- Vấn đề gì thế?
Hạ Tưởng bây giờ cũng vô cùng nóng ruột, e sợ chỗ nào đó có chút sơ suất.
- Không ít người dân thành phố sống ở vùng có địa thế thấp đều không dám ngủ, đều tới tấp gọi điện tới, yêu cầu Ủy ban nhân dân Quận cung cấp một nơi che chở tạm thời, nhưng quận Hạ Mã vừa mới thành lập chưa lâu…
Giọng nói của Lý Hàm lộ ra vẻ khó xử.
Hạ Tưởng biết Lý Hàm không muốn gánh trách nhiệm, hội trường Quận ủy mới xây, còn có trung tâm hội nghị sang trọng nhất rộng rãi nhất của toàn tỉnh Yến, đều ở gần Quận ủy, đều có thể cung cấp cho dân thành phố một nơi lánh nạn tạm thời. Ông ta không chủ động đề xuất, là muốn để tự mình nói ra, ngộ nhỡ xảy ra cục diện không có cách nào để thu dọn, bản thân sẽ là người đầu tiên phải gánh trách nhiệm lãnh đạo chính.
Đã là lúc nào rồi, vào lúc sinh mạng quần chúng nhân dân đang chịu sự uy hiếp, còn tính toán được mất cá nhân, còn không quên cách tầm thường nhất là trên quan trường đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, Hạ Tưởng có chút thất vọng với Lý Hàm.
- Hãy để dân thành phố trước tiên tiến vào hội trường và trung tâm hội nghị của Quận ủy lánh nạn, xảy ra bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ gánh trách nhiệm!
Tình hình nguy hiểm chính là mệnh lệnh, để dân chúng an toàn là trách nhiệm của người làm quan. Làm chậm trễ một phút, là có thể gây thành tai nạn do con người tạo ra. Nếu sông Hạ Mã không cuồn cuộn thành thiên tai, nhưng bởi vì sự hoảng loạn của dân chúng mà gây thành nhân họa, Hạ Tưởng không có cách nào để tha thứ cho mình.
Lý Hàm ít nhiều cũng có chút xấu hổ, nghe được những lời nói như đinh đóng cột của Hạ Tưởng, cũng không tránh khỏi có chút thẹn ướt mồ hôi, vội nói:
- Được, được, sẽ làm như thế, có hậu quả gì, tôi cũng không trốn tránh trách nhiệm.
Nghe được lời này của Lý Hàm, Hạ Tưởng thở dài một hơi, cũng xem như không bận vô ích, mực nước xuống thấp, chí ít có thể tạm thời duy trì sự bình an cho quận Hạ Mã, hơn nữa lại có thể để dân chúng ngủ ngon giấc. Nghĩ tới ngủ, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng.
Hạ Tưởng cùng mấy người quay trở lại xe, dưới vài lần khuyên bảo của Triều Vĩ Cương, Hạ Tưởng vẫn quyết định chợp mắt trên xe một lúc, không về nhà, mà ở nơi hút nước đợi mực nước tiếp tục giảm xuống, hoàn toàn khống chế được mới thôi. Đồng thời hắn để cho Hùng Hải Dương và Tiêu Ngũ, tiếp tục từ các công trình thu thập máy bơm nước, càng nhiều càng tốt, đề phòng bất trắc. Bởi vì người tính không bằng trời tính, ông trời nếu cho một trận mưa lớn nữa, mấy chục máy bơm nước hiện tại có lẽ cũng sẽ không đủ dùng.
Không ngờ sau khi Hùng Hải Dương và Tiêu Ngũ gọi điện đi, nhận được thông tin phản hồi lại là, máy bơm nước của công trường quận Hạ Mã, ngoài mấy chục máy hiện tại ra, toàn bộ đã bị Ủy ban nhân dân thành phố trưng dụng rồi!
Cái gì? Hạ Tưởng một chút buồn ngủ cũng không còn, giật mình tỉnh lại. Quả thực là họa vô đơn chí, thành phố Yến lớn như vậy, quận khác không trưng dụng, nhất thiết trưng dụng của quận Hạ Mã, là ý gì vậy?
Hạ Tưởng lập tức trong lòng nổi cơn giận dữ, trực tiếp gọi điện cho Phó Tiên Phong.
Điện thoại vừa kết nối, Hạ Tưởng liền nghe thấy bên trong microphone truyền đến âm thanh gào thét của gió mưa, giọng nói của Phó Tiên Phong bị mưa gió thổi đi, trong mơ hồ có chút không thật, gã lớn giọng hét:
- Ai vậy? Tôi là Phó Tiên Phong!
- Thị trưởng Phó, tôi là Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng cũng nghe ra, Phó Tiên Phong cũng đang ở hiện trường chỉ huy cứu nguy, tuy nhiên mọi người đều đang cứu nguy, không cần thiết phải chặn đứt đường lùi của quận Hạ Mã,
- Nghe nói ông đã trưng dụng toàn bộ máy bơm nước trên công trường của quận Hạ Mã, tôi muốn hỏi một chút, quận Hạ Mã chúng tôi có một con sông Hạ Mã, bây giờ cũng đang trong tình hình nguy hiểm khẩn cấp, làm sao bây giờ?
Phó Tiên Phong gần như ngây người ra, sau đó tiếng một trận gió cực nhanh truyền tới tai Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng cũng nhận ra sóng gió của hồ chứa nước Nam Sơn, sau đó giọng nói của Phó Tiên Phong lẫn với tiếng gió truyền tới, lạnh ngắt mà không nể mặt:
- Hồ chứa nước Nam Sơn là hồ chứa nước của người dân toàn thành phố Yến, quan trọng gấp trăm lần sông Hạ Mã! Đồng chí Hạ Tưởng, phải lấy góc độ đại cục làm trọng để xem xét vấn đề, là sông Hạ Mã quan trọng, hay là hồ chứa nước Nam Sơn quan trọng? Hồ chứa nước Nam Sơn còn cung ứng nước sinh hoạt cho thủ đô, rất nhiều lãnh đạo trung ương cũng rất chú ý đến tình hình nguy hiểm của hồ chứa nước Nam Sơn, Phó thủ tướng Triệu vừa gọi điện đến, yêu cầu bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ hồ chứa nước Nam Sơn. Chúng ta là đảng viên Đảng Cộng Sản, là cán bộ đảng, phải có tinh thần kính dâng bỏ nhỏ lấy lớn, tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo chính xác của cậu và đồng chí Lý Hàm, có thể thuận lợi mà giải quyết.
Điện thoại đã tắt, giọng nói của Phó Tiên Phong dường như vẫn còn vọng bên tai, là đang nói cho hắn biết, gã là Thị trưởng, đứng đầu một thành phố, đứng cao nhìn xa, có ánh mắt nhìn xa trông rộng hơn Hạ Tưởng, vấn đề cần suy xét càng xa càng toàn diện hơn Hạ Tưởng, gã chỉ để ý trù tính chung cho toàn cục, về phần vấn đề của quận Hạ Mã, gã không đưa ra bất kỳ ý kiến mang tính xây dựng nào.
Điển hình là chỉ quản vấn đề chế tạo, không quản phương pháp quan liêu để giải quyết phiền toái.
Hạ Tưởng không nói gì, hắn lại không thể chỉ trích chức trách của Thị trưởng, không thể phản bác những gì đã làm của Thị trưởng là không chính xác, không thể nói cách làm của Thị trưởng là trong ngoài không đồng nhất, về phần tại sao Thị trưởng phải trưng dụng máy bơm nước của quận Hạ Mã mà không phải là quận khác, xin lỗi, quyết định của Thị trưởng không cần phải giải thích gì với một Bí thư quận ủy.
Hạ Tưởng cố nén sự oán giận trong lồng ngực, không muốn phải ác ý mà đi suy đoán Phó Tiên Phong tại sao phải cố ý điều phối sử dụng máy bơm nước từ quận Hạ Mã, nếu sự tình đã phát sinh rồi, nói nhiều vô ích, chỉ có thể lại tự mình nghĩ biện pháp.
Hạ Tưởng cũng không quản bây giờ đang là rạng sáng, trực tiếp gọi điện cho Thành Đạt Tài.
Điện thoại của Thành Đạt Tài vừa kết nối, hiển nhiên, Thành Đạt Tài cũng chưa ngủ say. Giọng nói của ông vô cùng tỉnh táo, vừa nghe là biết luôn chú ý đến vấn đề lũ lụt:
- Bí thư Hạ, là muốn dùng nhân lực hay là vật tư?
- Chủ tịch Thành…
Hạ Tưởng vừa mở miệng liền bị một cơn gió bất ngờ ập vào, lảo đảo suýt nữa bị ngã, hắn đã quá mệt rồi, một ngày một đêm không chợp mắt, hơn nữa còn ngâm mình trong mưa gần như trọn một ngày, có chút cảm giác đầu váng mắt hoa, cố lấy khẩu khí, từng chữ từng câu mà nói:
- Hết cách rồi, xin Chủ tịch Thành cho tôi mượn 100 máy bơm nước.
- …
Thành Đạt Tài hơi trầm tư một chút,
- Tôi chuẩn bị cho cậu 150 máy, đề phòng bất trắc xảy ra. Bây giờ là thời khắc nguy cấp, không chỉ là nguy cấp của sông Hạ Mã, cũng là nguy cấp cho tiền đồ của cậu và quận Hạ Mã, nhất định phải thận trọng xử lý. Không được nóng nảy, không được hoảng, khó khăn sẽ có rất nhiều, nhưng biện pháp giải quyết khó khăn cũng có rất nhiều, mấu chốt là phải vững vàng, không được phạm sai lầm, nhất là sai lầm trên mặt trách nhiệm lãnh đạo, nếu không một trận mưa to, có khả năng dập tắt tiền đồ của cậu!
Thành Đạt Tài không phải người trong quan trường, nhưng ông cùng quan trường có vô số quan hệ, cũng rất rõ những đấu đá trên quan trường, có bàn tay đen phía sau, cũng có những chèn ép danh chính ngôn thuận ở ngay mặt, nhất là lúc những sự kiên trọng đại, có thể mượn quyền lực trong trợ thủ, lấy một lý do quang minh chính đại để tiến hành đả kích báo thù. Cũng thấy nhiều thủ đoạn đày đọa con người trên quan trường không sao đếm xuể, cũng biết những hiềm khích giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng dễ dàng không hướng ông cầu viện, một khi mở miệng, khẳng định là tình huống khẩn cấp rồi.
Hạ Tưởng nghe ra ý dạy bảo thành thật chất phát của Thành Đạt Tài, trong lòng cảm kích:
- Cảm ơn thiện ý nhắc nhở của Chủ tịch Thành, tôi nhớ rồi. Trước đây ở huyện An đã từng trải qua sóng to gió lớn, tuy nhiên lúc ấy chỉ là gió to mưa to, không có trời đất bao la. Bây giờ là trời bao la đất cũng bao la, lại thêm vào gió to mưa cũng to, mưa gió mịt mù không sợ, chỉ sợ lòng người cũng mượn cơ hội để lộn xộn.
Có được sự bảo đảm của Thành Đạt Tài, Hạ Tưởng yên tâm không ít. Cứ thế chờ đến khi trời sáng, 150 máy bơm nước của Thành Đạt Tài toàn bộ chuyển đến, Hạ Tưởng liền dặn dò Tiêu Ngũ và Trần Thiên Vũ, nghiêm phòng tử thủ, không thể rời khỏi hiện trường nửa bước, cần phải bảo đảm việc tiến hành công việc hút nước bình thường, chỉ cẩn mưa không ngừng, thì việc hút nước không ngừng.
Trần Thiên Vũ và Tiêu Ngũ đều đưa ra sự bảo đảm.
Hạ Tưởng và Quản Tân Vọng theo đường cũ quay về ban chỉ huy chống lũ của quận Hạ Mã, lúc này sắc trời đã tờ mờ sáng, trên bầu trời mây đen vẫn dày đặc, mưa vẫn rơi không ngừng, không chút thuyên giảm, tuy nhiên cũng may không tăng mạnh.
Mặt đất của quận Hạ Mã vẫn còn nước đọng sâu hai thước, tuy nhiên mực nước sông Hạ Mã giảm xuống không ít, đã không còn cuồn cuộn dâng lên, không còn khí thế như lũ nữa, những dân thành phố chưa thấy qua nước lớn, cũng xem như được thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy nhiên Hạ Tưởng và Lý Hàm vừa chạm mặt nhau, hai người căn cứ vào sự tổng hợp tình hình ở các nơi, vẫn cảm thấy tình hình không mấy lạc quan.
Bởi vì theo tin tức mới nhất của đài khí tượng, thế mưa có khả năng nghiêng về hướng tây bắc, chính là nói mưa ở thành phố Yến và quận Hạ Mã sẽ không to lên, nhưng vì phía tây bắc thành phố Yến có núi, có nguyên nhân tầng đối lưu, mây tích mưa đều hướng về phía tây bắc mà tụ hội, có khả năng sẽ hình thành một trận mưa như trút ở phía tây bắc.
Nơi 20 km ở Tây Bắc, chính là hồ chứa nước Nam Sơn.
Hồ chứa nước Nam Sơn dung lượng không nhỏ, nhưng dung lượng thiết kế và dung lượng thực tế sẽ có chênh lệch, hơn nữa đập lớn xây dựng năm đó chưa chắc có năng lực chống chọi với lũ lụt quá lớn. Hạ Tưởng và Lý Hàm nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất an trong mắt của đối phương.
Hồ chứa nước Nam Sơn không chỉ liên quan đến nước dùng của gần 3 triệu dân chúng toàn thành phố Yến, còn liên quan đến việc trợ giúp nước sinh hoạt cho thủ đô, quả thực là quan trọng nằm trong quan trọng. Hơn nữa hồ chứa nước Nam Sơn cách Thánh địa cách mạng chỉ có mấy km, có thể nói gần trong gang tấc!
Tình hình nguy hiểm của sông Hạ Mã vừa mới được hóa giải, liền nghe được tin tức hồ chứa nước Nam Sơn sắp nguy cấp, đã khiến Hạ Tưởng trong lòng trầm xuống.
Phó Tiên Phong đêm qua cũng cả đêm đến hồ chứa nước Nam Sơn, Hồ Tăng Chu không đi, mà tham gia hội nghị khẩn cấp do Tỉnh ủy tổ chức, nghiên cứu đối sách. Vừa bắt đầu, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cũng vô cùng chú ý đến tình hình sông Hạ Mã, nhiều lần nhắc nhở Hồ Tăng Chu phải chú ý chặt chẽ tình hình nguy hiểm của sông Hạ Mã, phải dốc toàn lực để giúp đỡ việc chống lũ cứu nạn ở quận Hạ Mã, bởi vì sông Hạ Mã là con sông trong nội thành duy nhất của thành phố Yến thậm chí là tỉnh Yến.
Trong lúc Tỉnh ủy đang muốn xác định quan điểm cơ bản của hội nghị là toàn lực giúp đỡ quận Hạ Mã, Phó Tiên Phong gọi điện tới, nói là hồ chứa nước Nam Sơn nguy cấp, đồng thời, cùng lúc báo cáo tình hình nguy hiểm, đã nhấn mạnh tính quan trọng của hồ chứa nước Nam Sơn với Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng nghe xong báo cáo của Phó Tiên Phong, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hồ chứa nước Nam Sơn một khi xuất hiện vấn đề, ảnh hưởng đến nguồn nước uống của mấy triệu dân thành phố Yến không nói, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến việc trợ giúp nước dùng cho thủ đô, lãnh đạo trung ương trách tội xuống, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm chính trị lớn như thế!
Sau đó hội nghị được tổ chức lần nữa, quan điểm chủ yếu đã thay đổi, phải huy động sức lực toàn thành phố, bảo đảm an toàn cho hồ chứa nước Nam Sơn, sự an nguy và tình hình nguy hiểm của sông Hạ Mã, liền bị dẹp sang vấn đề thứ yếu.
…
7 giờ hơn, ánh mặt trời đã chiếu rọi, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Hồ Tăng Chu.
- Hạ Tưởng, hội nghị của Tỉnh ủy và Thành ủy quyết định, nhiệm vụ đầu tiên là bảo vệ hồ chứa nước Nam Sơn, nhiệm vụ thứ hai là bảo đảm an toàn cho sông Hạ Mã. Tôi nói hết ngọn ngành cho cậu, trên cơ bản sông Hạ Mã sẽ dựa vào chính mọi người rồi, trung ương đã gọi điện tới, yêu cầu cần phải bảo đảm an toàn cho hồ chứa nước Nam Sơn… Phải có ý thức lấy đại cục làm trọng, Tỉnh ủy và Thành ủy e là không lấy được nhân lực giúp đỡ các cậu, hiện tại đại bộ phận tinh binh đều cố gắng đi về hồ chứa nước Nam Sơn rồi, hồ chứa nước Nam Sơn toàn tuyến cấp báo!
Xem ra không phải Phó Tiên Phong thổi phồng rồi, mà là hồ chứa nước Nam Sơn quả thực nguy cấp!
Vừa tắt điện thoại của Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Cao Hải:
- Hạ Tưởng, có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bây giờ hồ chứa nước Nam Sơn bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm nước lũ trên núi đổ xuống…
Làm sao có thể? Hạ Tưởng kinh ngạc.
Sau đó trong sự trần thuật lại của Cao Hải, Hạ Tưởng mới hiểu rõ là chuyện gì, ban đầu dung lượng nước của hồ chứa nước Nam Sơn không ít, thiết kế tuy cũ, nhưng với mức độ thế mưa hiện tại, cũng không đủ để hồ chứa nước hình thành sự đe dọa, nhưng vì chỉ huy sai lầm của Phó Tiên Phong, kết quả dẫn đến hồ chứa nước Nam Sơn trở thành một quả bom rất lớn.
Mưa lớn vừa trút xuống, liền có nhân viên kỹ thuật hướng Phó Tiên Phong kiến nghị tháo nước xả lũ, vì hồ chứa nước Nam Sơn bình thường lượng nước cất trữ chỉ có 1/10 dung lượng thiết kế, từ trước tới giờ chưa khi nào tới 1/5. Tuy dựa theo thiết kế ban đầu, cho dù mực nước của hồ chứa lên trên mực nước cảnh giới, cũng có thể an toàn vô sự, nhưng dù sao hồ chứa nước đã xây dựng được 50 năm rồi, không dám đảm bảo dung lượng nước vượt quá 1/5 còn có thể bảo đảm an toàn.
Nhưng Phó Tiên Phong lại không nghe lời của nhân viên kỹ thuật, gã cho rằng thành phố Yến xưa nay thiếu mưa ít nước, hồ chứa nước Nam Sơn cũng luôn trong tình trạng thiếu nước, hàng năm khi trợ giúp nước dùng cho thủ đô, luôn là kéo vạt áo hở cổ tay, bây giờ cơ hội đến rồi, vừa lúc có thể lợi dụng trận mưa to trăm năm không gặp, trữ nước nhiều một chút, cũng tốt để trợ giúp nước cho thủ đô nhiều một chút. Thử nghĩ, gã đảm nhiệm chức Thị trưởng, cung cấp nước sinh hoạt cho thủ đô lại nhiều hơn gấp đôi, hơn nữa không còn cần phải như trước đây luôn trả giá một hồi mới vận chuyển nước vào thủ đô.
Như vậy, gã ở trong mắt lãnh đạo trung ương, tăng thêm không ít ấn tượng, cũng khiến gã trong gia tộc, có thêm thể diện, là một chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.
Phó Tiên Phong thậm chí còn có ý nghĩ là may có trời giúp ta, cho nên gã kiên trì với quan điểm của mình, mệnh lệnh từ bây giờ bắt đầu trữ nước, trước khi mực nước chưa dâng lên đến vạch cảnh giới, không được phép mở cống xả lũ.
Nhân viên kỹ thuật họ Hoàng, gọi là Hoàng Hiểu Minh, cùng họ cùng tên với ngôi sao điện ảnh Hoàng Hiểu Minh, nhưng diện mạo bình thường, tuy nhiên tính cách lại thẳng tính, không sợ quyền thế của Phó Tiên Phong, cùng Phó Tiên Phong tranh luận đúng sai, không nói hồ chứa nước Nam Sơn nhiều năm không tu sửa, không chỉ là đập phòng vệ có khả năng không chống đỡ nổi lượng nước 1/5, cho dù là xung quanh rất nhiều vách núi cũng có thể bị ăn mòn, áp lực một khi lớn lên, thì có khả năng vỡ đê. Cũng chính là nói, dung lượng nước trước mắt là dung lượng an toàn nhất cho hồ chứa nước Nam Sơn, quá một phân nguy hiểm một phân, bởi vì không biết ở chỗ nào sẽ đột nhiên nhô lên một cái mồm rộng, từ đó dẫn đến nước lũ trên núi đổ xuống.
Hồ chứa nước Nam Sơn cách phía đông thành phố Yến 20 km, cách phía Tây Thánh địa cách mạng không đến 3 km, phía nam phía bắc là núi lớn, một khi sụp đổ, chỉ có hai nơi có thể xả lũ, một là hướng phía tây, hai là hướng phía đông. Hướng về phía tây, Thánh địa cách mạnh không dễ xâm phạm, không bất kỳ người nào dám xuống lệnh xả lũ về Thánh địa cách mạng, trách nhiệm chính trị ai cũng không gánh nổi. Hướng về phía đông, là sinh mạng của mấy triệu dân thành phố Yến, cũng không thể gánh được trách nhiệm.
Bởi vậy, việc cãi lý của Hoàng Hiểu Minh, hoàn toàn hợp tình hợp lý, cũng là suy xét từ đại cục, là biểu hiện của một nhân viên kỹ thuật có trách nhiệm có cách nhìn nhận có triển vọng, nhưng lý do của y không đả động được Phó Tiên Phong!
Trong xương cốt của Phó Tiên Phong, có tâm lý đầu cơ thâm căn cố đế của Phó gia. Ban đầu Phó gia trong gia tộc ở thủ đô, cũng không thược vào đẳng cấp gì, cũng không đáng chú ý, nhưng vì có mấy lần đầu cơ hiểm trong hiểm được vận hành thích đáng, thành công mà khiến cho Phó gia hái được lợi ích hậu hĩnh, mới khiến cho Phó gia cuối cùng bộc lộ toàn bộ tài năng, đứng cuối trong bốn gia tộc. Bởi vậy, theo cách nhìn của Phó Tiên Phong, cơn mưa lớn trăm năm không gặp lúc này, chính là cơ ngộ vô cùng lớn trăm năm không gặp trong sinh mạng chính trị của gã, thà rằng giết nhầm, chứ không thể buông tha.
Một kỹ thuật viên nho nhỏ thì hiểu được gì? Ăn nói bừa bãi mà thôi, núi lớn và đập lớn bằng bê tông, sẽ bị đè sụp? Nói đùa, số liệu trên kỹ thuật và GDP của chính phủ giống nhau, đều có chỗ khuyếch đại không thực tế, không đáng tin và không thể tin hoàn toàn, nếu tin hoàn toàn chính là kẻ ngốc rồi. Rất nhiều ô tô ghi rõ trọng tải là 30 tấn, ai không kéo lên tới 50 tấn? Không phải bình an như nhau mà chạy tới chạy lui sao.
Phó Tiên Phong liền không kiên nhẫn mà ngắt ngang lý luận của Hoàng Hiểu Minh, trực tiếp sai người bảo y ra ngoài cho xong chuyện, không muốn nghe y léo nhéo ở bên tai mãi. Những lãnh đạo địa phương và nhân viên quản lý hồ chức nước nịnh nọt bợ đỡ, đều không dám nói thêm một câu khiến ngài Thị trưởng không vui, đều thuận theo lời của Phó Tiên Phong mà nói, nói là hồ chứa nước Nam Sơn phòng thủ kiên cố, tuyệt đối có thể bảo đảm chắc chắn không sai sót nhầm lẫn. Thị trưởng Phó thế trút nước từ trên xuống, có cái nhìn lâu dài, bây giờ chính là thời cơ rất tốt để trữ nước.
Hơn nữa mấy chục đến một trăm máy bơm nước Thị trưởng Phó điều đến, vào thời khắc mấu chốt có thể xem là tác dụng lớn, có thể hóa giải áp lực cho đập, có thể hút nước giảm áp lực, vv, khiến cho Phó Tiên Phong có chút lâng lâng, nhận định quyết định của bản thân là quyết sách chính xác duy nhất.
Nhưng sau khi Vu Phồn Nhiên và Cao Hải thị sát một vòng ven đập lại đưa ra ý kiến khác, bởi vì hai người thực tế mà xem xét đập nước, quả thực nhiều năm chưa tu sửa, hơn nữa còn hỏi không ít nhân viên công tác của hồ chứa nước, thống nhất nguyên tắc và quan điểm xử lý là khả năng trữ nước của hồ chứa nước Nam Sơn có hạn, dung lượng nước thiết kế ban đầu căn bản không suy xét tình trạng mưa to ngàn năm không gặp, hơn nữa người dân thôn ở gần đấy còn phản ánh với Vu Phồn Nhiên và Cao Hải một tình trạng cực kỳ nghiêm trọng, phía nam hồ chứa nước và núi lớn ở phía bắc, có nguy hiểm nước lũ trên núi đổ xuống, bởi vì trên núi mạch suối phong phú, bây giờ mưa lớn không ngừng, các nơi dòng suối hội tụ thành sông nhỏ, sông nhỏ lại hình thành sông lớn, sẽ có khả năng hình thành nước lũ trên núi!
Nước lũ trên núi một khi đổ xuống, hậu quả không thể lường được.
Vu Phồn Nhiên và Cao Hải vội vàng báo cáo với Phó Tiên Phong, đề xuất tốt nhất bây giờ sẽ mở cống xả lũ, nếu không đợi khi thế nước quá lớn không thể khống chế, lại chẳng may dẫn phát nước lũ trên núi đổ xuống, thì có khả năng tạo thành hậu quả không thể ước lượng.
Phó Tiên Phong đã quyết định chủ ý phải mượn cơ hội đánh cuộc một phen, gã cũng đã hỏi ý kiến chuyên gia đài khí tượng tỉnh, nói là có khả năng sẽ có trận mưa lớn ở khu vực hồ chứa nước Nam Sơn, lượng mưa này đạt đến lượng mưa của trận mưa rất to. Tuy đã có sự cảnh báo của chuyên gia đài khí tượng, nhưng khi Phó Tiên Phong nhìn thấy lượng nước chưa đủ 1/5 vạch mực nước thiết kế của hồ chứa, còn cho rằng mưa lớn đã rơi một ngày một đêm, cho dù có thêm một trận mưa thật to nữa, cũng chưa chắc đã có được bao nhiêu nước. Bây giờ nước trữ trong hồ chứa nước mới chỉ là 1/5, sau cơn mưa to, có thể đạt tới 1/3 là không sai.
1/3, dù là đập nước cổ xưa cũng có thể chống vững, làm sao cũng không thể làm vỡ đê, hơn nữa cho dù nếu chẳng may vỡ đê, cũng có thể đem trách nhiệm đẩy lên mặt thiết kế hồ chứa nước, gã cũng không cần phải gánh bao nhiêu trách nhiệm lãnh đạo. Hơn nữa nói trắng ra, làm sao có thể vỡ đê được chứ?
Hạ Tưởng bây giờ cũng vô cùng nóng ruột, e sợ chỗ nào đó có chút sơ suất.
- Không ít người dân thành phố sống ở vùng có địa thế thấp đều không dám ngủ, đều tới tấp gọi điện tới, yêu cầu Ủy ban nhân dân Quận cung cấp một nơi che chở tạm thời, nhưng quận Hạ Mã vừa mới thành lập chưa lâu…
Giọng nói của Lý Hàm lộ ra vẻ khó xử.
Hạ Tưởng biết Lý Hàm không muốn gánh trách nhiệm, hội trường Quận ủy mới xây, còn có trung tâm hội nghị sang trọng nhất rộng rãi nhất của toàn tỉnh Yến, đều ở gần Quận ủy, đều có thể cung cấp cho dân thành phố một nơi lánh nạn tạm thời. Ông ta không chủ động đề xuất, là muốn để tự mình nói ra, ngộ nhỡ xảy ra cục diện không có cách nào để thu dọn, bản thân sẽ là người đầu tiên phải gánh trách nhiệm lãnh đạo chính.
Đã là lúc nào rồi, vào lúc sinh mạng quần chúng nhân dân đang chịu sự uy hiếp, còn tính toán được mất cá nhân, còn không quên cách tầm thường nhất là trên quan trường đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, Hạ Tưởng có chút thất vọng với Lý Hàm.
- Hãy để dân thành phố trước tiên tiến vào hội trường và trung tâm hội nghị của Quận ủy lánh nạn, xảy ra bất cứ vấn đề gì, tôi sẽ gánh trách nhiệm!
Tình hình nguy hiểm chính là mệnh lệnh, để dân chúng an toàn là trách nhiệm của người làm quan. Làm chậm trễ một phút, là có thể gây thành tai nạn do con người tạo ra. Nếu sông Hạ Mã không cuồn cuộn thành thiên tai, nhưng bởi vì sự hoảng loạn của dân chúng mà gây thành nhân họa, Hạ Tưởng không có cách nào để tha thứ cho mình.
Lý Hàm ít nhiều cũng có chút xấu hổ, nghe được những lời nói như đinh đóng cột của Hạ Tưởng, cũng không tránh khỏi có chút thẹn ướt mồ hôi, vội nói:
- Được, được, sẽ làm như thế, có hậu quả gì, tôi cũng không trốn tránh trách nhiệm.
Nghe được lời này của Lý Hàm, Hạ Tưởng thở dài một hơi, cũng xem như không bận vô ích, mực nước xuống thấp, chí ít có thể tạm thời duy trì sự bình an cho quận Hạ Mã, hơn nữa lại có thể để dân chúng ngủ ngon giấc. Nghĩ tới ngủ, hắn giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn hai giờ sáng.
Hạ Tưởng cùng mấy người quay trở lại xe, dưới vài lần khuyên bảo của Triều Vĩ Cương, Hạ Tưởng vẫn quyết định chợp mắt trên xe một lúc, không về nhà, mà ở nơi hút nước đợi mực nước tiếp tục giảm xuống, hoàn toàn khống chế được mới thôi. Đồng thời hắn để cho Hùng Hải Dương và Tiêu Ngũ, tiếp tục từ các công trình thu thập máy bơm nước, càng nhiều càng tốt, đề phòng bất trắc. Bởi vì người tính không bằng trời tính, ông trời nếu cho một trận mưa lớn nữa, mấy chục máy bơm nước hiện tại có lẽ cũng sẽ không đủ dùng.
Không ngờ sau khi Hùng Hải Dương và Tiêu Ngũ gọi điện đi, nhận được thông tin phản hồi lại là, máy bơm nước của công trường quận Hạ Mã, ngoài mấy chục máy hiện tại ra, toàn bộ đã bị Ủy ban nhân dân thành phố trưng dụng rồi!
Cái gì? Hạ Tưởng một chút buồn ngủ cũng không còn, giật mình tỉnh lại. Quả thực là họa vô đơn chí, thành phố Yến lớn như vậy, quận khác không trưng dụng, nhất thiết trưng dụng của quận Hạ Mã, là ý gì vậy?
Hạ Tưởng lập tức trong lòng nổi cơn giận dữ, trực tiếp gọi điện cho Phó Tiên Phong.
Điện thoại vừa kết nối, Hạ Tưởng liền nghe thấy bên trong microphone truyền đến âm thanh gào thét của gió mưa, giọng nói của Phó Tiên Phong bị mưa gió thổi đi, trong mơ hồ có chút không thật, gã lớn giọng hét:
- Ai vậy? Tôi là Phó Tiên Phong!
- Thị trưởng Phó, tôi là Hạ Tưởng!
Hạ Tưởng cũng nghe ra, Phó Tiên Phong cũng đang ở hiện trường chỉ huy cứu nguy, tuy nhiên mọi người đều đang cứu nguy, không cần thiết phải chặn đứt đường lùi của quận Hạ Mã,
- Nghe nói ông đã trưng dụng toàn bộ máy bơm nước trên công trường của quận Hạ Mã, tôi muốn hỏi một chút, quận Hạ Mã chúng tôi có một con sông Hạ Mã, bây giờ cũng đang trong tình hình nguy hiểm khẩn cấp, làm sao bây giờ?
Phó Tiên Phong gần như ngây người ra, sau đó tiếng một trận gió cực nhanh truyền tới tai Hạ Tưởng, khiến Hạ Tưởng cũng nhận ra sóng gió của hồ chứa nước Nam Sơn, sau đó giọng nói của Phó Tiên Phong lẫn với tiếng gió truyền tới, lạnh ngắt mà không nể mặt:
- Hồ chứa nước Nam Sơn là hồ chứa nước của người dân toàn thành phố Yến, quan trọng gấp trăm lần sông Hạ Mã! Đồng chí Hạ Tưởng, phải lấy góc độ đại cục làm trọng để xem xét vấn đề, là sông Hạ Mã quan trọng, hay là hồ chứa nước Nam Sơn quan trọng? Hồ chứa nước Nam Sơn còn cung ứng nước sinh hoạt cho thủ đô, rất nhiều lãnh đạo trung ương cũng rất chú ý đến tình hình nguy hiểm của hồ chứa nước Nam Sơn, Phó thủ tướng Triệu vừa gọi điện đến, yêu cầu bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ hồ chứa nước Nam Sơn. Chúng ta là đảng viên Đảng Cộng Sản, là cán bộ đảng, phải có tinh thần kính dâng bỏ nhỏ lấy lớn, tôi tin rằng dưới sự lãnh đạo chính xác của cậu và đồng chí Lý Hàm, có thể thuận lợi mà giải quyết.
Điện thoại đã tắt, giọng nói của Phó Tiên Phong dường như vẫn còn vọng bên tai, là đang nói cho hắn biết, gã là Thị trưởng, đứng đầu một thành phố, đứng cao nhìn xa, có ánh mắt nhìn xa trông rộng hơn Hạ Tưởng, vấn đề cần suy xét càng xa càng toàn diện hơn Hạ Tưởng, gã chỉ để ý trù tính chung cho toàn cục, về phần vấn đề của quận Hạ Mã, gã không đưa ra bất kỳ ý kiến mang tính xây dựng nào.
Điển hình là chỉ quản vấn đề chế tạo, không quản phương pháp quan liêu để giải quyết phiền toái.
Hạ Tưởng không nói gì, hắn lại không thể chỉ trích chức trách của Thị trưởng, không thể phản bác những gì đã làm của Thị trưởng là không chính xác, không thể nói cách làm của Thị trưởng là trong ngoài không đồng nhất, về phần tại sao Thị trưởng phải trưng dụng máy bơm nước của quận Hạ Mã mà không phải là quận khác, xin lỗi, quyết định của Thị trưởng không cần phải giải thích gì với một Bí thư quận ủy.
Hạ Tưởng cố nén sự oán giận trong lồng ngực, không muốn phải ác ý mà đi suy đoán Phó Tiên Phong tại sao phải cố ý điều phối sử dụng máy bơm nước từ quận Hạ Mã, nếu sự tình đã phát sinh rồi, nói nhiều vô ích, chỉ có thể lại tự mình nghĩ biện pháp.
Hạ Tưởng cũng không quản bây giờ đang là rạng sáng, trực tiếp gọi điện cho Thành Đạt Tài.
Điện thoại của Thành Đạt Tài vừa kết nối, hiển nhiên, Thành Đạt Tài cũng chưa ngủ say. Giọng nói của ông vô cùng tỉnh táo, vừa nghe là biết luôn chú ý đến vấn đề lũ lụt:
- Bí thư Hạ, là muốn dùng nhân lực hay là vật tư?
- Chủ tịch Thành…
Hạ Tưởng vừa mở miệng liền bị một cơn gió bất ngờ ập vào, lảo đảo suýt nữa bị ngã, hắn đã quá mệt rồi, một ngày một đêm không chợp mắt, hơn nữa còn ngâm mình trong mưa gần như trọn một ngày, có chút cảm giác đầu váng mắt hoa, cố lấy khẩu khí, từng chữ từng câu mà nói:
- Hết cách rồi, xin Chủ tịch Thành cho tôi mượn 100 máy bơm nước.
- …
Thành Đạt Tài hơi trầm tư một chút,
- Tôi chuẩn bị cho cậu 150 máy, đề phòng bất trắc xảy ra. Bây giờ là thời khắc nguy cấp, không chỉ là nguy cấp của sông Hạ Mã, cũng là nguy cấp cho tiền đồ của cậu và quận Hạ Mã, nhất định phải thận trọng xử lý. Không được nóng nảy, không được hoảng, khó khăn sẽ có rất nhiều, nhưng biện pháp giải quyết khó khăn cũng có rất nhiều, mấu chốt là phải vững vàng, không được phạm sai lầm, nhất là sai lầm trên mặt trách nhiệm lãnh đạo, nếu không một trận mưa to, có khả năng dập tắt tiền đồ của cậu!
Thành Đạt Tài không phải người trong quan trường, nhưng ông cùng quan trường có vô số quan hệ, cũng rất rõ những đấu đá trên quan trường, có bàn tay đen phía sau, cũng có những chèn ép danh chính ngôn thuận ở ngay mặt, nhất là lúc những sự kiên trọng đại, có thể mượn quyền lực trong trợ thủ, lấy một lý do quang minh chính đại để tiến hành đả kích báo thù. Cũng thấy nhiều thủ đoạn đày đọa con người trên quan trường không sao đếm xuể, cũng biết những hiềm khích giữa Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong, Hạ Tưởng dễ dàng không hướng ông cầu viện, một khi mở miệng, khẳng định là tình huống khẩn cấp rồi.
Hạ Tưởng nghe ra ý dạy bảo thành thật chất phát của Thành Đạt Tài, trong lòng cảm kích:
- Cảm ơn thiện ý nhắc nhở của Chủ tịch Thành, tôi nhớ rồi. Trước đây ở huyện An đã từng trải qua sóng to gió lớn, tuy nhiên lúc ấy chỉ là gió to mưa to, không có trời đất bao la. Bây giờ là trời bao la đất cũng bao la, lại thêm vào gió to mưa cũng to, mưa gió mịt mù không sợ, chỉ sợ lòng người cũng mượn cơ hội để lộn xộn.
Có được sự bảo đảm của Thành Đạt Tài, Hạ Tưởng yên tâm không ít. Cứ thế chờ đến khi trời sáng, 150 máy bơm nước của Thành Đạt Tài toàn bộ chuyển đến, Hạ Tưởng liền dặn dò Tiêu Ngũ và Trần Thiên Vũ, nghiêm phòng tử thủ, không thể rời khỏi hiện trường nửa bước, cần phải bảo đảm việc tiến hành công việc hút nước bình thường, chỉ cẩn mưa không ngừng, thì việc hút nước không ngừng.
Trần Thiên Vũ và Tiêu Ngũ đều đưa ra sự bảo đảm.
Hạ Tưởng và Quản Tân Vọng theo đường cũ quay về ban chỉ huy chống lũ của quận Hạ Mã, lúc này sắc trời đã tờ mờ sáng, trên bầu trời mây đen vẫn dày đặc, mưa vẫn rơi không ngừng, không chút thuyên giảm, tuy nhiên cũng may không tăng mạnh.
Mặt đất của quận Hạ Mã vẫn còn nước đọng sâu hai thước, tuy nhiên mực nước sông Hạ Mã giảm xuống không ít, đã không còn cuồn cuộn dâng lên, không còn khí thế như lũ nữa, những dân thành phố chưa thấy qua nước lớn, cũng xem như được thở phào một hơi nhẹ nhõm. Tuy nhiên Hạ Tưởng và Lý Hàm vừa chạm mặt nhau, hai người căn cứ vào sự tổng hợp tình hình ở các nơi, vẫn cảm thấy tình hình không mấy lạc quan.
Bởi vì theo tin tức mới nhất của đài khí tượng, thế mưa có khả năng nghiêng về hướng tây bắc, chính là nói mưa ở thành phố Yến và quận Hạ Mã sẽ không to lên, nhưng vì phía tây bắc thành phố Yến có núi, có nguyên nhân tầng đối lưu, mây tích mưa đều hướng về phía tây bắc mà tụ hội, có khả năng sẽ hình thành một trận mưa như trút ở phía tây bắc.
Nơi 20 km ở Tây Bắc, chính là hồ chứa nước Nam Sơn.
Hồ chứa nước Nam Sơn dung lượng không nhỏ, nhưng dung lượng thiết kế và dung lượng thực tế sẽ có chênh lệch, hơn nữa đập lớn xây dựng năm đó chưa chắc có năng lực chống chọi với lũ lụt quá lớn. Hạ Tưởng và Lý Hàm nhìn nhau, đều nhìn thấy sự bất an trong mắt của đối phương.
Hồ chứa nước Nam Sơn không chỉ liên quan đến nước dùng của gần 3 triệu dân chúng toàn thành phố Yến, còn liên quan đến việc trợ giúp nước sinh hoạt cho thủ đô, quả thực là quan trọng nằm trong quan trọng. Hơn nữa hồ chứa nước Nam Sơn cách Thánh địa cách mạng chỉ có mấy km, có thể nói gần trong gang tấc!
Tình hình nguy hiểm của sông Hạ Mã vừa mới được hóa giải, liền nghe được tin tức hồ chứa nước Nam Sơn sắp nguy cấp, đã khiến Hạ Tưởng trong lòng trầm xuống.
Phó Tiên Phong đêm qua cũng cả đêm đến hồ chứa nước Nam Sơn, Hồ Tăng Chu không đi, mà tham gia hội nghị khẩn cấp do Tỉnh ủy tổ chức, nghiên cứu đối sách. Vừa bắt đầu, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng cũng vô cùng chú ý đến tình hình sông Hạ Mã, nhiều lần nhắc nhở Hồ Tăng Chu phải chú ý chặt chẽ tình hình nguy hiểm của sông Hạ Mã, phải dốc toàn lực để giúp đỡ việc chống lũ cứu nạn ở quận Hạ Mã, bởi vì sông Hạ Mã là con sông trong nội thành duy nhất của thành phố Yến thậm chí là tỉnh Yến.
Trong lúc Tỉnh ủy đang muốn xác định quan điểm cơ bản của hội nghị là toàn lực giúp đỡ quận Hạ Mã, Phó Tiên Phong gọi điện tới, nói là hồ chứa nước Nam Sơn nguy cấp, đồng thời, cùng lúc báo cáo tình hình nguy hiểm, đã nhấn mạnh tính quan trọng của hồ chứa nước Nam Sơn với Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng, Diệp Thạch Sinh và Phạm Duệ Hằng nghe xong báo cáo của Phó Tiên Phong, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Hồ chứa nước Nam Sơn một khi xuất hiện vấn đề, ảnh hưởng đến nguồn nước uống của mấy triệu dân thành phố Yến không nói, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến việc trợ giúp nước dùng cho thủ đô, lãnh đạo trung ương trách tội xuống, ai cũng không gánh nổi trách nhiệm chính trị lớn như thế!
Sau đó hội nghị được tổ chức lần nữa, quan điểm chủ yếu đã thay đổi, phải huy động sức lực toàn thành phố, bảo đảm an toàn cho hồ chứa nước Nam Sơn, sự an nguy và tình hình nguy hiểm của sông Hạ Mã, liền bị dẹp sang vấn đề thứ yếu.
…
7 giờ hơn, ánh mặt trời đã chiếu rọi, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Hồ Tăng Chu.
- Hạ Tưởng, hội nghị của Tỉnh ủy và Thành ủy quyết định, nhiệm vụ đầu tiên là bảo vệ hồ chứa nước Nam Sơn, nhiệm vụ thứ hai là bảo đảm an toàn cho sông Hạ Mã. Tôi nói hết ngọn ngành cho cậu, trên cơ bản sông Hạ Mã sẽ dựa vào chính mọi người rồi, trung ương đã gọi điện tới, yêu cầu cần phải bảo đảm an toàn cho hồ chứa nước Nam Sơn… Phải có ý thức lấy đại cục làm trọng, Tỉnh ủy và Thành ủy e là không lấy được nhân lực giúp đỡ các cậu, hiện tại đại bộ phận tinh binh đều cố gắng đi về hồ chứa nước Nam Sơn rồi, hồ chứa nước Nam Sơn toàn tuyến cấp báo!
Xem ra không phải Phó Tiên Phong thổi phồng rồi, mà là hồ chứa nước Nam Sơn quả thực nguy cấp!
Vừa tắt điện thoại của Hồ Tăng Chu, Hạ Tưởng lại nhận được điện thoại của Cao Hải:
- Hạ Tưởng, có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, bây giờ hồ chứa nước Nam Sơn bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm nước lũ trên núi đổ xuống…
Làm sao có thể? Hạ Tưởng kinh ngạc.
Sau đó trong sự trần thuật lại của Cao Hải, Hạ Tưởng mới hiểu rõ là chuyện gì, ban đầu dung lượng nước của hồ chứa nước Nam Sơn không ít, thiết kế tuy cũ, nhưng với mức độ thế mưa hiện tại, cũng không đủ để hồ chứa nước hình thành sự đe dọa, nhưng vì chỉ huy sai lầm của Phó Tiên Phong, kết quả dẫn đến hồ chứa nước Nam Sơn trở thành một quả bom rất lớn.
Mưa lớn vừa trút xuống, liền có nhân viên kỹ thuật hướng Phó Tiên Phong kiến nghị tháo nước xả lũ, vì hồ chứa nước Nam Sơn bình thường lượng nước cất trữ chỉ có 1/10 dung lượng thiết kế, từ trước tới giờ chưa khi nào tới 1/5. Tuy dựa theo thiết kế ban đầu, cho dù mực nước của hồ chứa lên trên mực nước cảnh giới, cũng có thể an toàn vô sự, nhưng dù sao hồ chứa nước đã xây dựng được 50 năm rồi, không dám đảm bảo dung lượng nước vượt quá 1/5 còn có thể bảo đảm an toàn.
Nhưng Phó Tiên Phong lại không nghe lời của nhân viên kỹ thuật, gã cho rằng thành phố Yến xưa nay thiếu mưa ít nước, hồ chứa nước Nam Sơn cũng luôn trong tình trạng thiếu nước, hàng năm khi trợ giúp nước dùng cho thủ đô, luôn là kéo vạt áo hở cổ tay, bây giờ cơ hội đến rồi, vừa lúc có thể lợi dụng trận mưa to trăm năm không gặp, trữ nước nhiều một chút, cũng tốt để trợ giúp nước cho thủ đô nhiều một chút. Thử nghĩ, gã đảm nhiệm chức Thị trưởng, cung cấp nước sinh hoạt cho thủ đô lại nhiều hơn gấp đôi, hơn nữa không còn cần phải như trước đây luôn trả giá một hồi mới vận chuyển nước vào thủ đô.
Như vậy, gã ở trong mắt lãnh đạo trung ương, tăng thêm không ít ấn tượng, cũng khiến gã trong gia tộc, có thêm thể diện, là một chuyện tốt nhất cử lưỡng tiện.
Phó Tiên Phong thậm chí còn có ý nghĩ là may có trời giúp ta, cho nên gã kiên trì với quan điểm của mình, mệnh lệnh từ bây giờ bắt đầu trữ nước, trước khi mực nước chưa dâng lên đến vạch cảnh giới, không được phép mở cống xả lũ.
Nhân viên kỹ thuật họ Hoàng, gọi là Hoàng Hiểu Minh, cùng họ cùng tên với ngôi sao điện ảnh Hoàng Hiểu Minh, nhưng diện mạo bình thường, tuy nhiên tính cách lại thẳng tính, không sợ quyền thế của Phó Tiên Phong, cùng Phó Tiên Phong tranh luận đúng sai, không nói hồ chứa nước Nam Sơn nhiều năm không tu sửa, không chỉ là đập phòng vệ có khả năng không chống đỡ nổi lượng nước 1/5, cho dù là xung quanh rất nhiều vách núi cũng có thể bị ăn mòn, áp lực một khi lớn lên, thì có khả năng vỡ đê. Cũng chính là nói, dung lượng nước trước mắt là dung lượng an toàn nhất cho hồ chứa nước Nam Sơn, quá một phân nguy hiểm một phân, bởi vì không biết ở chỗ nào sẽ đột nhiên nhô lên một cái mồm rộng, từ đó dẫn đến nước lũ trên núi đổ xuống.
Hồ chứa nước Nam Sơn cách phía đông thành phố Yến 20 km, cách phía Tây Thánh địa cách mạng không đến 3 km, phía nam phía bắc là núi lớn, một khi sụp đổ, chỉ có hai nơi có thể xả lũ, một là hướng phía tây, hai là hướng phía đông. Hướng về phía tây, Thánh địa cách mạnh không dễ xâm phạm, không bất kỳ người nào dám xuống lệnh xả lũ về Thánh địa cách mạng, trách nhiệm chính trị ai cũng không gánh nổi. Hướng về phía đông, là sinh mạng của mấy triệu dân thành phố Yến, cũng không thể gánh được trách nhiệm.
Bởi vậy, việc cãi lý của Hoàng Hiểu Minh, hoàn toàn hợp tình hợp lý, cũng là suy xét từ đại cục, là biểu hiện của một nhân viên kỹ thuật có trách nhiệm có cách nhìn nhận có triển vọng, nhưng lý do của y không đả động được Phó Tiên Phong!
Trong xương cốt của Phó Tiên Phong, có tâm lý đầu cơ thâm căn cố đế của Phó gia. Ban đầu Phó gia trong gia tộc ở thủ đô, cũng không thược vào đẳng cấp gì, cũng không đáng chú ý, nhưng vì có mấy lần đầu cơ hiểm trong hiểm được vận hành thích đáng, thành công mà khiến cho Phó gia hái được lợi ích hậu hĩnh, mới khiến cho Phó gia cuối cùng bộc lộ toàn bộ tài năng, đứng cuối trong bốn gia tộc. Bởi vậy, theo cách nhìn của Phó Tiên Phong, cơn mưa lớn trăm năm không gặp lúc này, chính là cơ ngộ vô cùng lớn trăm năm không gặp trong sinh mạng chính trị của gã, thà rằng giết nhầm, chứ không thể buông tha.
Một kỹ thuật viên nho nhỏ thì hiểu được gì? Ăn nói bừa bãi mà thôi, núi lớn và đập lớn bằng bê tông, sẽ bị đè sụp? Nói đùa, số liệu trên kỹ thuật và GDP của chính phủ giống nhau, đều có chỗ khuyếch đại không thực tế, không đáng tin và không thể tin hoàn toàn, nếu tin hoàn toàn chính là kẻ ngốc rồi. Rất nhiều ô tô ghi rõ trọng tải là 30 tấn, ai không kéo lên tới 50 tấn? Không phải bình an như nhau mà chạy tới chạy lui sao.
Phó Tiên Phong liền không kiên nhẫn mà ngắt ngang lý luận của Hoàng Hiểu Minh, trực tiếp sai người bảo y ra ngoài cho xong chuyện, không muốn nghe y léo nhéo ở bên tai mãi. Những lãnh đạo địa phương và nhân viên quản lý hồ chức nước nịnh nọt bợ đỡ, đều không dám nói thêm một câu khiến ngài Thị trưởng không vui, đều thuận theo lời của Phó Tiên Phong mà nói, nói là hồ chứa nước Nam Sơn phòng thủ kiên cố, tuyệt đối có thể bảo đảm chắc chắn không sai sót nhầm lẫn. Thị trưởng Phó thế trút nước từ trên xuống, có cái nhìn lâu dài, bây giờ chính là thời cơ rất tốt để trữ nước.
Hơn nữa mấy chục đến một trăm máy bơm nước Thị trưởng Phó điều đến, vào thời khắc mấu chốt có thể xem là tác dụng lớn, có thể hóa giải áp lực cho đập, có thể hút nước giảm áp lực, vv, khiến cho Phó Tiên Phong có chút lâng lâng, nhận định quyết định của bản thân là quyết sách chính xác duy nhất.
Nhưng sau khi Vu Phồn Nhiên và Cao Hải thị sát một vòng ven đập lại đưa ra ý kiến khác, bởi vì hai người thực tế mà xem xét đập nước, quả thực nhiều năm chưa tu sửa, hơn nữa còn hỏi không ít nhân viên công tác của hồ chứa nước, thống nhất nguyên tắc và quan điểm xử lý là khả năng trữ nước của hồ chứa nước Nam Sơn có hạn, dung lượng nước thiết kế ban đầu căn bản không suy xét tình trạng mưa to ngàn năm không gặp, hơn nữa người dân thôn ở gần đấy còn phản ánh với Vu Phồn Nhiên và Cao Hải một tình trạng cực kỳ nghiêm trọng, phía nam hồ chứa nước và núi lớn ở phía bắc, có nguy hiểm nước lũ trên núi đổ xuống, bởi vì trên núi mạch suối phong phú, bây giờ mưa lớn không ngừng, các nơi dòng suối hội tụ thành sông nhỏ, sông nhỏ lại hình thành sông lớn, sẽ có khả năng hình thành nước lũ trên núi!
Nước lũ trên núi một khi đổ xuống, hậu quả không thể lường được.
Vu Phồn Nhiên và Cao Hải vội vàng báo cáo với Phó Tiên Phong, đề xuất tốt nhất bây giờ sẽ mở cống xả lũ, nếu không đợi khi thế nước quá lớn không thể khống chế, lại chẳng may dẫn phát nước lũ trên núi đổ xuống, thì có khả năng tạo thành hậu quả không thể ước lượng.
Phó Tiên Phong đã quyết định chủ ý phải mượn cơ hội đánh cuộc một phen, gã cũng đã hỏi ý kiến chuyên gia đài khí tượng tỉnh, nói là có khả năng sẽ có trận mưa lớn ở khu vực hồ chứa nước Nam Sơn, lượng mưa này đạt đến lượng mưa của trận mưa rất to. Tuy đã có sự cảnh báo của chuyên gia đài khí tượng, nhưng khi Phó Tiên Phong nhìn thấy lượng nước chưa đủ 1/5 vạch mực nước thiết kế của hồ chứa, còn cho rằng mưa lớn đã rơi một ngày một đêm, cho dù có thêm một trận mưa thật to nữa, cũng chưa chắc đã có được bao nhiêu nước. Bây giờ nước trữ trong hồ chứa nước mới chỉ là 1/5, sau cơn mưa to, có thể đạt tới 1/3 là không sai.
1/3, dù là đập nước cổ xưa cũng có thể chống vững, làm sao cũng không thể làm vỡ đê, hơn nữa cho dù nếu chẳng may vỡ đê, cũng có thể đem trách nhiệm đẩy lên mặt thiết kế hồ chứa nước, gã cũng không cần phải gánh bao nhiêu trách nhiệm lãnh đạo. Hơn nữa nói trắng ra, làm sao có thể vỡ đê được chứ?
/2185
|