- Chẳng lẽ là ở trên bộ?
Kim Thụ Dương trên mặt thoáng vẻ ngạc nhiên, chẳng chút giả bộ, quả thật có chút kinh ngạc.
Nên biết Kim Thụ Dương làm công tác tổ chức, đối với Giám sát cảnh vụ Bộ công an cũng có biết chút ít, Giám sát trưởng kỳ thật chính là Cục trưởng cục cảnh vụ, bình thường đều là do Thứ trưởng bộ Công an kiêm nhiệm, đó chẳng phải nói Diệp Phàm đã được cất nhắc lên cấp Phó bộ sao, cái này, quả là khiến Kim Thụ Dương chẳng thể tin được.
- Haha, Trưởng ban Kiêm hiểu lầm rồi, tôi chỉ kiêm chức Phó giám sát trưởng đôn đốc phòng cảnh vụ của bộ thôi, chỉ là chức phó danh nghĩa mà.
Diệp Phàm thản nhiên cười giải thích. Tránh làm cho những ánh mắt trong bữa tiệc phải kinh bạo.
Dù là như vậy, nhưng cũng đã tương đối đáng kinh ngạc rồi.
Đặc biệt là Tô Quốc Hưng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, chợt cúi thấp đầu, có chút buồn bực mất mát.
- Vậy phải chúc mừng thôi.
Tô Thanh Vân cũng thản nhiên cười nói một câu. Về phần Kiều Báo Quốc cũng có chút kinh ngạc, thầm nhủ chẳng lẽ cha cũng muốn tranh thủ hắn, hình như không hẳn là thế.
Mặc dù là cha mình cũng là Ủy viên bộ Chính trị, Trưởng ban Tổ chức Trung ương, nhưng muốn đẩy một thanh niên trẻ tuổi như Diệp Phàm lên chức Phó giám sát trưởng giám sát cảnh vụ cục công an thì cũng không có khả năng.Vì, Diệp Phàm còn rất trẻ, chỉ mới hai mấy, chắc chắn là không thể.
Đây quả là chuyện nghịch thiên thực sự đã xảy ra, hơn nữa còn ngay trước mắt. Vậy Diệp Phàm kia tương lai trở thành em rễ mình có lẽ là chuyện không khó xảy ra rồi.
- Phó giám sát trưởng Diệp, chúng ta cụng ly nào.
Ngẫm nghĩ một chút, Kiều Báo Quốc cũng giơ chén lên.
Người nhà Tô Thanh Vân uống vài ly rượu nữa thì cáo từ, Diệp Phàm biết trong lòng bọn họ không thoải mái, nói đi là đi luôn.
Trưởng ban Kim thì ngồi uống đến cùng, hơn nữa, tâm tình hình như tương đối vui vẻ, Diệp Phàm từ trong đó cũng nhìn được chút mạnh mối.
Chắc hẳn Trưởng ban Kim trong tỉnh ủy cũng không kém gì Tô Thanh Vân, trong lòng cũng suy nghĩ. Phát hiện này, cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau đó, Diệp Phàm mờ mịt bày tỏ với Trần Bố Hòa muốn điều chỉnh Lỗ Trường Phong đến cục Công an thành phố Ngư Đồng đảm nhiệm phó cục, Trần Bố Hòa có chút do dự rồi cũng lập tức đồng ý.
Dĩ nhiên, là còn phải làm một cái danh hiệu phái cán bộ “tạm giữ chức rèn luyện”. Dĩ nhiên, cách này, các lãnh đạo thông thường dùng nát rồi, nhưng thử trăm lần vẫn hiệu quả cả trăm.
Trong đại sảnh căn phòng lớn khách sạn Shangri-La có vài người đang ngồi. Ai nấy ánh mắt đều sắc bén, khí khái anh hùng.
Diệp Phàm cùng Tiền Sâm bước vào phòng, bên trong mấy người lập tức đứng lên chào theo nghi thức quân đội, nhưng miệng không hô gì.
- Miễn, đang trong thời điểm quan trọng không cần giữ lễ tiết.
Diệp Phàm khoát tay áo chỉ vào sô pha nói.
- Ngồi cả đi. Tìm lại bản vẽ mới là nhiệm vụ thứ nhất.
Sau đó, chỉ tay vào hai đồng chí Vương Triều và Mã Hán giới thiệu.
Vương Triều vì làm ở Bộ công an, Diệp Phàm đã cho danh hiệu là đồng chí ở phòng bí mật điều tra của bộ công an phái đến Cục công an thành phố Ngư Đồng để rèn luyện.
Về phần Mã Hán Diệp Phàm trực tiếp lấy thư bổ nhiệm trong túi công văn của tổng bộ, thằng nhãi này vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Thông qua quyết định của Bộ máy lãnh đạo tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, đã thông qua Hội nghị thường vụ và báo lên quân ủy và Bộ chính trị, Chủ nhiệm Trấn bổ nhiệm đồng chí Mã Hán làm Phó tư lệnh căn cứ Hùng Sơn Ngư Đồng, hiệp trợ đồng chí Tiền Sâm làm nhiệm vụ của căn cứ, trao tặng riêng quân hàm thượng tá.
Diệp Phàm nghe báo cáo tỉ mỉ lại việc đánh mất bản vẽ, cặp mày nhíu lại, hỏi:
- Hiện nay căn cứ phái bao nhiêu người đi lục soát tìm kiếm?
- 60 người, chia làm mười tổ tiến hành tìm kiếm theo kiểu thả lưới. Những người này đều đứng đầu trong các tổ.
Tiền Sâm vẻ mặt ngưng trọng, nói.
- 60 người có ích gì, cả một thành phố Việt Châu có hơn mười triệu người. Biển rộng tìm kim. Chừng đó người thì cả chút bọt cũng chẳng làm được. Anh lập tức liên hệ với lãnh đạo chủ chốt của sở An ninh Quốc gia Việt Đông, , yêu cầu bọn họ hiệp trợ cùng nhau điều tra, tuyệt không thể để bản vẽ rơi vào tay tình báo nước ngoài.
Diệp Phàm nghiêm mặt truyền đạt mệnh lệnh.
Tiền Sâm vừa nghe, khóe miệng giật vài cái, Diệp Phàm biết, Tiền Sâm muốn che giấu gì, chuyện này mà lộ ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đế người phụ trách trực tiếp như y.
Có lẽ, vì chuyện này mất mũ quan là chuyện nhỏ, đưa lên tòa án quân sự cũng rất có khả năng.
Bởi vì, căn cứ Hùng Sơn cất giấu thần long -M2, bởi vậy tuyệt đối không được có chút gì sơ xuất. Vừa xảy ra chuyện bên trên chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm, không riêng gì lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A, mấy lão trong quân ủy chắc chắn cũng chẳng ngồi không.
Trong chuyện này chắc chắn mấy lão đó sẽ không nương tay. Trấn Đông Hải hiện tại kỳ thực cũng vì thủ hạ Tiền Sâm của mình mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, chưa báo lên cho quân ủy. Bằng không, cục tình báo sớm đã cho người xuống, chỗ Tiền Sâm tương đối bất ổn.
Tiền Sâm dĩ nhiên hiểu điều này, dù rất không muốn, nhưng, vẫn đáp khá rõ ràng:
- Diệp tướng quân, chuyện này tôi ra mặt cũng vô dụng, Bộ An ninh Quốc gia với căn cứ chúng ta không có liên quan gì. Chuyện này để giữ bí mật, cứ trực tiếp báo lên trên để họ ra mặt liên hệ vẫn tốt hơn.
- Các người lui ra ngoài đi, tôi gọi điện thoại.
Diệp Phàm trầm xuống, cảm thấy Tiền Sâm nói có lý, vì an ninh quốc gia và Tổ đặc nhiệm A không cùng một bộ môn, Tổ đặc nhiệm A chuyên môn bảo vệ an toàn quân sự cho quốc gia.
Trong tình hình khẩn cấp, Tổ đặc nhiệm A có quyền điều động các lực lượng của quốc gia. Chẳng hạn như Bộ an ninh quốc gia, cảnh sát vũ trang. Nhưng, những thứ này đều có điều kiện tiên quyết và những quy cũ mang tính hạn chế tương đối nhiều, không phải anh muốn điều người ta thì người ta sẽ nghe lời anh.
Diệp Phàm tìm kiếm một chút, quyết định không làm phiền đến Trấn Đông Hải.
Diệp Phàm trực tiếp gọi điện thoại cho Giám đốc sở An ninh Quốc gia Việt Đông đồng chí Khổng Đông Vọng, nói:
- Giám đốc Khổng, xin chào, tôi là Diệp Phàm, Bộ tổng tham mưu quân vụ. Hiện thân phận của tôi phải tuyệt đối giữ bí mật, cho nên, nếu muốn chứng thực thân phận của tôi ông có thể trực tiếp điện thoại cho thiếu tướng Đinh Tam Căn Phó trưởng ban thường trực ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu.
- Đây là trình tự tất yếu, tôi sẽ chứng thực. Nhưng, anh có gì xin cứ nói thẳng.
Vì, người ta sớm đoán được Diệp Phàm tìm mình chắc chắn chẳng có gì tốt.
- Giám đốc Khổng chắc là nghe đến đại căn cứ Hùng Sơn Ngư Đồng.
Diệp Phàm thăm dò hỏi.
- Dĩ nhiên, hình như là một quân cảng đang hoàn thiện.
Khổng Đông Vọng giọng điệu hơi hòa hoãn, xem ra, ngay cả ông ta cũng không hiểu được những điều cốt yếu đích thực của đại căn cứ Hùng Sơn. Tổ đặc nhiệm A có thủ đoạn giữ bí mật rất cứng rắn.
- Ừ, khoảng thời gian trước…
Diệp Phàm đem mọi chuyện kể lại một lượt.
Khổng Đông Vọng vừa nghe đã có chút nóng nảy, giọng điệu hơi có vẻ hơi trách cứ, nói:
- Sao các anh không liên hệ với tôi sớm, dù nói căn cứ Hùng Sơn chỉ là căn cứ nhỏ, nhưng chuyện nhỏ cũng không thể qua loa, đây là chuyện đại sự liên quan đến phòng ngự quân sự quốc gia. Nếu lộ ra chuyện gì thì sẽ thành chuyện lớn. Dĩ nhiên, Phó giám đốc thường vụ sở Lữ Nhất Toàn không ở đây, tôi sẽ kêu trưởng phòng Tần Viêm Viêm của Tổ đặc nhiệm A đến.
- Có thể phái một Phó giám đốc sở dẫn người đến đích phân bày bố không?
Diệp Phàm nghe chỉ điều đến một trưởng phòng, hơn nữa, nghe tên hình như là phụ nữ, trong lòng có chút bất mãn, cho rằng đồng chí Khổng Đông Vọng có chút kênh kiệu, không hề để tâm đến chuyện này.
- Chẳng lẽ anh nghi ngờ năng lực cô ấy? Nói thẳng với anh, cô ấy là vương bài của Sở, chắc chắn không thua gì một Phó giám đốc sở.
Khổng Đông Vọng cũng có chút bất mãn hừ ra một tiếng.
- Được, chúng tôi đang ở khách sạn Shangri-La, ông hãy bảo cô ấy đến đây ngay.
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Không phải cô ấy đến, là các anh đến, đến sở An ninh Quốc gia giải trình rõ mọi chuyện, và, phải tới lập tức, hừ!
Giọng Khổng Đông Vọng càng lạnh hơn càng nghiêm túc hơn, ông ta cho rằng chuyện Căn cứ quân sự vốn là chuyện của cục tình báo, cái này phải phiền đến bộ An ninh Quốc gia bọn họ, vậy là nhờ vả họ.
Đồng chí Diệp Phàm cũng cao ngạo quá, sở An ninh Quốc gia chúng tôi đâu phải đám chó anh kêu tới là phải tới. Kẻ đi nhờ vả như anh là trở thành đại gia, thì tôi đây thành thứ gì?
Khổng Đông Vọng là Giám đốc sở An ninh Quốc gia đầy hứa hẹn của tỉnh Việt Đông, năm nay chưa quá 36 tuổi, cũng vừa mới ngồi lên vị trí nhân vật số một sở An ninh Quốc gia.
Nghe nói văn kiện chính thức không lâu nữa mới xuống, nhưng , bộ An ninh Quốc gia đã quyết định rồi, đã sớm có người truyền tin cho anh ta.
Tại thời điểm mấu chốt này, Khổng Đông Vọng đương nhiên không muốn có một chút sơ xuất. Nói trắng ra là anh ta chẳng muốn tiếp nhận chuyện mất bản vẽ của bên quân đội, nếu vì chuyện này mà làm ra ảnh hưởng gì đến chữ “đại” của mình chuyển thành chính thức thì thiệt thòi quá.
Chỉ cần chữ “đại” chưa chuyển thành chính thức ngày nào, trong đầu Khổng Đông Vọng chưa thể nào yên ổn được.
Thời kỳ vô cùng quan trọng, Khổng Đông Vọng chỉ cầu bình an, không cầu lập công, tranh công lao cũng phải đợi mông mình ngồi nóng đã rồi tranh vẫn còn kịp.
Hơn nữa, Việt Đông là tỉnh lớn. Cho nên, vị trí của Khổng Đông Vọng cũng tương đối quan trọng. Huống chi, Khổng Đông Vọng ở quân ủy và bộ An ninh Quốc gia cũng đều có người bao che.
Hơn nữa y cũng đang trẻ tuổi đầy hứa hẹn, 36 tuổi sắp nhậm chức Giám đốc sở An ninh Quốc gia tỉnh Việt Đông Quyền, tạm thời khi lên chức sẽ là cấp bậc Giám đốc sở, ắt hẳn qua năm sáu năm đầu 40 đã có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp Thứ trưởng.
Bởi vì tỉnh Việt Đông là tỉnh lớn, bình thường điều phối cán bộ đều phối rất cao. May mắn thì mấy năm nữa có thể sẽ được điều lên làm Phó trưởng ban bộ An ninh Quốc gia cũng có thể, tiền đồ khá tốt. Cho nên, cũng đã tạo cho y một chút cuồng ngạo.
- Vậy được rồi.
Diệp Phàm nhẫn nhịn hạ giọng, cái này, người ta là địa hổ, cường long cũng khó đấu được địa hổ, việc tìm bản vẽ cấp bách, đấu khi cũng vô ích. Nhưng, , Khổng Đông Vọng này Diệp Phàm dĩ nhiên nhớ rõ trong đầu.
Cả đám người lên xe đến thẳng sở An ninh Quốc gia.
Sở An ninh Quốc gia trước nay đều làm rất thần bí, tòa lầu lớn thấp thoáng giữa rừng cây, hơn nữa, nhìn chẳng chút hiện đại cũng không xa hoa, thậm chí hơi có vẻ giản dị. Nhưng Diệp Phàm biết, mỗi năm nhà nước cấp cho bọn họ nhiều hơn sở công an nhiều.
Tiến thẳng vào phòng họp.
Khổng Đông Vọng cơ thể cường tráng, nhìn rất uy vũ, anh ta ngồi vững vàng ở vị trí đầu của bàn họp, thản nhiên nói:
- Ngồi đi.
Lại chỉ tay vào cô nàng tóc dài như thác nước, toàn thân mặc áo choàng tím, bên trong mặc áo trắng hoa, váy đen, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ rất gợi cảm nói:
- Cô đây là Tần Viêm Viêm, lần này chuyện tìm kiếm bản vẽ của các anh sẽ do cô ấy phụ trách, hy vọng mọi người có thể kể lại rõ tình hình, hiệp trợ cô ấy tìm bản vẽ về!
Kim Thụ Dương trên mặt thoáng vẻ ngạc nhiên, chẳng chút giả bộ, quả thật có chút kinh ngạc.
Nên biết Kim Thụ Dương làm công tác tổ chức, đối với Giám sát cảnh vụ Bộ công an cũng có biết chút ít, Giám sát trưởng kỳ thật chính là Cục trưởng cục cảnh vụ, bình thường đều là do Thứ trưởng bộ Công an kiêm nhiệm, đó chẳng phải nói Diệp Phàm đã được cất nhắc lên cấp Phó bộ sao, cái này, quả là khiến Kim Thụ Dương chẳng thể tin được.
- Haha, Trưởng ban Kiêm hiểu lầm rồi, tôi chỉ kiêm chức Phó giám sát trưởng đôn đốc phòng cảnh vụ của bộ thôi, chỉ là chức phó danh nghĩa mà.
Diệp Phàm thản nhiên cười giải thích. Tránh làm cho những ánh mắt trong bữa tiệc phải kinh bạo.
Dù là như vậy, nhưng cũng đã tương đối đáng kinh ngạc rồi.
Đặc biệt là Tô Quốc Hưng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên, chợt cúi thấp đầu, có chút buồn bực mất mát.
- Vậy phải chúc mừng thôi.
Tô Thanh Vân cũng thản nhiên cười nói một câu. Về phần Kiều Báo Quốc cũng có chút kinh ngạc, thầm nhủ chẳng lẽ cha cũng muốn tranh thủ hắn, hình như không hẳn là thế.
Mặc dù là cha mình cũng là Ủy viên bộ Chính trị, Trưởng ban Tổ chức Trung ương, nhưng muốn đẩy một thanh niên trẻ tuổi như Diệp Phàm lên chức Phó giám sát trưởng giám sát cảnh vụ cục công an thì cũng không có khả năng.Vì, Diệp Phàm còn rất trẻ, chỉ mới hai mấy, chắc chắn là không thể.
Đây quả là chuyện nghịch thiên thực sự đã xảy ra, hơn nữa còn ngay trước mắt. Vậy Diệp Phàm kia tương lai trở thành em rễ mình có lẽ là chuyện không khó xảy ra rồi.
- Phó giám sát trưởng Diệp, chúng ta cụng ly nào.
Ngẫm nghĩ một chút, Kiều Báo Quốc cũng giơ chén lên.
Người nhà Tô Thanh Vân uống vài ly rượu nữa thì cáo từ, Diệp Phàm biết trong lòng bọn họ không thoải mái, nói đi là đi luôn.
Trưởng ban Kim thì ngồi uống đến cùng, hơn nữa, tâm tình hình như tương đối vui vẻ, Diệp Phàm từ trong đó cũng nhìn được chút mạnh mối.
Chắc hẳn Trưởng ban Kim trong tỉnh ủy cũng không kém gì Tô Thanh Vân, trong lòng cũng suy nghĩ. Phát hiện này, cũng coi như thu hoạch ngoài ý muốn.
Sau đó, Diệp Phàm mờ mịt bày tỏ với Trần Bố Hòa muốn điều chỉnh Lỗ Trường Phong đến cục Công an thành phố Ngư Đồng đảm nhiệm phó cục, Trần Bố Hòa có chút do dự rồi cũng lập tức đồng ý.
Dĩ nhiên, là còn phải làm một cái danh hiệu phái cán bộ “tạm giữ chức rèn luyện”. Dĩ nhiên, cách này, các lãnh đạo thông thường dùng nát rồi, nhưng thử trăm lần vẫn hiệu quả cả trăm.
Trong đại sảnh căn phòng lớn khách sạn Shangri-La có vài người đang ngồi. Ai nấy ánh mắt đều sắc bén, khí khái anh hùng.
Diệp Phàm cùng Tiền Sâm bước vào phòng, bên trong mấy người lập tức đứng lên chào theo nghi thức quân đội, nhưng miệng không hô gì.
- Miễn, đang trong thời điểm quan trọng không cần giữ lễ tiết.
Diệp Phàm khoát tay áo chỉ vào sô pha nói.
- Ngồi cả đi. Tìm lại bản vẽ mới là nhiệm vụ thứ nhất.
Sau đó, chỉ tay vào hai đồng chí Vương Triều và Mã Hán giới thiệu.
Vương Triều vì làm ở Bộ công an, Diệp Phàm đã cho danh hiệu là đồng chí ở phòng bí mật điều tra của bộ công an phái đến Cục công an thành phố Ngư Đồng để rèn luyện.
Về phần Mã Hán Diệp Phàm trực tiếp lấy thư bổ nhiệm trong túi công văn của tổng bộ, thằng nhãi này vẻ mặt nghiêm túc, nói:
- Thông qua quyết định của Bộ máy lãnh đạo tổng bộ Tổ đặc nhiệm A, đã thông qua Hội nghị thường vụ và báo lên quân ủy và Bộ chính trị, Chủ nhiệm Trấn bổ nhiệm đồng chí Mã Hán làm Phó tư lệnh căn cứ Hùng Sơn Ngư Đồng, hiệp trợ đồng chí Tiền Sâm làm nhiệm vụ của căn cứ, trao tặng riêng quân hàm thượng tá.
Diệp Phàm nghe báo cáo tỉ mỉ lại việc đánh mất bản vẽ, cặp mày nhíu lại, hỏi:
- Hiện nay căn cứ phái bao nhiêu người đi lục soát tìm kiếm?
- 60 người, chia làm mười tổ tiến hành tìm kiếm theo kiểu thả lưới. Những người này đều đứng đầu trong các tổ.
Tiền Sâm vẻ mặt ngưng trọng, nói.
- 60 người có ích gì, cả một thành phố Việt Châu có hơn mười triệu người. Biển rộng tìm kim. Chừng đó người thì cả chút bọt cũng chẳng làm được. Anh lập tức liên hệ với lãnh đạo chủ chốt của sở An ninh Quốc gia Việt Đông, , yêu cầu bọn họ hiệp trợ cùng nhau điều tra, tuyệt không thể để bản vẽ rơi vào tay tình báo nước ngoài.
Diệp Phàm nghiêm mặt truyền đạt mệnh lệnh.
Tiền Sâm vừa nghe, khóe miệng giật vài cái, Diệp Phàm biết, Tiền Sâm muốn che giấu gì, chuyện này mà lộ ra ngoài chắc chắn sẽ ảnh hưởng lớn đế người phụ trách trực tiếp như y.
Có lẽ, vì chuyện này mất mũ quan là chuyện nhỏ, đưa lên tòa án quân sự cũng rất có khả năng.
Bởi vì, căn cứ Hùng Sơn cất giấu thần long -M2, bởi vậy tuyệt đối không được có chút gì sơ xuất. Vừa xảy ra chuyện bên trên chắc chắn sẽ nhìn chằm chằm, không riêng gì lãnh đạo Tổ đặc nhiệm A, mấy lão trong quân ủy chắc chắn cũng chẳng ngồi không.
Trong chuyện này chắc chắn mấy lão đó sẽ không nương tay. Trấn Đông Hải hiện tại kỳ thực cũng vì thủ hạ Tiền Sâm của mình mà giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, chưa báo lên cho quân ủy. Bằng không, cục tình báo sớm đã cho người xuống, chỗ Tiền Sâm tương đối bất ổn.
Tiền Sâm dĩ nhiên hiểu điều này, dù rất không muốn, nhưng, vẫn đáp khá rõ ràng:
- Diệp tướng quân, chuyện này tôi ra mặt cũng vô dụng, Bộ An ninh Quốc gia với căn cứ chúng ta không có liên quan gì. Chuyện này để giữ bí mật, cứ trực tiếp báo lên trên để họ ra mặt liên hệ vẫn tốt hơn.
- Các người lui ra ngoài đi, tôi gọi điện thoại.
Diệp Phàm trầm xuống, cảm thấy Tiền Sâm nói có lý, vì an ninh quốc gia và Tổ đặc nhiệm A không cùng một bộ môn, Tổ đặc nhiệm A chuyên môn bảo vệ an toàn quân sự cho quốc gia.
Trong tình hình khẩn cấp, Tổ đặc nhiệm A có quyền điều động các lực lượng của quốc gia. Chẳng hạn như Bộ an ninh quốc gia, cảnh sát vũ trang. Nhưng, những thứ này đều có điều kiện tiên quyết và những quy cũ mang tính hạn chế tương đối nhiều, không phải anh muốn điều người ta thì người ta sẽ nghe lời anh.
Diệp Phàm tìm kiếm một chút, quyết định không làm phiền đến Trấn Đông Hải.
Diệp Phàm trực tiếp gọi điện thoại cho Giám đốc sở An ninh Quốc gia Việt Đông đồng chí Khổng Đông Vọng, nói:
- Giám đốc Khổng, xin chào, tôi là Diệp Phàm, Bộ tổng tham mưu quân vụ. Hiện thân phận của tôi phải tuyệt đối giữ bí mật, cho nên, nếu muốn chứng thực thân phận của tôi ông có thể trực tiếp điện thoại cho thiếu tướng Đinh Tam Căn Phó trưởng ban thường trực ban Quân vụ Bộ tổng tham mưu.
- Đây là trình tự tất yếu, tôi sẽ chứng thực. Nhưng, anh có gì xin cứ nói thẳng.
Vì, người ta sớm đoán được Diệp Phàm tìm mình chắc chắn chẳng có gì tốt.
- Giám đốc Khổng chắc là nghe đến đại căn cứ Hùng Sơn Ngư Đồng.
Diệp Phàm thăm dò hỏi.
- Dĩ nhiên, hình như là một quân cảng đang hoàn thiện.
Khổng Đông Vọng giọng điệu hơi hòa hoãn, xem ra, ngay cả ông ta cũng không hiểu được những điều cốt yếu đích thực của đại căn cứ Hùng Sơn. Tổ đặc nhiệm A có thủ đoạn giữ bí mật rất cứng rắn.
- Ừ, khoảng thời gian trước…
Diệp Phàm đem mọi chuyện kể lại một lượt.
Khổng Đông Vọng vừa nghe đã có chút nóng nảy, giọng điệu hơi có vẻ hơi trách cứ, nói:
- Sao các anh không liên hệ với tôi sớm, dù nói căn cứ Hùng Sơn chỉ là căn cứ nhỏ, nhưng chuyện nhỏ cũng không thể qua loa, đây là chuyện đại sự liên quan đến phòng ngự quân sự quốc gia. Nếu lộ ra chuyện gì thì sẽ thành chuyện lớn. Dĩ nhiên, Phó giám đốc thường vụ sở Lữ Nhất Toàn không ở đây, tôi sẽ kêu trưởng phòng Tần Viêm Viêm của Tổ đặc nhiệm A đến.
- Có thể phái một Phó giám đốc sở dẫn người đến đích phân bày bố không?
Diệp Phàm nghe chỉ điều đến một trưởng phòng, hơn nữa, nghe tên hình như là phụ nữ, trong lòng có chút bất mãn, cho rằng đồng chí Khổng Đông Vọng có chút kênh kiệu, không hề để tâm đến chuyện này.
- Chẳng lẽ anh nghi ngờ năng lực cô ấy? Nói thẳng với anh, cô ấy là vương bài của Sở, chắc chắn không thua gì một Phó giám đốc sở.
Khổng Đông Vọng cũng có chút bất mãn hừ ra một tiếng.
- Được, chúng tôi đang ở khách sạn Shangri-La, ông hãy bảo cô ấy đến đây ngay.
Diệp Phàm hừ giọng nói.
- Không phải cô ấy đến, là các anh đến, đến sở An ninh Quốc gia giải trình rõ mọi chuyện, và, phải tới lập tức, hừ!
Giọng Khổng Đông Vọng càng lạnh hơn càng nghiêm túc hơn, ông ta cho rằng chuyện Căn cứ quân sự vốn là chuyện của cục tình báo, cái này phải phiền đến bộ An ninh Quốc gia bọn họ, vậy là nhờ vả họ.
Đồng chí Diệp Phàm cũng cao ngạo quá, sở An ninh Quốc gia chúng tôi đâu phải đám chó anh kêu tới là phải tới. Kẻ đi nhờ vả như anh là trở thành đại gia, thì tôi đây thành thứ gì?
Khổng Đông Vọng là Giám đốc sở An ninh Quốc gia đầy hứa hẹn của tỉnh Việt Đông, năm nay chưa quá 36 tuổi, cũng vừa mới ngồi lên vị trí nhân vật số một sở An ninh Quốc gia.
Nghe nói văn kiện chính thức không lâu nữa mới xuống, nhưng , bộ An ninh Quốc gia đã quyết định rồi, đã sớm có người truyền tin cho anh ta.
Tại thời điểm mấu chốt này, Khổng Đông Vọng đương nhiên không muốn có một chút sơ xuất. Nói trắng ra là anh ta chẳng muốn tiếp nhận chuyện mất bản vẽ của bên quân đội, nếu vì chuyện này mà làm ra ảnh hưởng gì đến chữ “đại” của mình chuyển thành chính thức thì thiệt thòi quá.
Chỉ cần chữ “đại” chưa chuyển thành chính thức ngày nào, trong đầu Khổng Đông Vọng chưa thể nào yên ổn được.
Thời kỳ vô cùng quan trọng, Khổng Đông Vọng chỉ cầu bình an, không cầu lập công, tranh công lao cũng phải đợi mông mình ngồi nóng đã rồi tranh vẫn còn kịp.
Hơn nữa, Việt Đông là tỉnh lớn. Cho nên, vị trí của Khổng Đông Vọng cũng tương đối quan trọng. Huống chi, Khổng Đông Vọng ở quân ủy và bộ An ninh Quốc gia cũng đều có người bao che.
Hơn nữa y cũng đang trẻ tuổi đầy hứa hẹn, 36 tuổi sắp nhậm chức Giám đốc sở An ninh Quốc gia tỉnh Việt Đông Quyền, tạm thời khi lên chức sẽ là cấp bậc Giám đốc sở, ắt hẳn qua năm sáu năm đầu 40 đã có thể hưởng thụ đãi ngộ cấp Thứ trưởng.
Bởi vì tỉnh Việt Đông là tỉnh lớn, bình thường điều phối cán bộ đều phối rất cao. May mắn thì mấy năm nữa có thể sẽ được điều lên làm Phó trưởng ban bộ An ninh Quốc gia cũng có thể, tiền đồ khá tốt. Cho nên, cũng đã tạo cho y một chút cuồng ngạo.
- Vậy được rồi.
Diệp Phàm nhẫn nhịn hạ giọng, cái này, người ta là địa hổ, cường long cũng khó đấu được địa hổ, việc tìm bản vẽ cấp bách, đấu khi cũng vô ích. Nhưng, , Khổng Đông Vọng này Diệp Phàm dĩ nhiên nhớ rõ trong đầu.
Cả đám người lên xe đến thẳng sở An ninh Quốc gia.
Sở An ninh Quốc gia trước nay đều làm rất thần bí, tòa lầu lớn thấp thoáng giữa rừng cây, hơn nữa, nhìn chẳng chút hiện đại cũng không xa hoa, thậm chí hơi có vẻ giản dị. Nhưng Diệp Phàm biết, mỗi năm nhà nước cấp cho bọn họ nhiều hơn sở công an nhiều.
Tiến thẳng vào phòng họp.
Khổng Đông Vọng cơ thể cường tráng, nhìn rất uy vũ, anh ta ngồi vững vàng ở vị trí đầu của bàn họp, thản nhiên nói:
- Ngồi đi.
Lại chỉ tay vào cô nàng tóc dài như thác nước, toàn thân mặc áo choàng tím, bên trong mặc áo trắng hoa, váy đen, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ rất gợi cảm nói:
- Cô đây là Tần Viêm Viêm, lần này chuyện tìm kiếm bản vẽ của các anh sẽ do cô ấy phụ trách, hy vọng mọi người có thể kể lại rõ tình hình, hiệp trợ cô ấy tìm bản vẽ về!
/3320
|