- Lại đến nữa.
Lão già này không lưu tình chút nào, liên tục đá mấy đá như mưa rền gió hú, cuốn theo làn khí mạnh mẽ đá qua.
Hai người không ngừng chống chọi độ gần hai mươi hiệp, Diệp Phàm đã sớm mệt, thở như trâu vậy, mồ hôi ướt toàn thân. Bởi vì trận này thật sự là rất hao phí kình lực. Lão già này cũng rất thong dong, trong lòng Diệp Phàm có chút lạnh, biết mình nội kình đang rơi xuống thất rõ, lão già này tuyệt đối phải là ở cấp bậc bát đẳng, cùng lão chống chọi tuyệt không khác nào trứng chọi đó. Cho nên, rơi vào đường cùng, đành phải thay đổi chiến thuật để đối kháng với Lão già này.
Tuy nhiên làm cho người ta mất mát, buồn bực vẫn không được, nơi nơi đều có gió, hơn nữa thi thoảng còn phải ghánh một quyền cước của lão già kia. May mắn là Diệp Phàm nhờ có huyết trăn nên khá dũng mãnh, bằng không, sớm tan xương rồi.
Càng quỷ dị hơn chính là Diệp Phàm cảm giác được lão già kia giống như thủ hạ lưu tình, dường như đang đùa với mình vậy, có loại cảm giác mèo vờn chuột. Một loại cảm giác bi thương, bi tráng cứ quanh quẩn...
- Thằng nhóc, xuất chiêu, ra bản lĩnh kim bộ đi.
Lão già này khinh thường cười nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, cười nói
- Công phu bậc cao, phỏng chừng phải thất đẳng, tuy nhiên, kình lực của cậu rất phù phiếm, bước chân không ổn, ra quyền có xảo quyệt nhưng chỗ gắng sức có chút trống rỗng. Không biết linh hoạt khống chế, và trọng yếu hơn là nội kình của cậu giống như không vững chắc, luyện công luyện chưa tới, lực ngoại lực dù sao cũng rất hư vô, hậu hoạn vô cùng.
Lão già này chỉ nói mấy câu nhưng đem nhược điểm của Diệp Phàm toàn bộ lôi ra hết.
- Đến đây! Ông phải chú ý một chút.
Diệp Phàm tức giận khi bị khơi dậy ngạo khí của người trẻ tuổi. Cổ tay vừa động, xem bản lĩnh tôi đây, năm phi đao lập tức bay ra, bay thẳng về phía Lão già.
- Ừ! Đây là... Còn chút tài sao.
Lão già này tùy tay ném ra mấy viên đá. Phi đao của Diệp Phàm bị hạ xuống đất cả, hơn nữa, còn bị gãy đôi ra, Diệp Phàm đau lòng đến phát cuồng.
- Lão già này!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, nhào lên phía trước đá một cước ra ngoài. Lạc Bảo Tiền xoay tròn bay ra ngoài.
- Ừ!
Lão già này có chút kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất, chuyển mình né tránh, thoát được Lạc Bảo Tiền, tuy nhiên, chiếc áo da thú khoác trên người vẫn bị Lạc Bảo Tiền lau phớt qua, nhưng không rách, xem ra lão già trốn mất tuyệt diệu.
- Phí Phương Thành là gì của cậu?
Lão già này đột nhiên ngừng tay hỏi.
- Phí Phương Thành là ai?
Diệp Phàm hỏi, tự nhủ sư phụ họ Phí, không lẽ thật đúng là Phí Phương Thành?
- Hừ! Thằng nhóc, đừng khoe khoang trước mặt ông đây, Phí Phương Thành còn là tiểu bối của bố. Nó có phải truyền tiểu lý đao cho cậu, còn có Phí gia bí thuật, “Tai dơi thông thuật”, “Hóa âm mê thuật”. Lão già này liên tục kể ra mấy hạng bí thuật của Phí gia.
Đồng chí Diệp Phàm hoàn toàn khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Lão già này hồi lâu mới thốt ra một câu nói:
- Sư phụ của ta chẳng lẽ thực sự tên Phí Phương Thành? Vậy thầy cùng Tô Lưu Phương có phải một đôi hay không?
Tô Lưu Phương là sư phụ của Kiều Viên Viên, Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến, nên muốn chứng thật một chút.
- Con bé Tô gia kia cũng là người đáng thương.
Lão già này thở dài, vẫy vẫy tay, nói,
- Người trẻ tuổi, nếu không có việc gì chạy tới mảnh đất này làm gì? Rất nguy hiểm.
- Muốn lấy được cách phối yêu độc cùng với cách phối thuốc giải, còn rể cây nữa, xem có sống được không.
Diệp Phàm thành thật nói, biết lão già này không có ác ý, hơn nữa, hình như còn có chút quan hệ với Phí gia.
- Cậu lấy làm gì, đó không phải thứ tốt.
Lão già này ánh mắt bỗng linh hoạt, sắc bén.
- Có người muốn nghiên cứu một chút, tuyệt đối không dùng đối phó người tốt.
Diệp Phàm đáp.
- Cách phối có thể cho cậu, bởi vì cậu là đệ tử Phí gia. Tuy nhiên cậu phải giữ bí mật, không thể ngoại truyền, đây là chuyện tôi hứa với tộc trưởng Samoa, ông ta có ân với tôi. Nhưng, rể cây có lấy cũng vô dụng, vì năm sau cây này mới có thể ra lá đỏ, cậu phải đợi đến năm sau thôi.
Lão già này thản nhiên nói.
Diệp Phàm âm thầm nhíu nhíu mày, vẫn gật gật đầu, dù sao mình chỉ cần có rể cây, có công dụng không thì đó là chuyện của lão Bang ở tổ Khoa học Năng lượng.
- Tiền bối quen sư phụ của tôi?
Diệp Phàm không kìm nổi hỏi.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Lão già này đột nhiên hỏi, không đáp lời của Diệp Phàm.
- Hư, thật.
Diệp Phàm đáp.
- Không đơn giản, không thể tưởng được Phương Thành có thể nuôi dưỡng ra một cao thủ như cậu. Công lực của cậu ở hàng tứ đẳng chưa, ôi... ...
Lão già này thở dài.
- Ông và sư phụ tôi khẳng định có quan hệ có phải hay không?
Diệp Phàm lại hỏi, muốn thăm dò chuyện của sư phụ. Sống cùng sư phụ hơn mười năm, chỉ biết được ông họ Phí, chuyện khác thì một chút cũng không biết.
- Quan hệ gì, nó là em trai ruột tôi, cậu nói quan hệ gì.
Lão già này đột nhiên đề cao thanh âm, Diệp Phàm tất nhiên lập tức hóa đá, miệng há hốc, ngơ ngác nhìn Lão già này.
- Không tin có phải hay không?
Lão già này hừ nói.
- Tôi tin, tuy nhiên, sư bá, xưng hô ngài như thế nào đây?
Diệp Phàm vẻ mặt cung kính, xoay người làm lễ.
- Hổ ngồi Phí Thanh Sơn, Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao, hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc, Vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết, đại mông hảo hán Quân Nhược Ly, giấu lang chó dữ Lạc Phiêu Phiêu. Ôi...
Lão già lẩm bẩm như thuận miệng hát vè, Diệp Phàm lại khiếp sợ, những lời này nghe sao giống như lời Thiết Chiêm Hùng từng lải nhải quá, đó chính là Lục Đại bá chủ thế hệ trước của Trung Quốc.
Âm Vô Đao Diệp Phàm ở thôn Quy Lĩnh thị trấn Lâm Tuyền Ngư Dương từng gặp qua, Mai Thiên Tuyết, chủ cung Vu sơn cũng có nghe nói qua, người phụ nữ này tuyên bố còn muốn lấy một chân của mình, hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc khẳng định là phụ nữ, giấu lang chó dữ Lạc Phiêu Phiêu, người này thật ra rất cổ quái, khẳng định là phụ nữ.
Vậy sư bá, chắc chắn tên Phí Thanh Sơn.
- Sư bá sao không trở về Trung Quốc, ở nơi này...?
Diệp Phàm có chút nóng nảy.
- Tôi nhận lời người khác bảo hộ nơi này bấy nhiêu năm rồi giờ cũng nên đi.
Phí Thanh Sơn thản nhiên nói, tay đỡ tộc trưởng Địch Khắc Ma Đinh đứng lên.
Phí Thanh Sơn nhìn ông ta nói vài câu, tuy ông ta có chút không muốn, tuy nhiên bị Phí Thanh Sơn trừng mắt, không dám cãi cọ, cúi đầu đi an bài nhân sự.
Không lâu sau có vài tên đi đến, leo lên cây hái toàn bộ lá đỏ xuống. Địch Khắc Ma Đinh lôi ra hai tờ giấy đưa cho Diệp Phàm.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm nói.
- Cậu tên là gì?
Phí Thanh Sơn hỏi.
- Diệp Phàm.
Diệp Phàm đáp.
- Như vậy đi, cậu lấy đồ tốt của người ta, nên cũng không thể lấy đi không, không phải? Bỏ ra một số tiền là được, coi như là bồi thường cho tộc Samoa đi.
Phí Thanh Sơn mắt cũng không nháy nói.
- Cái này, có phải rất quý hay không.
Diệp Phàm nói thầm. Hắn đương nhiên là muốn vì quốc gia tiết kiệm chút tiền rồi.
- Rất quý, ha hả, cậu có thể không biết, một công ty của Anh quốc từng bỏ ra một số tiền khổng lồ mua nhưng người ta không bán. Lần này là tôi thay Địch Khắc làm chủ, đó là bởi vì cậu là người của Phí gia. Người trong nhà lấy đi chút đồ vật là chuyện bình thường, tôi ở đây bảo hộ bao nhiêu năm, cũng có một phần ân tình chứ. Cậu chi ra một số tiền đi, xem như là hai bên buôn bán.
- Phí Thanh Sơn thản nhiên nói.
- Tôi phải thương lượng một chút, tôi còn có mấy người đồng nghiệp...
Diệp Phàm nói xong, không lâu sau gọi đám người Tề Thiên lại.
Không lâu đã liên hệ được với Trấn Đông Hải, ông ta chưa nói đã chấp nhận rồi. Chỉ có một yêu cầu, đó chính là mỗi khi lá trên cây đỏ thì hy vọng tộc Samoa có thể tiếp tục cung cấp.
Đương nhiên, chỉ cần ba phần lá đỏ trên cây là được. Cuối cùng thương lượng được với Địch Khắc là sẽ cung cấp hai phần lá đỏ trên cây, Tổ đặc nhiệm A bên này mỗi lần như vậy sẽ chi ra 500 ngàn đô la Mỹ, tuy nhiên, đối với điểm này Phí Thanh Sơn không đồng ý.
Bởi vì, cái cây kia nghe nói phải vài năm mới có thể ra một lần lá đỏ, sản lượng yêu độc vốn rất ít. Nếu không có yêu độc,thì còn ai sợ người tộc Samoa. Phí Thanh Sơn không muốn nhìn thấy tộc Samoa vì mất đi yêu độc mà bị các bộ lạc khác hoặc trùm buôn thuốc phiện tiêu diệt. Tổ đặc nhiệm A cuối cùng đành phải thôi, Trấn Đông Hải, tất nhiên thấy thịt đau thật sự.
- Sư bá, người chừng nào thì về Trung Quốc, đây là địa phương tôi công tác hiện tại, ngài bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.
Diệp Phàm để lại địa chỉ liên hệ.
- Xem tình huống sẽ nói sau, cậu cũng không nhất thiết phải tìm tôi, tôi cũng sắp rời khỏi nơi này rồi. Phi Đao của cậu dùng rất tốt, này, cầm lấy.
Phí Thanh Sơn đưa cho Diệp Phàm một chiếc bao da, mở ra thì thấy bên trong toàn là Phi Đao bằng xương, phỏng chừng có hơn một ngàn cây.
- Sư bá, tôi, cài này, lúc trước sư phụ nói đã không còn loại này nữa rồi?
Diệp Phàm trong lòng kích động.
- Cái này là 1000 cây cuối cùng, tiết kiệm mà dùng, đao không hỏng thì tận lực thu hồi về. Sư bá, hiện tại tôi cũng từng thử dùng xương thú chế đao nhưng đáng tiếc không được, không có biện pháp nào dùng được. Miễn cưỡng mài chế ra lưỡi dao nhưng uy lực quá kém, hơn nữa, quá dầy, mang theo không tiện. Hiện tại phương pháp chế đao sư phụ của cậu cũng có, cậu cũng có thể thử xem, nếu thất truyền thì thật đáng tiếc.
Phí Thanh Sơn hít sâu vào, sờ râu nói.
- Sư bá, sư phụ cùng cô Tô rốt cuộc sao lại như thế?
Diệp Phàm vẫn muốn hỏi để hiểu được.
- Chuyện này, đi hỏi sư phụ của cậu đi.
Phí Thanh Sơn bất mãn lắc lắc đầu, khiến cho Diệp Phàm càng thất vọng.
Nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, từ cổ gỡ xuống sợi dây chuyền đưa cho Diệp Phàm, cười nói:
- Vài thập niên không trở về, ở chân núi Hương Sơn ở Bắc Kinh tôi còn có người nhà, cậu tìm đến đó giao cho người phụ nữ là chủ nhà tên Yến Hồng sợi dây này.
- Diệp Phàm, thân thủ của cậu sao giống như khí huyết không ổn định, công phu bậc cao, tuy nhiên, thực lực của cậu hình như có chút không ổn?
Lúc này, Phí Thanh Sơn thản nhiên nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, lại hỏi.
Diệp Phàm kia mặt đỏ lên, nói:
- Sư bá, công lực của tôi đều có cơ duyên xảo hợp cả, trước kia có nuốt qua cổ mộ Thái tuế, sau lại uống máu trăn thiếu chút nữa chết rồi...
Diệp Phàm đem sự việc lẩm bẩm kể lại một lần.
- Thì ra là thế, rốt cuộc dù sao đó cũng là hư, cậu muốn tăng mạnh thì phải tự thân khổ luyện, đem hư luyện thành thật mới được.
Cậu hiện tại đã không phải là một người bình thường, người thường có thể bình an vượt qua cả đời, một khi ông trời cho mình một thân công phu, vậy cậu cũng phải nhận chút trách nhiệm với đời mới được.
Cậu không cần trốn tránh, cũng không cần trốn chạy, đó là chuyện không có khả năng, cậu không tìm người, người ta sẽ tìm cậu. Đây là quy luật tự nhiên, là quy tắc lên trời.
Phí Thanh Sơn nói lời này rất thấm thía, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, còn nói thêm,
- Tuy nhiên, huyết trăn già dương tính rất mãnh liệt, trước khi chưa có cách giải thì nên chú ý chút, âm có thể khắc dương, âm dương tổng hợp mới là đạo dưỡng sinh. Khi chịu không được thì tìm mấy người phụ nữ giải quyết, tốt nhất là cô nàng âm khí đầy đủ chưa từng làm chuyện đó.
Lão già này không lưu tình chút nào, liên tục đá mấy đá như mưa rền gió hú, cuốn theo làn khí mạnh mẽ đá qua.
Hai người không ngừng chống chọi độ gần hai mươi hiệp, Diệp Phàm đã sớm mệt, thở như trâu vậy, mồ hôi ướt toàn thân. Bởi vì trận này thật sự là rất hao phí kình lực. Lão già này cũng rất thong dong, trong lòng Diệp Phàm có chút lạnh, biết mình nội kình đang rơi xuống thất rõ, lão già này tuyệt đối phải là ở cấp bậc bát đẳng, cùng lão chống chọi tuyệt không khác nào trứng chọi đó. Cho nên, rơi vào đường cùng, đành phải thay đổi chiến thuật để đối kháng với Lão già này.
Tuy nhiên làm cho người ta mất mát, buồn bực vẫn không được, nơi nơi đều có gió, hơn nữa thi thoảng còn phải ghánh một quyền cước của lão già kia. May mắn là Diệp Phàm nhờ có huyết trăn nên khá dũng mãnh, bằng không, sớm tan xương rồi.
Càng quỷ dị hơn chính là Diệp Phàm cảm giác được lão già kia giống như thủ hạ lưu tình, dường như đang đùa với mình vậy, có loại cảm giác mèo vờn chuột. Một loại cảm giác bi thương, bi tráng cứ quanh quẩn...
- Thằng nhóc, xuất chiêu, ra bản lĩnh kim bộ đi.
Lão già này khinh thường cười nói, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, cười nói
- Công phu bậc cao, phỏng chừng phải thất đẳng, tuy nhiên, kình lực của cậu rất phù phiếm, bước chân không ổn, ra quyền có xảo quyệt nhưng chỗ gắng sức có chút trống rỗng. Không biết linh hoạt khống chế, và trọng yếu hơn là nội kình của cậu giống như không vững chắc, luyện công luyện chưa tới, lực ngoại lực dù sao cũng rất hư vô, hậu hoạn vô cùng.
Lão già này chỉ nói mấy câu nhưng đem nhược điểm của Diệp Phàm toàn bộ lôi ra hết.
- Đến đây! Ông phải chú ý một chút.
Diệp Phàm tức giận khi bị khơi dậy ngạo khí của người trẻ tuổi. Cổ tay vừa động, xem bản lĩnh tôi đây, năm phi đao lập tức bay ra, bay thẳng về phía Lão già.
- Ừ! Đây là... Còn chút tài sao.
Lão già này tùy tay ném ra mấy viên đá. Phi đao của Diệp Phàm bị hạ xuống đất cả, hơn nữa, còn bị gãy đôi ra, Diệp Phàm đau lòng đến phát cuồng.
- Lão già này!
Diệp Phàm hét lớn một tiếng, nhào lên phía trước đá một cước ra ngoài. Lạc Bảo Tiền xoay tròn bay ra ngoài.
- Ừ!
Lão già này có chút kinh ngạc chợt lóe lên rồi biến mất, chuyển mình né tránh, thoát được Lạc Bảo Tiền, tuy nhiên, chiếc áo da thú khoác trên người vẫn bị Lạc Bảo Tiền lau phớt qua, nhưng không rách, xem ra lão già trốn mất tuyệt diệu.
- Phí Phương Thành là gì của cậu?
Lão già này đột nhiên ngừng tay hỏi.
- Phí Phương Thành là ai?
Diệp Phàm hỏi, tự nhủ sư phụ họ Phí, không lẽ thật đúng là Phí Phương Thành?
- Hừ! Thằng nhóc, đừng khoe khoang trước mặt ông đây, Phí Phương Thành còn là tiểu bối của bố. Nó có phải truyền tiểu lý đao cho cậu, còn có Phí gia bí thuật, “Tai dơi thông thuật”, “Hóa âm mê thuật”. Lão già này liên tục kể ra mấy hạng bí thuật của Phí gia.
Đồng chí Diệp Phàm hoàn toàn khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Lão già này hồi lâu mới thốt ra một câu nói:
- Sư phụ của ta chẳng lẽ thực sự tên Phí Phương Thành? Vậy thầy cùng Tô Lưu Phương có phải một đôi hay không?
Tô Lưu Phương là sư phụ của Kiều Viên Viên, Diệp Phàm đột nhiên nghĩ đến, nên muốn chứng thật một chút.
- Con bé Tô gia kia cũng là người đáng thương.
Lão già này thở dài, vẫy vẫy tay, nói,
- Người trẻ tuổi, nếu không có việc gì chạy tới mảnh đất này làm gì? Rất nguy hiểm.
- Muốn lấy được cách phối yêu độc cùng với cách phối thuốc giải, còn rể cây nữa, xem có sống được không.
Diệp Phàm thành thật nói, biết lão già này không có ác ý, hơn nữa, hình như còn có chút quan hệ với Phí gia.
- Cậu lấy làm gì, đó không phải thứ tốt.
Lão già này ánh mắt bỗng linh hoạt, sắc bén.
- Có người muốn nghiên cứu một chút, tuyệt đối không dùng đối phó người tốt.
Diệp Phàm đáp.
- Cách phối có thể cho cậu, bởi vì cậu là đệ tử Phí gia. Tuy nhiên cậu phải giữ bí mật, không thể ngoại truyền, đây là chuyện tôi hứa với tộc trưởng Samoa, ông ta có ân với tôi. Nhưng, rể cây có lấy cũng vô dụng, vì năm sau cây này mới có thể ra lá đỏ, cậu phải đợi đến năm sau thôi.
Lão già này thản nhiên nói.
Diệp Phàm âm thầm nhíu nhíu mày, vẫn gật gật đầu, dù sao mình chỉ cần có rể cây, có công dụng không thì đó là chuyện của lão Bang ở tổ Khoa học Năng lượng.
- Tiền bối quen sư phụ của tôi?
Diệp Phàm không kìm nổi hỏi.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Lão già này đột nhiên hỏi, không đáp lời của Diệp Phàm.
- Hư, thật.
Diệp Phàm đáp.
- Không đơn giản, không thể tưởng được Phương Thành có thể nuôi dưỡng ra một cao thủ như cậu. Công lực của cậu ở hàng tứ đẳng chưa, ôi... ...
Lão già này thở dài.
- Ông và sư phụ tôi khẳng định có quan hệ có phải hay không?
Diệp Phàm lại hỏi, muốn thăm dò chuyện của sư phụ. Sống cùng sư phụ hơn mười năm, chỉ biết được ông họ Phí, chuyện khác thì một chút cũng không biết.
- Quan hệ gì, nó là em trai ruột tôi, cậu nói quan hệ gì.
Lão già này đột nhiên đề cao thanh âm, Diệp Phàm tất nhiên lập tức hóa đá, miệng há hốc, ngơ ngác nhìn Lão già này.
- Không tin có phải hay không?
Lão già này hừ nói.
- Tôi tin, tuy nhiên, sư bá, xưng hô ngài như thế nào đây?
Diệp Phàm vẻ mặt cung kính, xoay người làm lễ.
- Hổ ngồi Phí Thanh Sơn, Bắc Sơn tiều tử Âm Vô Đao, hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc, Vu sơn thủy tiên Mai Thiên Tuyết, đại mông hảo hán Quân Nhược Ly, giấu lang chó dữ Lạc Phiêu Phiêu. Ôi...
Lão già lẩm bẩm như thuận miệng hát vè, Diệp Phàm lại khiếp sợ, những lời này nghe sao giống như lời Thiết Chiêm Hùng từng lải nhải quá, đó chính là Lục Đại bá chủ thế hệ trước của Trung Quốc.
Âm Vô Đao Diệp Phàm ở thôn Quy Lĩnh thị trấn Lâm Tuyền Ngư Dương từng gặp qua, Mai Thiên Tuyết, chủ cung Vu sơn cũng có nghe nói qua, người phụ nữ này tuyên bố còn muốn lấy một chân của mình, hán địa phi hồ Sương Hồng Ngọc khẳng định là phụ nữ, giấu lang chó dữ Lạc Phiêu Phiêu, người này thật ra rất cổ quái, khẳng định là phụ nữ.
Vậy sư bá, chắc chắn tên Phí Thanh Sơn.
- Sư bá sao không trở về Trung Quốc, ở nơi này...?
Diệp Phàm có chút nóng nảy.
- Tôi nhận lời người khác bảo hộ nơi này bấy nhiêu năm rồi giờ cũng nên đi.
Phí Thanh Sơn thản nhiên nói, tay đỡ tộc trưởng Địch Khắc Ma Đinh đứng lên.
Phí Thanh Sơn nhìn ông ta nói vài câu, tuy ông ta có chút không muốn, tuy nhiên bị Phí Thanh Sơn trừng mắt, không dám cãi cọ, cúi đầu đi an bài nhân sự.
Không lâu sau có vài tên đi đến, leo lên cây hái toàn bộ lá đỏ xuống. Địch Khắc Ma Đinh lôi ra hai tờ giấy đưa cho Diệp Phàm.
- Cảm ơn!
Diệp Phàm nói.
- Cậu tên là gì?
Phí Thanh Sơn hỏi.
- Diệp Phàm.
Diệp Phàm đáp.
- Như vậy đi, cậu lấy đồ tốt của người ta, nên cũng không thể lấy đi không, không phải? Bỏ ra một số tiền là được, coi như là bồi thường cho tộc Samoa đi.
Phí Thanh Sơn mắt cũng không nháy nói.
- Cái này, có phải rất quý hay không.
Diệp Phàm nói thầm. Hắn đương nhiên là muốn vì quốc gia tiết kiệm chút tiền rồi.
- Rất quý, ha hả, cậu có thể không biết, một công ty của Anh quốc từng bỏ ra một số tiền khổng lồ mua nhưng người ta không bán. Lần này là tôi thay Địch Khắc làm chủ, đó là bởi vì cậu là người của Phí gia. Người trong nhà lấy đi chút đồ vật là chuyện bình thường, tôi ở đây bảo hộ bao nhiêu năm, cũng có một phần ân tình chứ. Cậu chi ra một số tiền đi, xem như là hai bên buôn bán.
- Phí Thanh Sơn thản nhiên nói.
- Tôi phải thương lượng một chút, tôi còn có mấy người đồng nghiệp...
Diệp Phàm nói xong, không lâu sau gọi đám người Tề Thiên lại.
Không lâu đã liên hệ được với Trấn Đông Hải, ông ta chưa nói đã chấp nhận rồi. Chỉ có một yêu cầu, đó chính là mỗi khi lá trên cây đỏ thì hy vọng tộc Samoa có thể tiếp tục cung cấp.
Đương nhiên, chỉ cần ba phần lá đỏ trên cây là được. Cuối cùng thương lượng được với Địch Khắc là sẽ cung cấp hai phần lá đỏ trên cây, Tổ đặc nhiệm A bên này mỗi lần như vậy sẽ chi ra 500 ngàn đô la Mỹ, tuy nhiên, đối với điểm này Phí Thanh Sơn không đồng ý.
Bởi vì, cái cây kia nghe nói phải vài năm mới có thể ra một lần lá đỏ, sản lượng yêu độc vốn rất ít. Nếu không có yêu độc,thì còn ai sợ người tộc Samoa. Phí Thanh Sơn không muốn nhìn thấy tộc Samoa vì mất đi yêu độc mà bị các bộ lạc khác hoặc trùm buôn thuốc phiện tiêu diệt. Tổ đặc nhiệm A cuối cùng đành phải thôi, Trấn Đông Hải, tất nhiên thấy thịt đau thật sự.
- Sư bá, người chừng nào thì về Trung Quốc, đây là địa phương tôi công tác hiện tại, ngài bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm tôi.
Diệp Phàm để lại địa chỉ liên hệ.
- Xem tình huống sẽ nói sau, cậu cũng không nhất thiết phải tìm tôi, tôi cũng sắp rời khỏi nơi này rồi. Phi Đao của cậu dùng rất tốt, này, cầm lấy.
Phí Thanh Sơn đưa cho Diệp Phàm một chiếc bao da, mở ra thì thấy bên trong toàn là Phi Đao bằng xương, phỏng chừng có hơn một ngàn cây.
- Sư bá, tôi, cài này, lúc trước sư phụ nói đã không còn loại này nữa rồi?
Diệp Phàm trong lòng kích động.
- Cái này là 1000 cây cuối cùng, tiết kiệm mà dùng, đao không hỏng thì tận lực thu hồi về. Sư bá, hiện tại tôi cũng từng thử dùng xương thú chế đao nhưng đáng tiếc không được, không có biện pháp nào dùng được. Miễn cưỡng mài chế ra lưỡi dao nhưng uy lực quá kém, hơn nữa, quá dầy, mang theo không tiện. Hiện tại phương pháp chế đao sư phụ của cậu cũng có, cậu cũng có thể thử xem, nếu thất truyền thì thật đáng tiếc.
Phí Thanh Sơn hít sâu vào, sờ râu nói.
- Sư bá, sư phụ cùng cô Tô rốt cuộc sao lại như thế?
Diệp Phàm vẫn muốn hỏi để hiểu được.
- Chuyện này, đi hỏi sư phụ của cậu đi.
Phí Thanh Sơn bất mãn lắc lắc đầu, khiến cho Diệp Phàm càng thất vọng.
Nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, từ cổ gỡ xuống sợi dây chuyền đưa cho Diệp Phàm, cười nói:
- Vài thập niên không trở về, ở chân núi Hương Sơn ở Bắc Kinh tôi còn có người nhà, cậu tìm đến đó giao cho người phụ nữ là chủ nhà tên Yến Hồng sợi dây này.
- Diệp Phàm, thân thủ của cậu sao giống như khí huyết không ổn định, công phu bậc cao, tuy nhiên, thực lực của cậu hình như có chút không ổn?
Lúc này, Phí Thanh Sơn thản nhiên nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, lại hỏi.
Diệp Phàm kia mặt đỏ lên, nói:
- Sư bá, công lực của tôi đều có cơ duyên xảo hợp cả, trước kia có nuốt qua cổ mộ Thái tuế, sau lại uống máu trăn thiếu chút nữa chết rồi...
Diệp Phàm đem sự việc lẩm bẩm kể lại một lần.
- Thì ra là thế, rốt cuộc dù sao đó cũng là hư, cậu muốn tăng mạnh thì phải tự thân khổ luyện, đem hư luyện thành thật mới được.
Cậu hiện tại đã không phải là một người bình thường, người thường có thể bình an vượt qua cả đời, một khi ông trời cho mình một thân công phu, vậy cậu cũng phải nhận chút trách nhiệm với đời mới được.
Cậu không cần trốn tránh, cũng không cần trốn chạy, đó là chuyện không có khả năng, cậu không tìm người, người ta sẽ tìm cậu. Đây là quy luật tự nhiên, là quy tắc lên trời.
Phí Thanh Sơn nói lời này rất thấm thía, nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, còn nói thêm,
- Tuy nhiên, huyết trăn già dương tính rất mãnh liệt, trước khi chưa có cách giải thì nên chú ý chút, âm có thể khắc dương, âm dương tổng hợp mới là đạo dưỡng sinh. Khi chịu không được thì tìm mấy người phụ nữ giải quyết, tốt nhất là cô nàng âm khí đầy đủ chưa từng làm chuyện đó.
/3320
|