Tôn Mỹ Mỹ khoa chân múa tay một chút, có vẻ như là giải thích rất ngứa, giống như bị kiến cắn.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười, nội tức của hắn đột nhiên tăng mạnh, cảm giác như bên trong bị chấn động mạnh.
Tôn Mỹ Mỹ đột nhiên la lên một tiếng “Đau”, cả người Tôn Tẫn Trọng nhảy dựng lên hét:
- Mỹ Mỹ, con có thể nói chuyện ư?
- Dạ.
Tôn Mỹ Mỹ há miệng thở dốc. Tuy nhiên sau đó cô lại la lên:
- Đau, sao lại không hét lên được chứ.
Cô nói nhanh đến mức nước mắt ứa ra.
Diệp Phàm tiện tay rút kim châm về, biết là hiệu quả đã đạt được, bây giờ không phải là vấn đề trị liệu mà là lúc nói đến điều kiện.
- Diệp tiên sinh, anh nói xem cần bao nhiêu?
Tôn Tẫn Trọng liếc mắt là hiểu liền, tên họ Diệp này chắc chắn là một cao nhân nên ông ta trực tiếp mở miệng.
- Tôi không cần tiền.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tôi tin chắc là chữa khỏi được bệnh cho Mỹ Mỹ, vừa rồi chỉ là chứng minh cho ông thấy thôi. Nếu con gái ông có thể kêu đau được thì cũng có thể nói được từ khác.
- Anh nói đi, anh muốn gì?
Mặt Tôn Tẫn Trọng trầm xuống, ông ta cảm giác người này rất kỳ lạ, phỏng chừng là không quan trọng chuyện tiền nong lắm.
- Đưa hết tài liệu giao dịch của công ty Mậu Tinh ở mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn huyện Ma Xuyên cho bọn tôi. Hơn nữa, tôi còn muốn có chứng cớ, chẳng hạn như hóa đơn, tài liệu thanh toán.
Diệp Phàm trực tiếp nói thẳng ra đề nghị, hắn muốn xem Tôn Tẫn Trọng biết đến đâu.
- Các anh là ai?
Tôn Tẫn Trọng mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói.
- Không cần lo chúng tôi là ai, đây là vụ giao dịch, ông cứ ngẫm lại đi, chúng tôi chỉ cho ông thời gian là một giờ, quá hạn thì không tính nữa.
Sắc mặt Diệp Phàm bình tĩnh, nhìn chằm chằm Tôn Tẫn Trọng.
- Tôi…Tôi muốn…
Tôn Tẫn Trọng đặt mông lên chiếc ghế sô pha. Nửa giờ sau ông ta hạ quyết tâm đề xuất điều kiện là muốn bên phía Diệp Phàm đưa cho ông ta một trăm ngàn. Bởi vì ông ta chắc chắn không thể lăn lộn ở tỉnh Giang Đô được. Cả nhà phải đưa đi, dù sao cũng phải chi tiêu.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu, khoản tiền này chắc chắn là phải tìm đến Mai Phán Nhi rồi.
Sau khi lấy ra xem, Hạ Hải Vĩ và Ngô Đồng đứng bên cạnh lật ra xem, sắc mặt họ ngày càng trầm trọng.
Bên này Diệp Phàm cũng không bỏ lỡ thời gian. Trong khoảng thời gian không đến hai giờ, Tôn Mỹ Mỹ có thể nói chuyện được, chỉ có điều do lâu không nói nên cô nói hơi cà lăm một chút, phát âm cũng không chuẩn. Tuy nhiên vẻ mặt của Tôn Tẫn Trọng cũng tràn trề nước mắt sung sướng.
- Chuyện này là sao?
Sau khi xem xong Hạ Hải Vĩ hỏi.
- Tôi đoán là đây chỉ là một nửa tài liệu giao dịch của mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn, còn một nửa tôi không giữ mà ở trong tay thủ quỹ Phượng Hạo.
Phượng Hạo là em họ Chủ tịch Phượng Nguyệt, quản lý những tài liệu cơ mật của Công ty Tinh Mậu, tôi cũng không quản lý ông ta được.
Tuy nhiên có chuyện rất kỳ lạ. Phó chủ tịch Tra ở Địa khu Đức Bình các anh cũng thường hay đến thành phố Đông Hà, mỗi lần đến đều bí mật tới đây.
Tuy nhiên có mấy lần tôi cùng Chủ tịch Phượng Nguyệt chiêu đãi ông ta. Có một lần Phượng Hạo uống rượu, trong lúc vô ý nói là có khách cổ đông từ Đức Bình tới.
Hơn nữa còn chỉ về phía người từ Đức Bình tới nói là người họ Vương đó mới là đại gia.
Tôn Tẫn Trọng vừa mới phun ra những lời đó thì Diệp Phàm, Hạ Hải Vĩ và Ngô Đồng mặt mày biến sắc.
Phó chủ tịch Địa khu Tra có vấn đề, còn đại gia người họ Vương kia chẳng lẽ lại là nhân vật số 2 của Đức Bình, Chủ tịch Địa khu Vương. Việc này nếu đúng như vậy thì thật nguy, đúng là như xé trời.
- Được, việc này ông cứ giữ bí mật. Chúng tôi điều tra đã, ông cũng chuẩn bị trước một chút, chúng tôi có thể đưa cả nhà ông đi. Cứ yên tâm đi. Tôi là Diệp Phàm, Chủ tịch huyện Ma Xuyên, còn đây là Phó bí thư Địa ủy Đức Bình Hạ Hải Vĩ.
Diệp Phàm quyết định lộ diện để Tôn Tẫn Trọng yên tâm hoàn toàn.
- Tuy nhiên tôi cũng cảnh cáo ông, nếu ông tiết lộ làm chuyện chúng tôi thất bại thì, hừ…
Diệp Phàm dằn nhẹ chén trà xuống bàn. Khóe miệng của Tôn Tẫn Trọng hơi nhếch lên mấy cái, ông ta liền nhanh chóng tỏ thái độ:
- Chủ tịch Diệp, Chủ nhiệm Hạ, tôi đến nước này rồi còn thế nào được nữa. Chuyện công ty Mậu Tinh mà tôi còn dám làm liều nữa sao? Công ty Tinh Mậu chỉ là một công ty con của tập đoàn Thiên Thần. Nói thật là vì con gái tôi, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Bằng không, nếu các vị có cho tôi một triệu thì tôi cũng không dám nói.
- Bắt Phượng Hạo.
Sau khi ra khỏi cửa, Diệp Phàm nói.
- Ừ, phải làm nặng tay, không thể để bọn họ kịp phản ứng lại, rõ ràng đêm nay phải hành động.
Sắc mặt Hạ Hải Vĩ rất nghiêm trọng.
Trinh sát điều tra biết được Phượng Hạo đang xem ca múa. Thần không biết quỷ không hay, Phượng Hạo liền bị Diệp Phàm bảo Trần Quân bắt cóc đi mất.
Về việc thẩm vấn thì Hạ Hải Vĩ tự mình ra tay.
Đối với Hạ Hải Vĩ mà nói, chuyện này chỉ nhanh như ăn một bữa sáng, đội Cảnh sát Hình sự tỉnh không phải là bất tài.
Một giờ đêm, Phượng Hạo khai ra tất cả.
Trần Quân mang theo một số cảnh sát suốt đêm chầu chực tại công ty Đồng Nghiệp Tinh Mậu, lấy được chứng cớ, lại đến nhà Phượng Hạo thu thập chứng cớ, lúc đó cùng vừa rạng sáng.
Mấy người đó không dám lưu lại lâu mà lập tức thẳng tiến đến Đức Bình.
Từ căn cứ xác thực trước mắt hoàn toàn có thể bắt giữ Phó chủ tịch Địa khu. Tuy nhiên chứng cứ này không thể uy hiếp được Chủ tịch Địa khu Vương.
Phỏng chừng chỉ có thể nắm giữ được Tra Kế Cương mới có thể bắt giữ được Vương Triều Trung. Hơn nữa, Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy dường như chuyện này có liên quan đến cái chết của chủ tịch huyện Giang Hòe Mạo. Tuy nhiên đó chỉ là cảm giác chứ chưa có chứng cứ gì xác thực cả.
Về phần huyện Ma Xuyên, Thiết Đông cũng có liên lụy, Vi Bất Lý cũng liên can không ít, phỏng chừng Thần Nữ Tửu Lầu là do Thiết Đông đưa tiền thành lập.
Mà cán bộ thị trấn Thanh Sơn gần như không có ai là không liên lụy. Tất cả đều là do Thiết Đông nhét tiền vào miệng họ, còn về chuyện tin tức thì họ đều không biết rõ.
Suốt đêm đi tới thẳng Đức Bình.
Trang Thế Thành nhìn thấy bằng chứng chất như núi thì trong người không hề cảm thấy vui sướng, vẻ mặt ông ta hết sức nghiêm trọng.
- Bí thư Trang, ngài thấy việc này thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn phải bắt giữ, một người đục khoét như vậy, nếu không bắt thì đúng là rất có lỗi với Đảng ta và nhân dân. Nếu bắt giữ thông qua cơ quan chấp pháp Đức Bình thì chắc chắn là không ổn. Chỉ sợ bắt được Tra Kế Cương sẽ khiến cho Vương Triều Trung cảnh giác làm cho con cá lớn bị lọt lưới.
Trang Thế Thành có chút chần chừ.
- Chi bằng báo cáo với Tỉnh, từ Tỉnh phái tổ điều tra đến bí mật điều tra. Một khi toàn bộ chứng cớ được chứng thực thì bắt giữ toàn bộ luôn.
Hạ Hải Vĩ nói, ánh sáng trong mắt gã lóe lên rồi biến mất.
- Cách làm là như vậy nhưng tìm ai bây giờ?
Trang Thế Thành rơi vào trạng thái trầm tư, không lâu sau ông ta liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:
- Tiểu Diệp, việc này cậu giải quyết nhé.
Diệp Phàm biết ông ta muốn nói đến Tề Chấn Đào liền đáp:
- Được rồi, tôi sẽ lập tức lên tỉnh cùng Chủ nhiệm Hạ.
- Ừ, Chủ nhiệm Hạ, cậu lập tức tổ chức một đội cảnh sát bí mật giám sát Tra Kế Cương và những người tình nghi có liên quan, nhất định phải chú ý giữ bí mật đấy nhé.
Trang Thế Thành thận trọng giải thích.
Hạ Hải Vĩ đến Đức Bình cũng đã hơn nửa năm, gã cũng đã tạo được một đội ngũ thân tín, chỉ có điều chưa được nhiều lắm. Ngay tối nay gã và một số cảnh sát đã tới làm việc với nhân viên cơ quan kiểm sát.
- Tôi thấy rằng hay là để đợi chúng ta từ tỉnh về rồi nói sau, chắc rằng một ngày thì không thành vấn đề đâu.
Diệp Phàm đề nghị, hắn chỉ sợ lộ bí mật.
Suốt đêm, Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ đi thẳng lên tỉnh. Họ đến tỉnh đã là chín giờ sáng. Diệp Phàm gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thiết Thác. Thiết Thác bảo hắn đến nhà nói chuyện.
Thật ra, đây là đại lễ Diệp Phàm đưa cho Thiết Thác. Nếu Thiết Thác có thể dương oai thông qua đại ấn này thì uy danh của gã ở Ủy ban Kỷ luật càng lớn hơn nữa. Đối với gã đây là chuyện rất quan trọng.
Thiết Thác trực tiếp dẫn một số nhân viên công tác về nhà. Sau khi kiểm tra chứng cứ Diệp Phàm cung cấp, gã đặt tài liệu xuống bàn hừ một tiếng rồi nói:
- Sâu mọt đục khoét, chúng ta phải đào sạch loại này. Các dấu hiệu trước mắt cho thấy Vương Triều Trung rất có khả năng liên lụy. Với tỉnh ta mà nói, vụ án này khá nghiêm trọng, đề cập đến chuyện cán bộ kết bè kết cánh ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia. Phỏng chừng mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn mấy năm vừa rồi bị bọn họ ăn chặn không dưới hai mươi triệu. Nhân dân huyện Ma Xuyên thì nghèo, Ủy ban nhân dân huyện nghèo, nhưng toàn bộ tài sản đều bị bọn này đục khoét cả. Kiên quyết phải điều tra ra tận chân tơ kẽ tóc.
- Chủ nhiệm Hạ, cảm ơn anh. Vụ án này về phương diện Đức Bình anh phụ trách nhé.
Thiết Thác ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm:
- Tôi lập tức cử người xuống bí mật điều tra. Phượng Hạo sẽ do Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiếp nhận. Để bắt gọn bọn họ thì trong mấy ngày tới không để cho bọn họ phát hiện ra điều gì lạ thường mới được. Còn nữa, hai người các anh lập tức tới chỗ Bí thư Quách với tôi.
Hạ Hải Vĩ vừa nghe thì mắt gã lóe lên một tia vui sướng rồi chợt tắt. Có thể tỏa sáng trước mắt Bí thư Tỉnh ủy Quách thì quá tốt rồi. Vậy nên gã cũng mừng thầm.
Bởi vì chuyện này liên quan đến Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung, một nhân vật số hai địa khu thì sự tình đương nhiên trở nên khá nghiêm trọng.
Mà Chủ tịch Địa khu Vương nghe nói lúc ấy Chủ tịch tỉnh Chu có nhắc nhở ông ta. Chỉ sợ Chủ tịch tỉnh Chu đứng giữa gây khó dễ. Cho nên việc này Thiết Thác cũng suy xét khá là chu đáo. Rõ ràng mượn tay Quách Phác Dương để áp chế Chủ tịch tỉnh Chu. Quách Phác Dương nghe Thiết Thác phân tích vụ án, sau đó ông ta chỉ hỏi Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ một số vấn đề. Thái độ ông ta rất kiên quyết, chỉ thị từ Ủy ban kỷ luật tỉnh lập tức bí mật thành lập tổ chuyên án. Thiết Thác tự mình phụ trách, còn về phía Đức Bình sẽ do Hạ Hải Vĩ nắm giữ ấn soái giúp đỡ Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra rõ việc này.
- Huyện Ma Xuyên nghèo như vậy, tất cả đều do một lũ sâu bọ đục khoét sạch. Tiền của nhân dân toàn bộ bị bọn họ lấy mất. Nhất định phải điều tra tận gốc.
Quách Phác Dương nói xong quay lại phía Diệp Phàm nói:
- Nghe nói huyện Ma Xuyên các cậu nửa năm đã hoàn thành lợi nhuận và thuế năm và tổng kim ngạch cả năm. Rất giỏi Tiểu Diệp ạ.
- Chuyện đó đều là do Bí thư Trang lãnh đạo đích đáng, còn nhờ vào chính sách ưu đãi của bác nữa. Chẳng hạn như chuyện trà Thanh Vụ, nói thật nếu không được bác đặc thù chiếu cố thì không thể nào thành công được.
Hiện nay trà Thanh Vụ huyện Ma Xuyên đã dần đi vào hoạt động, tổng đầu tư đã đạt tới hơn ba mươi triệu. Nhóm nông dân trồng chè đã tin tưởng gấp trăm lần. Cháu tính rằng vào năm tới trà Thanh Vụ được mở rộng diện tích trồng trọt ở toàn huyện, tranh thủ đưa trà Thanh Vụ đi ra Đức Bình, Nam Phúc, trở thành mặt hàng có danh tiếng trong cả nước.
Một khi quốc lộ Thiên Tường hoàn thành thì sơn trang Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả với tổng đầu tư 60 triệu cũng tiến vào quỹ đạo hoạt động.
Nhà máy gia công tre trúc xã Kháo Sơn Truân Tử cũng được Phó chủ tịch Aoi đầu tư vào hai mươi triệu. Nếu mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn được thu hồi lại cho huyện thì tôi tin tưởng huyện Ma Xuyên chưa tới hai năm sẽ trở thành huyện giàu mạnh của Đức Bình.
Cháu tin tưởng tất cả những việc này đều thành công.
Diệp Phàm cười nói, hắn hơi ưỡn ngực:
- Bí thư, lúc cắt băng khánh thành cảnh khu Bối Diệp Cốc, hy vọng bác có thể đến dự. Cháu chỉ mong rằng bác không quá bận vào lúc đó.
- Nhất định tôi sẽ đến.
Bí thư Quách cười nói.
- Ha ha…
Diệp Phàm cười, nội tức của hắn đột nhiên tăng mạnh, cảm giác như bên trong bị chấn động mạnh.
Tôn Mỹ Mỹ đột nhiên la lên một tiếng “Đau”, cả người Tôn Tẫn Trọng nhảy dựng lên hét:
- Mỹ Mỹ, con có thể nói chuyện ư?
- Dạ.
Tôn Mỹ Mỹ há miệng thở dốc. Tuy nhiên sau đó cô lại la lên:
- Đau, sao lại không hét lên được chứ.
Cô nói nhanh đến mức nước mắt ứa ra.
Diệp Phàm tiện tay rút kim châm về, biết là hiệu quả đã đạt được, bây giờ không phải là vấn đề trị liệu mà là lúc nói đến điều kiện.
- Diệp tiên sinh, anh nói xem cần bao nhiêu?
Tôn Tẫn Trọng liếc mắt là hiểu liền, tên họ Diệp này chắc chắn là một cao nhân nên ông ta trực tiếp mở miệng.
- Tôi không cần tiền.
Diệp Phàm lắc đầu.
- Tôi tin chắc là chữa khỏi được bệnh cho Mỹ Mỹ, vừa rồi chỉ là chứng minh cho ông thấy thôi. Nếu con gái ông có thể kêu đau được thì cũng có thể nói được từ khác.
- Anh nói đi, anh muốn gì?
Mặt Tôn Tẫn Trọng trầm xuống, ông ta cảm giác người này rất kỳ lạ, phỏng chừng là không quan trọng chuyện tiền nong lắm.
- Đưa hết tài liệu giao dịch của công ty Mậu Tinh ở mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn huyện Ma Xuyên cho bọn tôi. Hơn nữa, tôi còn muốn có chứng cớ, chẳng hạn như hóa đơn, tài liệu thanh toán.
Diệp Phàm trực tiếp nói thẳng ra đề nghị, hắn muốn xem Tôn Tẫn Trọng biết đến đâu.
- Các anh là ai?
Tôn Tẫn Trọng mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói.
- Không cần lo chúng tôi là ai, đây là vụ giao dịch, ông cứ ngẫm lại đi, chúng tôi chỉ cho ông thời gian là một giờ, quá hạn thì không tính nữa.
Sắc mặt Diệp Phàm bình tĩnh, nhìn chằm chằm Tôn Tẫn Trọng.
- Tôi…Tôi muốn…
Tôn Tẫn Trọng đặt mông lên chiếc ghế sô pha. Nửa giờ sau ông ta hạ quyết tâm đề xuất điều kiện là muốn bên phía Diệp Phàm đưa cho ông ta một trăm ngàn. Bởi vì ông ta chắc chắn không thể lăn lộn ở tỉnh Giang Đô được. Cả nhà phải đưa đi, dù sao cũng phải chi tiêu.
- Được.
Diệp Phàm gật đầu, khoản tiền này chắc chắn là phải tìm đến Mai Phán Nhi rồi.
Sau khi lấy ra xem, Hạ Hải Vĩ và Ngô Đồng đứng bên cạnh lật ra xem, sắc mặt họ ngày càng trầm trọng.
Bên này Diệp Phàm cũng không bỏ lỡ thời gian. Trong khoảng thời gian không đến hai giờ, Tôn Mỹ Mỹ có thể nói chuyện được, chỉ có điều do lâu không nói nên cô nói hơi cà lăm một chút, phát âm cũng không chuẩn. Tuy nhiên vẻ mặt của Tôn Tẫn Trọng cũng tràn trề nước mắt sung sướng.
- Chuyện này là sao?
Sau khi xem xong Hạ Hải Vĩ hỏi.
- Tôi đoán là đây chỉ là một nửa tài liệu giao dịch của mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn, còn một nửa tôi không giữ mà ở trong tay thủ quỹ Phượng Hạo.
Phượng Hạo là em họ Chủ tịch Phượng Nguyệt, quản lý những tài liệu cơ mật của Công ty Tinh Mậu, tôi cũng không quản lý ông ta được.
Tuy nhiên có chuyện rất kỳ lạ. Phó chủ tịch Tra ở Địa khu Đức Bình các anh cũng thường hay đến thành phố Đông Hà, mỗi lần đến đều bí mật tới đây.
Tuy nhiên có mấy lần tôi cùng Chủ tịch Phượng Nguyệt chiêu đãi ông ta. Có một lần Phượng Hạo uống rượu, trong lúc vô ý nói là có khách cổ đông từ Đức Bình tới.
Hơn nữa còn chỉ về phía người từ Đức Bình tới nói là người họ Vương đó mới là đại gia.
Tôn Tẫn Trọng vừa mới phun ra những lời đó thì Diệp Phàm, Hạ Hải Vĩ và Ngô Đồng mặt mày biến sắc.
Phó chủ tịch Địa khu Tra có vấn đề, còn đại gia người họ Vương kia chẳng lẽ lại là nhân vật số 2 của Đức Bình, Chủ tịch Địa khu Vương. Việc này nếu đúng như vậy thì thật nguy, đúng là như xé trời.
- Được, việc này ông cứ giữ bí mật. Chúng tôi điều tra đã, ông cũng chuẩn bị trước một chút, chúng tôi có thể đưa cả nhà ông đi. Cứ yên tâm đi. Tôi là Diệp Phàm, Chủ tịch huyện Ma Xuyên, còn đây là Phó bí thư Địa ủy Đức Bình Hạ Hải Vĩ.
Diệp Phàm quyết định lộ diện để Tôn Tẫn Trọng yên tâm hoàn toàn.
- Tuy nhiên tôi cũng cảnh cáo ông, nếu ông tiết lộ làm chuyện chúng tôi thất bại thì, hừ…
Diệp Phàm dằn nhẹ chén trà xuống bàn. Khóe miệng của Tôn Tẫn Trọng hơi nhếch lên mấy cái, ông ta liền nhanh chóng tỏ thái độ:
- Chủ tịch Diệp, Chủ nhiệm Hạ, tôi đến nước này rồi còn thế nào được nữa. Chuyện công ty Mậu Tinh mà tôi còn dám làm liều nữa sao? Công ty Tinh Mậu chỉ là một công ty con của tập đoàn Thiên Thần. Nói thật là vì con gái tôi, tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào. Bằng không, nếu các vị có cho tôi một triệu thì tôi cũng không dám nói.
- Bắt Phượng Hạo.
Sau khi ra khỏi cửa, Diệp Phàm nói.
- Ừ, phải làm nặng tay, không thể để bọn họ kịp phản ứng lại, rõ ràng đêm nay phải hành động.
Sắc mặt Hạ Hải Vĩ rất nghiêm trọng.
Trinh sát điều tra biết được Phượng Hạo đang xem ca múa. Thần không biết quỷ không hay, Phượng Hạo liền bị Diệp Phàm bảo Trần Quân bắt cóc đi mất.
Về việc thẩm vấn thì Hạ Hải Vĩ tự mình ra tay.
Đối với Hạ Hải Vĩ mà nói, chuyện này chỉ nhanh như ăn một bữa sáng, đội Cảnh sát Hình sự tỉnh không phải là bất tài.
Một giờ đêm, Phượng Hạo khai ra tất cả.
Trần Quân mang theo một số cảnh sát suốt đêm chầu chực tại công ty Đồng Nghiệp Tinh Mậu, lấy được chứng cớ, lại đến nhà Phượng Hạo thu thập chứng cớ, lúc đó cùng vừa rạng sáng.
Mấy người đó không dám lưu lại lâu mà lập tức thẳng tiến đến Đức Bình.
Từ căn cứ xác thực trước mắt hoàn toàn có thể bắt giữ Phó chủ tịch Địa khu. Tuy nhiên chứng cứ này không thể uy hiếp được Chủ tịch Địa khu Vương.
Phỏng chừng chỉ có thể nắm giữ được Tra Kế Cương mới có thể bắt giữ được Vương Triều Trung. Hơn nữa, Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy dường như chuyện này có liên quan đến cái chết của chủ tịch huyện Giang Hòe Mạo. Tuy nhiên đó chỉ là cảm giác chứ chưa có chứng cứ gì xác thực cả.
Về phần huyện Ma Xuyên, Thiết Đông cũng có liên lụy, Vi Bất Lý cũng liên can không ít, phỏng chừng Thần Nữ Tửu Lầu là do Thiết Đông đưa tiền thành lập.
Mà cán bộ thị trấn Thanh Sơn gần như không có ai là không liên lụy. Tất cả đều là do Thiết Đông nhét tiền vào miệng họ, còn về chuyện tin tức thì họ đều không biết rõ.
Suốt đêm đi tới thẳng Đức Bình.
Trang Thế Thành nhìn thấy bằng chứng chất như núi thì trong người không hề cảm thấy vui sướng, vẻ mặt ông ta hết sức nghiêm trọng.
- Bí thư Trang, ngài thấy việc này thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Chắc chắn phải bắt giữ, một người đục khoét như vậy, nếu không bắt thì đúng là rất có lỗi với Đảng ta và nhân dân. Nếu bắt giữ thông qua cơ quan chấp pháp Đức Bình thì chắc chắn là không ổn. Chỉ sợ bắt được Tra Kế Cương sẽ khiến cho Vương Triều Trung cảnh giác làm cho con cá lớn bị lọt lưới.
Trang Thế Thành có chút chần chừ.
- Chi bằng báo cáo với Tỉnh, từ Tỉnh phái tổ điều tra đến bí mật điều tra. Một khi toàn bộ chứng cớ được chứng thực thì bắt giữ toàn bộ luôn.
Hạ Hải Vĩ nói, ánh sáng trong mắt gã lóe lên rồi biến mất.
- Cách làm là như vậy nhưng tìm ai bây giờ?
Trang Thế Thành rơi vào trạng thái trầm tư, không lâu sau ông ta liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi nói:
- Tiểu Diệp, việc này cậu giải quyết nhé.
Diệp Phàm biết ông ta muốn nói đến Tề Chấn Đào liền đáp:
- Được rồi, tôi sẽ lập tức lên tỉnh cùng Chủ nhiệm Hạ.
- Ừ, Chủ nhiệm Hạ, cậu lập tức tổ chức một đội cảnh sát bí mật giám sát Tra Kế Cương và những người tình nghi có liên quan, nhất định phải chú ý giữ bí mật đấy nhé.
Trang Thế Thành thận trọng giải thích.
Hạ Hải Vĩ đến Đức Bình cũng đã hơn nửa năm, gã cũng đã tạo được một đội ngũ thân tín, chỉ có điều chưa được nhiều lắm. Ngay tối nay gã và một số cảnh sát đã tới làm việc với nhân viên cơ quan kiểm sát.
- Tôi thấy rằng hay là để đợi chúng ta từ tỉnh về rồi nói sau, chắc rằng một ngày thì không thành vấn đề đâu.
Diệp Phàm đề nghị, hắn chỉ sợ lộ bí mật.
Suốt đêm, Diệp Phàm cùng Hạ Hải Vĩ đi thẳng lên tỉnh. Họ đến tỉnh đã là chín giờ sáng. Diệp Phàm gọi điện cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Thiết Thác. Thiết Thác bảo hắn đến nhà nói chuyện.
Thật ra, đây là đại lễ Diệp Phàm đưa cho Thiết Thác. Nếu Thiết Thác có thể dương oai thông qua đại ấn này thì uy danh của gã ở Ủy ban Kỷ luật càng lớn hơn nữa. Đối với gã đây là chuyện rất quan trọng.
Thiết Thác trực tiếp dẫn một số nhân viên công tác về nhà. Sau khi kiểm tra chứng cứ Diệp Phàm cung cấp, gã đặt tài liệu xuống bàn hừ một tiếng rồi nói:
- Sâu mọt đục khoét, chúng ta phải đào sạch loại này. Các dấu hiệu trước mắt cho thấy Vương Triều Trung rất có khả năng liên lụy. Với tỉnh ta mà nói, vụ án này khá nghiêm trọng, đề cập đến chuyện cán bộ kết bè kết cánh ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia. Phỏng chừng mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn mấy năm vừa rồi bị bọn họ ăn chặn không dưới hai mươi triệu. Nhân dân huyện Ma Xuyên thì nghèo, Ủy ban nhân dân huyện nghèo, nhưng toàn bộ tài sản đều bị bọn này đục khoét cả. Kiên quyết phải điều tra ra tận chân tơ kẽ tóc.
- Chủ nhiệm Hạ, cảm ơn anh. Vụ án này về phương diện Đức Bình anh phụ trách nhé.
Thiết Thác ngẫm nghĩ một chút rồi nói thêm:
- Tôi lập tức cử người xuống bí mật điều tra. Phượng Hạo sẽ do Ủy ban Kỷ luật tỉnh tiếp nhận. Để bắt gọn bọn họ thì trong mấy ngày tới không để cho bọn họ phát hiện ra điều gì lạ thường mới được. Còn nữa, hai người các anh lập tức tới chỗ Bí thư Quách với tôi.
Hạ Hải Vĩ vừa nghe thì mắt gã lóe lên một tia vui sướng rồi chợt tắt. Có thể tỏa sáng trước mắt Bí thư Tỉnh ủy Quách thì quá tốt rồi. Vậy nên gã cũng mừng thầm.
Bởi vì chuyện này liên quan đến Chủ tịch Địa khu Vương Triều Trung, một nhân vật số hai địa khu thì sự tình đương nhiên trở nên khá nghiêm trọng.
Mà Chủ tịch Địa khu Vương nghe nói lúc ấy Chủ tịch tỉnh Chu có nhắc nhở ông ta. Chỉ sợ Chủ tịch tỉnh Chu đứng giữa gây khó dễ. Cho nên việc này Thiết Thác cũng suy xét khá là chu đáo. Rõ ràng mượn tay Quách Phác Dương để áp chế Chủ tịch tỉnh Chu. Quách Phác Dương nghe Thiết Thác phân tích vụ án, sau đó ông ta chỉ hỏi Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ một số vấn đề. Thái độ ông ta rất kiên quyết, chỉ thị từ Ủy ban kỷ luật tỉnh lập tức bí mật thành lập tổ chuyên án. Thiết Thác tự mình phụ trách, còn về phía Đức Bình sẽ do Hạ Hải Vĩ nắm giữ ấn soái giúp đỡ Ủy ban Kỷ luật tỉnh điều tra rõ việc này.
- Huyện Ma Xuyên nghèo như vậy, tất cả đều do một lũ sâu bọ đục khoét sạch. Tiền của nhân dân toàn bộ bị bọn họ lấy mất. Nhất định phải điều tra tận gốc.
Quách Phác Dương nói xong quay lại phía Diệp Phàm nói:
- Nghe nói huyện Ma Xuyên các cậu nửa năm đã hoàn thành lợi nhuận và thuế năm và tổng kim ngạch cả năm. Rất giỏi Tiểu Diệp ạ.
- Chuyện đó đều là do Bí thư Trang lãnh đạo đích đáng, còn nhờ vào chính sách ưu đãi của bác nữa. Chẳng hạn như chuyện trà Thanh Vụ, nói thật nếu không được bác đặc thù chiếu cố thì không thể nào thành công được.
Hiện nay trà Thanh Vụ huyện Ma Xuyên đã dần đi vào hoạt động, tổng đầu tư đã đạt tới hơn ba mươi triệu. Nhóm nông dân trồng chè đã tin tưởng gấp trăm lần. Cháu tính rằng vào năm tới trà Thanh Vụ được mở rộng diện tích trồng trọt ở toàn huyện, tranh thủ đưa trà Thanh Vụ đi ra Đức Bình, Nam Phúc, trở thành mặt hàng có danh tiếng trong cả nước.
Một khi quốc lộ Thiên Tường hoàn thành thì sơn trang Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả với tổng đầu tư 60 triệu cũng tiến vào quỹ đạo hoạt động.
Nhà máy gia công tre trúc xã Kháo Sơn Truân Tử cũng được Phó chủ tịch Aoi đầu tư vào hai mươi triệu. Nếu mỏ đồng thị trấn Thanh Sơn được thu hồi lại cho huyện thì tôi tin tưởng huyện Ma Xuyên chưa tới hai năm sẽ trở thành huyện giàu mạnh của Đức Bình.
Cháu tin tưởng tất cả những việc này đều thành công.
Diệp Phàm cười nói, hắn hơi ưỡn ngực:
- Bí thư, lúc cắt băng khánh thành cảnh khu Bối Diệp Cốc, hy vọng bác có thể đến dự. Cháu chỉ mong rằng bác không quá bận vào lúc đó.
- Nhất định tôi sẽ đến.
Bí thư Quách cười nói.
/3320
|