Hạ Tưởng đi theo Triệu Tiểu Phong và Vương Sắc Vi vào trong Cửu Hào Công Quán (dinh thự số 9)
Cửu Hào Công Quán vào mùa đông, vẫn là khó che giấu được sự vắng vẻ, nhưng sân trong có núi giả, rừng cây cùng với mái đình, còn có con đường mòn quanh co khúc khuỷu, dường như không có chỗ nào không thể hiện ra những suy nghĩ độc đáo của người thiết kế, ngay tại thành phố mới đang nổi như thành phố Lang này, lại xây dựng Cửu Hào Công Quán thành một tòa dinh thự mang cho người ta cảm giác sang trọng cổ kính trăm năm và dày tính lịch sử.
Diện tích Cửu Hào Công Quán rất rộng chiếm hơn 400 mẫu, nhưng đi ở trong đó, người ta lại không thấy mệt, ba bước một cảnh nhỏ, năm bước một cảnh lớn, lại có thêm hành lang quanh co tô điểm, thầm nghĩ sau khi mùa xuân đến, hoặc là tới mùa hè, càng có cảnh đẹp cây lá xum xuê um tùm, thật đúng là một thế giới thần tiên tìm sự yên tĩnh trong náo nhiệt.
Hạ Tưởng không thể không thừa nhận, riêng về mặt sáng tạo, Cửu Hào Công Quán so với công viên Sâm Lâm cũng không có nhiều chỗ cao siêu. Nhưng nếu so sánh ngang về mặt tinh tế và sự phức tạp trên thiết kế, Cửu Hào Công Quán quả thật cao hơn công viên Rừng Rậm một bậc.
Đương nhiên định vị khác nhau, thì không thể vơ đũa cả nắm để đánh giá. Cửu Hào Công Quán xây dựng chính là cao quý và thần bí, chú trọng đến quan lớn quyền quý, điểm nhấn chính là nơi hội họp của tư nhân. Công viên Sâm Lâm thì chú trọng đến công chúng, tất cả lấy thực dụng là việc chính, điểm nhấn chính là mở cửa vui chơi.
Sau khi đi xuyên qua mấy cái sân nhà, thì tới một căn nhà nhỏ rất lịch sự tao nhã, tên là Bằng Hiên Thính Vũ ( tựa hiên nghe mưa). Mấy người đẩy cửa mà vào, bên trong hương thơm cổ kính, nhưng trong sự phục cổ, lại có khí chất quý tộc, điện thoại kiểu cũ, máy quay đĩa mạ vàng, không đâu không hiện ra phong vị và phong cách của chủ nhân.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Tưởng bị Triệu Tiểu Phong và Vương Sắc Vi nhường ngồi ghế trên, Hạ Tưởng chối từ không được, đành phải ngồi xuống. Sau đó dâng trà, trong phòng tràn ngập mùi thơm ngát, còn mơ hồ truyền đến những giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng.
Tiếp sau đó lại đem lên thêm một ít món ăn nguội là đồ ăn vặt và hoa quả, mới đi vào chính đề.
Tuy nhiên không phải Vương Sắc Vi mở miệng trước, mà là Triệu Tiểu Phong nói về mục đích mà y đến thành phố Lang.
- Một số chuyên gia Bộ Nông nghiệp chuẩn bị nhập nội thử điểm một số giống nước ngoài ở thành phố Lang, ủy thác tập đoàn đến thành phố Lang điều tra nghiên cứu. Tôi vốn không muốn hợp tác cùng với chuyên gia Bộ Nông nghiệp, tuy nhiên sau lưng bọn họ có Phó Thủ tướng ủng hộ, đành chỉ biết qua đây xem xét. Sở dĩ chưa kinh động đến Thành ủy thành phố Lang, là muốn trước tiên chỉ đơn thuần với góc độ chuyên gia, xem xét thành phố Lang có thích hợp làm thí điểm mở rộng hay không.
Hạ Tưởng trong lòng kinh hãi:
- Mở rộng thí điểm giống gì?
Hắn có dự cảm chẳng lành.
- Cây trồng biến đổi gien!
Triệu Tiểu Phong vẻ mặt ngưng trọng.
Thành phố Lang cách Bắc Kinh gần nhất, khí hậu ôn hòa, hầu hết cây trồng ôn đới đều có thể sinh trưởng, như là bông, lúa mì vv… những loại cây nông nghiệp chính yếu, dùng để xúc tiến thí điểm chẳng những thích hợp, hơn nữa còn thuận lợi cho nhóm chuyên gia khi muốn là có thể tiến đến nghiên cứu.
Tuy nhiên muốn xúc tiến cây trồng biến đổi gien ở thành phố Lang, Hạ Tưởng kiên quyết phản đối!
Trong nước sở dĩ vẫn thúc đẩy việc trồng lúa biến đổi gien, là bởi vì sản lượng gạo cao, hơn nữa ở phía nam một năm có thể thu hoạch hai vụ thậm chí ba vụ, lúa mì chẳng những sản lượng thấp, hơn nữa chỉ có một vụ mỗi năm. Bởi vậy mạnh mẽ thúc đẩy gieo trồng lúa, phù hợp với tình hình trong nước nhiều người ăn cơm không đủ no.
Nhưng lúa là vật chất mang tính chua, ăn nhiều sẽ tạo thành thể chất tính chua, làm cho thể chất giảm xuống. Hơn nữa gạo mang tính hàn, dễ dàng khiến cho dạ dày trở lạnh, cũng không hoàn toàn thích hợp với người ôn đới tiêu thụ, thể chất người dân trong nước giảm dần hàng năm, cũng không phải không có liên quan đến việc ăn cơm quá nhiều.
Các nước Âu Mĩ, trên cơ bản toàn bộ là dùng thức ăn làm bằng bột mì là chính, rất ít ăn cơm, gạo của họ đều xuất khẩu đến châu Phi và vùng Đông Nam Á. Đương nhiên, châu Âu là hoàn toàn cấm mở rộng và gieo trồng cây nông nghiệp biến đổi gien, nước Mĩ thì lại khác, nước Mĩ gieo trồng với lượng lớn, gạo biến đổi gien cũng được, đậu nành biến đổi gien cũng được, họ sẽ không tự mình tiêu thụ, toàn bộ đều xuất khẩu.
Sự nguy hại của biến đổi gien, tuy rằng đủ loại quan điểm khác nhau, vẫn chưa có định luận, nhưng là sản phẩm nhân tạo cải tiến, bất luận sự vật gì không phù hợp với quy luật tự nhiên đều sẽ có một mặt không tốt.
Thành phố Lang không thích hợp trồng lúa nước, nhưng thích hợp trồng bông và lúa mì. Mà lúa nước trên mặt mở rộng biến đổi gien, đã là vùng bị ảnh hưởng mạnh nhất, nghe nói không ít đất trồng lúa nước chất lượng tốt, toàn bộ đã rơi vào tay giặc, trong đó không thiếu tác dụng xúc tiến mở rộng của chuyên gia Bộ Nông nghiệp dốc sức vào đó.
Cho dù Hạ Tưởng đã biết, trong đó cùng với lúa nước biến đổi gien đáng sợ như nhau chính là, bông cũng từ vài năm trước, hình như cũng có không ít nơi đều gieo trồng bông biến đổi gien. Lúa nước biến đổi gien nguy hại đối với cơ thể người vẫn chưa hiển thị rõ ra, rồi đến những thiếu sót của bông biến đổi gien, sau khi trải qua mấy năm gieo trồng, đã có kết luận rõ ràng: thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
Bông biến đổi gien đời đầu còn có thể chống cự sâu bệnh, ba đời sau, trên cơ bản sẽ hoàn toàn mất đi sức chống đỡ. Rồi tới đời thứ tư, sâu bệnh so với bông không biến đổi gien bình thường càng tàn sát ác liệt hơn, càng khó tiêu diệt xử lý. Hơn nữa sản lượng bông biến đổi gien năm sau giảm hơn so với năm trước, chất lượng bông cũng tuột dốc tồi tệ, cho nên thị trường hiện tại rất nhiều chất liệu y phục bông sợi đều là bình thường, chính là vì nguyên nhân kể trên.
Càng không cần nói hạt bông so với trước kia, là không thể sánh nổi.
Hạ Tưởng còn nhớ lúc nhỏ ăn qua dầu bông, so với dầu đậu phộng, dầu hoa hướng dương gì đó trên thị trường hiện nay tốt gấp mấy lần, về phần các loại dầu đậu nành gì đó, lại càng không thể đánh đồng.
Khoa học kỹ thuật phát triển, mang đến không phải sự nâng cao chất lượng sinh hoạt, ngược lại là tai hoạ ngầm, không thể không nói là một loại bi ai.
Bi ai không chỉ là thức ăn không ngon bằng trước kia, cây nông nghiệp không an toàn bằng trước kia, mà là rất nhiều cái gọi là chuyên gia vì ích lợi cá nhân, điên cuồng mà mở rộng gieo trồng cây trồng biến đổi gien, vì một số tập đoàn ích lợi nước ngoài đảm đương nhân vật lính hầu, đảm đương vai diễn Hán gian kinh tế.
Hạ Tưởng rất rõ, rất nhiều chuyên gia sở dĩ ra sức mở rộng biến đổi gien, mang khẩu hiệu vì nước vì dân, bày ra rất nhiều lý do đường hoàng của những quan lớn, nhưng không cách nào che dấu chuyện thật là vợ con, người thân bọn họ đều là cổ đông thậm chí thành viên hội đồng quản trị của công ty biến đổi gien ở Mỹ, bởi vì ở trong nước mở rộng biến đổi gien có thể đạt được hồi báo lớn, nhóm chuyên gia làm sao còn có lương tâm và đạo đức? Dưới sự kích động của ích lợi, cho dù kỹ thuật biến đổi gien cuối cùng sẽ hại nước hại dân, cũng không phải là vấn đề bọn họ cần suy xét.
Bởi vì bọn họ có thể ra nước ngoài bất cứ lúc nào, bởi vì bọn họ chưa bao giờ ăn lương thực biến đổi gien!
Tình thế cả nước như thế nào, Hạ Tưởng không có tư cách đi quản, nhưng ở trên ranh giới thành phố Lang, hắn vừa hay lại phân công quản lý mặt nông nghiệp, muốn mở rộng giống cây biến đổi gien dưới mắt hắn, hy sinh ích lợi của nhân dân thành phố Lang, vì một số người nào đó giành tư lợi cá nhân, mơ tưởng.
Hạ Tưởng vẻ mặt ngưng trọng mà đặt chén trà xuống, gằn từng tiếng nói:
- Chủ tịch Triệu, ông tới thành phố Lang đầu tư và khai phá hạng mục, ngoại trừ mở rộng biến đổi gien, cái khác đều có thể bàn.
Câu nói đầu tiên hoàn toàn bịt lín hết đường của Triệu Tiểu Phong, chẳng khác nào nói là, chỉ cần hắn ở thành phố Lang một ngày, thì đừng nghĩ đến mở rộng cây trồng biến đổi gien.
Triệu Tiểu Phong vẻ mặt bình tĩnh:
- Không giấu Phó thị trưởng Hạ, chuyên gia Bộ Nông nghiệp đã âm thầm tiến hành tiếp xúc với Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ, đã bước đầu đạt thành ý đồ hợp tác, Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ rất là hoan nghênh Bộ Nông nghiệp làm thí điểm mở rộng, bởi vì Bộ Nông nghiệp sẽ đặc biệt chi trả 30 triệu…
Ham muốn đầu tư là điều phổ biến của chính quyền địa phương, 30 triệu đầu tư từ trên trời giáng xuống, hơn nữa không cần gánh vác mạo hiểm chính trị gì hết, Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc lập tức đáp ứng cũng chẳng có gì lạ.
Hạ Tưởng vẫn là thái độ không đổi:
- Tôi sẽ kiên quyết phản đối, và sẽ cố gắng hết sức ngăn cản mở rộng! Đồng thời, còn muốn hỏi Chủ tịch Triệu một vấn đề, ông ở thủ đô, lương thực ăn trong nhà có phải là cây trồng biến đổi gien hay không?
Triệu Tiểu Phong lắc đầu:
- Tôi ở tập đoàn Nông Khẩn, cha lại là Phó Thủ tướng, đều có cơ hội tìm kiếm thực phẩm vô hại, hữu cơ đúng nguồn gốc, chưa bao giờ ăn lương thực ở chợ. Hơn nữa theo tôi được biết, trong thủ đô hễ là có cơ hội, mặc kệ có tiền hay là có quyền, đều riêng biệt có con đường mua thực phẩm riêng.
- Vậy có phải ông biết nhóm chuyên gia mở rộng biến đổi gien, họ có ăn lương thực biến đổi gien hay không?
Hạ Tưởng tiếp tục truy hỏi.
- Nhà bọn họ đến rau quả họ ăn, cũng sẽ không mua từ chợ.
Triệu Tiểu Phong ha hả cười.
- Theo tôi được biết...
Vương Sắc Vi nãy giờ vẫn ở một bên không nói lời nào bỗng chen vào nói,
- Thủ đô có rất nhiều dân trồng rau cũng không ăn loại rau mà tự họ trồng trong nhà kính, bọn họ đều có vườn rau chuyên môn, tự trồng tự ăn, không bán ra ngoài. Trong vườn rau nhà mình, là dùng hạt giống khác loại.
Hạ Tưởng đứng dậy:
- Chủ tịch Triệu, nếu ông hôm nay gặp mặt chính là muốn tôi ủng hộ mở rộng biến đổi gien, rất xin lỗi, tôi chẳng những sẽ không ủng hộ, còn sẽ tận hết sức lực mà phản đối, dù cho Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ đều đồng ý, tôi cũng sẽ lợi dụng quyền lực trong tay tôi gây khó khăn, quyết không để thành phố Lang trở thành vật hi sinh cho một số cá nhân giành ích lợi nào đó.
Triệu Tiểu Phong cũng là vẻ mặt ngưng trọng mà đứng lên:
- Không thể thương lượng sao? Phó thị trưởng Hạ phải suy xét cho kỹ, nếu anh kiên quyết phản đối, chẳng những sẽ gây tổn thất không nhỏ đến ích lợi kinh tế, còn có thể sẽ bị mất điểm trên chính trị.
- Đúng thế, Phó thị trưởng Hạ không nên kích động, cái gì cũng có thể nói và thương lượng lại, đúng không?
Vương Sắc Vi cũng đứng lên, còn giơ tay đưa ra một tấm card màu xanh,
- Tôi còn biếu tặng thẻ kim cương của Cửu Hào Công Quán, thẻ này có thể toàn bộ miễn phí trong Cửu Hào Công Quán.
Lập trường của Hạ Tưởng là, trên vấn đề nguyên tắc trọng đại, không thể thỏa hiệp, không có khả năng đàm phán, hắn phất tay cự tuyệt ý tốt của hai người:
- Rất xin lỗi, tôi không thể nhận.
Hạ Tưởng lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên Triệu Tiểu Phong cất tiếng cười to, còn "bốp bốp" vỗ tay liên hồi, nói với Vương Sắc Vi:
- Thế nào Sắc Vi? Tôi sớm đã nói rồi, con người Phó thị trưởng Hạ tôi hiểu rõ hơn cô mà, anh ta không thể nào sẽ mở rộng ủng hộ biến đổi gien, cô lại không tin, cứ muốn tôi khiến Phó thị trưởng Hạ mất hứng, được rồi, cô tới mà xin lỗi Phó thị trưởng Hạ đi.
Vương Sắc Vi hai tay bưng lên một ly trà, trịnh trọng nâng lên ngang lông mày, với một tư thế rất đạt chuẩn mực nâng mâm cơm cao ngang mày, lại còn hơi cúi người xuống, hướng Hạ Tưởng nói:
- Tôi và chủ tịch Triệu đánh cuộc, nói ngài nhất định sẽ ủng hộ biến đổi gien, Chủ tịch Triệu lại nói là không thể, tôi không phục, nên mời Chủ tịch Triệu cùng ngài trêu đùa một tí. Xin Phó thị trưởng Hạ tha lỗi cho tôi, một người phụ nữ mới bước đầu tiến vào quan trường và thương trường hiểm ác, nên cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Hạ Tưởng không nhận ly trà của Vương Sắc Vi:
- Rốt cuộc là diễn trò gì đây?
Triệu Tiểu Phong ha hả cười:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi xin nói rõ, có lẽ anh đối với tôi ấn tượng không tốt lắm, trong sự kiện Thương mại Trường Cơ lần trước, tôi cũng có phần. Nhưng kiếm tiền là kiếm tiền, sự cường điệu vốn lưu động làm tôi cảm thấy hợp tình hợp lý, kỳ thật cùng đánh bạc không khác gì mấy, tôi cũng là có chơi có chịu thừa nhận thất bại, không có hai lời. Nhưng loại kỹ thuật biến đổi gien này là phải đoạn tử tuyệt tôn, không gian lợi nhuận có lớn rộng, ưu đãi có nhiều hơn, tôi cũng sẽ không làm. Nhưng một mình tôi một bàn tay không vỗ thành tiếng, cho nên mới lén lút đến thành phố Lang, muốn tìm một người cùng chung chí hướng...
Hạ Tưởng một lần nữa ngồi trở lại chỗ của mình, cũng nhận lấy trà của Vương Sắc Vi, nhưng lại không uống, mà để sang một bên, lại hỏi:
- Sắc Vi, 400 mẫu đất, chỉ dùng thủ đoạn di hoa tiếp mộc (dời hoa nối cây, nghĩa bóng là chỉ thủ đoạn cài cắm nhân sự hoặc thay đổi sự vật) thì đã đến được tay cô, đã tốn hết bao nhiêu tiền để giải quyết Cổ Hướng Quốc, lại làm thế nào khiến Nga Ni Trần nén giận?
Không uống trà, tức là tỏ vẻ không thật sự tín nhiệm Triệu Tiểu Phong và Vương Sắc Vi, không truy hỏi vấn đề biến đổi gien mà nhắc lại vấn đề vừa rồi Vương Sắc Vi tự báo ẩn tình khi ở cửa, nói trắng ra là, vẫn đang thăm dò thành ý của hai người.
Triệu Tiểu Phong vẻ mặt tươi cười, cười mà không nói, cũng không ám chỉ, cũng không mở miệng. Vương Sắc Vi tóc dài tới vai, nhã nhặn lịch sự, cô tuy là con lai, nhưng nhất cử nhất động đều có bản chất tinh túy quý phái của tiểu thư khuê các, tao nhã mà tản mạn, nhẹ nhàng vuốt lên những lọn tóc rũ xuống, thản nhiên cười:
- Chuyện này cũng không giấu được Phó thị trưởng Hạ bao lâu, với thủ đoạn của Phó thị trưởng Hạ, muốn biết được nội tình chẳng qua là vấn đề sớm muộn, tôi chủ động nói ra, thì là thành ý của tôi.
Quả nhiên là người phụ nữ thông minh, biết xem xét thời thế, hơn nữa còn trực tiếp đem ích lợi bày ra trước bàn, liền giành được Hạ Tưởng tán thưởng. Tuy nhiên, Hạ Tưởng vẫn là không bị Vương Sắc Vi hoàn toàn mê hoặc, bởi vì lời nói cử chỉ của Vương Sắc Vi đều khiến hắn không thể bắt bẻ, có lẽ cô đã sớm nghiên cứu sở thích của hắn, cố ý làm ra bộ dáng cho hắn xem mà thôi.
Bông hoa giao tiếp, đều không có đời phóng túng được hư danh, hơn nữa Triệu Tiểu Phong có thể cùng cô ở cùng một chỗ, bản thân đã nói rõ lên rất nhiều vấn đề.
Trong giọng điệu tự thuật nhẹ nhàng của Vương Sắc Vi, Hạ Tưởng dần dần hiểu biết sâu hơn về nội bộ thành phố Lang, tuy rằng hắn cũng nghe ra được, trên thực tế Vương Sắc Vi vẫn là có điều giữ lại, cũng không hoàn toàn lộ ra mưu mẹo và liên kết mấu chốt trong quá trình —— có thể lý giải, hắn và Vương Sắc Vi tuy là vốn không quen biết, đối phương đồng ý thẳng thắn thành khẩn báo cho biết một phần chân tướng, cũng là xuất phát từ suy xét giành được tín nhiệm của hắn —— ngay cả như vậy, cũng khiến Hạ Tưởng âm thầm kinh hãi, thế cục thành phố Lang, thật đúng là khiến cho người ta vô cùng đau đầu.
Vương Sắc Vi là mượn dùng lực lượng của Ngô gia, thong dong từ trong tay Nga Ni Trần đoạt lấy 400 mẫu đất!
Mà Nga Ni Trần sở dĩ ngậm bồ hòn, không có lộ ra, sau đó cũng không tính trả đũa lại, lại không phải là Ngô gia ra mặt áp chế Nga Ni Trần, mà là sau khi Nga Ni Trần và Cổ Hướng Quốc bí mật thảo luận, đạt được hứa hẹn của Cổ Hướng Quốc mà tiếp tục duy trì im lặng.
Mặc dù Vương Sắc Vi nói cô cũng không biết giữa Nga Ni Trần và Cổ Hướng Quốc đạt thành hiệp nghị gì —— Hạ Tưởng có tin lời nói của Vương Sắc Vi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, Cổ Hướng Quốc đồng ý ra mặt cùng Nga Ni Trần đàm phán, đã chứng minh một vấn đề, ông ta là người phát ngôn cho ích lợi của Ngô gia còn là cán bộ dự bị được điểm danh cho vị trí thủ trưởng số 1 mà Mai Thái Bình đã nói? Từ lúc nào mà ích lợi của Ngô gia và thủ trưởng số 1 có điểm giống nhau vậy?
Đương nhiên một điều càng quan trọng hơn là, Ngô gia vì sao đồng ý giúp Vương Sắc Vi?
- Ngô gia vì sao chịu giúp tôi, chắc là Phó thị trưởng Hạ nhất định vô cùng hiếu kỳ.
Vương Sắc Vi thản nhiên cười, sau khi cười xong, cũng không nói, ánh mắt lại rơi vào ly trà.
Nước trà đã nguội, Hạ Tưởng vẫn chưa uống.
Hạ Tưởng mỉm cười, hay cho một Vương Sắc Vi, ý là hắn không uống trà, cô sẽ không nói. Hắn giơ tay bưng ly lên, đang định uống, Vương Sắc Vi lại giơ tay giật lấy ly trà từ trong tay hắn, tay hai người lơ đãng nhẹ nhàng lướt qua, có dư vị khác.
Vương Sắc Vi đem nước trà đổ đi, rồi rót lại ly trà nóng mới:
- Mời Phó thị trưởng Hạ từ từ uống.
Hạ Tưởng nhận lấy uống một hơi cạn sạch:
- Trà ngon tặng người, tay còn mùi hương. Cảm ơn trà ngon của Sắc Vi.
Vương Sắc Vi cười:
- Trà tốt, người càng tốt.
Lời của cô rõ ràng có ý khiêu khích, nhưng sau khi cô cố tình nói ra, lại khiến người ta vô cùng thích thú, tuyệt không cảm thấy lỗ mãng, lời nói hay, đúng là hiệu ứng sâu rộng.
Hạ Tưởng tuy rằng không thể nói thân kinh bách hoa (trải nghiệm nhiều), nhưng lực miễn dịch đối với phụ nữ cực mạnh, không thể so với người bình thường, lời ám chỉ của Vương Sắc Vi, hắn chỉ thản nhiên cười, một chút biểu hiện cũng không có.
Triệu Tiểu Phong ở một bên, chỉ cúi đầu uống trà, làm bộ không nhìn thấy gì.
Vương Sắc Vi cũng không biết xấu hổ, lại nói:
- Kỳ thật Ngô gia giúp tôi cũng không phải là tôi và Ngô gia có quan hệ tốt đẹp gì, nhưng mà tôi quen biết nhiều người, giúp Ngô gia kéo đến một đường dây, khiến Ngô gia đạt được một lợi ích thực tế rất lớn, cho nên Ngô gia liền ra tay giúp tôi một lần. Nói cho cùng, làm thế nào để cùng với đại gia tộc qua lại được tốt đẹp, tôi còn phải học tập rất nhiều ở Phó thị trưởng Hạ.
Hạ Tưởng không tiếp lời Vương Sắc Vi, lại hỏi:
- Không nghe nói là Thị trưởng Cổ và Ngô gia có liên hệ?
Triệu Tiểu Phong hàm súc mà cười:
- Nói đến hiểu biết về Ngô gia, kỳ thật anh biết không nhiều bằng tôi. Ngô gia và Cổ Hướng Quốc quả thật quan hệ không lớn, nhưng Cổ Hướng Quốc ra mặt cùng Nga Ni Trần nói chuyện, xét đến cùng vẫn là do sức hấp dẫn lớn của Sắc Vi.
Sức hấp dẫn lớn vừa nói, hơi không rõ ràng, lại dễ dàng khiến người mơ màng, Vương Sắc Vi chấp nhận cách nói của Triệu Tiểu Phong, cũng không giải thích:
- Được rồi, tôi ta cũng không giấu Phó thị trưởng Hạ nữa, ăn ngay nói thật. Tôi có thể lấy được 400 mẫu đất, đầu tiên là nhờ vào Ngô gia, khiến Ngô gia ở thủ đô đánh vào sản nghiệp của Nga Ni Trần, lúc Nga Ni Trần rối ren, tôi lại cho Thị trưởng Cổ thừa cơ ra tay, thong dong đem đất làm của riêng. Sau đó Thị trưởng Cổ vì trả ân tình trước kia cho tôi, lại cùng Nga Ni Trần đưa ra ích lợi trao đổi, Nga Ni Trần liền đồng ý... Mọi việc chính là đơn giản như vậy!
Nói nghe sao mà nhẹ nhàng và khéo léo, Hạ Tưởng lại biết rõ có thể lấy sức lực bản thân để khuấy động Ngô gia và Cổ Hướng Quốc đều để một mình cô sử dụng, Vương Sắc Vi rất không đơn giản, triết học bám váy cùng với quan hệ liên đới của cô đã được vận dụng đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Với thực lực Ngô gia và sự tôn nghiêm của một Thị trưởng của một thành phố như Cổ Hướng Quốc, có thể bị một phụ nữ không quyền không thế thong dong lợi dụng, không phải Ngô gia kém trí cũng không phải Cổ Hướng Quốc năng lực kém, mà là Vương Sắc Vi đối với bọn họ mà nói là chỗ rất hữu dụng, cho nên bọn họ mới ra tay tương trợ.
Dụng ý Vương Sắc Vi xây dựng Cửu Hào Công Quán, e là cần có rất nhiều mạng lưới quan hệ trong tay cô ta để mở rộng và củng cố, là một người phụ nữ, đối phó với nam giới, cho dù Hạ Tưởng không muốn có ác ý suy đoán, nhưng không thể không nói, Vương Sắc Vi vẫn là có đủ vốn khiến đàn ông rung động.
Trên cơ bản Hạ Tưởng đối với lời giải thích của Vương Sắc Vi coi như hài lòng, mặc dù cô che giấu rất nhiều những liên kết mấu chốt trong đó, như là giữa cô và Ngô gia có giao dịch gì, cùng Cổ Hướng Quốc trong đó có ích lợi giằng co gì, còn có cô dựa vào đâu để đối phó với quan lớn quyền quý, vv…, nhưng đều thuộc về bí mật cốt lõi của cô, chỉ sợ không có người thật sự hiểu rõ những suy tưởng suy nghĩ đích thực trong nội tâm của cô.
Hạ Tưởng liền gật đầu cười, quay đầu hỏi Triệu Tiểu Phong:
- Chủ tịch Triệu, ông phản đối mở rộng kỹ thuật biến đổi gien, tôi rất tán thưởng. Vấn đề của tôi là, là một tập đoàn có thể thu lợi từ giữa, ông không phối hợp với Bộ Nông nghiệp, đối với cá nhân ông mà nói, thì có chỗ tốt gì?
Vấn đề rất trực tiếp, cũng rất không khách khí. Hết thảy lấy ích lợi làm điểm xuất phát, ích lợi của Triệu Tiểu Phong điểm xuất phát nằm ở chỗ nào, mới là vấn đề Hạ Tưởng quan tâm nhất.
Triệu Tiểu Phong hiểu ý mà cười, y biết Hạ Tưởng động lòng, tuy nhiên không trả lời vấn đề của Hạ Tưởng trước, mà lại nói:
- Bên trong chuyên gia của Bộ Nông nghiệp, có một người là bạn cũ của anh đó, tôi chắc rằng anh vẫn còn nhớ đến tên gã ta —— Bạch Chiến Mặc!
Cửu Hào Công Quán vào mùa đông, vẫn là khó che giấu được sự vắng vẻ, nhưng sân trong có núi giả, rừng cây cùng với mái đình, còn có con đường mòn quanh co khúc khuỷu, dường như không có chỗ nào không thể hiện ra những suy nghĩ độc đáo của người thiết kế, ngay tại thành phố mới đang nổi như thành phố Lang này, lại xây dựng Cửu Hào Công Quán thành một tòa dinh thự mang cho người ta cảm giác sang trọng cổ kính trăm năm và dày tính lịch sử.
Diện tích Cửu Hào Công Quán rất rộng chiếm hơn 400 mẫu, nhưng đi ở trong đó, người ta lại không thấy mệt, ba bước một cảnh nhỏ, năm bước một cảnh lớn, lại có thêm hành lang quanh co tô điểm, thầm nghĩ sau khi mùa xuân đến, hoặc là tới mùa hè, càng có cảnh đẹp cây lá xum xuê um tùm, thật đúng là một thế giới thần tiên tìm sự yên tĩnh trong náo nhiệt.
Hạ Tưởng không thể không thừa nhận, riêng về mặt sáng tạo, Cửu Hào Công Quán so với công viên Sâm Lâm cũng không có nhiều chỗ cao siêu. Nhưng nếu so sánh ngang về mặt tinh tế và sự phức tạp trên thiết kế, Cửu Hào Công Quán quả thật cao hơn công viên Rừng Rậm một bậc.
Đương nhiên định vị khác nhau, thì không thể vơ đũa cả nắm để đánh giá. Cửu Hào Công Quán xây dựng chính là cao quý và thần bí, chú trọng đến quan lớn quyền quý, điểm nhấn chính là nơi hội họp của tư nhân. Công viên Sâm Lâm thì chú trọng đến công chúng, tất cả lấy thực dụng là việc chính, điểm nhấn chính là mở cửa vui chơi.
Sau khi đi xuyên qua mấy cái sân nhà, thì tới một căn nhà nhỏ rất lịch sự tao nhã, tên là Bằng Hiên Thính Vũ ( tựa hiên nghe mưa). Mấy người đẩy cửa mà vào, bên trong hương thơm cổ kính, nhưng trong sự phục cổ, lại có khí chất quý tộc, điện thoại kiểu cũ, máy quay đĩa mạ vàng, không đâu không hiện ra phong vị và phong cách của chủ nhân.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Tưởng bị Triệu Tiểu Phong và Vương Sắc Vi nhường ngồi ghế trên, Hạ Tưởng chối từ không được, đành phải ngồi xuống. Sau đó dâng trà, trong phòng tràn ngập mùi thơm ngát, còn mơ hồ truyền đến những giai điệu âm nhạc nhẹ nhàng.
Tiếp sau đó lại đem lên thêm một ít món ăn nguội là đồ ăn vặt và hoa quả, mới đi vào chính đề.
Tuy nhiên không phải Vương Sắc Vi mở miệng trước, mà là Triệu Tiểu Phong nói về mục đích mà y đến thành phố Lang.
- Một số chuyên gia Bộ Nông nghiệp chuẩn bị nhập nội thử điểm một số giống nước ngoài ở thành phố Lang, ủy thác tập đoàn đến thành phố Lang điều tra nghiên cứu. Tôi vốn không muốn hợp tác cùng với chuyên gia Bộ Nông nghiệp, tuy nhiên sau lưng bọn họ có Phó Thủ tướng ủng hộ, đành chỉ biết qua đây xem xét. Sở dĩ chưa kinh động đến Thành ủy thành phố Lang, là muốn trước tiên chỉ đơn thuần với góc độ chuyên gia, xem xét thành phố Lang có thích hợp làm thí điểm mở rộng hay không.
Hạ Tưởng trong lòng kinh hãi:
- Mở rộng thí điểm giống gì?
Hắn có dự cảm chẳng lành.
- Cây trồng biến đổi gien!
Triệu Tiểu Phong vẻ mặt ngưng trọng.
Thành phố Lang cách Bắc Kinh gần nhất, khí hậu ôn hòa, hầu hết cây trồng ôn đới đều có thể sinh trưởng, như là bông, lúa mì vv… những loại cây nông nghiệp chính yếu, dùng để xúc tiến thí điểm chẳng những thích hợp, hơn nữa còn thuận lợi cho nhóm chuyên gia khi muốn là có thể tiến đến nghiên cứu.
Tuy nhiên muốn xúc tiến cây trồng biến đổi gien ở thành phố Lang, Hạ Tưởng kiên quyết phản đối!
Trong nước sở dĩ vẫn thúc đẩy việc trồng lúa biến đổi gien, là bởi vì sản lượng gạo cao, hơn nữa ở phía nam một năm có thể thu hoạch hai vụ thậm chí ba vụ, lúa mì chẳng những sản lượng thấp, hơn nữa chỉ có một vụ mỗi năm. Bởi vậy mạnh mẽ thúc đẩy gieo trồng lúa, phù hợp với tình hình trong nước nhiều người ăn cơm không đủ no.
Nhưng lúa là vật chất mang tính chua, ăn nhiều sẽ tạo thành thể chất tính chua, làm cho thể chất giảm xuống. Hơn nữa gạo mang tính hàn, dễ dàng khiến cho dạ dày trở lạnh, cũng không hoàn toàn thích hợp với người ôn đới tiêu thụ, thể chất người dân trong nước giảm dần hàng năm, cũng không phải không có liên quan đến việc ăn cơm quá nhiều.
Các nước Âu Mĩ, trên cơ bản toàn bộ là dùng thức ăn làm bằng bột mì là chính, rất ít ăn cơm, gạo của họ đều xuất khẩu đến châu Phi và vùng Đông Nam Á. Đương nhiên, châu Âu là hoàn toàn cấm mở rộng và gieo trồng cây nông nghiệp biến đổi gien, nước Mĩ thì lại khác, nước Mĩ gieo trồng với lượng lớn, gạo biến đổi gien cũng được, đậu nành biến đổi gien cũng được, họ sẽ không tự mình tiêu thụ, toàn bộ đều xuất khẩu.
Sự nguy hại của biến đổi gien, tuy rằng đủ loại quan điểm khác nhau, vẫn chưa có định luận, nhưng là sản phẩm nhân tạo cải tiến, bất luận sự vật gì không phù hợp với quy luật tự nhiên đều sẽ có một mặt không tốt.
Thành phố Lang không thích hợp trồng lúa nước, nhưng thích hợp trồng bông và lúa mì. Mà lúa nước trên mặt mở rộng biến đổi gien, đã là vùng bị ảnh hưởng mạnh nhất, nghe nói không ít đất trồng lúa nước chất lượng tốt, toàn bộ đã rơi vào tay giặc, trong đó không thiếu tác dụng xúc tiến mở rộng của chuyên gia Bộ Nông nghiệp dốc sức vào đó.
Cho dù Hạ Tưởng đã biết, trong đó cùng với lúa nước biến đổi gien đáng sợ như nhau chính là, bông cũng từ vài năm trước, hình như cũng có không ít nơi đều gieo trồng bông biến đổi gien. Lúa nước biến đổi gien nguy hại đối với cơ thể người vẫn chưa hiển thị rõ ra, rồi đến những thiếu sót của bông biến đổi gien, sau khi trải qua mấy năm gieo trồng, đã có kết luận rõ ràng: thế hệ sau không bằng thế hệ trước.
Bông biến đổi gien đời đầu còn có thể chống cự sâu bệnh, ba đời sau, trên cơ bản sẽ hoàn toàn mất đi sức chống đỡ. Rồi tới đời thứ tư, sâu bệnh so với bông không biến đổi gien bình thường càng tàn sát ác liệt hơn, càng khó tiêu diệt xử lý. Hơn nữa sản lượng bông biến đổi gien năm sau giảm hơn so với năm trước, chất lượng bông cũng tuột dốc tồi tệ, cho nên thị trường hiện tại rất nhiều chất liệu y phục bông sợi đều là bình thường, chính là vì nguyên nhân kể trên.
Càng không cần nói hạt bông so với trước kia, là không thể sánh nổi.
Hạ Tưởng còn nhớ lúc nhỏ ăn qua dầu bông, so với dầu đậu phộng, dầu hoa hướng dương gì đó trên thị trường hiện nay tốt gấp mấy lần, về phần các loại dầu đậu nành gì đó, lại càng không thể đánh đồng.
Khoa học kỹ thuật phát triển, mang đến không phải sự nâng cao chất lượng sinh hoạt, ngược lại là tai hoạ ngầm, không thể không nói là một loại bi ai.
Bi ai không chỉ là thức ăn không ngon bằng trước kia, cây nông nghiệp không an toàn bằng trước kia, mà là rất nhiều cái gọi là chuyên gia vì ích lợi cá nhân, điên cuồng mà mở rộng gieo trồng cây trồng biến đổi gien, vì một số tập đoàn ích lợi nước ngoài đảm đương nhân vật lính hầu, đảm đương vai diễn Hán gian kinh tế.
Hạ Tưởng rất rõ, rất nhiều chuyên gia sở dĩ ra sức mở rộng biến đổi gien, mang khẩu hiệu vì nước vì dân, bày ra rất nhiều lý do đường hoàng của những quan lớn, nhưng không cách nào che dấu chuyện thật là vợ con, người thân bọn họ đều là cổ đông thậm chí thành viên hội đồng quản trị của công ty biến đổi gien ở Mỹ, bởi vì ở trong nước mở rộng biến đổi gien có thể đạt được hồi báo lớn, nhóm chuyên gia làm sao còn có lương tâm và đạo đức? Dưới sự kích động của ích lợi, cho dù kỹ thuật biến đổi gien cuối cùng sẽ hại nước hại dân, cũng không phải là vấn đề bọn họ cần suy xét.
Bởi vì bọn họ có thể ra nước ngoài bất cứ lúc nào, bởi vì bọn họ chưa bao giờ ăn lương thực biến đổi gien!
Tình thế cả nước như thế nào, Hạ Tưởng không có tư cách đi quản, nhưng ở trên ranh giới thành phố Lang, hắn vừa hay lại phân công quản lý mặt nông nghiệp, muốn mở rộng giống cây biến đổi gien dưới mắt hắn, hy sinh ích lợi của nhân dân thành phố Lang, vì một số người nào đó giành tư lợi cá nhân, mơ tưởng.
Hạ Tưởng vẻ mặt ngưng trọng mà đặt chén trà xuống, gằn từng tiếng nói:
- Chủ tịch Triệu, ông tới thành phố Lang đầu tư và khai phá hạng mục, ngoại trừ mở rộng biến đổi gien, cái khác đều có thể bàn.
Câu nói đầu tiên hoàn toàn bịt lín hết đường của Triệu Tiểu Phong, chẳng khác nào nói là, chỉ cần hắn ở thành phố Lang một ngày, thì đừng nghĩ đến mở rộng cây trồng biến đổi gien.
Triệu Tiểu Phong vẻ mặt bình tĩnh:
- Không giấu Phó thị trưởng Hạ, chuyên gia Bộ Nông nghiệp đã âm thầm tiến hành tiếp xúc với Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ, đã bước đầu đạt thành ý đồ hợp tác, Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ rất là hoan nghênh Bộ Nông nghiệp làm thí điểm mở rộng, bởi vì Bộ Nông nghiệp sẽ đặc biệt chi trả 30 triệu…
Ham muốn đầu tư là điều phổ biến của chính quyền địa phương, 30 triệu đầu tư từ trên trời giáng xuống, hơn nữa không cần gánh vác mạo hiểm chính trị gì hết, Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc lập tức đáp ứng cũng chẳng có gì lạ.
Hạ Tưởng vẫn là thái độ không đổi:
- Tôi sẽ kiên quyết phản đối, và sẽ cố gắng hết sức ngăn cản mở rộng! Đồng thời, còn muốn hỏi Chủ tịch Triệu một vấn đề, ông ở thủ đô, lương thực ăn trong nhà có phải là cây trồng biến đổi gien hay không?
Triệu Tiểu Phong lắc đầu:
- Tôi ở tập đoàn Nông Khẩn, cha lại là Phó Thủ tướng, đều có cơ hội tìm kiếm thực phẩm vô hại, hữu cơ đúng nguồn gốc, chưa bao giờ ăn lương thực ở chợ. Hơn nữa theo tôi được biết, trong thủ đô hễ là có cơ hội, mặc kệ có tiền hay là có quyền, đều riêng biệt có con đường mua thực phẩm riêng.
- Vậy có phải ông biết nhóm chuyên gia mở rộng biến đổi gien, họ có ăn lương thực biến đổi gien hay không?
Hạ Tưởng tiếp tục truy hỏi.
- Nhà bọn họ đến rau quả họ ăn, cũng sẽ không mua từ chợ.
Triệu Tiểu Phong ha hả cười.
- Theo tôi được biết...
Vương Sắc Vi nãy giờ vẫn ở một bên không nói lời nào bỗng chen vào nói,
- Thủ đô có rất nhiều dân trồng rau cũng không ăn loại rau mà tự họ trồng trong nhà kính, bọn họ đều có vườn rau chuyên môn, tự trồng tự ăn, không bán ra ngoài. Trong vườn rau nhà mình, là dùng hạt giống khác loại.
Hạ Tưởng đứng dậy:
- Chủ tịch Triệu, nếu ông hôm nay gặp mặt chính là muốn tôi ủng hộ mở rộng biến đổi gien, rất xin lỗi, tôi chẳng những sẽ không ủng hộ, còn sẽ tận hết sức lực mà phản đối, dù cho Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ đều đồng ý, tôi cũng sẽ lợi dụng quyền lực trong tay tôi gây khó khăn, quyết không để thành phố Lang trở thành vật hi sinh cho một số cá nhân giành ích lợi nào đó.
Triệu Tiểu Phong cũng là vẻ mặt ngưng trọng mà đứng lên:
- Không thể thương lượng sao? Phó thị trưởng Hạ phải suy xét cho kỹ, nếu anh kiên quyết phản đối, chẳng những sẽ gây tổn thất không nhỏ đến ích lợi kinh tế, còn có thể sẽ bị mất điểm trên chính trị.
- Đúng thế, Phó thị trưởng Hạ không nên kích động, cái gì cũng có thể nói và thương lượng lại, đúng không?
Vương Sắc Vi cũng đứng lên, còn giơ tay đưa ra một tấm card màu xanh,
- Tôi còn biếu tặng thẻ kim cương của Cửu Hào Công Quán, thẻ này có thể toàn bộ miễn phí trong Cửu Hào Công Quán.
Lập trường của Hạ Tưởng là, trên vấn đề nguyên tắc trọng đại, không thể thỏa hiệp, không có khả năng đàm phán, hắn phất tay cự tuyệt ý tốt của hai người:
- Rất xin lỗi, tôi không thể nhận.
Hạ Tưởng lời vừa ra khỏi miệng, đột nhiên Triệu Tiểu Phong cất tiếng cười to, còn "bốp bốp" vỗ tay liên hồi, nói với Vương Sắc Vi:
- Thế nào Sắc Vi? Tôi sớm đã nói rồi, con người Phó thị trưởng Hạ tôi hiểu rõ hơn cô mà, anh ta không thể nào sẽ mở rộng ủng hộ biến đổi gien, cô lại không tin, cứ muốn tôi khiến Phó thị trưởng Hạ mất hứng, được rồi, cô tới mà xin lỗi Phó thị trưởng Hạ đi.
Vương Sắc Vi hai tay bưng lên một ly trà, trịnh trọng nâng lên ngang lông mày, với một tư thế rất đạt chuẩn mực nâng mâm cơm cao ngang mày, lại còn hơi cúi người xuống, hướng Hạ Tưởng nói:
- Tôi và chủ tịch Triệu đánh cuộc, nói ngài nhất định sẽ ủng hộ biến đổi gien, Chủ tịch Triệu lại nói là không thể, tôi không phục, nên mời Chủ tịch Triệu cùng ngài trêu đùa một tí. Xin Phó thị trưởng Hạ tha lỗi cho tôi, một người phụ nữ mới bước đầu tiến vào quan trường và thương trường hiểm ác, nên cần phải cẩn thận nhiều hơn nữa.
Hạ Tưởng không nhận ly trà của Vương Sắc Vi:
- Rốt cuộc là diễn trò gì đây?
Triệu Tiểu Phong ha hả cười:
- Phó thị trưởng Hạ, tôi xin nói rõ, có lẽ anh đối với tôi ấn tượng không tốt lắm, trong sự kiện Thương mại Trường Cơ lần trước, tôi cũng có phần. Nhưng kiếm tiền là kiếm tiền, sự cường điệu vốn lưu động làm tôi cảm thấy hợp tình hợp lý, kỳ thật cùng đánh bạc không khác gì mấy, tôi cũng là có chơi có chịu thừa nhận thất bại, không có hai lời. Nhưng loại kỹ thuật biến đổi gien này là phải đoạn tử tuyệt tôn, không gian lợi nhuận có lớn rộng, ưu đãi có nhiều hơn, tôi cũng sẽ không làm. Nhưng một mình tôi một bàn tay không vỗ thành tiếng, cho nên mới lén lút đến thành phố Lang, muốn tìm một người cùng chung chí hướng...
Hạ Tưởng một lần nữa ngồi trở lại chỗ của mình, cũng nhận lấy trà của Vương Sắc Vi, nhưng lại không uống, mà để sang một bên, lại hỏi:
- Sắc Vi, 400 mẫu đất, chỉ dùng thủ đoạn di hoa tiếp mộc (dời hoa nối cây, nghĩa bóng là chỉ thủ đoạn cài cắm nhân sự hoặc thay đổi sự vật) thì đã đến được tay cô, đã tốn hết bao nhiêu tiền để giải quyết Cổ Hướng Quốc, lại làm thế nào khiến Nga Ni Trần nén giận?
Không uống trà, tức là tỏ vẻ không thật sự tín nhiệm Triệu Tiểu Phong và Vương Sắc Vi, không truy hỏi vấn đề biến đổi gien mà nhắc lại vấn đề vừa rồi Vương Sắc Vi tự báo ẩn tình khi ở cửa, nói trắng ra là, vẫn đang thăm dò thành ý của hai người.
Triệu Tiểu Phong vẻ mặt tươi cười, cười mà không nói, cũng không ám chỉ, cũng không mở miệng. Vương Sắc Vi tóc dài tới vai, nhã nhặn lịch sự, cô tuy là con lai, nhưng nhất cử nhất động đều có bản chất tinh túy quý phái của tiểu thư khuê các, tao nhã mà tản mạn, nhẹ nhàng vuốt lên những lọn tóc rũ xuống, thản nhiên cười:
- Chuyện này cũng không giấu được Phó thị trưởng Hạ bao lâu, với thủ đoạn của Phó thị trưởng Hạ, muốn biết được nội tình chẳng qua là vấn đề sớm muộn, tôi chủ động nói ra, thì là thành ý của tôi.
Quả nhiên là người phụ nữ thông minh, biết xem xét thời thế, hơn nữa còn trực tiếp đem ích lợi bày ra trước bàn, liền giành được Hạ Tưởng tán thưởng. Tuy nhiên, Hạ Tưởng vẫn là không bị Vương Sắc Vi hoàn toàn mê hoặc, bởi vì lời nói cử chỉ của Vương Sắc Vi đều khiến hắn không thể bắt bẻ, có lẽ cô đã sớm nghiên cứu sở thích của hắn, cố ý làm ra bộ dáng cho hắn xem mà thôi.
Bông hoa giao tiếp, đều không có đời phóng túng được hư danh, hơn nữa Triệu Tiểu Phong có thể cùng cô ở cùng một chỗ, bản thân đã nói rõ lên rất nhiều vấn đề.
Trong giọng điệu tự thuật nhẹ nhàng của Vương Sắc Vi, Hạ Tưởng dần dần hiểu biết sâu hơn về nội bộ thành phố Lang, tuy rằng hắn cũng nghe ra được, trên thực tế Vương Sắc Vi vẫn là có điều giữ lại, cũng không hoàn toàn lộ ra mưu mẹo và liên kết mấu chốt trong quá trình —— có thể lý giải, hắn và Vương Sắc Vi tuy là vốn không quen biết, đối phương đồng ý thẳng thắn thành khẩn báo cho biết một phần chân tướng, cũng là xuất phát từ suy xét giành được tín nhiệm của hắn —— ngay cả như vậy, cũng khiến Hạ Tưởng âm thầm kinh hãi, thế cục thành phố Lang, thật đúng là khiến cho người ta vô cùng đau đầu.
Vương Sắc Vi là mượn dùng lực lượng của Ngô gia, thong dong từ trong tay Nga Ni Trần đoạt lấy 400 mẫu đất!
Mà Nga Ni Trần sở dĩ ngậm bồ hòn, không có lộ ra, sau đó cũng không tính trả đũa lại, lại không phải là Ngô gia ra mặt áp chế Nga Ni Trần, mà là sau khi Nga Ni Trần và Cổ Hướng Quốc bí mật thảo luận, đạt được hứa hẹn của Cổ Hướng Quốc mà tiếp tục duy trì im lặng.
Mặc dù Vương Sắc Vi nói cô cũng không biết giữa Nga Ni Trần và Cổ Hướng Quốc đạt thành hiệp nghị gì —— Hạ Tưởng có tin lời nói của Vương Sắc Vi hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, Cổ Hướng Quốc đồng ý ra mặt cùng Nga Ni Trần đàm phán, đã chứng minh một vấn đề, ông ta là người phát ngôn cho ích lợi của Ngô gia còn là cán bộ dự bị được điểm danh cho vị trí thủ trưởng số 1 mà Mai Thái Bình đã nói? Từ lúc nào mà ích lợi của Ngô gia và thủ trưởng số 1 có điểm giống nhau vậy?
Đương nhiên một điều càng quan trọng hơn là, Ngô gia vì sao đồng ý giúp Vương Sắc Vi?
- Ngô gia vì sao chịu giúp tôi, chắc là Phó thị trưởng Hạ nhất định vô cùng hiếu kỳ.
Vương Sắc Vi thản nhiên cười, sau khi cười xong, cũng không nói, ánh mắt lại rơi vào ly trà.
Nước trà đã nguội, Hạ Tưởng vẫn chưa uống.
Hạ Tưởng mỉm cười, hay cho một Vương Sắc Vi, ý là hắn không uống trà, cô sẽ không nói. Hắn giơ tay bưng ly lên, đang định uống, Vương Sắc Vi lại giơ tay giật lấy ly trà từ trong tay hắn, tay hai người lơ đãng nhẹ nhàng lướt qua, có dư vị khác.
Vương Sắc Vi đem nước trà đổ đi, rồi rót lại ly trà nóng mới:
- Mời Phó thị trưởng Hạ từ từ uống.
Hạ Tưởng nhận lấy uống một hơi cạn sạch:
- Trà ngon tặng người, tay còn mùi hương. Cảm ơn trà ngon của Sắc Vi.
Vương Sắc Vi cười:
- Trà tốt, người càng tốt.
Lời của cô rõ ràng có ý khiêu khích, nhưng sau khi cô cố tình nói ra, lại khiến người ta vô cùng thích thú, tuyệt không cảm thấy lỗ mãng, lời nói hay, đúng là hiệu ứng sâu rộng.
Hạ Tưởng tuy rằng không thể nói thân kinh bách hoa (trải nghiệm nhiều), nhưng lực miễn dịch đối với phụ nữ cực mạnh, không thể so với người bình thường, lời ám chỉ của Vương Sắc Vi, hắn chỉ thản nhiên cười, một chút biểu hiện cũng không có.
Triệu Tiểu Phong ở một bên, chỉ cúi đầu uống trà, làm bộ không nhìn thấy gì.
Vương Sắc Vi cũng không biết xấu hổ, lại nói:
- Kỳ thật Ngô gia giúp tôi cũng không phải là tôi và Ngô gia có quan hệ tốt đẹp gì, nhưng mà tôi quen biết nhiều người, giúp Ngô gia kéo đến một đường dây, khiến Ngô gia đạt được một lợi ích thực tế rất lớn, cho nên Ngô gia liền ra tay giúp tôi một lần. Nói cho cùng, làm thế nào để cùng với đại gia tộc qua lại được tốt đẹp, tôi còn phải học tập rất nhiều ở Phó thị trưởng Hạ.
Hạ Tưởng không tiếp lời Vương Sắc Vi, lại hỏi:
- Không nghe nói là Thị trưởng Cổ và Ngô gia có liên hệ?
Triệu Tiểu Phong hàm súc mà cười:
- Nói đến hiểu biết về Ngô gia, kỳ thật anh biết không nhiều bằng tôi. Ngô gia và Cổ Hướng Quốc quả thật quan hệ không lớn, nhưng Cổ Hướng Quốc ra mặt cùng Nga Ni Trần nói chuyện, xét đến cùng vẫn là do sức hấp dẫn lớn của Sắc Vi.
Sức hấp dẫn lớn vừa nói, hơi không rõ ràng, lại dễ dàng khiến người mơ màng, Vương Sắc Vi chấp nhận cách nói của Triệu Tiểu Phong, cũng không giải thích:
- Được rồi, tôi ta cũng không giấu Phó thị trưởng Hạ nữa, ăn ngay nói thật. Tôi có thể lấy được 400 mẫu đất, đầu tiên là nhờ vào Ngô gia, khiến Ngô gia ở thủ đô đánh vào sản nghiệp của Nga Ni Trần, lúc Nga Ni Trần rối ren, tôi lại cho Thị trưởng Cổ thừa cơ ra tay, thong dong đem đất làm của riêng. Sau đó Thị trưởng Cổ vì trả ân tình trước kia cho tôi, lại cùng Nga Ni Trần đưa ra ích lợi trao đổi, Nga Ni Trần liền đồng ý... Mọi việc chính là đơn giản như vậy!
Nói nghe sao mà nhẹ nhàng và khéo léo, Hạ Tưởng lại biết rõ có thể lấy sức lực bản thân để khuấy động Ngô gia và Cổ Hướng Quốc đều để một mình cô sử dụng, Vương Sắc Vi rất không đơn giản, triết học bám váy cùng với quan hệ liên đới của cô đã được vận dụng đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Với thực lực Ngô gia và sự tôn nghiêm của một Thị trưởng của một thành phố như Cổ Hướng Quốc, có thể bị một phụ nữ không quyền không thế thong dong lợi dụng, không phải Ngô gia kém trí cũng không phải Cổ Hướng Quốc năng lực kém, mà là Vương Sắc Vi đối với bọn họ mà nói là chỗ rất hữu dụng, cho nên bọn họ mới ra tay tương trợ.
Dụng ý Vương Sắc Vi xây dựng Cửu Hào Công Quán, e là cần có rất nhiều mạng lưới quan hệ trong tay cô ta để mở rộng và củng cố, là một người phụ nữ, đối phó với nam giới, cho dù Hạ Tưởng không muốn có ác ý suy đoán, nhưng không thể không nói, Vương Sắc Vi vẫn là có đủ vốn khiến đàn ông rung động.
Trên cơ bản Hạ Tưởng đối với lời giải thích của Vương Sắc Vi coi như hài lòng, mặc dù cô che giấu rất nhiều những liên kết mấu chốt trong đó, như là giữa cô và Ngô gia có giao dịch gì, cùng Cổ Hướng Quốc trong đó có ích lợi giằng co gì, còn có cô dựa vào đâu để đối phó với quan lớn quyền quý, vv…, nhưng đều thuộc về bí mật cốt lõi của cô, chỉ sợ không có người thật sự hiểu rõ những suy tưởng suy nghĩ đích thực trong nội tâm của cô.
Hạ Tưởng liền gật đầu cười, quay đầu hỏi Triệu Tiểu Phong:
- Chủ tịch Triệu, ông phản đối mở rộng kỹ thuật biến đổi gien, tôi rất tán thưởng. Vấn đề của tôi là, là một tập đoàn có thể thu lợi từ giữa, ông không phối hợp với Bộ Nông nghiệp, đối với cá nhân ông mà nói, thì có chỗ tốt gì?
Vấn đề rất trực tiếp, cũng rất không khách khí. Hết thảy lấy ích lợi làm điểm xuất phát, ích lợi của Triệu Tiểu Phong điểm xuất phát nằm ở chỗ nào, mới là vấn đề Hạ Tưởng quan tâm nhất.
Triệu Tiểu Phong hiểu ý mà cười, y biết Hạ Tưởng động lòng, tuy nhiên không trả lời vấn đề của Hạ Tưởng trước, mà lại nói:
- Bên trong chuyên gia của Bộ Nông nghiệp, có một người là bạn cũ của anh đó, tôi chắc rằng anh vẫn còn nhớ đến tên gã ta —— Bạch Chiến Mặc!
/2185
|