Kể ra, Đường Hạo Đông cũng rất coi trọng người thân, cậu em trai này, cũng là do ông chiếu cố mãi mới lên chức. Đương nhiên, Đường Lâm cũng không phải A Đẩu, năng lực bản thân vượt qua thử thách cũng là một nguyên nhân quan trọng.
- Em hiểu rồi, là lúc ông ấy nói chuyện với đồng chí tên Diệp Phàm. Em suy nghĩ mấy ngày rồi, cảm thấy chắc chắn ông ấy có quen Diệp Phàm. Hơn nữa, còn có chút ấn tượng.
Cho nên, em lén cho người điều tra lai lịch của Diệp Phàm. Thấy người này xuất thân bình thường, ở thủ đô căn bản chẳng có quan hệ với gia tộc lớn nào.
Hơn nữa, hắn cũng chưa có cơ hội gặp Chủ tịch, cho nên, em cảm thấy hơi khó hiểu.
Càng trùng hợp hơn nữa là ngay cả lãnh đạo trường Đảng không ngờ cũng cho Diệp Phàm làm lớp phó, hắn chảng qua mới chỉ là Phó giám đốc sở cấp thôi.
Trong lớp chúng em, hắn chỉ là đệm lót…
Đường Lâm giờ dùng từ đã chú ý một chút, không dám nói đến từ kỳ lạ nữa, mà chỉ dùng có chút không hiểu.
- Ừ, chú có thể chú ý đến chi tiết này, tốt lắm, chứng tỏ chú đã thành thục rồi. Nhưng tâm tư của Chủ tịch chú đừng nghiền ngẫm lung tung, cứ làm cho tốt công việc của mình đi.
Trước mắt mà nói, cậu phải nắm thời cơ thể hiện chính mình, cố gắng tranh thủ được bằng cấp đặc biệt ưu tú. Lớp nâng cao lần này không chỉ ban Tổ chức cán bộ tương đối coi trọng, ngay cả trung ương cũng muốn thấy biểu hiện của lớp nâng cao.
Bọn họ muốn dùng hình thức này, để lấy cũ dẫn dắt mới, dùng những đồng chí kinh nghiệm phong thú để thúc động các cán bộ bên dưới. Nếu thử nghiệm có hiệu quả thì sau này có khả năng sẽ mở rộng.
Đường Hạo Đông cẩn thận dặn dò.
Liếc mắt nhìn em trai một cái, nói thêm:
- Đương nhiên, người để lại ấn tượng với Chủ tịch, chứng tỏ người này chắc chắn có nguyên nhân để lại ấn tương với chủ tịch. Chú không tra ra. Nghĩa là gì? Chú có hiểu ý tôi không?
- Em hiểu rồi anh, em sẽ thử tiếp xúc với hắn.
Đường Lâm gật đầu.
- Ừ!
Đường Hạo Đông gật đầu, kỳ thực, lai lịch của Diệp Phàm anh ta sớm đã biết. Là người nối nghiệp tương lai của nước cộng hoà, là Thái tử, Chủ tịch Trấn đương nhiên cũng sẽ để lộ chân tướng. Tuy nói thời gian vẫn còn mấy năm nữa, những bí mật về Tổ đặc nhiệm A này Đường Hạo Đông đã bắt đầu quan sát dần dần.
- Thằng nhãi này, rốt cuộc là sao chứ?
. Kiều Viễn Sơn ngồi trên sô pha, có chút buồn bực. Đối diện chính là anh trai Kiều Hoành Sơn Tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam, mới từ Lĩnh Nam trở về.
- Sao vậy Viễn Sơn, là ai đã chọc chú bực mình vậy, haha, không thể tưởng tượng dudợc, đường đường là Ủy viên bộ Chính trị. Trưởng ban Tổ chức Trung ương đại hiệp Kiều Viễn Sơn mà cũng bị người ta chọc cho tức giận thế này, thằng nhãi đó là ai nào?
Kiều Hoành Sơn sang sảng mỉm cười, chế giễu cậu em ruột.
- Ai dám chọc ba của con. Con đi giáo huấn hắn một trận, hừ!
Con trai thứ hai của Kiều Viễn Sơn, Kiều Thanh Dương nói đùa, còn giả bộ nắm nắm đấm.
- Giáo huấn, con còn chưa đủ cái tát của người ta…
Kiều Viễn Sơn nhìn con một cái, tức giận nói.
- Ba, con kém vậy sao? Ba coi, con trai ba đang tuổi lớn. Mới hao mấy tuổi. Giờ đã là Trung tá Bộ tổng tham mưu. Lần trước bảo ba nói chuyện với lãnh đạo của chúng con, ba không chịu ra tay, thế mà con không phải thăng từ thiếu tá lên trung tá rồi đó sao, haha. Không phải là dễ như trở bàn tay, dễ dàng thu phục sao…
Kiều Thanh Dương hơi đắc ý.
- Đắc ý cái gì? Người ta không phải là nể mặt ba à, anh cho rằng anh được bao nhiêu cân lượng, lãnh đạo tổng tham mưu mà thèm để anh vào mắt mới lạ? Cả ngày chỉ biết lái xe hóng gió xưng hùng. Thật sự coi mình là thái tử gia à, nói cho anh biết, thái tử gia ở Bắc Kinh này nhiều lắm, anh, chỉ được coi là hạng hai thôi. Bình thường luyện thêm võ, xem nhiều sơ đồ quân sự một chút, xem càng nhiều, hỏi càng nhiều thì mới có nhiều kiến thức…
Kiều Viên Viên ngồi bên cạnh không th cho anh trai Kiều Thanh Dương , lập tức tạt một gáo nước lạnh.
- Em gái à, em nói như vậy em cho là thằng nhãi trong lòng em lợi hại đúng không? Lợi hại cái rắm! Nếu không có Kiều gia chúng ta giúp đỡ, thằng nhãi đó có thẻ thắp hương lên đến Giám đốc sở không, khoe khoang cái gì? Còn chơi trò ngang bướng, em xem họ khác gì con cua không?
Kiều Thanh Dương không phục. Biết em gái Kiều Viên Viên ở nhà được cưng chiều, không dám chọc vào em gái, kết quả, đành chuyển mục tiêu, nhắm vào đồng chí tiểu Diệp đáng thương chịu tội thay.
- Anh, liên quan gì tới anh ấy chứ. Anh lại bậy bạ rồi…
Kiều Viên Viên bị chọc tức. Nghĩ đến thái độ của ba đối với Diệp Phàm, trong lòng lập tức chua xót.
- Sao lại không liên quan, em cả ngày cứ khen cái tên nhãi đó ngon lành sao? Một trong những cán bộ Cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi của nước cộng hòa có xuất thân mình thường gì chứ? Ai mà chẳng có hai tay chứ, ngay cả anh mà cũng bị hắn ép đến nỗi nói không nên lời. Anh thấy chưa chắc đâu, không phải chỉ là một Phó giám đốc sở nhỏ thôi sao?
Kiều Thanh Dương khó kiếm được người trút giận, nên bây giờ tung hết sức mạnh, suýt nữa thì đùa bỡn đồng chí Diệp Phàm không đáng một đồng.
Kể ra trong lòng Kiều Thanh Dương cũng rất quỷ. Vì, có nhiều người trong vòng của thằng nhãi này nhìn thấy Kiều Viên Viên là không ngủ được. Dĩ nhiên là do Kiều Viên Viên quá đẹp rồi. Cho nên, bao nhiêu thái tử gia suốt ngày lải nhải bên tai Kiều Thanh Dương , muốn Kiều Thanh Dương giật dây, làm mai mối cho hai bên làm quen gì đó.
Nhưng, Kiều Viên Viên từ khi quen Diệp Phàm, căn bản là chẳng chịu đi gặp nữa. Vì thế đám bạn trong vòng của Kiều Thanh Dương bỡn cợt, nói gã là một đại lão gia, con trai của Ủy viên bộ Chính trị mà ngay cả em gái cũng chẳng quản được gì đó.
Thằng nhãi này dĩ nhiên tức giận, nhưng lại chẳng làm gì được Kiều Viên Viên. Gã biết Kiều Viên Viên luyện võ, dùng nắm đấm nói chuyện thì chắc chắn mình sẽ lập tức thành bao cát.
Vì, mới đây anh trai Kiều Báo Quốc đã là một ví dụ sống. Có khi còn bị Kiều Viên Viên đánh cho mặt mũi bầm dập. Còn mình, dù nói cẩn thận, nhưng cũng mấy lần thành đầu heo rồi. Đối với cô em gái này, chỉ có thể dùng thủ đoạn ngầm thôi.
- Không phải chỉ là một Phó giám đốc sở nhỏ bé sao? Thằng nhóc con, con thử xách về một Phó giám đốc sở nhỏ bé ba coi nào. Người ta ấy à, còn mạnh hơn con đó. Con coi coi, người ta lớn hơn con bao nhiêu, người ta đã là Phó giám đốc sở tồi, mà, tự coi lại bản thân cho tốt đi.
Kiều Viễn Sơn đột nhiên mở miệng, cho cậu con trai Kiều Thanh Dương một hạt dẻ.
- Con chẳng thấy hắn mạnh hơn con ở điểm nào cả.
Kiều Thanh Dương thấy có bác ở đây, biết cha sẽ không làm gì mình. Nên cãi lại.
- Không mạnh hơn so với con à, người ta giờ đang đi lớp năng cao cán bộ thanh niên trung niên kiệt xuất của trường đảng trung ương. Nghe nói, còn được làm lớp phó. Con nên biết, trong cái lớp đó, còn có cán bộ cấp thứ trưởng, là lấy cũ kéo mới, bằng không, con có bản lĩnh thì thử vào đó đi? Hơn nữa…
Kiều Viễn Sơn hận không rèn sắt thành thép được, khoát tay, không nói gì nữa.
- Đến trường Đảng trung ương? Đến lúc nào, sao con không biết?
Kiều Viên Viên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Nó không nói với con à?
Kiều Viễn Sơn hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn con gái Kiều Viên Viên một cái. Vẻ mặt hơi phức tạp, hơn nữa, hình như có hơi kinh ngạc.
- Chắc chắn là nó không nói với em rồi, haha. Xem ra, người ta, haha, không để công chúa của chúng ta vào mắt rồi.
Kiều Thanh Dương vừa nghe thấy, lập tức đắc ý. Vui vẻ gây chiến. Hơn nữa, trong lời nói có ý châm chọc em gái. Thằng nhãi này khó có được cơ hội tốt như thế.
- Sao anh ấy lại tránh con, ba, lớp nâng cao đó khi nào khai giảng?
Kiều Viên Viên không thèm để ý đến anh trai, hỏi ba.
- Khai giảng hơn một tuần rồi.
Kiều Viễn Sơn thản nhiên nói.
- Hơn một tuần rồi.
Kiều Viên Viên thoáng hiện tia kinh ngạc, chợt, người trầm mặc, ngồi xuống sofa không nói gì, hơn nữa, khóe mắt mơ hồ có những giọt lệ.
- Viên Viên, chắc nó bận quá.
Con không biết chứ, trường Đảng trung ương quản lý nghiêm lắm, không thể tùy tiện xin nghỉ được. Nó còn trẻ, đến trường Đảng huấn luyện nâng cao, đây là cơ hội tốt lắm. Lại là lần đầu tiên, cơ hội không dễ dàng gì. Viễn Sơn, cơ hội lần này chú cho nó à, xem ra, chú cũng không nỡ nhẫn tâm đúng không?
Kiều Hoành Sơn cười haha nói, nhìn Kiều Viên Viên, trên mặt, có vẻ mờ ám.
Kiều Viên Viên vừa nghe, lập tức dóng tai lên, mắt nhìn chằm chằm ba, nếu thực sự là ba làm, chứng tỏ ba đối với Diệp Phàm ngoài mặt lạnh trong lòng ngầm ken ngợi, nói năng chua ngoa nhưng trong lòng thì mềm như đậu hủ. Đơn giản là hy vọng Diệp Phàm có thể tiến bộ. trong lòng Kiều Viên Viên dĩ nhiên là nhìn thấy hy vọng.
- Không phải, không liên quan đến em.
Kiều Viễn Sơn kiên quyết lắc đầu, liếc nhìn con gái một chút, nói thêm:
- Chẳng có chút ám chỉ gì hết.
- Chắc chắn là con bé Phượng Khuynh Thành ghê gớm kia làm, hừ!
Kiều Viên Viên nổi cơn ghen, mặt sắp trắng như củ cải rồi.
- Không phải Phượng gia làm, ba cũng đang buồn bực, sau đó nghe ngóng, mới biết danh ngạch là do Triệu Xương Sơn cho, Triệu gia này, thực sự có dụng tâm gì.
Kiều Viễn Sơn lập tức phủ quyết.
- Triệu Tứ, hừ!
Kiều Viên Viên càng ghen tuông, không ngờ còn trách tội lên đầu Triệu Tứ, trong lòng cô, cho rằng Triệu gia chẳng có lý do gì đưa một danh ngạch lớn như vayạ cho Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng chẳng nhờ mình. Nhưng lại đi hỏi Triệu Tứ, Kiều Viên Viên có cảm giác như bị đứng bên lề tình yêu.
- Triệu gia thực sự cam lòng sao, nghe nói lần này mỗi tỉnh được hai danh ngạch, Việt Đông là tỉnh lớn được ba danh ngạch. Hàng nghìn hàng vạn cán bộ tranh đoạt, cơ hội rất khó, lúc khai giảng nghe nói đích thân Chủ tịch Trấn cũng tới.
Kiều Hoành Sơn thản nhiên nói, có chút cảm thán.
- Vâng, bên Ban Tổ chức Trung ương bọn em cũng có phái ba cán bộ cấp sở, cạnh tranh khốc liệt lắm. Chẳng thua gì cạnh tranh đề bạt lên chức Giám đốc sở vậy. thế nên, Ban Tổ chức Trung ương các bộ và uỷ ban trung ương còn phải thông qua thảo luận mới giải quyết được.
Kiều Viễn Sơn cũng có chút chua xót lắc lắc đầu.
- Tăng nhiều quan ít, có thể đãi được một cơ hội không dễ, hơn nữa, cơ hội lần này cũng quan trọng. Nhưng, Viễn Sơn, Không Thành cũng đi học, chắc là cậu tranh thủ cho nó à?
Kiều Hoành Sơn thản nhiên nói.
- Vâng, Không Thành suýt chút nữa là không được chọn rồi, Nó cũng lớn rồi, muốn lên nữa cũng chẳng có đất diễn. Giờ đang là Phó Chủ tịch thành phố mạt hạng nhất của thành phố Phổ Hải. Muốn tiến vào thường vụ cũng khó.
Kiều Viễn Sơn gật đầu, rút ra một điếu thuốc.
Kiều Không Thành là em họ xa của Kiều Viễn Sơn.Ủy viên tổ chức của “Lớp nâng cao cán bộ thanh, trung niên kiệt xuất”, hiện đang đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố của thành phố Phổ Hải.
- Ừ, Kiều gia chúng ta cũng không có nhiều người lên được phó bộ. Thêm tôi với chú, cũng chưa đủ một bàn tay. Có hai đồng chí tuổi lớn quá rồi, cơ hội chắc cũng chẳng được là bao. Không Thành, còn chưa già, vẫn còn cơ hội. Chúng ta đẩy nó lên, cố gắng bỏ sức một chút. Có lẽ cũng có khả năng có một vị trí cấp bộ.
Kiều Hoành Sơn gật đầu, liếc nhìn em trai, nói:
- Nhưng, thái độ của Triệu gia lần này cũng có chút kỳ lạ.
- Em hiểu rồi, là lúc ông ấy nói chuyện với đồng chí tên Diệp Phàm. Em suy nghĩ mấy ngày rồi, cảm thấy chắc chắn ông ấy có quen Diệp Phàm. Hơn nữa, còn có chút ấn tượng.
Cho nên, em lén cho người điều tra lai lịch của Diệp Phàm. Thấy người này xuất thân bình thường, ở thủ đô căn bản chẳng có quan hệ với gia tộc lớn nào.
Hơn nữa, hắn cũng chưa có cơ hội gặp Chủ tịch, cho nên, em cảm thấy hơi khó hiểu.
Càng trùng hợp hơn nữa là ngay cả lãnh đạo trường Đảng không ngờ cũng cho Diệp Phàm làm lớp phó, hắn chảng qua mới chỉ là Phó giám đốc sở cấp thôi.
Trong lớp chúng em, hắn chỉ là đệm lót…
Đường Lâm giờ dùng từ đã chú ý một chút, không dám nói đến từ kỳ lạ nữa, mà chỉ dùng có chút không hiểu.
- Ừ, chú có thể chú ý đến chi tiết này, tốt lắm, chứng tỏ chú đã thành thục rồi. Nhưng tâm tư của Chủ tịch chú đừng nghiền ngẫm lung tung, cứ làm cho tốt công việc của mình đi.
Trước mắt mà nói, cậu phải nắm thời cơ thể hiện chính mình, cố gắng tranh thủ được bằng cấp đặc biệt ưu tú. Lớp nâng cao lần này không chỉ ban Tổ chức cán bộ tương đối coi trọng, ngay cả trung ương cũng muốn thấy biểu hiện của lớp nâng cao.
Bọn họ muốn dùng hình thức này, để lấy cũ dẫn dắt mới, dùng những đồng chí kinh nghiệm phong thú để thúc động các cán bộ bên dưới. Nếu thử nghiệm có hiệu quả thì sau này có khả năng sẽ mở rộng.
Đường Hạo Đông cẩn thận dặn dò.
Liếc mắt nhìn em trai một cái, nói thêm:
- Đương nhiên, người để lại ấn tượng với Chủ tịch, chứng tỏ người này chắc chắn có nguyên nhân để lại ấn tương với chủ tịch. Chú không tra ra. Nghĩa là gì? Chú có hiểu ý tôi không?
- Em hiểu rồi anh, em sẽ thử tiếp xúc với hắn.
Đường Lâm gật đầu.
- Ừ!
Đường Hạo Đông gật đầu, kỳ thực, lai lịch của Diệp Phàm anh ta sớm đã biết. Là người nối nghiệp tương lai của nước cộng hoà, là Thái tử, Chủ tịch Trấn đương nhiên cũng sẽ để lộ chân tướng. Tuy nói thời gian vẫn còn mấy năm nữa, những bí mật về Tổ đặc nhiệm A này Đường Hạo Đông đã bắt đầu quan sát dần dần.
- Thằng nhãi này, rốt cuộc là sao chứ?
. Kiều Viễn Sơn ngồi trên sô pha, có chút buồn bực. Đối diện chính là anh trai Kiều Hoành Sơn Tư lệnh đại quân khu Lĩnh Nam, mới từ Lĩnh Nam trở về.
- Sao vậy Viễn Sơn, là ai đã chọc chú bực mình vậy, haha, không thể tưởng tượng dudợc, đường đường là Ủy viên bộ Chính trị. Trưởng ban Tổ chức Trung ương đại hiệp Kiều Viễn Sơn mà cũng bị người ta chọc cho tức giận thế này, thằng nhãi đó là ai nào?
Kiều Hoành Sơn sang sảng mỉm cười, chế giễu cậu em ruột.
- Ai dám chọc ba của con. Con đi giáo huấn hắn một trận, hừ!
Con trai thứ hai của Kiều Viễn Sơn, Kiều Thanh Dương nói đùa, còn giả bộ nắm nắm đấm.
- Giáo huấn, con còn chưa đủ cái tát của người ta…
Kiều Viễn Sơn nhìn con một cái, tức giận nói.
- Ba, con kém vậy sao? Ba coi, con trai ba đang tuổi lớn. Mới hao mấy tuổi. Giờ đã là Trung tá Bộ tổng tham mưu. Lần trước bảo ba nói chuyện với lãnh đạo của chúng con, ba không chịu ra tay, thế mà con không phải thăng từ thiếu tá lên trung tá rồi đó sao, haha. Không phải là dễ như trở bàn tay, dễ dàng thu phục sao…
Kiều Thanh Dương hơi đắc ý.
- Đắc ý cái gì? Người ta không phải là nể mặt ba à, anh cho rằng anh được bao nhiêu cân lượng, lãnh đạo tổng tham mưu mà thèm để anh vào mắt mới lạ? Cả ngày chỉ biết lái xe hóng gió xưng hùng. Thật sự coi mình là thái tử gia à, nói cho anh biết, thái tử gia ở Bắc Kinh này nhiều lắm, anh, chỉ được coi là hạng hai thôi. Bình thường luyện thêm võ, xem nhiều sơ đồ quân sự một chút, xem càng nhiều, hỏi càng nhiều thì mới có nhiều kiến thức…
Kiều Viên Viên ngồi bên cạnh không th cho anh trai Kiều Thanh Dương , lập tức tạt một gáo nước lạnh.
- Em gái à, em nói như vậy em cho là thằng nhãi trong lòng em lợi hại đúng không? Lợi hại cái rắm! Nếu không có Kiều gia chúng ta giúp đỡ, thằng nhãi đó có thẻ thắp hương lên đến Giám đốc sở không, khoe khoang cái gì? Còn chơi trò ngang bướng, em xem họ khác gì con cua không?
Kiều Thanh Dương không phục. Biết em gái Kiều Viên Viên ở nhà được cưng chiều, không dám chọc vào em gái, kết quả, đành chuyển mục tiêu, nhắm vào đồng chí tiểu Diệp đáng thương chịu tội thay.
- Anh, liên quan gì tới anh ấy chứ. Anh lại bậy bạ rồi…
Kiều Viên Viên bị chọc tức. Nghĩ đến thái độ của ba đối với Diệp Phàm, trong lòng lập tức chua xót.
- Sao lại không liên quan, em cả ngày cứ khen cái tên nhãi đó ngon lành sao? Một trong những cán bộ Cấp Phó giám đốc sở trẻ tuổi của nước cộng hòa có xuất thân mình thường gì chứ? Ai mà chẳng có hai tay chứ, ngay cả anh mà cũng bị hắn ép đến nỗi nói không nên lời. Anh thấy chưa chắc đâu, không phải chỉ là một Phó giám đốc sở nhỏ thôi sao?
Kiều Thanh Dương khó kiếm được người trút giận, nên bây giờ tung hết sức mạnh, suýt nữa thì đùa bỡn đồng chí Diệp Phàm không đáng một đồng.
Kể ra trong lòng Kiều Thanh Dương cũng rất quỷ. Vì, có nhiều người trong vòng của thằng nhãi này nhìn thấy Kiều Viên Viên là không ngủ được. Dĩ nhiên là do Kiều Viên Viên quá đẹp rồi. Cho nên, bao nhiêu thái tử gia suốt ngày lải nhải bên tai Kiều Thanh Dương , muốn Kiều Thanh Dương giật dây, làm mai mối cho hai bên làm quen gì đó.
Nhưng, Kiều Viên Viên từ khi quen Diệp Phàm, căn bản là chẳng chịu đi gặp nữa. Vì thế đám bạn trong vòng của Kiều Thanh Dương bỡn cợt, nói gã là một đại lão gia, con trai của Ủy viên bộ Chính trị mà ngay cả em gái cũng chẳng quản được gì đó.
Thằng nhãi này dĩ nhiên tức giận, nhưng lại chẳng làm gì được Kiều Viên Viên. Gã biết Kiều Viên Viên luyện võ, dùng nắm đấm nói chuyện thì chắc chắn mình sẽ lập tức thành bao cát.
Vì, mới đây anh trai Kiều Báo Quốc đã là một ví dụ sống. Có khi còn bị Kiều Viên Viên đánh cho mặt mũi bầm dập. Còn mình, dù nói cẩn thận, nhưng cũng mấy lần thành đầu heo rồi. Đối với cô em gái này, chỉ có thể dùng thủ đoạn ngầm thôi.
- Không phải chỉ là một Phó giám đốc sở nhỏ bé sao? Thằng nhóc con, con thử xách về một Phó giám đốc sở nhỏ bé ba coi nào. Người ta ấy à, còn mạnh hơn con đó. Con coi coi, người ta lớn hơn con bao nhiêu, người ta đã là Phó giám đốc sở tồi, mà, tự coi lại bản thân cho tốt đi.
Kiều Viễn Sơn đột nhiên mở miệng, cho cậu con trai Kiều Thanh Dương một hạt dẻ.
- Con chẳng thấy hắn mạnh hơn con ở điểm nào cả.
Kiều Thanh Dương thấy có bác ở đây, biết cha sẽ không làm gì mình. Nên cãi lại.
- Không mạnh hơn so với con à, người ta giờ đang đi lớp năng cao cán bộ thanh niên trung niên kiệt xuất của trường đảng trung ương. Nghe nói, còn được làm lớp phó. Con nên biết, trong cái lớp đó, còn có cán bộ cấp thứ trưởng, là lấy cũ kéo mới, bằng không, con có bản lĩnh thì thử vào đó đi? Hơn nữa…
Kiều Viễn Sơn hận không rèn sắt thành thép được, khoát tay, không nói gì nữa.
- Đến trường Đảng trung ương? Đến lúc nào, sao con không biết?
Kiều Viên Viên thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
- Nó không nói với con à?
Kiều Viễn Sơn hơi bất ngờ, liếc mắt nhìn con gái Kiều Viên Viên một cái. Vẻ mặt hơi phức tạp, hơn nữa, hình như có hơi kinh ngạc.
- Chắc chắn là nó không nói với em rồi, haha. Xem ra, người ta, haha, không để công chúa của chúng ta vào mắt rồi.
Kiều Thanh Dương vừa nghe thấy, lập tức đắc ý. Vui vẻ gây chiến. Hơn nữa, trong lời nói có ý châm chọc em gái. Thằng nhãi này khó có được cơ hội tốt như thế.
- Sao anh ấy lại tránh con, ba, lớp nâng cao đó khi nào khai giảng?
Kiều Viên Viên không thèm để ý đến anh trai, hỏi ba.
- Khai giảng hơn một tuần rồi.
Kiều Viễn Sơn thản nhiên nói.
- Hơn một tuần rồi.
Kiều Viên Viên thoáng hiện tia kinh ngạc, chợt, người trầm mặc, ngồi xuống sofa không nói gì, hơn nữa, khóe mắt mơ hồ có những giọt lệ.
- Viên Viên, chắc nó bận quá.
Con không biết chứ, trường Đảng trung ương quản lý nghiêm lắm, không thể tùy tiện xin nghỉ được. Nó còn trẻ, đến trường Đảng huấn luyện nâng cao, đây là cơ hội tốt lắm. Lại là lần đầu tiên, cơ hội không dễ dàng gì. Viễn Sơn, cơ hội lần này chú cho nó à, xem ra, chú cũng không nỡ nhẫn tâm đúng không?
Kiều Hoành Sơn cười haha nói, nhìn Kiều Viên Viên, trên mặt, có vẻ mờ ám.
Kiều Viên Viên vừa nghe, lập tức dóng tai lên, mắt nhìn chằm chằm ba, nếu thực sự là ba làm, chứng tỏ ba đối với Diệp Phàm ngoài mặt lạnh trong lòng ngầm ken ngợi, nói năng chua ngoa nhưng trong lòng thì mềm như đậu hủ. Đơn giản là hy vọng Diệp Phàm có thể tiến bộ. trong lòng Kiều Viên Viên dĩ nhiên là nhìn thấy hy vọng.
- Không phải, không liên quan đến em.
Kiều Viễn Sơn kiên quyết lắc đầu, liếc nhìn con gái một chút, nói thêm:
- Chẳng có chút ám chỉ gì hết.
- Chắc chắn là con bé Phượng Khuynh Thành ghê gớm kia làm, hừ!
Kiều Viên Viên nổi cơn ghen, mặt sắp trắng như củ cải rồi.
- Không phải Phượng gia làm, ba cũng đang buồn bực, sau đó nghe ngóng, mới biết danh ngạch là do Triệu Xương Sơn cho, Triệu gia này, thực sự có dụng tâm gì.
Kiều Viễn Sơn lập tức phủ quyết.
- Triệu Tứ, hừ!
Kiều Viên Viên càng ghen tuông, không ngờ còn trách tội lên đầu Triệu Tứ, trong lòng cô, cho rằng Triệu gia chẳng có lý do gì đưa một danh ngạch lớn như vayạ cho Diệp Phàm, Diệp Phàm cũng chẳng nhờ mình. Nhưng lại đi hỏi Triệu Tứ, Kiều Viên Viên có cảm giác như bị đứng bên lề tình yêu.
- Triệu gia thực sự cam lòng sao, nghe nói lần này mỗi tỉnh được hai danh ngạch, Việt Đông là tỉnh lớn được ba danh ngạch. Hàng nghìn hàng vạn cán bộ tranh đoạt, cơ hội rất khó, lúc khai giảng nghe nói đích thân Chủ tịch Trấn cũng tới.
Kiều Hoành Sơn thản nhiên nói, có chút cảm thán.
- Vâng, bên Ban Tổ chức Trung ương bọn em cũng có phái ba cán bộ cấp sở, cạnh tranh khốc liệt lắm. Chẳng thua gì cạnh tranh đề bạt lên chức Giám đốc sở vậy. thế nên, Ban Tổ chức Trung ương các bộ và uỷ ban trung ương còn phải thông qua thảo luận mới giải quyết được.
Kiều Viễn Sơn cũng có chút chua xót lắc lắc đầu.
- Tăng nhiều quan ít, có thể đãi được một cơ hội không dễ, hơn nữa, cơ hội lần này cũng quan trọng. Nhưng, Viễn Sơn, Không Thành cũng đi học, chắc là cậu tranh thủ cho nó à?
Kiều Hoành Sơn thản nhiên nói.
- Vâng, Không Thành suýt chút nữa là không được chọn rồi, Nó cũng lớn rồi, muốn lên nữa cũng chẳng có đất diễn. Giờ đang là Phó Chủ tịch thành phố mạt hạng nhất của thành phố Phổ Hải. Muốn tiến vào thường vụ cũng khó.
Kiều Viễn Sơn gật đầu, rút ra một điếu thuốc.
Kiều Không Thành là em họ xa của Kiều Viễn Sơn.Ủy viên tổ chức của “Lớp nâng cao cán bộ thanh, trung niên kiệt xuất”, hiện đang đảm nhiệm Phó Chủ tịch thành phố của thành phố Phổ Hải.
- Ừ, Kiều gia chúng ta cũng không có nhiều người lên được phó bộ. Thêm tôi với chú, cũng chưa đủ một bàn tay. Có hai đồng chí tuổi lớn quá rồi, cơ hội chắc cũng chẳng được là bao. Không Thành, còn chưa già, vẫn còn cơ hội. Chúng ta đẩy nó lên, cố gắng bỏ sức một chút. Có lẽ cũng có khả năng có một vị trí cấp bộ.
Kiều Hoành Sơn gật đầu, liếc nhìn em trai, nói:
- Nhưng, thái độ của Triệu gia lần này cũng có chút kỳ lạ.
/3320
|