Hạ Tưởng giật mình, lời này nói hơi quá rồi, đang định xua tay khiêm tốn nói vài câu, lại nghe Lưu Nhất Lâm nói:
- Đừng nóng, tôi vẫn chưa nói hết, thứ nhất, đã kết thúc trong cán bộ đảng và chính quyền Thành ủy thành phố Lang, không có lịch sử của người đàn ông trẻ đẹp trai. Thứ hai, trong lịch sử thành phố Lang, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ nhất – Phó thị trưởng thường trực 29 tuổi, thật không đơn giản! Thị trưởng Cổ luôn luôn tự hào về tuổi trẻ đầy hứa hẹn của mình, cậu vừa đến, ưu thế tuổi tác của ông ta đã không còn nữa…
Hạ Tưởng vừa nghe hóa ra là cái lịch sử này, đang định bật cười, lại cười không nổi. Lưu Nhất Lâm thân là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, sẽ không tùy miệng mà nói vấn đề tuổi tác, e là thật sự có ám chỉ.
Lẽ nào Thị trưởng Cổ khá là lưu ý đến kiến giải hắn là người trẻ tuổi đầy triển vọng nhất thành phố Lang sao? Hạ Tưởng kỹ lưỡng suy nghĩ, thật sự là ngoài hắn và Lưu Nhất Lâm ra, Cổ Hướng Quốc trong Thành ủy thành phố Lang, là người trẻ tuổi nhất. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lưu Nhất Lâm thì bỏ qua đi, dù sao cũng là nữ giới, 33 tuổi ở cấp Phó giám đốc sở, nói cao không cao, thấp không thấp, mà hắn năm nay 29 tuổi đã là cấp Phó giám đốc sở rồi, lại là nam giới, lẽ nào dựa vào hai điểm này, cũng có thể khiến Cổ Hướng Quốc không thoải mái?
Vậy thì hắn cũng quá vô tội rồi.
Khi nói chuyện, xe cứu hộ đã đến, đưa lái xe chiếc Santana đi cấp cứu. Lúc này, mới có cảnh sát đến hiện trường, còn giả mang bộ dạng thở hồng hộc vội vàng đến.
Người dẫn đầu là Phó cục trưởng Cục công an Đông An thành phố Lang Nhạc Quan, sau khi gã ta nhận được báo án, vừa nghe đã biết lại là thuộc hạ của Nga Ni Trần đang lạm dụng quyền uy quá mức, biết gã trêu trọc vào không nổi, cố ý không đưa cảnh sát ra mặt, nhưng lại nhận được điện thoại của Lưu Nhất Lâm, muốn gã cần phải đích thân đến.
Lưu Nhất Lâm là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, lời nói của cô không thể không nghe, nhưng Lưu Nhất Lâm không dám trêu, Nga Ni Trần càng trêu không nổi, cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành áp dụng biện pháp dung hòa, kéo dài, cứ thế kéo dài đến khi người của Nga Ni Trần toàn bộ rút khỏi hiện trường, gã mới làm bộ đúng lúc chạy tới.
Đối với tâm tư của Nhạc Quan thì Lưu Nhất Lâm rất rõ, nhìn thấy cái bộ dạng vẫn hồng hộc thở của gã, trong lòng không vui, cũng không thèm để ý đến cái vẻ mặt cười làm lành của Nhạc Quan, trực tiếp ném lại một câu:
- Phó cục trưởng Nhạc, biểu hiện của ông hôm nay kém quá, đừng trách tôi không cho ông cơ hội… ông biết hai người ở trước mặt là ai không?
Nhạc Quan nhìn liếc qua Mai Thái Bình và Hạ Tưởng một cái, cũng không nhận ra, sau đó nhìn vào giấy phép của chiếc Audi, trong lòng căng thẳng, lập tức nhận thức ra điều gì, chưa kịp mở miệng, Lưu Nhất Lâm trừng mắt nhìn gã:
- Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Phó thị trưởng thường trực sắp nhậm chức ở đây, ông làm việc không tốt, tự mình quay về suy ngẫm xem nên làm thế nào đi nhé!
Lưu Nhất Lâm bỏ lại Nhạc Quan đang giương mắt nhìn, cùng Mai Thái Bình và Hạ Tưởng khệnh khạng bỏ đi.
Nhạc Quan một mình đứng ngây tại chỗ, đầu óc như chập mạch. Cơ hội vô cùng tốt để làm quen với Phó thị trưởng thường trực và Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đã trơ mắt rời đi trước mặt gã, làm sao có thể không khiến gã hối không kịp, quả muốn đập đầu xuống đất!
Phó thị trưởng thường trực, ở Thành ủy có thể là nhân vật xếp đầu, mà Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, là mũ quan cai quản toàn tỉnh, ai không kính nể, gặp mặt thì vội vàng nịnh bợ chứ? Kết quả ngượi lại, một cơ hội vô cùng tốt đã bị gã bỏ phí, Nhạc Quan suýt nữa vò đầu bứt tai. Gã ở thành phố Lang vốn đã không có nền móng quá sâu, may mắn có Lưu Nhất Lâm đánh giá cao gã, còn có lúc chiếu cố gã một phần, hôm nay cơ hội làm quen với lãnh đạo cấp trên tốt như thế…
Nhạc Quan khóc không thành tiếng.
Chuyện của Nhạc Quan, sớm đã bị Hạ Tưởng ném sang một bên, sau khi lên xe hắn mới biết, người mà hôm nay Mai Thái Bình đưa hắn đi gặp, chính là Lưu Nhất Lâm. Mai Thái Bình đã đến thành phố Lang trước, và giới thiệu Trưởng ban Tổ chức cán bộ cùng hắn làm quen, dụng ý không cần nói cũng biết, là để giúp hắn mở ra cục diện ở thành phố Lang.
Đối với sự chiếu cố của Mai Thái Bình, Hạ Tưởng vẫn mang sự cảm kích trong lòng, cho dù hắn cũng biết, Mai Thái Bình nhiệt tình như thế, không chỉ là vì nguyên nhân của Mai Đình. Vào lúc vòng kinh tế thủ đô lớn sắp được triển khai, thành phố Lang đứng mũi chịu sào, sẽ bao hàm vô số cơ hội, hắn thân là Phó thị trưởng thường trực, cũng xem như là một chức vụ hết sức quan trọng, có chỗ hữu dụng lớn.
Chỉ là thế cục của thành phố Lang, lại phức tạp hơn, khó ứng phó hơn so với những gì hắn tưởng tượng. Không cần nói gì khác, đơn giản là chuyện xảy ra hôm nay khiến hắn biết rõ, thành phố Lang cách xa Tỉnh ủy và dốc lòng giữ khoảng cách với Tỉnh ủy, thành phố Lang cách Kinh - Tân quá gần, dòng người phức tạp, vàng thau lẫn lộn, các loại người tụ tập cùng nhau, lại còn có thế lực đen tối tự xưng là chọi nhau ngang ngửa với Bí thư Thành ủy, thật đúng là vùng đất tụ hội đủ hạng người!
Cho dù thành phố Lang không tính là vùng vô chính phủ, nhưng cũng không nghe lời của Tỉnh ủy, mà thủ đô lại không thể khống chế hoàn toàn việc này, đã để thành phố Lang có được tính độc lập rất lớn, so sánh với các thành phố rất nghe lời khác, thành phố Lang quả thật là một dị số.
Với nhân vật thuộc loại Nga Ni Trần, ở thành phố Yến tuyệt đối không có đất để sống. Thành phố Yến là tỉnh lị cách thủ đô gần nhất, lại là thành phố cấp phó tỉnh, nhất cử nhất động đều lọt vào mắt của thủ đô, cho dù có một số nhóm thế lực đen tối, cũng không thành cái gì cả. Chuyện trên đường lớn có thể tụ tập mười mấy người đánh một người, thành phố Yến cũng có, nhưng tuyệt đối không dám trắng trợn không kiêng nể ai như vậy, hoành hành ngang ngược như vậy.
Hạ Tưởng nghĩ thầm, có người muốn hắn đến thành phố Lang, quả thật là một vấn đề khó giải lớn như trời. Mà đề tài này, cũng thật không dễ có đáp án.
Nhất là sau khi hắn nghe được lời giải thích đối với thế cục thành phố Lang của Lưu Nhất Lâm, quả tim của Hạ Tưởng, càng chìm càng sâu.
Lưu Nhất Lâm mời Hạ Tưởng và Mai Thái Bình tới quán trà Thị Lang – quán rượu và quán trà của người dân thành phố Lang thích dùng mệnh danh của quan chức thời cổ đại, như Thị Lang, Thượng Thư… vv, dù sao quan không phân lớn nhỏ, cho dù là văn võ, thích dùng thì dùng, nhìn khắp đường phố, dường như văn võ bá quan bình đẳng.
Quán trà Thị Lang nằm trên đường lớn Hòe An của thành phố Lang, ở phía nam thành phố Lang, mà Thành ủy nằm ở phía tây thành phố Lang, Lưu Nhất Lâm cố ý chọn quán trà Thị Lang để gặp mặt, cũng có ý cố ý tránh Thành ủy.
Phong cách trang trí của quán trà cũng không tồi, chỉ thiếu một chút đẳng cấp so với thành phố Yến, cũng coi như có ý tứ hàm súc độc đáo. Theo cách nhìn của Hạ Tưởng, mặt thiết kế có sự đáng chú ý, nhưng về vật liệu trang trí, thì hơi kém một chút.
Mấy người ngồi vào chỗ, Lưu Nhất Lâm cho nhân viên phục vụ lui ra, tự dùng bàn tay trắng nõn của cô pha trà, sau khi trà ngấm, rót cho Hạ Tưởng và Mai Thái Bình mỗi người một cốc, mới chậm rãi nói:
- Sự việc hôm nay, Trưởng ban Mai và Phó thị trưởng Hạ cũng thấy rồi, người đeo chiếc dây chuyền vàng có biệt danh là lão Tặc, là thủ hạ của Nga Ni Trần… Thành phố Lang có một câu nói vẫn luôn lưu truyền – ban ngày Ngả Thành Văn, ban đêm Nga Ni Trần, ý nói là, thành phố Lang vào ban ngày, là Ngả Thành Văn định đoạt, nhưng đến buổi tối, thì lại quay về sự quản lý của Nga Ni Trần.
- Nga Ni Trần rốt cuộc là người như thế nào? Còn nữa, tên của ông ta cũng thật là quái lạ.
Hạ Tưởng nhịn không nổi mà hỏi một câu.
- Nga Ni Trần vốn tên là Trần A, vì ông ta nói chuyện hơi bị lắp, người ta hỏi ông ta họ gì, ông ta liền nói hai tiếng "nga nga ni ni" (ơ ơ ư ư), mới nói rõ ông ta họ Trần, dần dần bị người ta đặt cho cái biệt danh là Nga Ni Trần. Tuy nhiên ông ta không tức giận, hình như còn thích cái biệt danh này.
Bàn tay trắng và thon thon của cô tuyệt đẹp, khi cô nhẹ nhàng đưa ra ngón tay như hình hoa lan mà rót trà cho mọi người, càng mang thái độ thanh tao lịch sự, cô lần nữa rót đầy trà cho Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, tự giễu mà cười:
- Tôi là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, nhưng người dân thành phố Lang biết tôi lại rất ít, bởi vì Nga Ni Trần được người ta coi như là Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm của thành phố Lang.
Hạ Tưởng lúc ấy còn xem Nga Ni Trần là Bí thư Thành ủy ngầm, hóa ra đã đề cao gã ta rồi, chỉ là Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm. Tuy nhiên Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm nghe có ý vị sâu xa hơn là Bí thư Thành ủy ngầm. - Trong Thành ủy, chí ít có ba bốn Ủy viên thường vụ qua lại rất mật thiết với Nga Ni Trần, không
dám nói là đều nghe theo Nga Ni Trần, chí ít cũng cung kính ba phần với Nga Ni Trần. Nga Ni Trần đã từng có lần mời người ta ăn cơm, khi uống có chút men say đã nói lời mạnh miệng, nói một cuộc điện thoại của gã có thể gọi đến 3 Ủy viên thường vụ của thành phố Lang. Nga Ni Trần liền gọi điện thoại, không đến nửa tiếng đồng hồ, thật đã có 3 Ủy viên thường vụ kịp lúc tới, xem như vô cùng nể mặt Nga Ni Trần. Cho nên, danh tiếng Trưởng ban tổ chức cán bộ ngầm của Nga Ni Trần, từ lần đầu đã vang tiếng.
Lưu Nhất Lâm khi nói chuyện rất nhỏ nhẹ, vẻ mặt nhã nhặn, dường như đang nói chuyện của người khác, từ trên khuôn mặt của cô nhìn không ra sự dao động gì của cảm xúc.
Đã khiến Hạ Tưởng cũng thầm gật đầu, không hổ thẹn là Trưởng ban tổ chức cán bộ, công phu bồi dưỡng khí tiết không tồi, tuy vô cùng căm hận Nga Ni Trần, nhưng một chút cũng không để lộ ra ngoài, liên tưởng đến việc cô mới chỉ là một người phụ nữ 33 tuổi, hắn cũng không thể không khâm phục sự kềm chế và sự khôn ngoan của Lưu Nhất Lâm.
Mai Thái Bình ngồi ngay ngắn một bên, chỉ lo thưởng thức trà, còn híp mắt lắng nghe tiếng đàn du dương truyền đến từ trong quán trà, tiếng đàn khi thì sôi sục hào hùng, khi thì réo rắt, thắm đượm tư thế anh hùng của chiến sĩ.
Hạ Tưởng đã nghe ra, là khúc đàn tranh "Thập diện mai phục".
Thập diện mai phục? Ha ha, dùng để hình dung tình cảnh lần đầu tiên hắn đến thành phố Lang thì chuẩn xác vô cùng.
Mai Thái Bình và Lưu Nhất Lâm là quan hệ gì, Mai Thái Bình không nói, Hạ Tưởng cũng không hỏi. Tuy nhiên từ sự khách khí giữa hai người lại có một sự phán đoán mang cảm giác quan hệ xa lánh nhất định, hẳn là không phải là quan hệ rất gần, hoặc là chỉ là Mai Thái Bình vào lúc Lưu Nhất Lâm cần sự giúp đỡ, ra tay giúp cô một lần. Bởi vì thái độ của Lưu Nhất Lâm với Mai Thái Bình, cung kính hơn là thân thiết, thậm chí có thể nói, không mang chút biểu hiện thân thiết nào.
Không bằng với quan hệ rất quen thuộc giữa hắn và Mai Thái Bình.
Mai Thái Bình ở một bên lim dim dưỡng thần, dường như không có một chút quan tâm với thế cục của thành phố Lang. Hạ Tưởng lại rất rõ mà phát hiện Mai Thái Bình kỳ thực đang rất cẩn thận mà nghe lời Lưu Nhất Lâm nói, trong lòng hắn cũng biết rõ, Mai Thái Bình không quan tâm thành phố Lang mới lạ. Nếu không quan tâm, ông ta cũng không chủ động đề xuất mình đến nhậm chức.
Hạ Tưởng sớm đã đoán ra được ý đồ của Mai Thái Bình, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như vậy. Nhân vật chính trị, nhất cử nhất động đều có ý nghĩa sâu sắc, không phải lợi ích chính trị thì là lợi ích kinh tế, nếu việc không liên quan, khẳng định sẽ treo lên trên cao.
Hạ Tưởng rất có thâm ý mà nhìn Mai Thái Bình một cái, tuy nhiên Mai Thái Bình lại giả vờ như không thấy, vẫn uống trà nghe nhạc.
Lưu Nhất Lâm là một phụ nữ thông minh, cô không hỏi nhiều về quan hệ giữa Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, đối với việc Mai Thái Bình đích thân đưa Hạ Tưởng đến nhậm chức, tuy không hợp quy củ nhưng lại hợp tình, cho dù cô thầm giật mình, nhưng lại không mở miệng hỏi một câu tại sao.
Nói ít, là ý chính đầu tiên trong cái đạo làm quan.
Tuy nhiên có lúc cũng phải nên nói nhiều, mới có thể hiện rõ ra cái mặt chân thành để hợp tác.
Hạ Tưởng liền hỏi:
- Nga Ni Trần có sản nghiệp gì ở thành phố Lang?
Hắn sẽ không nói ra lời gì như là Nga Ni Trần to gan lớn mật, tại sao không có ai quản trị sự lên mặt quan đường hoàng của gã, Nga Ni Trần có thể lớn mạnh ở thành phố Lang, hiển nhiên nguyên nhân có rất nhiều mặt, bây giờ không phải lúc tìm hiểu sâu.
Cái Hạ Tưởng muốn biết chính là, Nga Ni Trần dựa vào gì để lập nghiệp.
- Dầu mỏ, thuốc lá, bất động sản, điện lực là nguồn kinh tế chủ yếu của ông ta, cũng có một số sản nghiệp như phòng ca hát, quán rượu, phòng khiêu vũ …vv.
Những cái mà Lưu Nhất Lâm hiểu được về Nga Ni Trần khá là tỉ mỉ, hiển nhiên, cũng là vì nguyên nhân đã làm đủ bài tập.
Hạ Tưởng thầm giật mình, các ngành sản xuất mà Nga Ni Trần đặt chân vào gần như toàn bộ là ngành sản xuất lũng đoạn, không có hậu đài vững chắc, gã không thể xây dựng một đế quốc kinh tế, hơn nữa còn đen trắng cấu kết với nhau. E là với thủ đoạn và thực lực của hắn, nước cạn của thành phố Lang không nuôi sống nổi con cá lớn, căn nguyên của Nga Ni Trần nói không chừng còn ở thủ đô.
Hạ Tưởng biết rõ Lưu Nhất Lâm về mặt ngoài đã lộ ra không ít tin tức, nhưng trên thực tế, cô vẫn thông minh mà giữ lại một số điều. Bởi vì một số tin tức liên quan đến Nga Ni Trần mà cô nói, không đến ba ngày, hắn có thể nghe ngóng tường tận. Mà ở trong Thành ủy, mạng lưới quan hệ giữa người và người, cô lại không nhắc đến nửa phần.
Hạ Tưởng cũng sẽ không chủ động hỏi, hắn và Lưu Nhất Lâm lần đầu tiên quen biết, vẫn không được xem là hiểu tận gốc rễ, nên cẩn thận là hơn.
- Nga Ni Trần tuy có hàng tỷ của cải, ở thành phố Lang hô mưa gọi gió, nhưng điều hấp dẫn tự hào nhất của ông ta lại không phải là của cải và địa vị của ông ta, mà là hai cô con gái của ông ta.
Lưu Nhât Lâm nét mặt hơi cười mà nhìn Hạ Tưởng một cái, trong mắt mang chút ý cười kỳ quái,
- Hôm nay Phó thị trưởng Hạ hẳn cũng đã nhìn thấy rồi, Trần Mạt và Trần Lỵ, là hai bông hoa mà người thành phố Lang ai ai cũng biết, cũng là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông. Chị gái thích mặc quần áo màu vàng, được người ta gọi là Hoa Nhài Vàng. Cô em thích mặc quần áo màu bạc, thì được gọi tên là Hoa Nhài Bạc. Hai chị em bộ dạng giống nhau, nhưng tính cách lại khác nhau rất nhiều…
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, tên thật ra cũng không tồi, người cũng rất có cá tính, Hạ Tưởng nhớ tới lần hai người bôn ba bận rộn khi cứu một thành viên trong gia đình bị rơi xuống nước ở thành phố Thương, còn chủ động bỏ tiền bỏ sức, lại hóa ra là con gái của Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm có tiếng của thành phố Lang.
Lại liên tưởng đến Hoa Nhài Vàng thích nói chuyện, còn Hoa Nhài Bạc lại lạnh lùng vô tình, Hạ Tưởng biết, nhân tính quả nhiên đều có mặt phức tạp, Hoa Nhài Vàng tạm thời không cần nói, khi Hoa Nhài Bạc cứu người, tuy không nói gì, nhưng cũng đã lao vào. Không ngờ khi đối diện người vàng, ác nghiệt nhẫn tâm, khiến người ta khó mà tin hai người họ có hành động cứu người tốt bụng như lúc trước.
- Nói đến hai bông hoa này, lại không thể không nhắc đến bà chúa các loài hoa của thành phố Lang – Vương Sắc Vi…
Lưu Nhất Lâm tuy không đề cập đến quan hệ và lập trường giữa các Ủy viên thường vụ của thành phố Lang, nhưng đối với một số nhân vật trong đời sống của thành phố Lang, lại rất có hứng thú mà chủ động nhắc tới,
- Vương Sắc Vi là con lai, ban đầu vẫn luôn sống ở Tân Thành, khoảng 5 năm trước mới chuyển đến thành phố Lang. Cô ta đến thành phố Lang với thời gian không đến nửa năm, đã làm ra một sự kiện lớn chấn động thành phố Lang, trong vòng một đêm thành danh. Tên ban đầu của cô là Vương Mỹ Như, bây giờ không mấy ai biết, tất cả mọi người lại đều biết cô gọi là Vương Sắc Vi, vì cô giống như hoa sắc vi, xinh đẹp nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thoải mái, nên mọi người đã gọi cô là Vương Sắc Vi…
- Bà chúa của các loài hoa là mẫu đơn, lại có người tự xưng sắc vi là danh hiệu bà chúa của các loài hoa, khẳng định có thủ đoạn.
Hạ Tưởng ha hả cười,
- Cô ta rốt cuộc đã làm nên chuyện lớn gì chấn động cả thành phố Lang?
Lưu Nhất Lâm chơi trò úp mở:
- Tạm thời không nói, sau này anh sẽ biết thôi, tôi tốt nhất là không nên nhiều chuyện.
Cô che miệng cười, khi phong tình biểu lộ, mặt hơi hơi đỏ.
Hạ Tưởng thấy biểu cảm của Lưu Nhất Lâm, mơ hồ đoán được điều gì, nên cũng không hỏi thêm nhiều.
Không biết khúc đàn tranh từ lúc nào đã từ "Thập diện mai phục" sục sôi hùng hồn biến thành "ngư chu xướng vãn" dịu dàng lắng đọng, Mai Thái Bình dường như còn chìm đắm trong khúc nhạc, không thể tự thoát ra được.
Hạ Tưởng cười nói:
- Sắc trời không còn sớm nữa rồi, nên đi ăn cơm thôi…
Mai Thái Bình mới giật mình như mộng mới tỉnh:
- Đến giờ ăn cơm rồi sao? Được, được, đi, đi Kinh Tiên Cư.
Lưu Nhất Lâm hiểu ý mà mỉm cười:
- Trưởng ban Mai quả nhiên là cao nhân, không ngờ biết cả Kinh Tiên Cư của thành phố Lang. Sau khi tôi đến thành phố Lang nửa năm, mới lần đầu tiên nghe người ta nói đến Kinh Tiên Cư.
- "Dân dĩ thực vi thiên", tôi tuy xuất thân từ Mai gia, nhưng có trái tim của người dân bình thường, cho nên đối với việc ăn rất có tìm tòi học hỏi.
Mai Thái Bình bật cười ha hả, trước một bước đi ra khỏi phòng, khi đi ra bên ngoài lên xe, bỗng nhiên nói với Lưu Nhất Lâm một câu,
- Nhất Lâm, tôi phải nhắc nhở cô một câu, ở trước mặt Hạ Tưởng chơi trò khôn vặt, cẩn thận gieo gió gặt bão. Tôi đã quen biết Hạ Tưởng thời gian không ngắn, đã phát hiện, cậu ta chưa từng để người khác cảm nhận được mình là người thông minh, nhưng khi vào một ngày cô nhận thức được sự thông minh của cậu ta, rất không may, cô có thể đã phải chịu thiệt hại lớn rồi.
Lưu Nhất Lâm lập tức đỏ mặt, mang chút ngượng ngùng mà nhìn Hạ Tưởng một cái. Hạ Tưởng ha hả cười, không tiếp lời của Mai Thái Bình, mà mở cửa xe:
- Mời cô!
Kinh Tiên Cư nằm ở phía tây thành phố Lang, là một quán rượu tạo hình độc đáo, phong cách khác hẳn. Thoạt nhìn, Kinh Tiên Cư rất có hương vị nhà trọ cổ đại, từ xa nhìn lại, còn cho rằng phim truyền hình nào đó đang bố cảnh. Đến gần mà nhìn, người đến người đi rất náo nhiệt. Là một quán rượu đắt tiền nhất thành phố Lang, có thể có một gian phòng lịch sự ở Kinh Tiên Cư mà ăn cơm, không chỉ là một loại vinh quang, mà hơn nữa còn là hình tượng của bản thân.
Mai Thái Bình đứng trước cửa Kinh Tiên Cư, nhìn thấy mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa, rồi nhìn chữ ký đề trên bức vẽ, ha hả cười:
- Bút tích của danh gia thủ đô, quả nhiên khí độ bất phàm. Chữ của Lão Phó, người thường cầu không được, Kinh Tiên Cư… không đơn giản!
Hạ Tưởng nghĩ đến điều gì, hỏi Lưu Nhất Lâm:
- Kinh Tiên Cư cũng là sản nghiệp của Nga Ni Trần?
Lưu Nhất Lâm gật đầu cười:
- Trên cơ bản một số quán rượu hoặc khách sạn đắt giá một chút của thành phố Lang, đều có bóng dáng của ông ta.
Hạ tưởng thầm gật đầu, Nga Ni Trần này, liên quan đến xấu xa mà lại sạch sẽ, vừa có con mắt thương nghiệp rất khôn khéo, lại có một nhóm thuộc hạ trung thành và tận tâm, hơn nữa bối cảnh phức tạp, mánh khóe thông thiên, thật đúng là một người rất khó đối phó.
Tuy Hạ Tưởng cũng không cho rằng giữa hắn và Nga Ni Trần nhất định sẽ trở thành đối thủ, nhưng vẫn theo bản năng mà cảm giác, giữa hắn và Nga Ni Trần, e là thậi sự sẽ có một ngày xung đột lợi ích.
Lưu Nhất Lâm tốt xấu cũng là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, Kinh Tiên Cư cũng có một chỗ dành cho cô. Đến một gian phòng yên tĩnh trên lầu hai, Hạ Tưởng chú ý đến chỗ cửa vào của gian phòng, có một con số 8 không lớn không nhỏ được viết bằng bút long mờ, không khỏi mở miệng hỏi:
- Căn phòng số 8, là có ý gì?
Lưu Nhất Lâm lắc đầu cười:
- Nói ra không sợ Phó thị trưởng Hạ chê cười, trong cảm nhận của Nga Ni Trần, những người của Thành ủy thành phố Yến, ông ta đều dựa theo phân lượng nặng nhẹ đối với ông ta mà đánh số, mỗi người đều để lại gian phòng ở Kinh Tiên Cư, ý nghĩa của số "8" là nói, cái chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy của tôi trong mắt ông ta, chỉ là vị trí xếp số 8. Đúng rồi, Phó thị trưởng tiền nhiệm, ông ta cũng có xếp hạng…
- Đừng nóng, tôi vẫn chưa nói hết, thứ nhất, đã kết thúc trong cán bộ đảng và chính quyền Thành ủy thành phố Lang, không có lịch sử của người đàn ông trẻ đẹp trai. Thứ hai, trong lịch sử thành phố Lang, là cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ nhất – Phó thị trưởng thường trực 29 tuổi, thật không đơn giản! Thị trưởng Cổ luôn luôn tự hào về tuổi trẻ đầy hứa hẹn của mình, cậu vừa đến, ưu thế tuổi tác của ông ta đã không còn nữa…
Hạ Tưởng vừa nghe hóa ra là cái lịch sử này, đang định bật cười, lại cười không nổi. Lưu Nhất Lâm thân là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, sẽ không tùy miệng mà nói vấn đề tuổi tác, e là thật sự có ám chỉ.
Lẽ nào Thị trưởng Cổ khá là lưu ý đến kiến giải hắn là người trẻ tuổi đầy triển vọng nhất thành phố Lang sao? Hạ Tưởng kỹ lưỡng suy nghĩ, thật sự là ngoài hắn và Lưu Nhất Lâm ra, Cổ Hướng Quốc trong Thành ủy thành phố Lang, là người trẻ tuổi nhất. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Lưu Nhất Lâm thì bỏ qua đi, dù sao cũng là nữ giới, 33 tuổi ở cấp Phó giám đốc sở, nói cao không cao, thấp không thấp, mà hắn năm nay 29 tuổi đã là cấp Phó giám đốc sở rồi, lại là nam giới, lẽ nào dựa vào hai điểm này, cũng có thể khiến Cổ Hướng Quốc không thoải mái?
Vậy thì hắn cũng quá vô tội rồi.
Khi nói chuyện, xe cứu hộ đã đến, đưa lái xe chiếc Santana đi cấp cứu. Lúc này, mới có cảnh sát đến hiện trường, còn giả mang bộ dạng thở hồng hộc vội vàng đến.
Người dẫn đầu là Phó cục trưởng Cục công an Đông An thành phố Lang Nhạc Quan, sau khi gã ta nhận được báo án, vừa nghe đã biết lại là thuộc hạ của Nga Ni Trần đang lạm dụng quyền uy quá mức, biết gã trêu trọc vào không nổi, cố ý không đưa cảnh sát ra mặt, nhưng lại nhận được điện thoại của Lưu Nhất Lâm, muốn gã cần phải đích thân đến.
Lưu Nhất Lâm là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, lời nói của cô không thể không nghe, nhưng Lưu Nhất Lâm không dám trêu, Nga Ni Trần càng trêu không nổi, cuối cùng không còn cách nào, chỉ đành áp dụng biện pháp dung hòa, kéo dài, cứ thế kéo dài đến khi người của Nga Ni Trần toàn bộ rút khỏi hiện trường, gã mới làm bộ đúng lúc chạy tới.
Đối với tâm tư của Nhạc Quan thì Lưu Nhất Lâm rất rõ, nhìn thấy cái bộ dạng vẫn hồng hộc thở của gã, trong lòng không vui, cũng không thèm để ý đến cái vẻ mặt cười làm lành của Nhạc Quan, trực tiếp ném lại một câu:
- Phó cục trưởng Nhạc, biểu hiện của ông hôm nay kém quá, đừng trách tôi không cho ông cơ hội… ông biết hai người ở trước mặt là ai không?
Nhạc Quan nhìn liếc qua Mai Thái Bình và Hạ Tưởng một cái, cũng không nhận ra, sau đó nhìn vào giấy phép của chiếc Audi, trong lòng căng thẳng, lập tức nhận thức ra điều gì, chưa kịp mở miệng, Lưu Nhất Lâm trừng mắt nhìn gã:
- Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy và Phó thị trưởng thường trực sắp nhậm chức ở đây, ông làm việc không tốt, tự mình quay về suy ngẫm xem nên làm thế nào đi nhé!
Lưu Nhất Lâm bỏ lại Nhạc Quan đang giương mắt nhìn, cùng Mai Thái Bình và Hạ Tưởng khệnh khạng bỏ đi.
Nhạc Quan một mình đứng ngây tại chỗ, đầu óc như chập mạch. Cơ hội vô cùng tốt để làm quen với Phó thị trưởng thường trực và Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, đã trơ mắt rời đi trước mặt gã, làm sao có thể không khiến gã hối không kịp, quả muốn đập đầu xuống đất!
Phó thị trưởng thường trực, ở Thành ủy có thể là nhân vật xếp đầu, mà Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, là mũ quan cai quản toàn tỉnh, ai không kính nể, gặp mặt thì vội vàng nịnh bợ chứ? Kết quả ngượi lại, một cơ hội vô cùng tốt đã bị gã bỏ phí, Nhạc Quan suýt nữa vò đầu bứt tai. Gã ở thành phố Lang vốn đã không có nền móng quá sâu, may mắn có Lưu Nhất Lâm đánh giá cao gã, còn có lúc chiếu cố gã một phần, hôm nay cơ hội làm quen với lãnh đạo cấp trên tốt như thế…
Nhạc Quan khóc không thành tiếng.
Chuyện của Nhạc Quan, sớm đã bị Hạ Tưởng ném sang một bên, sau khi lên xe hắn mới biết, người mà hôm nay Mai Thái Bình đưa hắn đi gặp, chính là Lưu Nhất Lâm. Mai Thái Bình đã đến thành phố Lang trước, và giới thiệu Trưởng ban Tổ chức cán bộ cùng hắn làm quen, dụng ý không cần nói cũng biết, là để giúp hắn mở ra cục diện ở thành phố Lang.
Đối với sự chiếu cố của Mai Thái Bình, Hạ Tưởng vẫn mang sự cảm kích trong lòng, cho dù hắn cũng biết, Mai Thái Bình nhiệt tình như thế, không chỉ là vì nguyên nhân của Mai Đình. Vào lúc vòng kinh tế thủ đô lớn sắp được triển khai, thành phố Lang đứng mũi chịu sào, sẽ bao hàm vô số cơ hội, hắn thân là Phó thị trưởng thường trực, cũng xem như là một chức vụ hết sức quan trọng, có chỗ hữu dụng lớn.
Chỉ là thế cục của thành phố Lang, lại phức tạp hơn, khó ứng phó hơn so với những gì hắn tưởng tượng. Không cần nói gì khác, đơn giản là chuyện xảy ra hôm nay khiến hắn biết rõ, thành phố Lang cách xa Tỉnh ủy và dốc lòng giữ khoảng cách với Tỉnh ủy, thành phố Lang cách Kinh - Tân quá gần, dòng người phức tạp, vàng thau lẫn lộn, các loại người tụ tập cùng nhau, lại còn có thế lực đen tối tự xưng là chọi nhau ngang ngửa với Bí thư Thành ủy, thật đúng là vùng đất tụ hội đủ hạng người!
Cho dù thành phố Lang không tính là vùng vô chính phủ, nhưng cũng không nghe lời của Tỉnh ủy, mà thủ đô lại không thể khống chế hoàn toàn việc này, đã để thành phố Lang có được tính độc lập rất lớn, so sánh với các thành phố rất nghe lời khác, thành phố Lang quả thật là một dị số.
Với nhân vật thuộc loại Nga Ni Trần, ở thành phố Yến tuyệt đối không có đất để sống. Thành phố Yến là tỉnh lị cách thủ đô gần nhất, lại là thành phố cấp phó tỉnh, nhất cử nhất động đều lọt vào mắt của thủ đô, cho dù có một số nhóm thế lực đen tối, cũng không thành cái gì cả. Chuyện trên đường lớn có thể tụ tập mười mấy người đánh một người, thành phố Yến cũng có, nhưng tuyệt đối không dám trắng trợn không kiêng nể ai như vậy, hoành hành ngang ngược như vậy.
Hạ Tưởng nghĩ thầm, có người muốn hắn đến thành phố Lang, quả thật là một vấn đề khó giải lớn như trời. Mà đề tài này, cũng thật không dễ có đáp án.
Nhất là sau khi hắn nghe được lời giải thích đối với thế cục thành phố Lang của Lưu Nhất Lâm, quả tim của Hạ Tưởng, càng chìm càng sâu.
Lưu Nhất Lâm mời Hạ Tưởng và Mai Thái Bình tới quán trà Thị Lang – quán rượu và quán trà của người dân thành phố Lang thích dùng mệnh danh của quan chức thời cổ đại, như Thị Lang, Thượng Thư… vv, dù sao quan không phân lớn nhỏ, cho dù là văn võ, thích dùng thì dùng, nhìn khắp đường phố, dường như văn võ bá quan bình đẳng.
Quán trà Thị Lang nằm trên đường lớn Hòe An của thành phố Lang, ở phía nam thành phố Lang, mà Thành ủy nằm ở phía tây thành phố Lang, Lưu Nhất Lâm cố ý chọn quán trà Thị Lang để gặp mặt, cũng có ý cố ý tránh Thành ủy.
Phong cách trang trí của quán trà cũng không tồi, chỉ thiếu một chút đẳng cấp so với thành phố Yến, cũng coi như có ý tứ hàm súc độc đáo. Theo cách nhìn của Hạ Tưởng, mặt thiết kế có sự đáng chú ý, nhưng về vật liệu trang trí, thì hơi kém một chút.
Mấy người ngồi vào chỗ, Lưu Nhất Lâm cho nhân viên phục vụ lui ra, tự dùng bàn tay trắng nõn của cô pha trà, sau khi trà ngấm, rót cho Hạ Tưởng và Mai Thái Bình mỗi người một cốc, mới chậm rãi nói:
- Sự việc hôm nay, Trưởng ban Mai và Phó thị trưởng Hạ cũng thấy rồi, người đeo chiếc dây chuyền vàng có biệt danh là lão Tặc, là thủ hạ của Nga Ni Trần… Thành phố Lang có một câu nói vẫn luôn lưu truyền – ban ngày Ngả Thành Văn, ban đêm Nga Ni Trần, ý nói là, thành phố Lang vào ban ngày, là Ngả Thành Văn định đoạt, nhưng đến buổi tối, thì lại quay về sự quản lý của Nga Ni Trần.
- Nga Ni Trần rốt cuộc là người như thế nào? Còn nữa, tên của ông ta cũng thật là quái lạ.
Hạ Tưởng nhịn không nổi mà hỏi một câu.
- Nga Ni Trần vốn tên là Trần A, vì ông ta nói chuyện hơi bị lắp, người ta hỏi ông ta họ gì, ông ta liền nói hai tiếng "nga nga ni ni" (ơ ơ ư ư), mới nói rõ ông ta họ Trần, dần dần bị người ta đặt cho cái biệt danh là Nga Ni Trần. Tuy nhiên ông ta không tức giận, hình như còn thích cái biệt danh này.
Bàn tay trắng và thon thon của cô tuyệt đẹp, khi cô nhẹ nhàng đưa ra ngón tay như hình hoa lan mà rót trà cho mọi người, càng mang thái độ thanh tao lịch sự, cô lần nữa rót đầy trà cho Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, tự giễu mà cười:
- Tôi là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, nhưng người dân thành phố Lang biết tôi lại rất ít, bởi vì Nga Ni Trần được người ta coi như là Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm của thành phố Lang.
Hạ Tưởng lúc ấy còn xem Nga Ni Trần là Bí thư Thành ủy ngầm, hóa ra đã đề cao gã ta rồi, chỉ là Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm. Tuy nhiên Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm nghe có ý vị sâu xa hơn là Bí thư Thành ủy ngầm. - Trong Thành ủy, chí ít có ba bốn Ủy viên thường vụ qua lại rất mật thiết với Nga Ni Trần, không
dám nói là đều nghe theo Nga Ni Trần, chí ít cũng cung kính ba phần với Nga Ni Trần. Nga Ni Trần đã từng có lần mời người ta ăn cơm, khi uống có chút men say đã nói lời mạnh miệng, nói một cuộc điện thoại của gã có thể gọi đến 3 Ủy viên thường vụ của thành phố Lang. Nga Ni Trần liền gọi điện thoại, không đến nửa tiếng đồng hồ, thật đã có 3 Ủy viên thường vụ kịp lúc tới, xem như vô cùng nể mặt Nga Ni Trần. Cho nên, danh tiếng Trưởng ban tổ chức cán bộ ngầm của Nga Ni Trần, từ lần đầu đã vang tiếng.
Lưu Nhất Lâm khi nói chuyện rất nhỏ nhẹ, vẻ mặt nhã nhặn, dường như đang nói chuyện của người khác, từ trên khuôn mặt của cô nhìn không ra sự dao động gì của cảm xúc.
Đã khiến Hạ Tưởng cũng thầm gật đầu, không hổ thẹn là Trưởng ban tổ chức cán bộ, công phu bồi dưỡng khí tiết không tồi, tuy vô cùng căm hận Nga Ni Trần, nhưng một chút cũng không để lộ ra ngoài, liên tưởng đến việc cô mới chỉ là một người phụ nữ 33 tuổi, hắn cũng không thể không khâm phục sự kềm chế và sự khôn ngoan của Lưu Nhất Lâm.
Mai Thái Bình ngồi ngay ngắn một bên, chỉ lo thưởng thức trà, còn híp mắt lắng nghe tiếng đàn du dương truyền đến từ trong quán trà, tiếng đàn khi thì sôi sục hào hùng, khi thì réo rắt, thắm đượm tư thế anh hùng của chiến sĩ.
Hạ Tưởng đã nghe ra, là khúc đàn tranh "Thập diện mai phục".
Thập diện mai phục? Ha ha, dùng để hình dung tình cảnh lần đầu tiên hắn đến thành phố Lang thì chuẩn xác vô cùng.
Mai Thái Bình và Lưu Nhất Lâm là quan hệ gì, Mai Thái Bình không nói, Hạ Tưởng cũng không hỏi. Tuy nhiên từ sự khách khí giữa hai người lại có một sự phán đoán mang cảm giác quan hệ xa lánh nhất định, hẳn là không phải là quan hệ rất gần, hoặc là chỉ là Mai Thái Bình vào lúc Lưu Nhất Lâm cần sự giúp đỡ, ra tay giúp cô một lần. Bởi vì thái độ của Lưu Nhất Lâm với Mai Thái Bình, cung kính hơn là thân thiết, thậm chí có thể nói, không mang chút biểu hiện thân thiết nào.
Không bằng với quan hệ rất quen thuộc giữa hắn và Mai Thái Bình.
Mai Thái Bình ở một bên lim dim dưỡng thần, dường như không có một chút quan tâm với thế cục của thành phố Lang. Hạ Tưởng lại rất rõ mà phát hiện Mai Thái Bình kỳ thực đang rất cẩn thận mà nghe lời Lưu Nhất Lâm nói, trong lòng hắn cũng biết rõ, Mai Thái Bình không quan tâm thành phố Lang mới lạ. Nếu không quan tâm, ông ta cũng không chủ động đề xuất mình đến nhậm chức.
Hạ Tưởng sớm đã đoán ra được ý đồ của Mai Thái Bình, hôm nay vừa thấy, quả nhiên như vậy. Nhân vật chính trị, nhất cử nhất động đều có ý nghĩa sâu sắc, không phải lợi ích chính trị thì là lợi ích kinh tế, nếu việc không liên quan, khẳng định sẽ treo lên trên cao.
Hạ Tưởng rất có thâm ý mà nhìn Mai Thái Bình một cái, tuy nhiên Mai Thái Bình lại giả vờ như không thấy, vẫn uống trà nghe nhạc.
Lưu Nhất Lâm là một phụ nữ thông minh, cô không hỏi nhiều về quan hệ giữa Hạ Tưởng và Mai Thái Bình, đối với việc Mai Thái Bình đích thân đưa Hạ Tưởng đến nhậm chức, tuy không hợp quy củ nhưng lại hợp tình, cho dù cô thầm giật mình, nhưng lại không mở miệng hỏi một câu tại sao.
Nói ít, là ý chính đầu tiên trong cái đạo làm quan.
Tuy nhiên có lúc cũng phải nên nói nhiều, mới có thể hiện rõ ra cái mặt chân thành để hợp tác.
Hạ Tưởng liền hỏi:
- Nga Ni Trần có sản nghiệp gì ở thành phố Lang?
Hắn sẽ không nói ra lời gì như là Nga Ni Trần to gan lớn mật, tại sao không có ai quản trị sự lên mặt quan đường hoàng của gã, Nga Ni Trần có thể lớn mạnh ở thành phố Lang, hiển nhiên nguyên nhân có rất nhiều mặt, bây giờ không phải lúc tìm hiểu sâu.
Cái Hạ Tưởng muốn biết chính là, Nga Ni Trần dựa vào gì để lập nghiệp.
- Dầu mỏ, thuốc lá, bất động sản, điện lực là nguồn kinh tế chủ yếu của ông ta, cũng có một số sản nghiệp như phòng ca hát, quán rượu, phòng khiêu vũ …vv.
Những cái mà Lưu Nhất Lâm hiểu được về Nga Ni Trần khá là tỉ mỉ, hiển nhiên, cũng là vì nguyên nhân đã làm đủ bài tập.
Hạ Tưởng thầm giật mình, các ngành sản xuất mà Nga Ni Trần đặt chân vào gần như toàn bộ là ngành sản xuất lũng đoạn, không có hậu đài vững chắc, gã không thể xây dựng một đế quốc kinh tế, hơn nữa còn đen trắng cấu kết với nhau. E là với thủ đoạn và thực lực của hắn, nước cạn của thành phố Lang không nuôi sống nổi con cá lớn, căn nguyên của Nga Ni Trần nói không chừng còn ở thủ đô.
Hạ Tưởng biết rõ Lưu Nhất Lâm về mặt ngoài đã lộ ra không ít tin tức, nhưng trên thực tế, cô vẫn thông minh mà giữ lại một số điều. Bởi vì một số tin tức liên quan đến Nga Ni Trần mà cô nói, không đến ba ngày, hắn có thể nghe ngóng tường tận. Mà ở trong Thành ủy, mạng lưới quan hệ giữa người và người, cô lại không nhắc đến nửa phần.
Hạ Tưởng cũng sẽ không chủ động hỏi, hắn và Lưu Nhất Lâm lần đầu tiên quen biết, vẫn không được xem là hiểu tận gốc rễ, nên cẩn thận là hơn.
- Nga Ni Trần tuy có hàng tỷ của cải, ở thành phố Lang hô mưa gọi gió, nhưng điều hấp dẫn tự hào nhất của ông ta lại không phải là của cải và địa vị của ông ta, mà là hai cô con gái của ông ta.
Lưu Nhât Lâm nét mặt hơi cười mà nhìn Hạ Tưởng một cái, trong mắt mang chút ý cười kỳ quái,
- Hôm nay Phó thị trưởng Hạ hẳn cũng đã nhìn thấy rồi, Trần Mạt và Trần Lỵ, là hai bông hoa mà người thành phố Lang ai ai cũng biết, cũng là người tình trong mộng của rất nhiều đàn ông. Chị gái thích mặc quần áo màu vàng, được người ta gọi là Hoa Nhài Vàng. Cô em thích mặc quần áo màu bạc, thì được gọi tên là Hoa Nhài Bạc. Hai chị em bộ dạng giống nhau, nhưng tính cách lại khác nhau rất nhiều…
Hoa Nhài Vàng, Hoa Nhài Bạc, tên thật ra cũng không tồi, người cũng rất có cá tính, Hạ Tưởng nhớ tới lần hai người bôn ba bận rộn khi cứu một thành viên trong gia đình bị rơi xuống nước ở thành phố Thương, còn chủ động bỏ tiền bỏ sức, lại hóa ra là con gái của Trưởng ban Tổ chức cán bộ ngầm có tiếng của thành phố Lang.
Lại liên tưởng đến Hoa Nhài Vàng thích nói chuyện, còn Hoa Nhài Bạc lại lạnh lùng vô tình, Hạ Tưởng biết, nhân tính quả nhiên đều có mặt phức tạp, Hoa Nhài Vàng tạm thời không cần nói, khi Hoa Nhài Bạc cứu người, tuy không nói gì, nhưng cũng đã lao vào. Không ngờ khi đối diện người vàng, ác nghiệt nhẫn tâm, khiến người ta khó mà tin hai người họ có hành động cứu người tốt bụng như lúc trước.
- Nói đến hai bông hoa này, lại không thể không nhắc đến bà chúa các loài hoa của thành phố Lang – Vương Sắc Vi…
Lưu Nhất Lâm tuy không đề cập đến quan hệ và lập trường giữa các Ủy viên thường vụ của thành phố Lang, nhưng đối với một số nhân vật trong đời sống của thành phố Lang, lại rất có hứng thú mà chủ động nhắc tới,
- Vương Sắc Vi là con lai, ban đầu vẫn luôn sống ở Tân Thành, khoảng 5 năm trước mới chuyển đến thành phố Lang. Cô ta đến thành phố Lang với thời gian không đến nửa năm, đã làm ra một sự kiện lớn chấn động thành phố Lang, trong vòng một đêm thành danh. Tên ban đầu của cô là Vương Mỹ Như, bây giờ không mấy ai biết, tất cả mọi người lại đều biết cô gọi là Vương Sắc Vi, vì cô giống như hoa sắc vi, xinh đẹp nhưng lại khiến người ta có cảm giác không thoải mái, nên mọi người đã gọi cô là Vương Sắc Vi…
- Bà chúa của các loài hoa là mẫu đơn, lại có người tự xưng sắc vi là danh hiệu bà chúa của các loài hoa, khẳng định có thủ đoạn.
Hạ Tưởng ha hả cười,
- Cô ta rốt cuộc đã làm nên chuyện lớn gì chấn động cả thành phố Lang?
Lưu Nhất Lâm chơi trò úp mở:
- Tạm thời không nói, sau này anh sẽ biết thôi, tôi tốt nhất là không nên nhiều chuyện.
Cô che miệng cười, khi phong tình biểu lộ, mặt hơi hơi đỏ.
Hạ Tưởng thấy biểu cảm của Lưu Nhất Lâm, mơ hồ đoán được điều gì, nên cũng không hỏi thêm nhiều.
Không biết khúc đàn tranh từ lúc nào đã từ "Thập diện mai phục" sục sôi hùng hồn biến thành "ngư chu xướng vãn" dịu dàng lắng đọng, Mai Thái Bình dường như còn chìm đắm trong khúc nhạc, không thể tự thoát ra được.
Hạ Tưởng cười nói:
- Sắc trời không còn sớm nữa rồi, nên đi ăn cơm thôi…
Mai Thái Bình mới giật mình như mộng mới tỉnh:
- Đến giờ ăn cơm rồi sao? Được, được, đi, đi Kinh Tiên Cư.
Lưu Nhất Lâm hiểu ý mà mỉm cười:
- Trưởng ban Mai quả nhiên là cao nhân, không ngờ biết cả Kinh Tiên Cư của thành phố Lang. Sau khi tôi đến thành phố Lang nửa năm, mới lần đầu tiên nghe người ta nói đến Kinh Tiên Cư.
- "Dân dĩ thực vi thiên", tôi tuy xuất thân từ Mai gia, nhưng có trái tim của người dân bình thường, cho nên đối với việc ăn rất có tìm tòi học hỏi.
Mai Thái Bình bật cười ha hả, trước một bước đi ra khỏi phòng, khi đi ra bên ngoài lên xe, bỗng nhiên nói với Lưu Nhất Lâm một câu,
- Nhất Lâm, tôi phải nhắc nhở cô một câu, ở trước mặt Hạ Tưởng chơi trò khôn vặt, cẩn thận gieo gió gặt bão. Tôi đã quen biết Hạ Tưởng thời gian không ngắn, đã phát hiện, cậu ta chưa từng để người khác cảm nhận được mình là người thông minh, nhưng khi vào một ngày cô nhận thức được sự thông minh của cậu ta, rất không may, cô có thể đã phải chịu thiệt hại lớn rồi.
Lưu Nhất Lâm lập tức đỏ mặt, mang chút ngượng ngùng mà nhìn Hạ Tưởng một cái. Hạ Tưởng ha hả cười, không tiếp lời của Mai Thái Bình, mà mở cửa xe:
- Mời cô!
Kinh Tiên Cư nằm ở phía tây thành phố Lang, là một quán rượu tạo hình độc đáo, phong cách khác hẳn. Thoạt nhìn, Kinh Tiên Cư rất có hương vị nhà trọ cổ đại, từ xa nhìn lại, còn cho rằng phim truyền hình nào đó đang bố cảnh. Đến gần mà nhìn, người đến người đi rất náo nhiệt. Là một quán rượu đắt tiền nhất thành phố Lang, có thể có một gian phòng lịch sự ở Kinh Tiên Cư mà ăn cơm, không chỉ là một loại vinh quang, mà hơn nữa còn là hình tượng của bản thân.
Mai Thái Bình đứng trước cửa Kinh Tiên Cư, nhìn thấy mấy chữ lớn như rồng bay phượng múa, rồi nhìn chữ ký đề trên bức vẽ, ha hả cười:
- Bút tích của danh gia thủ đô, quả nhiên khí độ bất phàm. Chữ của Lão Phó, người thường cầu không được, Kinh Tiên Cư… không đơn giản!
Hạ Tưởng nghĩ đến điều gì, hỏi Lưu Nhất Lâm:
- Kinh Tiên Cư cũng là sản nghiệp của Nga Ni Trần?
Lưu Nhất Lâm gật đầu cười:
- Trên cơ bản một số quán rượu hoặc khách sạn đắt giá một chút của thành phố Lang, đều có bóng dáng của ông ta.
Hạ tưởng thầm gật đầu, Nga Ni Trần này, liên quan đến xấu xa mà lại sạch sẽ, vừa có con mắt thương nghiệp rất khôn khéo, lại có một nhóm thuộc hạ trung thành và tận tâm, hơn nữa bối cảnh phức tạp, mánh khóe thông thiên, thật đúng là một người rất khó đối phó.
Tuy Hạ Tưởng cũng không cho rằng giữa hắn và Nga Ni Trần nhất định sẽ trở thành đối thủ, nhưng vẫn theo bản năng mà cảm giác, giữa hắn và Nga Ni Trần, e là thậi sự sẽ có một ngày xung đột lợi ích.
Lưu Nhất Lâm tốt xấu cũng là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, Kinh Tiên Cư cũng có một chỗ dành cho cô. Đến một gian phòng yên tĩnh trên lầu hai, Hạ Tưởng chú ý đến chỗ cửa vào của gian phòng, có một con số 8 không lớn không nhỏ được viết bằng bút long mờ, không khỏi mở miệng hỏi:
- Căn phòng số 8, là có ý gì?
Lưu Nhất Lâm lắc đầu cười:
- Nói ra không sợ Phó thị trưởng Hạ chê cười, trong cảm nhận của Nga Ni Trần, những người của Thành ủy thành phố Yến, ông ta đều dựa theo phân lượng nặng nhẹ đối với ông ta mà đánh số, mỗi người đều để lại gian phòng ở Kinh Tiên Cư, ý nghĩa của số "8" là nói, cái chức Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy của tôi trong mắt ông ta, chỉ là vị trí xếp số 8. Đúng rồi, Phó thị trưởng tiền nhiệm, ông ta cũng có xếp hạng…
/2185
|