- Phó chủ tịch Chu, chúng tôi cũng đang thúc giục Cục công an thành phố phá án, cố gắng xử lý nhanh nhất việc của công ty khoáng sản Dương Điền, hi vọng công ty có thể sớm trở lại sản xuất. Nhưng nghe đồng chí Bí thư ủy ban chính trị pháp luật Diệp Phàm báo cáo là việc này rất phức tạp, Công ty khoáng sản Dương Điền chắc phải hai ba tháng nữa mới có thể khôi phục sản xuất được. Là chủ tịch thành phố Ngư Đồng, tôi cũng rất lo lắng, nhưng Cục công an phá án cũng hợp tình hợp lý, chính quyền cũng không thể can thiệp vào được.
Lý Quốc Hùng trả lời rất thỏa đáng, thậm chí còn có ý nói đỡ cho Cục công an thành phố.
- Hai ba tháng nữa, một chút việc như vậy mà kéo dài đến bao giờ nữa? Lẽ nào đợi đến lúc hàng nghìn công nhân của người ta kéo lên tỉnh thì các anh mới chịu cho sản xuất trở lại hay sao? Đồng chí Diệp Phàm ở đâu, bảo anh ta lại đây. Tôi muốn nghe anh ta nói xem.
Phó chủ tịch Chu nhíu mày, rất không hài lòng.
Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu ra, chắc là Phó chủ tịch Chu là do Quản Nhất Minh sai đến, gây khó dễ cho Diệp Phàm.
Không lâu sau thì Diệp Phàm đến. Trước mặt mấy chục cán bộ tháp tùng, Phó chủ tịch Chu rất oai phong, đứng trên bãi cỏ, lạnh lùng hỏi Diệp Phàm:
- Đồng chí Diệp Phàm, Công ty khoáng sản Dương Điền là công ty lớn, có hơn nghìn nhân công, hàng năm đóng góp không nhỏ cho Ngư Đồng, cho dù là trong phạm vi toàn tỉnh thì cũng là một Công ty khoáng sản không nhỏ. Anh làm ăn thế nào vậy, điều tra vụ án thì niêm phong mỏ của người ta lại sao, hơn nữa lại còn mấy tháng, lẽ nào định ép người ta phá sản mới thôi hay sao. Chẳng phải là đánh người bị thương hay sao, cần bồi thường thì bồi thường, cần bắt thì bắt, nhưng sao vẫn chưa bỏ qua cho người ta. Tôi rất nghi ngờ động cơ của các anh có đứng trên lập trường của nhân dân hay không?
- Phó chủ tịch Chu, tôi không hiểu ý của ông. Cục công an thành phố điều tra phá án lẽ nào là sai hay sao? Công ty khoáng sản Dương Điền còn liên quan tới các vụ án khác, tạm thời chưa thể công bố được. Việc này nằm trong phạm vi quyền hạn của Cục công an chúng tôi. Nếu Phó chủ tịch Chu muốn chúng tôi công bố tình hình vụ án, chúng tôi cũng có thể công bố, nhưng tôi xin nói trước, nếu vì thế mà để lại hậu quả nghiêm trọng, xin Phó chủ tịch Chu chịu mọi trách nhiệm. Nếu Phó chủ tịch Chu đồng ý, chúng tôi lập tức cho người công bố tình hình vụ án.
Diệp Phàm sớm đã biết tay này hôm nay do Quản Nhất Minh sai xuống, nên cũng không hề khách sáo.
- Láo toét!
Phó chủ tịch Chu tức giận, quay sang phía Lý Quốc Hùng, nói:
- Anh xem xem, cán bộ của Ngư Đồng các anh tố chất như vậy sao? Tôi hỏi một câu, anh ta cãi lại mười câu, lẽ nào không có quan niệm lãnh đạo nữa hay sao? Việc này tôi quay về sẽ báo cáo lại với Bí thư Triệu, tư tưởng quan niệm của một vài đồng chí ở Ngư Đồng chưa đúng đắn, tuy người ta đắc tội với anh, nhưng cũng không thể vì thế mà làm khó cho người ta lâu như vậy được. Chúng ta đều là cán bộ của dân, phải lo cho dân, vì nhân dân phục vụ. Cho dù là hi sinh lợi ích cá nhân thì cũng đáng. Chúng ta không phải là ông quan ở trên cao, chúng ta là công bộc của nhân dân, công bộc là thế nào, là người quản gia cho nhân dân. Do vậy, không thể cho rằng mình là cơ quan chấp pháp của quốc gia thì muốn làm gì cũng được. Vì một việc nhỏ như vậy mà khiến công ty người ta bị phá sản, cuối cùng chịu thiệt vẫn là nhân dân Ngư Đồng, và sự phát triển của kinh tế Ngư Đồng.
- Phó chủ tịch Chu, tư tưởng của tôi rất đúng đắn, thảm án 88 chắc Phó chủ tịch Chu cũng đã nghe qua, đây chính là vì nhân dân phục vụ, trả lại cho Ngư Đồng một bầu trời bình yên, để nhân dân Ngư Đồng tối ra đường không phải lo sợ, cuộc sống bình yên. Do đó, tôn chỉ của Cục công an không đổi, phá án cũng chính là vì nhân dân phục vụ.
Diệp Phàm lấy danh nghĩa vì nhân dân phục vụ phản bác Phó chủ tịch Chu.
- Anh vẫn chưa nhận thức được anh sai ở chỗ nào.
Phó chủ tịch Chu hừ lạnh, nhìn khắp lượt quan viên, nói:
- Ví dụ như Công ty khoáng sản Dương Điền, anh bắt người ta ngừng sản xuất mấy tháng liền, lại chẳng vì việc lớn gì, anh nghĩ xem, bao nhiêu công nhân vì ngừng sản xuất mà mất việc, cuộc sống của họ vất vả, lẽ nào chính là vì nhân dân phục vụ như anh nói hay sao? Không nói gì nữa, tôi yêu cầu Cục công an Ngư Đồng trong ba ngày phải kết thúc vụ án, cho Công ty người ta có thể sớm hoạt động trở lại.
- Tôi sẽ cố gắng.
Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu.
- Không phải cố gắng, mà là bắt buộc.
Phó chủ tịch Chu hừ nói.
- Chắc anh không biết, trên bàn tôi có cả trăm bức thư tố cáo Cục công an của các anh dùng bạo lực, tác phong hống hách, lẽ nào phải đợi tới lúc chúng tôi cử Tổ điều tra xuống thì mới chịu dừng tay hay sao?
- Được, tôi chấp nhận chỉ thị của Phó chủ tịch Chu, trong vòng ba ngày xử lý xong vụ việc Công ty khoáng sản Dương Điền.
Diệp Phàm đứng nghiêm theo kiểu công an.
Chu Phương ninh rất hài lòng, cảm thấy mục đích lần này đã đạt được, thầm nghĩ người ta nói tay Diệp Phàm này cứng đầu cứng cổ, nhưng cuối cùng thì sao, đứng trước quyền lực, mọi thứ đều trở nên hèn kém. Nhưng Phó chủ tịch Chu vừa nghĩ như vậy thì Diệp Phàm đột nhiên bộ dạng khó xử nói:
- Phó chủ tịch Chu, tôi kiên quyết quán triệt chỉ thị của ông.
Rồi quay sang nói với Vương Triều đang đứng phía sau:
- Thấy chưa, tư tưởng của một vài đồng chí trong Cục cần được nâng cao, phải hết lòng vì nhân dân phục vụ. Yêu cầu cán bộ chiến sỹ chuyển biến tư tưởng, nâng cao hiệu quả công việc. Anh lập tức quay về, đích thân giải quyết tốt việc của Công ty khoáng sản Dương Điền. Phó chủ tịch Chu cho 3 ngày, để thể hiện rằng chúng ta đã chuyển biến tư tưởng, tôi hạn cho các anh trong một ngày phải giải quyết xong. Lập tức đi làm
- Rõ, tôi lập tức đi làm.
Vương Triều giơ tay chào rồi bước đi.
- Xem ra tư tưởng của đồng chí Diệp Phàm thay đổi rất nhanh, tư tưởng sai lệch không đáng sợ, quan trọng là có thể chuyển biến được hay không. Sửa chữa lỗi lầm chưa bao giờ là muộn cả. Nếu biết là có sai sót mà còn không sữa chữa thì mới đáng sợ. Đồng chí Diệp Phàm có thể nhận thức được sai lầm của mình, tôi cũng rất vui mừng.
Phó chủ tịch Chu khen Diệp Phàm một câu.
- Vâng, tôi đã bước đầu nhận thức được những vấn đề về mặt tư tưởng của mình, vậy nên lập tức có chuyển biến. Phó chủ tịch Chu nói rất đúng, quay về Cục tôi sẽ dặn Chính ủy Hoàng tổ chức cho cán bộ trong Cục học tập lời phát biểu cả Phó chủ tịch Chu, lĩnh hội tinh thần của lãnh đạo, chuyển biến tư tưởng.
Diệp Phàm không ngờ còn nịnh Chu Phương Ninh, khiến ông ta rất hài lòng, nhưng khi còn đang say sưa trong cảm giác thắng lợi thì Diệp Phàm đột nhiên nhíu mày, nói:
- Phó chủ tịch Chu, lần sau nếu Bí thư Triệu lại xuống Ngư Đồng thì tôi sẽ nói với ông ấy chỉ thị của ông, nếu không e là sẽ có hiểu lầm.
- Hiểu lầm, hiểu lầm gì? Bí thư Triệu đại diện cho Đảng, cho tổ chức, tư tưởng của tôi đương nhiên là thống nhất với ông ấy, sao có thể có hiểu lầm được. Tư tưởng nhận thức của anh vẫn chưa chuyển biến nhanh, còn phải tiếp tục học tập.
Chu Phương Ninh liếc Diệp Phàm một cái, ra vẻ bề trên lên giọng dạy dỗ. Thầm nghĩ hôm nay thể diện của tay này cũng bị mình làm mất hết rồi, Quản Nhất Minh chắc sẽ rất hài lòng.
- Có lẽ sẽ có chút hiểu lầm, thời gian trước Bí thư Triệu có tới Ngư Đồng, phát hiện Cục công an thành phố phải đẩy mạnh công tác phá án, nên cũng đã nhắc nhở, nói là lần trước ông ấy quay về Bắc Kinh, thủ tướng gọi ông ấy đến nói chuyện, hỏi tình hình phá án ở Ngư Đồng thế nào rồi, yêu cầu chúng tôi trong vòng nửa năm phải phá án, trả lại sự bình yên cho nhân dân Ngư Đồng. lúc đó có lãnh đạo thành phố cũng nói đến Công ty khoáng sản Dương Điền, yêu cầu nhanh chóng giải quyết. Nhưng sau khi biết là có liên quan tới vụ án, Bí thư Triệu chỉ thị phải quán triệt chỉ thị của thủ tướng, coi việc này là việc lớn, do vậy Cục công an thành phố cũng không muốn bỏ qua bất cứ nghi vấn gì.
Diệp Phàm chậm rãi nói, phát hiện ra sắc mặt Chu Phương Ninh đột nhiên xám xịt, khóe miệng không ngừng co giật, biết là tay này đang thầm run trong lòng.
- Cái gì, Bí thư Triệu nói như vậy sao?
Phó chủ tịch Chu hỏi.
- Lúc đó chúng tôi đang họp thường vụ, Bí thư Triệu đến, nhắc đến thảm án 88, và yêu cầu trong nửa năm mà không phá được án, tất cả lãnh đạo thường ủy phải giáng chức.
Lý Quốc Hùng gật đầu khẳng định, lời nói rất nghiêm túc.
- Nếu thủ tướng đã quan tâm tới vụ án này, Bí thư Triệu lại có chỉ thị thì cứ làm theo chỉ thị của Bí thư Triệu vậy.
Phó chủ tịch Chu đột nhiên thay đổi thái độ, vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói.
- Quay về cố gắng phá án, tất cả vì phá án, những thứ khác đều là thứ yếu.
- Vậy việc của Công ty khoáng sản Dương Điền?
Diệp Phàm giả bộ khó xử nhìn Chu Phương Ninh, đợi chỉ thị.
- Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, theo chỉ thị của Bí thư Triệu.
Vẻ mặt Chu Phương Ninh rất khó coi, biết Diệp Phàm đang cố tình dùng lời nói của mình để tát mình, nên ngữ khí cũng nặng thêm không ít.
- Vậy tôi sẽ đi làm ngay!
Diệp Phàm giơ tay chào rồi nhanh chóng bước đi, để mặc Chu Phương Ninh vẻ mặt khó coi, còn Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải đều cười thầm trong bụng, thầm nghĩ lão này cuối cùng cũng gặp phải đối thủ, cứ nghĩ quan chức của Ngư Đồng không ra cái gì hay sao. Còn Chu Phương Ninh cũng không còn tâm trạng gì để thị sát nữa, Diệp Phàm vừa đi thì ông ta cũng nhnh chóng lên xe rời khỏi Ngư Đồng, lòng đầy nộ khí, còn Diệp Phàm đương nhiên cũng bị ông ta ghi hận trong lòng.
Lý Quốc Hùng trả lời rất thỏa đáng, thậm chí còn có ý nói đỡ cho Cục công an thành phố.
- Hai ba tháng nữa, một chút việc như vậy mà kéo dài đến bao giờ nữa? Lẽ nào đợi đến lúc hàng nghìn công nhân của người ta kéo lên tỉnh thì các anh mới chịu cho sản xuất trở lại hay sao? Đồng chí Diệp Phàm ở đâu, bảo anh ta lại đây. Tôi muốn nghe anh ta nói xem.
Phó chủ tịch Chu nhíu mày, rất không hài lòng.
Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải đưa mắt nhìn nhau, đều hiểu ra, chắc là Phó chủ tịch Chu là do Quản Nhất Minh sai đến, gây khó dễ cho Diệp Phàm.
Không lâu sau thì Diệp Phàm đến. Trước mặt mấy chục cán bộ tháp tùng, Phó chủ tịch Chu rất oai phong, đứng trên bãi cỏ, lạnh lùng hỏi Diệp Phàm:
- Đồng chí Diệp Phàm, Công ty khoáng sản Dương Điền là công ty lớn, có hơn nghìn nhân công, hàng năm đóng góp không nhỏ cho Ngư Đồng, cho dù là trong phạm vi toàn tỉnh thì cũng là một Công ty khoáng sản không nhỏ. Anh làm ăn thế nào vậy, điều tra vụ án thì niêm phong mỏ của người ta lại sao, hơn nữa lại còn mấy tháng, lẽ nào định ép người ta phá sản mới thôi hay sao. Chẳng phải là đánh người bị thương hay sao, cần bồi thường thì bồi thường, cần bắt thì bắt, nhưng sao vẫn chưa bỏ qua cho người ta. Tôi rất nghi ngờ động cơ của các anh có đứng trên lập trường của nhân dân hay không?
- Phó chủ tịch Chu, tôi không hiểu ý của ông. Cục công an thành phố điều tra phá án lẽ nào là sai hay sao? Công ty khoáng sản Dương Điền còn liên quan tới các vụ án khác, tạm thời chưa thể công bố được. Việc này nằm trong phạm vi quyền hạn của Cục công an chúng tôi. Nếu Phó chủ tịch Chu muốn chúng tôi công bố tình hình vụ án, chúng tôi cũng có thể công bố, nhưng tôi xin nói trước, nếu vì thế mà để lại hậu quả nghiêm trọng, xin Phó chủ tịch Chu chịu mọi trách nhiệm. Nếu Phó chủ tịch Chu đồng ý, chúng tôi lập tức cho người công bố tình hình vụ án.
Diệp Phàm sớm đã biết tay này hôm nay do Quản Nhất Minh sai xuống, nên cũng không hề khách sáo.
- Láo toét!
Phó chủ tịch Chu tức giận, quay sang phía Lý Quốc Hùng, nói:
- Anh xem xem, cán bộ của Ngư Đồng các anh tố chất như vậy sao? Tôi hỏi một câu, anh ta cãi lại mười câu, lẽ nào không có quan niệm lãnh đạo nữa hay sao? Việc này tôi quay về sẽ báo cáo lại với Bí thư Triệu, tư tưởng quan niệm của một vài đồng chí ở Ngư Đồng chưa đúng đắn, tuy người ta đắc tội với anh, nhưng cũng không thể vì thế mà làm khó cho người ta lâu như vậy được. Chúng ta đều là cán bộ của dân, phải lo cho dân, vì nhân dân phục vụ. Cho dù là hi sinh lợi ích cá nhân thì cũng đáng. Chúng ta không phải là ông quan ở trên cao, chúng ta là công bộc của nhân dân, công bộc là thế nào, là người quản gia cho nhân dân. Do vậy, không thể cho rằng mình là cơ quan chấp pháp của quốc gia thì muốn làm gì cũng được. Vì một việc nhỏ như vậy mà khiến công ty người ta bị phá sản, cuối cùng chịu thiệt vẫn là nhân dân Ngư Đồng, và sự phát triển của kinh tế Ngư Đồng.
- Phó chủ tịch Chu, tư tưởng của tôi rất đúng đắn, thảm án 88 chắc Phó chủ tịch Chu cũng đã nghe qua, đây chính là vì nhân dân phục vụ, trả lại cho Ngư Đồng một bầu trời bình yên, để nhân dân Ngư Đồng tối ra đường không phải lo sợ, cuộc sống bình yên. Do đó, tôn chỉ của Cục công an không đổi, phá án cũng chính là vì nhân dân phục vụ.
Diệp Phàm lấy danh nghĩa vì nhân dân phục vụ phản bác Phó chủ tịch Chu.
- Anh vẫn chưa nhận thức được anh sai ở chỗ nào.
Phó chủ tịch Chu hừ lạnh, nhìn khắp lượt quan viên, nói:
- Ví dụ như Công ty khoáng sản Dương Điền, anh bắt người ta ngừng sản xuất mấy tháng liền, lại chẳng vì việc lớn gì, anh nghĩ xem, bao nhiêu công nhân vì ngừng sản xuất mà mất việc, cuộc sống của họ vất vả, lẽ nào chính là vì nhân dân phục vụ như anh nói hay sao? Không nói gì nữa, tôi yêu cầu Cục công an Ngư Đồng trong ba ngày phải kết thúc vụ án, cho Công ty người ta có thể sớm hoạt động trở lại.
- Tôi sẽ cố gắng.
Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu.
- Không phải cố gắng, mà là bắt buộc.
Phó chủ tịch Chu hừ nói.
- Chắc anh không biết, trên bàn tôi có cả trăm bức thư tố cáo Cục công an của các anh dùng bạo lực, tác phong hống hách, lẽ nào phải đợi tới lúc chúng tôi cử Tổ điều tra xuống thì mới chịu dừng tay hay sao?
- Được, tôi chấp nhận chỉ thị của Phó chủ tịch Chu, trong vòng ba ngày xử lý xong vụ việc Công ty khoáng sản Dương Điền.
Diệp Phàm đứng nghiêm theo kiểu công an.
Chu Phương ninh rất hài lòng, cảm thấy mục đích lần này đã đạt được, thầm nghĩ người ta nói tay Diệp Phàm này cứng đầu cứng cổ, nhưng cuối cùng thì sao, đứng trước quyền lực, mọi thứ đều trở nên hèn kém. Nhưng Phó chủ tịch Chu vừa nghĩ như vậy thì Diệp Phàm đột nhiên bộ dạng khó xử nói:
- Phó chủ tịch Chu, tôi kiên quyết quán triệt chỉ thị của ông.
Rồi quay sang nói với Vương Triều đang đứng phía sau:
- Thấy chưa, tư tưởng của một vài đồng chí trong Cục cần được nâng cao, phải hết lòng vì nhân dân phục vụ. Yêu cầu cán bộ chiến sỹ chuyển biến tư tưởng, nâng cao hiệu quả công việc. Anh lập tức quay về, đích thân giải quyết tốt việc của Công ty khoáng sản Dương Điền. Phó chủ tịch Chu cho 3 ngày, để thể hiện rằng chúng ta đã chuyển biến tư tưởng, tôi hạn cho các anh trong một ngày phải giải quyết xong. Lập tức đi làm
- Rõ, tôi lập tức đi làm.
Vương Triều giơ tay chào rồi bước đi.
- Xem ra tư tưởng của đồng chí Diệp Phàm thay đổi rất nhanh, tư tưởng sai lệch không đáng sợ, quan trọng là có thể chuyển biến được hay không. Sửa chữa lỗi lầm chưa bao giờ là muộn cả. Nếu biết là có sai sót mà còn không sữa chữa thì mới đáng sợ. Đồng chí Diệp Phàm có thể nhận thức được sai lầm của mình, tôi cũng rất vui mừng.
Phó chủ tịch Chu khen Diệp Phàm một câu.
- Vâng, tôi đã bước đầu nhận thức được những vấn đề về mặt tư tưởng của mình, vậy nên lập tức có chuyển biến. Phó chủ tịch Chu nói rất đúng, quay về Cục tôi sẽ dặn Chính ủy Hoàng tổ chức cho cán bộ trong Cục học tập lời phát biểu cả Phó chủ tịch Chu, lĩnh hội tinh thần của lãnh đạo, chuyển biến tư tưởng.
Diệp Phàm không ngờ còn nịnh Chu Phương Ninh, khiến ông ta rất hài lòng, nhưng khi còn đang say sưa trong cảm giác thắng lợi thì Diệp Phàm đột nhiên nhíu mày, nói:
- Phó chủ tịch Chu, lần sau nếu Bí thư Triệu lại xuống Ngư Đồng thì tôi sẽ nói với ông ấy chỉ thị của ông, nếu không e là sẽ có hiểu lầm.
- Hiểu lầm, hiểu lầm gì? Bí thư Triệu đại diện cho Đảng, cho tổ chức, tư tưởng của tôi đương nhiên là thống nhất với ông ấy, sao có thể có hiểu lầm được. Tư tưởng nhận thức của anh vẫn chưa chuyển biến nhanh, còn phải tiếp tục học tập.
Chu Phương Ninh liếc Diệp Phàm một cái, ra vẻ bề trên lên giọng dạy dỗ. Thầm nghĩ hôm nay thể diện của tay này cũng bị mình làm mất hết rồi, Quản Nhất Minh chắc sẽ rất hài lòng.
- Có lẽ sẽ có chút hiểu lầm, thời gian trước Bí thư Triệu có tới Ngư Đồng, phát hiện Cục công an thành phố phải đẩy mạnh công tác phá án, nên cũng đã nhắc nhở, nói là lần trước ông ấy quay về Bắc Kinh, thủ tướng gọi ông ấy đến nói chuyện, hỏi tình hình phá án ở Ngư Đồng thế nào rồi, yêu cầu chúng tôi trong vòng nửa năm phải phá án, trả lại sự bình yên cho nhân dân Ngư Đồng. lúc đó có lãnh đạo thành phố cũng nói đến Công ty khoáng sản Dương Điền, yêu cầu nhanh chóng giải quyết. Nhưng sau khi biết là có liên quan tới vụ án, Bí thư Triệu chỉ thị phải quán triệt chỉ thị của thủ tướng, coi việc này là việc lớn, do vậy Cục công an thành phố cũng không muốn bỏ qua bất cứ nghi vấn gì.
Diệp Phàm chậm rãi nói, phát hiện ra sắc mặt Chu Phương Ninh đột nhiên xám xịt, khóe miệng không ngừng co giật, biết là tay này đang thầm run trong lòng.
- Cái gì, Bí thư Triệu nói như vậy sao?
Phó chủ tịch Chu hỏi.
- Lúc đó chúng tôi đang họp thường vụ, Bí thư Triệu đến, nhắc đến thảm án 88, và yêu cầu trong nửa năm mà không phá được án, tất cả lãnh đạo thường ủy phải giáng chức.
Lý Quốc Hùng gật đầu khẳng định, lời nói rất nghiêm túc.
- Nếu thủ tướng đã quan tâm tới vụ án này, Bí thư Triệu lại có chỉ thị thì cứ làm theo chỉ thị của Bí thư Triệu vậy.
Phó chủ tịch Chu đột nhiên thay đổi thái độ, vẻ mặt ngượng ngùng, nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói.
- Quay về cố gắng phá án, tất cả vì phá án, những thứ khác đều là thứ yếu.
- Vậy việc của Công ty khoáng sản Dương Điền?
Diệp Phàm giả bộ khó xử nhìn Chu Phương Ninh, đợi chỉ thị.
- Chẳng phải đã nói với anh rồi sao, theo chỉ thị của Bí thư Triệu.
Vẻ mặt Chu Phương Ninh rất khó coi, biết Diệp Phàm đang cố tình dùng lời nói của mình để tát mình, nên ngữ khí cũng nặng thêm không ít.
- Vậy tôi sẽ đi làm ngay!
Diệp Phàm giơ tay chào rồi nhanh chóng bước đi, để mặc Chu Phương Ninh vẻ mặt khó coi, còn Lý Quốc Hùng và Thôi Minh Khải đều cười thầm trong bụng, thầm nghĩ lão này cuối cùng cũng gặp phải đối thủ, cứ nghĩ quan chức của Ngư Đồng không ra cái gì hay sao. Còn Chu Phương Ninh cũng không còn tâm trạng gì để thị sát nữa, Diệp Phàm vừa đi thì ông ta cũng nhnh chóng lên xe rời khỏi Ngư Đồng, lòng đầy nộ khí, còn Diệp Phàm đương nhiên cũng bị ông ta ghi hận trong lòng.
/3320
|