- Không tin con mắt của cố nội cháu sao? Ha ha.
Ông lão mỉm cười nói.
- Đương nhiên là cháu tin, tuy nhiên, cũng quá là…
Trên mặt Phí Vũ Điệp lộ ra vẻ hoảng sợ. Nhìn ông lão một cái, nói tiếp:
- Cố à, từ lúc cố bị thương thì nội kình đều dựa vào bí thuật của nhà họ Phí chúng ta, dùng thời gian mười năm để truyền cho cháu, cháu mới có được thực lực ngũ đẳng. Nhưng thực chất thực lực của cháu mới đạy đến tứ đẳng đỉnh bậc thôi, nói rằng người kia thất đẳng, làm sao có chuyện đó được?
- Năm đó Hoành Đoạn Đỉnh của gia tộc Hoành Đoạn ở Nhật Bản đến Trung Quốc chúng gây rối, sư phụ của Trần Vô Ba ở Thái Cực Môn không chịu nổi nữa liền cùng hắn quyết chiến trên đỉnh Hoa Sơn, cuối cùng bị thảm bại, uất ức mà chết.
Một nước lớn như chúng ta đương nhiên không thể để một tên đến từ một tiểu quốc kia gây rối được, cho nên cố mới quyết định ứng chiến.
Địa điểm vẫn là đỉnh Hoa Sơn, kết quả…haiz, lưỡng bại câu thương! Từ đó trở đi, chiếc xe lăn này làm bạn với cố trong suốt quãng đời còn lại.
Mà Thanh Sơn là đứa con xuất sắc nhất của cố, chỉ là năm đó có chút chuyện, bỏ đi đã 20 năm mà chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Đến bây giờ cũng chẳng thèm về nhà, làm cho bà nội cháu một mình trông phòng mấy chục năm. Đến giờ đã bảy tám mươi rồi mà vẫn còn nhớ đến nó.
Tuy nhiên, không thể tưởng tượng được đồ đệ của nó lại xuất hiện, cũng chẳng biết là Thanh Sơn còn sống không. Mà cha cháu là con cháu của nhà họ Phí, nhưng lại chẳng biết chút võ công nào.
Phí gia và gia tộc Hoành Đoạn hẹn ba năm sau ở Hoa Sơn lại tiến hành, cháu xem xem, Phí gia chúng ta còn ai để ứng chiến được?
Mấy chú của cháu cũng không luyện võ, còn trong đám con cháu hiện tại người cao nhất cũng chưa vượt qua ngũ đẳng đỉnh bậc, lấy ai ra tỷ thí cùng gia tộc Hoành Đoạn, để giương cao thần uy của Trung Hoa chúng ta?
Ông lão nói đến đây, sắc mặt trùng xuống.
- Nghe nói Hoành Đoạn Tỉnh của gia tộc Hoành Đoạn nghe nói còn thảm hại hơn cả cố, có khi cố còn có thể chống gậy đi được vài vòng, mà ông ta hoàn toàn phải dựa vào ghế mềm.
Tuy nhiên, thế hệ thứ hai của gia tộc Hoành Đoạn xuất hiện hai cao thủ, đã đạt đến cảnh giới bát đẳng, còn thứ bậc mấy của bát đẳng thì không rõ. Còn chúng ta, trong đám hậu bối thì chưa thấy ai có thể chống lại đối thủ.
Phí Điệp Vũ cũng lo lắng, sắc mặt cũng tự nhiên mà trở nên khó coi.
- Cháu mau chóng đến Ngư Đồng để tìm hiểu rõ ràng mối quan hệ của Diệp Phàm và ông nội của cháu, nếu Thanh Sơn không trở lại thì Phí gia lấy ai để đấu với gia tộc Hoành Đoạn? Chúng ta có thể thua người nhưng không thể thua thể diện được…
Ông lão vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Cố à, chỉ sợ không phải thôi.
Phí Điệp Vũ nói.
- Không phải cũng phải hỏi, nhiều điểm đáng nghi quá. Nếu như không phải thì tốt nhất là kết gia với anh chàng đó, có thể bồi dưỡng ra một cao thủ thất đẳng mới 24 tuổi thì công lực tuyệt đối không thể thấp được, có lẽ còn là người cùng thế hệ với ta. Vì quốc gia, cũng là vì thể diện của Phí gia, chúng ta không thể để mất được.
Ông lão ấn nhẹ xuống một cái, ba quân cờ đen liền vỡ vụn.
Phí Điệp Vũ vội vàng về nhà.
- Điệp nhi, nghe nói cháu đấu với người ta đúng không? Sau này không được như vậy nữa, con gái con lứa, không được cả ngày đánh đấm, sau này ai người ta thèm lấy.
Lúc này, trong phòng truyền đến một giọng nói đầy yêu thương.
- Bà, cháu không đánh đấm, chỉ đánh đàn thôi.
Phí Điệp Vũ nói, liếc mắt nhìn bà nội Yến Hồng một cái, sau đó tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, nói tiếp:
- Bà, nghe nói sợi dây chuyền này trước đây ông nội tặng cho bà, đúng không ạ.
- Ừ, ngày đó Thanh Sơn còn trẻ, sau khi kết hôn không lâu ông ấy tặng cho bà sợi dây chuyền này, ông ấy đeo một sợi, bà một sợi. Sợi dây chuyền này là vật tổ truyền của nhà họ Phí. Sợi của ông ấy có khắc hình một con ưng phượng, còn của bà là một con ưng hoàng. Đó đều là ký hiệu của nhà họ Phí…Haiz, ông ấy bỏ đi đã 20 năm rồi, mà không thèm về nhà, không phải ông ấy đã đi trước bà rồi chứ…
Yến Hồng nói đến đây, đôi mắt hơi hơi đỏ.
- Không đâu, cháu đã nhìn thấy một sợi dây chuyền giống hệt cái này…
Phí Điệp Vũ vội vàng nói.
- Cái gì, cháu nói có thật không?
Yến Hồng thật sự bị kích động, bà vội đứng lên nắm lấy tay cô cháu gái, miệng run run nói.
- Vâng, tuy nhiên, cháu không dám khẳng định, lúc đó cháu chỉ nhìn qua thôi…
Phí Điệp Vũ kể lại chuyện ban nãy một lần nữa.
- Lập tức, chúng ta lập tức đi Ngư Đồng.
Yến Hồng không ngồi yên, lôi tay cháu gái đòi đi.
- Bà à, bà đã lớn tuổi rồi, bà cứ nghỉ ngơi đi, việc này cố đã giao cho cháu làm rồi. Ngày mai cháu sẽ đi Ngư Đồng.
Phí Điệp Vũ vội vàng đỡ bà nội ngồi xuống.
- Vậy cũng được, cháu đến đấy hỏi thăm rõ ràng cho bà, còn nữa, lập tức gọi cho ba mẹ cháu về.
Yến Hồng nói.
Hôm sau, khi về đến Ngư Đồng đã là giữa trưa.
- Chuyện gì thế này?
Vừa bước vào phòng làm việc, Vương Triều và Túc Nhất Tiêu không ngờ đã ở đây.
- Việc này là Phó Chủ tịch thành phố Túc phát hiện , ông ấy nói phải đợi anh về rồi tính sau.
Vương Triều nói.
Anh Diệp, anh có còn nhớ Thanh Lang chủ nhiệm ban bảo vệ của tập đoàn Dương Điền không?
- Đương nhiên là nhớ rồi, người này cũng là một cao thủ, nắm đấm cũng khá mạnh.
Diệp Phàm gật gật đầu, Vương Triều đã pha sẵn ba cốc cà phê.
- Còn nhớ buổi tối hôm đó nghe anh nói là cha của Thanh Lang là Chu Bá Lâm, chủ tịch huyện Vân Lĩnh, thành phố Hải Châu, tỉnh Việt Đông bị Bí thư huyện ủy Hoàng Sâm hãm hại. Về sau, Lô An Cương ra tay cứu, lúc ấy Lô An Cương là phó tư lệnh viên khu cảnh bị thành phố Hải Châu.
Sau khi nghe nói chuyện này tôi cũng có thêm một nguồn, anh cũng biết, cậu của bà xã tôi Diệp Đông được phân quản công tác của Ủy ban Kỷ luật trong toàn tỉnh.
Thời gian trước tôi có việc phải đi huyện Vân Lĩnh, thành phố Hait Châu, đã lưu tâm chuyện này. Không ngờ lại nghe được một tin tức lớn kinh thiên động địa.
Đương nhiên, tôi cũng chỉ là nghe nói, nhưng việc này tám phần là chính xác.
Túc Nhất Tiêu nói đến đây thì tạm dừng, nhấp một ngụm cà phê, khen:
- Cà phê ngon lắm!
- Lão Túc, đừng thừa lúc nước đục thả câu nữa…
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Biết lão Túc muốn khoe khoang một chút, nên nói trêu như vậy.
- Nghe nói lúc đó Hoàng Sâm hãm hại Chu Bá Lâm cũng là do bị ép.
Túc Nhất Tiêu nói câu này ra thật giống như thạch phá thiên kinh, Diệp Phàm và Vương Triều đều làm rớt cả cà phê.
- Sao thế được, ai ép ông ta?
Vương Triều thất thanh hỏi, Diệp Phàm cũng nhìn Túc Nhất Tiêu.
- Lô An Cương.
Túc Nhất Tiêu quay sang nhìn Vương Triều một cái, nói.
- Lão Túc, ăn phải có nhai, nói phải có nghĩ, đừng nói lung tung. Chuyện này có liên quan đến Tư lệnh Lô, anh nói rõ ràng xem nào.
Diệp Phàm trở nên nghiêm túc, mọi điểm khả nghi đều tập trung vào Lô An Cương.
- Cũng không biết thế nào, thì ra Hoàng Sâm và cha Thanh Lang là Chu Bá Lâm không hề qua lại, phỏng chừng Hoàng Sâm thật sự cũng muốn đối phó với Chu Bá Lâm, khi Lô An Cương ép thì đúng là gặp dịp rồi còn gì.
Nghe nói Hoàng Sâm lúc ấy khéo léo lợi dụng chuyện lún cầu để đổ lên người Chu Bá Lâm. Cầu vì sao bị lún, đó là vì xe quân đội đi qua thì bị lún, lúc đó làm chết ba viên lính.
Hơn nữa, lúc đó xe quân đội vận chuyển thuốc nổ, còn dẫn đến nổ liên hoàn, tổn thấy không dưới mấy triệu.
Cây cầu đó nằm trong huyện Vân Lĩnh, có tên là cầu Thông Hà, cầu không dài lắm, chỉ chừng năm sáu mươi mét gì đó, chỉ có điều phía dưới cũng là vách núi, cao đến ba trăm mét.
Mà cây cầu Thông Hà này khi Chu Bá Lâm còn đảm nhiệm chức chủ tịch huyện Vân Lĩnh, đích thân chỉ thị cho phòng Giao thông xây dựng, kết quả điều tra chủ thầu đã đưa 5 trăm ngàn tệ cho Chu Bá Lâm, giờ thì Chu Bá Lâm vào tù, không chừng còn chết trong tù.
Con trai của Chu Bá Lâm là Thanh Lang từ Thiếu Lâm tự vội vàng trở về tìm Hoàng Sâm tính sổ, lại bị bắt vào tù, cuối cùng là Lô An Cương cứu.
Có một điểm tôi không rõ là tại sao Lô An Cương muốn hãm dại cha con nhà họ Chu, nhưng cuối cùng lại cứu Thanh Lang ra?
Túc Nhất Tiêu nhíu mày nói.
- Việc này anh nghe ai nói?
Diệp Phàm hỏi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Túc Nhất Tiêu.
- Chuyện này, nói ra có chút không tiện.
Túc Nhất Tiêu có chút khó xử.
- Lão Túc, chuyện này liên quan đến danh dự của một cán bộ cấp phó giám đốc sở, hơn nữa liên quan đến vụ thám án 88, hãy nói người cung cấp tin tức này ra cho chúng tôi, tôi bảo đảm sẽ giữ bí mật.
Diệp Phàm nghiêm túc nói, nhìn Túc nhất Tiêu, nói thêm:
- Chẳng lẽ anh còn không tin con người tôi, tôi là hạng người vì mũ quan mà bán đứng anh em bạn bè sao?
- Cái đó, không phải. Nếu không tin anh thì tôi cũng không nói chuyện này ra. Chuyện có liên quan đến tư lệnh Lô, Túc Nhất Tiêu tôi cũng không phải là loại người không biết phân biệt nặng nhẹ.
Chuyện này chisnh là Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật huyện Vân Lĩnh đã nghỉ hưu Hòa Thanh nói. Lúc đó ông ấy bất bình cho Chu Bá Lâm, tuy nhiên, thân cô thế cô, mà thủ đoạn của Lô An Cương thật sự đáng sợ nên ông ấy không dám nói ra.
Mãi cho đến khi tôi có việc đến huyện Vân Lĩnh, hỏi thăm chuyện xảy ra trong gia đình Thanh Lang, một cán bộ lão thành của Ủy ban Kỷ luật chỉ cho tôi đến tìm ông ấy.
Cho nên tôi đã tìm đến nhà Hòa Thanh, ông ấy biết Diệp Đông là thân thích của tôi, cho nên sau một hồi lưỡng lự đã kể chuyện này ra.
Túc Nhất Tiêu vẻ mặt chân thành nói.
- Thực ra, việc này, nếu muốn kiểm chứng. Chúng tôi cũng tìm hiểu qua, Hoàng Sâm hiện tại vẫn còn trong nhà lao, hay là tôi đi Vân Lĩnh một chuyến để hỏi đồng chí Hòa Thanh, còn nữa, chỗ Hoàng Sâm cung đi một chuyến xem sao.
Vương Triều nói.
- Bên Hòa Thanh thì không cần phải đi, đến hỏi Hoàng Sâm một chút là được rồi. Tranh thủ để anh ta lập công chuộc tội, cho một đường đi biết đâu anh ta lại nói ra hết.
Diệp Phàm nhìn Túc Nhất Tiêu, cười nói.
- Lão Túc, nếu tình hình đúng như vậy thì lần này anh lập được công lớn rồi.
Tuy nhiên, trước khi làm rõ mọi chuyện thì nhất định không được để lọt tin tức ra ngoàn. Nếu chuyện này có liên quan đến Lô An Cương thật, thì tâm cơ của con người này đáng sợ đến cực điểm rồi.
Tuy nhiên, Lô An Cương vì sao lại phải làm như vậy, thực ra tôi có thể đoán ra được một chút, có thể ông ta muốn lợi dụng Thanh Lang làm việc cho mình.
Nếu có thể điều tra ra cha của Thanh Lang chính là do Lôi An Cương sai Hoàng Sâm hại, thì trong nháy mắt Thanh Lang sẽ coi ông ta như kẻ thù ngay, chuyện về Lô An Cương và tập đoàn Dương Điền chắc chắn Thanh Lang sẽ nói ra hết.
Tôi có dự cảm, thảm án 88 có liên quan đến Lô An Cương. Tuy nhiên, tất cả chứng cứ nói sống, chúng ta không thể buông tha tội phạm, nhưng cũng không thể làm oan cho người tốt được, đặc biệt là Lô An Cương, từng giúp đỡ chúng ta rất nhiều, vu oan cho ông ấy quả thực là rất không có đạo đức.
Ba ngày sau, hôm điều tra vụ hung án, xuất hiện một quân nhân xuất ngũ tên là Mã Hán đến nhà Diệp Phàm, không lâu sau, vương Triều cũng đến.
Ông lão mỉm cười nói.
- Đương nhiên là cháu tin, tuy nhiên, cũng quá là…
Trên mặt Phí Vũ Điệp lộ ra vẻ hoảng sợ. Nhìn ông lão một cái, nói tiếp:
- Cố à, từ lúc cố bị thương thì nội kình đều dựa vào bí thuật của nhà họ Phí chúng ta, dùng thời gian mười năm để truyền cho cháu, cháu mới có được thực lực ngũ đẳng. Nhưng thực chất thực lực của cháu mới đạy đến tứ đẳng đỉnh bậc thôi, nói rằng người kia thất đẳng, làm sao có chuyện đó được?
- Năm đó Hoành Đoạn Đỉnh của gia tộc Hoành Đoạn ở Nhật Bản đến Trung Quốc chúng gây rối, sư phụ của Trần Vô Ba ở Thái Cực Môn không chịu nổi nữa liền cùng hắn quyết chiến trên đỉnh Hoa Sơn, cuối cùng bị thảm bại, uất ức mà chết.
Một nước lớn như chúng ta đương nhiên không thể để một tên đến từ một tiểu quốc kia gây rối được, cho nên cố mới quyết định ứng chiến.
Địa điểm vẫn là đỉnh Hoa Sơn, kết quả…haiz, lưỡng bại câu thương! Từ đó trở đi, chiếc xe lăn này làm bạn với cố trong suốt quãng đời còn lại.
Mà Thanh Sơn là đứa con xuất sắc nhất của cố, chỉ là năm đó có chút chuyện, bỏ đi đã 20 năm mà chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Đến bây giờ cũng chẳng thèm về nhà, làm cho bà nội cháu một mình trông phòng mấy chục năm. Đến giờ đã bảy tám mươi rồi mà vẫn còn nhớ đến nó.
Tuy nhiên, không thể tưởng tượng được đồ đệ của nó lại xuất hiện, cũng chẳng biết là Thanh Sơn còn sống không. Mà cha cháu là con cháu của nhà họ Phí, nhưng lại chẳng biết chút võ công nào.
Phí gia và gia tộc Hoành Đoạn hẹn ba năm sau ở Hoa Sơn lại tiến hành, cháu xem xem, Phí gia chúng ta còn ai để ứng chiến được?
Mấy chú của cháu cũng không luyện võ, còn trong đám con cháu hiện tại người cao nhất cũng chưa vượt qua ngũ đẳng đỉnh bậc, lấy ai ra tỷ thí cùng gia tộc Hoành Đoạn, để giương cao thần uy của Trung Hoa chúng ta?
Ông lão nói đến đây, sắc mặt trùng xuống.
- Nghe nói Hoành Đoạn Tỉnh của gia tộc Hoành Đoạn nghe nói còn thảm hại hơn cả cố, có khi cố còn có thể chống gậy đi được vài vòng, mà ông ta hoàn toàn phải dựa vào ghế mềm.
Tuy nhiên, thế hệ thứ hai của gia tộc Hoành Đoạn xuất hiện hai cao thủ, đã đạt đến cảnh giới bát đẳng, còn thứ bậc mấy của bát đẳng thì không rõ. Còn chúng ta, trong đám hậu bối thì chưa thấy ai có thể chống lại đối thủ.
Phí Điệp Vũ cũng lo lắng, sắc mặt cũng tự nhiên mà trở nên khó coi.
- Cháu mau chóng đến Ngư Đồng để tìm hiểu rõ ràng mối quan hệ của Diệp Phàm và ông nội của cháu, nếu Thanh Sơn không trở lại thì Phí gia lấy ai để đấu với gia tộc Hoành Đoạn? Chúng ta có thể thua người nhưng không thể thua thể diện được…
Ông lão vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Cố à, chỉ sợ không phải thôi.
Phí Điệp Vũ nói.
- Không phải cũng phải hỏi, nhiều điểm đáng nghi quá. Nếu như không phải thì tốt nhất là kết gia với anh chàng đó, có thể bồi dưỡng ra một cao thủ thất đẳng mới 24 tuổi thì công lực tuyệt đối không thể thấp được, có lẽ còn là người cùng thế hệ với ta. Vì quốc gia, cũng là vì thể diện của Phí gia, chúng ta không thể để mất được.
Ông lão ấn nhẹ xuống một cái, ba quân cờ đen liền vỡ vụn.
Phí Điệp Vũ vội vàng về nhà.
- Điệp nhi, nghe nói cháu đấu với người ta đúng không? Sau này không được như vậy nữa, con gái con lứa, không được cả ngày đánh đấm, sau này ai người ta thèm lấy.
Lúc này, trong phòng truyền đến một giọng nói đầy yêu thương.
- Bà, cháu không đánh đấm, chỉ đánh đàn thôi.
Phí Điệp Vũ nói, liếc mắt nhìn bà nội Yến Hồng một cái, sau đó tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, nói tiếp:
- Bà, nghe nói sợi dây chuyền này trước đây ông nội tặng cho bà, đúng không ạ.
- Ừ, ngày đó Thanh Sơn còn trẻ, sau khi kết hôn không lâu ông ấy tặng cho bà sợi dây chuyền này, ông ấy đeo một sợi, bà một sợi. Sợi dây chuyền này là vật tổ truyền của nhà họ Phí. Sợi của ông ấy có khắc hình một con ưng phượng, còn của bà là một con ưng hoàng. Đó đều là ký hiệu của nhà họ Phí…Haiz, ông ấy bỏ đi đã 20 năm rồi, mà không thèm về nhà, không phải ông ấy đã đi trước bà rồi chứ…
Yến Hồng nói đến đây, đôi mắt hơi hơi đỏ.
- Không đâu, cháu đã nhìn thấy một sợi dây chuyền giống hệt cái này…
Phí Điệp Vũ vội vàng nói.
- Cái gì, cháu nói có thật không?
Yến Hồng thật sự bị kích động, bà vội đứng lên nắm lấy tay cô cháu gái, miệng run run nói.
- Vâng, tuy nhiên, cháu không dám khẳng định, lúc đó cháu chỉ nhìn qua thôi…
Phí Điệp Vũ kể lại chuyện ban nãy một lần nữa.
- Lập tức, chúng ta lập tức đi Ngư Đồng.
Yến Hồng không ngồi yên, lôi tay cháu gái đòi đi.
- Bà à, bà đã lớn tuổi rồi, bà cứ nghỉ ngơi đi, việc này cố đã giao cho cháu làm rồi. Ngày mai cháu sẽ đi Ngư Đồng.
Phí Điệp Vũ vội vàng đỡ bà nội ngồi xuống.
- Vậy cũng được, cháu đến đấy hỏi thăm rõ ràng cho bà, còn nữa, lập tức gọi cho ba mẹ cháu về.
Yến Hồng nói.
Hôm sau, khi về đến Ngư Đồng đã là giữa trưa.
- Chuyện gì thế này?
Vừa bước vào phòng làm việc, Vương Triều và Túc Nhất Tiêu không ngờ đã ở đây.
- Việc này là Phó Chủ tịch thành phố Túc phát hiện , ông ấy nói phải đợi anh về rồi tính sau.
Vương Triều nói.
Anh Diệp, anh có còn nhớ Thanh Lang chủ nhiệm ban bảo vệ của tập đoàn Dương Điền không?
- Đương nhiên là nhớ rồi, người này cũng là một cao thủ, nắm đấm cũng khá mạnh.
Diệp Phàm gật gật đầu, Vương Triều đã pha sẵn ba cốc cà phê.
- Còn nhớ buổi tối hôm đó nghe anh nói là cha của Thanh Lang là Chu Bá Lâm, chủ tịch huyện Vân Lĩnh, thành phố Hải Châu, tỉnh Việt Đông bị Bí thư huyện ủy Hoàng Sâm hãm hại. Về sau, Lô An Cương ra tay cứu, lúc ấy Lô An Cương là phó tư lệnh viên khu cảnh bị thành phố Hải Châu.
Sau khi nghe nói chuyện này tôi cũng có thêm một nguồn, anh cũng biết, cậu của bà xã tôi Diệp Đông được phân quản công tác của Ủy ban Kỷ luật trong toàn tỉnh.
Thời gian trước tôi có việc phải đi huyện Vân Lĩnh, thành phố Hait Châu, đã lưu tâm chuyện này. Không ngờ lại nghe được một tin tức lớn kinh thiên động địa.
Đương nhiên, tôi cũng chỉ là nghe nói, nhưng việc này tám phần là chính xác.
Túc Nhất Tiêu nói đến đây thì tạm dừng, nhấp một ngụm cà phê, khen:
- Cà phê ngon lắm!
- Lão Túc, đừng thừa lúc nước đục thả câu nữa…
Diệp Phàm thản nhiên cười nói. Biết lão Túc muốn khoe khoang một chút, nên nói trêu như vậy.
- Nghe nói lúc đó Hoàng Sâm hãm hại Chu Bá Lâm cũng là do bị ép.
Túc Nhất Tiêu nói câu này ra thật giống như thạch phá thiên kinh, Diệp Phàm và Vương Triều đều làm rớt cả cà phê.
- Sao thế được, ai ép ông ta?
Vương Triều thất thanh hỏi, Diệp Phàm cũng nhìn Túc Nhất Tiêu.
- Lô An Cương.
Túc Nhất Tiêu quay sang nhìn Vương Triều một cái, nói.
- Lão Túc, ăn phải có nhai, nói phải có nghĩ, đừng nói lung tung. Chuyện này có liên quan đến Tư lệnh Lô, anh nói rõ ràng xem nào.
Diệp Phàm trở nên nghiêm túc, mọi điểm khả nghi đều tập trung vào Lô An Cương.
- Cũng không biết thế nào, thì ra Hoàng Sâm và cha Thanh Lang là Chu Bá Lâm không hề qua lại, phỏng chừng Hoàng Sâm thật sự cũng muốn đối phó với Chu Bá Lâm, khi Lô An Cương ép thì đúng là gặp dịp rồi còn gì.
Nghe nói Hoàng Sâm lúc ấy khéo léo lợi dụng chuyện lún cầu để đổ lên người Chu Bá Lâm. Cầu vì sao bị lún, đó là vì xe quân đội đi qua thì bị lún, lúc đó làm chết ba viên lính.
Hơn nữa, lúc đó xe quân đội vận chuyển thuốc nổ, còn dẫn đến nổ liên hoàn, tổn thấy không dưới mấy triệu.
Cây cầu đó nằm trong huyện Vân Lĩnh, có tên là cầu Thông Hà, cầu không dài lắm, chỉ chừng năm sáu mươi mét gì đó, chỉ có điều phía dưới cũng là vách núi, cao đến ba trăm mét.
Mà cây cầu Thông Hà này khi Chu Bá Lâm còn đảm nhiệm chức chủ tịch huyện Vân Lĩnh, đích thân chỉ thị cho phòng Giao thông xây dựng, kết quả điều tra chủ thầu đã đưa 5 trăm ngàn tệ cho Chu Bá Lâm, giờ thì Chu Bá Lâm vào tù, không chừng còn chết trong tù.
Con trai của Chu Bá Lâm là Thanh Lang từ Thiếu Lâm tự vội vàng trở về tìm Hoàng Sâm tính sổ, lại bị bắt vào tù, cuối cùng là Lô An Cương cứu.
Có một điểm tôi không rõ là tại sao Lô An Cương muốn hãm dại cha con nhà họ Chu, nhưng cuối cùng lại cứu Thanh Lang ra?
Túc Nhất Tiêu nhíu mày nói.
- Việc này anh nghe ai nói?
Diệp Phàm hỏi, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Túc Nhất Tiêu.
- Chuyện này, nói ra có chút không tiện.
Túc Nhất Tiêu có chút khó xử.
- Lão Túc, chuyện này liên quan đến danh dự của một cán bộ cấp phó giám đốc sở, hơn nữa liên quan đến vụ thám án 88, hãy nói người cung cấp tin tức này ra cho chúng tôi, tôi bảo đảm sẽ giữ bí mật.
Diệp Phàm nghiêm túc nói, nhìn Túc nhất Tiêu, nói thêm:
- Chẳng lẽ anh còn không tin con người tôi, tôi là hạng người vì mũ quan mà bán đứng anh em bạn bè sao?
- Cái đó, không phải. Nếu không tin anh thì tôi cũng không nói chuyện này ra. Chuyện có liên quan đến tư lệnh Lô, Túc Nhất Tiêu tôi cũng không phải là loại người không biết phân biệt nặng nhẹ.
Chuyện này chisnh là Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật huyện Vân Lĩnh đã nghỉ hưu Hòa Thanh nói. Lúc đó ông ấy bất bình cho Chu Bá Lâm, tuy nhiên, thân cô thế cô, mà thủ đoạn của Lô An Cương thật sự đáng sợ nên ông ấy không dám nói ra.
Mãi cho đến khi tôi có việc đến huyện Vân Lĩnh, hỏi thăm chuyện xảy ra trong gia đình Thanh Lang, một cán bộ lão thành của Ủy ban Kỷ luật chỉ cho tôi đến tìm ông ấy.
Cho nên tôi đã tìm đến nhà Hòa Thanh, ông ấy biết Diệp Đông là thân thích của tôi, cho nên sau một hồi lưỡng lự đã kể chuyện này ra.
Túc Nhất Tiêu vẻ mặt chân thành nói.
- Thực ra, việc này, nếu muốn kiểm chứng. Chúng tôi cũng tìm hiểu qua, Hoàng Sâm hiện tại vẫn còn trong nhà lao, hay là tôi đi Vân Lĩnh một chuyến để hỏi đồng chí Hòa Thanh, còn nữa, chỗ Hoàng Sâm cung đi một chuyến xem sao.
Vương Triều nói.
- Bên Hòa Thanh thì không cần phải đi, đến hỏi Hoàng Sâm một chút là được rồi. Tranh thủ để anh ta lập công chuộc tội, cho một đường đi biết đâu anh ta lại nói ra hết.
Diệp Phàm nhìn Túc Nhất Tiêu, cười nói.
- Lão Túc, nếu tình hình đúng như vậy thì lần này anh lập được công lớn rồi.
Tuy nhiên, trước khi làm rõ mọi chuyện thì nhất định không được để lọt tin tức ra ngoàn. Nếu chuyện này có liên quan đến Lô An Cương thật, thì tâm cơ của con người này đáng sợ đến cực điểm rồi.
Tuy nhiên, Lô An Cương vì sao lại phải làm như vậy, thực ra tôi có thể đoán ra được một chút, có thể ông ta muốn lợi dụng Thanh Lang làm việc cho mình.
Nếu có thể điều tra ra cha của Thanh Lang chính là do Lôi An Cương sai Hoàng Sâm hại, thì trong nháy mắt Thanh Lang sẽ coi ông ta như kẻ thù ngay, chuyện về Lô An Cương và tập đoàn Dương Điền chắc chắn Thanh Lang sẽ nói ra hết.
Tôi có dự cảm, thảm án 88 có liên quan đến Lô An Cương. Tuy nhiên, tất cả chứng cứ nói sống, chúng ta không thể buông tha tội phạm, nhưng cũng không thể làm oan cho người tốt được, đặc biệt là Lô An Cương, từng giúp đỡ chúng ta rất nhiều, vu oan cho ông ấy quả thực là rất không có đạo đức.
Ba ngày sau, hôm điều tra vụ hung án, xuất hiện một quân nhân xuất ngũ tên là Mã Hán đến nhà Diệp Phàm, không lâu sau, vương Triều cũng đến.
/3320
|