Quan Thuật

Chương 1105: Xin Chủ tịch phê bình tôi!

/3320


- Chủ tịch Trấn, tôi muốn kiểm điểm với ngài một chút. Tôi với Lý tướng quân đều nhân cơ hội thiếu tướng Diệp đấu quyền để kiếm về vài triệu, xin chủ tịch phê bình, số tiền này, tôi cũng định sẽ quyên tặng cho quốc gia.

Trấn Đông Hải ngại ngùng, nói.

- Quyên tặng, không cần đâu. Chỉ cần nộp thuế là được rồi, đó là các anh nên được mà. Hơn nữa, đó là tiền của người nước ngoài, cũng là thu nhập hợp pháp ở địa phương, kiếm chút tiền chẳng sao cả. Dĩ nhiên, ở nước ta thì không cho phép làm chuyện này, chỗ này khác chỗ kia khác mà, chính sách, cũng chỉ là tương đối, không thể nào cứng nhắc quá!

Trấn Đông Hải và Lý Khiếu Phong cũng nhẹ nhàng thở ra, trong lòng đồng chí Tiểu Diệp cũng nhẹ hẳn, vừa rồi đúng là bị dọa cho sợ thật.

Nếu Trấn Đông Hải đem tiền kia đi quyên tặng, thì hai triệu đô la của mình sao dám giữ lại, cũng đành sung công thôi, Diệp Phàm dĩ nhiên là rất đau lòng. Ngay cả Lý Khiếu Phong và Trấn Đông Hải cũng không ngừng lo lắng, miệng nói quyên tặng nhưng trong lòng kỳ thực chẳng cam, chỉ có có điều hai lão già này lòng dạ thâm sâu không biểu hiện ra mặt thôi.

Tiến lên trước, Chủ tịch Trấn nặng nề vỗ Nguyệt Nga sao Kim thiếu tướng lên vai Diệp Phàm, kìm lại nụ cười, nghiêm túc nói:

- Căn cứ Hùng Sơn giao cho cậu, có lòng tin không để nó bị tổn thương không?

- Tôi đảm bảo!

Diệp Phàm chỉ nói ba chữ nặng trịch, Chủ tịch Trấn không nói gì. Đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ quân hàm Diệp Phàm, rồi bước đi.

Lúc này, Diệp Phàm mới cảm thấy trách nhiệm của quân hàm thiếu tướng kia, giống như có một ngọn núi Thái Sơn ép cho bản thân sắp không thể nào thở nổi.

Thầm mắng trong lòng: “Mẹ nó, cái tướng quân này hình như cũng không dễ làm, tướng quân, nghĩ là trách nhiệm nặng nề.”

Sau khi thụ huân xong, không sau đã đến văn phòng Trấn Đông Hải.

Bên trong có một đại tá toàn thân mặc võ phục, nhưng, người đàn ông này toàn thân hơi run lên, một bên mông ngồi trên sofa, bên kia đặt bên ngoài, miệng lẩm bẩm nhưng không phát ra âm thanh gì, cũng chẳng biết là nói gì, chắc chắn là do căng thẳng quá.

Vừa nghe thấy tiếng động, vội vàng đứng nghiêm dậy, lập tức hô to:

- Chào thủ trưởng!

- Ừ! Tiền Sâm, không cần căng thẳng, vị này là Diệp tướng quân.

Trấn Đông Hải chỉ vào Diệp Phàm giới thiệu.

- Chào Diệp tướng quân, tôi là Tiền Sâm, người phụ trách căn cứ Hùng Sơn.

Tiền Sâm hơi sửng sốt, dĩ nhiên là vô cùng kinh ngạc, không thể ngờ được lãnh đạo trực tiếp tương lai lại là một tên nhãi ranh như vậy.

Cái này, cũng quá trái lẽ thường, nhưng, lập tức, Tiền Sâm tỉnh lại. Xoạt một tiếng, vội vàng chào theo nghi thức quân đội.

Sau đó, Tiền Sâm giới thiệu cụ thể căn cứ Hùng Sơn cho Diệp Phàm nghe. Trấn Đông Hải lại giao thêm một số nhiệm vụ nữa, Diệp Phàm mới được bước ra khỏi Tổ đặc nhiệm A.

- Người anh em, nghe nói mới được thăng chức à?

Vừa được xe quân bí mật đưa ra đến ngõ, đã thấy chiếc xe Jeep lớn đứng bên cạnh, giọng Lang Phá Thiên đã hét tướng lên từ xa.

- Lão Lang hả? Haha.

Diệp Phàm bước nhanh tới, ngó đầu vào trong tìm kiếm, lại cười nói:

- Anh Thiết cũng đến à?

- Chuyện vui lớn như vậy chúng tôi không đến sao được, đi, đến Hải Vương Tinh đã rồi nói sau.

Thiết Chiêm Hùng mỉm cười hào sảng.

Hải Vương Tinh ở Bắc Kinh vô cùng nổi tiếng, nhưng chỉ có người trong vòng mới biết được là cái chỗ gì. Chỉ có khách có thẻ VIP mới vào đó ăn chơi được.

Không lâu sau, Lý Long, con trai Lý tướng quân cũng đến.

Đang uống, chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Diệp Phàm nghe máy, sắc mặt nháy mắt đã biến đổi, nói:

- Tử Kỳ, đừng gấp, cậu ở đâu? Anh tới ngay.

- Anh hai, bọn em đang ở trường thành dưới chân Bát Đạt Lĩnh, Thiến Thiến nói là muốn đi Trường Thành, em mượn chiếc xe chơi tới tối, ai ngờ vừa đến quốc lộ xe bị hỏng, em đang thay lốp đột nhiên từ trong rừng có bốn tên vạm vỡ che mặt hung hăng xông ra, em đánh ngã được hai tên, nhưng bị thương, Thiến Thiến bị chúng bắt đi rồi.

Em trai Diệp Tử Kỳ của Diệp Phàm hét lên.

Diệp Phàm không nói gì xông ra ngoài. Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên, còn có Lý Long vừa thấy vậy, vội vàng chạy theo sau.

- Lão Lang, lái xe đến trường thành dưới chân Bát Đạt Lĩnh.

Diệp Phàm vẻ mặt đáng sợ như hung thần, quay người lại hét lên.

- Nhanh lên, bạn gái em trai em bị bắt đi rồi.

- Mẹ nó.

Lang Phá Thiên gầm rú một tiếng, chiếc xe quân kéo vang còi cảnh báo phóng đi như phi tiêu.

- Nhanh hỏi rõ rốt cuộc là sao thế này?

Thiết Chiêm Hùng cũng nóng ruột.

- Nhanh nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì?

Diệp Phàm hét lên trong điện thoại.

- Bốn người đàn ông hung dữ thân hình vạm vỡ, em đả thương được hai ngươi, nhưng bốn người đó quá mạnh, em cũng bị thương, một thanh niên cao to nói là phải xử bạn gái của em, rồi ôm cô ấy chạy vào trong rừng.

Diệp Tử Kỳ kể.

- Có đi xe không?

Diệp Phàm hỏi.

- Một tên quấn lấy em không chịu bỏ ra, em thấy chạy vào hướng rừng cây.

Diệp Tử Kỳ nói.

- Anh Thiết, gọi người đến, chạy về hướng rừng cây.

Diệp Phàm nói.

- Tôi đã gọi họ tới rồi, địa điểm là dưới chân Bát Đạt Lĩnh, bao vây chặt lục soát hết núi, hừ!

Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt thâm trầm đáng sợ.

Đang nói, Diệp Phàm vừa mới buông máy, điện thoại lại vang lên, từ trong đó truyền đến giọng nói phẫn nộ của Trần Khiếu Thiên:

- Tiên sinh, trong nhà xảy ra chuyện lớn. Vừa rồi trường gọi Tử Y về, Mai tử cũng đi dùng cô ấy. Tới Hổ lâm đông thành Thủy Châu thì có mấy tên che mặt hung dữ xông ra, nói là muốn cướp em của cậu Tử Y đi. Mai Tử vội hét lớn xông lên, em gái cậu cũng dũng cảm, hét lớn đánh lại. May là bên cạnh có mấy người ăn khuya đi qua, bọn họ đã hỗ trợ nên Tử Y và Mai tử mới không bị bắt đi, nhưng, haizz…

- Rốt cuộc là thế nào? Tử Y và Mai tử thế nào?

Diệp Phàm vội vã rống lên, thằng nhãi này đã gấp đến đỏ cả hai mắt.

- Tử Y bị thương nặng. Mai tử đang làm phẫu thuật mê man bất bỉnh. Giờ đang ở bệnh viện. Tôi với Luyện Quân đang ở đây. Người của Công an thành phố Thủy Châu cũng tới.

Trần Khiếu Thiên thở dài, môi run lên, xem ra sắp bạo nộ rồi.

- Lại là đám người che mặt, sao lại trùng hợp như vậy?

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Trương Cường, cậu đem một đội đến nhà tôi, em gái tôi Tử Y bị hung thủ bắt đi.

Diệp Phàm trực tiếp gọi cho Trương Cường của Báo Săn, kể lại mọi chuyện.

Trương Cường không nói thêm gì, chọn một đội, lái bảy chiếc xe xuất phát. Kỳ thực, một đội Báo Săn chỉ có ba mươi người, không khác biên chế của bộ đội bình thường lắm.

Báo Săn hiện nay đã mở rộng lên bốn trăm người, cộng thêm những người làm việc vặt nữa thì cũng được con số ngàn người, nhưng biên chế là cấp Sư đoàn trưởng. Bởi vì Báo Săn đều là binh cường tướng mạnh, lấy một chọi năm là khẩu hiệu của họ.

- Trương Cường, tại sao lại đưa cả một đội đi, điều động lớn như vậy phải báo cáo rõ lý do với tổ chức. Cậu không có quyền điều động họ, nếu là ba bốn người tôi không cản, nhân viên quá nhiều, quá nghiêm trọng.

Đột nhiên thấy bóng người ngăn cản trước xe, ngẩng đầu lên nhìn, không phải là người chủ trì Báo Săn phó sư trưởng thường vụ Mã Thượng Chí thì còn ai?

- Nhận được mệnh lệnh của cấp trên, Sư đoàn trưởng Mã, xin nhường đường.

Trương Cường lạnh như băng hừ giọng nói.

- Cấp trên, cấp trên nào, đưa chỉ thị của cấp trên đây? Lý do gì mà điều động cả một đội?

Mã Thượng Chí không chịu nhường, đứng thẳng người chặn lại.

- Xin lỗi. Đây là bí mật, có trách nhiệm gì mình Trương Cường tôi gánh vác, xin nhường đường.

Trương Cường không muốn nói ra Diệp Phàm.

- Anh gánh vác, anh gánh vác nổi sao? Hôm nay không đưa được chỉ thị thông báo điều binh, anh đừng mơ bước được ra khỏi cửa một bước. Ở đây, mọi chuyện do Mã Thượng Chí tôi quyết định, đúng là càn quấy mà, hừ!

Mã Thượng Chí đang nói tình hình thực tế, vì quyền lực Báo Săn rất lớn, cho nên, chuyện điều binh là việc được quy định nghiêm khắc.

Nhưng, chuyện đột phát như kiểu Trương Cường, tạm thời xuất binh cũng đôi khi xảy ra. Trương Cường dù sao cũng là phó sư trưởng, chỉ có điều, Mã Thượng Chí là Chủ trì thường vụ, cấp bậc Sư đoàn trưởng .

Thông thường mà nói, nếu Trương Cường đồng ý chịu trách nhiệm, lãnh đạo bình thường cũng chẳng xen vào làm gì.

Nhưng, Mã Thượng Chí có thành kiến với Trương Cường, cho rằng anh ta là người của Diệp Phàm. Hơn nữa, gần đây vài lần bị Diệp Phàm làm cho mất mặt.

Thành kiến của Mã Thượng Chí càng tăng hơn, chủ yếu là vì vị trí Chính Soái Tổ nòng cốt thứ tám bỏ không kia. Mã Thượng Chí nhờ người đi nói chuyện này, nhưng Trấn Đông Hải không để ý tới, Mã Thượng Chí trong lòng vô cùng thất vọng, nên lửa trong lòng cũng muốn bộc phát.

Trương Cường điều binh, hơn nữa, lại nói là mệnh lệnh cấp trên, chắc chắn là chỉ Diệp Phàm, không phải Diệp Phàm, nếu là thủ trưởng tổng bộ, chắc chắn sẽ thông báo Mã Thượng Chí trước.

Mã Thượng Chí vừa đoán ra có quan hệ với Diệp Phàm, nên, cố ý lấy điều lệ ra áp chế Trương Cường, lý do đưa ra quá đường hoàng rồi.

- Em gái Phó soái Diệp bị đánh trọng thương, em họ còn đang hôn mê bất tỉnh, Phó soái yêu cầu tôi đem lính đi điều tra một chút, chuyện là như vậy, Sư đoàn trưởng Mã, hy vọng ông có thể sắp xếp một chút.

Trương Cường đương nhiên không có chỉ thị, đành phải đến gần bên tai Mã Thượng Chí kể lại sự việc.

- Hừ! Đó là chuyện địa phương, chắc hẳn công an Thành phố Thủy Châu đã ra mặt, cần gì phải dùng đến Báo Săn? Làm lãnh đạo, càng phải tuân theo pháp lệnh Báo Săn.

Càng phải đặt đại sự quốc gia lên hàng đầu, đừng có vì một chút chuyện tư mà dùng đến lực lượng đặc biệt quốc gia, anh làm như vậy là trái quân quy.

Chuyện hôm nay được rồi, lập tức rút về đi, bằng không…

Mã Thượng Chí vẫn không chịu nhường đường. Từ xa thấy phó sư trưởng Lưu Hạo Bằng đã đi tới, lưng càng ưỡn thẳng hơn.

Vì Lưu Hạo Bằng là người của Cố gia Bắc Kinh đưa lên, hai người này là đồng minh với nhau ở Báo Săn. Thường dùng ngôn quyền áp chế Trương Cường.

Mã Thượng Chí nói ra một câu, mặt Trương Cường tối sầm lại, quát:

- Mã Thượng Chí, mẹ nó, ông có còn tình người không vậy?

- Mẹ kiếp? Kéo xuống đây cho tôi, công nhiên nhục mạ lãnh đạo.

Mã Thượng Chí tức giận, xông lên hét lớn, tuy nhiên hai tùy tùng đứng cạnh liếc mắt nhìn Trương Cường không dám chạm vào xui xẻo kia.

Thấy hai tùy tùng sợ Trương Cường không dám hành động, Mã Thượng Chí nổi giận, đá một đá, khối gạch bay ra bắn về phía Trương Cường, kịch một tiếng, viên gạch bị tay Trương Cường nện xuống vỏ xe, phát ra tiếng chói tai.

- Mẹ nó! Khốn kiếp! dám động thủ đánh người!

Trương Cường là rốt cuộc không kìm nổi, dùng ly giữ nhiệt trọng lượng tương đối nặng trong xe quăng về phía lão Mã!


/3320

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status