Quan Thuật

Chương 1074: Tài năng của lãnh đạo Tỉnh ủy.

/3320


- Buổi sáng, đồng chí Diệp Phàm tới Sở tài chính, chúng ta là người Ngư Dương, đồng chí Diệp Phàm cũng từ Ngư Dương mà đi, cho nên, tôi có thể sắp xếp ông ấy vào được.

Ai ngờ hắn vừa đến là hỏi tiền, hơn nữa, dám dựa vào nói hôm trước khoản tiền Bộ tài chính chuyển đến là cho thôn Đại Vũ của bọn hắn.

Việc này tôi không thể chấp nhận, bời vì khoản tiền này đúng là Bộ tài chính chuyển vể nhưng cũng không chỉ cho thôn Đại Vũ của Đức Bình.

Cho nên, Phó chủ tịch thành phố Thương Hải đến đòi tiền, tôi đã bàn bạc với đồng chí Dương Giám đốc sở cảm thấy thị trấn Củng Đồng càng cần khoản tiền này, trước đó đã rút ra hai mươi triệu rôi, còn lại mười triệu phải suy xét một chút, xem tình hình thực tế cho ai.

Nào biết đồng chí Diệp Phàm chết không tha, tôi bảo anh ta bình tĩnh đi ra ngoài, hắn tức giận đập bàn bảo tôi làm việc không nói, còn ra tay đánh người.

Thư ký Lưu của tôi khuyên can, còn bị hắn đánh đẩy vào tường, lưng xưng lên.

Sau đó Giám đốc Sở Dương có ra mặt, hắn vẫn không nghe. Căn bản không giống Đảng viên, lại càng không giống cán bộ Đảng, các đồng chí bảo vệ khuyên hắn lại đánh.

Tôi không thể không nói, đồng chí Diệp Phàm đi làm cảnh sát hình sự vẫn tốt hơn. Toàn bộ Sở tài chính vì hắn mà không thể làm việc bình thường được, buổi sáng về cơ bản là chưa làm gì.

Cậu nhóc này cũng khá có kinh nghiệm, có lý. Đương nhiên, Ngọc Sử Giới cũng khá dối trá, đem Dương Học Chính nhân vật số một cột vào trên thuyền của mình.

- Giám đốc Dương có phải như vậy không?

Thiết Thác thản nhiên nhìn Ngọc Sử Giới một cái, hỏi Dương Học Chính.

- Sự việc đúng là như vậy, khoản tiền này hôm qua tôi và Phó giám đốc Sở Ngọc đã trao đổi qua, là nên cấp cho thị trấn Củng Đồng. Đồng chí Diệp Phàm quá kích quá, đánh người, làm xáo trộn công tác của sở tài chính không nói, còn giống như công việc của Sở tài chính chúng tôi dường như do hắn chủ trì, thật sự rất hống hách.

Dương Học Chính bị Ngọc Sử Giới kéo xuống ngựa, không có cách nào hơn, đành phải kết hội, nói về Diệp Phàm.

- Được, đồng chí Diệp Phàm, cậu nói một chút sao rốt cuộc lại thế này?

Thiết Thác vẻ mặt vẫn không thay đổi hỏi, những lãnh đạo Tỉnh ủy khác đều giương mắt nhìn, căng lỗ tai nghe.

- Đánh người thì tôi thừa nhận, đó là tự vệ, các vị lãnh đạo, tôi một mình đến Sở tài chính dám đập văn phòng người ta sao?

Không có cách nào, Thôn Đại Vũ là cái quán mục nát, đã thành bãi rác của Đức Bình, vụ án rất nhiều, dân chúng sống trong vòng rác rưởi, rất khổ sở.

Tôi sợ không xử lý tốt chuyện Thôn Đại Vũ sẽ xảy ra chuyện lớn Bí Thư Trang, Chủ tịch Lô đều nhìn thấy việc này.

Cho nên, từ năm ngoái đã bắt đầu dặn dò tôi cải tạo Thôn Đại Vũ nơi đó có 8 vạn dân sinh songs.

Tôi trăm cay nghìn đắng mới đi Bộ tài chính xin được khoản tiền, Bộ trưởng Tào đồng ý cấp cho chúng ta ba mươi triệu, hôm trước cũng đúng ngày tiền về đến.

Hơn nữa, còn có văn bản gửi kèm xuống phòng chuyên môn của địa ủy và Ủy ban nhân dân địa khu Đức Bình. Tôi có giữ một bản, các vị lãnh đạo có thể xem.

Diệp Phàm nói lấy từ trong cặp ra một văn bản đẩy tới.

Đầu tiên tới tay Quách Phác Dương, y nhìn qua sau chuyển đi.

- Cậu nói tiếp xem.

Thiết Thác vừa nhìn văn bản vừa nói.

- Sáng này đến sở Tài chính, Phó Giám đốc Sở Ngọc tiếp tôi, tuy nhiên, không trả tiền. Dựa vào cái gì mà tiền Đức Bình chúng tôi vất vả mới có lại cho thị trấn Củng Đông?

Các vị lãnh đạo không cần nói Diệp Phàm tôi ích kỷ, tư tưởng nhỏ… Tôi đúng là một người như thế, ở vị trí nào thì bàn chuyện vị trí đó.

Hôm nay tôi ở Đức Bình, phải vì nhân dân Đức Bình mà mưu cầu hạnh phúc, nếu hiện tại tôi nhậm chức ở Củng Đồng tôi cũng sẽ vì nhận dân Củng Đồng suy nghĩ.

Quốc lộ Thiên Tường là một minh chứng rất tốt, tôi chỉ là một vị quan nhỏ, tới Sở tài chính tỉnh, họ đều là những ông lớn.

Tôi là một cục trưởng nhỏ sao có thể đối với bọn họ như vậy? Phó Giám đốc Sở Ngọc nói khoản tiền kia cho ai, tôi giương mắt nhìn.

Không có cách nào, tôi chỉ nói không xử lý tốt tôi không đi.Bọn họ thân thể cường tráng, văn phong cũng không cho ở lại, Thư ký Lưu hùng hổ đuổi tôi đi.

Tôi chỉ là không phục mà phản ứng, y ngã sấp xuống, còn mấy người của phòng bảo vệ, toàn bộ chạy lên chú ý đến tôi.

May mắn tôi trước đây có làm chút việc nặng, còn có chút sức. Hơn nữa, Phó Giám đốc Sở Ngọc lập tức sa sầm mạt, bảo tôi viết kiểm điểm.

Giám đốc Sở Dương cũng không khác gì, tôi không phạm sai lầm hơn nữa một lòng vì nhân dân Đức Bình phục vụ, chẳng lẽ vì nhân dân phục vụ cũng là sai?

Dựa vào cái gì bảo tôi viết kiểm điểm? Khoản tiền đó không phải là chuyển cho Thôn Đại Vũ chúng tôi sao? Các vị lãnh đạo vừa rồi cũng đã xem qua văn bản, trong lòng rất rõ.

Nếu nói Diệp Phàm tôi có hành vi hơi quá khích, tôi thừa nhận cho tổ chức điều tra xử lý. Huống chi các vị lãnh đạo cũng hiểu, chúng tôi ở bên dưới lên tỉnh bàn việc gặp bao nhiêu khó khăn….

Diệp Phàm nói một hồi cũng rất có khả năng thuyết phục, thật ra làm cho không ít ủy viên thông cảm.

- Việc này đồng chí Diệp Phàm có sai, cậu cũng không nên gây náo loạn như thế ở Sở Tài chính. Có việc có thể báo cáo lãnh đạo cấp trên. Điểm này, tôi phê bình cậu.

Thiết Thác tỏ vẻ nói.

- Tôi thừa nhận thái độ của tôi có chút không tốt, tôi nhận sự phê bình của Chủ nhiệm Thiết.

Diệp Phàm biết Thiết Thác còn có câu chưa nói, cũng thành khẩn tiếp nhận.

- Phê bình, phê bình là được sao? Hành vi này có ảnh hưởng rất lớn, tôi nghĩ tạm thời phải cách chức điều tra.

Cố Phong Sơn nắm lấy chủ đề, lạnh lùng nói.

- Bí Thư Cố, tôi còn chưa nói hết, anh chờ một chút.

Thiết Thác vẻ mặt kiên quyết, không nể mặt Cố Phong Sơn.

Thiết Thác nói như vậy cũng có lý, bởi vì ông ta và Quách Phác Dương đều là Ủy ban kiểm tra, tuy xếp hạng trong nội bộ Đảng thì Cố Phong Sơn là Bí Thư Đảng Quần chúng xếp trước Thiết Thác nhưng trong mọi trường hợp như thế này, Thiết Thác là lớn nhất.

- Vậy anh nói xem.

Cố Phong Sơn vẻ mặt có vẻ hơi trầm xuống nhìn Thiết Thác một cái.

- Tuy nhiên đồng chí Diệp Phàm sao lại dùng hành vi quá khích này? Nói vậy các vị lãnh đạo ngồi ở đây đều biết rõ. Tôi rất đồng ý với đồng chí Diệp Phàm ở việc một lòng vì nhân dân, bất kể được hay mất mạo hiểm cả chức vụ của mình.

Thiết Thác nói đến đây, đột nhiên đập bàn quát lớn:

- Đồng chí Ngọc Sử Giới, đồng chí Dương Học Chính, các anh biết mình sai ở chỗ nào không?

- Việc này thật sự chúng tôi không rõ, Chủ nhiệm Thiết, chúng tôi làm việc hình như không sai

Dương Học Chính và Ngọc Sử Giới trước sau đều nói vậy.

- Đúng không? Bộ tài chính gửi khoản tiền này không phải là cho Thôn Đại Vũ của Đức Bình sao?

Thiết Thác hỏi.

- Có phần là như vậy, cũng không phải chỉ khoản tiền này, có lẽ khoản tiền cho Thôn Đại Vũ chuyển đến sau.

Dương Học Chính đáp.

- Có lẽ, ha ha, hai anh làm lãnh đạo của Sở tài chính sao lại không biết khaòn tiền này không phải chuyển cho Thôn Đại Vũ?

Thiết Thác lợi hại, áp dụng phương pháp hỏi ngược lại. Dương Học Chính có phần lo lằng, Ngọc Sử Giới cũng vậy.

- Việc này, chúng tôi cho rằng thị trấn Củng Đồng thành phố Thương Hải cần thiết hơn.

Ngọc Sử Giới một lần nữa nói.

- Đừng nói chuyện khác, nói xem Sở tài chính các anh tại sao lại cho rằng khoản tiền này không phải chuyển cho Thôn Đại Vũ?

Thiết Thác vẫn không chuyển chủ đề khác.

- Trên công văn không nói khoản tiền này chuyển cho thôn Đại Vũ. Chỉ nói là cấp tiền cho Thôn Đại Vũ. Chúng tôi cho rằng gửi đến sau.

Dượng Học Chính suy nghĩ nhanh, nghĩ ra một lý do qua loa tắc trách một chút.

Thật ra Dương Học Chính cũng hiểu, lời của y cũng không có bao nhiêu sức thuyết phục. Có thể ngồi ở đây đều là Tỉnh ủy viên, không phải ngu ngốc.

- Hừ các anh cho rằng, lãnh đạo Bộ tài chính ăn cơm no không có việc gì làm, đột nhiên gửi một công văn, hơn nữa vừa lúc khoản tiền này được chuyển xuống?

Thiết Thác hừ lạnh lùng nói, Ngọc Sử Giới trên trán bắt đầu toát mồ hôi.

- Ha ha trùng hợp thật đúng là nhiều. Các vị lãnh đạo đều đã đọc qua công văn, ngay cả môt xu cũng không kém. Bộ tài chính nói cấp cho Thôn Đại Vũ chúng tôi ba mươi triệu thì công văn cũng gửi xuống Sở tài chính ba mươi triệu, chẳng lẽ vấn đề này còn chưa rõ ràng sao?

Diệp Phàm đột nhiên nói.

Thiết Thác nhíu nhíu mày, hừ nói:

- Câm miệng cho tôi, đây có phải để cậu xen vào đâu, Cậu cho là các lãnh đạo ngồi đây đều là người mù, ba mươi triệu lớn như vậy không nhìn thấy có phải không?

Suy nghĩ này của cậu không được, vì nhân dân cũng phải có quyết tâm, các lãnh đạo sao lại không suy xét đến Thôn Đại Vũ của các cậu.

Có lẽ lúc đó cậu bình tĩnh một chút bàn bạc với Giám Đốc Sở Dương và Phó Giám độc Sở Ngọc, bọn họ cũng sẽ suy xét đến tình hình thực tế, chuyển ba mươi triệu từ địa phương khác lại đây thì đã không có chuyện này. Giám Đốc Dương, phó Giám đốc Ngọc, các anh thấy có đúng không?

Thiêt Thác thật sự lợi hại, nhằm vào hai người Dương Ngọc, lại tâng bốc lãnh đạo tỉnh. Nhìn ngoài có vẻ như phê bình Diệp Phàm nhưng thực ra là bắt ép Giám đốc Dương và Phó giám đốc Ngọc bày tỏ thái độ, lập tức rút ra ba mươi triệu. Tin rằng lúc này Dương Học Chính và Ngọc Sử Giới không còn dám mạnh miệng vớ vẫn nữa.

Quả nhiên là như vậy.

- Vâng, tôi và phó giám đốc Ngọc đã suy xét đến tình hình thực tế của Thôn Đại Vũ, cũng đã định, khoản tiền từ Bộ tài chính chắc chưa tới, tính rút trước ba mươi triệu từ Sở tài chính cấp để cải tạo Thôn Đại Vũ.

Ngoài ra chúng tôi xét đến tình hình thực tế của Thôn Đại Vũ, còn cấp cho Thôn Đại Vũ thêm mười triệu.

Chỉ có điều đồng chí Diệp Phàm có lẽ rất vì dân chúng, cho nên không nói rõ ràng. Việc hôm nay chúng tôi đều có trách nhiệm, xin mời các vị lãnh đạo phê bình.

Dương Học Chính lập tức bày tỏ thái độ. Ngọc Sử Giới cũng vội vàng phụ họa gật đầu. Anh ta đến giọt mồ hôi trên trán cũng không dám giơ tay lau đi.

- Ha ha, hai vị giám đốc Sở rung động vì Thôn Đại Vũ, một lòng vì dân chúng tôi rất vui mừng, nếu hai vị suy xét tới rồi, thì lập tức rút ra bốn mươi triệu cấp cho Thôn Đại Vũ của Đức Bình.

Về phần đồng chí Diệp Phàm, cũng là vì dân chúng nên trong lòng có chút nóng nảy, tình có thể nguyên. Tuy nhiên về sau nên chú ý, có việc gì phải trao đổi.

Đương nhiên, cũng hi vọng các lãnh đạo cũng có thể công bằng, suy nghĩ cho các đồng chí bên dưới, nói thật ngồi ở đây đều là lãnh đão nòng cốt của Nam Phúc.

Cấp dưới tình hình như thế nào các vị đều rõ trong lòng.

Thiết Thác cứng rắn buộc hai người Dương Ngọc lập tức rút tiền. Quay đầu lại hỏi Duách Phác Dương nói:

- Bí Thư Quách, anh thấy có được không?


/3320

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status