- Việc này anh Thiết, tôi lập tức thay đổi vị trí vai diễn, tôi hiện tại chính là Cục trưởng cục công an thành phố Ngư Đồng.
Muốn xe cảnh sát cũng là vì tăng sức mạnh cho Cục công an, có tiền, có xe cảnh sát làm việc cũng nhiệt tình hơn, nói cách khác là bảo đảm bình yên có phải không?
Việc này không thích hợp với việc phát triển kinh tế địa phương, chẳng lẽ cấp cho cục Công an một cái xe cảnh sát tốt, đi khắp nơi phạt tiền, kiếm tiền?
Tuy nói thành phố Ngư Đồng tình hình kinh tế so với Đức Bình tốt hơn nhiều nhưng tôi tin bọn họ chưa tới mức giàu nứt đố đổ vách.
- Vả lại, ông em này đi cục công an Ngư Đồng nhận chức, làm đại ca dù sao cũng phải có món quà nhỏ, muốn cho một nhóm xe cảnh sát đối với anh mà nói không có việc gì khó có đúng không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, Thiết Chiêm Hùng hoàn toàn bị lôi ngã, hai mắt trợn to, miệng há hốc.
Thật lâu sau lão Thiết mới nghẹn ngào vài chữ nói:
- Người anh em… cậu độc ác.
- Em thế này đã là ác, không hỏi anh đòi tiền đã là không tồi rồi. Người anh em này, chưa bao giờ có lòng tham.
Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc.
- Xe cảnh sát không cần tiền mua sao?
Thiết Chiêm Hùng thiếu chúc nữa bị làm cho tức giận, nhìn Diệp Phàm một cái, có vẻ khó ưa, nói:
- Việc trang bị xe cảnh sát hình như Lâm Thiên Dân quản lý, tôi không có quyền cho cậu một nhóm xe cảnh sát. Cậu sẽ không làm khó tôi, đến Bộ công an chịu khí thải chẳng lẽ còn phải bảo tôi đi nói với lão Trương để điều đình với Lâm Thiên Dân?
- Em cần không nhiều lắm, anh Thiết, cấp 50 chiếc là được. Giống như loại Santana 2000, anh cấp Santana là được, yêu cầu này chẳng qua là phân đi.
Diệp Phàm vẻ mặt không biết gì nói.
- 50 chiếc, còn muốn đời 2000, tổng hợp lại giá không có tám chín triệu không có được. Cậu thật sự nghĩ rằng tôi làm ở bộ Tài chính à?
Thiết Chiêm Hùng có chút giận dữ, hừ nói.
- Bộ Tài chính, tôi trục lợi vụ trưởng Phong đã quên mất, ha ha về sau không có tiền đi tìm y. Thôi vậy, 20 chiếc thế nào?
Diệp Phàm lui bước, bởi vì hắn phát hiện một chỗ có nhiều tiền.
- 15 chiếc, vượt qua một chiếc cậu đừng có nghĩ tới.
Thiết Chiêm Hùng cắn chặt răng nói.
- Có phải toàn bộ đời 2000 không?
Diệp Phàm hỏi.
- 2000 thì 2000, tôi không phải là người biết nói dối
Thiết Chiêm Hùng một quyền đánh Diệp Phàm rút lui ba bước mới ngừng lại được, xoay người vội vàng bỏ đi, không để ý đến người vừa đi xin, chỉ sợ dừng lại một lát lại đột nhiên sửa thành 20 chiếc.
- Từ đã, anh Thiết, tiền anh không cần nữa?
Diệp Phàm đột nhiên nói.
- Tiền gì?
Vừa nghe đến tiền Thiết Chiêm Hùng như giật mình, quay đầu lại nhìn Diệp Phàm.
- Nghe nói anh Thiết gần đây đang chuẩn bị mua nhà, một ngôi nhà có sân cũng phải bốn năm triệu.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Có phải Lý Long đã nói cho cậu, ôi… lão Thiết tôi nghèo, trước kia ở Tổ đặc nhiệm A tiền thưởng trợ cấp vẫn khá cao, một năm cũng đến 300 ngàn, thêm các khoản khác cũng gần 500 ngàn.
Tuy nhiên, trước kia tiền cũng nhiều, vả lại anh tôi cho tới bây giờ cũng chưa nhận của ai một đồng, ông ấy vì việc công, tôi cũng phải giúp đỡ, hàng năm cũng phải cho bảy tám vạn. Cho nên, vài năm sau cũng không tiết kiệm được nhiều. Hiện tại chuẩn bị kết hôn, mới phát hiện ra không có tiền mua nhà.
Cậu cũng biêt, chị dâu cậu, cô ấy thích nhà triêng, nói là phòng ở được phân không có ý nghĩa, muốn tự mình mua.
Việc này đúng là tìm được một chỗ, bàn bạc xong thật sự là ăn thịt người, phải hơn 5 triệu.
Lão Thiết tôi ở Bộ công an, tiền lương và trợ cấp toàn bộ một năm không đến bốn vạn, lấy đâu ra nhà riêng.
Thiết Chiêm Hùng nhắc tới chuyện này liền nổi giận.
- Sổ tiết kiệm của anh hiện tại còn bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Sổ tiết kiệm còn mấy vạn, cậu mượn 1,5 triệu, tổng cộng hơn 1,5 triệu, tuy nhiên kết hôn cũng nên giữ lại một ít.
Vì chuyện phòng ở, chị dâu cậu tuy ngoài mặt không nói gì, tuy nhiên tôi là đàn ông, nếu không làm được việc ấy thì còn gọi là đàn ông sao?
Cho nên, lão Thiết tôi nảy sinh ác độc, nhất định phải có nhà riêng mới kết hôn.
Thiết Chiêm Hùng nói nhìn Diệp Phàm một cái
- Tiền kia cậu cứ giữ, chuyện nhà ở của tôi tạm thời chưa bàn đến, không cần vội đưa.
- Nếu không thì em cho mượn căn nhà theo thần chân xảo trá trước kia cho anh mượn kết hôn vậy, chỗ đó thật ra không tồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Đồ của người khác thì tôi không thèm, mặc dù chúng ta là anh em.
Thiết Chiêm Hùng không hề nghĩ ngợi lập tức lắc đầu:
- Vả lại, cậu khoe khoang trước mặt tôi có phải không?
- Không phải, vậy thôi vậy, trả lại anh tiền, em hiện tại không cần, đem đi đi.
Diệp Phàm lấy trong xe ra một thùng lớn, kéo tới trước mặt Thiết Chiêm Hùng.
- Bên trong là cái gì có phải lễ vật mang từ Thái Lan về cho chị dâu cậu, nếu giá trị mấy chục ngàn tôi sẽ trực tiếp nhận, ha ha, anh em có lòng, việc này không tính là nhận hối lộ. Chúng ta là anh em thôi.
Thiết Chiêm Hùng lập tức tươi cười.
- Mở ra xem rồi nói sau, anh em ruột cũng phải sổ sách rõ ràng, đừng đến lúc đó bảo tôi còn nợ anh 1,5 triệu.
Diệp Phàm vẻ mặt bỡn cợt cười nói.
- Bên trong chắc chắn sẽ là tiền, sao không làm thành chi phiếu cho dễ, như vậy phiền toái.
Thiết Chiêm Hùng nói chuyện và đưa tay mở ra, lập tức hai mắt nhoáng lên một cái, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Người anh em, đây chỉ sợ không chỉ là 1,5 triệu.
- Gấp đôi 1,5 triệu, là 3 triệu.
Diệp Phàm cười nói.
- Tiền này tôi không thể nào tôi phải nói cùng cậu đã, mua lễ vật mấy vạn cho chị dâu thì tôi nhận, một khoản tiền lớn như vậy, cậu thật sự muốn chê cười tôi có phải hay không?
Thật sự, tôi gần đây cũng tìm ra một chỗ, có hai ông giàu có nói là muốn tôi luyện võ cho mấy đứa con, mỗi người cấp mấy chục vạn, cũng có đến bốn mươi vạn.
Từ từ sẽ đến, nếu cậu có trước 3 triệu cho tôi mượn tôi sẽ từ từ trả cậu. Tuy nhiên, phải nói rõ ràng, mượn là trả, đây là tính cách của tôi.
Giấy nợ cũng phải có, hơn nữa còn phải có công chứng viên
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt xem ra có chút tức giận.
- Em không tốt như vậy cho anh mượn tiền, khoản tiền này là của anh. Không tin anh nhìn trên mặt gói to xe, đủ hết các thủ tục, là hóa đơn do phòng tài vụ của Tổ đặc nhiệm A viết, có cả dấu đỏ, không phải là tôi làm ra.
Diệp Phàm cười nói.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt nghi ngờ, xem xong, một quyền làm Diệp Phàm lui ba bước, Thiết Chiêm Hùng hét lớn:
- Cậu tốt lắm, mấy ngày nay tôi còn đang nghĩ cậu đi Thái Lan hỏi mượn tôi tiền để làm gì. Thằng nhóc Lô Vĩ kia giàu có vậy, cần gì phải phiền đến tôi gửi tiền từ trong nước qua cho. Không ngờ lại dùng để đánh cuộc quyền.
Nghe nói thủ trưởng Trấn và lão Lý mò không ít, đáng tiếc lúc đó bố xách đến không nhiều như vậy. Nếu trước đó có thể đem đến nhiều hơn triệu, hiện tại không phải là có nhà riêng rồi sao.
May mắt, có 3 triệu cuối cùng giải quyết tâm bệnh. Tuy nhiên, nghe nói phải nộp thuế, thuế của tôi không phải là cậu nộp rồi chứ, vài trăm ngàn, khoản tiền này tôi phải cho cậu mới được.
- Bỏ đi, thuế đó thân vương của Thái Lan đã nộp. Dù sao tiền của người nước ngoài không kiếm thì quá phí, việc này phòng tài vụ của Tổ đặc nhiệm A cũng không nói, mình còn để ý làm gì đúng không?
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
Thiết Chiêm Hùng ôm thùng đi, cười tủm tỉm. Thẳng đến xe Diệp Phàm mở cửa, Thiết Chiêm Hùng đột nhiên không cười, thì thào nói:
- Cảm ơn cậu, cậu đem chính phần của mình phân cho tôi. Tuy nhiên, cậu có tiền cho dù là tôi ăn hôi, tiền này tôi nhận, không làm gì cũng có 500 vạn, lão Thiết, anh rất tham, ha ha ..chúng ta là anh em.
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười vài tiếng, sợ tới mức người qua đường vội vàng tránh ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằn Thiết Chiêm Hùng, nghĩ không biết có phải cậu này ở bệnh viện tâm thần đi ra.
- Tôi có tiền nhìn cái gì mà nhìn.
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên quá lên một tiếng, trừng mặt nhìn mấy người xung quan, tiến vào trong xe.
- Có tiền, có tiền, có tiền thì có gì tốt mà hét lên, mua một chiếc xe tốt, ông vẫn là BMW, khoe khoang cái gì.
Một người đàn ông chỉ vào xe của Thiết Chiêm Hùng nói lớn. Bởi vì bạn gái anh ta ở đây, anh ta muốn để bạn gái sùng bái thôi.
Chỉ két một tiếng phanh, Thiết Chiêm Hùng đột nhiên lui xe lại. Cửa xe loảng xoảng một tiếng mở ra, người thanh niên sợ tới mức co rút cổ lại không dám nhìn Thiết Chiêm Hùng, trong lòng thầm nghĩ, không lẽ lời vừa rồi ông ta nghe thấy.
Quả nhiên,
Thiết Chiêm Hùng vỗ vỗ vai y nói:
- Người anh em, nghe nói cậu có BMW đúng không? Tiền đó lai lịch có rõ không?
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt hài hòa tươi cười, người thanh niên kia vẻ mặt cứng ngắc, không dám trả lời, bởi vì Thiết Chiêm Hùng dáng người có chút dọa người, xoay người một cái, phá mấy bụi trúc gầy không vấn đề gì.
Người bạn gái bên cạnh vội vàng kéo người thanh niên, nhìn Thiết Chiêm Hùng xin lỗi không ngừng nói:
- Anh … anh ấy uống rượu, ông đừng để ý.
- Ha ha, không có việc gì, tôi chờ bà xã xem nhà và trả tiền.
Thiết Chiêm Hùng cười vỗ vỗ vai người thanh niên, mở cửa xe, một người con gái xinh đẹp đã tới bên kia đường, đầu tiên là lườm ông ta một cái, sau mới chui vào xe nổ máy đi. Tuy nhiên lần này người thanh niên không dám hé răng.
- Anh không phải nói là không có tiền không tính, ta xem thôi vậy, về sau hãy mua đi.
Thái Thượng Tuyết lườm Thiết Chiêm Hùng một cái, mềm dẻo như nước.
- Vừa mới kiếm được 1,5 vạn, hơn nữa cả vốn là 3 triệu.
Người anh em Diệp Phàm lại cho mượn 2,2 triệu, trừ tiền mua nhà còn đến ba trăm ngàn, ha ha, chúng ta tự mình có nhà kết hôn. Bộ công an kia rõ ràng là cho thuê thôi vậy, còn có một ít tiền để dành.
Thiết Chiêm Hùng thản nhiên cười nói.
- Thuê, ai dám ở?
Thái Phượng Tuyết cười biết là hóa ra trêu chọc mình. Tòa nhà Bộ công an kia tất cả đều là quan lớn, canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể thuê, đính xác là chê cười.
Liếc mắt nhìn thiết chiêm hùng một cái nói:
- Người anh em kia của anh, có phải người mà buổi tối đó gặp gọi là Diệp Phàm?
- Ừ, là anh em thân thiết của anh, thấy không, lúc này mới gọi anh em.
Thiết Chiêm Hùng bắt đầu khoác lác, trước mặt phụ nữ, đàn ông đều thích giàu.
Muốn xe cảnh sát cũng là vì tăng sức mạnh cho Cục công an, có tiền, có xe cảnh sát làm việc cũng nhiệt tình hơn, nói cách khác là bảo đảm bình yên có phải không?
Việc này không thích hợp với việc phát triển kinh tế địa phương, chẳng lẽ cấp cho cục Công an một cái xe cảnh sát tốt, đi khắp nơi phạt tiền, kiếm tiền?
Tuy nói thành phố Ngư Đồng tình hình kinh tế so với Đức Bình tốt hơn nhiều nhưng tôi tin bọn họ chưa tới mức giàu nứt đố đổ vách.
- Vả lại, ông em này đi cục công an Ngư Đồng nhận chức, làm đại ca dù sao cũng phải có món quà nhỏ, muốn cho một nhóm xe cảnh sát đối với anh mà nói không có việc gì khó có đúng không?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng, Thiết Chiêm Hùng hoàn toàn bị lôi ngã, hai mắt trợn to, miệng há hốc.
Thật lâu sau lão Thiết mới nghẹn ngào vài chữ nói:
- Người anh em… cậu độc ác.
- Em thế này đã là ác, không hỏi anh đòi tiền đã là không tồi rồi. Người anh em này, chưa bao giờ có lòng tham.
Diệp Phàm vẻ mặt kinh ngạc.
- Xe cảnh sát không cần tiền mua sao?
Thiết Chiêm Hùng thiếu chúc nữa bị làm cho tức giận, nhìn Diệp Phàm một cái, có vẻ khó ưa, nói:
- Việc trang bị xe cảnh sát hình như Lâm Thiên Dân quản lý, tôi không có quyền cho cậu một nhóm xe cảnh sát. Cậu sẽ không làm khó tôi, đến Bộ công an chịu khí thải chẳng lẽ còn phải bảo tôi đi nói với lão Trương để điều đình với Lâm Thiên Dân?
- Em cần không nhiều lắm, anh Thiết, cấp 50 chiếc là được. Giống như loại Santana 2000, anh cấp Santana là được, yêu cầu này chẳng qua là phân đi.
Diệp Phàm vẻ mặt không biết gì nói.
- 50 chiếc, còn muốn đời 2000, tổng hợp lại giá không có tám chín triệu không có được. Cậu thật sự nghĩ rằng tôi làm ở bộ Tài chính à?
Thiết Chiêm Hùng có chút giận dữ, hừ nói.
- Bộ Tài chính, tôi trục lợi vụ trưởng Phong đã quên mất, ha ha về sau không có tiền đi tìm y. Thôi vậy, 20 chiếc thế nào?
Diệp Phàm lui bước, bởi vì hắn phát hiện một chỗ có nhiều tiền.
- 15 chiếc, vượt qua một chiếc cậu đừng có nghĩ tới.
Thiết Chiêm Hùng cắn chặt răng nói.
- Có phải toàn bộ đời 2000 không?
Diệp Phàm hỏi.
- 2000 thì 2000, tôi không phải là người biết nói dối
Thiết Chiêm Hùng một quyền đánh Diệp Phàm rút lui ba bước mới ngừng lại được, xoay người vội vàng bỏ đi, không để ý đến người vừa đi xin, chỉ sợ dừng lại một lát lại đột nhiên sửa thành 20 chiếc.
- Từ đã, anh Thiết, tiền anh không cần nữa?
Diệp Phàm đột nhiên nói.
- Tiền gì?
Vừa nghe đến tiền Thiết Chiêm Hùng như giật mình, quay đầu lại nhìn Diệp Phàm.
- Nghe nói anh Thiết gần đây đang chuẩn bị mua nhà, một ngôi nhà có sân cũng phải bốn năm triệu.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc nói.
- Có phải Lý Long đã nói cho cậu, ôi… lão Thiết tôi nghèo, trước kia ở Tổ đặc nhiệm A tiền thưởng trợ cấp vẫn khá cao, một năm cũng đến 300 ngàn, thêm các khoản khác cũng gần 500 ngàn.
Tuy nhiên, trước kia tiền cũng nhiều, vả lại anh tôi cho tới bây giờ cũng chưa nhận của ai một đồng, ông ấy vì việc công, tôi cũng phải giúp đỡ, hàng năm cũng phải cho bảy tám vạn. Cho nên, vài năm sau cũng không tiết kiệm được nhiều. Hiện tại chuẩn bị kết hôn, mới phát hiện ra không có tiền mua nhà.
Cậu cũng biêt, chị dâu cậu, cô ấy thích nhà triêng, nói là phòng ở được phân không có ý nghĩa, muốn tự mình mua.
Việc này đúng là tìm được một chỗ, bàn bạc xong thật sự là ăn thịt người, phải hơn 5 triệu.
Lão Thiết tôi ở Bộ công an, tiền lương và trợ cấp toàn bộ một năm không đến bốn vạn, lấy đâu ra nhà riêng.
Thiết Chiêm Hùng nhắc tới chuyện này liền nổi giận.
- Sổ tiết kiệm của anh hiện tại còn bao nhiêu?
Diệp Phàm hỏi.
- Sổ tiết kiệm còn mấy vạn, cậu mượn 1,5 triệu, tổng cộng hơn 1,5 triệu, tuy nhiên kết hôn cũng nên giữ lại một ít.
Vì chuyện phòng ở, chị dâu cậu tuy ngoài mặt không nói gì, tuy nhiên tôi là đàn ông, nếu không làm được việc ấy thì còn gọi là đàn ông sao?
Cho nên, lão Thiết tôi nảy sinh ác độc, nhất định phải có nhà riêng mới kết hôn.
Thiết Chiêm Hùng nói nhìn Diệp Phàm một cái
- Tiền kia cậu cứ giữ, chuyện nhà ở của tôi tạm thời chưa bàn đến, không cần vội đưa.
- Nếu không thì em cho mượn căn nhà theo thần chân xảo trá trước kia cho anh mượn kết hôn vậy, chỗ đó thật ra không tồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Đồ của người khác thì tôi không thèm, mặc dù chúng ta là anh em.
Thiết Chiêm Hùng không hề nghĩ ngợi lập tức lắc đầu:
- Vả lại, cậu khoe khoang trước mặt tôi có phải không?
- Không phải, vậy thôi vậy, trả lại anh tiền, em hiện tại không cần, đem đi đi.
Diệp Phàm lấy trong xe ra một thùng lớn, kéo tới trước mặt Thiết Chiêm Hùng.
- Bên trong là cái gì có phải lễ vật mang từ Thái Lan về cho chị dâu cậu, nếu giá trị mấy chục ngàn tôi sẽ trực tiếp nhận, ha ha, anh em có lòng, việc này không tính là nhận hối lộ. Chúng ta là anh em thôi.
Thiết Chiêm Hùng lập tức tươi cười.
- Mở ra xem rồi nói sau, anh em ruột cũng phải sổ sách rõ ràng, đừng đến lúc đó bảo tôi còn nợ anh 1,5 triệu.
Diệp Phàm vẻ mặt bỡn cợt cười nói.
- Bên trong chắc chắn sẽ là tiền, sao không làm thành chi phiếu cho dễ, như vậy phiền toái.
Thiết Chiêm Hùng nói chuyện và đưa tay mở ra, lập tức hai mắt nhoáng lên một cái, vẻ mặt kinh ngạc nói:
- Người anh em, đây chỉ sợ không chỉ là 1,5 triệu.
- Gấp đôi 1,5 triệu, là 3 triệu.
Diệp Phàm cười nói.
- Tiền này tôi không thể nào tôi phải nói cùng cậu đã, mua lễ vật mấy vạn cho chị dâu thì tôi nhận, một khoản tiền lớn như vậy, cậu thật sự muốn chê cười tôi có phải hay không?
Thật sự, tôi gần đây cũng tìm ra một chỗ, có hai ông giàu có nói là muốn tôi luyện võ cho mấy đứa con, mỗi người cấp mấy chục vạn, cũng có đến bốn mươi vạn.
Từ từ sẽ đến, nếu cậu có trước 3 triệu cho tôi mượn tôi sẽ từ từ trả cậu. Tuy nhiên, phải nói rõ ràng, mượn là trả, đây là tính cách của tôi.
Giấy nợ cũng phải có, hơn nữa còn phải có công chứng viên
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt xem ra có chút tức giận.
- Em không tốt như vậy cho anh mượn tiền, khoản tiền này là của anh. Không tin anh nhìn trên mặt gói to xe, đủ hết các thủ tục, là hóa đơn do phòng tài vụ của Tổ đặc nhiệm A viết, có cả dấu đỏ, không phải là tôi làm ra.
Diệp Phàm cười nói.
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt nghi ngờ, xem xong, một quyền làm Diệp Phàm lui ba bước, Thiết Chiêm Hùng hét lớn:
- Cậu tốt lắm, mấy ngày nay tôi còn đang nghĩ cậu đi Thái Lan hỏi mượn tôi tiền để làm gì. Thằng nhóc Lô Vĩ kia giàu có vậy, cần gì phải phiền đến tôi gửi tiền từ trong nước qua cho. Không ngờ lại dùng để đánh cuộc quyền.
Nghe nói thủ trưởng Trấn và lão Lý mò không ít, đáng tiếc lúc đó bố xách đến không nhiều như vậy. Nếu trước đó có thể đem đến nhiều hơn triệu, hiện tại không phải là có nhà riêng rồi sao.
May mắt, có 3 triệu cuối cùng giải quyết tâm bệnh. Tuy nhiên, nghe nói phải nộp thuế, thuế của tôi không phải là cậu nộp rồi chứ, vài trăm ngàn, khoản tiền này tôi phải cho cậu mới được.
- Bỏ đi, thuế đó thân vương của Thái Lan đã nộp. Dù sao tiền của người nước ngoài không kiếm thì quá phí, việc này phòng tài vụ của Tổ đặc nhiệm A cũng không nói, mình còn để ý làm gì đúng không?
Diệp Phàm lắc lắc đầu.
Thiết Chiêm Hùng ôm thùng đi, cười tủm tỉm. Thẳng đến xe Diệp Phàm mở cửa, Thiết Chiêm Hùng đột nhiên không cười, thì thào nói:
- Cảm ơn cậu, cậu đem chính phần của mình phân cho tôi. Tuy nhiên, cậu có tiền cho dù là tôi ăn hôi, tiền này tôi nhận, không làm gì cũng có 500 vạn, lão Thiết, anh rất tham, ha ha ..chúng ta là anh em.
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên ngửa mặt lên trời cười vài tiếng, sợ tới mức người qua đường vội vàng tránh ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằn Thiết Chiêm Hùng, nghĩ không biết có phải cậu này ở bệnh viện tâm thần đi ra.
- Tôi có tiền nhìn cái gì mà nhìn.
Thiết Chiêm Hùng đột nhiên quá lên một tiếng, trừng mặt nhìn mấy người xung quan, tiến vào trong xe.
- Có tiền, có tiền, có tiền thì có gì tốt mà hét lên, mua một chiếc xe tốt, ông vẫn là BMW, khoe khoang cái gì.
Một người đàn ông chỉ vào xe của Thiết Chiêm Hùng nói lớn. Bởi vì bạn gái anh ta ở đây, anh ta muốn để bạn gái sùng bái thôi.
Chỉ két một tiếng phanh, Thiết Chiêm Hùng đột nhiên lui xe lại. Cửa xe loảng xoảng một tiếng mở ra, người thanh niên sợ tới mức co rút cổ lại không dám nhìn Thiết Chiêm Hùng, trong lòng thầm nghĩ, không lẽ lời vừa rồi ông ta nghe thấy.
Quả nhiên,
Thiết Chiêm Hùng vỗ vỗ vai y nói:
- Người anh em, nghe nói cậu có BMW đúng không? Tiền đó lai lịch có rõ không?
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt hài hòa tươi cười, người thanh niên kia vẻ mặt cứng ngắc, không dám trả lời, bởi vì Thiết Chiêm Hùng dáng người có chút dọa người, xoay người một cái, phá mấy bụi trúc gầy không vấn đề gì.
Người bạn gái bên cạnh vội vàng kéo người thanh niên, nhìn Thiết Chiêm Hùng xin lỗi không ngừng nói:
- Anh … anh ấy uống rượu, ông đừng để ý.
- Ha ha, không có việc gì, tôi chờ bà xã xem nhà và trả tiền.
Thiết Chiêm Hùng cười vỗ vỗ vai người thanh niên, mở cửa xe, một người con gái xinh đẹp đã tới bên kia đường, đầu tiên là lườm ông ta một cái, sau mới chui vào xe nổ máy đi. Tuy nhiên lần này người thanh niên không dám hé răng.
- Anh không phải nói là không có tiền không tính, ta xem thôi vậy, về sau hãy mua đi.
Thái Thượng Tuyết lườm Thiết Chiêm Hùng một cái, mềm dẻo như nước.
- Vừa mới kiếm được 1,5 vạn, hơn nữa cả vốn là 3 triệu.
Người anh em Diệp Phàm lại cho mượn 2,2 triệu, trừ tiền mua nhà còn đến ba trăm ngàn, ha ha, chúng ta tự mình có nhà kết hôn. Bộ công an kia rõ ràng là cho thuê thôi vậy, còn có một ít tiền để dành.
Thiết Chiêm Hùng thản nhiên cười nói.
- Thuê, ai dám ở?
Thái Phượng Tuyết cười biết là hóa ra trêu chọc mình. Tòa nhà Bộ công an kia tất cả đều là quan lớn, canh phòng nghiêm ngặt, sao có thể thuê, đính xác là chê cười.
Liếc mắt nhìn thiết chiêm hùng một cái nói:
- Người anh em kia của anh, có phải người mà buổi tối đó gặp gọi là Diệp Phàm?
- Ừ, là anh em thân thiết của anh, thấy không, lúc này mới gọi anh em.
Thiết Chiêm Hùng bắt đầu khoác lác, trước mặt phụ nữ, đàn ông đều thích giàu.
/3320
|