Quan Thanh

Chương 381: Lý Đại Niên

/498


Cả một đám lãnh đạo huyện ủy duy trì trầm mặc, không dám nói gì.

Trương Hân thì ha hả cười:

- Trưởng ban Đan, ngài nói rất đúng. Tôi năm ngoái kết hôn cũng là như thế này. Ngài đừng nói nữa, hai ngày đó đúng là nghĩ đến đã hoảng. Ha ha!

Trưởng ban Đan, trước tiên tôi xin thay mặt cho Huyện ủy hướng lãnh đạo báo cáo công tác một chút, sau đó...

Đan Tân Dân ngắt lời, khoát tay:

- Không cần nghe báo cáo trước.

Tôi lần này đến đây, chủ yếu là nghe nói gần đây nhiều hạng mục kinh tế của Quy Ninh đã phát triển với tốc độ rất nhanh nên muốn xuống học tập, điều tra nghiên cứu một chút. Ha ha, tôi ở tỉnh dưỡng bệnh mấy ngày nay, ở Huyện, ở Thành phố thay đổi rất lớn, ngay đến tôi là đồng chí lão thành công tác nhiều năm ở Phòng Sơn mà sau khi về đều không thể tin được hai mắt của mình! Thay đổi quá lớn!

Ừ, đồng chí tiểu Trương, trước tiên tôi muốn đến Khu kinh tế mới Tư Hà và công trường của vài hạng mục lớn của Huyện xem một chút, sau đó về trao đổi với các cậu sau.

- Vâng, Trưởng ban Đan.

Trương Hân cười cười:

- Phó bí thư Khổng, anh ở lại chuẩn bị Hội nghị, tôi cùng với đồng chí Trường Lăng đi cùng Trưởng ban Đan xuống cơ sở một chuyến.

Trương Hân và Cổ Trường Lăng cùng Đan Tân Dân trước tiên đến công trình hậu cần ở ngoại thành. Tuy rằng Trương Hân đã thông báo cho phía công trường, nhưng phía Ban quản lý dự án của công ty Hoàng Hải dường như là bởi vì công ty bối cảnh thâm hậu, cũng không để một Ủy viên thường vụ Thành ủy như Đan Tân Dân vào mắt, chỉ có một Phó giám đốc của Ban quản lý dự án ra mặt tiếp đón một chút.

Mà tổng chỉ huy các hạng mục công trình của Huyện là do Cổ Trường Lăng đảm nhiệm, Phó chỉ huy Lương Mậu Tài thì đi đến tổng bộ của công ty Hoàng Hải ở Lục Đảo, cũng không ở nhà, cho nên nhân viên ở công trường tiến đón Đan Tân Dân cũng không nhiều, không khí rất không nhiệt liệt, thậm chí có phần tẻ ngắt.

Cũng may Đan Tân Dân không để ở trong lòng. Ông ta là cán bộ làm công tác tổ chức, đối với các hạng mục kinh tế kỳ thật cũng không hứng thú, đến hiện trường công trình chỉ là “Thể hiện” mà thôi. Ở hiện trường công trình chỉ đơn giản là nhìn qua loa, hỏi qua loa, sau đó liền quay đầu lên xe, đến công trường của công ty cổ phần rượu Tư Hà Xuân.

Ở bên ngoài công trường căn cứ ngàn mẫu rượu sắp đi vào sản xuất, xe dừng lại khoảng mười mấy phút rồi lại tiếp tục đi đến công trường xây dựng của vài trung tâm thương mai. Đi khảo sát một vòng quanh huyện Quy Ninh mất hơn một giờ đồng hồ, cái kiểu “Cưỡi ngựa xem hoa” như vây có thể “Điều tra nghiên cứu” cái gì?

Trên đường đi, Cổ Trường Lăng không nói gì cả, chỉ kính cẩn đi sau cùng, nhìn qua thì có vẻ nhưng nhường cơ hội tiếp xúc lãnh đạo cho Chủ tịch huyện Trương Hân, kỳ thật là trong lòng y có chút bài xích Đan Tân Dân. Phải biết rằng, hiện nay Cổ Trường Lăng đã toàn tâm toàn ý theo An Tại Đào, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Đan Tân Dân nếu thật muốn đi lên, An Tại Đào không có trái cây ăn, y tự nhiên cũng sẽ đi theo chịu liên lụy.

Cho nên, trong tiềm thức, Cổ Trường Lăng đối với Đan Tân Dân chẳng hề cảm thấy thích.

Chỉ có điều trên đường đi, y vô tình phát hiện ra, Trương Hân cùng Đan Tân Dân tuy rằng nhìn qua không có vẻ quen biết lắn, nhưng ánh mắt nhìn nhau lại dường như trao đổi cái gì đó. Mà thái độ của Đan Tân Dân đối với Trương Hân cũng đáng phải suy xét. Chú ý hơn chút nữa, không ngờ phát hiện Đan Tân Dân đối với Trương Hân còn có chút “Xu nịnh”.

Cổ Trường Lăng lập tức nhớ đến bối cảnh của Trương Hân, trong lòng chợt chấn động: “Chẳng lẽ lời đồn gần đây là thật? Đan Tân Dân quả thực muốn lợi dụng sự cố của Trương Thắng Lợi để phục chức? Mà ủng hộ ông ta phục chức chính là hậu thuẫn phía sau Trương Hân?”

Rất có khả năng! Cổ Trường Lăng trong lòng rùng mình, chuẩn bị một lúc nữa đi gọi điện cho An Tại Đào thông báo. An Tại Đào trước khi đi đã từng dặn dò y rằng không được buông lỏng công tác.

Điểm đến “Điều tra nghiên cứu” cuối cùng của Đan Tân Dân chính là Khu kinh tế mới Tư Hà.

Trương Hân điều một chiếc xe cảnh sát mở đường. Mấy chiếc xe đi theo sau chiếc xe cảnh sát mở đường chạy như bay đến Trụ sở khu kinh tế mới. Ở cửa tòa nhà, vài người Trương Hân cùng Đan Tân Dân xuống xe, nhìn qua, không khỏi liền nhíu nhíu mày.

Hai Phó chủ nhiệm là Phó bí thư Đảng ủy lão Lộ và Tạ Vinh cùng vài cán bộ của Khu kinh tế mới đang chờ đón ở cửa, không nhìn thấy bóng dáng Tôn Hiểu Linh đâu, Trương Hân trong lòng không khỏi có chút bất mãn. Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Đan Tân Dân đến, là nhân vật số một của Khu kinh tế mới và Ủy viên thường vụ huyện ủy, Tôn Hiểu Linh không ngờ không ra mặt nghênh đón, quả thực là rất kỳ cục.

Trương Hân tiến đến vài bước, trầm giọng hỏi:

- Chủ nhiệm Tôn đâu?

Lão Lộ ha hả cười:

- Chủ tịch huyện Trương, Chủ nhiệm Tôn chiều hôm qua đã lên Tỉnh rồi. Khu kinh tế mới cùng mấy công ty du lịch ở Tỉnh có một hạng mục hợp tác, Chủ nhiệm Tôn mang theo tổ công tác đến chỗ họ đàm phán, phỏng chừng phải mất vài ngày.

Tôn Hiểu Linh thế nào cũng không ở nhà? Thật là trùng hợp!

Trương Hân chau mày, cũng không nói gì nữa. Y quay đầu lại nhìn Đan Tân Dân một cái, thấy Đan Tân Dân thần sắc bình tĩnh, lúc này mới cười cười:

- Trưởng ban Đan, chúng ta đi dạo một vòng quanh khu kinh tế mới chứ?

Đan Tân Dân đứng ở đó, vừa bắt tay các cán bộ của Khu kinh tế mới vừa thản nhiên nói:

- Được, chúng ta ngồi xe đi dạo quanh khu kinh tế mới một vòng. Tôi cũng muốn xem xem, Khu kinh tế mới nông nghiệp sinh thái trọng điểm của tỉnh ra làm sao, mở rộng tầm mắt một chút.

Khi Đan Tân Dân chạy vòng vòng quanh huyện thì An Tại Đào cũng đã đáp máy bay tới Bắc kinh. Hạ Hiểu Tuyết cũng tự mình lái xe đến sân bay đón hắn, hai người đi thẳng về nhà ở Bắc Kinh.

Hạ Hiểu Tuyết thật không ngờ An Tại Đào nói đến là đến. Trước khi lên máy bay mới gọi điện cho cô, khiến cô cảm giác có chút bất ngờ. Nhưng bất ngờ thì bất ngờ, hai người là vợ chồng mới cưới, An Tại Đào chạy đến cô đương nhiên là vui mừng.

Vào đến nhà, Hạ Hiểu Tuyết vội vàng thay quần áo công sở, mặc một bộ quần áo ở nhà, sau đó từ phòng ngủ lấy ra một bộ quần áo cho An Tại Đào, dịu dàng cười nói:

- Ông xã, anh đi tắm rửa trước đi, quần áo em để đây nhé. Em đi nấu cơm.

AN Tại Đào cười bước đến, ôm lấy cô, cúi đầu nói:

- Đợi lát nữa đi.

Hạ Hiểu Tuyết bị hắn ôm chặt vào trong ngực, bị hắn giở trò khiến cho hai má đỏ ửng lên. Cùng hắn thắm thiết một hồi, cô thở hổn hển, nhẹ nhàng nhéo bên hông An Tại Đào, đỏ mặt sẵng giọng:

- Người anh hôi chết đi được, đi tắm rửa trước đi, bằng không đừng chạm vào em.

Cái gọi là xa cách lâu ngày mới gặp lại, hai người vô cùng cuồng nhiệt. Sau một trận giao hoan, hai người mới mệt mỏi ôm nhau chìm vào giấc ngủ say.

Khi tỉnh lại, mặt trời đã lặn ở đằng Tây, Hạ Hiểu Tuyết ngượng ngùng giãy ra khỏi lồng ngực của An Tại Đào, trần truồng nhảy xuống giường, cúi người lấy áo ngủ và đồ lót, vội vàng mặc vào.

Cô thấp hơn một chút so với Mạnh Cúc và Lưu Ngạn, nhưng dáng người lại đẹp hơn. Khuôn ngực đầy đặn, màu da trắng nõn mịn màng như sữa.

An Tại Đào nằm ở trên giường nhìn Hạ Hiểu Tuyết mặc quần áo. Này là gương mặt tuyệt mỹ đỏ ửng sắc xuân, này là khuôn ngực căng tròn phập phồng, này là dáng người đầy đặn, không khỏi khiến hắn nhìn đến ngây ngốc.

Hạ Hiểu Tuyết mặc quần áo xong, quay đầu lại thấy dáng vẻ “Mê đắm” của An Tại Đào, mỉm cười nói:

- Ông xã, em thấy anh thật đúng là háo sắc đấy.

An Tại Đào cười ha hả:

- Vợ yêu, đừng đi nấu cơm, mất thời gian lắm. Lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, được không?

- Được!

Hạ Hiểu Tuyết gật gật đầu, đột nhiên hỏi một câu:

- Ông xã, sao anh lại về Bắc Kinh, không phải gần đây công việc rất bận hay sao?

- Ha ha, thứ nhất là rất nhớ em. Thứ hai là cũng có chút việc.

An Tại Đào cười cười, khóe miệng kia hiện lên một chút nghiền ngẫm khiến Hạ Hiểu Tuyết nhíu nhíu mày.

Từ lúc An Tại Đào vào quan trường, Hạ Hiểu Tuyết cảm thấy hắn thay đổi rất nhiều.

Nhất là về tính cách. Trước đây từ một thanh niên vui tươi cởi mở, thuần khiết, nay trở thành một người làm cho người khác có cảm giác “Âm u”, điều này làm cho Hạ Hiểu Tuyết trong lòng có chút lo lắng. Cô thật sự lo lắng An Tại Đào sẽ bị quyền lực mê hoặc, trở thành nô lệ của quyền lực.

Hạ Hiểu Tuyết định nói gì đó, đột nhiên di động của An Tại Đào reo vang.

An Tại Đào từ trên giường nhảy xuống, cứ trần truồng như vậy đi đi lại lại trong phòng khách nghe điện thoại. Thấy hắn như vậy thật bất nhã, Hạ Hiểu Tuyết đỏ hồng mặt, vội vàng cầm lấy áo ngủ đến khoác lên cho hắn.

- Bí thư An, tôi là Đồng Hồng Cương.

- Ồ, lão Đồng à, có việc gì sao?

Đầu kia điện thoại, Đồng Hồng Cương do dự một chút, lúc này mới nhẹ nhàng nói:

- Bí thư An, buổi sáng, Trưởng ban Đan vừa đi lòng vòng trong huyện đến trưa. Buổi chiều sẽ ở Huyện ủy nghe Chủ tịch Trương báo cáo công tác.

- Ồ, được rồi. Tôi hiện tại ở Bắc Kinh, cũng chưa về ngay, cứ để cho Chủ tịch huyện Trương báo cáo một chút, không vấn đề gì.

An Tại Đào thản nhiên cười.

- Bí thư An, Chủ tịch huyện Trương báo cáo công tác, có nhắc tới việc chúng ta đang tiến hành rút huyện đổi thành phố.

Đồng Hồng Cương thở dài.

- Dường như Trưởng ban Đan rất bài xích việc này. Ông ta không nói rõ ra, nhưng nhấn mạnh rằng thời cơ chưa chín muồi, điều kiện chưa đủ.

Đồng Hồng Cương do dự một chút, lại nói:

- Bí thư An, không biết đây là ý của trưởng ban Đan, hay là ý của Thành ủy. Nếu là ý của Thành ủy thì chúng ta...

An Tại Đào trầm mặc một lúc, nói:

- Chủ nhiệm Đồng, nên làm gì thì cứ làm. Còn về phần lãnh đạo Thành ủy, tôi sẽ lo. Việc này là không dễ dàng, nhưng khó khăn thì khó khăn, chúng ta phải kiên định. Vẫn là câu nói cũ, công tác cơ sở mọi người làm, kết nối và phối hợp công tác với cấp trên, tôi lo.

An Tại Đào buông di động, ngồi trên sô pha, sắc mặt có chút âm trầm.

Hạ Hiểu Tuyết dịu dàng ngồi xuống, rúc vào lòng hắn, hỏi:

- Sao vậy ông xã? Xảy ra chuyện gì?

An Tại Đào lắc lắc đầu, thở dài nói:

- Cũng không có việc gì lớn, chỉ là gần đây ở lãnh đạo thành phố có chút lộn xộn. Thật sự là loạn, cũng khiến cho anh tâm phiền ý loạn.

Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng cười:

- Anh chỉ là một Bí thư huyện ủy, quản nhiều như vậy làm gì? Trước tiên cứ làm tốt công việc của anh đã, ở Thành phố lãnh đạo có loạn cũng liên quan gì đến anh đâu?

- Em không hiểu, Hạ Hiểu Tuyết. Quyền lực phân tranh cấp cao đó vốn dĩ không liên quan đến anh, nhưng hiện tại lại dính líu đến anh. Nếu Bí thư thành ủy Trương rớt đài, Đan Tân Dân kia có cơ hội lên ngôi, chỉ e anh cũng sẽ không sống yên.

- Sợ gì? Có cha ở Tỉnh rồi, ai dám động đến anh?

Hạ Hiểu Tuyết bĩu bĩu miệng:

- Huống chi, nếu không được còn có Cúc tỷ. Haizz, thật là phiền phức. Chẳng hiểu được những lung tung lộn xộn trong quan trường của các anh, tưởng tượng thôi cũng đã nhức đầu rồi.

Em không biết cái này có gì đáng tranh giành? Quyền lực có sức hấp dẫn đến vậy sao?

An Tại Đào ha hả cười:

- Hiểu Tuyết, em cũng là con lãnh đạo mà, chẳng lẽ em không biết quyền lực đối với một cán bộ có ý nghĩa gì sao? Không cần nói ai khác, nói đến cha đi, em không biết cha coi trọng việc thăng quan thế nào sao? Con người mà, chỉ cần tiến vào quan trường là như lên dây cót một con quay, không thể dừng lại, hết thảy mục tiêu đều là hướng về phía trước.

Hạ Hiểu Tuyết không cho là đúng, chỉ bĩu môi.

An Tại Đào lắc lắc đầu:

- Quyền lực không có tội, phải xem người nắm quyền như thế nào. Em xem cha ở thành phố Lam Yên đấy, động tác rất mạnh mẽ, rất hiệu quả. Xây dựng khu mới, đẩy mạnh kinh tế vùng duyên hải, phát triển mạnh bất động sản...So với khi ở Tân Hải thì ông khác một trời một vực. Đó chính là khác biệt. Ông ở Tân Hải phía trên còn có Bí thư Thành ủy, có người cản tay, còn giờ thì ông chủ quản một phương, tự nhiên là dần dần mở rộng lý tưởng chính trị trong lòng.

Cha là tham quan sao? Là người xấu sao? Ông đối với vật chất tiền tài có vẻ không coi trọng, nhưng đối với quyền lực lại rất coi trọng. Bởi vì trong tay có quyền lực, càng làm được nhiều việc. Làm quan một lần tạo phúc nhất phương, cái này có gì không tốt?

Em lại nhìn xem, Bí thư Trương ở thành phố anh thực sự là một lãnh đạo làm việc thực sự. Còn có cả ông xã em nữa, không phải lợi dụng quyền lực để làm việc tốt cho dân sao? Nếu nắm giữ quyền lực mà làm việc tốt, có năng lực thật sự thì là tạo phúc cho nhân dân.

Hạ Hiểu Tuyết sâu kín thở dài:

- Anh lúc nào cũng có lý. Được rồi, cha mê làm quan, anh cũng mê làm quan. Em cả đời xem ra phải sống cùng với hai người mê làm quan rồi, không có cách nào khác.

- Ha ha, mê làm quan thì mê làm quan, anh cảm thấy không có gì không tốt.

An Tại Đào đứng dậy vội vàng mặc quần áo:

- Hiểu Tuyết, đi thôi, chúng ta tranh thủ ra ngoài ăn cơm, buổi tối anh còn phải gặp một người.

Hai ngày nay, Trần Cận Nam vô cùng nhức đầu, không sai, là vô cùng nhức đầu. Vốn dĩ quan trường thành phố Phòng Sơn “Rối loạn” không liên quan gì đến ông ta, ông ta hoàn toàn có thể đứng trên cao nhìn. Nhưng hiện tại không giống, đứa con trai đang ở tại Phòng Sơn.

Trương Bằng Viễn tồn tại đối với An Tại Đào rất quan trọng. Nếu để cho một số người mượn chuyện của Trương Thắng Lợi để điều Trương Bằng Viễn đi thì đối với con đường làm quan của An Tại Đào mà nói, đang thuận buồm xuôi gió tự nhiên đâm ngang. Mặc dù có ông ta ở Tỉnh có thể bảo đảm cho An Tại Đào, nhưng ông ta biết, con trai ông là người “Phái cải cách” và “Làm việc thực sự”, nếu không có sự ủng hộ kiên định của Trương Bằng Viễn, công tác của hắn sẽ trở nên rất khó triển khai.

Bây giờ không chỉ có thành phố Phòng Sơn, đến lãnh đạo ở Tỉnh vô hình trung cũng bị dính líu vào.

Sự việc vủa Trương Thắng lợi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Một số lãnh đạo tỉnh mượn chuyện này để nói chuyện mình, nhân đó giúp đỡ tâm phúc của mình lên chức. Nếu là lãnh đạo bình thường thì cũng thôi, nhưng đây lại là Chủ tịch tỉnh quyền cao chức trọng.

Chủ tịch tỉnh Trình Nguyên Cương không biết sao đột nhiên ủng hộ Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Phòng Sơn Đan Tân Dân. Ông ta đề nghị Tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy Phòng Sơn, điều Trương Bằng Viễn đi, cho Đan Tân Dân làm Bí thư Thành ủy, Âu Dương Khuyết Như làm Chủ tịch thành phố. Nếu không phải Bí thư Tỉnh ủy Tiếu vẫn duy trì trầm mặc đối với sự việc của Trương Thắng lợi, tạm thời không tỏ thái độ, chỉ sợ là Trương Thắng Lợi sẽ không còn một đường sống.

Mà cứ như vậy điều chỉnh bộ máy Phòng Sơn, Trương Bằng Viễn rời đi, Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như sẽ lên nhậm chức .

Trần Cận Nam cũng không có tỏ thái độ, không phản đối cũng không ủng hộ. Ông ta chỉ đứng ngoài quan sát. Lấy sự hiểu biết của ông ta đối với Chủ tịch tỉnh Trình, thái độ này cố nhiên chính là có ý đồ mượn cư hội để chèn ép “Ma phái”.

Bởi vì Trương Bằng Viễn trên danh nghĩa là cán bộ do Phó bí thư Ma đề bạt lên, nhưng trong đó khẳng định cũng có nguyên nhân sâu xa.

Chẳng lẽ Đan Tân Dân và Âu Dương Khuyết Như ở Bắc Kinh có người? Trần Cận Nam hai ngày hôm nay luôn suy xét vấn đề này, từ đầu đến cuối vẫn không thể tin được.

Làm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, ông ta rất hiểu Đan Tân Dân. Nói Đan Tân Dân gần đây đột nhiên được Chủ tịch tỉnh Trình coi trọng còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Đan Tân Dân là cán bộ ở địa phương của Phòng Sơn, từng là thư ký của Bí thư Thành ủy Phòng Sơn,cũng có một chút quen biết với Chủ tịch tỉnh Trình. Nhưng nếu nói ở Bắc kinh có người thì dường như lại không có khả năng. Nếu như vậy, y làm sao hơn hai năm qua luôn bị Trương Bằng Viễn chèn ép?

Làm sao bây giờ? Trần Cận Nam có chút tâm phiền ý loạn nhìn chằm chằm vào tờ lịch trên bàn làm việc, ánh mắt có chút âm trầm.

Trương Bằng Viễn có gọi vài cuộc điện thoại “Xin giúp đỡ” nhưng Trần Cận Nam đều vẫn từ chối cho ý kiến, không tỏ bất cứ thái độ gì. Ông ta hiện tại vẫn do dự, mình rốt cuộc là có nên nhúng tay vào hay không?


/498

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status