- Vất vả cho mọi người quá, đợi thảm án 88 phá xong tôi sẽ khao mọi người một chầu, cho mọi người nghỉ phép nửa tháng, để có thể thư giản thật tốt, có điều kiện thì sẽ đưa mọi người đi chơi một chuyến, chẳng hạn như Hoàng Sơn, Bắc Kinh, Thái Sơn, du lịch.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Tôi cũng có ý tưởng này, Bí thư Diệp đã kiếm được cho Cục mấy chục triệu, gần đây kinh tế trong cục dư dả chưa từng có. Các cảnh sát tuy nói tăng ca thêm giờ, nhưng đều được lãnh đầy đủ tiền trợ cấp và tăng ca, không ai oán hận lời nào. Tất cả mọi người tập hợp thành một cỗ tử sức mạnh, thảm án 88 mà còn không phá được, tất cả mọi người đều không ngóc đầu dậy nổi.
Chủ nhiệm Hoàng phụ họa cười nói. Tuy nhiên, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, bộ dạng muốn nói lại thôi.
- Chủ nhiệm Hoàng có chuyện mời nói thẳng, chúng ta ở chung cũng mấy tháng, còn xa lạ nữa sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, vẻ mặt chân thành.
- Bí thư Huyện ủy huyện Dương Điền An Hồng Thành là thân thích của An Lôi.
Hoàng Minh Chí rốt cục đã nói rõ ngọn nguồn, kỳ thật, cái này Diệp Phàm sớm đã biết, vào lúc này Hoàng Minh Chí có thể đặc biệt nhắc nhở mình một chút, coi như cũng có tâm rồi.
- Ồ! Xem ra đối với việc điều chỉnh Phùng Chí Kiệt sẽ gặp cản trở rất lớn đây.
Diệp Phàm giả bộ như vừa mới biết, tỏ vẻ cảm ơn chủ nhiệm Hoàng.
- An Hồng Thành là do một tay Bí thư Hà đề bạt, cho nên, muốn chuyện Phùng Chí Kiệt được Thành ủy thông qua, tương đối khó.
Hoàng Minh Chí cũng mở máy hát.
- Chúng ta chỉ tiến hành điều chỉnh công tác bình thường, cũng không phải lột mũ của anh ta. Nếu ngay cả điểm này An Hồng Thành cũng ngăn cản không chịu thả người, đúng là chẳng thể nói nổi rồi. Đối với Thành ủy, chúng ta căn bản không đưa ra chuyện này.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười.
- Bí thư Diệp mưu kế hay qua,đưa Phùng Chí Kiệt về cục Công an thành phố không để gã ta thực sự làm việc, không có quyền lực gã ta cũng chỉ có thể lo lắng suông thôi.
Hoàng Minh Chí thản nhiên khen tặng một câu cáo từ rồi đi.
- Lão Túc, đã nghe nói mấy chuyện không hay của An Hồng Thành chưa?
Diệp Phàm trực tiếp hỏi.
- Người an hem muốn lật đổ y?
Túc Nhất Tiêu vốn tựa vào sô pha, nghe xong tinh thần lập tức tỉnh táo, nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
- Nếu y muốn ngăn cản quyết định của thị cục, tôi không thể ngồi chờ chết, cũng phải tìm ra chút phiền phức thôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Tôi nghĩ nghĩ coi...
Túc Nhất Tiêu khép hờ hai mắt.
- Nếu không thể chuyển Phùng Chí Kiệt đi, muốn xử lý tranh cãi giữa anh với công ty khai thác mỏ Dương Điền, tương đối khó khăn. Tôi nghi Phùng Chí Kiệt có cấu kết với bên mỏ.
Diệp Phàm tung ra một quả bom nặng ký, trong mắt Túc Nhất Tiêu hiện lên một tia băng giá.
- Nếu nói chưa tới mức cấu kết thì ít nhất là cũng có nhận không ít ưu đãi, chúng ta có thể bắt tay thăm dò từ chuyện này không. Đến lúc tra ra cái gì, dù An Hồng Thành không đồng ý điều chỉnh vị trí của Phùng Chí Kiệt, chúng ta cũng có thể dùng chứng cớ trực tiếp bắt Phùng Chí Kiệt, cơ quan công an các anh đến điều tra nội bộ không phải rất tốt sao.
Tư lệnh Lô An Cương liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hơi có vẻ ý cười, nói.
- Ừ, đề nghị của Lô tư lệnh tốt lắm. Tuy nhiên, Phùng Chí Kiệt này nếu thật sự liên lụy trong đó, tôi tuyệt không sẽ nương tay.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, trầm ngâm trong chốc lát mới nói thêm,
- Tuy nhiên, An Hồng Thành người này luôn là một phiền phức.
Mỏ khai thác Dương Điền ở trong huyện Dương Điền, sự phối hợp An Hồng Thành tương đối quan trọng. Tôi hơi nghi ngờ, có phải An Hồng Thành cũng có dây dưa trong đó không.
Mỏ khai thác Dương Điền trong huyện Dương Điền, sắp đến tình trạng một tay che trời rồi. Nếu không có An Hồng Thành lờ mờ cho phép, Phùng Chí Kiệt cũng không thể đủ năng lượng lớn đứng ra làm ô dù cho mỏ khai thác Dương Điền. Cho nên, An Hồng Thành, hoặc ít hoặc nhiều chắc chắn có dây dưa trong đó.
- Vậy điều tra đi.
Túc Nhất Tiêu ở một bên cười nói.
- Tôi nói này đồng chí lão Túc, anh nhưng đừng trông cậy toàn bộ vào tôi.
Diệp Phàm thản nhiên liếc thằng nhãi này một cái, hừ giọng nói.
- Là sao?
Túc Nhất Tiêu giả bộ hồ đồ.
- Chủ tịch thành phố Túc, xem ra, anh còn muốn giả bộ ngớ ngẩn trước mặt Bí thư Diệp để lừa đảo, ha ha. Tuy nhiên, Bí thư Diệp đã lật tẩy được anh rồi, dĩ nhiên, là lật ra vài người trong chúng ta thôi. Ở cùng trong một vòng tròn, chính là một thành viên trong vòng tròn. Làm thành viên trong vòng tròn thì cũng nên cống hiến một chút vòng tròn chứ, huống chi, chuyện lần này cũng là do anh dẫn ra, anh càng phải bỏ nhiều sức lực.
Lô An Cương hơi cười nói.
- Ha ha, cậu em Diệp, cậu chơi chiêu này, nói xem muốn tôi bỏ sức thế nào.
Túc Nhất Tiêu đã bị lật tẩy, sắc mặt hơi hơi đỏ, nói.
- Trước mắt, áp lực của tôi lớn chưa từng có. Một loạt sự kiện phát sinh, toàn bộ mũi dùi đều hướng về cục công an thành phố.
Hôm qua, Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lôi và Tỉnh ủy Phó trưởng ban thư ký Kiều Báo Quốc hai vị lãnh đạo đều đến Thành ủy tìm Bí thư Hà.
Hình như có phê bình kín đáo Cục công an thành phố, còn Bí thư Hà cũng hạ chỉ thị phải nghiêm túc xét xử. Tuy nhiên, mỏ khai thác Dương Điền có thể kiêu ngạo như thế, nếu chỉ vì vài người trong huyện Dương Điền cố ý ngầm hộ thì vẫn chưa đủ, vốn kiêu ngạo của mỏ khai thác Dương Điền từ đâu mà có?
Điểm này, lão Túc, anh sẽ không biết ít hơn tôi đâu.
Diệp Phàm ngắm bia về phía Túc Nhất Tiêu, đương nhiên là phải ép xuống rồi. Trong lòng nghĩ thằng nhãi này muốn tôi xông pha ra trận tranh giành thể diện cho anh à, bản thân anh cũng phải bỏ chút sức lực mới đúng.
- Ừ, uy phong của Quản Nhất Minh quá lớn, chắc hẳn áp lực của cậu cũng là chưa từng có. Bí thư Diệp còn có thể dứt khoát quyết định, phái thêm người huyện đi Dương Điền, hơn nữa, còn lập tức ra quyết định niêm phong mỏ, điều này cần phải có dũng khí lớn lao. Túc Nhất Tiêu tôi nếu không bỏ chút sức thì cũng quá có lỗi với anh em.
Túc Nhất Tiêu sau khi nói xong cũng không né tránh gì nữa, lập tức gọi điện thoại trước mặt Diệp Phàm.
- A cậu, cháu là Nhất Tiêu ạ!
- Là Nhất Tiêu à, nghe nói cháu bị đánh, bị thương thế nào ? Vừa rồi mợ cháu còn đang càu nhàu, nói người nhà chúng ta đang bị Ngư Đồng ức hiếp thành cái gì rồi.
Bên trong truyền ra giọng nam trung.
- Cảm ơn cậu và mợ đã quan tâm.
Túc Nhất Tiêu cung kính nói, bởi vì Phó Bí thư Tỉnh ủy Diệp Đông là cậu ruột của vợ Túc Nhất Tiêu, cho nên, Túc Nhất Tiêu cũng gọi là cậu.
- Nói đi, tôi biết tiểu tử cậu lúc này gọi điện thoại đến chắc chắn là cầu viện.
Diệp Đông nói thẳng.
- Là như vầy, cậu, cậu cũng biết, cháu bị bảo vệ của tập đoàn khai thác mỏ Dương Điền đánh bị thương. Đám người này cũng quá kiêu ngạo.
Cục cảnh sát Thành phố Ngư Đồng hôm nay đã xuống xử lý, mười mấy cảnh sát hình sự không ngờ cũng bị đả thương mất bảy tám người. Mỏ Dương Điền đã kiêu ngạo đến mức coi trời bằng vung rồi.
Bí thư Đảng ủy Công an Thành phố Ngư Đồng Diệp Phàm dám hạ quyết tâm, đưa them người xuống, hơn nữa, còn quyết đoán, niêm phong mỏ khai thác Dương Điền.
Tuy nhiên, Bí thư Diệp cũng phải chịu áp lực lớn. Hon nữa Bí thư Diệp cũng vì tìm lại sĩ diện cho cháu, cho nên, cậu à, cậu xem...
Túc Nhất Tiêu hỏi.
- Ha ha, đó là chuyện trong phạm vi chức trách của một Bí thư Đảng ủy Công an như hắn. Cậu bị đánh, hắn nên đi xử lý, bằng không, sẽ bị nghi ngờ là không đủ tư cách.
Diệp Đông chẳng thèm để ý.
- Cậu à, cháu...
Túc Nhất Tiêu đang nghĩ cách, nhưng, Diệp Đông bên kia đã ngắt lời anh ta, hừ giọng nói,
- Việc này cháu không cần phải nói, cậu sẽ xử lý.
Lập tức, gác điện thoại. Đồng chí lão Túc, dĩ nhiên là đỏ mặt. Sửng sốt một lúc lâu mới hơi ngượng ngùng, nói với Diệp Phàm,
- Cậu xem, chuyện này, ngại quá.
- Ha hả, không gì...
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, tỏ vẻ hiểu ý. Dù sao, Quản Phi là cháu của Quản Nhất Minh, mà Túc Nhất Tiêu cũng chẳng bị đánh nặng quá, Diệp Đông đương nhiên không muốn nhúng tay rồi.
So đo với Quản Nhất Minh, là chuyện không một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nào muốn gặp phải. Trừ phi Túc Nhất Tiêu bị đánh đến mức nằm úp sấp, có lẽ Diệp Đông mới ra tay.
- Tôi tự đi Việt Châu một chuyến.
Túc Nhất Tiêu cảm thấy quá mất mặt, cho nên, nói ra một câu.
- Không cần, anh Túc, việc này Bí thư Diệp tuy nói là như vậy, nhưng, chắc chắn ông ấy sẽ ngồi trơ mắt nhìn. Dù sao anh cũng là cháu ông ấy đúng không nào? Dù là người bên nhà vợ anh. Nhưng tôi tin Bí thư Diệp lúc nào cũng quan tâm xử lý chuyện của anh , nếu Quản Phi thật sự làm quá, chắc chắn Bí thư Diệp Đông sẽ ra mặt. Ai chẳng cần sĩ diện đúng không nào?
Diệp Phàm khoát tay, bộ dạng hào phóng.
Đương nhiên, không nói ra những câu đại loại như đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Bằng không, đồng chí lão Túc sẽ chẳng thể nào nhịn được nữa.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, giọng Vương Triều tương đối tức giận, nói:
- Bí thư Diệp mỏ khai thác Dương Điền này căn bản không có cách nào niêm phong mỏ để điều tra.
- Xảy ra chuyện gì, Lỗ Đông Phong tới chưa?
Diệp Phàm hừ giọng nói, nhíu mày, đúng là bị mỏ khai thác Dương Điền làm cho phiền não.
- Tới rồi, cảnh sát có vũ trang cũng tới rồi, huyện Dương Điền cũng mang tính tượng trưng phái mười mấy cảnh sát đến đây, toàn bộ tập hợp lại, bên chúng ta cũng có gần 200 người.
Vương Triều nói.
- Nhiều người như vậy còn không niêm phong được mỏ sao, mỏ khai thác Dương Điền kia thành binh đoàn rồi à?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ giọng nói.
- Người ta có quân đội.
Lời Vương Triều tuôn ra tương đối có lực sát thương .
- Quân đội bảo hộ bọn họ, sao có thể như thế. Có phải cậu nhìn lầm rồi không, nhìn nhân viên bảo vệ công ty khai thác mỏ bọn họ thành quân đội không. Hiện nay có mấy công ty vệ sĩ may trang phục cũng tương tự bên quân. Không nhìn kỹ có thể nhìn lầm đấy.
Diệp Phàm nói.
- Đồng phục chắc chắn không sai rồi, quân hàm gì đó cũng có nữa. Cái đó chẳng có gì đáng nói, chủ yếu là trong tay bọn họ toàn bộ đều cầm hàng nóng, súng trường và súng tự động đều có, toàn bộ đều mang trên lưng, không chỉ về chúng ta. Giờ, ở mỏ khai thác Dương Điền, sắp thành hai quân đối đầu rồi.
Vương Triều có vẻ hơi giận dữ, nói.
- Thật sự là quân đội, bộ đội nào, mẹ kiếp, đúng là to gan lớn mật.
Diệp Phàm bị chọc giận, ngay cả những câu thô tục cũng chửi ra, Lô An Cương một bên cũng dựng lỗ tai lên nghe, cái này, có liên quan khối quân đội đương nhiên anh ta phải chú ý .
- Bọn họ nói là căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, nói là mỏ khai thác Dương Điền là thuộc phạm vi bảo hộ căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, giờ đang là thời điểm quan trọng, tiểu đoàn trinh sát căn cứ đang chuẩn bị cùng mỏ khai thác Dương Điền kết hợp tổ chức một cuộc huấn luyện đặc biệt về lục soát ứng cứu dưới mỏ cùng với ẩn núp hầm ngầm…, còn nói việc này cấp trên đã phê chuẩn , không cho phép ai tùy tiện đến phá hỏng. Dù là cục công an thành phố cũng không được, việc gì cũng đều vì phục vụ huấn luyện quân sự, quốc phòng đại sự là trên hết gì đó.
Vương Triều nói.
Diệp Phàm đem việc này kể lại một lần, hỏi Lô An Cương:
- Có chuyện như vậy sao? Còn nữa căn cứ Liễu Đỉnh Sơn rốt cuộc có tình hình thế nào?
.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Tôi cũng có ý tưởng này, Bí thư Diệp đã kiếm được cho Cục mấy chục triệu, gần đây kinh tế trong cục dư dả chưa từng có. Các cảnh sát tuy nói tăng ca thêm giờ, nhưng đều được lãnh đầy đủ tiền trợ cấp và tăng ca, không ai oán hận lời nào. Tất cả mọi người tập hợp thành một cỗ tử sức mạnh, thảm án 88 mà còn không phá được, tất cả mọi người đều không ngóc đầu dậy nổi.
Chủ nhiệm Hoàng phụ họa cười nói. Tuy nhiên, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, bộ dạng muốn nói lại thôi.
- Chủ nhiệm Hoàng có chuyện mời nói thẳng, chúng ta ở chung cũng mấy tháng, còn xa lạ nữa sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, vẻ mặt chân thành.
- Bí thư Huyện ủy huyện Dương Điền An Hồng Thành là thân thích của An Lôi.
Hoàng Minh Chí rốt cục đã nói rõ ngọn nguồn, kỳ thật, cái này Diệp Phàm sớm đã biết, vào lúc này Hoàng Minh Chí có thể đặc biệt nhắc nhở mình một chút, coi như cũng có tâm rồi.
- Ồ! Xem ra đối với việc điều chỉnh Phùng Chí Kiệt sẽ gặp cản trở rất lớn đây.
Diệp Phàm giả bộ như vừa mới biết, tỏ vẻ cảm ơn chủ nhiệm Hoàng.
- An Hồng Thành là do một tay Bí thư Hà đề bạt, cho nên, muốn chuyện Phùng Chí Kiệt được Thành ủy thông qua, tương đối khó.
Hoàng Minh Chí cũng mở máy hát.
- Chúng ta chỉ tiến hành điều chỉnh công tác bình thường, cũng không phải lột mũ của anh ta. Nếu ngay cả điểm này An Hồng Thành cũng ngăn cản không chịu thả người, đúng là chẳng thể nói nổi rồi. Đối với Thành ủy, chúng ta căn bản không đưa ra chuyện này.
Diệp Phàm thản nhiên mỉm cười.
- Bí thư Diệp mưu kế hay qua,đưa Phùng Chí Kiệt về cục Công an thành phố không để gã ta thực sự làm việc, không có quyền lực gã ta cũng chỉ có thể lo lắng suông thôi.
Hoàng Minh Chí thản nhiên khen tặng một câu cáo từ rồi đi.
- Lão Túc, đã nghe nói mấy chuyện không hay của An Hồng Thành chưa?
Diệp Phàm trực tiếp hỏi.
- Người an hem muốn lật đổ y?
Túc Nhất Tiêu vốn tựa vào sô pha, nghe xong tinh thần lập tức tỉnh táo, nhìn chằm chằm Diệp Phàm hỏi.
- Nếu y muốn ngăn cản quyết định của thị cục, tôi không thể ngồi chờ chết, cũng phải tìm ra chút phiền phức thôi.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Tôi nghĩ nghĩ coi...
Túc Nhất Tiêu khép hờ hai mắt.
- Nếu không thể chuyển Phùng Chí Kiệt đi, muốn xử lý tranh cãi giữa anh với công ty khai thác mỏ Dương Điền, tương đối khó khăn. Tôi nghi Phùng Chí Kiệt có cấu kết với bên mỏ.
Diệp Phàm tung ra một quả bom nặng ký, trong mắt Túc Nhất Tiêu hiện lên một tia băng giá.
- Nếu nói chưa tới mức cấu kết thì ít nhất là cũng có nhận không ít ưu đãi, chúng ta có thể bắt tay thăm dò từ chuyện này không. Đến lúc tra ra cái gì, dù An Hồng Thành không đồng ý điều chỉnh vị trí của Phùng Chí Kiệt, chúng ta cũng có thể dùng chứng cớ trực tiếp bắt Phùng Chí Kiệt, cơ quan công an các anh đến điều tra nội bộ không phải rất tốt sao.
Tư lệnh Lô An Cương liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, hơi có vẻ ý cười, nói.
- Ừ, đề nghị của Lô tư lệnh tốt lắm. Tuy nhiên, Phùng Chí Kiệt này nếu thật sự liên lụy trong đó, tôi tuyệt không sẽ nương tay.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, trầm ngâm trong chốc lát mới nói thêm,
- Tuy nhiên, An Hồng Thành người này luôn là một phiền phức.
Mỏ khai thác Dương Điền ở trong huyện Dương Điền, sự phối hợp An Hồng Thành tương đối quan trọng. Tôi hơi nghi ngờ, có phải An Hồng Thành cũng có dây dưa trong đó không.
Mỏ khai thác Dương Điền trong huyện Dương Điền, sắp đến tình trạng một tay che trời rồi. Nếu không có An Hồng Thành lờ mờ cho phép, Phùng Chí Kiệt cũng không thể đủ năng lượng lớn đứng ra làm ô dù cho mỏ khai thác Dương Điền. Cho nên, An Hồng Thành, hoặc ít hoặc nhiều chắc chắn có dây dưa trong đó.
- Vậy điều tra đi.
Túc Nhất Tiêu ở một bên cười nói.
- Tôi nói này đồng chí lão Túc, anh nhưng đừng trông cậy toàn bộ vào tôi.
Diệp Phàm thản nhiên liếc thằng nhãi này một cái, hừ giọng nói.
- Là sao?
Túc Nhất Tiêu giả bộ hồ đồ.
- Chủ tịch thành phố Túc, xem ra, anh còn muốn giả bộ ngớ ngẩn trước mặt Bí thư Diệp để lừa đảo, ha ha. Tuy nhiên, Bí thư Diệp đã lật tẩy được anh rồi, dĩ nhiên, là lật ra vài người trong chúng ta thôi. Ở cùng trong một vòng tròn, chính là một thành viên trong vòng tròn. Làm thành viên trong vòng tròn thì cũng nên cống hiến một chút vòng tròn chứ, huống chi, chuyện lần này cũng là do anh dẫn ra, anh càng phải bỏ nhiều sức lực.
Lô An Cương hơi cười nói.
- Ha ha, cậu em Diệp, cậu chơi chiêu này, nói xem muốn tôi bỏ sức thế nào.
Túc Nhất Tiêu đã bị lật tẩy, sắc mặt hơi hơi đỏ, nói.
- Trước mắt, áp lực của tôi lớn chưa từng có. Một loạt sự kiện phát sinh, toàn bộ mũi dùi đều hướng về cục công an thành phố.
Hôm qua, Phó Bí thư Ủy ban Kỷ luật tỉnh Lôi và Tỉnh ủy Phó trưởng ban thư ký Kiều Báo Quốc hai vị lãnh đạo đều đến Thành ủy tìm Bí thư Hà.
Hình như có phê bình kín đáo Cục công an thành phố, còn Bí thư Hà cũng hạ chỉ thị phải nghiêm túc xét xử. Tuy nhiên, mỏ khai thác Dương Điền có thể kiêu ngạo như thế, nếu chỉ vì vài người trong huyện Dương Điền cố ý ngầm hộ thì vẫn chưa đủ, vốn kiêu ngạo của mỏ khai thác Dương Điền từ đâu mà có?
Điểm này, lão Túc, anh sẽ không biết ít hơn tôi đâu.
Diệp Phàm ngắm bia về phía Túc Nhất Tiêu, đương nhiên là phải ép xuống rồi. Trong lòng nghĩ thằng nhãi này muốn tôi xông pha ra trận tranh giành thể diện cho anh à, bản thân anh cũng phải bỏ chút sức lực mới đúng.
- Ừ, uy phong của Quản Nhất Minh quá lớn, chắc hẳn áp lực của cậu cũng là chưa từng có. Bí thư Diệp còn có thể dứt khoát quyết định, phái thêm người huyện đi Dương Điền, hơn nữa, còn lập tức ra quyết định niêm phong mỏ, điều này cần phải có dũng khí lớn lao. Túc Nhất Tiêu tôi nếu không bỏ chút sức thì cũng quá có lỗi với anh em.
Túc Nhất Tiêu sau khi nói xong cũng không né tránh gì nữa, lập tức gọi điện thoại trước mặt Diệp Phàm.
- A cậu, cháu là Nhất Tiêu ạ!
- Là Nhất Tiêu à, nghe nói cháu bị đánh, bị thương thế nào ? Vừa rồi mợ cháu còn đang càu nhàu, nói người nhà chúng ta đang bị Ngư Đồng ức hiếp thành cái gì rồi.
Bên trong truyền ra giọng nam trung.
- Cảm ơn cậu và mợ đã quan tâm.
Túc Nhất Tiêu cung kính nói, bởi vì Phó Bí thư Tỉnh ủy Diệp Đông là cậu ruột của vợ Túc Nhất Tiêu, cho nên, Túc Nhất Tiêu cũng gọi là cậu.
- Nói đi, tôi biết tiểu tử cậu lúc này gọi điện thoại đến chắc chắn là cầu viện.
Diệp Đông nói thẳng.
- Là như vầy, cậu, cậu cũng biết, cháu bị bảo vệ của tập đoàn khai thác mỏ Dương Điền đánh bị thương. Đám người này cũng quá kiêu ngạo.
Cục cảnh sát Thành phố Ngư Đồng hôm nay đã xuống xử lý, mười mấy cảnh sát hình sự không ngờ cũng bị đả thương mất bảy tám người. Mỏ Dương Điền đã kiêu ngạo đến mức coi trời bằng vung rồi.
Bí thư Đảng ủy Công an Thành phố Ngư Đồng Diệp Phàm dám hạ quyết tâm, đưa them người xuống, hơn nữa, còn quyết đoán, niêm phong mỏ khai thác Dương Điền.
Tuy nhiên, Bí thư Diệp cũng phải chịu áp lực lớn. Hon nữa Bí thư Diệp cũng vì tìm lại sĩ diện cho cháu, cho nên, cậu à, cậu xem...
Túc Nhất Tiêu hỏi.
- Ha ha, đó là chuyện trong phạm vi chức trách của một Bí thư Đảng ủy Công an như hắn. Cậu bị đánh, hắn nên đi xử lý, bằng không, sẽ bị nghi ngờ là không đủ tư cách.
Diệp Đông chẳng thèm để ý.
- Cậu à, cháu...
Túc Nhất Tiêu đang nghĩ cách, nhưng, Diệp Đông bên kia đã ngắt lời anh ta, hừ giọng nói,
- Việc này cháu không cần phải nói, cậu sẽ xử lý.
Lập tức, gác điện thoại. Đồng chí lão Túc, dĩ nhiên là đỏ mặt. Sửng sốt một lúc lâu mới hơi ngượng ngùng, nói với Diệp Phàm,
- Cậu xem, chuyện này, ngại quá.
- Ha hả, không gì...
Diệp Phàm thản nhiên cười nói, tỏ vẻ hiểu ý. Dù sao, Quản Phi là cháu của Quản Nhất Minh, mà Túc Nhất Tiêu cũng chẳng bị đánh nặng quá, Diệp Đông đương nhiên không muốn nhúng tay rồi.
So đo với Quản Nhất Minh, là chuyện không một ủy viên thường vụ Tỉnh ủy nào muốn gặp phải. Trừ phi Túc Nhất Tiêu bị đánh đến mức nằm úp sấp, có lẽ Diệp Đông mới ra tay.
- Tôi tự đi Việt Châu một chuyến.
Túc Nhất Tiêu cảm thấy quá mất mặt, cho nên, nói ra một câu.
- Không cần, anh Túc, việc này Bí thư Diệp tuy nói là như vậy, nhưng, chắc chắn ông ấy sẽ ngồi trơ mắt nhìn. Dù sao anh cũng là cháu ông ấy đúng không nào? Dù là người bên nhà vợ anh. Nhưng tôi tin Bí thư Diệp lúc nào cũng quan tâm xử lý chuyện của anh , nếu Quản Phi thật sự làm quá, chắc chắn Bí thư Diệp Đông sẽ ra mặt. Ai chẳng cần sĩ diện đúng không nào?
Diệp Phàm khoát tay, bộ dạng hào phóng.
Đương nhiên, không nói ra những câu đại loại như đánh chó còn phải ngó mặt chủ. Bằng không, đồng chí lão Túc sẽ chẳng thể nào nhịn được nữa.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên, giọng Vương Triều tương đối tức giận, nói:
- Bí thư Diệp mỏ khai thác Dương Điền này căn bản không có cách nào niêm phong mỏ để điều tra.
- Xảy ra chuyện gì, Lỗ Đông Phong tới chưa?
Diệp Phàm hừ giọng nói, nhíu mày, đúng là bị mỏ khai thác Dương Điền làm cho phiền não.
- Tới rồi, cảnh sát có vũ trang cũng tới rồi, huyện Dương Điền cũng mang tính tượng trưng phái mười mấy cảnh sát đến đây, toàn bộ tập hợp lại, bên chúng ta cũng có gần 200 người.
Vương Triều nói.
- Nhiều người như vậy còn không niêm phong được mỏ sao, mỏ khai thác Dương Điền kia thành binh đoàn rồi à?
Diệp Phàm lạnh lùng hừ giọng nói.
- Người ta có quân đội.
Lời Vương Triều tuôn ra tương đối có lực sát thương .
- Quân đội bảo hộ bọn họ, sao có thể như thế. Có phải cậu nhìn lầm rồi không, nhìn nhân viên bảo vệ công ty khai thác mỏ bọn họ thành quân đội không. Hiện nay có mấy công ty vệ sĩ may trang phục cũng tương tự bên quân. Không nhìn kỹ có thể nhìn lầm đấy.
Diệp Phàm nói.
- Đồng phục chắc chắn không sai rồi, quân hàm gì đó cũng có nữa. Cái đó chẳng có gì đáng nói, chủ yếu là trong tay bọn họ toàn bộ đều cầm hàng nóng, súng trường và súng tự động đều có, toàn bộ đều mang trên lưng, không chỉ về chúng ta. Giờ, ở mỏ khai thác Dương Điền, sắp thành hai quân đối đầu rồi.
Vương Triều có vẻ hơi giận dữ, nói.
- Thật sự là quân đội, bộ đội nào, mẹ kiếp, đúng là to gan lớn mật.
Diệp Phàm bị chọc giận, ngay cả những câu thô tục cũng chửi ra, Lô An Cương một bên cũng dựng lỗ tai lên nghe, cái này, có liên quan khối quân đội đương nhiên anh ta phải chú ý .
- Bọn họ nói là căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, nói là mỏ khai thác Dương Điền là thuộc phạm vi bảo hộ căn cứ Liễu Đỉnh Sơn, giờ đang là thời điểm quan trọng, tiểu đoàn trinh sát căn cứ đang chuẩn bị cùng mỏ khai thác Dương Điền kết hợp tổ chức một cuộc huấn luyện đặc biệt về lục soát ứng cứu dưới mỏ cùng với ẩn núp hầm ngầm…, còn nói việc này cấp trên đã phê chuẩn , không cho phép ai tùy tiện đến phá hỏng. Dù là cục công an thành phố cũng không được, việc gì cũng đều vì phục vụ huấn luyện quân sự, quốc phòng đại sự là trên hết gì đó.
Vương Triều nói.
Diệp Phàm đem việc này kể lại một lần, hỏi Lô An Cương:
- Có chuyện như vậy sao? Còn nữa căn cứ Liễu Đỉnh Sơn rốt cuộc có tình hình thế nào?
.
/3320
|