Thật ra thì trước đây y còn nợ một khoản tiền, tuy nhiên đã sớm trả hết rồi. Hiện tại, phần lớn phí thu được mỗi ngày đều chảy vào túi của những người có chức sắc của trạm. Tuy nhiên, Lưu Đắc Hoa cũng không ghen tị với những người này, bởi vì người ta quyền to chức trọng nên tiền chảy vào túi của người ta cũng phải nhiều, còn y thì dĩ nhiên chỉ thu chút tiền nhỏ. Đừng xem y là một nhân viên thu phí nhỏ nhoi, thế nhưng thu nhập mỗi tháng cũng hơn 2000 tệ.
Năm 2003, tiền lương trung bình của thành phố Yến chỉ mới là bảy đến tám trăm tệ, một người nào đó chỉ cần có mức lương lên đến 1000 tệ là đã phải thắp hương khấn vái cảm ơn ông bà rồi.
Cho nên, bất kể việc Lưu Đắc Hoa này có tướng mạo xấu xí —— không có vẻ anh tuấn và siêu phàm như tài tử điện ảnh Lưu Đức Hoa —— thì y cũng cưới được một bà vợ xinh tươi như hoa như ngọc. Bởi vì công việc của y ổn định, lại thu nhập cao, chẳng những thu nhập mỗi tháng hơn 2000 tệ mà luôn có thêm các loại trợ cấp và phúc lợi khác. Số lượng xe qua lại rất đông, nếu mỗi chiếc xe đều coi như là một con chim nhạn, thì lông một ngày vặt được, có thể chất đầy một chiếc nhất xe lửa, tùy tiện vứt đi hai cân cũng đủ y tiêu xài
Lưu Đắc Hoa cũng cảm thấy rất thỏa mãn và hài lòng về điều này. Mỗi ngày Lưu Đắc Hoa vui tươi hớn hở tử tế chào hỏi các xe qua lại nộp phí, vì mỗi câu chào hỏi đều là tiền. Ai có thể đối chọi với tiền phải không? Hòa khí phát tài.
Hôm nay là thứ hai, bình thường thì thứ hai rất bận rộn. Lưu Đắc Hoa phải làm việc túi bụi, đến ngay cả nước cũng không kịp uống. Đến thời điểm 11 giờ trưa thì đã có chuyện xảy ra.
Nói là gặp chuyện là bởi vì trong nhận thức của Lưu Đắc Hoa chưa bao giờ thấy qua một trường hợp nào trọng đại đến thế. Ban đầu, y tưởng rằng có chuyện lớn xảy ra, hoặc là có người đang gây rối.
Từ phía Tây của đường Hoa Dụ có một đoàn xe chậm rãi đi lại đây. Nói là đoàn xe thì có chút miễn cưỡng, bởi vì phía trước là một xe nhỏ mở đường, phía sau là hỗn hợp các loại xe tải, xe ca... Nhìn ra thì có vẻ không giống như một đoàn xe theo đúng quy cách. Tuy vậy, đoàn xe này mỗi xe một kiểu, màu sắc thì khác nhau, tổ hợp các xe này lại một chỗ lại làm cho người ta có cảm giác kinh ngạc.
Lưu Đắc Hoa cũng từng gặp qua một đoàn xe thể thao, cũng đã gặp qua đoàn toàn là xe Audi, thậm chí còn gặp qua đoàn xe quân sự. Chỉ cần một loạt các xe cùng chủng loại tổ hợp đi cùng với nhau là đã biểu hiện ra quy mô, gây hiệu quả kinh người. Đoàn xe trước mắt tuy rằng không giống như một đoàn xe theo đúng tiêu chuẩn, nhưng cũng làm cho người ta có một loại cảm giác kính nể hơn hẳn, không phải là bởi vì những chiếc xe, mà bởi vì là người ở trên đoàn xe này.
Nếu vẻ mặt một người ngưng trọng thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn tới những người nhìn từ bên ngoài vào. Nhưng nếu có ba người đều với vẻ mặt ngưng trọng thì người bên ngoài nhìn thấy sẽ có cảm giác trong lòng trầm hẳn xuống. Còn nếu là một trăm, thậm chí là mấy trăm người đều với vẻ trang nghiêm và trang trọng thì làm cho những người xung quanh trở nên cực kỳ kính sợ, hơn nữa đoàn người này xếp thành hàng cực kỳ thẳng tắp, không một ai cười nói gì cả, giống như đang đi duyệt binh vậy. Điều này mang đến hiệu quả làm người khác tuyệt đối phải kinh ngạc.
Lưu Đắc Hoa chấn kinh, miệng mồm há hốc ra, không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt. Bởi vì khi đoàn xe tới gần thì y mới phát hiện ra đoàn người đang đứng thẳng trên xe đều là những công nhân và người dân trong thôn. Đúng vậy, trong ấn tượng của y thì những người công nhân và các thôn dân này không hề có tính tổ chức và kỷ luật một chút nào.
Lưu Đắc Hoa đứng thu phí nhiều năm, cũng đã gặp rất nhiều trường hợp đón tiếp hay tiễn đưa người khác, nhưng chưa bao giờ từng gặp qua một đoàn người nào như thế này. Nếu đón tiếp quan lớn thì việc đầu tiên là sẽ phong tỏa mọi người lại. Y nhớ rõ lần trước Trung ương có một Phó Thủ tướng đến thăm thành phố Yến, lúc đó có một số cảnh sát chìm trong trang phục dân sự đã đến đường cao tốc này bảo vệ và kiểm tra từ sớm toàn bộ hiện trường và các xe qua lại. Lúc ấy, còn có một chiếc xe cảnh sát hung hăng đòi vượt qua khu vực bị phong tỏa, lúc này những người mặc dân phục xông ra đè mấy người cảnh sát này xuống đất, dí súng vào đầu, làm cho những cảnh sát này sợ tới mức tè cả ra quần, bao nhiêu uy phong đều vứt bỏ cả, liên tục cầu xin tha thứ. Bình thường thì những cảnh sát này tác oai tác quái trước mặt người dân, bây giờ lại biến thành nước mắt nước mũi đầy mặt khiến cho Lưu Đắc Hoa nhìn thấy vô cùng khinh rẻ. Lúc này, y mới biết người dân bình thường cùng với đám đại gia cảnh sát cũng giống như nhau, vào thời khắc mấu chốt thì tỏ ra vẻ đáng thương thật là tội nghiệp.
Có khi đón tiếp một cán bộ bình thường thì cũng sẽ có cấp dưới cầm một bảng tên hoặc băng rôn, hoặc là một nhóm người đến để chào đón. Hôm nay thì đội ngũ này rõ ràng tới là để đón người, nhưng điệu bộ thì hơi kỳ lạ, dường như không có sự chỉ huy thống nhất nhưng mỗi một người đều rất tự giác. Sau khi mọi người xuống xe thì không ai nói cười ầm ĩ, vẻ mặt nghiêm trang, bất kể là công nhân hay người dân nông thôn đều rất tự giác xếp thành hai hàng, mấy trăm người xếp thành hai hàng dài dằng dặc, chiều dài khoảng chừng hơn một trăm mét, đứng ở bên cạnh trạm thu phí để chào đón một ai đó.
Vẻ mặt mọi người đều tỏ ra sự khát vọng và kích động, nhưng không một ai xô đẩy lộn xộn, ai nấy cũng đều đứng ngay hàng thẳng lối, vẻ mặt kiên định, ánh mắt đều nhìn về phía xa xa trên đường cao tốc, trong ánh mắt toát ra sự nóng bỏng và kính ngưỡng.
Người nào lại có thể làm cho nhóm công nhân và người dân này kính trọng và yêu mến đến như vậy? Lưu Đắc Hoa cũng không phải chưa nhìn thấy qua một số các nhà lãnh đạo tổ chức các em học sinh trung học, tiểu học đến để cho đủ quân số trong đội ngũ chào đón, vẻ mặt tươi cười của các em học sinh thể hiện sự nhiệt tình đầy gượng gạo làm y cảm thấy rất giả dối. Nhưng hôm nay, đây là nghi thức đón tiếp rất đặc biệt làm Lưu Đắc Hoa rất cảm động. Phải nói rằng từ lúc y làm nhân viên thu phí đến nay thì đây là lần đầu tiên y có sự xúc động thật sự.
Có một loại kính ngưỡng làm cho người ta phải tôn sùng, có một loại lực lượng làm cho người ta phải lệ rơi đầy trên khuôn mặt.
Cứ so sánh với nhóm công nhân và người dân này, một nhóm người dìu già dắt trẻ, đội ngũ so le không đồng đều, khi đứng cũng không thẳng tắp. Nhưng sự hy vọng trên gương mặt của bọn họ, bao hàm cả những ánh mắt chân tình trong đó, nhất là trong đó có những người già cả râu tóc bạc phơ giống như bố mẹ của Lưu Đắc Hoa vậy. Trong nháy mắt, lập tức y bị cuốn hút, cảm thấy đôi mắt cay xè, dòng lệ chết lặng nhiều năm của người đàn ông đã bắt đầu chảy xuống.
Có thể làm cho nhóm công nhân đứng thành hàng thẳng tắp thế này, lại có thể để các ông lão đầu tóc bạc phơ đứng chờ như đang chờ người thân. Bất kể người kia là ai, người này có phải là quan lớn hay không nhưng Lưu Đắc Hoa cũng cảm nhận được người này rất đáng mến, cũng là người đáng kính nhất.
Lưu Đắc Hoa biết những người trước mắt không phải đang diễn trò, nếu diễn trò thì sẽ không tạo ra hiệu quả gây sự xúc động cho những người khác, nếu diễn xuất thì sẽ không lan truyền được tình cảm thực sự cho nhau, lại càng không tạo ra bầu không khí chân thật và cảm động như thế này được. Lưu Đắc Hoa đi đến gần đám người, cách đám người khoảng chừng trăm mét, lúc này y đã có thể cảm nhận được tình cảm thân thiết giữa người và người, đây là loại tình cảm giản dị mà cũng là chân thành nhất.
Đúng vậy, mọi người đều trông mong chờ đợi, nhìn về hướng ra của trạm thu phí. Bất kể là ánh mắt đục ngầu của người già hay sự nóng bỏng của người trẻ, hoặc là ánh mắt trong suốt của những em bé, tất cả đều toát ra sự mong chờ. Người mà bọn họ đang chờ đợi là người rất đáng để cho bọn họ tôn trọng và kính yêu.
Tất cả những chiếc xe qua lại đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc đến ngây người, không ít chiếc xe khi đi ngang qua đều giảm tốc độ chạy chậm lại, mở cửa sổ xe ra để nhìn ngó. Thậm chí, còn có một số người muốn tìm hiểu có chuyện gì đang xảy ra, định buông một số câu vui đùa, nhưng bọn họ còn chưa mở miệng thì đã bị không khí tại nơi này làm cho cuốn hút, những lời nói trêu chọc bị nghẹn lại trong lòng, nói không ra lời, cảm thấy trong lồng ngực rất là khó chịu, có thể nói, đây là một loại khó chịu của việc nói không nên lời.
Ánh mắt của Lưu Đắc Hoa cũng trở nên ẩm ướt, trong lòng khó chịu như có cái gì đó đang bị đè nén khó chịu, muốn lao ra ngoài. Y thật sự không thể chịu nổi sự tò mò của bầu không khí này, y liền gọi cho một người đồng nghiệp tên là La Lệ, bảo cô ta làm thay mình một chút. Sau đó, y rời khỏi vị trí, đi vào trong đám người, giữ lấy một người công nhân rất trẻ và hỏi:
- Chàng trai, có thể nói cho tôi biết các cậu đang chờ đón ai được không? Người này rốt cuộc là người quan trọng như thế nào, chức quan to ra sao mà làm cho các cậu tổ chức đội ngũ long trọng đến như vậy để chào đón?
Người công nhân liếc nhìn Lưu Đắc Hoa một cái, thấy y không có vẻ gì ác ý thì lúc này mới trả lời
- Tôi không biết chức quan của ông ta lớn như thế nào, cũng không biết tầm quan trọng của ông ta với người khác ra sao, tôi chỉ biết người này tên là Hạ Tưởng, anh ta là một Chủ tịch Quận. Anh ta đối đãi với nhóm công nhân chúng tôi giống như là anh em ruột thịt vậy, với những người dân khác thì cũng vậy. Tôi chỉ biết, anh ta là một người tốt.
Hai chữ "Người tốt" rất đơn giản nhưng cũng rất nặng nề, bởi vì trong hai chữ này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, cũng làm cho rất nhiều người không thể đảm đương thực hiện nổi trọng trách của hai chữ này.
Lưu Đắc Hoa không hỏi thêm điều gì nữa, y rời khỏi đội ngũ này bởi vì y càng cảm nhận được một loại cảm giác làm cho người ta phải rơi lệ tràn ngập bên trong bầu không khí của đội ngũ. Y vội vàng chạy về trạm gác thu phí của mình, vừa mới ngồi xuống thì thấy một chiếc xe Audi mang biển kiểm soát của thành phố Yến và một chiếc xe thương vụ có biển của Bắc Kinh chậm rãi đi vào trạm thu phí.
Xe Audi mở cửa kính xe, đưa ra hai liên thu phí, chiếc xe thương vụ phía sau không mở cửa sổ mà nối gót đi thẳng qua trạm. Xe Audi vừa mới đi ra khỏi trạm thu phí thì đội ngũ đang chờ đón kia trở nên xao động. Khi xe thương vụ đi đến vị trí khu chờ đợi thì cả đoàn người đang chờ đón dường như đang sôi trào.
Toàn bộ đội ngũ công nhân liền di động, đoàn người giống như con rắn, chỉ trong một chốc đã vây thành ba vòng tròn xung quanh chiếc xe thương vụ, trong vòng tròn này, người đứng chật như nêm. Xe còn chưa dừng hẳn thì thấy một người trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, vẻ mặt mỉm cười rồi tiến tới bắt tay thăm hỏi mọi người. Bởi vì khoảng cách khá xa nên Lưu Đắc Hoa không nghe rõ, nhưng như có ai đó đang gào thét trong tâm tư của y rằng đây chính là người mà vô số những công nhân và người dân trong thôn kính ngưỡng. Mà sao người này lại trẻ tuổi đến như vậy?
Lưu Đắc Hoa còn tưởng rằng người mà nhóm công nhân và người dân trong thôn này chờ là một ông lão đức cao vọng trọng. Người được chờ này phải là mặt mũi hiền lành, phúc hậu, hoặc là tóc bạc mặt hồng hào, hoặc là dáng vẻ thanh tao thoát tục. Không nghĩ tới, người tới lại là một người trẻ tuổi hơn so với y, hơn nữa còn tuấn tú, đẹp trai hơn y rất nhiều.
Y thực sự chấn động.
Một người trẻ tuổi như vậy mà rốt cuộc đã làm được chuyện tốt gì để có thể khiến những người công nhân và thôn dân kính trọng đến như vậy, cứ như nhìn thấy người thân vậy? Lưu Đắc Hoa ngoại trừ việc khiếp sợ ra thì trong tâm phần nhiều là sự khâm phục.
Lại nói tiếp, tuy rằng y là người có thu nhập cũng khá nhưng trên thực tế xem như là dạng nhân viên tầng lớp xã hội thấp kém nhất. Y biết rằng những người ở tầng đáy của xã hội thì tình cảm thường luôn chất phác và thuần khiết, có tiền tài cũng không mua được. Trong đó, việc khiến cho dân chúng tự động phát sinh ra lòng kính yêu thì so với tiền tài càng quý giá hơn rất nhiều.
Trong nháy mắt, Lưu Đắc Hoa đưa ra một quyết định mà ngay cả y cũng phải giật mình. Y chạy lại lấy tiền phí của hai xe vừa rồi, giải thích một chút với La Lệ rồi sải bước chạy tới đám đông người đang đứng ở đây.
Lưu Đắc Hoa chạy tới trước mặt Hạ Tưởng, trịnh trọng đưa tiền thu phí cho Hạ Tưởng rồi nói:
- Tôi không biết anh là cán bộ cấp bậc gì, cũng không biết anh làm quan to đến bao nhiêu, tôi chỉ biết anh là người mà dân chúng kính trọng, nhất định anh đã thực sự làm ra rất nhiều điều tốt. Tiền thu phí hai xe của anh ngày hôm nay thì tôi không thể thu, xem như tôi một lần tỏ ra sự cao thượng.
Hạ Tưởng đang chào hỏi, nói chuyện với đám đông công nhân, dân chúng. Hắn không nghĩ tới lại có trường hợp người thu phí chạy đến trả tiền thu phí, hắn liền khoát tay:
- Đi đường phải trả phí là chuyện bình thường, sao tôi lại có thể có được đặc quyền như vậy? Đồng chí … Lưu Đắc Hoa, tâm ý của anh thì tôi xin lĩnh tạ, anh cứ cầm lấy, cảm ơn anh.
Trên ngực của Lưu Đắc Hoa có bảng tên, Hạ Tưởng liền đọc ra ngay ra tên của y.
Lưu Đắc Hoa kiên trì không chịu nhận:
- Coi như tôi bỏ tiền ra để nộp cho anh. Những người đứng ở đây làm cho lòng tôi cũng rất cảm động, cho phép tôi một lần được tỏ ra sự cao thượng được không vậy?
Tiếng hoan hô trong đám người đột nhiên bộc phát, ai nấy đều vỗ tay nhiệt liệt, rất nhiều người đều giơ ngón tay cái biểu dương Lưu Đắc Hoa, mỉm cười với y, tiếng vỗ tay thêm mạnh.
Lưu Đắc Hoa cảm nhận được sự tự hào chưa bao giờ từng có, hóa ra tình cảm của con người có những thứ còn đẹp hơn rất nhiều so với tiền tài, giữa người và người thì tình cảm tốt đẹp nhất chính là sự tương đồng và chia sẻ tình cảm với nhau.
Lưu Đắc Hoa chắp tay cảm ơn mọi người, y vẫn giữ cái chắp tay như vậy đi trở lại vọng gác, lồng ngực vẫn phập phồng sự kích động không thể hiểu nổi. La Lệ nhìn thấy khó hiểu liền hỏi y:
- Làm sao vậy lão Lưu, kích động chuyện gì vậy? Nhìn thấy mối tình đầu hay nhặt được túi tiền vậy?
Trước kia, Lưu Đắc Hoa cảm thấy La Lệ rất quyến rũ, động lòng người, là một cô gái có sự pha trộn giữa sự khờ dại và tà ác. Hiện tại, sau khi nghe câu hỏi này, bỗng nhiên trong lòng y nảy sinh một sự chán ghét. Lúc này y mới thấy một điều rằng tại sao giữa người và người lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy.
Tầm thường, đây thật sự là sự tầm thường.
Đến tận nhiều năm về sau, Lưu Đắc Hoa có một lần nhìn thấy Hạ Tưởng trên Tivi, lập tức trong lòng y nhảy dựng lên, đây không phải là người trẻ tuổi mà năm đó mình trả tiền thu phí hay sao? Trời đất ơi, người này làm chức quan thật lớn! Sau đó một khoảng thời gian nữa, bởi vì Lưu Đắc Hoa bị bệnh nặng mà lâm vào trong khốn cảnh, vừa lúc Hạ Tưởng gặp được, Hạ Tưởng đã ra tay giúp y giải quyết tình cảnh nguy nan này.
Lưu Đắc Hoa nhớ cực kỳ rõ, lúc ấy tổng cộng số tiền mà y miễn phí đường bộ cho Hạ Tưởng là 160 tệ, mà Hạ Tưởng vì cứu giúp y đã kêu gọi mọi người quyên tiền, tổng số tiền quyên được đưa cho y là 160 ngàn tệ, khiến cho y lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc đến loại cảm xúc của đám người nghênh đón Hạ Tưởng năm nào là như thế nào
Đúng vậy, là cảm xúc như thế nào? Những người công nhân và người dân ở đây đều không nói nên lời, dù sao bọn họn nhìn thấy Hạ Tưởng mạnh khỏe như rồng, như hổ từ trên xe bước xuống, mặt mày hớn hở, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt hắn làm cho thần thái của hắn dường như bay bổng lên. Tất cả mọi người đều mỉm cười, người công nhân có khuôn mặt đen đúa lộ ra hàm răng trắng bóc, các ông lão già cả lộ ra trong hàm chỉ còn mấy cái răng, tất cả đều nở nụ cười vui vẻ…
Nhưng nhiều người sau khi cười xong thì có không ít người òa khóc, cũng không biết là khóc vì vui hay là vì sự cảm động, từ vẻ mặt tươi cười hai hàng lệ chảy dài xuống, hình ảnh này cực kỳ chấn động lòng người.
Liên Nhược Hạm không xuống xe, tránh ở bên trong xe, cách cửa kính xe nhìn thấy Hạ Tưởng được đón tiếp như một vị anh hùng. Niềm tự hào trong lồng ngực cô khơi dậy, không hiểu được vì sao khóe mũi mình lại cay xè, hai mắt không ngăn nổi dòng nước mắt chảy xuống. Đây là người đàn ông mà cô yêu thương sâu sắc, người này kiên định như vầng thái dương, khi đấu tranh với đối thủ thì luôn kiên cường, thể hiện sự cơ trí và không chút nào nương tay, thế nhưng khi đối mặt với dân chúng thì lại luôn hòa ái, đối xử với bọn họ như những người thân trong gia đình, như anh chị em ruột.
Hạ Tưởng luôn mãi là người đàn ông mà cô vừa yêu lại vừa hận, yêu tính trách nhiệm, tính khôi hài và sự cố chấp của hắn, hận tình cảm mãnh liệt của cô như vậy mà không có một thân phận gì. Nhưng bất kể như thế nào thì cô cũng không hiểu nổi là do việc hắn hòa mình trong dân chúng, quan hệ của hắn như cá với nước với mọi người hay là bởi vì sự tiếp đón của đám đông ở đây mà giọt lệ nóng bỏng chảy dài xuống đôi má.
Cả đời cô chỉ yêu một mình hắn, và người này rất đáng để cô yêu.
Người cầm đầu nhóm công nhân chính là Hùng Hải Dương, y cầm chặt cánh tay của Hạ Tưởng, một người đàn ông to khỏe như vậy mà ở một bên hắn vừa cười vừa khóc:
- Lãnh đạo không có việc gì là tốt, sao là tốt. Tôi tận mắt nhìn thấy ngài khỏe mạnh giống như trước là tôi có thể yên tâm ăn no, ngủ kỹ được rồi.
Lão Lỗ vừa thấy Hạ Tưởng vội xoay người quỳ xuống, sự áy náy trong lòng ông ta càng thêm sâu hơn so với những người khác, vẫn cảm thấy ông ta là người hại Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chẳng những cứu tính mạng của con ông ta mà còn còn cứu tính mạng của ông, ân này nặng hơn núi, ngoại trừ việc quỳ xuống thì ông ta cũng không nghĩ ra hành động gì khác có thể biểu đạt được lòng biết ơn của chính mình.
Hạ Tưởng đành phải giữ chặt ông ta lại, không cho một người già cả như vậy lại quỳ xuống trước mặt của hắn.
Để cho người già phải quỳ xuống trước mặt mình chính là tự làm tổn thọ của mình.
Lão Lỗ nghẹn ngào nói:
- Chủ tịch Quận Hạ, nắm xương cốt già cả của tôi về sau xin được giao cho ngài. Sau này, ngài có chuyện gì muốn tôi làm thì ngài cứ nói một tiếng, cho dù là núi đao biển lửa thì tôi cũng không sợ.
Hạ Tưởng cảm nhận được sự quan tâm sâu đậm của nhóm công nhân và người dân trong thôn, hắn lớn tiếng nói:
- Các anh em công nhân, các vị hương thân phụ lão, tôi đã trở về! Sau này, tôi vẫn sẽ ở tại thành phố Yến, vẫn ở quận Hạ Mã và vẫn sẽ ở cùng một chỗ với mọi người như từ trước đến nay vậy.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, ai nấy cũng đều hoan hô.
Hạ Tưởng không về ngay Quận ủy, mà là cùng nhóm công nhân đi tới bệnh viện để thăm hỏi lão Tiền.
Khi nhóm người Hạ Tưởng đi tới bệnh viện thì thiếu chút nữa đường đi lối lại trong toàn bộ bệnh viện bị tắc nghẽn. May mà Hạ Tưởng đã suy nghĩ chu toàn, bảo Hùng Hải Dương và lão Lỗ để nhóm công nhân và người dân trong thôn giải tán, ai nấy về vị trí công việc của chính mình, không cần bởi vì hắn mà chậm trễ trong công việc. Hạ Tưởng lên tiếng, nhóm công nhân và người dân mới lục tục tản đi, lúc này những người trong bệnh viện mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sức khỏe của Lão Tiền khôi phục cũng rất tốt, nhưng để xương cốt lành lại thì cũng phải mất khoảng trăm ngày, cả người ông ta bị bó bột, nằm ở trên giường không thể nhúc nhích. Nghe được tiếng ồng ào ở bên ngoài, trong lòng lão Tiền giật mình một cái, như đoán ra được cái gì đó. Khi vẻ mặt thân thiết của Hạ Tưởng đứng ở cửa, mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị nhưng ông ta vẫn không thể tin được hai mắt của mình, day day mắt, sau đó mới chần chừ hỏi một câu:
- Có đúng thực là Chủ tịch Quận Hạ đã trở lại không?
Nhìn thấy vẻ mặt khởi sắc của lão Tiền, nước mắt của Hạ Tưởng như muốn rơi ra.
Hai chân lão Tiền được bao bọc bởi lớp thạch cao rất dày, mặt trên lại quấn đầy băng gạc, được đặt trên một cái giá. Hắn nghĩ tới tình cảnh lúc đó xương cốt hai chân của lão Tiền như lộ hẳn ra ngoài, thậm chí hắn còn tưởng tượng ra sự đau đớn mà lão Tiền phải chịu đựng đến mức nào. Hắn nhớ tới việc lão Tiền lúc ấy xả thân vì mình, rốt cuộc trong lòng hắn không thể đè nén nổi sự cảm động. Hắn đi đến trước mặt lão Tiền, hai mắt rưng rưng:
- Lão Tiền, người anh lớn tuổi của tôi, để anh chịu tội lòng tôi thật thẹn. Tôi thực sự cảm tạ anh.
Một câu "người anh lớn tuổi" lập tức khiến cho lão Tiền phải bật ra tiếng khóc lớn:
- Chủ tịch Quận Hạ đừng nói như vậy, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Là tôi hổ thẹn với ngài thì mới đúng. Tôi sớm nên bên cạnh ngài bảo vệ, là do tôi bảo vệ ngài không tốt nên mới khiến ngài vừa bị bỏng lại vừa bị thương. Năm đó ngài cứu tôi thì tôi cũng chưa kịp hồi báo, ngài nói cảm tạ tôi như vậy đúng quả thực làm cho tôi không còn mặt mũi nào để gặp ngài.
Lão Tiền vừa khóc thì nước mắt của Hạ Tưởng cũng ào ào chảy xuống. Đây là một người công nhân thật tốt, chuyện nhỏ năm đó mà ông ta vẫn ghi tạc trong lòng, vẫn luôn ghi nhớ phải báo đáp hắn. Hiện tại, có bao nhiêu cán bộ ngồi không ăn bám, cầm đồng tiền mồ hôi xương máu của dân chúng mà tùy ý tiêu xài, bọn họ không biết mình là đầy tớ của nhân dân, nhân dân là những người đang nộp tiền thuế để nuôi sống họ. Thậm chí, còn có cán bộ kêu gào rằng đây là y lấy tiền của quốc gia, chứ không phải là tiền của dân chúng.
Mảnh đất không còn, cây cối biết mọc vào đâu? Nhân dân là nguồn đất, quốc gia là cái cây mọc ở trên, nhân dân mới là căn cơ của quốc gia, mới là tấm khiên chắn cho đất nước không bị ngã. Mấy ngàn năm trôi qua, bao nhiêu triều đại thay đổi, chỉ có duy nhất một điều vẫn bất di bất dịch, đó chính là gánh nặng đè trên lưng của dân chúng không bao giờ nhẹ đi.
Tiếp sau, Hạ Tưởng lại hỏi thăm tỉ mỉ về bệnh tình của lão Tiền, biết được cuộc giải phẫu của lão Tiền đã đạt được thành công rất lớn, có hi vọng khôi phục lại khả năng đi lại như trước kia thì lúc này hắn mới vui mừng mà mỉm cười. Hắn giơ cánh tay lau khô những giọt nước mắt trên gò má của lão Tiền.
- Lão Tiền, anh kiên cường chịu đựng đi, sau khi chân tốt hơn một chút thì tôi sẽ tìm một công việc nhẹ nhàng cho anh.
Vốn lão Tiền đã ngừng nước mắt, động tác đơn giản của Hạ Tưởng là giơ tay để lau những giọt nước mắt giúp ông ta lại làm cho lòng ông cảm thấy ấm áp hơn, nước mắt lại ào ào chảy ra. Đây đúng thật là một người lãnh đạo thật tốt, trong cư xử chưa bao giờ thể hiện là một lãnh đạo, cũng không nghĩ anh ta là một ân nhân cứu mạng mình, mà mình thì chỉ thay anh ta cản trở một chút đã được lãnh đạo để ở trong lòng, nhớ mãi không thôi. Lão Tiền cảm thấy mình đã sống quá nửa đời người, cho tới bây giờ chưa bao giờ mất phong độ như lúc này, một câu nói, một động tác của Hạ Tưởng lại làm cho ông ta ào ào rơi lệ.
Mất phong độ thì mất phong độ một lần thôi, sợ cái gì, đàn ông không phải là không biết rơi nước mắt mà là sự thương tâm còn chưa đạt đến cực điểm mà thôi, Chủ tịch Quận Hạ là người mà đáng cho ông ta đổ máu, rơi lệ.
Đổ máu, thật đáng giá! Gãy chân, cũng thật xứng đáng.
Khang Thiếu Diệp ở phòng sát vách nghe được giọng nói của Hạ Tưởng. Ngay từ đầu thì y còn tưởng rằng đây là Hạ Tưởng đặc biệt đến để thăm y, vì thế y còn cố ý chải chuốt lại tóc tai, đang muốn thể hiện hình tượng của mình một chút. Y không ngờ tới việc Hạ Tưởng giống như con gái xuất giá, đến nhà chồng nhưng không chịu vào nhà mà lại đi thẳng vào phòng của lão Tiền ngay bên cạnh.
Nghe được từ phòng bên cạnh đủ loại âm thanh truyền sang, có sự náo nhiệt, có tiếng cười nói, có sự cảm động làm tâm tình Khang Thiếu Diệp càng lúc càng kém đi. Ở trong mắt Hạ Tưởng thì y còn không bằng một công nhân ư? Dù sao y cũng đường đường là một Phó Bí thư Quận ủy, cho dù Hạ Tưởng và y không có tình cảm thân thiết thì về tình lý, về công việc mà nói thì cũng nên sang thăm hỏi y một chút mới phải đạo chứ.
Khang Thiếu Diệp càng nghĩ càng giận, lửa bốc ngùn ngụt trong lòng, chỉ thiếu chút nữa thôi là lại phát bệnh.
Thật ra bệnh tình của y cũng đã tốt lên được hơn nửa nhưng vẫn không chịu xuất viện, đây cũng là do y muốn tránh đầu sóng ngọn gió. Tuy rằng sự kiện cao ốc Hỏa Thụ không tìm ra được có sự liên quan nào đến các lãnh đạo của quận Hà Mã, nhưng nếu chẳng may có dấu vết gì chỉ hướng về y thì chẳng phải là tự chuốc lấy phiền toái hay sao? Do đó, y liền tránh ở trong bệnh viện, lấy lý do dưỡng bệnh để tránh mặt mọi người, cũng không ai nỡ lòng nào đi vào trong bệnh viện mà hỏi này hỏi nọ. Chỉ cần cơn gió qua đi, lúc đó y sẽ ra viện, như vậy sẽ tránh được các loại phiền phức.
Chẳng ngờ hôm nay Hạ Tưởng lại bất ngờ đến thăm lão Tiền ngay phòng sát vách với y, điều này làm cho tâm lý khá yếu ớt và mẫn cảm của Khang Thiếu Diệp bị kích thích khá mạnh.
Hạ Tưởng đang ở phòng lão Tiền nói chuyện thì không ngờ có một người bỗng nhiên lại hiện ra trước mắt hắn, đó chính là Lịch Phi.
Lịch Phi tới bệnh viện là để thăm cha vợ, nghe được tiếng người bên ngoài ồn ào thì y lập tức nghĩ ngay rằng đã có chuyện gì xảy ra. Xuất phát từ sự mẫn cảm của nghề nghiệp, y vội vàng lao vọt ra bên ngoài thì vừa thấy đám đông người tự động tản đi, sau khi nghe ngóng thì hóa ra Hạ Tưởng đã quay về. Điều này làm y mừng rỡ, vì thế vội vàng tìm đến phòng lão Tiền để tìm Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng với vẻ mặt áy náy rồi nói với lão Tiền:
- Hung thủ thì đã bắt được, nhưng người chủ mưu thì đã trốn, đang truy bắt y. Tình huống cụ thể thì tôi còn chưa kịp hỏi thăm, chờ tôi sau khi tìm hiểu kỹ thì sẽ kể lại tỉ mỉ mọi tình hình cho mọi người nghe, nhất định sẽ đưa cho anh một câu giải thích. Lão Tiền, máu của anh không phải là nước lã, không tự nhiên vô duyên vô cớ đổ xuống được.
Tuy rằng từ sâu trong nội tâm thì lão Tiền cũng rất căm hận hung thủ, nhưng vì nguyên nhân thường xuyên nghĩ về Hạ Tưởng nên rất ít nghĩ tới việc hận thù người đánh ông. Lúc này, Hạ Tưởng không có việc gì xảy ra cả, tâm tư lão Tiền nghĩ tới sự ác độc của hung thủ nên tức giận nói:
- Bắt lấy y, nhất định phải hành hạ y một trận. Thằng này quá ác độc, đúng thực là đồ súc sinh.
Sự căm hận của Lão Tiền trào lên là do sự độc ác của hung thủ khi đối phó với Hạ Tưởng, ông ta quên mất rằng cuối cùng cái xẻng lại rơi vào trên người ông ta.
Lời lão Tiền vừa ra khỏi miệng thì tất cả những người trong phòng, bao gồm cả Hùng Hải Dương và những người công nhân còn lại đều hiện lên vẻ mặt bi phẫn, ai nấy cũng đều phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi.
Vừa lúc Lịch Phi rẽ đám người ra đi đến, y còn chưa kịp báo cáo với Hạ Tưởng thì đã tiếp lời của lão Tiền:
- Nói cho mọi người một tin tức tốt, một vài hung thủ xen lẫn vào trong thôn dân đều đã bị bắt giữ, hiện tại đang được giam giữ tại đồn. Bọn này đang được bảo vệ cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm khắc đến nỗi có người ngã mà bị gãy cánh tay, có người khi uống nước, nói chuyện không cẩn thận nên bị nghẹn, không ăn nổi cơm. Có người thì lại quá mức nghịch ngợm, chơi bịt mắt bắt dê thế nào mà vỡ cả đầu ra, lại còn có người quá thừa tinh lực, vì thế muốn chống đẩy một chút, kết quả là thế nào mà cái thắt lưng lại bị thương. Còn việc đáng buồn cười nhất chính là người ra tay làm bị thương lão Tiền, không hiểu tắm rửa kiểu gì mà lại bị ngã sấp xuống, kết quả dáng người không rắn chắc, việc tay chân bị gãy không nói đến, mà ngay cả xương sườn cũng bị gãy mất mấy cái, bây giờ vẫn chưa bình phục được.
Lời nói của Lịch Phi còn chưa dứt thì tiếng vỗ tay trong phòng như tiếng sấm dậy, những người công nhân này có lẽ không hiểu hàm ý mập mờ bên trong lời nói của Lịch Phi nhưng bọn họ biết rằng những kẻ ác giả cũng bị ác báo, do vậy từ trong nội tâm dâng lên sự cao hứng không thể che dấu được.
Năm 2003, tiền lương trung bình của thành phố Yến chỉ mới là bảy đến tám trăm tệ, một người nào đó chỉ cần có mức lương lên đến 1000 tệ là đã phải thắp hương khấn vái cảm ơn ông bà rồi.
Cho nên, bất kể việc Lưu Đắc Hoa này có tướng mạo xấu xí —— không có vẻ anh tuấn và siêu phàm như tài tử điện ảnh Lưu Đức Hoa —— thì y cũng cưới được một bà vợ xinh tươi như hoa như ngọc. Bởi vì công việc của y ổn định, lại thu nhập cao, chẳng những thu nhập mỗi tháng hơn 2000 tệ mà luôn có thêm các loại trợ cấp và phúc lợi khác. Số lượng xe qua lại rất đông, nếu mỗi chiếc xe đều coi như là một con chim nhạn, thì lông một ngày vặt được, có thể chất đầy một chiếc nhất xe lửa, tùy tiện vứt đi hai cân cũng đủ y tiêu xài
Lưu Đắc Hoa cũng cảm thấy rất thỏa mãn và hài lòng về điều này. Mỗi ngày Lưu Đắc Hoa vui tươi hớn hở tử tế chào hỏi các xe qua lại nộp phí, vì mỗi câu chào hỏi đều là tiền. Ai có thể đối chọi với tiền phải không? Hòa khí phát tài.
Hôm nay là thứ hai, bình thường thì thứ hai rất bận rộn. Lưu Đắc Hoa phải làm việc túi bụi, đến ngay cả nước cũng không kịp uống. Đến thời điểm 11 giờ trưa thì đã có chuyện xảy ra.
Nói là gặp chuyện là bởi vì trong nhận thức của Lưu Đắc Hoa chưa bao giờ thấy qua một trường hợp nào trọng đại đến thế. Ban đầu, y tưởng rằng có chuyện lớn xảy ra, hoặc là có người đang gây rối.
Từ phía Tây của đường Hoa Dụ có một đoàn xe chậm rãi đi lại đây. Nói là đoàn xe thì có chút miễn cưỡng, bởi vì phía trước là một xe nhỏ mở đường, phía sau là hỗn hợp các loại xe tải, xe ca... Nhìn ra thì có vẻ không giống như một đoàn xe theo đúng quy cách. Tuy vậy, đoàn xe này mỗi xe một kiểu, màu sắc thì khác nhau, tổ hợp các xe này lại một chỗ lại làm cho người ta có cảm giác kinh ngạc.
Lưu Đắc Hoa cũng từng gặp qua một đoàn xe thể thao, cũng đã gặp qua đoàn toàn là xe Audi, thậm chí còn gặp qua đoàn xe quân sự. Chỉ cần một loạt các xe cùng chủng loại tổ hợp đi cùng với nhau là đã biểu hiện ra quy mô, gây hiệu quả kinh người. Đoàn xe trước mắt tuy rằng không giống như một đoàn xe theo đúng tiêu chuẩn, nhưng cũng làm cho người ta có một loại cảm giác kính nể hơn hẳn, không phải là bởi vì những chiếc xe, mà bởi vì là người ở trên đoàn xe này.
Nếu vẻ mặt một người ngưng trọng thì cũng không có ảnh hưởng quá lớn tới những người nhìn từ bên ngoài vào. Nhưng nếu có ba người đều với vẻ mặt ngưng trọng thì người bên ngoài nhìn thấy sẽ có cảm giác trong lòng trầm hẳn xuống. Còn nếu là một trăm, thậm chí là mấy trăm người đều với vẻ trang nghiêm và trang trọng thì làm cho những người xung quanh trở nên cực kỳ kính sợ, hơn nữa đoàn người này xếp thành hàng cực kỳ thẳng tắp, không một ai cười nói gì cả, giống như đang đi duyệt binh vậy. Điều này mang đến hiệu quả làm người khác tuyệt đối phải kinh ngạc.
Lưu Đắc Hoa chấn kinh, miệng mồm há hốc ra, không thể tin được những gì đang diễn ra trước mắt. Bởi vì khi đoàn xe tới gần thì y mới phát hiện ra đoàn người đang đứng thẳng trên xe đều là những công nhân và người dân trong thôn. Đúng vậy, trong ấn tượng của y thì những người công nhân và các thôn dân này không hề có tính tổ chức và kỷ luật một chút nào.
Lưu Đắc Hoa đứng thu phí nhiều năm, cũng đã gặp rất nhiều trường hợp đón tiếp hay tiễn đưa người khác, nhưng chưa bao giờ từng gặp qua một đoàn người nào như thế này. Nếu đón tiếp quan lớn thì việc đầu tiên là sẽ phong tỏa mọi người lại. Y nhớ rõ lần trước Trung ương có một Phó Thủ tướng đến thăm thành phố Yến, lúc đó có một số cảnh sát chìm trong trang phục dân sự đã đến đường cao tốc này bảo vệ và kiểm tra từ sớm toàn bộ hiện trường và các xe qua lại. Lúc ấy, còn có một chiếc xe cảnh sát hung hăng đòi vượt qua khu vực bị phong tỏa, lúc này những người mặc dân phục xông ra đè mấy người cảnh sát này xuống đất, dí súng vào đầu, làm cho những cảnh sát này sợ tới mức tè cả ra quần, bao nhiêu uy phong đều vứt bỏ cả, liên tục cầu xin tha thứ. Bình thường thì những cảnh sát này tác oai tác quái trước mặt người dân, bây giờ lại biến thành nước mắt nước mũi đầy mặt khiến cho Lưu Đắc Hoa nhìn thấy vô cùng khinh rẻ. Lúc này, y mới biết người dân bình thường cùng với đám đại gia cảnh sát cũng giống như nhau, vào thời khắc mấu chốt thì tỏ ra vẻ đáng thương thật là tội nghiệp.
Có khi đón tiếp một cán bộ bình thường thì cũng sẽ có cấp dưới cầm một bảng tên hoặc băng rôn, hoặc là một nhóm người đến để chào đón. Hôm nay thì đội ngũ này rõ ràng tới là để đón người, nhưng điệu bộ thì hơi kỳ lạ, dường như không có sự chỉ huy thống nhất nhưng mỗi một người đều rất tự giác. Sau khi mọi người xuống xe thì không ai nói cười ầm ĩ, vẻ mặt nghiêm trang, bất kể là công nhân hay người dân nông thôn đều rất tự giác xếp thành hai hàng, mấy trăm người xếp thành hai hàng dài dằng dặc, chiều dài khoảng chừng hơn một trăm mét, đứng ở bên cạnh trạm thu phí để chào đón một ai đó.
Vẻ mặt mọi người đều tỏ ra sự khát vọng và kích động, nhưng không một ai xô đẩy lộn xộn, ai nấy cũng đều đứng ngay hàng thẳng lối, vẻ mặt kiên định, ánh mắt đều nhìn về phía xa xa trên đường cao tốc, trong ánh mắt toát ra sự nóng bỏng và kính ngưỡng.
Người nào lại có thể làm cho nhóm công nhân và người dân này kính trọng và yêu mến đến như vậy? Lưu Đắc Hoa cũng không phải chưa nhìn thấy qua một số các nhà lãnh đạo tổ chức các em học sinh trung học, tiểu học đến để cho đủ quân số trong đội ngũ chào đón, vẻ mặt tươi cười của các em học sinh thể hiện sự nhiệt tình đầy gượng gạo làm y cảm thấy rất giả dối. Nhưng hôm nay, đây là nghi thức đón tiếp rất đặc biệt làm Lưu Đắc Hoa rất cảm động. Phải nói rằng từ lúc y làm nhân viên thu phí đến nay thì đây là lần đầu tiên y có sự xúc động thật sự.
Có một loại kính ngưỡng làm cho người ta phải tôn sùng, có một loại lực lượng làm cho người ta phải lệ rơi đầy trên khuôn mặt.
Cứ so sánh với nhóm công nhân và người dân này, một nhóm người dìu già dắt trẻ, đội ngũ so le không đồng đều, khi đứng cũng không thẳng tắp. Nhưng sự hy vọng trên gương mặt của bọn họ, bao hàm cả những ánh mắt chân tình trong đó, nhất là trong đó có những người già cả râu tóc bạc phơ giống như bố mẹ của Lưu Đắc Hoa vậy. Trong nháy mắt, lập tức y bị cuốn hút, cảm thấy đôi mắt cay xè, dòng lệ chết lặng nhiều năm của người đàn ông đã bắt đầu chảy xuống.
Có thể làm cho nhóm công nhân đứng thành hàng thẳng tắp thế này, lại có thể để các ông lão đầu tóc bạc phơ đứng chờ như đang chờ người thân. Bất kể người kia là ai, người này có phải là quan lớn hay không nhưng Lưu Đắc Hoa cũng cảm nhận được người này rất đáng mến, cũng là người đáng kính nhất.
Lưu Đắc Hoa biết những người trước mắt không phải đang diễn trò, nếu diễn trò thì sẽ không tạo ra hiệu quả gây sự xúc động cho những người khác, nếu diễn xuất thì sẽ không lan truyền được tình cảm thực sự cho nhau, lại càng không tạo ra bầu không khí chân thật và cảm động như thế này được. Lưu Đắc Hoa đi đến gần đám người, cách đám người khoảng chừng trăm mét, lúc này y đã có thể cảm nhận được tình cảm thân thiết giữa người và người, đây là loại tình cảm giản dị mà cũng là chân thành nhất.
Đúng vậy, mọi người đều trông mong chờ đợi, nhìn về hướng ra của trạm thu phí. Bất kể là ánh mắt đục ngầu của người già hay sự nóng bỏng của người trẻ, hoặc là ánh mắt trong suốt của những em bé, tất cả đều toát ra sự mong chờ. Người mà bọn họ đang chờ đợi là người rất đáng để cho bọn họ tôn trọng và kính yêu.
Tất cả những chiếc xe qua lại đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc đến ngây người, không ít chiếc xe khi đi ngang qua đều giảm tốc độ chạy chậm lại, mở cửa sổ xe ra để nhìn ngó. Thậm chí, còn có một số người muốn tìm hiểu có chuyện gì đang xảy ra, định buông một số câu vui đùa, nhưng bọn họ còn chưa mở miệng thì đã bị không khí tại nơi này làm cho cuốn hút, những lời nói trêu chọc bị nghẹn lại trong lòng, nói không ra lời, cảm thấy trong lồng ngực rất là khó chịu, có thể nói, đây là một loại khó chịu của việc nói không nên lời.
Ánh mắt của Lưu Đắc Hoa cũng trở nên ẩm ướt, trong lòng khó chịu như có cái gì đó đang bị đè nén khó chịu, muốn lao ra ngoài. Y thật sự không thể chịu nổi sự tò mò của bầu không khí này, y liền gọi cho một người đồng nghiệp tên là La Lệ, bảo cô ta làm thay mình một chút. Sau đó, y rời khỏi vị trí, đi vào trong đám người, giữ lấy một người công nhân rất trẻ và hỏi:
- Chàng trai, có thể nói cho tôi biết các cậu đang chờ đón ai được không? Người này rốt cuộc là người quan trọng như thế nào, chức quan to ra sao mà làm cho các cậu tổ chức đội ngũ long trọng đến như vậy để chào đón?
Người công nhân liếc nhìn Lưu Đắc Hoa một cái, thấy y không có vẻ gì ác ý thì lúc này mới trả lời
- Tôi không biết chức quan của ông ta lớn như thế nào, cũng không biết tầm quan trọng của ông ta với người khác ra sao, tôi chỉ biết người này tên là Hạ Tưởng, anh ta là một Chủ tịch Quận. Anh ta đối đãi với nhóm công nhân chúng tôi giống như là anh em ruột thịt vậy, với những người dân khác thì cũng vậy. Tôi chỉ biết, anh ta là một người tốt.
Hai chữ "Người tốt" rất đơn giản nhưng cũng rất nặng nề, bởi vì trong hai chữ này bao hàm rất nhiều ý nghĩa, cũng làm cho rất nhiều người không thể đảm đương thực hiện nổi trọng trách của hai chữ này.
Lưu Đắc Hoa không hỏi thêm điều gì nữa, y rời khỏi đội ngũ này bởi vì y càng cảm nhận được một loại cảm giác làm cho người ta phải rơi lệ tràn ngập bên trong bầu không khí của đội ngũ. Y vội vàng chạy về trạm gác thu phí của mình, vừa mới ngồi xuống thì thấy một chiếc xe Audi mang biển kiểm soát của thành phố Yến và một chiếc xe thương vụ có biển của Bắc Kinh chậm rãi đi vào trạm thu phí.
Xe Audi mở cửa kính xe, đưa ra hai liên thu phí, chiếc xe thương vụ phía sau không mở cửa sổ mà nối gót đi thẳng qua trạm. Xe Audi vừa mới đi ra khỏi trạm thu phí thì đội ngũ đang chờ đón kia trở nên xao động. Khi xe thương vụ đi đến vị trí khu chờ đợi thì cả đoàn người đang chờ đón dường như đang sôi trào.
Toàn bộ đội ngũ công nhân liền di động, đoàn người giống như con rắn, chỉ trong một chốc đã vây thành ba vòng tròn xung quanh chiếc xe thương vụ, trong vòng tròn này, người đứng chật như nêm. Xe còn chưa dừng hẳn thì thấy một người trẻ tuổi từ trên xe bước xuống, vẻ mặt mỉm cười rồi tiến tới bắt tay thăm hỏi mọi người. Bởi vì khoảng cách khá xa nên Lưu Đắc Hoa không nghe rõ, nhưng như có ai đó đang gào thét trong tâm tư của y rằng đây chính là người mà vô số những công nhân và người dân trong thôn kính ngưỡng. Mà sao người này lại trẻ tuổi đến như vậy?
Lưu Đắc Hoa còn tưởng rằng người mà nhóm công nhân và người dân trong thôn này chờ là một ông lão đức cao vọng trọng. Người được chờ này phải là mặt mũi hiền lành, phúc hậu, hoặc là tóc bạc mặt hồng hào, hoặc là dáng vẻ thanh tao thoát tục. Không nghĩ tới, người tới lại là một người trẻ tuổi hơn so với y, hơn nữa còn tuấn tú, đẹp trai hơn y rất nhiều.
Y thực sự chấn động.
Một người trẻ tuổi như vậy mà rốt cuộc đã làm được chuyện tốt gì để có thể khiến những người công nhân và thôn dân kính trọng đến như vậy, cứ như nhìn thấy người thân vậy? Lưu Đắc Hoa ngoại trừ việc khiếp sợ ra thì trong tâm phần nhiều là sự khâm phục.
Lại nói tiếp, tuy rằng y là người có thu nhập cũng khá nhưng trên thực tế xem như là dạng nhân viên tầng lớp xã hội thấp kém nhất. Y biết rằng những người ở tầng đáy của xã hội thì tình cảm thường luôn chất phác và thuần khiết, có tiền tài cũng không mua được. Trong đó, việc khiến cho dân chúng tự động phát sinh ra lòng kính yêu thì so với tiền tài càng quý giá hơn rất nhiều.
Trong nháy mắt, Lưu Đắc Hoa đưa ra một quyết định mà ngay cả y cũng phải giật mình. Y chạy lại lấy tiền phí của hai xe vừa rồi, giải thích một chút với La Lệ rồi sải bước chạy tới đám đông người đang đứng ở đây.
Lưu Đắc Hoa chạy tới trước mặt Hạ Tưởng, trịnh trọng đưa tiền thu phí cho Hạ Tưởng rồi nói:
- Tôi không biết anh là cán bộ cấp bậc gì, cũng không biết anh làm quan to đến bao nhiêu, tôi chỉ biết anh là người mà dân chúng kính trọng, nhất định anh đã thực sự làm ra rất nhiều điều tốt. Tiền thu phí hai xe của anh ngày hôm nay thì tôi không thể thu, xem như tôi một lần tỏ ra sự cao thượng.
Hạ Tưởng đang chào hỏi, nói chuyện với đám đông công nhân, dân chúng. Hắn không nghĩ tới lại có trường hợp người thu phí chạy đến trả tiền thu phí, hắn liền khoát tay:
- Đi đường phải trả phí là chuyện bình thường, sao tôi lại có thể có được đặc quyền như vậy? Đồng chí … Lưu Đắc Hoa, tâm ý của anh thì tôi xin lĩnh tạ, anh cứ cầm lấy, cảm ơn anh.
Trên ngực của Lưu Đắc Hoa có bảng tên, Hạ Tưởng liền đọc ra ngay ra tên của y.
Lưu Đắc Hoa kiên trì không chịu nhận:
- Coi như tôi bỏ tiền ra để nộp cho anh. Những người đứng ở đây làm cho lòng tôi cũng rất cảm động, cho phép tôi một lần được tỏ ra sự cao thượng được không vậy?
Tiếng hoan hô trong đám người đột nhiên bộc phát, ai nấy đều vỗ tay nhiệt liệt, rất nhiều người đều giơ ngón tay cái biểu dương Lưu Đắc Hoa, mỉm cười với y, tiếng vỗ tay thêm mạnh.
Lưu Đắc Hoa cảm nhận được sự tự hào chưa bao giờ từng có, hóa ra tình cảm của con người có những thứ còn đẹp hơn rất nhiều so với tiền tài, giữa người và người thì tình cảm tốt đẹp nhất chính là sự tương đồng và chia sẻ tình cảm với nhau.
Lưu Đắc Hoa chắp tay cảm ơn mọi người, y vẫn giữ cái chắp tay như vậy đi trở lại vọng gác, lồng ngực vẫn phập phồng sự kích động không thể hiểu nổi. La Lệ nhìn thấy khó hiểu liền hỏi y:
- Làm sao vậy lão Lưu, kích động chuyện gì vậy? Nhìn thấy mối tình đầu hay nhặt được túi tiền vậy?
Trước kia, Lưu Đắc Hoa cảm thấy La Lệ rất quyến rũ, động lòng người, là một cô gái có sự pha trộn giữa sự khờ dại và tà ác. Hiện tại, sau khi nghe câu hỏi này, bỗng nhiên trong lòng y nảy sinh một sự chán ghét. Lúc này y mới thấy một điều rằng tại sao giữa người và người lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy.
Tầm thường, đây thật sự là sự tầm thường.
Đến tận nhiều năm về sau, Lưu Đắc Hoa có một lần nhìn thấy Hạ Tưởng trên Tivi, lập tức trong lòng y nhảy dựng lên, đây không phải là người trẻ tuổi mà năm đó mình trả tiền thu phí hay sao? Trời đất ơi, người này làm chức quan thật lớn! Sau đó một khoảng thời gian nữa, bởi vì Lưu Đắc Hoa bị bệnh nặng mà lâm vào trong khốn cảnh, vừa lúc Hạ Tưởng gặp được, Hạ Tưởng đã ra tay giúp y giải quyết tình cảnh nguy nan này.
Lưu Đắc Hoa nhớ cực kỳ rõ, lúc ấy tổng cộng số tiền mà y miễn phí đường bộ cho Hạ Tưởng là 160 tệ, mà Hạ Tưởng vì cứu giúp y đã kêu gọi mọi người quyên tiền, tổng số tiền quyên được đưa cho y là 160 ngàn tệ, khiến cho y lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc đến loại cảm xúc của đám người nghênh đón Hạ Tưởng năm nào là như thế nào
Đúng vậy, là cảm xúc như thế nào? Những người công nhân và người dân ở đây đều không nói nên lời, dù sao bọn họn nhìn thấy Hạ Tưởng mạnh khỏe như rồng, như hổ từ trên xe bước xuống, mặt mày hớn hở, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt hắn làm cho thần thái của hắn dường như bay bổng lên. Tất cả mọi người đều mỉm cười, người công nhân có khuôn mặt đen đúa lộ ra hàm răng trắng bóc, các ông lão già cả lộ ra trong hàm chỉ còn mấy cái răng, tất cả đều nở nụ cười vui vẻ…
Nhưng nhiều người sau khi cười xong thì có không ít người òa khóc, cũng không biết là khóc vì vui hay là vì sự cảm động, từ vẻ mặt tươi cười hai hàng lệ chảy dài xuống, hình ảnh này cực kỳ chấn động lòng người.
Liên Nhược Hạm không xuống xe, tránh ở bên trong xe, cách cửa kính xe nhìn thấy Hạ Tưởng được đón tiếp như một vị anh hùng. Niềm tự hào trong lồng ngực cô khơi dậy, không hiểu được vì sao khóe mũi mình lại cay xè, hai mắt không ngăn nổi dòng nước mắt chảy xuống. Đây là người đàn ông mà cô yêu thương sâu sắc, người này kiên định như vầng thái dương, khi đấu tranh với đối thủ thì luôn kiên cường, thể hiện sự cơ trí và không chút nào nương tay, thế nhưng khi đối mặt với dân chúng thì lại luôn hòa ái, đối xử với bọn họ như những người thân trong gia đình, như anh chị em ruột.
Hạ Tưởng luôn mãi là người đàn ông mà cô vừa yêu lại vừa hận, yêu tính trách nhiệm, tính khôi hài và sự cố chấp của hắn, hận tình cảm mãnh liệt của cô như vậy mà không có một thân phận gì. Nhưng bất kể như thế nào thì cô cũng không hiểu nổi là do việc hắn hòa mình trong dân chúng, quan hệ của hắn như cá với nước với mọi người hay là bởi vì sự tiếp đón của đám đông ở đây mà giọt lệ nóng bỏng chảy dài xuống đôi má.
Cả đời cô chỉ yêu một mình hắn, và người này rất đáng để cô yêu.
Người cầm đầu nhóm công nhân chính là Hùng Hải Dương, y cầm chặt cánh tay của Hạ Tưởng, một người đàn ông to khỏe như vậy mà ở một bên hắn vừa cười vừa khóc:
- Lãnh đạo không có việc gì là tốt, sao là tốt. Tôi tận mắt nhìn thấy ngài khỏe mạnh giống như trước là tôi có thể yên tâm ăn no, ngủ kỹ được rồi.
Lão Lỗ vừa thấy Hạ Tưởng vội xoay người quỳ xuống, sự áy náy trong lòng ông ta càng thêm sâu hơn so với những người khác, vẫn cảm thấy ông ta là người hại Hạ Tưởng. Hạ Tưởng chẳng những cứu tính mạng của con ông ta mà còn còn cứu tính mạng của ông, ân này nặng hơn núi, ngoại trừ việc quỳ xuống thì ông ta cũng không nghĩ ra hành động gì khác có thể biểu đạt được lòng biết ơn của chính mình.
Hạ Tưởng đành phải giữ chặt ông ta lại, không cho một người già cả như vậy lại quỳ xuống trước mặt của hắn.
Để cho người già phải quỳ xuống trước mặt mình chính là tự làm tổn thọ của mình.
Lão Lỗ nghẹn ngào nói:
- Chủ tịch Quận Hạ, nắm xương cốt già cả của tôi về sau xin được giao cho ngài. Sau này, ngài có chuyện gì muốn tôi làm thì ngài cứ nói một tiếng, cho dù là núi đao biển lửa thì tôi cũng không sợ.
Hạ Tưởng cảm nhận được sự quan tâm sâu đậm của nhóm công nhân và người dân trong thôn, hắn lớn tiếng nói:
- Các anh em công nhân, các vị hương thân phụ lão, tôi đã trở về! Sau này, tôi vẫn sẽ ở tại thành phố Yến, vẫn ở quận Hạ Mã và vẫn sẽ ở cùng một chỗ với mọi người như từ trước đến nay vậy.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy, ai nấy cũng đều hoan hô.
Hạ Tưởng không về ngay Quận ủy, mà là cùng nhóm công nhân đi tới bệnh viện để thăm hỏi lão Tiền.
Khi nhóm người Hạ Tưởng đi tới bệnh viện thì thiếu chút nữa đường đi lối lại trong toàn bộ bệnh viện bị tắc nghẽn. May mà Hạ Tưởng đã suy nghĩ chu toàn, bảo Hùng Hải Dương và lão Lỗ để nhóm công nhân và người dân trong thôn giải tán, ai nấy về vị trí công việc của chính mình, không cần bởi vì hắn mà chậm trễ trong công việc. Hạ Tưởng lên tiếng, nhóm công nhân và người dân mới lục tục tản đi, lúc này những người trong bệnh viện mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sức khỏe của Lão Tiền khôi phục cũng rất tốt, nhưng để xương cốt lành lại thì cũng phải mất khoảng trăm ngày, cả người ông ta bị bó bột, nằm ở trên giường không thể nhúc nhích. Nghe được tiếng ồng ào ở bên ngoài, trong lòng lão Tiền giật mình một cái, như đoán ra được cái gì đó. Khi vẻ mặt thân thiết của Hạ Tưởng đứng ở cửa, mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị nhưng ông ta vẫn không thể tin được hai mắt của mình, day day mắt, sau đó mới chần chừ hỏi một câu:
- Có đúng thực là Chủ tịch Quận Hạ đã trở lại không?
Nhìn thấy vẻ mặt khởi sắc của lão Tiền, nước mắt của Hạ Tưởng như muốn rơi ra.
Hai chân lão Tiền được bao bọc bởi lớp thạch cao rất dày, mặt trên lại quấn đầy băng gạc, được đặt trên một cái giá. Hắn nghĩ tới tình cảnh lúc đó xương cốt hai chân của lão Tiền như lộ hẳn ra ngoài, thậm chí hắn còn tưởng tượng ra sự đau đớn mà lão Tiền phải chịu đựng đến mức nào. Hắn nhớ tới việc lão Tiền lúc ấy xả thân vì mình, rốt cuộc trong lòng hắn không thể đè nén nổi sự cảm động. Hắn đi đến trước mặt lão Tiền, hai mắt rưng rưng:
- Lão Tiền, người anh lớn tuổi của tôi, để anh chịu tội lòng tôi thật thẹn. Tôi thực sự cảm tạ anh.
Một câu "người anh lớn tuổi" lập tức khiến cho lão Tiền phải bật ra tiếng khóc lớn:
- Chủ tịch Quận Hạ đừng nói như vậy, ngàn vạn lần đừng nói như vậy. Là tôi hổ thẹn với ngài thì mới đúng. Tôi sớm nên bên cạnh ngài bảo vệ, là do tôi bảo vệ ngài không tốt nên mới khiến ngài vừa bị bỏng lại vừa bị thương. Năm đó ngài cứu tôi thì tôi cũng chưa kịp hồi báo, ngài nói cảm tạ tôi như vậy đúng quả thực làm cho tôi không còn mặt mũi nào để gặp ngài.
Lão Tiền vừa khóc thì nước mắt của Hạ Tưởng cũng ào ào chảy xuống. Đây là một người công nhân thật tốt, chuyện nhỏ năm đó mà ông ta vẫn ghi tạc trong lòng, vẫn luôn ghi nhớ phải báo đáp hắn. Hiện tại, có bao nhiêu cán bộ ngồi không ăn bám, cầm đồng tiền mồ hôi xương máu của dân chúng mà tùy ý tiêu xài, bọn họ không biết mình là đầy tớ của nhân dân, nhân dân là những người đang nộp tiền thuế để nuôi sống họ. Thậm chí, còn có cán bộ kêu gào rằng đây là y lấy tiền của quốc gia, chứ không phải là tiền của dân chúng.
Mảnh đất không còn, cây cối biết mọc vào đâu? Nhân dân là nguồn đất, quốc gia là cái cây mọc ở trên, nhân dân mới là căn cơ của quốc gia, mới là tấm khiên chắn cho đất nước không bị ngã. Mấy ngàn năm trôi qua, bao nhiêu triều đại thay đổi, chỉ có duy nhất một điều vẫn bất di bất dịch, đó chính là gánh nặng đè trên lưng của dân chúng không bao giờ nhẹ đi.
Tiếp sau, Hạ Tưởng lại hỏi thăm tỉ mỉ về bệnh tình của lão Tiền, biết được cuộc giải phẫu của lão Tiền đã đạt được thành công rất lớn, có hi vọng khôi phục lại khả năng đi lại như trước kia thì lúc này hắn mới vui mừng mà mỉm cười. Hắn giơ cánh tay lau khô những giọt nước mắt trên gò má của lão Tiền.
- Lão Tiền, anh kiên cường chịu đựng đi, sau khi chân tốt hơn một chút thì tôi sẽ tìm một công việc nhẹ nhàng cho anh.
Vốn lão Tiền đã ngừng nước mắt, động tác đơn giản của Hạ Tưởng là giơ tay để lau những giọt nước mắt giúp ông ta lại làm cho lòng ông cảm thấy ấm áp hơn, nước mắt lại ào ào chảy ra. Đây đúng thật là một người lãnh đạo thật tốt, trong cư xử chưa bao giờ thể hiện là một lãnh đạo, cũng không nghĩ anh ta là một ân nhân cứu mạng mình, mà mình thì chỉ thay anh ta cản trở một chút đã được lãnh đạo để ở trong lòng, nhớ mãi không thôi. Lão Tiền cảm thấy mình đã sống quá nửa đời người, cho tới bây giờ chưa bao giờ mất phong độ như lúc này, một câu nói, một động tác của Hạ Tưởng lại làm cho ông ta ào ào rơi lệ.
Mất phong độ thì mất phong độ một lần thôi, sợ cái gì, đàn ông không phải là không biết rơi nước mắt mà là sự thương tâm còn chưa đạt đến cực điểm mà thôi, Chủ tịch Quận Hạ là người mà đáng cho ông ta đổ máu, rơi lệ.
Đổ máu, thật đáng giá! Gãy chân, cũng thật xứng đáng.
Khang Thiếu Diệp ở phòng sát vách nghe được giọng nói của Hạ Tưởng. Ngay từ đầu thì y còn tưởng rằng đây là Hạ Tưởng đặc biệt đến để thăm y, vì thế y còn cố ý chải chuốt lại tóc tai, đang muốn thể hiện hình tượng của mình một chút. Y không ngờ tới việc Hạ Tưởng giống như con gái xuất giá, đến nhà chồng nhưng không chịu vào nhà mà lại đi thẳng vào phòng của lão Tiền ngay bên cạnh.
Nghe được từ phòng bên cạnh đủ loại âm thanh truyền sang, có sự náo nhiệt, có tiếng cười nói, có sự cảm động làm tâm tình Khang Thiếu Diệp càng lúc càng kém đi. Ở trong mắt Hạ Tưởng thì y còn không bằng một công nhân ư? Dù sao y cũng đường đường là một Phó Bí thư Quận ủy, cho dù Hạ Tưởng và y không có tình cảm thân thiết thì về tình lý, về công việc mà nói thì cũng nên sang thăm hỏi y một chút mới phải đạo chứ.
Khang Thiếu Diệp càng nghĩ càng giận, lửa bốc ngùn ngụt trong lòng, chỉ thiếu chút nữa thôi là lại phát bệnh.
Thật ra bệnh tình của y cũng đã tốt lên được hơn nửa nhưng vẫn không chịu xuất viện, đây cũng là do y muốn tránh đầu sóng ngọn gió. Tuy rằng sự kiện cao ốc Hỏa Thụ không tìm ra được có sự liên quan nào đến các lãnh đạo của quận Hà Mã, nhưng nếu chẳng may có dấu vết gì chỉ hướng về y thì chẳng phải là tự chuốc lấy phiền toái hay sao? Do đó, y liền tránh ở trong bệnh viện, lấy lý do dưỡng bệnh để tránh mặt mọi người, cũng không ai nỡ lòng nào đi vào trong bệnh viện mà hỏi này hỏi nọ. Chỉ cần cơn gió qua đi, lúc đó y sẽ ra viện, như vậy sẽ tránh được các loại phiền phức.
Chẳng ngờ hôm nay Hạ Tưởng lại bất ngờ đến thăm lão Tiền ngay phòng sát vách với y, điều này làm cho tâm lý khá yếu ớt và mẫn cảm của Khang Thiếu Diệp bị kích thích khá mạnh.
Hạ Tưởng đang ở phòng lão Tiền nói chuyện thì không ngờ có một người bỗng nhiên lại hiện ra trước mắt hắn, đó chính là Lịch Phi.
Lịch Phi tới bệnh viện là để thăm cha vợ, nghe được tiếng người bên ngoài ồn ào thì y lập tức nghĩ ngay rằng đã có chuyện gì xảy ra. Xuất phát từ sự mẫn cảm của nghề nghiệp, y vội vàng lao vọt ra bên ngoài thì vừa thấy đám đông người tự động tản đi, sau khi nghe ngóng thì hóa ra Hạ Tưởng đã quay về. Điều này làm y mừng rỡ, vì thế vội vàng tìm đến phòng lão Tiền để tìm Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng với vẻ mặt áy náy rồi nói với lão Tiền:
- Hung thủ thì đã bắt được, nhưng người chủ mưu thì đã trốn, đang truy bắt y. Tình huống cụ thể thì tôi còn chưa kịp hỏi thăm, chờ tôi sau khi tìm hiểu kỹ thì sẽ kể lại tỉ mỉ mọi tình hình cho mọi người nghe, nhất định sẽ đưa cho anh một câu giải thích. Lão Tiền, máu của anh không phải là nước lã, không tự nhiên vô duyên vô cớ đổ xuống được.
Tuy rằng từ sâu trong nội tâm thì lão Tiền cũng rất căm hận hung thủ, nhưng vì nguyên nhân thường xuyên nghĩ về Hạ Tưởng nên rất ít nghĩ tới việc hận thù người đánh ông. Lúc này, Hạ Tưởng không có việc gì xảy ra cả, tâm tư lão Tiền nghĩ tới sự ác độc của hung thủ nên tức giận nói:
- Bắt lấy y, nhất định phải hành hạ y một trận. Thằng này quá ác độc, đúng thực là đồ súc sinh.
Sự căm hận của Lão Tiền trào lên là do sự độc ác của hung thủ khi đối phó với Hạ Tưởng, ông ta quên mất rằng cuối cùng cái xẻng lại rơi vào trên người ông ta.
Lời lão Tiền vừa ra khỏi miệng thì tất cả những người trong phòng, bao gồm cả Hùng Hải Dương và những người công nhân còn lại đều hiện lên vẻ mặt bi phẫn, ai nấy cũng đều phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi.
Vừa lúc Lịch Phi rẽ đám người ra đi đến, y còn chưa kịp báo cáo với Hạ Tưởng thì đã tiếp lời của lão Tiền:
- Nói cho mọi người một tin tức tốt, một vài hung thủ xen lẫn vào trong thôn dân đều đã bị bắt giữ, hiện tại đang được giam giữ tại đồn. Bọn này đang được bảo vệ cực kỳ nghiêm khắc, nghiêm khắc đến nỗi có người ngã mà bị gãy cánh tay, có người khi uống nước, nói chuyện không cẩn thận nên bị nghẹn, không ăn nổi cơm. Có người thì lại quá mức nghịch ngợm, chơi bịt mắt bắt dê thế nào mà vỡ cả đầu ra, lại còn có người quá thừa tinh lực, vì thế muốn chống đẩy một chút, kết quả là thế nào mà cái thắt lưng lại bị thương. Còn việc đáng buồn cười nhất chính là người ra tay làm bị thương lão Tiền, không hiểu tắm rửa kiểu gì mà lại bị ngã sấp xuống, kết quả dáng người không rắn chắc, việc tay chân bị gãy không nói đến, mà ngay cả xương sườn cũng bị gãy mất mấy cái, bây giờ vẫn chưa bình phục được.
Lời nói của Lịch Phi còn chưa dứt thì tiếng vỗ tay trong phòng như tiếng sấm dậy, những người công nhân này có lẽ không hiểu hàm ý mập mờ bên trong lời nói của Lịch Phi nhưng bọn họ biết rằng những kẻ ác giả cũng bị ác báo, do vậy từ trong nội tâm dâng lên sự cao hứng không thể che dấu được.
/2185
|