An Tại Đào thản nhiên cười:
- Đây là xe của công ty vợ tôi. Cũng không được xem là xe tốt gì.
Dương Hoa âm thầm nhéo Trương Lâm Lâm, sẵng giọng nói:
- Lâm Lâm, em đừng cả kinh nhé. Vợ của Trưởng ban An là Chủ tịch tập đoàn dầu mỏ Long Đằng. Đây chính là tập đoàn rất có danh tiếng trong giới kinh doanh của người Hoa. Trưởng ban An, cô ấy chỉ là có chút nhanh mồm nhanh miệng thôi, mong anh đừng trách.
An Tại Đào cười:
- Không sao đâu! Đúng rồi, Phó chủ nhiệm Dương, Trưởng ban thư ký Chu nói rằng văn phòng Giám sát xử lý của chúng tôi có hai chiếc xe phải không?
Dương Hoa gật đầu:
- Ừ, hồi chiều đã gửi đến một chiếc xe Audi, một chiếc Mercedes đậu sẵn dưới đại sảnh. Các xe chuyên dụng của lãnh đạo không thể dùng. Cho nên để cam đoan việc làm việc như bình thường thì chỉ có thể giám sát xử lý hai chiếc xe này thôi. Trong đó có một chiếc là xe chuyên dụng của Trưởng ban An, còn chiếc xe Mercedes là xe dùng chung cho mọi người.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, khoát tay nói:
- Mời lên xe!
Hai cô gái mở cửa chui vào trong chiếc xe Mercedes Benz . An Tại Đào chậm rãi khởi động động cơ rời khỏi cơ quan Tỉnh ủy. Một bên cổng chính, một người thanh niên đeo mắt kính, thần sắc ngưng trọng nhìn theo chiếc xe Mercedes Benz sang trọng rời khỏi Tỉnh ủy, trong ánh mắt phát ra ngọn lửa căm thù.
Chiếc xe Mercedes Benz mà An Tại Đào lái lúc ấy mà nói thì thuộc hàng xe sang trọng. Đương nhiên, giá cả cũng là một vấn đề. Từ Bí thư Tỉnh ủy cho đến các nhân vật số một của các bộ môn, chưa một ai lái chiếc xe sang trọng này.
Chỉ có thể có một giải thích. Người lái chiếc xe này không phải là người của cơ quan Tỉnh ủy, mà là người bên ngoài đến. Có thể lái được chiếc xe tốt đến như vậy thì tất nhiên đây là kẻ có tiền. Hơn nữa không phải là kẻ có tiền bình thường.
Người thanh niên nhìn thấy Trương Lâm Lâm nhẹ nhàng nở nụ cười quyến rũ bước vào trong xe của An Tại Đào. Cũng khó trách tại sao gần đây cô luôn có những lý do từ chối. Không phải nói là công tác bận rộn thì cũng là không thể ra ngoài. Dương Hoa đúng là một người đàn bà vô sỉ. Trương Lâm Lâm cùng với Dương Hoa và một kẻ có tiền cùng đi ra ngoài.
Người thanh niên càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Y vội vàng trở lại chiếc xe Santana của mình rồi nhanh chóng đuổi theo.
An Tại Đào lái xe với tốc độ rất nhanh. Xe lưu thông trên đường cũng không nhiều. Thiên Nam ngày xưa dòng xe cộ qua lại như thoi đưa. Nhưng vì dịch Sars hoành hành khá nghiêm trọng nên giờ phút này trở nên rất vắng vẻ.
Ở thành phố Thiên Nam, An Tại Đào đậu xe trước một khách sạn. Ba người bước trong, thấy đại sảnh trống rỗng người, chỉ có một cặp nam nữ đang dùng cơm.
Bên kia quầy bar, một vài nhân viên phục vụ đeo khẩu trang đang đứng cùng một chỗ, thần sắc có chút hờ hững. Hiện nay mọi người không dám dùng cơm bên ngoài, nên việc kinh doanh rất ế ẩm. Rất nhiều nhà hàng, khách sạn phải đóng cửa, tạm thời không thể buôn bán.
Nhìn thấy ba người An Tại Đào bước vào, một nữ nhân viên phục vụ khẩn trương tiến đến, dùng giọng phổ thông nói chuyện:
- Quý khách, xin mời ngồi. Không biết mọi người muốn dùng món gì? Khách sạn chúng tôi có món “Bá vương biệt cơ” và “Phật nhảy tường” rất nổi tiếng.
An Tại Đào cười, đưa thực đơn qua cho Dương Hoa. Dương Hoa vội vàng cầm lấy, thương lượng với An Tại Đào một chút rồi tùy ý gọi bốn món ăn cộng một món canh, cùng với bánh sủi cảo.
Trong lúc chờ món ăn lên, Dương Hoa lấy từ trong túi sách ra một phần danh sách:
- Trưởng ban An, anh bảo tôi lập danh sách tổ nhân viên, tôi đã chuẩn bị xong. Trên cơ bản là dựa theo cương vị chức năng của nhân viên mà tiến hành phân chia. Anh nên xem qua một chút.
- Được, để tôi xem.
An Tại Đào không khách khí cầm lấy bản danh sách.
Tổ Tư liệu gồm có ba người. Tổ trưởng là Trương Lâm Lâm, nhân viên Ủy ban nhân dân cán bộ cấp Phó phòng. Tổ viên gồm Triệu Sùng Lễ, nhân viên phòng Thư ký. Chu Bình, nhân viên đánh máy phòng Tổng hợp.
Tổ Tin tức cũng gồm ba người. Tổ trưởng là Củng Lực, Phó cục trưởng phòng Cơ yếu. Tồ viên gồm Tôn Tỏa, cán bộ phòng Nhân sự cấp Trưởng phòng; Hầu Đức Kiến, cán bộ phòng Bảo vệ, cấp Trưởng phòng.
Tổ An ninh gồm ba người: Tổ trưởng Tân Đức Kim, cán bộ Phòng bảo vệ cấp Phó cục trưởng. Tổ viên: Bàng Thiên Thư, nhân viên phòng Bảo vệ cấp Trưởng phòng. Tôn Tử Đỉnh, nhân viên phòng Bảo vệ cấp Trưởng phòng.
Tổ Tổng hợp gồm hai người. Tổ trưởng: Dương Hoa, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân. Tổ viên: Trương Lâm Lâm.
Tổ Giám sát có bốn nhân viên. Tổ trưởng: Phó chủ nhiệm Dương Hoa. Tổ viên: Diêu Khải, Phó chủ nhiệm Phòng Giám sát, Cố Thanh Thanh, cán bộ cấp Trưởng phòng phòng Giám sát; Hoàng Hiểu Minh, cán bộ cấp Trưởng phòng phòng Giám sát.
Thấy An Tại Đào nhìn chằm chằm vào cái tên Trương Lâm Lâm trong bản danh sách, Dương Hoa khẩn trương giải thích:
- Chủ nhiệm An, đồng chí Lâm Lâm tốt nghiệp đại học Trung văn, cách hành văn rất tốt. Những tài liệu văn phòng của chúng ta đều do cô ấy chuẩn bị. Tài liệu của Trưởng ban thư ký Chu lần nào cũng do Lâm Lâm đảm nhiệm.
- Cho nên, tổ Tài liệu tôi giao cho đồng chí Lâm Lâm phụ trách. Còn về phần tổ Tổng hợp, bởi vì phải có sự phối hợp quan hệ từ trên xuống dưới, tôi thì cảm thấy đồng chí Lâm Lâm hiệp trợ công tác cho tôi khá tốt và chúng tôi phối hợp cũng khá ăn ý.
Dương Hoa cẩn thận quan sát sắc mặt của An Tại Đào rồi bổ sung một câu.
An Tại Đào cười, gấp danh sách lại, rồi bỏ vào cặp xách của mình, gật đầu nói:
- Việc phân tổ rất tốt. Tôi cảm thấy rất thích hợp. Chiều nay, tôi phải đến gặp Trưởng ban thư ký Chu để báo cáo. Chẳng qua là công tác của anh sẽ rất nặng nề đấy. Vừa phải làm công tác hành chính, vừa phải hiệp trợ tôi xử lý công việc.
Dương Hoa nhìn thấy thần sắc của An Tại Đào bình thường thì mới bình tĩnh trở lại, mang theo vài phần sắc thái nịnh bợ nói:
- Có thể đi theo và làm việc bên cạnh Chủ nhiệm An, chúng tôi trong lòng đều rất cao hứng, đồng thời hăng hái tham gia vào công tác giám sát xử lý. Mỗi đồng chí đều rất nhiệt tình, hứa sẽ cố gắng làm việc, tuyệt không phụ lòng lãnh đạo Tỉnh ủy, lãnh đạo Ủy ban nhân dân đã tín nhiệm và kỳ vọng trong việc chuẩn bị và đối phó với dịch bệnh.
Dương Hoa thể hiện quyết tâm nói, xong rồi quay sang nhìn Trương Lâm Lâm, cười nói tiếp:
- Đồng chí Lâm Lâm hiện nay đang hướng đến sự tiến bộ. Trong công tác phòng chống dịch bệnh này cũng là một cơ hội để rèn luyện bản thân mình. Lâm Lâm, hãy lấy trà thay rượu, kính Chủ nhiệm An một ly đi.
Trương Lâm Lâm cười hì hì nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Về sau còn trông cậy vào Chủ nhiệm An chiếu cố, quan tâm đến sự tiến bộ của tôi.
An Tại Đào cười, không nói gì thêm.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Trương Lâm Lâm vang lên. Tiếng nhạc chuông của cô thật quái dị, nếu không nói là khá chói tai.
- Alo!
- Lâm Lâm, anh Lãnh Lực đây. Em đang ở đâu vậy?
Trương Lâm Lâm cười hì hì:
- Em còn có thể đi đâu chứ? Trong lúc dịch bệnh hoành hành như thế này, em bị lãnh đạo điều động đến tổ Giám sát xử lý phòng chống dịch Sars. Hiện nay em đang cùng lãnh đạo bàn bạc công việc.
Đầu dây bên kia, người tên Lãnh Lực đột nhiên cười lạnh lên:
- Trương Lâm Lâm, không nghĩ em lại là người như thế? Em đang nói dối đấy. Em đang cùng lãnh đạo bàn bạc công việc? Bàn bạc công việc sao lại đến khách sạn chứ?
Khi nói chuyện, Lãnh Lực đẩy cửa bước vào trong khách sạn, tay vẫn còn cầm điện thoại, bước đến trước bàn của ba người, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Trương Lâm Lâm:
- Trương Lâm Lâm, vì sao em gạt anh?
Trương Lâm Lâm trong nhất thời bị động, đỏ mặt, khó chịu nói:
- Lãnh Lực, sao anh lại đến đây? Anh mau về đi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh.
Trương Lâm Lâm kỳ thật không phải nói dối, chỉ là cô không muốn nói với Lãnh Lực rằng mình được lãnh đạo mời dùng cơm, sợ rằng y sẽ ghen tuông nên mới nói như vậy, trong lúc nhất thời sinh ra hiểu lầm.
Lãnh Lực ban đầu chỉ là âm thầm ngờ vực, hiện giờ lại thấy Trương Lâm Lâm trợn mắt nói dối như vậy, công khai dối lừa hắn, nên trong lòng không khỏi tức tối.
Lãnh Lực cũng không để ý đến Trương Lâm Lâm, quay đầu nhìn thẳng vào An Tại Đào:
- Anh là ai?
An Tại Đào vẫn ngồi một chỗ không có đứng dậy. Đối với hạng thanh niên ăn nói hàm hồ, kích động như thế này thì hắn cũng không muốn giải thích. Cho nên thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Hoa bên cạnh. Dương Hoa bất mãn đứng dậy, trừng mắt nhìn Lãnh Lực, trầm giọng nói:
- Lãnh Lực, anh gào to lên làm gì? Đây là Chủ nhiệm An.
Chợt, Dương Hoa giọng nói dịu dàng lại:
- Anh đừng có hiểu lầm. Lâm Lâm không phải muốn lừa anh đâu. Lâm Lâm là do tôi gọi đến. Chúng tôi chỉ cùng nhau mời lãnh đạo dùng cơm mà thôi.
Dương Hoa quay đầu lại nhìn An Tại Đào cười nói:
- Chủ nhiệm An, vị này là Lãnh Lực, cán bộ Đoàn Tỉnh ủy, là bạn học đồng thời cũng là bạn trai của Trương Lâm Lâm. Chủ nhiệm An, chị của Lãnh Lực là Lãnh Mai, Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn. Chủ nhiệm An nhất định là biết đấy.
Nghe nói người này không ngờ lại là em trai của Lãnh Mai, An Tại Đào trong lòng cả kinh, thầm nghĩ sao lại trùng hợp như vậy. Hắn ngẩng đầu đánh giá Lãnh Lực, quả nhiên là có vài phần giống Lãnh Mai, liền theo bản năng đứng dậy, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi vươn tay về phía Lãnh Lực, cười nói:
- Xin chào, Lãnh Lực. Tôi và chị Lãnh Mai của cậu quen biết rất thân, là bạn bè tốt.
Sau khi trở lại phòng làm việc thì cũng đã hơn 2h chiều. Chu Liệt liền gọi điện thoại cho An Tại Đào:
- Đồng chí Tại Đào, cậu đến văn phòng của tôi một chút. Bộ máy bốn người của chúng ta mở một cuộc họp hội ý.
- Được, Trưởng ban thư ký Chu, tôi sẽ sang ngay.
An Tại Đào buông xấp tài liệu trong tay, đứng dậy bước đến văn phòng Chu Liệt.
Đẩy cửa bước vào, thấy bên trong có hai người đàn ông trung niên xa lạ, tuổi cũng tương đương nhau. Một người có nước da sáng, thân hình cao lớn. Một người thì làn da ngăm đen, vóc dáng trung bình, hơi gầy một chút.
Chu Liệt cười ha hả, khoát tay nói:
- Đồng chí Tại Đào, giới thiệu với cậu một chút, vị này là Phó chánh văn phòng đồng chí Cổ Vạn Tài. Còn vị này là Phó chánh văn phòng đồng chí Mạnh Hiến Chương, đều là các đồng chí lão thành cả. Hai vị, đây là đồng chí Chủ nhiệm An mới đến, ở tỉnh chúng ta được xem là một cán bộ trẻ tuổi, là cán bộ hậu bị được Ban tổ chức Trung ương trọng điểm bồi dưỡng.
Chu Liệt cố ý cường điệu “đồng chí lão thành”, An Tại Đào hiểu được ý tứ của ông ta là muốn mình tôn trọng những đồng chí lão thành này mà thôi.
Hắn trong lòng cười thản nhiên, nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười nồng đậm:
- Xin chào, Phó chánh văn phòng Cổ, Phó chánh văn phòng Mạnh. Tôi còn trẻ, lại lần đầu tiên đến cơ quan Tỉnh ủy công tác nên sau này xin hai vị tiền bối chỉ giáo và chiếu cố nhiều hơn.
Lúc này, Cổ Vạn Tài và Mạnh Hiến Chương mới đứng dậy, bắt tay với An Tại Đào.
Thái độ của An Tại Đào rất khiêm tốn và có chút cẩn thận. Loại thái độ này khiến cho Mạnh Hiến Chương trong lòng đột nhiên cảm thấy rất có cảm tình.
Trong lúc nhất thời, ấn tượng vể An Tại Đào trong lòng ông ta trở nên rất tốt, tối thiểu là ông cảm thấy người trẻ tuổi này rất điềm đạm, chắc chắn, biết tôn trọng đồng chí lão thành, không giống như những cán bộ trẻ tuổi khác. Chỉ có một chút bối cảnh thì đã lên mặt cao ngạo với người khác.
Nhưng Cổ Vạn Tài thì lại không cho là đúng, càng thêm cảm thấy tên tiểu tử này khó đối phó, lòng dạ rất sâu, trong lòng tăng thêm vài phần cảnh giác.
Cổ Vạn Tài ánh mắt lay động, nhẹ nhàng nắm tay An Tại Đào, thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm An thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tuổi còn chưa cao thì đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. So với Chủ nhiệm An thì hai người chúng tôi thật sự là hổ thẹn.
An Tại Đào cười, không nói gì thêm, chỉ có điều rút nhanh tay mình khỏi tay Cổ Vạn Tài.
Hắn đột nhiên cảm giác, Cổ Vạn Tài có địch ý đối với mình. Tuy rằng ông ta cố ý che giấu, nhưng cảm xúc địch ý này vẫn mơ hồ phóng ra.
An Tại Đào luôn là người cân nhắc sự tình, luôn hiểu rõ sự tồn tại của sự việc. Thấy người đó có thái độ bất mãn đối với mình, An Tại Đào trong lòng mỉm cười, cũng không để trong lòng.
Hắn đến văn phòng Tỉnh ủy chỉ là làm việc tạm thời mà thôi. Sau khi dịch bệnh qua đi thì hắn sẽ đến cơ quan trung ương để nhận chức. Nói trắng ra, hắn đến văn phòng Tỉnh ủy chính là mạ vàng thêm thôi, sao lại cùng người tranh đoạt vị trí chứ?
Nhưng An Tại Đào không thể giải thích.
Kỳ thật thì không chỉ là Cổ Vạn Tài và Mạnh Hiến Chương cho là như vậy, ngay cả Chu Liệt cũng cho rằng An Tại Đào đến văn phòng Tỉnh ủy chính là tiếp nhận vị trí của mình.
Chu Liệt xem ra, An Tại Đào tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lại thành thục, điềm đạm, làm việc chắc chắn, giỏi giang, năng lực công tác rất mạnh, thành tích nổi bật. Năng lực làm việc của hắn hoàn toàn thể hiện trong việc điều hành công tác sáng nay. Hơn nữa, hắn còn có một người cha là Chủ tịch tỉnh. Sau một năm tiếp nhận chức vụ của mình thì việc trở thành Chánh văn phòng Tỉnh ủy cũng không phải là không có khả năng.
Nhiều lắm thì là bởi vì kinh nghiệm lý lịch của hắn không nhiều, tạm thời không thể giữ chức vụ Phó trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy này thôi.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện kéo dài quá lâu.
Lấy lứa tuổi của An Tại Đào, chỉ cần hắn đừng phạm phải sai lầm chính trị nào, từng bước đi lên thì trong tương lai hoàn toàn sẽ có hy vọng lên lãnh đạo cấp Bộ.
- Trưởng ban Thư ký Chu, tôi có chuyện muốn nói.
Cổ Vạn Tài nhíu mày:
- Chủ nhiệm An vừa mới đến thì liền có công tác ngay. Tinh thần này rất đáng cho chúng ta học tập. Chỉ có điều, phòng Giám sát xử lý lại chiếm phòng họp nơi đại sảnh. Khi tôi mời các đơn vị Công đoàn, hội Chủ tịch ái hữu triển khai công tác hàng ngày thì lại không còn chỗ nữa. Phòng họp đã trở thành phòng Giám sát. Điều này cũng không thích hợp, có phải vậy hay không?
- Kỳ thật thì tôi cho rằng, chống lại dịch Sars là nhiệm vụ của bên Ủy ban nhân dân huyện. Tỉnh ủy bên này chỉ là kiểm tra chỉ đạo giám sát mà thôi. Đây mới chính là ý đồ của các lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Chủ nhiệm An muốn đem những người này xuống dưới thành phố kiểm tra thì về phần công tác hàng ngày sẽ do ai đảm nhận? Và tất cả mọi thứ sẽ trở nên rườm rà, càng không cần phải huy động nhiều người đến như vậy.
Cổ Vạn Tài nói xong thì Chu Liệt âm thầm nhíu mày, rồi mỉm cười nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào cười, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
- Trưởng ban thư ký Chu, Phó chánh văn phòng Cổ, Phó chánh văn phòng Mạnh, chúng ta bên này tuy rằng chỉ làm công việc giám sát, nhưng giám sát chung quy là muốn nắm giữ tin tức toàn cục. Nếu hai mắt sờ soạng thì như thế nào mà giám sát nữa chứ? Phòng chống dịch Sars là công tác quan trọng nhất của toàn bộ tỉnh, cũng là nhiệm vụ chính trị đứng mũi chịu sào. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đã chỉ thị, công tác phòng chống dịch Sars phải được xem là nhiệm vụ trung tâm. Nhân lực, vật lực phải đem hết ra ngoài. Tôi cho rằng, giám sát xử lý cũng phải có nơi làm việc chuyên môn, thiết bị làm việc chuyên dụng, xe chuyên dụng và kinh phí dồi dào.
- Đương nhiên, giống như lời của Phó chánh văn phòng Cổ đã nói, việc xử dụng phòng họp làm thành phòng Giám sát cũng không phải là biện pháp lâu dài. Tôi đã suy nghĩ, thương lượng với Phó chủ nhiệm Dương, đưa ra một ý tưởng, đang muốn báo cáo lại cho Trưởng ban thư ký Chu.
An Tại Đào vừa cười, vừa chuyển đề tài.
Chu Liệt không tỏ thái độ gì, gật đầu nói:
- Đồng chí Tại Đào cứ nói thử xem.
- Trưởng ban thư ký Chu, ý của tôi là không gian làm việc của tòa nhà cũng có giới hạn, không thể tìm ra được nơi làm việc cả. Mà nhiệm vụ phòng chống dịch Sars rất nặng nề, các đồng chí phòng Giám sát phải tăng ca liên tục. Cho nên chi bằng cho phòng Giám sát đến nhà khách Nam Giao thuê một vài phòng. Các đồng chí vừa ở vừa làm việc.
An Tại Đào nói xong, Chu Liệt còn chưa nói gì thì Cổ Vạn Tài đã lên tiếng:
- Đây sẽ tiêu tốn một khoản tiền không nhỏ đâu. Kinh phí sẽ lấy từ đâu ra chứ?
An Tại Đào nhìn Cổ Van Tài, mỉm cười ôn hòa:
- Phó chánh văn phòng Cổ, kinh phí làm việc là phải có. Chúng tôi có thể hướng Tỉnh ủy xin, tôi tin rằng lãnh đạo sẽ phê chuẩn. Các cán bộ của Ủy ban Kỷ luật đều đã ở nhà khách vào cuối tuần. Thì phòng Giám sát của chúng tôi cũng phải được chứ.
Cổ Vạn Tài khóe miệng nhếch lên, đang muốn phản bác thì Chu Liệt đã nhíu mày, khoát tay nói:
- Đồng chí Tại Đào nói rất có lý. Công tác phòng chống dịch Sars trước mắt rất nặng nề, phải toàn lực bảo đảm. Đồng chí Tại Đào, việc này không nên chậm trễ. Mọi người lập tức đến nhà khách Nam Giao để triển khai công tác. Tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Được, Trưởng ban Thư ký Chu, Phó chánh văn phòng Cổ, Phó chánh văn phòng Mạnh, tôi xin phép đi triển khai công tác.
Nói xong, An Tại Đào hơi cúi người chào ba người, rồi sau đó mỉm cười bước ra ngoài. Trong lúc quay đi, hắn phát hiện sắc mặt của Cổ Vạn Tài trở nên âm trầm.
- Đây là xe của công ty vợ tôi. Cũng không được xem là xe tốt gì.
Dương Hoa âm thầm nhéo Trương Lâm Lâm, sẵng giọng nói:
- Lâm Lâm, em đừng cả kinh nhé. Vợ của Trưởng ban An là Chủ tịch tập đoàn dầu mỏ Long Đằng. Đây chính là tập đoàn rất có danh tiếng trong giới kinh doanh của người Hoa. Trưởng ban An, cô ấy chỉ là có chút nhanh mồm nhanh miệng thôi, mong anh đừng trách.
An Tại Đào cười:
- Không sao đâu! Đúng rồi, Phó chủ nhiệm Dương, Trưởng ban thư ký Chu nói rằng văn phòng Giám sát xử lý của chúng tôi có hai chiếc xe phải không?
Dương Hoa gật đầu:
- Ừ, hồi chiều đã gửi đến một chiếc xe Audi, một chiếc Mercedes đậu sẵn dưới đại sảnh. Các xe chuyên dụng của lãnh đạo không thể dùng. Cho nên để cam đoan việc làm việc như bình thường thì chỉ có thể giám sát xử lý hai chiếc xe này thôi. Trong đó có một chiếc là xe chuyên dụng của Trưởng ban An, còn chiếc xe Mercedes là xe dùng chung cho mọi người.
An Tại Đào ồ lên một tiếng, khoát tay nói:
- Mời lên xe!
Hai cô gái mở cửa chui vào trong chiếc xe Mercedes Benz . An Tại Đào chậm rãi khởi động động cơ rời khỏi cơ quan Tỉnh ủy. Một bên cổng chính, một người thanh niên đeo mắt kính, thần sắc ngưng trọng nhìn theo chiếc xe Mercedes Benz sang trọng rời khỏi Tỉnh ủy, trong ánh mắt phát ra ngọn lửa căm thù.
Chiếc xe Mercedes Benz mà An Tại Đào lái lúc ấy mà nói thì thuộc hàng xe sang trọng. Đương nhiên, giá cả cũng là một vấn đề. Từ Bí thư Tỉnh ủy cho đến các nhân vật số một của các bộ môn, chưa một ai lái chiếc xe sang trọng này.
Chỉ có thể có một giải thích. Người lái chiếc xe này không phải là người của cơ quan Tỉnh ủy, mà là người bên ngoài đến. Có thể lái được chiếc xe tốt đến như vậy thì tất nhiên đây là kẻ có tiền. Hơn nữa không phải là kẻ có tiền bình thường.
Người thanh niên nhìn thấy Trương Lâm Lâm nhẹ nhàng nở nụ cười quyến rũ bước vào trong xe của An Tại Đào. Cũng khó trách tại sao gần đây cô luôn có những lý do từ chối. Không phải nói là công tác bận rộn thì cũng là không thể ra ngoài. Dương Hoa đúng là một người đàn bà vô sỉ. Trương Lâm Lâm cùng với Dương Hoa và một kẻ có tiền cùng đi ra ngoài.
Người thanh niên càng nghĩ càng cảm thấy bất an, Y vội vàng trở lại chiếc xe Santana của mình rồi nhanh chóng đuổi theo.
An Tại Đào lái xe với tốc độ rất nhanh. Xe lưu thông trên đường cũng không nhiều. Thiên Nam ngày xưa dòng xe cộ qua lại như thoi đưa. Nhưng vì dịch Sars hoành hành khá nghiêm trọng nên giờ phút này trở nên rất vắng vẻ.
Ở thành phố Thiên Nam, An Tại Đào đậu xe trước một khách sạn. Ba người bước trong, thấy đại sảnh trống rỗng người, chỉ có một cặp nam nữ đang dùng cơm.
Bên kia quầy bar, một vài nhân viên phục vụ đeo khẩu trang đang đứng cùng một chỗ, thần sắc có chút hờ hững. Hiện nay mọi người không dám dùng cơm bên ngoài, nên việc kinh doanh rất ế ẩm. Rất nhiều nhà hàng, khách sạn phải đóng cửa, tạm thời không thể buôn bán.
Nhìn thấy ba người An Tại Đào bước vào, một nữ nhân viên phục vụ khẩn trương tiến đến, dùng giọng phổ thông nói chuyện:
- Quý khách, xin mời ngồi. Không biết mọi người muốn dùng món gì? Khách sạn chúng tôi có món “Bá vương biệt cơ” và “Phật nhảy tường” rất nổi tiếng.
An Tại Đào cười, đưa thực đơn qua cho Dương Hoa. Dương Hoa vội vàng cầm lấy, thương lượng với An Tại Đào một chút rồi tùy ý gọi bốn món ăn cộng một món canh, cùng với bánh sủi cảo.
Trong lúc chờ món ăn lên, Dương Hoa lấy từ trong túi sách ra một phần danh sách:
- Trưởng ban An, anh bảo tôi lập danh sách tổ nhân viên, tôi đã chuẩn bị xong. Trên cơ bản là dựa theo cương vị chức năng của nhân viên mà tiến hành phân chia. Anh nên xem qua một chút.
- Được, để tôi xem.
An Tại Đào không khách khí cầm lấy bản danh sách.
Tổ Tư liệu gồm có ba người. Tổ trưởng là Trương Lâm Lâm, nhân viên Ủy ban nhân dân cán bộ cấp Phó phòng. Tổ viên gồm Triệu Sùng Lễ, nhân viên phòng Thư ký. Chu Bình, nhân viên đánh máy phòng Tổng hợp.
Tổ Tin tức cũng gồm ba người. Tổ trưởng là Củng Lực, Phó cục trưởng phòng Cơ yếu. Tồ viên gồm Tôn Tỏa, cán bộ phòng Nhân sự cấp Trưởng phòng; Hầu Đức Kiến, cán bộ phòng Bảo vệ, cấp Trưởng phòng.
Tổ An ninh gồm ba người: Tổ trưởng Tân Đức Kim, cán bộ Phòng bảo vệ cấp Phó cục trưởng. Tổ viên: Bàng Thiên Thư, nhân viên phòng Bảo vệ cấp Trưởng phòng. Tôn Tử Đỉnh, nhân viên phòng Bảo vệ cấp Trưởng phòng.
Tổ Tổng hợp gồm hai người. Tổ trưởng: Dương Hoa, Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân. Tổ viên: Trương Lâm Lâm.
Tổ Giám sát có bốn nhân viên. Tổ trưởng: Phó chủ nhiệm Dương Hoa. Tổ viên: Diêu Khải, Phó chủ nhiệm Phòng Giám sát, Cố Thanh Thanh, cán bộ cấp Trưởng phòng phòng Giám sát; Hoàng Hiểu Minh, cán bộ cấp Trưởng phòng phòng Giám sát.
Thấy An Tại Đào nhìn chằm chằm vào cái tên Trương Lâm Lâm trong bản danh sách, Dương Hoa khẩn trương giải thích:
- Chủ nhiệm An, đồng chí Lâm Lâm tốt nghiệp đại học Trung văn, cách hành văn rất tốt. Những tài liệu văn phòng của chúng ta đều do cô ấy chuẩn bị. Tài liệu của Trưởng ban thư ký Chu lần nào cũng do Lâm Lâm đảm nhiệm.
- Cho nên, tổ Tài liệu tôi giao cho đồng chí Lâm Lâm phụ trách. Còn về phần tổ Tổng hợp, bởi vì phải có sự phối hợp quan hệ từ trên xuống dưới, tôi thì cảm thấy đồng chí Lâm Lâm hiệp trợ công tác cho tôi khá tốt và chúng tôi phối hợp cũng khá ăn ý.
Dương Hoa cẩn thận quan sát sắc mặt của An Tại Đào rồi bổ sung một câu.
An Tại Đào cười, gấp danh sách lại, rồi bỏ vào cặp xách của mình, gật đầu nói:
- Việc phân tổ rất tốt. Tôi cảm thấy rất thích hợp. Chiều nay, tôi phải đến gặp Trưởng ban thư ký Chu để báo cáo. Chẳng qua là công tác của anh sẽ rất nặng nề đấy. Vừa phải làm công tác hành chính, vừa phải hiệp trợ tôi xử lý công việc.
Dương Hoa nhìn thấy thần sắc của An Tại Đào bình thường thì mới bình tĩnh trở lại, mang theo vài phần sắc thái nịnh bợ nói:
- Có thể đi theo và làm việc bên cạnh Chủ nhiệm An, chúng tôi trong lòng đều rất cao hứng, đồng thời hăng hái tham gia vào công tác giám sát xử lý. Mỗi đồng chí đều rất nhiệt tình, hứa sẽ cố gắng làm việc, tuyệt không phụ lòng lãnh đạo Tỉnh ủy, lãnh đạo Ủy ban nhân dân đã tín nhiệm và kỳ vọng trong việc chuẩn bị và đối phó với dịch bệnh.
Dương Hoa thể hiện quyết tâm nói, xong rồi quay sang nhìn Trương Lâm Lâm, cười nói tiếp:
- Đồng chí Lâm Lâm hiện nay đang hướng đến sự tiến bộ. Trong công tác phòng chống dịch bệnh này cũng là một cơ hội để rèn luyện bản thân mình. Lâm Lâm, hãy lấy trà thay rượu, kính Chủ nhiệm An một ly đi.
Trương Lâm Lâm cười hì hì nói:
- Đúng vậy, đúng vậy. Về sau còn trông cậy vào Chủ nhiệm An chiếu cố, quan tâm đến sự tiến bộ của tôi.
An Tại Đào cười, không nói gì thêm.
Đột nhiên, chuông điện thoại của Trương Lâm Lâm vang lên. Tiếng nhạc chuông của cô thật quái dị, nếu không nói là khá chói tai.
- Alo!
- Lâm Lâm, anh Lãnh Lực đây. Em đang ở đâu vậy?
Trương Lâm Lâm cười hì hì:
- Em còn có thể đi đâu chứ? Trong lúc dịch bệnh hoành hành như thế này, em bị lãnh đạo điều động đến tổ Giám sát xử lý phòng chống dịch Sars. Hiện nay em đang cùng lãnh đạo bàn bạc công việc.
Đầu dây bên kia, người tên Lãnh Lực đột nhiên cười lạnh lên:
- Trương Lâm Lâm, không nghĩ em lại là người như thế? Em đang nói dối đấy. Em đang cùng lãnh đạo bàn bạc công việc? Bàn bạc công việc sao lại đến khách sạn chứ?
Khi nói chuyện, Lãnh Lực đẩy cửa bước vào trong khách sạn, tay vẫn còn cầm điện thoại, bước đến trước bàn của ba người, khuôn mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Trương Lâm Lâm:
- Trương Lâm Lâm, vì sao em gạt anh?
Trương Lâm Lâm trong nhất thời bị động, đỏ mặt, khó chịu nói:
- Lãnh Lực, sao anh lại đến đây? Anh mau về đi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho anh.
Trương Lâm Lâm kỳ thật không phải nói dối, chỉ là cô không muốn nói với Lãnh Lực rằng mình được lãnh đạo mời dùng cơm, sợ rằng y sẽ ghen tuông nên mới nói như vậy, trong lúc nhất thời sinh ra hiểu lầm.
Lãnh Lực ban đầu chỉ là âm thầm ngờ vực, hiện giờ lại thấy Trương Lâm Lâm trợn mắt nói dối như vậy, công khai dối lừa hắn, nên trong lòng không khỏi tức tối.
Lãnh Lực cũng không để ý đến Trương Lâm Lâm, quay đầu nhìn thẳng vào An Tại Đào:
- Anh là ai?
An Tại Đào vẫn ngồi một chỗ không có đứng dậy. Đối với hạng thanh niên ăn nói hàm hồ, kích động như thế này thì hắn cũng không muốn giải thích. Cho nên thản nhiên liếc mắt nhìn Dương Hoa bên cạnh. Dương Hoa bất mãn đứng dậy, trừng mắt nhìn Lãnh Lực, trầm giọng nói:
- Lãnh Lực, anh gào to lên làm gì? Đây là Chủ nhiệm An.
Chợt, Dương Hoa giọng nói dịu dàng lại:
- Anh đừng có hiểu lầm. Lâm Lâm không phải muốn lừa anh đâu. Lâm Lâm là do tôi gọi đến. Chúng tôi chỉ cùng nhau mời lãnh đạo dùng cơm mà thôi.
Dương Hoa quay đầu lại nhìn An Tại Đào cười nói:
- Chủ nhiệm An, vị này là Lãnh Lực, cán bộ Đoàn Tỉnh ủy, là bạn học đồng thời cũng là bạn trai của Trương Lâm Lâm. Chủ nhiệm An, chị của Lãnh Lực là Lãnh Mai, Phó chủ tịch thành phố Phòng Sơn. Chủ nhiệm An nhất định là biết đấy.
Nghe nói người này không ngờ lại là em trai của Lãnh Mai, An Tại Đào trong lòng cả kinh, thầm nghĩ sao lại trùng hợp như vậy. Hắn ngẩng đầu đánh giá Lãnh Lực, quả nhiên là có vài phần giống Lãnh Mai, liền theo bản năng đứng dậy, lấy lại bình tĩnh, chậm rãi vươn tay về phía Lãnh Lực, cười nói:
- Xin chào, Lãnh Lực. Tôi và chị Lãnh Mai của cậu quen biết rất thân, là bạn bè tốt.
Sau khi trở lại phòng làm việc thì cũng đã hơn 2h chiều. Chu Liệt liền gọi điện thoại cho An Tại Đào:
- Đồng chí Tại Đào, cậu đến văn phòng của tôi một chút. Bộ máy bốn người của chúng ta mở một cuộc họp hội ý.
- Được, Trưởng ban thư ký Chu, tôi sẽ sang ngay.
An Tại Đào buông xấp tài liệu trong tay, đứng dậy bước đến văn phòng Chu Liệt.
Đẩy cửa bước vào, thấy bên trong có hai người đàn ông trung niên xa lạ, tuổi cũng tương đương nhau. Một người có nước da sáng, thân hình cao lớn. Một người thì làn da ngăm đen, vóc dáng trung bình, hơi gầy một chút.
Chu Liệt cười ha hả, khoát tay nói:
- Đồng chí Tại Đào, giới thiệu với cậu một chút, vị này là Phó chánh văn phòng đồng chí Cổ Vạn Tài. Còn vị này là Phó chánh văn phòng đồng chí Mạnh Hiến Chương, đều là các đồng chí lão thành cả. Hai vị, đây là đồng chí Chủ nhiệm An mới đến, ở tỉnh chúng ta được xem là một cán bộ trẻ tuổi, là cán bộ hậu bị được Ban tổ chức Trung ương trọng điểm bồi dưỡng.
Chu Liệt cố ý cường điệu “đồng chí lão thành”, An Tại Đào hiểu được ý tứ của ông ta là muốn mình tôn trọng những đồng chí lão thành này mà thôi.
Hắn trong lòng cười thản nhiên, nhưng trên mặt lại hiện lên một nụ cười nồng đậm:
- Xin chào, Phó chánh văn phòng Cổ, Phó chánh văn phòng Mạnh. Tôi còn trẻ, lại lần đầu tiên đến cơ quan Tỉnh ủy công tác nên sau này xin hai vị tiền bối chỉ giáo và chiếu cố nhiều hơn.
Lúc này, Cổ Vạn Tài và Mạnh Hiến Chương mới đứng dậy, bắt tay với An Tại Đào.
Thái độ của An Tại Đào rất khiêm tốn và có chút cẩn thận. Loại thái độ này khiến cho Mạnh Hiến Chương trong lòng đột nhiên cảm thấy rất có cảm tình.
Trong lúc nhất thời, ấn tượng vể An Tại Đào trong lòng ông ta trở nên rất tốt, tối thiểu là ông cảm thấy người trẻ tuổi này rất điềm đạm, chắc chắn, biết tôn trọng đồng chí lão thành, không giống như những cán bộ trẻ tuổi khác. Chỉ có một chút bối cảnh thì đã lên mặt cao ngạo với người khác.
Nhưng Cổ Vạn Tài thì lại không cho là đúng, càng thêm cảm thấy tên tiểu tử này khó đối phó, lòng dạ rất sâu, trong lòng tăng thêm vài phần cảnh giác.
Cổ Vạn Tài ánh mắt lay động, nhẹ nhàng nắm tay An Tại Đào, thản nhiên nói:
- Chủ nhiệm An thật sự là tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Tuổi còn chưa cao thì đã là cán bộ cấp Phó giám đốc sở. So với Chủ nhiệm An thì hai người chúng tôi thật sự là hổ thẹn.
An Tại Đào cười, không nói gì thêm, chỉ có điều rút nhanh tay mình khỏi tay Cổ Vạn Tài.
Hắn đột nhiên cảm giác, Cổ Vạn Tài có địch ý đối với mình. Tuy rằng ông ta cố ý che giấu, nhưng cảm xúc địch ý này vẫn mơ hồ phóng ra.
An Tại Đào luôn là người cân nhắc sự tình, luôn hiểu rõ sự tồn tại của sự việc. Thấy người đó có thái độ bất mãn đối với mình, An Tại Đào trong lòng mỉm cười, cũng không để trong lòng.
Hắn đến văn phòng Tỉnh ủy chỉ là làm việc tạm thời mà thôi. Sau khi dịch bệnh qua đi thì hắn sẽ đến cơ quan trung ương để nhận chức. Nói trắng ra, hắn đến văn phòng Tỉnh ủy chính là mạ vàng thêm thôi, sao lại cùng người tranh đoạt vị trí chứ?
Nhưng An Tại Đào không thể giải thích.
Kỳ thật thì không chỉ là Cổ Vạn Tài và Mạnh Hiến Chương cho là như vậy, ngay cả Chu Liệt cũng cho rằng An Tại Đào đến văn phòng Tỉnh ủy chính là tiếp nhận vị trí của mình.
Chu Liệt xem ra, An Tại Đào tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng lại thành thục, điềm đạm, làm việc chắc chắn, giỏi giang, năng lực công tác rất mạnh, thành tích nổi bật. Năng lực làm việc của hắn hoàn toàn thể hiện trong việc điều hành công tác sáng nay. Hơn nữa, hắn còn có một người cha là Chủ tịch tỉnh. Sau một năm tiếp nhận chức vụ của mình thì việc trở thành Chánh văn phòng Tỉnh ủy cũng không phải là không có khả năng.
Nhiều lắm thì là bởi vì kinh nghiệm lý lịch của hắn không nhiều, tạm thời không thể giữ chức vụ Phó trưởng ban Thư ký Tỉnh ủy này thôi.
Nhưng đây cũng không phải là chuyện kéo dài quá lâu.
Lấy lứa tuổi của An Tại Đào, chỉ cần hắn đừng phạm phải sai lầm chính trị nào, từng bước đi lên thì trong tương lai hoàn toàn sẽ có hy vọng lên lãnh đạo cấp Bộ.
- Trưởng ban Thư ký Chu, tôi có chuyện muốn nói.
Cổ Vạn Tài nhíu mày:
- Chủ nhiệm An vừa mới đến thì liền có công tác ngay. Tinh thần này rất đáng cho chúng ta học tập. Chỉ có điều, phòng Giám sát xử lý lại chiếm phòng họp nơi đại sảnh. Khi tôi mời các đơn vị Công đoàn, hội Chủ tịch ái hữu triển khai công tác hàng ngày thì lại không còn chỗ nữa. Phòng họp đã trở thành phòng Giám sát. Điều này cũng không thích hợp, có phải vậy hay không?
- Kỳ thật thì tôi cho rằng, chống lại dịch Sars là nhiệm vụ của bên Ủy ban nhân dân huyện. Tỉnh ủy bên này chỉ là kiểm tra chỉ đạo giám sát mà thôi. Đây mới chính là ý đồ của các lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Chủ nhiệm An muốn đem những người này xuống dưới thành phố kiểm tra thì về phần công tác hàng ngày sẽ do ai đảm nhận? Và tất cả mọi thứ sẽ trở nên rườm rà, càng không cần phải huy động nhiều người đến như vậy.
Cổ Vạn Tài nói xong thì Chu Liệt âm thầm nhíu mày, rồi mỉm cười nhìn An Tại Đào.
An Tại Đào cười, nhưng khóe miệng lại nhếch lên.
- Trưởng ban thư ký Chu, Phó chánh văn phòng Cổ, Phó chánh văn phòng Mạnh, chúng ta bên này tuy rằng chỉ làm công việc giám sát, nhưng giám sát chung quy là muốn nắm giữ tin tức toàn cục. Nếu hai mắt sờ soạng thì như thế nào mà giám sát nữa chứ? Phòng chống dịch Sars là công tác quan trọng nhất của toàn bộ tỉnh, cũng là nhiệm vụ chính trị đứng mũi chịu sào. Bí thư Tỉnh ủy Tiếu đã chỉ thị, công tác phòng chống dịch Sars phải được xem là nhiệm vụ trung tâm. Nhân lực, vật lực phải đem hết ra ngoài. Tôi cho rằng, giám sát xử lý cũng phải có nơi làm việc chuyên môn, thiết bị làm việc chuyên dụng, xe chuyên dụng và kinh phí dồi dào.
- Đương nhiên, giống như lời của Phó chánh văn phòng Cổ đã nói, việc xử dụng phòng họp làm thành phòng Giám sát cũng không phải là biện pháp lâu dài. Tôi đã suy nghĩ, thương lượng với Phó chủ nhiệm Dương, đưa ra một ý tưởng, đang muốn báo cáo lại cho Trưởng ban thư ký Chu.
An Tại Đào vừa cười, vừa chuyển đề tài.
Chu Liệt không tỏ thái độ gì, gật đầu nói:
- Đồng chí Tại Đào cứ nói thử xem.
- Trưởng ban thư ký Chu, ý của tôi là không gian làm việc của tòa nhà cũng có giới hạn, không thể tìm ra được nơi làm việc cả. Mà nhiệm vụ phòng chống dịch Sars rất nặng nề, các đồng chí phòng Giám sát phải tăng ca liên tục. Cho nên chi bằng cho phòng Giám sát đến nhà khách Nam Giao thuê một vài phòng. Các đồng chí vừa ở vừa làm việc.
An Tại Đào nói xong, Chu Liệt còn chưa nói gì thì Cổ Vạn Tài đã lên tiếng:
- Đây sẽ tiêu tốn một khoản tiền không nhỏ đâu. Kinh phí sẽ lấy từ đâu ra chứ?
An Tại Đào nhìn Cổ Van Tài, mỉm cười ôn hòa:
- Phó chánh văn phòng Cổ, kinh phí làm việc là phải có. Chúng tôi có thể hướng Tỉnh ủy xin, tôi tin rằng lãnh đạo sẽ phê chuẩn. Các cán bộ của Ủy ban Kỷ luật đều đã ở nhà khách vào cuối tuần. Thì phòng Giám sát của chúng tôi cũng phải được chứ.
Cổ Vạn Tài khóe miệng nhếch lên, đang muốn phản bác thì Chu Liệt đã nhíu mày, khoát tay nói:
- Đồng chí Tại Đào nói rất có lý. Công tác phòng chống dịch Sars trước mắt rất nặng nề, phải toàn lực bảo đảm. Đồng chí Tại Đào, việc này không nên chậm trễ. Mọi người lập tức đến nhà khách Nam Giao để triển khai công tác. Tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo Tỉnh ủy.
- Được, Trưởng ban Thư ký Chu, Phó chánh văn phòng Cổ, Phó chánh văn phòng Mạnh, tôi xin phép đi triển khai công tác.
Nói xong, An Tại Đào hơi cúi người chào ba người, rồi sau đó mỉm cười bước ra ngoài. Trong lúc quay đi, hắn phát hiện sắc mặt của Cổ Vạn Tài trở nên âm trầm.
/498
|