- Cái gì vậy, ai nói với cô là tôi đến đại học Yến Kinh đào tạo chuyên sâu? Đúng thật là, tiểu cô nương gia gia.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô nàng một cái, cố ý mỉm cười trêu chọc.
- Không phải đại học Yến Kinh, thế thì, đáng tiếc quá, nếu là đại học Yến Kinh thì tôi có thể giới thiệu giúp anh vài giáo sư.
Phí Điệp Vũ có chút tiếc nuối, lắc đầu. Nhìn Diệp Phàm, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bĩu môi một cái hừ giọng nói:
- Ai là tiểu cô nương gia gia chứ, tôi là đại cô nương. Anh cũng chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu, đừng làm ra vẻ, cứ như mình là ông lão không bằng ấy.
- Bí thư Diệp e là không phải đến trường Đảng đi học chứ?
Lúc này, Khương Hạo Nhiên ngồi một bên vẻ mặt thoáng hiện tia kinh ngạc, hỏi.
- Haha, thực sự anh Khương đoán đúng rồi, chỉ là lớp nâng cao cán bộ cấp Sở của trường Đảng thôi.
Diệp Phàm thản nhiên gật đầu.
- Lớp nâng cao cán bộ cấp Sở mà còn thôi nữa sao. Anh đúng là kiêu ngạo, lớp này tôi cũng nghe nói rồi, tương đối khó vào đấy.
Phí Nhất Độ nói.
- Chẳng phải chỉ là một lớp học thôi sao? Làm gì mà khó vào chứ?
Phí Bát Độ không phải người trong thể chế, mở miệng phản đối.
- Bát Độ, anh sai rồi, lớp này đích xác khó vào. Anh họ tôi cũng muốn vào lắm, nhưng kết quả không kiếm được danh ngạch.
Khương Hạo Nhiên nói.
- Không phải chứ anh Khương, cha anh là Tư lệnh quân khu Liêu Thẩm, ở Trung Quốc chúng ta số người cầm lái các quân khu lớn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đường đường là ủy viên quân ủy, một danh ngạch ở trường Đảng mà không kiếm về được, cái này, đúng là làm người ta khó mà tin được.
Phí Bát Độ kỳ thực thâm ý sâu sắc, giả bộ ngạc nhiên, nhưng kỳ thực là đang làm rõ thân phận của Khương Hạo Nhiên. để Diệp Phàm hiểu được rằng, đừng coi thường gã ta.
Đúng là chẳng nghĩ tới, Cố Thiên Long bị mình hạ bệ, không ngờ cha của người ngồi ở đây lại là người tiếp nhận chức vụ, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy hơi buồn cười.
Thằng nhãi trong lòng đột nhiên bừng tỉnh ngộ, khó trách Phí Nhất Độ lại đối đãi với Khương Hạo Nhiên như vậy, chắc hẳn là tình bạn một phần, lợi ích chiếm một phần rồi.
Trong quân giới Phí gia cũng chẳng có bao nhiêu năng lượng, còn Khương gia ắt hẳn là thế gia của quân đội Trung Quốc, quan chức chính giới như Phí Nhất Hoàn phải có được sự ủng hộ của vững chắc của quân đội thì mới có thể được đẩy lên vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương của Cửu Đảng. Không có quân đội ủng hộ, Phí Nhất Hoàn muốn lên chức, trở thành lãnh đạo cấp quốc gia chân chính của nước Cộng hòa, tuyệt đối không có khả năng.
- Anh Phí, tình hình mấy vị lãnh đạo khu Triều Dương anh có biết không?
Diệp Phàm hỏi, chuyển đề tài.
- Khu Triều Dương, cũng có biết một chút. Nhưng, anh hỏi chuyện này làm gì?
Phí Nhất Độ liếc nhìn Diệp Phàm, có chút kinh ngạc.
- Có chút việc nhỏ phải làm ấy mà.
Diệp Phàm nói.
- Việc nhỏ gì? Nói thử đi nào. Anh ở Ngư Đồng, cách khu Triều Dương cả 18000 dặm, theo lý thuyết chính phủ bên đó không thể cùng lúc xảy ra chuyện gì. Đúng là kỳ quái.
Phí Nhất Độ không kìm nổi hỏi.
- Tôi có một người thân làm Phó trưởng ban tổ chức ở khu Triều Dương, nói ra thật mất mặt, toàn bị trưởng ban Ngô Minh Huy cho đi tàu bay giấy, cấp dưới chẳng ai nghe lời cậu ấy. Người thân của tôi đã phản ánh lên trên nhưng chẳng ai nghe cậu ấy, cho nên, cũng tương đối buồn bã.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Ngô Minh Huy, người này tôi có nghe nói rồi, một con chó của Chung Hưng Điền thôi.
Phí Nhất Độ thô tục nói.
- Chung Hưng Điền?
Diệp Phàm không rõ, nhìn Phí Bát Độ.
- Chung Hưng Điền là Phó Chủ tịch thành phố ủy viên thường vụ thị ủy Bắc Kinh, chính là người đứng sau của Ngô Minh Huy. Nghe nói khoảng thời gian trước Chung Tiểu Xuân con trai của Phó Chủ tịch thành phố Chung cùng với Lã Phong con trai của Bí thư khu Triều Dương Lã Bột Toàn hai người đến đại tửu lâu Hải Vương Tinh trình diễn một màn võ thuật với nhau.
Phí Nhất Độ thản nhiên cười nói.
- Vậy không phải chứng tỏ Bí thư Lã với Phó Chủ tịch thành phố Chung có chút không hợp sao?
Diệp Phàm Diệp Phàm giật mình, cảm thấy có chút manh mối.
- Nguyên nhân rất đơn giản, Lã Bột Toàn muốn làm công trình Minh Tinh, làm quảng trường Thế Hào gì đó, cho nên muốn giải phóng mặt bằng lớn.
Mà căn nhà cũ của Phó Chủ tịch thành phố Chung lại nằm trong phạm vi giải phóng mặt bằng của Thế Hào, cha của Chung Hưng Điền sống chết không chịu nhượng bộ, Lã Bột Toàn dùng tiền bồi thường đến gõ cửa, cha của Chung Hưng Điền, Chung Vệ Căn vẫn không chịu, nhất định không chịu nhả ra.
Chuyện này cứ giằng co như vậy, nhưng, chính quyền khu đã đầu tư xuống trước hơn ba chục triệu, không thể nào ngừng được. Tổn thất đó, sẽ đánh mất hoàn toàn thể diện.
Lã Bột Toàn chẳng còn cách nào khác, đích thân đến nhà muốn nói chuyện thuyết phục ông lão Chung Vệ Căn này, nào ngờ, chưa nói được nữa câu, Lã Bột Toàn mồm mép cuối cùng cũng chẳng thuyết phục được Chung Vệ Căn.
Khi bỏ đi thực sự không kìm được nữa đã nói một câu “lão già này”, ba chữ này đã làm ông lão nổi giận, phun một cục đờm vào mặt Lã Bột Toàn.
Việc này lập tức chọc cho đồng chí lão Lã tức giận, mấy nhân viên công tác lúc này để thể hiện, toàn bộ đều xông lên trước, nhắm vào Chung Vệ Căn lôi kéo mấy cái.
Nhưng, xui xẻo là ông lão này ngã xuống, hơn nữa, còn nằm bệnh viện mất mấy tháng, quảng trường Thế Hào bên này đành phải đình công.
Cháu của nhà họ Chung, Chung Tiểu Xuân thời gian trước vừa hay gặp phải Lã Phong cháu nhà họ Lã ở Hải Vương Tinh, hai người vừa thấy đã bắt đầu đấu rượu, cuối cùng thì phát triển lên đấu cái gì, đấu các cô em, chỉ để phô bày sự giàu sang.
Sự việc càng lúc càng không thể cứu vãn được nữa, cuối cùng hai bên đều có bảy tám người, cùng đánh nhau ở sàn nhảy Hải Vương Tinh.
Chuyện này suýt chút nữa thành trò cười của cả thủ đô, Phó Chủ tịch thành phố Chung với Bí thư Lã, chắc chắn khó tiểu chung một bô rồi.
Khương Hạo Nhiên tin tức cũng nhanh nhạy, thản nhiên kể lại sự việc.
- Ồ…
Diệp Phàm gật đầu, trong lòng cũng có được chút manh mối. Nếu Phó Chủ tịch thành phố Chung và Lã Bột Toàn đấu nhau như vậy, nếu như bản thân mình có thể giúp được Lã Bột Toàn lấy được ngôi nhà cũ của Chung Hưng Điền, giải quyết được chướng ngại vật lớn nhất của việc xây dựng quảng trường Thế Hào.
Thì Lã Bột Toàn kia còn không cảm động đến rơi nước mắt sao, có ông ta ra tay, Ngô Minh Huy lẽ nào dám đấu với Bí thư Quận ủy. Nếu có dám đấu thật, Ngô Minh Huy bị đưa xuống thì càng có trò hay để xem…
Nhưng, vừa nghĩ đến Chung Hưng Điền là Phó Chủ tịch thành phố lại thêm Ủy viên thường vụ thị ủy Bắc Kinh, người ta là quan lớn cấp Thứ trưởng, chuyện này đúng là khó giải quyết, muốn thuyết phục ông ta chắc chắn không được.
Người này hiện nay chắc chắn đang ghi hận Lã Bột Toàn, cho nên, muốn hàng phục Phó Chủ tịch thành phố Chung, chỉ có cách tìm đến ông ta.
- Anh Diệp, anh cũng ở đây à?
Đột nhiên, đằng sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
- Tham mưu trưởng Trấn, là anh à!
Diệp Phàm còn chưa trả lời, Khương Hạo Nhiên ngồi cạnh đã đứng dậy, nhiệt tình nói.
Khương Hạo Nhiên là một Đoàn trưởng quân đoàn 1 quân khu cảnh vệ thủ đô, còn con trai Trấn Trung Lương của Trấn Đông Hải là Phó tham mưu trưởng thượng tá của quân khu cảnh vệ, hai người quân hàm bằng nhau, nhưng chức vị lại sai biệt lớn. Tính ra Trấn Trung Lương vẫn là cấp trên của Khương Hạo Nhiên.
- Anh Lý cũng đến à?
Diệp Phàm gật đầu với Lý Long con trai của Lý Khiếu Phong.
- Anh Diệp, anh về Bắc Kinh khi nào thế, cũng chẳng them gọi điện. Tối nay tôi chủ chi, haha.
Lý Long vô cùng thân thiết, đối với Diệp Phàm còn có chút cung kính, khiến đám người nhà họ Phí và Khương Hạo Nhiên có chút khó hiểu, lờ mờ quan sát thằng nhãi Diệp Phàm này.
- Tham mưu trưởng Trấn, vị anh em này là?
Khương Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Lý Long, cố ý hỏi.
- Nếu tôi đoán không lầm thì người anh em này tên Lý Long, hiện đang đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm phòng giám sát thứ năm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, là con trai của Lý Khiếu Phong Phó bộ trưởng thứ nhất bộ Quốc phòng trước đây. Haha.
Phí Nhất Độ vì có cha là Phó Bí thư thường trực Ủy ban Kỷ luật, cho nên, cũng có biết một số cán bộ trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Lý lịch của Lý Long anh ta thuộc như trong lòng bàn tay.
- Haha, không thể ngờ được đại công tử của Bí thư Phí Nhất Hoàn cũng ở đây. Anh Diệp, các anh quen nhau à?
Lý Long cố ý cười nói, trong lòng thì thầm, sao Diệp Phàm lại ngồi uống rượu chung với Phí Nhất Độ, hình như cũng khá thân thiết.
- Vừa mới quen không lâu.
Diệp Phàm nhiên gật đầu, chào hỏi xong mấy người đều ngồi xuống với nhau.
- Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, đồng chí Diệp Phàm nhậm chức ở Ngư Đồng, cách Bắc Kinh cũng tương đối xa, sao mọi người lại quen được nhau?
Khương Hạo Nhiên giả bộ mơ hồ, dĩ nhiên là thấy Diệp Phàm tương đối thần bí, muốn thăm dò gốc gác của thằng nhãi này.
- Haha, bạn bè quen nhau trọng ở chữ thành, có liên quan gì đến khoảng cách. Còn không phải là một chữ duyên thôi sao?
Trấn Trung Lương thản nhiên cười, miệng đóng rất chặt, đương nhiên là không muốn phun ra chuyện gì.
Đối với gia thế của Trấn Trung Lương, Khương Hạo Nhiên đương nhiên cũng biết được chút ít, biết đây là một gia tộc đáng sợ.
Tuy nói Trấn Đông Hải chỉ treo cái danh hiệu Ủy viên quân ủy không làm chính sự gì, nhưng, Khương Nhất Công cha của Khương Hạo Nhiên luôn nhắc nhỡ gã phải chú ý dựa vào Trấn Trung Lương, tôn trọng anh ta gì đó. Dù cha chưa từng nói rõ nguyên do, nhưng Khương Hạo Nhiên không ngốc.
- Tham mưu trưởng Trấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chúng ta lần đầu quen nhau, cạn một ly được không?
Lúc này, Phí Nhất Độ cười nâng chén lên.
Phí gia thiếu bên quân đội ủng hộ, gần đây luôn tìm đồng minh bên khối quân đội. Từ ánh mắt của Khương Hạo Nhiên có thể thấy, anh ta vô cùng tôn kính Trấn Trung Lương, thậm chí còn có chút kính sợ.
Những chi tiết này Phí Nhất Độ có thể quan sát ra. Suy nghĩ có phải là gia thế của vị Tham mưu trưởng Trấn Trung Lương này rất lớn không, cho nên, cứ làm quen trước đã. Có thể giúp cha lôi kéo thêm vài đồng minh dĩ nhiên càng tốt rồi.
- Haha, Phí công tử, được!
Trấn Trung Lương đương nhiên cũng chẳng có lý do gì đắc ội với một gia tộc có người có khả năng tiến vào Cửu đảng.
Hai bên hàn huyên, uống rượu, tán gẫu những chuyện vui, vì là lần đầu tiên quen biết, cũng không thể đề cập đến những chuyện nội dung quá sâu. Dĩ nhiên, cuối cùng thì cũng tan tiệc chia tay trở về.
Khi đi, Diệp Phàm được Trấn Trung Lương và Lý Long mời ngồi vào xe cùng đi. Diệp Phàm cũng đang có chuyện muốn nhờ Lý Long, thật là đúng lúc.
Đành phải cáo lỗi nói với Phí Điệp Vũ:
- Chờ tôi báo danh xong có thời gian sẽ đến nhà thăm vậy.
Trong xe, Lý Long có chút kỳ quái hỏi:
- Anh Diệp, báo danh gì, có phải anh lại đi học đào tạo chuyên sâu không?
- Không phải, lần này đến trường Đảng học lớp nâng cao cán bộ cấp Sở, chắc là cũng phải mấy tháng.
Diệp Phàm nói.
- Không tệ! Danh ngạch này ai kiếm cho anh đó, để tôi đoán xem.
Lý Long cười nói, trên mặt hiện lên một tia hâm mộ, anh ta cũng là bộ cấp Phó giám đốc sở, cho nên,đương nhiên cũng muốn có được cơ hội lần này.
Nhưng, vì Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng chỉ có ba danh ngạch, nhân tài xuất hiện lớp lớp, cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ ở đâu cũng có, ai nấy gia thế đều rất cao. Còn Lý Khiếu Phong không hứng thú chuyện này, cho nên, kết quả là không tranh về tay được, Lý Long buồn bực mất mấy ngày!
- Dĩ nhiên là đại tiểu thư Kiều xuất mã rồi, có cô ấy xuất mã, muốn danh ngạch gì mà chẳng đến tay. Lớp nâng cao lần này vốn là do Ban Tổ chức Trung ương xử lý mà!
Trấn Trung Lương ười gượng một tiếng, trên mặt lộ tia mờ ám.
Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô nàng một cái, cố ý mỉm cười trêu chọc.
- Không phải đại học Yến Kinh, thế thì, đáng tiếc quá, nếu là đại học Yến Kinh thì tôi có thể giới thiệu giúp anh vài giáo sư.
Phí Điệp Vũ có chút tiếc nuối, lắc đầu. Nhìn Diệp Phàm, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, bĩu môi một cái hừ giọng nói:
- Ai là tiểu cô nương gia gia chứ, tôi là đại cô nương. Anh cũng chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu, đừng làm ra vẻ, cứ như mình là ông lão không bằng ấy.
- Bí thư Diệp e là không phải đến trường Đảng đi học chứ?
Lúc này, Khương Hạo Nhiên ngồi một bên vẻ mặt thoáng hiện tia kinh ngạc, hỏi.
- Haha, thực sự anh Khương đoán đúng rồi, chỉ là lớp nâng cao cán bộ cấp Sở của trường Đảng thôi.
Diệp Phàm thản nhiên gật đầu.
- Lớp nâng cao cán bộ cấp Sở mà còn thôi nữa sao. Anh đúng là kiêu ngạo, lớp này tôi cũng nghe nói rồi, tương đối khó vào đấy.
Phí Nhất Độ nói.
- Chẳng phải chỉ là một lớp học thôi sao? Làm gì mà khó vào chứ?
Phí Bát Độ không phải người trong thể chế, mở miệng phản đối.
- Bát Độ, anh sai rồi, lớp này đích xác khó vào. Anh họ tôi cũng muốn vào lắm, nhưng kết quả không kiếm được danh ngạch.
Khương Hạo Nhiên nói.
- Không phải chứ anh Khương, cha anh là Tư lệnh quân khu Liêu Thẩm, ở Trung Quốc chúng ta số người cầm lái các quân khu lớn chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đường đường là ủy viên quân ủy, một danh ngạch ở trường Đảng mà không kiếm về được, cái này, đúng là làm người ta khó mà tin được.
Phí Bát Độ kỳ thực thâm ý sâu sắc, giả bộ ngạc nhiên, nhưng kỳ thực là đang làm rõ thân phận của Khương Hạo Nhiên. để Diệp Phàm hiểu được rằng, đừng coi thường gã ta.
Đúng là chẳng nghĩ tới, Cố Thiên Long bị mình hạ bệ, không ngờ cha của người ngồi ở đây lại là người tiếp nhận chức vụ, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy hơi buồn cười.
Thằng nhãi trong lòng đột nhiên bừng tỉnh ngộ, khó trách Phí Nhất Độ lại đối đãi với Khương Hạo Nhiên như vậy, chắc hẳn là tình bạn một phần, lợi ích chiếm một phần rồi.
Trong quân giới Phí gia cũng chẳng có bao nhiêu năng lượng, còn Khương gia ắt hẳn là thế gia của quân đội Trung Quốc, quan chức chính giới như Phí Nhất Hoàn phải có được sự ủng hộ của vững chắc của quân đội thì mới có thể được đẩy lên vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Trung ương của Cửu Đảng. Không có quân đội ủng hộ, Phí Nhất Hoàn muốn lên chức, trở thành lãnh đạo cấp quốc gia chân chính của nước Cộng hòa, tuyệt đối không có khả năng.
- Anh Phí, tình hình mấy vị lãnh đạo khu Triều Dương anh có biết không?
Diệp Phàm hỏi, chuyển đề tài.
- Khu Triều Dương, cũng có biết một chút. Nhưng, anh hỏi chuyện này làm gì?
Phí Nhất Độ liếc nhìn Diệp Phàm, có chút kinh ngạc.
- Có chút việc nhỏ phải làm ấy mà.
Diệp Phàm nói.
- Việc nhỏ gì? Nói thử đi nào. Anh ở Ngư Đồng, cách khu Triều Dương cả 18000 dặm, theo lý thuyết chính phủ bên đó không thể cùng lúc xảy ra chuyện gì. Đúng là kỳ quái.
Phí Nhất Độ không kìm nổi hỏi.
- Tôi có một người thân làm Phó trưởng ban tổ chức ở khu Triều Dương, nói ra thật mất mặt, toàn bị trưởng ban Ngô Minh Huy cho đi tàu bay giấy, cấp dưới chẳng ai nghe lời cậu ấy. Người thân của tôi đã phản ánh lên trên nhưng chẳng ai nghe cậu ấy, cho nên, cũng tương đối buồn bã.
Diệp Phàm thản nhiên nói.
- Ngô Minh Huy, người này tôi có nghe nói rồi, một con chó của Chung Hưng Điền thôi.
Phí Nhất Độ thô tục nói.
- Chung Hưng Điền?
Diệp Phàm không rõ, nhìn Phí Bát Độ.
- Chung Hưng Điền là Phó Chủ tịch thành phố ủy viên thường vụ thị ủy Bắc Kinh, chính là người đứng sau của Ngô Minh Huy. Nghe nói khoảng thời gian trước Chung Tiểu Xuân con trai của Phó Chủ tịch thành phố Chung cùng với Lã Phong con trai của Bí thư khu Triều Dương Lã Bột Toàn hai người đến đại tửu lâu Hải Vương Tinh trình diễn một màn võ thuật với nhau.
Phí Nhất Độ thản nhiên cười nói.
- Vậy không phải chứng tỏ Bí thư Lã với Phó Chủ tịch thành phố Chung có chút không hợp sao?
Diệp Phàm Diệp Phàm giật mình, cảm thấy có chút manh mối.
- Nguyên nhân rất đơn giản, Lã Bột Toàn muốn làm công trình Minh Tinh, làm quảng trường Thế Hào gì đó, cho nên muốn giải phóng mặt bằng lớn.
Mà căn nhà cũ của Phó Chủ tịch thành phố Chung lại nằm trong phạm vi giải phóng mặt bằng của Thế Hào, cha của Chung Hưng Điền sống chết không chịu nhượng bộ, Lã Bột Toàn dùng tiền bồi thường đến gõ cửa, cha của Chung Hưng Điền, Chung Vệ Căn vẫn không chịu, nhất định không chịu nhả ra.
Chuyện này cứ giằng co như vậy, nhưng, chính quyền khu đã đầu tư xuống trước hơn ba chục triệu, không thể nào ngừng được. Tổn thất đó, sẽ đánh mất hoàn toàn thể diện.
Lã Bột Toàn chẳng còn cách nào khác, đích thân đến nhà muốn nói chuyện thuyết phục ông lão Chung Vệ Căn này, nào ngờ, chưa nói được nữa câu, Lã Bột Toàn mồm mép cuối cùng cũng chẳng thuyết phục được Chung Vệ Căn.
Khi bỏ đi thực sự không kìm được nữa đã nói một câu “lão già này”, ba chữ này đã làm ông lão nổi giận, phun một cục đờm vào mặt Lã Bột Toàn.
Việc này lập tức chọc cho đồng chí lão Lã tức giận, mấy nhân viên công tác lúc này để thể hiện, toàn bộ đều xông lên trước, nhắm vào Chung Vệ Căn lôi kéo mấy cái.
Nhưng, xui xẻo là ông lão này ngã xuống, hơn nữa, còn nằm bệnh viện mất mấy tháng, quảng trường Thế Hào bên này đành phải đình công.
Cháu của nhà họ Chung, Chung Tiểu Xuân thời gian trước vừa hay gặp phải Lã Phong cháu nhà họ Lã ở Hải Vương Tinh, hai người vừa thấy đã bắt đầu đấu rượu, cuối cùng thì phát triển lên đấu cái gì, đấu các cô em, chỉ để phô bày sự giàu sang.
Sự việc càng lúc càng không thể cứu vãn được nữa, cuối cùng hai bên đều có bảy tám người, cùng đánh nhau ở sàn nhảy Hải Vương Tinh.
Chuyện này suýt chút nữa thành trò cười của cả thủ đô, Phó Chủ tịch thành phố Chung với Bí thư Lã, chắc chắn khó tiểu chung một bô rồi.
Khương Hạo Nhiên tin tức cũng nhanh nhạy, thản nhiên kể lại sự việc.
- Ồ…
Diệp Phàm gật đầu, trong lòng cũng có được chút manh mối. Nếu Phó Chủ tịch thành phố Chung và Lã Bột Toàn đấu nhau như vậy, nếu như bản thân mình có thể giúp được Lã Bột Toàn lấy được ngôi nhà cũ của Chung Hưng Điền, giải quyết được chướng ngại vật lớn nhất của việc xây dựng quảng trường Thế Hào.
Thì Lã Bột Toàn kia còn không cảm động đến rơi nước mắt sao, có ông ta ra tay, Ngô Minh Huy lẽ nào dám đấu với Bí thư Quận ủy. Nếu có dám đấu thật, Ngô Minh Huy bị đưa xuống thì càng có trò hay để xem…
Nhưng, vừa nghĩ đến Chung Hưng Điền là Phó Chủ tịch thành phố lại thêm Ủy viên thường vụ thị ủy Bắc Kinh, người ta là quan lớn cấp Thứ trưởng, chuyện này đúng là khó giải quyết, muốn thuyết phục ông ta chắc chắn không được.
Người này hiện nay chắc chắn đang ghi hận Lã Bột Toàn, cho nên, muốn hàng phục Phó Chủ tịch thành phố Chung, chỉ có cách tìm đến ông ta.
- Anh Diệp, anh cũng ở đây à?
Đột nhiên, đằng sau truyền đến giọng nói quen thuộc.
- Tham mưu trưởng Trấn, là anh à!
Diệp Phàm còn chưa trả lời, Khương Hạo Nhiên ngồi cạnh đã đứng dậy, nhiệt tình nói.
Khương Hạo Nhiên là một Đoàn trưởng quân đoàn 1 quân khu cảnh vệ thủ đô, còn con trai Trấn Trung Lương của Trấn Đông Hải là Phó tham mưu trưởng thượng tá của quân khu cảnh vệ, hai người quân hàm bằng nhau, nhưng chức vị lại sai biệt lớn. Tính ra Trấn Trung Lương vẫn là cấp trên của Khương Hạo Nhiên.
- Anh Lý cũng đến à?
Diệp Phàm gật đầu với Lý Long con trai của Lý Khiếu Phong.
- Anh Diệp, anh về Bắc Kinh khi nào thế, cũng chẳng them gọi điện. Tối nay tôi chủ chi, haha.
Lý Long vô cùng thân thiết, đối với Diệp Phàm còn có chút cung kính, khiến đám người nhà họ Phí và Khương Hạo Nhiên có chút khó hiểu, lờ mờ quan sát thằng nhãi Diệp Phàm này.
- Tham mưu trưởng Trấn, vị anh em này là?
Khương Hạo Nhiên liếc mắt nhìn Lý Long, cố ý hỏi.
- Nếu tôi đoán không lầm thì người anh em này tên Lý Long, hiện đang đảm nhiệm chức Phó chủ nhiệm phòng giám sát thứ năm Ủy ban Kỷ luật Trung ương, là con trai của Lý Khiếu Phong Phó bộ trưởng thứ nhất bộ Quốc phòng trước đây. Haha.
Phí Nhất Độ vì có cha là Phó Bí thư thường trực Ủy ban Kỷ luật, cho nên, cũng có biết một số cán bộ trong Ủy ban Kỷ luật Trung ương. Lý lịch của Lý Long anh ta thuộc như trong lòng bàn tay.
- Haha, không thể ngờ được đại công tử của Bí thư Phí Nhất Hoàn cũng ở đây. Anh Diệp, các anh quen nhau à?
Lý Long cố ý cười nói, trong lòng thì thầm, sao Diệp Phàm lại ngồi uống rượu chung với Phí Nhất Độ, hình như cũng khá thân thiết.
- Vừa mới quen không lâu.
Diệp Phàm nhiên gật đầu, chào hỏi xong mấy người đều ngồi xuống với nhau.
- Tôi cảm thấy thật kỳ lạ, đồng chí Diệp Phàm nhậm chức ở Ngư Đồng, cách Bắc Kinh cũng tương đối xa, sao mọi người lại quen được nhau?
Khương Hạo Nhiên giả bộ mơ hồ, dĩ nhiên là thấy Diệp Phàm tương đối thần bí, muốn thăm dò gốc gác của thằng nhãi này.
- Haha, bạn bè quen nhau trọng ở chữ thành, có liên quan gì đến khoảng cách. Còn không phải là một chữ duyên thôi sao?
Trấn Trung Lương thản nhiên cười, miệng đóng rất chặt, đương nhiên là không muốn phun ra chuyện gì.
Đối với gia thế của Trấn Trung Lương, Khương Hạo Nhiên đương nhiên cũng biết được chút ít, biết đây là một gia tộc đáng sợ.
Tuy nói Trấn Đông Hải chỉ treo cái danh hiệu Ủy viên quân ủy không làm chính sự gì, nhưng, Khương Nhất Công cha của Khương Hạo Nhiên luôn nhắc nhỡ gã phải chú ý dựa vào Trấn Trung Lương, tôn trọng anh ta gì đó. Dù cha chưa từng nói rõ nguyên do, nhưng Khương Hạo Nhiên không ngốc.
- Tham mưu trưởng Trấn tuổi trẻ đầy hứa hẹn, chúng ta lần đầu quen nhau, cạn một ly được không?
Lúc này, Phí Nhất Độ cười nâng chén lên.
Phí gia thiếu bên quân đội ủng hộ, gần đây luôn tìm đồng minh bên khối quân đội. Từ ánh mắt của Khương Hạo Nhiên có thể thấy, anh ta vô cùng tôn kính Trấn Trung Lương, thậm chí còn có chút kính sợ.
Những chi tiết này Phí Nhất Độ có thể quan sát ra. Suy nghĩ có phải là gia thế của vị Tham mưu trưởng Trấn Trung Lương này rất lớn không, cho nên, cứ làm quen trước đã. Có thể giúp cha lôi kéo thêm vài đồng minh dĩ nhiên càng tốt rồi.
- Haha, Phí công tử, được!
Trấn Trung Lương đương nhiên cũng chẳng có lý do gì đắc ội với một gia tộc có người có khả năng tiến vào Cửu đảng.
Hai bên hàn huyên, uống rượu, tán gẫu những chuyện vui, vì là lần đầu tiên quen biết, cũng không thể đề cập đến những chuyện nội dung quá sâu. Dĩ nhiên, cuối cùng thì cũng tan tiệc chia tay trở về.
Khi đi, Diệp Phàm được Trấn Trung Lương và Lý Long mời ngồi vào xe cùng đi. Diệp Phàm cũng đang có chuyện muốn nhờ Lý Long, thật là đúng lúc.
Đành phải cáo lỗi nói với Phí Điệp Vũ:
- Chờ tôi báo danh xong có thời gian sẽ đến nhà thăm vậy.
Trong xe, Lý Long có chút kỳ quái hỏi:
- Anh Diệp, báo danh gì, có phải anh lại đi học đào tạo chuyên sâu không?
- Không phải, lần này đến trường Đảng học lớp nâng cao cán bộ cấp Sở, chắc là cũng phải mấy tháng.
Diệp Phàm nói.
- Không tệ! Danh ngạch này ai kiếm cho anh đó, để tôi đoán xem.
Lý Long cười nói, trên mặt hiện lên một tia hâm mộ, anh ta cũng là bộ cấp Phó giám đốc sở, cho nên,đương nhiên cũng muốn có được cơ hội lần này.
Nhưng, vì Ủy ban Kỷ luật Trung ương cũng chỉ có ba danh ngạch, nhân tài xuất hiện lớp lớp, cán bộ cấp Phó giám đốc sở trẻ ở đâu cũng có, ai nấy gia thế đều rất cao. Còn Lý Khiếu Phong không hứng thú chuyện này, cho nên, kết quả là không tranh về tay được, Lý Long buồn bực mất mấy ngày!
- Dĩ nhiên là đại tiểu thư Kiều xuất mã rồi, có cô ấy xuất mã, muốn danh ngạch gì mà chẳng đến tay. Lớp nâng cao lần này vốn là do Ban Tổ chức Trung ương xử lý mà!
Trấn Trung Lương ười gượng một tiếng, trên mặt lộ tia mờ ám.
/3320
|