- Đương nhiên, nếu lão Thiết còn có tiếng ở Báo Săn, anh trực tiếp xuất binh đến cứu Diệp Phàm đi, tin rằng mặc dù đến Tào Mộng Đức cũng chỉ giương mắt nhìn. Dù sao các anh cũng là tổ chức bí mật, mặc dù Tào Mộng Đức làm gì cũng suy xét, không vì họ hàng xa như Tào Chính Đức đi đắc tội với các anh.
- Vậy anh nói một chút xem phương pháp xử lý như thế nào?
Thiết Chiêm Hùng sắc mặt nghiêm trọng đáng sợ, nếu Trấn Thang Thành thấy nhất định sẽ bị hù dọa.
- Trước tiên điều đình, nếu Tào Chính Đức vấn không chịu điều đình thì sẽ phiền toái. Việc này xem ra còn phải đợi tòa án quân sự.
Mặc dù là Tào Chính Đức đồng ý điều đình thì Diệp Phàm chỉ có thể nán lại quân khu Đức Bình, hơn nữa Tào Chính Đức sẽ đưa ra điều kiện không nhẹ. Tào Chính Đức có lòng tham vô đáy, nếu không cũng sẽ không vừa đến Đức Bình đã sinh sự.
Trấn Thang Thành hơi ngượng ngùng nói.
- Hừ, muốn Diệp Phàm nhận lỗi với Tào Chính Đức là không thể có. Lão Trấn, tôi cũng nói trước với anh, Tào Chính Đức tốt nhất nếu có chuyển biến tốt hãy nhận, bằng không, đừng trách chúng tôi không khách khí.
Thiết Chiêm Hùng lạnh như băng hừ nói.
- Lão Thiết, tôi cũng không có biện pháp. Tuy nhiên tôi sẽ cố gắng giúp đỡ Diệp Phàm một phen.
Trấn Thang Thành thật sự là buồn chết, thế là không nể mặt Thiết Chiêm Hùng nhưng Tào Mộng Đức giống như một tòa núi lớn đè trên đầu.
- Còn nữa, lão Trấn, tôi cũng không làm khó dễ anh, để tôi gọi cho Phó trưởng ban thường trực ban quân vụ Bộ tổng tham mưu, thiếu tướng Đinh Tam Căn quan hệ cũng khá tốt.
Thiết Chiêm Hùng nghĩ đến một người.
- Cũng được, Tướng quân Đinh cũng là người tốt.
Trấn Thang Thành không phủ nhận.
- Vậy thì tốt rồi, anh gọi điện thọai cho Tướng quân Đinh, nói chuyện của Diệp Phàm, xem ông ta nói thế nào?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Lão Thiết, việc này có liên quan sao, tướng quân Đinh là Phó trưởng thường trực ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu, việc nhỏ của phân quân khu Đức Bình còn phải để ông ta xử lý. Việc này, có cảm giác như dùng đại pháo đánh muỗi. Huống chi, việc này thực chất tướng quân Đinh hiểu được, Diệp Phàm có thể có phiền toái. Đến khi tướng quân Đinh xuống xử lý thì tài liệu cũng được báo cáo Quốc vụ viện, xem ra cuộc đời Diệp Phàm từ nay về sau….
Trấn Thang Thành chưa biết Thiết Chiêm Hùng nói có ý gì.
- Anh đừng lo việc khác, anh cứ gọi điện cho Tướng quân Đinh là được, xem ông ta nói thế nào. Việc này tôi không trách anh, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm là được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Trấn Thang Thành thấy Thiết Chiêm Hùng kiên trì như vậy, cũng hiểu được việc này có nhiều tế nhị, cũng gọi điện thọai cho tướng quân Đinh nói lại chuyện xảy ra ở Phân quân khu Đức Bình.
- Thang Thành, lập tức ra lệnh, bảo Tào Chính Đức thả người, lập tức thả người. Không được gây rối nữa, việc này cứ như vậy cho qua. Nếu Tào Chính Đức gây rối nữa, cậu có thể nói với y, tôi đang theo dõi việc này, nếu y gây rối nữa, đích thân Đinh Tam Căn tôi sẽ xuống xử lý, hừ
Đinh Tam Căn nói.
- Tướng quân, việc này chỉ sợ nhà họ Tào nghĩ khác, lão già kia không thể bỏ qua.
Trấn Thang Thành có chút khó xử, nói.
- Tào Mộng Đức phải không? Nếu ông ta ra mặt, cậu nói với ông ta tìm tôi là được. Tuy nhiên tôi tin là Tào Mộng Đức sẽ không ra mặt.
Việc này là Tào Chính Đức làm không đúng, định dùng khu huấn luyện mà sư đoàn chủ lực số 1 không dùng nữa, cố ý gây khó dễ cho việc xây dựng quốc lộ Thiên Tường.
Diệp Phàm muốn đến bàn bạc một chút, còn ra tay tấn công, cuối cùng còn vây hãm, thậm chí còn dùng súng, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay y.
Tào Chính Đức ngang ngược không tìm đúng người, Diệp Phàm là ai, là quân vụ của tôi…Được rồi cứ như vậy đi, cậu lập tức hạ lệnh làm như vậy. Nghiêm cấm gây rối lần nữa, trấn an binh lính một chút.
Đinh Tam Căn thiếu chút nữa lộ ra nội tình của Diệp Phàm. Thật ra là Đinh Tam Căn cố ý.
Chính là muốn lộ một chút manh mối để Trấn Thang Thành đoán già đoán non. Mà Đinh Tam Căn cũng không để lộ hoàn toàn, cũng không định làm trái với kỷ luật của tổ chức.
Thân phận Phó trưởng ban quân vụ này, lúc mấu chốt Diệp Phàm người ta còn không để lộ, cho nên, Đinh Tam Căn cũng không để lộ.
Đinh Tam Căn thật ra cũng không biết thân phận thật sự của Diệp Phàm ở tổ đặc nhiệm A. Chỉ là đoàn mà thôi, bởi vì Triệu Bảo Cương có cẩn thận nói với ông ta, không thể để Diệp Phàm chịu thiệt, hơn nữa, thân phận bí mật…
Cho nên, Đinh Tam Căn đoán Diệp Phàm là một pho tượng thần nhỏ, có lẽ là con của một lãnh đạo nào đó… Nhà họ Tào nếu đoán được thân phận của Diệp Phàm xem ra sẽ không nói nữa.
Dù sao, Diệp Phàm mà là ngôi sao mới thì mọi thế lực đều phải thể hiện thiện chí. Mặc dù Diệp Phàm không hề có cái thân phận khác, chỉ nói đến bằng tuổi hắn đã là một Phó trưởng ban quân vụ, cũng đủ khiến cho mọi người ngạc nhiên.
Mà Đinh Tam Căn làm Phó trưởng ban thường trực ban Quân vụ, đương nhiên trong lòng cũng nghĩ đó là người một nhà. Tào Chính Đức bắt nạt người của ban Quân vụ không phải là ra oai với Đinh Tam Căn tôi sao?
Đương nhiên, Tào Mộng Đức đoán được thân phận của Diệp Phàm hay không cũng khó nói. Nếu không biết, để cho nhà họ Tào va chạm với nghé con Diệp Phàm cũng không sao. Đinh Tam Căn thật sự muốn nhìn thấy việc này xảy ra.
Phía sau Diệp Phàm, chắc chắn có chỗ dựa vững chắc, đây là Đinh Tam Căn nghĩ.
“Đinh Tam Căn nói vậy có ý gì, hình như Diệp Phàm có chức gì trong ban quân vụ…” Trấn Thang Thành suy nghĩ một hồi, đột nhiên cả kinh, thầm nghĩ, chẳng lẽ Diệp Phàm đúng là nhân viên điều tra bí mật của Ban Quân vụ.
Điều tra viên này tuy cấp bậc không cao lắm, nhưng thường thường là do nhân vật số 1 của Ban quân vụ phụ trách.
Hơn nữa, tất cả đều là cán bộ quân đội cấp cao. Người như thế giống như là nhân vật bí mật của hoàng cung ngày xưa, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, có hay không Trấn Thang Thành cũng chỉ là phỏng đoán.
Trấn Thang Thành đang ngẩn ngơ, bình tĩnh lại mới gọi điện thoại sắp xếp một chút, lúc này tiếng điện thọai vang lên.
Trong điện thọai là tiếng của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh:
- Tư lệnh Trấn, Tào Chính Đức của phân quân khu Đức Bình công khai ngăn cản xây dựng quốc lộ Thiên Tường, đây chính là chân ngoài dài hơn chân trong, hi vọng cậu có thể điều đình một chút, nhất định phải đảm bảo an toàn cho đồng chí Diệp Phàm. Thiết Thác tôi nói lời không dễ nghe, nếu đồng chí Diệp Phàm bị thương tôi thay mặt Ủy ban kỷ luật tỉnh tìm chủ tịch Phượng để bắt Tào Chính Đức.
Thiết Thác nói rất nhẹ nhàng nhưng không mất đi uy lực, rất quyết đoán. Người như Thiết Thác muốn hạ quyết tâm bắt ai đó, Tào Chính Đức dù tránh trong quân đội cũng không thể.
Tào Chính Đức liêm khiết hay không, chính Trấn Thang Thành cũng không biết. Nếu như bị Thiết Thác theo dõi, mặc dù chỉ là một món lợi nhỏ, cũng bị ông ta cho thành việc lớn.
Vừa nói chuyện với Thiết Thác xong, Trưởng ban thư ký Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu cũng gọi điện thoại đến, ý tứ cũng không khác gì Thiết Thác, chỉ là hi vọng Trấn Thang Thành ra mặt điều đình, đảm bảo an toàn cho Diệp Phàm.
Không lâu sau, Tề Chấn Đào cũng quát:
- Lão Trấn, ngay lập tức thả Diệp Phàm, nếu không tôi mang công an đến tấn công Phân quân khu Đức Bình. Đừng tưởng súng công an không bằng súng quân đội, tôi nhiều người, trị cũng phải trị chết Tào Chính Đức.
- Đừng vội lão Tề, tôi ngay lập tức sắp xếp người.
Trấn Thang Thành biết tính tình Tề Chấn Đào. Cho nên cũng không chấp, tình cảm hai người vốn tốt.
- Lợi hại thật, mấy ủy viên thường vụ tỉnh ủy đều nói hộ thằng nhóc này, xem ra thật sự là có lai lịch,
Trấn Thang Thành đang thì thào tự nói vài câu, lập tức điện thoại cho chính ủy Trấn Đào Thanh nói:
- Đào Thanh, lập tức thả người, cậu lập tức cử vài người thân tín bảo vệ Diệp Phàm về lại bên chỗ chính quyền. Còn nữa, bảo Tào Chính Đức lập tức đến Quân khu tỉnh báo cáo tình hình.
- Tư lệnh Trấn, sao lại thế, Diệp Phàm đánh gãy sống lưng vài binh lính của chúng ta, sao có thể phải bảo vệ hắn?
Trấn Đào Thanh cố ý hỏi, đương nhiên cũng phải giả vờ giả vịt trước mặt sếp.
- Nói nhiều cái gì, lập tức thả người.
Trấn Thang Thành nói.
- Thật ra không cần lo lắng, sư đoàn trưởng Mã đã mang theo người đến phân quân khu, lão Mã nói là làm nhiệm vụ nhưng thực ra là che chở, Diệp Phàm hẳn không việc gì, tôi lập tức giải thích cùng tư lệnh Tào một chút.
Trấn Đào Thanh trong lòng thầm vui vẻ.
Nếu Tào Chính Đức vì việc này mà bị phạt thì Trần Đào Thanh mình không phải có thể ngồi lên ngai vàng Tư lệnh sao. Phải biết rằng, Tào Chính Đức là người cản đường thăng tiến của Trấn Đào Thanh nên trong lòng y âm thầm có kế sách.
Sư đoàn Trưởng Mã đến, thật ra là Diệp Phàm thả Tào Chính Đức, y xoa xoa cổ vừa bị bóp, vuốt năm dấu ngón tay, còn nước tiểu trên quần không kịp thay.
Nghe chỉ thị của Trấn Đào Thanh, Tào Chính Đức lập tức tím mặt quát:
- Không được, tại sao lại thả người, đánh người, làm bị thương mấy cán bộ Quân khu của tôi.
- Lão Tào, bình tĩnh một chút, tư lệnh Trấn đã có mệnh lệnh, không phải Trấn Đào Thanh tôi nói.
Trấn Đào Thanh cố ý nói to.
- Thúi lắm, tôi muốn đích thân nghe Tư lệnh Trấn nói mới tin.
Tào Chính Đức hăm hở lấy điện thoại, điện thoại vừa chuyển, Trấn Thang Thành lạnh lùng nói:
- Đồng chí Tào Chính Đức lập tức đến quân khu tỉnh báo cáo tình hình. Thả Diệp Phàm, không được gây rối nữa.
- Vì sao?
Tào Chính Đức ỷ vào có chỗ dựa là nhà họ Tào, hỏi lại.
- Không vì sao, đến Quân khu tỉnh nói sau.
- Tôi không đến, trước tiên bắt Diệp Phàm rồi nói sau.
Tào Chính Đức gầm lên trước mặt mấy người lính, quát:
- Lập tức bắt giữ, có gì tôi chịu trách nhiệm.
- Lão Tào, bình tĩnh một chút, từ từ nói chuyện.
Lúc đó sư đoàn trưởng Mã đứng lên, kéo Tào Chính Đức, nghe ông ta nói vậy đám lính đứng im. Thật ra có vài người hơi sợ Diệp Phàm.
Chỉ sợ hắn lại ra mấy quyền cước, làm mình gãy xương. Hơn nữa, nghe giọng của Trấn Đào Thanh xem ra lai lịch hắn không nhỏ. Tư lệnh quân khu Trấn cũng ra lệnh thả người. Người ta đánh người, cuối cùng đánh rắm cũng không có xui xẻo ở những người như con tép này.
Trấn Đào Thanh vội vàng báo cáo tình hình cho Trấn Thang Thành. Trấn Thang Thành hình như nổi giận, quát:
- Lập tức truyền đạt mệnh lệnh, áp giải Tào Chính Đức lên quân khu tỉnh, không nghe lời có phải không, tôi sẽ dùng quyền tư lệnh.
- Vậy anh nói một chút xem phương pháp xử lý như thế nào?
Thiết Chiêm Hùng sắc mặt nghiêm trọng đáng sợ, nếu Trấn Thang Thành thấy nhất định sẽ bị hù dọa.
- Trước tiên điều đình, nếu Tào Chính Đức vấn không chịu điều đình thì sẽ phiền toái. Việc này xem ra còn phải đợi tòa án quân sự.
Mặc dù là Tào Chính Đức đồng ý điều đình thì Diệp Phàm chỉ có thể nán lại quân khu Đức Bình, hơn nữa Tào Chính Đức sẽ đưa ra điều kiện không nhẹ. Tào Chính Đức có lòng tham vô đáy, nếu không cũng sẽ không vừa đến Đức Bình đã sinh sự.
Trấn Thang Thành hơi ngượng ngùng nói.
- Hừ, muốn Diệp Phàm nhận lỗi với Tào Chính Đức là không thể có. Lão Trấn, tôi cũng nói trước với anh, Tào Chính Đức tốt nhất nếu có chuyển biến tốt hãy nhận, bằng không, đừng trách chúng tôi không khách khí.
Thiết Chiêm Hùng lạnh như băng hừ nói.
- Lão Thiết, tôi cũng không có biện pháp. Tuy nhiên tôi sẽ cố gắng giúp đỡ Diệp Phàm một phen.
Trấn Thang Thành thật sự là buồn chết, thế là không nể mặt Thiết Chiêm Hùng nhưng Tào Mộng Đức giống như một tòa núi lớn đè trên đầu.
- Còn nữa, lão Trấn, tôi cũng không làm khó dễ anh, để tôi gọi cho Phó trưởng ban thường trực ban quân vụ Bộ tổng tham mưu, thiếu tướng Đinh Tam Căn quan hệ cũng khá tốt.
Thiết Chiêm Hùng nghĩ đến một người.
- Cũng được, Tướng quân Đinh cũng là người tốt.
Trấn Thang Thành không phủ nhận.
- Vậy thì tốt rồi, anh gọi điện thọai cho Tướng quân Đinh, nói chuyện của Diệp Phàm, xem ông ta nói thế nào?
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Lão Thiết, việc này có liên quan sao, tướng quân Đinh là Phó trưởng thường trực ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu, việc nhỏ của phân quân khu Đức Bình còn phải để ông ta xử lý. Việc này, có cảm giác như dùng đại pháo đánh muỗi. Huống chi, việc này thực chất tướng quân Đinh hiểu được, Diệp Phàm có thể có phiền toái. Đến khi tướng quân Đinh xuống xử lý thì tài liệu cũng được báo cáo Quốc vụ viện, xem ra cuộc đời Diệp Phàm từ nay về sau….
Trấn Thang Thành chưa biết Thiết Chiêm Hùng nói có ý gì.
- Anh đừng lo việc khác, anh cứ gọi điện cho Tướng quân Đinh là được, xem ông ta nói thế nào. Việc này tôi không trách anh, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm là được.
Thiết Chiêm Hùng nói.
Trấn Thang Thành thấy Thiết Chiêm Hùng kiên trì như vậy, cũng hiểu được việc này có nhiều tế nhị, cũng gọi điện thọai cho tướng quân Đinh nói lại chuyện xảy ra ở Phân quân khu Đức Bình.
- Thang Thành, lập tức ra lệnh, bảo Tào Chính Đức thả người, lập tức thả người. Không được gây rối nữa, việc này cứ như vậy cho qua. Nếu Tào Chính Đức gây rối nữa, cậu có thể nói với y, tôi đang theo dõi việc này, nếu y gây rối nữa, đích thân Đinh Tam Căn tôi sẽ xuống xử lý, hừ
Đinh Tam Căn nói.
- Tướng quân, việc này chỉ sợ nhà họ Tào nghĩ khác, lão già kia không thể bỏ qua.
Trấn Thang Thành có chút khó xử, nói.
- Tào Mộng Đức phải không? Nếu ông ta ra mặt, cậu nói với ông ta tìm tôi là được. Tuy nhiên tôi tin là Tào Mộng Đức sẽ không ra mặt.
Việc này là Tào Chính Đức làm không đúng, định dùng khu huấn luyện mà sư đoàn chủ lực số 1 không dùng nữa, cố ý gây khó dễ cho việc xây dựng quốc lộ Thiên Tường.
Diệp Phàm muốn đến bàn bạc một chút, còn ra tay tấn công, cuối cùng còn vây hãm, thậm chí còn dùng súng, tôi cũng cảm thấy mất mặt thay y.
Tào Chính Đức ngang ngược không tìm đúng người, Diệp Phàm là ai, là quân vụ của tôi…Được rồi cứ như vậy đi, cậu lập tức hạ lệnh làm như vậy. Nghiêm cấm gây rối lần nữa, trấn an binh lính một chút.
Đinh Tam Căn thiếu chút nữa lộ ra nội tình của Diệp Phàm. Thật ra là Đinh Tam Căn cố ý.
Chính là muốn lộ một chút manh mối để Trấn Thang Thành đoán già đoán non. Mà Đinh Tam Căn cũng không để lộ hoàn toàn, cũng không định làm trái với kỷ luật của tổ chức.
Thân phận Phó trưởng ban quân vụ này, lúc mấu chốt Diệp Phàm người ta còn không để lộ, cho nên, Đinh Tam Căn cũng không để lộ.
Đinh Tam Căn thật ra cũng không biết thân phận thật sự của Diệp Phàm ở tổ đặc nhiệm A. Chỉ là đoàn mà thôi, bởi vì Triệu Bảo Cương có cẩn thận nói với ông ta, không thể để Diệp Phàm chịu thiệt, hơn nữa, thân phận bí mật…
Cho nên, Đinh Tam Căn đoán Diệp Phàm là một pho tượng thần nhỏ, có lẽ là con của một lãnh đạo nào đó… Nhà họ Tào nếu đoán được thân phận của Diệp Phàm xem ra sẽ không nói nữa.
Dù sao, Diệp Phàm mà là ngôi sao mới thì mọi thế lực đều phải thể hiện thiện chí. Mặc dù Diệp Phàm không hề có cái thân phận khác, chỉ nói đến bằng tuổi hắn đã là một Phó trưởng ban quân vụ, cũng đủ khiến cho mọi người ngạc nhiên.
Mà Đinh Tam Căn làm Phó trưởng ban thường trực ban Quân vụ, đương nhiên trong lòng cũng nghĩ đó là người một nhà. Tào Chính Đức bắt nạt người của ban Quân vụ không phải là ra oai với Đinh Tam Căn tôi sao?
Đương nhiên, Tào Mộng Đức đoán được thân phận của Diệp Phàm hay không cũng khó nói. Nếu không biết, để cho nhà họ Tào va chạm với nghé con Diệp Phàm cũng không sao. Đinh Tam Căn thật sự muốn nhìn thấy việc này xảy ra.
Phía sau Diệp Phàm, chắc chắn có chỗ dựa vững chắc, đây là Đinh Tam Căn nghĩ.
“Đinh Tam Căn nói vậy có ý gì, hình như Diệp Phàm có chức gì trong ban quân vụ…” Trấn Thang Thành suy nghĩ một hồi, đột nhiên cả kinh, thầm nghĩ, chẳng lẽ Diệp Phàm đúng là nhân viên điều tra bí mật của Ban Quân vụ.
Điều tra viên này tuy cấp bậc không cao lắm, nhưng thường thường là do nhân vật số 1 của Ban quân vụ phụ trách.
Hơn nữa, tất cả đều là cán bộ quân đội cấp cao. Người như thế giống như là nhân vật bí mật của hoàng cung ngày xưa, nhưng đó chỉ là truyền thuyết, có hay không Trấn Thang Thành cũng chỉ là phỏng đoán.
Trấn Thang Thành đang ngẩn ngơ, bình tĩnh lại mới gọi điện thoại sắp xếp một chút, lúc này tiếng điện thọai vang lên.
Trong điện thọai là tiếng của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh:
- Tư lệnh Trấn, Tào Chính Đức của phân quân khu Đức Bình công khai ngăn cản xây dựng quốc lộ Thiên Tường, đây chính là chân ngoài dài hơn chân trong, hi vọng cậu có thể điều đình một chút, nhất định phải đảm bảo an toàn cho đồng chí Diệp Phàm. Thiết Thác tôi nói lời không dễ nghe, nếu đồng chí Diệp Phàm bị thương tôi thay mặt Ủy ban kỷ luật tỉnh tìm chủ tịch Phượng để bắt Tào Chính Đức.
Thiết Thác nói rất nhẹ nhàng nhưng không mất đi uy lực, rất quyết đoán. Người như Thiết Thác muốn hạ quyết tâm bắt ai đó, Tào Chính Đức dù tránh trong quân đội cũng không thể.
Tào Chính Đức liêm khiết hay không, chính Trấn Thang Thành cũng không biết. Nếu như bị Thiết Thác theo dõi, mặc dù chỉ là một món lợi nhỏ, cũng bị ông ta cho thành việc lớn.
Vừa nói chuyện với Thiết Thác xong, Trưởng ban thư ký Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Lô Minh Châu cũng gọi điện thoại đến, ý tứ cũng không khác gì Thiết Thác, chỉ là hi vọng Trấn Thang Thành ra mặt điều đình, đảm bảo an toàn cho Diệp Phàm.
Không lâu sau, Tề Chấn Đào cũng quát:
- Lão Trấn, ngay lập tức thả Diệp Phàm, nếu không tôi mang công an đến tấn công Phân quân khu Đức Bình. Đừng tưởng súng công an không bằng súng quân đội, tôi nhiều người, trị cũng phải trị chết Tào Chính Đức.
- Đừng vội lão Tề, tôi ngay lập tức sắp xếp người.
Trấn Thang Thành biết tính tình Tề Chấn Đào. Cho nên cũng không chấp, tình cảm hai người vốn tốt.
- Lợi hại thật, mấy ủy viên thường vụ tỉnh ủy đều nói hộ thằng nhóc này, xem ra thật sự là có lai lịch,
Trấn Thang Thành đang thì thào tự nói vài câu, lập tức điện thoại cho chính ủy Trấn Đào Thanh nói:
- Đào Thanh, lập tức thả người, cậu lập tức cử vài người thân tín bảo vệ Diệp Phàm về lại bên chỗ chính quyền. Còn nữa, bảo Tào Chính Đức lập tức đến Quân khu tỉnh báo cáo tình hình.
- Tư lệnh Trấn, sao lại thế, Diệp Phàm đánh gãy sống lưng vài binh lính của chúng ta, sao có thể phải bảo vệ hắn?
Trấn Đào Thanh cố ý hỏi, đương nhiên cũng phải giả vờ giả vịt trước mặt sếp.
- Nói nhiều cái gì, lập tức thả người.
Trấn Thang Thành nói.
- Thật ra không cần lo lắng, sư đoàn trưởng Mã đã mang theo người đến phân quân khu, lão Mã nói là làm nhiệm vụ nhưng thực ra là che chở, Diệp Phàm hẳn không việc gì, tôi lập tức giải thích cùng tư lệnh Tào một chút.
Trấn Đào Thanh trong lòng thầm vui vẻ.
Nếu Tào Chính Đức vì việc này mà bị phạt thì Trần Đào Thanh mình không phải có thể ngồi lên ngai vàng Tư lệnh sao. Phải biết rằng, Tào Chính Đức là người cản đường thăng tiến của Trấn Đào Thanh nên trong lòng y âm thầm có kế sách.
Sư đoàn Trưởng Mã đến, thật ra là Diệp Phàm thả Tào Chính Đức, y xoa xoa cổ vừa bị bóp, vuốt năm dấu ngón tay, còn nước tiểu trên quần không kịp thay.
Nghe chỉ thị của Trấn Đào Thanh, Tào Chính Đức lập tức tím mặt quát:
- Không được, tại sao lại thả người, đánh người, làm bị thương mấy cán bộ Quân khu của tôi.
- Lão Tào, bình tĩnh một chút, tư lệnh Trấn đã có mệnh lệnh, không phải Trấn Đào Thanh tôi nói.
Trấn Đào Thanh cố ý nói to.
- Thúi lắm, tôi muốn đích thân nghe Tư lệnh Trấn nói mới tin.
Tào Chính Đức hăm hở lấy điện thoại, điện thoại vừa chuyển, Trấn Thang Thành lạnh lùng nói:
- Đồng chí Tào Chính Đức lập tức đến quân khu tỉnh báo cáo tình hình. Thả Diệp Phàm, không được gây rối nữa.
- Vì sao?
Tào Chính Đức ỷ vào có chỗ dựa là nhà họ Tào, hỏi lại.
- Không vì sao, đến Quân khu tỉnh nói sau.
- Tôi không đến, trước tiên bắt Diệp Phàm rồi nói sau.
Tào Chính Đức gầm lên trước mặt mấy người lính, quát:
- Lập tức bắt giữ, có gì tôi chịu trách nhiệm.
- Lão Tào, bình tĩnh một chút, từ từ nói chuyện.
Lúc đó sư đoàn trưởng Mã đứng lên, kéo Tào Chính Đức, nghe ông ta nói vậy đám lính đứng im. Thật ra có vài người hơi sợ Diệp Phàm.
Chỉ sợ hắn lại ra mấy quyền cước, làm mình gãy xương. Hơn nữa, nghe giọng của Trấn Đào Thanh xem ra lai lịch hắn không nhỏ. Tư lệnh quân khu Trấn cũng ra lệnh thả người. Người ta đánh người, cuối cùng đánh rắm cũng không có xui xẻo ở những người như con tép này.
Trấn Đào Thanh vội vàng báo cáo tình hình cho Trấn Thang Thành. Trấn Thang Thành hình như nổi giận, quát:
- Lập tức truyền đạt mệnh lệnh, áp giải Tào Chính Đức lên quân khu tỉnh, không nghe lời có phải không, tôi sẽ dùng quyền tư lệnh.
/3320
|