- Ừ, ngoài lỏng trong chặt, ý tưởng hay lắm.
Vương Triều gật đầu, vội vàng bước đi.
Mấy ngày này, Diệp Phàm cũng thư thả hơn nhiều, đi một vòng quanh các Cục công an tại các huyện và thành phố của Ngư Đồng, bề ngoài thì rất nhàn tản, chẳng qua là đi thị sát công việc, nhưng thực ra lại đang gấp rút thực hiện các công việc quan trọng. Còn anh trai hắn, Diệp Cường cũng lấy thân phận là ông chủ của Tập đoàn Bàn Đế, đại cổ đông của Công ty khoáng sản Dương Điền để đến dạo một vòng quanh Công ty khoáng sản Dương Điền. Còn mấy trăm căn hộ do Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều để lại thì vẫn nằm im một chỗ, hơn tháng nay vẫn chưa bán nổi mấy căn. Diệp Cường cũng vô cùng lo lắng, còn Phó chủ tịch hội đồng quản trị Đổng Oanh Oanh cũng đứng ngồi không yên, dù sao cơ nghiệp đó cũng là do bố mẹ cô phấn đấu gây dựng nên, bây giờ mối thù của bố mẹ chưa báo được, công ty lại sắp phá sản, không lo lắng mới lạ.
Khi gặp Diệp Cường, Đổng Oanh Oanh không ngờ rằng anh ta và Diệp Phàm là anh em, bởi thân hình Diệp Cường rất cao lớn vạm vỡ, còn Diệp Phàm thân hình bình thường, không giống gì so với Diệp Cường cả. Hai người dù có đứng cạnh nhau thì cũng khó mà nói là hai anh em ruột, chỉ có vẻ mặt là có nét giống nhau, nhưng Diệp Cường dạo này càng phát tướng, mặt béo phính ra nên rất khó mà phát hiện ra được.
Diệp Cường ngay từ lần đầu gặp Đổng Oanh Oanh đã hiểu vì sao em trai mình lại muốn giúp cô gái đáng thương này, có lẽ cô gái này cũng đã có quan hệ gì đó với em trai mình. Diệp Phàm nói rất hùng hồn, nhưng sao có thể qua mặt được ông anh ruột của hắn chứ. Đương nhiên, Diệp Cường cũng phải thầm bái phục số đào hoa của ông em trai mình.
Ngay ngày hôm sau, Công ty khoáng sản Dương Điền đã trở lại sản xuất. Diệp Phàm cũng đã thả Phó tổng giám đốc Miêu Thanh My ra, Miêu Thanh My đích thân đến Công ty khoáng sản Dương Điền chỉ huy việc khôi phục sản xuất. Còn Quản Phi lại không hề lộ mặt, không biết đang bận làm việc gì, cũng không hề đến Ngư Đồng làm khó Diệp Phàm. Điều này khiến Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, thường thì những đại thiếu gia như Quản Phi sao có thể nuốt trôi cục tức như vậy chứ. Thật là kỳ lạ.
Lại mấy ngày bình yên nữa trôi qua, Diệp Phàm từ sáng sớm đã lên Việt Châu. Việc đã hứa với Chủ tịch Lý Quốc Hùng thì sớm muộn cũng phải làm, nếu cửa của Đới Duy Cường đã không thể qua được thì Diệp Phàm liền chuyển sang cửa của Phó chủ tịch thường trực Lâm Phong vậy.
Từ trên xuống dưới, đó chính là cách mà Diệp Phàm định làm. Diệp Phàm từ chỗ của Kiều Báo Quốc nghe được một tin nho nhỏ, đó là con trai của Lâm Phong, Lâm Tử Nhuận tốt nghiệp Đại học nhân dân, muốn ở lại Bắc Kinh, hơn nữa, muốn vào một đơn vị tốt. Lâm Phong tuy là Phó Chủ tịch thường trực của tỉnh Việt Đông, có thể hô mưa gọi gió ở tỉnh Việt Đông, nhưng đến nơi quan chức đầy rẫy như Bắc Kinh thì Lâm Phong cũng chẳng có mấy năng lượng. Ông ta cũng đã nhờ rất nhiều người nhưng rốt cuộc, các đơn vị tìm cho con trai vẫn chưa được như ý. Còn Lâm Tử Nhuận cũng không muốn quay về Việt Đông công tác, việc này khiến Phó Chủ tịch Lâm cũng rất đau đầu. Đương nhiên, một Phó Chủ tịch thường trực của tỉnh như Lâm Phong, trên Bắc Kinh đương nhiên cũng có nhiều mối quan hệ, nhưng vì công việc của con mà đi nhờ vả mấy ông quan lớn đó thì tuyệt đối không thể được. Không những lãng phí tài nguyên, lại còn khiến người ta bực mình.
Thư ký của Lâm Phong tên là Tô Quốc Hưng, chính là con trai của Bí thư thành ủy Việt Châu, Tô Thanh Vân. Lần trước Tô Thanh Vân ngấm ngầm đối đầu với Chủ tịch tỉnh Uông, cuối cùng lại Diệp Phàm phá hỏng. Tô Thanh Vân cũng tưởng rằng con trai mình sẽ không còn ở bên cạnh Phó Chủ tịch Lâm bao lâu nữa, nhưng kỳ lạ là Lâm Phong không hề đuổi Tô Quốc Hưng đi, từ đó Tô Thanh Vân có thể cảm nhận thấy Lâm Phong và Chủ tịch Uông dường như cũng đã có khoảng cách. Trước kia quan hệ của Lâm Phong và Chủ tịch Uông cũng không tồi, nhưng bây giờ chắc đã có chút lạnh nhạt, nếu không Lâm Phong sao dám tiếp tục dùng con trai của Tô Thanh Lâm làm Thư ký cho mình, đó chẳng phải là đối đầu thẳng với Chủ tịch Uông hay sao? Do đó, từ một việc nhỏ luôn có thể phát hiện ra mối quan hệ phức tạp của các vị lãnh đạo trên tỉnh.
Cái này, luôn cần phải quan sát, suy nghĩ.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, vẻ mặt mỉm cười của Tô Quốc Hưng liền trở nên lạnh lẽo như băng. Kiều Viên Viên ngả vào vòng tay của Diệp Phàm, tay này nhìn thấy Diệp Phàm đương nhiên là vô cùng oán hận.
- Anh đến làm gì?
Tô Quốc Hưng hừ lạnh hỏi.
- Không biết Phó Chủ tịch Lâm có rảnh rỗi không, tôi xin được gặp ông ấy.
Diệp Phàm chậm rãi nói, giả vờ không nhìn thấy vẻ kiêu ngạo của Tô Quốc Hưng.
- Không rỗi!
Tô Quốc Hưng không thèm hỏi gì đã trực tiếp từ chối.
- Thư ký Tô, tôi có việc gấp xin gặp Phó Chủ tịch Lâm, nếu vì thế mà để lỡ việc, anh phải chịu mọi trách nhiệm.
Diệp Phàm không chút nóng giận nói, rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở phòng đợi.
Tô Quốc Hưng vẻ mặt trầm xuống, hừ nói:
- Ra ngoài, đây là chỗ anh có thể ngồi hay sao?
- Sao tôi lại không được ngồi, chỗ anh có quy tắc gì, tôi thực sự không biết.
Diệp Phàm hừ nói, quyết định cảnh cáo tay này một chuyến, nếu không hắn càng ngày càng tinh tướng.
- Chưa được phép thì không được vào trong, ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng không biết, đúng là xuất thân từ nông thôn, toàn mùi nhà quê. Đây là chỗ nào, là nơi Phó Chủ tịch Lâm tiếp khách, bình thường tiếp toàn quan chức cấp cao, còn anh, ha ha, cấp bậc quá thấp, không có tư cách ngồi ở đây, ra ngoài cho tôi, nếu không tôi phải mời anh ra ngoài đấy.
Tô Quốc Hưng vẻ mặt khinh thường hừ nói. Lời nói của hắn đương nhiên cũng không phải là sự thực, Việt Đông lấy đâu là nhiều quan chức cấp Giám đốc Sở Thứ trưởng Bộ trưởng như vậy.
- Xin lỗi, tôi hôm nay nhất định phải gặp Phó Chủ tịch Lâm.
Diệp Phàm dáng vẻ ăn vạ, thầm nghĩ, mày muốn chơi trò vô lại với tao, vậy tao cũng chơi trò vô lại với mày, xem ai giỏi hơn ai.
- Không đi phải không, vậy tôi cũng không khách khí nữa.
Tô Quốc Hưng nói xong cầm điện thoại lên, hình như là gọi cho phòng bảo vệ.
- Hừ!
Diệp Phàm liếc mắt một cái, thấy trên bàn có cái chén trà, cầm lấy chén trà đập mạnh xuống mặt bàn, tiếng đập rất to, khiến mặt bàn cũng phải rung lên. Đương nhiên, đó là do hắn đã cố ý dùng nội kình truyền vào chén trà, khiến cho âm thanh vang lên rõ.
Quả nhiên, cửa phòng bật mở, Phó Chủ tịch Lâm Phong vẻ mặt hơi tức giận, liếc Tô Quốc Hưng một cái, hừ nói:
- Việc gì thế, ở đây xảy ra động đất hay sao?
- Phó...phó Chủ tịch Lâm, là đồng chí này không biết quy củ, tôi không cho anh ta vào, anh ta cứ đòi vào, hơn nữa còn ngồi xuống không chịu đi. Anh ta còn cố tình đập chén trà nữa.
Tô Quốc Hưng vẻ mặt xám xịt, suýt nữa đã nổi nóng, nhưng có Phó Chủ tịch Lâm ở đấy nên cũng không dám làm gì.
- Phó Chủ tịch Lâm, tôi là Diệp Phàm, đang làm công tác Chính trị pháp luật, từ Ngư Đồng đến, có việc quan trọng xin được gặp ông, tôi chỉ xin năm phút là đủ rồi, có được không ạ?
Diệp Phàm vội bước lên giải thích.
- Diệp Phàm....
Lâm Phong hình như đã từng nghe thấy cái tên này, ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra, vẻ mặt khẽ biến đổi, hừ nói:
- Chính là đồng chí bán tượng đồng của Lâm Tắc Từ đại nhân có phải không?
- Dạ, việc này, Phó Chủ tịch Lâm, thật ngại quá, lúc đó tình hình đặc biệt, buộc phải làm như vậy.
Diệp Phàm cố tình ra vẻ ngượng ngùng, còn Tô Quốc Hưng ở bên cạnh thì lộ rõ vẻ vui mừng, không ngờ Phó Chủ tịch Lâm còn nhớ việc này, phen này có việc hay để xem rồi.
- Bị ép buộc, ai ép cậu, cậu nói rõ xem?
Lâm Phong vừa nghĩ đến việc này là tức giận, tượng đồng Lâm Tắc Từ ở Cục công an thành phố Ngư Đồng là do Hoa kiều ở nước ngoài quyên góp, hồi đó để tăng thêm phần long trọng, Phó Chủ tịch Lâm Phong còn đích thân cắt băng khánh thành, không ngờ ở Ngư Đồng có kẻ gan to bằng trời, dám đem tượng đồng đi bán.
Lần đó Tổ điều tra cũng đã tới Ngư Đồng, nhưng đầu voi đuôi chuột, kết quả Diệp Phàm chẳng làm sao cả. Lần đó Lâm Phong cũng đã đoán ra ý tứ của Triệu Xương Sơn nên không nói gì, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, do vậy Diệp Phàm vừa lộ diện, Phó Chủ tịch Lâm liền nhớ ra ngay.
- Có thể vào văn phòng của ông, tôi muốn báo cáo tường tận việc lần trước.
Diệp Phàm có chút khiêm tốn, cúi người nói.
- Vào đây, tôi muốn nghe xem cậu giải thích thế nào.
Lâm Phong xoay người đi vào trong văn phòng.
Diệp Phàm xoay người đi theo, lúc đóng cửa thì phát hiện ra Tô Quốc Hưng đang ra hiệu ngón tay thối về phía mình, ý là lần này mày toi đời rồi. Nhưng Diệp Phàm chỉ mỉm cười đáp lại, rồi lắc đầu, khiến Tô Quốc Hưng như nuốt phải một con ruồi chết, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Nói đi, rốt cuộc là thế nào?
Lâm Phong không khách khí, ngồi phịch xuống ghế, để Diệp Phàm đứng im như vậy, rõ ràng là có ý bắt Diệp Phàm đứng chịu phạt.
- Việc này chắc Phó Chủ tịch Lâm cũng biết rõ, tôi lúc đó chẳng qua cũng bị Cục tài chính ép mà thôi. Nếu đã qua rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại thêm nữa. Hôm nay đến đây là vì việc khác, nghe nói công tử của Phó Chủ tịch Lâm đã tốt nghiệp, bây giờ đang tìm việc có đúng không?
Diệp Phàm chậm rãi nói.
- Việc này cậu cũng biết, xem ra cậu đã rất kỳ công tìm hiểu chuyện riêng của các lãnh đạo đấy nhỉ. Hừ!
Lâm Phong lên giọng châm biếm.
- Là cấp dưới, đương nhiên phải quan tâm việc của cấp trên. Việc của lãnh đạo không có việc nhỏ, quan tâm cũng là chuyện bình thường mà.
Diệp Phàm cũng không thèm để ý sự châm biếm của Lâm Phong, vẫn chậm rãi nói.
- Ồ, quan tâm chuyện của lãnh đạo, tôi muốn nghe xem cậu quan tâm thế nào?
Lâm Phong hừ nói, nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói.
- Tử Nhuận muốn ở lại Bắc Kinh, lẽ nào cậu có cách hay sao? Đừng có lấy đơn vị vớ vẩn nào ra trêu đùa với tôi , nếu như vậy thì tốt nhất cậu hãy để tâm vào công việc, ít quan tâm tới chuyện riêng của lãnh đạo thì hơn. Anh bạn trẻ, làm việc nghiêm túc có phải tốt hơn không,
Ngư Đồng của cậu, nghe nói thảm án 88 vẫn chưa phá được, Thủ tướng cũng đang rất quan tâm. Cậu hãy cẩn thận với cái ghế của câu, nếu không không biết mất lúc nào đâu.
- Ha ha, nếu Phó Chủ tịch Lâm cho rằng Ban thư ký Văn phòng trung ương là đơn vị giẻ rách thì tôi cũng không biết nói gì hơn, xin lỗi, tôi xin cáo từ.
Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh, cúi chào Lâm Phong rồi định bỏ đi.
Vương Triều gật đầu, vội vàng bước đi.
Mấy ngày này, Diệp Phàm cũng thư thả hơn nhiều, đi một vòng quanh các Cục công an tại các huyện và thành phố của Ngư Đồng, bề ngoài thì rất nhàn tản, chẳng qua là đi thị sát công việc, nhưng thực ra lại đang gấp rút thực hiện các công việc quan trọng. Còn anh trai hắn, Diệp Cường cũng lấy thân phận là ông chủ của Tập đoàn Bàn Đế, đại cổ đông của Công ty khoáng sản Dương Điền để đến dạo một vòng quanh Công ty khoáng sản Dương Điền. Còn mấy trăm căn hộ do Tập đoàn Đế Đô Hoàng Triều để lại thì vẫn nằm im một chỗ, hơn tháng nay vẫn chưa bán nổi mấy căn. Diệp Cường cũng vô cùng lo lắng, còn Phó chủ tịch hội đồng quản trị Đổng Oanh Oanh cũng đứng ngồi không yên, dù sao cơ nghiệp đó cũng là do bố mẹ cô phấn đấu gây dựng nên, bây giờ mối thù của bố mẹ chưa báo được, công ty lại sắp phá sản, không lo lắng mới lạ.
Khi gặp Diệp Cường, Đổng Oanh Oanh không ngờ rằng anh ta và Diệp Phàm là anh em, bởi thân hình Diệp Cường rất cao lớn vạm vỡ, còn Diệp Phàm thân hình bình thường, không giống gì so với Diệp Cường cả. Hai người dù có đứng cạnh nhau thì cũng khó mà nói là hai anh em ruột, chỉ có vẻ mặt là có nét giống nhau, nhưng Diệp Cường dạo này càng phát tướng, mặt béo phính ra nên rất khó mà phát hiện ra được.
Diệp Cường ngay từ lần đầu gặp Đổng Oanh Oanh đã hiểu vì sao em trai mình lại muốn giúp cô gái đáng thương này, có lẽ cô gái này cũng đã có quan hệ gì đó với em trai mình. Diệp Phàm nói rất hùng hồn, nhưng sao có thể qua mặt được ông anh ruột của hắn chứ. Đương nhiên, Diệp Cường cũng phải thầm bái phục số đào hoa của ông em trai mình.
Ngay ngày hôm sau, Công ty khoáng sản Dương Điền đã trở lại sản xuất. Diệp Phàm cũng đã thả Phó tổng giám đốc Miêu Thanh My ra, Miêu Thanh My đích thân đến Công ty khoáng sản Dương Điền chỉ huy việc khôi phục sản xuất. Còn Quản Phi lại không hề lộ mặt, không biết đang bận làm việc gì, cũng không hề đến Ngư Đồng làm khó Diệp Phàm. Điều này khiến Diệp Phàm cảm thấy có chút kỳ quái, thường thì những đại thiếu gia như Quản Phi sao có thể nuốt trôi cục tức như vậy chứ. Thật là kỳ lạ.
Lại mấy ngày bình yên nữa trôi qua, Diệp Phàm từ sáng sớm đã lên Việt Châu. Việc đã hứa với Chủ tịch Lý Quốc Hùng thì sớm muộn cũng phải làm, nếu cửa của Đới Duy Cường đã không thể qua được thì Diệp Phàm liền chuyển sang cửa của Phó chủ tịch thường trực Lâm Phong vậy.
Từ trên xuống dưới, đó chính là cách mà Diệp Phàm định làm. Diệp Phàm từ chỗ của Kiều Báo Quốc nghe được một tin nho nhỏ, đó là con trai của Lâm Phong, Lâm Tử Nhuận tốt nghiệp Đại học nhân dân, muốn ở lại Bắc Kinh, hơn nữa, muốn vào một đơn vị tốt. Lâm Phong tuy là Phó Chủ tịch thường trực của tỉnh Việt Đông, có thể hô mưa gọi gió ở tỉnh Việt Đông, nhưng đến nơi quan chức đầy rẫy như Bắc Kinh thì Lâm Phong cũng chẳng có mấy năng lượng. Ông ta cũng đã nhờ rất nhiều người nhưng rốt cuộc, các đơn vị tìm cho con trai vẫn chưa được như ý. Còn Lâm Tử Nhuận cũng không muốn quay về Việt Đông công tác, việc này khiến Phó Chủ tịch Lâm cũng rất đau đầu. Đương nhiên, một Phó Chủ tịch thường trực của tỉnh như Lâm Phong, trên Bắc Kinh đương nhiên cũng có nhiều mối quan hệ, nhưng vì công việc của con mà đi nhờ vả mấy ông quan lớn đó thì tuyệt đối không thể được. Không những lãng phí tài nguyên, lại còn khiến người ta bực mình.
Thư ký của Lâm Phong tên là Tô Quốc Hưng, chính là con trai của Bí thư thành ủy Việt Châu, Tô Thanh Vân. Lần trước Tô Thanh Vân ngấm ngầm đối đầu với Chủ tịch tỉnh Uông, cuối cùng lại Diệp Phàm phá hỏng. Tô Thanh Vân cũng tưởng rằng con trai mình sẽ không còn ở bên cạnh Phó Chủ tịch Lâm bao lâu nữa, nhưng kỳ lạ là Lâm Phong không hề đuổi Tô Quốc Hưng đi, từ đó Tô Thanh Vân có thể cảm nhận thấy Lâm Phong và Chủ tịch Uông dường như cũng đã có khoảng cách. Trước kia quan hệ của Lâm Phong và Chủ tịch Uông cũng không tồi, nhưng bây giờ chắc đã có chút lạnh nhạt, nếu không Lâm Phong sao dám tiếp tục dùng con trai của Tô Thanh Lâm làm Thư ký cho mình, đó chẳng phải là đối đầu thẳng với Chủ tịch Uông hay sao? Do đó, từ một việc nhỏ luôn có thể phát hiện ra mối quan hệ phức tạp của các vị lãnh đạo trên tỉnh.
Cái này, luôn cần phải quan sát, suy nghĩ.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, vẻ mặt mỉm cười của Tô Quốc Hưng liền trở nên lạnh lẽo như băng. Kiều Viên Viên ngả vào vòng tay của Diệp Phàm, tay này nhìn thấy Diệp Phàm đương nhiên là vô cùng oán hận.
- Anh đến làm gì?
Tô Quốc Hưng hừ lạnh hỏi.
- Không biết Phó Chủ tịch Lâm có rảnh rỗi không, tôi xin được gặp ông ấy.
Diệp Phàm chậm rãi nói, giả vờ không nhìn thấy vẻ kiêu ngạo của Tô Quốc Hưng.
- Không rỗi!
Tô Quốc Hưng không thèm hỏi gì đã trực tiếp từ chối.
- Thư ký Tô, tôi có việc gấp xin gặp Phó Chủ tịch Lâm, nếu vì thế mà để lỡ việc, anh phải chịu mọi trách nhiệm.
Diệp Phàm không chút nóng giận nói, rồi ngồi xuống chiếc ghế sô pha ở phòng đợi.
Tô Quốc Hưng vẻ mặt trầm xuống, hừ nói:
- Ra ngoài, đây là chỗ anh có thể ngồi hay sao?
- Sao tôi lại không được ngồi, chỗ anh có quy tắc gì, tôi thực sự không biết.
Diệp Phàm hừ nói, quyết định cảnh cáo tay này một chuyến, nếu không hắn càng ngày càng tinh tướng.
- Chưa được phép thì không được vào trong, ngay cả kiến thức cơ bản nhất cũng không biết, đúng là xuất thân từ nông thôn, toàn mùi nhà quê. Đây là chỗ nào, là nơi Phó Chủ tịch Lâm tiếp khách, bình thường tiếp toàn quan chức cấp cao, còn anh, ha ha, cấp bậc quá thấp, không có tư cách ngồi ở đây, ra ngoài cho tôi, nếu không tôi phải mời anh ra ngoài đấy.
Tô Quốc Hưng vẻ mặt khinh thường hừ nói. Lời nói của hắn đương nhiên cũng không phải là sự thực, Việt Đông lấy đâu là nhiều quan chức cấp Giám đốc Sở Thứ trưởng Bộ trưởng như vậy.
- Xin lỗi, tôi hôm nay nhất định phải gặp Phó Chủ tịch Lâm.
Diệp Phàm dáng vẻ ăn vạ, thầm nghĩ, mày muốn chơi trò vô lại với tao, vậy tao cũng chơi trò vô lại với mày, xem ai giỏi hơn ai.
- Không đi phải không, vậy tôi cũng không khách khí nữa.
Tô Quốc Hưng nói xong cầm điện thoại lên, hình như là gọi cho phòng bảo vệ.
- Hừ!
Diệp Phàm liếc mắt một cái, thấy trên bàn có cái chén trà, cầm lấy chén trà đập mạnh xuống mặt bàn, tiếng đập rất to, khiến mặt bàn cũng phải rung lên. Đương nhiên, đó là do hắn đã cố ý dùng nội kình truyền vào chén trà, khiến cho âm thanh vang lên rõ.
Quả nhiên, cửa phòng bật mở, Phó Chủ tịch Lâm Phong vẻ mặt hơi tức giận, liếc Tô Quốc Hưng một cái, hừ nói:
- Việc gì thế, ở đây xảy ra động đất hay sao?
- Phó...phó Chủ tịch Lâm, là đồng chí này không biết quy củ, tôi không cho anh ta vào, anh ta cứ đòi vào, hơn nữa còn ngồi xuống không chịu đi. Anh ta còn cố tình đập chén trà nữa.
Tô Quốc Hưng vẻ mặt xám xịt, suýt nữa đã nổi nóng, nhưng có Phó Chủ tịch Lâm ở đấy nên cũng không dám làm gì.
- Phó Chủ tịch Lâm, tôi là Diệp Phàm, đang làm công tác Chính trị pháp luật, từ Ngư Đồng đến, có việc quan trọng xin được gặp ông, tôi chỉ xin năm phút là đủ rồi, có được không ạ?
Diệp Phàm vội bước lên giải thích.
- Diệp Phàm....
Lâm Phong hình như đã từng nghe thấy cái tên này, ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra, vẻ mặt khẽ biến đổi, hừ nói:
- Chính là đồng chí bán tượng đồng của Lâm Tắc Từ đại nhân có phải không?
- Dạ, việc này, Phó Chủ tịch Lâm, thật ngại quá, lúc đó tình hình đặc biệt, buộc phải làm như vậy.
Diệp Phàm cố tình ra vẻ ngượng ngùng, còn Tô Quốc Hưng ở bên cạnh thì lộ rõ vẻ vui mừng, không ngờ Phó Chủ tịch Lâm còn nhớ việc này, phen này có việc hay để xem rồi.
- Bị ép buộc, ai ép cậu, cậu nói rõ xem?
Lâm Phong vừa nghĩ đến việc này là tức giận, tượng đồng Lâm Tắc Từ ở Cục công an thành phố Ngư Đồng là do Hoa kiều ở nước ngoài quyên góp, hồi đó để tăng thêm phần long trọng, Phó Chủ tịch Lâm Phong còn đích thân cắt băng khánh thành, không ngờ ở Ngư Đồng có kẻ gan to bằng trời, dám đem tượng đồng đi bán.
Lần đó Tổ điều tra cũng đã tới Ngư Đồng, nhưng đầu voi đuôi chuột, kết quả Diệp Phàm chẳng làm sao cả. Lần đó Lâm Phong cũng đã đoán ra ý tứ của Triệu Xương Sơn nên không nói gì, nhưng trong lòng vẫn thấy khó chịu, do vậy Diệp Phàm vừa lộ diện, Phó Chủ tịch Lâm liền nhớ ra ngay.
- Có thể vào văn phòng của ông, tôi muốn báo cáo tường tận việc lần trước.
Diệp Phàm có chút khiêm tốn, cúi người nói.
- Vào đây, tôi muốn nghe xem cậu giải thích thế nào.
Lâm Phong xoay người đi vào trong văn phòng.
Diệp Phàm xoay người đi theo, lúc đóng cửa thì phát hiện ra Tô Quốc Hưng đang ra hiệu ngón tay thối về phía mình, ý là lần này mày toi đời rồi. Nhưng Diệp Phàm chỉ mỉm cười đáp lại, rồi lắc đầu, khiến Tô Quốc Hưng như nuốt phải một con ruồi chết, giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Nói đi, rốt cuộc là thế nào?
Lâm Phong không khách khí, ngồi phịch xuống ghế, để Diệp Phàm đứng im như vậy, rõ ràng là có ý bắt Diệp Phàm đứng chịu phạt.
- Việc này chắc Phó Chủ tịch Lâm cũng biết rõ, tôi lúc đó chẳng qua cũng bị Cục tài chính ép mà thôi. Nếu đã qua rồi, tôi cũng không muốn nhắc lại thêm nữa. Hôm nay đến đây là vì việc khác, nghe nói công tử của Phó Chủ tịch Lâm đã tốt nghiệp, bây giờ đang tìm việc có đúng không?
Diệp Phàm chậm rãi nói.
- Việc này cậu cũng biết, xem ra cậu đã rất kỳ công tìm hiểu chuyện riêng của các lãnh đạo đấy nhỉ. Hừ!
Lâm Phong lên giọng châm biếm.
- Là cấp dưới, đương nhiên phải quan tâm việc của cấp trên. Việc của lãnh đạo không có việc nhỏ, quan tâm cũng là chuyện bình thường mà.
Diệp Phàm cũng không thèm để ý sự châm biếm của Lâm Phong, vẫn chậm rãi nói.
- Ồ, quan tâm chuyện của lãnh đạo, tôi muốn nghe xem cậu quan tâm thế nào?
Lâm Phong hừ nói, nhìn Diệp Phàm một cái, lại nói.
- Tử Nhuận muốn ở lại Bắc Kinh, lẽ nào cậu có cách hay sao? Đừng có lấy đơn vị vớ vẩn nào ra trêu đùa với tôi , nếu như vậy thì tốt nhất cậu hãy để tâm vào công việc, ít quan tâm tới chuyện riêng của lãnh đạo thì hơn. Anh bạn trẻ, làm việc nghiêm túc có phải tốt hơn không,
Ngư Đồng của cậu, nghe nói thảm án 88 vẫn chưa phá được, Thủ tướng cũng đang rất quan tâm. Cậu hãy cẩn thận với cái ghế của câu, nếu không không biết mất lúc nào đâu.
- Ha ha, nếu Phó Chủ tịch Lâm cho rằng Ban thư ký Văn phòng trung ương là đơn vị giẻ rách thì tôi cũng không biết nói gì hơn, xin lỗi, tôi xin cáo từ.
Diệp Phàm đột nhiên hừ lạnh, cúi chào Lâm Phong rồi định bỏ đi.
/3320
|