Lại nhìn Trần Khiếu Thiên, thở dài nói:
- Ông cũng trung thành hiếm có!
Cũng băng bó cho Trần Khiếu Thiên.
Chung A Cô cầm lấy hai hòn đạn sắt sáng chói, ngơ ngác nhìn Phí Thanh Sơn, Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Phong cũng ngừng tay nhìn Phí Thanh Sơn không dám ra tay.
Bởi vì, Chung A Cô cũng chưa có động tác, người này chắc chắn là cao thủ cùng thế hệ với Chung A Cô. Có vẻ Chung A Cô khá sợ người này.
- Không được bắn!
Lý Khiếu Phong và Trấn Đông Hải đột nhiên mở to hai mắt quát lớn:
- Tới kịp lúc lắm, thằng nhóc này có phúc lớn, người này là ai?
- Hình như nghe hắn gọi là bác cả.
Cố Toàn nói.
Thấy không, Chung A Cô hình như có chút sợ người này, cầm hai hòn đạn làm đạn chơi
Trấn Đông Hải giật mình.
- Nhìn người này từ trên mái đi xuống, khả năng… Có khả năng là cao thủ cửau đẳng siêu hạng nhất. Không thể tưởng tượng được ông ta thân thiết như thế với Diệp Phàm, thằng nhóc này, giấu đủ kín. Hẳn là ở phật Samoa bên Thái Lan kia chính là vị cao nhân này. Cậy cột trống trời của Trung Quốc chúng ta.
Lý Khiếu Phong hai mắt vẫn nhắm, vẻ mặt tôn thời, cực kỳ giống dáng vẻ của một người hâm mộ.
- Nhìn gì, cút đi.
Phí Thanh Sơn nhìn Đỗ Cử Văn hừ nói, nâng chân đá một cái, thình thịch một tiếng. Đỗ Cử Văn bay xa mấy mét xương cốt chắc chắn bị chặt đứt mấy cái.
- Còn cả cậu nữa.
Phí Thanh Sơn lại giơ chân đá Đỗ Tử Nguyệt ra ngoài. Cuối cùng, cũng không khác gì Đỗ Cử Văn.
- Nổ chết ông.
Đỗ Tử Nguyệt định ấn nút màu đỏ, lắc lắc cái điều khiển.
- Đồ trẻ con không biết gì, có tác dụng sao?
Phí Thanh Sơn có chút tiếc nuối lắc lắc đầu tiếng nổ kia tất nhiên là không vang lên.
- Ông… ông muốn làm gì?
Đỗ Tử Nguyệt thì thào.
- Nói cậu không biết gì đúng là không biết gì, Chung A Cô chẳng lẽ sẵn sàng chết sao? Đã bị người ta chuyển đi trước rồi.
Phí Thanh Sơn thản nhiên nói.
- Thiên Ưng, ông muốn quản cả việc này sao?
Chung A Cô vẻ mặt khó coi, nhìn chằm chằm Phí Thanh Sơn, bởi vì Phí Thanh Sơn có biệt hiệu là Thiên Ưng.
- Ông đánh cháu tôi, bảo tôi không cần lo có phải không? Mẹ nó, đến đây đi, chúng là làm mấy chiêu, đã vài chục năm nay, tôi xem ông có tiến bộ không?
Phí Thanh Sơn nhìn Chung A Cô.
- Ôi… thôi vậy, tôi đánh không lại ông. Việc nhà họ Đỗ tôi mặc kệ, hi vọng ông có thể hạ thủ lưu tình, chừa cho nhà họ Đỗ chút huyết thống.
Chung A Cô thở dài, thu đạn sắt lại. Nhìn tư thế Phi Thanh Sơn từ trên mái biệt thự xuống, biết mình không bằng Phi Thanh Sơn, nếu lao vào chỉ có thể là tự rước lấy nhục mà thôi.
- Diệp Phàm, cháu nói làm sao bây giờ?
Phí Thanh Sơn hỏi.
Diệp Phàm cũng đã tỉnh lại, chỉ có điều không có khí lực, trừng mắt nhìn nói:
- Cháu cùng nhà họ Đỗ cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ có điều cháu đồng ý với Đỗ Phong đòi lại gia sản y được chia, nếu các người đồng ý với giải quyết của tôi, việc này sẽ bỏ qua.
- Hừ.
Phí Thanh Sơn quét mắt nhìn tất cả một các, Chung A Cô gật gật đầu, Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Cử Văn bất đắc dĩ cũng gật đầu theo.
- Đỗ Phong, ông nói đi, có yêu cầu gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi muốn phần đầu của tôi, không nhiều lắm, tôi muốn ba phần là được.
Đỗ Phong cũng hết giận, vợ và con vẫn còn cũng không muốn nhà họ Đỗ suy sụp như vậy, dù sao Đỗ Phong vẫn là người nhà họ Đỗ
- Hôm nay tôi thay mặt Lý Trinh giải quyết, Đỗ Phong được ba phần, Đỗ Cử Văn được hai phần, còn năm phần thuộc về Đỗ Tử Nguyệt. Các anh đồng ý không?
Chung A Cô nhìn mấy người Đỗ Tử Nguyệt một cái.
- Đồng ý.
Mấy người Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Cử Văn gật gật đầu.
- Nếu đồng ý, việc này cứ như vậy bỏ qua, về sau không được nhắc lại. Hi vọng nhà họ Đỗ các cậu tiếp tục phát triển.
Tôi biết, vài chục năm nay nhà họ Đỗ kinh doanh tương đối hỗn tạp, không minh bạch cũng nhiều.
Tuy nhiên, trải qua vài chục năm tẩy trẳng, nhà họ Đỗ kinh doanh thực sự đã thay đổi, tôi hi vọng các anh có thể kinh doanh trong sạch.
Nói khó nghe, các anh đã sớm bị nhà nước theo dõi rồi, thật sự nếu không biết thu tay, chính mình sẽ hủy chính mình.
Nhà họ Đỗ có thể có lỗi nặng với nhà nước sao? Tôi biết, bên ngoài biệt thự này có mấy chục tay súng bắn tỉa đang nhằm vào chúng ta.
Tử Nguyệt, tiền của cậu cũng quá nhiều, mặc dù là năm phần, cũng đến 50 triệu, con cháu mấy đời sau ăn cũng không hết.
Trích ra một phần, quyên tặng nhà nước đi, tôi nghĩ nhà nước sẽ không theo dõi cậu. Có một số việc nhà nước cũng sẽ có chừng mực và cân nhắc với cậu. Nếu được quá lớn làm cho người ta có cảm giác uy hiếp.
Đột nhiên, Chung A Cô giống như vừa có dáng vẻ cao nhân, nói một hồi rất có sức thuyết phục.
- Tôi quyên tặng nhà nước một phần.
Đỗ Tử Nguyệt nặng nề gật đầu.
- Bác cả, chúng ta đi thôi, chuyện nhà họ Đỗ để họ tự giải quyết.
Diệp Phàm mệt không làm gì được nói.
- Không phải là chúng ta mà cháu đi đi. Tôi có chút việc đi trước.
Phí Thanh Sơn thân mình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm. Cũng như thế để Diệp Phàm trên mặt đất.
Trương Hùng xuất hiện, lập tức bảo người đưa Diệp Phàm đến bệnh viện. Trương Hùng ở lại cùng nhà họ Đỗ.
Bệnh viện quân y Bắc Kinh.
Lúc này Lang Phá thiên, Tề Thiên, Thiết Chiêm Hùng và tất cả mọi người vẻ mặt lo lắng, trên mặt đất đầy mẩu thuốc lá.
Một y tá trưởng tuổi trung niên bất mãn trừng mắt nhìn mấy người nghiện thuốc hừ nói:
- Tướng quân cũng phải chú ý vệ sinh! Các anh phải gương mẫu.
- Rất xin lỗi.
Mấy người Thiết Chiêm Hùng có chút xấu hổ, nhìn người y tá cười.
- Tiểu Trấn, bảo bọn họ dọn đi.
Người có quân hàm thiếu tướng khoác áo blue nói với đồng chí y tá trưởng.
- Viện trưởng, việc này anh không thể làm thành trường hợp đặc biệt.
Y tá Trần có vẻ không hài lòng.
- Lần này là đặc biệt, coi như là ngoại lệ đi.
Viện trưởng nói xong câu đó không nói nữa, vẻ mặt nghiêm trọng, trên hành lang lại đi đến vài tướng quân. Thượng tướng Trấn Đông Hải.
- Tình hình thế nào?
Trấn Đông Hải vẻ mặt lo lắng, nhìn chằm chằm viện trưởng Trương Hoài.
- Trong này là các chuyên gia nổi tiếng nhất của tổng quân y viện Bắc Kinh và các nơi khác, có bọn họ, chỉ cần có chút hi vọng, hẳn là không …. Ôi…
Trương Hoài không dám chắc chắn.
- Nếu hắn có việc, giáng chức toàn bệnh viện các anh, hừ.
Trấn Đông Hải hừ lạnh một tiếng, cùng mấy người Cố Toàn ngồi trên ghế, không nói lời nào, hút thuốc, còn có mùi rượu.
- Vâng.
Trương Hoài há miệng thở dốc, chuẩn bị đi vào phòng phẫu thuật.
- Đây là thủ trưởng số một nói, tôi chỉ là người truyền đạt.
Sau lưng vang lên tiếng Trấn Đông Hải.
- Dạ được.
Trương Hoài chào theo nghi thức quân đội và vào phòng phẫu thuật.
- Thủ trưởng số 1, thủ trưởng số 1 của thượng tướng sẽ không phải là Chủ tịch nước chứ…?
Y tá Trần không dài dòng, vội vàng cúi đầu vào phòng phẫu thuật.
- Lão Trấn, đây là anh giả truyền thánh chỉ, việc này không nhỏ, chúng ta hình như chưa báo cho thủ trưởng số 1 đi?
Lý Khiếu Phong hừ nói.
- Giả một chút cũng không có việc gì, cho bọn họ một chút áp lực, nếu không, thượng tướng như tôi trong mắt bọn họ cũng không coi ra gì, người ta thấy lãnh đạo to hơn. Tới nơi này không phải bộ trưởng thì phải là thủ tướng, thậm chí tổng thống nước ngoài cũng đến đây chữa bệnh.
Trấn Đông Hải cười chua xót.
- Nói cũng phải, ở tầng này, thiếu tướng đầy đất đi, trung tướng không bằng chó, thượng tướng là chó giữ nhà. Tùy tiện đi vào, không chừng là Phó thủ tướng đến, hoặc có một cửa lại là người có lai lịch lớn hơn, có lẽ một trong những người nằm trong bộ chính trị. Tôi và anh thật sự không là gì, ha ha!
Lý Khiếu Phong cười gượng hai tiếng, cũng có chút chua xót.
Còn mấy người Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên vội vàng nhìn phòng bệnh phía xa. Cúi đầu nhặt mấy mẩu thuốc là.
- Lão Lang, ông nói một chút, lão Lý nói thật hay giả.
Thiết Chiêm Hùng hỏi nhỏ Lang Phá Thiên.
- Thật cũng là thật mà giả cũng là giả, nửa thật nửa giả.
Lang Phá Thiên nhún vai, từ chối không đưa ra ý kiến.
- Chắc chắn là giả, tuy nhiên cũng có một chút thực, tôi vừa rồi đến đây, thấy Phó thủ tướng Yến Vân đang kiểm tra sức khỏe. Cửa vừa mở, tôi liếc mắt một cái, bà ta còn trừng mắt nhìn tôi, tôi sợ tới mức vội vàng chuồn mất.
Trương Hùng nói.
- Đúng không đây, đây là phòng bệnh, phải kiểm tra cũng là phòng trong, bên ngoài là tiếp khách, hơn nữa có người canh cửa, sao cậu có thể đi vào?
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt không tin, nhìn chằm chằm vào thằng nhóc nói khoác này.
- Thật sự thấy phó thủ tướng Yến lúc đó đang nằm ở sô pha gian ngoài. Một nữ bác sĩ kiểm tra phần eo của bà ta, có thể là mát xa.
Trương Hùng nóng nảy, nói to hơn một chút.
- Mát xa, mát xa cái rắm. Mấy trò quỷ này gọi là gì, nếu người ta nghe thấy, mũ của cậu cũng có thể bay, hừ
Trấn Đông Hải tức giận trừng mắt nhìn mấy người một cái. Mấy người Thiết Chiêm Hùng nhìn nhau không dám nói gì.
- Mát xa cũng không có gì lạ, tôi cũng từng mát xa ở trong này. Không thể không nói, y tá ở đây là chuyên gia mát xa, bàn tay nhỏ bé nhưng làm cho người ta rất thoải mái.
Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói, vẻ mặt mờ ám nhìn mấy người Thiết Chiêm Hùng một cái đột nhiên hừ nói :
- Đừng có nghĩ sai lệch, cậu xem xe, các cậu còn trẻ tuổi vừa nghe đến mát xa liền nghĩ đến việc kia, đây là tư tưởng không tốt.
- Đúng, lão Lý nói cũng đúng, đây là mát xa thật sự.
Lang Phá Thiên nhanh chóng gật đầu, vài người đưa mắt nhìn miệng càu nhàu, toàn bộ cười vang đi vào nhà vệ sinh.
- Lão Thiết, hay là chúng ta cũng bệnh, hưởng thụ y tá mát xa một chút?
Trương Hùng cười nói.
- Cả cậu nữa, vừa rồi không nghe lão Lý nói chuyện sao? Thiếu tướng đầy đất, trung tướng không bằng chó, thượng tướng là chó giữ cửa. Ha ha như tôi với cậu vào trong này, chỉ có đi cào phân, còn muốn hưởng thụ mát xa thực sự, mát xa cái rắm.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Như Diệp Phàm không phải cũng đi sao, hắn sao có thể hưởng thụ?
Trương Hùng không phục nói lại.
- Muốn hưởng thụ cũng dễ dàng, cậu có bản lĩnh? Thấy không, Lão Trấn và lão Lý là hai thượng tướng còn làm chó trông nhà, ha ha ha
Lang Phá Thiên nói chuyện, lập tức đùa Thiết Chiêm Hùng và Trương Hùng, ba người trong nhà vệ sinh vui vẻ, thật ra muốn cho thoải mái một chút.
- Hừ…
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến, ba người Thiết Chiêm Hùng lập tức quay đầu lại, trong lòng thầm kêu “Toi đời rồi!”
- Ông cũng trung thành hiếm có!
Cũng băng bó cho Trần Khiếu Thiên.
Chung A Cô cầm lấy hai hòn đạn sắt sáng chói, ngơ ngác nhìn Phí Thanh Sơn, Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Phong cũng ngừng tay nhìn Phí Thanh Sơn không dám ra tay.
Bởi vì, Chung A Cô cũng chưa có động tác, người này chắc chắn là cao thủ cùng thế hệ với Chung A Cô. Có vẻ Chung A Cô khá sợ người này.
- Không được bắn!
Lý Khiếu Phong và Trấn Đông Hải đột nhiên mở to hai mắt quát lớn:
- Tới kịp lúc lắm, thằng nhóc này có phúc lớn, người này là ai?
- Hình như nghe hắn gọi là bác cả.
Cố Toàn nói.
Thấy không, Chung A Cô hình như có chút sợ người này, cầm hai hòn đạn làm đạn chơi
Trấn Đông Hải giật mình.
- Nhìn người này từ trên mái đi xuống, khả năng… Có khả năng là cao thủ cửau đẳng siêu hạng nhất. Không thể tưởng tượng được ông ta thân thiết như thế với Diệp Phàm, thằng nhóc này, giấu đủ kín. Hẳn là ở phật Samoa bên Thái Lan kia chính là vị cao nhân này. Cậy cột trống trời của Trung Quốc chúng ta.
Lý Khiếu Phong hai mắt vẫn nhắm, vẻ mặt tôn thời, cực kỳ giống dáng vẻ của một người hâm mộ.
- Nhìn gì, cút đi.
Phí Thanh Sơn nhìn Đỗ Cử Văn hừ nói, nâng chân đá một cái, thình thịch một tiếng. Đỗ Cử Văn bay xa mấy mét xương cốt chắc chắn bị chặt đứt mấy cái.
- Còn cả cậu nữa.
Phí Thanh Sơn lại giơ chân đá Đỗ Tử Nguyệt ra ngoài. Cuối cùng, cũng không khác gì Đỗ Cử Văn.
- Nổ chết ông.
Đỗ Tử Nguyệt định ấn nút màu đỏ, lắc lắc cái điều khiển.
- Đồ trẻ con không biết gì, có tác dụng sao?
Phí Thanh Sơn có chút tiếc nuối lắc lắc đầu tiếng nổ kia tất nhiên là không vang lên.
- Ông… ông muốn làm gì?
Đỗ Tử Nguyệt thì thào.
- Nói cậu không biết gì đúng là không biết gì, Chung A Cô chẳng lẽ sẵn sàng chết sao? Đã bị người ta chuyển đi trước rồi.
Phí Thanh Sơn thản nhiên nói.
- Thiên Ưng, ông muốn quản cả việc này sao?
Chung A Cô vẻ mặt khó coi, nhìn chằm chằm Phí Thanh Sơn, bởi vì Phí Thanh Sơn có biệt hiệu là Thiên Ưng.
- Ông đánh cháu tôi, bảo tôi không cần lo có phải không? Mẹ nó, đến đây đi, chúng là làm mấy chiêu, đã vài chục năm nay, tôi xem ông có tiến bộ không?
Phí Thanh Sơn nhìn Chung A Cô.
- Ôi… thôi vậy, tôi đánh không lại ông. Việc nhà họ Đỗ tôi mặc kệ, hi vọng ông có thể hạ thủ lưu tình, chừa cho nhà họ Đỗ chút huyết thống.
Chung A Cô thở dài, thu đạn sắt lại. Nhìn tư thế Phi Thanh Sơn từ trên mái biệt thự xuống, biết mình không bằng Phi Thanh Sơn, nếu lao vào chỉ có thể là tự rước lấy nhục mà thôi.
- Diệp Phàm, cháu nói làm sao bây giờ?
Phí Thanh Sơn hỏi.
Diệp Phàm cũng đã tỉnh lại, chỉ có điều không có khí lực, trừng mắt nhìn nói:
- Cháu cùng nhà họ Đỗ cũng không có mâu thuẫn gì, chỉ có điều cháu đồng ý với Đỗ Phong đòi lại gia sản y được chia, nếu các người đồng ý với giải quyết của tôi, việc này sẽ bỏ qua.
- Hừ.
Phí Thanh Sơn quét mắt nhìn tất cả một các, Chung A Cô gật gật đầu, Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Cử Văn bất đắc dĩ cũng gật đầu theo.
- Đỗ Phong, ông nói đi, có yêu cầu gì?
Diệp Phàm hừ nói.
- Tôi muốn phần đầu của tôi, không nhiều lắm, tôi muốn ba phần là được.
Đỗ Phong cũng hết giận, vợ và con vẫn còn cũng không muốn nhà họ Đỗ suy sụp như vậy, dù sao Đỗ Phong vẫn là người nhà họ Đỗ
- Hôm nay tôi thay mặt Lý Trinh giải quyết, Đỗ Phong được ba phần, Đỗ Cử Văn được hai phần, còn năm phần thuộc về Đỗ Tử Nguyệt. Các anh đồng ý không?
Chung A Cô nhìn mấy người Đỗ Tử Nguyệt một cái.
- Đồng ý.
Mấy người Đỗ Tử Nguyệt và Đỗ Cử Văn gật gật đầu.
- Nếu đồng ý, việc này cứ như vậy bỏ qua, về sau không được nhắc lại. Hi vọng nhà họ Đỗ các cậu tiếp tục phát triển.
Tôi biết, vài chục năm nay nhà họ Đỗ kinh doanh tương đối hỗn tạp, không minh bạch cũng nhiều.
Tuy nhiên, trải qua vài chục năm tẩy trẳng, nhà họ Đỗ kinh doanh thực sự đã thay đổi, tôi hi vọng các anh có thể kinh doanh trong sạch.
Nói khó nghe, các anh đã sớm bị nhà nước theo dõi rồi, thật sự nếu không biết thu tay, chính mình sẽ hủy chính mình.
Nhà họ Đỗ có thể có lỗi nặng với nhà nước sao? Tôi biết, bên ngoài biệt thự này có mấy chục tay súng bắn tỉa đang nhằm vào chúng ta.
Tử Nguyệt, tiền của cậu cũng quá nhiều, mặc dù là năm phần, cũng đến 50 triệu, con cháu mấy đời sau ăn cũng không hết.
Trích ra một phần, quyên tặng nhà nước đi, tôi nghĩ nhà nước sẽ không theo dõi cậu. Có một số việc nhà nước cũng sẽ có chừng mực và cân nhắc với cậu. Nếu được quá lớn làm cho người ta có cảm giác uy hiếp.
Đột nhiên, Chung A Cô giống như vừa có dáng vẻ cao nhân, nói một hồi rất có sức thuyết phục.
- Tôi quyên tặng nhà nước một phần.
Đỗ Tử Nguyệt nặng nề gật đầu.
- Bác cả, chúng ta đi thôi, chuyện nhà họ Đỗ để họ tự giải quyết.
Diệp Phàm mệt không làm gì được nói.
- Không phải là chúng ta mà cháu đi đi. Tôi có chút việc đi trước.
Phí Thanh Sơn thân mình nhoáng lên một cái, trong nháy mắt biến mất trong bóng đêm. Cũng như thế để Diệp Phàm trên mặt đất.
Trương Hùng xuất hiện, lập tức bảo người đưa Diệp Phàm đến bệnh viện. Trương Hùng ở lại cùng nhà họ Đỗ.
Bệnh viện quân y Bắc Kinh.
Lúc này Lang Phá thiên, Tề Thiên, Thiết Chiêm Hùng và tất cả mọi người vẻ mặt lo lắng, trên mặt đất đầy mẩu thuốc lá.
Một y tá trưởng tuổi trung niên bất mãn trừng mắt nhìn mấy người nghiện thuốc hừ nói:
- Tướng quân cũng phải chú ý vệ sinh! Các anh phải gương mẫu.
- Rất xin lỗi.
Mấy người Thiết Chiêm Hùng có chút xấu hổ, nhìn người y tá cười.
- Tiểu Trấn, bảo bọn họ dọn đi.
Người có quân hàm thiếu tướng khoác áo blue nói với đồng chí y tá trưởng.
- Viện trưởng, việc này anh không thể làm thành trường hợp đặc biệt.
Y tá Trần có vẻ không hài lòng.
- Lần này là đặc biệt, coi như là ngoại lệ đi.
Viện trưởng nói xong câu đó không nói nữa, vẻ mặt nghiêm trọng, trên hành lang lại đi đến vài tướng quân. Thượng tướng Trấn Đông Hải.
- Tình hình thế nào?
Trấn Đông Hải vẻ mặt lo lắng, nhìn chằm chằm viện trưởng Trương Hoài.
- Trong này là các chuyên gia nổi tiếng nhất của tổng quân y viện Bắc Kinh và các nơi khác, có bọn họ, chỉ cần có chút hi vọng, hẳn là không …. Ôi…
Trương Hoài không dám chắc chắn.
- Nếu hắn có việc, giáng chức toàn bệnh viện các anh, hừ.
Trấn Đông Hải hừ lạnh một tiếng, cùng mấy người Cố Toàn ngồi trên ghế, không nói lời nào, hút thuốc, còn có mùi rượu.
- Vâng.
Trương Hoài há miệng thở dốc, chuẩn bị đi vào phòng phẫu thuật.
- Đây là thủ trưởng số một nói, tôi chỉ là người truyền đạt.
Sau lưng vang lên tiếng Trấn Đông Hải.
- Dạ được.
Trương Hoài chào theo nghi thức quân đội và vào phòng phẫu thuật.
- Thủ trưởng số 1, thủ trưởng số 1 của thượng tướng sẽ không phải là Chủ tịch nước chứ…?
Y tá Trần không dài dòng, vội vàng cúi đầu vào phòng phẫu thuật.
- Lão Trấn, đây là anh giả truyền thánh chỉ, việc này không nhỏ, chúng ta hình như chưa báo cho thủ trưởng số 1 đi?
Lý Khiếu Phong hừ nói.
- Giả một chút cũng không có việc gì, cho bọn họ một chút áp lực, nếu không, thượng tướng như tôi trong mắt bọn họ cũng không coi ra gì, người ta thấy lãnh đạo to hơn. Tới nơi này không phải bộ trưởng thì phải là thủ tướng, thậm chí tổng thống nước ngoài cũng đến đây chữa bệnh.
Trấn Đông Hải cười chua xót.
- Nói cũng phải, ở tầng này, thiếu tướng đầy đất đi, trung tướng không bằng chó, thượng tướng là chó giữ nhà. Tùy tiện đi vào, không chừng là Phó thủ tướng đến, hoặc có một cửa lại là người có lai lịch lớn hơn, có lẽ một trong những người nằm trong bộ chính trị. Tôi và anh thật sự không là gì, ha ha!
Lý Khiếu Phong cười gượng hai tiếng, cũng có chút chua xót.
Còn mấy người Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên vội vàng nhìn phòng bệnh phía xa. Cúi đầu nhặt mấy mẩu thuốc là.
- Lão Lang, ông nói một chút, lão Lý nói thật hay giả.
Thiết Chiêm Hùng hỏi nhỏ Lang Phá Thiên.
- Thật cũng là thật mà giả cũng là giả, nửa thật nửa giả.
Lang Phá Thiên nhún vai, từ chối không đưa ra ý kiến.
- Chắc chắn là giả, tuy nhiên cũng có một chút thực, tôi vừa rồi đến đây, thấy Phó thủ tướng Yến Vân đang kiểm tra sức khỏe. Cửa vừa mở, tôi liếc mắt một cái, bà ta còn trừng mắt nhìn tôi, tôi sợ tới mức vội vàng chuồn mất.
Trương Hùng nói.
- Đúng không đây, đây là phòng bệnh, phải kiểm tra cũng là phòng trong, bên ngoài là tiếp khách, hơn nữa có người canh cửa, sao cậu có thể đi vào?
Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt không tin, nhìn chằm chằm vào thằng nhóc nói khoác này.
- Thật sự thấy phó thủ tướng Yến lúc đó đang nằm ở sô pha gian ngoài. Một nữ bác sĩ kiểm tra phần eo của bà ta, có thể là mát xa.
Trương Hùng nóng nảy, nói to hơn một chút.
- Mát xa, mát xa cái rắm. Mấy trò quỷ này gọi là gì, nếu người ta nghe thấy, mũ của cậu cũng có thể bay, hừ
Trấn Đông Hải tức giận trừng mắt nhìn mấy người một cái. Mấy người Thiết Chiêm Hùng nhìn nhau không dám nói gì.
- Mát xa cũng không có gì lạ, tôi cũng từng mát xa ở trong này. Không thể không nói, y tá ở đây là chuyên gia mát xa, bàn tay nhỏ bé nhưng làm cho người ta rất thoải mái.
Lý Khiếu Phong thản nhiên cười nói, vẻ mặt mờ ám nhìn mấy người Thiết Chiêm Hùng một cái đột nhiên hừ nói :
- Đừng có nghĩ sai lệch, cậu xem xe, các cậu còn trẻ tuổi vừa nghe đến mát xa liền nghĩ đến việc kia, đây là tư tưởng không tốt.
- Đúng, lão Lý nói cũng đúng, đây là mát xa thật sự.
Lang Phá Thiên nhanh chóng gật đầu, vài người đưa mắt nhìn miệng càu nhàu, toàn bộ cười vang đi vào nhà vệ sinh.
- Lão Thiết, hay là chúng ta cũng bệnh, hưởng thụ y tá mát xa một chút?
Trương Hùng cười nói.
- Cả cậu nữa, vừa rồi không nghe lão Lý nói chuyện sao? Thiếu tướng đầy đất, trung tướng không bằng chó, thượng tướng là chó giữ cửa. Ha ha như tôi với cậu vào trong này, chỉ có đi cào phân, còn muốn hưởng thụ mát xa thực sự, mát xa cái rắm.
Thiết Chiêm Hùng cười nói.
- Như Diệp Phàm không phải cũng đi sao, hắn sao có thể hưởng thụ?
Trương Hùng không phục nói lại.
- Muốn hưởng thụ cũng dễ dàng, cậu có bản lĩnh? Thấy không, Lão Trấn và lão Lý là hai thượng tướng còn làm chó trông nhà, ha ha ha
Lang Phá Thiên nói chuyện, lập tức đùa Thiết Chiêm Hùng và Trương Hùng, ba người trong nhà vệ sinh vui vẻ, thật ra muốn cho thoải mái một chút.
- Hừ…
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh truyền đến, ba người Thiết Chiêm Hùng lập tức quay đầu lại, trong lòng thầm kêu “Toi đời rồi!”
/3320
|