Hạ Thiên Nông nhẹ nhàng bước vào cửa nhà mình.
Thạch Thanh và Thạch Lệ đang rì rầm nói chuyện trên sô pha, mà Tôn Thiến thì ngồi một bên chán ngán mà đổi kênh TV liên tục. Thạch Thanh giương mắt liếc Hạ Thiên Nông:
- Lão Hạ, anh đi đâu vậy? Nhìn thấy Hiểu Tuyết không? Hiểu Tuyết ra ngoài tiễn tiểu tử kia, đến giờ cũng chưa trở về.
Hạ Thiên Nông tâm tình rất tốt, khẽ mỉm cười:
- Người trẻ tuổi yêu nhau cuồng nhiệt, tự nhiên sẽ có nhiều lời muốn nói, ở ngay trong khu tập thể, em còn lo lắng cái gì? Tốt lắm, hai người tiếp tục tán gẫu, tôi đi tắm chuẩn bị ngủ.
Đúng lúc này, cánh cửa chống trộm của Hạ gia phát ra một tiếng vang nhỏ, Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi tới, cũng không nói gì, thay dép lê đi vào phòng ngủ của mình. Mày liễu của Tôn Thiến nhướng lên, buông điều khiển trong tay, cũng đi theo vào.
Hạ Hiểu Tuyết nằm trên giường của mình, đôi mắt vẫn hơi đỏ.
Tôn Thiến chậm rãi ngồi lên giường, tò mò hỏi:
- Hiểu Tuyết, em làm sao vậy? Tiểu tử kia ức hiếp em à?
Hạ Hiểu Tuyết quay đầu lại liếc Tôn Thiến một cái, lắc đầu:
- Không có việc gì, chị Thiến, Tiểu Đào đối với em tốt lắm.
- Ồ.
Tốn Thiến đứng dậy đi tới cửa. Vốn cô muốn hỏi Hạ Hiểu Tuyết đã hỏi quan hệ giữa An Tại Đào và Trần Cận Nam chưa, nhưng thấy tâm trạng của Hạ Hiểu Tuyết không thích hợp, liền im lặng.
Cũng may cô chỉ hơi tò mò, nghĩ một chút liền bỏ qua suy nghĩ này.
...
...
An Tại Đào về đến nhà, sắc trời đã không còn sớm. Hắn đứng dưới lầu khu tập thể giáo viên màu vàng đất trong viện của trường cấp 2 Tân Hải, nhìn ngọn đèn dầu mờ nhạt trên lầu, chậm rãi ổn định nỗi lòng kích động của mình. Đợi tâm tình hoàn toàn bình phục, hắn mới chậm rãi đi lên dọc theo cầu thang, mở cửa phòng chống trộm kiểu cũ nhà mình ra.
Trong phòng ngủ của mẹ truyền ra tiếng đàn dương cầm trầm thấp dễ nghe, đó là bài “tương tư”. Không biết vì sao, An Nhã Chi rất thích đàn bài này, bài hát này gần như đi theo An Tại Đào từ bé tới thanh niên. An Tại Đào hơi kinh ngạc, dừng lại, lúc này mới đi đến phòng ngủ của mẹ. Tựa vào khung cửa, hắn nhìn An Nhã Chi đã ngừng tay không đàn, cười nói:
- Mẹ, đã lâu rồi không nghe mẹ đàn dương cầm.
An Nhã Chi nhẹ nhàng phủ lớp “áo khoác” lên chiếc đàn, đứng dậy mỉm cười:
- Mẹ cũng nhàn rỗi không có việc gì, chờ con trở về, không kìm nổi nên luyện tập tay.
Đây là một chiếc đàn dương cầm kiểu cũ rất cổ, là tài sản duy nhất ông ngoại An Tại Đào để lại cho mẹ, mà cho đến hiện giờ, cũng là một trong những gia sản đáng giá của An gia.
An Tại Đào đi qua, nhấc đàn lên, thuận tay nhẹ nhàng lướt qua phím đàn, phát ra một chuỗi âm thanh trong trẻo:
- Mẹ, thật ra mẹ đàn dương cầm hay hơn giáo viên Lưu dạy âm nhạc trong trường rất nhiều...
An Nhã Chi thở dài:
- Ông ngoại con đàn mới gọi là hay, nghĩ tới năm đó ông ngoại con là người tương đối có quyền ở trong nhà văn hóa.
An Tại Đào cười cười, không nói gì nữa.
An Nhã Chi đi tới một bên, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Đào, mẹ có một việc phải bàn với con.
Nói xong, trên khuôn mặt thùy mị dịu dàng của An Nhã Chi lộ ra một tầng đỏ ửng, nếp nhăn nơi khóe mặt càng trở nên dầy đặc.
An Tại Đào nhảy dựng trong lòng: Chẳng lẽ, mẹ rốt cuộc đã bến bước ngoặt, bắt đầu suy nghĩ tới chuyện tình giữa bà và Tôn Kế Phúc?
Hắn vui vẻ trong lòng, cười hì hì nói:
- Mẹ, mẹ không cần hỏi ý kiến của con, chú Tôn là người tốt, hiện giờ muốn tìm một người thật thà chất phác giống nhưu chú Tôn đã không dễ dàn... mẹ, con ủng hộ mẹ!
An Nhã Chi ngẩn ra, tiếp đó sắc mặt càng đỏ thêm, bà chợt trừng mắt liếc An Tại Đào một cái, sẵng giọng:
- Đứa bé này, nói hươu nói vượn cái gì vậy. Mẹ nghe nói, Lưu lão sư lợi dụng nghỉ hè và cuối tuần dạy mấy đứa nhỏ đàn dương cầm và đàn điện tử, mỗi tháng có thể kiếm được gần 2000 đồng, cao hơn tiền lương nữa... Mẹ cảm thấy, mẹ cũng có thể làm, cho nên, mẹ quyết định cũng thử dạy vài đứa bé.
- Dạy kèm đàn dương cầm?
An Tại Đào ngây ra một lúc:
- Mẹ, sao mẹ lại nghĩ như vậy?
An Nhã Chi khẽ mỉm cười:
- Mẹ cũng nhàn rỗi...
Thật ra, An Nhã Chi có lời không nói ra. Điều kiện kinh tế nhà mình rất nghèo, con sắp phải đón dâu thành gia, trong nhà không có tiền sao được. Tuy rằng Hạ Hiểu Tuyết cũng không quan tâm vật chất gì, nhưng là thiên kim Phó Chủ tịch Thành phố, hôn sự làm quá giản dị, sẽ bị người chê cười. An Nhã Chi không muốn con mình mất mặt, gần đây liền bắt đầu tính toán kiếm tiền như thế nào, dồn lại cho con chuẩn bị dùng để kết hôn.
Những lời này An Nhã Chi dĩ nhiên không nói ra, bà rất hiểu con trai mình, nếu bà nói thật, chắc chắn An Tại Đào sẽ không đồng ý để bà vất vả như vậy.
====
Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào sớm tới nhà khách nơi Dịch Thần ở, thuận tiện mang đến cho hắn hai cái bánh quẩy và một túi sữa đậu nành.
Dịch Thần vừa ăn bánh quẩy và uống sữa đậu nành An Tại Đào mang đến, vừa bàn bạc hành trình phỏng vấn hôm nay với hắn. Tối hôm qua trước khi đi ngủ, An Tại Đào đã suy nghĩ rất kỹ, lần này đưa tin, quan trọng nhất là tới Cục Giao thông và các ban ngành liên quan nắm giữ số liệu, tin tức về cầu vượt, dùng số liệu tỉ mỉ xác thực để thuyết phục người, mà không phải giảng giải hời hợt.
Anh nói cầu vượt này nguy hiểm nhiều hơn, nhưng cuối cùng nguy hiểm ở chỗ nào? Dân chúng xem báo sẽ không suy xét nhiều như vậy, cần tấn công vào thị giác và cảm quan. Ví dụ như cầu vượt này xây dựng từ lúc nào, sau khi đưa vào sử dụng, tổng cộng đã xảy ra bao nhiêu vụ tai nạn xe cộ, bao nhiêu người đã chết, bao nhiêu người bị thương, tạo thành bao nhiêu tổn thất tài sản kinh tế… những số liệu này bày ra, càng động người hơn xa so với “bút hay vẽ hoa”.
Dù sao, một bài báo không thể so sánh với tiểu thuyết văn xuôi.
Đợi Dịch Thần ăn xong, khi hai người đang muốn ra ngoài, Triệu Sách lại tới.
Thần sắc Triệu Sách rất sốt ruột, cũng không hàn huyên với Dịch Thần, trực tiếp nói với An Tại Đào:
- Tiểu An, Tống Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy gọi điện thoại tới, bảo cậu cùng Dịch trưởng ban cùng tới Văn phòng Thành ủy phỏng vấn Đỗ Canh Đỗ Bí thư lúc 9h.
An Tại Đào dường như cũng không quá giật mình:
- Phỏng vấn Đỗ Bí thư sao? Phỏng vấn trực tiếp?
Triệu Sách gật đầu:
- Đúng vậy. Đừng nói nhiều, đi ngay đi, xe Văn phòng Thành ủy đang đỗ ở dưới lầu.
...
...
Phóng viên Trương Siêu do Hoàng Trạch Danh an bài tới chụp ảnh sớm chờ trên xe, thấy An Tại Đào và Dịch Thần lên xe, không khỏi cười chào hỏi hai người:
- Dịch trưởng ban đúng không? Chào anh, tôi là phóng viên ảnh Trương Siêu của Thần báo. Tiểu An à, hiện giờ cậu quả thật là người nổi tiếng... Phỏng vấn trực tiếp Bí thư Thành ủy, đây là lần đầu tiên trong lịch sử báo Tân Hải Thần chúng ta đấy. Nghe nói Đỗ Bí thư gọi đích danh cậu qua, chậc chậc.
An Tại Đào cười cười, cũng không nói gì, nhưng Dịch Thần trái lại rất nhiệt tình hàn huyên vài câu với Trương Siêu mới ngồi xuống.
Xe chạy như bay về phía Thành ủy.
Nhìn dòng người xe nhanh chóng tụt lại phía sau, An Tại Đào suy nghĩ như bay, trong lòng lại rất bình thản. Hắn hiểu, tối hôm qua chắc chắn Hạ Thiên Nông tự mình qua đạt thành “nhận thức chung” nào đó với Đỗ Canh. Mà đúng là bởi vì trong lòng có lo lắng, Đỗ Canh mới có vẻ vội vàng như vậy, không ngờ tự mình xuất hiện trong tầm mắt truyền thông để thúc đẩy chuyện dỡ bỏ cầu vượt.
Thạch Thanh và Thạch Lệ đang rì rầm nói chuyện trên sô pha, mà Tôn Thiến thì ngồi một bên chán ngán mà đổi kênh TV liên tục. Thạch Thanh giương mắt liếc Hạ Thiên Nông:
- Lão Hạ, anh đi đâu vậy? Nhìn thấy Hiểu Tuyết không? Hiểu Tuyết ra ngoài tiễn tiểu tử kia, đến giờ cũng chưa trở về.
Hạ Thiên Nông tâm tình rất tốt, khẽ mỉm cười:
- Người trẻ tuổi yêu nhau cuồng nhiệt, tự nhiên sẽ có nhiều lời muốn nói, ở ngay trong khu tập thể, em còn lo lắng cái gì? Tốt lắm, hai người tiếp tục tán gẫu, tôi đi tắm chuẩn bị ngủ.
Đúng lúc này, cánh cửa chống trộm của Hạ gia phát ra một tiếng vang nhỏ, Hạ Hiểu Tuyết nhẹ nhàng đẩy cửa ra đi tới, cũng không nói gì, thay dép lê đi vào phòng ngủ của mình. Mày liễu của Tôn Thiến nhướng lên, buông điều khiển trong tay, cũng đi theo vào.
Hạ Hiểu Tuyết nằm trên giường của mình, đôi mắt vẫn hơi đỏ.
Tôn Thiến chậm rãi ngồi lên giường, tò mò hỏi:
- Hiểu Tuyết, em làm sao vậy? Tiểu tử kia ức hiếp em à?
Hạ Hiểu Tuyết quay đầu lại liếc Tôn Thiến một cái, lắc đầu:
- Không có việc gì, chị Thiến, Tiểu Đào đối với em tốt lắm.
- Ồ.
Tốn Thiến đứng dậy đi tới cửa. Vốn cô muốn hỏi Hạ Hiểu Tuyết đã hỏi quan hệ giữa An Tại Đào và Trần Cận Nam chưa, nhưng thấy tâm trạng của Hạ Hiểu Tuyết không thích hợp, liền im lặng.
Cũng may cô chỉ hơi tò mò, nghĩ một chút liền bỏ qua suy nghĩ này.
...
...
An Tại Đào về đến nhà, sắc trời đã không còn sớm. Hắn đứng dưới lầu khu tập thể giáo viên màu vàng đất trong viện của trường cấp 2 Tân Hải, nhìn ngọn đèn dầu mờ nhạt trên lầu, chậm rãi ổn định nỗi lòng kích động của mình. Đợi tâm tình hoàn toàn bình phục, hắn mới chậm rãi đi lên dọc theo cầu thang, mở cửa phòng chống trộm kiểu cũ nhà mình ra.
Trong phòng ngủ của mẹ truyền ra tiếng đàn dương cầm trầm thấp dễ nghe, đó là bài “tương tư”. Không biết vì sao, An Nhã Chi rất thích đàn bài này, bài hát này gần như đi theo An Tại Đào từ bé tới thanh niên. An Tại Đào hơi kinh ngạc, dừng lại, lúc này mới đi đến phòng ngủ của mẹ. Tựa vào khung cửa, hắn nhìn An Nhã Chi đã ngừng tay không đàn, cười nói:
- Mẹ, đã lâu rồi không nghe mẹ đàn dương cầm.
An Nhã Chi nhẹ nhàng phủ lớp “áo khoác” lên chiếc đàn, đứng dậy mỉm cười:
- Mẹ cũng nhàn rỗi không có việc gì, chờ con trở về, không kìm nổi nên luyện tập tay.
Đây là một chiếc đàn dương cầm kiểu cũ rất cổ, là tài sản duy nhất ông ngoại An Tại Đào để lại cho mẹ, mà cho đến hiện giờ, cũng là một trong những gia sản đáng giá của An gia.
An Tại Đào đi qua, nhấc đàn lên, thuận tay nhẹ nhàng lướt qua phím đàn, phát ra một chuỗi âm thanh trong trẻo:
- Mẹ, thật ra mẹ đàn dương cầm hay hơn giáo viên Lưu dạy âm nhạc trong trường rất nhiều...
An Nhã Chi thở dài:
- Ông ngoại con đàn mới gọi là hay, nghĩ tới năm đó ông ngoại con là người tương đối có quyền ở trong nhà văn hóa.
An Tại Đào cười cười, không nói gì nữa.
An Nhã Chi đi tới một bên, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Đào, mẹ có một việc phải bàn với con.
Nói xong, trên khuôn mặt thùy mị dịu dàng của An Nhã Chi lộ ra một tầng đỏ ửng, nếp nhăn nơi khóe mặt càng trở nên dầy đặc.
An Tại Đào nhảy dựng trong lòng: Chẳng lẽ, mẹ rốt cuộc đã bến bước ngoặt, bắt đầu suy nghĩ tới chuyện tình giữa bà và Tôn Kế Phúc?
Hắn vui vẻ trong lòng, cười hì hì nói:
- Mẹ, mẹ không cần hỏi ý kiến của con, chú Tôn là người tốt, hiện giờ muốn tìm một người thật thà chất phác giống nhưu chú Tôn đã không dễ dàn... mẹ, con ủng hộ mẹ!
An Nhã Chi ngẩn ra, tiếp đó sắc mặt càng đỏ thêm, bà chợt trừng mắt liếc An Tại Đào một cái, sẵng giọng:
- Đứa bé này, nói hươu nói vượn cái gì vậy. Mẹ nghe nói, Lưu lão sư lợi dụng nghỉ hè và cuối tuần dạy mấy đứa nhỏ đàn dương cầm và đàn điện tử, mỗi tháng có thể kiếm được gần 2000 đồng, cao hơn tiền lương nữa... Mẹ cảm thấy, mẹ cũng có thể làm, cho nên, mẹ quyết định cũng thử dạy vài đứa bé.
- Dạy kèm đàn dương cầm?
An Tại Đào ngây ra một lúc:
- Mẹ, sao mẹ lại nghĩ như vậy?
An Nhã Chi khẽ mỉm cười:
- Mẹ cũng nhàn rỗi...
Thật ra, An Nhã Chi có lời không nói ra. Điều kiện kinh tế nhà mình rất nghèo, con sắp phải đón dâu thành gia, trong nhà không có tiền sao được. Tuy rằng Hạ Hiểu Tuyết cũng không quan tâm vật chất gì, nhưng là thiên kim Phó Chủ tịch Thành phố, hôn sự làm quá giản dị, sẽ bị người chê cười. An Nhã Chi không muốn con mình mất mặt, gần đây liền bắt đầu tính toán kiếm tiền như thế nào, dồn lại cho con chuẩn bị dùng để kết hôn.
Những lời này An Nhã Chi dĩ nhiên không nói ra, bà rất hiểu con trai mình, nếu bà nói thật, chắc chắn An Tại Đào sẽ không đồng ý để bà vất vả như vậy.
====
Sáng sớm hôm sau, An Tại Đào sớm tới nhà khách nơi Dịch Thần ở, thuận tiện mang đến cho hắn hai cái bánh quẩy và một túi sữa đậu nành.
Dịch Thần vừa ăn bánh quẩy và uống sữa đậu nành An Tại Đào mang đến, vừa bàn bạc hành trình phỏng vấn hôm nay với hắn. Tối hôm qua trước khi đi ngủ, An Tại Đào đã suy nghĩ rất kỹ, lần này đưa tin, quan trọng nhất là tới Cục Giao thông và các ban ngành liên quan nắm giữ số liệu, tin tức về cầu vượt, dùng số liệu tỉ mỉ xác thực để thuyết phục người, mà không phải giảng giải hời hợt.
Anh nói cầu vượt này nguy hiểm nhiều hơn, nhưng cuối cùng nguy hiểm ở chỗ nào? Dân chúng xem báo sẽ không suy xét nhiều như vậy, cần tấn công vào thị giác và cảm quan. Ví dụ như cầu vượt này xây dựng từ lúc nào, sau khi đưa vào sử dụng, tổng cộng đã xảy ra bao nhiêu vụ tai nạn xe cộ, bao nhiêu người đã chết, bao nhiêu người bị thương, tạo thành bao nhiêu tổn thất tài sản kinh tế… những số liệu này bày ra, càng động người hơn xa so với “bút hay vẽ hoa”.
Dù sao, một bài báo không thể so sánh với tiểu thuyết văn xuôi.
Đợi Dịch Thần ăn xong, khi hai người đang muốn ra ngoài, Triệu Sách lại tới.
Thần sắc Triệu Sách rất sốt ruột, cũng không hàn huyên với Dịch Thần, trực tiếp nói với An Tại Đào:
- Tiểu An, Tống Chủ nhiệm Văn phòng Thành ủy gọi điện thoại tới, bảo cậu cùng Dịch trưởng ban cùng tới Văn phòng Thành ủy phỏng vấn Đỗ Canh Đỗ Bí thư lúc 9h.
An Tại Đào dường như cũng không quá giật mình:
- Phỏng vấn Đỗ Bí thư sao? Phỏng vấn trực tiếp?
Triệu Sách gật đầu:
- Đúng vậy. Đừng nói nhiều, đi ngay đi, xe Văn phòng Thành ủy đang đỗ ở dưới lầu.
...
...
Phóng viên Trương Siêu do Hoàng Trạch Danh an bài tới chụp ảnh sớm chờ trên xe, thấy An Tại Đào và Dịch Thần lên xe, không khỏi cười chào hỏi hai người:
- Dịch trưởng ban đúng không? Chào anh, tôi là phóng viên ảnh Trương Siêu của Thần báo. Tiểu An à, hiện giờ cậu quả thật là người nổi tiếng... Phỏng vấn trực tiếp Bí thư Thành ủy, đây là lần đầu tiên trong lịch sử báo Tân Hải Thần chúng ta đấy. Nghe nói Đỗ Bí thư gọi đích danh cậu qua, chậc chậc.
An Tại Đào cười cười, cũng không nói gì, nhưng Dịch Thần trái lại rất nhiệt tình hàn huyên vài câu với Trương Siêu mới ngồi xuống.
Xe chạy như bay về phía Thành ủy.
Nhìn dòng người xe nhanh chóng tụt lại phía sau, An Tại Đào suy nghĩ như bay, trong lòng lại rất bình thản. Hắn hiểu, tối hôm qua chắc chắn Hạ Thiên Nông tự mình qua đạt thành “nhận thức chung” nào đó với Đỗ Canh. Mà đúng là bởi vì trong lòng có lo lắng, Đỗ Canh mới có vẻ vội vàng như vậy, không ngờ tự mình xuất hiện trong tầm mắt truyền thông để thúc đẩy chuyện dỡ bỏ cầu vượt.
/498
|