- Đnh cái rắm, dám mắng sư phụ của tao như thế, mày ăn tim gấu gan báo rồi hay sao mà ngu suẩn vậy?
Mai Thiên Kiệt cảm thấy chưa hết giận, đi lên phía trước nhìn vào Mai Bỉ Văn rồi lại hung hang đá xuống mấy phát.
- Thôi, đá chết lại thêm phiền toái.
Diệp Phàm khoát tay, hướng mắt nhìn về phía Lý Tùng, Lý Tùng cũng buông lỏng chân ra.
- Mai Bỉ Văn, mau xin lỗi sư phụ tao!
Mai Thiên Kiệt chỉ vào Mai Bỉ Văn dưới chân mình mà nói, rồi lại xoay người nói với Mai Tòng Vân:
- Còn ông nữa, cũng phải nói.
- Thiên Kiệt, cậu thế này là giơ cổ ra cho người ngoài đập đấy, chúng ta là người nhà họ Mai, sao cậu lại có thể giúp người ngoài.
Mai Tòng Vân giận đến cả gân cốt cũng run lên nhưng cái giọng nói tranh luận kia đã có chút bất lực.
Biết Mai Thiên Kiệt chính là đích tôn của nhà họ Mai, được ông cụ Mai yêu thương chiều chuộng, cái mũ quan mình đang đội kia cũng là của nhà họ Mai để cho, nên lại nào dám đắc tội với Mai đích tôn. Nhưng vì giữ thể diện cho cái mặt già này dù sao cũng phải cãi cọ 1 chút.
- Không nói đúng không, không nói cũng được, sau này các người không phải bước chân vào nhà họ Mai nữa. Mai Thiên Kiệt cũng không nhúc nhích, lạnh lùng hừ một tiếng.
- Xin…xin lỗi.
Mai Bỉ Văn với vẻ mặt bị lăng nhục nói ra câu nói đấy!
- Còn ông?
Mai Thiên Kiệt nhìn chằm chằm vào Mai Tòng Vân, lão già này sau hồi do dự, cuối cùng lý trí đã chiến thắng ý nghĩ bị lăng nhục, miệng mấp máy nói:
- Xin…xin lỗi Diệp tiên sinh.
Nói xong hai chú cháu nâng nhau dậy, dẫn theo một đám người mặt mày xám xịt chỉ muốn bỏ đi.
- Khoan đã!
Diệp Phàm đột nhiên mở miệng.
- Diệp tiên sinh, lỗi chúng tôi cũng đã xin rồi, còn muốn…
Mặt Mai Tòng Vân đỏ bừng lên, hanh tiếng nói.
- Không có liên quan đến chuyện này, tôi muốn nói với ông một tiếng, Tống Thiến Thiến là vợ của em trai tôi, hy vọng các ông sau này không đến làm phiền cô ấy nữa.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Người nào còn dám động vào Tống gia là muốn gây khó dễ cho Mai Thiên Kiệt ta, hừm!
Mai Thiên Kiệt ở 1 bên nói phụ vào. Thằng nhóc này tỏ ra có vòng có điểm, tương đối trung thành, khiến cả Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút dị thường, trong lòng nghĩ có phải tên này lại định muốn chấm mút gì từ mình…
- Biết rồi, Bỉ Văn sẽ không thế nữa.
Mai Tòng Vân nói.
- Còn nữa, Phó bí thư Mai cũng là Bí thư Đảng Quần chúng quận Triều Dương vậy thì việc Tống Ninh Kiệt, anh trai Tống Thiến Thiến có lên được chức Phó cục trưởng không đều nhờ cậy ở Bí thư Mai cả vậy. Thiết nghĩ chuyện này với ông không phải chuyện khó, xét cho cùng, ông cũng là người lớn tuổi trong nhà họ Mai đúng không? Diệp Phàm bình tĩnh nói, những lời kia vừa ra khỏi miệng đã khiến mọi người trong sảnh đều mắng thằng nhãi này thật vô liêm sỉ đến cực điểm rồi. Đánh người ta lại còn bắt người ta phải giúp việc, thiên hạ còn có giống người vô liêm sỉ thế này không? Có, đó chính là đồng chí Diệp!
- Xin lỗi Diệp tiên sinh, việc này Mai Tòng Vân tôi không thể đáp ứng được, đề bạt cán bộ có tổ chức trình tự, không phải là tôi muốn là được, quận Triều Dương còn đang có rất nhiều vị lãnh đạo khác.
Các cơ trên mặt Mai Tòng Vân đều đang run lên, đến mực sắp không kiềm chế được nữa.
- Sư phụ bảo ông làm thì ông phải làm, chú Mai, nếu đến cả việc này chú cũng không làm được thì thật mất mặt người nhà họ Mai quá, nếu thế thì về sau chú cũng không phải đến tìm ông nội nữa.
Mai Thiên Văn lạnh lùng nói.
- Vậy…thôi được, nếu Mai Thiên Kiệt đã nói thế, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Mai Tòng Vân bị ép đến mức muốn đâm đầu vào tường.
- Không phải tận lực, mà là không thể không được, mà phải làm nhanh, trong vòng ba tháng phải làm xong hết.
Mai Thiên Kiệt hoàn toàn giống như 1 đại thiếu gia kiêu ngạo, mặc kệ suy nghĩ của Mai Thiên Kiệt, cứng đầu đè ép xuống.
Mai Tòng Vân bất đắc dĩ phải gật đầu, không hé răng nửa lời nữa, liếc nhìn Diệp Phàm một cái thật lâu rồi đỡ cháu lên, cùng với đám người của mình đi ra ngoài.
- Ha ha, sư phụ, đến kinh thành lúc nào mà cũng không lấy 1 tiếng, đồ đệ muốn hiếu kình người mà cũng không tìm thấy ở đâu. Mai Thiên Kiệt cười gượng liên tiếp, y như một đứa trẻ trong bộ dạng người lớn.
- Nhớ tôi, không phải chứ, cậu lại nghĩ tới cái gì thôi đúng không nào?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Thông gia, chuyển chiếc bàn kia đi, chúng ta bắt đầu lại buổi tiệc, có được không?
Tống Bạch An mặt dạn mày dày tiến lên, thân thích nhà họ Tống cũng đứng cả dậy, tất cả đều mỉm cười mời đến mời Diệp Phàm.
- Không cần nữa, ban nãy cũng thật không tồi, hôm nay đến đây là có việc muốn thương lượng với mọi người 1 chút. Chuyện em trai tôi, Diệp Tử Kỳ và Thiến Thiến nếu mọi người đồng ý thì tối nay ở nhà tôi Hồng Diệp Bảo có làm mấy mâm coi như lễ đính hôn, nếu không đồng ý…
Diệp Phàm mới nói đến đây, Tống Bạch An đã ngắt lời nói:
- Đương nhiên đồng ý rồi, xã hội hiện đại, hôn nhân tự chủ, chỉ cần Thiến Thiến đồng ý, làm cha như ta đương nhiên không phản đối, không trách móc, đúng không?
Tống Bạch An thật thông minh, còn hỏi con gái trước, thật chẳng phải để che đậy sao.
- Ba, việc này ba làm chủ là được rồi.
Tống Thiến Thiến đỏ mặt nói.
- Ha ha, tốt, tốt, ba làm chủ, vậy cứ làm thế đi, làm theo những gì bên thông gia nói, sẽ tổ chức ở Hồng Diệp Bảo, bên tôi chắc sẽ có 4 bàn.
Tống Bạch An ha ha cười nói.
- Thông gia, không biết Hồng Diệp Bảo là ở đâu? Để chúng tôi còn tiện sai người mua chút đồ qua đó chuẩn bị.
Lúc này, Tống Ninh Kiệt cũng mặt dày mày dạn bước đến.
- Mua đồ? Cái này không cần đâu, chúng tôi đã sắp xếp bên ấy ổn thỏa rồi.
Diệp Phàm nói với ông ta không chút rụt rè, cảm giác là dù ít tuổi hơn nhưng lại có thế lực hơn, hắn quay đầu sang phía Viên Viên cười nói:
- Viên Viên, em mang sính lễ ra đây.
- Sính lễ!
Viên Viên hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, lấy tứ trong túi ra 1 tấm phiếu sáu mươi ngàn đưa sang phía Tống Bạch An cười nói:
- Một chút lòng của Diệp gia Cổ Xuyên , xin hãy nhận lấy.
- Không cần, xã hội hiện đại còn dùng cách này làm gì?
Tống Bạch An sửng sốt, nhưng không giơ tay ra đón.
- Nhận lấy đi, đây là một chút lòng của Diệp gia.
Diệp Phàm đưa tay ra cầm tấm phiếu nhét vào tay Tống Bạch An, lúc này ông ta cũng đã nhận lấy, ha ha cười nói:
- Chỗ này tôi cứ giữ trước, đến lúc kết hôn sẽ đưa cho Thiến Thiến, để nó muốn mua gì thì sẽ mua.
Tống Bạch An cười rồi tiện tay đưa sang cho một người phụ nữ trung niên bên cạnh, có lẽ là mẹ của Thiến Thiến.
Bà đưa tay nhận lấy, nhìn liếc qua, bỗng ngây người vài giây, nói:
- Thông gia, nhiều quá rồi.
- Không nhiều, ha ha.Diệp Phàm thản nhiên cười, cảm thấy đã tạm ổn rồi nên liền đứng dậy cáo từ. Cả nhà họ Tống đều đứng cả dậy tiễn hắn, đúng lúc này, 1 tên tiểu tử chạy đến, trán còn nhễ nhại mồ hôi, đưa cho Mai Thiên Kiệt 1 cái hộp khảo cứu.
- Sư phụ, một chút tấm lòng của đồ đệ, xin hãy thay đồ đệ tặng cho nhân vật chính của ngày hôm nay.Mai Thiên Kiệt vẻ mặt thần bí, cười nói.
- Cái gì vậy?
Diệp Phàm quay đầu hỏi.
- Mở ra xem đi.
Mai Thiên Kiệt cười nói.
Diệp Phàm tiện tay nhận chiếc hộp rồi đưa cho em trai Diệp Tử Kỳ, cười nói: - Đã là tấm lòng của Mai Thiên Kiệt, thì hai em cứ nhận lấy đi, mở ra xem là cái gì, dù sao tôi cũng có chút tò mò.
- Diệp Phàm, anh làm anh mà quản nhiều quá, thế này không tốt, đã là tặng cho hai em ấy rồi thì để 2 em ấy quyết định.
Kiều Viên Viên ở bên cạnh làm ra bộ dạng oán trách, cười nói.
- Không sao đâu chị dâu, thôi để Thiến Thiến mở đi.
Diệp Tử Kỳ cười nói, quay người lại cảm ơn Mai Thiên Kiệt:
- Cảm ơn Mai thiếu gia.
- Gọi tôi là anh Mai là được rồi, anh hai cậu là sư phụ của tôi, chúng ta đều là an hem cả, sau này ở thủ đô có việc gì cứ đến tìm tôi là được, đây là danh thiếp của tôi.Mai Thiên Kiệt cười tủm tỉm đưa danh thiếp, Diệp Tử Kỳ nói câu cảm ơn rồi cầm lấy.
- Tử Kỳ, cái này giống với lục bảo thạch quá?
Tống Thiến Thiến kinh ngạc kêu lên, đưa hộp chìa ra.
- Em gái, loại này gọi là đá quý mắt mèo xanh, chất lượng đạt mức thượng phẩm, em xem, đường mắt mèo này nhỏ mà hẹp, giới hạn rõ ràng, dưới ánh mặt trời mắt nhắm mở rất linh hoạt, rất có sức sống, màu sắc và bố cục của mặt mèo hình thành nên vẻ rất cân đối, tầng lớp mạnh mẽ, hơn nữa đường mắt mèo ở giữa mặt, hơn nữa thêm vào khuôn khảo cứu nạm vàng này, độ màu này, thợ khéo này, phỏng đoán phải là đồ cổ từ thời nhà Thanh, thạch quang mắt mèo này trọng lượng chắc khoảng 6 cara, giá trị hẳn là không nhỏ.
Viên Viên làm ra vẻ một người am hiểu và biết giám định đồ cổ, cầm lấy hai miếng đá quý rồi thốt ra như thế.
- Viên Viên, anh cảm thấy em sắp thành người buôn đồ cổ rồi đấy, ha ha.Diệp Phàm thản nhiên cười nói, rồi quay sang phía Mai Thiên Kiệt nói:
- Giá trị bao nhiêu, hẳn là vật bảo gia truyền nhà họ Mai, đừng để mang ra đây rồi quay về bị nghe mắng đấy.
- Không sao, là cô Phán Nhi nghe nói xong liền lấy từ trong số trang sức của cô đưa cho bảo tôi mang đến tặng, loại nhẫn này là 1 đôi, gọi là uyên ương miêu nhĩ, đúng là tổ tiên Mai gia truyền lại, nhưng Phán Nhi cô cô có thể không chỉ có 1 bộ, đôi nhẫn này cũng chỉ xem là hạng trung phẩm, nói đến giá tiền thì trần tục quá, ha ha.
Mai Thiên Kiệt cười gượng 1 tiếng.
- Thật sự là tổng giám đốc Mai đưa cho, cậu không lừa tôi đấy chứ, cô ấy giờ đang ở đâu, sao có thể chọn được đôi nhẫn mắt mèo quý giá này?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, như cười như không cười nhìn Mai Thiên Kiệt.
- Thật là cô ấy đưa cho mà, tôi đâu có tiền mua đồ tặng người khác, hơn nữa nếu có thật thì cũng bị mẹ tôi giữ hết, không cho chúng tôi tiêu linh tinh, chắc phải đến lúc lấy vợ mới được nhìn thấy, haiz…
Mai Thiên Kiệt lại thở dài.
- Thông gia, đôi thạch bảo mắt mèo này ít nhất đáng giá con số này.
Lúc này, một thân thích có để râu nhà họ Tống, vốn là nhà giám định đấu giá đồ cổ bước lên sờ vào thạch bảo, sau 1 hồi quan sát liền đưa 2 ngón tay.
- 2 trăm ngàn, thật là không rẻ, món lẽ này thật nặng quá, Thiên Kiệt, cậu nói với tổng giám đốc Mai, gia đệ không thể nhận.
Diệp Phàm lập tức từ chối nói, nghe Diệp Phàm nói thế, đôi mắt phu nhân nhà họ Tống không khỏi lóe lên, miệng chậc 1 tiếng.
- Không phải 2 trăm ngàn, nếu lão đoán không sai thì sẽ là 2 triệu, Mai công tử, có đúng không?
Ông lão kia vuốt vuốt bộ râu, vẻ mắt cao thâm cười nói.
- Cái này tôi không rõ lắm, chỉ là 2 viên bảo thạch, không đáng giá thế chứ. Mai Thiên Kiệt gượng cười, đánh mắt qua lại, sợ Diệp Phàm không chịu nhận lấy.
- Nhận lấy, Tử Kỳ, tối nay để Thiến Thiến đeo, 2 triệu, không tính gì, cái cậu này, sao không làm miếng 2 vạn mang đến, khó coi à.
Diệp Phàm bỗng lại thản nhiên nhận, biết thằng nhóc Mai Thiên Kiệt này không có ý tốt gì, kiểu gì tí nữa cũng có việc nhờ đến mình.
Hơn nữa, sau khi nhận thằng nhãi này còn làm mặt sĩ diện như giáo huấn ai, Mai Thiên Kiệt thiếu chút nữa toát mồ hôi, cái gì gọi là vô sỉ, cài này chính là 1 ví dụ minh chứng rõ ràng.
- Anh, cái này, thật đắt quá,
Diệp Tử Kỳ và Tống Thiến Thiến đều từ chối, còn người nhà họ Tống thì suýt ngã cả xuống đất, mặc dù nhà họ Tống có thể nói là giàu có nhưng tổng gia sản cũng không vượt quá 4 triệu, mà chỉ có 1 đôi nhẫn này lại trị giá 2 triệu, thật là có chút giật mình.
Mai Thiên Kiệt cảm thấy chưa hết giận, đi lên phía trước nhìn vào Mai Bỉ Văn rồi lại hung hang đá xuống mấy phát.
- Thôi, đá chết lại thêm phiền toái.
Diệp Phàm khoát tay, hướng mắt nhìn về phía Lý Tùng, Lý Tùng cũng buông lỏng chân ra.
- Mai Bỉ Văn, mau xin lỗi sư phụ tao!
Mai Thiên Kiệt chỉ vào Mai Bỉ Văn dưới chân mình mà nói, rồi lại xoay người nói với Mai Tòng Vân:
- Còn ông nữa, cũng phải nói.
- Thiên Kiệt, cậu thế này là giơ cổ ra cho người ngoài đập đấy, chúng ta là người nhà họ Mai, sao cậu lại có thể giúp người ngoài.
Mai Tòng Vân giận đến cả gân cốt cũng run lên nhưng cái giọng nói tranh luận kia đã có chút bất lực.
Biết Mai Thiên Kiệt chính là đích tôn của nhà họ Mai, được ông cụ Mai yêu thương chiều chuộng, cái mũ quan mình đang đội kia cũng là của nhà họ Mai để cho, nên lại nào dám đắc tội với Mai đích tôn. Nhưng vì giữ thể diện cho cái mặt già này dù sao cũng phải cãi cọ 1 chút.
- Không nói đúng không, không nói cũng được, sau này các người không phải bước chân vào nhà họ Mai nữa. Mai Thiên Kiệt cũng không nhúc nhích, lạnh lùng hừ một tiếng.
- Xin…xin lỗi.
Mai Bỉ Văn với vẻ mặt bị lăng nhục nói ra câu nói đấy!
- Còn ông?
Mai Thiên Kiệt nhìn chằm chằm vào Mai Tòng Vân, lão già này sau hồi do dự, cuối cùng lý trí đã chiến thắng ý nghĩ bị lăng nhục, miệng mấp máy nói:
- Xin…xin lỗi Diệp tiên sinh.
Nói xong hai chú cháu nâng nhau dậy, dẫn theo một đám người mặt mày xám xịt chỉ muốn bỏ đi.
- Khoan đã!
Diệp Phàm đột nhiên mở miệng.
- Diệp tiên sinh, lỗi chúng tôi cũng đã xin rồi, còn muốn…
Mặt Mai Tòng Vân đỏ bừng lên, hanh tiếng nói.
- Không có liên quan đến chuyện này, tôi muốn nói với ông một tiếng, Tống Thiến Thiến là vợ của em trai tôi, hy vọng các ông sau này không đến làm phiền cô ấy nữa.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Người nào còn dám động vào Tống gia là muốn gây khó dễ cho Mai Thiên Kiệt ta, hừm!
Mai Thiên Kiệt ở 1 bên nói phụ vào. Thằng nhóc này tỏ ra có vòng có điểm, tương đối trung thành, khiến cả Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút dị thường, trong lòng nghĩ có phải tên này lại định muốn chấm mút gì từ mình…
- Biết rồi, Bỉ Văn sẽ không thế nữa.
Mai Tòng Vân nói.
- Còn nữa, Phó bí thư Mai cũng là Bí thư Đảng Quần chúng quận Triều Dương vậy thì việc Tống Ninh Kiệt, anh trai Tống Thiến Thiến có lên được chức Phó cục trưởng không đều nhờ cậy ở Bí thư Mai cả vậy. Thiết nghĩ chuyện này với ông không phải chuyện khó, xét cho cùng, ông cũng là người lớn tuổi trong nhà họ Mai đúng không? Diệp Phàm bình tĩnh nói, những lời kia vừa ra khỏi miệng đã khiến mọi người trong sảnh đều mắng thằng nhãi này thật vô liêm sỉ đến cực điểm rồi. Đánh người ta lại còn bắt người ta phải giúp việc, thiên hạ còn có giống người vô liêm sỉ thế này không? Có, đó chính là đồng chí Diệp!
- Xin lỗi Diệp tiên sinh, việc này Mai Tòng Vân tôi không thể đáp ứng được, đề bạt cán bộ có tổ chức trình tự, không phải là tôi muốn là được, quận Triều Dương còn đang có rất nhiều vị lãnh đạo khác.
Các cơ trên mặt Mai Tòng Vân đều đang run lên, đến mực sắp không kiềm chế được nữa.
- Sư phụ bảo ông làm thì ông phải làm, chú Mai, nếu đến cả việc này chú cũng không làm được thì thật mất mặt người nhà họ Mai quá, nếu thế thì về sau chú cũng không phải đến tìm ông nội nữa.
Mai Thiên Văn lạnh lùng nói.
- Vậy…thôi được, nếu Mai Thiên Kiệt đã nói thế, tôi sẽ cố gắng hết sức.
Mai Tòng Vân bị ép đến mức muốn đâm đầu vào tường.
- Không phải tận lực, mà là không thể không được, mà phải làm nhanh, trong vòng ba tháng phải làm xong hết.
Mai Thiên Kiệt hoàn toàn giống như 1 đại thiếu gia kiêu ngạo, mặc kệ suy nghĩ của Mai Thiên Kiệt, cứng đầu đè ép xuống.
Mai Tòng Vân bất đắc dĩ phải gật đầu, không hé răng nửa lời nữa, liếc nhìn Diệp Phàm một cái thật lâu rồi đỡ cháu lên, cùng với đám người của mình đi ra ngoài.
- Ha ha, sư phụ, đến kinh thành lúc nào mà cũng không lấy 1 tiếng, đồ đệ muốn hiếu kình người mà cũng không tìm thấy ở đâu. Mai Thiên Kiệt cười gượng liên tiếp, y như một đứa trẻ trong bộ dạng người lớn.
- Nhớ tôi, không phải chứ, cậu lại nghĩ tới cái gì thôi đúng không nào?
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Thông gia, chuyển chiếc bàn kia đi, chúng ta bắt đầu lại buổi tiệc, có được không?
Tống Bạch An mặt dạn mày dày tiến lên, thân thích nhà họ Tống cũng đứng cả dậy, tất cả đều mỉm cười mời đến mời Diệp Phàm.
- Không cần nữa, ban nãy cũng thật không tồi, hôm nay đến đây là có việc muốn thương lượng với mọi người 1 chút. Chuyện em trai tôi, Diệp Tử Kỳ và Thiến Thiến nếu mọi người đồng ý thì tối nay ở nhà tôi Hồng Diệp Bảo có làm mấy mâm coi như lễ đính hôn, nếu không đồng ý…
Diệp Phàm mới nói đến đây, Tống Bạch An đã ngắt lời nói:
- Đương nhiên đồng ý rồi, xã hội hiện đại, hôn nhân tự chủ, chỉ cần Thiến Thiến đồng ý, làm cha như ta đương nhiên không phản đối, không trách móc, đúng không?
Tống Bạch An thật thông minh, còn hỏi con gái trước, thật chẳng phải để che đậy sao.
- Ba, việc này ba làm chủ là được rồi.
Tống Thiến Thiến đỏ mặt nói.
- Ha ha, tốt, tốt, ba làm chủ, vậy cứ làm thế đi, làm theo những gì bên thông gia nói, sẽ tổ chức ở Hồng Diệp Bảo, bên tôi chắc sẽ có 4 bàn.
Tống Bạch An ha ha cười nói.
- Thông gia, không biết Hồng Diệp Bảo là ở đâu? Để chúng tôi còn tiện sai người mua chút đồ qua đó chuẩn bị.
Lúc này, Tống Ninh Kiệt cũng mặt dày mày dạn bước đến.
- Mua đồ? Cái này không cần đâu, chúng tôi đã sắp xếp bên ấy ổn thỏa rồi.
Diệp Phàm nói với ông ta không chút rụt rè, cảm giác là dù ít tuổi hơn nhưng lại có thế lực hơn, hắn quay đầu sang phía Viên Viên cười nói:
- Viên Viên, em mang sính lễ ra đây.
- Sính lễ!
Viên Viên hơi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, lấy tứ trong túi ra 1 tấm phiếu sáu mươi ngàn đưa sang phía Tống Bạch An cười nói:
- Một chút lòng của Diệp gia Cổ Xuyên , xin hãy nhận lấy.
- Không cần, xã hội hiện đại còn dùng cách này làm gì?
Tống Bạch An sửng sốt, nhưng không giơ tay ra đón.
- Nhận lấy đi, đây là một chút lòng của Diệp gia.
Diệp Phàm đưa tay ra cầm tấm phiếu nhét vào tay Tống Bạch An, lúc này ông ta cũng đã nhận lấy, ha ha cười nói:
- Chỗ này tôi cứ giữ trước, đến lúc kết hôn sẽ đưa cho Thiến Thiến, để nó muốn mua gì thì sẽ mua.
Tống Bạch An cười rồi tiện tay đưa sang cho một người phụ nữ trung niên bên cạnh, có lẽ là mẹ của Thiến Thiến.
Bà đưa tay nhận lấy, nhìn liếc qua, bỗng ngây người vài giây, nói:
- Thông gia, nhiều quá rồi.
- Không nhiều, ha ha.Diệp Phàm thản nhiên cười, cảm thấy đã tạm ổn rồi nên liền đứng dậy cáo từ. Cả nhà họ Tống đều đứng cả dậy tiễn hắn, đúng lúc này, 1 tên tiểu tử chạy đến, trán còn nhễ nhại mồ hôi, đưa cho Mai Thiên Kiệt 1 cái hộp khảo cứu.
- Sư phụ, một chút tấm lòng của đồ đệ, xin hãy thay đồ đệ tặng cho nhân vật chính của ngày hôm nay.Mai Thiên Kiệt vẻ mặt thần bí, cười nói.
- Cái gì vậy?
Diệp Phàm quay đầu hỏi.
- Mở ra xem đi.
Mai Thiên Kiệt cười nói.
Diệp Phàm tiện tay nhận chiếc hộp rồi đưa cho em trai Diệp Tử Kỳ, cười nói: - Đã là tấm lòng của Mai Thiên Kiệt, thì hai em cứ nhận lấy đi, mở ra xem là cái gì, dù sao tôi cũng có chút tò mò.
- Diệp Phàm, anh làm anh mà quản nhiều quá, thế này không tốt, đã là tặng cho hai em ấy rồi thì để 2 em ấy quyết định.
Kiều Viên Viên ở bên cạnh làm ra bộ dạng oán trách, cười nói.
- Không sao đâu chị dâu, thôi để Thiến Thiến mở đi.
Diệp Tử Kỳ cười nói, quay người lại cảm ơn Mai Thiên Kiệt:
- Cảm ơn Mai thiếu gia.
- Gọi tôi là anh Mai là được rồi, anh hai cậu là sư phụ của tôi, chúng ta đều là an hem cả, sau này ở thủ đô có việc gì cứ đến tìm tôi là được, đây là danh thiếp của tôi.Mai Thiên Kiệt cười tủm tỉm đưa danh thiếp, Diệp Tử Kỳ nói câu cảm ơn rồi cầm lấy.
- Tử Kỳ, cái này giống với lục bảo thạch quá?
Tống Thiến Thiến kinh ngạc kêu lên, đưa hộp chìa ra.
- Em gái, loại này gọi là đá quý mắt mèo xanh, chất lượng đạt mức thượng phẩm, em xem, đường mắt mèo này nhỏ mà hẹp, giới hạn rõ ràng, dưới ánh mặt trời mắt nhắm mở rất linh hoạt, rất có sức sống, màu sắc và bố cục của mặt mèo hình thành nên vẻ rất cân đối, tầng lớp mạnh mẽ, hơn nữa đường mắt mèo ở giữa mặt, hơn nữa thêm vào khuôn khảo cứu nạm vàng này, độ màu này, thợ khéo này, phỏng đoán phải là đồ cổ từ thời nhà Thanh, thạch quang mắt mèo này trọng lượng chắc khoảng 6 cara, giá trị hẳn là không nhỏ.
Viên Viên làm ra vẻ một người am hiểu và biết giám định đồ cổ, cầm lấy hai miếng đá quý rồi thốt ra như thế.
- Viên Viên, anh cảm thấy em sắp thành người buôn đồ cổ rồi đấy, ha ha.Diệp Phàm thản nhiên cười nói, rồi quay sang phía Mai Thiên Kiệt nói:
- Giá trị bao nhiêu, hẳn là vật bảo gia truyền nhà họ Mai, đừng để mang ra đây rồi quay về bị nghe mắng đấy.
- Không sao, là cô Phán Nhi nghe nói xong liền lấy từ trong số trang sức của cô đưa cho bảo tôi mang đến tặng, loại nhẫn này là 1 đôi, gọi là uyên ương miêu nhĩ, đúng là tổ tiên Mai gia truyền lại, nhưng Phán Nhi cô cô có thể không chỉ có 1 bộ, đôi nhẫn này cũng chỉ xem là hạng trung phẩm, nói đến giá tiền thì trần tục quá, ha ha.
Mai Thiên Kiệt cười gượng 1 tiếng.
- Thật sự là tổng giám đốc Mai đưa cho, cậu không lừa tôi đấy chứ, cô ấy giờ đang ở đâu, sao có thể chọn được đôi nhẫn mắt mèo quý giá này?
Diệp Phàm thản nhiên hừ nói, như cười như không cười nhìn Mai Thiên Kiệt.
- Thật là cô ấy đưa cho mà, tôi đâu có tiền mua đồ tặng người khác, hơn nữa nếu có thật thì cũng bị mẹ tôi giữ hết, không cho chúng tôi tiêu linh tinh, chắc phải đến lúc lấy vợ mới được nhìn thấy, haiz…
Mai Thiên Kiệt lại thở dài.
- Thông gia, đôi thạch bảo mắt mèo này ít nhất đáng giá con số này.
Lúc này, một thân thích có để râu nhà họ Tống, vốn là nhà giám định đấu giá đồ cổ bước lên sờ vào thạch bảo, sau 1 hồi quan sát liền đưa 2 ngón tay.
- 2 trăm ngàn, thật là không rẻ, món lẽ này thật nặng quá, Thiên Kiệt, cậu nói với tổng giám đốc Mai, gia đệ không thể nhận.
Diệp Phàm lập tức từ chối nói, nghe Diệp Phàm nói thế, đôi mắt phu nhân nhà họ Tống không khỏi lóe lên, miệng chậc 1 tiếng.
- Không phải 2 trăm ngàn, nếu lão đoán không sai thì sẽ là 2 triệu, Mai công tử, có đúng không?
Ông lão kia vuốt vuốt bộ râu, vẻ mắt cao thâm cười nói.
- Cái này tôi không rõ lắm, chỉ là 2 viên bảo thạch, không đáng giá thế chứ. Mai Thiên Kiệt gượng cười, đánh mắt qua lại, sợ Diệp Phàm không chịu nhận lấy.
- Nhận lấy, Tử Kỳ, tối nay để Thiến Thiến đeo, 2 triệu, không tính gì, cái cậu này, sao không làm miếng 2 vạn mang đến, khó coi à.
Diệp Phàm bỗng lại thản nhiên nhận, biết thằng nhóc Mai Thiên Kiệt này không có ý tốt gì, kiểu gì tí nữa cũng có việc nhờ đến mình.
Hơn nữa, sau khi nhận thằng nhãi này còn làm mặt sĩ diện như giáo huấn ai, Mai Thiên Kiệt thiếu chút nữa toát mồ hôi, cái gì gọi là vô sỉ, cài này chính là 1 ví dụ minh chứng rõ ràng.
- Anh, cái này, thật đắt quá,
Diệp Tử Kỳ và Tống Thiến Thiến đều từ chối, còn người nhà họ Tống thì suýt ngã cả xuống đất, mặc dù nhà họ Tống có thể nói là giàu có nhưng tổng gia sản cũng không vượt quá 4 triệu, mà chỉ có 1 đôi nhẫn này lại trị giá 2 triệu, thật là có chút giật mình.
/3320
|