- Không sao, chẳng chửi được lâu đâu. Ông ta chỉ nhớ được những cái tốt của tôi thôi.
Triệu Xương Sơn lấy lại nụ cười, trong lòng thấy thoải mái.
- Ừ, tiểu tử thật là có tính kiên trì, mặc dù phá được vụ thảm án 88. Con cũng có thể nói cho toàn dân và cả Thủ tướng. Nhưng Quản Nhất Minh cùng vơi Sơn trang đông ba không phải về vấn đề này, lẽ nào ông ta không nhúng tay vào, chỉ vì Quản Phi là cháu của ông ta.
Triệu Bảo Cương nghi hoặc.
- Việc này con cho rằng Diệp Phàm biết được. Hôm đó Lô An Cương bắt cóc con tin xong, Diệp Phàm đi vào đàm phán với hắn, nhưng nói về cái gì thì không ai biết cả.
Sau đó, Lô An Cương bị bắt, trước khi bị giam ở nhà phỏng vấn cũng bị Diệp Phàm nói vào tai câu gì đó chắc chắn là có liên quan đến Quản Nhất Minh.
Có thể Quản Nhất Phi đã thấy được nguy hiểm gì đó, vì vậy liều lĩnh tự mình ra tay.
- Ông ta muốn trực tiếp đá Diệp Phàm ra khỏi cục, khiến anh ta cả kiếp này không thể xoay xở được. Để lần này bắt được Diệp Phàm mà ông ta tiêu hao bao nhiêu, đến việc chon những vị trí quan trọng cũng ám chỉ cho con, trong cuộc họp ngày mai còn ủng hộ con.
Triệu Xương Sơn vui vẻ nói.
- Chỉ có điều, Diệp Phàm cũng là tay bay vạ gió. Người nhà họ Kiều sẽ nghĩ việc này ra sao, liệu có làm khó dễ cho nhà họ Triệu chúng ta không, hoặc là sẽ nói điều kiện gì đây. Còn nữa, nếu lọt đến tai lão Phượng thì ông ta sẽ nghĩ thế nào. Tên tiểu tử này sức lan tỏa càng ngày rộng. Ít ra cùng lứa với hắn như Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên sẽ oán hận nhà họ Triệu chúng ta.
Triệu Bảo Cương nói.
- Không sao, con đã nghĩ đến nơi Diệp Phàm đến, sẽ căn dặn sao. Có những thứ chỉ có thể tạm thời như vậy. Vì việc này mà con cũng khốn đốn.
Triệu Xương Sơn nói.
- Ừ, cha nghĩ con cũng không đến nỗi hồ đồ vậy. Nhưng người nhà họ Kiều và lão Phượng kia đều không phải loại ngu xuẩn. Tuy nhiên cũng không phải lo lắng quá, chỉ khi tên tiểu tử này suy nghĩ không ra đâu mới khó nói, muốn đoán ra dụng ý của con cũng khó. Nếu đoán trúng thì thành tinh rồi, ha ha ha.
Triệu Bảo Cương gác điện thoại, cười rất to.
Nháy mắt đã đến tháng 8.
Diệp Phàm đã hoàn thành lời hứa của mình, nửa năm sẽ phá được vụ thảm án này. Còn Chu Ngọc Minh đã thành công tiếp nhận vị trí Phó chủ tịch thường vụ.
Thôi Minh Khải cũng đã tiếp nhận vị trí Phó bí thư thành ủy của Dư Chí Hải, mà đã được điều đi thành phố Hải Châu nhận chức. Đương nhiên, thành phố Hải Châu là đặc khu, thành phố cấp Phó tỉnh, Thôi Minh Khải được đến bạt đến Sở, còn vị trí của đồng chí Vu Chí Hải từ được đồng chí Hàn Đông ở tỉnh tiếp nhận.
Túc Nhất Tiêu là ủy viên thường vụ thành phố, tiếp nhận vị trí của Chu Ngọc Minh làm Phó chủ tịch thường vụ thành phố.
Không lâu sau có tin tới, đồng chí Bí thư huyện ủy huyện Dương Điền An Hồng Thành bị đồng chí Phó bí thư ban kỷ luật Hàn Đông bắt bì tội tham ô, ăn hối lộ.
Từ An Hồng Thành có thể tra ra thêm An Lôi – Phó ban tổ chức thành ủy, An Lôi ở Ngư Đồng hãm hại không ít phụ nữ, cuối cùng cũng không thoát khỏi lưới trời.
Không lâu sau, dưới sự điều tra của Hàn Đông, Bí thư Hà Trấn Nam cũng lui về làm phó chủ nhiệm không quản gì cả.
Một trong những điều đó là thuyết phân vân, có người nói Hà Trấn Nam bao che cho An Lôi,bên trên muốn xử lý anh ta vì vậy tự động ẩn dật. Lại có người nói Hà Trấn Nam có liên quan đến vụ thảm án 88
Kỳ thật trong việc này chỉ có Diệp Phàm hiểu rõ bởi vì người khởi xưởng tìm hiểu việc này là Diệp Phàm. Những bằng chứng đưa ra Triệu Xương Sơn cũng đã xem qua, vì vậy nói Hàn Đông theo sát Hà Trấn Nam, Hà Trấn Nam đến mức đường cùng nên phải rút lui để lo về già.
Vẫn luôn theo Hà Trấn Nam là Mã Bách Sinh đã thấy hoang mang, cả ngày lo sợ, hoảng loạn. Ngồi vào vị trí Bí thư ban chính trị mà cũng không yên. Còn Diệp Phàm nhà nhã lại khiến Mã Bách Sinh bực bội khó chịu.
Ông ta không dám trêu chọc Diệp Phàm nữa. Bởi vì ông ta cho rằng việc này chắc chắn sẽ liên lụy đến Diệp Phàm. Vụ thảm án 88 là một vụ kinh hoàng như vậy mà còn dám phá, thì còn việc gì mà người họ Diệp kia không dám làm. Bằng không Hàn Đông mới đến không lâu sao có thể lập nhiều chiến tích như vậy?
Phải chuyển đến Bí thư thành ủy, khó như thế nào?
Ngày mồng 3 tháng 8
Tin vui truyền đến, đồng chí Diệp Phàm vừa nhận được thông báo từ ban tổ chức Tỉnh ủy, nói rằng anh ấy sẽ đến học tại trường Đảng trung ương. Nghe nói lớp của trường Đảng lần này toàn là những cán bộ được đề bạt, trẻ nhất cả nước, đây cũng là yêu cầu cần thiết để xây dựng tương lai đất nước, từ những cán bộ giỏi, trẻ tuổi, bồi dưỡng để tổ chức các hoạt động cống hiến cho đất nước.
Người ở mỗi tỉnh còn rất ít, chỉ 2, 3 người. Vì 2 người này mà phải thảo luận ở cuộc họp thường vụ. Bởi vì còn có tin tức khác là những cán bộ đi bồi dưỡng này là do Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà đích thân giảng bài.
Đương nhiên, đại bộ phận cán bộ đều cho rằng đây là tin vịt, hoặc nói đến chủ tịch Trấn để thể hiện thôi. Ông ấy là nguyên thủ quốc gia làm gì có thời gian mà giảng bài được chứ, có thể giả vờ đi lướt qua một lần cũng được rồi.
Nhưng, cho dù chủ tich Trấn có đến một lần thì cũng là thể hiện sự coi trọng đối với lớp cán bộ này rồi.
Cho nên,từ Kinh thành cho đến các tỉnh, chỉ cần là một cán bộ có tư cách sẽ có thể tham gia để chọn ra hai nhân vật chính. Có lẽ, những thành viên của lớp này cũng sẽ là hạt nhân cho nước nhà trong tương lai.
Thậm chí còn có người dự đoán, trong số những thành viên của lớp học này ít nhất có một vị có thể bước vào vị trí 1 trong 9 vị ủy viên Quốc Gia.
Còn những người khác, sẽ đảm nhiệm những chức lớn ở các tỉnh. Vì thế, có thể vòa được lớp này ít nhất cũng có nhiều bạn, mà những bạn này đều là cán bộ cao cấp. Nhiều bạn học tức là nhiều con đường chọn lựa, không thể tiến lên mới là lạ.
Bởi vậy lớp học cán bộ này khi vẫn còn chưa chính thức khai giảng nhưng đã khiến không khí nhốn nháo khắp nơi. Khắp nơi đều thể hiện khả năng thần thông của mình.
Tuy nhiên, Triệu Xương Sơn lại thấy lạ. Diệp Phàm phá được vụ thảm án 88 khiến cho Ngư Đồng hồi phục lại sắc màu xưa, còn được cả Thủ tướng ca ngợi hàng đầu, trực tiếp được chọn ra như vậy cũng là đề danh Diệp Phàm rồi.
Nghe nói Bí thư suýt chút nữa bị Quản Nhất Phi trở mặt, nhưng về việc này, một Phó bí thư tỉnh ủy khác – đồng chí Diệp Đông kiên quyết ủng hộ việc Triệu Xương Sơn đề bạt Diệp Phàm.
Mà khi Uông Chính Tiền gặp Diệp Phàm cũng tỏ ra kiên quyết như vậy, liếc nhìn Quản Nhất Minh một cái cuối cùng, cũng không hé răng, không ủng hộ cũng chẳng phản đối. Đồng chí Quản Nhất Minh không hơn 4 người kia nên việc nà coi như thông qua thuận lợi.
Nghe nói Phó bí thư Quản sau khi về phòng, câu đầu tiên là chửi:
- Mẹ kiếp, đùa giỡn với lão Triệu sao, chó cái.
Phó bí thư Quản nói lời thô tục, ánh mắt bạo nhân.
Còn Diệp Phàm thực ra cũng không biết sự thể ra sao. Khi có điện thoại của Ban tổ chức Tỉnh mới ngạc nhiên, sau khi đặt điện thoại xuống mới nói:
- Lão Triệu này làm cái gì thế, lại cho minh đi học bồi dưỡng, thật là phiền phức, cái lớp trường Đảng này thật chán phèo.
Tuy nhiên, những lời vừa nói bị Chu Ngọc Minh nghe thấy, nói:
- Chúc mừng Bí thư Diệp, trường Đảng Trung ương mà, cả đời tôi không thể tiến vào đó, ài…
- Có gì đáng chúc mừng chứ. Ngày ngày phải nghe lý luận, sự học là vô cùng, thật là phiền.
Diệp Phàm lắc đầu, thực ra trong lòng có chút đắc ý.
- Vậy anh không biết sao, nghe nói, mỗi tỉnh chỉ được hai người, vì hai vị trí này mà chút nữa thì vỡ đầu. Biết người nữa là ai?
Chu Ngọc Minh thần bí nói.
- Ai?
Diệp Phàm cũng hiếu kỳ, nhìn Chu Ngọc Minh, thấy ông ta đỏ mặt trong lòng cũng đoán được ông ta đang vui, xem ra Phó chủ tịch thường vụ thành ủy đang rất thoải mái.
- Cháu trai Phượng Quốc Hưng của đồng chí Bí thư Phượng Bảo Sơn. Người này đang là Phó trưởng ban tổ chức tỉnh chúng ta.
Lần này nếu tham gia vào lớp học của trường Đảng trung ương này có thể sẽ lên chức Phó ban tổ chức thường vụ. Phượng Bảo Sơn đã dự tính cả rồi.
Phó ban tổ chức Tỉnh chúng ta là đồng chí Cố Canh có thẻ 3 tháng nữa sẽ về hưu. Khi đó cũng vừa là lúc Phượng Quốc Hưng tham gia học trở về, đúng lúc để nhận chức này.
- Người ta chưa đến 30 tuoir, mà đã là cán bộ cấp Tỉnh. Trên thế gian này, có người làm quan lợi thế đấy. Không như chúng ta, sắp 50 rồi mà vẫn dậm chân chức Phó Sở.
Chu Ngọc Minh có chút xót xa.
- Không phải Phượng Bảo Sơn sắp về hưu sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Chính vì sắp về hưu nên mới nhanh chóng sắp xếp cho cháu một vị trí, nếu không về hưu rồi thì sao mà tiến hành được. Người đứng đầu tỉnh chúng ta là Triệu Xương Sơn, một gia tộc uy thế, nếu như ông ta không nể mặt Phượng Bảo Sơn thì ông ta cũng không còn mặt mũi nào cả. Không lâu sau thì Bí thư Triệu sẽ thành ủy viên ban chính trị, tiềm lực để thăng tiến còn rất lớn.
Chu Ngọc Minh thản nhiên nói.
- Ha ha, có thể người nhà họ Triệu có thể tham gia vào vị trí hàng đầu quốc gia.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng nghĩ cái danh như vậy mà Triệu Xương Sơn lại cho mình.
- Điều đó là đương nhiên, nhưng, muốn ngồi vào vị trí đó không phải chỉ có nhà họ Triệu mà còn có cả những lực lượng yếu nữa. Người của Bộ chính trị cũng sẽ là do Triệu Bảo Cương tiêu tốn để đẩy lên, muốn đi thêm bước nữa thì khó.
Chu Ngọc Minh lắc đầu nói.
- Để ý làm gì, chẳng liên quan gì đến chúng ta.
Diệp Phàm khua tay.
- Như thế cũng chẳng ích gì, Bí thư Triệu giao cho anh tọng trách này, là khiến cho Uông Chính Tiền phải tức đỏ mắt, và khiến cho Quản Nhất Minh hoảng loạn. Hiện nay anh cũng đã gắn với nhà họ Triệu rồi. Nhưng cũng tốt, có sự giúp đỡ của bí thư Triệu ít ra người ta người ta muốn đối xử với anh thế nào thì cũng phải nể mặt nhà họ Triệu đúng không?
Chu Ngọc Minh cười nói, có chút cao hứng.
- Ài…
Diệp Phàm than dài, đầu tối kịt lại làu bàu lại bị nhà họ Triệu giỡn rồi, mình lại không thắng nổi nhà họ Triệu rồi. Nhưng, nhà họ Triệu đừng quá đắc ý, cái danh này là các người tặng tôi cũng là cái tôi nên được nhận. Không phải nhận không, hơn nữa, đầu là của tôi, do tôi nghĩ….
Ngày 15 tháng 8 Diệp Phàm lặng lẽ rời khỏi Ngư Đồng, sau khi đến Ban tổ chức tỉnh ủy báo cáo, Trưởng ban Cổ Hoài mới nhận chức chính thức gặp anh ta.
Triệu Xương Sơn lấy lại nụ cười, trong lòng thấy thoải mái.
- Ừ, tiểu tử thật là có tính kiên trì, mặc dù phá được vụ thảm án 88. Con cũng có thể nói cho toàn dân và cả Thủ tướng. Nhưng Quản Nhất Minh cùng vơi Sơn trang đông ba không phải về vấn đề này, lẽ nào ông ta không nhúng tay vào, chỉ vì Quản Phi là cháu của ông ta.
Triệu Bảo Cương nghi hoặc.
- Việc này con cho rằng Diệp Phàm biết được. Hôm đó Lô An Cương bắt cóc con tin xong, Diệp Phàm đi vào đàm phán với hắn, nhưng nói về cái gì thì không ai biết cả.
Sau đó, Lô An Cương bị bắt, trước khi bị giam ở nhà phỏng vấn cũng bị Diệp Phàm nói vào tai câu gì đó chắc chắn là có liên quan đến Quản Nhất Minh.
Có thể Quản Nhất Phi đã thấy được nguy hiểm gì đó, vì vậy liều lĩnh tự mình ra tay.
- Ông ta muốn trực tiếp đá Diệp Phàm ra khỏi cục, khiến anh ta cả kiếp này không thể xoay xở được. Để lần này bắt được Diệp Phàm mà ông ta tiêu hao bao nhiêu, đến việc chon những vị trí quan trọng cũng ám chỉ cho con, trong cuộc họp ngày mai còn ủng hộ con.
Triệu Xương Sơn vui vẻ nói.
- Chỉ có điều, Diệp Phàm cũng là tay bay vạ gió. Người nhà họ Kiều sẽ nghĩ việc này ra sao, liệu có làm khó dễ cho nhà họ Triệu chúng ta không, hoặc là sẽ nói điều kiện gì đây. Còn nữa, nếu lọt đến tai lão Phượng thì ông ta sẽ nghĩ thế nào. Tên tiểu tử này sức lan tỏa càng ngày rộng. Ít ra cùng lứa với hắn như Thiết Chiêm Hùng, Lang Phá Thiên sẽ oán hận nhà họ Triệu chúng ta.
Triệu Bảo Cương nói.
- Không sao, con đã nghĩ đến nơi Diệp Phàm đến, sẽ căn dặn sao. Có những thứ chỉ có thể tạm thời như vậy. Vì việc này mà con cũng khốn đốn.
Triệu Xương Sơn nói.
- Ừ, cha nghĩ con cũng không đến nỗi hồ đồ vậy. Nhưng người nhà họ Kiều và lão Phượng kia đều không phải loại ngu xuẩn. Tuy nhiên cũng không phải lo lắng quá, chỉ khi tên tiểu tử này suy nghĩ không ra đâu mới khó nói, muốn đoán ra dụng ý của con cũng khó. Nếu đoán trúng thì thành tinh rồi, ha ha ha.
Triệu Bảo Cương gác điện thoại, cười rất to.
Nháy mắt đã đến tháng 8.
Diệp Phàm đã hoàn thành lời hứa của mình, nửa năm sẽ phá được vụ thảm án này. Còn Chu Ngọc Minh đã thành công tiếp nhận vị trí Phó chủ tịch thường vụ.
Thôi Minh Khải cũng đã tiếp nhận vị trí Phó bí thư thành ủy của Dư Chí Hải, mà đã được điều đi thành phố Hải Châu nhận chức. Đương nhiên, thành phố Hải Châu là đặc khu, thành phố cấp Phó tỉnh, Thôi Minh Khải được đến bạt đến Sở, còn vị trí của đồng chí Vu Chí Hải từ được đồng chí Hàn Đông ở tỉnh tiếp nhận.
Túc Nhất Tiêu là ủy viên thường vụ thành phố, tiếp nhận vị trí của Chu Ngọc Minh làm Phó chủ tịch thường vụ thành phố.
Không lâu sau có tin tới, đồng chí Bí thư huyện ủy huyện Dương Điền An Hồng Thành bị đồng chí Phó bí thư ban kỷ luật Hàn Đông bắt bì tội tham ô, ăn hối lộ.
Từ An Hồng Thành có thể tra ra thêm An Lôi – Phó ban tổ chức thành ủy, An Lôi ở Ngư Đồng hãm hại không ít phụ nữ, cuối cùng cũng không thoát khỏi lưới trời.
Không lâu sau, dưới sự điều tra của Hàn Đông, Bí thư Hà Trấn Nam cũng lui về làm phó chủ nhiệm không quản gì cả.
Một trong những điều đó là thuyết phân vân, có người nói Hà Trấn Nam bao che cho An Lôi,bên trên muốn xử lý anh ta vì vậy tự động ẩn dật. Lại có người nói Hà Trấn Nam có liên quan đến vụ thảm án 88
Kỳ thật trong việc này chỉ có Diệp Phàm hiểu rõ bởi vì người khởi xưởng tìm hiểu việc này là Diệp Phàm. Những bằng chứng đưa ra Triệu Xương Sơn cũng đã xem qua, vì vậy nói Hàn Đông theo sát Hà Trấn Nam, Hà Trấn Nam đến mức đường cùng nên phải rút lui để lo về già.
Vẫn luôn theo Hà Trấn Nam là Mã Bách Sinh đã thấy hoang mang, cả ngày lo sợ, hoảng loạn. Ngồi vào vị trí Bí thư ban chính trị mà cũng không yên. Còn Diệp Phàm nhà nhã lại khiến Mã Bách Sinh bực bội khó chịu.
Ông ta không dám trêu chọc Diệp Phàm nữa. Bởi vì ông ta cho rằng việc này chắc chắn sẽ liên lụy đến Diệp Phàm. Vụ thảm án 88 là một vụ kinh hoàng như vậy mà còn dám phá, thì còn việc gì mà người họ Diệp kia không dám làm. Bằng không Hàn Đông mới đến không lâu sao có thể lập nhiều chiến tích như vậy?
Phải chuyển đến Bí thư thành ủy, khó như thế nào?
Ngày mồng 3 tháng 8
Tin vui truyền đến, đồng chí Diệp Phàm vừa nhận được thông báo từ ban tổ chức Tỉnh ủy, nói rằng anh ấy sẽ đến học tại trường Đảng trung ương. Nghe nói lớp của trường Đảng lần này toàn là những cán bộ được đề bạt, trẻ nhất cả nước, đây cũng là yêu cầu cần thiết để xây dựng tương lai đất nước, từ những cán bộ giỏi, trẻ tuổi, bồi dưỡng để tổ chức các hoạt động cống hiến cho đất nước.
Người ở mỗi tỉnh còn rất ít, chỉ 2, 3 người. Vì 2 người này mà phải thảo luận ở cuộc họp thường vụ. Bởi vì còn có tin tức khác là những cán bộ đi bồi dưỡng này là do Chủ tịch nước Trấn Sơn Hà đích thân giảng bài.
Đương nhiên, đại bộ phận cán bộ đều cho rằng đây là tin vịt, hoặc nói đến chủ tịch Trấn để thể hiện thôi. Ông ấy là nguyên thủ quốc gia làm gì có thời gian mà giảng bài được chứ, có thể giả vờ đi lướt qua một lần cũng được rồi.
Nhưng, cho dù chủ tich Trấn có đến một lần thì cũng là thể hiện sự coi trọng đối với lớp cán bộ này rồi.
Cho nên,từ Kinh thành cho đến các tỉnh, chỉ cần là một cán bộ có tư cách sẽ có thể tham gia để chọn ra hai nhân vật chính. Có lẽ, những thành viên của lớp này cũng sẽ là hạt nhân cho nước nhà trong tương lai.
Thậm chí còn có người dự đoán, trong số những thành viên của lớp học này ít nhất có một vị có thể bước vào vị trí 1 trong 9 vị ủy viên Quốc Gia.
Còn những người khác, sẽ đảm nhiệm những chức lớn ở các tỉnh. Vì thế, có thể vòa được lớp này ít nhất cũng có nhiều bạn, mà những bạn này đều là cán bộ cao cấp. Nhiều bạn học tức là nhiều con đường chọn lựa, không thể tiến lên mới là lạ.
Bởi vậy lớp học cán bộ này khi vẫn còn chưa chính thức khai giảng nhưng đã khiến không khí nhốn nháo khắp nơi. Khắp nơi đều thể hiện khả năng thần thông của mình.
Tuy nhiên, Triệu Xương Sơn lại thấy lạ. Diệp Phàm phá được vụ thảm án 88 khiến cho Ngư Đồng hồi phục lại sắc màu xưa, còn được cả Thủ tướng ca ngợi hàng đầu, trực tiếp được chọn ra như vậy cũng là đề danh Diệp Phàm rồi.
Nghe nói Bí thư suýt chút nữa bị Quản Nhất Phi trở mặt, nhưng về việc này, một Phó bí thư tỉnh ủy khác – đồng chí Diệp Đông kiên quyết ủng hộ việc Triệu Xương Sơn đề bạt Diệp Phàm.
Mà khi Uông Chính Tiền gặp Diệp Phàm cũng tỏ ra kiên quyết như vậy, liếc nhìn Quản Nhất Minh một cái cuối cùng, cũng không hé răng, không ủng hộ cũng chẳng phản đối. Đồng chí Quản Nhất Minh không hơn 4 người kia nên việc nà coi như thông qua thuận lợi.
Nghe nói Phó bí thư Quản sau khi về phòng, câu đầu tiên là chửi:
- Mẹ kiếp, đùa giỡn với lão Triệu sao, chó cái.
Phó bí thư Quản nói lời thô tục, ánh mắt bạo nhân.
Còn Diệp Phàm thực ra cũng không biết sự thể ra sao. Khi có điện thoại của Ban tổ chức Tỉnh mới ngạc nhiên, sau khi đặt điện thoại xuống mới nói:
- Lão Triệu này làm cái gì thế, lại cho minh đi học bồi dưỡng, thật là phiền phức, cái lớp trường Đảng này thật chán phèo.
Tuy nhiên, những lời vừa nói bị Chu Ngọc Minh nghe thấy, nói:
- Chúc mừng Bí thư Diệp, trường Đảng Trung ương mà, cả đời tôi không thể tiến vào đó, ài…
- Có gì đáng chúc mừng chứ. Ngày ngày phải nghe lý luận, sự học là vô cùng, thật là phiền.
Diệp Phàm lắc đầu, thực ra trong lòng có chút đắc ý.
- Vậy anh không biết sao, nghe nói, mỗi tỉnh chỉ được hai người, vì hai vị trí này mà chút nữa thì vỡ đầu. Biết người nữa là ai?
Chu Ngọc Minh thần bí nói.
- Ai?
Diệp Phàm cũng hiếu kỳ, nhìn Chu Ngọc Minh, thấy ông ta đỏ mặt trong lòng cũng đoán được ông ta đang vui, xem ra Phó chủ tịch thường vụ thành ủy đang rất thoải mái.
- Cháu trai Phượng Quốc Hưng của đồng chí Bí thư Phượng Bảo Sơn. Người này đang là Phó trưởng ban tổ chức tỉnh chúng ta.
Lần này nếu tham gia vào lớp học của trường Đảng trung ương này có thể sẽ lên chức Phó ban tổ chức thường vụ. Phượng Bảo Sơn đã dự tính cả rồi.
Phó ban tổ chức Tỉnh chúng ta là đồng chí Cố Canh có thẻ 3 tháng nữa sẽ về hưu. Khi đó cũng vừa là lúc Phượng Quốc Hưng tham gia học trở về, đúng lúc để nhận chức này.
- Người ta chưa đến 30 tuoir, mà đã là cán bộ cấp Tỉnh. Trên thế gian này, có người làm quan lợi thế đấy. Không như chúng ta, sắp 50 rồi mà vẫn dậm chân chức Phó Sở.
Chu Ngọc Minh có chút xót xa.
- Không phải Phượng Bảo Sơn sắp về hưu sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Chính vì sắp về hưu nên mới nhanh chóng sắp xếp cho cháu một vị trí, nếu không về hưu rồi thì sao mà tiến hành được. Người đứng đầu tỉnh chúng ta là Triệu Xương Sơn, một gia tộc uy thế, nếu như ông ta không nể mặt Phượng Bảo Sơn thì ông ta cũng không còn mặt mũi nào cả. Không lâu sau thì Bí thư Triệu sẽ thành ủy viên ban chính trị, tiềm lực để thăng tiến còn rất lớn.
Chu Ngọc Minh thản nhiên nói.
- Ha ha, có thể người nhà họ Triệu có thể tham gia vào vị trí hàng đầu quốc gia.
Diệp Phàm cười nói, trong lòng nghĩ cái danh như vậy mà Triệu Xương Sơn lại cho mình.
- Điều đó là đương nhiên, nhưng, muốn ngồi vào vị trí đó không phải chỉ có nhà họ Triệu mà còn có cả những lực lượng yếu nữa. Người của Bộ chính trị cũng sẽ là do Triệu Bảo Cương tiêu tốn để đẩy lên, muốn đi thêm bước nữa thì khó.
Chu Ngọc Minh lắc đầu nói.
- Để ý làm gì, chẳng liên quan gì đến chúng ta.
Diệp Phàm khua tay.
- Như thế cũng chẳng ích gì, Bí thư Triệu giao cho anh tọng trách này, là khiến cho Uông Chính Tiền phải tức đỏ mắt, và khiến cho Quản Nhất Minh hoảng loạn. Hiện nay anh cũng đã gắn với nhà họ Triệu rồi. Nhưng cũng tốt, có sự giúp đỡ của bí thư Triệu ít ra người ta người ta muốn đối xử với anh thế nào thì cũng phải nể mặt nhà họ Triệu đúng không?
Chu Ngọc Minh cười nói, có chút cao hứng.
- Ài…
Diệp Phàm than dài, đầu tối kịt lại làu bàu lại bị nhà họ Triệu giỡn rồi, mình lại không thắng nổi nhà họ Triệu rồi. Nhưng, nhà họ Triệu đừng quá đắc ý, cái danh này là các người tặng tôi cũng là cái tôi nên được nhận. Không phải nhận không, hơn nữa, đầu là của tôi, do tôi nghĩ….
Ngày 15 tháng 8 Diệp Phàm lặng lẽ rời khỏi Ngư Đồng, sau khi đến Ban tổ chức tỉnh ủy báo cáo, Trưởng ban Cổ Hoài mới nhận chức chính thức gặp anh ta.
/3320
|