Ông cụ có tầm mắt sâu xa, phòng ngừa chu đáo mà sớm ra tay trước. Giai đoạn trước có Cao Tấn Chu tỉnh Yến đã yên lặng hai năm, hiện tại lại có Vu Phồn Nhiên kịp thời điều xuống thành phố Yến, lại có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lý Ngôn Hoằng trụ chân từ từ đứng vững ở tỉnh Yến, trên cơ bản một bộ khung rõ ràng liền hiển hiện ra. Ở tỉnh là ủy viên thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, ở thành phố là Phó thị trưởng thường trực, lại có thêm một Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh, đã nắm giữ trong tay bím tóc của rất nhiều cán bộ, không sớm thì muộn kế lớn sẽ thành công.
Khiến Ngô Tài Dương khâm phục không phải là bố cục của ông cụ, ông cụ cả đời chìm đắm trong quan trường ung dung triển khai một số bố cục là rất bình thường. Gã khiếp sợ chính là phản ứng của Hạ Tưởng, chính xác mà nói Hạ Tưởng đã vô cùng khéo léo phối hợp với hành động của ông cụ, nhất là khi âm thầm thông báo cho Khâu gia và Mai gia rất là khéo léo, tuyệt đối là vô cùng đúng lúc, khiến kế sách hoàn hảo của ông cụ để đối phó với Phó gia có thể hoàn thành, khiến Phó gia đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt!
Hơn nữa còn tìm không ra lý do của Ngô gia.
Khiến cho Ngô Tài Dương lần đầu tiên xem trọng Hạ Tưởng một chút, trong lòng âm thầm tán thưởng, thật đúng là một người trẻ tuổi thông minh tuyệt đỉnh, hắn làm thế nào có thể nhìn thấu mắc xích trong đó? Ngô Tài Dương tin rằng ông cụ sẽ không chủ động để lộ kế hoạch với Hạ Tưởng, cũng sẽ không thông qua Liên Nhược Hạm cho Hạ Tưởng quá nhiều ám chỉ, ông cụ cả đời lăn lộn quan trường, khuấy động phong vân, ông cụ sẽ không dễ dàng tự hạ thấp thân phận, dù là thông qua con đường gì để ám chỉ cho Hạ Tưởng thì cũng không phải là phong cách của ông cụ.
Hạ Tưởng chủ động đứng ra giật dây bắc cầu cho Ngô gia, nếu không phải được ông cụ ám chỉ thì tất nhiên là do bản thân hắn nhìn thấu thế cục, nhìn ra dụng tâm của ông cụ, chỉ điểm này Ngô Tài Dương không thể không thừa nhận Hạ Tưởng đúng là có một con mắt tinh tường, với tuổi tác và kinh nghiệm trong quan trường hiện nay của hắn, có thể nhìn thấu thủ đoạn của ông cụ thì đã không thể dùng ba chữ "Không đơn giản" để hình dung, quả thực có thể dùng thần kỳ để hình dung hắn.
Đúng là bởi vì có sự xuất hiện kịp thời của Hạ Tưởng mới khiến toàn bộ kế hoạch của ông cụ trở nên hoàn hảo, tự nhiên mà hoàn thành tốt đẹp. Mặc dù kế hoạch vẫn là một tay ông cụ bày ra và thực thi, không có việc của gã nhưng ông cụ là vì toàn bộ Ngô gia, xét đến cùng nếu gã và ông cụ có bất hòa đi chăng nữa, có khúc mắc đi chăng nữa thì cũng là quan hệ cha con, ông cụ có mất đi để lại di sản chính trị, tất cả cũng sẽ nằm trong tay gã.
Hạ Tưởng giúp ông cụ, cũng là gián tiếp giúp gã.
Tuy nhiên những việc trên, vẫn không đủ để khiến cơn tức giận của Ngô Tài Dương đối với Hạ Tưởng tiêu giảm đi là bao, khiến gã có một chút thiện cảm đối với Hạ Tưởng chính là sự kiện cao ốc Hỏa Thụ.
Sự kiện cao ốc Hỏa Thụ lập tức đã được truyền đến tai gã, ban đầu gã còn chưa tin là sự thật, cho rằng Hạ Tưởng đùa bỡn tạo ra một trò đùa chính trị, chẳng qua là giả bộ mượn một sự kiện để tự đánh bóng tên tuổi của mình. Gã đã gặp qua một số thủ đoạn vụng về của nhiều cán bộ địa phương, hoặc là tự mình chỉ thị cấp dưới đi diễn trò, hoặc là cấp dưới chủ động bố trí sắp xếp, tóm lại đều là tin tức, sự kiện giả tạo đến mức không thể giả hơn nữa.
Tin tức có thể có mấy phần sự thật? Ngô Tài Dương quản lý Ban Tuyên giáo Trung ương, đối với quy trình đặt điều phóng đại của các sự kiện của tin tức truyền thông trong nước nắm rõ như lòng bàn tay, quá hiểu rõ một số ngõ ngách trong đó. Lương tâm của các nhà báo trong nước và và tính công chính gần như có thể xem nhẹ không đáng một xu, đương nhiên cũng không thể hoàn toàn quy tội là do tố chất nhân viên, xét đến cùng vẫn là vấn đề chế độ, "Một câu chống mười ngàn câu" từ những ngày đầu xây dựng đất nước đến sau khi năng suất trên chục ngàn cân lương thực, người dân trong nước liền rơi vào một vòng lẩn quẩn lừa mình dối người.
Trong tin tức, luôn luôn hướng về sự phát đạt, thịnh vượng phồn vinh và thời hoàng kim hòa bình; còn máu, mồ hôi và nước mắt luôn luôn chảy vào nơi mà ánh mặt trời rọi không tới.
Chỉ có điều sau khi Ngô Tài Dương hiểu biết rõ chân tướng sự thật, mới lần đầu tiên bị nhiệt huyết và kích động của Hạ Tưởng làm cho khiếp sợ. Một người trẻ tuổi làm việc nghĩa không chùn bước, một Chủ tịch quận dũng cảm tiến tới, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở cứu người trong biển lửa, khiến trong lòng gã bắt đầu trỗi dậy tình cảm mãnh liệt chôn giấu đã lâu. Gã nhớ tới những năm tháng thanh xuân ở biên cương năm đó, nhớ tới năm đó sau khi một mình gã cùng ông cụ trở mặt nhau, sự quyết đoán làm việc nghĩa không được chùn bước tại một tỉnh xa xôi, nhớ tới việc gã dẫn đầu tiến vào đám người bạo loạn, là người đầu tiên nhảy xuống chỗ sông vỡ đê, chuyện cũ hiện rõ mồn một như vừa xảy ra hôm qua, khiến cho gã thoáng nảy sinh một loại thiện cảm bất ngờ đối với Hạ Tưởng!
Người thanh niên này sao giống với sự sôi nổi và nhiệt huyết của ông ta năm xưa.
Sau đó, khi gã biết được là Phó Tiên Phong âm thầm bày ra hết thảy thì trong lòng liền mơ hồ dấy lên lửa giận. Hạ Tưởng là cái đinh trong mắt Ngô gia nhưng cái đinh trong mắt Ngô gia chỉ có thể do Ngô gia đến nhổ, sao để cho người khác động vào? Phó Tiên Phong ra tay quá tàn độc!
Hạ Tưởng có đáng giận đi chăng nữa, có khiến cho trên mặt gã mất mặt đi chăng nữa thì hắn cũng là người đàn ông của con gái gã, người đàn ông duy nhất, cũng là cha đứa cháu ngoại duy nhất của gã, là cha ruột! Ngô Tài Dương đang tức giận lại nghe được ông cụ ra mặt đả kích thế lực Phó gia, cướp đoạt địa bàn Phó gia, cũng đã không kìm nổi dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, nhân cơ hội bãi bỏ một vị trí của Phó gia.
Bình thường, tuy rằng gã cũng có thể cưỡng ép lấy đi vị trí mà Phó gia nhắm đến nhưng một là không có lý do, hai là phải chú ý đến miệng lưỡi người đời, dù gì mọi người đều có quy tắc phải tuân thủ. Hiện tại quá tốt, Ngô gia có đầy đủ lý do, không trừng trị Phó gia thì không được, hơn nữa Ngô Tài Dương cũng đã rất tức giận.
Nhất là khi gã về nhà nghe được ông cụ nói thương tích sau lưng Hạ Tưởng không nhẹ, suýt chút nữa là mất mạng, gã đã lần đầu tiên cảm thấy đau lòng.
Mặc dù về mặt tình cảm gã vẫn là không thể chấp nhận Hạ Tưởng, nhưng suy xét từ góc độ lợi ích chính trị trị, đem Hạ Tưởng bồi dưỡng thành nhân vật trung tâm của Ngô gia cũng không phải là một ý tưởng tồi, với trí tuệ chính trị và thủ đoạn của Hạ Tưởng, lại có Ngô gia chỉ điểm và đề bạt, sớm muộn gì sẽ có khả năng ngồi trên ngai vàng Bí thư Tỉnh ủy. Dù như thế nào thì Hạ Tưởng cũng là ba của Liên Hạ, giữa hắn và Nhược Hạm cũng có cảm tình, có điều kiện tiện lợi tự nhiên đưa vào hệ thống Ngô gia, hơn nữa Hạ Tưởng gần đây quả thật đã âm thầm giúp Ngô gia không ít. Phó Tiên Phong ra tay đối phó Hạ Tưởng cũng là vì tâm lý trả thù Hạ Tưởng từ trong phá hoại chức Phó chủ tịch thường trực hàng không tỉnh của Phó gia, về công về tư Ngô gia đều nên ra mặt thay Hạ Tưởng.
Nếu không sau khi sự tình truyền ra, sẽ làm những người khác của dòng tộc Ngô gia đều nguội lạnh trong lòng, khiến Liên Nhược Hạm càng thêm căm hận gã, chua xót cho Hạ Tưởng, nói không chừng còn có thể vì vậy mà rời xa Ngô gia, kết đồng minh cùng Mai gia, Khâu gia.
Hạ Tưởng thật đúng là một điểm tựa vô cùng quan trọng, sự tồn tại của hắn chẳng những trở thành điểm cân bằng của các thế lực ở khắp nơi. Ngoài Phó gia ra, hắn là một người không thể thiếu trong mối quan hệ phức tạp giữa các gia tộc.
Chỉ có điều sau khi lấy danh nghĩa giúp Hạ Tưởng mà ra tay, Phó gia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, ông cụ Phó không thể không ra mặt với cách thức thăm hỏi Hạ Tưởng mà cúi đầu nhận thua với Ngô gia, Ngô gia cũng chỉ có thể thấy vậy mà dừng tay nếu không sẽ trở thành ỷ mình có lý mà ép người khác tới đường cùng. Ngô Tài Dương vốn cho rằng mượn thời cơ Hạ Tưởng bị thương để chiếm lấy một số địa bàn không nhỏ của Phó gia, Phó gia một khi đã nhận thua thì đấu tranh sau này sẽ chuyển sang âm thầm. Không ngờ lại nảy sinh thêm chuyện Thủ tướng bất ngờ xuất hiện tại phòng bệnh thăm hỏi Hạ Tưởng.
Thủ tướng và Phó gia chỉ là quan hệ bình thường, hoặc nói là chỉ có quan hệ rất bình thường với các gia tộc lớn. Là một Thủ tướng bình dân, ông ta có tâm lý mâu thuẫn đối với các thế lực gia tôc. Ông ta đột nhiên xuất hiện tại phòng bệnh Hạ Tưởng, rốt cuộc là có ý gì đây?
Ngô Tài Dương trong lòng khó chịu như mắc nghẹn ở cổ, nếu Hạ Tưởng đến gần với Thủ tướng chẳng khác nào chạy sang phía đối lập với Ngô gia thậm chí là mấy đại gia tộc, rốt cuộc suy nghĩ của hắn là thế nào đây?
Quan trọng là, tự dưng Thủ tướng sao phải đi thăm hỏi Hạ Tưởng? Không thể, hoàn toàn không thể.
Không lý nào, thật sự là không có lý nào. Thủ tướng và Hạ Tưởng không quen biết lại không có giao tình cá nhân, với cấp bậc của Hạ Tưởng sao lại phiền tới Thủ tướng đích thân đến thăm hỏi? Với thân phận của Thủ tướng, nhất cử nhất động đều sẽ khơi dậy sự chú ý của vô số người, cho dù là Thủ tướng vô tình đi ngang qua, ông hoàn toàn có thể bỏ qua như không thấy, nay lại cố tình tới phòng bệnh hỏi thăm Hạ Tưởng. Nghe nói còn ở lại khoảng nửa giờ, nói rất nhiều chuyện và còn trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Ngô Tài Dương không thể không đoán mò ý đồ thật sự của Thủ tướng là gì?
Nếu nói Thủ tướng muốn lôi kéo Hạ Tưởng thì hơi buồn cười, Thủ tướng vẫn chưa đến mức coi trọng một cán bộ địa phương cấp Phó giám đốc sở, nhưng nếu nói Thủ tướng và Hạ Tưởng có tiếng nói chung thì gã cũng không tin. Thủ tướng là người có hoài bão thiên hạ, một lòng vì nhân dân, tầm nhìn và cảnh giới rất cao, Hạ Tưởng không thể nào sánh nổi nhưng dù cho đủ loại không thể, Thủ tướng đã cùng Hạ Tưởng trò chuyện tâm tình, nghe nói còn bế con của Hạ Tưởng là Hạ Đông, đùa giỡn vui vẻ, càng làm cho Ngô Tài Dương không thể hiểu nổi, Thủ tướng rốt cuộc là muốn ám chỉ gì với người ngoài?
Thủ tướng không phải người bình thường, tất cả lời nói và việc làm của ông đều có thâm ý, đều có mục đích. Nếu không một Thủ tướng trăm công ngàn việc sao có thể đặc biệt ở lại phòng bệnh Hạ Tưởng hơn ba phút? Nếu vô tình đi ngang qua, nói vài ba câu, ở lại một phút thì đã là tin tức động trời rồi.
Tin tức chưa chắc được công bố ra ngoài, tin tức không công bố mới là tin tức chân thật nhất cũng là tin tức gây sốc nhất.
Trong lòng Ngô Tài Dương liền khó tránh khỏi có chút buồn bực, gã vừa mới có thiện cảm với Hạ Tưởng, rồi tin tức Thủ tướng gặp mặt Hạ Tưởng truyền đến khiến cho gã không hiểu ra sao mà hơi tâm phiền ý loạn. Đúng dịp Lý Ngôn Hoằng cũng đến Bắc Kinh họp, gã liền một bên chơi cờ một bên cùng Lý Ngôn Hoằng nói về tình hình trước mắt.
- Thủ tướng là một người ôn hòa, ông ta thích một cán bộ trẻ có tinh thần làm việc thực tế dám nghĩ dám làm…
Lý Ngôn Hoằng hiểu rõ chỗ lo âu trong lòng Ngô Tài Dương nên khuyên giải nói:
- Thủ tướng xuất hiện trong phòng bệnh Hạ Tưởng cũng không phải là chuyện gì lớn, có lẽ thật sự chỉ là một sự trùng hợp, trong lúc vô tình đi ngang qua, đúng lúc nghe nói liền thuận đường nhìn qua, sau đó nói chuyện một lát cảm thấy không tồi thì nói thêm vài câu. Ông cũng hiểu con người Thủ tướng mà, tuy rằng thân là Thủ tướng nhưng cũng là người trong quần chúng.
Lời giải thích của Lý Ngôn Hoằng tuy vẫn chưa khiến Ngô Tài Dương hài lòng nhưng cũng chỉ có thể tạm thời cho rằng như thế, gã hơi trầm tư, lại nói:
- Thủ phạm chính Vương Đại Pháo bây giờ đã bị mọi người lãng quên rồi, sự việc vừa xảy ra là đã trở thành lý do để các thế lực các nơi đấu đá, ngược lại chuyện truy bắt hung thủ lại bị mọi người ném qua một bên, trở thành việc nhỏ râu ria không đáng kể.
- Tài Giang đừng thử tôi, ha ha, Vương Đại Pháo cũng không phải là hung thủ thật sự, y vốn chỉ là một quân cờ không đáng kể thôi.
Lý Ngôn Hoằng cười nói.
- Hạ Tưởng cũng là người thông minh, lực lượng mà hắn có thể sử dụng có rất nhiều, vì sao không thúc giục các nơi nhanh chóng bắt được Vương Đại Pháo? Cái khác không nói, chỉ cần lão Cổ ra mặt điều động quân đội đi bắt Vương Đại Pháo chắc chắn là dễ như trở bàn tay. Nhưng sau khi lão Cổ sắp xếp cho Hạ Tưởng ở tại bệnh viện Tổng cục Chính trị, nhắc cũng không nhắc tới chuyện bắt người. Vì sao? Hạ Tưởng không vội, lão Cổ cũng không gấp, bọn họ đều là người biết điều.
Ngô Tài Dương cũng cười:
- Ý của ông là tôi không phải là người biết điều?
Gã đứng dậy cầm lấy bình phun nước tưới cho một nhánh lan quân tử.
- Vương Đại Pháo dưới sự sắp xếp chu toàn của Phó Tiên Phong sớm đã có chỗ ẩn thân, hiện tại không nên gióng trống khua chiêng mà đi bắt y, nếu ép quá ngược lại có thể sẽ khiến cho đối phương giết người bịt miệng. Có lẽ Hạ Tưởng và lão Cổ đều có cùng suy nghĩ, hơn nữa bắt được Vương Đại Pháo cũng không làm gì được Phó Tiên Phong...
- Vương Đại Pháo sa lưới, ít nhất có thể khuấy động thế cục quận Hạ Mã. Tôi dám nói, Hạ Tưởng chắc chắn cũng muốn lợi dụng Vương Đại Pháo làm to chuyện, chẳng qua bây giờ thời cơ chưa đến.
- Tình hình Quận Hạ Mã bây giờ như thế nào?
Làm người lãnh đạo quốc gia, dưới tình hình chung thì Ngô Tài Dương sẽ không thèm chú ý tới thế cục của cấp quận huyện nhưng quận Hạ Mã có Hạ Tưởng, cũng tác động tới thần kinh của gã.
- Một tình trạng hỗn loạn!
Vừa nhắc tới thế cục hiện tại của quận Hạ Mã, Lý Ngôn Hoằng lại càng khâm phục năng lực khống chế của Hạ Tưởng.
- Hạ Tưởng không ở đây, Bạch Chiến Mặc hoàn toàn không khống chế được thế cục, đồng thời Khang Thiếu Diệp nằm viện, các hạng mục công tác của quận Hạ Mã gần như bị đình trệ.
Ngô Tài Dương mới hơi hơi lộ ra vẻ tươi cười:
- Thằng nhóc rất có phong cách của tôi năm xưa…
Lý Ngôn Hoằng biết Ngô Tài Dương muốn nói cái gì, vội thừa cơ nịnh bợ:
- Tài Dương lúc đó ở tây bắc, một người đơn thương độc mã, cũng là với thân phận của Thị trưởng làm cho Bí thư phải từng bước nhượng bộ, đặt nền tảng cho sự thăng chức về sau.
- Đừng nhắc tới nữa, sự việc năm đó đều đã qua rồi, không đáng nhắc đến.
Ngô Tài Dương ha hả cười.
- Nói nghe xem, thế cục khi nào thì sẽ trở nên rõ ràng?
Lý Ngôn Hoằng trầm tư một lát:
- Khi Hạ Tưởng trở lại thành phố Yến, chính là ngày phá vỡ thế cục.
Quận Hạ Mã sau khi trải qua ngày Thứ Hai Thứ Ba hỗn loạn, Thứ Tư tạm thời đón một ngày bình yên. Nói là bình yên chứ thật ra cũng không phải là thiên hạ thái bình, bởi vì vẫn xảy ra một chuyện nhỏ.
Đối với người ngoài mà nói là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, có lẽ sau khi nghe được thì chỉ "A" một tiếng, hoặc vui mừng khi người khác gặp họa mà nói một câu "đáng đời", hoặc là lắc đầu thở dài một tiếng, thương xót cho người trẻ tuổi gặp phải sự cố.
Nhưng đối với Ngưu Kỳ mà nói chính là chuyện lớn bằng trời, y liền cảm giác giống như trời sụp xuống, trước mắt toàn một màu đen tối.
Ngưu Kim con của y khi đang ngủ trong trại giam, không cẩn thận ngã từ tầng trên giường ngủ xuống, ngã gãy chân, nát xương tại chỗ!
Ai chẳng biết giường ngủ trên cách mặt đất nhiều lắm cũng chỉ cao hơn một thước, một người đàn ông ngã từ trên xuống nhiều lắm là mặt mũi bầm dập, sao có thể ngã gãy chân? Còn là hai chân bị gãy nát xương? Làm trong hệ thống công an nhiều năm, trong lòng Ngưu Kỳ hiểu rõ, Ngưu Kim là bị người ám hại, cho dù là ai thì chắc chắn là người của Hạ Tưởng, vì trả thù những gì y đã làm phía sau sự kiện cao ốc Hỏa Thụ.
Ngưu Kỳ tức giận đến sôi máu, y hiện tại ở thị cục trên cơ bản là mỗi ngày không gì để làm, trên danh nghĩa thì còn quản lý một số vụ việc, trên thực tế không ai nghe lời y nói, ngay cả lãnh một phần đồ dùng làm việc cũng phải chịu đựng sự tức giận của người bên văn phòng, y biết sớm muộn gì y sẽ bị một chân đá văng ra ngoài.
Đá văng ra ngoài thì đá văng ra ngoài, Ngưu Kỳ cũng thông suốt, dù sao tiền đồ y cũng không còn, đứa con cả đời cũng bị tàn phế, y cũng không còn trông mong gì vào ngày mai, chỉ muốn trả thù Hạ Tưởng!
Chỉ tiếc trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, Vương Đại Pháo đã không thành công khiến cho Ngưu Kỳ hận tới ngứa răng ngứa lợi, quả muốn giáp mặt đạp Vương Đại Pháo hai cái, chửi gã ngu ngốc thêm khốn khiếp. Tuy nhiên từ sau khi Vương Đại Pháo gặp chuyện không may thì giống như mai danh ẩn tích không xuất đầu lộ diện, y cũng liên hệ không được.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa ai điều tra tới y, Ngưu Kỳ cũng biết, Hạ Tưởng nếu không có việc gì, chờ sau khi hắn trở về, chính là ngày y gặp xui xẻo. Được làm vua thua làm giặc, không sao cả, dám làm thì dám nhận. Y đã nhận rồi, chẳng qua đột nhiên Ngưu Kim bị người khác hãm hại, Ngưu Kỳ liền nổi trận lôi đình, cũng là nhẫn nhịn đến không thể nhịn được nữa, y lại không thể kìm nén mà phát tác ra ngoài.
Ngưu Kỳ hùng hổ muốn tìm Tôn Định Quốc yêu cầu điều tra rõ chân tướng sự tình nhưng lại bị chắn ở ngoài văn phòng, và cũng được báo cho biết là Cục trưởng Tôn đang họp, đang bố trí bước đi tiếp theo trong công tác trọng điểm của thị cục, cùng với việc sắp xếp công tác truy bắt hung thủ. Truy bắt hung thủ, đương nhiên là truy bắt Vương Đại Pháo.
Ngưu Kỳ không cam lòng, gây náo loạn ở bên ngoài, không gặp được Cục trưởng Tôn thề không bỏ qua. Tôn Định Quốc từ bên trong đi ra, nghiêm khắc mà quát:
- Văn phòng Cục trưởng cũng là chỗ để ông giương oai sao? Còn ngang ngược, ông sẽ bị đình chức để kiểm điểm lại.
Ngưu Kỳ vừa nghĩ tới hai chân tàn phế của đứa con, không khỏi đau xót, khóc rống lên:
- Cục trưởng Tôn, con tôi đang ngủ ở trại giam mà cũng có thể ngã gãy chân, tuyệt đối là có người gây ra, ngài phải chủ trì công lý cho tôi... Tôi cực khổ làm việc trong hệ thống công an mấy chục năm, kết quả lại có một kết cục như vậy, Cục trưởng Tôn, tôi oan ức quá!
Nước mắt Ngưu Kỳ không thể làm động lòng Tôn Định Quốc, Tôn Định Quốc thản nhiên nói:
- Tôi cũng nghe nói qua chuyện này, đối với việc Ngưu Kim không may gặp phải bất hạnh, tôi cũng vô cùng thông cảm, cũng bày tỏ lời chia buồn sâu sắc đối với ông. Tuy nhiên theo như tình hình mà đồng chí Tưởng Ngọc Hàm tìm hiểu thì sự việc của Ngưu Kim quả thật là ngoài ý muốn…
Ngưu Kim được giam giữ tại trại tạm giam phân cục phía bắc thành phố, cục trưởng phân cục phía bắc thành phố chính là Tưởng Ngọc Hàm.
Tưởng Ngọc Hàm lách ra từ phía sau Tôn Định Quốc, khinh miệt liếc mắt nhìn Ngưu Kỳ một cái, hời hợt nói:
- Tại trại giam xảy ra chuyện bị té ngã là rất bình thường, đồng chí Ngưu Kỳ năm đó cũng công tác qua trong hệ thống công an cơ sở, cũng hiểu biết một số tình hình của cơ sở. Nào là chuyện uống một ngụm nước lạnh mà bị nghẹt thở chết người cũng có khi xảy ra, một sợi dây giày không thể treo cổ chết người, té xuống từ giường tầng trên cao hơn 1 mét mà chỉ gãy nát xương chân coi như là vô cùng may mắn rồi…
Ngưu Kỳ vừa thấy vẻ mặt Tưởng Ngọc Hàm cười trên nỗi đau của người khác, lại nghe giọng điệu giậu đổ bìm leo của gã thì không khỏi lửa giận bùng cháy, lập tức chửi ầm lên:
- Tưởng Ngọc Hàm mày chả là cái gì cả, con tao chính là bị mày hại cho thê thảm, chắc chắn là mày đã âm thầm hạ độc thủ, mày, mày, mày không xong với tao đâu!
Ngưu Kỳ cũng là mơ hồ nghe nói Tưởng Ngọc Hàm và Hạ Tưởng cũng có quen biết, có phải là có quan hệ thân thiết hay không cũng không rõ lắm, nhưng nếu là chuyện đã xảy ra trong khu trực thuộc của gã thì Tưởng Ngọc Hàm không thể nào không biết. Cho dù trước đó không biết thì sau đó cũng sẽ biết nội tình. Gã không an ủi thì thôi kệ, còn cố ý châm chọc khiêu khích, Ngưu Kỳ liền cho rằng nói không chừng đúng là do Tưởng Ngọc Hàm sai khiến tay chân gây nên, liền hổn hển mà xông lên phía trước.
Đúng ra thì người bình thường sao có thể giương oai ở cục công an, cục công an là chiếc ô bảo vệ nhân dân, nhưng ở văn phòng cục trưởng đều là một số lãnh đạo của hệ thống công an, cũng không phải là cảnh sát hình sự có thân thủ nhanh nhẹn, thình lình Ngưu Kỳ lên cơn giận dữ đột nhiên xông lên phía trước, Tưởng Ngọc Hàm không kịp đề phòng bị Ngưu Kỳ nắm chặt lấy
Khiến Ngô Tài Dương khâm phục không phải là bố cục của ông cụ, ông cụ cả đời chìm đắm trong quan trường ung dung triển khai một số bố cục là rất bình thường. Gã khiếp sợ chính là phản ứng của Hạ Tưởng, chính xác mà nói Hạ Tưởng đã vô cùng khéo léo phối hợp với hành động của ông cụ, nhất là khi âm thầm thông báo cho Khâu gia và Mai gia rất là khéo léo, tuyệt đối là vô cùng đúng lúc, khiến kế sách hoàn hảo của ông cụ để đối phó với Phó gia có thể hoàn thành, khiến Phó gia đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt!
Hơn nữa còn tìm không ra lý do của Ngô gia.
Khiến cho Ngô Tài Dương lần đầu tiên xem trọng Hạ Tưởng một chút, trong lòng âm thầm tán thưởng, thật đúng là một người trẻ tuổi thông minh tuyệt đỉnh, hắn làm thế nào có thể nhìn thấu mắc xích trong đó? Ngô Tài Dương tin rằng ông cụ sẽ không chủ động để lộ kế hoạch với Hạ Tưởng, cũng sẽ không thông qua Liên Nhược Hạm cho Hạ Tưởng quá nhiều ám chỉ, ông cụ cả đời lăn lộn quan trường, khuấy động phong vân, ông cụ sẽ không dễ dàng tự hạ thấp thân phận, dù là thông qua con đường gì để ám chỉ cho Hạ Tưởng thì cũng không phải là phong cách của ông cụ.
Hạ Tưởng chủ động đứng ra giật dây bắc cầu cho Ngô gia, nếu không phải được ông cụ ám chỉ thì tất nhiên là do bản thân hắn nhìn thấu thế cục, nhìn ra dụng tâm của ông cụ, chỉ điểm này Ngô Tài Dương không thể không thừa nhận Hạ Tưởng đúng là có một con mắt tinh tường, với tuổi tác và kinh nghiệm trong quan trường hiện nay của hắn, có thể nhìn thấu thủ đoạn của ông cụ thì đã không thể dùng ba chữ "Không đơn giản" để hình dung, quả thực có thể dùng thần kỳ để hình dung hắn.
Đúng là bởi vì có sự xuất hiện kịp thời của Hạ Tưởng mới khiến toàn bộ kế hoạch của ông cụ trở nên hoàn hảo, tự nhiên mà hoàn thành tốt đẹp. Mặc dù kế hoạch vẫn là một tay ông cụ bày ra và thực thi, không có việc của gã nhưng ông cụ là vì toàn bộ Ngô gia, xét đến cùng nếu gã và ông cụ có bất hòa đi chăng nữa, có khúc mắc đi chăng nữa thì cũng là quan hệ cha con, ông cụ có mất đi để lại di sản chính trị, tất cả cũng sẽ nằm trong tay gã.
Hạ Tưởng giúp ông cụ, cũng là gián tiếp giúp gã.
Tuy nhiên những việc trên, vẫn không đủ để khiến cơn tức giận của Ngô Tài Dương đối với Hạ Tưởng tiêu giảm đi là bao, khiến gã có một chút thiện cảm đối với Hạ Tưởng chính là sự kiện cao ốc Hỏa Thụ.
Sự kiện cao ốc Hỏa Thụ lập tức đã được truyền đến tai gã, ban đầu gã còn chưa tin là sự thật, cho rằng Hạ Tưởng đùa bỡn tạo ra một trò đùa chính trị, chẳng qua là giả bộ mượn một sự kiện để tự đánh bóng tên tuổi của mình. Gã đã gặp qua một số thủ đoạn vụng về của nhiều cán bộ địa phương, hoặc là tự mình chỉ thị cấp dưới đi diễn trò, hoặc là cấp dưới chủ động bố trí sắp xếp, tóm lại đều là tin tức, sự kiện giả tạo đến mức không thể giả hơn nữa.
Tin tức có thể có mấy phần sự thật? Ngô Tài Dương quản lý Ban Tuyên giáo Trung ương, đối với quy trình đặt điều phóng đại của các sự kiện của tin tức truyền thông trong nước nắm rõ như lòng bàn tay, quá hiểu rõ một số ngõ ngách trong đó. Lương tâm của các nhà báo trong nước và và tính công chính gần như có thể xem nhẹ không đáng một xu, đương nhiên cũng không thể hoàn toàn quy tội là do tố chất nhân viên, xét đến cùng vẫn là vấn đề chế độ, "Một câu chống mười ngàn câu" từ những ngày đầu xây dựng đất nước đến sau khi năng suất trên chục ngàn cân lương thực, người dân trong nước liền rơi vào một vòng lẩn quẩn lừa mình dối người.
Trong tin tức, luôn luôn hướng về sự phát đạt, thịnh vượng phồn vinh và thời hoàng kim hòa bình; còn máu, mồ hôi và nước mắt luôn luôn chảy vào nơi mà ánh mặt trời rọi không tới.
Chỉ có điều sau khi Ngô Tài Dương hiểu biết rõ chân tướng sự thật, mới lần đầu tiên bị nhiệt huyết và kích động của Hạ Tưởng làm cho khiếp sợ. Một người trẻ tuổi làm việc nghĩa không chùn bước, một Chủ tịch quận dũng cảm tiến tới, một cán bộ cấp Phó giám đốc sở cứu người trong biển lửa, khiến trong lòng gã bắt đầu trỗi dậy tình cảm mãnh liệt chôn giấu đã lâu. Gã nhớ tới những năm tháng thanh xuân ở biên cương năm đó, nhớ tới năm đó sau khi một mình gã cùng ông cụ trở mặt nhau, sự quyết đoán làm việc nghĩa không được chùn bước tại một tỉnh xa xôi, nhớ tới việc gã dẫn đầu tiến vào đám người bạo loạn, là người đầu tiên nhảy xuống chỗ sông vỡ đê, chuyện cũ hiện rõ mồn một như vừa xảy ra hôm qua, khiến cho gã thoáng nảy sinh một loại thiện cảm bất ngờ đối với Hạ Tưởng!
Người thanh niên này sao giống với sự sôi nổi và nhiệt huyết của ông ta năm xưa.
Sau đó, khi gã biết được là Phó Tiên Phong âm thầm bày ra hết thảy thì trong lòng liền mơ hồ dấy lên lửa giận. Hạ Tưởng là cái đinh trong mắt Ngô gia nhưng cái đinh trong mắt Ngô gia chỉ có thể do Ngô gia đến nhổ, sao để cho người khác động vào? Phó Tiên Phong ra tay quá tàn độc!
Hạ Tưởng có đáng giận đi chăng nữa, có khiến cho trên mặt gã mất mặt đi chăng nữa thì hắn cũng là người đàn ông của con gái gã, người đàn ông duy nhất, cũng là cha đứa cháu ngoại duy nhất của gã, là cha ruột! Ngô Tài Dương đang tức giận lại nghe được ông cụ ra mặt đả kích thế lực Phó gia, cướp đoạt địa bàn Phó gia, cũng đã không kìm nổi dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, nhân cơ hội bãi bỏ một vị trí của Phó gia.
Bình thường, tuy rằng gã cũng có thể cưỡng ép lấy đi vị trí mà Phó gia nhắm đến nhưng một là không có lý do, hai là phải chú ý đến miệng lưỡi người đời, dù gì mọi người đều có quy tắc phải tuân thủ. Hiện tại quá tốt, Ngô gia có đầy đủ lý do, không trừng trị Phó gia thì không được, hơn nữa Ngô Tài Dương cũng đã rất tức giận.
Nhất là khi gã về nhà nghe được ông cụ nói thương tích sau lưng Hạ Tưởng không nhẹ, suýt chút nữa là mất mạng, gã đã lần đầu tiên cảm thấy đau lòng.
Mặc dù về mặt tình cảm gã vẫn là không thể chấp nhận Hạ Tưởng, nhưng suy xét từ góc độ lợi ích chính trị trị, đem Hạ Tưởng bồi dưỡng thành nhân vật trung tâm của Ngô gia cũng không phải là một ý tưởng tồi, với trí tuệ chính trị và thủ đoạn của Hạ Tưởng, lại có Ngô gia chỉ điểm và đề bạt, sớm muộn gì sẽ có khả năng ngồi trên ngai vàng Bí thư Tỉnh ủy. Dù như thế nào thì Hạ Tưởng cũng là ba của Liên Hạ, giữa hắn và Nhược Hạm cũng có cảm tình, có điều kiện tiện lợi tự nhiên đưa vào hệ thống Ngô gia, hơn nữa Hạ Tưởng gần đây quả thật đã âm thầm giúp Ngô gia không ít. Phó Tiên Phong ra tay đối phó Hạ Tưởng cũng là vì tâm lý trả thù Hạ Tưởng từ trong phá hoại chức Phó chủ tịch thường trực hàng không tỉnh của Phó gia, về công về tư Ngô gia đều nên ra mặt thay Hạ Tưởng.
Nếu không sau khi sự tình truyền ra, sẽ làm những người khác của dòng tộc Ngô gia đều nguội lạnh trong lòng, khiến Liên Nhược Hạm càng thêm căm hận gã, chua xót cho Hạ Tưởng, nói không chừng còn có thể vì vậy mà rời xa Ngô gia, kết đồng minh cùng Mai gia, Khâu gia.
Hạ Tưởng thật đúng là một điểm tựa vô cùng quan trọng, sự tồn tại của hắn chẳng những trở thành điểm cân bằng của các thế lực ở khắp nơi. Ngoài Phó gia ra, hắn là một người không thể thiếu trong mối quan hệ phức tạp giữa các gia tộc.
Chỉ có điều sau khi lấy danh nghĩa giúp Hạ Tưởng mà ra tay, Phó gia tổn thất thê thảm và nghiêm trọng, ông cụ Phó không thể không ra mặt với cách thức thăm hỏi Hạ Tưởng mà cúi đầu nhận thua với Ngô gia, Ngô gia cũng chỉ có thể thấy vậy mà dừng tay nếu không sẽ trở thành ỷ mình có lý mà ép người khác tới đường cùng. Ngô Tài Dương vốn cho rằng mượn thời cơ Hạ Tưởng bị thương để chiếm lấy một số địa bàn không nhỏ của Phó gia, Phó gia một khi đã nhận thua thì đấu tranh sau này sẽ chuyển sang âm thầm. Không ngờ lại nảy sinh thêm chuyện Thủ tướng bất ngờ xuất hiện tại phòng bệnh thăm hỏi Hạ Tưởng.
Thủ tướng và Phó gia chỉ là quan hệ bình thường, hoặc nói là chỉ có quan hệ rất bình thường với các gia tộc lớn. Là một Thủ tướng bình dân, ông ta có tâm lý mâu thuẫn đối với các thế lực gia tôc. Ông ta đột nhiên xuất hiện tại phòng bệnh Hạ Tưởng, rốt cuộc là có ý gì đây?
Ngô Tài Dương trong lòng khó chịu như mắc nghẹn ở cổ, nếu Hạ Tưởng đến gần với Thủ tướng chẳng khác nào chạy sang phía đối lập với Ngô gia thậm chí là mấy đại gia tộc, rốt cuộc suy nghĩ của hắn là thế nào đây?
Quan trọng là, tự dưng Thủ tướng sao phải đi thăm hỏi Hạ Tưởng? Không thể, hoàn toàn không thể.
Không lý nào, thật sự là không có lý nào. Thủ tướng và Hạ Tưởng không quen biết lại không có giao tình cá nhân, với cấp bậc của Hạ Tưởng sao lại phiền tới Thủ tướng đích thân đến thăm hỏi? Với thân phận của Thủ tướng, nhất cử nhất động đều sẽ khơi dậy sự chú ý của vô số người, cho dù là Thủ tướng vô tình đi ngang qua, ông hoàn toàn có thể bỏ qua như không thấy, nay lại cố tình tới phòng bệnh hỏi thăm Hạ Tưởng. Nghe nói còn ở lại khoảng nửa giờ, nói rất nhiều chuyện và còn trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Ngô Tài Dương không thể không đoán mò ý đồ thật sự của Thủ tướng là gì?
Nếu nói Thủ tướng muốn lôi kéo Hạ Tưởng thì hơi buồn cười, Thủ tướng vẫn chưa đến mức coi trọng một cán bộ địa phương cấp Phó giám đốc sở, nhưng nếu nói Thủ tướng và Hạ Tưởng có tiếng nói chung thì gã cũng không tin. Thủ tướng là người có hoài bão thiên hạ, một lòng vì nhân dân, tầm nhìn và cảnh giới rất cao, Hạ Tưởng không thể nào sánh nổi nhưng dù cho đủ loại không thể, Thủ tướng đã cùng Hạ Tưởng trò chuyện tâm tình, nghe nói còn bế con của Hạ Tưởng là Hạ Đông, đùa giỡn vui vẻ, càng làm cho Ngô Tài Dương không thể hiểu nổi, Thủ tướng rốt cuộc là muốn ám chỉ gì với người ngoài?
Thủ tướng không phải người bình thường, tất cả lời nói và việc làm của ông đều có thâm ý, đều có mục đích. Nếu không một Thủ tướng trăm công ngàn việc sao có thể đặc biệt ở lại phòng bệnh Hạ Tưởng hơn ba phút? Nếu vô tình đi ngang qua, nói vài ba câu, ở lại một phút thì đã là tin tức động trời rồi.
Tin tức chưa chắc được công bố ra ngoài, tin tức không công bố mới là tin tức chân thật nhất cũng là tin tức gây sốc nhất.
Trong lòng Ngô Tài Dương liền khó tránh khỏi có chút buồn bực, gã vừa mới có thiện cảm với Hạ Tưởng, rồi tin tức Thủ tướng gặp mặt Hạ Tưởng truyền đến khiến cho gã không hiểu ra sao mà hơi tâm phiền ý loạn. Đúng dịp Lý Ngôn Hoằng cũng đến Bắc Kinh họp, gã liền một bên chơi cờ một bên cùng Lý Ngôn Hoằng nói về tình hình trước mắt.
- Thủ tướng là một người ôn hòa, ông ta thích một cán bộ trẻ có tinh thần làm việc thực tế dám nghĩ dám làm…
Lý Ngôn Hoằng hiểu rõ chỗ lo âu trong lòng Ngô Tài Dương nên khuyên giải nói:
- Thủ tướng xuất hiện trong phòng bệnh Hạ Tưởng cũng không phải là chuyện gì lớn, có lẽ thật sự chỉ là một sự trùng hợp, trong lúc vô tình đi ngang qua, đúng lúc nghe nói liền thuận đường nhìn qua, sau đó nói chuyện một lát cảm thấy không tồi thì nói thêm vài câu. Ông cũng hiểu con người Thủ tướng mà, tuy rằng thân là Thủ tướng nhưng cũng là người trong quần chúng.
Lời giải thích của Lý Ngôn Hoằng tuy vẫn chưa khiến Ngô Tài Dương hài lòng nhưng cũng chỉ có thể tạm thời cho rằng như thế, gã hơi trầm tư, lại nói:
- Thủ phạm chính Vương Đại Pháo bây giờ đã bị mọi người lãng quên rồi, sự việc vừa xảy ra là đã trở thành lý do để các thế lực các nơi đấu đá, ngược lại chuyện truy bắt hung thủ lại bị mọi người ném qua một bên, trở thành việc nhỏ râu ria không đáng kể.
- Tài Giang đừng thử tôi, ha ha, Vương Đại Pháo cũng không phải là hung thủ thật sự, y vốn chỉ là một quân cờ không đáng kể thôi.
Lý Ngôn Hoằng cười nói.
- Hạ Tưởng cũng là người thông minh, lực lượng mà hắn có thể sử dụng có rất nhiều, vì sao không thúc giục các nơi nhanh chóng bắt được Vương Đại Pháo? Cái khác không nói, chỉ cần lão Cổ ra mặt điều động quân đội đi bắt Vương Đại Pháo chắc chắn là dễ như trở bàn tay. Nhưng sau khi lão Cổ sắp xếp cho Hạ Tưởng ở tại bệnh viện Tổng cục Chính trị, nhắc cũng không nhắc tới chuyện bắt người. Vì sao? Hạ Tưởng không vội, lão Cổ cũng không gấp, bọn họ đều là người biết điều.
Ngô Tài Dương cũng cười:
- Ý của ông là tôi không phải là người biết điều?
Gã đứng dậy cầm lấy bình phun nước tưới cho một nhánh lan quân tử.
- Vương Đại Pháo dưới sự sắp xếp chu toàn của Phó Tiên Phong sớm đã có chỗ ẩn thân, hiện tại không nên gióng trống khua chiêng mà đi bắt y, nếu ép quá ngược lại có thể sẽ khiến cho đối phương giết người bịt miệng. Có lẽ Hạ Tưởng và lão Cổ đều có cùng suy nghĩ, hơn nữa bắt được Vương Đại Pháo cũng không làm gì được Phó Tiên Phong...
- Vương Đại Pháo sa lưới, ít nhất có thể khuấy động thế cục quận Hạ Mã. Tôi dám nói, Hạ Tưởng chắc chắn cũng muốn lợi dụng Vương Đại Pháo làm to chuyện, chẳng qua bây giờ thời cơ chưa đến.
- Tình hình Quận Hạ Mã bây giờ như thế nào?
Làm người lãnh đạo quốc gia, dưới tình hình chung thì Ngô Tài Dương sẽ không thèm chú ý tới thế cục của cấp quận huyện nhưng quận Hạ Mã có Hạ Tưởng, cũng tác động tới thần kinh của gã.
- Một tình trạng hỗn loạn!
Vừa nhắc tới thế cục hiện tại của quận Hạ Mã, Lý Ngôn Hoằng lại càng khâm phục năng lực khống chế của Hạ Tưởng.
- Hạ Tưởng không ở đây, Bạch Chiến Mặc hoàn toàn không khống chế được thế cục, đồng thời Khang Thiếu Diệp nằm viện, các hạng mục công tác của quận Hạ Mã gần như bị đình trệ.
Ngô Tài Dương mới hơi hơi lộ ra vẻ tươi cười:
- Thằng nhóc rất có phong cách của tôi năm xưa…
Lý Ngôn Hoằng biết Ngô Tài Dương muốn nói cái gì, vội thừa cơ nịnh bợ:
- Tài Dương lúc đó ở tây bắc, một người đơn thương độc mã, cũng là với thân phận của Thị trưởng làm cho Bí thư phải từng bước nhượng bộ, đặt nền tảng cho sự thăng chức về sau.
- Đừng nhắc tới nữa, sự việc năm đó đều đã qua rồi, không đáng nhắc đến.
Ngô Tài Dương ha hả cười.
- Nói nghe xem, thế cục khi nào thì sẽ trở nên rõ ràng?
Lý Ngôn Hoằng trầm tư một lát:
- Khi Hạ Tưởng trở lại thành phố Yến, chính là ngày phá vỡ thế cục.
Quận Hạ Mã sau khi trải qua ngày Thứ Hai Thứ Ba hỗn loạn, Thứ Tư tạm thời đón một ngày bình yên. Nói là bình yên chứ thật ra cũng không phải là thiên hạ thái bình, bởi vì vẫn xảy ra một chuyện nhỏ.
Đối với người ngoài mà nói là một chuyện nhỏ bé không đáng kể, có lẽ sau khi nghe được thì chỉ "A" một tiếng, hoặc vui mừng khi người khác gặp họa mà nói một câu "đáng đời", hoặc là lắc đầu thở dài một tiếng, thương xót cho người trẻ tuổi gặp phải sự cố.
Nhưng đối với Ngưu Kỳ mà nói chính là chuyện lớn bằng trời, y liền cảm giác giống như trời sụp xuống, trước mắt toàn một màu đen tối.
Ngưu Kim con của y khi đang ngủ trong trại giam, không cẩn thận ngã từ tầng trên giường ngủ xuống, ngã gãy chân, nát xương tại chỗ!
Ai chẳng biết giường ngủ trên cách mặt đất nhiều lắm cũng chỉ cao hơn một thước, một người đàn ông ngã từ trên xuống nhiều lắm là mặt mũi bầm dập, sao có thể ngã gãy chân? Còn là hai chân bị gãy nát xương? Làm trong hệ thống công an nhiều năm, trong lòng Ngưu Kỳ hiểu rõ, Ngưu Kim là bị người ám hại, cho dù là ai thì chắc chắn là người của Hạ Tưởng, vì trả thù những gì y đã làm phía sau sự kiện cao ốc Hỏa Thụ.
Ngưu Kỳ tức giận đến sôi máu, y hiện tại ở thị cục trên cơ bản là mỗi ngày không gì để làm, trên danh nghĩa thì còn quản lý một số vụ việc, trên thực tế không ai nghe lời y nói, ngay cả lãnh một phần đồ dùng làm việc cũng phải chịu đựng sự tức giận của người bên văn phòng, y biết sớm muộn gì y sẽ bị một chân đá văng ra ngoài.
Đá văng ra ngoài thì đá văng ra ngoài, Ngưu Kỳ cũng thông suốt, dù sao tiền đồ y cũng không còn, đứa con cả đời cũng bị tàn phế, y cũng không còn trông mong gì vào ngày mai, chỉ muốn trả thù Hạ Tưởng!
Chỉ tiếc trong sự kiện cao ốc Hỏa Thụ, Vương Đại Pháo đã không thành công khiến cho Ngưu Kỳ hận tới ngứa răng ngứa lợi, quả muốn giáp mặt đạp Vương Đại Pháo hai cái, chửi gã ngu ngốc thêm khốn khiếp. Tuy nhiên từ sau khi Vương Đại Pháo gặp chuyện không may thì giống như mai danh ẩn tích không xuất đầu lộ diện, y cũng liên hệ không được.
Mặc dù bây giờ vẫn chưa ai điều tra tới y, Ngưu Kỳ cũng biết, Hạ Tưởng nếu không có việc gì, chờ sau khi hắn trở về, chính là ngày y gặp xui xẻo. Được làm vua thua làm giặc, không sao cả, dám làm thì dám nhận. Y đã nhận rồi, chẳng qua đột nhiên Ngưu Kim bị người khác hãm hại, Ngưu Kỳ liền nổi trận lôi đình, cũng là nhẫn nhịn đến không thể nhịn được nữa, y lại không thể kìm nén mà phát tác ra ngoài.
Ngưu Kỳ hùng hổ muốn tìm Tôn Định Quốc yêu cầu điều tra rõ chân tướng sự tình nhưng lại bị chắn ở ngoài văn phòng, và cũng được báo cho biết là Cục trưởng Tôn đang họp, đang bố trí bước đi tiếp theo trong công tác trọng điểm của thị cục, cùng với việc sắp xếp công tác truy bắt hung thủ. Truy bắt hung thủ, đương nhiên là truy bắt Vương Đại Pháo.
Ngưu Kỳ không cam lòng, gây náo loạn ở bên ngoài, không gặp được Cục trưởng Tôn thề không bỏ qua. Tôn Định Quốc từ bên trong đi ra, nghiêm khắc mà quát:
- Văn phòng Cục trưởng cũng là chỗ để ông giương oai sao? Còn ngang ngược, ông sẽ bị đình chức để kiểm điểm lại.
Ngưu Kỳ vừa nghĩ tới hai chân tàn phế của đứa con, không khỏi đau xót, khóc rống lên:
- Cục trưởng Tôn, con tôi đang ngủ ở trại giam mà cũng có thể ngã gãy chân, tuyệt đối là có người gây ra, ngài phải chủ trì công lý cho tôi... Tôi cực khổ làm việc trong hệ thống công an mấy chục năm, kết quả lại có một kết cục như vậy, Cục trưởng Tôn, tôi oan ức quá!
Nước mắt Ngưu Kỳ không thể làm động lòng Tôn Định Quốc, Tôn Định Quốc thản nhiên nói:
- Tôi cũng nghe nói qua chuyện này, đối với việc Ngưu Kim không may gặp phải bất hạnh, tôi cũng vô cùng thông cảm, cũng bày tỏ lời chia buồn sâu sắc đối với ông. Tuy nhiên theo như tình hình mà đồng chí Tưởng Ngọc Hàm tìm hiểu thì sự việc của Ngưu Kim quả thật là ngoài ý muốn…
Ngưu Kim được giam giữ tại trại tạm giam phân cục phía bắc thành phố, cục trưởng phân cục phía bắc thành phố chính là Tưởng Ngọc Hàm.
Tưởng Ngọc Hàm lách ra từ phía sau Tôn Định Quốc, khinh miệt liếc mắt nhìn Ngưu Kỳ một cái, hời hợt nói:
- Tại trại giam xảy ra chuyện bị té ngã là rất bình thường, đồng chí Ngưu Kỳ năm đó cũng công tác qua trong hệ thống công an cơ sở, cũng hiểu biết một số tình hình của cơ sở. Nào là chuyện uống một ngụm nước lạnh mà bị nghẹt thở chết người cũng có khi xảy ra, một sợi dây giày không thể treo cổ chết người, té xuống từ giường tầng trên cao hơn 1 mét mà chỉ gãy nát xương chân coi như là vô cùng may mắn rồi…
Ngưu Kỳ vừa thấy vẻ mặt Tưởng Ngọc Hàm cười trên nỗi đau của người khác, lại nghe giọng điệu giậu đổ bìm leo của gã thì không khỏi lửa giận bùng cháy, lập tức chửi ầm lên:
- Tưởng Ngọc Hàm mày chả là cái gì cả, con tao chính là bị mày hại cho thê thảm, chắc chắn là mày đã âm thầm hạ độc thủ, mày, mày, mày không xong với tao đâu!
Ngưu Kỳ cũng là mơ hồ nghe nói Tưởng Ngọc Hàm và Hạ Tưởng cũng có quen biết, có phải là có quan hệ thân thiết hay không cũng không rõ lắm, nhưng nếu là chuyện đã xảy ra trong khu trực thuộc của gã thì Tưởng Ngọc Hàm không thể nào không biết. Cho dù trước đó không biết thì sau đó cũng sẽ biết nội tình. Gã không an ủi thì thôi kệ, còn cố ý châm chọc khiêu khích, Ngưu Kỳ liền cho rằng nói không chừng đúng là do Tưởng Ngọc Hàm sai khiến tay chân gây nên, liền hổn hển mà xông lên phía trước.
Đúng ra thì người bình thường sao có thể giương oai ở cục công an, cục công an là chiếc ô bảo vệ nhân dân, nhưng ở văn phòng cục trưởng đều là một số lãnh đạo của hệ thống công an, cũng không phải là cảnh sát hình sự có thân thủ nhanh nhẹn, thình lình Ngưu Kỳ lên cơn giận dữ đột nhiên xông lên phía trước, Tưởng Ngọc Hàm không kịp đề phòng bị Ngưu Kỳ nắm chặt lấy
/2185
|