- Nếu Mã Bách Sinh chơi âm thì chúng ta chơi dương, tin chắc rằng người ta sẽ không thích âm mà thích dương thôi. Bởi vì dương sẽ có lợi cho ông ta phá án, còn âm sẽ cản trở việc phá án, đều đã nói ra rồi, sau nửa năm mà không phá được án thì sẽ tự rút lui, mà việc đáng sợ hơn lại là cong đường thăng quan tiến chức của anh ta sẽ thảm hại, ha ha…
Lý Quốc Hùng cười, cả ba người cùng cười.
Đúng thời gian đó, ánh đèn buổi tối vẫn là lói trong phòng Diệp Phàm, viên cảnh sát mập đứng bên cạnh có chút không yên.
Người này chính là Chủ nhiệm An Vệ Dân của tòa nhà chính quyền thành phố, việc hai đứa bé tặng hoa là do anh ta sắp xếp.
Nhưng không ngờ thằng bé Đỗ Tiểu Phong lại úp cho hắn ta cái sọt lớn như vậy, suýt chút nữa quả tim của An Vệ Dân cũng nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này bị Diệp Phàm gọi đến, khuôn mặt An Vệ Dân như tro tàn, cúi đầu chuẩn bị nghe cơn bão phê bình. An Vệ Dân trong lòng thấu hiểu, trầm mặc cũng không đủ. Không mơ đến chuyện đề bạt, vấn đề là vị trí Chủ nhiệm còn giữ được hay không. Có vẻ là rất căng.
- Chuyện Đỗ Tiểu Phong rốt cuộc là thế nào? Anh hãy nói cụ thể cho tôi xem, nếu có tìa liệu liên quan thì càng tốt.
Diệp Phàm thản nhiên nhìn anh ta, đương nhiên là dùng ánh mắt đáng sợ rồi nếu không thì còn ai phục hắn nữa?
- Tôi cũng đã sắp xếp lại rồi, còn có cả tư liệu về vụ thảm án 88, nhưng không có mệnh lệnh của Bí thư, nhành có liên quan không đưa tài liệu. Ví dụ như đội cảnh sát, khu trị an… Họ đều nói tài liệu đó phải được bảo mật, nếu có chỉ thị của cấp trên thì anh mới được mang tài liệu đi.
An Vệ Dân hai tay đưa lên một văn bản, thái độ rất cung kính, liếc mắt nhìn trộm Diệp Phàm, không dám nhiều lời.
Diệp Phàm tiện tay lật xem tài liệu
- Vụ án này tổng cộng chết bao nhiêu người?
Diệp Phàm vừa lật xem vùa hỏi.
- Tất cả là 10 người, nhà Lý Đinh Ngư ở khu Đông Hà chết 3 người, chỉ còn một người sống sót là con gái của ông ấy – Lý Nguyệt, nhưng cô ấy đã phát điên rồi. Hiện đang cho đi lang thang, nghe nói có khi tối còn ngủ cùng vài tên ăn mày. Ngày trước khi Cục trưởng cũ điều tra phá án có lệnh chúng tôi đi tìm cô ấy, nhưng thực sự là cô ấy đã điên.
An Vệ Dân cẩn thận trả lời.
- Đã đưa cho Tỉnh kiểm tra chưa? Các anh sao có thể khẳng định chắc chắn như vậy được?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
- Dạ không.
An Vệ Dân thành thật trả lời.
- Không? Vậy các anh dựa vào cái gì để chắc chắn cô ấy điên? Đúng là hồ đồ, với cái kiểu phá án theo cảm tính như cảnh sát thành phố thế này sớm muộn cũng làm Cục cảnh sát không ra sao.
Diệp Phàm tỏ cẻ phẫn nộ, không thể chịu được kiểu làm việc điều tra qua loa mà đã kết luận của các đồng chí trong Cục công an.
- Ngày hôm đó, chúng tôi chính mắt trông thấy cô ta …nói ra thật ghê tởm.
An Vệ Dân có chút đồng cảm.
- Nhìn thấy gì, mau nói xem.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Lúc đó cô ấy giơ tay ra, lấy những thứ trong máng lợn nhà người ta, ví dụ như cơm đã chua, bánh bao mốc…để ăn, nhìn thấy mà chúng tôi chỉ muốn nôn. Hơn nữa, việc đó chưa coi là gì, thật đáng thương, trong máng lúc đó còn có cả phân lợn, cô ấy quyệt một cái cười rồi ăn.
An Vệ Dân than thở, nhìn Diệp Phàm, rồi lại nói:
- Lý Nguyệt ngày trước đã tốt nghiệp chuyên ngành cảnh sát hình sự, được phái đi làm việc một năm, không ngờ lại xảy ra chuyện như hôm nay.
- Trong Cục không quản cô ta sao?
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Quản, việc này biết quản thế nào, không quản được thưa Bí thư Diệp. Cô ấy vừa nhìn thấy người đã gọi, đã hét loạn lên, chúng tôi muốn đưa cô ấy về trại tâm thần nhưng cô ấy không chịu, chỉ trong hai ngày đã chạy mất, mà còn dọa cả Viện trưởng viện tâm thần khiến ông ấy không dám nhận cô ta.
- Nghe nói khi trong viện cô ta điên cuồng la hét, chạy nhảy, lại còn chơi cả trò cắt cổ tự sát hay truy sát giết người, mà cô ấy lại tốt nghiệp cảnh sát, thân thủ cũng rất tốt.
Cộng thêm bị điên nên càng có sức mạnh đáng kinh ngạc. Hai viên cảnh sát thông thường của chúng ta cũng không khống chế được cô ta.
Cho nên, việc này chẳng ai dám nhận cô ta, nếu gây ra án mạng, dù nói là điên nhưng cũng phải bồi thường tiền.
An Vệ Dân lắc đầu than thở.
- Nếu có thể chăm sóc thì chăm sóc, dù gì thì cũng là cùng ngành cả, tinh thần chủ nghĩa nhân đạo chúng ta đều biết, việc này anh xem lại đi…
Diệp Phàm phẩy tay, không muốn nói chuyện Lý Nguyệt nữa, nói tiếp:
- Tiếp tục nói đi.
- Cha Đỗ Tiểu Phong là Đỗ Lâm, vốn là Trưởng phòng giám sát cục Địa chính thành phố, mẹ cậu ta là Dương Nguyệt Mai, là một giáo viên tiểu học.
Ngày hôm đó, khi xảy ra hỏa hoạn, kết luận ban đầu cho rằng vụ hở hoạn là do nổ gas, Đỗ Lâm vẫn còn thở được, và đưa đến bệnh viện nhưng không lâu sau thì chết, Dương Nguyệt Mai chết ngay tại chỗ.
May mắn là đứa nhỏ Đỗ Tiểu Phong bướng bỉnh này, nửa đêm còn nhớ chiếc cung bắn chim vẫn để quên trên mái nhà, nên đã ngầm trèo lên lấy.
Rồi tròe lên, sau đó nghe thấy tiếng nổ lớn, về đến nhà thì nhà đã thành biển lửa.
Hiện ra đống đầu lâu, chỉ trách mẹ cậu ta không đóng van gas cẩn thận. Nhưng Đỗ Tiểu Phong luôn la hét cha mẹ bị hại, luôn gây náo loạn.
Sau này bộ công an không phải cũng hạ lệnh, cử người điều tra nhưng cũng không điều tra được gì. Đỗ Tiểu Phong đã không gây loạn nữa, tỏ ra rất ngoan, nghe nói cậu bé còn là top 3 học sinh giỏi nhất thành phố.
Cho nên hôm nay tôi mới sắp xếp việc tặng hoa, nhưng không ngờ lại xảy ra việc này. Bí thư Diệp, xin hãy phê bình tôi. Tôi…tôi làm việc không đến nơi đến chốn, xin Bí thư cứ trách phạt.
An Vệ Dân cúi đầu nói.
- Ừ, việc này còn phải xem xem, dù ràng trước kia Đỗ Tiểu Phong một mực làm loạn, chắc chắn ngày đó đã biết chuyện gì, cậu ta có nói gì không?
Diệp Phàm hỏi, đưa điếu thuốc cho An Vệ Dân, chủ nhiệm An trong lòng vui vẻ, nhanh chóng lắn đầu nói khi nãy đã hút nhiều rồi, nghỉ ngơi một chút, Diệp Phàm cũng không để ý đến anh ta nữa.
- Nó không nói gì cả, việc này có chút kỳ lạ. Đội trưởng Cao Bình của đội cảnh sát hình sự đích thân đi 3 lần nhưng nghe nói đều không hỏi được gì. Người ta cho rằng đứa bé này vì cả bố mẹ đều chết nên lấy lý do làm loạn thôi, ông ấy cũng thông cảm, không so đo với cậu bé gì cả.
An Vệ Dân lắc đầu, nhìn Diệp Phàm rồi lại nói tiếp:
- Mà cùng một đêm hôm ấy, ở khu Tây Hà cũng có 5 người chết. tình cảnh mấy người đó thì tôi không rõ, việc này Bí thư cứ hỏi đội trưởng Cao là biết hết, từ đầu đến cuối anh ấy đều nắm rõ.
Đúng lúc đó điện thoại vang lên.
- Người anh em, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi, ha ha…
Âm thanh trong điện thoại kia chính là của Túc Nhất Tiêu. Ngày trước, quan hệ hai người đột nhiên tăng mạnh. Vì thế, nói chuyện thuận tiện hơn, có chút giọng bằng hữu cũ.
- Tôi mới phải chúc mừng anh đấy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Chúc mừng cái gì, chỉ là chức Phó Sở, còn kém xa so với ông em.
Túc Nhất Tiêu cười lớn tiếng.
- Cũng vậy mà thôi, cùng cấp cả.
Diệp Phàm nói.
- Cùng cấp, thế chúng ta đổi vị trí cho nhau thế nào? Anh là Ủy viên thường vụ Thành ủy, tôi là Phó chủ tịch thành phố cuối cùng, nói trắng ra là đến nơi này, không quen chút nào, nếu muốn nói đến quyền thực thì đến Chủ tịch thành phố cũng không bằng. Ngày tháng này, nếu qua được mới thật là vất vả.
Xem ra Túc Nhất Tiêu không thấy có gì hay ho, khả quan.
Nhưng Diệp Phàm ngầm ngạc nhiên với anh ta, không ngờ ở Đức Bình xảy ra chuyện bê bối như thế, mà người ta lại chịu đựng được, chạy tới Ngư Đồng, mà lại còn thăng quan tiến chức, trở thành Phó chủ tịch Thành phố.
Trò đời, thật không hiểu nổi ra sao. Sự việc như này cũng đã quen mắt ở Trung Quốc này rồi, chẳng có gì kỳ lạ cả. Thường một vị cán bộ nào đó phạm phải vụ gì ở địa phương, lại chuyển đến nơi khác làm lãnh đạo, có lẽ người ta được đề bạt theo kiểu gì đó.
- Ha ha, được thôi, chúng ta đổi vị trí đi, chỗ này cũng chẳng tốt gì. Việc hôm nay chắc chắn anh cũng nghe nói rồi, anh nói xem có đúng không?
Diệp Phàm tỏ vẻ chua xót.
- Đúng, nói được thì cũng được, nhưng ông em à, nay nói ra câu đấy có vẻ không hay cho lắm, việc này như thể tự mình ép mình vào bức đường cùng rồi còn gì.
Ông anh này còn hơn em vài tuổi, cũng muốn nói cho em biết. Làm việc gì cũng đừng nói đến chêt, làm gì cũng phải chú ý bình tĩnh mà đối mặt.
Em xem, những cán bộ mặc kệ không làm việc hay không chịu làm cũng không có ai tự mình ép vào chỗ chết, luôn giữ cho mình một không gian riêng. Có rất nhiều việc bản thân không thể dự phòng được.
Huống chi thảm án 88 như câu đó khó giải, ngeh nói bộ Công an đều không có cách gì huống hồ một thành phố Ngư Đồng nhỏ bé, bọn họ có thể giữ người đi sao, em cần gì phải lấy tiền đồ của mình đánh cuộc với ngày mai.
Có lẽ chuyện hôm nay đã có người nào đó sắp đặt, người ta muốn dùng chữ “kích” , một khi không chú ý thì muốn sửa lại cũng khó.
Nghĩ xem, giờ người anh em trong thế bị động. Đoạn đường của chúng ta còn dài lắm, không thể vì chuyện nhỏ này mà làm hủy hoại đúng không an hem?
Túc Nhất Tiêu giọng thân thiết quan tâm Diệp Phàm. Thực ra, từ khi ra khỏi nhà Diệp Phàm, biết thân phận Lô Vĩ, Tề Thiên, Túc NHất Tiêu đã cúi đầu chịu thua, biết rõ ràng tài năng của Diệp Phàm.
Bạn bè của anh ta đều là người có tiềm năng, Túc Nhất Tiêu thậm chí thấy được hình thức Tập đoàn quan hệ với họ Diệp, vì thế, dần dần có động cơ tiếp cận, tạo quan hệ tốt với Diệp Phàm.
Vì thế mà sau này thường xuyên điện thoại cho Diệp Phàm. Cuộc sống này ai cũng chỉ vì chữ “ lợi” mà sống, nếu không có lợi thì cũng chẳng nói được gì có lý. Túc Nhất Tiêu là một người bình thường, đương nhiên cũng không thể thoát nổi vòng vây của chữ “lợi”.
Không cần phải nói chuyện đó, người nào có thể chạy?
- Vụ án này, cũng không thể kéo dài thêm nữa, nếu có kéo dài thì tôi cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây. Người bị hại đã thảm lắm rồi, tôi thấy người ta sống không bằng chết, trước tiên hãy ép bản thân vào con đường lui lại, biết đâu vẫn còn một con đường thoát. Anh Túc, sống một đời người cũng cần phải làm gì đó đúng không? Cho dù có là thất bại thì đó vẫn là cách làm người của tôi. Hôm nay cậu bé đó đã khiến tôi chấn động lớn, nếu còn có thể vững vàng thì tôi đã thành Thánh nhân rồi. Có lẽ, anh là người ngoài anh có thể bình tĩnh, và đương nhiên tôi cũng cảm ơn anh đã nhắc nhở.
Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh..
Lý Quốc Hùng cười, cả ba người cùng cười.
Đúng thời gian đó, ánh đèn buổi tối vẫn là lói trong phòng Diệp Phàm, viên cảnh sát mập đứng bên cạnh có chút không yên.
Người này chính là Chủ nhiệm An Vệ Dân của tòa nhà chính quyền thành phố, việc hai đứa bé tặng hoa là do anh ta sắp xếp.
Nhưng không ngờ thằng bé Đỗ Tiểu Phong lại úp cho hắn ta cái sọt lớn như vậy, suýt chút nữa quả tim của An Vệ Dân cũng nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lúc này bị Diệp Phàm gọi đến, khuôn mặt An Vệ Dân như tro tàn, cúi đầu chuẩn bị nghe cơn bão phê bình. An Vệ Dân trong lòng thấu hiểu, trầm mặc cũng không đủ. Không mơ đến chuyện đề bạt, vấn đề là vị trí Chủ nhiệm còn giữ được hay không. Có vẻ là rất căng.
- Chuyện Đỗ Tiểu Phong rốt cuộc là thế nào? Anh hãy nói cụ thể cho tôi xem, nếu có tìa liệu liên quan thì càng tốt.
Diệp Phàm thản nhiên nhìn anh ta, đương nhiên là dùng ánh mắt đáng sợ rồi nếu không thì còn ai phục hắn nữa?
- Tôi cũng đã sắp xếp lại rồi, còn có cả tư liệu về vụ thảm án 88, nhưng không có mệnh lệnh của Bí thư, nhành có liên quan không đưa tài liệu. Ví dụ như đội cảnh sát, khu trị an… Họ đều nói tài liệu đó phải được bảo mật, nếu có chỉ thị của cấp trên thì anh mới được mang tài liệu đi.
An Vệ Dân hai tay đưa lên một văn bản, thái độ rất cung kính, liếc mắt nhìn trộm Diệp Phàm, không dám nhiều lời.
Diệp Phàm tiện tay lật xem tài liệu
- Vụ án này tổng cộng chết bao nhiêu người?
Diệp Phàm vừa lật xem vùa hỏi.
- Tất cả là 10 người, nhà Lý Đinh Ngư ở khu Đông Hà chết 3 người, chỉ còn một người sống sót là con gái của ông ấy – Lý Nguyệt, nhưng cô ấy đã phát điên rồi. Hiện đang cho đi lang thang, nghe nói có khi tối còn ngủ cùng vài tên ăn mày. Ngày trước khi Cục trưởng cũ điều tra phá án có lệnh chúng tôi đi tìm cô ấy, nhưng thực sự là cô ấy đã điên.
An Vệ Dân cẩn thận trả lời.
- Đã đưa cho Tỉnh kiểm tra chưa? Các anh sao có thể khẳng định chắc chắn như vậy được?
Diệp Phàm nhíu mày hỏi.
- Dạ không.
An Vệ Dân thành thật trả lời.
- Không? Vậy các anh dựa vào cái gì để chắc chắn cô ấy điên? Đúng là hồ đồ, với cái kiểu phá án theo cảm tính như cảnh sát thành phố thế này sớm muộn cũng làm Cục cảnh sát không ra sao.
Diệp Phàm tỏ cẻ phẫn nộ, không thể chịu được kiểu làm việc điều tra qua loa mà đã kết luận của các đồng chí trong Cục công an.
- Ngày hôm đó, chúng tôi chính mắt trông thấy cô ta …nói ra thật ghê tởm.
An Vệ Dân có chút đồng cảm.
- Nhìn thấy gì, mau nói xem.
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
- Lúc đó cô ấy giơ tay ra, lấy những thứ trong máng lợn nhà người ta, ví dụ như cơm đã chua, bánh bao mốc…để ăn, nhìn thấy mà chúng tôi chỉ muốn nôn. Hơn nữa, việc đó chưa coi là gì, thật đáng thương, trong máng lúc đó còn có cả phân lợn, cô ấy quyệt một cái cười rồi ăn.
An Vệ Dân than thở, nhìn Diệp Phàm, rồi lại nói:
- Lý Nguyệt ngày trước đã tốt nghiệp chuyên ngành cảnh sát hình sự, được phái đi làm việc một năm, không ngờ lại xảy ra chuyện như hôm nay.
- Trong Cục không quản cô ta sao?
Diệp Phàm nhíu mày nói.
- Quản, việc này biết quản thế nào, không quản được thưa Bí thư Diệp. Cô ấy vừa nhìn thấy người đã gọi, đã hét loạn lên, chúng tôi muốn đưa cô ấy về trại tâm thần nhưng cô ấy không chịu, chỉ trong hai ngày đã chạy mất, mà còn dọa cả Viện trưởng viện tâm thần khiến ông ấy không dám nhận cô ta.
- Nghe nói khi trong viện cô ta điên cuồng la hét, chạy nhảy, lại còn chơi cả trò cắt cổ tự sát hay truy sát giết người, mà cô ấy lại tốt nghiệp cảnh sát, thân thủ cũng rất tốt.
Cộng thêm bị điên nên càng có sức mạnh đáng kinh ngạc. Hai viên cảnh sát thông thường của chúng ta cũng không khống chế được cô ta.
Cho nên, việc này chẳng ai dám nhận cô ta, nếu gây ra án mạng, dù nói là điên nhưng cũng phải bồi thường tiền.
An Vệ Dân lắc đầu than thở.
- Nếu có thể chăm sóc thì chăm sóc, dù gì thì cũng là cùng ngành cả, tinh thần chủ nghĩa nhân đạo chúng ta đều biết, việc này anh xem lại đi…
Diệp Phàm phẩy tay, không muốn nói chuyện Lý Nguyệt nữa, nói tiếp:
- Tiếp tục nói đi.
- Cha Đỗ Tiểu Phong là Đỗ Lâm, vốn là Trưởng phòng giám sát cục Địa chính thành phố, mẹ cậu ta là Dương Nguyệt Mai, là một giáo viên tiểu học.
Ngày hôm đó, khi xảy ra hỏa hoạn, kết luận ban đầu cho rằng vụ hở hoạn là do nổ gas, Đỗ Lâm vẫn còn thở được, và đưa đến bệnh viện nhưng không lâu sau thì chết, Dương Nguyệt Mai chết ngay tại chỗ.
May mắn là đứa nhỏ Đỗ Tiểu Phong bướng bỉnh này, nửa đêm còn nhớ chiếc cung bắn chim vẫn để quên trên mái nhà, nên đã ngầm trèo lên lấy.
Rồi tròe lên, sau đó nghe thấy tiếng nổ lớn, về đến nhà thì nhà đã thành biển lửa.
Hiện ra đống đầu lâu, chỉ trách mẹ cậu ta không đóng van gas cẩn thận. Nhưng Đỗ Tiểu Phong luôn la hét cha mẹ bị hại, luôn gây náo loạn.
Sau này bộ công an không phải cũng hạ lệnh, cử người điều tra nhưng cũng không điều tra được gì. Đỗ Tiểu Phong đã không gây loạn nữa, tỏ ra rất ngoan, nghe nói cậu bé còn là top 3 học sinh giỏi nhất thành phố.
Cho nên hôm nay tôi mới sắp xếp việc tặng hoa, nhưng không ngờ lại xảy ra việc này. Bí thư Diệp, xin hãy phê bình tôi. Tôi…tôi làm việc không đến nơi đến chốn, xin Bí thư cứ trách phạt.
An Vệ Dân cúi đầu nói.
- Ừ, việc này còn phải xem xem, dù ràng trước kia Đỗ Tiểu Phong một mực làm loạn, chắc chắn ngày đó đã biết chuyện gì, cậu ta có nói gì không?
Diệp Phàm hỏi, đưa điếu thuốc cho An Vệ Dân, chủ nhiệm An trong lòng vui vẻ, nhanh chóng lắn đầu nói khi nãy đã hút nhiều rồi, nghỉ ngơi một chút, Diệp Phàm cũng không để ý đến anh ta nữa.
- Nó không nói gì cả, việc này có chút kỳ lạ. Đội trưởng Cao Bình của đội cảnh sát hình sự đích thân đi 3 lần nhưng nghe nói đều không hỏi được gì. Người ta cho rằng đứa bé này vì cả bố mẹ đều chết nên lấy lý do làm loạn thôi, ông ấy cũng thông cảm, không so đo với cậu bé gì cả.
An Vệ Dân lắc đầu, nhìn Diệp Phàm rồi lại nói tiếp:
- Mà cùng một đêm hôm ấy, ở khu Tây Hà cũng có 5 người chết. tình cảnh mấy người đó thì tôi không rõ, việc này Bí thư cứ hỏi đội trưởng Cao là biết hết, từ đầu đến cuối anh ấy đều nắm rõ.
Đúng lúc đó điện thoại vang lên.
- Người anh em, không ngờ chúng ta lại gặp nhau rồi, ha ha…
Âm thanh trong điện thoại kia chính là của Túc Nhất Tiêu. Ngày trước, quan hệ hai người đột nhiên tăng mạnh. Vì thế, nói chuyện thuận tiện hơn, có chút giọng bằng hữu cũ.
- Tôi mới phải chúc mừng anh đấy.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Chúc mừng cái gì, chỉ là chức Phó Sở, còn kém xa so với ông em.
Túc Nhất Tiêu cười lớn tiếng.
- Cũng vậy mà thôi, cùng cấp cả.
Diệp Phàm nói.
- Cùng cấp, thế chúng ta đổi vị trí cho nhau thế nào? Anh là Ủy viên thường vụ Thành ủy, tôi là Phó chủ tịch thành phố cuối cùng, nói trắng ra là đến nơi này, không quen chút nào, nếu muốn nói đến quyền thực thì đến Chủ tịch thành phố cũng không bằng. Ngày tháng này, nếu qua được mới thật là vất vả.
Xem ra Túc Nhất Tiêu không thấy có gì hay ho, khả quan.
Nhưng Diệp Phàm ngầm ngạc nhiên với anh ta, không ngờ ở Đức Bình xảy ra chuyện bê bối như thế, mà người ta lại chịu đựng được, chạy tới Ngư Đồng, mà lại còn thăng quan tiến chức, trở thành Phó chủ tịch Thành phố.
Trò đời, thật không hiểu nổi ra sao. Sự việc như này cũng đã quen mắt ở Trung Quốc này rồi, chẳng có gì kỳ lạ cả. Thường một vị cán bộ nào đó phạm phải vụ gì ở địa phương, lại chuyển đến nơi khác làm lãnh đạo, có lẽ người ta được đề bạt theo kiểu gì đó.
- Ha ha, được thôi, chúng ta đổi vị trí đi, chỗ này cũng chẳng tốt gì. Việc hôm nay chắc chắn anh cũng nghe nói rồi, anh nói xem có đúng không?
Diệp Phàm tỏ vẻ chua xót.
- Đúng, nói được thì cũng được, nhưng ông em à, nay nói ra câu đấy có vẻ không hay cho lắm, việc này như thể tự mình ép mình vào bức đường cùng rồi còn gì.
Ông anh này còn hơn em vài tuổi, cũng muốn nói cho em biết. Làm việc gì cũng đừng nói đến chêt, làm gì cũng phải chú ý bình tĩnh mà đối mặt.
Em xem, những cán bộ mặc kệ không làm việc hay không chịu làm cũng không có ai tự mình ép vào chỗ chết, luôn giữ cho mình một không gian riêng. Có rất nhiều việc bản thân không thể dự phòng được.
Huống chi thảm án 88 như câu đó khó giải, ngeh nói bộ Công an đều không có cách gì huống hồ một thành phố Ngư Đồng nhỏ bé, bọn họ có thể giữ người đi sao, em cần gì phải lấy tiền đồ của mình đánh cuộc với ngày mai.
Có lẽ chuyện hôm nay đã có người nào đó sắp đặt, người ta muốn dùng chữ “kích” , một khi không chú ý thì muốn sửa lại cũng khó.
Nghĩ xem, giờ người anh em trong thế bị động. Đoạn đường của chúng ta còn dài lắm, không thể vì chuyện nhỏ này mà làm hủy hoại đúng không an hem?
Túc Nhất Tiêu giọng thân thiết quan tâm Diệp Phàm. Thực ra, từ khi ra khỏi nhà Diệp Phàm, biết thân phận Lô Vĩ, Tề Thiên, Túc NHất Tiêu đã cúi đầu chịu thua, biết rõ ràng tài năng của Diệp Phàm.
Bạn bè của anh ta đều là người có tiềm năng, Túc Nhất Tiêu thậm chí thấy được hình thức Tập đoàn quan hệ với họ Diệp, vì thế, dần dần có động cơ tiếp cận, tạo quan hệ tốt với Diệp Phàm.
Vì thế mà sau này thường xuyên điện thoại cho Diệp Phàm. Cuộc sống này ai cũng chỉ vì chữ “ lợi” mà sống, nếu không có lợi thì cũng chẳng nói được gì có lý. Túc Nhất Tiêu là một người bình thường, đương nhiên cũng không thể thoát nổi vòng vây của chữ “lợi”.
Không cần phải nói chuyện đó, người nào có thể chạy?
- Vụ án này, cũng không thể kéo dài thêm nữa, nếu có kéo dài thì tôi cũng không còn mặt mũi nào ở lại đây. Người bị hại đã thảm lắm rồi, tôi thấy người ta sống không bằng chết, trước tiên hãy ép bản thân vào con đường lui lại, biết đâu vẫn còn một con đường thoát. Anh Túc, sống một đời người cũng cần phải làm gì đó đúng không? Cho dù có là thất bại thì đó vẫn là cách làm người của tôi. Hôm nay cậu bé đó đã khiến tôi chấn động lớn, nếu còn có thể vững vàng thì tôi đã thành Thánh nhân rồi. Có lẽ, anh là người ngoài anh có thể bình tĩnh, và đương nhiên tôi cũng cảm ơn anh đã nhắc nhở.
Diệp Phàm lấy lại bình tĩnh..
/3320
|