-Tôi cũng bỏ một phiếu cho đồng chí Phó Hồng Muội.
Lôi Nhất Đại cũng không biết là theo đà hay là có ý. Khi nói còn quay ra liếc mắt Bì Bất Hưu một cái.
Bì Bất Hưu vừa rồi bị mọi người thay nhau công kích đã vô cùng khó chịu, liền rất bất mãn nói:
- Tôi phản đối, tôi ủng hộ đồng chí Long Dân Canh.
Được rồi, một lần điều chỉnh nhân sự hẳn hoi không ngờ lại thành một hội nghị kèn cựa nhau. Có thể thấy được sự bình tĩnh bên ngoài đối với thành phố Thiên Trạch không giấu được mạch nước ngầm chảy bên trong.
- Tôi cũng ủng hộ đồng chí Long Dân Canh.
Bùi Nhất Phong biểu lộ thái độ.
-Trải qua sự suy xét thận trọng, tôi cảm thấy đồng chí Long Dân Canh càng có thể đảm nhiệm công tác Phó trưởng ban thư ký.
Thường Hạo lúc đầu khơi mào câu chuyện cười kia vừa nói một câu liền đã khiến cho Hạ Tưởng ngạc nhiên. Vừa nãy giọng điệu của anh ta rõ ràng là thiên về Phó Hồng Muội. Đến khi bày tỏ thái độ chính thức thì không ngờ anh ta lại ủng hộ cho đồng chí Long Dân Canh.
Không thể không nói, sự bày tỏ thái độ như thế của Thường Hào hôm nay khiến hội nghị thường vụ này tăng thêm một biến số, cũng khiến cho Hạ Tưởng hiểu sâu thêm một chút về khuynh hướng chính trị của các ủy viên thường vụ. Qủa nhiên đều là những kẻ lõi đời chốn quan trường. Đùa là đùa, chửi là chửi. Nhưng lập trường là lập trường đều phân ra rất rõ ràng.
Quả nhiên, vừa rồi Dương Kiếm ở bên lập trường công kích Bì Bất Hưu cũng thể hiện thái độ. Nhưng cũng vẫn là cái thái độ hoàn toàn khác so với cuộc chiến luận vừa nãy:
-Tôi cũng ủng hộ đồng chí Long Dân Canh.
Phó Hồng Muội hai phiếu, Long Dân Canh bốn phiếu. Tình thế không lạc quan.
Dù nói là Hạ Tưởng không nhất định phải ủng hộ Phó Hồng Muội đảm nhiệm vị trí đó nhưng hắn ta vẫn hy vọng muốn có cơ hội xem xét kỹ lập trường của các ủy viên thường vụ. Thứ hai là còn có tính toán sâu hơn, Phó Hồng Muội làm chức đó thì có lợi cho sự triển khai công việc của hắn tốt hơn nhiều so với Long Dân Canh.
Từ Hâm cũng giơ tay lên tiếng:
- Sau khi tổng hợp sao sánh, tôi cũng thấy đồng chí Long Dân Canh thích hợp hơn.
Năm phiếu ủng hộ rồi. Có thêm hai phiếu nữa thì Long Dân Canh sẽ có quá nửa số phiếu.
Lập trường của Từ Hâm ủng hộ Long Dân Canh không hề khiến Hạ Tưởng ngạc nhiên. Giữa hắn và Từ Hâm, cũng không giao lưu thân tình. Từ Hâm hỏi trước hắn cũng không có nghĩa là anh ta kiên định đứng bên hắn. Là người đến sau, Hạ Tưởng rất rõ trong Thành ủy Thiên Trạch, thế lực yếu và mỏng, trong hội nghị thường vụ không có lực lượng ủng hộ kiên định. Muốn đoàn kết một nhóm người thì vẫn cần thời gian, và càng cần hơn là cơ hội.
Trần Thiên Vũ thấy thời điểm tới rồi, cũng giơ tay lên tiếng:
- Đồng chí Phó Hồng Muội trẻ trung khoẻ mạnh, càng có thể thích hợp với yêu của công tác mới. Đặc biệt là bộ máy chính phủ công tác toàn diện mà Thị trưởng Hạ chủ trì, tin rằng về sau này can đảm dùng một số cán bộ trẻ thì đều sẽ là một lợi thế.
Lời nói của Trần Thiên Vũ đầy ẩn ý, gián tiếp chỉ ra ý nghĩ lãnh đạo về sau này của Thị trưởng Hạ. Mối quan hệ giữa Trần Thiên Vũ và Hạ Tưởng, tất cả mọi người đều biết rõ. Lời nói của anh ta cũng tương đương với tuyên ngôn của Hạ Tưởng.
Không ít người ánh mắt liền nhìn Trần Thiên Vũ, nhất là Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa, ánh mắt lại càng sáng lên, thoáng chút suy nghĩ. Hạ Tưởng không những là nhân vật số hai của Thành ủy cũng là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân thành phố. Con đường lãnh đạo của hắn trực tiếp có liên quan đế phương hướng công việc về sau này. Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa vốn không đoán ra quan niệm chính trị của Hạ Tưởng. Hiện tại lại do Trần Thiên Vũ mượn cái cớ chuyện nhân sự để lộ ra một phần thì không thể không khiến cho bọn họ âm thầm suy đoán.
Nhất là Hứa Phàm Hoa, y tuy rằng chỉ kém Dương Kiếm hai tuổi lại tự nhận mình vẫn còn có ưu thế tuổi trẻ. Hiện tại thành phố Thiên Trạch dường như có một khu vực nổi lên. Ai cũng không nói đến vấn đề tuổi tác. Hiện tại trung ương ai nấy đều nhấn mạnh sự trẻ hóa cán bộ. Thành phố Thiên Trạch như một thế giới bên ngoài. Toàn là những cán bộ tuổi khá lớn vì thế nên ai cũng tránh vấn đề tuổi tác.
Hiện tại Trần Thiên Vũ đưa ra vấn đề trẻ hóa cán bộ một cách hàm súc, chỉ ra tiêu chuẩn dùng người sau này của Thị trưởng Hạ thì đều khiến mọi người trong lòng có một cái cân tiêu chuẩn. Thị trưởng Hạ không phải là Bí thư Thành ủy, nhưng hắn có kiến thức, có lai lịch. Hơn nữa sớm muộn hắn sẽ có ngày đảm nhiệm chức vụ Bí thư. Lời nói của hắn không thể không làm người ta phải suy nghĩ sâu xa và nhìn nhận một cách nghiêm túc.
Không ít người nghĩ đến sâu xa. Nếu như sau khi con đường lãnh đạo của Thị trưởng Hạ đã rõ ràng và có sự xung đột với tư tưởng bảo thủ và thận trọng của Bí thư Trần thì thành phố Thiên Trạch sẽ đi theo con đường nào đây? Mình sẽ đứng ở vị trí nào đây?
Ngay cả Trần Khiết Văn cũng đang suy nghĩ. Hạ Tưởng là nhân vật đại diện cho thế lực gia tộc. Theo lý mà nói thì tư tưởng của hắn đáng lẽ nên có xu hướng bảo thủ mới đúng. Làm sao mà lại có khuynh hướng cấp tiến như thế này? Nếu như con đường lãnh đạo của Hạ Tưởng hoàn toàn đối lập thì bà ta sẽ cố giữ hay buông tay đây?
Lúc mọi người tâm tư khác nhau, Bí thư quận ủy quận Đông Kiều Hồ Vĩnh Siêu lên tiếng:
- Đồng chí Phó Hồng Muội tôi đã từng tiếp xúc, cô ấy là một người nhiệt tình cẩn thận. Tôi bỏ một phiếu cho cô ấy.
Phó Hồng Muội được bốn phiếu.
Tư lệnh viên phân quân khu Lãnh Dương vừa giơ tay lên liền nói luôn:
- Tán thành Phó Hồng Muội!
Sau đó kông nói thêm câu nào. Dường như sợ nói thêm câu nữa thì sẽ giống câu đầu tiên.
Trong lòng Hạ Tưởng đã có sự chắc chắn rồi. Uy vọng của Ngô Minh Nghị ở Thành ủy cũng là khá cao. Không ít người ủng hộ. Đương nhiên đằng sau có nội tình gì hay không thì không rõ lắm. Dù sao thì việc bổ nhiệm Phó trưởng ban thư ký cũng đã khiến hắn nhìn nhận được rõ ràng sự đấu tranh chính trị phức tạp của thành phố Thiên Trạch. Đầu tiên thấy người ta nói Trần Khiết Văn là độc tài lớn nhất nhưng bây giờ xem ra cũng không hẳn vậy. Tuy rằng không thể nói một lần thành bại thì có thể kết luận sức khống chế của Trần Khiết Văn đối với thành phố Thiên Trạch là không đủ. Nhưng điều này ít nhất cũng thể hiện về trí tuệ chính trị thì Ngô Minh Nghị cũng có nhiều điều đáng nói.
Bây giờ còn lại Hạ Tưởng, Trần Khiết Văn và Hứa Phàm Hoa là chưa bày tỏ thái độ. Trên thực tế với cục diện trước mắt thì lập trường của Hứa Phàm Hoa xem ra chính là một phiếu bầu mấu chốt nhất.
Trần Khiết Văn ánh mắt không nhìn Hứa Phàm Hoa. Bà ta vẫn là khuôn mặt bình tĩnh. Dường như không để ý gì đến tình hình cục diện hiện tại. Hứa Phàm Hoa đầu tiên lật giở tài liệu sau đó liền ho một tiếng. Sau khi ho xong thì thấy hội trường khá yên ổn. Về cơ bản không còn một tiếng ồn ào nào nữa. Ông ta có chút bối rối, miễn cưỡng cười một cái:
- Tùy việc mà xét, là thực tế. Theo như cá nhân tôi mà nói. Khụ, khụ tôi vẫn là ủng hộ Phó Hồng Muội.
Trần Khiết Văn vẻ mặt bình tĩnh nhanh chóng trở nên u ám. Làm sao lại có thể như thế được chứ? Bà ta cho rằng Hứa Phàm Hoa là đáng tin cậy nhất, thế tại sao trong thời khắc mấu chốt này lại phản bội mà bỏ phiếu cho Phó Hồng Muội cơ chứ?
Chuyện không thể xảy ra thì đã xảy ra lù lù trước mắt rồi. Trần Khiết Văn tuy là cả đời trong chốn quan trường, dù sao cũng chỉ là một người có tâm trạng tình cảm như người bình thường. Mà lại là một người phụ nữ trong những người bình thường. Sau khi sắc mặt trở nên u tối lại không kìm chế được sự phẫn nộ liền quay ra liếc Hứa Phàm Hoa một cái.
Hứa Phàm Hoa dứt khoát cúi đầu xuống.
Lần này thì hay rồi đây. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hạ Tưởng. Bây giờ thì Thị trưởng Hạ chính là người mà lời nói sẽ định Càn Khôn (quyết định tất cả). Điều mà không ai có thể ngờ tới là Hạ Tưởng lại có một hành động khiến ai cũng phải kinh ngạc. Hắn ta cười khẽ một cái:
- Xin mời Bí thư Trần phát biểu ý kiến.
Trần Khiết Văn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại. Bà ta biết mình đã thua rồi, mấu chốt là không biết thua trong tay Ngô Minh Nghị hay là thua trong tay Hạ Tưởng. Điều này khiến bà ta buồn bực vô cùng. Một phiếu phủ quyết thì bà ta có nhưng mà dùng nó vì một vị trí không quá quan trọng như vị trí Phó trưởng ban thư ký thì thể hiện ra bà ta không có chút trí tuệ chính trị nào. Còn không bằng một cước đá ra đúng lúc của Hạ Tưởng trong thời điểm mấu chốt.
Bà ta hiểu rằng Hạ Tưởng muốn bà ta phát ngôn là cho bà ta một lối thoát để cho bà ta biết mà nghe theo lẽ phải, chấp nhận sự thực, giữ lại chút thể diện. Nếu như Hạ Tưởng trực tiếp đề xuất phiếu ủng hộ Phó Hồng Muội thì bà ta dù cho thuận nước đẩy thuyền cũng ủng hộ cho Phó Hồng Muội thì người ngoài nhìn vào cũng sẽ biết đó là hành động bất đắc dĩ.
Hiện tại Hạ Tưởng đem quyền chủ động giao lại cho bà ta. Đây là một việc làm ơn không tốn sức. Bà ta không nhận cũng không được.
Đồng thời bà ta rõ ràng hơn rằng Hạ Tưởng lấy lòng bà ta cũng chính là muốn đề án thứ hai càng nhanh chóng được thông qua.
Trần Khiết Văn xem xét thời thế, biết rõ mình tuyệt đối đánh không lại khi Hạ Tưởng và Ngô Minh Nghị liên kết với nhau nên không thể không đưa ra sự nhượng bộ thích đáng. Bà ta khẽ cười gật đầu nói:
- Ý kiến của tôi giống như của mọi người. Là một cán bộ nữ tôi cũng muốn hướng về cán bộ nữ của chúng ta một lần.
Trần Khiết Văn giải quyết dứt khoát tương đương với việc đã thông qua việc bổ nhiệm Phó Hồng Muội rồi. Nhưng tất cả mọi người ở đó đều biết thái độ rộng lượng và khiêm nhượng chính là của Thị trưởng Hạ. Bí thư Trần chẳng qua chỉ là mượn một bậc thang để xuống mà thôi.
Hạ Tưởng cuối cùng khéo léo dẫn dắt quả bóng như thế khiến cho mọi người phải có cái nhìn khác về hắn. Cho rằng Thị trưởng Hạ không những rất cao tay mà lại còn có tình. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trần Khiết Văn sơ suất làm hỏng việc lớn ở hiệp thứ nhất, thì muốn hòa một ván ở hiệp hai, liền bắt đầu luôn tiến vào vấn đề bàn luận thứ hai.
- Dưới đây chúng ta sẽ thảo luận vấn đề mà Thị trưởng Hạ đưa ra. Suy nghĩ của tôi là tình hình của các vùng sai lệch khác nhau quá nhiều. Thành phố Yến là thành phố Trung ương thì không nói đến làm gì. Thành phố Lang nằm ở giao thoa ba vùng. Con người phức tạp nên suy nghĩ thay đổi. Thành phố Thiên Trạch là núi vây quanh, lại là thành phố cổ, lại có thảo nguyên nên con người khá là bảo thủ. Nếu bước đi quá lớn thì sẽ dễ lật xe. Ngày xưa là trâu già kéo xe hỏng. Bây giờ đã có Thị trưởng Hạ đến đây rồi, có suy nghĩ tư tưởng mới. Qủa nhiên là một chuyện tốt. Nhưng mã lực lớn rồi thì cũng cần suy nghĩ đến sức chịu đựng của xe cũ.
Ý của Trần Khiết Văn đều nghe hiểu rồi. Về cơ bản là phản đối ý kiến đề nghị của Hạ Tưởng.
Trần Thiên Vũ sắc mặt liền không tốt lắm. Bí thư Trần quả là quá đáng rồi. Rõ ràng vừa nãy Thị trưởng Hạ còn cho bà ta bậc thang mà đứng lên, còn bà ta thì ngay lập tức lại ngáng chân Thị trưởng Hạ. Thật là chả có tình nghĩa gì cả.
Hạ Tưởng thì không nghĩ nhiều. Hắn cũng không cho rằng Trần Khiết Văn sẽ vì một bậc thang nho nhỏ ấy mà nhân nhượng hắn về quan niệm chính trị. Nếu như bà ta làm thế thì bà ta sẽ không còn là chính khách nữa rồi, cũng không còn là một Bí thư Thành ủy hợp tác nữa rồi.
- Chuyện gì cũng phải xem xét hai mặt trái phải của nó. Thành phố Thiên Trạch thực sự là một thành phố nghèo và lạc hậu. Nhưng chính là vì nghèo và lạc hậu thì chúng ta mới có dũng khí để phá bỏ sự nghèo nàn, không phá đi thì không xây cái mới lên được. Hơn nữa theo như sự quan sát của tôi. Thành phố Thiên Trạch có những người mở đường dám làm dám chịu. Họ không phải là không có gan và sự quyết đoán mà là chưa có cơ hội. Bây giờ tôi muốn cho họ cơ hội.
Hạ Tưởng thay đổi sự hài hòa ban nãy thành một người kiên định cứng rắn.
Trần Khiết Văn sửng sốt, ý thức được cái gì không ổn, vội hỏi:
- Thị trưởng Hạ mời nói cụ thể hơn một chút.
- Chính là chuyện về công trình nhà ở cho người thu nhập thấp. Nhà đầu tư khai thác phát triển đã đồng ý ứng ra trước 30%. Tiền đã được chuyển vào trong tài khoản tín dụng chuyên dùng của chính phủ rồi.
Trương Vưu cúi đầu và chấp nhận chuyện ứng trước ra 30%, Hạ Tưởng không tiết lộ ra bên ngoài. Từ Hâm là người thông minh, anh ta càng không chủ động nói ra. Vì thế nên hiện tại vẫn ở trong trạng thái bảo mật. Đương nhiên Dương Kiếm đã biết được nội tình. Nhưng dứơi sự ám thị của Hạ Tưởng thì anh ta cũng không dám để lộ ra ngoài. Dù sao thì uy quyền của Thị trưởng Hạ vẫn còn đó, anh ta cũng không muốn đắc tội với Thị trưởng Hạ.
Bởi vậy, Hạ Tưởng tung ra cái tin khiến người ta sửng sốt này thì trong hội nghị thường vụ lập tức có tiếng nghị luận như pháo nổ vậy.
Cái thường lệ thành thói ước định bao nhiêu năm nay đã bị phá vỡ cũng giống như một bức tường dường như không thể phá vỡ được lại nhẹ nhàng bị đạp xuống đổ sụp cái rầm vậy. Sự chấn động tâm lý gây kinh ngạc. Thậm chí không ít người ngơ ngác, không dám tin vào sự thực, mà cũng không nói ra được.
Ngay cả Trần Khiết Văn vẻ mặt cũng kinh ngạc, to miệng nói:
-Làm sao lại...
Sự ngạc nhiên của bà ta là có căn cứ. Bởi vì bà ở thành phố Thiên Trạch này làm từ Thị trưởng đến Bí thư. Ít nhiều cũng bốn năm nay rồi, hiểu biết về hiện trạng của thành phố Thiên Trạch cũng nhiều hơn so với Hạ Tưởng. Tự nhận rằng mình nắm được cái mạch của thành phố Thiên Trạch này hơn là Hạ Tưởng, lại không hề nghĩ được rằng, Hạ Tưởng lại có thể nắm giữ được Trương Vưu.
Thật là quá khiến người ta ngạc nhiên. Quá bất ngờ!
Thành phố Thiên Trạch không khí bảo thủ. Quan niệm của rất nhiều người quá cố chấp. Đây cũng là một vật cản cho sự triển khai công việc. Thị trưởng Hạ làm thế nào mà có thể thuyết phục được Trương Vưu một kẻ dối trá như thế trở thành chim đầu đàn?
Nhưng nguyên do của sự việc thì bây giờ không phải là vấn đề mà bà ta nên quan tâm. Bây giờ bà ta mới hiểu được một điều Thị trưởng Hạ đột nhiên đưa ra những vấn đề có liên quan đến các dự án đầu tư của nhà nước, hóa ra là muốn thiết lập nên cái tiền đề để đánh thắng.
Theo như trí tuệ chính trị mà nói, là chuẩn bị đầy đủ. Từ thủ đoạn chính trị mà nói thì cũng là lớn tiếng dọa người. Trần Khiết Văn lại nghĩ đến lần gặp mặt Hạ Tưởng lần đầu tiên ở Bắc Kinh. Nhớ đến sự giận dữ vì hồng nhan kích động của hắn, rồi nhìn hắn bình tĩnh bày mưu tính kế lúc này hoàn toàn như hai người khác nhau.
Thật sự là một con người trẻ tuổi khiến người ta phải cân nhắc. Trần Khiết Văn ngây người sửng sốt coi như là đã nhìn rõ tình hình. Chả trách vừa nãy hắn cho mình một bậc thang. Hóa ra dụng ý chính là ở đó. Chính là cùng với lúc bà ta nhận ơn, cũng muốn bà ta trả ơn.
Hơn nữa Hạ Tưởng còn trải ra một con đường rất tốt…
Trần Khiết Văn lại cố gắng khôi phục bình tĩnh, thái độ chuyển biến cực nhanh, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt:
-Việc Thị trưởng Hạ đến đây, đem đến cơ hội cho thành phố Thiên Trạch, và cũng đem đến thử thách mới cho quan niệm của chúng ta. Tôi cho rằng nghiêm túc nắm lấy các dự án đầu tư của nhà nước thực sự là tất yếu. Hy vọng mọi người đều nên nghiên cứu đề nghị của Thị trưởng Hạ. Với những vấn đề trọng điểm về sau của nhà nước thì cần nắm vững và ủng hộ những chính sách mới của Ủy ban nhân dân thành phố.
Nói đến đây thì ai phản đối chính là không thức thời rồi. Nhân vật số một, số hai ở Thường vụ đã có nhận thức chung thì ở dưới còn có thể thảo luận tranh luận gì nữa đây?
Trước hết là Ngô Minh Nghị cực lực đồng ý. Nói không ít lời ủng hộ. Sau đó là Trần Thiên Vũ. Ngay sau đó là Lôi Nhất Đại và sau nữa là Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa.
Về cơ bản thông qua hội nghị thường vụ có ảnh hưởng sâu xa này, rất nhiều người đã nhìn rõ một điểm. Ngô Minh Nghị và Trần Thiên Vũ là đồng minh kiên định của Thị trưởng Hạ. Lôi Nhất Đại dường như cũng vậy. Còn Từ Hâm có thể là có mối quan hệ hợp tác hữu hạn. Những người khác xem chừng có hoài nghi, cũng là trung lập.
Mà mối quan hệ giữa Thị trưởng Hạ và Bí thư Trần thì khó mà nói được. Dường như vừa có kỳ thị vừa có điểm chung. Nhưng không ít người đều nói riêng với nhau, trước đây cảm giác Bí thư Trần chính trị cao tay. Bây giờ xem ra, thủ đoạn chính trị của Hạ Tưởng không hề kém hơn chút nào. Về sau này, chắc có trò hay để xem đây.
Trò hay không chỉ là chỉ bên trong Thành ủy mà còn là sự phản kháng của lực lượng từ dân gian bao gồm sự khó thay đổi quan niệm với lực lượng tư bản dân gian.
Sau khi Phó Hồng Muội được bổ nhiệm chức Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố. Phó trưởng phòng Thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân liền tiếp nhận vị trí cũ của cô. Đồng thời lại rất giống với các quan khẩu của cơ quan địa phương khác, đều muốn nâng lên một nấc. Cái gọi là phòng nhân sự chẳng qua ban nhân sự, cấp bậc chỉ là cấp phòng. Nhưng mỗi vùng đều tự mình nâng lên thành phòng nhân sự, nhưng ít ra nghe thì thấy hay hơn. Có người đề nghị Từ Tử Kỳ đảm nhiệm Phó trưởng phòng. Sau khi đệ trình lên ban Tổ chức cán bộ thì rất nhanh được phê chuẩn.
Từ Tử Kỳ cấp bậc chưa thay đổi nhưng cuối cùng cũng đã treo được cái mác Phó trưởng phòng Thư ký. Thể diện đẹp hơn rất nhiều. Anh ta trong lòng chắc chắn, nếu như không phải là Thị trưởng Hạ thì sao anh ta có được như ngày hôm nay?
Có người theo sát từng bước đi của Thị trưởng Hạ thì liền có người phản đối. Sau hội nghị Thường vụ, thông tin Trương Vưu đồng ý ứng trước ba mươi phần trăm truyền ra gây chấn động một trận, Trương Vưu chẳng những đã bị xa lánh và kiêng kẹp bởi các đồng nghiệp mà còn có rất nhiều người ác ý đả kích. Thậm chí còn chịu sự uy hiếp của những người bên cạnh mình.
Bên trong Thành ủy, cũng có không ít người tỏ vẻ bất mãn với Thị trưởng Hạ. Trong đó thậm chí còn có vài ủy viên thường vụ cấp cao ví dụ như Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong hay như Trưởng ban Tuyên giáo Thường Hào. Nghe nói ba người đó hùa lại với nhau nói không ít lời bất mãn về Thị trưởng Hạ.
Thị trưởng Hạ chẳng thèm để ý đến lời dị nghị của người khác. Hắn ta đang bắt tay chuẩn bị cho công tác thị sát thương mại Khoa Long thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ Bắc Kinh, là thông tin từ Cổ Ngọc mà bặt vô âm tín bấy lâu:
- Thị trưởng Hạ, em và ông nội muốn đến thành phố Thiên Trạch. Có được hoan nghênh không vậy?
Lão Cổ rốt cục cũng lộ diện. Ông ta chắc chắn là truyền lời thay người khác rồi..
- Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh chứ. Sẽ bao toàn bộ chi phí hành trình, ăn ngủ nghỉ.
Dù là một thời gian không liên lạc với Cổ Ngọc nhưng vừa nghe thấy tiếng của cô, Hạ Tưởng vẫn cảm giác không có gì ngăn cách với cô ấy. Tâm trạng cũng vui hơn rất nhiều.
Lôi Nhất Đại cũng không biết là theo đà hay là có ý. Khi nói còn quay ra liếc mắt Bì Bất Hưu một cái.
Bì Bất Hưu vừa rồi bị mọi người thay nhau công kích đã vô cùng khó chịu, liền rất bất mãn nói:
- Tôi phản đối, tôi ủng hộ đồng chí Long Dân Canh.
Được rồi, một lần điều chỉnh nhân sự hẳn hoi không ngờ lại thành một hội nghị kèn cựa nhau. Có thể thấy được sự bình tĩnh bên ngoài đối với thành phố Thiên Trạch không giấu được mạch nước ngầm chảy bên trong.
- Tôi cũng ủng hộ đồng chí Long Dân Canh.
Bùi Nhất Phong biểu lộ thái độ.
-Trải qua sự suy xét thận trọng, tôi cảm thấy đồng chí Long Dân Canh càng có thể đảm nhiệm công tác Phó trưởng ban thư ký.
Thường Hạo lúc đầu khơi mào câu chuyện cười kia vừa nói một câu liền đã khiến cho Hạ Tưởng ngạc nhiên. Vừa nãy giọng điệu của anh ta rõ ràng là thiên về Phó Hồng Muội. Đến khi bày tỏ thái độ chính thức thì không ngờ anh ta lại ủng hộ cho đồng chí Long Dân Canh.
Không thể không nói, sự bày tỏ thái độ như thế của Thường Hào hôm nay khiến hội nghị thường vụ này tăng thêm một biến số, cũng khiến cho Hạ Tưởng hiểu sâu thêm một chút về khuynh hướng chính trị của các ủy viên thường vụ. Qủa nhiên đều là những kẻ lõi đời chốn quan trường. Đùa là đùa, chửi là chửi. Nhưng lập trường là lập trường đều phân ra rất rõ ràng.
Quả nhiên, vừa rồi Dương Kiếm ở bên lập trường công kích Bì Bất Hưu cũng thể hiện thái độ. Nhưng cũng vẫn là cái thái độ hoàn toàn khác so với cuộc chiến luận vừa nãy:
-Tôi cũng ủng hộ đồng chí Long Dân Canh.
Phó Hồng Muội hai phiếu, Long Dân Canh bốn phiếu. Tình thế không lạc quan.
Dù nói là Hạ Tưởng không nhất định phải ủng hộ Phó Hồng Muội đảm nhiệm vị trí đó nhưng hắn ta vẫn hy vọng muốn có cơ hội xem xét kỹ lập trường của các ủy viên thường vụ. Thứ hai là còn có tính toán sâu hơn, Phó Hồng Muội làm chức đó thì có lợi cho sự triển khai công việc của hắn tốt hơn nhiều so với Long Dân Canh.
Từ Hâm cũng giơ tay lên tiếng:
- Sau khi tổng hợp sao sánh, tôi cũng thấy đồng chí Long Dân Canh thích hợp hơn.
Năm phiếu ủng hộ rồi. Có thêm hai phiếu nữa thì Long Dân Canh sẽ có quá nửa số phiếu.
Lập trường của Từ Hâm ủng hộ Long Dân Canh không hề khiến Hạ Tưởng ngạc nhiên. Giữa hắn và Từ Hâm, cũng không giao lưu thân tình. Từ Hâm hỏi trước hắn cũng không có nghĩa là anh ta kiên định đứng bên hắn. Là người đến sau, Hạ Tưởng rất rõ trong Thành ủy Thiên Trạch, thế lực yếu và mỏng, trong hội nghị thường vụ không có lực lượng ủng hộ kiên định. Muốn đoàn kết một nhóm người thì vẫn cần thời gian, và càng cần hơn là cơ hội.
Trần Thiên Vũ thấy thời điểm tới rồi, cũng giơ tay lên tiếng:
- Đồng chí Phó Hồng Muội trẻ trung khoẻ mạnh, càng có thể thích hợp với yêu của công tác mới. Đặc biệt là bộ máy chính phủ công tác toàn diện mà Thị trưởng Hạ chủ trì, tin rằng về sau này can đảm dùng một số cán bộ trẻ thì đều sẽ là một lợi thế.
Lời nói của Trần Thiên Vũ đầy ẩn ý, gián tiếp chỉ ra ý nghĩ lãnh đạo về sau này của Thị trưởng Hạ. Mối quan hệ giữa Trần Thiên Vũ và Hạ Tưởng, tất cả mọi người đều biết rõ. Lời nói của anh ta cũng tương đương với tuyên ngôn của Hạ Tưởng.
Không ít người ánh mắt liền nhìn Trần Thiên Vũ, nhất là Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa, ánh mắt lại càng sáng lên, thoáng chút suy nghĩ. Hạ Tưởng không những là nhân vật số hai của Thành ủy cũng là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân thành phố. Con đường lãnh đạo của hắn trực tiếp có liên quan đế phương hướng công việc về sau này. Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa vốn không đoán ra quan niệm chính trị của Hạ Tưởng. Hiện tại lại do Trần Thiên Vũ mượn cái cớ chuyện nhân sự để lộ ra một phần thì không thể không khiến cho bọn họ âm thầm suy đoán.
Nhất là Hứa Phàm Hoa, y tuy rằng chỉ kém Dương Kiếm hai tuổi lại tự nhận mình vẫn còn có ưu thế tuổi trẻ. Hiện tại thành phố Thiên Trạch dường như có một khu vực nổi lên. Ai cũng không nói đến vấn đề tuổi tác. Hiện tại trung ương ai nấy đều nhấn mạnh sự trẻ hóa cán bộ. Thành phố Thiên Trạch như một thế giới bên ngoài. Toàn là những cán bộ tuổi khá lớn vì thế nên ai cũng tránh vấn đề tuổi tác.
Hiện tại Trần Thiên Vũ đưa ra vấn đề trẻ hóa cán bộ một cách hàm súc, chỉ ra tiêu chuẩn dùng người sau này của Thị trưởng Hạ thì đều khiến mọi người trong lòng có một cái cân tiêu chuẩn. Thị trưởng Hạ không phải là Bí thư Thành ủy, nhưng hắn có kiến thức, có lai lịch. Hơn nữa sớm muộn hắn sẽ có ngày đảm nhiệm chức vụ Bí thư. Lời nói của hắn không thể không làm người ta phải suy nghĩ sâu xa và nhìn nhận một cách nghiêm túc.
Không ít người nghĩ đến sâu xa. Nếu như sau khi con đường lãnh đạo của Thị trưởng Hạ đã rõ ràng và có sự xung đột với tư tưởng bảo thủ và thận trọng của Bí thư Trần thì thành phố Thiên Trạch sẽ đi theo con đường nào đây? Mình sẽ đứng ở vị trí nào đây?
Ngay cả Trần Khiết Văn cũng đang suy nghĩ. Hạ Tưởng là nhân vật đại diện cho thế lực gia tộc. Theo lý mà nói thì tư tưởng của hắn đáng lẽ nên có xu hướng bảo thủ mới đúng. Làm sao mà lại có khuynh hướng cấp tiến như thế này? Nếu như con đường lãnh đạo của Hạ Tưởng hoàn toàn đối lập thì bà ta sẽ cố giữ hay buông tay đây?
Lúc mọi người tâm tư khác nhau, Bí thư quận ủy quận Đông Kiều Hồ Vĩnh Siêu lên tiếng:
- Đồng chí Phó Hồng Muội tôi đã từng tiếp xúc, cô ấy là một người nhiệt tình cẩn thận. Tôi bỏ một phiếu cho cô ấy.
Phó Hồng Muội được bốn phiếu.
Tư lệnh viên phân quân khu Lãnh Dương vừa giơ tay lên liền nói luôn:
- Tán thành Phó Hồng Muội!
Sau đó kông nói thêm câu nào. Dường như sợ nói thêm câu nữa thì sẽ giống câu đầu tiên.
Trong lòng Hạ Tưởng đã có sự chắc chắn rồi. Uy vọng của Ngô Minh Nghị ở Thành ủy cũng là khá cao. Không ít người ủng hộ. Đương nhiên đằng sau có nội tình gì hay không thì không rõ lắm. Dù sao thì việc bổ nhiệm Phó trưởng ban thư ký cũng đã khiến hắn nhìn nhận được rõ ràng sự đấu tranh chính trị phức tạp của thành phố Thiên Trạch. Đầu tiên thấy người ta nói Trần Khiết Văn là độc tài lớn nhất nhưng bây giờ xem ra cũng không hẳn vậy. Tuy rằng không thể nói một lần thành bại thì có thể kết luận sức khống chế của Trần Khiết Văn đối với thành phố Thiên Trạch là không đủ. Nhưng điều này ít nhất cũng thể hiện về trí tuệ chính trị thì Ngô Minh Nghị cũng có nhiều điều đáng nói.
Bây giờ còn lại Hạ Tưởng, Trần Khiết Văn và Hứa Phàm Hoa là chưa bày tỏ thái độ. Trên thực tế với cục diện trước mắt thì lập trường của Hứa Phàm Hoa xem ra chính là một phiếu bầu mấu chốt nhất.
Trần Khiết Văn ánh mắt không nhìn Hứa Phàm Hoa. Bà ta vẫn là khuôn mặt bình tĩnh. Dường như không để ý gì đến tình hình cục diện hiện tại. Hứa Phàm Hoa đầu tiên lật giở tài liệu sau đó liền ho một tiếng. Sau khi ho xong thì thấy hội trường khá yên ổn. Về cơ bản không còn một tiếng ồn ào nào nữa. Ông ta có chút bối rối, miễn cưỡng cười một cái:
- Tùy việc mà xét, là thực tế. Theo như cá nhân tôi mà nói. Khụ, khụ tôi vẫn là ủng hộ Phó Hồng Muội.
Trần Khiết Văn vẻ mặt bình tĩnh nhanh chóng trở nên u ám. Làm sao lại có thể như thế được chứ? Bà ta cho rằng Hứa Phàm Hoa là đáng tin cậy nhất, thế tại sao trong thời khắc mấu chốt này lại phản bội mà bỏ phiếu cho Phó Hồng Muội cơ chứ?
Chuyện không thể xảy ra thì đã xảy ra lù lù trước mắt rồi. Trần Khiết Văn tuy là cả đời trong chốn quan trường, dù sao cũng chỉ là một người có tâm trạng tình cảm như người bình thường. Mà lại là một người phụ nữ trong những người bình thường. Sau khi sắc mặt trở nên u tối lại không kìm chế được sự phẫn nộ liền quay ra liếc Hứa Phàm Hoa một cái.
Hứa Phàm Hoa dứt khoát cúi đầu xuống.
Lần này thì hay rồi đây. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Hạ Tưởng. Bây giờ thì Thị trưởng Hạ chính là người mà lời nói sẽ định Càn Khôn (quyết định tất cả). Điều mà không ai có thể ngờ tới là Hạ Tưởng lại có một hành động khiến ai cũng phải kinh ngạc. Hắn ta cười khẽ một cái:
- Xin mời Bí thư Trần phát biểu ý kiến.
Trần Khiết Văn hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh trở lại. Bà ta biết mình đã thua rồi, mấu chốt là không biết thua trong tay Ngô Minh Nghị hay là thua trong tay Hạ Tưởng. Điều này khiến bà ta buồn bực vô cùng. Một phiếu phủ quyết thì bà ta có nhưng mà dùng nó vì một vị trí không quá quan trọng như vị trí Phó trưởng ban thư ký thì thể hiện ra bà ta không có chút trí tuệ chính trị nào. Còn không bằng một cước đá ra đúng lúc của Hạ Tưởng trong thời điểm mấu chốt.
Bà ta hiểu rằng Hạ Tưởng muốn bà ta phát ngôn là cho bà ta một lối thoát để cho bà ta biết mà nghe theo lẽ phải, chấp nhận sự thực, giữ lại chút thể diện. Nếu như Hạ Tưởng trực tiếp đề xuất phiếu ủng hộ Phó Hồng Muội thì bà ta dù cho thuận nước đẩy thuyền cũng ủng hộ cho Phó Hồng Muội thì người ngoài nhìn vào cũng sẽ biết đó là hành động bất đắc dĩ.
Hiện tại Hạ Tưởng đem quyền chủ động giao lại cho bà ta. Đây là một việc làm ơn không tốn sức. Bà ta không nhận cũng không được.
Đồng thời bà ta rõ ràng hơn rằng Hạ Tưởng lấy lòng bà ta cũng chính là muốn đề án thứ hai càng nhanh chóng được thông qua.
Trần Khiết Văn xem xét thời thế, biết rõ mình tuyệt đối đánh không lại khi Hạ Tưởng và Ngô Minh Nghị liên kết với nhau nên không thể không đưa ra sự nhượng bộ thích đáng. Bà ta khẽ cười gật đầu nói:
- Ý kiến của tôi giống như của mọi người. Là một cán bộ nữ tôi cũng muốn hướng về cán bộ nữ của chúng ta một lần.
Trần Khiết Văn giải quyết dứt khoát tương đương với việc đã thông qua việc bổ nhiệm Phó Hồng Muội rồi. Nhưng tất cả mọi người ở đó đều biết thái độ rộng lượng và khiêm nhượng chính là của Thị trưởng Hạ. Bí thư Trần chẳng qua chỉ là mượn một bậc thang để xuống mà thôi.
Hạ Tưởng cuối cùng khéo léo dẫn dắt quả bóng như thế khiến cho mọi người phải có cái nhìn khác về hắn. Cho rằng Thị trưởng Hạ không những rất cao tay mà lại còn có tình. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Trần Khiết Văn sơ suất làm hỏng việc lớn ở hiệp thứ nhất, thì muốn hòa một ván ở hiệp hai, liền bắt đầu luôn tiến vào vấn đề bàn luận thứ hai.
- Dưới đây chúng ta sẽ thảo luận vấn đề mà Thị trưởng Hạ đưa ra. Suy nghĩ của tôi là tình hình của các vùng sai lệch khác nhau quá nhiều. Thành phố Yến là thành phố Trung ương thì không nói đến làm gì. Thành phố Lang nằm ở giao thoa ba vùng. Con người phức tạp nên suy nghĩ thay đổi. Thành phố Thiên Trạch là núi vây quanh, lại là thành phố cổ, lại có thảo nguyên nên con người khá là bảo thủ. Nếu bước đi quá lớn thì sẽ dễ lật xe. Ngày xưa là trâu già kéo xe hỏng. Bây giờ đã có Thị trưởng Hạ đến đây rồi, có suy nghĩ tư tưởng mới. Qủa nhiên là một chuyện tốt. Nhưng mã lực lớn rồi thì cũng cần suy nghĩ đến sức chịu đựng của xe cũ.
Ý của Trần Khiết Văn đều nghe hiểu rồi. Về cơ bản là phản đối ý kiến đề nghị của Hạ Tưởng.
Trần Thiên Vũ sắc mặt liền không tốt lắm. Bí thư Trần quả là quá đáng rồi. Rõ ràng vừa nãy Thị trưởng Hạ còn cho bà ta bậc thang mà đứng lên, còn bà ta thì ngay lập tức lại ngáng chân Thị trưởng Hạ. Thật là chả có tình nghĩa gì cả.
Hạ Tưởng thì không nghĩ nhiều. Hắn cũng không cho rằng Trần Khiết Văn sẽ vì một bậc thang nho nhỏ ấy mà nhân nhượng hắn về quan niệm chính trị. Nếu như bà ta làm thế thì bà ta sẽ không còn là chính khách nữa rồi, cũng không còn là một Bí thư Thành ủy hợp tác nữa rồi.
- Chuyện gì cũng phải xem xét hai mặt trái phải của nó. Thành phố Thiên Trạch thực sự là một thành phố nghèo và lạc hậu. Nhưng chính là vì nghèo và lạc hậu thì chúng ta mới có dũng khí để phá bỏ sự nghèo nàn, không phá đi thì không xây cái mới lên được. Hơn nữa theo như sự quan sát của tôi. Thành phố Thiên Trạch có những người mở đường dám làm dám chịu. Họ không phải là không có gan và sự quyết đoán mà là chưa có cơ hội. Bây giờ tôi muốn cho họ cơ hội.
Hạ Tưởng thay đổi sự hài hòa ban nãy thành một người kiên định cứng rắn.
Trần Khiết Văn sửng sốt, ý thức được cái gì không ổn, vội hỏi:
- Thị trưởng Hạ mời nói cụ thể hơn một chút.
- Chính là chuyện về công trình nhà ở cho người thu nhập thấp. Nhà đầu tư khai thác phát triển đã đồng ý ứng ra trước 30%. Tiền đã được chuyển vào trong tài khoản tín dụng chuyên dùng của chính phủ rồi.
Trương Vưu cúi đầu và chấp nhận chuyện ứng trước ra 30%, Hạ Tưởng không tiết lộ ra bên ngoài. Từ Hâm là người thông minh, anh ta càng không chủ động nói ra. Vì thế nên hiện tại vẫn ở trong trạng thái bảo mật. Đương nhiên Dương Kiếm đã biết được nội tình. Nhưng dứơi sự ám thị của Hạ Tưởng thì anh ta cũng không dám để lộ ra ngoài. Dù sao thì uy quyền của Thị trưởng Hạ vẫn còn đó, anh ta cũng không muốn đắc tội với Thị trưởng Hạ.
Bởi vậy, Hạ Tưởng tung ra cái tin khiến người ta sửng sốt này thì trong hội nghị thường vụ lập tức có tiếng nghị luận như pháo nổ vậy.
Cái thường lệ thành thói ước định bao nhiêu năm nay đã bị phá vỡ cũng giống như một bức tường dường như không thể phá vỡ được lại nhẹ nhàng bị đạp xuống đổ sụp cái rầm vậy. Sự chấn động tâm lý gây kinh ngạc. Thậm chí không ít người ngơ ngác, không dám tin vào sự thực, mà cũng không nói ra được.
Ngay cả Trần Khiết Văn vẻ mặt cũng kinh ngạc, to miệng nói:
-Làm sao lại...
Sự ngạc nhiên của bà ta là có căn cứ. Bởi vì bà ở thành phố Thiên Trạch này làm từ Thị trưởng đến Bí thư. Ít nhiều cũng bốn năm nay rồi, hiểu biết về hiện trạng của thành phố Thiên Trạch cũng nhiều hơn so với Hạ Tưởng. Tự nhận rằng mình nắm được cái mạch của thành phố Thiên Trạch này hơn là Hạ Tưởng, lại không hề nghĩ được rằng, Hạ Tưởng lại có thể nắm giữ được Trương Vưu.
Thật là quá khiến người ta ngạc nhiên. Quá bất ngờ!
Thành phố Thiên Trạch không khí bảo thủ. Quan niệm của rất nhiều người quá cố chấp. Đây cũng là một vật cản cho sự triển khai công việc. Thị trưởng Hạ làm thế nào mà có thể thuyết phục được Trương Vưu một kẻ dối trá như thế trở thành chim đầu đàn?
Nhưng nguyên do của sự việc thì bây giờ không phải là vấn đề mà bà ta nên quan tâm. Bây giờ bà ta mới hiểu được một điều Thị trưởng Hạ đột nhiên đưa ra những vấn đề có liên quan đến các dự án đầu tư của nhà nước, hóa ra là muốn thiết lập nên cái tiền đề để đánh thắng.
Theo như trí tuệ chính trị mà nói, là chuẩn bị đầy đủ. Từ thủ đoạn chính trị mà nói thì cũng là lớn tiếng dọa người. Trần Khiết Văn lại nghĩ đến lần gặp mặt Hạ Tưởng lần đầu tiên ở Bắc Kinh. Nhớ đến sự giận dữ vì hồng nhan kích động của hắn, rồi nhìn hắn bình tĩnh bày mưu tính kế lúc này hoàn toàn như hai người khác nhau.
Thật sự là một con người trẻ tuổi khiến người ta phải cân nhắc. Trần Khiết Văn ngây người sửng sốt coi như là đã nhìn rõ tình hình. Chả trách vừa nãy hắn cho mình một bậc thang. Hóa ra dụng ý chính là ở đó. Chính là cùng với lúc bà ta nhận ơn, cũng muốn bà ta trả ơn.
Hơn nữa Hạ Tưởng còn trải ra một con đường rất tốt…
Trần Khiết Văn lại cố gắng khôi phục bình tĩnh, thái độ chuyển biến cực nhanh, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt:
-Việc Thị trưởng Hạ đến đây, đem đến cơ hội cho thành phố Thiên Trạch, và cũng đem đến thử thách mới cho quan niệm của chúng ta. Tôi cho rằng nghiêm túc nắm lấy các dự án đầu tư của nhà nước thực sự là tất yếu. Hy vọng mọi người đều nên nghiên cứu đề nghị của Thị trưởng Hạ. Với những vấn đề trọng điểm về sau của nhà nước thì cần nắm vững và ủng hộ những chính sách mới của Ủy ban nhân dân thành phố.
Nói đến đây thì ai phản đối chính là không thức thời rồi. Nhân vật số một, số hai ở Thường vụ đã có nhận thức chung thì ở dưới còn có thể thảo luận tranh luận gì nữa đây?
Trước hết là Ngô Minh Nghị cực lực đồng ý. Nói không ít lời ủng hộ. Sau đó là Trần Thiên Vũ. Ngay sau đó là Lôi Nhất Đại và sau nữa là Dương Kiếm và Hứa Phàm Hoa.
Về cơ bản thông qua hội nghị thường vụ có ảnh hưởng sâu xa này, rất nhiều người đã nhìn rõ một điểm. Ngô Minh Nghị và Trần Thiên Vũ là đồng minh kiên định của Thị trưởng Hạ. Lôi Nhất Đại dường như cũng vậy. Còn Từ Hâm có thể là có mối quan hệ hợp tác hữu hạn. Những người khác xem chừng có hoài nghi, cũng là trung lập.
Mà mối quan hệ giữa Thị trưởng Hạ và Bí thư Trần thì khó mà nói được. Dường như vừa có kỳ thị vừa có điểm chung. Nhưng không ít người đều nói riêng với nhau, trước đây cảm giác Bí thư Trần chính trị cao tay. Bây giờ xem ra, thủ đoạn chính trị của Hạ Tưởng không hề kém hơn chút nào. Về sau này, chắc có trò hay để xem đây.
Trò hay không chỉ là chỉ bên trong Thành ủy mà còn là sự phản kháng của lực lượng từ dân gian bao gồm sự khó thay đổi quan niệm với lực lượng tư bản dân gian.
Sau khi Phó Hồng Muội được bổ nhiệm chức Phó trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố. Phó trưởng phòng Thư ký văn phòng Ủy ban nhân dân liền tiếp nhận vị trí cũ của cô. Đồng thời lại rất giống với các quan khẩu của cơ quan địa phương khác, đều muốn nâng lên một nấc. Cái gọi là phòng nhân sự chẳng qua ban nhân sự, cấp bậc chỉ là cấp phòng. Nhưng mỗi vùng đều tự mình nâng lên thành phòng nhân sự, nhưng ít ra nghe thì thấy hay hơn. Có người đề nghị Từ Tử Kỳ đảm nhiệm Phó trưởng phòng. Sau khi đệ trình lên ban Tổ chức cán bộ thì rất nhanh được phê chuẩn.
Từ Tử Kỳ cấp bậc chưa thay đổi nhưng cuối cùng cũng đã treo được cái mác Phó trưởng phòng Thư ký. Thể diện đẹp hơn rất nhiều. Anh ta trong lòng chắc chắn, nếu như không phải là Thị trưởng Hạ thì sao anh ta có được như ngày hôm nay?
Có người theo sát từng bước đi của Thị trưởng Hạ thì liền có người phản đối. Sau hội nghị Thường vụ, thông tin Trương Vưu đồng ý ứng trước ba mươi phần trăm truyền ra gây chấn động một trận, Trương Vưu chẳng những đã bị xa lánh và kiêng kẹp bởi các đồng nghiệp mà còn có rất nhiều người ác ý đả kích. Thậm chí còn chịu sự uy hiếp của những người bên cạnh mình.
Bên trong Thành ủy, cũng có không ít người tỏ vẻ bất mãn với Thị trưởng Hạ. Trong đó thậm chí còn có vài ủy viên thường vụ cấp cao ví dụ như Bì Bất Hưu, Bùi Nhất Phong hay như Trưởng ban Tuyên giáo Thường Hào. Nghe nói ba người đó hùa lại với nhau nói không ít lời bất mãn về Thị trưởng Hạ.
Thị trưởng Hạ chẳng thèm để ý đến lời dị nghị của người khác. Hắn ta đang bắt tay chuẩn bị cho công tác thị sát thương mại Khoa Long thì bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ Bắc Kinh, là thông tin từ Cổ Ngọc mà bặt vô âm tín bấy lâu:
- Thị trưởng Hạ, em và ông nội muốn đến thành phố Thiên Trạch. Có được hoan nghênh không vậy?
Lão Cổ rốt cục cũng lộ diện. Ông ta chắc chắn là truyền lời thay người khác rồi..
- Hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh chứ. Sẽ bao toàn bộ chi phí hành trình, ăn ngủ nghỉ.
Dù là một thời gian không liên lạc với Cổ Ngọc nhưng vừa nghe thấy tiếng của cô, Hạ Tưởng vẫn cảm giác không có gì ngăn cách với cô ấy. Tâm trạng cũng vui hơn rất nhiều.
/2185
|