- Vật có ký hiệu đặc biệt mà bố cô để lại ở chỗ nào, là vật gì vậy? Việc này phải bảo mật, không được nói cho bất cứ người nào khác. Những cảnh sát hình sự kia cô cũng không được nói.
Diệp Phàm lôi Đổng Oanh Oang ra một góc nói nhỏ.
- Chính là con chim khắc đá ở trên giá.
Đổng Oanh Oang khàn khàn nói.
Diệp Phàm đi lại gần, nhân lúc không ai để ý liền cầm lấy con chim khắc đá đó cho vào trong túi.
- Cô Đổng, cô không thể ở đây được nữa, tôi tìm cho cô một chỗ an toàn có được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi không đi, nếu có chết cũng phải chết ở nhà của mình.
Đổng Oanh Oang đột nhiên kêu lên, ôm lấy chăn khóc lớn.
- Vậy cũng được, tôi bảo hai người cảnh sát bảo vệ cô.
Diệp Phàm gọi Cao Bình lại, bố trí hai người cảnh sát một nam một nữ bảo vệ Đổng Oanh Oang cả ngày. Ngoài ra, Diệp Phàm cũng đành gọi Trần Quân đến Ngư Đồng bí mật bảo vệ cho Đổng Oanh Oang.
Quay về Cục, Diệp Phàm ngồi trên ghế, vẻ mặt trầm ngâm. Vụ thảm án còn chưa có manh mối gì, tết nhất không ngờ lại còn có người chết, đúng là chó cắn áo rách.
Chín giờ sáng, Diệp Phàm cố gắng ra vẻ tươi tỉnh, tiếp nhận 10 chiếc xe mới từ tay đoàn người đại diện của Tập đoàn Thái Mậu Hồng Công. Lúc đi những người đại diện này chỉ nói một câu:
- Hi vọng Diệp tiên sinh sau này sẽ không bán tượng đồng nữa, chủ tịch hội đồng quản trị Lâm có vẻ...
Người đại diện này không nói nửa sau của câu đó nữa, đương nhiên là để Diệp Phàm tự ngẫm nghĩ.
Diệp Phàm sau khi có chút ngạc nhiên liền cười chua chát.
10 giờ, Cao Bình đến báo cáo tình hình thẩm vấn Vương Đông.
Nói là Vương Đông có cung cấp chứng cứ chứng minh, bọn họ thực sự tới nhà Mai Mân chuẩn bị khám xét tìm vật chứng. Tình hình tài chính của tập đoàn Đế Đô Vương Triều có chút vấn đề, gần đây ngân hàng và một vài doanh nhân cũng phản ánh, tập đoàn này mấy năm gần đây phát triển nhanh như vậy, có người tố cáo là do Đổng Phương lợi dụng công ty để ngấm ngầm rửa tiền, mở công ty chỉ là cái cớ che mắt thiên hạ, mục đích thực sự là rửa tiền bẩn, tiền phần trăm Đổng Phương thu cũng rất cao.
- Bọn người Vương Đông có điều tra ra gì không?
- Anh ta nói đang điều tra thu thập chứng cứ, có nghi vấn rất lớn.
Cao Bình nói.
- Nghi vấn rất lớn, tôi còn nghi ngờ bọn chúng âm mưu giết người, sao lại có thể trùng hợp như vậy. Nửa đêm đi khám xét tìm chứng cứ, Mai Mân vừa chết không lâu, sau khi tôi nói rõ thân phận không hỏi đầu đuôi lập tức đòi bắt người, đánh toàn chỗ hiểm, trong việc này chắc chắn có gì đó mờ ám.
- Hơn nữa còn khăng khăng Đổng Oanh Oang là bạn gái tôi, thật là vớ vẩn. Động cơ của Vương Đông là gì, anh điều tra rõ cho tôi, tra rõ rồi tính tiếp.
Diệp Phàm hừ lạnh. Trên thực tế, Diệp Phàm cũng có chút không hài lòng với tên đội trưởng đội hình sự Cao Bình này, tốc độ đến quá chậm, có dấu hiệu cố ý đến chậm. Vụ thảm án này tình tiết ly kì, Diệp Phàm hiện tại không có người có thể tin tưởng ở Cục. Có lẽ, kẻ giấu mặt đằng sau vụ án này cũng có tai mắt ở trong Cục, người có năng lượng lớn như vậy, cài tai mắt chẳng khó khăn gì, hoặc dùng tiền mua chuộc một vài cán bộ cảnh sát ý chí không vững vàng cũng không phải là việc gì khó. Trước mê lực của đồng tiền, tất cả nhân nghĩa đạo đức đều có thể bị vứt bỏ.
- Vừa rồi Viện trưởng viện kiểm sát thành phố gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng ta thả vô điều kiện bọn người Vương Đông, việc này chỉ là sự hiểu nhầm.
Cao Bình có chút khó xử nói.
- Nghi vấn chưa được điều tra rõ sao có thể thả người được, đó là nghi vấn giết người.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, cảm thấy dùng Cao Bình cũng rất không thoải mái, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái, một Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật như mình mà lời nói cũng không có trọng lượng gì cả, lẽ ra phải chấp hành vô điều kiện mới phải.
- Vậy thì được, tôi sẽ tạm giam lại vậy.
Cao Bình gật đầu, đang định bước ra thì có tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Phàm gọi mời vào.
Hai người bước vào, một người là Phó chủ nhiệm thứ nhất Ủy ban chính trị pháp luật Mã Bách Sinh, người kia Diệp Phàm không quen, dáng người gầy gầy.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi là Cố Khúc ở Viện kiểm sát.
Người đàn ông trung niên giơ tay tự giới thiệu.
- Ồ là Viện trưởng Cố, xin chào.
Diệp Phàm gật đầu chào.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi tới đòi người. Ở Viện không thể thiếu Vương Đông được, tuy hiện tại đang là nghỉ tết, nhưng Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng chúng tôi quá bận, việc tối hôm qua hoàn toàn là hiểu nhầm, Vương Đông có chút lỗ mãng, có chỗ chưa thỏa đáng, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.
Cố Khúc tuy nói rất khách khí, nhưng thực ra trong lòng lại không phục.
- Xin lỗi thì không cần, đều là vì công việc cả. Nhưng Vương Đông có nghi vấn rất lớn, khi Cục công an chưa điều tra ra thì chưa thể thả được, mong Viện trưởng Cố thông cảm cho.
Diệp Phàm cũng rất khách khí trả lời Cố Khúc.
Cố Khúc tuy danh nghĩa là cấp dưới của mình, nhưng cũng có chức vụ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa hệ thống kiểm sát làm việc rất độc lập.
Ngay cả kinh phí như tiền lương chẳng hạn cũng đều do cấp trên trực tiếp rót xuống, không có quan hệ gì tới chính quyền địa phương. Cho nên Viện kiểm sát với tư cách là cơ quan đốc thúc giám sát, hoạt động còn độc lập hơn so với Cục công an và tòa án.
Do vậy, Diệp Phàm danh nghĩa là lãnh đạo của Cố Khúc, nhưng Cố Khúc lại chẳng coi hắn ra gì cả.
- Chủ nhiệm Diệp, Viện kiểm sát làm việc bình thường, chẳng qua ngẫu nhiên gặp phải vụ án giết người, hơn nữa sau khi đến hiện trường thì Mai Mân đã bị hại, hơn nữa, lúc đó anh cũng có mặt ở đó, Mai Mân sao có thể là do Vương Đông đem người giết được. Ngoài ra lúc vụ án xảy ra anh cũng có mặt ở đó, anh cứ đòi bắt người như vậy, có vẻ đang cố ý làm khó.
- Tôi cũng có mặt ở hiện trường, nhưng nếu viện kiểm sát mà đến khám xét phòng của Mai Mân thì sao phải lén lút như sát thủ như vậy, mặc áo đen sì, căn bản là không đúng trình tự, bắt người lung tung. Nếu các anh đã đến khám xét, sao không mặc trang phục công tác.
Diệp Phàm hừ lạnh, Mã Bách Sinh thản nhiên ngồi hút thuốc xem trò vui.
- Đây là yêu cầu công việc, có lúc sợ đánh rắn động cỏ nên phải làm như vậy, việc này cũng bình thường, công an các anh phá án chẳng phải cũng thường xuyên mặc thường phục sao?
Cố Khúc miệng lưỡi cũng không tầm thường.
- Chuyện quần áo tôi cũng không nói nữa, nhưng đến có chút đột ngột, khi tôi nói rõ thân phận, Đổng Oanh Oang chứng thực rồi Vương Đông vẫn muốn ra tay bắt người, hơn nữa ra tay cũng rất thâm độc, nếu không phải tôi có chút võ nghệ thì có lẽ đã bị trọng thương rồi. Hơn nữa bọn họ bịa đặt lý do, lẽ nào đó cũng là tác phong làm việc của Viện kiểm sát hay sao? Nếu thực sự như vậy thì tôi không khỏi nghi ngờ một vài đồng chí ở Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng có vấn đề về tư tưởng, hoặc tư tưởng chỉ đạo của lãnh đạo đã chệch hướng.
Diệp Phàm nói năng rất sắc bén, lợi dụng ưu thế lãnh đạo khiến Cố Khúc không thể nói được câu gì nữa, vẻ mặt rất không tự nhiên, đương nhiên trong lòng rất phẫn nộ. Nhưng Diệp Phàm là lãnh đạo của ông ta, ít nhất về danh nghĩa thì là như vậy.
- Hừ, Bí thư Diệp, tôi nghe nói khi đám người Vương Đông vào thì anh đang trói Đổng Oanh Oang lại, hơn nữa, Mai Mân chết sau khi anh vào.
Cố Khúc lên giọng, ý tứ rất rõ ràng.
- Ha ha, các anh mà nghi ngờ thì có thể điều tra, có cần phải xích tôi lại lôi về Viện kiểm sát thẩm vấn không?
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Anh Cố, tôi có nghe qua câu thế này, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, ha ha. Huống hồ, Viện kiểm sát các anh có quyền giám sát đôn đốc mà, đừng quên rằng quốc gia đã cho các anh quyền lợi chính đáng này
Lúc này, Mã Bách Sinh đang ngồi hút thuốc trên sô pha đột nhiên nói một câu, đương nhiên là có ý châm dầu vào lửa.
- Ý của Chủ nhiệm Diệp là không thả người?
Cố Khúc không thèm để ý đến Mã Bách Sinh, biết là tên này cũng chẳng có ý tốt gì, để ý đến lời hắn nói thì chỉ có thiệt thân.
- Điều tra rõ ràng xong rồi sẽ thả, việc này không thương lượng gì nữa, các anh đi đi, tôi còn bận việc. Ngoài ra, phô tô một bản các tài liệu liên quan tới tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều mà Vương Đông đang điều ra gửi cho tôi, tôi muốn đích thân xem xem rốt cuộc là tài liệu gì mà khiến Vương Đông nửa đêm phải đi khám xét Đổng gia, tài liệu có đầy đủ hay không, chứng cứ có xác đáng hay không.
Người của Đổng gia chết rồi, Cục công an thành phố đang điều tra, cũng rất cần tài liệu của Vương Đông. Hơn nữa, Vương Đông trước đó đã ẩn nấp quanh biệt thự của Đổng gia, bọn họ nhìn thấy tôi và Đổng Oanh Oang đi vào.
Nếu đã nhìn thấy tôi, đương nhiên có thể nhìn thấy kẻ giết người. Tôi không tin mười sáu con mắt của tám đồng chí ở Viện kiểm sát các anh mà không nhìn thấy dấu tích gì của kẻ giết người. Lẽ nào người đó biết độn thổ.
Hơn nữa, lãnh đạo Bộ công an và lãnh đạo tỉnh ủy cũng rất quan tâm, vụ thảm án 88 vô cùng quan trọng. Mọi vụ án khác đều phải nhường đường cho vụ thảm án này. Việc của Mai gia cũng rất có thể liên quan đến việc này, có thể là mắt xích đột phá trong vụ thảm án này.
Diệp Phàm xua tay, nói rất kiên quyết.
- Hừ, đồng chí Diệp Phàm, anh đang can thiệp vào công việc của Viện kiểm sát. Tôi sẽ phản ánh tình hình với lãnh đạo cấp trên.
Cố Khúc hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng hừ lạnh của Diệp Phàm:
- Tùy.
Biểu hiện đó của Cố Khúc khiến Diệp Phàm càng cảm thấy tấm lưới đó đang khép lại, vì sao đường đường là Viện trưởng viện kiểm sát như Cố Khúc lại phải vội vàng đến đòi người, lẽ nào trên người Vương Đông có bí mật không thể nói ra được, bọn họ không dám để Vương Đông ở lâu tại Cục công an.
Hơn nữa việc tối qua Cố Khúc biết rõ như vậy, ông ta lại không hề có mặt tại hiện trường, các phương tiện liên lạc của đám người Vương Đông đều bị Cục công an tịch thu hết, Cố Khúc sao lại biết cụ thể như vậy, ngay cả những gì mình nói ông ta cũng biết rõ.
Kết hợp những việc này lại, Diệp Phàm đã có một phán đoán rõ nét, đó chính là trong Cục công an thành phố có tai mắt của Cố Khúc.
Phải mượn người từ trên Sở rồi, nhân viên ở Cục công an thành phố Ngư Đồng quá phức tạp, căn bản không thể tin được. Cứ thế này có lẽ không thể phá được thảm án 88.
Diệp Phàm còn nghĩ sâu xa hơn, có lẽ trong Cục đã có tai mắt của kẻ đứng đằng sau vụ án 88, một chút tin tức đều bị lọt ra ngoài thì còn phá án kiểu gì nữa. Cục diện như vậy khiến mình rất bị động, hơn nữa đối phương lại ẩn mình trong bóng tối, mình căn bản không làm gì được.
Phải chuyển sang chủ động mới được.
Nhưng cho dù là cán bộ trên Sở công an tỉnh xuống thì cũng chưa chắc đã đáng tin.
Buổi chiều, Diệp Phàm đến Căn cứ Đại Hùng Sơn.
Diệp Phàm lôi Đổng Oanh Oang ra một góc nói nhỏ.
- Chính là con chim khắc đá ở trên giá.
Đổng Oanh Oang khàn khàn nói.
Diệp Phàm đi lại gần, nhân lúc không ai để ý liền cầm lấy con chim khắc đá đó cho vào trong túi.
- Cô Đổng, cô không thể ở đây được nữa, tôi tìm cho cô một chỗ an toàn có được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Tôi không đi, nếu có chết cũng phải chết ở nhà của mình.
Đổng Oanh Oang đột nhiên kêu lên, ôm lấy chăn khóc lớn.
- Vậy cũng được, tôi bảo hai người cảnh sát bảo vệ cô.
Diệp Phàm gọi Cao Bình lại, bố trí hai người cảnh sát một nam một nữ bảo vệ Đổng Oanh Oang cả ngày. Ngoài ra, Diệp Phàm cũng đành gọi Trần Quân đến Ngư Đồng bí mật bảo vệ cho Đổng Oanh Oang.
Quay về Cục, Diệp Phàm ngồi trên ghế, vẻ mặt trầm ngâm. Vụ thảm án còn chưa có manh mối gì, tết nhất không ngờ lại còn có người chết, đúng là chó cắn áo rách.
Chín giờ sáng, Diệp Phàm cố gắng ra vẻ tươi tỉnh, tiếp nhận 10 chiếc xe mới từ tay đoàn người đại diện của Tập đoàn Thái Mậu Hồng Công. Lúc đi những người đại diện này chỉ nói một câu:
- Hi vọng Diệp tiên sinh sau này sẽ không bán tượng đồng nữa, chủ tịch hội đồng quản trị Lâm có vẻ...
Người đại diện này không nói nửa sau của câu đó nữa, đương nhiên là để Diệp Phàm tự ngẫm nghĩ.
Diệp Phàm sau khi có chút ngạc nhiên liền cười chua chát.
10 giờ, Cao Bình đến báo cáo tình hình thẩm vấn Vương Đông.
Nói là Vương Đông có cung cấp chứng cứ chứng minh, bọn họ thực sự tới nhà Mai Mân chuẩn bị khám xét tìm vật chứng. Tình hình tài chính của tập đoàn Đế Đô Vương Triều có chút vấn đề, gần đây ngân hàng và một vài doanh nhân cũng phản ánh, tập đoàn này mấy năm gần đây phát triển nhanh như vậy, có người tố cáo là do Đổng Phương lợi dụng công ty để ngấm ngầm rửa tiền, mở công ty chỉ là cái cớ che mắt thiên hạ, mục đích thực sự là rửa tiền bẩn, tiền phần trăm Đổng Phương thu cũng rất cao.
- Bọn người Vương Đông có điều tra ra gì không?
- Anh ta nói đang điều tra thu thập chứng cứ, có nghi vấn rất lớn.
Cao Bình nói.
- Nghi vấn rất lớn, tôi còn nghi ngờ bọn chúng âm mưu giết người, sao lại có thể trùng hợp như vậy. Nửa đêm đi khám xét tìm chứng cứ, Mai Mân vừa chết không lâu, sau khi tôi nói rõ thân phận không hỏi đầu đuôi lập tức đòi bắt người, đánh toàn chỗ hiểm, trong việc này chắc chắn có gì đó mờ ám.
- Hơn nữa còn khăng khăng Đổng Oanh Oang là bạn gái tôi, thật là vớ vẩn. Động cơ của Vương Đông là gì, anh điều tra rõ cho tôi, tra rõ rồi tính tiếp.
Diệp Phàm hừ lạnh. Trên thực tế, Diệp Phàm cũng có chút không hài lòng với tên đội trưởng đội hình sự Cao Bình này, tốc độ đến quá chậm, có dấu hiệu cố ý đến chậm. Vụ thảm án này tình tiết ly kì, Diệp Phàm hiện tại không có người có thể tin tưởng ở Cục. Có lẽ, kẻ giấu mặt đằng sau vụ án này cũng có tai mắt ở trong Cục, người có năng lượng lớn như vậy, cài tai mắt chẳng khó khăn gì, hoặc dùng tiền mua chuộc một vài cán bộ cảnh sát ý chí không vững vàng cũng không phải là việc gì khó. Trước mê lực của đồng tiền, tất cả nhân nghĩa đạo đức đều có thể bị vứt bỏ.
- Vừa rồi Viện trưởng viện kiểm sát thành phố gọi điện thoại tới, yêu cầu chúng ta thả vô điều kiện bọn người Vương Đông, việc này chỉ là sự hiểu nhầm.
Cao Bình có chút khó xử nói.
- Nghi vấn chưa được điều tra rõ sao có thể thả người được, đó là nghi vấn giết người.
Diệp Phàm hừ lạnh nói, cảm thấy dùng Cao Bình cũng rất không thoải mái, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái, một Chủ nhiệm Ủy ban chính trị pháp luật như mình mà lời nói cũng không có trọng lượng gì cả, lẽ ra phải chấp hành vô điều kiện mới phải.
- Vậy thì được, tôi sẽ tạm giam lại vậy.
Cao Bình gật đầu, đang định bước ra thì có tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Phàm gọi mời vào.
Hai người bước vào, một người là Phó chủ nhiệm thứ nhất Ủy ban chính trị pháp luật Mã Bách Sinh, người kia Diệp Phàm không quen, dáng người gầy gầy.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi là Cố Khúc ở Viện kiểm sát.
Người đàn ông trung niên giơ tay tự giới thiệu.
- Ồ là Viện trưởng Cố, xin chào.
Diệp Phàm gật đầu chào.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi tới đòi người. Ở Viện không thể thiếu Vương Đông được, tuy hiện tại đang là nghỉ tết, nhưng Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng chúng tôi quá bận, việc tối hôm qua hoàn toàn là hiểu nhầm, Vương Đông có chút lỗ mãng, có chỗ chưa thỏa đáng, tôi thay mặt anh ấy xin lỗi anh.
Cố Khúc tuy nói rất khách khí, nhưng thực ra trong lòng lại không phục.
- Xin lỗi thì không cần, đều là vì công việc cả. Nhưng Vương Đông có nghi vấn rất lớn, khi Cục công an chưa điều tra ra thì chưa thể thả được, mong Viện trưởng Cố thông cảm cho.
Diệp Phàm cũng rất khách khí trả lời Cố Khúc.
Cố Khúc tuy danh nghĩa là cấp dưới của mình, nhưng cũng có chức vụ cấp Phó giám đốc sở, hơn nữa hệ thống kiểm sát làm việc rất độc lập.
Ngay cả kinh phí như tiền lương chẳng hạn cũng đều do cấp trên trực tiếp rót xuống, không có quan hệ gì tới chính quyền địa phương. Cho nên Viện kiểm sát với tư cách là cơ quan đốc thúc giám sát, hoạt động còn độc lập hơn so với Cục công an và tòa án.
Do vậy, Diệp Phàm danh nghĩa là lãnh đạo của Cố Khúc, nhưng Cố Khúc lại chẳng coi hắn ra gì cả.
- Chủ nhiệm Diệp, Viện kiểm sát làm việc bình thường, chẳng qua ngẫu nhiên gặp phải vụ án giết người, hơn nữa sau khi đến hiện trường thì Mai Mân đã bị hại, hơn nữa, lúc đó anh cũng có mặt ở đó, Mai Mân sao có thể là do Vương Đông đem người giết được. Ngoài ra lúc vụ án xảy ra anh cũng có mặt ở đó, anh cứ đòi bắt người như vậy, có vẻ đang cố ý làm khó.
- Tôi cũng có mặt ở hiện trường, nhưng nếu viện kiểm sát mà đến khám xét phòng của Mai Mân thì sao phải lén lút như sát thủ như vậy, mặc áo đen sì, căn bản là không đúng trình tự, bắt người lung tung. Nếu các anh đã đến khám xét, sao không mặc trang phục công tác.
Diệp Phàm hừ lạnh, Mã Bách Sinh thản nhiên ngồi hút thuốc xem trò vui.
- Đây là yêu cầu công việc, có lúc sợ đánh rắn động cỏ nên phải làm như vậy, việc này cũng bình thường, công an các anh phá án chẳng phải cũng thường xuyên mặc thường phục sao?
Cố Khúc miệng lưỡi cũng không tầm thường.
- Chuyện quần áo tôi cũng không nói nữa, nhưng đến có chút đột ngột, khi tôi nói rõ thân phận, Đổng Oanh Oang chứng thực rồi Vương Đông vẫn muốn ra tay bắt người, hơn nữa ra tay cũng rất thâm độc, nếu không phải tôi có chút võ nghệ thì có lẽ đã bị trọng thương rồi. Hơn nữa bọn họ bịa đặt lý do, lẽ nào đó cũng là tác phong làm việc của Viện kiểm sát hay sao? Nếu thực sự như vậy thì tôi không khỏi nghi ngờ một vài đồng chí ở Viện kiểm sát thành phố Ngư Đồng có vấn đề về tư tưởng, hoặc tư tưởng chỉ đạo của lãnh đạo đã chệch hướng.
Diệp Phàm nói năng rất sắc bén, lợi dụng ưu thế lãnh đạo khiến Cố Khúc không thể nói được câu gì nữa, vẻ mặt rất không tự nhiên, đương nhiên trong lòng rất phẫn nộ. Nhưng Diệp Phàm là lãnh đạo của ông ta, ít nhất về danh nghĩa thì là như vậy.
- Hừ, Bí thư Diệp, tôi nghe nói khi đám người Vương Đông vào thì anh đang trói Đổng Oanh Oang lại, hơn nữa, Mai Mân chết sau khi anh vào.
Cố Khúc lên giọng, ý tứ rất rõ ràng.
- Ha ha, các anh mà nghi ngờ thì có thể điều tra, có cần phải xích tôi lại lôi về Viện kiểm sát thẩm vấn không?
Diệp Phàm mỉm cười nói.
- Anh Cố, tôi có nghe qua câu thế này, vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, ha ha. Huống hồ, Viện kiểm sát các anh có quyền giám sát đôn đốc mà, đừng quên rằng quốc gia đã cho các anh quyền lợi chính đáng này
Lúc này, Mã Bách Sinh đang ngồi hút thuốc trên sô pha đột nhiên nói một câu, đương nhiên là có ý châm dầu vào lửa.
- Ý của Chủ nhiệm Diệp là không thả người?
Cố Khúc không thèm để ý đến Mã Bách Sinh, biết là tên này cũng chẳng có ý tốt gì, để ý đến lời hắn nói thì chỉ có thiệt thân.
- Điều tra rõ ràng xong rồi sẽ thả, việc này không thương lượng gì nữa, các anh đi đi, tôi còn bận việc. Ngoài ra, phô tô một bản các tài liệu liên quan tới tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều mà Vương Đông đang điều ra gửi cho tôi, tôi muốn đích thân xem xem rốt cuộc là tài liệu gì mà khiến Vương Đông nửa đêm phải đi khám xét Đổng gia, tài liệu có đầy đủ hay không, chứng cứ có xác đáng hay không.
Người của Đổng gia chết rồi, Cục công an thành phố đang điều tra, cũng rất cần tài liệu của Vương Đông. Hơn nữa, Vương Đông trước đó đã ẩn nấp quanh biệt thự của Đổng gia, bọn họ nhìn thấy tôi và Đổng Oanh Oang đi vào.
Nếu đã nhìn thấy tôi, đương nhiên có thể nhìn thấy kẻ giết người. Tôi không tin mười sáu con mắt của tám đồng chí ở Viện kiểm sát các anh mà không nhìn thấy dấu tích gì của kẻ giết người. Lẽ nào người đó biết độn thổ.
Hơn nữa, lãnh đạo Bộ công an và lãnh đạo tỉnh ủy cũng rất quan tâm, vụ thảm án 88 vô cùng quan trọng. Mọi vụ án khác đều phải nhường đường cho vụ thảm án này. Việc của Mai gia cũng rất có thể liên quan đến việc này, có thể là mắt xích đột phá trong vụ thảm án này.
Diệp Phàm xua tay, nói rất kiên quyết.
- Hừ, đồng chí Diệp Phàm, anh đang can thiệp vào công việc của Viện kiểm sát. Tôi sẽ phản ánh tình hình với lãnh đạo cấp trên.
Cố Khúc hừ một tiếng rồi bỏ đi.
Phía sau truyền đến tiếng hừ lạnh của Diệp Phàm:
- Tùy.
Biểu hiện đó của Cố Khúc khiến Diệp Phàm càng cảm thấy tấm lưới đó đang khép lại, vì sao đường đường là Viện trưởng viện kiểm sát như Cố Khúc lại phải vội vàng đến đòi người, lẽ nào trên người Vương Đông có bí mật không thể nói ra được, bọn họ không dám để Vương Đông ở lâu tại Cục công an.
Hơn nữa việc tối qua Cố Khúc biết rõ như vậy, ông ta lại không hề có mặt tại hiện trường, các phương tiện liên lạc của đám người Vương Đông đều bị Cục công an tịch thu hết, Cố Khúc sao lại biết cụ thể như vậy, ngay cả những gì mình nói ông ta cũng biết rõ.
Kết hợp những việc này lại, Diệp Phàm đã có một phán đoán rõ nét, đó chính là trong Cục công an thành phố có tai mắt của Cố Khúc.
Phải mượn người từ trên Sở rồi, nhân viên ở Cục công an thành phố Ngư Đồng quá phức tạp, căn bản không thể tin được. Cứ thế này có lẽ không thể phá được thảm án 88.
Diệp Phàm còn nghĩ sâu xa hơn, có lẽ trong Cục đã có tai mắt của kẻ đứng đằng sau vụ án 88, một chút tin tức đều bị lọt ra ngoài thì còn phá án kiểu gì nữa. Cục diện như vậy khiến mình rất bị động, hơn nữa đối phương lại ẩn mình trong bóng tối, mình căn bản không làm gì được.
Phải chuyển sang chủ động mới được.
Nhưng cho dù là cán bộ trên Sở công an tỉnh xuống thì cũng chưa chắc đã đáng tin.
Buổi chiều, Diệp Phàm đến Căn cứ Đại Hùng Sơn.
/3320
|