Quan Thanh

Chương 217: Đừng quên, tôi còn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy

/498


Bành Quân đi rồi, An Tại Đào thoải mái ngồi ở sau bàn làm việc vươn hai vai, trên mặt hiện lên nụ cười thật tươi.

Có được kinh nghiệm phong phú về truyền thông trong kiếp trước, đối với kiếp này cũng rất có tác dụng. Kế tiếp, hắn chỉ cần nhẹ nhàng phất một cái, thì xe ngựa sẽ chạy nhanh về phía trước.

Nếu hắn đoán không sai thì nhiều lắm là qua tết âm lịch, hắn sẽ trở lại huyện Quy Ninh, một lần nữa bắt đầu lại con đường làm quan của hắn.

Lần trở về này sẽ không giống như lần nhậm chức trước. Lần trước, hắn chỉ là một cán bộ dự bị, còn lần này lại là một cán bộ thành phố Phòng Sơn. Lực ảnh hưởng của hai vị trí đều khác nhau.

Trải qua nhiều bộ môn và lĩnh vực công tác, có nhiều thành tích, đối với tương lai phát triển của hắn cũng có lợi ích lớn lao. Cái gọi là cơ sở càng vững chắc thì tương lai lên chức sẽ càng thuận lợi rất nhiều.

An Tại Đào cầm điện thoại lên gọi cho Dịch Thần của báo chiều Đông Sơn. Lúc này, hắn cần sự trợ giúp của Dịch Thần. Đầu cơ dư luận luôn cần phải có một nhà truyền thông xung phong thổi kèn, mà báo chiều Đông Sơn chính là một sự lựa chọn chính xác. Nó có lực ảnh hưởng rất lớn ở tỉnh Đông Sơn mà trong giới truyền thông cả nước cũng có lời nói đủ phân lượng.

Dịch Thần tiếp điện thoại:

- Xin hỏi, ai ở đầu dây vậy?

- Dịch Phó tổng, tôi là An Tại Đào.

- Chà, hóa ra là Trưởng ban An.

Dịch Thần hơi khựng lại một chút rồi cười ha hả:

- Đã lâu không gặp, không ngờ là cậu đã lên chức. Thật sự là làm cho người ta không thể tin nổi. Tuy nhiên, tôi cảm giác Bí thư Thành ủy Trương đang chọn cậu làm lính cứu hỏa đấy.

- Anh nói đúng, đại khái thì tôi tạm thời chính là một lính cứu hỏa.

An Tại Đào thản nhiên cười:

- Dịch Phó Tổng, tôi có chuyện cần nhờ anh hỗ trợ.

Dịch Thần trong điện thoại nghe thấy An Tại Đào vô tình, cố ý cường điệu hai chữ “tạm thời”, trong lòng ngẩn ra, rồi chợt cảm thấy thoải mái, không kìm nổi cười ha hả lên:

- Cậu em, đừng nói nhiều nữa, có chuyện gì thì nói nhanh lên. Tôi còn có cuộc họp nữa.

- Cũng không có chuyện gì quan trọng. Tôi chỉ cần đưa một tin tức thôi.

An Tại Đào tận lực dùng ngôn ngữ ngắn gọn, sau đó lại nói tiếp:

- Không biết Dịch Phó tổng có chịu hỗ trợ hay không?

Dịch Thần khóe miệng giật giật:

- Không thành vấn đề, tôi còn tưởng là chuyện đại sự gì. Chuyện ấy là chuyện nhỏ, tôi lập tức sắp xếp phóng viên đến đấy. Tôi sẽ cho cô ấy số điện thoại của cậu, bảo cô ấy buổi chiều liên hệ với cậu.

- Được rồi, chúng ta là anh em với nhau, tôi không nói chuyện khách khí nữa. Hôm nào tôi mời anh ăn cơm.

An Tại Đào muốn cúp điện thoại, chợt nghe Dịch Thần bên kia thở dài, làm như muốn nói cái gì lại thôi.

An Tại Đào cau mày:

- Hình như anh có chuyện muốn nói? Nếu như có thì nói ra, còn không tôi cúp điện thoại đấy.

- Lần trước tôi đã nói chuyện với cậu về em họ Tào Hiểu Mai của tôi xin làm việc tại đài truyền hình huyện. Sau lại…

Dịch Thần còn chưa nói xong thì An Tại Đào đã kinh ngạc chen ngang vào:

- Tôi không phải đã điều cô ấy làm công tác chuẩn bị xây dựng kế hoạch khu kinh tế mới sao? Trước mắt công tác chuẩn bị xây dựng còn chưa triển khai. Cho nên cương vị cụ thể vẫn chưa định được.

- Haha, chú em, cậu ở thành phố nên chắc không biết. Nghe nói, sau khi cậu đi rồi thì Bí thư Huyện ủy Tôn Cốc đã tiến hành thay máu các nhân viên chuẩn bị xây dựng kế hoạch, toàn bộ đổi thành người nhà của y. Em họ của tôi cũng bị trả về đơn vị cũ. Kỳ thật, trở về thì trở về, nhưng đã đi rồi thì khi trở về sẽ không còn chức vụ nữa. Anh bạn, tôi biết cậu quan hệ rất tốt với Trưởng ban Lưu, cậu có thể giúp cô ấy hay không?

Dịch Thần nói xong, thấy An Tại Đào bên kia không hề có động tĩnh thì không khỏi truy vấn một câu:

- Này, có nghe điện thoại của tôi không đấy?

- Dịch Phó tổng, được rồi, tôi biết mà. Anh cứ yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ xử lý tốt. Anh bảo Tôn Hiểu Mai cứ yên tâm nghỉ ngơi ở nhà. Vài ngày nữa tôi sẽ cho cô ấy một câu trả lời thích hợp.

An Tại Đào nói rồi cúp điện thoại ngay.

Động tác của Tôn Cốc khiến hắn hơi chút giật mình. Hắn đương nhiên biết, sau khi hắn rời khỏi, Tôn Cốc tiếp quản công tác chuẩn bị kế hoạch xây dựngtất nhiên là sẽ có động tác. Nhưng hắn thật không ngờ Tôn Cốc lại hành động nhanh như vậy.

Nói cách khác, hắn đã lường trước Tôn Cốc sẽ đối phó với Tôn Hiểu Linh. Dù sao, ở huyện từ trên xuống dưới, ai mà không biết Tôn Hiểu Linh chính là tâm phúc của An Tại Đào. Nhưng một cán sự nho nhỏ như Tào Hiểu Mai y cũng không buông tha. Điều này khiến cho An Tại Đào không thể tưởng tượng được.

Được lắm Tôn Cốc, ông là đang muốn thị uy với tôi sao? Khóe miệng An Tại Đào nhếch lên, trong lòng cười lạnh.

Nếu Tào Hiểu Mai bị trả về đơn vị thì Tôn Hiểu Linh chắc cũng không yên ổn gì. Nghĩ đến đây, An Tại Đào cầm điện thoại gọi cho Tôn Hiểu Linh.

Giống như An Tại Đào đã đoán, Tôn Hiểu Linh trước mắt sống cũng không được yên ổn. Là một Chủ tịch thị trấn Tư Hà, nhưng cô bị Tôn Cốc đì làm công tác chuẩn bị kế hoạch xây dựng không thoát thân nổi, đem toàn bộ quyền quản lý chính quyền thị trấn trao vào trong tay Mã Hiểu Yến. Mà thật sự công tác chuẩn bị kế hoạch xây dựng cũng không cho cô nhúng tay vào.

Rơi vào đường cùng, Tôn Hiểu Linh đành phải lấy cớ dưỡng bệnh về nhà nghỉ ngơi.

Khi An Tại Đào gọi điện thoại cho cô thì đã là giữa trưa, cô đang ở trong bếp nấu một tô mỳ. Khi nghe điện thoại, bên tai vang lên giọng nói quen thuộc, Tôn Hiểu Linh trong lòng cảm thấy rất vui mừng, run giọng nói:

- Bí thư An? À không, Trưởng ban An.

- Chủ tịch thị trấn Tôn.

An Tại Đào chậm rãi hỏi về tình hình thị trấn và của việc chuẩn bị kế hoạch xây dựng . Nghe Tôn Hiểu Linh rõ ràng là có chút không yên lòng, nên trong lòng chấn động, lập tức nghĩ đến câu nói của Tôn Hiểu Linh vào đêm hôm đó.

Hắn nhíu mày, nói:

- Chủ tịch thị trấn Tôn, trước mắt cô nói cho tôi biết cụ thể về công tác chuẩn bị kế hoạch xây dựng như thế nào rồi?

- Hiện tại, công tác chuẩn bị kế hoạch xây dựng căn bản là không làm cái gì. Những ngày này, Tôn Cốc chỉ lo điều phối nhân sự. Những người mà chúng ta chọn trước kia, đại bộ phận đều bị Huyện ủy trả về đơn vị cũ.

Tôn Hiểu Linh thở dài:

- Bí thư An, sau khi anh đi rồi thì chúng tôi căn bản không còn công tác nào nữa.

- Tôi hiện tại giống như một bình hoa, bị Tôn Cốc gác lại trong việc chuẩn bị kế hoạch xây dựng. Nhưng thật ra công tác chuẩn bị kế hoạch xây dựng cũng không cho tôi nhúng tay vào.

Tôn Hiểu Linh nói xong, thanh âm nghẹn ngào. Bên tai truyền đến giọng người đàn ông mà cô thích khiến nội tâm yếu đuối của cô bộc hết ra ngoài.

- Đúng rồi, Bí thư An, sáng ngày mai Huyện ủy mời dự họp hội nghị thường vụ. Tôi nghe nói là Tôn Cốc muốn bổ nhiệm Mã Hiểu Yến làm Phó chủ nhiệm công tác chuẩn bị kế hoạch xây dựng, nhưng bị Chủ tịch huyện Hạ phản đối. Cho nên sẽ mời dự họp hội nghị thường vụ nghiên cứu vấn đề này. Khả năng ngày mai, chức Phó chủ nhiệm công tác chuẩn bị kế hoạch xây dựng của tôi sẽ bị miễn đi.

Tôn Hiểu Linh tiếp tục thở dài:

- Cũng không sao, tôi trở lại thị trấn làm việc thôi. Bí thư An, nếu thật sự không được nữa thì tôi xin từ chức. Tôi đến trường trung học Quy Ninh làm giáo viên, còn hơn ở nơi này làm việc trong phiền muộn.

- Chủ tịch thị trấn Tôn, cô cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe hai ngày đi. Tôi còn việc khác phải làm. Qua hai ngày tôi sẽ gọi điện thoại cho cô.

An Tại Đào trầm ngâm nói rồi cúp điện thoại.

Đầu dây bên kia, Tôn Hiểu Linh trở nên buồn bã nhìn chiếc di động trong tay. Qua một khoảng thời gian dài mới chậm rãi đặt chiếc điện thoại xuống bàn, cũng không còn lòng dạ nào muốn ăn cơm, vội vàng bước vào phòng ngủ. Nhưng nằm một chút, cô lại cảm thấy lo lắng, vội cầm lấy di động đặt ở đầu giường.

Giữa trưa, An Tại Đào tại quán lẩu đối diện với tòa nhà Thành ủy Phòng Sơn, mời các nhân viên của Phòng Truyền thông đi ăn cơm. Tuy rằng Trương Bác Dương và Tôn Lương giả vờ giả vịt muốn đi tính tiền nhưng An Tại Đào đã sớm trả trước rồi.

Sau khi cơm nước xong thì cũng đã hơn 3h chiều. Bỗng tiếng chuông điện thoại reo lên, là một giọng nữ trong trẻo xa lạ. Chắc hẳn là phóng viên của báo chiều Đông Sơn do Dịch Thần an bài đến.

An Tại Đào đích thân xuống lầu tiếp đón. Con đường cách đó không xa, là một cô gái dáng người thon thả, mặc bộ quần áo màu tím nhạt, làn da trắng nõn, đeo cặp mắt kính đen, khoảng hơn hai mươi tuổi, trên tay còn xách theo một túi xách màu vàng. Vừa nhìn thấy, An Tại Đào cảm thấy rất ngạc nhiên, không ngờ đây chính là phóng viên đã phỏng vấn mình ngày trước Trương Xuân Yến.

An Tại Đào đối với cô ấy ấn tượng rất sâu đậm. Thứ nhất là bởi vì trong cuộc họp báo, chỉ có Trương Xuân Yến nêu ra một vấn đề cá nhân đối với hắn. Thứ hai, cô lấy tin về cuộc họp báo, không ngờ lại đem nó trở thành một vật sưu tầm cá nhân. Thứ ba, là tạo hình bên ngoài của cô. Thời buổi bấy giờ, đa số thiếu nữ đều đuổi theo các mốt tóc thời thượng, con gái mà còn thắt hai bím tóc quả thật là rất hiếm.

Hai bím tóc màu đen, cùng với tính tình hoạt bát khiến cho người ta cảm giác rất độc đáo, rất có cá tính.

- Xin chào, phóng viên Trương, chúng ta lại gặp mặt nhau rồi.

An Tại Đào cười vươn tay ra:

- Lúc này chỉ sợ là làm phiền cô quá thôi.

- Không phiền đâu, tại tôi muốn đến đây mà.

Trương Xuân Yến cười hì hì, mở to mắt nhìn:

- Anh là một người rất có ý tứ. Tôi cảm thấy rất có hứng thú với anh.

Trương Xuân Yến nói xong liền vươn cánh tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng nắm lấy tay An Tại Đào rồi nhanh chóng thu tay về.

- Đi thôi, Trưởng ban An, tôi không thích vào văn phòng của các người. Chúng ta tìm chỗ nào thoải mái, nói cho tôi nghe suy nghĩ của anh. Dịch Phó tổng đã nói, anh là bạn tốt của anh ấy, bảo tôi phải cố hết sức làm việc.

Trương Xuân Yến đi về phía trước vài bước, quay lại đằng sau thấy An Tại Đào dường như là còn chút do dự nên không khỏi nhíu mày, sẵng giọng nói:

- Quỷ hẹp hòi, bộ mời tôi uống ly cà phê cũng không được sao? Đường đường là một cán bộ lãnh đạo cấp Phó huyện mà nhỏ mọn như vậy.

An Tại Đào nhún vai, cười khổ một tiếng:

- Phóng viên Trương, tôi không phải là keo kiệt. Nhưng cô đợi tôi một chút, để tôi gọi điện thoại, nhờ người mang đến một ít tài liệu cho chúng ta.

Kỳ thật, ý của An Tại Đào rất rõ ràng. Chính là việc cục Công an thành phố Phòng Sơn kết quả phá án gần đây và bắt giam làm lý do đầu tiên, dẫn đến cái gọi là mười mấy tên phóng viên xếp hàng lãnh tiền bịt miệng. Các tài liệu chứng minh gồm có nội dung có liên quan đến tài liệu cảnh sát cung cấp, có văn bản điều tra của Ban Tuyên giáo Tỉnh ủy, có văn kiện sao chép của báo đô thị Lục Đảo, lại còn có biên lai Lý Thành Khuê vay một số tiền bịt miệng.

Trương Xuân Yến liếc nhìn tờ biên lai.

- Trưởng ban An, chẳng lẽ anh muốn đem tờ biên lai này đăng lên báo sao? Nếu như vậy thì sẽ tạo nên sự hiểu lầm trong giới truyền thông hay không?

- Không có hiểu lầm gì đâu. Đây là một trong những căn cứ tài liệu chính xác mà các người có được trong quá trình phỏng vấn. Phóng viên Trương, tôi cũng từng là người trong giới truyền thông, lại là bạn tốt của Dịch Thần. Cô cứ yên tâm đi, sẽ không liên lụy đến cô đây, tuyệt đối không bao giờ.

An Tại Đào đẩy xấp tài liệu đến phía trước, khẽ mỉm cười.

- Tôi thật sự không phải là sợ cái gì. Được rồi, nếu như anh và Dịch Phó tổng đều nói không sao thì tòa soạn chúng tôi cũng không thành vấn đề. Nếu không thì tôi lo lắng chủ biên sẽ cho tôi rơi đài.

Trương Xuân Yến cười hì hì:

- Trưởng ban An, cuộc phỏng vấn của tôi đến đây là chấm dứt. Tuy nhiên, bây giờ cũng không còn sớm nữa, tôi sợ là không còn xe. Anh có thể tìm người chở tôi về tỉnh hay không?

- Không thành vấn đề!

An Tại Đào chỉ vào bóng dáng cao lớn của Bành Quân ở bên ngoài quán cà phê:

- Tôi đã sớm tìm một lái xe tốt cho phóng viên Trương rồi.

Trương Xuân Yến liếc mắt nhìn An Tại Đào, cười lên khanh khách đến run cả người:

- Trưởng ban An quả là một người rất có ý tứ. Tôi không nhìn lầm người. Được rồi, tôi phải đi thôi. Cám ơn về tách cà phê và người tài xế của Trưởng ban An nhé.

Ngày hôm sau, ngay trên trang nhất của báo chiều Đông Sơn đã xuất hiện bài viết của phóng viên Trương Xuân Yến. Hàng tiêu đề in thật đậm dòng chữ hấp dẫn ánh mắt người đọc “Chân tướng sự thật của việc phóng viên xếp hàng nhận tiền bịt miệng”.

Trương Xuân Yến rất thông minh. Cô đặt trọng tâm vào việc phê bình những phần tử không hợp pháp đục nước béo cò nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Sau đó dùng giọng điệu căm giận mà tiến hành nghiêm khắc phê phán, hô hào bộ môn có liên quan phải nghiên trị sự mạo danh, làm vấy bẩn hình tượng của người viết báo,

Cuối cùng trong bài báo, cô đã đem những tài liệu liên quan và tờ báo đô thị Lục Đảo để làm bằng chứng. Lại còn đưa ra biên lai kèm thêm danh sách giới truyền thông nhận tiền.

An Tại Đào sáng sớm đã mua một tờ báo chiều Đông Sơn, vừa ngồi trong căn tin ăn há cảo vừa xem báo. Sau khi xem xong bài báo, hắn cảm thấy trong lòng khoan khoái lạ thường. Trương Xuân Yến này quả thật không tồi, không chỉ lĩnh hội được toàn bộ ý đồ của An Tại Đào mà còn phát huy nó thêm nữa. Tóm lại, lần đưa tin này đã hoàn tất mục tiêu mà An Tại Đào mong muốn.

Đương nhiên, hiệu quả hay không hiệu quả thì cũng phải chờ đến buổi chiều hoặc buổi sáng ngày mai. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì các nơi truyền thông được đề cập đến sẽ phái người đến Phòng Sơn để tiến hành phỏng vấn điều tra, để phát biểu mình trong sạch. Mà ngay sau đó, điều này sẽ trở thành đề tài đứng đầu trong giới truyền thông trong tỉnh và trong cả nước.

Ăn xong điểm tâm, hắn gọi điện thoại cho Phó trưởng ban Truyền thông Trương Bác Dương nói mình có chút việc, hôm nay không đi làm. Sau đó An Tại Đào lái chiếc xe Porsche thể thao màu xanh chạy như bay về hướng huyện Quy Ninh.

Hơn 9h sáng, hội nghị thường vụ Huyện ủy huyện Quy Ninh đã diễn ra đúng giờ. Trong phòng hội nghị, một vài ủy viên thường vụ vẫn như cũ chia làm hai phái, đấu tranh gay gắt, không dựa theo sự phân chia chỗ ngồi.

Hạ Canh và người của ông ta ngồi một bên. Còn Tôn Cốc và người của y thì ngồi một bên.

Nguyên bản hai phe này thực lực ngang nhau. Số Ủy viên thường vụ cũng ngang nhau. Hơn nữa, Hạ Canh lại lôi kéo được Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hồ Linh Linh vào phe của mình. Cho nên trên thực tế, Hạ Canh đã chiếm ưu thế nhất định. Nhưng bởi vì An Tại Đào đột nhiên bị điều đi, Hạ Canh buồn bực mà phát hiện rằng, phía bên mình do có sự lo lắng nên trở nên không nhất quán với nhau.

Còn một nhân tố chính nữa là, bởi vì An Tại Đào bị điều đi, nguyên bản Lưu Ngạn đứng cùng một chỗ với Hạ Canh nay lại đột nhiên thành phái trung lập. Không có An Tại Đào tồn tại, Lưu Ngạn cũng lười tham dự những trò tranh đấu quyền lực nhàm chán. Nhưng hôm nay lại khác, đề cập đến ứng cử viên cho chức vụ Phó chủ nhiệm chuẩn bị kế hoạch xây dựng, Lưu Ngạn lại tự dưng đứng bên cạnh Hạ Canh.

Tôn Cốc không phải là miễn đi Tôn Hiểu Linh mà tăng thêm người bằng cách bổ nhiệm Mã Hiểu Yến. Cứ như vậy thì Mã Hiểu Yến chẳng khác nào nắm trong tay công tác hàng ngày của thị trấn và công tác chuẩn bị kế hoạch xây dựng.

- Bí thư Tôn, tôi cảm thấy như vậy không thích hợp. Đồng chí Mã Hiểu Yến vừa mới được đề bạt, kinh nghiệm công tác còn thiếu, Kinh nghiệm lý lịch, uy tín và các phương diện khác vẫn còn khiếm khuyết. Việc xử lý công tác hàng ngày của thị trấn đã cố hết sức mà làm, nay lại để cho cô ấy tham gia vào công tác chuẩn bị kế hoạch xây dựng thì quả thật là không thích hợp. Cho dù là đối với đồng chí Mã Hiểu Yến thì trọng trách này quả thật là có chút nặng nề.

Hạ Canh chậm rãi uống một ngụm nước nhìn Tôn Cốc:

- Tôi phản đối!

Tôn Cốc bĩu môi:

- Đây đều là cái cớ. Các đồng chí, chúng ta phải cổ vũ cho các đồng chí trẻ tuổi trong công việc, phải cho họ một cơ hội phát triển và một bầu không khí làm việc thật thoải mái. Theo tôi được biết thì công tác gần đây của đồng chí Mã Hiểu Yến rất xuất sắc.

Lưu Ngạn đột nhiên cười lạnh:

- Bí thư Tôn, cho dù là xuất sắc đi chăng nữa thì ngài cũng không nên quá gấp rút như vậy? Không cần nói gì khác, ở thị trấn Tư Hà này cũng có một số đồng chí, bất kể là năng lực hay là kinh nghiệm công tác đều không thua Mã Hiểu Yến. Bí thư Tôn, tôi chỉ là không rõ, vì sao Bí thư Tôn lại cứ cố tình chọn Mã Hiểu Yến.

Lời nói của Lưu Ngạn có vài phần mờ ám và châm biếm. Loại lời nói không chút che giấu, lại mang hàm ý khiêu khích này chỉ có Lưu Ngạn là dám nói ra.

Sắc mặt Tôn Cốc lập tức đỏ lên. Y ngẩng đầu, hung hăng nhìn Lưu Ngạn, trong lòng mắng thầm. Chó chết thật, đây không phải là ỷ vào nhà có bối cảnh sao? Kiêu ngạo cái con khỉ mốc!

- Trưởng ban Lưu, chúng ta là cán bộ lãnh đạo, nói chuyện phải căn cứ vào trách nhiệm, không cần nói lung tung.

Tôn Cốc cố đè nén cơn tức giận, trầm giọng nói.

Lưu Ngạn nhướng mày lên, đang muốn nói điều gì thì đột nhiên cánh cửa phòng họp mở ra. An Tại Đào mặc chiếc áo gió màu đen, chậm rãi tháo chiếc kính râm trên mặt xuống, thần sắc thong dong bình tĩnh, nhìn người đang ghi chép lại văn bản cuộc họp Chánh văn phòng Huyện ủy Đồng Hồng Cương, trầm giọng nói:

- Đồng Hồng Cương, mời dự hội nghị thường vụ, sao lại không thông báo cho tôi biết? Anh đừng quên, tôi vẫn còn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy.


/498

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status