Ảnh hưởng đến chính sách cũng được, biến đổi cục diện chính trị cũng được, chỉ cần là ở chế độ hợp lý, chỉ cần không mất nguyên tắc công bằng, sẽ không cho dân chúng nhiều phản cảm lắm. Nhưng chế độ chính trị trong nước lại quyết định rất nhiều quy tắc vừa bất hợp lý, lại không rõ ràng, không đảm bảo được sự công chính là mọi người tham dự trò chơi dưới chế độ rõ ràng mà hợp lý. Dân chúng chẳng những không có quyền tham dự, thậm chí quyền hiểu rõ cũng không có, bởi vậy trong tình huống như vậy, thế lực gia tộc càng lớn mạnh, càng thâm hậu, thương tổn đến chế độ chính trị lại càng lớn.
Đồng dạng, đối với hình tượng của nhà nước lại càng bất lợi.
Nhà nước là cơ cấu quản lý, đồng thời lại là cơ cấu phục vụ, là đại biểu công bằng, một nhà nước chỉ quản lý mà không phục vụ, và không chấp hành công bằng, thì nhà nước đó mắc bệnh vô phương cứu chữa rồi..
Nhà nước cũng giống con người, không có ai trường sinh bất lão, cũng không có nhà nước nào mãi mãi không diệt vong. Khi một người mới mắc bệnh bên ngoài, có lẽ còn có khả năng trị liệu, nhưng khi bệnh nhập phế phủ, chỉ có một đường chết. Thầy thuốc có một câu là, thuốc không thể trị hết bệnh. Tương tự, nhà nước cũng là như thế. Qua nhiều thế hệ khai quốc Hoàng đế đều muốn thiên thu muôn đời, nhất thống giang sơn, đáng tiếc minh chứng thực tế của lịch sử vô tình, chỉ có thể là mộng tưởng
Trung Quốc từ thời Nam Bắc triều bắt đầu xuất hiện chế độ quý tộc (chế độ gia tộc đời đời làm quan), kéo dài đến mấy trăm năm sau, tới Đường triều liền tiêu vong. Mà Đường triều, là một triều đại cường thịnh nhất trong lịch sử Trung Quốc, vì sao? Chính là bởi vì chế độ quý tộc trên căn bản làm trở ngại con đường làm quan của học trò xuất thân nghèo khó, cái gọi là người ở địa vị cao đều là con ông cháu cha, người ở địa vị thấp đều là kẻ nghèo hèn. Chỉ cần xuất thân từ nhà quý tộc, chính là xuất thân cao quý, có thể kế thừa chức quan. Mà xuất thân từ học trò địa vị thấp, dù có cố gắng ra sao, cũng không hơn được cái xuất thân.
Chế độ bất công, sẽ làm cho toàn bộ xã hội không có quyết tâm vươn lên.
Bởi vậy chế độ khoa cử của Đường triều vô cùng hưng thịnh, mới đưa Đại Đường đẩy lên đỉnh cao.
Đồng dạng, ở thời đại Mãn Thanh, một người Mãn tộc, mặc kệ có biết chữ hay không, mặc kệ đọc sách hay không đọc sách, tới khi trưởng thành đều có thể lĩnh tiền đủ để nuôi sống gia đình, tương đương là ngồi mát ăn bát vàng, tương đương là lúc ấy cứ 100 người Hán phải phụng dưỡng một gã người Mãn. Mà một người Hán, sau mười năm gian khổ học tập thi lên tiến sĩ, cho dù có làm một Huyện lệnh., bỗng lộc đạt được cũng giống một người Mãn không học vấn không nghề nghiệp.
Chế độ bất công làm cho triều Mãn Thanh không có tài hoa văn nhân xuất thế.
Bản thân Hạ Tưởng xuất thân từ tầng lớp bình dân, biết rõ gian nan của dân chúng tầng thấp nhất. Hắn cũng đọc qua không ít lịch sử, biết trên thế giới không có chế độ thập toàn thập mỹ, cũng không có tầng lớp tội ác tày trời, hiện tại gia tộc thế lực lớn mạnh, thì cũng không khác so với tầng lớp quý tộc ở cổ đại, nếu gia tộc thế lực càng ngày càng lớn mạnh, sớm muộn gì sẽ dẫm vào vết xe đổ năm đó tầng lớp quý tộc đã gây trở ngại xã hội tiến bộ.
Thực ra tấm gương nhà Ân không xa, hậu thế của vài năm sau, con nhà giàu mới nổi và con nhà quan cũng nhanh chóng trở thành nghĩa xấu, ở dân gian lưu truyền, khiến cho vô số người căm phẫn, gần như tất cả dân chúng đều không có ấn tượng tốt với con nhà giàu mới nổi và con nhà quan. Quan dân đối lập, giàu nghèo đối lập, nảy sinh hàng loạt danh từ mới từ trước kia như so học thức so năng lực phát triển tới so bối cảnh so quan hệ đã biểu đạt phẫn nộ và bất đắc dĩ của dân chúng, bởi vậy dần dần phát triển thành tầng lớp đối lập.
Tầng lớp đối lập còn tốt, nếu dần dần dẫn đường họ, có lẽ còn có thể hóa giải. Nếu phát triển trở thành giai cấp đối lập, sẽ thành mâu thuẫn không thể hòa giải, sẽ thành tai hoạ ngầm cho xã hội.
Nói trắng ra là, bốn đại gia tộc kỳ thật chính là hình thức ban đầu của tai hoạ ngầm cho xã hội, chính là bắt đầu chủ nghĩa tư bản quyền quý - chủ nghĩa tư bản quyền quý là chỉ quyền lực và tư bản hợp mưu, chiếm đoạt và lũng đoạn tài sản xã hội, cắt đứt không phải quyền quý (nhất là chỉ nhiều công ty nhỏ và vừa, ở trong nước đặc biệt chỉ dân chúng bình thường) thông qua cần cù và trí tuệ, công bằng đạt được giàu có.
Hiện tại quy mô thế lực gia tộc mới thành lập qui mô, qua thời gian, tất nhiên sẽ càng ngày càng phát triển lớn mạnh, dù sao trong tay bọn họ có được quá nhiều thứ có thể điều phối tài nguyên xã hội. Cứ thế, thực lực của bọn họ càng ngày càng mạnh, dân chúng bình thường sẽ không cảm giác được công bằng, mất đi sự tin tưởng vào nhà nước.
Bởi vậy bất cứ chính trị gia nào có một tầm nhìn xa, chỉ cần còn có một sự chính trực ngay thẳng, sẽ muốn xã hội ổn định và hoà bình lâu dài, muốn nhà nước ổn định khỏe mạnh mà phát triển, tất nhiên sẽ áp chế thế lực gia tộc không để lớn mạnh thêm.
Như hoàn cảnh trong nước mà nói, sức mạnh của thế lực gia tộc hơn một nửa tập trung ở ngành nghề lũng đoạn. Ngành nghề lũng đoạn vốn chính là ngành sản xuất để cho dân chúng oán than nhất, nhưng lại là ngành sản xuất có lãi kếch sù dễ dàng sinh ra hủ bại. Thế lực gia tộc nếu theo quy luật thị trường mà ý tốt tham gia thị trường cạnh tranh còn đỡ một chút, nhưng hơn phân nửa thế lực gia tộc đều lựa chọn ngành sản xuất kiếm tiền nhanh nhất cũng dễ dàng nhất - lũng đoạn.
Hạ Tưởng biết rằng, hắn không có sức để thay đổi từ căn bản, nhưng nếu hắn đã tái sinh, lại có ưu thế mạng lưới quan hệ, lại có một chút dự kiến trước, hắn liền biết hắn phải làm cái gì, nên cố gắng theo phương hướng nào.
Tiêu diệt thế lực gia tộc là truyện nghìn lẻ một đêm, nếu hắn có thể vận dụng chính trị trí tuệ, có thể ở giữa chu toàn thế lực của gia tộc, có thể ước đoán giống Thủ tướng đang làm. Cuối cùng đạt tới một cân bằng giữa thế lực gia tộc và tầng lớp bình dân, chính là một việc công đức vô lượng.
Đương nhiên, nếu hắn có thể thành công mà trở thành người làm cầu nối thế lực của gia tộc, hắn có thể không bị thất bại ở bên trong đấu tranh chính trị sau này
Hạ Tưởng nếu lựa chọn một con đường không giống bình thường, là đường bằng phẳng cũng tốt, là xiếc đi dây cũng tốt, dù sao hắn phải làm việc nghĩa không được chùn bước mà đi, phía trước có cái gì khó khăn hiểm trở tạm thời mặc kệ, lúc này còn có trạm kiểm soát thứ nhất phải vượt qua, chính là Ngô Tài Dương.
Hạ Tưởng đón ánh mắt nghi ngờ và có chút khinh thường của Ngô Tài Dương, hắn chậm rãi bình tĩnh, thong thả nói:
- Tôi tuy chỉ là một người xuất thân bình dân, không có gì để dựa, có thể đi tới hôm nay, dựa vào đối xử chân thành với mọi người, làm việc thì suy xét thay người khác, không theo đuổi ích lợi phiến diện. Từ sau khi tiếp xúc với thế lực gia tộc, tôi cũng từng nghĩ tới nếu dựa vào thế lực gia tộc, chắc chắn có thể vì bản thân kiếm được nhiều ích lợi, thăng quan phát tài không là vấn đề gì cả...
- Nhưng vấn đề là, mỗi người đối nhân xử thế đều có một điểm mấu chốt, tôi cũng có điểm mấu chốt và nguyên tắc của mình!
Hạ Tưởng nói một câu rất có khí phách.
Ngô Tài Dương khinh miệt mà mỉm cười:
- Nguyên tắc? Đứng trước ích lợi, vấn đề nguyên tắc không chịu nổi một kích.
- Bộ trưởng Ngô nói đúng, nguyên tắc dù lớn, cũng không hơn được ích lợi.
Hạ Tưởng bất ngờ mà lập tức hạ thấp thái độ, ha hả cười
- Tôi đã từng phân tích qua nếu Ngô gia bắt vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy sẽ có cục diện gì, kết quả nghĩ tới nghĩ lui lại phát hiện không thể thực hiện được, bởi vì Ngô gia lấy không được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy!
Một lời vừa ra khỏi miệng, Ngô Tài Dương, Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu đều không hẹn mà cùng giật mình kinh hãi.
Ngô Tài Dương hừ một tiếng:
- Ăn nói lung tung!"
Lý Ngôn Hoằng cũng là bất bình nói:
- Hạ Tưởng, lời của cậu quá duy tâm rồi.
Cao Tấn Chu cũng tức giận:
- Hạ Tưởng, bộ trưởng Ngô có ý tốt muốn cùng cậu nói chuyện, cậu phải cư xử thận trọng.
Nói thật, ba người cùng nhau tức giận, quả thật mang đến cho Hạ Tưởng áp lực uy nghiêm không hiểu nổi, hắn lần đầu tiên cảm nhận được một loại cảm xúc khôn kể, dường như không muốn biện bạch gì, chỉ muốn cướp đường mà chạy.
Nhưng hắn lại biết, hôm nay là một cửa ải trọng yếu, qua hay không qua, đều phải dũng cảm đối mặt, không thể lùi bước. Một khi lùi bước, có khả năng không còn dũng khí mặt đối mặt mà so chiêu với Ngô Tài Dương.
Ngô Tài Dương dù sao cũng là đường đường Ủy viên bộ Chính trị, là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương. Đồng thời, ông lại là ba của Liên Nhược Hạm.
- Mỗi người đều có nguyên tắc và điểm mấu chốt, đồng dạng, một nhà nước cũng có nguyên tắc và điểm mấu chốt.
Hạ Tưởng biết, có lẽ lời hắn nói ra cũng không chắc có thể thuyết phục Ngô Tài Dương, nhưng hắn cũng phải nói ra lý do, giải thích cho Ngô Tài Dương. Hai thân phận của Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương và là ba của Liên Nhược Hạm, hắn phải tôn trọng.
- Ngô gia tại tỉnh Yến thế lực đã đủ lớn, còn muốn bắt Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, không đề cập tới Khâu gia, Mai gia và Phó gia sẽ phản đối, lãnh đạo trung ương cũng sẽ có người không đồng ý. Tỉnh Yến là tỉnh của nhà nước, không phải của Ngô gia.
Phàm là người ngồi vào địa vị cao đều có một tính chung, chính là tự cho mình quá cao, cho rằng mọi việc đều ở trong lòng bàn tay, cảm giác nắm quyền chính là tự cao tự đại, nhất là Ngô Tài Dương là một đường chém giết từ địa phương đi đến thủ đô, tự nhận quản lý miệng tuyên truyền của thiên hạ, lại có thế lực gia tộc hùng hậu, mọi chuyện đều có thể bày mưu nghĩ kế, nghĩ đến liền làm được.
Nhất là Ngô gia gần đây tại tỉnh Yến bố cục thuận buồm xuôi gió, tâm trạng muốn bắt vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy của ông vô cùng bức thiết, nên sẽ không đem lời Hạ Tưởng nói để ở trong lòng.
Hạ Tưởng tuy là Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã thành phố Yến, có tư cách gì mà khoa tay múa chân quốc gia đại sự? Lại dựa vào cái gì cho rằng trung ương sẽ có người phản đối Ngô gia bắt Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy? Một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, ngay cả khí phách đứng đầu một tỉnh hiệu lệnh toàn tỉnh còn không có, lại dám đoán lung tung tâm tư của lãnh đạo trung ương, thật sự là cực kỳ buồn cười.
- Suy đoán của cậu không hợp lý, cũng không thành lập.
Ngô Tài Dương trực tiếp phủ quyết lời giải thích của Hạ Tưởng
- Cậu và Khâu gia âm thầm đạt thành giao dịch gì tôi mặc kệ, nhưng có một chút mời cậu nhớ kỹ, Ngô gia nhất định sẽ bắt vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nếu ở trong quá trình vận tác không cẩn thận làm ảnh hưởng tiền đồ của cậu, cũng đừng trách tôi không cho cậu cơ hội.
Trong lòng Ngô Tài Dương nghĩ, nếu không phải nể mặt Liên Nhược Hạm, ông mới chẳng thèm lôi thôi với Hạ Tưởng, mà sẽ trực tiếp đuổi đi cho xong chuyện. Một Bí thư Quận ủy, là không đáng để vào mắt. Tuy rằng cũng nghe Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu nói, cảm thấy Hạ Tưởng là một điểm tựa không tồi, nhưng Ngô gia mưu cục từ trước đến nay thích từ trên xuống dưới, thích lớn mà rộng rãi, không có Hạ Tưởng làm điểm tựa cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Ngô Tài Dương sở dĩ đồng ý cho Hạ Tưởngmột cơ hội, là cảm thấy Hạ Tưởng làm người đàn ông duy nhất của Liên Nhược Hạm, nếu đi hướng đối lập với Ngô gia, đến lúc có việc, Liên Nhược Hạm giận dữ trở mặt, cũng là một chuyện phiền toái. Lại nhìn thấy Liên Hạ, cũng làm ông cảm động, nhưng Liên Nhược Hạm đối với ông lạnh lùng, Liên Hạ đối với ông cũng là hờ hững, khiến ông cũng hiểu được nên cải thiện một chút quan hệ với Liên Nhược Hạm.
Xuất phát từ hai phương diện một công một tư suy xét, lại có Ngô Tài Giang và Cao Tấn Chu đều đánh giá rất cao Hạ Tưởng, khiến cho Ngô Tài Dương cũng luyến tiếc người tài. Không nghĩ tới, ông đã tự hạ mình mời Hạ Tưởng đến, Hạ Tưởng chẳng những không nể tình, còn dõng dạc mà lên lớp chính trị cho ông, Ngô Tài Dương rốt cục nổi giận. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Từ trong cảm nhận Ngô Tài Dương trực tiếp qui Hạ Tưởng tới mặt đối lập, thấy Hạ Tưởng không thức thời vụ và bàn chuyện viển vông là vô cùng phản cảm, lập tức đứng lên, trực tiếp liền hạ lệnh trục khách:
- Đường là chính cậu đi, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ! Mời cậu chuyển cáo Khâu Nhân Lễ và Mai Thái Bình, lưu lại một đường, sau dễ nhìn nhau.
Đúng là giọng điệu hống hách, Hạ Tưởng thở dài trong lòng, Ngô Tài Dương có chỗ hơn người, cũng có bản lĩnh ngạo mạn, nhưng Ngô Tài Dương là quá kiêu ngạo, hắn vẫn kiên trì cách nhìn của mình, hơn nữa cho rằng lần này Ngô Tài Dương thật sự nhìn lầm tình thế rồi.
Cũng nên để Ngô Tài Dương vấp phải trắc trở, nếu không ông còn nghĩ rằng thế lực gia tộc có thể hoàn toàn biến đổi được cục diện chính trị. Chớ quên, thế lực gia tộc chỉ đại biểu ích lợi một số ít người, có thể cho phép tồn tại, nhưng tuyệt đối không cho phép muốn làm gì thì làm.
- Tôi tặng cậu một câu, Hạ Tưởng.
Ngô Tài Dương gằn từng tiếng nói.
- Làm tốt vị trí của mình, mới có khả năng đi được xa hơn.
Hạ Tưởng thấy Ngô Tài Dương đuổi khách, tự nhiên sẽ không muốn ở lại, cũng đứng dậy, gật đầu nói:
- Bộ trưởng Ngô dạy bảo, tôi sẽ ghi tạc trong lòng. Nhưng tôi tự dặn mình là - quân tử chi đạo, ích như đi xa tất tự nhĩ, ích như đăng cao tất tự ti.(đạo quân tử, chính là đi đường dài mới thấy mình ngắn ngủi, leo núi cao mới thấy mình nhỏ bé)
Thơ Đỗ Phủ - hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu (leo lên đỉnh núi Thái Sơn nhìn xuống thì tất cả những ngọn núi phía dưới đều trở thành ngọn núi nhỏ) - dường như rất có khí khái, kỳ thật không phải là độ cao nhân cách đạt tới mức nhìn thấy tất cả những ngọn núi đều nhỏ bé, mà là độ cao địa lý đã đạt tới như vậy. Nhưng đăng cao tất tự ti đạo trung dung, mới là kế lâu dài, thân ở địa vị cao, thời gian tự răn mình không đủ, biết một người thân ở địa vị cao đều không phải là tự thân mà có, mà là dân chúng ủng hộ. Đã không có dân chúng kính yêu, làm sao có thể nhìn thấy phong cảnh vô hạn khi ở trên đỉnh cao?
Chỉ tiếc, tuyệt đại đa số người sau khi lên cao, liền cảm thấy có được thiên hạ trong tay. Kỳ thật đứng càng cao nhìn càng xa là không giả, nhưng phải biết rằng, chỗ cao thường lạnh, hơn nữa người ở chỗ cao, nơi chốn vách núi, một khi không cẩn thận thì sẽ tan xương nát thịt.
Ngô Tài Dương nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Hạ Tưởng, trên mặt tức giận chợt lóe qua, vung tay lên:
- Xin cứ tự nhiên.
Hạ Tưởng bị Ngô Tài Dương trực tiếp đuổi đi, không ngờ còn có thể cười được, ha hả cười:
- Cảm ơn hạt dưa và đậu phộng của bộ trưởng Ngô, quả thật ăn rất ngon.
Lại nhìn về phía Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu gật gật đầu.
- Vừa rồi đã quên nói, Bí thư Lý, Phó chủ tịch tỉnh Cao, chức mừng năm mới!
Cao Tấn Chu đưa Hạ Tưởng đi vào trong sân, vẻ mặt oán giận:
- Tiểu Hạ, cơ hội tốt như vậy cậu không nắm lấy, Khâu gia có thể hứa cho cậu ưu đãi gì? Chớ quên quan hệ giữa cậu và Nhược Hạm!
Hạ Tưởng cảm thán nói:
- Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri giả vị ngã hà cầu? (Người hiểu lòng ta cho rằng trong lòng ta có buồn phiền, người không hiểu lòng ta cho rằng ta có đòi hỏi gì?) Phó chủ tịch tỉnh Cao, tôi cũng vì tốt cho Ngô gia mới để Khâu gia đi tranh ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nếu Ngô gia đi tranh, sẽ khiến cho khắp nơi phản cảm. Hiện tại không phải thời đại một nhà độc quyền, ý của bộ trưởng Ngô tất nhiên không tồi, nhưng cũng không thực tế...
Cao Tấn Chu thấy Hạ Tưởng còn kiên trì ý riêng, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thôi đi, tôi cũng không muốn thuyết phục cậu. Cậu nhất định phải hiểu một điểm, lần này bộ trưởng Ngô là làm thật, nếu cậu cản đường ông ấy, chẳng may chọc giận ông... Đừng làm một số việc không đáng mà hủy tiền đồ chính mình.
- Cảm ơn Phó chủ tịch Cao nhắc nhở, lòng tôi ghi nhớ.
Cáo biệt Cao Tấn Chu, Hạ Tưởng đi ra cửa chính, quay đầu nhìn lại ba chữ to theo phong cách cổ xưa "Tàng Chuyết Trang", trong lòng bất giác buồn cười. Hiện tại là lúc đường làm quan rộng mở của Ngô Tài Dương, lời nói cử chỉ bộc lộ tài năng, làm sao giấu được cái gì? Đứng trước ích lợi, ai có thể thật sự làm ẩn giấu được, đó mới là cao nhân chân chính.
Ẩn giấu? Nói dễ hơn làm!
Đáng tiếc chính là, hiểu rõ thế sự đều từ học vấn, đứng trước ích lợi trọng đại đều dễ dàng mất đi cân bằng, đứng trước quyền lực, lòng người đều dễ dàng sai lệch.
Hạ Tưởng nhìn đồng hồ, còn có thể trở về kịp ăn cơm chiều, liền lái xe về nhà. Đi đến nửa đường, điện thoại lại vang, là một dãy số xa lạ.
Hạ Tưởng tâm tình không tốt lắm, nhìn dãy số không có một chút ấn tượng, liền đưa điện thoại di động ném tới ghế phụ, không thèm bắt máy. Không ngờ di động vẫn kêu không ngừng, là kiểu gọi bằng được thì thôi, hắn đành phải tiếp nghe, tức giận mà nói một câu:
- Ai mà gọi liên tục thế? Đang lái xe, không có tiện để nghe.
- Cơn tức không nhỏ, bực mình ai vậy?
Trong điện thoại truyền đến tiếng của Tiền Cẩm Tùng.
- Điện thoại của tôi cũng không có tiện nghe sao?
Hạ Tưởng lại vui vẻ, tất cả mọi chuyện nói đi nói lại đều là bởi vì vấn đề ghế trống sau khi Tiền Cẩm Tùng rời chức, hiện tại lại tốt, đương sự đã xuất hiện, hắn còn không muốn nhận điện thoại, thật là có chút tức đến choáng rồi
- Không có, không có, vừa rồi ở trên đường bị một chiếc xe đụng một chút, khiến cho tôi nổi nóng.
Hạ Tưởng tùy tiện biên một lý do.
- Chúc mừng năm mới Trưởng ban thư ký, có tinh thần chỉ thị gì cho tôi vậy?
- Năm mới, đừng giở giọng.
Thái độ Tiền Cẩm Tùng cũng không tệ lắm, đương nhiên, ông luôn có thái độ không tồi với Hạ Tưởng.
- Nghe nói cậu ở thủ đô? Vừa lúc buổi chiều không có việc gì, đến chỗ tôi, tôi có lời muốn nói với cậu.
Hạ Tưởng sớm đã có ý nhân cơ hội ngồi xuống cùng Tiền Cẩm Tùng, vào lúc mừng năm mới, dễ liên lạc cảm tình, cũng dễ nói những chuyện không tiện nói so với bình thường, dù sao là năm mới, tất cả mọi người đều vội, có thể mượn cơ hội đến cùng nhau, khẳng định đều là bằng hữu quan hệ không tồi.
Người bình thường, vào lúc mừng năm mới còn lâu mới quan tâm.
- Được, ông nói địa điểm ở đâu, tôi sẽ đến.
Hạ Tưởng sảng khoái mà đồng ý luôn.
Đi tới chỗ mà Tiền Cẩm Tùng bảo, trời đã tối. Hạ Tưởng gọi điện thoại nói cho Liên Nhược Hạm là không trở về ăn cơm, bởi vì chỗ Tiền Cẩm Tùng hẹn hắn là một khách sạn.
Tên khách sạn rất kỳ quái, tên là Khoa Khẩu (nói ngoa), vừa nghe đến làm cho người ta không biết là cảm giác gì, tuy nhiên Hạ Tưởng đoán chỉ sợ là khách sạn có đồ ăn vô cùng ngon, sau khi mỗi người ăn xong đều khen không dứt miệng, cho nên mới kêu nói ngoa.
Tới phòng, Tiền Cẩm Tùng chờ đã lâu.
Hạ Tưởng khách khí vài câu, dù sao Tiền Cẩm Tùng là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, để Trưởng ban thư ký chờ, hắn cũng phải tỏ vẻ đủ khiêm tốn.
Tiền Cẩm Tùng lại không khách sáo gì với Hạ Tưởng, sau khi ngồi vào chỗ của mình, nói thẳng tới việc chính luôn:
- Năm sau tôi sẽ được điều đi...
Hạ Tưởng không có biểu hiện ra kinh ngạc mà Tiền Cẩm Tùng mong chờ, khiến cho Tiền Cẩm Tùng hơi hơi buồn bực, chẳng lẽ Hạ Tưởng đã biết tin tức mình phải đi?
Hạ Tưởng lại nói:
- Tôi đã đoán được, nhưng không biết Trưởng ban thư ký sẽ đi nơi nào thăng chức?
Tiền Cẩm Tùng ha hả cười:
- Tỉnh Lĩnh Nam.
- Chúc mừng ông!
Hạ Tưởng lập tức đoán được ý Tiền Cẩm Tùng, cũng không nói ra, chỉ tiếp tục đặt câu hỏi.
- Làm phó bí thư hay là thường vụ phó?
Đồng dạng, đối với hình tượng của nhà nước lại càng bất lợi.
Nhà nước là cơ cấu quản lý, đồng thời lại là cơ cấu phục vụ, là đại biểu công bằng, một nhà nước chỉ quản lý mà không phục vụ, và không chấp hành công bằng, thì nhà nước đó mắc bệnh vô phương cứu chữa rồi..
Nhà nước cũng giống con người, không có ai trường sinh bất lão, cũng không có nhà nước nào mãi mãi không diệt vong. Khi một người mới mắc bệnh bên ngoài, có lẽ còn có khả năng trị liệu, nhưng khi bệnh nhập phế phủ, chỉ có một đường chết. Thầy thuốc có một câu là, thuốc không thể trị hết bệnh. Tương tự, nhà nước cũng là như thế. Qua nhiều thế hệ khai quốc Hoàng đế đều muốn thiên thu muôn đời, nhất thống giang sơn, đáng tiếc minh chứng thực tế của lịch sử vô tình, chỉ có thể là mộng tưởng
Trung Quốc từ thời Nam Bắc triều bắt đầu xuất hiện chế độ quý tộc (chế độ gia tộc đời đời làm quan), kéo dài đến mấy trăm năm sau, tới Đường triều liền tiêu vong. Mà Đường triều, là một triều đại cường thịnh nhất trong lịch sử Trung Quốc, vì sao? Chính là bởi vì chế độ quý tộc trên căn bản làm trở ngại con đường làm quan của học trò xuất thân nghèo khó, cái gọi là người ở địa vị cao đều là con ông cháu cha, người ở địa vị thấp đều là kẻ nghèo hèn. Chỉ cần xuất thân từ nhà quý tộc, chính là xuất thân cao quý, có thể kế thừa chức quan. Mà xuất thân từ học trò địa vị thấp, dù có cố gắng ra sao, cũng không hơn được cái xuất thân.
Chế độ bất công, sẽ làm cho toàn bộ xã hội không có quyết tâm vươn lên.
Bởi vậy chế độ khoa cử của Đường triều vô cùng hưng thịnh, mới đưa Đại Đường đẩy lên đỉnh cao.
Đồng dạng, ở thời đại Mãn Thanh, một người Mãn tộc, mặc kệ có biết chữ hay không, mặc kệ đọc sách hay không đọc sách, tới khi trưởng thành đều có thể lĩnh tiền đủ để nuôi sống gia đình, tương đương là ngồi mát ăn bát vàng, tương đương là lúc ấy cứ 100 người Hán phải phụng dưỡng một gã người Mãn. Mà một người Hán, sau mười năm gian khổ học tập thi lên tiến sĩ, cho dù có làm một Huyện lệnh., bỗng lộc đạt được cũng giống một người Mãn không học vấn không nghề nghiệp.
Chế độ bất công làm cho triều Mãn Thanh không có tài hoa văn nhân xuất thế.
Bản thân Hạ Tưởng xuất thân từ tầng lớp bình dân, biết rõ gian nan của dân chúng tầng thấp nhất. Hắn cũng đọc qua không ít lịch sử, biết trên thế giới không có chế độ thập toàn thập mỹ, cũng không có tầng lớp tội ác tày trời, hiện tại gia tộc thế lực lớn mạnh, thì cũng không khác so với tầng lớp quý tộc ở cổ đại, nếu gia tộc thế lực càng ngày càng lớn mạnh, sớm muộn gì sẽ dẫm vào vết xe đổ năm đó tầng lớp quý tộc đã gây trở ngại xã hội tiến bộ.
Thực ra tấm gương nhà Ân không xa, hậu thế của vài năm sau, con nhà giàu mới nổi và con nhà quan cũng nhanh chóng trở thành nghĩa xấu, ở dân gian lưu truyền, khiến cho vô số người căm phẫn, gần như tất cả dân chúng đều không có ấn tượng tốt với con nhà giàu mới nổi và con nhà quan. Quan dân đối lập, giàu nghèo đối lập, nảy sinh hàng loạt danh từ mới từ trước kia như so học thức so năng lực phát triển tới so bối cảnh so quan hệ đã biểu đạt phẫn nộ và bất đắc dĩ của dân chúng, bởi vậy dần dần phát triển thành tầng lớp đối lập.
Tầng lớp đối lập còn tốt, nếu dần dần dẫn đường họ, có lẽ còn có thể hóa giải. Nếu phát triển trở thành giai cấp đối lập, sẽ thành mâu thuẫn không thể hòa giải, sẽ thành tai hoạ ngầm cho xã hội.
Nói trắng ra là, bốn đại gia tộc kỳ thật chính là hình thức ban đầu của tai hoạ ngầm cho xã hội, chính là bắt đầu chủ nghĩa tư bản quyền quý - chủ nghĩa tư bản quyền quý là chỉ quyền lực và tư bản hợp mưu, chiếm đoạt và lũng đoạn tài sản xã hội, cắt đứt không phải quyền quý (nhất là chỉ nhiều công ty nhỏ và vừa, ở trong nước đặc biệt chỉ dân chúng bình thường) thông qua cần cù và trí tuệ, công bằng đạt được giàu có.
Hiện tại quy mô thế lực gia tộc mới thành lập qui mô, qua thời gian, tất nhiên sẽ càng ngày càng phát triển lớn mạnh, dù sao trong tay bọn họ có được quá nhiều thứ có thể điều phối tài nguyên xã hội. Cứ thế, thực lực của bọn họ càng ngày càng mạnh, dân chúng bình thường sẽ không cảm giác được công bằng, mất đi sự tin tưởng vào nhà nước.
Bởi vậy bất cứ chính trị gia nào có một tầm nhìn xa, chỉ cần còn có một sự chính trực ngay thẳng, sẽ muốn xã hội ổn định và hoà bình lâu dài, muốn nhà nước ổn định khỏe mạnh mà phát triển, tất nhiên sẽ áp chế thế lực gia tộc không để lớn mạnh thêm.
Như hoàn cảnh trong nước mà nói, sức mạnh của thế lực gia tộc hơn một nửa tập trung ở ngành nghề lũng đoạn. Ngành nghề lũng đoạn vốn chính là ngành sản xuất để cho dân chúng oán than nhất, nhưng lại là ngành sản xuất có lãi kếch sù dễ dàng sinh ra hủ bại. Thế lực gia tộc nếu theo quy luật thị trường mà ý tốt tham gia thị trường cạnh tranh còn đỡ một chút, nhưng hơn phân nửa thế lực gia tộc đều lựa chọn ngành sản xuất kiếm tiền nhanh nhất cũng dễ dàng nhất - lũng đoạn.
Hạ Tưởng biết rằng, hắn không có sức để thay đổi từ căn bản, nhưng nếu hắn đã tái sinh, lại có ưu thế mạng lưới quan hệ, lại có một chút dự kiến trước, hắn liền biết hắn phải làm cái gì, nên cố gắng theo phương hướng nào.
Tiêu diệt thế lực gia tộc là truyện nghìn lẻ một đêm, nếu hắn có thể vận dụng chính trị trí tuệ, có thể ở giữa chu toàn thế lực của gia tộc, có thể ước đoán giống Thủ tướng đang làm. Cuối cùng đạt tới một cân bằng giữa thế lực gia tộc và tầng lớp bình dân, chính là một việc công đức vô lượng.
Đương nhiên, nếu hắn có thể thành công mà trở thành người làm cầu nối thế lực của gia tộc, hắn có thể không bị thất bại ở bên trong đấu tranh chính trị sau này
Hạ Tưởng nếu lựa chọn một con đường không giống bình thường, là đường bằng phẳng cũng tốt, là xiếc đi dây cũng tốt, dù sao hắn phải làm việc nghĩa không được chùn bước mà đi, phía trước có cái gì khó khăn hiểm trở tạm thời mặc kệ, lúc này còn có trạm kiểm soát thứ nhất phải vượt qua, chính là Ngô Tài Dương.
Hạ Tưởng đón ánh mắt nghi ngờ và có chút khinh thường của Ngô Tài Dương, hắn chậm rãi bình tĩnh, thong thả nói:
- Tôi tuy chỉ là một người xuất thân bình dân, không có gì để dựa, có thể đi tới hôm nay, dựa vào đối xử chân thành với mọi người, làm việc thì suy xét thay người khác, không theo đuổi ích lợi phiến diện. Từ sau khi tiếp xúc với thế lực gia tộc, tôi cũng từng nghĩ tới nếu dựa vào thế lực gia tộc, chắc chắn có thể vì bản thân kiếm được nhiều ích lợi, thăng quan phát tài không là vấn đề gì cả...
- Nhưng vấn đề là, mỗi người đối nhân xử thế đều có một điểm mấu chốt, tôi cũng có điểm mấu chốt và nguyên tắc của mình!
Hạ Tưởng nói một câu rất có khí phách.
Ngô Tài Dương khinh miệt mà mỉm cười:
- Nguyên tắc? Đứng trước ích lợi, vấn đề nguyên tắc không chịu nổi một kích.
- Bộ trưởng Ngô nói đúng, nguyên tắc dù lớn, cũng không hơn được ích lợi.
Hạ Tưởng bất ngờ mà lập tức hạ thấp thái độ, ha hả cười
- Tôi đã từng phân tích qua nếu Ngô gia bắt vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy sẽ có cục diện gì, kết quả nghĩ tới nghĩ lui lại phát hiện không thể thực hiện được, bởi vì Ngô gia lấy không được vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy!
Một lời vừa ra khỏi miệng, Ngô Tài Dương, Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu đều không hẹn mà cùng giật mình kinh hãi.
Ngô Tài Dương hừ một tiếng:
- Ăn nói lung tung!"
Lý Ngôn Hoằng cũng là bất bình nói:
- Hạ Tưởng, lời của cậu quá duy tâm rồi.
Cao Tấn Chu cũng tức giận:
- Hạ Tưởng, bộ trưởng Ngô có ý tốt muốn cùng cậu nói chuyện, cậu phải cư xử thận trọng.
Nói thật, ba người cùng nhau tức giận, quả thật mang đến cho Hạ Tưởng áp lực uy nghiêm không hiểu nổi, hắn lần đầu tiên cảm nhận được một loại cảm xúc khôn kể, dường như không muốn biện bạch gì, chỉ muốn cướp đường mà chạy.
Nhưng hắn lại biết, hôm nay là một cửa ải trọng yếu, qua hay không qua, đều phải dũng cảm đối mặt, không thể lùi bước. Một khi lùi bước, có khả năng không còn dũng khí mặt đối mặt mà so chiêu với Ngô Tài Dương.
Ngô Tài Dương dù sao cũng là đường đường Ủy viên bộ Chính trị, là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương. Đồng thời, ông lại là ba của Liên Nhược Hạm.
- Mỗi người đều có nguyên tắc và điểm mấu chốt, đồng dạng, một nhà nước cũng có nguyên tắc và điểm mấu chốt.
Hạ Tưởng biết, có lẽ lời hắn nói ra cũng không chắc có thể thuyết phục Ngô Tài Dương, nhưng hắn cũng phải nói ra lý do, giải thích cho Ngô Tài Dương. Hai thân phận của Ngô Tài Dương là Trưởng ban Tuyên giáo Trung ương và là ba của Liên Nhược Hạm, hắn phải tôn trọng.
- Ngô gia tại tỉnh Yến thế lực đã đủ lớn, còn muốn bắt Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, không đề cập tới Khâu gia, Mai gia và Phó gia sẽ phản đối, lãnh đạo trung ương cũng sẽ có người không đồng ý. Tỉnh Yến là tỉnh của nhà nước, không phải của Ngô gia.
Phàm là người ngồi vào địa vị cao đều có một tính chung, chính là tự cho mình quá cao, cho rằng mọi việc đều ở trong lòng bàn tay, cảm giác nắm quyền chính là tự cao tự đại, nhất là Ngô Tài Dương là một đường chém giết từ địa phương đi đến thủ đô, tự nhận quản lý miệng tuyên truyền của thiên hạ, lại có thế lực gia tộc hùng hậu, mọi chuyện đều có thể bày mưu nghĩ kế, nghĩ đến liền làm được.
Nhất là Ngô gia gần đây tại tỉnh Yến bố cục thuận buồm xuôi gió, tâm trạng muốn bắt vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy của ông vô cùng bức thiết, nên sẽ không đem lời Hạ Tưởng nói để ở trong lòng.
Hạ Tưởng tuy là Bí thư Quận ủy quận Hạ Mã thành phố Yến, có tư cách gì mà khoa tay múa chân quốc gia đại sự? Lại dựa vào cái gì cho rằng trung ương sẽ có người phản đối Ngô gia bắt Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy? Một cán bộ cấp Phó giám đốc sở, ngay cả khí phách đứng đầu một tỉnh hiệu lệnh toàn tỉnh còn không có, lại dám đoán lung tung tâm tư của lãnh đạo trung ương, thật sự là cực kỳ buồn cười.
- Suy đoán của cậu không hợp lý, cũng không thành lập.
Ngô Tài Dương trực tiếp phủ quyết lời giải thích của Hạ Tưởng
- Cậu và Khâu gia âm thầm đạt thành giao dịch gì tôi mặc kệ, nhưng có một chút mời cậu nhớ kỹ, Ngô gia nhất định sẽ bắt vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nếu ở trong quá trình vận tác không cẩn thận làm ảnh hưởng tiền đồ của cậu, cũng đừng trách tôi không cho cậu cơ hội.
Trong lòng Ngô Tài Dương nghĩ, nếu không phải nể mặt Liên Nhược Hạm, ông mới chẳng thèm lôi thôi với Hạ Tưởng, mà sẽ trực tiếp đuổi đi cho xong chuyện. Một Bí thư Quận ủy, là không đáng để vào mắt. Tuy rằng cũng nghe Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu nói, cảm thấy Hạ Tưởng là một điểm tựa không tồi, nhưng Ngô gia mưu cục từ trước đến nay thích từ trên xuống dưới, thích lớn mà rộng rãi, không có Hạ Tưởng làm điểm tựa cũng không có ảnh hưởng quá lớn.
Ngô Tài Dương sở dĩ đồng ý cho Hạ Tưởngmột cơ hội, là cảm thấy Hạ Tưởng làm người đàn ông duy nhất của Liên Nhược Hạm, nếu đi hướng đối lập với Ngô gia, đến lúc có việc, Liên Nhược Hạm giận dữ trở mặt, cũng là một chuyện phiền toái. Lại nhìn thấy Liên Hạ, cũng làm ông cảm động, nhưng Liên Nhược Hạm đối với ông lạnh lùng, Liên Hạ đối với ông cũng là hờ hững, khiến ông cũng hiểu được nên cải thiện một chút quan hệ với Liên Nhược Hạm.
Xuất phát từ hai phương diện một công một tư suy xét, lại có Ngô Tài Giang và Cao Tấn Chu đều đánh giá rất cao Hạ Tưởng, khiến cho Ngô Tài Dương cũng luyến tiếc người tài. Không nghĩ tới, ông đã tự hạ mình mời Hạ Tưởng đến, Hạ Tưởng chẳng những không nể tình, còn dõng dạc mà lên lớp chính trị cho ông, Ngô Tài Dương rốt cục nổi giận. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Từ trong cảm nhận Ngô Tài Dương trực tiếp qui Hạ Tưởng tới mặt đối lập, thấy Hạ Tưởng không thức thời vụ và bàn chuyện viển vông là vô cùng phản cảm, lập tức đứng lên, trực tiếp liền hạ lệnh trục khách:
- Đường là chính cậu đi, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ! Mời cậu chuyển cáo Khâu Nhân Lễ và Mai Thái Bình, lưu lại một đường, sau dễ nhìn nhau.
Đúng là giọng điệu hống hách, Hạ Tưởng thở dài trong lòng, Ngô Tài Dương có chỗ hơn người, cũng có bản lĩnh ngạo mạn, nhưng Ngô Tài Dương là quá kiêu ngạo, hắn vẫn kiên trì cách nhìn của mình, hơn nữa cho rằng lần này Ngô Tài Dương thật sự nhìn lầm tình thế rồi.
Cũng nên để Ngô Tài Dương vấp phải trắc trở, nếu không ông còn nghĩ rằng thế lực gia tộc có thể hoàn toàn biến đổi được cục diện chính trị. Chớ quên, thế lực gia tộc chỉ đại biểu ích lợi một số ít người, có thể cho phép tồn tại, nhưng tuyệt đối không cho phép muốn làm gì thì làm.
- Tôi tặng cậu một câu, Hạ Tưởng.
Ngô Tài Dương gằn từng tiếng nói.
- Làm tốt vị trí của mình, mới có khả năng đi được xa hơn.
Hạ Tưởng thấy Ngô Tài Dương đuổi khách, tự nhiên sẽ không muốn ở lại, cũng đứng dậy, gật đầu nói:
- Bộ trưởng Ngô dạy bảo, tôi sẽ ghi tạc trong lòng. Nhưng tôi tự dặn mình là - quân tử chi đạo, ích như đi xa tất tự nhĩ, ích như đăng cao tất tự ti.(đạo quân tử, chính là đi đường dài mới thấy mình ngắn ngủi, leo núi cao mới thấy mình nhỏ bé)
Thơ Đỗ Phủ - hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu (leo lên đỉnh núi Thái Sơn nhìn xuống thì tất cả những ngọn núi phía dưới đều trở thành ngọn núi nhỏ) - dường như rất có khí khái, kỳ thật không phải là độ cao nhân cách đạt tới mức nhìn thấy tất cả những ngọn núi đều nhỏ bé, mà là độ cao địa lý đã đạt tới như vậy. Nhưng đăng cao tất tự ti đạo trung dung, mới là kế lâu dài, thân ở địa vị cao, thời gian tự răn mình không đủ, biết một người thân ở địa vị cao đều không phải là tự thân mà có, mà là dân chúng ủng hộ. Đã không có dân chúng kính yêu, làm sao có thể nhìn thấy phong cảnh vô hạn khi ở trên đỉnh cao?
Chỉ tiếc, tuyệt đại đa số người sau khi lên cao, liền cảm thấy có được thiên hạ trong tay. Kỳ thật đứng càng cao nhìn càng xa là không giả, nhưng phải biết rằng, chỗ cao thường lạnh, hơn nữa người ở chỗ cao, nơi chốn vách núi, một khi không cẩn thận thì sẽ tan xương nát thịt.
Ngô Tài Dương nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Hạ Tưởng, trên mặt tức giận chợt lóe qua, vung tay lên:
- Xin cứ tự nhiên.
Hạ Tưởng bị Ngô Tài Dương trực tiếp đuổi đi, không ngờ còn có thể cười được, ha hả cười:
- Cảm ơn hạt dưa và đậu phộng của bộ trưởng Ngô, quả thật ăn rất ngon.
Lại nhìn về phía Lý Ngôn Hoằng và Cao Tấn Chu gật gật đầu.
- Vừa rồi đã quên nói, Bí thư Lý, Phó chủ tịch tỉnh Cao, chức mừng năm mới!
Cao Tấn Chu đưa Hạ Tưởng đi vào trong sân, vẻ mặt oán giận:
- Tiểu Hạ, cơ hội tốt như vậy cậu không nắm lấy, Khâu gia có thể hứa cho cậu ưu đãi gì? Chớ quên quan hệ giữa cậu và Nhược Hạm!
Hạ Tưởng cảm thán nói:
- Tri ngã giả vị ngã tâm ưu, bất tri giả vị ngã hà cầu? (Người hiểu lòng ta cho rằng trong lòng ta có buồn phiền, người không hiểu lòng ta cho rằng ta có đòi hỏi gì?) Phó chủ tịch tỉnh Cao, tôi cũng vì tốt cho Ngô gia mới để Khâu gia đi tranh ngai vàng Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nếu Ngô gia đi tranh, sẽ khiến cho khắp nơi phản cảm. Hiện tại không phải thời đại một nhà độc quyền, ý của bộ trưởng Ngô tất nhiên không tồi, nhưng cũng không thực tế...
Cao Tấn Chu thấy Hạ Tưởng còn kiên trì ý riêng, bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thôi đi, tôi cũng không muốn thuyết phục cậu. Cậu nhất định phải hiểu một điểm, lần này bộ trưởng Ngô là làm thật, nếu cậu cản đường ông ấy, chẳng may chọc giận ông... Đừng làm một số việc không đáng mà hủy tiền đồ chính mình.
- Cảm ơn Phó chủ tịch Cao nhắc nhở, lòng tôi ghi nhớ.
Cáo biệt Cao Tấn Chu, Hạ Tưởng đi ra cửa chính, quay đầu nhìn lại ba chữ to theo phong cách cổ xưa "Tàng Chuyết Trang", trong lòng bất giác buồn cười. Hiện tại là lúc đường làm quan rộng mở của Ngô Tài Dương, lời nói cử chỉ bộc lộ tài năng, làm sao giấu được cái gì? Đứng trước ích lợi, ai có thể thật sự làm ẩn giấu được, đó mới là cao nhân chân chính.
Ẩn giấu? Nói dễ hơn làm!
Đáng tiếc chính là, hiểu rõ thế sự đều từ học vấn, đứng trước ích lợi trọng đại đều dễ dàng mất đi cân bằng, đứng trước quyền lực, lòng người đều dễ dàng sai lệch.
Hạ Tưởng nhìn đồng hồ, còn có thể trở về kịp ăn cơm chiều, liền lái xe về nhà. Đi đến nửa đường, điện thoại lại vang, là một dãy số xa lạ.
Hạ Tưởng tâm tình không tốt lắm, nhìn dãy số không có một chút ấn tượng, liền đưa điện thoại di động ném tới ghế phụ, không thèm bắt máy. Không ngờ di động vẫn kêu không ngừng, là kiểu gọi bằng được thì thôi, hắn đành phải tiếp nghe, tức giận mà nói một câu:
- Ai mà gọi liên tục thế? Đang lái xe, không có tiện để nghe.
- Cơn tức không nhỏ, bực mình ai vậy?
Trong điện thoại truyền đến tiếng của Tiền Cẩm Tùng.
- Điện thoại của tôi cũng không có tiện nghe sao?
Hạ Tưởng lại vui vẻ, tất cả mọi chuyện nói đi nói lại đều là bởi vì vấn đề ghế trống sau khi Tiền Cẩm Tùng rời chức, hiện tại lại tốt, đương sự đã xuất hiện, hắn còn không muốn nhận điện thoại, thật là có chút tức đến choáng rồi
- Không có, không có, vừa rồi ở trên đường bị một chiếc xe đụng một chút, khiến cho tôi nổi nóng.
Hạ Tưởng tùy tiện biên một lý do.
- Chúc mừng năm mới Trưởng ban thư ký, có tinh thần chỉ thị gì cho tôi vậy?
- Năm mới, đừng giở giọng.
Thái độ Tiền Cẩm Tùng cũng không tệ lắm, đương nhiên, ông luôn có thái độ không tồi với Hạ Tưởng.
- Nghe nói cậu ở thủ đô? Vừa lúc buổi chiều không có việc gì, đến chỗ tôi, tôi có lời muốn nói với cậu.
Hạ Tưởng sớm đã có ý nhân cơ hội ngồi xuống cùng Tiền Cẩm Tùng, vào lúc mừng năm mới, dễ liên lạc cảm tình, cũng dễ nói những chuyện không tiện nói so với bình thường, dù sao là năm mới, tất cả mọi người đều vội, có thể mượn cơ hội đến cùng nhau, khẳng định đều là bằng hữu quan hệ không tồi.
Người bình thường, vào lúc mừng năm mới còn lâu mới quan tâm.
- Được, ông nói địa điểm ở đâu, tôi sẽ đến.
Hạ Tưởng sảng khoái mà đồng ý luôn.
Đi tới chỗ mà Tiền Cẩm Tùng bảo, trời đã tối. Hạ Tưởng gọi điện thoại nói cho Liên Nhược Hạm là không trở về ăn cơm, bởi vì chỗ Tiền Cẩm Tùng hẹn hắn là một khách sạn.
Tên khách sạn rất kỳ quái, tên là Khoa Khẩu (nói ngoa), vừa nghe đến làm cho người ta không biết là cảm giác gì, tuy nhiên Hạ Tưởng đoán chỉ sợ là khách sạn có đồ ăn vô cùng ngon, sau khi mỗi người ăn xong đều khen không dứt miệng, cho nên mới kêu nói ngoa.
Tới phòng, Tiền Cẩm Tùng chờ đã lâu.
Hạ Tưởng khách khí vài câu, dù sao Tiền Cẩm Tùng là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, để Trưởng ban thư ký chờ, hắn cũng phải tỏ vẻ đủ khiêm tốn.
Tiền Cẩm Tùng lại không khách sáo gì với Hạ Tưởng, sau khi ngồi vào chỗ của mình, nói thẳng tới việc chính luôn:
- Năm sau tôi sẽ được điều đi...
Hạ Tưởng không có biểu hiện ra kinh ngạc mà Tiền Cẩm Tùng mong chờ, khiến cho Tiền Cẩm Tùng hơi hơi buồn bực, chẳng lẽ Hạ Tưởng đã biết tin tức mình phải đi?
Hạ Tưởng lại nói:
- Tôi đã đoán được, nhưng không biết Trưởng ban thư ký sẽ đi nơi nào thăng chức?
Tiền Cẩm Tùng ha hả cười:
- Tỉnh Lĩnh Nam.
- Chúc mừng ông!
Hạ Tưởng lập tức đoán được ý Tiền Cẩm Tùng, cũng không nói ra, chỉ tiếp tục đặt câu hỏi.
- Làm phó bí thư hay là thường vụ phó?
/2185
|