy đều cần phải báo cáo Bí thư Lý, ông ta mà gật đầu thì hết thảy thuận lợi, nhưng ông ta mà không gật đầu thì các hạng mục công tác đều khó có thể triển khai. Không có biện pháp, y đành phải sửa từ mọi việc đều báo cáo Chủ tịch huyện Khâu thành mọi việc đều xin chỉ thị của Bí thư Lý. Điều này khiến Khâu Tự Phong rất căm tức, mắng thẳng y là loại sói mắt trắng.
Khâu Tự Phong tức giận như vậy nhưng không thể thu quyền quản lý du lịch từ tay Dương Đức Hoa. Quyết định của Ủy ban nhân dân huyện đâu phải là trò trẻ con. Hôm nay thế này, mai lại nói thế khác, còn gì là uy tín của chính phủ nữa? Khâu Tự Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách Hạ Tưởng vẫn bộ dạng như không hề có việc gì. Hóa ra ngay từ đầu hắn đã không tính toán kể công, đã nghĩ tặng chiến tích cho Lý Đinh Sơn. Nếu Hạ Tưởng còn phân công quản lý, Lý Đinh Sơn cũng ngượng ngùng không trực tiếp giơ tay. Hiện tại thì bởi vì có Dương Đức Hoa, Lý Đinh Sơn ngược lại còn lộ liễu nhúng tay vào từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ.
Khâu Tự Phong xé tan tờ công văn trước mặt thành từng mảnh nhỏ, trong lòng rất giận dữ. Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng thật đúng là phối hợp kín mít, không chút kẽ hở. Kỳ thật đây là lần đầu tiên y bị hai người liên kết chơi một vố! Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Ngược lại với cơn giận dữ của Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng chẳng những không hề nổi giận mà còn vui mừng ra mặt. Bởi vì qua một đoạn thời gian âm thầm điều tra, rốt cục Tiêu Ngũ đã có thu hoạch.
- Phó chủ tịch huyện Hạ, Lệ Triều Sinh có một tình nhân tên là Du Lệ. Cô ta mở một cửa hàng quần áo ở thị trấn, kinh doanh coi như không tồi. Chồng cô ta làm ở phòng Thuế vụ.
Tiêu Ngũ nói với vẻ hưng phán, trên khuôn mặt rõ ràng toát lên một tia vui mừng thắng lợi.
Trong một gian phòng ở quán Thường Sơn, Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ ngồi đối diện nhau.
- Từ từ!
Hạ Tưởng ngắt lời y:
- Cậu xác định Du Lệ là tình nhân của Lệ Triều Sinh à? Khẩu vị của Lệ Triều Sinh độc đáo nhỉ, tìm tình nhân có chồng rồi cơ à?
- Không sai được. Trước khi kết hôn, Du Lệ đã quen Lệ Triều Sinh và vẫn là nhân tình bí mật của y. Sau đó chị của Lệ Triều Sinh giới thiệu, cô ta mới gả cho ông chồng hiện nay. Sau khi kết hôn, cô ta vẫn không ngừng lui tới với Lệ Triều Sinh. Tuy nhiên bọn họ chưa bao giờ qua đêm tại huyện An, có đôi khi thậm chí lái xe đi dã ngoại, hoặc tới thành phố Yến, tóm lại là không hề có một địa điểm cố định. Vì thế bọn tôi theo dõi một tháng mới có một cơ hội tận mắt thấy hai người lái xe đi dã ngoại, sau đó liền làm việc ngay trong xe. Ha ha...
Tiêu Ngũ cười ha hả.
Hạ Tưởng không khỏi kinh ngạc. Mai Hiểu Lâm quyết tâm khá lớn. Hắn đã nghĩ rằng cô đã buông tha nhưng không ngờ cô vẫn âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh.
Lập tức hắn lại nhớ tới lần trước đã giao cho Tiêu Ngũ đi điều tra Lệ Triều Sinh, cũng đã hơn nửa tháng mà Tiêu Ngũ vẫn không hề có chút tin tức nào. Hạ Tưởng nghĩ thầm, cần phải bớt thời gian tới quán Thường Sơn, xem Tiêu Ngũ điều tra tới mức nào rồi.
- Cha mẹ Lệ Triều Sinh có một căn nhà rất xa xỉ ở tiểu khu Bảo Hưng, một khu đô thị xa hoa ở thành phố Yến. Thu nhập của y không thể mua được căn nhà này. Liệu có thể điều tra theo manh mối này hay không?
Mai Hiểu Lâm nhìn Hạ Tưởng với vẻ mặt chờ mong. Hiện tại, ngay cả chính cô cũng không biết rằng cô đã tín nhiệm Hạ Tưởng tới mức độ gần như ỷ lại. Bất cứ có tình huống mới nào về Lệ Triều Sinh, cô lại nghĩ tới hắn đầu tiên.
Hạ Tưởng chậm rãi lắc đầu:
- Lệ Triều Sinh có một người chị kinh doanh trang phục, khá có tiền, có lẽ nhà là do cô ta bỏ tiền ra mua.
Mai Hiểu Lâm có vẻ suy tư:
- Tôi cũng biết Lệ Triều Sinh có một bà chị có tiền, nhưng chị hắn đã lập gia đình, hơn nữa cũng không tính là rất giàu có, lập tức bỏ ra mấy trăm ngàn mua một căn nhà xa hoa, về tình về lý đều không thể nào nói nổi.
- Chúng ta không cần suy xét vấn đề tình lý, chúng ta chỉ cần chứng cớ rõ ràng.
Mặc dù biết nói như vậy sẽ đả kích lòng tin của Mai Hiểu Lâm nhưng Hạ Tưởng vẫn phải nói:
- Trước khi có căn cứ chính xác đủ mạnh, việc chỉ trích một ủy viên thường vụ Huyện ủy sẽ mang tới hậu quả rất nghiêm trọng.
Quả nhiên Mai Hiểu Lâm rất bất mãn nói:
- Hạ Tưởng, hình như anh không hề để tâm tới chuyện này thì phải. Rốt cục trong lòng anh có dân chúng hay không? Có nghĩ rằng vì dân chúng cần phải lật đổ Lệ Triều Sinh hay không?
Hiện tại Hạ Tưởng cũng không cách nào hình dung được quan hệ giữa mình và Mai Hiểu Lâm rốt cục là thế nào. Nói là cấp trên cấp dưới nhưng lại hơi có chút tùy ý. Nói là bạn bè thì giữa hai người lại không có bao nhiêu phần tín nhiệm và ăn ý. Hắn cũng không hoàn toàn tín nhiệm Mai Hiểu Lâm, bởi vì Mai Hiểu Lâm nhìn như đơn giản nhưng kỳ thật cũng rất có tâm kế, có rất nhiều bí mật cũng giấu rất sâu.
Hắn cũng biết Mai Hiểu Lâm không phải tín nhiệm mình vô điều kiện. Trong việc muốn lật đổ Lệ Triều Sinh, trên cơ bản hắn vẫn bị vây trong bị động. Bởi vậy có lẽ trong mắt Mai Hiểu Lâm, thái độ của hắn là không đủ chủ động, tích cực, nhưng cũng không trốn tránh, không từ chối, cho nên Mai Hiểu Lâm vẫn giữ thái độ bán tín bán nghi đối với hắn.
Chẳng qua có thể là bởi vì chính mình và cô tuổi xấp xỉ, cô lại không thể nói chuyện được với đám quan chức già cả, cũng không muốn ở quá gần Khâu Tự Phong, cho nên rơi vào đường cùng đành phải lựa chọn hắn. Hạ Tưởng cũng rất tò mò, nếu Mai Hiểu Lâm và Khâu Tự Phong có quan hệ gần như vậy, vì sao hai người bọn họ vẫn giữ quan hệ như gần như xa? Cho dù là giả vờ trước mặt người khác thì cũng giả vờ quá giống đi.
- Đương nhiên là tôi muốn, tuy nhiên muốn là một chuyện còn làm là chuyện khác. Một người có rất nhiều mong muốn nhưng rất ít việc có thể thành công. Vì sao?
Hạ Tưởng tự hỏi tự đáp:
- Bởi vì nếu không có sự chuẩn bị đầy đủ đã mạo muội đi làm việc, vậy chính là thực hiện một cuộc chiến tranh mà không có chuẩn bị.
Tuy cuối cùng không thể thuyết phục được Mai Hiểu Lâm nhưng Hạ Tưởng cũng tin rằng Mai Hiểu Lâm nghe được ý kiến của mình: Cứ tiếp tục điều tra kỹ, không buông tha bất cứ cơ hội nào, tin tưởng rằng nhất định sẽ có một ngày điều tra được chân tướng.
Hạ Tưởng đã đoán đúng. Việc Mai Hiểu Lâm đến phòng làm việc của hắn gần như ngay lập tức rơi vào trong tai Khâu Tự Phong. Người mật báo không phải ai khác, chính là Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Hứa Lương.
Hứa Lương vừa đi, Khâu Tự Phong liền nhíu mày, mấy lần cầm lấy điện thoại rồi lại đặt xuống. Rốt cục y vẫn hạ quyết tâm, gọi điện thoại cho Mai Hiểu Lâm.
- Hiểu Lâm, giữa cô và Hạ Tưởng rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Trong điện thoại truyền đến giọng nói nhẹ nhàng thản nhiên của Mai Hiểu Lâm:
- Có chuyện gì cơ? Có phải có người mách lẻo với anh rằng tôi tới phòng làm việc của Hạ Tưởng hả? Tôi tìm anh ta thương lượng một việc, có vấn đề gì không?
- Có việc gì?
Trong lòng Khâu Tự Phong rất không vui.
- Việc cá nhân! Anh không cần phải quan tâm rộng như vậy! Cái gì cũng phải nói với anh sao?
Mai Hiểu Lâm cũng hơi tức giận. Giọng điệu hoài nghi của Khâu Tự Phong khiến cô cảm giác rất không thoải mái, liền cố ý nói:
- Không ai quy định Phó bí thư và Phó chủ tịch huyện không thể có quan hệ cá nhân cả nhỉ?
- Cô...
Khâu Tự Phong tức giận uất nghẹn trong ngực, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên:
- Cô phải chú ý tới thân phận của mình. Cô là vị hôn thê của tôi! Hạ Tưởng là đàn ông độc thân, phải chú ý ảnh hưởng.
- Tôi đúng là vị hôn thê của anh, nhưng vẫn chưa chính thức là vợ của anh. Cho nên hiện tại anh không thể quản được tôi!
Mai Hiểu Lâm cũng tức giận phản ứng lại:
- Giữa tôi và Hạ Tưởng là quan hệ trong sạch, không hề phát sinh sự việc gì. Anh đừng dùng ý nghĩ không sạch sẽ của mình để suy đoán. Còn nữa, quan hệ giữa tôi và anh chỉ là tạm thời, chỉ cần giữa hai gia tộc không cần đám cưới chính trị thì hai chúng ta liền mỗi người một đường, không còn có chút quan hệ nào nữa.
- Được, tôi sẽ chờ một ngày Mai gia các cô chủ động đề xuất giải trừ hôn ước!
Khâu Tự Phong không thể kìm chế nổi lửa giận trong lòng, gầm lên một tiếng, sau đó đột nhiên dập mạnh điện thoại xuống.
Qua nửa ngày, y mới khôi phục lại bình tĩnh, lại âm thầm tự trách mình thất thố. Sao lại vì một người đàn bà mà mình lại nóng nảy như vậy? Nếu cứ tiếp tục như thế làm sao có thể làm được đại sự, làm sao có thể hoàn thành sự phó thác của gia tộc? Hiện tại Khâu gia còn nhiều việc cần cầu Mai gia, trong khoảng thời gian ngắn chỉ sợ còn phải hơi có thái độ tự hạ thấp mình trước Mai Hiểu Lâm.
Sau khi nghĩ thông suốt, y lại cầm lấy điện thoại, gọi cho Mai Hiểu Lâm:
- Hiểu Lâm, vừa rồi tôi hơi kích động, rất xin lỗi.
Mai Hiểu Lâm như thể chưa hề có sự tình gì phát sinh, đáp:
- Không vấn đề. Còn chuyện gì nữa không?
Lại buông điện thoại xuống, Khâu Tự Phong bảo thư ký thông báo cho Cường Giang Hải đến phòng làm việc của mình.
Cường Giang Hải tiến vào, mặt mày tươi cười nói:
- Chủ tịch huyện Khâu, tin tức tốt. Trên cơ bản có thể xác định huyện An có rất nhiều mỏ đá vôi, có thể xây dựng nhà máy xi măng cỡ lớn.
Khâu Tự Phong không hề có vẻ gì vui mừng, giơ tay chỉ ghế sô pha:
- Trước hết cứ ngồi đi, chuyện mỏ đá vôi nói sau. Trước tiên nói về chuyện Phó chủ tịch huyện Dương đã.
- Phó chủ tịch huyện Dương làm sao ạ? Không phải ông ta bị bệnh sao?
Cường Giang Hải rất hiểu tính cách của Khâu Tự Phong, thấy vẻ mặt y âm trầm, trong lòng giật mình, ngay lập tức đoán được ý tưởng của Chủ tịch huyện Khâu:
- Ý của ngài là, hiện tại khu du lịch đã đi vào quỹ đạo, tài chính cũng đã có, Phó chủ tịch huyện Dương cũng nên trở lại cương vị công tác?
Khâu Tự Phong không nói gì, chỉ hơi gật đầu thật khẽ, gần như không thể quan sát được.
Hạ Tưởng còn chưa kịp đi tìm Tiêu Ngũ tìm hiểu tình huống, lại nghe thấy một tin tức cực kỳ giật mình: Phó chủ tịch huyện Dương lại trở về đi làm, hơn nữa còn quay về với việc phân công quản lý du lịch của hắn.
Hạ Tưởng đã thành thục hơn so với khi ở huyện Bá nhưng vẫn không kìm nổi nóng giận. Đã gặp nhiều kẻ vô sỉ nhưng chưa bao giờ thấy kẻ nào vô sỉ như vậy. Thấy tình hình đã ổn định lại muốn trở về hái đào ăn, chiếm đoạt thành quả thắng lợi. Quả thật là vô cùng xấu xa.
Trong hội nghị Ủy ban nhân dân huyện, Khâu Tự Phong đại biểu Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện tỏ vẻ hoan nghênh đối với việc Phó chủ tịch huyện Dương lại quay trở về công tác, sau đó y hỏi với vẻ mặt ôn hòa:
- Đối với công tác sau này, Phó chủ tịch huyện Dương có ý tưởng gì không?
Phó chủ tịch huyện Dương thoạt nhìn hơi kích động. Đầu tiên là y liếc Hạ Tưởng một cái, ánh mắt trốn tránh, lại liếc Khâu Tự Phong một cái, thấy ánh mắt Chủ tịch huyện Khâu rất kiên định, liền đánh bạo nói:
- Trước kia tôi vẫn được phân công quản lý du lịch, hiện giờ trở lại vẫn muốn nhất quán quản lý du lịch. Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ phân công quản lý văn hóa, giáo dục và vệ sinh, lại thêm cả du lịch nữa cũng quá mệt mỏi.
Phó chủ tịch huyện Dương đúng là một người thú vị. Nhớ lại ngày đó y bị Khâu Tự Phong và Cường Giang Hải liên hợp chèn ép, tức giận tới râu tóc đều dựng đứng, hiện tại rõ ràng là bị Khâu Tự Phong mang ra làm súng, vậy mà vẫn nghĩ rằng hôm nay mình nhặt được đại tiện nghi.
Hạ Tưởng ngồi đó, vẻ mặt bình tĩnh không nói lời nào. Cường Giang Hải âm thầm đắc ý, trên mặt toát ra vẻ thắng lợi. Thịnh Đại thì hai mắt nhấp nháy không ngừng, trầm tư không nói. Mấy vị Phó chủ tịch huyện khác cũng bộ dạng khoanh tay ngồi nhìn trò vui.
- Ý tứ của Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ là gì?
Khâu Tự Phong giả vờ trưng cầu ý kiến của Hạ Tưởng, trên mặt nở một nụ cười thân thiện nhưng trong lòng lại hận không thể dẫm nát Hạ Tưởng dưới chân:
- Vốn Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ được phân công quản lý du lịch một thời gian, công tác làm cũng rất được, đáng giá khen ngợi, nhưng dù sao du lịch cũng là mảng vốn được phân công cho lão Dương. Hiện tại ông ấy khỏi bệnh trở về, cũng có thể trả lại cho ông ấy. Phải chiếu cố tính tích cực công tác của các đồng chí kỳ cựu chứ nhỉ!
Lời này của Khâu Tự Phong có thể nói là hợp tình hợp lý, khiến Hạ Tưởng không chọn được ra điểm gì để phản bác, mà hắn cũng không nghĩ ra được lý do gì để phản bác, trừ khi hắn cố tình gây sự. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Hạ Tưởng mỉm cười, gật đầu nói:
- Tôi nhận sự an bài của tổ chức.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nghĩ thầm: Hạ Tưởng dễ nói chuyện vậy sao? Cứ để mặc kẻ khác bắt nạt như vậy, không hề có chút phản ứng nào vậy à? Đây là ý nghĩ chính trị của hắn đơn giản hay là sợ quyền uy của Khâu Tự Phong, nên không dám nói không?
Khâu Tự Phong vốn chờ Hạ Tưởng cãi lộn, không thuận theo mình, cãi vã một hồi, cuối cùng y sẽ khiến Cường Giang Hải ra mặt, nghiêm khắc phê bình tư tưởng cá nhân chủ nghĩa của Hạ Tưởng, làm cho Hạ Tưởng vừa phải nhận sai vừa phải giao mảng quản lý du lịch ra. Như vậy y mới cảm thấy khoan khoái khi đánh được Hạ Tưởng. Không ngờ Hạ Tưởng không hề tranh cãi ầm ĩ, thậm chí một câu phản đối cũng không hề nói ra, cứ như thể thứ mà hắn chắp tay giao ra chỉ là một tờ giấy trắng mà không phải một thành quả thắng lợi nặng trịch.
Khâu Tự Phong có cảm giác thất bại như thể có sức mạnh mà không có chỗ phát ra.
Trường hợp chờ mong đã không xuất hiện, y bỗng nhiên cảm thấy mất hết hứng thú, không hề có chút cảm giác thắng lợi nào. Khoái cảm thắng lợi lớn nhất không phải ở thành quả thắng lợi nhiều hay ít mà là ở việc đối thủ tổn thất nhiều hay ít. Thái độ như thể không hề có việc gì của Hạ Tưởng, tuyệt đối không để ý tới việc thành quả thắng lợi bị người khác lấy đi, khiến Khâu Tự Phong cảm giác một đấm của mình tung ra nhưng đối thủ không hề tiếp chiêu, khiến một đấm của y nện vào không khí, cảm giác vô cùng khó chịu.
Ngay cả Thịnh Đại cũng nhìn Hạ Tưởng với ánh mắt rất khó hiểu, vẻ mặt phức tạp, ý tứ là không nên như vậy, ít nhất cũng phải đưa ra một điều kiện gì đó mới nhượng bộ. Cứ như vậy chắp tay đưa ra, kể cũng hơi oan ức!
Hạ Tưởng lại như thể không hề có việc gì, còn cười nói với Phó chủ tịch huyện Dương:
- Phó chủ tịch huyện Dương có thể tới văn phòng tôi để làm thủ tục bàn giao công việc bất cứ lúc nào. Tuy nhiên...
Hắn hơi trêu chọc:
- Có một số quan hệ cá nhân và ý tưởng thì không thể bàn giao được.
Trong lòng Khâu Tự Phong trầm xuống. Những lời này của Hạ Tưởng không giống như nói đùa, dường như là ám chỉ cái gì đó. Tuy nhiên y cũng không nghĩ lại, bởi vì từ khi Lý Đinh Sơn nhậm chức tới nay vẫn khá ôn hòa, không hề biểu hiện ra sức mạnh hay kỹ xảo gì. Mà mặc dù Hạ Tưởng được Lý Đinh Sơn bảo vệ nhưng vẫn khá nghe lời mình. Ngoại trừ việc không ngờ hắn đánh ngã một trưởng phòng Vệ sinh thì chỉ có một việc duy nhất khiến y phiền lòng chính là hắn đi lại với Mai Hiểu Lâm quá gần.
Sau khi tan họp, Thịnh Đại cố ý đi cạnh Hạ Tưởng, vừa đi vừa nói chuyện:
- Cứ để người ta bắt nạt như vậy sao?
Hạ Tưởng cười thoải mái:
- Công tác cần thôi, cá nhân phải phục tùng tập thể.
Thịnh Đại cười kỳ quái:
- Còn không nói thật với tôi à? Đừng có biến báo. Có phải có ý tưởng khác hay không?
- Không có, thực sự là không có.
Hạ Tưởng đi tới trước cửa phòng làm việc của mình, vừa mở cửa vừa nói:
- Cũng may gần đây tôi đang có mấy chuyện bận, giao lại mảng du lịch này xem như bớt được không ít tinh lực.
Thịnh Đại muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại lắc đầu quay người đi luôn.
Trong lòng Hạ Tưởng thật ra cũng không chịu nổi. Bị người cướp thành quả thắng lợi ngay trước mặt, đương nhiên không hề dễ chịu. Tuy nhiên hắn cũng không thèm để ý trong nhất thời, hơn nữa hắn cũng nhân cơ hội thoát thân. Trong giao đoạn triển khai tài chính ban đầu của công ty Sơn Thủy, hắn nhảy sang một bên, tránh ở sau màn để đưa ra một số chủ ý cho Tiếu Giai, hoàn toàn có thể cắt đứt hết các mối liên hệ giữa hắn và Tiếu Giai.
Để không lưu lại nhược điểm, vì chút việc bên ngoài mà bị người hái mất thành quả, nhưng dù sao hiện tại vẫn còn có Lý Đinh Sơn bảo vệ. Cuối cùng hắn nghĩ biện pháp tính toàn bộ chiến tích lên đầu Lý Đinh Sơn là được. Nếu hắn không còn được phân công quản lý du lịch nữa, vậy lại có thêm thời gian tìm Lệ Triều Sinh gây phiền toái.
Lý Đinh Sơn biết việc phân công quản lý du lịch của Hạ Tưởng lại bị Dương Đức Hoa thu về, chỉ cười an ủi Hạ Tưởng:
- Không vấn đề gì. Chẳng phải là bọn họ muốn thành quả thắng lợi sao? Tôi có biện pháp làm cho bọn họ phải nghe lời. Cậu cứ an tâm quản lý tốt mảng văn hóa, giáo dục và vệ sinh của mình đi. Dù sao chiến tích lúc trước vẫn có một phần của cậu, không chạy đâu cho thoát.
Tâm tư Hạ Tưởng cũng được thả lỏng. Chỉ cần Lý Đinh Sơn ở đây, ông ta có thể nắm toàn cục trong tay. Hơn nữa, cho dù Lý Đinh Sơn bị điều đi, hắn cũng có đủ năng lực tự bảo vệ mình, cũng có thể ứng phó được với sự chèn ép của Khâu Tự Phong. Hiện tại Dương Đức Hoa được phân công quản lý du lịch, bề ngoài là chuyện tốt nhưng trên thực tế y sẽ phải có quyết định lựa chọn dựa vào Khâu Tự Phong hay đi theo Lý Đinh Sơn.
Lý Đinh Sơn quả nhiên ra tay.
Sau khi lấy lại mảng quản lý du lịch, Dương Đức Hoa tiếp xúc với công ty Đầu tư Sơn Thủy. Y nhận thấy rất rõ công ty đối xử với mình không nóng không lạnh, thậm chí có tâm lý mâu thuẫn. Y tự cao mình là Phó chủ tịch huyện, cảm thấy giận dữ liền khoa tay múa chân vào một hạng mục, tìm mọi cách làm khó dễ. Kết quả là công ty Sơn Thủy không nói hai lời liền rút lại tài chính của giai đoạn trước, tiếp theo còn tiếp xúc với huyện Hoàng, đề xuất ý đồ đầu tư khu du lịch Chương Nham của huyện Hoàng.
Trong hội nghị thường vụ, Lý Đinh Sơn đập bàn, chỉ trích một số lãnh đạo không biết gì về kinh tế thị trường, tư tưởng xơ cứng, vẫn còn trình độ như ở những năm đầu 90, không ngờ còn muốn ăn chặn nhà đầu tư, quả thực là sự sỉ nhục của huyện An. Nếu Ủy ban nhân dân huyện không đủ coi trọng công ty Đầu tư Sơn Thủy, ông ta quyết định tự mình nắm giữ ấn soái, đại diện cho Huyện ủy, Ủy ban nhân dân huyện trực tiếp phụ trách dự án đầu tư của công ty Đầu tư Sơn Thủy. Chỉ cần là sự tình liên quan tới công ty Đầu tư Sơn Thủy, mặc kệ việc lớn hay nhỏ đều phải báo cáo ông ta.
Khâu Tự Phong hiểu rằng Lý Đinh Sơn chỉ là mượn gió bẻ măng, mượn cơ hội chiếm quyền mà thôi. Tuy nhiên y cũng có nỗi khổ không nói nên lời. Dương Đức Hoa quả thật làm quá kém, không hề có chút đầu óc nào, chẳng trách mà mấy lần trước đầu tư đều bị huyện Cảnh cướp mất. Có một Phó chủ tịch huyện phân công quản lý du lịch như vậy, có thể kéo được đầu tư tới mới là lạ.
Dương Đức Hoa kinh sợ. Y cũng biết rõ vị trí của mình. Nếu tất cả các công việc liên quan tới công ty Đầu tư Sơn Thủy đều cần phải báo cáo Bí thư Lý, ông ta mà gật đầu thì hết thảy thuận lợi, nhưng ông ta mà không gật đầu thì các hạng mục công tác đều khó có thể triển khai. Không có biện pháp, y đành phải sửa từ mọi việc đều báo cáo Chủ tịch huyện Khâu thành mọi việc đều xin chỉ thị của Bí thư Lý. Điều này khiến Khâu Tự Phong rất căm tức, mắng thẳng y là loại sói mắt trắng.
Khâu Tự Phong tức giận như vậy nhưng không thể thu quyền quản lý du lịch từ tay Dương Đức Hoa. Quyết định của Ủy ban nhân dân huyện đâu phải là trò trẻ con. Hôm nay thế này, mai lại nói thế khác, còn gì là uy tín của chính phủ nữa? Khâu Tự Phong bỗng nhiên tỉnh ngộ, chẳng trách Hạ Tưởng vẫn bộ dạng như không hề có việc gì. Hóa ra ngay từ đầu hắn đã không tính toán kể công, đã nghĩ tặng chiến tích cho Lý Đinh Sơn. Nếu Hạ Tưởng còn phân công quản lý, Lý Đinh Sơn cũng ngượng ngùng không trực tiếp giơ tay. Hiện tại thì bởi vì có Dương Đức Hoa, Lý Đinh Sơn ngược lại còn lộ liễu nhúng tay vào từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ.
Khâu Tự Phong xé tan tờ công văn trước mặt thành từng mảnh nhỏ, trong lòng rất giận dữ. Lý Đinh Sơn và Hạ Tưởng thật đúng là phối hợp kín mít, không chút kẽ hở. Kỳ thật đây là lần đầu tiên y bị hai người liên kết chơi một vố! Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Ngược lại với cơn giận dữ của Khâu Tự Phong, Hạ Tưởng chẳng những không hề nổi giận mà còn vui mừng ra mặt. Bởi vì qua một đoạn thời gian âm thầm điều tra, rốt cục Tiêu Ngũ đã có thu hoạch.
- Phó chủ tịch huyện Hạ, Lệ Triều Sinh có một tình nhân tên là Du Lệ. Cô ta mở một cửa hàng quần áo ở thị trấn, kinh doanh coi như không tồi. Chồng cô ta làm ở phòng Thuế vụ.
Tiêu Ngũ nói với vẻ hưng phán, trên khuôn mặt rõ ràng toát lên một tia vui mừng thắng lợi.
Trong một gian phòng ở quán Thường Sơn, Hạ Tưởng và Tiêu Ngũ ngồi đối diện nhau.
- Từ từ!
Hạ Tưởng ngắt lời y:
- Cậu xác định Du Lệ là tình nhân của Lệ Triều Sinh à? Khẩu vị của Lệ Triều Sinh độc đáo nhỉ, tìm tình nhân có chồng rồi cơ à?
- Không sai được. Trước khi kết hôn, Du Lệ đã quen Lệ Triều Sinh và vẫn là nhân tình bí mật của y. Sau đó chị của Lệ Triều Sinh giới thiệu, cô ta mới gả cho ông chồng hiện nay. Sau khi kết hôn, cô ta vẫn không ngừng lui tới với Lệ Triều Sinh. Tuy nhiên bọn họ chưa bao giờ qua đêm tại huyện An, có đôi khi thậm chí lái xe đi dã ngoại, hoặc tới thành phố Yến, tóm lại là không hề có một địa điểm cố định. Vì thế bọn tôi theo dõi một tháng mới có một cơ hội tận mắt thấy hai người lái xe đi dã ngoại, sau đó liền làm việc ngay trong xe. Ha ha...
Tiêu Ngũ cười ha hả.
/2185
|