Cười nói:
- Thật ra khi cô ấy mới đến Ngư Dương em với cô ấy vẫn là kẻ thù.
- Sao lại thế?
Tề Chấn Đào có vẻ hứng thú, hỏi một lời hơi thừa.
- Em lúc đó không phải vừa nhận chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, không thể tưởng tượng được đầu tiên là cô ấy lấy mũ của em nhét vào phòng tôn giáo làm một cục trưởng.
Sau đó tiếp xúc nhiều cũng hiểu cô hơn, rất tốt với cán bộ, người phụ nữ này cũng không tham, đương nhiên cũng có chút dã tâm.
Thật ra, làm lãnh đạo người nào không có dã tâm, tất nhiên là muốn chiếm được vị trí cao. Tuy nhiên dã tâm của cô là tạo ra thành tích, từ thành tích được lãnh đạo coi trọng. Cô là một Bí thư huyện ủy được đánh giá cao.
Đương nhiên trong công việc suy nghĩ của cô cũng không thay đổi, khá hiện đại và có chí tiến thủ. Hơn nữa, sau này cô cũng quan tâm đến em.
Lúc đó cô bảo em xây dựng một khu kinh tế, trên cơ bản giao hết quyền lực của huyện cho em. Đáng tiếc không đến một tháng em đã đến huyện Ma Xuyên làm chủ tịch huyện.
Lần trước về hỏi thăm cha mẹ, có hỏi thăm cô, thấy cô muốn thay đổi chỗ làm, Ngư Dương tuy nói kinh tế phát triển tốt nhưng nước quá nhỏ.
Tuy nói nước cạn nhưng các quan hệ ở huyện Ngư Dương cũng khá phức tạp. Ngư Dương lúc đó có bốn hổ, bốn gia tộc lớn là rắc rối khó gỡ của huyện.
Em lúc đó ở đấy cũng đấu cùng bốn gia tộc kia mấy thủ đoạn, khá làm người ta đau đầu và khó xử.
Vả lại, cô cũng muốn mở rộng không gian phát triển. Em nghĩ Khu kinh tế mới Hồng Liên chính là một nơi lớn để thể hiện tài năng. Nếu Bí thư Đoàn có thể cho cô một cơ hội, cô có thể phát huy sức mạnh của thạc sỹ Harvard.
Diệp Phàm bình tĩnh cười nói.
- Cô kỳ vọng có vị trí nào?
Đoàn Hải Thiên thản nhiên cười nói.
- Nếu có thể cho một cấp Cục trưởng Phó chủ tịch quận có lẽ có thể phát huy sở trường của cô. Đương nhiên, nếu có thể là Phó giám đốc sở thì càng thích hợp.
Diệp Phàm cũng không nói nhiều, nói trắng ra.
- Cô bao nhiêu tuổi?
Đoàn Hải Thiên hỏi, xem ra có chút để ý. Thật ra, khu kinh tế mới Hồng Liên gần đây cũng khá phức tạp. Đoàn Hải Thiên cũng thất vọng và buồn bực, ông ta không cam chịu.
Vốn muốn khu kinh tế mới Hồng Liên hoạt động tốt mình có thể thêm một chút thể diện chính trị, không thể tưởng tượng được đầu tiên đã làm cho người ta thất vọng. Cho nên ông ta cũng muốn đưa đến đó một số người mình vừa ý.
- Lúc em ở Ngư Dương cô ấy làm chủ tịch huyện đã hơn 30 tuổi. Hiện tại đã hơn ba năm, hẳn là ba mươi hai tuổi rồi, hơn nữa cô có nhiều thành tích, là Bí thư huyện ủy, đề bạt Phó giám đốc Sở tuy trẻ tuổi một chút nhưng hào phóng mà nói hoàn toàn phù hợp với trình tự tổ chức.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, so với cậu thì phù hợp trinh tự. Việc này để tôi suy nghĩ.
Đoàn Hải Thiên gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Thế chắc là cô ấy đã nghe nói về Khu kinh tế mới Hồng Liên, cậu bảo cô ấy tìm hiểu một chút, nếu có thể thì làm một kế hoạch phát triển đi. Nếu có thể làm được, đề bạt Phó giám đôc sở cũng không có vấn đề gì lớn.
Đương nhiên, cán bộ cấp Phó sở của khu kinh tế mới Hồng Liên cũng khá đặc biệt, đầu tiên là phải qua hội nghị thường vụ của thành phố Thủy Châu, sau đó qua Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Việc này cũng không phải là vấn đề lớn, vấn đề mấu chốt là có thể viết ra một kế hoạch phát triển làm tôi thấy hợp lý.
Tôi cũng phải nói trước một câu, tôi không cần cô làm một kế hoạch phát triển toàn bộ khu kinh tế mới Hồng Liên, cái đó là yêu cầu cao với cô ấy, yêu cầu của tôi chính là, có thể làm một bộ phận là được. Diệp Phàm, cậu có thể đề cử cô ấy, với ánh mắt phát triển kinh tế của cậu mà nói, cô ấy ít nhất điều kiện phù hợp với một cán bộ cấp phó giám đốc sở.
Đương nhiên phù hợp thì phù hợp, để chính thức được đề bạt thì còn phải công khai. Nói rõ là con la là con ngựa, lôi ra mới không phải. Cậu có hiểu ý của tôi không?
- Em hiểu, em sẽ nói với cô ấy, nói vậy cô sẽ phải công khai?
Diệp Phàm thực ra trong lòng không tự tin cho lắm.
Tuy nhiên, hiện tại cũng là đâm lao phải theo lao, mặc kệ thế nào, dù sao cũng đã nói ra, trên đường lùi bước không phải tính cách của Diệp Phàm.
Diệp Phàm biết điều chào xin phép về trước, biết ba lãnh đạo chắc chắn bàn một số chuyện bí mật của tỉnh. Diệp Phàm vừa đi, Tề Chấn Đào nhìn Thiết Thác và Đoàn Hải Thiên cười nói:
- Cô nàng này hình như có chút lai lịch.
- Có lẽ cô đúng là con gái của Kiều Viễn Sơn,, tuy nhiên, cũng khó nói. Ban tổ chức Trung ương có mấy người họ Kiều,
Đoàn Hải Thiên cau mày ra vẻ không chắc chắn.
- Mặc kệ có phải Bộ trưởng Kiều hay không, ít nhất cha cô cũng công tác ở Ban tổ chức Trung ương, trong đó thì một cục trưởng cũng tương đương một Phó giám đốc sở. Đối tượng kiểm tra đều là lãnh đạo lớn ở địa phương hay thứ trưởng. Mà cán bộ Ban tổ chức Trung ương đi mà nói, giống như là cán bộ cao cấp. Còn nữa, nếu kinh nghiệm lâu, lời nói có thể ngang hàng cấp thứ trưởng.
Thiết Thác thản nhiên nói.
- Ừ, khi nào hỏi Diệp Phàm một chút sẽ rõ.
Tề Chấn Đào thản nhiên nói, thực ra trong lòng khá cao hứng, có thể thông qua Diệp Phàm quen biết một người cấp trên đương nhiên tốt.
Việc này cũng không phải nói Tề Chấn Đào muốn thoát khỏi phe phái nhà họ Phượng ở Bắc Kinh. Nhà họ Phượng cũng không thể giúp đỡ ông ta mọi chuyện, có chuyện phải chính mình tự lo.
Hơn nữa, mọi việc mình đều tự làm, nhà họ Phượng chỉ dùng vào thời điểm mấu chốt, bọn họ mới cho rằng thời điểm đó mới đáng để giúp.
Bời vì phe phái cũng là một tập đoàn chính trị lớn, cán bộ cần giúp đỡ trong đó cạnh tranh cũng khá kịch liệt.
Có thể làm cho phe phái tán thành, anh cũng phải có thành tích đáng tán thành mới được. Nếu không, anh không có một chút thực lực, người ta có thể giúp anh làm gì? Người ta có thể giúp anh, cũng là nhìn thấy tài năng của anh có thể cống hiến cho phe phái.
Vừa mới lái xe không lâu, thấy một khu phát ra ánh chớp, nhưng cây lớn đều bị đổ.
Bên ngoài đã bị ngăn không cho xe lưu hành, Diệp Phàm vừa thấy định quay đầu tuy nhiên, có phiền toái đến, phía sau đầy xe xếp hàng dài, hơn nữa đường hẹp, tình hình này cảnh sát giao thông không cho phép đi ngược chiểu, lập tức liền nằm giữa đám xe cộ, không thể tiến, không thể lui, xem ra phải ở trong xe qua đêm.
- Xui xẻo.
Diệp Phàm càu nhàu một câu, nhìn Kiều Viên Viên một cái nói:
- Viên Viên, xem ra phải qua đêm trong xe rồi. Cũng lãng mạn đấy chứ, có em làm bạn, không tồi. Đáng tiếc không có chăn, hay là anh đi mua nhé.
- Lãng mạn, anh muốn mua thì đi mua, đừng để cửa hàng đóng cửa hết đến muốn mua chăn cũng không mua được.
Kiều Viên Viên không ngờ cười nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Em thật sự đồng ý?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Em sợ cái gì? Dù sao đã quyết định làm vật trang trí của anh, cũng đều là qua một cửa, ở trong xe có thể nhớ kỹ cả đời.
Kiều Viên Viên không ngờ tự nhiên hào phóng, cười nói, tuy nhiên mặt có chút ửng đỏ.
- Việc này hay là thôi, anh sợ anh trai em sẽ chém anh.
Diệp Phàm nhún vai.
- Biết là tốt rồi, con gái nhà họ Kiều không phải bị bắt dễ như vậy, ha ha ha…
Kiều Viên Viên không ngờ mỉm cười.
- Anh vừa ra tay thì trời đất cũng không sợ, có cô nàng nào không thể bắt.
Diệp Phàm nhất thời đắc ý, nhất thời lỡ miệng nói.
- Ý của anh là anh đã từng bắt một số cô nàng đúng không? Sợ là Vệ Sơ Tịnh xem ra cũng là một trong số đó.
Kiều Viên Viên thật đúng là để bụng nhớ lâu.
- Chắc chắn không có chuyện đó, là anh muốn tìm cho Bí thư Đoàn một nhân tài. Em có thể không biết khu kinh tế mới Hồng Liên anh cũng biết, gần đây Bí thư không hài lòng lúc trước khu kinh tế mới Hồng Liên do ông ấy đề xuất. Nếu khu kinh tế này cuối cùng không tốt thực sự là trò cười của cán bộ tỉnh Nam Phúc. Sinh mạng chính trị của Bí thư Đoàn liên quan đển chuyện Hồng Liên, ảnh hưởng rất lớn. Bí thư Đoàn là người không tồi, cho tới bây giờ coi anh như anh em, muốn làm chút việc vì ông ta nên thế.
Diệp Phàm vội vàng thở dài, nói sang chuyện khác.
Thực ra mà nói vừa rồi đề cử Vệ Sơ Tịnh cũng cố gắng nhiều, để thuyết phục Đoàn Hải Thiên. Diệp Phàm không thể không như vậy, chắc chắn làm Kiều Viên Viên nghi ngờ.
“ Nếu nói hai người không có quan hệ gì, dựa vào đâu anh ra sức giúp cô ấy. Nếu nói là vì công việc, việc này nghe có vẻ gượng ép”.
Diệp Phàm sao có thể lừa Kiều Viên Viên dịu dàng như nước nhưng thông minh tsuyệt đỉnh. Tuy nhiên, Kiều Viên Viên chỉ nghĩ thầm trong lòng, không nói ra/
- Ừ, Bí thư Đoàn đối với anh không tồi. Tuy nói anh không nhậm chức Bí thư ở Hồng Liên nhưng cũng không thể quên Bí thư Đoàn.
Hơn nữa, em thấy Bí thư Đoàn, Bí thư Tề, Bí thư Thiết, ba người hình như cũng hơn 50 tuổi, còn có tiềm lực đề bạt rất lớn.
Bọn họ ba người đều yêu quý anh đối với anh mà nói cũng giống như có ba cánh tay lớn. Anh cố gắng giữ mối quan hệ này tốt. Việt Đông anh cũng không thể ở đấy cả đời.
Tuy nói cha em có thể giúp anh một ít nhưng dù sao ông ấy ở trên cao, cũng khó quan tâm đến hết mọi chuyện bên dưới.
Nếu so với ba người bọn họ, lời nói cho anh ở tỉnh Nam Phúc, lực ảnh hưởng của cha em không bằng bọn họ.
Kiều Viên Viên nói những câu này, Diệp Phàm đương nhiên không tin, nói đùa,lời nói của Ủy viên bộ Chính trị, Trưởng ban tổ chức trung ương không dùng được mới là lạ.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết, muốn chính thức tiến vào nhà họ Kiều, còn phải đi một quãng rất dài. Nếu không, mình ở Bắc Kinh lâu như vậy, Kiều Viên Viên cũng không một lần đề xuất dẫn mình đến thăm Trưởng ban một lần.
Điều này chứng tỏ cái gì, Diệp Phàm có thể hiểu được, Chứng tỏ Trưởng ban Kiều với mình chưa có tình cảm, giống như nhân vật số 1 của tỉnh Việt Đông Triệu Xương Sơn.
Khả năng của mình còn quá nhrj, Kiều Viên Viên là công chúa lại xinh đẹp, nhà ba đời Cách mạng ở Bắc Kinh, gia tộc lớn mới là suy nghĩ của nhà họ Kiều. Tuy nhiên Diệp Phàm cũng không yên lòng, lòng hắn còn loạng choạng.
Hơn nữa, hắn có một phần kiêu căng, cũng không muốn dựa vào mối quan hệ cạp váy để đi lên, cần thì nhờ vào năng lực của chính mình. Đương nhiên, mạng lưới quan hệ hay là muốn kinh doanh, mạng lưới quan hệ này cũng phải dựa vào chính mình mới được. Đây là một suy nghĩ, thành tựu do mình làm ra.
- Thật ra khi cô ấy mới đến Ngư Dương em với cô ấy vẫn là kẻ thù.
- Sao lại thế?
Tề Chấn Đào có vẻ hứng thú, hỏi một lời hơi thừa.
- Em lúc đó không phải vừa nhận chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, không thể tưởng tượng được đầu tiên là cô ấy lấy mũ của em nhét vào phòng tôn giáo làm một cục trưởng.
Sau đó tiếp xúc nhiều cũng hiểu cô hơn, rất tốt với cán bộ, người phụ nữ này cũng không tham, đương nhiên cũng có chút dã tâm.
Thật ra, làm lãnh đạo người nào không có dã tâm, tất nhiên là muốn chiếm được vị trí cao. Tuy nhiên dã tâm của cô là tạo ra thành tích, từ thành tích được lãnh đạo coi trọng. Cô là một Bí thư huyện ủy được đánh giá cao.
Đương nhiên trong công việc suy nghĩ của cô cũng không thay đổi, khá hiện đại và có chí tiến thủ. Hơn nữa, sau này cô cũng quan tâm đến em.
Lúc đó cô bảo em xây dựng một khu kinh tế, trên cơ bản giao hết quyền lực của huyện cho em. Đáng tiếc không đến một tháng em đã đến huyện Ma Xuyên làm chủ tịch huyện.
Lần trước về hỏi thăm cha mẹ, có hỏi thăm cô, thấy cô muốn thay đổi chỗ làm, Ngư Dương tuy nói kinh tế phát triển tốt nhưng nước quá nhỏ.
Tuy nói nước cạn nhưng các quan hệ ở huyện Ngư Dương cũng khá phức tạp. Ngư Dương lúc đó có bốn hổ, bốn gia tộc lớn là rắc rối khó gỡ của huyện.
Em lúc đó ở đấy cũng đấu cùng bốn gia tộc kia mấy thủ đoạn, khá làm người ta đau đầu và khó xử.
Vả lại, cô cũng muốn mở rộng không gian phát triển. Em nghĩ Khu kinh tế mới Hồng Liên chính là một nơi lớn để thể hiện tài năng. Nếu Bí thư Đoàn có thể cho cô một cơ hội, cô có thể phát huy sức mạnh của thạc sỹ Harvard.
Diệp Phàm bình tĩnh cười nói.
- Cô kỳ vọng có vị trí nào?
Đoàn Hải Thiên thản nhiên cười nói.
- Nếu có thể cho một cấp Cục trưởng Phó chủ tịch quận có lẽ có thể phát huy sở trường của cô. Đương nhiên, nếu có thể là Phó giám đốc sở thì càng thích hợp.
Diệp Phàm cũng không nói nhiều, nói trắng ra.
- Cô bao nhiêu tuổi?
Đoàn Hải Thiên hỏi, xem ra có chút để ý. Thật ra, khu kinh tế mới Hồng Liên gần đây cũng khá phức tạp. Đoàn Hải Thiên cũng thất vọng và buồn bực, ông ta không cam chịu.
Vốn muốn khu kinh tế mới Hồng Liên hoạt động tốt mình có thể thêm một chút thể diện chính trị, không thể tưởng tượng được đầu tiên đã làm cho người ta thất vọng. Cho nên ông ta cũng muốn đưa đến đó một số người mình vừa ý.
- Lúc em ở Ngư Dương cô ấy làm chủ tịch huyện đã hơn 30 tuổi. Hiện tại đã hơn ba năm, hẳn là ba mươi hai tuổi rồi, hơn nữa cô có nhiều thành tích, là Bí thư huyện ủy, đề bạt Phó giám đốc Sở tuy trẻ tuổi một chút nhưng hào phóng mà nói hoàn toàn phù hợp với trình tự tổ chức.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, so với cậu thì phù hợp trinh tự. Việc này để tôi suy nghĩ.
Đoàn Hải Thiên gật đầu nhìn Diệp Phàm một cái, còn nói thêm:
- Thế chắc là cô ấy đã nghe nói về Khu kinh tế mới Hồng Liên, cậu bảo cô ấy tìm hiểu một chút, nếu có thể thì làm một kế hoạch phát triển đi. Nếu có thể làm được, đề bạt Phó giám đôc sở cũng không có vấn đề gì lớn.
Đương nhiên, cán bộ cấp Phó sở của khu kinh tế mới Hồng Liên cũng khá đặc biệt, đầu tiên là phải qua hội nghị thường vụ của thành phố Thủy Châu, sau đó qua Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.
Việc này cũng không phải là vấn đề lớn, vấn đề mấu chốt là có thể viết ra một kế hoạch phát triển làm tôi thấy hợp lý.
Tôi cũng phải nói trước một câu, tôi không cần cô làm một kế hoạch phát triển toàn bộ khu kinh tế mới Hồng Liên, cái đó là yêu cầu cao với cô ấy, yêu cầu của tôi chính là, có thể làm một bộ phận là được. Diệp Phàm, cậu có thể đề cử cô ấy, với ánh mắt phát triển kinh tế của cậu mà nói, cô ấy ít nhất điều kiện phù hợp với một cán bộ cấp phó giám đốc sở.
Đương nhiên phù hợp thì phù hợp, để chính thức được đề bạt thì còn phải công khai. Nói rõ là con la là con ngựa, lôi ra mới không phải. Cậu có hiểu ý của tôi không?
- Em hiểu, em sẽ nói với cô ấy, nói vậy cô sẽ phải công khai?
Diệp Phàm thực ra trong lòng không tự tin cho lắm.
Tuy nhiên, hiện tại cũng là đâm lao phải theo lao, mặc kệ thế nào, dù sao cũng đã nói ra, trên đường lùi bước không phải tính cách của Diệp Phàm.
Diệp Phàm biết điều chào xin phép về trước, biết ba lãnh đạo chắc chắn bàn một số chuyện bí mật của tỉnh. Diệp Phàm vừa đi, Tề Chấn Đào nhìn Thiết Thác và Đoàn Hải Thiên cười nói:
- Cô nàng này hình như có chút lai lịch.
- Có lẽ cô đúng là con gái của Kiều Viễn Sơn,, tuy nhiên, cũng khó nói. Ban tổ chức Trung ương có mấy người họ Kiều,
Đoàn Hải Thiên cau mày ra vẻ không chắc chắn.
- Mặc kệ có phải Bộ trưởng Kiều hay không, ít nhất cha cô cũng công tác ở Ban tổ chức Trung ương, trong đó thì một cục trưởng cũng tương đương một Phó giám đốc sở. Đối tượng kiểm tra đều là lãnh đạo lớn ở địa phương hay thứ trưởng. Mà cán bộ Ban tổ chức Trung ương đi mà nói, giống như là cán bộ cao cấp. Còn nữa, nếu kinh nghiệm lâu, lời nói có thể ngang hàng cấp thứ trưởng.
Thiết Thác thản nhiên nói.
- Ừ, khi nào hỏi Diệp Phàm một chút sẽ rõ.
Tề Chấn Đào thản nhiên nói, thực ra trong lòng khá cao hứng, có thể thông qua Diệp Phàm quen biết một người cấp trên đương nhiên tốt.
Việc này cũng không phải nói Tề Chấn Đào muốn thoát khỏi phe phái nhà họ Phượng ở Bắc Kinh. Nhà họ Phượng cũng không thể giúp đỡ ông ta mọi chuyện, có chuyện phải chính mình tự lo.
Hơn nữa, mọi việc mình đều tự làm, nhà họ Phượng chỉ dùng vào thời điểm mấu chốt, bọn họ mới cho rằng thời điểm đó mới đáng để giúp.
Bời vì phe phái cũng là một tập đoàn chính trị lớn, cán bộ cần giúp đỡ trong đó cạnh tranh cũng khá kịch liệt.
Có thể làm cho phe phái tán thành, anh cũng phải có thành tích đáng tán thành mới được. Nếu không, anh không có một chút thực lực, người ta có thể giúp anh làm gì? Người ta có thể giúp anh, cũng là nhìn thấy tài năng của anh có thể cống hiến cho phe phái.
Vừa mới lái xe không lâu, thấy một khu phát ra ánh chớp, nhưng cây lớn đều bị đổ.
Bên ngoài đã bị ngăn không cho xe lưu hành, Diệp Phàm vừa thấy định quay đầu tuy nhiên, có phiền toái đến, phía sau đầy xe xếp hàng dài, hơn nữa đường hẹp, tình hình này cảnh sát giao thông không cho phép đi ngược chiểu, lập tức liền nằm giữa đám xe cộ, không thể tiến, không thể lui, xem ra phải ở trong xe qua đêm.
- Xui xẻo.
Diệp Phàm càu nhàu một câu, nhìn Kiều Viên Viên một cái nói:
- Viên Viên, xem ra phải qua đêm trong xe rồi. Cũng lãng mạn đấy chứ, có em làm bạn, không tồi. Đáng tiếc không có chăn, hay là anh đi mua nhé.
- Lãng mạn, anh muốn mua thì đi mua, đừng để cửa hàng đóng cửa hết đến muốn mua chăn cũng không mua được.
Kiều Viên Viên không ngờ cười nói, liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Em thật sự đồng ý?
Diệp Phàm cười gượng một tiếng.
- Em sợ cái gì? Dù sao đã quyết định làm vật trang trí của anh, cũng đều là qua một cửa, ở trong xe có thể nhớ kỹ cả đời.
Kiều Viên Viên không ngờ tự nhiên hào phóng, cười nói, tuy nhiên mặt có chút ửng đỏ.
- Việc này hay là thôi, anh sợ anh trai em sẽ chém anh.
Diệp Phàm nhún vai.
- Biết là tốt rồi, con gái nhà họ Kiều không phải bị bắt dễ như vậy, ha ha ha…
Kiều Viên Viên không ngờ mỉm cười.
- Anh vừa ra tay thì trời đất cũng không sợ, có cô nàng nào không thể bắt.
Diệp Phàm nhất thời đắc ý, nhất thời lỡ miệng nói.
- Ý của anh là anh đã từng bắt một số cô nàng đúng không? Sợ là Vệ Sơ Tịnh xem ra cũng là một trong số đó.
Kiều Viên Viên thật đúng là để bụng nhớ lâu.
- Chắc chắn không có chuyện đó, là anh muốn tìm cho Bí thư Đoàn một nhân tài. Em có thể không biết khu kinh tế mới Hồng Liên anh cũng biết, gần đây Bí thư không hài lòng lúc trước khu kinh tế mới Hồng Liên do ông ấy đề xuất. Nếu khu kinh tế này cuối cùng không tốt thực sự là trò cười của cán bộ tỉnh Nam Phúc. Sinh mạng chính trị của Bí thư Đoàn liên quan đển chuyện Hồng Liên, ảnh hưởng rất lớn. Bí thư Đoàn là người không tồi, cho tới bây giờ coi anh như anh em, muốn làm chút việc vì ông ta nên thế.
Diệp Phàm vội vàng thở dài, nói sang chuyện khác.
Thực ra mà nói vừa rồi đề cử Vệ Sơ Tịnh cũng cố gắng nhiều, để thuyết phục Đoàn Hải Thiên. Diệp Phàm không thể không như vậy, chắc chắn làm Kiều Viên Viên nghi ngờ.
“ Nếu nói hai người không có quan hệ gì, dựa vào đâu anh ra sức giúp cô ấy. Nếu nói là vì công việc, việc này nghe có vẻ gượng ép”.
Diệp Phàm sao có thể lừa Kiều Viên Viên dịu dàng như nước nhưng thông minh tsuyệt đỉnh. Tuy nhiên, Kiều Viên Viên chỉ nghĩ thầm trong lòng, không nói ra/
- Ừ, Bí thư Đoàn đối với anh không tồi. Tuy nói anh không nhậm chức Bí thư ở Hồng Liên nhưng cũng không thể quên Bí thư Đoàn.
Hơn nữa, em thấy Bí thư Đoàn, Bí thư Tề, Bí thư Thiết, ba người hình như cũng hơn 50 tuổi, còn có tiềm lực đề bạt rất lớn.
Bọn họ ba người đều yêu quý anh đối với anh mà nói cũng giống như có ba cánh tay lớn. Anh cố gắng giữ mối quan hệ này tốt. Việt Đông anh cũng không thể ở đấy cả đời.
Tuy nói cha em có thể giúp anh một ít nhưng dù sao ông ấy ở trên cao, cũng khó quan tâm đến hết mọi chuyện bên dưới.
Nếu so với ba người bọn họ, lời nói cho anh ở tỉnh Nam Phúc, lực ảnh hưởng của cha em không bằng bọn họ.
Kiều Viên Viên nói những câu này, Diệp Phàm đương nhiên không tin, nói đùa,lời nói của Ủy viên bộ Chính trị, Trưởng ban tổ chức trung ương không dùng được mới là lạ.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng biết, muốn chính thức tiến vào nhà họ Kiều, còn phải đi một quãng rất dài. Nếu không, mình ở Bắc Kinh lâu như vậy, Kiều Viên Viên cũng không một lần đề xuất dẫn mình đến thăm Trưởng ban một lần.
Điều này chứng tỏ cái gì, Diệp Phàm có thể hiểu được, Chứng tỏ Trưởng ban Kiều với mình chưa có tình cảm, giống như nhân vật số 1 của tỉnh Việt Đông Triệu Xương Sơn.
Khả năng của mình còn quá nhrj, Kiều Viên Viên là công chúa lại xinh đẹp, nhà ba đời Cách mạng ở Bắc Kinh, gia tộc lớn mới là suy nghĩ của nhà họ Kiều. Tuy nhiên Diệp Phàm cũng không yên lòng, lòng hắn còn loạng choạng.
Hơn nữa, hắn có một phần kiêu căng, cũng không muốn dựa vào mối quan hệ cạp váy để đi lên, cần thì nhờ vào năng lực của chính mình. Đương nhiên, mạng lưới quan hệ hay là muốn kinh doanh, mạng lưới quan hệ này cũng phải dựa vào chính mình mới được. Đây là một suy nghĩ, thành tựu do mình làm ra.
/3320
|