- Ha ha, anh Hạ, cái này tôi cũng không có cách nào khác. Cục xây dựng chúng ta nghèo, không có mấy máy móc thì làm sao có thể cải tạo Hồ Nguyệt Nữ. Anh Thiết đã đi rồi, chắc là Lâm Thiên Dân ngày mai sẽ đến Đức Bình. Xem ra người đến không có thiện chí.
Diệp Phàm cố nén cười, trở nên nghiêm túc.
- Ừ, chắc là y sẽ đến chỗ cổ mộ ở núi Sư Vương thôn Kỳ Lân. Trong thời gian này tôi đã sắp xếp người của Ủy ban kỷ luật tạm ngừng điều tra. Nếu Lâm Thiên Dân đồng ý đến thôn Kỳ Lân, chứng minh người này chắc chắn có liên quan đến vụ trộm mộ.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Không phải chỉ có liên quan, y mới là ông chủ. Lão Hạ, lần này anh cũng sẽ được nở mày mở mặt, một thứ trưởng bị bắt, khá là chói mắt.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thể bắt dễ như vậy, tôi chỉ có thể phối hợp với Bí thư Thiết Thác thôi, diễn viên chính không phải tôi, tôi chỉ là một phó giám đốc sở, còn chưa đủ trình độ bắt cấp thứ trưởng như Lâm Thiên Dân. Hơn nữa, việc này thứ trưởng Thiết cũng không tiện ra mặt, để người ta đố kỵ.
Hạ Hải Vĩ trên mặt cũng không hề lạc quan.
- Lão Hạ, anh nói một chút xem, chặn giấy Thụy Kỳ Lân có thể ở trong tay Lâm Thiên Dân không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có khả năng, nếu ở trong tay Lâm Thiên Dân thì cái chết của Chủ tịch huyện Giang cũng có thể rõ mọi việc. Tuy nhiên tôi lo Thụy Kỳ lân đã bị phá hủy, đó là căn cứ chính xác đáng sợ, Lâm Thiên Dân sẽ không để chứng cứ này có thể tồn tại. Tục ngữ nói, trăm mật cũng có thời gian. Lâm Thiên Dân phạm vào nhiều chuyện tối kỵ như vậy, còn chuyện gì y chưa nghĩ ra?
Hạ Hải Vĩ nói.
- Khó nói lắm, Lâm Thiên Dân đường đường là Thứ trưởng Bộ công an, hơn nữa là một thứ trưởng khá mạnh, đến việc giết người trộm mộ cũng dám làm, cái chặn giấy đó nghe nói thời Đường, hẳn là giá trị mấy trăm triệu, bảo y hủy hẳn là không thể. Tuy nhiên người này trộm mộ được mấy chục triệu, khoản tiền đó ở đâu? Chắc là đã đưa vào ngân hàng ở Thụy Sĩ. Thụy Kỳ Lân có lẽ đã bị y mang ra nước ngoài.
Diệp Phàm lắc đầu, có chút bùi ngùi.
Mười ngày sau.
Thứ trưởng bộ công an đến Đức Bình, nói là kiểm tra việc phá án, nhưng lý do này đương nhiên là một mánh lới.
Bởi vì Bí thư Đảng ủy công an địa khu còn chưa xác định, cho nên, Bí thư Đảng ủy công an trước kia, hiện tại là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hạ Hải Vĩ tự mình tiếp đón.
Lâm Thiên Dân cũng giống như đi tuần một vòng xuống dưới, đến các Cục công an, đồn công an, nhìn ngoài đúng là kiểm tra công tác.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt cũng rất nhiệt tình, cùng Lâm Thiên Dân đi khắp mọi nơi.
Tuy nhiên sau khi ăn cơm xong.
Hạ Hải Vĩ cười nói:
- Thứ trưởng Lâm đi đường cũng rất mệt, có lẽ nên nghỉ ngơi sớm một chút, buổi chiều chúng ta lại tiếp tục?
- Đồng chí Hải Vĩ, tôi xuống đây công tác, không phải là để nghỉ ngơi, hay là tiếp tục đi. Buổi sáng đã đi hai khu Thông Đô và Đức Bình. Nghe nói quốc lộ Thiên Tường của Nam Phúc chúng ta bắt đầu từ huyện Ma Xuyên, mà huyện Ma Xuyên lại là điểm quan trọng của của quốc lộ này, đang muốn xây dựng quôc lộ, tôi phải đến đấy một chút, xem công tác đảm bảo an toàn thực hiện như thế nào. An toàn liên quan đến sinh mạng, không làm qua loa được.
Lâm Thiên Dân vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Vậy đi, buổi chiều chúng ta xuất phát, đến Ma Xuyên nghỉ đêm ở đó, ngày mai có thể kiểm tra một phen.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
Buổi chiều xuất phát.
Lâm Thiên Dân đi một chút, hỏi tình hình xây dựng quốc lộ Thiên Tường, có kẻ bắt cóc gây rối hay không, tình hình trị an như thế nào, buổi tối đến thị trấn Ma Xuyên nghỉ ngơi.
Sáng hôm nau, sau khi một đồng chí Cục công an địa khu giới thiệu về Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả của xã Kim Đào, lập tức làm thứ trưởng Lâm hào hứng, muốn đi thăm một lần.
Còn nói với Hạ Hải Vĩ cứ ở lại, nói là để đồng chí Cục công an địa khu tiếp khách là được, không thể làm lỡ công việc cuối năm của Ủy ban kỷ luật , Hạ Hải Vĩ sau một hồi kiên trì cũng liền trở về.
Lâm Thiên Dân và mấy đồng chí ở Cục công an địa phương đi cùng, dưới sự bảo vệ của những cảnh sát do Ngô Đồng cử ra, Chủ tịch huyện Phương Hồng Quốc cũng đi xuống đó dạo một vòng, nghe nói còn ở cả đêm. Tuy nhiên Lâm Thiên Dân không đi thôn Kỳ Lân, cũng không đến núi Sư Vương.
Chỉ có phát biểu khích lệ Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả sơn trang làm rất tốt, rất đặc sắc.
Tuy nhiên gần đến giờ cuối Lâm Thiên Dân cũng vạch ra những điểm cơ bản của việc khai thác, phát triển và xây dựng cơ bản kết hợp với phát triển kinh tế, cũng phải chú ý việc bảo tồn văn hóa truyền thống và những công trình xây dựng cổ.
Không thể vì chút lợi ích kinh tế mà tùy ý phá hỏng các công trình cổ. Hơn nữa, khi xây dựng cũng phải chú ý tránh xa những khu này.
Cán bộ huyện Ma Xuyên đương nhiên nghe không hiểu, nhưng các đồng chí ở Cục công anh biết, ở thôn Kỳ Lân còn có một tòa tháp cổ đời Đường là hiện vật văn hóa quý. Nghe nói Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang trước đây muốn xây dựng sông núi giả trên mảnh đất này nhưng Địa khu không đồng ý.
Thứ trưởng Lâm lúc này nói không thể vì lợi ích kinh tế xâm phạm chỗ đó, cũng có nghĩa phát triển kinh tế địa phương nhất định phải gắn với bảo tồn…
Lúc đó Chủ tịch huyện Phương Hồng Quân cũng cẩn thận bày tỏ thái độ, nói rằng nhất định sẽ chú ý việc này. Hơn nữa, lúc này đã xếp xã Kim Đào vào xã bảo tồn văn hóa, tháp cổ là đối tượng bảo vệ quan trọng.
Lâm Thiên Dân biểu diễn một hồi, tất nhiên trong lòng Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ hiểu rõ. Đương nhiên, Hạ Hải Vĩ cũng phối hợp mạnh mẽ với Lâm Thiên Dân tuyên truyền việc bảo vệ những công trình xây dựng cổ, bảo vệ trị an, tuyên truyền pháp luật.
Ngày thứ ba, Lâm Thiên Dân quay về Bắc Kinh, cũng không làm gì nhiều, giống như đi dạo bình thường.
Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ biết, núi Sư Vương thôn Kỳ Lân kia sẽ không ai đào, chuyện trộm mộ cũng có thể che dấu.
Nhoáng cái thời gian đã đến cuối năm.
Tuy nhiên, lần này cục xây dựng Địa Khu coi như có may mắn, Cục trưởng Diệp Phàm tài ba, cho nên tất cả mọi cán bộ công nhân viên đều có tiền thưởng, cùng quà tặng linh tinh đem về nhà.
Lễ mừng năm mới với Diệp Phàm cũng không có gì thoải mái, bởi vì năm nay, hắn định cùng Phương Viên đi Thái Lan một chuyến, để xem có tìm được dược liệu chữa khỏi di chứng cho Phương Viên không là lý do chính.
Chuyện Cục xây dựng bên này xử lý sau, những lãnh đạo cần thăm hỏi, Diệp Phàm đã làm xong trước. Trở về nhà bố mẹ ăn cơm tất niên, may mắn, Ngọc Kiều Long không tìm đến làm khó dễ, Diệp Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng đầu tiên, Diệp Phàm lười nhác ngủ dậy muộn, nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo vang vang.
Pháo nổ, gió nhẹ tuyết rơi rơi đón chào xuân mới.
Nhưng thật ra ngày đầu tiên không có tuyết, thời tiết tốt.
Sáng sớm, mẹ và em gái vội vàng dọn dẹp chuẩn bị lễ mừng năm mới, đàn ông thì đánh bài uống rượu vui chơi.
Tất cả mọi việc đều do phụ nữ làm, bởi vì khách đến chúc tết, đều là đi mọi nhà, ông chủ ăn cơm lại uống rượu. Tuy nhiên những người phụ nữ lại rất vui vẻ làm việc này, thường nhìn khách đến ăn uống tận hưởng cảm giác vui vẻ.
Không lâu, khách đến chúc tết lục tục đến rồi.
Có cả cấp dưới của Diệp Phàm ở huyện Ngư Dương trước đây như Trịnh Lực Văn, Đoàn Hải, cũng có cán bộ cấp dưới ở Cục xây dựng Đức Bình như Chu Trường Phong, Ngô Đồng…
Một buổi sáng trong nhà có cảm giác như cưỡi ngựa xem hoa, Diệp Phàm bị mẹ giục cũng phải dậy tiếp khách.
Không lâu, Tề Thiên và Lô Vĩ hai người cũng tới rồi, ba người đang trò chuyện thì Hạ Hải Vĩ và Phương Viên cũng tới.
Kỳ lạ là người đối đầu với mình ở huyện Ma Xuyên trước kia Túc Nhất Tiêu cũng tới chơi, để lại mấy hộp thuốc bổ đắt tiền, thấy rượu và thuốc định chạy lấy người nhưng bị Diệp Phàm giữ lại.
- Anh Túc sang năm có dự tính gì không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Dự định, chắc là sẽ đến tỉnh làm một ở cục nào đấy một thời gian, ôi…
Túc Nhất Tiêu rõ ràng không hào hứng lắm.
Tuy nói chuyện Liễu Mi Phương đã xong, chức vụ cũng không ảnh hưởng gì nhưng để mọi việc lắng xuống hoàn toàn ít nhất cũng cần đến một năm.
- Xin chúc mừng, tin rằng anh Túc sẽ có một khoảng trời ở tỉnh thành, tôi kính anh một ly, ha ha…
Diệp Phàm giơ chén lên.
- Mượn lời ông em nói lời tốt lành đi.
Tinh thần Túc Nhất Tiêu có vẻ tốt hơn, cụng ly với Diệp Phàm, nhìn Tề Thiên và Lô Vĩ nói:
- Tôi đã bàn giao xong việc ở huyện Ma Xuyên, quan hệ nhân sự cũng chuyển rồi, về sau Đức Bình không có quan hệ với tôi nữa. Ôi, nghĩ tới không đành lòng, dù sao cũng phải vài năm đầu.
- Doanh trại quân đội là cố định, còn người lính thì thay đổi. anh Túc đừng suy nghĩ nhiều, trái đất tròn biết đâu sau này chúng ta lại về một chỗ. Thủy Châu tuy nói cách xa Đức Bình nhưng cũng là cùng tỉnh Nam Phúc thôi. Tôi tin là với năng lực của anh Túc thì ở Thủy Châu sẽ phát triển nhanh chóng, ha ha …
Diệp Phàm tâng bốc lão Túc một tiếng.
- Cậu Diệp nói cũng phải. Ha ha…
Túc Nhất Tiêu tinh thần tốt lên nhiều, ánh mắt lóe lên một tia tự đắc rồi biến mất nhưng bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm bắt được.
Dù sao kết giao với Diệp Phàm, Túc Nhất Tiêu cảm thấy mình có cậu là trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Kiều Chí Hòa làm chỗ dựa nên cảm thấy có ưu thế hơn.
Nếu không phải Diệp Phàm hai lần có ân lớn với y, y căn bản sẽ khinh thường Diệp Phàm. Mặc dù là Diệp Phàm có chút năng lực, quen biết một vài lãnh đạo nhưng không thể so với quan hệ của Túc Nhất Tiêu với Kiều Chí Hòa.
Quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới không phải là cùng có lợi sao. Cấp dưới được cấp trên đề bạt thì vui, cấp trên đề bạt cấp dưới không phải ý đồ là để cấp dưới giúp họ làm chuyện tốt sao. Cho nên, nói là lợi dụng nhau cũng không đủ.
Trong đó đều dính đến một chữ “Lợi”. Khi nào anh phạm đến “Lợi” của lãnh đạo, kết cục của anh chỉ có chết.
Dùng anh như bảo bối, nhưng sau đó anh trở thành khăn lau cũng là bình thường. Thậm chí bị người ta dẫm lên người cũng không phải không xảy ra, chỉ có quan hệ huyết thống mới bền chắc.
Uống mấy chén, Túc Nhất Tiêu nhìn Tề Thiên và Lô Vĩ cười nói:
- Diệp Phàm, Phó Bí Thư Hạ thì không cần nói, chúng ta đều biết, nhưng hai cậu này không biết là…
Đó là vì Túc Nhất Tiêu thấy quan hệ giữa Diệp Phàm và Lô Vĩ, Tề Thiên khá thân thiết. Hơn nữa Lô Vĩ, Tề Thiên, cùng cả Phương Viên hình như có chút tôn kính Diệp Phàm, cho nên Túc Nhất Tiêu tò mò, muốn hỏi thăm về hai người Lô Vĩ và Tề Thiên.
Diệp Phàm cố nén cười, trở nên nghiêm túc.
- Ừ, chắc là y sẽ đến chỗ cổ mộ ở núi Sư Vương thôn Kỳ Lân. Trong thời gian này tôi đã sắp xếp người của Ủy ban kỷ luật tạm ngừng điều tra. Nếu Lâm Thiên Dân đồng ý đến thôn Kỳ Lân, chứng minh người này chắc chắn có liên quan đến vụ trộm mộ.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt nghiêm trọng nói.
- Không phải chỉ có liên quan, y mới là ông chủ. Lão Hạ, lần này anh cũng sẽ được nở mày mở mặt, một thứ trưởng bị bắt, khá là chói mắt.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thể bắt dễ như vậy, tôi chỉ có thể phối hợp với Bí thư Thiết Thác thôi, diễn viên chính không phải tôi, tôi chỉ là một phó giám đốc sở, còn chưa đủ trình độ bắt cấp thứ trưởng như Lâm Thiên Dân. Hơn nữa, việc này thứ trưởng Thiết cũng không tiện ra mặt, để người ta đố kỵ.
Hạ Hải Vĩ trên mặt cũng không hề lạc quan.
- Lão Hạ, anh nói một chút xem, chặn giấy Thụy Kỳ Lân có thể ở trong tay Lâm Thiên Dân không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có khả năng, nếu ở trong tay Lâm Thiên Dân thì cái chết của Chủ tịch huyện Giang cũng có thể rõ mọi việc. Tuy nhiên tôi lo Thụy Kỳ lân đã bị phá hủy, đó là căn cứ chính xác đáng sợ, Lâm Thiên Dân sẽ không để chứng cứ này có thể tồn tại. Tục ngữ nói, trăm mật cũng có thời gian. Lâm Thiên Dân phạm vào nhiều chuyện tối kỵ như vậy, còn chuyện gì y chưa nghĩ ra?
Hạ Hải Vĩ nói.
- Khó nói lắm, Lâm Thiên Dân đường đường là Thứ trưởng Bộ công an, hơn nữa là một thứ trưởng khá mạnh, đến việc giết người trộm mộ cũng dám làm, cái chặn giấy đó nghe nói thời Đường, hẳn là giá trị mấy trăm triệu, bảo y hủy hẳn là không thể. Tuy nhiên người này trộm mộ được mấy chục triệu, khoản tiền đó ở đâu? Chắc là đã đưa vào ngân hàng ở Thụy Sĩ. Thụy Kỳ Lân có lẽ đã bị y mang ra nước ngoài.
Diệp Phàm lắc đầu, có chút bùi ngùi.
Mười ngày sau.
Thứ trưởng bộ công an đến Đức Bình, nói là kiểm tra việc phá án, nhưng lý do này đương nhiên là một mánh lới.
Bởi vì Bí thư Đảng ủy công an địa khu còn chưa xác định, cho nên, Bí thư Đảng ủy công an trước kia, hiện tại là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Hạ Hải Vĩ tự mình tiếp đón.
Lâm Thiên Dân cũng giống như đi tuần một vòng xuống dưới, đến các Cục công an, đồn công an, nhìn ngoài đúng là kiểm tra công tác.
Hạ Hải Vĩ vẻ mặt cũng rất nhiệt tình, cùng Lâm Thiên Dân đi khắp mọi nơi.
Tuy nhiên sau khi ăn cơm xong.
Hạ Hải Vĩ cười nói:
- Thứ trưởng Lâm đi đường cũng rất mệt, có lẽ nên nghỉ ngơi sớm một chút, buổi chiều chúng ta lại tiếp tục?
- Đồng chí Hải Vĩ, tôi xuống đây công tác, không phải là để nghỉ ngơi, hay là tiếp tục đi. Buổi sáng đã đi hai khu Thông Đô và Đức Bình. Nghe nói quốc lộ Thiên Tường của Nam Phúc chúng ta bắt đầu từ huyện Ma Xuyên, mà huyện Ma Xuyên lại là điểm quan trọng của của quốc lộ này, đang muốn xây dựng quôc lộ, tôi phải đến đấy một chút, xem công tác đảm bảo an toàn thực hiện như thế nào. An toàn liên quan đến sinh mạng, không làm qua loa được.
Lâm Thiên Dân vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Vậy đi, buổi chiều chúng ta xuất phát, đến Ma Xuyên nghỉ đêm ở đó, ngày mai có thể kiểm tra một phen.
Hạ Hải Vĩ cười nói.
Buổi chiều xuất phát.
Lâm Thiên Dân đi một chút, hỏi tình hình xây dựng quốc lộ Thiên Tường, có kẻ bắt cóc gây rối hay không, tình hình trị an như thế nào, buổi tối đến thị trấn Ma Xuyên nghỉ ngơi.
Sáng hôm nau, sau khi một đồng chí Cục công an địa khu giới thiệu về Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả của xã Kim Đào, lập tức làm thứ trưởng Lâm hào hứng, muốn đi thăm một lần.
Còn nói với Hạ Hải Vĩ cứ ở lại, nói là để đồng chí Cục công an địa khu tiếp khách là được, không thể làm lỡ công việc cuối năm của Ủy ban kỷ luật , Hạ Hải Vĩ sau một hồi kiên trì cũng liền trở về.
Lâm Thiên Dân và mấy đồng chí ở Cục công an địa phương đi cùng, dưới sự bảo vệ của những cảnh sát do Ngô Đồng cử ra, Chủ tịch huyện Phương Hồng Quốc cũng đi xuống đó dạo một vòng, nghe nói còn ở cả đêm. Tuy nhiên Lâm Thiên Dân không đi thôn Kỳ Lân, cũng không đến núi Sư Vương.
Chỉ có phát biểu khích lệ Bàn Đào Ảnh Thị Độ Giả sơn trang làm rất tốt, rất đặc sắc.
Tuy nhiên gần đến giờ cuối Lâm Thiên Dân cũng vạch ra những điểm cơ bản của việc khai thác, phát triển và xây dựng cơ bản kết hợp với phát triển kinh tế, cũng phải chú ý việc bảo tồn văn hóa truyền thống và những công trình xây dựng cổ.
Không thể vì chút lợi ích kinh tế mà tùy ý phá hỏng các công trình cổ. Hơn nữa, khi xây dựng cũng phải chú ý tránh xa những khu này.
Cán bộ huyện Ma Xuyên đương nhiên nghe không hiểu, nhưng các đồng chí ở Cục công anh biết, ở thôn Kỳ Lân còn có một tòa tháp cổ đời Đường là hiện vật văn hóa quý. Nghe nói Bàn Đào Ảnh Thị sơn trang trước đây muốn xây dựng sông núi giả trên mảnh đất này nhưng Địa khu không đồng ý.
Thứ trưởng Lâm lúc này nói không thể vì lợi ích kinh tế xâm phạm chỗ đó, cũng có nghĩa phát triển kinh tế địa phương nhất định phải gắn với bảo tồn…
Lúc đó Chủ tịch huyện Phương Hồng Quân cũng cẩn thận bày tỏ thái độ, nói rằng nhất định sẽ chú ý việc này. Hơn nữa, lúc này đã xếp xã Kim Đào vào xã bảo tồn văn hóa, tháp cổ là đối tượng bảo vệ quan trọng.
Lâm Thiên Dân biểu diễn một hồi, tất nhiên trong lòng Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ hiểu rõ. Đương nhiên, Hạ Hải Vĩ cũng phối hợp mạnh mẽ với Lâm Thiên Dân tuyên truyền việc bảo vệ những công trình xây dựng cổ, bảo vệ trị an, tuyên truyền pháp luật.
Ngày thứ ba, Lâm Thiên Dân quay về Bắc Kinh, cũng không làm gì nhiều, giống như đi dạo bình thường.
Diệp Phàm và Hạ Hải Vĩ biết, núi Sư Vương thôn Kỳ Lân kia sẽ không ai đào, chuyện trộm mộ cũng có thể che dấu.
Nhoáng cái thời gian đã đến cuối năm.
Tuy nhiên, lần này cục xây dựng Địa Khu coi như có may mắn, Cục trưởng Diệp Phàm tài ba, cho nên tất cả mọi cán bộ công nhân viên đều có tiền thưởng, cùng quà tặng linh tinh đem về nhà.
Lễ mừng năm mới với Diệp Phàm cũng không có gì thoải mái, bởi vì năm nay, hắn định cùng Phương Viên đi Thái Lan một chuyến, để xem có tìm được dược liệu chữa khỏi di chứng cho Phương Viên không là lý do chính.
Chuyện Cục xây dựng bên này xử lý sau, những lãnh đạo cần thăm hỏi, Diệp Phàm đã làm xong trước. Trở về nhà bố mẹ ăn cơm tất niên, may mắn, Ngọc Kiều Long không tìm đến làm khó dễ, Diệp Phàm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Buổi sáng đầu tiên, Diệp Phàm lười nhác ngủ dậy muộn, nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng pháo vang vang.
Pháo nổ, gió nhẹ tuyết rơi rơi đón chào xuân mới.
Nhưng thật ra ngày đầu tiên không có tuyết, thời tiết tốt.
Sáng sớm, mẹ và em gái vội vàng dọn dẹp chuẩn bị lễ mừng năm mới, đàn ông thì đánh bài uống rượu vui chơi.
Tất cả mọi việc đều do phụ nữ làm, bởi vì khách đến chúc tết, đều là đi mọi nhà, ông chủ ăn cơm lại uống rượu. Tuy nhiên những người phụ nữ lại rất vui vẻ làm việc này, thường nhìn khách đến ăn uống tận hưởng cảm giác vui vẻ.
Không lâu, khách đến chúc tết lục tục đến rồi.
Có cả cấp dưới của Diệp Phàm ở huyện Ngư Dương trước đây như Trịnh Lực Văn, Đoàn Hải, cũng có cán bộ cấp dưới ở Cục xây dựng Đức Bình như Chu Trường Phong, Ngô Đồng…
Một buổi sáng trong nhà có cảm giác như cưỡi ngựa xem hoa, Diệp Phàm bị mẹ giục cũng phải dậy tiếp khách.
Không lâu, Tề Thiên và Lô Vĩ hai người cũng tới rồi, ba người đang trò chuyện thì Hạ Hải Vĩ và Phương Viên cũng tới.
Kỳ lạ là người đối đầu với mình ở huyện Ma Xuyên trước kia Túc Nhất Tiêu cũng tới chơi, để lại mấy hộp thuốc bổ đắt tiền, thấy rượu và thuốc định chạy lấy người nhưng bị Diệp Phàm giữ lại.
- Anh Túc sang năm có dự tính gì không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Dự định, chắc là sẽ đến tỉnh làm một ở cục nào đấy một thời gian, ôi…
Túc Nhất Tiêu rõ ràng không hào hứng lắm.
Tuy nói chuyện Liễu Mi Phương đã xong, chức vụ cũng không ảnh hưởng gì nhưng để mọi việc lắng xuống hoàn toàn ít nhất cũng cần đến một năm.
- Xin chúc mừng, tin rằng anh Túc sẽ có một khoảng trời ở tỉnh thành, tôi kính anh một ly, ha ha…
Diệp Phàm giơ chén lên.
- Mượn lời ông em nói lời tốt lành đi.
Tinh thần Túc Nhất Tiêu có vẻ tốt hơn, cụng ly với Diệp Phàm, nhìn Tề Thiên và Lô Vĩ nói:
- Tôi đã bàn giao xong việc ở huyện Ma Xuyên, quan hệ nhân sự cũng chuyển rồi, về sau Đức Bình không có quan hệ với tôi nữa. Ôi, nghĩ tới không đành lòng, dù sao cũng phải vài năm đầu.
- Doanh trại quân đội là cố định, còn người lính thì thay đổi. anh Túc đừng suy nghĩ nhiều, trái đất tròn biết đâu sau này chúng ta lại về một chỗ. Thủy Châu tuy nói cách xa Đức Bình nhưng cũng là cùng tỉnh Nam Phúc thôi. Tôi tin là với năng lực của anh Túc thì ở Thủy Châu sẽ phát triển nhanh chóng, ha ha …
Diệp Phàm tâng bốc lão Túc một tiếng.
- Cậu Diệp nói cũng phải. Ha ha…
Túc Nhất Tiêu tinh thần tốt lên nhiều, ánh mắt lóe lên một tia tự đắc rồi biến mất nhưng bị đôi mắt ưng của Diệp Phàm bắt được.
Dù sao kết giao với Diệp Phàm, Túc Nhất Tiêu cảm thấy mình có cậu là trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Kiều Chí Hòa làm chỗ dựa nên cảm thấy có ưu thế hơn.
Nếu không phải Diệp Phàm hai lần có ân lớn với y, y căn bản sẽ khinh thường Diệp Phàm. Mặc dù là Diệp Phàm có chút năng lực, quen biết một vài lãnh đạo nhưng không thể so với quan hệ của Túc Nhất Tiêu với Kiều Chí Hòa.
Quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới không phải là cùng có lợi sao. Cấp dưới được cấp trên đề bạt thì vui, cấp trên đề bạt cấp dưới không phải ý đồ là để cấp dưới giúp họ làm chuyện tốt sao. Cho nên, nói là lợi dụng nhau cũng không đủ.
Trong đó đều dính đến một chữ “Lợi”. Khi nào anh phạm đến “Lợi” của lãnh đạo, kết cục của anh chỉ có chết.
Dùng anh như bảo bối, nhưng sau đó anh trở thành khăn lau cũng là bình thường. Thậm chí bị người ta dẫm lên người cũng không phải không xảy ra, chỉ có quan hệ huyết thống mới bền chắc.
Uống mấy chén, Túc Nhất Tiêu nhìn Tề Thiên và Lô Vĩ cười nói:
- Diệp Phàm, Phó Bí Thư Hạ thì không cần nói, chúng ta đều biết, nhưng hai cậu này không biết là…
Đó là vì Túc Nhất Tiêu thấy quan hệ giữa Diệp Phàm và Lô Vĩ, Tề Thiên khá thân thiết. Hơn nữa Lô Vĩ, Tề Thiên, cùng cả Phương Viên hình như có chút tôn kính Diệp Phàm, cho nên Túc Nhất Tiêu tò mò, muốn hỏi thăm về hai người Lô Vĩ và Tề Thiên.
/3320
|