- Ừ, lần này là Tập đoàn Uông Thị nặng tay, xem chừng không phải đơn giản là gõ mà nhìn họ hành động, chỉ sợ không phải là muốn bắt Tô Hương Linh vì 5 triệu hay 20 triệu mà mục đích chính là đạp đổ Tô Thanh Vân.
Mà Báo Quốc nhà chúng ta cũng bị liên lụy, tuy nhiên, hiện tại bọn họ đã biết thân phận của Báo Quốc, không biết có tính toán khác hay không?
Dù sao, Báo Quốc là một người ngay thẳng, Tô Hương Linh không thể không cưới.Việc này chúng ta lại không thế mắt thấy nhà họ Tô xui xẻo, thật sự là càng nói càng rối…ôi.
Vả lại, tôi thật sự không nghĩ là nhúng tay vào quan trường Việt Đông, nơi này rất phức tạp. Nếu chúng ta ra tay ép Uông Chính Tiền, Vị họ Phí Phó ủy ban kỷ luật Trung ương sẽ nghĩ chúng ta bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác.
Việc này đồng minh của chúng ta đều không muốn thấy. Tự dưng gây nguy hiểm thật là không sáng suốt, Báo Quốc ơi là Báo Quốc, rốt cuộc là nghĩ cái gì?
Con gái bao nhiêu người, người nhà họ Kiều chúng ta chẳng lẽ lại không cưới được vợ, hồ đồ.
Kiều Viễn Sơn đập một quyền lên bàn, âm thanh răng rắc vang lên.
- Việc này có chút lạ, quan trọng nhất là lão Triệu có lợi thế. Chúng ta đàn áp Uông thị, Triệu Xương Sơn ngồi nhìn hổ đấu, cuối cùng là ngư ông đắc lợi.
Chắc là Triệu Xương Sơn cũng thấy Uông Chính Tiền và Tô Thanh Vân xa cách, nếu Tô Thanh Vân bị ép quá, phản kháng lại, chắc Triệu Xương Sơn sẽ ra tay giúp đỡ Tô Thanh Vân một phen. Đến lúc đó, kéo y về tập đoàn chính chị của mình cũng có khả năng. Lão Triệu cũng không có nhiều tình cảm với chúng ta, tất cả mọi người đều là bằng mặt không bằng lòng.
Tô Thanh Vân nếu vào tập đoàn của nhà họ Triệu, đối với chúng ta mà nói thì khá bất lợi. Mà về phương diện khác, chúng ta chẳng những mất đi sự hỗ trợ của nhà họ Tô mà còn mất đối thủ ngang sức với Tập đoàn Tiền thị.
Vị họ Phí ở Ủy ban kỷ luật Trung ương thật sự là người nhà nhưng khá quyết đoán, nghe nói gần đây tiếng nói cũng khá cao, Phượng Bảo Sơn lui người tiếp nhận chức vụ có thể là y.
Kiều Hoành Sơn cau mày, có chút khó xử. Vẻ mặt ít nhìn thấy của Kiều Hoành Sơn.
- Bằng Bạch cũng có khả năng trở thành một trong chín thành viên trong bộ Chính trị, đối lập với nhà họ Phí. Đại ca, tôi quyết định, chuyện nhà họ Tô chúng ta không ra tay, tin là Triệu Xương Sơn sẽ ra tay. Đương nhiên, chúng ta nói bóng nói gió sẽ giúp đỡ được một chút, nếu Báo Quốc cưới Hương Linh, quan hệ giữa nhà họ Tô và chúng ta là thông gia, không thể quá mất phong độ.
Kiều Viễn Sơn hình như hạ quyết tâm.
- Việc này có lẽ có thay đổi.
Kiều Hoành Sơn đột nhiên thản nhiên mỉm cười.
- Thay đổi, không có người ngoài tham dự vào thay đổi là không có khả năng.
Kiều Viên Sơn lắc đầu, nhấp một ngụm trà.
- Ha ha, Viễn Sơn, cậu đã quên tên họ Diệp kia.
Kiều Hoành Sơn thản nhiên cười nói.
- Hắn…
Kiều Viễn Sơn buông chén trà xuống, nhìn đại ca một cái hừ nói:
- Một phó giám đốc Sở có thể có năng lực gì?
Mặc dù là Khổng Đông Vọng ra tay giúp hắn chẳng lẽ còn có thể làm chó săn giúp đỡ hắn.
Người này cũng lạ, tuổi còn trẻ không ngờ có thể được Lý Khiếu Phong ở bộ Quốc phòng ủng hộ.
Tuy nhiên, Lý Khiếu Phong đã nghỉ hưu, sức mạnh cũng giảm bớt. Người đi trà lạnh, tuy nói là không thể nhìn toàn bộ nhân sự bên trong nhưng nếu ông ta nói, cũng sẽ có cách.
- Cậu nhóc này thật sự không đơn giản, anh không phải mới nói hắn đùa Càn Không Đại Na Địa ủy khá tài giỏi sao?
Chuyện Báo Quốc tham ô chẳng những đã giải quyết, hơn nữa không ngờ còn có thể chuyển thành làm thế vì lợi ích chung.
Thấy không, một tên nhóc có quyết đoán, ánh mắt rất độc đáo, to gan lớn mật, không ngờ dám dùng an ninh quốc gia để đe dọa.
5 triệu có thể làm Báo Quốc vào tù, cậu nhóc này làm thành mượn tiền mua bản vẽ quân sự, lấy tiền của phòng Đôn Đốc tỉnh ủy là để mua bản vẽ quân sự.
Việc này hợp lý nhưng không hợp pháp nhưng thực tế tiền là chuyện nhỏ, công việc là chuyện lớn.
Việc này cũng phân rõ chủ yếu và thứ yếu. chúng ta đương nhiên là phải đánh giá một chút, thứ yếu đôi khi thành râu ria.
Kiều Hoành Sơn không ngờ dùng lời lẽ có vẻ khâm phục này.
- Ừ, Báo Quốc còn được sở An ninh Quốc gia phát “thưởng vệ quốc”, tiền thưởng ba bốn vạn. Việc này còn thông báo đến bộ An ninh quốc gia, gửi bản sao đến Tỉnh ủy tỉnh Việt Đông. Việc này đối với Báo Quốc mà nói là một tài nguyên chính trị. Về sau đề bạt trong chính trị căn bản là không cần suy xét vấn đề gì. Hơn nữa, Uông Chính Tiền cũng phải nghĩ lại, con tôi ông ta có thể tùy tiện bắt sao?
Kiều Viễn Sơn không ngờ thản nhiên mỉm cười.
- Việc này chúng ta chờ xem, Uông Chính Tiền có thể bồi thường gì cho Báo Quốc, ha ha ..
- Ông này, vài ngày nay Hương Linh chưa có tin tức, vậy phải làm sao bây giờ một cô nàng nếu bị đánh thì sẽ thế nào? Báo Quốc là đàn ông mà bị đánh đến như thế, con nhỏ làm sao chịu được. Anh mau nghĩ cách cứu nó ra đi, nếu không, tôi không để yên cho ông.
Bà xã của Tô Thanh Vân Diệp Tuệ vốn cơ thể không khỏe, mấy hôm nay vì lo lắng chuyện con gái đã đổ bệnh.
- Bác Tô, bác mau nghĩ cách đi.
Kiều Viên Viên cũng đứng cạnh lau nước mắt.
- Cách, cách, có cách. Người cũng không thấy mặt, có thể nghĩ cách như thế nào?
Mặt Tô Thanh Vân đen như mực
- Tôi đi tìm Phó chủ tịch Tỉnh Lâm để nói với ông ấy một chút.
Tô Quốc Hưng vội vàng ra cửa, bởi vì y là thư ký chuyên trách của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lâm Phong.
- Ngồi xuống cho tôi.
Tô Thanh Vân quát, vẻ mặt tức giận, Tô Quốc Hưng ngồi xuống.
Ông ta nhìn con trai một cái, thở dài nói:
- Con không hiểu, vài ngày nữa chức thư ký của con cũng chấm dứt, cha đã cho người tìm một vị trí khác, đến huyện làm cho nhớ.
- Sao lại có thể thế được. Phó Chủ tịch tỉnh Lâm đối với con rất tốt.
Tô Quốc Hưng vẻ mặt kinh ngạc, trước kia cha mình và Phó chủ tịch Lâm khá tốt, trong hai người họ thường xuyên thấy bóng dáng Uông chủ tịch tỉnh.
Tuy nhiên, gần đây hình như ít gặp mặt, Tô Quốc Hưng còn tưởng ba người đều bận, cũng không quan tâm đến. Việc cha vừa nói, cũng có cảm thấy có chút lạ, chu mồm lè lưỡi nhưng không hỏi lại.
- Ôi… Con không hiểu đâu, việc này con cũng đừng hỏi cứ làm tốt công việc của mình là được.
Tô Thanh Vân khoát tay áo.
- Thanh Vân, hay là nói với Diệp Phàm một chút, có lẽ hắn có cách.
Diệp Tuệ nhìn Kiều Viên Viên nói.
- Một cán bộ cấp Phó giám đốc sở có thể có năng lực gì để tìm ra Hương Linh, việc này, đến tôi cũng khó giải quyết.
Tô Thanh Vân vẻ mặt thản nhiên nói.
Đương nhiên, Kiều Viên Viên cũng cũng phát hiện trên mặt ông ta một tia khinh miệt và khinh thường, vốn biết rõ khả năng của Diệp Phàm, nhưng cũng không thể nói, trong lòng mơ hồ có chút phẫn nộ.
- Cầu hắn làm gì, một thằng nhóc Phó giám đốc sở, cái đuôi cũng vểnh lên rồi.
Tô Quốc Hưng đứng bên cạnh cũng lạnh lùng hừ nói, ánh mắt nhìn về phía Kiều Viên Viên, thầm nghĩ đến gia thế thâm hậu của Kiều Viên Viên, lập tức có chút chua xót.
- Báo Quốc không phải là hắn cứu ra sao? Hơn nữa còn là có họa gặp phúc, cái gì là “Vệ quốc thưởng”, nghe nói đều đã thông báo, mấy ngày nữa bằng khen và tiền thưởng sẽ đến. Báo Quốc được lợi rồi. Nếu Giám đố Khổng tốt với hắn như vậy, có lẽ con mời hắn và Giám đốc Khổng có lẽ có thể đem Hương Linh ra được. Vinh dự cái gì thì chúng ta không dám nghĩ chỉ cần Hương Linh bình an là được.
Diệp Tuệ vẻ mặt u buồn, nói.
- Việc này rất phức tạp, bà không hiểu, Báo Quốc không phải là mục đích chính.
Tô Thanh Vân thiếu chút nữa quát lên.
- Ý của ông là ở tỉnh có người nhằm vào chúng ta, vậy còn không nhanh chóng bàn bạc với Chủ tịch Uông và Phó chủ tịch tỉnh Lâm. Ba người có thể có cách.
Diệp Tuệ đương nhiên không hiểu chồng đang nói gì, vội nói.
- Thôi vậy, không nghe bà nói nữa, việc này để tôi nghĩ cách, chờ một chút xem.
Tô Thanh Vân khoát tay, nhìn Kiều Viên Viên một cái, trong lòng tức giận vì nhà họ Kiều bàng quan không có thái độ gì, chỉ có điều không biểu hiện ra ngoài thôi.
Dù sao, nhà họ Kiều cũng là những người ở Bắc Kinh mà ông ta không thể đắc tội. Trước kia nhà họ Kiều chỉ là gia tộc cấp ba, hiện tại không ngờ vượt qua nhà họ Cố và nhà họ Tào, hai anh em Kiều Hoành Sơn và Kiều Viễn Sơn giúp nhà họ Kiều lớn mạnh.
Hiện tại nhà họ Kiều đã bước vào gia tộc thứ hai của Bắc Kinh. Có thể bước vào gia tộc thứ nhất không, đương nhiên phải xem nhà họ Kiều có bước đột phát không.
Ít nhất, trong ba năm tới là không có khả năng, Kiều Viễn Sơn cũng vừa trở thành Trưởng ban tổ chức Trung ương, Kiều Hoành Sơn vẫn ở vị trí Phó chủ tịch quân ủy, cho nhên, tuy nói nhà họ Kiều thế như lửa nhưng lực cản cũng không nhỏ.
Đáng tiếc chính là lần trước Phó chủ tịch Quân ủy Triệu Bảo Cương nghỉ Kiều Hoành Sơn không thể tiếp nhận vị trí đó, mà Kiều Viễn Sơn cũng vừa vào Bộ chính trị, muốn trở thành một trong chín người lãnh đạo quốc gia trong năm năm là không cần nghĩ. Bằng không, nhà họ Kiều một bước sẽ tiến vào gia tộc hạng nhất của Bắc Kinh.
Nhà họ Kiều cùng các gia tộc lâu đời, giống như nhà họ Trấn, nhà họ Triệu, nhà họ Phượng và các gia tộc khác, so sánh thì vẫn có sự chênh lệch.
Chênh lệch này không phải một hai năm có thể đuổi theo, cũng phải tốn rất nhiều công sức, có lẽ đột nhiên phát sinh biến cố, nhà họ Kiều ngã xuống cũng có thể.
Cho nên, kết cấu ở Bắc Kinh bất cứ lúc nào cũng có thay đổi, tháng này một gia tộc có người ngồi trên vị trí lãnh đạo, thì nhà này cũng thế mà lên cao.
Mà như nhà họ Cố bị người ta cho một nhát dao, lập tức liền uể oải đi xuống, hiện tại đã suy yếu đến những gia tộc hạng ba. Hoàn toàn mất vị trí trong những gia tộc hạng hai. Một thế hệ hưng suy phải cân nhắc, một gia tộc hưng suy cũng phải tốn công sức.
Lại mười ngày qua, nhanh chóng đến tháng năm. Tuy nhiên 10 ngày này, với nhà họ Tô mà nói rất lâu.
Mà Báo Quốc nhà chúng ta cũng bị liên lụy, tuy nhiên, hiện tại bọn họ đã biết thân phận của Báo Quốc, không biết có tính toán khác hay không?
Dù sao, Báo Quốc là một người ngay thẳng, Tô Hương Linh không thể không cưới.Việc này chúng ta lại không thế mắt thấy nhà họ Tô xui xẻo, thật sự là càng nói càng rối…ôi.
Vả lại, tôi thật sự không nghĩ là nhúng tay vào quan trường Việt Đông, nơi này rất phức tạp. Nếu chúng ta ra tay ép Uông Chính Tiền, Vị họ Phí Phó ủy ban kỷ luật Trung ương sẽ nghĩ chúng ta bắt chó đi cày, xen vào việc của người khác.
Việc này đồng minh của chúng ta đều không muốn thấy. Tự dưng gây nguy hiểm thật là không sáng suốt, Báo Quốc ơi là Báo Quốc, rốt cuộc là nghĩ cái gì?
Con gái bao nhiêu người, người nhà họ Kiều chúng ta chẳng lẽ lại không cưới được vợ, hồ đồ.
Kiều Viễn Sơn đập một quyền lên bàn, âm thanh răng rắc vang lên.
- Việc này có chút lạ, quan trọng nhất là lão Triệu có lợi thế. Chúng ta đàn áp Uông thị, Triệu Xương Sơn ngồi nhìn hổ đấu, cuối cùng là ngư ông đắc lợi.
Chắc là Triệu Xương Sơn cũng thấy Uông Chính Tiền và Tô Thanh Vân xa cách, nếu Tô Thanh Vân bị ép quá, phản kháng lại, chắc Triệu Xương Sơn sẽ ra tay giúp đỡ Tô Thanh Vân một phen. Đến lúc đó, kéo y về tập đoàn chính chị của mình cũng có khả năng. Lão Triệu cũng không có nhiều tình cảm với chúng ta, tất cả mọi người đều là bằng mặt không bằng lòng.
Tô Thanh Vân nếu vào tập đoàn của nhà họ Triệu, đối với chúng ta mà nói thì khá bất lợi. Mà về phương diện khác, chúng ta chẳng những mất đi sự hỗ trợ của nhà họ Tô mà còn mất đối thủ ngang sức với Tập đoàn Tiền thị.
Vị họ Phí ở Ủy ban kỷ luật Trung ương thật sự là người nhà nhưng khá quyết đoán, nghe nói gần đây tiếng nói cũng khá cao, Phượng Bảo Sơn lui người tiếp nhận chức vụ có thể là y.
Kiều Hoành Sơn cau mày, có chút khó xử. Vẻ mặt ít nhìn thấy của Kiều Hoành Sơn.
- Bằng Bạch cũng có khả năng trở thành một trong chín thành viên trong bộ Chính trị, đối lập với nhà họ Phí. Đại ca, tôi quyết định, chuyện nhà họ Tô chúng ta không ra tay, tin là Triệu Xương Sơn sẽ ra tay. Đương nhiên, chúng ta nói bóng nói gió sẽ giúp đỡ được một chút, nếu Báo Quốc cưới Hương Linh, quan hệ giữa nhà họ Tô và chúng ta là thông gia, không thể quá mất phong độ.
Kiều Viễn Sơn hình như hạ quyết tâm.
- Việc này có lẽ có thay đổi.
Kiều Hoành Sơn đột nhiên thản nhiên mỉm cười.
- Thay đổi, không có người ngoài tham dự vào thay đổi là không có khả năng.
Kiều Viên Sơn lắc đầu, nhấp một ngụm trà.
- Ha ha, Viễn Sơn, cậu đã quên tên họ Diệp kia.
Kiều Hoành Sơn thản nhiên cười nói.
- Hắn…
Kiều Viễn Sơn buông chén trà xuống, nhìn đại ca một cái hừ nói:
- Một phó giám đốc Sở có thể có năng lực gì?
Mặc dù là Khổng Đông Vọng ra tay giúp hắn chẳng lẽ còn có thể làm chó săn giúp đỡ hắn.
Người này cũng lạ, tuổi còn trẻ không ngờ có thể được Lý Khiếu Phong ở bộ Quốc phòng ủng hộ.
Tuy nhiên, Lý Khiếu Phong đã nghỉ hưu, sức mạnh cũng giảm bớt. Người đi trà lạnh, tuy nói là không thể nhìn toàn bộ nhân sự bên trong nhưng nếu ông ta nói, cũng sẽ có cách.
- Cậu nhóc này thật sự không đơn giản, anh không phải mới nói hắn đùa Càn Không Đại Na Địa ủy khá tài giỏi sao?
Chuyện Báo Quốc tham ô chẳng những đã giải quyết, hơn nữa không ngờ còn có thể chuyển thành làm thế vì lợi ích chung.
Thấy không, một tên nhóc có quyết đoán, ánh mắt rất độc đáo, to gan lớn mật, không ngờ dám dùng an ninh quốc gia để đe dọa.
5 triệu có thể làm Báo Quốc vào tù, cậu nhóc này làm thành mượn tiền mua bản vẽ quân sự, lấy tiền của phòng Đôn Đốc tỉnh ủy là để mua bản vẽ quân sự.
Việc này hợp lý nhưng không hợp pháp nhưng thực tế tiền là chuyện nhỏ, công việc là chuyện lớn.
Việc này cũng phân rõ chủ yếu và thứ yếu. chúng ta đương nhiên là phải đánh giá một chút, thứ yếu đôi khi thành râu ria.
Kiều Hoành Sơn không ngờ dùng lời lẽ có vẻ khâm phục này.
- Ừ, Báo Quốc còn được sở An ninh Quốc gia phát “thưởng vệ quốc”, tiền thưởng ba bốn vạn. Việc này còn thông báo đến bộ An ninh quốc gia, gửi bản sao đến Tỉnh ủy tỉnh Việt Đông. Việc này đối với Báo Quốc mà nói là một tài nguyên chính trị. Về sau đề bạt trong chính trị căn bản là không cần suy xét vấn đề gì. Hơn nữa, Uông Chính Tiền cũng phải nghĩ lại, con tôi ông ta có thể tùy tiện bắt sao?
Kiều Viễn Sơn không ngờ thản nhiên mỉm cười.
- Việc này chúng ta chờ xem, Uông Chính Tiền có thể bồi thường gì cho Báo Quốc, ha ha ..
- Ông này, vài ngày nay Hương Linh chưa có tin tức, vậy phải làm sao bây giờ một cô nàng nếu bị đánh thì sẽ thế nào? Báo Quốc là đàn ông mà bị đánh đến như thế, con nhỏ làm sao chịu được. Anh mau nghĩ cách cứu nó ra đi, nếu không, tôi không để yên cho ông.
Bà xã của Tô Thanh Vân Diệp Tuệ vốn cơ thể không khỏe, mấy hôm nay vì lo lắng chuyện con gái đã đổ bệnh.
- Bác Tô, bác mau nghĩ cách đi.
Kiều Viên Viên cũng đứng cạnh lau nước mắt.
- Cách, cách, có cách. Người cũng không thấy mặt, có thể nghĩ cách như thế nào?
Mặt Tô Thanh Vân đen như mực
- Tôi đi tìm Phó chủ tịch Tỉnh Lâm để nói với ông ấy một chút.
Tô Quốc Hưng vội vàng ra cửa, bởi vì y là thư ký chuyên trách của Phó chủ tịch thường trực tỉnh Lâm Phong.
- Ngồi xuống cho tôi.
Tô Thanh Vân quát, vẻ mặt tức giận, Tô Quốc Hưng ngồi xuống.
Ông ta nhìn con trai một cái, thở dài nói:
- Con không hiểu, vài ngày nữa chức thư ký của con cũng chấm dứt, cha đã cho người tìm một vị trí khác, đến huyện làm cho nhớ.
- Sao lại có thể thế được. Phó Chủ tịch tỉnh Lâm đối với con rất tốt.
Tô Quốc Hưng vẻ mặt kinh ngạc, trước kia cha mình và Phó chủ tịch Lâm khá tốt, trong hai người họ thường xuyên thấy bóng dáng Uông chủ tịch tỉnh.
Tuy nhiên, gần đây hình như ít gặp mặt, Tô Quốc Hưng còn tưởng ba người đều bận, cũng không quan tâm đến. Việc cha vừa nói, cũng có cảm thấy có chút lạ, chu mồm lè lưỡi nhưng không hỏi lại.
- Ôi… Con không hiểu đâu, việc này con cũng đừng hỏi cứ làm tốt công việc của mình là được.
Tô Thanh Vân khoát tay áo.
- Thanh Vân, hay là nói với Diệp Phàm một chút, có lẽ hắn có cách.
Diệp Tuệ nhìn Kiều Viên Viên nói.
- Một cán bộ cấp Phó giám đốc sở có thể có năng lực gì để tìm ra Hương Linh, việc này, đến tôi cũng khó giải quyết.
Tô Thanh Vân vẻ mặt thản nhiên nói.
Đương nhiên, Kiều Viên Viên cũng cũng phát hiện trên mặt ông ta một tia khinh miệt và khinh thường, vốn biết rõ khả năng của Diệp Phàm, nhưng cũng không thể nói, trong lòng mơ hồ có chút phẫn nộ.
- Cầu hắn làm gì, một thằng nhóc Phó giám đốc sở, cái đuôi cũng vểnh lên rồi.
Tô Quốc Hưng đứng bên cạnh cũng lạnh lùng hừ nói, ánh mắt nhìn về phía Kiều Viên Viên, thầm nghĩ đến gia thế thâm hậu của Kiều Viên Viên, lập tức có chút chua xót.
- Báo Quốc không phải là hắn cứu ra sao? Hơn nữa còn là có họa gặp phúc, cái gì là “Vệ quốc thưởng”, nghe nói đều đã thông báo, mấy ngày nữa bằng khen và tiền thưởng sẽ đến. Báo Quốc được lợi rồi. Nếu Giám đố Khổng tốt với hắn như vậy, có lẽ con mời hắn và Giám đốc Khổng có lẽ có thể đem Hương Linh ra được. Vinh dự cái gì thì chúng ta không dám nghĩ chỉ cần Hương Linh bình an là được.
Diệp Tuệ vẻ mặt u buồn, nói.
- Việc này rất phức tạp, bà không hiểu, Báo Quốc không phải là mục đích chính.
Tô Thanh Vân thiếu chút nữa quát lên.
- Ý của ông là ở tỉnh có người nhằm vào chúng ta, vậy còn không nhanh chóng bàn bạc với Chủ tịch Uông và Phó chủ tịch tỉnh Lâm. Ba người có thể có cách.
Diệp Tuệ đương nhiên không hiểu chồng đang nói gì, vội nói.
- Thôi vậy, không nghe bà nói nữa, việc này để tôi nghĩ cách, chờ một chút xem.
Tô Thanh Vân khoát tay, nhìn Kiều Viên Viên một cái, trong lòng tức giận vì nhà họ Kiều bàng quan không có thái độ gì, chỉ có điều không biểu hiện ra ngoài thôi.
Dù sao, nhà họ Kiều cũng là những người ở Bắc Kinh mà ông ta không thể đắc tội. Trước kia nhà họ Kiều chỉ là gia tộc cấp ba, hiện tại không ngờ vượt qua nhà họ Cố và nhà họ Tào, hai anh em Kiều Hoành Sơn và Kiều Viễn Sơn giúp nhà họ Kiều lớn mạnh.
Hiện tại nhà họ Kiều đã bước vào gia tộc thứ hai của Bắc Kinh. Có thể bước vào gia tộc thứ nhất không, đương nhiên phải xem nhà họ Kiều có bước đột phát không.
Ít nhất, trong ba năm tới là không có khả năng, Kiều Viễn Sơn cũng vừa trở thành Trưởng ban tổ chức Trung ương, Kiều Hoành Sơn vẫn ở vị trí Phó chủ tịch quân ủy, cho nhên, tuy nói nhà họ Kiều thế như lửa nhưng lực cản cũng không nhỏ.
Đáng tiếc chính là lần trước Phó chủ tịch Quân ủy Triệu Bảo Cương nghỉ Kiều Hoành Sơn không thể tiếp nhận vị trí đó, mà Kiều Viễn Sơn cũng vừa vào Bộ chính trị, muốn trở thành một trong chín người lãnh đạo quốc gia trong năm năm là không cần nghĩ. Bằng không, nhà họ Kiều một bước sẽ tiến vào gia tộc hạng nhất của Bắc Kinh.
Nhà họ Kiều cùng các gia tộc lâu đời, giống như nhà họ Trấn, nhà họ Triệu, nhà họ Phượng và các gia tộc khác, so sánh thì vẫn có sự chênh lệch.
Chênh lệch này không phải một hai năm có thể đuổi theo, cũng phải tốn rất nhiều công sức, có lẽ đột nhiên phát sinh biến cố, nhà họ Kiều ngã xuống cũng có thể.
Cho nên, kết cấu ở Bắc Kinh bất cứ lúc nào cũng có thay đổi, tháng này một gia tộc có người ngồi trên vị trí lãnh đạo, thì nhà này cũng thế mà lên cao.
Mà như nhà họ Cố bị người ta cho một nhát dao, lập tức liền uể oải đi xuống, hiện tại đã suy yếu đến những gia tộc hạng ba. Hoàn toàn mất vị trí trong những gia tộc hạng hai. Một thế hệ hưng suy phải cân nhắc, một gia tộc hưng suy cũng phải tốn công sức.
Lại mười ngày qua, nhanh chóng đến tháng năm. Tuy nhiên 10 ngày này, với nhà họ Tô mà nói rất lâu.
/3320
|