Quan Thuật

Chương 1229: Bắt Thanh Lang

/3320


- Về việc này thì con biết Diệp Phàm rất ấm ức, cậu ta tìm mọi cách phá thảm án 88, vì cái ghế quan cậu ta cũng buộc phải phá vụ án này. Nhưng con không thích cậu ta dùng hai chữ “trao đổi”, cậu ta vẫn chưa có cái tầm đó.

Triệu Xương Sơn hừ nói.

- Xương Sơn, tâm thái của con phải bĩnh tĩnh, khi trao đổi con không phải là Bí thư tỉnh ủy, con và Diệp Phàm bình đẳng, chỉ có như vậy mới có thể tiến hành trao đổi được. Trao đổi xong con vẫn là Bí thư tỉnh ủy, vẫn là lãnh đạo của Diệp Phàm, vẫn có thể nhắc nhở cảnh cáo cậu ta mà. Trao đổi không thể mất, Diệp Phàm lần này tới tìm con, hơn nữa còn nói con sẽ mất một ghế thường vụ tỉnh ủy, con nghĩ xem, việc này có quan trọng hay không? Việc quan trọng sao con có thể vì thể diện mà để mất được. Con vẫn còn chưa thực sự trưởng thành, việc này không thể tái diễn được. Hơn nữa, trao đổi thì liên quan gì tới quyền uy của Bí thư tỉnh ủy chứ, con phải phân biệt cho rõ. Nếu không, sau này con sẽ bị thiệt to. Nếu Diệp Phàm không tìm con mà tìm Uông Chính Tiền, vậy hậu quả sẽ thế nào, chắc chắn Uông Chính Tiền sẽ vui vẻ giúp Diệp Phàm. Lập tức gọi cậu ta lại, hoàn thành việc trao đổi.

Câu cuối cùng của Triệu Bảo Cương mang khẩu khí ra lệnh.

- Cái này...

Triệu Xương Sơn vẫn có chút không phục.

- Đừng lôi thôi nữa, còn chậm trễ, thằng nhóc đó mà thay đổi ý định thì con sẽ phải hối hận đấy.

Triệu Bảo Cương hừ nói.

- Vậy thì được, nhưng nếu tên nhóc này mà giở trò trêu đùa với con thì con sẽ cho hắn nếm đòn.

Triệu Xương Sơn gật đầu, nhưng trong lòng vẫn không phục.

- Trêu đùa con, nó không có gan, cũng không ngốc như vậy, đảm bảo con sẽ có lợi lơn.

Triệu Bảo Cương hừ nói.

- Đương nhiên, nếu cậu ta mà quá ư ngông cuồng thì con vẫn có thể ra tay nhắc nhở, Triệu gia không phải chỗ một tên nhóc có thể ngông cuồng được, hừ.

Hai ngày sau, Bộ tổng tham mưu cử người xuống thẳng Ngư Đồng, dưới sự tháp tùng của Tư lệnh Lô An Cương trực tiếp tới Căn cứ Liễu Phong Sơn.

Buổi chiều lan truyền một tin gây chấn động, tư lệnh Lục Dũng của Căn cứ Liễu Phong Sơn bị bắt đi, còn Trung đoàn trưởng Lâm đóng quân ở Công ty khoáng sản Dương Điền để dọa người, nói là diễn tập quân sự cũng bị mất đi chỗ dựa, vội vàng đưa hơn hai trăm binh sĩ rút khỏi Công ty khoáng sản Dương Điền. Sau khi nhận được điện thoại của Vương Triều, Diệp Phàm lập tức ra lệnh vào Công ty khoáng sản Dương Điền khám xét, tuyên bố Công ty khoáng sản Dương Điền tạm thời ngừng hoạt động để điều tra. Nhưng khi Vương Triều mang theo mấy chục cảnh sát hình sự vào đến cổng của Công ty khoáng sản Dương Điền thì lại bị Công ty khoáng sản Dương Điền tổ chức năm sáu trăm công nhân do người của Phòng bảo vệ cầm đầu, tay cầm gậy sắt xếp thành hàng ngăn đám Vương Triều lại.

- Bí thư Diệp, Thanh Lang đã xuất hiện. Người này xếp ở hàng trên cùng, dáng vẻ như chúng ta chỉ cần xông vào là bọn chúng sẽ vây lại đánh.

- Bảo mấy đồng chí cảnh sát lên thử xem, nếu Thanh Lang dám ra tay thì anh đi giải quyết hắn, người của Công ty khoáng sản Dương Điền mà ngăn cản thì bắt hết lại, cảnh sát vũ trang đã lên đến sườn núi rồi, mấy phút nữa là đến nơi thôi. Chúng ta tuy người ít nhưng nếu có xung đột thì cũng không sợ. Công ty khoáng sản Dương Điền này lẽ nào lại là công ty thổ phỉ hay sao?

Diệp Phàm hừ lạnh ra lệnh, kết quả đúng như Diệp Phàm đã dự đoán, Thanh Lang thực sự dám ra tay, mấy đòn đã hạ gục sáu đồng chí cảnh sát hình sự. Tình thế đột nhiên trở nên căng thẳng. Thấy cảnh sát vũ trang đã tới, Vương Triều cũng không do dự nữa, tiến lên, chỉ trong mấy phút hai người đã đấu với nhau mấy cước. Hai người công lực tương đương, nhất thời khó phân cao thấp. Cảnh sát và công nhân cùng vây lại xung quanh, biến thành đánh võ đài.

- Mã Hán, anh có thể lên, cùng tấn công Thanh Lang, bắt được người này thì lập tức bí mật giải về quân khu Ngư Đồng, tiến hành thẩm vấn.

Diệp Phàm ra lệnh, hắn đã sớm điều Mã Hán từ Căn cứ Đại Hùng Sơn ở Ngư Đồng ra, bây giờ đang trà trộn trong đội cảnh sát vũ trang, nhận được điện thoại của Diệp Phàm liền lập tức tiến lên cùng với Vương Triều bao vây Thanh Lang. Tình thế đột ngột xoay chuyển, mấy phút sau Thanh Lang bị Mã Hán đá trúng bụng ngã vật xuống đất, Vương Triều cũng lao lên bồi thêm mấy đá, Thanh Lang lập tức mềm nhũn ra đất, không động đậy được nữa.

- Ai còn dám bạo lực ngăn cản, coi như tòng phạm, bắt hết lại.

Vương Triều cầm lấy chiếc loa bán dẫn hô to.

Đám cảnh sát hình sự, cảnh sát vũ trang liền lao lên, mười mấy người đám bảo vệ của Công ty khoáng sản Dương Điền chống cự lập tức bị hạ gục, Vương Triều Mã Hán lại ra sức thuyết phục, đám đông đã giải tán quá nửa. Sau đó thêm mười mấy người quá khích bị bắt giữ nữa thì không còn ai dám xông lên ngăn cản nữa.

Vương Triều vừa vào trong đã lập tức tiến hành khám xét khu khai thác quặng. Mục đích là tìm khu quặng hóa thạch, nhưng đáng tiếc là không thể nào phát hiện ra. Còn Thanh Lang thì bị Mã Hán bí mật giải về Phân quân khu Ngư Đồng.

Tư lệnh Lô An Cương đích thân sắp xếp một nơi bí mật để tiến hành thẩm vấn.

- Tư lệnh Lục thế nào rồi?

Vẻ mặt Quản Phi xám xịt, cô gái đứng bên cạnh xé chân gà cho hắn người run lên bần bật, bởi Quản Phi có lúc tức giận sẽ tát cô ta mấy cái, không sợ mới lạ.

- Bây giờ vẫn chưa rõ, là người của Bộ tổng tham mưu đưa đi.

Cao Lam ngồi trên ghế, không nói nên lời.

- Chẳng phải anh có người ở Bộ tổng tham mưu hay sao, còn không gọi điện thoại đi.

Quản Phi cũng không kiềm chế nổi, hừ với Cao Lam.

- Tôi đã gọi rồi.

Cao Lam bộ dạng lực bất tòng tâm.

- Bên đó nói thế nào?

Quản Phi hỏi.

- Sẽ cố gắng hết sức, Bộ tổng tham mưu thì đã sao, lẽ nào còn làm gì được Tư lệnh Lục hay sao? Tôi không tin, hừ.

Cao Lam ánh mắt đột nhiên trở nên sắc lạnh.

- Thanh Lang bị giam ở chỗ nào?

Tào Dục hỏi.

- Không rõ, hình như không phải ở Cục công an thành phố, người ở đó nói vậy.

Cao Lam đáp.

- Chủ tịch Quản, Thanh Lang biết rất nhiều bí mật của chúng ta.

Tào Dục vẻ mặt vô cùng khó coi.

- Một người sống thì không thể bay đi mất được, hừ.

Quản Phi lạnh lùng hừ đáp, nhìn Tào Dục và Cao Lam một cái, nói:

- Trước mắt đã tới thời điểm công ty gặp nguy cấp nhất, ba người chúng ta càng phải đoàn kết, các vị phải cố tìm người nhờ cậy, có ai đưa hết ra. Mục tiêu là Diệp Phàm. Người này rất cứng rắn, ngay cả Hà Trấn Nam cũng không coi ra gì, vì vậy buộc phải lật đổ. Không thể chậm trễ được nữa.

- Đúng thế, hạ được hắn rồi thì Cục công an thành phố không còn đáng ngại nữa. Nhưng quan trọng là phải hạ hắn thế nào. Việc này tôi thấy phải nhờ đến Phó Bí thư Quản thôi, ông ấy phân quản Đảng quần chúng, có vai trò quyết định trong việc bổ nhiệm hoặc bãi miễn cán bộ toàn tỉnh. Chỉ một tên Bí thư ủy ban chính trị pháp luật thành phố, Triệu Xương Sơn có lẽ sẽ nể mặt ông ấy.

Cao Lam nói rồi liếc Tào Dục một cái, lại nói:

- Quan hệ của tôi ở trong quân đội, không có mấy vai trò trong việc lật đổ Diệp Phàm, nhiệm vụ của tôi là lôi Tư lệnh Lục ra. Mạng lưới bảo vệ Liễu Phong Sơn mà mất, chúng ta chẳng khác nào lộ diện ngay trước mắt người khác.

- Đúng thế, chuyện của Tư lệnh Lục do Cao Lam phụ trách. Chuyện lật đổ Diệp Phàm để tôi và Tào Dục lo. Anh Tào, nhanh gọi điện thoại, anh có quan hệ trên Bắc Kinh, có thể gây chút áp lực với Triệu Xương Sơn, nếu không cũng không biết Triệu Xương Sơn có chịu nghe hay không. Đây là lúc cấp bách, cũng không cần che giấu gì nữa.

Quản Phi lạnh lùng hừ nói.

- Để tôi thử xem.

Nhìn Quản Phi một cái, Tào Dục thận trọng gật đầu.

Buổi tối, trong một nơi bí mật trong Phân quân khu Ngư Đồng. Có hai chiếc ghế, bốn người đang ngồi trên đó là Diệp Phàm, Lô An Cương, Vương Triều và một người nữ ghi chép.

- Thanh Lang, đừng giả ngất với tôi, tỉnh lại đi.

- Giả ngất, không cần, có gì cứ nói. Thanh Lang tôi ngoài việc bảo vệ ra thì cái gì cũng không biết. Việc hôm nay Thanh Lang tôi cũng chỉ thực thi trách nhiệm của mình với công ty mà thôi. Cho nên, anh cũng đừng mơ biết được gì từ trên người tôi. Không biết là không biết, không bằng đi ngủ sớm cho khỏe người.

Thanh Lang dáng vẻ thản nhiên, lướt nhìn Diệp Phàm và Lô An Cương một cái, không ngờ lại lên tiếng khuyên Diệp Phàm.

- Cứng họng lắm.

Vương Triều tiến lên, đá cho một cái, Thanh Lang hừ một cái, ánh mắt như sói nhìn Vương Triều, hừ nói:

- Tao nhớ mày rồi, tên là Vương Triều phải không?

- Sao, còn uy hiếp tao à, mày là cái cứt gì!

Vương Triều tức giận, tính cách thổ phỉ hình thành từ hồi còn ở Đỗ gia lại nổi lên, đưa mắt nhìn ra, thủ hạ đưa cho một tấm đệm lớn, nhằm thẳng vào lồng ngực Thanh Lang mà đánh, khiến Thanh Lương nôn cả ra nước chua, khiến Lô An Cương không khỏi nhíu mày.

- Được rồi!

Diệp Phàm giơ tay.

- Còn không chịu khai ra?

- Không có gì khai cả, tôi chỉ thi hành trách nhiệm của mình.

Thanh Lang hừ nói, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

- Đây là cái gì?

Diệp Phàm lôi từ trong ngăn bàn ra hai viên bi nhìn có vẻ cổ quái. Hai viên bi lớn bằng quả bóng bàn, màu tím thẫm, hình như làm bằng gỗ, Diệp Phàm cầm trên tay, cảm thấy cũng khá nặng, nhưng nhẹ hơn bi sắt, lại nặng hơn nhiều so với bi gỗ.

- Bi gỗ cầm trên tay để tăng cường sức khỏe, lẽ nào cũng phạm pháp hay sao?

Thanh Lang liếc Diệp Phàm một cái, chậm rãi đáp.

- Đúng là bi gỗ thật, nhưng hình như nó còn có tác dụng khác thì phải.

Diệp Phàm chậm rãi nói, đôi mắt sắc như chim ưng phát hiện khóe môi Thanh Lang khẽ động đậy, dường như đang lộ ra nụ cười quỷ dị.

/3320

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status